HOA HẢI ĐƯỜNG CHƯA NGỦ - Câu chuyện về những niềm bất hạnh không giống nhau.. * * * Nhà văn Nga nổi tiếng Leo Tolstoy đã nói rằng: "Tất cả những gia đình hạnh phúc đều giống nhau, còn những gia đình không hạnh phúc đều không hạnh phúc theo cách riêng của họ." Và điều này thực sự khá đúng với "Hoa hải đường chưa ngủ" . Một gia đình hạnh phúc chính đều có điểm chung giống nhau, đó là khi các thành viên trong tổ ấm gia đình nho nhỏ này, đều dành tình yêu thương, sự chăm sóc, sự bảo vệ và chia sẻ mọi nỗi niềm buồn vui hay giải quyết những khúc mắc, vấn đề nan giải cùng nhau. Cũng giống như cô gái Lộ Dĩ Ninh trong "Hoa thu hải đường không ngủ", tác giả Yên La không cố tình miêu tả gia đình cô hạnh phúc như thế nào, nhưng từng câu từng chữ ở trong đó đều khiến chúng ta cảm nhận được sự ấm áp thực sự của tình thân, và cả tình yêu. Lộ Dĩ Ninh từng viết một bức thư gửi Tần Tang, nói về câu chuyện tình mộc mạc của ba mẹ và những lần cãi nhau vụn vặt như lông gà vỏ tỏi của họ hàng ngày, nhưng đó lại chẳng phải những lời thở than của thực tại, hay tiếc nuối tháng ngày trong trẻo như mơ trong quá khứ, mà đơn thuần là viết ra động lực nuôi dưỡng niềm mong ước nhỏ nhoi của cô, rằng ba mẹ cô cứ mãi như vậy, ngày qua ngày, đến tận năm tám mươi tuổi, cho dù cứ cãi nhau vì chuyện nhỏ xíu xiu, nhưng vẫn sẽ "tay trong tay, đi dưới tán cây ngân hạnh, rồi khi nhìn thấy một chiếc lá ngân hạnh tuyệt đẹp, bố sẽ hái xuống đặt vào lòng bàn tay mẹ, và mẹ sẽ nở nụ cười ấm áp." Khi bạn của Lộ Dĩ Ninh gặp khó khăn khiến con gái cũng phiền muộn theo, trong khi an ủi con gái, mẹ Lộ đã gói một hộp đồ ăn ngon để con gái mang theo; bố Lộ liên tục dọn đồ ăn và động viên cô ăn thêm. Chính vì được sự quan tâm, yêu thương, chăm sóc, nuôi dạy khéo léo của bố mẹ mà Lộ Dĩ Ninh mới dũng cảm theo đuổi mối tình thầm lặng một cách tích cực, không quỵ lụy hay quá chìm đắm vào những nỗi niềm thất thường không vui, cô không những không ảnh hưởng đến kết quả học tập mà trở thành một dấu ấn, một rung cảm khó quên trong lòng Tần Tang, chỉ tiếc là chuyện tình này cuối cùng vẫn không thành. Thế nhưng, không phải đứa trẻ nào cũng may mắn như Lộ Dĩ Ninh. Ví dụ như, Dịch Thiên Thụ, Tần Tang, và Hứa Trường Dương. * * * Dịch Thiên Thụ là một cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú, bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp. Cậu luôn tỏ ra chẳng quan tâm đến điều gì, ngày nào đến trường không trêu chọc quậy phá bạn bè thì cũng là ngủ li bì trong lớp. Và cậu luôn đối đầu gay gắt với bố đến mức không thể dung hòa mối quan hệ này được. Thực ra, sự nóng nảy ngang bướng khi đối xử với bố ấy là chiếc vỏ bọc che đậy sự tự trách bản thân anh không thể bảo vệ mẹ của mình và sự đấu tranh không ngừng trong lòng. Anh hận bố anh không chung thủy với mẹ và làm tổn thương gia đình. Anh thương mẹ phải chịu đựng sự phản bội đầy đau đớn, chịu đựng sự giày vò tồi tệ và đáng trách này mà không thể dứt áo rời đi. Sống trong môi trường như vậy, một chút quan tâm nhỏ thôi giống như bát cháo nóng Lộ Dĩ Ninh hối thúc anh ăn, hay lời nhắc nhở uống thuốc không ngơi miệng.. cũng có thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh. Ấy vậy mà người cha doanh nhân giàu có của Dịch Thiên Thụ lại lầm tưởng rằng, chỉ cần ông cho con trai mình một cuộc sống giàu sang là ông đã hoàn thành trách nhiệm của mình mà nào biết, chính cuộc sống xa hoa, ham mê thể xác của ông đã mang đến cho anh nhiều hoang mang, lo lắng, hiểu sai, và những cám dỗ có thể sa ngã đến mức bị bóng tối nuốt chửng không lối ra. * * * Tần Tang là chủ tịch hội học sinh tài giỏi của trường, là cậu học trò có thành tích học tập xuất sắc đứng đầu trong mắt giáo viên, cộng thêm với cử chỉ nho nhã và ngoại hình ưa nhìn, cậu trở thành đối tượng ghen tị và thầm thương trộm nhớ trong lòng không ít các bạn học sinh. Thế nhưng chẳng ai biết, gánh nặng cậu đang vác trên vai khổ sở và nặng nề cỡ nào. Bố của Tần Tang mắc bệnh nan y, ngày ngày chịu đựng sự giày vò của suy nghĩ "khó lòng cứu chữa" và khát vọng sống sót mãnh liệt khiến ông dường như đánh mất lý trí, không tin vào chẩn đoán và điều trị của bác sĩ mà mù quáng tìm kiếm các bài thuốc lừa đảo trên mạng. Sau nhiều lần không thành công, niềm hi vọng được chữa trị khỏe mạnh càng khiến ông Tần trở nên mất kiểm soát, ông trút bỏ sự thất vọng và tức giận của mình vào vợ, vào con. Mâu thuẫn nảy sinh lúc nóng giận hết lần này tới lần khác khiến cho sự gánh vác trở nên quá mệt mỏi, và sự mệt mỏi tích tụ quá lâu dần trở thành lý do đẩy bà Tần rời xa mái nhà này. Tần Tang anh nhìn thấy tất thảy mọi thứ, sự níu kéo sinh mệnh đến thống khổ bi thương trong mắt bố, sự chán chường mỏi mệt trong lòng mẹ, sự kì vọng đầy áp lực lên người anh, những lời lẽ chát chúa tổn thương đến tận đáy lòng.. nhưng lại không có cách nào thay đổi hiện tại, chỉ có thể cắn răng vượt qua, cuối cùng bất tri bất giác kết thúc kết thúc những giấc mộng thanh xuân trước thời hạn, đeo lên một chiếc mặt nạ thật dày để tiếp tục sống. Ngay cả khi Tần Tang biết cô gái mà anh thích cũng thầm phải lòng mình từ lâu, anh cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không dám đến gần. Vì sợ một khi đến gần, anh sẽ bất lực vùng vẫy mà sa vào thứ mật ngọt mang tên tình yêu này, anh sợ chiếc mặt nạ anh vất vả đeo lên sẽ rơi xuống vì cô, cũng sợ lớp gai nhọn anh mang bên mình thời gian qua sẽ tổn thương cô, mà đáng sợ nhất, là sẽ liên lụy cô.. Cuối cùng bỏ lỡ cô gái mà cả đời này anh lưu luyến nhất.. * * * Hứa Trường Dương là một cậu học trò thông minh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện trong mắt thầy cô, bạn bè. Anh sống trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình mẹ chăm sóc, kề cạnh. Thế nhưng nào ai hay, sự thiếu thốn tình cha, kỳ vọng quá lớn lao của mẹ cùng áp lực bài vở, thành tích vô cùng nặng nề trong quá trình trưởng thành khiến anh cảm thấy chán nản, mệt mỏi, muốn từ bỏ tất thảy mọi nỗ lực dang dở mà trốn trong góc nhỏ của riêng mình, ủ dột đến kiệt quệ. Sự xuất hiện của cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu Hoa Luy đã làm cho cuộc sống của anh trở nên vui vẻ, đầy màu sắc, không những không ảnh hưởng đến việc học mà ngược lại còn tìm lại động lực cho sự hăng say học tập của cậu. Cho đến khi mối quan hệ của họ bị phát hiện, mẹ của Hứa Trường Dương đã vô cùng tức giận, cho rằng việc học hành của anh đã bị Hoa Luy quấy rầy, mà đến trường gây rối, chỉ trích, buông lời cay nghiệt. Và hành vi điên rồ mất kiểm soát của mẹ Hứa đã buộc Hoa Luy phải rời xa Hứa Trường Dương, rời khỏi trường học ngay khi bước vào những tháng trọng điểm cuối cùng, bắt đầu tìm cách đi làm, kiếm tiền, bươn chải giữa cuộc sống đầy rẫy cám dỗ và khắc nghiệt. Sau chuyện này, Hứa Trường Dương trở nên khép mình, ngày một xa cách với người thân duy nhất của chính mình. * * * "Hoa hải đường chưa ngủ" là một cuốn truyện không dài, nhưng những điều gửi giấu trong đó lại khiến người đọc phải suy ngẫm thật lâu. Sự trưởng thành của mỗi người đôi khi chẳng thể định hình được ở vóc dáng, ở tuổi tác. Giống như Dịch Thiên Thụ, Tần Tang và Hứa Trường Dương, họ đều đã trưởng thành rất sớm, đều tạm biệt năm tháng thanh xuân tươi đẹp trước kỳ hạn tuổi trẻ đúng nghĩa, trưởng thành trong những đau thương, trống vắng, và thiếu sót không thể bù đắp từ mái ấm gia đình. Vậy mới nói, gia đình thực sự có ý nghĩa quan trọng trong cuộc đời mỗi người, niềm vui vẻ, hạnh phúc ban sơ và tính cách con trẻ phần lớn là từ chính cuộc sống gia đình mà hình thành. Cuốn sách này còn nhiều điều tinh tế, ý nghĩa lắm, tiếc là tâm hồn còn ngây ngô mới chập chững bước vào đời như mình không thể cảm nhận hết được, hơn nữa, qua cảm nhận và suy nghĩ của mỗi người, thì điều mà tác giả kín kẽ giấu ở trong đó sẽ có tầng sâu sắc khác nhau. Đọc mà cảm thấy không hoài phí thời gian một chút nào, nếu có thêm một ngày rảnh rỗi như này, mình sẽ lại đọc thêm một lần nữa. Lúc mới đọc đề cử, có người nói cuốn sách này ngập tràn hơi thở thanh xuân, quãng thời gian và ký ức tuổi trẻ trong đó chân thực và quen thuộc đến kỳ lạ, và đúng thật như vậy. Thế nhưng chẳng biết sao, trong lòng mình, điểm sáng nhất lại là yếu tố tình cảm và vai trò của gia đình, dù rằng tác giả viết rất ít về phần này, ít đến hú hồn. Có lẽ là duyên trời định rồi.. * * * "Ai mà không từng trải qua những năm tháng thanh xuân? Những khoảng thời gian tươi đẹp ấy sẽ lưu lại dấu ấn đặc biệt nhất nơi sâu thẳm nhất của trái tim mỗi người. Đi qua quãng thời gian ấy, đánh mất đi sự hồn nhiên vô tư của tuổi trẻ, là bước vào đời. Có người sẽ trở thành mẫu hình mà họ từng mong ước, phấn đấu. Có người lại trở thành kiểu người mà họ từng ghét bỏ vô cùng. Thanh xuân không chờ đợi một ai, cuộc sống không nương tay với bất kỳ ai." Review by Thị Miên