Hiện Đại [Edit] Hải Đường Hoa Hạ - Thư Viễn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phúc Bồn Tử, 30 Tháng bảy 2021.

  1. Phúc Bồn Tử

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tên gốc: Hoa Thu Hải Đường

    Tác giả: Thư Viễn

    Tình trạng: Hoàn thành

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Nguyên sang

    Editor: Phúc Bồn Tử

    Nguồn truyện: www. Bxwxorg.com

    Link thảo luận - góp ý: Những truyện tình đẹp​

    Văn án:

    Một câu truyện tình yêu đơn giản của người trưởng thành.

    Một người đàn ông theo đuổi người phụ nữ anh ta yêu.

    Mong em luôn có người chờ đợi, luôn có người yêu thương.

    Trích đoạn:

    Năm 2018, tôi hai mươi tư tuổi.

    Đã viết một vài cuốn tiểu thuyết khá ý nghĩa, bắt đầu được một ít người lương thiện yêu mến. Đã đi qua mấy thành phố lớn. Gặp được rất nhiều người ưu tú. Cũng từng thất bại và cũng có những thỏa hiệp với những hiện thực của cuộc sống, vì vậy tôi quyết định tìm một công việc khá an toàn và bắt đầu cuộc sống độc thân. Tôi đem những khó khăn, gian khổ mà tôi đã trải qua viết thành câu chuyện, sau đó lại phát hiện ra rằng việc để quá khứ cứ lặp đi lặp lại như vậy là một sai lầm rất nghiêm trọng.

    Tôi thật sự rất thích viết lách, đối với tôi điều đó quan trọng như việc hít thở vậy. Rất nhiều lúc tôi sợ mình viết không được hay, tôi rất sợ hãi điều đó, nhưng đến cùng tôi vẫn kiên trì bời vì tôi thật sự rất yêu thích công việc này. Cho đến thời điểm hiện tại, dù đã trải qua rất nhiều sự việc nhưng vẫn có những lúc tôi không thể nào bình tĩnh được, cảm thấy rất buồn khi nhìn nhận những vấn đề không được sâu sắc thậm chí là có chút nông cạn. Có một hôm, tôi thức dậy lúc sáng sớm, nghe thấy được tiếng chim đang hót ngoài cửa sổ, tôi bừng tỉnh hiểu được đay chỉ là bước khởi đầu trên con đường viết lách của tôi mà thôi, từ đó tôi liền có đủ cản đảm chầm chậm tìm kiếm những câu chuyện mới. Không còn vấn vương, để ý những chuyện cũ.

    Mùa xuân năm nay tôi đã đi một chuyến đến Trường Sa. Đén sân bay đón tôi cũng là một người bạn làm tác giả, thời gian cô ấy viết văn còn sớm hơn cả tôi. Hai chúng tôi quen nhau qua lời giới thiệu của anh chàng phụ trách biên tập, sau đó là cùng nhau bắt tay viết những câu chuyện về cuộc sống. Những chuyện mà hai chúng tôi từng trải qua thực sự rất giống nhau, vì lý tưởng không đụng tường nam quyết không quay đầu, đến khi đầu rơi máu chảy mới ép chính mình tin rằng những điều mà chúng ta cho rằng bình thường thật ra cũng rất đáng quý

    Nhưng cô ấy may mắn hơn tôi rất nhiều.

    Bởi vì trong hai năm đó, khi chính mình phải trưởng thành trong sự hung ác, nhiều lúc nuốt nước mắt ngược vào trong, luôn bị ác mộng làm giật tỉnh lúc nửa đêm, sau đó lại bắt đầu trở nên lo lắng. Thì lúc đó cô ấy cũng đang đứng giữa ngã tư của cuộc sống, mờ mịt không biêt nên chọn hướng nào, nhưng may mắn thay, dù cô ấy có đi đến đâu chỉ cần quay đầu lại thì vẫn có người luôn chờ cô ấy.

    Sau khi rời sân bay, cô ấy nhận được một cuộc điện thoại. Làn gió nhẹ nhàng lướt qua mạt cô ấy, trông thật dịu dàng. Tôi lặng lẽ lui về sau hai bước vờ như đang ngắm bầu trời Trường Sa, hình như nơi đây vừa trải qua một trận mưa, không khí cũng trở nên ẩm ướt.

    Cô ấy cúp máy, nhìn tôi cười.​

    "Bạn trai" Tôi hỏi.​

    "Nếu là ngày hôm qua thì còn có thể" Cô ấy cười rộ lên, "Sáng hôm nay tôi vừa lãnh giấy chứng nhận kết hôn."​

    Tôi vui mừng ngạc nhiên "Hả?" một tiếng, có chút nói không ra lời. Không biết tâm trạng của chồng cô ấy bây giờ như thế nào, vừa mới lãnh giấy xong cô gái này đã bỏ lại anh ta đi tìm bạn của mình rồi.

    "Đi thôi." Cô ấy kéo cả người đang đờ đãn của tôi lên xe, "trên đường đi nói tiếp".​
     
    truyệncủathảo, AquafinaGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng bảy 2021
  2. Phúc Bồn Tử

    Bài viết:
    1
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Đông Sinh tựa người vào bàn học.

    Anh nhắm mắt lại lấy chiếc áo khoát đồng phục che lên mặt, trên người mang chiếc áo ngắn tay màu đen không chỉnh tề mà sốc lên một góc. Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, những cuốn sách trên bàn được lật lên từng trang.

    Có tiếng cười truyền đến, ai đó gõ lên bàn của anh.

    Hà Đông Sinh cau mày đưa tay lấy chiếc áo đồng phục trên mặt xuống. Anh ngước đôi mắt vẫn còn lim dim nhìn vào hai cậu bạn ngồi đối diện mình.

    "Cậu còn ngủ à." Lý Béo nói, "Mấy giờ rồi."

    Hà Đông Sinh bộ dạng lười biếng duỗi eo một cái làm lộ ra thắt lưng gầy gò.

    "Chú ý hình tượng." Tống Tiêu liếc cậu một cái, "Bên cạnh còn có một đám nữ sinh ngây thơ đấy, được rồi."

    Hà Đông Sinh cười một tiếng. "Suốt ngày cậu toàn suy nghĩ cái gì." Anh nhướng mi, "Có cảm thấy bẩn không?

    Tống Tiêu xuy một tiếng bật cười:" Chỉ cần cậu sạch sẽ. "

    " Anh, em muốn hỏi. "Lý Béo ghé sát vào," Anh và Lữ Du học lớp (2) quan hệ có tốt không? "

    Hà Đông Sinh nhướng mi:" Cậu thích cô ấy? "

    Lý Béo đột nhiên có chút ngượng ngùng.

    " Cậu nên hết hi vọng đi. "Tống Tiêu nói chen vào," Cô ấy.. "

    Đang nói chuyện, mặt Hà Đông Sinh giật giật, Anh nắm chặt tay để ở bên miệng ho khan hai tiếng. Tống Tiêu không hiểu cậu có ý gì, vẫn muốn nói tiếp, đột nhiên đầu bị người ta vỗ một cái thật mạnh.

    Tống Tiêu quay đầu lại thấy Lữ Du nheo mắt nhìn mình.

    " Hóa ra cậu ở đây nói xấu tớ ". Lữ Du nghiến răng nói:" Cậu suốt ngày nhàn rỗi không có việc gì làm đúng không?

    Còn chưa kịp nói xong, Tống Tiêu liền cười hì hì nhảy lên khỏi chỗ ngồi nhanh chóng chạy đi, Hà Đông Sinh thấy thế liền cười rộ lên. Lữ Du liếc anh một cái, liền cầm quyển sách ném về phía anh.

    Hà Đông Sinh giơ tay bắt lấy quyển sách.

    "Được rồi nha." Cậu cao giọng nói, "Tôi đâu có gây sự với cậu."

    Lữ Du hừ lạnh một tiếng, "Cậu với cậu ta chính là cùng một giuộc"

    "Cậu thấy chưa?" Hà Đông Sinh quay đầu lại nói với Lâm Béo, "Người như cô ấy mà dám thích sao?

    Vừa dứt lời, giống như đoán được Lữ Du sẽ ra tay, anh lập tức xoay người lại, quả nhiên, một quyển sách lại bị ném qua đây. Hà Đông Sinh đem áo đồng phục của mình nhét vào hộc bàn, đứng dậy hỏi.

    " Cậu đến đây có việc gì không? "

    Lữ Du thực sự muốn đánh anh ta một trận nhưng vẫn phải vì mình mà nhịn xuống." Cho tôi mượn quyển sách toán của cậu đi. "Lữ Du nói:" Giờ tự học buổi tối thầy giáo lớp tôi sẽ dạy tới. "

    Hà Đông Sinh chống cằm nhìn đống sách vở lộn xộn trên bàn học nói." Cậu tự tìm đi ".

    Lữ Du tức giận:" Cậu thực sự để tớ tự tìm sao? "

    " Bạn thân mến, có muốn tìm hay không? "Hà Đông Sinh cười nói," Dù sao tớ cũng không vội. "Sau đó, anh đạp ghế rời khỏi chỗ ngồi.

    Thấy cậu tự nhiên rời đi Lữ Du hỏi" Cậu đi đâu thế?

    Hà Đông Sinh lười biếng đáp, "Tôi đi vệ sinh cậu cũng muốn quản sao? Nói xong, anh đi ra ngoài bằng cửa sau dưới sự khinh thường của Lữ Du. Lúc đó, tiếng chuông vào giờ tự học buổi tối cũng chậm rãi vang lên, tốc độ đi xuống lầu của anh cũng tăng nhanh.

    Chu Dật đang ở chỗ rẽ ở lầu hai thì tình cờ gặp được anh.

    Hai người nhìn nhau một lúc, Hà Đông Sinh có chút sửng sốt, sau đó hướng cô nhẹ gật đầu rồi đi xuống lầu.

    Năm đó là ba năm trung học vô cùng khắt nghiệt.

    Chu Dật biết anh cũng đã gần một năm rồi, có lúc cô gần như quên mất lần đầu tiên nhìn thấy anh là bộ dáng như thế nào. Cũng trong mùa hè quá nóng nực này, khi Lữ Du đưa cô đến dự đám cưới của một người họ hàng. Anh đi ngang qua cô mang theo một cơn gió thoảng, bộ dạng cà lơ phất phơ mà đùa giỡn với Lữ Du, đối với mọi người quan hệ cũng rất tốt, anh như ánh dương quang rạng rỡ mà chói mắt.

    Lữ Du có hỏi anh:" Tớ rất tò mò về cô gái mà cậu kết hôn trong tương lai sẽ có bộ dáng như thế nào? "

    Anh chậm rãi ngước mắt nhìn các khách khứa trong bữa tiệc, ánh mắt dừng lại chỗ cô dâu. Hôm đó anh mặc chiếc áo ngắn tay màu xám rộng rãi, khi anh giơ tay lên uống rượu lộ ra góc áo được cố định bởi chiếc thắt lưng màu đen." Hẳn là.. "Anh nhấp một ngụm rượu, sau đó ngước mắt lên nói," Đẹp hơn cô ấy. "

    Chu Dật chậm rãi nhấc chân lên lầu, từng bước từng bước trở về phòng học. Sau giờ tự học buổi tối, Lữ Du đến đợi cô cùng đi về, suốt đoạn đường cô ấy vô cùng tức tối phàn nàn với cô về những việc xấu xa của Hà Đông Sinh.

    " Cậu không biết lúc đó cậu ấy như thế nào đâu. "Lữ Du cả giận nói:" Bọn họ chính là kẻ tám lạng, người nữa cân ".

    Chu Dịch nở nụ cười:" Cậu tức giận như vậy? "

    Hai người vừa đi dọc theo sân thể dục của trường vừa nói chuyện, suốt cả đoạn đường đều nghe thấy tiếng cười của Chu Dật. Về đến nhà, mẹ cô, Trần Khiết đã chuẩn bị cho cô một bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm, Chu Dật chỉ qua loa ăn một chút liền trở về phòng đọc sách.

    Kỳ thi Đại học ngày càng đến gần cô cũng trở nên khẩn trương hơn. Mỗi đêm cô đều ôn bài đến tận 12 giờ mới đi ngủ cứ tưởng rằng chính mình đã rất nỗ lực rồi, sau lại nghe được người khác nói vào thời điểm ôn tập họ thường ôn tập đến một hai giờ sáng thậm chí có lúc đến rạng sáng lúc ba, bốn giờ, cô nghe mà vô cùng hoảng hốt. Cô thường xuyên bị môn vật lý tra tấn đến chết đi sống lại, bởi vì suy nghĩ đến lực hướng tâm của từ trường mà hầu như cả đêm, cô không thể nào ngủ được.

    Lữ Du còn cười nhạo cô nói:" Ai bảo cậu lúc trước không chọn khoa xã hội. Tài văn chương của cậu tốt như vậy lại cứ khăng khăng chọn khoa tự nhiên ".

    Haizz lúc đó cô cũng có biết gì đâu, thấy mọi người ai cũng chọn ban tự nhiên cũng hùa theo thôi. Dường như ai cũng có thành kiến đối với ban xã hội, cho rằng học sinh không nên lựa chọn con đường đó, ngay cả ba mẹ cũng cho rằng học tự nhiên sau này ra trường cũng dễ kiếm công việc hơn, dù cho môn vật lý của cô thật sự là nát bét.

    Cuộc sống vào năm mười sáu tuổi của cô phải nói là vô cùng thảm thương.

    Buổi chiều hôm đó là một buổi chiều rất bình thường, như thường lệ, cô tìm một chỗ để đọc sách rồi quay trở lại lớp học. Đi ngang qua sân thể dục, cô nhìn thấy một đám con trai đang chơi bóng bàn, Hà Đông Sinh cứ như vậy mà xuất hiện trong tầm mắt cô.

    Thân hình cao lớn của anh dựa vào bàn bóng bàn, trên miệng nở một nụ cười nhạt. Anh mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng ngắn tay, cổ áo thì được dựng lên một cách ngang ngược.

    Chu Dật lẳng lặng nhìn thoáng qua liền thu lại ánh mắt tiếp tục đi về phía trước, dư quang trong mắt hiện lên hình ảnh anh vừa đánh bóng bàn vừa tán dóc với đám con trai xung quanh.

    Bả vai bị ai đó thổ nhẹ một cái, Chu Dật bị dọa sợ đến nổi nhảy dựng lên.

    " Cậu đang nghĩ chuyện gì đó? "Lữ Du nhìn cô," Nhìn nghiêm túc như vậy. "

    Chu Dật đang định nói thì bị tiếng còi ở đằng xa cắt ngang, Lữ Du cũng ngẩng đầu nhìn sang. Thấy Tống Tiêu vẫy tay nhìn về hướng bên này cười, hét lớn:

    " Đến đây chơi một ván. ".

    Ngay lúc Chu Dịch đang ngây người, Lữ Du đã nắm tay cô bước tới. Tống Tiêu đưa cây vợt bóng bàn của mình cho Lữ Du, rồi liếc nhìn cậu bạn phía sau.

    Tống Tiêu hỏi" Đánh ba ván, hai ván thắng? "

    " Ai nói tôi muốn đánh. "Cố Đông Thành buồn cười," Tự mình phóng hỏa tự mình dập đi ".

    Chu Dật trong lòng buồn cười, cậu bạn Tiểu Tống này có lẽ không biết Lữ Du chơi bóng lợi hại như thế nào, cô liếc nhìn Hà Đông Sinh, đang nhìn bọn họ với vẻ mặt thích thú.

    " Rốt cuộc cậu có đánh hay không. "Lữ Du vẻ mặt bình tĩnh," Sợ thua? "

    " Tôi mà sợ cậu ư? "Tống Tiêu trợn trừng mắt.

    Kết quả, chưa đến mấy hiệp Tống Tiêu liền bị đánh bại, nhìn bộ dạng của cậu ấy trông như muốn tìm một cái lỗ để tự chui đầu vào. Chu Dật nhịn không được cười khẽ, khiến Hà Đông Sinh nhìn sang, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái liền rời đi chỗ khác.

    Cái liếc mắt đó khiến Chu Dật trở nên căng thẳng, hồi lâu không dám ngẩng đầu lên.

    Phải biết rằng trong một năm này số lần hai người nói chuyện chẳng được bao nhiêu lần, so với động vật quý hiếm còn hiếm thấy hơn. Anh luôn là cậu thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết lại có thêm một chút tùy ý.

    Kiểu con trai như anh ấy nên yêu sớm mới đúng.

    Chu Dật từng hỏi Lữ Du rằng anh đã có bạn gái chưa, lúc đó Lữ Du đã cười và nói với cô rằng:" Anh ấy có tầm nhìn rất cao ", rất nhiều điều kiện khác nhau.. như là người phải xinh đẹp lại còn phải có ngực, những điều kiện đó làm cho Chu Dật cười không ngừng.

    Sau đó, tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người cũng tan cuộc. Cô và Lữ Du chân trước vừa rời đi thì Tống Tiêu, người bại trận hồi nãy xuất hiện. Hai chàng trai giẫm lên chiếc chuông đi vào lớp mà như đi dạo trong sân trường, trên suốt đường đi Tống tiêu rất ngạc nhiên trước kỹ năng chơi bóng của Lữ Du

    " Cô nàng tomboy này học từ ai vậy? "Tống Tiêu không thể nào tin được," quá tuyệt vời ".

    Hà Đông Sinh mỉm cười.

    " Bố cô ấy từng là vận động viên bóng bàn cấp tỉnh. "Anh khoát tay" Cậu nghĩ thế nào ".

    Tống Tiêu liền" Ồ! "Hai lần liên tiếp.

    Phòng học lúc này rất ồn ào, một đám người cùng truyền nhau đọc một quyển sách. Quyển sách rơi vào tay Tống Tiêu, Tống Tiêu lại ném cho anh. Hà Đông Sinh bâng quơ lật vài trang liền ném sách sang một bên, được người bạn cùng bàn nhận lấy.

    Một lúc sau, Tống Tiêu quay đầu lại gõ bàn của anh hỏi.

    " Cậu đã xem chưa? ", Bài báo 'Những bông hoa mùa xuân vẫn còn đây'."

    Hà Đông Sinh đang giải một bài toán về sự chuyển động của các hạt mang điện trong từ trường, anh ấy quay cây bút trên tay một cách nhàn nhã hỏi lại.

    "Cái gì hoa vẫn còn đó?".

    Tống Tiêu lấy cuốn sách từ người bạn cùng bàn và đưa cho anh nhìn.

    "Cái này này." Tống Tiêu nói, "của tác giả Lương Dật Châu."

    Hà Đông Sinh đại khái liếc nhìn một cái

    "Nói về tình yêu sao?" Sau đó bày ra vẻ mặt không mấy hứng thú rồi đẩy tay Tống Tiểu Khải, nói thêm một câu: "Không có việc gì thì ít xem mấy thứ này lại."

    "Cậu sẽ không hối hận khi không xem sao" Tống Tiêu nói.

    Hà Đông Sinh lại tiếp tục vùi đầu vào bài tập, vừa quay bút vừa thờ ơ suy nghĩ. Sau khi anh làm xong một bộ đề ôn tập còn đến nửa giờ nữa mới tan học, anh nhét đống đồ trên bàn vào túi, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo tới.

    Không biết ngủ bao lâu, bên tai liền nghe thấy có người nói chuyện. Tống Tiêu đang kể chuyện cho Lý Béo nghe, giọng nói và biểu tình của cậu ấy có thể khiến người ta sợ chết khiếp. Hà Đông Sinh không kiên nhẫn mà ngồi dậy xoa mặt, từ trong hộc bàn lấy ra chiếc áo khoác đồng phục.

    Anh không thèm để ý đến hai người đó, vừa khoát áo vừa bước ra ngoài.

    Tống Tiêu và Lý Béo đi theo sau, vẫn đang thảo luận về chủ đề vừa rồi. Tòa nhà dạy học gần như không có người, chỉ có tiếng bước chân rõ ràng của mấy người bọn họ, Tống Tiêu đột nhiên gọi Hà Đông Sinh rồi hỏi

    "Cô gái bên cạnh Lữ Du hôm nay là ai?".

    Hà Đông Sinh cau mày suy nghĩ một lúc.

    "Là bạn của cậu ấy." Anh nhẹ giọng nói "Hỏi cái này để làm gì?"

    Tống Tiêu do dự nói: "Cậu không cảm thấy cô ấy trông khá xinh sao?". Nghe thấy vậy Hà Đông Sinh bất giác nhướng mày, trong ấn tượng của anh cô khá ít nói còn có chút nhút nhát, mỗi lần Lữ Du đưa cô đi chơi thì lúc nào cũng luôn ngồi im một mình.

    "Đẹp thì đúng là có đẹp." Cố Đông Thành nói, "Cậu ahihi ngoan."

    Lý Béo liếc nhìn Tống Tiêu.

    "Đừng hiểu lầm nha." Tống Tiêu khoan hai tay trước ngực, "Tớ chỉ hỏi một chút thôi."

    Hà Đông sinh cười một tiếng, anh nói. "Gấp cái gì? , có ai nói gì cậu đâu'.

    Ban đêm ánh trăng sáng như ngọn đèn, mấy nam sinh tạm biệt nhau ở cổng trường. Hà Đông Sinh đi đến bãi đậu xe liền cưỡi xe rời đi, khi về đến nhà, nhìn thấy bà nội của anh đang may quần áo cho anh trước chiếc TV nhỏ 12 inch.

    Hai bà cháu nói chuyện cùng nhau được một lúc thì anh về phòng đọc sách.

    Ngoài cửa sổ là một mảnh đêm yên tĩnh, Hà Đông Sinh làm một chút liền bỏ bút xuống, anh đến trên giường nằm xuống yên lặng nhìn trần nhà. Thật lâu sau, anh nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ bây giờ nếu có thể hút một điếu thuốc thì thật tốt.

    Lời cuối sách: Một người bạn từng hỏi tôi:" Bạn thích mẫu người như thế nào? "

    Tôi nói" Là một người như ánh dương quang rực rỡ sạch sẽ, dù trời có sập xuống cũng có anh ấy chống đỡ ".

    Rất nhiều năm sau, tôi cũng hỏi Chu Dật câu hỏi tương tự.

    So với tôi cô ấy hiểu rõ hơn cả chính mình. Cô nhẹ nhàng nói," Tớ thích người có thể cùng tớ sống một đời bình thường, hỗ trợ tớ lúc khó khăn. ".

    Tôi:"..."

    Thực sự ahihi thẳng thắn, thành khẩn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...