Bách Hợp Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết! - Liễu Phong Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi shino95, 22 Tháng mười 2023.

  1. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 20:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liêu Nguyệt vẫn giữ nụ cười nhìn Dương Yến đáp nhanh.

    "Tỷ tỷ yên tâm, thuộc hạ ta đã đưa Văn Bích tiểu thư về phủ trước rồi, hay để ta đưa tỷ về."

    Dương Yến đanh mặt lạnh, quay lưng bước đi.

    "Ta không cần một kẻ vô liêm sỉ như ngươi đưa về."

    Nói xong thì Dương Yến cũng rời đi khỏi, vừa lúc này thì có một bóng đen khác từ trên mái nhà cũng biến mất theo.

    Liêu Nguyệt nhìn lên hướng bóng người vừa biến mất, rồi lại nhìn về hướng mà Dương Yến đã đi, thở dài, ánh mắt trĩu xuống một nỗi buồn chẳng ai có thể thấu hiểu được.

    "Nàng có biết, vì nàng mà ta mới trở nên vô liêm sỉ không?"

    * * * * * *

    Tại quán trà, bóng người khi nãy tiến tới.

    A Kiều cúi đầu hành lễ.

    "Bẩm điện hạ, đúng như ngài đoán, người của Tam điện hạ đã ra tay."

    Liêu Tuấn đăm chiêu nhìn A Kiều.

    "Vậy ngươi có cản họ lại kịp không? Dương Yến, muội muội có bị sao không?"

    A Kiều ấp úng trả lời.

    "Thật ra.. thuộc hạ không kịp ra tay, và bọn người đó cũng không kịp ra tay thì.."

    Liêu Tuấn cầm tách trà đang định uống, nghe thấy sự ngập ngừng của thuộc hạ, tách trà ngừng lại ở gần miệng, mặt đầy lo lắng.

    "Thì cái gì? Ngươi nói nhanh đi."

    A Kiều cúi đầu đáp:

    "Bẩm điện hạ, bỗng dưng cửu hoàng tử xuất hiện tại đó, tự tay chém chết tên lưu manh, nên cả bọn người kia thấy vậy mà cũng tự rút lui hết."

    Tách trà trên tay của Liêu Tuấn rơi xuống đổ bể, không biết làm sao mà cứ mỗi lần nghe nhắc tới Cửu hoàng tử thì hắn đều không thể giữ được bình tĩnh, ánh mắt thì đầy sát khí, suy nghĩ cũng không ngừng hiện ra, thôi thúc bản thân phải giết hắn.

    Liêu Tuấn cắn chặt răng, trừng mắt nhìn thẳng A Kiều.

    "Dương Yến, muội muội có làm sao không?"

    A Kiều vẫn cúi đầu trả lời mà không dám ngước lên đối diện với ánh mắt của Liêu Tuấn, như sợ hắn phát hiện ra điều gì đó bất thường, A Kiều cố giữ giọng nói bình thản tự nhiên nhất.

    "Điện hạ, ngài yên tâm, không sao cả, Dương tiểu thư đã về phủ an toàn."

    Liêu Tuấn vẫn không rời mắt khỏi A Kiều, vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi tiếp.

    "Chỉ vậy thôi đúng không?"

    A Kiều gật nhẹ đầu, mắt vẫn chỉ nhìn xuống dưới.

    "Vâng điện hạ."

    Liêu Tuấn gật đầu đứng phất dậy, bước đi khỏi quán trà. A Kiều bước theo sau, lòng thầm nghĩ.

    "Xin lỗi điện hạ, ta đã che giấu ngài một số chuyện. Nếu để ngài biết hắn ta cưỡng hôn Dương tiểu thư, ta e rằng ngài sẽ mất bình tĩnh mà làm lỡ việc đại sự mất thôi, ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngài, hy vọng ngài không trách ta."

    * * * * * *

    Tại hoàng cung.

    Yến tiệc bắt đầu. Các cung nữ luân phiên mang thức ăn và rượu dâng lên.

    Ngồi phía trên cùng cao nhất là hoàng thượng cùng hoàng hậu, hai bên là các quý phi khác.

    Dãy bàn chạy dọc dài hai hàng phía dưới là các quan viên, các vị hoàng tử và công chúa, được xếp ngồi phía trên hàng đầu.

    Hoàng thượng ngồi trên cao nhìn xuống mọi người, vui vẻ cười nói.

    "Trẫm hôm nay có một việc cần tuyên bố."

    Tất cả mọi người đều ngưng ăn uống mà ngước lên nhìn. Hoàng thượng vừa nói vừa đưa mắt nhìn về hướng hai vị quan Văn Bách và Dương Trung.

    "Trẫm rất ngưỡng mộ tài sắc vẹn toàn của hai trưởng nữ nhà Dương tướng quân cùng Văn thừa tướng nên muốn tứ hôn cho hai trong các vị hoàng tử của trẫm. Vì vậy ngày mai trẫm sẽ tổ chức một cuộc tranh tài. Xem ai là người xứng đáng nhất để có được hai vị mỹ nhân này."

    Hoàng thượng ngừng nói một lát, hướng nhìn về các vị hoàng tử rồi nói tiếp.

    "Các vị hoàng tử có ý kiến gì không?"

    Các quan viên xung quanh đều nhìn về các vị hoàng tử mà bàn tán xôn xao. Đại hoàng tử đứng lên hành lễ, dõng dạc nói:

    "Nhi thần hoàn toàn đồng ý."

    Lần lượt các vị hoàng tử khác cũng dần đứng lên hành lễ đồng ý. Chỉ riêng Liêu Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn ngồi im ắng tại chỗ, tay không ngừng uống rượu. Mặt mày thư giãn, thản nhiên như xung quanh chẳng có ai ngoài hắn.

    Hoàng thượng có ý không hài lòng, liếc nhìn về Liêu Nguyệt nhấn mạnh:

    "Trẫm hy vọng tất cả vị hoàng tử có mặt hôm nay đều phải tham gia đông đủ."

    Nói rồi hoàng thượng nhìn về Văn Bách và Dương Trung ánh mắt thăm dò.

    "Các ái khanh thấy sao?"

    Dương Trung và Văn Bách đồng thời đứng dậy hành lễ.

    "Vi thần bằng lòng, thưa bệ hạ."

    Buổi tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, các đoàn cung nữ vận trang phục rực rỡ bước vào nhảy múa ca hát, cả buổi tiệc không khí trở về nhộn nhịp, vui vẻ.

    Chỉ riêng vài người mang vẻ mặt kì lạ.

    Dương Yến trên mặt không một cảm xúc ngồi bên cạnh Văn Bích mang một vẻ mặt buồn, rất không hài lòng.

    Đại hoàng tử, tam hoàng tử rất thoải mái nhận chúc rượu từ các quan khách lão thần, vừa uống rượu vừa ngắm nhìn các cô cung nữ nhảy múa. Nhị hoàng tử lại không thể giấu được ánh mắt cứ lén lút nhìn về Dương Yến. Những hoàng tử khác vẫn giữ thái độ bình hòa, nhìn hai hoàng tử lớn mà theo, vừa uống rượu vừa xem nhảy múa.

    Càng về khuya, rượu dường như càng ngấm, cửu hoàng tử có vẻ như đã say khướt, mắt vẫn luôn chăm chăm nhìn xuống cái ly rượu, tay vẫn không ngừng rót và uống.

    Thất hoàng tử mặt đượm buồn, lâu lâu lại liếc nhìn về hướng trên cao.

    Lục hoàng tử nhìn về cửu hoàng tử mà lắc đầu, ánh mắt cứ dán chặt từng hành động của Liêu Nguyệt.

    Được một lúc, thì Dương Tử cũng lên tiếng nói nhỏ với Dương Yến.

    "Tỷ tỷ, đệ cảm thấy hơi ngột ngạt, đệ về phủ trước nha."

    Dương Yến nhìn sang phụ thân và mẫu thân, rồi quay sang Dương Tử gật đầu nói.

    "Đệ ra trước đợi tỷ, tỷ nói với mẫu thân một tiếng rồi cùng về với đệ."

    Dương Tử lắc đầu, vẻ mặt làm nũng.

    "Tỷ cứ ở lại, đệ tự về được mà."

    Dương Yến cười.

    "Tỷ cũng như đệ, nơi này quá ngột ngạt chứ không phải vì lo cho đệ."

    Dương Tử trề môi, cười cười rồi xoay bước đi.

    "Vậy đệ ra ngoài đợi."

    Dương Tử vừa bước ra, thì Liêu Nguyệt cũng bước theo sau.

    Dáng vẻ khập khễnh, như rất say, hắn chao đảo bước đi, chợt một cái "rầm".

    Dương Tử bị ai phía sau ngã đè lên. Mặt nhăn nhó đẩy người đó ra.

    "Là ai? Dám đè ta."
     
  2. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 21:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Tử nhìn lại, thấy người vừa bị mình đẩy ngã ra là Liêu Nguyệt, mặt lúc này cũng dần tái mét.

    "Cửu điện hạ, ngài không sao chứ?"

    Liêu Nguyệt đứng dậy phủi phủi tà áo, đầu óc đã mơ hồ choáng váng, bước chân lảo đảo tiến lại gần Dương Tử.

    Dương Tử bất động, mắt chằm chằm vào Liêu Nguyệt, như muốn nín thở.

    Liêu Nguyệt đặt hai tay lên vai Dương Tử, mặt đối mặt, dần tiến gần lại, gần đến nỗi mà có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

    Liêu Nguyệt khựng lại ở một khoảng cách của sự đụng chạm, chỉ cần thêm chút nữa thì môi hai người sẽ dán chặt vào nhau.

    Tiếng đập "thình thịch" từ trong lồng ngực của Dương Tử càng ngày càng lớn, có cảm tưởng như nó sắp nổ tung.

    Liêu Nguyệt như có thể nghe thấy được, nở nụ cười gian, hơi nghiêng đầu sang một bên, nói nhỏ vào tai Dương Tử, hơi thở ấm từ miệng của Liêu Nguyệt cũng phả ra nhẹ qua vành tai Dương Tử, khiến tai Dương Tử vô thức ửng đỏ.

    Lúc này trong không khí rượu nhạc sênh ca, vẻ mặt bối rối ngượng đỏ của Dương Tử lại phù hợp đến lạ, ánh nến bập bùng soi rọi vào khuôn mặt xinh đẹp.

    "Đệ đệ, đệ đẹp y như tỷ tỷ của đệ vậy đó. Phải chi đệ cũng là nữ tử. Ta nhất định sẽ nói với hoàng thượng tứ hôn cho ta với đệ. Tiếc thật, vẻ đẹp này.. cũng thực là có nét riêng. Đệ và tỷ của đệ, đúng là khiến ta.."

    Dương Yến từ xa trông thấy, vội bước nhanh tới hành lễ.

    "Bẩm điện hạ, ngài có vẻ rất say, để ta kêu người đưa ngài về phủ."

    Dương Tử lúc này cũng giật mình, trên khuôn mặt vẫn còn nét hồng đỏ vì ngượng ngùng, nghe tiếng tỷ tỷ mình, mà vội bước lùi ra mấy bước, tránh khỏi hai tay của Liêu Nguyệt, lòng thầm thở phào như vừa mới được tái sinh.

    Liêu Nguyệt không quay lưng về sau nhìn Dương Yến vừa tới, mà định tiến tới lại gần Dương Tử một lần nữa.

    Tay hắn giơ lên, khẽ chạm vào tóc của Dương Tử, hắn đưa mũi lại gần mà ngửi.

    "Đệ đệ, đệ cũng thơm y hệt mùi của nữ nhân vậy."

    Dương Yến một lần nữa bước tới, lần này không nhượng bộ nữa mà là chen đứng trước mặt Liêu Nguyệt.

    Dương Tử lúc này như bị đóng băng. Chỉ biết đứng yên không nhúc nhích nhìn hai người đang đối đầu nhau vì mình.

    Dương Yến hơi cúi đầu, giọng nói đủ hai người nghe thấy:

    "Mong điện hạ tự trọng, tiểu đệ của ta còn nhỏ, điện hạ không nên trêu chọc đệ ấy."

    Liêu Nguyệt cười lớn nhìn Dương Yến, nghiêng đầu ghé sát gần nói nhỏ:

    "Tỷ tỷ đang ghen sao?"

    Dương Yến mặt không cảm xúc lùi lại một bước, cố giữ một khoảng cách với Liêu Nguyệt.

    "Ngươi vẫn không biết liêm sỉ là gì?"

    Liêu Nguyệt thấy hành động của Dương Yến, nụ cười hắn tắt hẳn. Mắt hắn cũng nhìn về một hướng khác một cách xa xăm.

    "Tỷ tỷ muốn cuộc thi ngày mai, ai thắng?"

    Dương Yến nắm lấy tay Dương Tử kéo bước đi không thèm nghoảnh đầu. Chỉ để lại một câu duy nhất:

    "Ta thấy ai cũng được, miễn là người đó không phải là ngươi."

    Bóng hai người kia đi khuất. Liêu Nguyệt ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, mở miệng cười thật to. Sau đó nụ cười im bặt, hắn cũng cúi mặt xuống, một tay đưa lên khuôn mặt chính mình, quét ngang những giọt nước mắt trên mi.

    Lúc này thì lục hoàng tử xuất hiện.

    Liêu Phàm một tay đặt lên vai Liêu Nguyệt, một tay vòng qua eo Liêu Nguyệt, giọng trìu mến nói.

    "Để ta đưa hoàng đệ về phủ."

    Liêu Nguyệt đẩy tay Liêu Phàm ra, nét mặt đã thành vô cảm hờ hững, lớp mặt lạ giả tạo che đi hết mọi cảm xúc lúc nãy. Giống như vừa mới biến hình vậy.

    Một người hoàn toàn khác. Một người vô cảm không giống như quan tâm tới bất kì sự hiện diện của ai. Một người mà luôn tỏ ra từ người hắn một loại khí áp bức người đối diện.

    Một người mà chẳng ai dám tiến lại gần. Từ hắn toát lên sự kiêu ngạo lẫn sự quyết đoán, một cảm giác kì bí mà chẳng ai có thể biết được, hắn là ai, hắn thật sự thế nào.

    "Ta còn tỉnh, ta tự về được."

    Nói rồi Liêu Nguyệt mặt tỏ vẻ không vui, vẫn còn dáng vẻ say rượu mà lảo đảo bước đi.

    Liêu Phàm đứng nhìn, mà nở nụ cười đầy ẩn ý.

    * * * * * *

    Tẩm cung của hoàng quý phi.

    Hoàng quý phi vừa ngồi xuống ghế liền ra lệnh cho người hầu lui ra. Khi cửa phòng đóng lại thì bóng một người xuất hiện ôm lấy nàng từ phía sau.

    Hoàng quý phi thuận theo, ngã người ra sau như muốn cảm nhận rõ hơn cái ôm đó, lưng dựa vào lồng ngực chắc chắn.

    "Sao chàng đến đây? Không sợ hoàng thượng nghi ngờ sao?"

    Người đó không nói một lời, vòng tay bế Hoàng quý phi lên giường, tháo dây màn thả xuống.

    "Nàng yên tâm, giờ này chắc hoàng thượng đang vui vẻ ở tẩm cung hoàng hậu rồi."

    Tiếng rên rỉ lúc đầu còn nhỏ tiếng như phải kìm nén, sau dần rõ hơn, cùng tiếng cọt kẹt của chiếc giường bị lay động bởi sức mạnh lớn. Đêm xuân của những kẻ thích lấy hoan ái vụng trộm làm niềm vui.

    Một màn đêm tĩnh mịch chứa đầy sự giả dối và trụy lạc bao trùm khắp hoàng cung.

    Lại một đêm nữa trôi đi.

    Lòng người rất khó đoán, ai nấy cũng có riêng cho mình một chiếc mặt nạ phải không?

    Những âm mưu, những bí mật, những thứ tình cảm, hay thậm chí là những ganh đua đố kỵ rồi sẽ tiếp diễn thế nào?

    Lòng trung thành, sự hận thù, lòng ganh ghét, sự thật sẽ ra sao?

    Khi cố yêu lấy một người không yêu mình.

    * * * * * *
     
  3. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 22:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bãi đất trống của hoàng cung, nơi để huấn luyện binh lính, sát bãi tập là cánh rừng không quá lớn cũng không quá nhỏ, thường dùng để các vị hoàng tộc tập săn bắn.

    Khi mặt trời vừa lên thì các quan viên đã ngồi sẵn hai bên, gia đình Dương phủ lẫn Văn Bách cũng có mặt đầy đủ. Các hoàng tử cũng đã có mặt sẵn. Chỉ đợi hoàng thượng xuất hiện.

    Hoàng thượng giữ bộ mặt vui vẻ, cùng hoàng hậu đi tới. Tất cả mọi người đứng lên hành lễ.

    Hoàng thượng yên vị trên ghế lớn, đưa tay miễn lễ, cho mọi người ngồi xuống theo sau đó ôn tồn nói.

    "Luật rất đơn giản."

    Hoàng thượng gật đầu, ra hiệu cho hai tên lính mang theo hai quả tú cầu khác màu nhau. Mọi người tò mò chăm chú nhìn.

    Hoàng thượng lại chỉ tay hai tú cầu rồi nói tiếp.

    "Màu đỏ là Dương tiểu thư, màu vàng là Văn tiểu thư, các hoàng tử tham gia cưỡi ngựa tranh tú cầu. Ai là người đoạt được sẽ là người chiến thắng và giành được mỹ nhân tương thích với màu của tú cầu. Đoạn đường đua là từ vạch phía kia, xuyên thẳng qua rừng là tới đích. Đích chính là cửa thành. Nghĩa là mọi người bắt buộc phải băng qua rừng. Không được phép đi tắt từ cung ra.

    Những người tham gia được quyền đấu với nhau nhưng không được dùng bất cứ loại vũ khí nào. Nếu ai trái lệnh, sẽ nhận hình phạt xứng đáng."

    Tất cả hoàng tử đều hành lễ.

    "Nhi thần tuân chỉ."

    Hoàng thượng hướng tay về phía những con ngựa.

    "Các hoàng nhi được quyền tự chọn ngựa cho mình, ngựa sẽ là bạn đồng hành nên phải chọn thật kỹ, trong số ngựa trước mặt, có con là chiến mã, nhưng cũng có con là lười nhát và có con đang bệnh hoặc những con khó mà khống chế. Nên các hoàng nhi phải chọn thật kỹ, đây là bước đầu của cuộc thi."

    Sau khi các hoàng tử chọn xong. Một số quan viên chỉ tay về Liêu Nguyệt bàn tán.

    "Này ngươi xem, rõ là con đó đang nằm, chứng tỏ là con lười nhát, vậy sao cửu điện hạ lại chọn nó đây?"

    Một vị quan khác cũng nói thêm vào.

    "Ta thấy, cửu điện hạ là cố tình muốn thua đây."

    Hoàng thượng cũng nghe thấy các quan viên to nhỏ, bèn hắng giọng một cái. Cả đám quan chỉ biết sợ hãi yên ắng lại hết.

    Sau khi mọi người hết bàn tán, thì hoàng thượng tuyên bố.

    "Nếu đã chọn xong, thì bắt đầu đi."

    Dứt lời, hai tên lính quăng tú cầu lên cao, hô lệnh.

    "Bắt đầu!"

    Các vị hoàng tử phi ngựa, tranh giành để cố gắng chụp lấy được quả tú cầu như ý.

    Người chụp được đầu tiên là tam hoàng tử với quả cầu vàng.

    Bát hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử đều đuổi theo Tam hoàng tử. Người chụp thứ hai là Đại hoàng tử với quả cầu đỏ, theo sau là Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử.

    Khi tất cả hoàng tử đều đã chạy thẳng vào rừng thì còn lại một người trên sân, đang cầm nhánh cỏ khô cho ngựa ăn. Dáng vẻ thờ ơ như không quan tâm đến không khí náo nhiệt ở đây.

    Thái Giám coi thi đứng gần đó nhắc nhở.

    "Cửu điện hạ, mọi người đã đi hết rồi, sao ngài còn chưa đi?"

    Liêu Nguyệt cười, ánh mắt vẫn nhìn con ngựa, nhàn nhạt đáp.

    "Ta quên."

    Nói rồi hắn nhảy lên ngựa. Ai cũng nghĩ hắn sẽ phi ngựa chạy thật nhanh đuổi theo, vậy mà ngược lại hắn lại cho ngựa đi thong dong chậm chạp từng bước, giống như đây chỉ là cuộc dạo chơi của hắn, con ngựa đưa hắn thả từng bước mà tiến thẳng vào rừng. Cả đám quan viên không khỏi mở to mắt mà nhìn với vẻ hết sức ngạc nhiên.

    Dương Tử lén cười che miệng. Dương Yến nhắc đệ đệ không được cười nữa. Vẻ mặt rất bình tĩnh, như là đã đoán trước được tất cả vậy.

    Liêu Sương ngồi kế hoàng hậu cũng bật cười vì hành động của Liêu Nguyệt. Hoàng thượng nhìn thấy hành động của Liêu Nguyệt chỉ biết lắc đầu. Hồi lâu ra lệnh mọi người cùng chuyển tới vị trí đích chờ sẵn.

    Liêu Nguyệt vừa vào rừng đi được vài bước chân ngựa thì trông thấy Tứ hoàng tử đang đi bộ. Bèn vừa cho thúc ngựa đi nhanh đến gần vừa cười lớn.

    "Haha! Tứ Ca của ta thật xui xẻo à nha, chọn ngay ngựa bệnh. Coi bộ ta bị hoàng huynh giành mất vị trí nhất từ dưới đếm lên rồi."

    Liêu Phan gượng cười. Liêu Nguyệt thúc ngựa ngang tới nói tiếp.

    "Hoàng huynh, huynh yên tâm, ta tới đích sẽ kêu người tới đoán huynh, huynh cứ từ từ đi, không cần vội."

    Liêu Phan gật đầu, cười đáp.

    "Đa tạ đệ, đệ cũng trang thủ đi, kẻo mất mỹ nhân."

    Liêu Nguyệt cười lớn, thúc ngựa đi nhanh hơn, không quên để lại một câu:

    "Phủ ta không thiếu mỹ nhân, haha."

    * * * * * *

    Ngũ hoàng tử cũng bắt kịp Tam hoàng tử, cả hai vừa cưỡi ngựa vừa đánh nhau. Ngũ hoàng tử có vẻ lợi thế hơn, hắn đứng lên ngựa chỉ bằng một chân, chân còn đá thẳng vào người Liêu Ngọc.

    Liêu Ngọc cũng không phải dạng vừa, hắn ngã người ra sau né. Tốc độ ngựa vẫn không ngừng lại mà cứ di chuyển.

    Đàng sau, Liêu Thanh vẫn kiên trì đuổi theo. Lục hoàng tử cũng nhanh chóng đuổi tới tham gia vào.

    Liêu Ngọc nhân cơ hội Liêu Phàm đánh nhau với Liêu Thanh, mà phi ngựa thật nhanh chạy đi. Bát hoàng tử cố bám sát đuổi theo Liêu Ngọc.

    Trên người đeo quả tú cầu đỏ, Đại hoàng tử cười nói kẻ cố bám sát mình.

    "Nhị đệ, đệ nghĩ có thể tranh với ta sao?"

    Nhị hoàng tử cắn răng theo sát, vẫn không có ý định bỏ cuộc.

    Bên này, Thất hoàng tử từ dưới phóng nhanh vượt qua mặt Đại hoàng tử. Hắn nhanh chóng cướp được tú cầu, sợi dây buộc quả tú cầu trên người Đại hoàng tử nhanh chóng tuột ra..

    Thất hoàng tử quăng cầu về tay Nhị hoàng tử Liêu Tuấn.

    "Đệ cầm đi đi, ta ở lại cản Đại huynh."

    Nhị hoàng tử gật đầu, cầm lấy cầu rồi phóng đi. Đại hoàng tử cười mỉa mai.

    "Sao ngươi lại giúp tên yếu ớt đó?"

    Thất hoàng tử không nói gì, lao thẳng về Đại hoàng tử mà đánh.

    Quả cầu vàng nằm trong tay tam hoàng tử.
     
  4. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 23:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một hồi tranh đấu thì Liêu Thanh bị Liêu Phàm đánh hạ, Liêu Thanh cũng đành bỏ cuộc. Chỉ mỗi Liêu Phàm đuổi theo Tam hoàng tử và Bát hoàng tử.

    Khi Tam hoàng tử sắp ra khỏi rừng thì bị một đám áo đen vây quanh. Cả đám áo đen đều đeo mặt nạ, không nói không rằng mà lao về Tam hoàng tử đánh hắn ngã khỏi ngựa. Bát hoàng tử thấy vậy, kêu hắn lên ngựa mình, rồi phi vào hướng rẽ khác, đi khỏi đường chính.

    Khi ra khỏi đường chính. Bát hoàng tử bỗng quay lưng đẩy Liêu Ngọc té ngựa. Liêu Ngọc giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

    "Ngươi, là ngươi cố tình dụ ta đến đây."

    Bát hoàng tử - Liêu Danh cười lớn.

    Cả đám áo đen khi nãy cũng xuất hiện, bao quanh lấy Liêu Ngọc yếu thế không thể kháng cự.

    Lấy mạng Liêu Ngọc xong, một tên áo đen tiến lại chém vào cánh tay Liêu Danh, rồi quăng một loại khói xuống đất, Liêu Danh cũng ngất đi. Tên áo đen cầm lấy quả tú cầu vàng đem bỏ lại đường chính rồi ra lệnh cả bọn rút đi.

    Liêu Phàm thúc ngựa đi tới không thấy ai, chỉ thấy quả cầu nằm lăn lóc giữa đường, nên xuống ngựa nhặt lấy. Lúc này Nhị hoàng tử cũng cầm quả tú cầu đỏ phóng thật nhanh lướt qua, ra khỏi khu rừng tiến về đích.

    Giám khảo coi thi cũng tuyên bố người đầu về đích với quả cầu đỏ là Liêu Tuấn - nhị hoàng tử.

    Liêu Nguyệt vẫn cứ thúc ngựa từ từ đi.

    Trong thấy Đại hoàng tử cùng Thất hoàng tử đang đánh nhau. Liêu Nguyệt cười thầm mà mặc kệ đi tiếp. Vừa tới bìa rừng, còn vài bước tới đích thì quả cầu từ đâu bay thẳng tới Liêu Nguyệt. Liêu Nguyệt cũng theo quán tính mà chụp lấy.

    Giám khảo cũng trông thấy tay Liêu Nguyệt cầm tú cầu vàng, tuyên bố người chiến thắng thứ hai là Liêu Nguyệt.

    Liêu Nguyệt ngỡ ngàng nhìn lại sau lưng mình, không ngừng mắng thầm.

    "Tên chết bầm này, cố tình hại ta mà, ngươi đợi xem ta nhất định trừng trị ngươi."

    Liêu Phàm cưỡi ngựa đi phía sau, miệng không ngừng cười.

    Cuộc thi cũng kết thúc.

    Sau đó, các hoàng tử khác cũng quay về. Chỉ mỗi hai người là Liêu Ngọc và Liêu Danh vẫn chưa thấy đâu.

    Hoàng thượng cho người tìm kiếm.

    Thời điểm quay về đại sảnh hoàng cung, Hoàng thượng hạ lệnh.

    "Kết quả cuộc thi đã có, một tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Liêu Nguyệt tứ hôn Văn Bích, Liêu Tuấn tứ hôn Dương Yến."

    Cả triều xôn xao chúc mừng Dương tướng quân cùng Văn thừa tướng.

    * * *

    Tại tẩm cung hoàng thượng.

    Hoàng thượng hét lên:

    "Mau đưa ta đến chỗ Liêu Danh."

    Sau khi tìm thấy Liêu Danh và Liêu Ngọc, một người chết, một người thì bất tỉnh. Chưa hiểu chuyện gì. Hoa quý phi nghe tin, cũng đã ngất xỉu tại chỗ. Tẩm cung náo loạn một phen.

    Liêu Danh chợt mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong phòng, được thái y chăm sóc.

    Hoàng thượng trông thấy vui mừng.

    "Hoàng nhi, con tỉnh rồi, đã xảy ra chuyện gì?"

    Liêu Danh cố gượng người ngồi dậy.

    "Thưa phụ hoàng, con với Tam hoàng huynh đang đuổi lấy quả cầu vàng thì bị một đám áo đem từ đâu xuất hiện cản đường, bọn họ dồn chúng con vào hướng khác để tránh bị phát hiện, dù con và huynh ấy đã cố hợp lực nhưng không thể đánh trả."

    Liêu Danh ngừng lại một lúc tỏ vẻ mệt mỏi rồi chậm rãi nói tiếp.

    "Sau đó con bất tỉnh, chỉ nghe tiếng đánh nhau, rồi sau đó chuyện gì con cũng không biết, đúng rồi, hoàng huynh, Tam hoàng huynh thế nào rồi?"

    Hoàng thượng cúi mặt xuống.

    "Con tĩnh dưỡng trước đi, về đám thính khách kia, ta sẽ cho người điều tra."

    Hoàng thượng quay bước đi, không quên căn dặn Hoàng quý phi.

    "Nàng ở lại chăm hoàng nhi đi, ta sẽ tới xem tình hình Hoa quý phi."

    Hoàng quý phi gật đầu.

    Liêu Danh cố gượng người hỏi.

    "Mẫu phi, Tam hoàng huynh ra sao rồi?"

    Hoàng quý phi chỉ lắc đầu, không nói gì.

    Liêu Danh giả vờ đau khổ, gục khóc.

    "Phải chi con mạnh hơn, thì có thể bảo vệ huynh ấy rồi."

    Hoàng thượng cũng chỉ mới đi khỏi cửa, nên màn này cũng chứng kiến, mà hết nghi ngờ Liêu Danh.

    * * * * * *

    Một đám thương nhân ngoại quốc đang tiến vào thành, hầu hết các ánh mắt đều hướng về họ, tuy thương nhân ngoại quốc không có xa lạ gì, vì giữa các nước vẫn mua bán qua lại với nhau, chỉ riêng đoàn thương nhân lại rất thu hút người đi đường, vì người dẫn đầu đoàn thương nhân là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

    Nàng ta mang nét đẹp rất riêng biệt, không giống bất kỳ cô nương nào ở trong thành.

    Cô nương cưỡi ngựa đi đầu nhìn xung quanh ánh mắt khinh thường.

    "Ta nghe nói đây là an nhàn quốc, cứ tưởng nơi này có gì đặc biệt lắm, ai ngờ không những vừa nhỏ lại chẳng có gì đặc sắc, xem ra lần này uổng công của ta rồi."

    Cả đám người đi sau cũng cười theo.

    Dương Tử lúc này đang vừa đi vừa ăn hồ lô trên đường.

    Cô nương kia, tò mò cố tình đi chậm lại ngang bằng người kia.

    Dương Tử vẫn không để ý gì khác ngoài việc ăn hồ lô của mình.

    Cô nương kia không khỏi khó chịu, đi xuống ngựa. Lúc này vẫn cố tình đi ngang hàng với Dương Tử.

    Dương Tử mặc kệ, không để ý đến, cứ liên tục ăn hết xâu này rồi lại xâu khác, tay cầm cả chục xâu.

    Cô nương kia không nhịn được mà đưa tay ra cản lại.

    Lúc này Dương Tử mới xoay người nhìn xem chủ nhân của cánh tay đó.

    Dương Tử vừa nhai vừa hỏi:

    "Xin hỏi, tiểu cô nương đây là muốn gì ở ta?"

    Cô nương chau mày nhìn chăm chăm Dương Tử:

    "Ngươi tại sao không nhìn ta?"

    Dương Tử vẫn nhai, ánh mắt ngạc nhiên hỏi.

    "Tại sao ta phải nhìn cô?"
     
  5. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 24:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nương kia bắt đầu đanh mặt.

    "Ta xinh đẹp nhất nơi này, ai ai cũng phải ngước nhìn ta, tại sao ngươi lại không thèm nhìn lấy ta?"

    Dương Tử bật cười, rồi nhai tiếp xâu hồ lô khác.

    "Đẹp nhất à? Ta thấy tỷ tỷ ta đẹp hơn cô nương đây."

    Cô nương tay cầm roi đưa trước mặt Dương Tử.

    "Ý ngươi ta không đẹp?"

    Dương Tử trố mắt nhìn, lắc đầu:

    "Đẹp, đẹp, được chưa? Không còn gì nữa thì ta đi đây."

    Cô nương kia cố tình bước theo.

    "Ta muốn gặp tỷ tỷ ngươi."

    Dương Tử cười, dừng bước.

    "Tiểu cô nương, ta nói cô nghe, cô đẹp, rất đẹp, nên là không cần so bì vậy đâu."

    Cô nương kia vẫn không chịu ngừng, đưa ánh mắt dò hỏi.

    "Ngươi đang đi đâu?"

    Dương Tử nghiêng đầu nói.

    "Về nhà."

    Cô nương kia xoay người về sau nói.

    "Các ngươi về khách điếm trước đi."

    Xong quay lại nói với Dương Tử.

    "Ta đi với ngươi."

    Dương Tử ngớ người nhìn chằm chằm người đang đi cùng, một lúc liền xoay người, vừa đi vừa nhai hồ lô, cố ý bước đi rất nhanh.

    Cô nương kia cũng không chậm trễ, vất vả mà chạy theo sau.

    Dương Tử về tới cửa phủ, quay đầu nhìn lại vẫn thấy cô nương kia đằng sau, không khỏi lắc đầu.

    "Cô nương, cô theo ta như vậy, cô không sợ mọi người đồn đại không tốt về cô sao? Dù sao ta cũng là nam nhân đó."

    Cô nương kia, lạnh lùng đáp.

    "Ta không sợ!"

    Dương Tử chìa tay ra đưa một xâu kẹo hồ lô cho cô nương kia.

    "Cô tên gì? Này cầm lấy."

    Cô nương kia cầm lấy xâu hồ lô rồi đáp.

    "Ta tên Phú Bích Ly."

    Dương Tử gật đầu, và nhai tiếp hồ lô mà nói.

    "Cô ăn thử đi."

    Phú Bích Ly ngoan ngoãn ăn thử, mặt cũng hiện lên vẻ rất thích thú.

    Dương Tử phì cười.

    "Ngon không?"

    Phú Bích Ly ngại ngùng gật đầu.

    Dương Tử đưa hết các xâu còn lại cho Phú Bích Ly.

    "Ta cho cô hết đó, xong rồi cô về đi."

    Phú Bích Ly không thèm cầm lấy, mặt không vui.

    "Ngươi đuổi ta, không lẽ ta không được phép vào nhà của ngươi?"

    Dương Tử đanh mặt đáp.

    "Đúng vậy, ở nhà còn nương tử ta, cô theo ta vào, nương tử đánh chết ta."

    Phú Bích Ly thoáng buồn.

    "Ngươi có nương tử rồi sao?"

    Dương Tử gật đầu.

    Phú Bích Ly thấy vậy cũng buồn bã mà quay bước đi.

    * * * * * *

    Tối hôm đó, tại trước cửa Tuý Nguyệt Lầu.

    Lăng Tiêu lôi kéo Dương Tử.

    Dương Tử vẫn không có ý vào trong.

    "Đại ca, tự dưng đại ca ăn mặc đẹp, rồi đến phủ rủ ta đi chơi, xong lại kéo ta đến nơi này là sao?"

    Lăng Tiêu cười nói.

    "Ta nhàm chán quá, lại nghe nói rượu ở đây rất ngon, nên mới rủ đệ đó."

    Dương Tử nghi hoặc hỏi.

    "Có thật đại ca đến đây chỉ vì rượu không đó?"

    Lăng Tiêu gật đầu lia lịa.

    Cả hai tiến vào trong. Vừa lúc Phú Bích Ly đi đến vô tình trông thấy.

    Hai người vừa ngồi xuống tại một gian phòng thì có hai kỹ nữ bước vào hầu hạ rót rượu.

    Cô kỹ nữ thấy Dương Tử khá tuấn tú, không khỏi yêu thích mà cứ dán sát vào người Dương Tử không ngừng làm nũng khiến Lăng Tiêu ngồi đối diện nhìn cảnh đó không ngớt cười trêu chọc.

    Dương Tử bị hành động của cô kỹ nữ làm cho mặt đỏ lựng như quả cà chua chín.

    Dương Tử càng cố gỡ tay cô kỹ nữ kia ra thì cô ta càng giữ chặt hơn.

    Lăng Tiêu nâng rượu lên, phá vỡ bầu không khí kì cục đó:

    "Cạn ly."

    Lăng Tiêu vừa cười vừa nói:

    "Như thế mới giống nam nhân chứ, ai như tên Nhị đệ, nghe ta rủ đến đây là chạy mất dép."

    Dương Tử lắc đầu:

    "Đệ mà biết huynh kéo đệ đến đây ngay từ đầu, đệ cũng đã đi trốn rồi."

    Lăng Tiêu cười to:

    "Thì đó, nên ta mới không nói đệ biết sớm."

    Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

    Lăng Tiêu lên tiếng.

    "Vào đi."

    Ma ma dẫn theo sau một người khác.

    "Đây là nhạc công mới, hai vị cứ từ từ thưởng thức."

    Lăng Tiêu nhìn thấy, gật đầu, ném thỏi bạc cho ma ma. Ma ma lui đi. Cô gái đó cũng bắt đầu lấy đàn ra gảy.

    Dương Tử tò mò nhìn Lăng Tiêu.

    "Đại ca, huynh thật ra là người như thế nào? Lần đầu thì làm ăn mày, lần này lại làm công tử ăn chơi, huynh thật ra như thế nào vậy?"

    Lăng Tiêu vừa uống rượu vừa nói.

    "Từ từ đệ cũng sẽ biết thôi, mà dù ta có là ai đi chăng nữa, ta mãi mãi là đại ca của đệ."

    Dương Tử vừa cười vừa uống rượu.

    Cô kỹ nữ bắt đầu động tay chân, như muốn chạm tay vào trong quần của Dương Tử.

    Lăng Tiêu giả vờ không thấy chăm chú nhìn cô gái đánh đàn, miệng không ngừng cười.

    Dương Tử mặt càng lúc càng đỏ, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi cô kỹ nữ, chưa kịp đứng dậy thì dây đàn đứt.

    Động tác tay của cô kỹ nữ cũng vì vậy mà dừng lại. Cô gái cũng ngừng đàn.

    "Thật thất lễ, để tiểu nữ rót rượu xin lỗi ngài vì đã gián đoạn khúc nhạc vừa rồi."

    Lăng Tiêu không trách cô gái, sẵn vui vẻ gật đầu.

    Cô gái tiến lại chỗ Dương Tử rót rượu, rồi cố ý hất rượu vào người cô kỹ nữ ngồi kế Dương Tử.

    Cô kỹ nữ bực tức liếc nhìn cô gái kia, rồi làm nũng với Dương Tử.

    "Công tử đợi ta về phòng thay y phục rồi quay lại tiếp ngài."

    Dương Tử gật đầu. Cô nương kia vội đi. Dương Tử đợi cô kỹ nữ vừa đi, mới thấy nhẹ người rót rượu lên uống.

    Lăng Tiêu quan sát người ngồi đối diện mà cười liên tục.

    Cô gái kia tiến sát lại Dương Tử nói nhỏ.

    "Công tử, ngài thì ra là nguỵ quân tử."
     
  6. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 25:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Tử trố mắt nhìn cô gái kia khó hiểu. Cô gái kia lúc này mới gỡ khăn che mặt xuống.

    Dương Tử ấp úng.

    "Là cô.."

    Lăng Tiêu ngạc nhiên nhìn cả hai.

    "Đệ đệ, đệ biết cô nương này sao?"

    Dương Tử gật đầu.

    "Đệ chỉ vừa biết cô nương này hồi sáng."

    Phú Bích Ly rót rượu cho Dương Tử, ánh mắt khinh thường.

    "Huynh không còn sợ nương tử ở nhà sao?"

    Lăng Tiêu trố mắt nhìn Dương Tử.

    "Đệ có nương tử từ khi nào mà ta không biết vậy?"

    Dương Tử cúi đầu, giọng nhỏ dần.

    "Đệ chỉ là nói dối thôi, làm gì có."

    Trên mặt Phú Bích Ly lúc này đầy sát khí, ánh mắt như lửa đốt lấy cả người Dương Tử.

    Lăng Tiêu vờ quay đi hướng khác, tự rót rượu uống.

    Phú Bích Ly đứng dậy chào Lăng Tiêu rồi quay gót đi.

    Lăng Tiêu nhìn theo không khỏi lắc đầu.

    "Ta thấy đệ nên đuổi theo cô nương đó đi, là do đệ sai trước, dù sao đệ cũng không nên nói dối như vậy."

    Dương Tử hơi ngập ngừng, rồi cũng nhanh đứng dậy chạy đuổi theo.

    Còn lại một mình Lăng Tiêu đối mặt với ly rượu.

    "Rồi, chỉ còn ta với ngươi."

    Cô kỹ nữ kế bên Lăng Tiêu làm nũng:

    "Còn thiếp thì sao?"

    Lăng Tiêu nhìn lên gương mặt được trét đầy son phấn rẻ tiền cảm thấy ghét bỏ, đẩy cô kỹ nữ ra.

    "Cô lui đi, ta muốn một mình."

    Cô kỹ nữ thấy thái độ hắn như vậy, cũng không lưu lại thêm, hậm hực bỏ đi.

    Lăng Tiêu nhìn ly rượu:

    "Cuối cùng thì cũng chỉ có ta với ngươi."

    Lăng Tiêu cười buồn rồi một mình ngồi uống rượu.

    * * * * * *

    Dương Tử vừa chạy theo sau vừa hô.

    "Bích Ly cô nương, đợi ta đã.."

    Phú Bích Ly lúc đầu không muốn dừng lại, nhưng thấy người đó kiên trì đuổi theo nên cũng dừng lại. Mặt lạnh lùng hỏi.

    "Ngươi có gì để nói?"

    Dương Tử gãi đầu.

    "Ta.. Ta xin lỗi!"

    Phú Bích Ly vẫn giữ gương mặt khó gần.

    "Ngươi cần gì phải nói dối ta?"

    Dương Tử ấp úng.

    "Chỉ là ta.."

    Phú Bích Ly nhìn thẳng vào mắt Dương Tử.

    "Ta cái gì mà ta, ngươi không thích người ngoại quốc như ta, hay là ta không đẹp, không xứng với ngươi?"

    Dương Tử ngước nhìn, thẳng thừng đáp.

    "Không phải vậy."

    Phú Bích Ly mắt rưng rưng.

    "Không lẽ ta không bằng cả cô kỹ nữ vừa rồi sao?"

    Dương Tử lắc đầu.

    Phú Bích Ly bắt đầu rơi lệ.

    Dương Tử không biết nói gì nên đành ôm lấy Phú Bích Ly an ủi.

    Phú Bích Ly nghe được tiếng đập từ tim của đối phương, nhận được sự an ủi của đối phương khiến khuôn mặt cô bất giác ửng đỏ, nước mắt cũng ngừng rơi.

    Nàng ngây thơ hiểu lầm ý của Dương Tử. Mà Dương Tử cũng chỉ đơn giản là an ủi, dỗ dành người ta nín khóc chứ không hề có ý gì sâu xa.

    Dương Tử thấy Phú Bích Ly ngừng khóc mới buông tay ra hỏi.

    "Cô bình tĩnh lại rồi sao?"

    Phú Bích Ly ngại ngùng cúi mặt.

    "Ta thích ngươi, ta muốn ngươi gả cho ta."

    Dương Tử há hốc mồm.

    "Hả?"

    Đừng nói thế chứ? Tuy trong hình hài nam nhi, nhưng bản chất thật của nàng còn chưa lộ ra với bất kỳ ai. Tiểu thư ơi là tiểu thư, bảo hai nữ nhân làm sao lấy nhau được chứ? Nỗi oan này khổ không thể nói. Có ai hiểu nàng không?

    Phú Bích Ly càng đỏ mặt.

    "Ngươi không muốn sao? Ngươi gả cho ta, theo ta về nhà ta, ở rể, đảm bảo ngươi sẽ có một cuộc sống không lo không nghĩ."

    Dương Tử ấp úng, nàng muốn giả thích cho tiểu thư này hiểu, nhưng lời nói ra lại không giống như nàng muốn, nàng không thể nói một lời thanh minh cho mình:

    "Đùa à.. ngươi.. ngươi muốn ta gả cho ngươi, có gả cũng phải là ngươi gả cho ta mới đúng chứ."

    Phú Bích Ly mở to mắt nghi hoặc.

    "Ngươi muốn ta gả cho ngươi thật sao?"

    Dương Tử ngẩn người, hơi suy nghĩ. Phú Bích Ly lúc này mới hỏi.

    "Ngươi tên gì?"

    Dương Tử thuận miệng trả lời.

    "Dương Tử!"

    Phú Bích Ly xoay bước đi.

    "Ta sẽ nhớ cái tên này, ngươi nhớ nha, lần sau gặp lại ngươi phải cưới ta đó, nếu không ta liều mạng với ngươi."

    Nói rồi Phú Bích Ly cũng dần đi mất.

    Chỉ còn mỗi Dương Tử vẫn đứng ngớ người, còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra..

    "Chắc do mình say quá, nên nghe nhầm, nghe nhầm thôi."

    * * * * * *

    Thái Y Viện.

    Ngự sử đại phu chạy vào, vẻ mặt hớt hải.

    "Có Tống Nhạc, Tống đại nhân ở đây không?"

    Tống Nhạc nghe có người gọi tên mình liền bước ra hành lễ.

    Ngự sử đại phu vừa thở vừa nói.

    "Cửu điện hạ đổ bệnh, truyền ngươi đến phủ chữa trị, ngươi mau đi đi."

    Tống Nhạc gật đầu, không nói thêm nửa lời, nhanh chân đi lấy hòm thuốc rồi bước đi.

    "Phục mệnh."

    * * * * * *

    Phủ Liêu Nguyệt.

    Tống Nhạc bước vào thư phòng của Liêu Nguyệt, thì thấy Liêu Nguyệt đang nhàn nhã đánh cờ cùng thủ hộ vệ Lưu Tiết, mặt trông rất khỏe, không giống có gì là bệnh, nên lòng cũng bắt đầu đánh trống lo lắng. Tống Nhạc tiến tới cúi đầu hành lễ.

    "Bẩm điện hạ, người thấy không khỏe chỗ nào sao?"

    Liêu Nguyệt vẫy tay, ánh mắt như cười nhìn vị thái y già nua, giọng nhẹ nhàng nói.

    "Miễn lễ, ngài lại đây ngồi đánh cờ với ta."

    Nói rồi Lưu Tiết đứng dậy, nhường chỗ cho Tống Nhạc.

    Liêu Nguyệt vừa cười vừa nhìn Tống Nhạc, chỉ vào bàn cờ còn đang dang dở:

    "Ngài thấy thế cờ này có giải được không?"

    Tống Nhạc nhìn chăm chú bàn cờ rồi cúi đầu kính cẩn nói.

    "Không thể, dù có nhiều đường để đi, nhưng chung quy cũng là đường chết."

    Liêu Nguyệt hài lòng nhìn Tống Nhạc, rồi nhìn lại bàn cờ, ánh mắt rất chăm chú.

    "Ngài có biết hôm nay ta gọi ngài đến là có ý gì không?"

    Tống Nhạc lắc đầu, trong lòng ông than thầm cho chính mình hôm nay vào chầu quá sớm, không đúng giờ tốt, trong ánh mắt đầy lo lắng.

    "Thứ cho hạ quan không biết."
     
  7. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 26:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liêu Nguyệt thở dài, mặt nghiêm nghị nói.

    "Ngài nên từ quan ngay bây giờ đi."

    Tống Nhạc ánh mắt nghi hoặc nhìn Liêu Nguyệt, cố giữ giọng bình tĩnh, mà đáp.

    "Thứ cho hạ quan ngu muội, ta thật không hiểu ý ngài đây là gì?"

    Liêu Nguyệt cầm tách trà lên nhấp môi, rồi ánh mắt nhìn ra cửa đượm buồn, giọng cũng từ tốn mà nói tiếp.

    "Ta vốn rất ngưỡng mộ tài năng của ngài, ta cũng thật muốn giúp ngài, nhưng ngài có biết tình trạng hiện nay của ngài như là đi trên cầu đã sắp đứt dây không?"

    Tống Nhạc cũng nhìn theo ra cửa, cả gương già nua cũng rũ xuống, trong lòng rất sốt sắng lo âu.

    Liêu Nguyệt lại điềm đạm nói tiếp.

    "Ta biết bí mật mà ngài đang giấu, nó liên quan đến mấy vị hoàng tử lẫn quý phi, chuyện này sớm muộn gì, cũng sẽ bị vạch trần, khi ấy, ta e là, không chỉ ngài mà cả gia đình ngài sẽ rước họa vào thân."

    Tống Nhạc cố giữ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt tràn ngập sự lo âu, gương mặt cũng bắt đầu nhăn nhó đến khó nhìn.

    "Đa tạ điện hạ quan tâm, nhưng hiện nay ta đã lên thuyền, nên cũng chẳng kịp mà quay đầu lại."

    Liêu Nguyệt khẽ nhếch miệng cười, hướng nhìn Tống Nhạc, rồi lại nhìn lên bàn cờ với một ánh mắt mông lung khó hiểu.

    "Ta tuy không thể giúp ngài, nhưng ta sẽ cố giúp gia đình ngài trốn thoát."

    Tống Nhạc ngạc nhiên, như không tin vào tai mình mà hỏi lại, giọng như gấp gáp, nhưng cũng nói không quá nhanh.

    "Điện hạ, ngài sẽ thật sự vì ta, mà ra tay sao?"

    Liêu Nguyệt gật nhẹ đầu.

    Tống Nhạc mặt thoáng vui.

    "Ta có thể hỏi ngài, lý do vì sao không?"

    Liêu Nguyệt nở nụ cười, dùng giọng rất nhỏ nhẹ mà nói.

    "Ta thích con gái ngài."

    Câu nói vang lên, mặt Tống Nhạc cũng dần tái mét.

    Liêu Nguyệt chăm chú nhìn lên khuôn mặt xám xịt của Tống Nhan mà bật cười lớn:

    "À không, là con trai ngài mới đúng. Haha."

    Tống Nhạc cố giấu sự run sợ, tim như muốn rớt ra ngoài, nếu như không có câu nói sau của Liêu

    Nguyệt, chắc Tống Nhạc đã đau tim mà chết mất. Sự thật mà bao lâu nay ông vẫn luôn che giấu mà chỉ bằng đôi câu nói khiến nó bị phơi bày ra ánh sáng.

    Nếu đem chuyện này ra, liệu nhà ông có còn toàn thây được không? Không còn thần thanh khí sảng, Tống Nhạc toàn thân lạnh toát, tay chân như nhũn ra, tưởng như không có thể đứng vững, vừa lấy tay lau mồ hôi vừa nói.

    "Ngài thật biết trêu đùa."

    Liêu Nguyệt mặt bỗng đanh lại, nụ cười cũng tắt hẳn, mà nhìn thẳng vào Tống Nhạc.

    "Ta không có đùa!"

    Tống Nhạc mắt mở to, con ngươi trợn tròng lên, mồ hôi cũng đổ ra nhiều hơn lúc nãy. Giọng càng run hơn khi nãy.

    "Hai nam nhân làm gì có thể?"

    Liêu Nguyệt phì cười, giọng như trêu chọc.

    "Thể loại nam thích nam, không lẽ ngài chưa từng nghe qua?"

    Tống Nhạc mặt đỏ, cúi gầm xuống, lưng còng hơn thêm một chút.

    "Ta.."

    Không đợi Tống Nhạc nói hết, Liêu Nguyệt lại cười nói tiếp.

    "Huống hồ, hài tử của ngài đâu hẳn là nam nhân."

    Tống Nhạc lấm tấm đổ mồ hôi, ướt cả áo, ánh mắt sợ hãi mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Liêu Nguyệt. Giọng nói cũng nhỏ dần.

    "Cửu điện hạ, ngài thật không tầm thường, chuyện gì ngài cũng biết hết."

    Liêu Nguyệt ngừng cười, mặt bình thản đáp.

    "Ta chỉ đùa thôi, ngài đừng để tâm, thật ra ta là vì ngưỡng mộ tài năng của nhi tử ngài nên sinh ra yêu thích."

    Tống Nhạc thở phào, nhưng lòng vẫn cứ nôn nao suy nghĩ. Nếu ông chấp nhận có nghĩa là ông đã chung một con thuyền với người ta, mà nếu không đồng ý thì kiểu gì cũng chết, chỉ là chết sớm hay chết muộn hơn thôi. Thà rằng chọn cách kéo dài thời gian thêm một chút, an toàn hơn cho gia tộc.

    Liêu Nguyệt cầm quân cờ lên đặt xuống, rồi ngước nhìn Tống Nhạc.

    "Ngài cũng tranh thủ về sắp xếp mọi chuyện trong gia đình đi, ta thấy ván cờ này cũng tới hồi kết rồi."

    Tống Nhạc đứng dậy hành lễ, cố bước nhanh đi, vì chỉ sợ ở lại thêm lâu, càng không thể trụ nổi cái nhìn xuyên thấu của Liêu Nguyệt.

    "Hạ quan cáo lui."

    Chờ đến khi Tống Nhạc đi khỏi, Lưu Tiết mới lên tiếng:

    "Điện hạ, Ngài thật sự sẽ ra mặt sao? Nếu Ngài làm vậy, kế hoạch sẽ phải thay đổi rất lớn, những người khác sẽ sớm nghi ngờ, Ngài có nên vì một người mới quen biết mà làm vậy không?"

    Liêu Nguyệt đứng phất dậy, quay lưng lại chuẩn bị bước đi.

    "Ngươi có thể giết cả trăm người, nhưng duy một người, là hắn -Tống Phi, ngươi phải cứu. Ngươi có biết vì sao mạng hắn đáng giá không?"

    Lưu Tiết lắc đầu.

    Liêu Nguyệt quay lại nhìn Lưu Tiết, cười nói:

    "Vì tài năng của hắn, nếu sau này dù có đoạt được đất nước này, thì ngươi rất cần một nhân tài như hắn, nhất là một kẻ có bí mật rất lớn. Hắn sẽ sớm trở thành một tay trợ thủ đắc lực cho chúng ta mà thôi."

    Liêu Nguyệt hơi ngừng một lúc rồi nói tiếp:

    "Ngươi có biết bên Phương Tây thịnh hành một loại cờ, mang tên là cờ vua không? Trên bàn cờ ấy, vị vua muốn chiến thắng thì cần sức lực của những quân cờ khác. Nên là chỉ với ta và ngươi, dù có tài giỏi đến đâu, thì vẫn sẽ rất yếu thế. Thay vì giết một người, thì hãy mua chuộc người đó, cũng như thay vì có thêm một kẻ thù thì nên có thêm một đồng minh, không phải vậy sẽ tốt hơn sao?"

    Lưu Tiết gật đầu.

    "Điện hạ, ngài thật bất phàm."

    Liêu Nguyệt mỉm cười hài lòng mà xoay bước đi.

    "Ta sẽ đi ra thành vài hôm, mọi chuyện ở đây, ta giao hết cho ngươi."

    Lưu Tiết cúi đầu, chắp tay hành lễ.

    "Thuộc hạ tuân lệnh!"

    * * * * * *

    Tại Dương Phủ.

    Liêu Sương mặt mày căng thẳng, chạy nhanh vào phủ, dáng vẻ vô cùng gấp gáp mà tìm kiếm Dương Tử.

    Lúc này Dương Tử đang ở trong hoa viên luyện kiếm, thấy Liêu Sương tới liền nhanh thu kiếm lại vào vỏ, ngạc nhiên hỏi:

    "Tỷ tỷ ta không có nhà."

    Liêu Sương lắc đầu, gấp gáp nói.

    "Ta tìm ngươi."
     
  8. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 27:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Tử nhất thời hơi khó tiếp thu, giương mắt nhìn tiểu công chúa trước mặt. Lúc này, dáng vẻ và sắc mặt công chúa rất không tốt, người đầy mồ hôi, chứng tỏ là đã chạy một mạch từ cung tới đây.

    Dương Tử nghĩ thế nên cũng thấy bất an giọng điệu lo lắng hỏi:

    "Có chuyện gì sao?"

    Liêu Sương cố gắng lấy hơi nói:

    "Ta cần gặp Tống Phi gấp, người biết huynh ấy đang ở đâu không?"

    Dương Tử cảm thấy có điềm báo không hay: .

    "Ta biết, nhưng có việc gì sao?"

    Liêu Sương vừa thở vừa nói, như nói không ra hơi.

    Dương Tử nhìn cũng thấy lo lắng.

    "Hay là công chúa, ngươi ngồi nghỉ một lát, rồi ta dắt ngươi đi tìm."

    Liêu Sương lắc đầu, cố gắng nói.

    "Ta.. Ta không sao, chuyện này không thể để lâu được, giờ ngươi dẫn ta đến chỗ huynh ấy ngay đi."

    Dương Tử nhìn thái độ của Liêu Sương, im lặng cân nhắc hồi lâu rồi cũng đồng ý.

    Cả hai cùng đi tìm Tống Phi.

    * * * * * *

    Tống Phi lúc này đang ở y quán trong thành.

    Dương Tử dắt Liêu Sương đi tới vừa đúng thời gian Tống Phi đang bên trong quầy bốc thuốc. Nhác thấy bóng vị khách không mời mà tới, tuy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn niềm nở đón tiếp.

    Tống Phi buông tay khỏi các lá thuốc ra, mời khách vào gian trong, rồi sai thị nữ đi pha trà.

    "Tam đệ, công chúa, hai người hôm nay có chuyện gì sao, hay không khỏe ở đâu?"

    Liêu Sương nôn nóng, tiến lại nắm chặt hai tay Tống Phi, mắt rưng rưng như sắp khóc.

    Dương Tử thì bỗng cảm giác hơi mất mát ở trong lòng một chút mà quay mặt đi.

    Tống Phi khó hiểu, gỡ tay Liêu Sương ra.

    "Công chúa điện hạ, ngài thấy không khỏe chỗ nào sao, ngài ngồi xuống đây để ta bắt mạch cho."

    Liêu Sương lắc đầu, nhìn xung quanh có vài người, mặt lo lắng.

    Dương Tử cũng đoán được là chuyện khó nói nên lên tiếng.

    "Hình như công chúa có chuyện khó nói, hay là chúng ta vào gian phòng phía trong đi Nhị ca."

    Tống Phi gật đầu, đi trước, cả hai theo sau.

    Vào đến nơi, Liêu Sương ấp úng, mặt lo lắng nhìn Tống Phi.

    "Huynh có thể kêu phụ thân mình từ quan ngay bây giờ không?"

    Tống Phi mắt mở to hết cỡ, nhìn Liêu Sương, kể cả Dương Tử cũng ngạc nhiên đến độ muốn rớt cả tròng mắt.

    "Công chúa, ý ngài là sao? Tại sao ta phải làm vậy?"

    Liêu Sương cúi đầu, mặt rũ xuống.

    "Ta.. Ta vô tình nghe được mẫu phi ta cũng đại hoàng huynh ta nói chuyện, liên quan tới Tống đại nhân, mà chuyện này rất lớn, có thể là cả gia đình huynh cũng sẽ bị hoàng thượng trách phạt rất nặng."

    Tống Phi hơi trầm ngâm một lúc, rồi hỏi.

    "Chuyện đó là chuyện gì? Đó là bí mật động trời gì sao?"

    Liêu Sương gật nhẹ đầu.

    "Ta xin lỗi, chuyện này ta chỉ có thể nói vậy, còn cụ thể ta không thể cho huynh biết được."

    Dương Tử cũng không đứng yên được mà chen nói vào:

    "Công chúa, quan hệ chúng ta cũng không đến nỗi đi, cũng biết nhau rõ như vậy, có bí mật gì, xin công chúa cứ nói ra, để chúng ta cùng biết mà tìm cách ứng phó chứ."

    Liêu Sương ấp úng, không dám ngước đầu nhìn cả hai.

    Tống Phi nhìn Dương Tử lắc đầu.

    "Được rồi Tam đệ, đừng làm khó công chúa nữa, ta giờ sẽ tìm gặp phụ thân hỏi chuyện, chắc chắn ta sẽ biết thôi."

    Lúc này một giọng nói từ ngoài cửa vang lên.

    "Ta e là không kịp rồi."

    Mọi người nhìn về hướng cửa. Dương Yến cùng tỳ nữ thân cận từ ngoài chậm rãi bước vào.

    Dương Tử tò mò, gấp gáp nói.

    "Sao tỷ tỷ lại đến đây?"

    Dương Yến mặt không cảm xúc nhìn mọi người, xong hướng về nhìn Dương Tử.

    "Ta thấy đệ từ Dương phủ vội vã chạy đi, nên ta đi theo."

    Dương Tử nhìn tỷ tỷ khó hiểu.

    "Tỷ tỷ, tỷ nói không kịp là sao?"

    Dương Yến nhìn Tống Phi, mặt thoáng buồn nhưng vẫn giữ giọng điệu điềm đạm mà nói.

    "Tống đại nhân đã bị gọi vào triều rồi, ta nghe phụ thân ta từ cung về nói, hoàng thượng có vẻ rất tức giận, và đã cho truyền Tống đại nhân, nói gì đó không biết, sau đó Tống đại nhân đã bị giam lại."

    Tống Phi lo lắng, giọng điệu rất gấp gáp nhìn sang Liêu Sương, vẻ mặt van xin.

    "Công chúa, Ngài có thể giúp ta vào đại lao không? Ta muốn gặp phụ thân ta."

    Liêu Sương gật đầu. Cả hai rời đi nhanh chóng rời khỏi. Dương Tử cũng muốn theo cùng đi nhưng bị Dương Yến cản lại, nàng ôm chặt lấy người em trai, không để cho đi.

    Dương Tử như vậy mà không thoát khỏi cái ôm chặt này của tỷ tỷ, tức đến phát cáu, mặt mày nhăn nhó.

    "Tỷ tỷ, tỷ buông đệ ra, đệ phải đi cùng nhị ca."

    Dương Yến đanh mặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Dương Tử.

    "Ta biết đệ lo cho nhị ca đệ, nhưng đệ đừng quên thân phận của mình, đừng làm liên lụy đến phụ thân chúng ta được không? Với lại, giờ chưa nắm được tình hình như nào, muốn giúp cũng đâu cần phải lộ mặt đâu."

    Dương Tử buồn rầu, lo lắng nhìn về phía cửa, rồi lại thu tầm mắt vào Dương Yến, với nét mặt lo lắng.

    "Tỷ tỷ, tỷ thông minh như vậy, tỷ nghĩ xem, có thể giúp huynh ấy được không?"

    Dương Yến lắc đầu, mặt vô cảm, kéo tay Dương Tử về.

    "Ta hồi phủ thôi, chuyện này không liên quan đến chúng ta."

    Dương Tử dằn mạnh khỏi tay Dương Yến, giọng điệu đã thấy tức giận:

    "Tỷ tỷ! Tỷ thật vô tâm, ta ghét tỷ, tỷ muốn về thì cứ về đi, ta đi tìm đại ca nhờ giúp đỡ."

    Nói rồi Dương Tử chạy đi mất. Dương Yến đành chỉ biết đứng im tại chỗ, bất lực nhìn theo, nhưng lòng lúc này cũng nổi lên vô vàn điều bất an.

    * * * * * *

    Tại hoàng cung.

    Hoàng quý phi và Thất hoàng tử Liêu Nhai đang quỳ trước mặt hoàng thượng.

    Lúc này trong phòng chỉ có bốn người.

    Hai người đang quỳ, một người ngồi trên cao là hoàng thượng và người đứng kế bên là đại thái giám của hoàng thượng.

    Hoàng thượng mặt tức giận, các gân xanh cũng nổi lên, ánh mắt như muốn lấy mạng của hai người đang quỳ, giọng điệu càng khó chịu.

    "Hai ngươi còn gì để nói, gian dâm, hay đúng hơn là loạn luân."
     
  9. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 28:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thất hoàng tử vừa cúi đầu vừa nói, vẻ mặt buồn bã, ánh mắt không dám nhìn vào hoàng thượng.

    "Phụ hoàng, tất cả là lỗi của con, người có trách phạt thì cứ phạt con, con có chết cũng bằng lòng, xin người tha cho nàng."

    Hoàng quý phi lắc đầu, mắt ướt sũng nhìn Liêu Nhai, thân hình xinh đẹp lúc này trông thật yếu ớt và như sắp đổ gục, ánh mắt cứ nhìn về Liêu Nhai không rời.

    Hoàng thượng nhìn thấy một cảnh này như phát hỏa thêm, đập mạnh vào tay vịnh long ngai đứng phắt dậy, quát lớn:

    "Hỗn xược! Đến giờ phút này còn muốn được tha mạng sao? Nếu không phải hoàng hậu nói cho ta biết, thì không chừng các ngươi còn tính giấu ta lén sinh nhi tử riêng của mình luôn."

    Nói rồi hoàng thượng ngồi xuống long ngai, vẻ mặt dần lộ ra vẻ mệt mỏi, mắt nhắm nghiền lại vài giây rồi nói tiếp.

    "Truyền chỉ, phế Thất điện hạ, nhốt vào đại lao chờ đợi xét xử. Tối nay ban thuốc độc cho Hoàng quý phi. Chuyện này kết thúc tại đây, cấm tất cả mọi người không được nhắc tới, ai kháng chỉ trảm không tha."

    Đại thái giám nghe lệnh, truyền chỉ cho người lôi Liêu Nhai đi, và cho cung nữ đưa Hoàng quý phi quay về tẩm cung của mình.

    Đại lao.

    Tống Phi nhìn thấy cha cả tay và chân đều bị còng dây xích sắt nặng nề, mới đó mà trông như đã gầy xọp đi, trong lòng không khỏi lo lắng, sốt sắng hỏi:

    "Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    Tống Nhạc mặt mày tiều tuỵ, vừa khóc vừa nói.

    "Con mau về đưa mẫu thân đi nơi khác đi, sớm muộn gì hoàng thượng cũng cho người trảm cả nhà ta thôi, ta đáng bị như vậy, nhưng con và mẫu thân con không có tội, ta xin lỗi vì làm liên luỵ đến cả hai."

    Tống Phi cố kìm nén nước mắt, ánh mắt đầy thương xót, mới qua vài canh giờ đã phải kẻ trong ngục người ngoài lao

    Tống Phi trước mặt cha vẫn cố giữ sự kiên cường, thái độ bình tĩnh mà hỏi rõ ràng:

    "Phụ thân, cho con biết là chuyện gì được không, con sẽ thay phụ thân cầu xin với hoàng thượng."

    Tống Nhạc lắc đầu, cúi gầm xuống đất, ánh mắt thẩn thờ.

    "Ta che giấu việc Hoàng quý phi có thai cùng Thất hoàng tử."

    Tống Phi nghe được thì bàng hoàng, chân đứng đã không còn vững, đây là chuyện tày trời, chu di cửu tộc, cả họ tộc không tránh khỏi cái chết.

    Liêu Sương tiến tới dìu Tống Phi đứng dậy, lo lắng.

    "Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, để hoàng thượng biết sẽ rất nguy hiểm."

    Tống Phi mặt tái sắc nhìn cha, rồi nhìn Liêu Sương gật đầu.

    "Phụ thân, con nhất định sẽ đến cầu xin với hoàng thượng."

    Tống Nhạc đầm đìa nước mắt, cứ không ngừng lắc đầu.

    "Không cần đâu, chỉ cần con bảo hộ cho mẫu thân con, cả hai chu toàn là ta yên tâm rồi."

    Liêu Sương thấy có người đến, nên cũng nhanh kéo tay Tống Phi rời đi. Dù Tống Phi rất muốn ở lại thêm một chút, nhưng sợ làm liên luỵ đến Liêu Sương mà đành chấp nhận.

    * * * * * *

    Tại thư phòng của hoàng thượng.

    Đại thái giám đi vào hành lễ.

    "Bẩm bệ hạ. Bát hoàng tử vẫn còn quỳ ngồi sân."

    Hoàng thượng đang cầm tấu sớ đọc liền quăng xuống.

    "Thật to gan, hắn dám chống đối ta sao?"

    Đại thái giám nhỏ giọng, cúi đầu, thận trọng nói:

    "Bệ hạ, hay là ngài gặp Bát hoàng tử nói rõ cho hắn biết sự tình đi, bệ hạ cũng biết đó, bát hoàng tử vẫn còn thương tích trong người, nếu còn quỳ lâu hơn nữa, thần chỉ sợ điện hạ không thể trụ nổi nữa."

    Hoàng thượng thở dài, dù gì cũng vẫn là tình máu mủ, có đau có xót.

    "Được rồi, ngươi truyền lại với hắn, ta sẽ tha tội chết cho mẫu phi hắn, nhưng mẫu phi hắn từ giờ sẽ chuyển sống ở lãnh cung, ngươi mau khuyên hắn trở về, yên ổn một chỗ nghỉ ngơi cho khỏe, chớ có gây chuyện, trẫm sẽ gặp hắn sau."

    Đại thái giám cúi đầu nhận lệnh bước ra ngoài.

    Liêu Sương vừa đi tới, trông thấy Bát hoàng tử mặt tái xanh, nhìn có vẻ sắp xỉu, dáng vẻ rất thảm thương, hắn đang được một tên thủ vệ đỡ đi, hướng về phủ Bát hoàng tử.

    Liêu Sương tiến lại gần, nhã nhặn ngỏ lời với vị Đại thái giám.

    "Đại thái giám, ta muốn gặp hoàng thượng."

    Đại thái giám cúi đầu hành lễ, khuyên ngăn.

    "Công chúa, ngài nên trở về thì hơn, lúc này hoàng thượng không muốn gặp ai khác."

    Liêu Sương mặt buồn rầu, nhưng vẫn cố nói thêm.

    "Ta thật có chuyện quan trọng, xin ngài vào nói với phụ hoàng ta một tiếng."

    Đại thái giám nhìn nàng công chúa chưa hề trải qua chính sự, chỉ thấy nàng từ trước tới giờ đúng là ngọc báu trong kinh thành, chắc hoàng thượng cũng sẽ không nỡ từ chối nàng đâu. Nghĩ vậy, lão thái giám gật đầu, nhẹ nhàng bảo nàng chờ một chút.

    Liêu Sương vui mừng, ánh mắt chờ đợi hướng bóng lưng của đại thái giám mà nhìn.

    "Đa tạ ngài."

    Đại thái giám tiến vào cúi đầu báo cáo.

    "Thưa bệ hạ, Liêu Sương công chúa đang ở bên ngoài nói có chuyện quan trọng, ngài có muốn triệu công chúa vào không?"

    Hoàng thượng giơ tay định ra hiệu thôi, đại thái giám thấy ra hiệu cũng hiểu ý mà định quay lưng ra báo. Thì hoàng thượng lại gọi trở lại.

    "Ngươi triệu công chúa vào đi."

    Đại thái giám gật đầu, lui đi.

    Liêu Sương tiến vào hành lễ, vẻ mặt mang đầy tâm tư khó nói.

    Hoàng thượng đi tới đỡ Liêu Sương dậy.

    "Miễn lễ, nghe nói con có chuyện muốn bẩm báo với ta?"

    Liêu Sương cúi đầu đáp, nhẹ giọng nói.

    "Phụ hoàng, con muốn người gặp một người."

    Hoàng Thượng cười trêu.

    "Là phò mã tương lai sao?"

    Liêu Sương mặt ửng đỏ cúi mặt.

    Hoàng thượng thấy vậy cũng hiểu ra, nên cũng sinh ra tò mò.

    "Hắn là ai?"

    Liêu Sương ngước lên nhìn vẻ mặt hơi lo lắng.

    "Dạ, là Tống Phi."
     
  10. shino95 Liễu Phong Nguyệt

    Bài viết:
    9
    Chương 29:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nét mặt hoàng thượng đanh lại, trông rất khó coi.

    "Nếu là hắn thì ta không muốn gặp."

    Liêu Sương quỳ xuống cầu xin, giọng điệu kiên quyết.

    "Xin phụ hoàng gặp huynh ấy một lần."

    Hoàng thượng thấy xót cho đứa con gái cưng bảo bối, nhưng cũng bấm bụng nói cứng:

    "Tội phụ thân hắn không thể tha, nếu gặp chỉ để cầu xin, gặp cũng vô ích."

    Liêu Sương vẫn quỳ dưới nền đất lạnh, xem ra nếu hoàng thượng không đáp ứng thì nàng nhất định không chịu đứng dậy.

    "Phụ hoàng! Xin phụ hoàng một lần này thôi."

    Hoàng thượng đối cô công chúa ngọc ngà này nâng niu không nỡ nặng một lời, chiều chuộng hết sức, thấy nàng quỳ đã lâu, nước mắt ngắn dài khóc lóc mà mềm lòng, sự cứng rắn nghiêm nghị biến đâu mất.

    Hoàng thượng đi tới đỡ Liêu Sương dậy, gật đầu tỏ thái độ đồng ý với nàng.

    Đại thái giám thở phào. Ông còn tưởng xảy ra sóng gió gì nữa cơ. Thế này thì ai còn dám động một sợi lông tóc của nàng nữa, nàng đã có thái dương là hoàng thượng trên đỉnh đầu chống đỡ cho rồi.

    Lão thái giám yên tĩnh đợi hoàng thượng truyền đạt hết, rồi mới chậm rãi ban truyền ý chỉ của hoàng thượng cho gọi Tống Phi đi vào.

    Tống Phi lần đầu đi vào cung, trong lòng đã cố gắng tự trấn tĩnh để trấn áp sự run rẩy đang lan dần. Tự hắn biết, cơ hội chỉ có một, mặc dù không biết cơ hội này từ đâu ra nhưng hắn sẽ phải hết sức cẩn thận.

    Tống Phi hành lễ từ ngoài cửa điện lớn, rồi quỳ mọp xuống ngay lập tức.

    Hoàng thượng thái độ lạnh lùng không chút biểu cảm trên mặt, mắt vẫn chỉ nhìn xuống quyển sách đang đọc dở.

    "Tội của phụ thân ngươi, ngươi cũng biết là không thể tha, vậy ngươi còn gì để nói?"

    Tống Phi vẫn cúi đầu đáp.

    "Tội thần biết, nhưng vẫn mong bệ hạ suy xét lại, phụ thân của thần cũng lập không ít công trạng, cứu rất nhiều mạng người."

    Hoàng Thương hừ mạnh một tiếng. Mắt trừng về Tống Phi.

    "Ta biết, nên vì thế ta chấp nhận tha cho cả nhà ngươi, nếu không ngươi và mẫu thân ngươi còn có thể sống được sao?"

    Tống Phi ngước đầu lên nhìn thẳng về hoàng thượng bằng ánh mắt đầy kiên nghị.

    "Thần biết, bệ hạ nhân từ tha cho cả nhà thần, nhưng phụ thân thần vẫn xin bệ hạ xem xét lại."

    Hoàng Thượng mặt tức giận, nghiến răng, rồi dõng dạc nói.

    "Được, vậy ngươi cho ta biết lý do hợp lý để ta tha mạng cho phụ thân ngươi đi?"

    Tống Phi vẫn không rời mắt khỏi ánh mắt đầy uy nghiêm của hoàng thượng, vẫn kiên định một lòng, tỏ ra từ người một chất khí mạnh mẽ.

    "Thưa bệ hạ, hôm nay người tha một mạng nhưng lại có thể cứu hàng trăm mạng khác, nếu bệ hạ kiên quyết giết một người, trong khi biết hắn có khả năng cứu người, thì nếu để những người từng được hắn cứu biết, liệu những người đó có phục bệ hạ không?"

    Hoàng thượng đứng phất dậy mặt đầy gân xanh.

    "To gan! Ngươi dám nói không phục trẫm?"

    Liêu Sương đứng kế bên cũng bắt đầu lo sợ, đổ mồ hôi hột. Nàng đưa ánh mắt nhìn sang Tống Phi.

    Tống Phi vẫn ánh mắt kiên định, không tỏ ra khiếp sợ mà thẳng thừng nói tiếp.

    "Thưa bệ hạ, thần không có ý đó, thần chỉ mong bệ hạ có thể hiểu được lòng dân hơn."

    Hoàng thượng nghiến răng, những kiểu này vẫn luôn thể hiện gan lỳ cóc tía, chỉ còn nước đem xử trảm chung với cha nó. Lão nhân gia giậm chân, trong lòng bốc hỏa.

    Chưa khi nào thấy đứa nào nghĩ cho ta. Từng đứa từng đứa cầu xin giảm tội cho nhau, có nghĩ đến thể diện và khó xử của hoàng thượng hay không? Một bên là con trai, một bên là phi tần, một bên là con gái ông rất mực nuông chiều với một bên là tội phạm đáng chết!

    "Ngươi!.."

    "Ngươi có biết, nếu không nhờ Cửu hoàng tử ra mặt nói tốt về ngươi, thì ta đã sớm cho người bắt ngươi và cả mẫu thân ngươi rồi không?"

    Tống Phi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng điềm đạm đáp.

    "Thần không biết vì sao Cửu điện hạ giúp thần, nhưng những gì thần nói, thần quyết không rút lời."

    Hoàng thượng mặt không cảm xúc, lạnh giọng:

    "Được, nếu ngươi không sợ chết, thì ta sẽ cho ngươi biết sợ là gì."

    Nói rồi hoàng thượng phất tay ra lệnh.

    "Người đâu nhốt hắn vào chung với phụ thân hắn, chờ giờ ngọ ngày mai trảm."

    Ngay lập tức, thủ vệ tiến vào giải Tống Phi đi.

    Liêu Sương quỳ bịch xuống cầu xin, với gương mặt đầy nước mắt.

    Hoàng thượng quay đi không thèm nhìn lấy Liêu Sương ra lệnh.

    "Đại thái giám, ngươi hộ tống công chúa quay về, cho người giám sát, không được để công chúa ra ngoài cho đến hết ngày mai."

    Liêu Sương vẫn không chịu đứng dậy.

    Cả đám nô tì tiến vào cố gắng lắm mới kéo được Liêu Sương đi.

    Hoàng thượng nhìn ra ngoài, khi Liêu Sương rời đi thì mở miệng cười nhẹ.

    * * *

    Tại Dương phủ.

    Sau khi đến chỗ Lăng Tiêu từng nói, nhưng vẫn không gặp được, Dương Tử đành để lại lời nhắn mà quay về phủ, mặt mày cũng buồn rười rượi, chẳng thèm ăn uống mà ở lì trong phòng suy nghĩ.

    Lúc này Dương Yến mang cơm đi vào.

    "Đệ đệ, đệ ăn chút gì đi."

    Dương Tử vẫn tỏ ra mặt lạnh, không thèm nhìn lấy Dương Yến mà quay mặt nằm trên giường, trùm kín người.

    Dương Yến đặt khay cơm lên bàn, vừa dọn đồ ăn ra vừa nói.

    "Trong cung đã truyền tin ra, giờ ngọ ngày mai, Tống Phi cùng phụ thân hắn sẽ bị trảm."

    Dương Tử vừa nghe liền tung mền ra rớt xuống đất, đứng dậy mang giày vừa bước chưa tới cửa thì Dương Yến lại nói tiếp.

    "Đệ không đi được đâu, ta biết đệ sẽ liều lĩnh mà làm bậy, nên ta đã cho người canh chừng quanh đây rồi, đệ không bước ra được khỏi phủ đâu."

    Dương Yến dọn cơm ra bàn xong cũng rời đi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...