Chương 1.
[BOOK]Một giờ ba mươi phút sáng.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ quan sát giấc ngủ của thành phố. Có lẽ tôi là ánh đèn duy nhất còn đọng lại nơi này, thoáng qua có thể không đúng lắm, nhưng từng khung cửa sổ tối om xung quanh rõ khẳng định điều đó. Tôi không muốn ngủ, và không biết mình đã mất ngủ từ bao giờ.
Từng nhịp bước nhẹ của thời gian đang hối thúc tôi hoàn thành mớ bài tập Văn chất chồng đã cao, tôi biết điều đó, nhưng lại không muốn thực hiện.
Tôi vẫn ngồi, đôi mắt gấu trúc mở tròn, mặc cho gió rét mùa đông cào xé cơ thể.
Một đêm trôi qua như vậy đó, vắng lặng, tĩnh mịch, lạnh lẽo.
Ngày mới ập đến nhanh không ngờ, mới đó tôi đã lờ đờ ở trường, mắt nhắm mắt mở, gục lên gục xuống trên bàn học. Cô giáo nhìn tôi, thở dài, nhưng không nói gì. Tôi nghĩ cô đã quá quen với hình ảnh này, và cũng không muốn nhắc thêm lời nào nữa.
Đám bạn cùng lớp nửa mắt nhìn tôi, nửa còn lại liếc lên bảng. Tôi không rõ chúng đang học bài hay muốn xem cô mắng cái xác tàn tạ này nữa. Con người lạ thật, bên ngoài cười nói vui vẻ, bên trong không đáy, âm u, mờ ám.
Đầu tôi quay như chong chóng, kiến thức lộn lẫn lên, lọt ra ngoài bao nhiêu đếm không xuể. Chỉ có mớ tiền "sống ngày" tôi nợ bọn côn đồ thất học chung trường là thứ duy nhất vật tôi dậy. Đúng thế, hôm nay tôi trắng tay, trong túi không dính lấy một xu, chỉ có xác ruồi khô bám lấy an ủi.
Tôi thề là mình đã vạch ra kế hoạch trốn nợ từ tối hôm qua, nhưng hôm nay đầu óc tôi lại bóng lẵn.
- Bài tập về nhà hôm nay là..
- Ê mậy, còn có hai phút nữa thôi đó! – Tiếng thằng Tuân lớn ngang ngửa cô giáo.
Giọng cô dừng lại, đoạn cô đưa mắt tìm nguồn phát ra thứ âm thanh xấc xược đó. Thằng Tuân co rúm người, ngồi thẳng lưng, giương đôi mắt vô tội về phía bục giảng. Thằng cạnh bên dẹp vội gói bim bim, hai tay khoanh tròn ngoan ngoãn trên bàn. Phục thật, hai đứa đó ngồi bàn ba, mà lại "ẩn thân" khỏi "vụ án" này trót lọt.
Không tìm được nguồn âm, mắt cô đặt vội lên người tôi.
- Hình như hôm nay tôi chưa kiểm bài tập về nhà nhỉ?
Tôi mở to mắt, cố ghìm đôi chân đang run lẩy bẩy lại, từng đợt mồ hôi lạnh đổ mạnh sau lưng.
- Thành, hai giây thôi, mang bài tập về nhà của em lên đây!
Tôi hồn bay đi đâu mất, đôi tay vô cảm huơ bậy bạ trong cặp, móc ra quyển tập Văn rồi phóng vội lên bục. Chiếc hộp bút từ trong cặp nhảy ra một cách ẩu tả, rơi xoảng xoảng xuống đất. Mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi, một số thì thèm thuồng ngó ngang cái hộp bút "tạm vô chủ".
Cô tôi lật qua lật lại mấy trang giấy, rồi nhẹ giọng lạnh đến điếng người:
- Không điểm, về chỗ.
Mặt tôi trắng bệch, tà áo dài lướt qua tôi, rồi biến mất trước cửa lớp. Phía dưới là những cái nhìn quái dị nhồi mạnh lên tôi, như thể tôi vừa làm lộ mã kích hoạt bom cho công chúng vậy. Lớp trưởng không nói gì, nó đứng dậy, dẹp mớ tập sách trên bàn rồi "mất tích". Lần lượt, lần lượt từng cá nhân rời ghế, không một giọng nói, không một tiếng động.
Thằng Thăng nhìn tôi, nó cười nửa miệng:
- Ngáo đi em, mày không biết tại sao tụi tao lại thế nhỉ?
- Tao biết..
Giọng tôi run run, đứt quãng trước vóc dáng khổng lồ của nó.
- Ngày mai mà bà cô đó có làm gì tụi tao, thì mày chết cụ mày đó, nghe chưa?
Tôi nín thinh, mím chặt môi cam chịu. Nó lớn hơn tôi nhiều lắm, nhưng vì "thành tích" làm mười bảng kiểm điểm trong một học kỳ nên thầy cô tạm giữ nó lại. Tôi không rõ nó lớn hơn tôi bao nhiêu, vì tôi không dám hỏi.
Thân thể của nó che mất vẻ bề ngoài cây que của tôi. Tôi có thể cảm nhận từng hơi thở táo bạo đổ xuống từ khuôn mặt cách tôi cả quả đầu. Tôi bất lực, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống nhìn mớ quần áo xộc xệch nó đang mặc mà không ú ớ tiếng nào.
Nó dùng tay hất vai tôi một cái. Cả người tôi loạng choạng đập vào bảng đen, mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống đất. Một cơn đau truyền từ giữa lưng lên đỉnh đầu, tôi cắn chặt môi, không để phát ra tiếng động nào.
Tôi không dám đối diện với sự hung tợn của nó.
Hình như nó lưu lại vài cái nhìn, rồi nhấc bước rời đi. Một làn gió nhẹ đập vào da tôi, tiếng giày cọ vào nền gạch thô kệch phát lên nhỏ dần rồi mất hẳn. Tôi run người vài cái, rồi điều chỉnh nhịp thở bình tĩnh trở lại.
Nó đương nhiên không phải lũ côn đồ tôi đang lo lắng, tuy nhiên, tương lai nó sẽ giống bọn chúng. Vừa chiều hôm qua, tôi thấy rõ nó đi về cùng lũ đó, thậm chí còn khoác vai nhau thân thiết nữa.
Hồi chuông vang lên đã lâu, giờ ra chơi cũng đến. Tôi không muốn xuống sân, cũng chả muốn ở lớp, vì nếu có xuống sân thì cũng không ai để đi cùng, để trò chuyện. Lớp vắng lặng không một bóng người, chỉ có tiếng hò reo khe khẽ của đám học sinh làm động đậy bầu không khí. Tôi muốn về nhà.
Tôi đưa tay gãi cái đầu xoàn xoạc vài tiếng. Chân tôi đưa lên, khẽ nâng đôi mắt nhìn thẳng, bước ra khỏi lớp.[/BOOK]