

Cảm ơn một người bạn, thân cực là thân đã cho phép Chin chia sẻ lại bức thư này nhé!
Nối tiếp hai phần trước, lần này cùng tìm về quá khứ của người con trai xem sao...
Đâu đó trong câu chuyện là lời của Hoàng Quân, nhưng đôi chỗ lại là góc nhìn hiện thực của chính tác giả. Có thể nào nói hộ lòng mình đây? Có thể nào thấu hiểu hết tâm can này?
Nối tiếp mạch truyện của hai tập trước, lần này Chin sẽ đưa các bạn ngược dòng về quá khứ, nơi tồn tại một nỗi buồn sâu thẳm trong chính trái tim của nhân vật. Cô đơn nếu là một hành trình, thì nó dài và cô độc biết nhường nào. Tình cảm trẻ con, rung động đầu đời, tất cả sẽ được khắc họa chân thật nhất trong tập truyện này. Một chút nhẹ nhàng, một chút bâng khuâng, đó là vẻ đẹp của tình yêu con nít. Và đó là vẻ đẹp của hoa anh đào!
"Đúng vậy đó anh à... Hoa anh đào vốn dĩ rất đẹp, nhưng lấy nó ra để làm minh chứng tình yêu thì không thể đâu anh. Vì hoa anh đào chẳng thể nở trái mùa. Em đã ngu ngốc khi tin vào hoa đào, tin vào tình yêu của mình dành cho anh... Nhưng cuối cùng em đã chịu nhận ra, là bản thân mình ảo tưởng quá rồi. Anh đi rồi, không còn bên em nữa... như cánh hoa anh đào rụng xuống thì không thể nào quay lại trên cành. Đúng không anh?
Em cô độc và ích kỉ.
Em không có bạn bè.
Anh bước đến bên em như tia nắng ấm áp, làm bừng lên trong em những cảm xúc mãnh liệt. Anh... có bao giờ anh nghĩ, mình có thể là một đôi không anh? Chắc anh chưa từng, vì anh luôn nghĩ em là một cô bé phiền phức. Em luôn gây rắc rối cho anh, luôn làm anh phải phiền lòng, luôn làm anh phải lo lắng. Anh bước ra khỏi cuộc sống của em, em đau... nhưng anh sẽ được giải thoát. Đúng không anh? Không còn những lần phải thức đêm thức hôm lo cho em, không còn phải gọi điện nhắc nhở em đi ngủ sớm, không còn phải sáng sáng thức dậy nhắn tin chào em... Nhiều lắm, nhưng anh không cần phải làm thế nữa đâu anh...
Vì em bây giờ có thể làm điều đó,
làm một mình,
và không có anh,
bên cạnh.
Em xin lỗi...
Xin lỗi anh, người mà em từng thương...
Quên đi anh, là điều em không thể.
Em ích kỉ quá đúng không anh? Em còn thương người cũ, vậy mà đến bên anh, yêu thương và quan tâm đến anh nữa... Em ngốc lắm đúng không anh? Trao cho anh hi vọng, rồi lại dập tắt nó.
Ta từng hứa sẽ bên nhau... từng cùng nhau nghĩ về tương lai... Những câu nói, những lời hứa, những cuộc gọi... Cuối cùng cũng chỉ là lời gió thoảng mà thôi, phải không anh?
Em không xứng đáng với tình cảm mà anh dành cho em. Em còn thương người cũ... và em thương cả anh. Anh không trách em, nhưng trong thâm tâm anh, em biết, anh đau lòng nhiều lắm. Anh trách bản thân mình không đủ tốt đẹp để có thể xóa nhòa đi hình ảnh của người cũ trong tâm trí em... em biết. Nhưng anh à, em và anh không thể bên nhau nữa rồi.
Lần cuối cùng em gọi cho anh, anh không còn níu kéo em nữa... Vậy là hết đúng không anh? Anh sẽ đi tìm những chân trời mơ mộng mới đúng không anh? Anh sẽ quên em đi, như quên đi những kỉ niệm buồn, có phải không anh? Nếu là như vậy, thì em vui rồi... Quên em đi, anh sẽ sống tốt hơn, khi không có em...
Em nói em thích hoa anh đào, em nói em yêu nước Nhật. Anh chỉ mỉm cười nói anh yêu em! Nhưng anh ơi, em không phải hoa đào, cũng không thể là đóa hoa đào của anh được nữa rồi... Em phải đi thôi. Rời xa anh, em cũng không thấy vui đâu. Nhưng đó là quyết định của em.
Anh còn tương lai dài ở phía trước, anh còn công việc và cuộc sống của anh... Anh chẳng thể nào theo kịp một con bé ngốc nghếch là em đâu... Anh không thể chạy mãi theo em được, cũng như không thể ở bên em và lo lắng cho em mãi. Như cách mà anh từng làm trước đây... Xin lỗi anh, vì không thể ở bên anh nữa...
Đừng nhớ tới em làm gì... vì em không xứng đáng.
Tình yêu trẻ con, nhanh đến rồi cũng nhanh qua, đúng không anh? Nếu là như thế, thì anh quên em đi, cũng nhanh lắm nhỉ? Em đã nghĩ như thế đó! Người con trai mà em yêu thương, chắc cũng sẽ mạnh mẽ như vậy nhỉ? Đúng không anh?
Cuối cùng thì, em mới là kẻ thất hứa. Em chẳng thể nào cùng anh viết tiếp những câu truyện dang dở, chẳng thể nào cùng anh đi hết quãng đường còn lại. Lần cuối mình gặp nhau, em còn nhớ lắm chứ... Em hỏi anh liệu mình còn có thể quay lại. Anh nhìn thẳng vào mắt em, rồi lấy hết can đảm mà nói với em:
"Khi nào em có thể về bên anh? Có lẽ là khi hoa anh đào nở trái mùa. Nhưng anh và em đều biết một điều rằng: Hoa anh đào chẳng thể nở trái mùa... Cũng như chúng ta chẳng thể nào quay lại."
Đúng đó anh! Hoa đào không thể nở trái mùa, và em cũng không thể ở bên anh.
Anh còn sự nghiệp, còn tương lai của riêng mình... Mọi lí do em đưa ra chỉ là cái cớ mà thôi. Em với anh, vốn dĩ không thể ở bên nhau... anh còn gia đình, còn công danh phía trước. Ông nội anh nói rồi mà, anh nhớ chứ. Anh còn phải tiếp quản công ty của gia đình, anh còn phải về đó nữa... Và anh chẳng thể có em.
Xin lỗi anh. Hãy tìm một bông hoa thật đẹp, anh nhé.
Bông hoa đó sẽ không là em đâu.
Gửi anh, Cô bé của anh...
Đ."
Gấp vội bức thư tay, anh lặng lẽ nằm xuống giường. Mười hai năm. Tròn mười hai năm rồi đó! Tình yêu trẻ con ư? Có lẽ là thế thật... Đúng rồi, tình yêu trẻ con, vụt đến rồi cũng vụt đi trong nước mắt, đúng chứ? Tình yêu thuở trẻ con, đâu dễ gì khiến người ta bận lòng... Quên được em thì dễ thật, nhưng ngày nào cũng đọc lại thư tay em viết, thì sao anh có thể quên em đây?
Rốt cuộc, ai mới là kẻ ngốc?
Anh phải can đảm lắm mới nhìn hoa anh đào mà nói câu chia tay... Anh phải can đảm lắm để có thể quên đi hình bóng của em trong tâm trí. Anh can đảm lắm, đúng không em?
Giờ anh ở đây, sống đúng với ước mơ và hoài bão của mình, sống với khát vọng mà anh từng đặt ra. Anh đang ở Pháp, đang tiếp quản cái công ty mà năm xưa anh từng coi là đồ bỏ. Anh đang ở đây, nhưng ở đây đâu có em...
Liệu anh có thể tìm thấy em, tìm thấy bông hoa anh đào nhỏ xinh của đời mình?
Hay là mở lòng đón nhận vẻ đẹp của một bông hoa khác, tốt hơn?
Trả lời cho anh biết đi...
Linh Đan.
Nối tiếp hai phần trước, lần này cùng tìm về quá khứ của người con trai xem sao...
Hoa anh đào chẳng thể nở trái mùa
Tác giả: Chin (Hậu Vương Quán)
Thể loại: truyện ngắn, tâm sự bạn đọc
Số chương: ?
Ngó qua các truyện ngắn khác của Chin tại: Các tác phẩm sáng tác của Chin
Hoa anh đào chẳng thể nở trái mùa đâu anh... Cũng như chúng ta chẳng thể nào quay lại.Tác giả: Chin (Hậu Vương Quán)
Thể loại: truyện ngắn, tâm sự bạn đọc
Số chương: ?
Ngó qua các truyện ngắn khác của Chin tại: Các tác phẩm sáng tác của Chin
Đâu đó trong câu chuyện là lời của Hoàng Quân, nhưng đôi chỗ lại là góc nhìn hiện thực của chính tác giả. Có thể nào nói hộ lòng mình đây? Có thể nào thấu hiểu hết tâm can này?
Nối tiếp mạch truyện của hai tập trước, lần này Chin sẽ đưa các bạn ngược dòng về quá khứ, nơi tồn tại một nỗi buồn sâu thẳm trong chính trái tim của nhân vật. Cô đơn nếu là một hành trình, thì nó dài và cô độc biết nhường nào. Tình cảm trẻ con, rung động đầu đời, tất cả sẽ được khắc họa chân thật nhất trong tập truyện này. Một chút nhẹ nhàng, một chút bâng khuâng, đó là vẻ đẹp của tình yêu con nít. Và đó là vẻ đẹp của hoa anh đào!
--------------o0o---------------
"Đúng vậy đó anh à... Hoa anh đào vốn dĩ rất đẹp, nhưng lấy nó ra để làm minh chứng tình yêu thì không thể đâu anh. Vì hoa anh đào chẳng thể nở trái mùa. Em đã ngu ngốc khi tin vào hoa đào, tin vào tình yêu của mình dành cho anh... Nhưng cuối cùng em đã chịu nhận ra, là bản thân mình ảo tưởng quá rồi. Anh đi rồi, không còn bên em nữa... như cánh hoa anh đào rụng xuống thì không thể nào quay lại trên cành. Đúng không anh?
Em cô độc và ích kỉ.
Em không có bạn bè.
Anh bước đến bên em như tia nắng ấm áp, làm bừng lên trong em những cảm xúc mãnh liệt. Anh... có bao giờ anh nghĩ, mình có thể là một đôi không anh? Chắc anh chưa từng, vì anh luôn nghĩ em là một cô bé phiền phức. Em luôn gây rắc rối cho anh, luôn làm anh phải phiền lòng, luôn làm anh phải lo lắng. Anh bước ra khỏi cuộc sống của em, em đau... nhưng anh sẽ được giải thoát. Đúng không anh? Không còn những lần phải thức đêm thức hôm lo cho em, không còn phải gọi điện nhắc nhở em đi ngủ sớm, không còn phải sáng sáng thức dậy nhắn tin chào em... Nhiều lắm, nhưng anh không cần phải làm thế nữa đâu anh...
Vì em bây giờ có thể làm điều đó,
làm một mình,
và không có anh,
bên cạnh.
Em xin lỗi...
Xin lỗi anh, người mà em từng thương...
Quên đi anh, là điều em không thể.
* * *
Ngày em nói câu chia tay, anh đau khổ nhiều lắm. Em biết, và em hiểu điều đó. Em xin lỗi vì đã gây ra cho anh bao nhiêu rắc rối và phiền muộn. Em xin lỗi vì đã đến bên anh và rồi rời xa anh mãi mãi.
Em ích kỉ quá đúng không anh? Em còn thương người cũ, vậy mà đến bên anh, yêu thương và quan tâm đến anh nữa... Em ngốc lắm đúng không anh? Trao cho anh hi vọng, rồi lại dập tắt nó.
Ta từng hứa sẽ bên nhau... từng cùng nhau nghĩ về tương lai... Những câu nói, những lời hứa, những cuộc gọi... Cuối cùng cũng chỉ là lời gió thoảng mà thôi, phải không anh?
Em không xứng đáng với tình cảm mà anh dành cho em. Em còn thương người cũ... và em thương cả anh. Anh không trách em, nhưng trong thâm tâm anh, em biết, anh đau lòng nhiều lắm. Anh trách bản thân mình không đủ tốt đẹp để có thể xóa nhòa đi hình ảnh của người cũ trong tâm trí em... em biết. Nhưng anh à, em và anh không thể bên nhau nữa rồi.
Lần cuối cùng em gọi cho anh, anh không còn níu kéo em nữa... Vậy là hết đúng không anh? Anh sẽ đi tìm những chân trời mơ mộng mới đúng không anh? Anh sẽ quên em đi, như quên đi những kỉ niệm buồn, có phải không anh? Nếu là như vậy, thì em vui rồi... Quên em đi, anh sẽ sống tốt hơn, khi không có em...
Em nói em thích hoa anh đào, em nói em yêu nước Nhật. Anh chỉ mỉm cười nói anh yêu em! Nhưng anh ơi, em không phải hoa đào, cũng không thể là đóa hoa đào của anh được nữa rồi... Em phải đi thôi. Rời xa anh, em cũng không thấy vui đâu. Nhưng đó là quyết định của em.
Anh còn tương lai dài ở phía trước, anh còn công việc và cuộc sống của anh... Anh chẳng thể nào theo kịp một con bé ngốc nghếch là em đâu... Anh không thể chạy mãi theo em được, cũng như không thể ở bên em và lo lắng cho em mãi. Như cách mà anh từng làm trước đây... Xin lỗi anh, vì không thể ở bên anh nữa...
Đừng nhớ tới em làm gì... vì em không xứng đáng.
Tình yêu trẻ con, nhanh đến rồi cũng nhanh qua, đúng không anh? Nếu là như thế, thì anh quên em đi, cũng nhanh lắm nhỉ? Em đã nghĩ như thế đó! Người con trai mà em yêu thương, chắc cũng sẽ mạnh mẽ như vậy nhỉ? Đúng không anh?
Cuối cùng thì, em mới là kẻ thất hứa. Em chẳng thể nào cùng anh viết tiếp những câu truyện dang dở, chẳng thể nào cùng anh đi hết quãng đường còn lại. Lần cuối mình gặp nhau, em còn nhớ lắm chứ... Em hỏi anh liệu mình còn có thể quay lại. Anh nhìn thẳng vào mắt em, rồi lấy hết can đảm mà nói với em:
"Khi nào em có thể về bên anh? Có lẽ là khi hoa anh đào nở trái mùa. Nhưng anh và em đều biết một điều rằng: Hoa anh đào chẳng thể nở trái mùa... Cũng như chúng ta chẳng thể nào quay lại."
Đúng đó anh! Hoa đào không thể nở trái mùa, và em cũng không thể ở bên anh.
Anh còn sự nghiệp, còn tương lai của riêng mình... Mọi lí do em đưa ra chỉ là cái cớ mà thôi. Em với anh, vốn dĩ không thể ở bên nhau... anh còn gia đình, còn công danh phía trước. Ông nội anh nói rồi mà, anh nhớ chứ. Anh còn phải tiếp quản công ty của gia đình, anh còn phải về đó nữa... Và anh chẳng thể có em.
Xin lỗi anh. Hãy tìm một bông hoa thật đẹp, anh nhé.
Bông hoa đó sẽ không là em đâu.
Gửi anh, Cô bé của anh...
Đ."
* * *
Từng nhét chữ liêu vẹo, không còn thẳng hàng nữa... Cô bé của anh, thật khó để có thể nói ra những điều như vậy nhỉ...
Gấp vội bức thư tay, anh lặng lẽ nằm xuống giường. Mười hai năm. Tròn mười hai năm rồi đó! Tình yêu trẻ con ư? Có lẽ là thế thật... Đúng rồi, tình yêu trẻ con, vụt đến rồi cũng vụt đi trong nước mắt, đúng chứ? Tình yêu thuở trẻ con, đâu dễ gì khiến người ta bận lòng... Quên được em thì dễ thật, nhưng ngày nào cũng đọc lại thư tay em viết, thì sao anh có thể quên em đây?
Rốt cuộc, ai mới là kẻ ngốc?
Anh phải can đảm lắm mới nhìn hoa anh đào mà nói câu chia tay... Anh phải can đảm lắm để có thể quên đi hình bóng của em trong tâm trí. Anh can đảm lắm, đúng không em?
Giờ anh ở đây, sống đúng với ước mơ và hoài bão của mình, sống với khát vọng mà anh từng đặt ra. Anh đang ở Pháp, đang tiếp quản cái công ty mà năm xưa anh từng coi là đồ bỏ. Anh đang ở đây, nhưng ở đây đâu có em...
Liệu anh có thể tìm thấy em, tìm thấy bông hoa anh đào nhỏ xinh của đời mình?
Hay là mở lòng đón nhận vẻ đẹp của một bông hoa khác, tốt hơn?
Trả lời cho anh biết đi...
Linh Đan.
Chỉnh sửa cuối: