58
0
Quán cà phê nhỏ nằm bên góc phố, mưa lất phất bay. Cô ngồi bên ô cửa sổ, tay mân mê ly cà phê đen đã nguội, mắt nhìn xa xăm qua lớp kính đọng sương. Trên loa, một giai điệu quen thuộc chậm rãi vang lên - "Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng.."
Tim cô chợt nhói. "Phượng Hồng."
Bài hát gắn liền với bao thế hệ học trò. Nhưng với cô, nó không chỉ là âm nhạc, mà là hồi ức. Là thanh xuân. Là một người. Là mối tình non dại của một thời áo trắng.
Cô gặp anh vào một buổi sáng đầu thu, tiết sinh hoạt đầu tiên. Lớp 10A1, trường huyện. Cô còn nhớ rõ - áo dài trắng mới tinh, tay ôm tập sách, đôi chân run run bước vào lớp như con chim lạ tổ. Anh.. Là người đầu tiên quay sang đưa tay kéo chiếc ghế cho cô ngồi.
– "Ghế đó có ai chưa?"
– "Chưa. Ngồi đi."
Giọng anh ngắn gọn, khô khan. Nhưng ánh mắt thì không. Ánh mắt ấy, dù sau này có nhiều lần cố quên, cô vẫn chẳng thể nào quên.
Từ đó, họ trở thành bạn học. Anh ngồi bàn chéo phía trước, không nói nhiều, nhưng luôn là người đưa cho cô vở chép bài khi cô ốm nghỉ, là người ghé tai nhắc nhỏ cô đáp án trong một lần kiểm tra đột xuất. Một lần khác, khi cô quên mang áo mưa, anh đã đưa cô chiếc áo khoác thể thao cũ của mình, bảo:
– "Mặc vào. Ướt về lại sốt đấy."
Áo hơi rộng, vạt áo có mùi mồ hôi và nắng, một mùi hương riêng biệt chỉ mình anh có. Cô thấy đó là hương thơm ấm áp nhất trong đời. Đêm về, cô đã từng khẽ hít lấy hương áo, như đang hít lấy một phần của anh.
Lên lớp 11, họ cùng nhóm học Toán nâng cao. Cô không giỏi, hay sợ, nhưng lại thích học chỉ vì được cùng anh làm bài. Anh luôn giảng rất rõ, rất kiên nhẫn - nhưng mỗi lần cô nhíu mày, chưa hiểu, anh lại nhìn cô cười nhẹ:
– "Em mà không hiểu thì không ai hiểu nổi."
Mỗi chiều học xong, nếu về cùng đường, anh sẽ đạp xe chầm chậm bên cạnh, không nói gì nhiều, chỉ nghe tiếng ve và tiếng phượng rơi. Có lần, cô đánh bạo hỏi:
– "Anh thích bài hát nào nhất?"
Anh đáp, không suy nghĩ: – "Phượng Hồng. Nghe như viết cho mình vậy."
Từ hôm đó, mỗi lần anh cầm đàn, cô chỉ mong được nghe lại bài ấy. Và lần nào nghe, tim cô cũng như có một cơn gió lạ luồn qua, dịu nhẹ nhưng đốt cháy.
Cuối năm lớp 12. Áp lực thi cử, chia tay, cả lớp rộn ràng ôn luyện, làm lưu bút, tập văn nghệ.
Buổi chiều ấy, dưới tán phượng già, anh đàn bài Phượng Hồng, cô đứng phía sau bức tường, lặng lẽ nghe. Khi anh hát đến câu:
"Tuổi chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu.."
* * * cô đã quay mặt đi vì sợ ai đó thấy mắt mình đỏ hoe.
Trong một buổi tổng duyệt văn nghệ, khi đèn trong hội trường tắt vì mất điện, anh đã bất ngờ cầm tay cô, thì thầm:
– "Nếu anh đi xa.. Em sẽ nhớ anh chứ?"
Cô không trả lời. Bàn tay anh siết chặt hơn một chút, đủ để cô cảm nhận nỗi run rẩy. Cô sợ, nếu nói "có", anh sẽ không đi, và cô sẽ trở thành gánh nặng. Cô sợ, nếu nói "không", anh sẽ buồn, và mối tình non dại này sẽ tan vỡ. Cô chọn im lặng, vì sợ mọi thứ sẽ không thể trở lại như cũ.
Vài ngày sau, anh đưa cô xem thư chấp nhận nhập học ngành Y tại một trường đại học lớn ở châu Âu. Gia đình đã sắp đặt sẵn lộ trình cho anh đi du học để trở thành bác sĩ như cha mẹ mong muốn. Nhưng anh lại nói:
– "Anh không muốn đi. Anh chỉ muốn ở lại học trong nước. Ở gần em."
Cô nhìn anh. Lần đầu tiên trong suốt ba năm, cô thấy ánh mắt anh yếu đuối, như muốn cầu xin cô giữ anh lại. Trong lòng cô như có hàng ngàn sợi tơ rối, một nửa muốn ôm lấy anh, một nửa lại dứt khoát đẩy ra. Nhưng cô chỉ cười, cố làm ra vẻ dửng dưng:
– "Anh ngốc quá. Ai cũng muốn đi, có cơ hội, phải nắm lấy chứ."
Anh nhìn cô rất lâu. Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, tìm kiếm một lời nói, một dấu hiệu nào đó. Không có gì. Anh không nói nữa. Và đó là lần cuối họ ngồi dưới gốc phượng ấy, lần cuối tiếng ve làm nền cho một cuộc trò chuyện.
Ngày tổng kết năm học cuối cùng, sân trường rộn rã cười nói, những bó hoa tươi được trao, những tấm ảnh vội vã được chụp. Trên sân khấu đơn sơ, anh lại cầm cây guitar quen thuộc, gảy lên những nốt nhạc đầu tiên của Phượng Hồng.
Nhưng lần này, giọng hát anh chậm hơn, trầm hơn, da diết hơn. Và khi anh hát đến:
"Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.."
Ánh mắt anh khẽ hướng về phía cô - như một câu hỏi, như một hy vọng cuối cùng muốn níu giữ điều gì đang dần tuột khỏi tay.
Cô không dám nhìn lại. Sợ ánh mắt ấy sẽ giữ mình ở lại mãi. Sợ nói ra lời yêu, cả hai sẽ cùng đau khổ.
Ngày anh bay, cô không ra tiễn. Cô ngồi trong phòng trọ, ôm quyển lưu bút, nước mắt lặng lẽ trôi. Trên trang giấy nơi anh viết cho cô, một dòng duy nhất:
"Nếu một ngày anh đi xa, em có còn nhớ bài hát anh từng hát cho em nghe?"
Phượng Hồng. Bài hát đầu tiên. Và cũng là cuối cùng.
Cô đã tự tay chấm dứt mọi điều chưa kịp bắt đầu. Những năm sau đó, cô thậm chí còn để bạn bè lan tin mình đã lấy chồng - một lời nói dối để anh yên tâm mà bước tiếp. Cô giữ lại chiếc áo khoác thể thao cũ của anh, gấp gọn trong chiếc hộp thiếc, nơi cô cất giấu những bức thư chưa từng gửi. Viết rồi lại xé, viết rồi lại xóa. Cô đã viết về nỗi nhớ, về sự hối hận, và về một tình yêu chưa kịp nói thành lời, để nhắc mình rằng đã từng có một người làm tim cô rung động đến vậy.
Một ngày nọ, cô nghe trên radio:
Tên bài hát: "Tựa vai nhau dưới tán phượng cuối cùng".
Sáng tác đầu tay của một nghiên cứu sinh Y khoa người Việt đang du học tại châu Âu. Anh từng là thủ khoa ngành Y, đi theo định hướng của gia đình, nhưng niềm đam mê thật sự là âm nhạc. Người ta bảo rằng trong hành lý của anh khi rời Việt Nam, luôn có một cây guitar cũ - người bạn đồng hành từ những năm tháng học trò.
"Tựa vai nhau dưới tán phượng cuối cùng,
Nắng xuyên qua kẽ lá, em cười mà không nhìn anh.
Hè năm ấy, ve chưa kịp hát hết khúc chia ly,
Mà hai đứa mình.. Đã lặng im như chưa từng là gì."
Cô đã từng ngồi bất động thật lâu, khóe mắt hơi nhòe, sống mũi bắt đầu cay khi nghe ca khúc ấy. Từng ca từ là từng vết cứa. Không ai biết rằng người con gái trong bài hát đó.. Chính là cô. Cô nhận ra anh đã viết nó từ rất lâu, có thể là ngay sau khi họ chia tay. Và cũng không ai biết, người con trai năm ấy từng thốt lên:
– "Anh không muốn đi. Anh chỉ muốn ở lại học đại học trong nước. Ở gần em."
Nhưng rồi anh vẫn đi. Vì gia đình. Vì giấc mộng bác sĩ mà anh chưa từng tự chọn. Cô đã lùi lại, cắt đứt liên lạc, chấp nhận là người biến mất để anh không khó xử. Nhưng cô biết, từ giọng hát trong bài ca này, từ từng giai điệu anh viết, rằng..
Anh chưa bao giờ quên.
Và cô thì chưa bao giờ ngừng nhớ..
Mưa lặng lẽ ngừng. Quán vắng dần. Cô đứng dậy, định rời đi thì một giọng nói cất lên phía sau, dịu dàng mà quen thuộc đến nghẹn lòng:
– "Em còn nhớ ngày đầu ta gặp nhau chứ?"
Cô quay lại, tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Là anh.
Vẫn đôi mắt ấy, giờ thêm chút trầm lặng của năm tháng. Vẫn giọng nói ấy, giờ sâu hơn, ấm hơn - như lời nhạc từng viết.
Trên vai anh là chiếc ba lô bạc màu. Tay trái xách theo một chiếc guitar quen thuộc, gỗ đã xước nhẹ theo thời gian.
Cô khẽ cười, nhưng đôi mắt long lanh.
"Anh đã trở về.." Anh khẽ nói, nhưng không có câu trả lời.
Cô cũng im lặng. Ve đã kịp hát hết khúc chia ly, nhưng chuyện tình của họ, có lẽ vẫn còn dang dở..
Tim cô chợt nhói. "Phượng Hồng."
Bài hát gắn liền với bao thế hệ học trò. Nhưng với cô, nó không chỉ là âm nhạc, mà là hồi ức. Là thanh xuân. Là một người. Là mối tình non dại của một thời áo trắng.
Cô gặp anh vào một buổi sáng đầu thu, tiết sinh hoạt đầu tiên. Lớp 10A1, trường huyện. Cô còn nhớ rõ - áo dài trắng mới tinh, tay ôm tập sách, đôi chân run run bước vào lớp như con chim lạ tổ. Anh.. Là người đầu tiên quay sang đưa tay kéo chiếc ghế cho cô ngồi.
– "Ghế đó có ai chưa?"
– "Chưa. Ngồi đi."
Giọng anh ngắn gọn, khô khan. Nhưng ánh mắt thì không. Ánh mắt ấy, dù sau này có nhiều lần cố quên, cô vẫn chẳng thể nào quên.
Từ đó, họ trở thành bạn học. Anh ngồi bàn chéo phía trước, không nói nhiều, nhưng luôn là người đưa cho cô vở chép bài khi cô ốm nghỉ, là người ghé tai nhắc nhỏ cô đáp án trong một lần kiểm tra đột xuất. Một lần khác, khi cô quên mang áo mưa, anh đã đưa cô chiếc áo khoác thể thao cũ của mình, bảo:
– "Mặc vào. Ướt về lại sốt đấy."
Áo hơi rộng, vạt áo có mùi mồ hôi và nắng, một mùi hương riêng biệt chỉ mình anh có. Cô thấy đó là hương thơm ấm áp nhất trong đời. Đêm về, cô đã từng khẽ hít lấy hương áo, như đang hít lấy một phần của anh.
Lên lớp 11, họ cùng nhóm học Toán nâng cao. Cô không giỏi, hay sợ, nhưng lại thích học chỉ vì được cùng anh làm bài. Anh luôn giảng rất rõ, rất kiên nhẫn - nhưng mỗi lần cô nhíu mày, chưa hiểu, anh lại nhìn cô cười nhẹ:
– "Em mà không hiểu thì không ai hiểu nổi."
Mỗi chiều học xong, nếu về cùng đường, anh sẽ đạp xe chầm chậm bên cạnh, không nói gì nhiều, chỉ nghe tiếng ve và tiếng phượng rơi. Có lần, cô đánh bạo hỏi:
– "Anh thích bài hát nào nhất?"
Anh đáp, không suy nghĩ: – "Phượng Hồng. Nghe như viết cho mình vậy."
Từ hôm đó, mỗi lần anh cầm đàn, cô chỉ mong được nghe lại bài ấy. Và lần nào nghe, tim cô cũng như có một cơn gió lạ luồn qua, dịu nhẹ nhưng đốt cháy.
Cuối năm lớp 12. Áp lực thi cử, chia tay, cả lớp rộn ràng ôn luyện, làm lưu bút, tập văn nghệ.
Buổi chiều ấy, dưới tán phượng già, anh đàn bài Phượng Hồng, cô đứng phía sau bức tường, lặng lẽ nghe. Khi anh hát đến câu:
"Tuổi chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu.."
* * * cô đã quay mặt đi vì sợ ai đó thấy mắt mình đỏ hoe.
Trong một buổi tổng duyệt văn nghệ, khi đèn trong hội trường tắt vì mất điện, anh đã bất ngờ cầm tay cô, thì thầm:
– "Nếu anh đi xa.. Em sẽ nhớ anh chứ?"
Cô không trả lời. Bàn tay anh siết chặt hơn một chút, đủ để cô cảm nhận nỗi run rẩy. Cô sợ, nếu nói "có", anh sẽ không đi, và cô sẽ trở thành gánh nặng. Cô sợ, nếu nói "không", anh sẽ buồn, và mối tình non dại này sẽ tan vỡ. Cô chọn im lặng, vì sợ mọi thứ sẽ không thể trở lại như cũ.
Vài ngày sau, anh đưa cô xem thư chấp nhận nhập học ngành Y tại một trường đại học lớn ở châu Âu. Gia đình đã sắp đặt sẵn lộ trình cho anh đi du học để trở thành bác sĩ như cha mẹ mong muốn. Nhưng anh lại nói:
– "Anh không muốn đi. Anh chỉ muốn ở lại học trong nước. Ở gần em."
Cô nhìn anh. Lần đầu tiên trong suốt ba năm, cô thấy ánh mắt anh yếu đuối, như muốn cầu xin cô giữ anh lại. Trong lòng cô như có hàng ngàn sợi tơ rối, một nửa muốn ôm lấy anh, một nửa lại dứt khoát đẩy ra. Nhưng cô chỉ cười, cố làm ra vẻ dửng dưng:
– "Anh ngốc quá. Ai cũng muốn đi, có cơ hội, phải nắm lấy chứ."
Anh nhìn cô rất lâu. Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, tìm kiếm một lời nói, một dấu hiệu nào đó. Không có gì. Anh không nói nữa. Và đó là lần cuối họ ngồi dưới gốc phượng ấy, lần cuối tiếng ve làm nền cho một cuộc trò chuyện.
Ngày tổng kết năm học cuối cùng, sân trường rộn rã cười nói, những bó hoa tươi được trao, những tấm ảnh vội vã được chụp. Trên sân khấu đơn sơ, anh lại cầm cây guitar quen thuộc, gảy lên những nốt nhạc đầu tiên của Phượng Hồng.
Nhưng lần này, giọng hát anh chậm hơn, trầm hơn, da diết hơn. Và khi anh hát đến:
"Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.."
Ánh mắt anh khẽ hướng về phía cô - như một câu hỏi, như một hy vọng cuối cùng muốn níu giữ điều gì đang dần tuột khỏi tay.
Cô không dám nhìn lại. Sợ ánh mắt ấy sẽ giữ mình ở lại mãi. Sợ nói ra lời yêu, cả hai sẽ cùng đau khổ.
Ngày anh bay, cô không ra tiễn. Cô ngồi trong phòng trọ, ôm quyển lưu bút, nước mắt lặng lẽ trôi. Trên trang giấy nơi anh viết cho cô, một dòng duy nhất:
"Nếu một ngày anh đi xa, em có còn nhớ bài hát anh từng hát cho em nghe?"
Phượng Hồng. Bài hát đầu tiên. Và cũng là cuối cùng.
Cô đã tự tay chấm dứt mọi điều chưa kịp bắt đầu. Những năm sau đó, cô thậm chí còn để bạn bè lan tin mình đã lấy chồng - một lời nói dối để anh yên tâm mà bước tiếp. Cô giữ lại chiếc áo khoác thể thao cũ của anh, gấp gọn trong chiếc hộp thiếc, nơi cô cất giấu những bức thư chưa từng gửi. Viết rồi lại xé, viết rồi lại xóa. Cô đã viết về nỗi nhớ, về sự hối hận, và về một tình yêu chưa kịp nói thành lời, để nhắc mình rằng đã từng có một người làm tim cô rung động đến vậy.
Một ngày nọ, cô nghe trên radio:
Tên bài hát: "Tựa vai nhau dưới tán phượng cuối cùng".
Sáng tác đầu tay của một nghiên cứu sinh Y khoa người Việt đang du học tại châu Âu. Anh từng là thủ khoa ngành Y, đi theo định hướng của gia đình, nhưng niềm đam mê thật sự là âm nhạc. Người ta bảo rằng trong hành lý của anh khi rời Việt Nam, luôn có một cây guitar cũ - người bạn đồng hành từ những năm tháng học trò.
"Tựa vai nhau dưới tán phượng cuối cùng,
Nắng xuyên qua kẽ lá, em cười mà không nhìn anh.
Hè năm ấy, ve chưa kịp hát hết khúc chia ly,
Mà hai đứa mình.. Đã lặng im như chưa từng là gì."
Cô đã từng ngồi bất động thật lâu, khóe mắt hơi nhòe, sống mũi bắt đầu cay khi nghe ca khúc ấy. Từng ca từ là từng vết cứa. Không ai biết rằng người con gái trong bài hát đó.. Chính là cô. Cô nhận ra anh đã viết nó từ rất lâu, có thể là ngay sau khi họ chia tay. Và cũng không ai biết, người con trai năm ấy từng thốt lên:
– "Anh không muốn đi. Anh chỉ muốn ở lại học đại học trong nước. Ở gần em."
Nhưng rồi anh vẫn đi. Vì gia đình. Vì giấc mộng bác sĩ mà anh chưa từng tự chọn. Cô đã lùi lại, cắt đứt liên lạc, chấp nhận là người biến mất để anh không khó xử. Nhưng cô biết, từ giọng hát trong bài ca này, từ từng giai điệu anh viết, rằng..
Anh chưa bao giờ quên.
Và cô thì chưa bao giờ ngừng nhớ..
Mưa lặng lẽ ngừng. Quán vắng dần. Cô đứng dậy, định rời đi thì một giọng nói cất lên phía sau, dịu dàng mà quen thuộc đến nghẹn lòng:
– "Em còn nhớ ngày đầu ta gặp nhau chứ?"
Cô quay lại, tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Là anh.
Vẫn đôi mắt ấy, giờ thêm chút trầm lặng của năm tháng. Vẫn giọng nói ấy, giờ sâu hơn, ấm hơn - như lời nhạc từng viết.
Trên vai anh là chiếc ba lô bạc màu. Tay trái xách theo một chiếc guitar quen thuộc, gỗ đã xước nhẹ theo thời gian.
Cô khẽ cười, nhưng đôi mắt long lanh.
"Anh đã trở về.." Anh khẽ nói, nhưng không có câu trả lời.
Cô cũng im lặng. Ve đã kịp hát hết khúc chia ly, nhưng chuyện tình của họ, có lẽ vẫn còn dang dở..

