Namlucusty
Nắng hạ mưa xuân
Bài viết: 1 

Chương 10: Chí Hiên mình thích bạn

- Mình không có muốn dài dòng nữa đâu, lên xe nhanh đi.
Hiên thúc giục Lâm liền leo lên xe, cảm giác ấy thật khó tả đối với cậu. Từ nhỏ đến lớn một thiếu gia trong ngôi biệt thự sang trọng, đi xe hơi, cuộc sống đầy đủ thế mà hôm nay được trải nghiệm ngồi trên chiếc xe đạp. Lâm có cảm giác bình yên ở quanh đây, một cảm giác được quan tâm từ người bạn. Cậu muốn thời gian ngưng động lại trong khoảnh khắc này ' cảm ơn bạn nhiều lắm Chí Hiên, được ở cạnh bạn mình cảm thấy rất an toàn, liệu bạn có biết cảm giác hiện giờ của mình không. Mình thật sự thích bạn đó, thích bạn từ khi lần đầu gặp nhau. Mình biết điều này nếu như bạn biết được thì có lẽ bạn giận mình lắm phải không. Nhưng sao củng được hết mình chấp nhận' Gió thổi từng đợt lạnh thấu xương, những tán cây xung quanh ngã nghiên, xe đạp đột nhiên đi chậm lại Hiên cố gắng giữ thăng bằng đạp nhanh về phía trước. Nhìn thấy Chí Hiên dùng sức Lâm cảm động dang hai tay ôm tử phía sau.
- Bạn làm gì đấy.
- Gió thổi lạnh quá cho mình ôm một lát.
Hiên không nói gì, cậu xem chuyện đó vốn gĩ rất bình thường. Riêng Tuấn Lâm thì khác, cậu rất hạnh phúc cảm giác đó thật ấm áp
Khơi dậy tình cảm tận sâu nơi đáy lòng. Giá như Chí Hiên có thể hiểu và đón nhận thì có lẽ đó là niềm hạnh phúc đối với cậu.
Hiên dừng xe:
- Bạn làm gì ôm chặt quá vậy, sao mình chạy được.
- Mình xin lỗi. Tại trời lạnh quá!
- Hazz, thôi rán chịu đi về tới nhà rồi ngủ.
- Uh mình biết rồi.
- Nhà bạn còn đi bao lâu thì tới vậy?
- Bạn cứ chạy đi, khi nào tới mình bảo dừng xe.
Hiên cố sức đạp, trong người cậu lúc này cảm thấy hơi chóng mặt tay láy bắt đầu chao đảo. Cậu cố trấn tỉnh bằng cách lắc đầu nhiều cái lấy lại tinh thần. Gió không ngừng thổi mồ hôi trên áo ướt đẫm thấm vào bên trong người khiến cậu có biểu hiện cảm lạnh. Thấy xe luôn mất thăng bằng Lâm nói:
- Dừng xe.
- Ủa tới nơi rồi hả.
- Bạn có bị sao không?
- Mình có gì đâu.
Lâm đưa tay lên trán Hiên cậu thốt lên:
- Trời ơi sao nóng quá vậy nè. Chắc bạn bị cảm lạnh rồi.
Thấy Hiên mắt lim dim hai tay cầm tay láy cứ run lên khi có gió lạnh thổi qua.
- Chắc bạn bị trúng gió rồi, bạn có đem điện thoại không?
- Có.
Hiên thò tay vào trong túi quần móc ra cái điện thoại, mở khóa mật khẩu đưa cho Lâm. Cầm diện thoại trên tay Lâm liền bấm số gọi bác tài xế.
- Alo ai thế, gọi tôi có gì không?
- Cháu là Tuấn Lâm nè chú, [COLOR=rgb(0, 0, 179) ]phiền chú lái xe ra cổng, rẻ trái chạy khoảng một Km rước con về nhanh nhanh nha chú.
- Chú biết rồi con chờ chú một lát.[/COLOR]
Đó là chú Phong người gắn bó với Lâm trong suốt thời gian qua. Chú là người hiền lành thay mặt ba, mẹ chăm sóc cho cậu khi họ đi vắng. Chú là tài xế quê ở Hải Phòng hiện tại bốn mươi tuổi, chú có một đứa con trai năm nay họ lớp 2. Vì cuộc sống chú phải theo Lâm vào trong nam. Đợi khi cậu tốt nghiệp xong chọn ngôi trường phù hợp thì mới được trở về thăm gia đình.
Lâm lo lắng hỏi:
- Hiên bậy giờ bạn cảm thấy sao rồi.
- Mình thấy lạnh, chắc là bị trúng gió rồi.
- Bạn rán chịu nha, một lát có người đến rước chúng ta đi.
Hiên ngạc nhiên hỏi:
- Bạn đưa tôi đi đâu?
- Thì đưa bạn về nhà tôi, may mà có mình không thì bạn đi xe về nhà một mình là có chuyện rồi!
- Bạn còn nói nữa, rõ ràng tại bạn, tai bạn hết.
- Ơ, mình xin lỗi. Xe tới rồi kìa.
Chú Phong dừng xe, mở cửa bước xuống hỏi Lâm.
- Đây là ai vậy, Lâm?
- Chú ơi bạn con bị cảm lạnh rồi, chú dìu Hiên lên xe đưa về nhà mình đi.
Chú Phong tỏ vẻ e ngại.
- Thế có được không con, ông bà chủ đi vắng rồi, không may họ về bất chợt khó xử lắm.
Hiên lúc này đứng không vững, ngã về phía trước. Phản xạ nhanh Lâm ôm lấy miệng hối thúc:
- Nhanh đi chú, có gì con chiệu trách nhiệm.
Hai người liền dìu Hiên lên xe. Người cậu bây giờ nặng trĩu không còn đứng vững được nữa, nhưng cậu vẫn không muốn ai giúp đỡ mình luôn miệng nói:
- Không cần đâu, mình tự về được mà thế này thì phiền bạn quá.
- Bạn như thế này về nhà sao mà được. Đừng ngại nữa cứ về nhà mình đi.
- Còn xe của mình.
Lâm trặc lưỡi:
- Để đó đi nó mà mất mình mua cho bạn chiếc xe mới.
Không còn cách nào khác Hiên đành lên xe. Lâm luôn hối giục chú Phong chạy thật nhanh về nhà. Chưa bao giờ cậu nôn nóng như lúc này. Tới nơi chú Phong đạp phanh dừng xe trước cổng nhà. Trước mắt là ngôi biệt thụ sang trọng, nhà được xây dựng theo kiến trúc nước Pháp có ba tầng có tuổi đời khoảng mười lâm năm.
- Chú dìu bạn ấy lên phòng con nhanh đi chú.
Chú Phong đỡ lấy Hiên từ từ dìu lên phòng.
Hiên thúc giục Lâm liền leo lên xe, cảm giác ấy thật khó tả đối với cậu. Từ nhỏ đến lớn một thiếu gia trong ngôi biệt thự sang trọng, đi xe hơi, cuộc sống đầy đủ thế mà hôm nay được trải nghiệm ngồi trên chiếc xe đạp. Lâm có cảm giác bình yên ở quanh đây, một cảm giác được quan tâm từ người bạn. Cậu muốn thời gian ngưng động lại trong khoảnh khắc này ' cảm ơn bạn nhiều lắm Chí Hiên, được ở cạnh bạn mình cảm thấy rất an toàn, liệu bạn có biết cảm giác hiện giờ của mình không. Mình thật sự thích bạn đó, thích bạn từ khi lần đầu gặp nhau. Mình biết điều này nếu như bạn biết được thì có lẽ bạn giận mình lắm phải không. Nhưng sao củng được hết mình chấp nhận' Gió thổi từng đợt lạnh thấu xương, những tán cây xung quanh ngã nghiên, xe đạp đột nhiên đi chậm lại Hiên cố gắng giữ thăng bằng đạp nhanh về phía trước. Nhìn thấy Chí Hiên dùng sức Lâm cảm động dang hai tay ôm tử phía sau.
- Bạn làm gì đấy.
- Gió thổi lạnh quá cho mình ôm một lát.
Hiên không nói gì, cậu xem chuyện đó vốn gĩ rất bình thường. Riêng Tuấn Lâm thì khác, cậu rất hạnh phúc cảm giác đó thật ấm áp
Khơi dậy tình cảm tận sâu nơi đáy lòng. Giá như Chí Hiên có thể hiểu và đón nhận thì có lẽ đó là niềm hạnh phúc đối với cậu.
Hiên dừng xe:
- Bạn làm gì ôm chặt quá vậy, sao mình chạy được.
- Mình xin lỗi. Tại trời lạnh quá!
- Hazz, thôi rán chịu đi về tới nhà rồi ngủ.
- Uh mình biết rồi.
- Nhà bạn còn đi bao lâu thì tới vậy?
- Bạn cứ chạy đi, khi nào tới mình bảo dừng xe.
Hiên cố sức đạp, trong người cậu lúc này cảm thấy hơi chóng mặt tay láy bắt đầu chao đảo. Cậu cố trấn tỉnh bằng cách lắc đầu nhiều cái lấy lại tinh thần. Gió không ngừng thổi mồ hôi trên áo ướt đẫm thấm vào bên trong người khiến cậu có biểu hiện cảm lạnh. Thấy xe luôn mất thăng bằng Lâm nói:
- Dừng xe.
- Ủa tới nơi rồi hả.
- Bạn có bị sao không?
- Mình có gì đâu.
Lâm đưa tay lên trán Hiên cậu thốt lên:
- Trời ơi sao nóng quá vậy nè. Chắc bạn bị cảm lạnh rồi.
Thấy Hiên mắt lim dim hai tay cầm tay láy cứ run lên khi có gió lạnh thổi qua.
- Chắc bạn bị trúng gió rồi, bạn có đem điện thoại không?
- Có.
Hiên thò tay vào trong túi quần móc ra cái điện thoại, mở khóa mật khẩu đưa cho Lâm. Cầm diện thoại trên tay Lâm liền bấm số gọi bác tài xế.
- Alo ai thế, gọi tôi có gì không?
- Cháu là Tuấn Lâm nè chú, [COLOR=rgb(0, 0, 179) ]phiền chú lái xe ra cổng, rẻ trái chạy khoảng một Km rước con về nhanh nhanh nha chú.
- Chú biết rồi con chờ chú một lát.[/COLOR]
Đó là chú Phong người gắn bó với Lâm trong suốt thời gian qua. Chú là người hiền lành thay mặt ba, mẹ chăm sóc cho cậu khi họ đi vắng. Chú là tài xế quê ở Hải Phòng hiện tại bốn mươi tuổi, chú có một đứa con trai năm nay họ lớp 2. Vì cuộc sống chú phải theo Lâm vào trong nam. Đợi khi cậu tốt nghiệp xong chọn ngôi trường phù hợp thì mới được trở về thăm gia đình.
Lâm lo lắng hỏi:
- Hiên bậy giờ bạn cảm thấy sao rồi.
- Mình thấy lạnh, chắc là bị trúng gió rồi.
- Bạn rán chịu nha, một lát có người đến rước chúng ta đi.
Hiên ngạc nhiên hỏi:
- Bạn đưa tôi đi đâu?
- Thì đưa bạn về nhà tôi, may mà có mình không thì bạn đi xe về nhà một mình là có chuyện rồi!
- Bạn còn nói nữa, rõ ràng tại bạn, tai bạn hết.
- Ơ, mình xin lỗi. Xe tới rồi kìa.
Chú Phong dừng xe, mở cửa bước xuống hỏi Lâm.
- Đây là ai vậy, Lâm?
- Chú ơi bạn con bị cảm lạnh rồi, chú dìu Hiên lên xe đưa về nhà mình đi.
Chú Phong tỏ vẻ e ngại.
- Thế có được không con, ông bà chủ đi vắng rồi, không may họ về bất chợt khó xử lắm.
Hiên lúc này đứng không vững, ngã về phía trước. Phản xạ nhanh Lâm ôm lấy miệng hối thúc:
- Nhanh đi chú, có gì con chiệu trách nhiệm.
Hai người liền dìu Hiên lên xe. Người cậu bây giờ nặng trĩu không còn đứng vững được nữa, nhưng cậu vẫn không muốn ai giúp đỡ mình luôn miệng nói:
- Không cần đâu, mình tự về được mà thế này thì phiền bạn quá.
- Bạn như thế này về nhà sao mà được. Đừng ngại nữa cứ về nhà mình đi.
- Còn xe của mình.
Lâm trặc lưỡi:
- Để đó đi nó mà mất mình mua cho bạn chiếc xe mới.
Không còn cách nào khác Hiên đành lên xe. Lâm luôn hối giục chú Phong chạy thật nhanh về nhà. Chưa bao giờ cậu nôn nóng như lúc này. Tới nơi chú Phong đạp phanh dừng xe trước cổng nhà. Trước mắt là ngôi biệt thụ sang trọng, nhà được xây dựng theo kiến trúc nước Pháp có ba tầng có tuổi đời khoảng mười lâm năm.
- Chú dìu bạn ấy lên phòng con nhanh đi chú.
Chú Phong đỡ lấy Hiên từ từ dìu lên phòng.
Chỉnh sửa cuối: