- Thật ra từ hôm đó tao rất ngại, và tao nhận ra là mình cũng có cảm giác với mày mới ghê chứ. Tao còn định vào một ngày đẹp trời nào nói sẽ hôn lên trán mày và nói tao cũng yêu mày. Nhưng hôm đó cái ngày ở tocotoco ấy, mày và cô bé xinh xắn nào ấy tay trong tay thật ra tao rất khó chịu, rồi bé ấy hôn lên trán mày thân mật gọi anh ơi. Tao rất ghen tị thật sự rất ghen tị. Cũng rất ghét mày, tại sao con người có thể thay lòng nhanh đến vậy?
Giọng nói cậu nghe ngào lạ thường, tôi cắn môi cố ngăn nước mắt.
* * * Xin lỗi.
Cậu rất mạnh mẽ, chỉ cười nhẹ lắc đầu. Sau tôi không cảm thấy chút ấm áp từ nụ cười cậu? Vì sao cậu càng cười thì tim tôi càng đau đớn đến lạ thường.
- Không sao, cũng không thể trách mày được. Dù mày và bé ấy không yêu nhau thì mày cũng chẳng thể nào là của tao được.. À thôi tao về đây, đêm ăn mặc đơn sơ thế sẽ cảm đấy.
Cậu ấy bình tĩnh đến lạ thường, dưới ánh đèn khuya của công viên bống dáng ấy cô độc tĩnh mịch, mỏng manh đến lạ đáng sợ. Dường như chỉ cần chớp mắt một cái là bóng dáng ấy sẽ biến mất mãi mãi.
Lòng tôi chợt nổi lên sự sợ hãi, tôi như một kẻ tâm thần điên cuồng chạy đến ôm lấy cậu, tôi khóc thét lên.
Tôi rất muốn nói với cậu, tôi và bé Dương không có gì cả, hiện tại tôi vẫn yêu cậu và mãi mãi chỉ yêu mình cậu.
Nhưng làm được gì? Giống như cậu nói chúng tôi cũng chẳng bên nhau được.
Tôi chỉ là một thằng yếu đuối, một thằng vô tích sự. Ngoài việc núp sau lưng gia đình là giỏi còn lại tôi đều tệ hại. Tôi tệ hại đến đáng sợ ngay cả việc dắt tay cậu đi trốn cũng chẳng làm được.
Yêu phải loại người tệ hại như tôi là bất hạnh của đời cậu.
Yêu được một người hoàn hảo như cậu là vinh hạnh của đời tôi.
Dường như cậu đang cố kìm nước mắt, bã vai cậu rung rung yếu đuối đến thương hại. Cậu xoay người lại đôi mắt ngập nước từ bao giờ, đôi môi mỏng đặt lên mí mắt tôi một nụ hôn nhẹ, cậu nhẹ nhàng thỏ thẻ.
- Quên đêm hôm nay đi, ngày mai bọn mình lại là bạn tốt.
* * *
Câu nói đó vẫn còn vang vọng bên tai tôi như ngày nào, sau hôm đó cậu dường như tránh mặt tôi. Cậu lấy lí do bệnh để xin nghỉ ở nhà, mà tôi đến nhà tìm cậu mẹ cậu bảo cậu về quê thăm ông bà.
Hôm thi cậu lại tráo số bao danh để đổi phòng thi. Từ ngày hôm đó đến nay tôi và cậu chưa hề gặp mặt.
Tôi nhớ cậu lắm, nhớ nụ cười tỏa nắng làm tôi lưu luyến, nhớ đôi mắt buồn vô tình làm tôi xao xuyến, nhớ bờ môi mỏng cố tình hôn lên vệt nước mắt. Nhớ bóng hình ấy vô tình lướt vào tim tôi.
- Bye, let go!
Lắc đầu với cậu em họ, tôi giơ tay tạm biệt mọi người. Trước khi bước vào trong tôi nhìn lướt qua mọi phía, người nào đó thật tàn nhẫn, cả cái ôm tạm biệt cũng chả thèm bố thí.
Tôi cười gượng, lại giơ tay tạm biệt!
Tạm biệt Sài Gòn vào những ngày đầy nắng, đã từng có một người mạnh mẽ bước vào tim tôi!
* * *
Khi máy bay cất cánh mọi người bắt đầu tản ra, thì trong góc khuất gần quầy xét vé một cậu thanh niên mặt trắng bước ra, đôi mắt đẹp tiều tụy đến đau lòng, sơ mi trắng quần âu đẹp đẽ.
Cậu mệt mỏi dựa vào ghế, đôi mắt không kìm được mà tuông rơi như suối. Những người đi qua đi lại đều nhìn cậu lắc đầu, thương thay cho cậu thanh niên trẻ.
Cậu dường như chẳng để ý lắm.
- Tại sao bản thân yếu đuối đến thế? Ngay cả một cái ôm tạm biệt cũng chẳng dám..
Cậu thỏ thẻ, vai cậu rung rung như cố kìm nén cơn sợ hãi.
- Thật vô dụng.. Thẫm Thiên Phong mày là một thằng vô dụng.
Cậu lẩm bẩm gì đó, môi mỏng cứ lập đi lập lại.
Cậu như một kẻ mất hồn bước ra khỏi sân bay, đôi chân cứ đi cứ đi mà không biết phương hướng.
Chợt có một tiếng động tiếng động lớn làm mọi người xung quanh hoảng sợ, cậu trai trẻ với chiếc áo sơ mi trắng nay đã nhượm đỏ.
Cậu dường như không đau đớn đôi mắt vô hồn nhìn lên bầu trời lẩm bẩm mặc kệ tiếng hét xung quanh.
"Chẳng phải là duyên cũng chẳng phải nợ,
Chẳng phải thương cũng chẳng phải ưu phiền.
Chẳng kiếp này thì hẹn kiếp khác
Chẳng phai gặp nhau chẳng phải ưu sầu".
Chàng trai trẻ mỉm cười hạnh phúc, Dơ tay lên như muốn chạm bầu trời.
Trời đổ mưa rào giữa nắng gắt,
Thay lời an ủi đến gửi vào mưa.
* * *
Ngồi trên máy bay tim quặn thắc, một chú chim lạc bầy bay nghiêng ngả, vô tình như cố tình đâm vào cánh quạt.
Đoàn tiếp viên và khách nhân đều sợ hãi, vì mưa làm bộ đàm đột nhiên mất tính hiệu.
Hạt mưa nặng trĩu làm máy bay nghiêng ngã, lại một lần nữa giống chú chim mà lạc hướng, tất cả mọi người cùng lao thẳng xuống đáy Đại Dương.
"Chẳng phải kiếp này đành hẹn kiếp khác,
Chẳng gặp lại nhau chẳng phải ưu sầu".
[Hoàn]