

Từng có một câu chuyện thế này, một quả cầu bị khiếm khuyết đang đi tìm phần khiếm khuyết kia. Nó lăn qua núi, nó vượt qua sông, đến cuối cùng nó cũng tìm thấy. Nó vui lắm, nó lao vun vút đi. Nó lao qua núi, nó lướt qua sông. Nó cứ như thế hân hoan trong niềm vui hoàn hảo.
Nhưng đến một ngày, quả cầu kia nhận ra, nó thật ra không vui chút nào. Trước đây, khi trên đường tìm sự hoàn hảo, nó đi rất chậm. Bởi thế nên, nó có thể tha hồ ngắm nhìn hoa cỏ, mây trời, cá dưới sông, bầu trời trăng sao trong mặt hồ.. nhưng giờ những thứ đó chỉ có thể lướt qua trên đoạn đường mà quả cầu hoàn hảo kia đi. Nó đi quá nhanh nên không thể nhìn ngắm bông hoa buổi sớm, mây trời trên cao, nó cũng phá hỏng bầu trời trên mặt nước. Nó chẳng thể nói chuyện với bất kể sinh vật nào trên đường đi, vì ai cũng tránh nó. Càng ngày nó càng rầu rĩ, đây không phải cuộc sống nó mong muốn.
Rồi một ngày kia, quả cầu hoàn hảo va phải một cái cây to chắn giữa đường, vì vận tốc quá nhanh nên nó bị văng ra thật xa. Khiếm khuyết lại hoàn khiếm khuyết. Nó không tìm lại mảnh khiếm khuyết kia mà lại tiếp tục trên đoạn đường phía trước của mình, bình thản và hạnh phúc.
* * *
Một vài điều rút ra:
1. Con người luôn hướng cái hoàn hảo, vì cái hoàn hảo ấy nó quá hấp dẫn, nó quá tươi đẹp. Nhưng lại chẳng ai quan tâm để hoàn hảo thì phải đánh mất cái gì. Mọi thứ đều có cái giá tương xứng.
2. Con người cũng giống như quả cầu khiếm khuyết kia, luôn đi tìm những thứ hão huyền mang tên hoàn hảo. Nhưng đồng thời cũng đánh đổi tuổi xuân,
Tình bạn, tình yêu.. sống một cuộc đời tẻ nhạt chỉ có ganh đua với người khác mà quên đi cuộc sống của chính mình.
3. Người ta vẫn thường nói, đi tìm một nửa cho mình. Đó chính là người sẽ ở bên bạn cả đời. Bạn thấy khi ta khuyết một nửa hay khi đã tìm ra, lúc nào bạn hạnh phúc hơn? Cũng giống như quả cầu kia, lúc hoàn hảo, nó rất vui đó chứ, nhưng lâu dần nó phát hiện cuộc sống này không phải là điều nó mong muốn, nó muốn được khiếm khuyết như xưa. Trong tình yêu cũng vậy, đầu tiên là ngọt, rất ngọt, nhưng sau đó thì sao? Chiếm hữu, ghen tuông, xích mích.. đến một lúc cả hai đều quá mệt mỏi, ai đi đường nấy.
Những cặp đi đến hôn nhân thì sao? Lúc này họ phải bận rộn lo toan cho cuộc sống hiện tại và tương lại, lo cho con cái, họ chẳng còn thời gian nói lời yêu đường, chẳng còn âu yếm nhau nữa, họ mệt mỏi ở bên ngoài rồi đem về nhà trút giận.. Cuộc sống này họ không mong muốn.
Khiếm khuyết hay hoàn hảo, bạn chọn gì?
Bạn còn rút ra bài học nào không, chia sẻ với mình nhé
Nhưng đến một ngày, quả cầu kia nhận ra, nó thật ra không vui chút nào. Trước đây, khi trên đường tìm sự hoàn hảo, nó đi rất chậm. Bởi thế nên, nó có thể tha hồ ngắm nhìn hoa cỏ, mây trời, cá dưới sông, bầu trời trăng sao trong mặt hồ.. nhưng giờ những thứ đó chỉ có thể lướt qua trên đoạn đường mà quả cầu hoàn hảo kia đi. Nó đi quá nhanh nên không thể nhìn ngắm bông hoa buổi sớm, mây trời trên cao, nó cũng phá hỏng bầu trời trên mặt nước. Nó chẳng thể nói chuyện với bất kể sinh vật nào trên đường đi, vì ai cũng tránh nó. Càng ngày nó càng rầu rĩ, đây không phải cuộc sống nó mong muốn.
Rồi một ngày kia, quả cầu hoàn hảo va phải một cái cây to chắn giữa đường, vì vận tốc quá nhanh nên nó bị văng ra thật xa. Khiếm khuyết lại hoàn khiếm khuyết. Nó không tìm lại mảnh khiếm khuyết kia mà lại tiếp tục trên đoạn đường phía trước của mình, bình thản và hạnh phúc.
* * *
Một vài điều rút ra:
1. Con người luôn hướng cái hoàn hảo, vì cái hoàn hảo ấy nó quá hấp dẫn, nó quá tươi đẹp. Nhưng lại chẳng ai quan tâm để hoàn hảo thì phải đánh mất cái gì. Mọi thứ đều có cái giá tương xứng.
2. Con người cũng giống như quả cầu khiếm khuyết kia, luôn đi tìm những thứ hão huyền mang tên hoàn hảo. Nhưng đồng thời cũng đánh đổi tuổi xuân,
Tình bạn, tình yêu.. sống một cuộc đời tẻ nhạt chỉ có ganh đua với người khác mà quên đi cuộc sống của chính mình.
3. Người ta vẫn thường nói, đi tìm một nửa cho mình. Đó chính là người sẽ ở bên bạn cả đời. Bạn thấy khi ta khuyết một nửa hay khi đã tìm ra, lúc nào bạn hạnh phúc hơn? Cũng giống như quả cầu kia, lúc hoàn hảo, nó rất vui đó chứ, nhưng lâu dần nó phát hiện cuộc sống này không phải là điều nó mong muốn, nó muốn được khiếm khuyết như xưa. Trong tình yêu cũng vậy, đầu tiên là ngọt, rất ngọt, nhưng sau đó thì sao? Chiếm hữu, ghen tuông, xích mích.. đến một lúc cả hai đều quá mệt mỏi, ai đi đường nấy.
Những cặp đi đến hôn nhân thì sao? Lúc này họ phải bận rộn lo toan cho cuộc sống hiện tại và tương lại, lo cho con cái, họ chẳng còn thời gian nói lời yêu đường, chẳng còn âu yếm nhau nữa, họ mệt mỏi ở bên ngoài rồi đem về nhà trút giận.. Cuộc sống này họ không mong muốn.
Khiếm khuyết hay hoàn hảo, bạn chọn gì?
Bạn còn rút ra bài học nào không, chia sẻ với mình nhé