Hắc Phong Thần Đạo - Tam Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tamtieu, 8 Tháng mười một 2018.

  1. tamtieu

    Bài viết:
    0
    Chương 30 Vân Dẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau Khai Thiên Đại Điển kết thúc, Triệu Thiên Bình lại trở về với cuộc sống tu luyện bình thường.

    Những tưởng đã đạt tới giới hạn cảm ứng linh khí, nhưng sau khi trở về thử lại nó nhận ra giới hạn của mình đã được tăng lên. Có lẽ nhờ lúc nhập định ở Đại Điển. Nó được lợi, người khác chắc cũng như vậy, hèn gì tông phái yêu cầu tất cả môn nhân phải tập trung đầy đủ, chắc là do nguyên nhân này.

    Một phần thời gian cảm ứng trong Diệu Vân Kinh đại trận, một phần cảm ứng linh khí bên ngoài, một phần thì vừa luyện thể vừa đọc sách. Đến ngày thứ hai mươi sau đó, nó đã một lần nữa đã tới giới hạn cảm ứng, kho thư tịch nhập môn và tạp thư cùng nhồi hết vào đầu.

    Bây giờ Triệu Thiên Bình đã có thể xem là người tu luyện.

    Nó hiểu thêm được vài thứ. Như linh căn nói là đơn tính nhưng thực chất không chỉ luyện hóa ra một loại linh lực, trong cơ thể cũng có ngũ hành, linh lực luyện hóa được mang thuộc tính thổ là chính và trộn lẫn trong đó một chút linh lực ngũ hành, chỉ một chút thôi. Vì thế Thổ linh căn tu sĩ có khả năng thi triển hầu hết các loại đạo pháp và đặc biệt nổi trội ở việc thi triển các đạo thuật hệ Thổ.

    Rất hiếm người sinh ra linh căn thuần một thuộc tính, khi đó không còn là linh căn ngũ hành nữa mà đã trở thành dị linh căn. Do cơ thể con người bình thường là đầy đủ ngũ hành, nhưng người dị linh căn thuần thuộc tính chỉ có thuần nhất một hành, khi đó cơ thể sống sẽ rối loạn, sức sống suy giảm dẫn đến tử vong. Những thai nhi mang linh căn như vậy thường chết non trong bụng mẹ, dù may mắn được sinh ra cũng không sống được bao lâu cả, trừ khi cơ duyên dẫn dắt gặp được tu sĩ đạo hạnh cao thâm dùng tự thân linh lực bảo trì tính ổn định cho cơ thể thì mới tồn tại được.

    Nhưng họa phúc tương liên, nếu họ được tu luyện đến nơi đến chốn thì khi đạo hạnh tinh tiến đến một cảnh giới nhất định sẽ có khả năng bỏ qua sự cản trở của ngũ hành mà kích phát tiềm năng thiên bẩm, tạo ra thứ lực lượng tinh thuần nhất thiên hạ và mạnh mẽ không thể tưởng tượng, người ta gọi là Thuần nguyên tu sĩ. Đó là năm loại dị linh căn “thường thấy”, dùng thường thấy để biểu thị nó xuất hiện nhiều hơn “dị linh căn” khác mà thôi, nhưng độ hiếm của nó thì còn hơn tiên căn nhiều lần. Những loại dị linh căn khác thì dựa vào sự biến đổi của ngũ hành linh căn trong cơ thể, vô vàn sự biến hóa tạo ra vô số các loại dị linh căn.

    Ngoài vấn đề linh căn ra Triệu Thiên Bình còn đọc được vài thứ khác như về các loài sinh vật thông thường và các linh vật kì bí trên Lưu Thiên Tinh, hoặc các loại bảo thạch mà Viêm thiết trước đây nó từng gặp cũng là một trong. Còn có vấn đề về tu luyện tạp nhâm như phân chia cảnh giới, thực ra phân chia ba cảnh giới cơ bản không phải quá rõ ràng như từ Trúc cơ trở đi, ở Lưu Vân Tông là Dẫn khí, Uẩn linh, Khai linh; mà ở một vài tông phái khác lại sử dụng Luyên thể, Luyện khí, Luyện thần để phân chia, lại còn có chỗ gộp hết lại làm một là Nhập linh kì, tóm lại tất cả đều ám chỉ sơ cấp tu đạo giả.

    Những gì có thể đọc nó cũng đã đọc hết, những gì không đọc được thì nó cũng chẳng động vô làm gì cho nhức đầu. Bây giờ việc quan trọng là tu luyện thiên thứ hai tâm pháp.

    Vân Dẫn thiên cần sự trợ giúp của tâm quyết để dẫn dắt Vân năng hỗ trợ việc luyện hóa. Đầu tiên là tìm ra lộ tuyến vận công phù hợp với bản thân.

    Mỗi người sinh ra có cơ địa khác nhau, dù là anh em sinh đôi khi lớn lên cũng có nét khác biệt. Dẫn đến một điều tất yếu đó là sự sắp xếp các linh trận tiên thiên trong linh căn khác nhau, nên lộ tuyến luyện công cũng vì thế mà với mỗi người thì ứng mỗi kiểu, nhỏ thì khác ở vài lạc mạch, lớn thì ngược dòng cả kinh mạch, do vậy tìm ra sự phù hợp vận hành công pháp phải dựa vào chính bản thân mình.

    Như Vân Ứng thiên quan trọng trong việc tạo ra nguyên liệu chất lượng thì Vân Dẫn Thiên chính là tìm ra quy trình sản xuất phù hợp nhất.

    Đây là một việc không chỉ quan trọng mà phải thực hiện lâu dài. Cơ thể con người có vô vàng điều cần phải khám phá, ví dụ như ẩn huyệt, mỗi khi phát hiện ra một ẩn huyệt thì lộ tuyến vận hành linh khí phải có chút điều chỉnh nhỏ, cư như vậy, cho đến khi đột phá Thông Thiên cảnh giới mới có thể coi nhẹ việc này một chút.

    Việc học được lộ tuyến vận công từ Diệu Vân Kinh trận pháp không phải đơn giản như việc cảm ứng sự tồn tại của linh khí. Muốn linh khí trong trận dẫn đường cho linh lực trong cơ thể thì đòi hỏi phải có sự hòa nhập giữa cơ thể và mây. Một sự hòa nhập hoàn toàn trong cảm giác thể xác, nếu đạo hạnh cao thâm thì rất dễ dàng, nhưng nhập môn tu luyện như Triệu Thiên Bình thì khó khăn vô cùng.

    Nhưng khó khăn chứ không phải là không có khả năng. Việc đầu tiên Triệu Thiên Bình cần làm là niệm tâm quyết để Vân năng tràn vào cơ thể. Vân năng lúc này không phải dùng để trợ giúp luyện hóa mà là tạo ra cảm giác gắn kết giữa cơ thể và linh khí trong mây.

    Triệu Thiên Bình khẽ lẩm bẩm pháp quyết: “Lưu Vân thiên vạn tướng…”, tức thì cảm giác được một dòng khí lạnh buốt từ khí quan tràn vào cơ thể, nó va chạm bừa bãi một hồi rồi dần dần thoát ra ngoài.

    Đau và ngứa. Đó là thứ nó cảm nhận rõ ràng nhất. Cứ như bị một đàn kiến xông vào cơ thể rồi bò loạn cắn xé khắp nơi vậy. Chỉ một lần mà nó đã toát mồ hôi thành cục, thật sự là thở không ra hơi. Cảm giác khó thể chịu được từ sâu trong thịt khiến thân hình nó phải vặn vẹo một hồi mới thấy đỡ hơn.

    - Thế này còn khủng khiếp hơn lúc vượt núi nữa.

    Lúc đó còn có giáp dây tự chế để đỡ đau, hay dùng mộc đằng để trị thương, nhưng giờ là cảm giác sâu trong thịt, mà năng lượng này ngoài gây khó chịu thì không có tổn thương gì thực chất. Triệu Thiên Bình hết cách, đành phải cắn răng niệm thêm một lần pháp quyết.

    - Ôi mẹ ơi chết con.

    Lại một lần.

    - Ư ư ư…yaaaaaa…

    **

    Triệu Thiên Bình mơ màng tỉnh dậy.

    Nó vẫn còn đang phiêu phù trong đại trận. Hóa ra do đau đớn liên tục không chịu nổi mà nó bị ngất đi lúc nào chả hay. Nó thở dài một hơi ngán ngẩm:

    - Tu luyện thật sự chẳng dễ dàng chút nào. Muốn hòa nhập với mây thì trước tiên phải hòa hợp với cơn đau chết tiệt này đã. Chậc. Nghĩ lại mấy người có trưởng bối dẫn đạo thật sự khỏe. Hây da, coi như là luyện thân vậy.

    Nghĩ vậy nó ảm đạm tiếp tục một lần niệm pháp.

    Ra khỏi Điện Truyền Đạo mà Triệu Thiên Bình cảm giác người mình cứ như đi trên mây, ý thức bị hành hạ đến mức mơ hồ. Nó cứ theo bản năng bước về thiện phòng, tới khi ngửi thấy mùi thức ăn mới hồi thần lại được. Nó lấy một lồng bánh bao định đi về phòng nghỉ thì gặp Vũ Thanh Hà đúng lúc đi vào. Thấy sự phờ phạt của nó Vũ Thanh Hà cười to hỏi:

    - Vân Dẫn sao?

    Triệu Thiên Bình gật đầu chẳng buồn nói dài:

    - Ừ.

    Vũ Thanh Hà vỗ vỗ vai nó an ủi:

    - Tu luyện gian khổ là vậy. Nếu đệ cảm thấy không chịu nổi có thể xin sư phụ dẫn đạo cho.

    Triệu Thiên Bình nghe vậy mắt hơi sáng lên, đau đớn làm nó thật sự sợ, nhưng nghĩ kĩ nó lại lắc đầu:

    - Không sao. Khó khăn bước đầu mà thôi. Đệ còn chịu được.

    Vũ Thanh Hà cười gật đầu:

    - Được rồi, đệ muốn về nghỉ thì đi đi. Muốn đỡ đau khổ thì tu luyện chầm chậm lại.

    Triệu Thiên Bình khô khan cười một cái rồi rời đi.

    Trở về tiểu viện, nó quăng mình cái bịch lên giường. Bánh bao để khi nào thức dậy rồi ăn. Việc tu luyện hôm nay đã khiến nó quá sức mệt mỏi rồi, sự mệt mỏi về thể xác nó còn chịu được nhưng sự mệt mỏi tinh thần thì chỉ có ngủ một giấc mới giải quyết nổi. Thế là nó đánh một giấc tới sáng.

    Ngày thứ hai nó niệm được mười lần tâm pháp thì hết thở nỗi.

    Ngày thứ ba vẫn mười lần.

    Ngày thứ tư lên được mười một.

    Ngày thứ năm, thứ sáu, mãi đến ngày thứ hai mươi nó mới quen thuộc được cảm giác như dòi trong xương đó, lúc này nó đã có thể niệm đến lần thứ ba mươi ba. Quen nhưng không phải là có thể bỏ qua ảnh hưởng của cơn đau được, chỉ giúp nó giảm sự mệt mỏi của tinh thần xuống thôi, chứ đau thì vẫn còn đau lắm.

    Một tháng trôi qua.

    Đến hai tháng sau đó Triệu Thiên Bình mới có thể thả lỏng tâm thần để hòa hợp với Vân năng trong cơ thể. Lúc này nó đã không còn tĩnh tọa mà bắt đầu đứng lên khua tay múa chân nhẹ nhàng theo cảm giác có được, cứ như là linh khí trong trận diều đỡ cánh tay nó vung lên vậy.

    Lại một tháng trôi qua. Sự đau đớn đã không còn mảy may ảnh hưởng gì đến nó nữa, đau quá chai sạn rồi. Chịu đau ba tháng không phải vô ích, ít nhất nó cũng thấy được cơ thể của mình đã khỏe hơn rất nhiều, có lực hơn, mặc dù vẫn gầy như trước nhưng chiều cao cũng tăng được một phần. Thu hoạch nhiều nhất chính là nó đã tìm thấy sự hòa hợp với trận pháp xung quanh, những động tác của nó bây giờ nhẹ nhàng biến ảo như mây bay, có lúc lại nhanh như mây cuốn trong bão, lúc lại mềm mại trong những cơn gió vi vi, có khi còn bất động như mây trên đỉnh núi.

    Lúc này Triệu Thiên Bình bắt đầu dùng linh lực kết nối với Vân năng để dẫn dắt một tia linh khí bên ngoài vào. Linh khí vào khí quan rồi tan ra trong kinh mạch, sau đó dưới sự diều dắt của Vân năng mà tự động vận chuyển trong cơ thể một vòng. Nhiệm vụ của Triệu Thiên Bình lúc này là tập trung nhớ rõ lộ tuyến du hành của linh khí.

    Thật sự kì diệu, Vân năng dưới sự vận động hòa hợp của cơ thể trong mây dẫn đường linh khí không gây ra một chút đau đớn nào mà mang đến cảm giác thư sướng khiến nó muốn rên thành tiếng. Đúng là qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai mà.

    Một vòng hoàn tất, cảm giác thoải mái không nói thành lời vẫn còn đọng lại trong cơ thể của Triệu Thiên Bình. Không thấy vấn đề gì nó lại tiếp tục vừa du tập các động tác cơ thể vừa tiến hành hấp thu linh khí đê luyện hóa.

    Một lần, hai lần, ba lần… Đến khi đủ một tiểu chu thiên ba mươi sáu lần thì nó mới dừng lại. Tu luyện phải hợp với lẽ tự nhiên mới dễ dàng tinh tiến và vững chắc, một cơ thể sơ nhập tu hành như nó chỉ được giới hạn chừng đó mà thôi. Người ta nói nhiều quá đôi khi lại hóa dở cũng là như vậy, khi vận hành nhiều hơn cơ thể cảm thấy sung túc nhưng kinh mạch sẽ làm việc liên tục khiến nó dễ bị hư hại, lúc bắt đầu tu luyện sẽ không cảm thấy gì nhưng dần già tích tụ lại sẽ khiên kinh mạch sơ cứng dẫn đến những biến chứng nguy hiểm hơn. Triệu Thiên Bình cũng đã đọc được chuyện đó nên biết điều dừng lại, mặc dù nó rất muốn tiến nhanh trong tu luyện nhưng dục tốc bất đạt không phải không có đạo lí. Đây cũng là điểm khác biệt cơ bản giữa người tu hành theo ma đạo và theo chính đạo.

    Người tu luyện theo chính đạo thương thông thuận theo lẽ tự nhiên, lấy tiến chậm mà chắc. Còn người ma đạo thường làm những thứ nghịch thiên, lấy nhanh mà thắng. Nhưng nhanh thì phải trả giá. Ma tu muốn tu luyện nhanh nhưng không để lại di chứng thì một cách duy nhất đó là đoạt, đoạt cơ duyên, đoạt tài phú, đoạt mọi thứ có thể giúp mình tu luyện và củng cố căn cơ, có ma tu kinh khủng đến nỗi sử dụng chính thân thể người khác làm tài liệu tu luyện để bù vào căn cơ bất ổn. Thật ra sự phân biệt chính ma cũng không phải rõ ràng, có ma đội lốt chính, ma quy tâm cải tính thành chính, lại có chính thích giả ma hoặc chính tha hóa thành ma. Thế gian muôn vạn đạo lộ, chỉ cần thành đạo thì chính hay ma đối với một người không còn quá quan trọng, là ma hay chính, chỉ có tự tâm mới hiểu được mà thôi.

    Mỗi ngày tiếp đó Triệu Thiên Bình đều như vậy vận hành một tiểu chu thiên, đến ngày thứ mười lăm thì nó cơ bản đã ghi nhớ toàn bộ. Lúc này Vân Dẫn thiên về cơ bản đã hoàn thành, mục tiêu của Triệu Thiên Bình lúc này là Vân Tưởng. Nhưng trước tiên nó phải dần dần khai thông huyệt khiếu và điều khiển linh lực để làm quen với việc vận hành linh lực trước đã.

    Khai thông huyệt khiếu tất nhiên không phải là đục một lỗ trên da để linh khí chảy qua được, mà nó là dùng linh lực kích hoạt huyệt đạo ở đó đến một mức độ linh động đủ cho linh khí có thể thẩm thấu đi vào. Giai đoạn kích hoạt ba trăm sáu mươi khiếu huyệt cơ bản không phải khó, chỉ tốn chút thời gian mà thôi, giai đoạn tuy tìm và kích hoạt ẩn huyệt sau đó mới là nan giải, nhưng bây giờ Triệu Thiên Bình không quan tâm được nhiều như vậy. Nhiệm vụ lúc này của nó là vận chuyển linh lực để giao lưu tìm hiểu cơ thể rồi kết nối tam vị đang điền lại với nhau thành một thể thống nhất. Một nhiệm vụ không mấy khó khăn vì lúc này nó đã có một sự trợ giúp quan trọng, chính là đạo thuật.

    Nói chính xác hơn là đạo thuật dưỡng sinh cơ sở. Vì thế Triệu Thiên Bình liền từ giá sách trên cùng mà mang đi một quyển trục có ghi Dưỡng Sinh Thuật. Dưỡng sinh thực chất chỉ là một giai đoạn nhỏ trong việc tu luyện, nó khác với trường sinh ở một điểm cơ bản đó là dưỡng sinh thuật chỉ kéo dài tuổi thọ, còn trường sinh chính là nâng cao thọ mệnh.

    Một người bình thường tuổi thọ tầm bảy mươi, nếu luyện dưỡng sinh thuật cơ bản bao gồm những phương pháp vận động, nghỉ ngơi, ăn uống hợp lí thì cơ thể sẽ bền bỉ dẻo dai và lão hóa chậm, khi đó tuổi thọ sẽ được kéo dài ra thêm vài năm thậm chí vài chục năm. Một con người nếu chỉ luyện dưỡng sinh có khi sống lên đến một trăm vài chục tuổi. Còn thuật dưỡng sinh của đạo gia có đặc biệt hơn chút nhưng tác dụng cũng như vậy, một sơ cấp tu sĩ nhờ dưỡng sinh thuật có thể sống được đến một trăm năm mươi tuổi, nhưng chỉ có vậy mà thôi. Vì mỗi loài tồn tại đều có một giới hạn thọ mệnh nhất định.

    Còn trường sinh là nâng cao trực tiếp thọ mệnh lên một giớ hạn mới mà bước đầu tiên đặt chân trên con đường trường sinh chính là Trúc cơ kì. Khi đạt đến giai đoạn này con người được thoát thai hoán cốt, thọ mệnh tăng thêm ít nhất năm mươi năm. Một khoảng thời gian hơn nữa đời người mình thường. Nhờ có việc đột phá tăng thọ mệnh như vậy mới giúp tu sĩ đủ thời gian tìm hiểu sự vô cùng vô tận của thiên địa đại đạo. Cảnh giới càng cao, thọ mệnh càng nhiều, đến một mức độ khiến con người thoát li sự kiềm hãm của thiên địa thì lúc đó mới là cảnh giới mà bao kẻ tu hành mong muốn đạt được, vĩnh sinh.

     
  2. tamtieu

    Bài viết:
    0
    Chương 31 Phong chi mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đạo gia Dưỡng sinh thuật dựa trên cơ sở quan hệ tương sinh tương khắc của ngũ hành, rồi từ đó tiến hành điều khiển hợp lí các loại linh lực khác nhau đến chăm sóc những chổ khác nhau trên cơ thể. Tỉ như tim hành hỏa, nếu đưa thủy linh lực đến sẽ làm tim suy yếu, nhưng đưa chính hỏa đến lại làm tim hoạt động mạnh quá mức mà dẫn tới suy, tốt nhất là dùng mộc hệ linh lực. Vì mộc sinh hỏa, dùng mộc linh lực nhẹ nhàng chăm sóc thì tim sẽ càng ngày càng khỏe, không những vậy, những thức ăn có nguồn gốc từ mộc cụ thể là các loại rau xanh sẽ khiến tim càng khỏe hơn.

    Trong cơ thể con người có lục phủ ngũ tạng đều được Dưỡng sinh thuật trình bày rõ các cách rèn luyện nhằm tăng cường chức năng và sự dẻo dai, kéo dài tuổi thọ. Nếu tu luyện tốt thì chưa cần đột phá Trúc cơ đã có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi. Nếu kết hợp với việc gia tăng thọ mệnh thì sẽ tăng tuổi thọ lên một khoản lớn, thư tịch ghi lại Trúc cơ tăng tối thiểu năm mươi năm thọ mệnh, chỉ là tối thiểu thôi, nếu dưỡng sinh tốt thì tối đa có thể tăng lên đến một trăm tuổi, tức là tuổi thọ kéo dài lên đến hai trăm năm mươi năm. Hai trăm năm mươi năm thì chỉ cần dùng một loại linh dược gì đó kéo dài thêm năm mươi năm tuổi thọ nữa là đã sống lâu ngang với một tu sĩ Chân linh kì bình thường. Qua đó mới thấy việc Dưỡng sinh là quan trọng đến thế nào, nhất là đối với người tu luyện phải giành giựt từng chút thời gian với thiên địa.

    Dưỡng sinh thuật ngoài tăng cường sự khỏe mạnh còn có tác dụng tăng cường kết nối các bộ phận cơ thể với nhau làm cơ sở quan trọng cho việc tu luyện sau này.

    Triệu Thiên Bình mỗi ngày trừ thời gian vận công một tiểu chu thiên ra thì đều dành thời gian nghiên cứu Dưỡng sinh thuật ở tiểu viện của mình. Vì không đến Truyền Đạo đại điện nên việc nương nhờ sự trợ giúp của Vân năng cũng yếu đi, nhưng lại được cái ổn định hơn so với trong trận pháp, khiến cơ thể có thời gian tiếp nhận sự thay đổi, do đó căn cơ càng thêm vũng chắc. Một ngôi nhà muốn xây cao thì nền móng phải thật chắc chắn, cây muốn mọc cao thì gốc rễ phải thật vững vàng, việc tu luyện tuy cao thâm hơi nhưng cũng chung một nguyên lí như vậy. Đó cũng là lí do mà chẳng ai sau khi học tâm pháp rồi lại chui vào Diệu Vân Kinh trận pháp mà tu luyện cả, trừ những kẻ nhập ma.

    Trải qua mười ngày tu luyện Dưỡng sinh thuật Triệu Thiên Bình cơ bản có thể liên kết sự vận hành của linh lực trong cơ thể qua các nơi một cách thuận lợi, không những thế mỗi ngày nó còn dựa vào cơ sở dưỡng sinh thuật mà kích hoạt một khuyết huyệt khiến linh khí có thể dễ dàng thu nạp vào cơ thể nhiều hơn, và điểm quan trọng cuối cùng là tam vị đan điền cũng được câu thông sơ bộ. Việc tiếp theo là tiến hành chuyên sâu trong việc vận dụng linh lực để rèn luyện cơ thể. Nếu không linh lực được sinh ra liên lục, nhưng kinh mạch còn yếu ớt của Triệu Thiên Bình thì chỉ cất chứa được một lượng linh lực nhất định mà thôi, khi đó tu luyện sẽ trở thành lãng phí. Việc trui rèn không chỉ nằm ở thân thể mà ý thức cũng phải được tiến hành đồng thời, khí đó ý thức mới đủ khả năng làm chủ cơ thể, để không dẫn đến tình trạng giống như người lớn mang ý thức trẻ con vậy. Nhưng đến đây phải bắt tay vào học đệ tam thiên Vân Tưởng để tìm ra cách vận hành linh lực cường hóa ý thức, vì Nê hoàn là thứ yếu ớt nhất trong cơ thể, nếu tự động vận hành một cách bừa bãi thì sẽ dẫn đến những nguy hiểm khó lường nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng chút thì ý thức bị phá hỏng dẫn đến sống mà như chết, hoặc chết luôn cũng không biết chừng.

    Vân Dẫn thiên phải chịu sự đau đớn thể xác trong khi học nhưng Vân Tưởng thiên thì không có đau đớn như vậy vì ở đây chỉ vận dụng linh lực và ý thức để học mà thôi. Điều đó khiến thể xác không bị tổn thương, nhưng bù lại ý thức sẽ dễ bị mệt mỏi hơn, trừ khi may mắn tìm ra lập tức cách thức vận hành linh lực chăm sóc não hải. Cứ thử so sánh Vân Dẫn thiên với cơn ngứa trong xương thịt thì Vân Tưởng thiên lại như phải chịu đựng hàng loạt những giấc mơ khác nhau để chọn ra cái nào khiến ta cảm giác thoải mái nhất, mà không thoải mái thì có thể là ác mộng không chừng. Cảm giác nhận được trong giấc mơ thông qua sự vận hành của linh khí tác động đến vân năng là chìa khóa chính để tìm ra cách vận hành linh lực rèn luyện ý thức tốt nhất. Sự vận hành vân khí đó sẽ trở thành phương pháp nhập môn rèn luyện linh thức, đó coi như sự khởi đầu và cũng là căn cơ thể tiến hành các đạo thuật rèn luyện ý thức và linh thức sau này. Vân Tưởng đúng sẽ khiến ý thức được rèn luyện theo cách phù hợp với bản tâm nhất, từ đó tạo tiền đề quan trọng để giữ vững bản tâm trên suốt con đường tu luyện.

    Mà muốn mơ tất nhiên là phải ngủ. Việc đầu tiên Triệu Thiên Bình phải làm lúc này là tập "ngủ" trong trận pháp, "ngủ" trong trạng thái vẫn vận hành linh lực. Ngủ có nghĩa là cơ thể và ý thức được thả lỏng, nhưng vận hành linh lực cần phải có sự điều khiển của ý thức. Điều đó tuy có sự mâu thuẫn nhưng không phải không làm được. Cơ thể con người khi ngủ vẫn có một số hoạt động diễn ra không ngừng nghỉ, tỉ như hít thở. Đó là một hoạt động mà con người có thể chủ động điều khiển được, nhưng khi không điều khiển thì nó vẫn diễn ra, điều Triệu Thiên Bình cần làm bây giờ đó là biến việc vận hành linh lực trở thành một hoạt động theo bản năng như vậy.

    Đây là một điều cực kì quan trọng trong quá trình tu luyện của tu sĩ. Cho dù là đạo hạnh cao đến đâu thì ý thức vẫn cần một khoảng nghỉ ngơi tĩnh tu, chứ đừng nói đến tu sĩ nhỏ bé như nó. Việc luyện tập để khiến sự vận hành linh lực thành bản năng không chỉ giúp việc tu luyện tăng tiến, giảm áp lực lên ý thức mà trong một số trường hợp cũng rất quan trọng. Tỉ như trong chiến đấu, khi cần thi triển một đạo thuật gì đó không cần phải lục lại trí nhớ xem phải vận hành linh thế nào, đọc pháp quyết ra sao, niệm thủ ấn gì mà chỉ cần muốn thì bản năng cơ thể sẽ phối hợp tất cả các động tác để pháp thuật có thể tung ra một cách nhanh nhất. Vận hành linh lực thành bản năng vô thức chỉ là một bước khởi đầu mà thôi. Mọi thứ chỉ cần luyện tập là có thể làm được.

    Tụng niệm pháp quyết, lần này Triệu Thiên Bình không để Vân năng đi vào cơ thể để luyện hóa linh khí mà sử dụng linh lực của mình điều hướng để nó tác động vào Nê hoàn mang lại cảm giác vân du ảo mộng đến cho ý thức. Nhưng cảm giác và mộng lại cách nhau một giấc ngủ. Nó phải luyện đến khi nào vừa ngủ vừa làm thì mới xem là thành công bước đầu của Vân Tưởng.

    Cứ thế vài ngày trôi qua trong sự vận chuyển linh lực nhàm chán đến mức buồn ngủ. Đến ngày thứ năm thì nó đã nắm bắt tương đối, đến ngày thứ bảy thì biến thành bản năng. Lúc này Triệu Thiên Bình bắt đầu chìm đắm vào những giấc mơ tu luyện mà trong thư tịch định nghĩa hai chữ Mộng đạo.

    Khi cơ thể và ý thức thả lỏng chìm vào trạng thái ngủ, linh lực được bản năng vận hành dẫn vân năng vào não hải, lúc này vân năng không xâm nhập mà chỉ đóng vai trò dẫn dắt ý thức hòa trộn trong sự vận động của Vân khí mà thôi.

    Vân khí hung bạo như một con dã thú khát máu, nó như sát thần vô tình chém giết tứ phương, tận diệt sinh linh vô số, tu sát thần phật khắp trời. Xương trắng đầy đồng, máu chảy thành sông. Cả không gian nhuộm một màu huyết hồng, không khí xộc lên một mùi tanh nồng của máu huyết. Nó đứng đó giữa thiên địa tịch không mà cảm thấy sát tâm chưa thỏa, sát khí chưa ngủi, giết, ta muốn giết, giết thêm nữa, nhiều hơn nữa..

    Triệu Thiên Bình giật mình tỉnh lại mà toàn thân toát mồ hôi lạnh, cặp mắt đỏ ngầu vì đau đầu còn tay chân thì run cầm cập. Cảm giác khủng khiếp còn hơn xa những lần nó chứng kiến những cảnh tương máu tanh vậy. Nó hít thở dồn dập lấy lại bình tĩnh rồi lắc đầu ngoay ngoáy:

    - Không được, quá không hợp rồi. Mình xui vậy, mới chỉ lần đầu đã khủng khiếp như thế.

    Vân khí dao động từng nhịp, nó như cao tăng đắc đạo gõ mõ đi phổ độ thế gian, trừ tà ma, hàng yêu thú, độ hóa kẻ lầm đường lạc lối. Triệu Thiên Bình tỉnh dậy thốt một câu:

    - Mệt chết.

    Nó thật sự không hợp với sự gò bó quy tắc nhiều như vậy.

    Vân khí dồn dập như chiến thần vũ động, lấy một địch trăm không biết mệt mỏi, binh khí tung hoành, linh lực bành trướng, đất trời như rung chuyển. Trong mộng không mệt mỏi nhưng người mộng thì mệt rã rời:

    - Cảm giác không tệ, nhưng chiến đấu vô nghĩa để làm gì cơ chứ. Vẫn không hợp.

    Vân khí yên lặng, một cái cây xanh trên mặt đất đâm chồi nảy lộc rồi từ từ lớn lên rồi lại lớn lên, yên bình không chút sự cố. Triệu Thiên Bình tỉnh mộng mà phải ngáp một cái:

    - Chán chết.

    Ngày qua ngày, hết nằm mơ rồi lại nằm mơ. Những giấc mơ tuy sinh động thật đấy, cũng có vài lần làm nó thật sự phấn khích, như trong một giấc mơ nó thấy mình được một tá tiểu muội muội xinh đẹp bao quanh chăm sóc đủ kiểu, sung sướng làm nó muốn quên tỉnh lại nhưng khoái thì có khoái, đó vẫn không phải cảm giác làm nó thật sự thoải mái.

    Hay nói đúng ra nó vẫn chưa hiểu từ thoải mái mà sư phụ nói đó thật sự là như thế nào. Nhưng trong mỗi giấc mơ nó đều không thể đạt được sự hài lòng thật sự.

    Thời gian thì trôi đi không đợi người, lúc này đã lại qua thêm hai tháng. Mộng đạo thật sự không giống giấc mơ bình thường, tưởng chừng như khoảng khắc nhưng cũng như cả đời, một giấc mộng ngắn thì nửa ngày, mà dài thì đến khi nó sắp chết mới tỉnh lại nổi, nó tính ra ít nhất cũng năm ngày.

    Hôm nay từ tiểu viện bước ra nó không vội vàng đi đến Truyền Đạo đại điện nữa mà từ từ dạo bước. Một sự yên tĩnh, thỉnh thoảng vài tiếng chim líu lo thánh thót vang lên không làm phá tan bầu không khí đó mà còn làm thiên nhiên thêm vắng vẻ, Vân Trung Cư vẫn luôn như vậy, một nơi xây lên một đại viện không lồ mà trừ thiện phòng ra thì chẳng có thấy ai. Môn nhân đệ tử khi học xong tâm pháp sẽ tự mình xây một động phủ nhỏ trên núi để tu luyện, còn tòa đại viện này chỉ để dành có dịp tiếp khách hay có điễn lễ gì đó sắp tổ chức thì mới có người, hoặc là đệ tử nhập môn như nó. Nhưng với cách tuyển chọn đệ tử của Lưu Vân Tông thì muốn có một đệ tử mới là điều khá hiếm, một năm chẳng có một hai con cháu môn nhân đến tuổi để gia nhập, vài năm cũng không có một người vượt Vân chướng, còn đệ tử nhặt được trên giang hồ thì cũng tùy hứng mấy vị trưởng giả. Cả Lưu Vân Tông chỉ có một khu vực tương đối nhộn nhịp, đó là Vân Đài. Nơi đó có Lưu Vân Thư Viện, Khố Phòng, vài khu vực nhỏ sinh sống và trao đổi của những đệ tử ngoại môn.

    Nói đến náo nhiệt nhất Vân Trung Cư này trừ thiện phòng chắc phải là hồ sen. Thiện phòng là nơi tập trung của con người còn hồ sen là nơi lũ cá tụ tập. Triệu Thiên Bình nhìn ngắm lũ cá tung tăng dưới nước, con nào con nấy cũng to cũng khỏe, một con cá ở đây so với cùng loại khi nó thấy ở dưới sông ít nhất cũng to gấp rưỡi, thậm chí gấp đôi. Được sinh sống ở nơi tụ hội nhiều linh khí, lại được cho ăn đầy đủ, lũ cá này không phát tướng mới là lạ. Chứ như lũ cá trên sông, tìm cái ăn cũng đã đủ mệt. Tính trẻ con nỗi dậy, Triệu Thiên Bình liền thò tay chụp xuống nước một phát. Trên tay liền có ngay một con cá to tướng. Bỗng chốc nó sững người.

    Nó không dùng động tác quá nhanh nhưng vẫn nắm lên được một con cá. Nếu với tình huống như vậy ở Vô Căn Hà lúc trước thì chắc chắn lũ cá sẽ chạy trốn rất nhanh trước khi tay nó kịp chạm vào mặt nước, nhưng bây giờ thì quá dễ dàng. Nó biết điều này chắc chắn không phải do mình vì chỉ muốn nghịch nước thôi nên nó chả nhanh để làm gì, vậy thì chắn chắn vấn đề nằm ở con cá, nó quá chậm. Nói cách khác so với lũ cá ở Vô Căn Hà thì cá ở đây tuy to khỏe hơn nhưng cũng chậm chạp hơn nhiều. Triệu Thiên Bình vứt con cá xuống nước rồi đi thẳng. Mục tiêu của nó là Truyền Đạo Đại Điện.

    Nó nhận ra một điều rằng tự do sinh tồn là một phần không thể thiếu để nâng cao bản năng của sinh linh. Một con cá tự do mặc dù gầy ốm hơn cá nuôi đấy, nhưng sức sống mãnh liệt hơn nhiều. Triệu Thiên Bình cũng muốn tự do, tự do là tự mình nắm lấy. Nó không muốn làm một con cá nằm trong một cái hồ, nó muốn thoát khỏi cái hồ đó, thoát khỏi những thứ ràng buộc bản thân, mà nó bỗng nghĩ ra những gì mình đang làm chẳng khác gì là bơi trong hồ cả.

    Người tu đạo luôn có con đường của riêng mình, chính sư phụ nó cũng nhất mạnh nó sau này phải tự dựa vào mình là chính. Thế mà nó từ khi tu luyện đến giờ vẫn chỉ làm theo những gì được chỉ dạy. Hôm nay nó muốn tự do một lần.

    Tại sao phải để Vân khí dẫn dắt cảm xúc của chính mình.

    Tự thân ta sẽ dẫn dắt.

    Ta muốn gì.

    Ta muốn được tự do như cơn gió kia.

    Triệu Thiên Bình tự nhủ với mình rồi tiến vào trạng thái tu luyện. Nó bắt đầu tự ý thức như một cơn gió, rồi từ đó dẫn dắt linh lực để điều khiển ngược lại sự vận hành của mộng đạo.

    Một cơn gió.

    Không hình không dạng mà muôn hình muôn vẻ.

    Gió tiễn đưa chiếc lá khô về cội.

    Gió lung lay mặt nước.

    Gió bào mòn đá sỏi.

    Gió phủ mờ thời gian.

    Một cơn gió.

    Lúc nhẹ nhàng phiêu du có thể len lỏi qua từng ngọn cỏ khe đá.

    Lúc mạnh mẽ cuồng bạo có thể hủy diệt cả đất trời.

    Không nơi nào không đến được.

    Không chỗ nào không ghé qua.

    Ta như cơn gió.

    Phiêu du đến cùng trời cuối đất.

    Không gì có thể ngăn cản được.

    Triệu Thiên Bình tỉnh dậy với cảm giác mãn nguyện chưa từng có. Chính là như vậy, chính là cảm giác này, cảm giác nó đã chờ đợi rất lâu.

    Nhưng đó chỉ là mộng. Một giấc mộng mang đến sự thỏa mãn thật đấy, nhưng vẫn chỉ là mông thôi. Kìm chế cảm giác hưng phấn, Triệu Thiên Bình nắm chặt quyền quyết tâm nói:

    - Ta nhất định sẽ trở thành một cơn gió thật sự!
     
  3. tamtieu

    Bài viết:
    0
    Chương 32: Vân Đài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Tưởng trọn vẹn khi nắm được cách vận hành linh lực trong Nê hoàn cung. Triệu Thiên Bình với giấc mộng thành gió của mình đã tìm ra được phương thức, nhưng sự vận động của gió lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc yếu rất khó nắm bắt, thành ra tốn biết bao công sức mà nó vẫn khó để dung hợp lại thành một phương thức hoàn hảo được. Tự mình nghĩ không ra, Triệu Thiên Bình đành phải đi kiếm sách mà đọc. Nhưng những thư tịch ở Điện Truyền Đạo nó đã tiêu hóa xong hết rồi, bây giờ mục tiêu của nó là Lưu Vân Thư Viện.

    Nhập môn đã hơn bốn tháng mà trừ lúc Khai Thiên điển ra nó chưa có lần thứ hai rời khỏi Vân Trung Cư. Bây giờ xuống Vân Đài coi như là lần thứ nhất vậy.

    Nếu coi Lưu Vân Ngũ Phong như năm ngón tay thì Vân Đài giống như là bàn tay vậy. Từ Vân Trung Cư xuống Vân Đài không quá xa, chỉ tầm ba dặm đường núi quanh co một chút là tới, nếu có bản lĩnh thì nhảy một cái là xong, so với chiều cao vạn trượng của cả ngọn Lưu Vân Thiên Sơn thì chẳng là gì. Đất dưới chân ngũ phong được tận dụng để trồng thảo dược của bản môn và xây dựng những công trình quan trọng. Dưới chân Hoàng Phong phía tây là Lưu Vân Thư Viện, dưới chân Huyền Sơn bắc là Khố Phòng, dưới chân Bạch Sơn phía đông bắc là Thần Binh Phường, Thanh Sơn phía đông là Y Dược Đường, Chu Sơn phía nam là Tam Luận Hội, ở trung tâm Vân Đài còn có Sơ cấp Võ Đường.

    Lưu Vân Thư Viện ngay trước mặt nhưng Triệu Thiên Bình không vào vội, nó đã cắm đầu tu luyện được bốn tháng. Nếu còn cắm đầu vào tu luyện nữa thì không chỉ tự hành mà còn tự kỉ nữa. Nên nó quyết định sẽ dạo chơi một vòng.

    Trung tâm Vân đài được xây dựng như một khu phố nhỏ để làm nơi sinh sống cho ngoại môn đệ tử. Cũng có cửa hàng buôn bán trao đổi nhỏ. Ngoại môn đệ tử không bị quy cũ của Lưu Vân Tông chế định khắt khe như nội môn, thường thì một năm họ sẽ có vài lần được hạ sơn mà không cần dựa vào tu vi, tất nhiên nếu tu vi của ngoại môn đệ tử đột phá đến cảnh giới nhất định sẽ được đặc quyền như nội môn đệ tử. Nội ngoại ở đây không nhằm vào yếu tố thân sơ mà nhằm vào cách thức tu luyện, ngoại môn tu võ, nội môn tu đạo. Khi ngoại môn đệ tử hạ sơn thì có người mang hàng hóa của những thành thị ở dưới về đây bán lại, coi như một loại kinh doanh vậy, tất nhiên với điều kiện không được tiết lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến môn phái ra ngoài.

    Triệu Thiên Bình đi dạo qua con phố gặp được khá nhiều điều quen thuộc. Những người ở đây đều là người thân của môn nhân đệ tử, có nam có nữ, có cả trẻ con chưa đủ tuổi nhập môn. Tông phái quy định khi lớn lên trên Lưu Vân Thiên Sơn thì phải đạt đến mười tuổi mới được bái sư học đạo. Đây cũng coi như đã có duyên với Lưu Vân Tông từ khi nó sinh ra. Còn thiên phú tu luyện tất nhiên là có, vì chúng là con của môn nhân đệ tử, mà linh căn cũng di truyền lại. Nhưng điều kì lạ là thuộc tính linh căn lại mỗi người mỗi khác, sự vận hành của mệnh số linh hồn vẫn khó có thể lí giải.

    Nhìn thì đủ mọi hàng hóa, nhưng Triệu Thiên Bình chả mua được gì, đơn giản là người nó chẳng mang theo bạc. Số tiền duy nhất của nó bây giờ là ba khối linh ngọc, nếu tính thêm bốn tháng nó đã nhập môn thì sẽ có bảy khối, đổi ra ngân lượng thì vô số nhưng nó cũng không cần mua gì lắm, mà linh ngọc trân quý đổi một khối là mất một khối, không dễ gì có lại được. Chút không khí dân gian ở đây lại làm nó cảm thấy ấm áp, gợi lại chút cảm giác ở quê nhà, còn trên Vân Trung Cư thì quanh năm hiu quạnh, mặc dù nó thích thanh tịnh nhưng cũng cô đơn khó chịu nỗi.

    Giữa khu phố là một quảng trường võ thuật khá rộng rãi, xung quanh thì dựng khắp các giá binh khí các loại và các dụng cụ rèn luyện ngoại công, còn ở trung tâm là một đài đá nhô cao hơn được bố trí làm tỉ võ trường.

    Hiện giờ trên võ trường có khá là nhiều đang tập trung đứng xem tỉ võ trên đài, là một thanh niên đệ tử Bạch Sơn đang tỉ thí với một trung niên nhân ngoại môn đệ tử. Bên ngoài người đệ từ Bạch Sơn bao bọc một quang tráo màu trắng có vẻ rất chắc chắn, thỉnh thoảng bị trung niên nhân dùng lực ngàn cân đánh vào phát ra tiếng nổ ẩm ẩm nhưng nhìn vẫn không hề hấn gì, thỉnh thoảng lại đánh ra một pháp quyết phản công khiến trung niên nhân phải chật vật né tránh. Một kẻ tấn công liên tục, thân pháp linh hoạt nhưng không thể phá được phòng thủ của kẻ kia, hai người có vẻ ngang sức ngang tài bất phân thắng bại. Bỗng nhiên người thanh niên tung người nhảy về phía sau một đoạn, người này tay liên tục biến đổi năm sáu loại thủ ẩn rồi hét lớn:

    - Toàn Sơn.

    Tức thì trên bạch quang toàn thân liền tụ tập trên tay rồi xoay tít nhìn như một mũi khoan ánh sáng to như cái bát thay thế cho nắm đấm của hắn. Trên chân hắn ánh lên chút sắc vàng rồi dậm mạnh xuống đất lao tới.

    Do đối phương lui ra quá bất ngờ nên trung niên nhân không kịp ngăn chặn đối phương hoàn thành pháp quyết, khi muốn phản ứng kịp thì khí kình đã bị khóa cứng, muốn né tránh cũng không còn kịp nữa. Cũng không thể trách hắn chậm chạp mà đối thủ dường như đã chuẩn bị kĩ càng từ nãy giờ để tung ra một chiêu cuối cùng như vậy. Nhưng trung niên nhân lâm nguy không loạn, hắn thu tay thủ thế rồi dậm mạnh chân phải xuống đất khiến một gợn sóng chấn động vô hình lan mạnh ra xung quanh, đồng thời tay hạ xuống thủ ngang bụng, tay phải giơ trước đỉnh đầu, cả hai bàn tay quắp lại như ưng trảo cứng rắn. Hắn nghiêm mặt nhắm chuẩn khi mũi khoan vừa lao đến trước mặt thì hai tay trên dưới lập tức cùng hợp lại, tư thế như muốn nắm lấy mũi khoan của đối thủ vậy.

    Song ưng thủ đấu bạch loa toàn, tưởng như nhục thủ sẽ bị đánh nát song không ngờ khi va chạm lại phát ra tiếng rít chói tai. Hai ưng thủ không thể tiến thêm mà vòng xoáy ánh sáng cũng bị trì trệ lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vòng xoáy có lợi thế hơn hẳn, nếu kéo dài thêm thì người bại nhất định là trung niên nhân. Nhưng hắn không hề nao núng, hai bàn tay liền đó khẽ xoay một cái đồng thởi miệng gằn lên:

    - Bạo khí.

    Ầm..

    Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Hai người lập tức bị hất văng về phía sau một quãng. Khi cuồng phong tiêu tán, Triệu Thiên Bình mới nhìn rõ lại được võ đài. Va chạm lớn như vậy rõ ràng lại không gây tổn thương thực chất gì cho cả hai, người thanh niên thì ngoài tay áo bị rách và hằn lên chút vết đỏ thì mặt chỉ hơi trắng một chút, ngươi trung niên thì hai tay đỏ rực, hơi thở có chút gấp, coi như chiếm chút thượng phong bên ngoài, hắn vẫn nở được nụ cười:

    - Hoàng sư đệ đạo pháp tinh tiến thật sự thần tốc. Nếu linh lực hùng hậu thêm một chút thì người bại sẽ là ta rồi.

    Nói rồi hắn khẽ thở dài một hơi. Còn người đối diện sau khi thổ nạp một chút cũng mở miệng cười:

    - Đa tạ Lãnh sư huynh nương tay. Nếu là sinh tử tương đấu chắc chắn ta đã chết rồi. Ưng trảo thật lợi hại, ngay cả đạo thuật Loa Toàn Kim Sơn cũng không thể phá được phòng thủ của huynh. Lần sau lại xin lãnh giáo vậy.

    Xung quanh vang lên những tiếng khen hay. Hai người chắp tay rồi mời nhau đi xuống đài. Một trận tỉ đấu kết thúc, ngay sau đó lại có hai người đi lên.

    Đây là lần đầu tiên Triệu Thiên Bình xem một trận đấu pháp như thế, tuy là kết thúc nhanh nhưng đối với nó cũng là kinh tâm động phách. Khi người thanh niên xuất loa toàn thức thật sự rất đẹp, còn ưng trảo công của trung niên nhân lại có bộ dáng thật mạnh mẽ. Tu võ giả sơ kì thường lợi thế hơn tu chân giả sơ kì vì rèn luyện thân thể tương đối dễ tiếp cận hơn với việc điều khiển linh lực, sức khỏe tốt và phản ứng lanh lợi thì dễ dàng áp đảo một tu sĩ phải lo kết ấn niệm pháp đủ loại. Nhưng ở giai đoạn sau đó khi tu sĩ đột phá trúc cơ có thể linh khí ngoại phóng tiến hành ngự khí thuật để chiến đấu và phi hành thì người luyện võ cùng cảnh giới khó lòng làm đối thủ được nữa, phải đợi đến cảnh giới cao hơn khi nội lực của người tu võ hùng hậu và không bị kiềm hãm trên mặt đất nữa thì chênh lệch đó mới biến mất. Thật ra sự chênh lệch cũng không rõ ràng vì yếu tố quyết định thắng bại trong chiến đấu không chỉ đơn thuần là lực lượng mà còn liên quan đến các thứ khác như vũ khí, pháp bảo, kinh nghiệm, khả năng chiến đấu.. Dù chỉ đơn thuần là lực lượng cũng được quyết đinh bởi hai yếu tố chính, đó là tu vi và tích lũy. Tu vi là nói đến cảnh giới tu luyện, cũng tức là khả năng thấu hiểu và nắm bắt lực lượng, tức là chất. Còn tích lũy là nói về lượng, ở đây không chỉ đơn thuần là luyện hóa tích lũy được bao nhiêu khí lực mà còn tính đến khả năng tích trữ luôn được mở rộng. Tỉ như một người có ngộ tính tốt, tu luyện không dài nhưng liên tục đột phá, còn một người trải qua thời gian đằng đẵng luyện hóa tích trữ một lượng linh lực khổng lồ, lúc này giống một bình nước so với một biển hơi nước vậy, chưa biết trước ai thắng ai bại.

    Đây cũng là điều khác biệt giữa đạo gia và võ giả, đạo gia thường so sánh nhau về cảnh giới tu vi, còn võ giả thường nhắc đến công lực bao nhiêu năm. Với người luyện võ, thủ ấn cũng quan trọng như ưng trảo công có ưng trảo thủ, hay phật môn thiền tông có phật ấn, nhưng lực lượng bản thân mới được coi trọng nhất, lực lượng nhiều thì càng mạnh. Còn người tu đạo chú trọng tốc độ thi triển pháp thuật, người càng nắm giữ tinh túy thì càng mạnh, nhưng võ thuật đối với người tu đạo vẫn rấn cần thiết để luyện tập thân thể và tăng cường phản ứng. Nói chung tu đạo và tu võ tuy có phong cách khác biệt nhưng vẫn liên quan đến nhau, kể cả những phương pháp tu luyện khác cũng vậy, dù vô số con đường nhưng đích đến cuối cùng cũng chỉ nằm trong một chữ Đạo mà thôi.

    Nó hỏi một người ở đây mới biết võ đài này là sơ cấp võ đài dành cho sơ cấp đệ tử trao dồi tu vi đạo thuật. Còn một võ đài cao cấp hơn dành cho những tu sĩ Trúc cơ trở lên hoặc Tiên thiên võ giả thì nằm ở Tỉ võ trường trên Lưu Vân Điện. Tu sĩ đấu tu sĩ, tu sĩ đấu võ giả, võ giả đấu võ giả. Mãi đến trời sập tối thì bọn họ mới dừng quay về nghỉ ngơi, Triệu Thiên Bình cũng được một phen đã mắt. Triệu Thiên Bình tuy không phải chiến cuồng nhưng quan sát những người liên tục lên đài luận bàn tỉ thí nó cũng cảm thấy tay chân ngứa ngáy không thôi, tiếc là đạo hạnh nó chẳng ra gì, đạo thuật thì mới được một môn Dưỡng Sinh chưa viên mãn, võ thuật thì chỉ là một bộ sơ cấp quyền pháp, nếu lên võ đài chắc chẳng trụ nổi một đòn mà rơi. Nhưng nó không lấy làm buồn tủi gì, những người ở đây đâu phải vừa sinh ra đã lợi hại như vậy đâu, nó tự tin một thời gian ngắn nữa thì cũng có thể bước lên so tài với đồng môn sư huynh đệ.

    Trời tối ở thành thị bình thường thì đã là giờ ngủ nghỉ nhưng ở đây thì khác, nhà nhà sáng sủa, đường phố đầy rẫy lồng đèn rực rỡ. Triệu Thiên Bình men theo ánh đèn để quay lại Lưu Vân Thư Viện. Những màn tỉ đấu hôm nay không chỉ trùng kích về mặt thị giác mà còn tác động mãnh liệt đến sâu trong tâm hồn của Triệu Thiên Bình, như một đứa trẻ tìm ra trò chơi thú vị vậy.

    Thư viện rất sáng sủa và rộng rãi, bên trên còn có một lầu. Triệu Thiên Bình bước vào thì bắt gặp một nử tử mặc y phục của ngoại môn đệ tử đừng trong quầy quản lí, nó bèn tiến lại chào hỏi:

    - Chào sư tỷ.

    Nữ tử gương mặt xinh đẹp mỉm cười:

    - À, vị tiểu sư đệ này mới đến đây lần đầu sao? Nhìn rất lạ mặt.

    Triệu Thiên Bình gật đầu cười:

    - Thực là lần đầu. Đệ họ Triệu, là đệ tử Vân Trung Cư.

    Nữ tử mắt hơi mở lớn nhìn kĩ nó vài lượt:

    - Ồ, vị Triệu Thiên Bình vượt núi bái sư mới gia nhập Hoàng Phong là sư đệ đấy sao. Vinh hạnh rồi, ta là Tô Lan, quản thư ở đây.

    Triệu Thiên Bình nghe người ta nhắc đến tên mình mà cảm thấy ngại, hóa ra nó cũng nổi tiếng đấy chứ. Nhưng thật ra không phải kì lạ, một tông phái chưa đến ba tram người mà vài năm mới được một đệ tử vượt núi bái sư thì không muốn nổi tiếng cũng không được. Nó gãi gãi má mình cười nói:

    - Không ngờ được Tô sư tỷ biết tên, thật là vinh hạnh quá. Đệ lần đầu đến đây không biết gì cả, mong sư tỷ giảng giải một chút.

    Tô Lan khẽ mân mê cằm nói:

    - Sư đệ khách khí quá. Được rồi đi theo ta.

    Nói đoạn nàng bước ra khỏi quầy, Triệu Thiên Bình nghe vậy cũng đi theo.

    Bên trong thư viện rộng lớn là những giá gỗ chứa đầy thư tịch, mang nét cổ kính lại không bị bụi bặm phủ mờ đủ để thấy thường xuyên được người quét dọn. Tô Lan vừa dẫn Triệu Thiên Bình đi xung quanh vừa chỉ những thông tin về những quyển sách lưu trên giá cho nó biết:

    - Đây là khu chứa Y dược kinh thư các loại, có thể giúp sư đệ nghiên cứu chuyên sâu về y thuật và luyện đan thuật.

    - Đây là khu để Võ học thư tịch các loại, tuy tông phái chúng ta thiên về tu đạo nhưng võ học kì thư cho đệ tử ngoại môn cũng không thiếu, nội môn đệ tử cũng có thể dựa vào để rèn luyện khí huyết thân thủ.

    - Đây là khu Đạo thuật thư tịch, là thứ không thể thiếu cho nội môn đệ tử như sư đệ.

    - Nơi đây thì cất giữ những quyển trục Trận pháp, mỗi cuốn giảng giải kĩ càng về một loại trận pháp khác nhau, số lượng rất nhiều.

    - Ngược với khu Trận đạo thì nơi này là ít sách nhất, thư tịch nơi này kì ảo khó hiểu, diễn giải chủ yếu về các loại số mệnh chi thuật như Bói toán, Chiêm tinh, Thiên văn đủ thứ.

    - Nơi đây là khu Tạp nghệ, thư tịch đa dạng, nội dung nói về các kĩ nghệ mà người tu luyện có thể lựa chọn phù hợp với chính mình.

    - Còn đây là khu vực tạp thư ghi chép đủ loại thông tin mà có thể sư đệ sẽ cần.

    Thư viện có sáu khu vực cơ bản như vậy Triệu Thiên Bình đã được Tô Lan giới thiệu:

    - Được rồi, tầng này cơ bản chỉ có như vậy. Còn tầng trên thì có những kì thư giảng giải cao siêu hơn nhưng phải đạt tới Chân linh kì thì sư đệ mới được phép lên đó tham ngộ. Quy củ thì không có gì, chỉ cần không phá hoại thư tịch là được, à, sư đệ có thể sao chép các thư tịch ở đây để lưu giữ hoặc nếu muốn mang thư tịch ra khỏi thư viện thì phải trình ra thân phận lệnh bài để xác nhận và trong vòng một tháng phải giao trả thư tịch. Chậm hoặc là tổn hại sẽ bị phạt. Chỉ có vậy, giờ thì sư đệ cứ tự do mà xem.

    Triệu Thiên Bình gật đầu chắp tay:

    - Cảm ơn sư tỷ.

    Tô Lan mỉm cười rồi đi về sảnh quản lí của mình.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...