

Tên truyện: Hỷ sự
Tác giả: Uy Uy
Thể loại: Truyện ngắn
Tác giả: Uy Uy
Thể loại: Truyện ngắn
Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tác Giả Uy Uy

Thành phố X.
Tại một căn biệt thự rông lớn, trước sân là không khí nhộn nhịp, đông đúc. Hôm nay mọi người đến dự hỷ sự, tâm trạng đều là vui vẻ. Hỷ sự này thật sự khiến những người khách như họ trở thành kẻ hiếu kì tột cùng, người con trai nhà này đi du học mấy năm, làm ăn ở xa vừa trở về nhà chưa được một tháng lại đùng một phát tổ chức hỷ sự, thật không khiến kẻ hiếu kì cũng khiến người tò m ò. Những vị khách chép miệng, đâu phải ai họ cũng có thể nắm rõ thông tin như thế chứ. Hỷ sự lần này cũng thật đặc biệt, khu lễ đường thật sự khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo, âm u.
Nói đến cậu quý tử của gia đình này đi, chàng trai này nghe nói từ nhỏ đã tuấn tú mê người, tài mạo song toàn nhưng vì nguyên nhân gia tộc phải nhanh chóng chuyển đi nước ngoài từ khi còn nhỏ. Vẻ đẹp dường như được thượng đế tận tay khắc khổ đến bây giờ chỉ có đẹp đến mù lòa chúng sinh chứ không thuyên giảm chút nào. Không những thế, còn là một thiên tài từ nhỏ, quả thật là tài mạo song toàn. Nghe nói, hôn lễ này được tự tay cậu ấy chuẩn bị, nghe như là dành cho người con gái rất được cậu ấy yêu thương.
Nghe đâu, các vị khách ở đây đồn ấy, hỷ sự này là ép hôn. Cậu quý tử sy tình cô gái ở phương xa nhưng cô gái lại không đồng ý, kết quả cậu ấy cưỡng bức con gái nhà người ta và tổ chức hỷ sự này. Lại nghe đâu, hôn lễ này chỉ là cái cớ hợp tác của gia tộc cậu quý tử và một gia tộc lớn nào đó, những hành động tận tay chuẩn bị hôn lễ hay gì đó chỉ là vẽ thêm cho gương mặt giả tạo. Lại nghe rằng.. Thật nhiều từ "nghe rằng".
Gia đình hai bên đón chào các vị khác được mời ở cổng, trên môi họ là nụ cười. Ánh nhìn lâu lâu lại liếc về phía phòng cô dâu. Khách tới khá đông, trên môi những vị khách đó cũng là nụ cười vui vẻ, những câu chúc hạnh phúc luôn được phát ra từ miệng họ. Sau đó, những vị khách lại nhanh chóng tiến về khu lễ đường, sắp đến giờ tốt rồi.
Chú rễ nhìn xung quanh lễ đường, đôi chân sải chân bước vào phòng cô dâu. Gương mặt thât sự có thể làm người khác say khi nhìn vào, từng đường nét trên khuôn mặt là sắc sảo vạn phần. Căn phòng hiện giờ là vắng vẻ, thợ trang điểm đã ra ngoài hết, cậu quý tử nhìn cô gái ngồi trước bàn trang điểm, môi nở nụ cười sau đó nhanh chóng tiến đến hướng cô gái. Đôi mắt chăm chú quan sát biểu hiện của cô gái trước mặt, chân mày thanh tú lại khẽ nheo lại, cậu quý tử tâm trạng bây giờ là rối bời và đau thương, cô ấy không vui gì cả, vẻ mặt cô ấy sao lại đau thương đến thế. Cậu lại nhớ đến câu lúc trước.
* * *
Vườn hoa bồ công anh.
Một thiếu nữ trẻ tuổi chạy nhảy khắp vườn hoa, tâm trạng là vui vẻ. Có cậu quý tử nhìn cô gái trẻ con chạy nhảy ấy môi bất giác nở nụ cười, cô gái này là khi nào mới trưởng thành hơn một chút chứ. Hai người họ là thanh mai trúc mã, đã từ lâu rồi họ lớn lên cùng nhau. Hàng xóm luôn trêu đùa rằng, hai cô cậu nhóc này lớn lên không lấy nhau mới là điều kì lạ đấy. Quan sát xung quanh, khẽ chau mày cậu quý tử nhanh chóng đứng dậy, chân sải bước tới gần cô gái.
"Trời sắp tối rồi, về thôi."
Cô gái ngước gương mặt lấm lem nhìn cậu quý tử, đôi mắt như phủ lớp sương đêm.
"Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi nhé."
Lời nói chín phần là năn nỉ. Cậu quý tử nhìn cô gái trước mặt, gương mặt là lạnh lùng lờ đi.
"Không được, đã trễ rồi. Phải nhanh chóng trở về."
Cô gái nhìn cậu quý tử, khuôn mặt bỗng chốc trùn xuống, miệng mấp mấy.
"Một chút nữa thôi.. lần sau là không thể đi cùng cậu nữa rồi"
Giọng nói càng ngày càng nhỏ xuống. Suy nghĩ gì đó, tâm trạng cô gái nhanh chóng trở nên vui vẻ, tay kéo cậu quý tử nhanh chóng trở về.
"Cậu, khi trở về phải kết hôn với tớ đấy!"
* * *
Nhìn đồng hồ, cậu quý tử nhanh chóng rời đi, tới giờ tổ chức hỷ sự rồi. Chân nhanh chóng sải bước tới cửa, nhìn người cha vừa bước vào căn phòng, ông ấy là cha ruột của cô dâu.
Lễ đường, chú rễ đứng trên bục thành hôn, vẻ đẹp khiến người khác không thể rời mắt. Cha sứ đã mời cô dâu vào lễ đường, gương mặt các vị khách ở đây là hiếu kì, tầm mắt hướng về phía cửa. Họ thật sự đã muốn nhìn thấy vị cô dâu này từ rất lâu rồi.
Cha ruột dẫn tay cô dâu bước vào, trên môi cậu quý tử là nụ cười, ánh nhìn đầy ôn nhu dịu dàng. Lại nhìn đến biểu hiện của các vị khách ở đây, trên gương mặt họ chín phần là kinh hãi, một phần là hoảng sợ.
Cô dâu ở đó, tiến đến gần chú rể cùng cha ruột của mình. Ngồi trên chiếc xe lăn, áo cưới đỏ tươi xinh đẹp, đôi môi được tô đỏ mọng, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt được trang điển kĩ càng nhưng vẫn không thể che đi sự xanh xao của làn da, những vị khách mời ở đây dường như không nhìn thấy huyết mạch chảy trên người cô dâu.
Cô gái này, thật sự đã mất rồi.
Cô gái này, dường như rất quen thuộc.
Đôi mắt cậu quý tử bây giờ chính là đau thương vô cùng.
Hỷ sự này, chính là minh hôn.
*Minh hôn: Đám cưới với người đã mất.
Truyện ngắn này được tác giả lấy ý tưởng từ một bài hát mà tác giả rất thích: Hỷ- Cát Đông Kì. Một bài hát thật sự khiến người khác có cảm giác đau lòng. Bạn nào tò mò về bài hát cứ lên youtube tìm và nghe thử nhé.
Có gì muốn góp ý mọi người cứ góp ý vào link ở trên nhé.
Vì tớ vừa được một bạn góp ý là nên có nguyên nhân cô gái mất nên có lẽ tác giả sẽ sớm viết tiếp câu chuyện này vòa ngày mai nhé.
Cảm ơn mọi người đã đọc.
Còn tiếp.
Chỉnh sửa cuối: