Bài viết: 0 

Chương 8+9+10: Con đường đã sáng tỏ
Chương 8+9+10: Con đường đã sáng tỏ
* * *
Tôi giơ nắm đấm lên trước mặt họ, đầu ngẩng lên đầy sự kiêu hãnh, ngực ưỡn lên đầy sự tự tin, mắt nhìn lên đầy sự kiên quyết và miệng nói lên đầy sự hùng hồn, rằng:
- Có giỏi thì chúng bây xông vào đây.
(Cut. Cậu diễn thế là không đúng với kịch bản một chút nào cả. Diễn lại đi)
* * *
Tôi giơ nắm đấm lên trước mặt họ, đầu ngẩng lên đầy sự kiêu hãnh, ngực ưỡn lên đầy sự tự tin, mắt nhìn lên đầy sự kiên quyết và miệng nói lên đầy sự hùng hồn, rằng:
- Quân Hán Viêm ở khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên này, thì ta có thể ví như quả đấm bên tay phải tôi vậy. Dù chúng ta có đấm theo các kiểu và đấm như thế nào đi nữa, rồi cũng không thể tránh khỏi một sự thật rằng tay của chúng ta sẽ rất là đau đớn, đấm càng mạnh thì đau đớn càng nhiều đến khi không còn cảm giác nữa. Tổn thương sẽ rất thảm trọng nếu chúng ta đấm hay tấn công không đúng cách. Tấn công thế nào để đúng cách nhất, để với cùng một lực lượng đầu vào, nhưng lại cho kết quả ở đầu ra là chúng ta chiếm được khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên này nhưng với ít tổn thương nhất? Bài toán là vậy nhưng..
Xung quanh như có những ánh mắt đầy sự kiên nhẫn, nhiều sự chờ đợi và một số sự mong mỏi gì đó.. chăm chú hướng về phía tôi. Như cảm nhận được nó, tôi cất cao giọng của mình lên:
- Nhưng không phải là nắm đấm thì sao? Mà là..
Tôi xòe tay trái mình ra và nói:
- Như bàn tay trái này của tôi. Nếu bọn chúng như là bàn tay xòe ra từng ngón một như vậy này nè, thì chúng ta sẽ chỉ có một việc duy nhất để kết thúc vấn đề này, là chặt đứt từng ngón tay một của bọn chúng cho đến khi bọn chúng không thể làm gì được nữa. Mặc kệ bọn chúng có cánh tay của Kì Lân hay là móng vuốt của Rồng, dù bọn chúng mạnh thế nào đi nữa thì bây giờ đây cũng vô dụng cả thôi..
Tôi đứng yên lặng lại như chờ đợi.. gì đấy.. Anh thanh niên mặt vẫn ngu ngơ, ngước lên trời (Đã khuya rồi, vẫn ngồi đếm sao) và mọi người như cúi lại, trầm tư và tự hỏi.. (Im lặng là vàng).
Cô ấy-Trưng Cả ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghiêm túc:
- Cậu buộc bọn chúng chia ra thành từng đám nhỏ để phân tán sức mạnh của bọn chúng và rồi chúng ta sẽ dễ dàng đập tan từng bọn chúng ra thành từng mảnh nhỏ phải không? Như chúng ta rất khó khăn khi để đập trúng một con muỗi to đang bay nhưng nếu một bầy muỗi thì rất dễ dàng, dù đập mù thì cũng sẽ chết một, hai con thôi.
Sao cô ấy có thể tưởng tượng như vậy được nhỉ (xem thánh Saitama đập muỗi chưa), chịu thôi..
- Cậu dự định làm thế nào để dụ bọn chúng ra? Ném miếng mồi ngon để dụ bọn chúng bu lại à? Nhưng lấy miếng mồi gì là ngon được? À nha. Nhưng mà lỡ bọn chúng không cắn câu thì sao? Mà bọn chúng cứ co giò, rút cổ và tử thủ trong thành thì cậu thấy, chúng ta nên làm thế nào đây?
Thật là nhiều câu hỏi, mình có đi phỏng vấn đâu..
* * *
Tôi đứng dậy và phủ nhận hết những điều mà mọi người nói:
- Sao có thể như vậy được chứ? Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra..
Tôi quay lên và nhìn ra xung quanh. Không khí dường như im ắng đến lạ thường, tôi dường như cảm thấy như có như không những ánh mắt gì đấy đang theo dõi lấy tôi và đang chờ đợi lấy tôi một điều gì đó. Tôi dường như lại suy nghĩ về những điều vô cớ, ngớ ngẩn và đến những điều mà làm tôi lo lắng, hoảng sợ và kinh khủng rằng, liệu lúc ấy nếu tôi có sơ sẩy mà lộ ra những sơ hở thì bọn họ có nhảy ra và xâu xé lấy tôi không?
-?
Với sự dũng cảm và ý chí quyết tâm lớn nhất mà tôi còn có, tôi như đã nắm chặt hai bàn tay mình lại, ngẩng đầu đối mặt về phía bọn họ, giương hai mắt lên nhìn họ và nôn.. à nói hết những gì chất chứa trong lòng của mình ra:
- Nếu chúng ta làm đúng như kế hoạch của tôi.. thì ước mong về một đất nước, một dân tộc của chúng ta.. của cha ông chúng ta.. không phải là mộng.. nó có thể thành sự thật.
Tôi dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thanh thản hơn trước. Nhưng một âm thanh mạnh mẽ đến khủng khiếp vang lên làm tôi hết cả hồn:
- Anh hãy trả lời vấn đề của tôi ngay đi. Một cách ngiêm túc nhất, có thể sao?
Thật là kinh khủng. Tôi run lên và không dám ngước nhìn ánh mắt và nụ cười đó. Nó thật đáng sợ.
- À, vâng.. tôi sẽ nói lại ngay đây..
(xin lỗi, cảnh quay này đã bị cắt)
* * *
- Nếu chúng ta làm đúng như kế hoạch của tôi nói thì những vấn đề đó sẽ được giải quyết ngay lập tức và với một cách cực kỳ dễ dàng như chưa hề có những vấn đề đấy đã xuất hiện ở đây.
Dừng một hai phút, tôi lấy ra một cuộn giấy (tự chế) và rồi tôi lại nói tiếp:
- Mọi người hãy nhìn vào tấm bản đồ này, đây là làng Đại Việt ở phía tây của quận Cửu Chân, kia là làng Lạc Việt ở huyện Mê Linh và làng Âu Việt ở huyện Chu Diên của quận Giao Chỉ. Còn đây là thành Luy Lâu và thành Long Biên nơi đóng quân đội chủ lực của địch và còn một số chỗ khác có khả năng đóng tinh nhuệ của địch. Mọi người thấy gì nào?
Này thì xem hàng của anh đi, này thì sáng mắt lên cho mà coi, này thì.. biết thế nào là sức mạnh đàn ông trong anh chưa? (yy tý).
- Nó làm từ gì sao dài, to và trắng thế..
- Cái này cũng mềm, mỏng dính và có cái mùi gì đó nữa..
- Cái này là ký hiệu con chim, ký hiệu này là con bướm..
* * *
- Này có cả núi và sông nhỏ của vùng tôi cũng được vẽ lên này..
- Ừ..
* * *
Họ khá là bỡ ngỡ, không hiểu cái gì hết và cần có người bên cạnh giúp đỡ và chỉ dẫn. Nhưng mà cái lần đầu của ai đó thì sẽ luôn là như vậy mà. Họ phải làm nhiều và rồi sẽ quen thuộc cả thôi.
- Anh chắc bọn chúng sẽ đóng quân tại những nơi này chứ?
Lại một câu hỏi vang lên bởi một giống nói đầy quen thuộc. Cô ấy hỏi tôi hơi nhiều rồi đấy và suốt cả nãy giờ nhưng vì cô ấy đẹp nên cô ấy có quyền.
- Tấm bản đồ này là tôi đã vẽ lại khu vực Châu Giao dựa theo những tư liệu của làng Đại Việt chúng tôi có và một số tư liệu mà tôi đã thu thập được. Quân địch trong nhiều năm và qua nhiều đời hoàng đế liên tiếp của đại đế chế thì bọn chúng đã và đang xây dựng các thành trì mới theo một kiểu kiến trúc và chọn những vị trí đầy quen thuộc như là kiểu tiết điểm của một đại trận khổng lồ nào đó và chúng đang bao bọc và ăn mòn vùng đất của Tổ tiên và cha ông chúng ta một cách từ từ và đầy chậm rãi để chúng ta rất khó phát hiện được ra nó. Vậy nên theo tôi, đây là lý do tại sao người dân ba làng chúng ta cũng như những người Việt khác cực kỳ khó tu luyện và những người có thể tu luyện được cũng giảm bớt qua nhiều năm. Đến lúc nào đó thì dù chúng ta có muốn phản kháng nhưng lại không có được sức mạnh để phản kháng. Và chúng ta sẽ mãi mãi lấy thất bại mà chấm dứt cả thôi..
Anh thanh niên bật dậy, mắng to:
- Lũ khốn khiếp.. (các bạn hãy suy nghĩ và điền vào sau chỗ trống sau đây)
* * *
Mọi người như giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng kinh khủng và lặp lại liên tục..
- Sao có thể như vậy được. Sao chúng có thể..
- Chúng ta đang sống mà không biết gì cả chứ..
- Thật là âm mưu thâm độc.
- Ta thật có lỗi với Liệt Tổ Liệt Tông..
Các lão Lý Ông đứng đậy, quay lại phía tôi, chắp tay, cúi người lại và nói:
- Thật là Trời Đất có mắt.. mà hiển linh.. độ ơn Tổ tiên đã phù hộ.. Khi lúc gian nan nhất đã cử xuống người có thể cứu dân cứu nước thế này.. Thưa đại diện, à thưa ngài hãy cho tôi được theo sau và phò tá ngài.. đến một ngày.. thì dù lão ta đây có chết thì lão cũng cảm thấy vui lòng và mãn nguyện..
Tôi chạy lại và đỡ Các lão dậy:
- Các lão đừng nói như vậy chứ, tôi có làm được gì đâu..
Bô lão Dương Thạch ngắt lấy lời tôi và cúi người xuống bái.
- Không, hãy cho chúng tôi được cúi đầu với cậu như là lời cảm ơn từ tận đáy lòng chúng tôi..
- Ngài không cần phải làm vậy đâu..
Mọi người cứ sao vậy nhỉ, chả biết nữa.
- Không, hãy để tôi làm vậy. Từ cuộc liên minh của ba làng chúng ta, là khoảng hơn hai mươi năm về trước. Lúc đấy, tôi là một người trẻ tuổi nhiệt huyết mới đột phá đến Lạc tướng và rất háo hứng được tham gia cuộc chiến để chứng tỏ mình, để không phụ sự kỳ vọng của mọi người đã dành cho tôi.. Cuộc tấn công vào thành Luy Lâu thì lúc đầu nó rất là thuận lợi không thấy một sự chống trả quyết liệt nào từ bọn chúng cả. Khi vào được thành Luy Lâu thì không ai có thể ngờ được rằng đó là cái bẫy mà bọn chúng đã giăng sẵn để chờ chúng tôi đến.. Và phát hiện được âm mưu của bọn chúng thì ba vị già làng và các vị bô lão già hơn đã liều mình đoạt hậu để những thanh niên trai trẻ như chúng tôi có thể trốn thoát. Lúc đó, ba làng chúng ta tổn thất nặng nề và phải trốn chui trốn lủi vào các vùng đất dữ và những vùng cấm khu nơi rừng thiêng nước độc, để có thể thoát khỏi sự truy đuổi ráo riết từ bọn chúng.. Đó là một thời cực kỳ gian khổ và nguy hiểm làm tôi không muốn nghĩ lại nữa. Và đó cũng là lý do mà tôi rất bất ngờ đến phản đối mãnh liệt khi cậu nói lại một lần nữa liên hợp ba làng.. Tôi đã rất sợ điều đó có thể xảy ra lại một lần nữa.. Tôi đã chạy trốn nó.. Tôi đã từ bỏ ước mơ của mình.. của mọi người.. của Tổ tiên.. Tôi đang sống trong.. Nhưng giờ đây và với giây phút này, tôi sẽ liều cái mạng già của mình, để có thể chiến đấu cho ước mơ hồi tuổi trẻ đã thất bại của tôi và vì những người đã ngã và hi sinh, và vì cho một tương lai con cháu chúng ta, một tương lai không như những đời xấu hổ và tủi nhục của cha ông chúng mà phải một tương lai độc lập, tự do và hạnh phúc hơn chúng ta. Hãy nói cho tôi nghe về kế hoạch của cậu, Yết Minh Tuệ..
Mọi người hướng về tôi với một niềm tin và hi vọng mạnh mẽ như chưa bao giờ có và to lớn như lúc này.. nó đang nhóm lửa lấy tôi..
* * *
Tôi nghĩ nên cho thêm chút rượu và một chút ớt cay để ngọn lửa và món ăn thêm bùng cháy và nồng nàn hơn.
- Tuy quân địch lúc này mạnh mẽ hơn chúng ta nhưng cũng là lúc bọn chúng cũng đang nằm trong giai đoạn suy yếu nhất. Mọi người hay xem bản đồ, chúng ta thấy rằng các thành trì của bọn Hán Viêm đang ngày càng mở rộng xuống phía nam hơn. Nhưng khoảng thời gian gần đây hay nói rõ hơn là khoảng hai mươi năm trước thì các thành trì chỉ mở rộng đến vùng Luy Lâu là không tiến thêm một bước nữa. Qua một khoảng thời gian suy luận và chứng minh điều đó thì tôi đã nhận ra rằng có hai nguyên nhân dẫn đến việc này. Thứ nhất là cuộc tấn công vào thành Luy Lâu của ba làng chúng ta. Tuy có thể gọi nó là thất bại nhưng cũng có phần nào đó là thành công. Theo tôi thì chúng ta đã phá mất vị trí trọng yếu nào đó của đại trận mà bọn Hán Viêm đã mất thời gian và công sức để xây lên. Vậy nên chúng sẽ phải mất một khoảng thời gian để sửa và phục hồi như cũ. Trong khoảng thời gian này, bọn chúng đã điều trọng binh và quân lực khổng lồ đến canh giữ (12 vương giả cấp+.).
Mấy ông bạn già (các vị bô lão) thở dài đầy nhẹ nhõm.
- Thứ hai, nó là điều quan trọng nhất quyết định nguyên nhân tại sao tôi lại tổ chức cuộc gặp mặt giữa ba làng chúng ta hôm nay. Đầu tiên lúc này là lúc bọn chúng suy yếu nhất không chỉ riêng với vùng đất Châu Giao này mà còn cả triều đình bọn chúng nữa.
- Tôi đã phát hiện ra một vấn đề mới, đó là người thống trị chúng ta đã không phải là Đại đế chế Đại Hán Viêm quốc (hay bây giờ gọi là nhà Tây Hán Viêm quốc). Mà chính là nhà Đông Hán Viêm quốc, quốc gia này mới thành lập cách đây hơn mười năm và kế thừa lại từ Đại Hán Viêm Quốc, người lãnh đạo của nó bây giờ là hoàng đế Lưu Tu hay là Hán Quang Đế.
- Tôi đã khá phân vân vì câu hỏi: Tại sao có sự phân biệt về niên hiệu quốc gia tới vậy trong khi hoàng đế cũng là người hoàng tộc? Sau khi tìm hiểu kỹ hơn thì Đại Hán Viêm quốc đã bị soán ngôi bởi Vương Mang và sau đó ông ta đã thay thế hoàng tộc mà thành lập ra nhà Tân Hán để thống trị đại đế chế. Mọi người có biết lúc ông ta soán ngôi diễn ra khi nào không?
- Là hai mươi năm trước đấy. Khi Vương Mãng còn là quyền thần thì ông ta đã di chuyển một số cường giả và một lượng lớn quân tinh nhuệ nhất trấn thủ kinh thành về các vùng biên giới để ông ta lập mưu soán ngôi.
- Ý cậu là số quân đang ở Châu Giao là..
- Đúng vậy đấy. Bây giờ đây, nhà Đông Hán Viêm quốc tuy lập quốc mới mười năm nhưng căn cơ bất ổn, nhiều cuộc nổi loạn diễn ra nhưng bọn chúng vẫn đề phòng chúng ta. Tên hoàng đế đó vẫn để lại đây số lượng lớn quân tinh nhuệ nhất mà không gọi về và không giảm đi mà vẫn giữ nguyên như từ hai mươi năm trước. Nhưng từ ba tháng trước thì chúng đã cho quân càn quét xung quanh, nhất là tập hợp số lượng lớn tấn công vào làng Đại Việt. Tình hình cực kỳ ráo riết. Tôi nghĩ tình hình nhà Đông Hán Viêm quốc đang nguy cấp, buộc ông ta điều quân từ phía Nam lên hỗ trợ nhưng vì giữ cho khu vực này được yên ổn nên ông ta đã cho quân tiêu diệt mối nguy hại và phản loạn đầu nguồn.
* * *
- Tôi nghĩ mọi người đã có cái nhìn rõ hơn về cục diện xung quanh. Chiến thắng của chúng ta đang ở phía trước.
- Trước khi đi vào kế hoạch cụ thể thì, mọi người hãy nhìn kỹ lại bản đồ và nói cho tôi biết mọi người đang nghĩ gì?
- Ừ. Bọn Hán Viêm đang co cụm lại và chừa ra một số khu vực do người Việt thân Hán Viêm cai quản. Chúng ta sẽ tấn công chỗ làng người Việt thân Hán Viêm này trước, rồi đợi bọn cứu viện đến thì chúng ta sẽ bố trí mai phục và tiêu diệt gọn bọn chúng. Ý cậu là vậy sao?
Cô gái này có con mắt tinh ranh và có thể làm tướng được.
- Đúng là cách hay nhưng miếng mồi vẫn chưa đủ ngon để có thể dẫn dụ bọn chúng ra hết và không cẩn thận mình cũng sẽ vào bẫy. Mọi người hãy nhìn kỹ bọn chúng phân bố. Lấy khu vực thành Long Biên và thành Luy Lâu làm ranh thì từ phía Bắc, Đông Bắc và Đông là nơi bọn chúng trú đóng nhiều nhất, tập trung ở các thành trì mà bọn chúng đã xây dựng. Đây là khu vực liên kết với nhau trong đại trận nên nếu chúng ta tiến vào thì sẽ có một cái bẫy đang giăng sẵn chờ đợi chúng ta. Còn phía Nam, Tây Nam và Tây là khu vực ít quân và chỉ có một số thành lũy nhỏ mới đắp gần đây.
Mấy bô lão lẩm bẩm:
- Chẳng trách chúng ta tấn công vào Luy Lâu thất bại.
- Đúng vậy, thì ra nguyên nhân là đây.
- Hây..
Tôi ngắt lời mấy lão già, với gương mặt nghiêm túc nhất, tôi nói:
- Mọi người nghe kỹ này, đây là kế hoạch của tôi:
* * *
Giai đoạn 1: Tiền khởi nghĩa
- Chia làng ra thành từng mảnh nhỏ và di chuyển đến các nơi bí mật khác nhau nhưng phải có liên kết chặt chẽ.
- Chuẩn bị vật tư cần thiết cho khởi nghĩa.
- Tuyển chọn và đào tạo tinh nhuệ
* * *
Giai đoạn 2: Tiểu khởi nghĩa
- Tấn công nơi quân địch ít và yếu kém nhất và không đi chạm trán với số lượng quân địch mạnh và đông. Có thể rút lui nếu cần thiết.
- Không tấn công vào người Hán Viêm mà tấn công vào những nơi theo Hán Viêm mà có tiếng xấu với khẩu hiểu: "Đánh Việt Gian bán nước"
- Tuyên truyền và hấp thu lực lượng theo phe ta. Nhưng không tập trung vào một chỗ, một cứ điểm mà phải chia ra thành nhiều chỗ nhiều cứ điểm.
- Không tấn công vào các thành lũy mà chỉ vây quanh và cô lập chúng với xung quanh.
* * *
Giai đoạn 3: Đại khởi nghĩa
- Làng Đại Việt sẽ mở đầu cuộc khởi nghĩa với cuộc tấn công vào trụ sở quận Cửu Chân là huyện Tư Phố và phát triển ra cả quận Cửu Chân và quận Nhật Nam. Nơi đây là miếng mồi ngon dụ chúng xuôi Nam dẹp phản loạn nếu bọn chúng không muốn mất mũ quan của mình. Để chắc chắn hơn, cuộc tấn công này phải tỏ vẻ là các bộ tộc và bản làng nhỏ liên hợp khởi nghĩa.
- Khi lúc quân địch ở khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên suy yếu (là lúc bọn chúng xuôi nam)
*Làng Lạc Việt sẽ khởi nghĩa và đánh chiếm các khu vực phía Bắc và Tây Bắc của quận Giao Chỉ.
*Làng Âu Việt sẽ khởi nghĩa và công chiếm các khu vực phía Nam và Tây Nam của quận Giao Chỉ.
*Hai làng sẽ tấn công các thành nhỏ trước, dần dần đến các thành to và bao vây chủ lực chúng ở bên trong khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên.
* * *
Giai đoạn 4: Tổng tiến công
Ba làng hợp nhất và đánh đuổi bọn chúng ra khỏi Châu Giao
* * *
Link
Link
Link
* * *
Tôi giơ nắm đấm lên trước mặt họ, đầu ngẩng lên đầy sự kiêu hãnh, ngực ưỡn lên đầy sự tự tin, mắt nhìn lên đầy sự kiên quyết và miệng nói lên đầy sự hùng hồn, rằng:
- Có giỏi thì chúng bây xông vào đây.
(Cut. Cậu diễn thế là không đúng với kịch bản một chút nào cả. Diễn lại đi)
* * *
Tôi giơ nắm đấm lên trước mặt họ, đầu ngẩng lên đầy sự kiêu hãnh, ngực ưỡn lên đầy sự tự tin, mắt nhìn lên đầy sự kiên quyết và miệng nói lên đầy sự hùng hồn, rằng:
- Quân Hán Viêm ở khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên này, thì ta có thể ví như quả đấm bên tay phải tôi vậy. Dù chúng ta có đấm theo các kiểu và đấm như thế nào đi nữa, rồi cũng không thể tránh khỏi một sự thật rằng tay của chúng ta sẽ rất là đau đớn, đấm càng mạnh thì đau đớn càng nhiều đến khi không còn cảm giác nữa. Tổn thương sẽ rất thảm trọng nếu chúng ta đấm hay tấn công không đúng cách. Tấn công thế nào để đúng cách nhất, để với cùng một lực lượng đầu vào, nhưng lại cho kết quả ở đầu ra là chúng ta chiếm được khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên này nhưng với ít tổn thương nhất? Bài toán là vậy nhưng..
Xung quanh như có những ánh mắt đầy sự kiên nhẫn, nhiều sự chờ đợi và một số sự mong mỏi gì đó.. chăm chú hướng về phía tôi. Như cảm nhận được nó, tôi cất cao giọng của mình lên:
- Nhưng không phải là nắm đấm thì sao? Mà là..
Tôi xòe tay trái mình ra và nói:
- Như bàn tay trái này của tôi. Nếu bọn chúng như là bàn tay xòe ra từng ngón một như vậy này nè, thì chúng ta sẽ chỉ có một việc duy nhất để kết thúc vấn đề này, là chặt đứt từng ngón tay một của bọn chúng cho đến khi bọn chúng không thể làm gì được nữa. Mặc kệ bọn chúng có cánh tay của Kì Lân hay là móng vuốt của Rồng, dù bọn chúng mạnh thế nào đi nữa thì bây giờ đây cũng vô dụng cả thôi..
Tôi đứng yên lặng lại như chờ đợi.. gì đấy.. Anh thanh niên mặt vẫn ngu ngơ, ngước lên trời (Đã khuya rồi, vẫn ngồi đếm sao) và mọi người như cúi lại, trầm tư và tự hỏi.. (Im lặng là vàng).
Cô ấy-Trưng Cả ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghiêm túc:
- Cậu buộc bọn chúng chia ra thành từng đám nhỏ để phân tán sức mạnh của bọn chúng và rồi chúng ta sẽ dễ dàng đập tan từng bọn chúng ra thành từng mảnh nhỏ phải không? Như chúng ta rất khó khăn khi để đập trúng một con muỗi to đang bay nhưng nếu một bầy muỗi thì rất dễ dàng, dù đập mù thì cũng sẽ chết một, hai con thôi.
Sao cô ấy có thể tưởng tượng như vậy được nhỉ (xem thánh Saitama đập muỗi chưa), chịu thôi..
- Cậu dự định làm thế nào để dụ bọn chúng ra? Ném miếng mồi ngon để dụ bọn chúng bu lại à? Nhưng lấy miếng mồi gì là ngon được? À nha. Nhưng mà lỡ bọn chúng không cắn câu thì sao? Mà bọn chúng cứ co giò, rút cổ và tử thủ trong thành thì cậu thấy, chúng ta nên làm thế nào đây?
Thật là nhiều câu hỏi, mình có đi phỏng vấn đâu..
* * *
Tôi đứng dậy và phủ nhận hết những điều mà mọi người nói:
- Sao có thể như vậy được chứ? Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra..
Tôi quay lên và nhìn ra xung quanh. Không khí dường như im ắng đến lạ thường, tôi dường như cảm thấy như có như không những ánh mắt gì đấy đang theo dõi lấy tôi và đang chờ đợi lấy tôi một điều gì đó. Tôi dường như lại suy nghĩ về những điều vô cớ, ngớ ngẩn và đến những điều mà làm tôi lo lắng, hoảng sợ và kinh khủng rằng, liệu lúc ấy nếu tôi có sơ sẩy mà lộ ra những sơ hở thì bọn họ có nhảy ra và xâu xé lấy tôi không?
-?
Với sự dũng cảm và ý chí quyết tâm lớn nhất mà tôi còn có, tôi như đã nắm chặt hai bàn tay mình lại, ngẩng đầu đối mặt về phía bọn họ, giương hai mắt lên nhìn họ và nôn.. à nói hết những gì chất chứa trong lòng của mình ra:
- Nếu chúng ta làm đúng như kế hoạch của tôi.. thì ước mong về một đất nước, một dân tộc của chúng ta.. của cha ông chúng ta.. không phải là mộng.. nó có thể thành sự thật.
Tôi dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thanh thản hơn trước. Nhưng một âm thanh mạnh mẽ đến khủng khiếp vang lên làm tôi hết cả hồn:
- Anh hãy trả lời vấn đề của tôi ngay đi. Một cách ngiêm túc nhất, có thể sao?
Thật là kinh khủng. Tôi run lên và không dám ngước nhìn ánh mắt và nụ cười đó. Nó thật đáng sợ.
- À, vâng.. tôi sẽ nói lại ngay đây..
(xin lỗi, cảnh quay này đã bị cắt)
* * *
- Nếu chúng ta làm đúng như kế hoạch của tôi nói thì những vấn đề đó sẽ được giải quyết ngay lập tức và với một cách cực kỳ dễ dàng như chưa hề có những vấn đề đấy đã xuất hiện ở đây.
Dừng một hai phút, tôi lấy ra một cuộn giấy (tự chế) và rồi tôi lại nói tiếp:
- Mọi người hãy nhìn vào tấm bản đồ này, đây là làng Đại Việt ở phía tây của quận Cửu Chân, kia là làng Lạc Việt ở huyện Mê Linh và làng Âu Việt ở huyện Chu Diên của quận Giao Chỉ. Còn đây là thành Luy Lâu và thành Long Biên nơi đóng quân đội chủ lực của địch và còn một số chỗ khác có khả năng đóng tinh nhuệ của địch. Mọi người thấy gì nào?
Này thì xem hàng của anh đi, này thì sáng mắt lên cho mà coi, này thì.. biết thế nào là sức mạnh đàn ông trong anh chưa? (yy tý).
- Nó làm từ gì sao dài, to và trắng thế..
- Cái này cũng mềm, mỏng dính và có cái mùi gì đó nữa..
- Cái này là ký hiệu con chim, ký hiệu này là con bướm..
* * *
- Này có cả núi và sông nhỏ của vùng tôi cũng được vẽ lên này..
- Ừ..
* * *
Họ khá là bỡ ngỡ, không hiểu cái gì hết và cần có người bên cạnh giúp đỡ và chỉ dẫn. Nhưng mà cái lần đầu của ai đó thì sẽ luôn là như vậy mà. Họ phải làm nhiều và rồi sẽ quen thuộc cả thôi.
- Anh chắc bọn chúng sẽ đóng quân tại những nơi này chứ?
Lại một câu hỏi vang lên bởi một giống nói đầy quen thuộc. Cô ấy hỏi tôi hơi nhiều rồi đấy và suốt cả nãy giờ nhưng vì cô ấy đẹp nên cô ấy có quyền.
- Tấm bản đồ này là tôi đã vẽ lại khu vực Châu Giao dựa theo những tư liệu của làng Đại Việt chúng tôi có và một số tư liệu mà tôi đã thu thập được. Quân địch trong nhiều năm và qua nhiều đời hoàng đế liên tiếp của đại đế chế thì bọn chúng đã và đang xây dựng các thành trì mới theo một kiểu kiến trúc và chọn những vị trí đầy quen thuộc như là kiểu tiết điểm của một đại trận khổng lồ nào đó và chúng đang bao bọc và ăn mòn vùng đất của Tổ tiên và cha ông chúng ta một cách từ từ và đầy chậm rãi để chúng ta rất khó phát hiện được ra nó. Vậy nên theo tôi, đây là lý do tại sao người dân ba làng chúng ta cũng như những người Việt khác cực kỳ khó tu luyện và những người có thể tu luyện được cũng giảm bớt qua nhiều năm. Đến lúc nào đó thì dù chúng ta có muốn phản kháng nhưng lại không có được sức mạnh để phản kháng. Và chúng ta sẽ mãi mãi lấy thất bại mà chấm dứt cả thôi..
Anh thanh niên bật dậy, mắng to:
- Lũ khốn khiếp.. (các bạn hãy suy nghĩ và điền vào sau chỗ trống sau đây)
* * *
Mọi người như giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng kinh khủng và lặp lại liên tục..
- Sao có thể như vậy được. Sao chúng có thể..
- Chúng ta đang sống mà không biết gì cả chứ..
- Thật là âm mưu thâm độc.
- Ta thật có lỗi với Liệt Tổ Liệt Tông..
Các lão Lý Ông đứng đậy, quay lại phía tôi, chắp tay, cúi người lại và nói:
- Thật là Trời Đất có mắt.. mà hiển linh.. độ ơn Tổ tiên đã phù hộ.. Khi lúc gian nan nhất đã cử xuống người có thể cứu dân cứu nước thế này.. Thưa đại diện, à thưa ngài hãy cho tôi được theo sau và phò tá ngài.. đến một ngày.. thì dù lão ta đây có chết thì lão cũng cảm thấy vui lòng và mãn nguyện..
Tôi chạy lại và đỡ Các lão dậy:
- Các lão đừng nói như vậy chứ, tôi có làm được gì đâu..
Bô lão Dương Thạch ngắt lấy lời tôi và cúi người xuống bái.
- Không, hãy cho chúng tôi được cúi đầu với cậu như là lời cảm ơn từ tận đáy lòng chúng tôi..
- Ngài không cần phải làm vậy đâu..
Mọi người cứ sao vậy nhỉ, chả biết nữa.
- Không, hãy để tôi làm vậy. Từ cuộc liên minh của ba làng chúng ta, là khoảng hơn hai mươi năm về trước. Lúc đấy, tôi là một người trẻ tuổi nhiệt huyết mới đột phá đến Lạc tướng và rất háo hứng được tham gia cuộc chiến để chứng tỏ mình, để không phụ sự kỳ vọng của mọi người đã dành cho tôi.. Cuộc tấn công vào thành Luy Lâu thì lúc đầu nó rất là thuận lợi không thấy một sự chống trả quyết liệt nào từ bọn chúng cả. Khi vào được thành Luy Lâu thì không ai có thể ngờ được rằng đó là cái bẫy mà bọn chúng đã giăng sẵn để chờ chúng tôi đến.. Và phát hiện được âm mưu của bọn chúng thì ba vị già làng và các vị bô lão già hơn đã liều mình đoạt hậu để những thanh niên trai trẻ như chúng tôi có thể trốn thoát. Lúc đó, ba làng chúng ta tổn thất nặng nề và phải trốn chui trốn lủi vào các vùng đất dữ và những vùng cấm khu nơi rừng thiêng nước độc, để có thể thoát khỏi sự truy đuổi ráo riết từ bọn chúng.. Đó là một thời cực kỳ gian khổ và nguy hiểm làm tôi không muốn nghĩ lại nữa. Và đó cũng là lý do mà tôi rất bất ngờ đến phản đối mãnh liệt khi cậu nói lại một lần nữa liên hợp ba làng.. Tôi đã rất sợ điều đó có thể xảy ra lại một lần nữa.. Tôi đã chạy trốn nó.. Tôi đã từ bỏ ước mơ của mình.. của mọi người.. của Tổ tiên.. Tôi đang sống trong.. Nhưng giờ đây và với giây phút này, tôi sẽ liều cái mạng già của mình, để có thể chiến đấu cho ước mơ hồi tuổi trẻ đã thất bại của tôi và vì những người đã ngã và hi sinh, và vì cho một tương lai con cháu chúng ta, một tương lai không như những đời xấu hổ và tủi nhục của cha ông chúng mà phải một tương lai độc lập, tự do và hạnh phúc hơn chúng ta. Hãy nói cho tôi nghe về kế hoạch của cậu, Yết Minh Tuệ..
Mọi người hướng về tôi với một niềm tin và hi vọng mạnh mẽ như chưa bao giờ có và to lớn như lúc này.. nó đang nhóm lửa lấy tôi..
* * *
Tôi nghĩ nên cho thêm chút rượu và một chút ớt cay để ngọn lửa và món ăn thêm bùng cháy và nồng nàn hơn.
- Tuy quân địch lúc này mạnh mẽ hơn chúng ta nhưng cũng là lúc bọn chúng cũng đang nằm trong giai đoạn suy yếu nhất. Mọi người hay xem bản đồ, chúng ta thấy rằng các thành trì của bọn Hán Viêm đang ngày càng mở rộng xuống phía nam hơn. Nhưng khoảng thời gian gần đây hay nói rõ hơn là khoảng hai mươi năm trước thì các thành trì chỉ mở rộng đến vùng Luy Lâu là không tiến thêm một bước nữa. Qua một khoảng thời gian suy luận và chứng minh điều đó thì tôi đã nhận ra rằng có hai nguyên nhân dẫn đến việc này. Thứ nhất là cuộc tấn công vào thành Luy Lâu của ba làng chúng ta. Tuy có thể gọi nó là thất bại nhưng cũng có phần nào đó là thành công. Theo tôi thì chúng ta đã phá mất vị trí trọng yếu nào đó của đại trận mà bọn Hán Viêm đã mất thời gian và công sức để xây lên. Vậy nên chúng sẽ phải mất một khoảng thời gian để sửa và phục hồi như cũ. Trong khoảng thời gian này, bọn chúng đã điều trọng binh và quân lực khổng lồ đến canh giữ (12 vương giả cấp+.).
Mấy ông bạn già (các vị bô lão) thở dài đầy nhẹ nhõm.
- Thứ hai, nó là điều quan trọng nhất quyết định nguyên nhân tại sao tôi lại tổ chức cuộc gặp mặt giữa ba làng chúng ta hôm nay. Đầu tiên lúc này là lúc bọn chúng suy yếu nhất không chỉ riêng với vùng đất Châu Giao này mà còn cả triều đình bọn chúng nữa.
- Tôi đã phát hiện ra một vấn đề mới, đó là người thống trị chúng ta đã không phải là Đại đế chế Đại Hán Viêm quốc (hay bây giờ gọi là nhà Tây Hán Viêm quốc). Mà chính là nhà Đông Hán Viêm quốc, quốc gia này mới thành lập cách đây hơn mười năm và kế thừa lại từ Đại Hán Viêm Quốc, người lãnh đạo của nó bây giờ là hoàng đế Lưu Tu hay là Hán Quang Đế.
- Tôi đã khá phân vân vì câu hỏi: Tại sao có sự phân biệt về niên hiệu quốc gia tới vậy trong khi hoàng đế cũng là người hoàng tộc? Sau khi tìm hiểu kỹ hơn thì Đại Hán Viêm quốc đã bị soán ngôi bởi Vương Mang và sau đó ông ta đã thay thế hoàng tộc mà thành lập ra nhà Tân Hán để thống trị đại đế chế. Mọi người có biết lúc ông ta soán ngôi diễn ra khi nào không?
- Là hai mươi năm trước đấy. Khi Vương Mãng còn là quyền thần thì ông ta đã di chuyển một số cường giả và một lượng lớn quân tinh nhuệ nhất trấn thủ kinh thành về các vùng biên giới để ông ta lập mưu soán ngôi.
- Ý cậu là số quân đang ở Châu Giao là..
- Đúng vậy đấy. Bây giờ đây, nhà Đông Hán Viêm quốc tuy lập quốc mới mười năm nhưng căn cơ bất ổn, nhiều cuộc nổi loạn diễn ra nhưng bọn chúng vẫn đề phòng chúng ta. Tên hoàng đế đó vẫn để lại đây số lượng lớn quân tinh nhuệ nhất mà không gọi về và không giảm đi mà vẫn giữ nguyên như từ hai mươi năm trước. Nhưng từ ba tháng trước thì chúng đã cho quân càn quét xung quanh, nhất là tập hợp số lượng lớn tấn công vào làng Đại Việt. Tình hình cực kỳ ráo riết. Tôi nghĩ tình hình nhà Đông Hán Viêm quốc đang nguy cấp, buộc ông ta điều quân từ phía Nam lên hỗ trợ nhưng vì giữ cho khu vực này được yên ổn nên ông ta đã cho quân tiêu diệt mối nguy hại và phản loạn đầu nguồn.
* * *
- Tôi nghĩ mọi người đã có cái nhìn rõ hơn về cục diện xung quanh. Chiến thắng của chúng ta đang ở phía trước.
- Trước khi đi vào kế hoạch cụ thể thì, mọi người hãy nhìn kỹ lại bản đồ và nói cho tôi biết mọi người đang nghĩ gì?
- Ừ. Bọn Hán Viêm đang co cụm lại và chừa ra một số khu vực do người Việt thân Hán Viêm cai quản. Chúng ta sẽ tấn công chỗ làng người Việt thân Hán Viêm này trước, rồi đợi bọn cứu viện đến thì chúng ta sẽ bố trí mai phục và tiêu diệt gọn bọn chúng. Ý cậu là vậy sao?
Cô gái này có con mắt tinh ranh và có thể làm tướng được.
- Đúng là cách hay nhưng miếng mồi vẫn chưa đủ ngon để có thể dẫn dụ bọn chúng ra hết và không cẩn thận mình cũng sẽ vào bẫy. Mọi người hãy nhìn kỹ bọn chúng phân bố. Lấy khu vực thành Long Biên và thành Luy Lâu làm ranh thì từ phía Bắc, Đông Bắc và Đông là nơi bọn chúng trú đóng nhiều nhất, tập trung ở các thành trì mà bọn chúng đã xây dựng. Đây là khu vực liên kết với nhau trong đại trận nên nếu chúng ta tiến vào thì sẽ có một cái bẫy đang giăng sẵn chờ đợi chúng ta. Còn phía Nam, Tây Nam và Tây là khu vực ít quân và chỉ có một số thành lũy nhỏ mới đắp gần đây.
Mấy bô lão lẩm bẩm:
- Chẳng trách chúng ta tấn công vào Luy Lâu thất bại.
- Đúng vậy, thì ra nguyên nhân là đây.
- Hây..
Tôi ngắt lời mấy lão già, với gương mặt nghiêm túc nhất, tôi nói:
- Mọi người nghe kỹ này, đây là kế hoạch của tôi:
* * *
Giai đoạn 1: Tiền khởi nghĩa
- Chia làng ra thành từng mảnh nhỏ và di chuyển đến các nơi bí mật khác nhau nhưng phải có liên kết chặt chẽ.
- Chuẩn bị vật tư cần thiết cho khởi nghĩa.
- Tuyển chọn và đào tạo tinh nhuệ
* * *
Giai đoạn 2: Tiểu khởi nghĩa
- Tấn công nơi quân địch ít và yếu kém nhất và không đi chạm trán với số lượng quân địch mạnh và đông. Có thể rút lui nếu cần thiết.
- Không tấn công vào người Hán Viêm mà tấn công vào những nơi theo Hán Viêm mà có tiếng xấu với khẩu hiểu: "Đánh Việt Gian bán nước"
- Tuyên truyền và hấp thu lực lượng theo phe ta. Nhưng không tập trung vào một chỗ, một cứ điểm mà phải chia ra thành nhiều chỗ nhiều cứ điểm.
- Không tấn công vào các thành lũy mà chỉ vây quanh và cô lập chúng với xung quanh.
* * *
Giai đoạn 3: Đại khởi nghĩa
- Làng Đại Việt sẽ mở đầu cuộc khởi nghĩa với cuộc tấn công vào trụ sở quận Cửu Chân là huyện Tư Phố và phát triển ra cả quận Cửu Chân và quận Nhật Nam. Nơi đây là miếng mồi ngon dụ chúng xuôi Nam dẹp phản loạn nếu bọn chúng không muốn mất mũ quan của mình. Để chắc chắn hơn, cuộc tấn công này phải tỏ vẻ là các bộ tộc và bản làng nhỏ liên hợp khởi nghĩa.
- Khi lúc quân địch ở khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên suy yếu (là lúc bọn chúng xuôi nam)
*Làng Lạc Việt sẽ khởi nghĩa và đánh chiếm các khu vực phía Bắc và Tây Bắc của quận Giao Chỉ.
*Làng Âu Việt sẽ khởi nghĩa và công chiếm các khu vực phía Nam và Tây Nam của quận Giao Chỉ.
*Hai làng sẽ tấn công các thành nhỏ trước, dần dần đến các thành to và bao vây chủ lực chúng ở bên trong khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên.
* * *
Giai đoạn 4: Tổng tiến công
Ba làng hợp nhất và đánh đuổi bọn chúng ra khỏi Châu Giao
* * *
Link
Link
Link