Tác phẩm: Giọt lệ thiên kiếp Tác giả: Thư viện ngôn từ Cuộc thi viết "Nét bút tuổi xanh" Tuyết rơi không ngừng nghỉ, phủ trắng xóa trên đỉnh Thiên Sơn, nơi tiên khí bao phủ quanh năm. Trong cung điện Băng Tinh, không khí lạnh lẽo như thấm vào từng phiến đá. Tiên tử Băng Tâm ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, đôi mắt hướng về phía xa xăm về một nơi vô định nào đó. Dù đã trở về tiên giới, trái tim nàng vẫn còn lưu luyến nơi trần thế. Dáng hình nàng thanh thoát, mái tóc đen dài như thác nước buông xõa, làn da trắng nõn nà như tuyết. Nhưng đôi mắt nàng lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, như thể đang mang một vết thương lòng không thể nào chữa lành. "Lâm Phong..", nàng khẽ gọi tên chàng, giọng nói như tan vào không gian tĩnh lặng. "Chàng có biết thiếp nhớ chàng đến nhường nào không?" Ngàn năm trước, Băng Tâm được giao nhiệm vụ lịch kiếp. Nàng giáng trần, đầu thai vào một gia đình bình thường, mang tên Mộc Lan. Ánh tà dương cuối ngày hắt lên bức tường thành cổ kính, nhuộm đỏ cả một khoảng trời. Trong khu vườn nhỏ, Mộc Lan ngồi bên chiếc bàn đá, tay mân mê chén trà đã nguội. Nàng khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời xa. Đôi mắt nàng, trong veo như nước hồ thu, giờ đây lại đượm buồn. "Mười tám năm rồi sao?" Nàng lẩm bẩm, giọng nói nhẹ như gió thoảng. "Mười tám năm ở chốn phàm trần, ta đã quên mất mình là ai.." Nàng khẽ thở dài không biết khi nào mới kết thúc để trở về Thiên Sơn. Ngắm nhìn dòng người tấp nập qua lại, nàng phe phẩy chiếc quạt trên tay, nhâm nhi tách trà như đang hóng hớt chuyện bàn dân thiên hạ. Trên bến đò đông người qua lại, một vị tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa đi tới. Áo giáp bạc sáng loáng, gương mặt tuấn tú đầy cương nghị, chàng như ánh mặt trời giữa ngày xuân, thu hút mọi ánh nhìn. Vị tướng quân ấy, chính là Lâm Phong. Đôi mắt chàng lướt qua đám đông, rồi bất chợt dừng lại ở một thiếu nữ đang đứng bên bờ sông. Thiếu nữ ấy, chính là Mộc Lan. Nàng mặc bộ váy lụa màu hồng phấn, mái tóc đen dài buông xõa, dung mạo thanh tú thoát tục. Giây phút ánh mắt họ chạm nhau, thời gian như ngừng lại. Trái tim Mộc Lan bỗng loạn nhịp, một cảm giác xa lạ nhưng ngọt ngào dâng lên trong lòng nàng. Lâm Phong xuống ngựa, bước tới trước mặt Mộc Lan. "Tiểu thư, tại hạ mạo muội, không biết tiểu thư có thể cho tại hạ xin một chén trà?" Giọng nói chàng ấm áp, ánh mắt nhìn nàng đầy chân thành. "Chàng là.." "Lâm Phong, tướng quân của triều đình. Còn nàng?" Mộc Lan e thẹn xen lẫn chút ngơ ngác vì sự thẳng thắn của chàng: "Mộc Lan, tiểu nữ chỉ là con gái nhà nông." Hai người cùng ngồi xuống bàn trà nhỏ ven sông. Câu chuyện giữa họ cứ thế tự nhiên mà bắt đầu. Họ nói về đủ thứ chuyện, từ thơ ca đến binh pháp, từ chuyện triều đình đến chuyện dân gian. Thời gian trôi qua nhanh chóng, khi ánh trăng đã lên cao, họ mới chia tay. Từ đó, Lâm Phong và Mộc Lan thường xuyên gặp gỡ. Họ cùng nhau ngắm trăng, cùng nhau thả diều, cùng nhau cưỡi ngựa dạo chơi bên bờ sông. Chàng trai trước mặt toát lên vẻ uy dũng, nhưng nụ cười lại ấm áp như ánh mặt trời. Trong mắt nàng, chàng là một vị tướng tài ba, dũng mãnh, lòng đầy nhiệt huyết. Vẻ đẹp thuần khiết của Mộc Lan cũng khiến chàng say đắm. Nàng như một đóa sen giữa đầm lầy, tỏa sáng rực rỡ. Tình yêu của họ nảy nở giữa những khoảnh khắc bình dị mà ngọt ngào ấy. Tình yêu của họ như ánh sao giữa đêm đen, tỏa sáng rực rỡ. Họ cùng nhau vượt qua bao khó khăn, nguy hiểm. Những khoảnh khắc ngọt ngào, hạnh phúc ấy đã in sâu vào tâm trí Băng Tâm, khiến nàng quên đi cả thân phận tiên tử của mình. Thời gian gấp gáp, Lâm Phong phải trở về biên ải để trấn thủ vì Lăng quốc phái quân đội lăm le biên giới. Ngày chia tay, nàng đứng trên tường thành tiễn chàng. Lâm Phong cưỡi ngựa một đoạn quay lại nhìn nàng khẽ gật đầu như một lời an ủi. Trái tim Mộc Lan như thắt lại, nước mắt trực trào nhưng nàng cầm lòng vẫn mỉm cười tiễn chàng. Chỉ khi đêm khuya thanh vắng, Mộc Lan thẫn thờ bên cửa sổ, trăng sáng vằng vặc soi tỏ cả khu vườn. Nàng ngước nhìn ánh trăng, trong lòng dâng lên nỗi nhớ Lâm Phong khôn nguôi. Chàng đang ở biên ải xa xôi, không biết giờ này chàng có khỏe không, có nhớ nàng không? "Lâm Phong, chàng ở nơi ấy có biết, thiếp ở nơi này nhớ chàng đến nhường nào?" Nàng thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. Dù biết rằng tình yêu giữa người phàm và tiên là không thể, nhưng nàng không thể ngăn trái tim mình yêu chàng. Bất chấp tất cả, nàng quyết định ngay trong đêm ra biên ải với chàng. Nơi chiến trường khốc liệt, Lâm Phong cùng kề vai sát cánh với thủ hạ tiêu diệt quân địch. Khắp nơi đều là thi thể, từng người, từng người cứ vậy mà ngã xuống. "Tướng quân, không ổn rồi. Người của chúng ta sắp không trụ được nữa rồi. Quân chi viện của phó tướng e là không đến kịp!" Tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên giữa tiếng binh khí va chạm. Nhìn tướng sĩ ngày càng ngã xuống, Lâm Phong siết chặt trường thương, ánh mắt đau đớn nhìn những người huynh đệ. Lời hứa đưa họ trở về giờ như ngàn mũi dao đâm vào lòng chàng. "Các vị huynh đệ, Lâm Phong ta xin lỗi mọi người vì đã không thể giữ lời hứa đưa mọi người về nhà." Giọng chàng nghẹn lại, "Nhưng, đã khoác lên mình bộ chiến bào phải ra dáng tướng lĩnh cầm quân đánh giặc, chúng ta phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, không được lùi bước. Các huynh đệ theo ta thà chết không để kẻ thù xâm lược" Giọng nói Lâm Phong vang vọng làm xục sôi ý chí chiến đấu quyết tử đến cùng bảo vệ biên quan. Tiếng hô của Lâm Phong như tiếp thêm sức mạnh cho binh sĩ. Họ gào thét, lao vào quân địch như những con thiêu thân. Giữa biển máu và nước mắt, Lâm Phong thầm gọi tên người con gái chàng yêu: "Mộc Lan, xin lỗi ta thất hưa với nàng rồi". Lâm Phong cầm trường thương tả xung hữu đột, lao vào tâm địch giết chết mấy tên lính nhưng cũng vì vậy mà bị chém không biết bao nhiêu nhát kiếm. Đột nhiên một mũi tên xé gió lao vun vút về phía Lâm Phong, thủ hạ thấy vậy hô to thất thanh "Tướng quân, cẩn thận". Nhưng, đã quá muộn. Mũi tên rất nhanh đã đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Phong. Chàng ngã xuống ngay trước mắt Mộc Lan. Đi xuyên suốt đêm vượt qua muôn trùng hiểm nguy, Mộc Lan mới tới được biên ải. Nàng thấy vui vì sắp gặp được chàng. Nhưng từ xa, nàng đã thấy tiếng vó ngựa, tiếng chém giết rồi tiếng la kêu thất thanh. Tim nàng như thắt lại. Khi nàng đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến nàng chết lặng: Lâm Phong nằm bất động trên mặt đất, máu loang ra nhuộm đỏ cả một vùng. "Máu đen. Có độc" Nàng thét lên trong tuyệt vọng, lao tới bên chàng. "Lâm Phong, chàng không được bỏ ta" Mộc Lan gào khóc trong vô vọng, nước mắt nàng rơi xuống hòa cùng máu chàng, nóng hổi và đắng cay. Lâm Phong cố gắng đưa tay gạt nước mắt nàng, giọng nói yếu ớt: "Mộc Lan, đừng khóc. Ta đã nghĩ chắc không thể gặp nàng lần cuối nhưng có lẽ ông trời vẫn thương xót cho ta. Nếu có kiếp sau, ta sẽ đến tìm nàng.." Bàn tay chàng từ từ buông xuống, để lại một vệt máu đỏ thẫm trên má nàng. Mộc Lan gào khóc trong đau đớn tột cùng. Nỗi phẫn uất trào dâng, nàng rút kiếm lao vào giữa vòng vây quân địch, chém giết không ngừng. Máu nhuộm đỏ chiến bào, nàng như một nữ thần báo thù, gieo rắc kinh hoàng cho kẻ thù. Khi quân địch đã tan tác, Mộc Lan lê từng bước nặng trĩu trở về bên thi thể người yêu. Đôi mắt nàng mờ đi vì lệ, nhìn Lâm Phong nằm bất động giữa chiến trường tan hoang. Nàng quỳ xuống, ôm chặt lấy thân thể lạnh giá của chàng, tiếng nấc nghẹn ngào cứ thế bật ra. "Lâm Phong, chàng tỉnh lại đi! Đừng bỏ thiếp lại một mình..", Mộc Lan gào lên trong tuyệt vọng, nước mắt nàng rơi xuống thấm đẫm vạt áo chàng. Nàng vuốt ve khuôn mặt chàng, nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc đã qua, những lời thề non hẹn biển chàng đã trao. Tất cả giờ chỉ còn là hồi ức đau đớn. "Thiếp không thể sống thiếu chàng. Chúng ta đã hứa sẽ bên nhau trọn đời, chàng đã quên rồi sao?", Mộc Lan nghẹn ngào, trái tim nàng như bị xé toạc. Nàng rút thanh kiếm bên hông, lưỡi kiếm sắc lạnh ánh lên gương mặt nàng. Nàng nhìn Lâm Phong lần cuối, ánh mắt tràn đầy yêu thương và bi ai. "Lâm Phong, thiếp đến với chàng đây..", Mộc Lan thì thầm, rồi dứt khoát đâm thanh kiếm vào tim mình. Máu đỏ tươi phun ra, nhuộm thắm cả chiến trường tang thương. Nàng gục xuống bên cạnh Lâm Phong, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay chàng. Linh hồn Mộc Lan nhẹ nhàng thoát ra khỏi xác. Nàng nhìn lại thân thể mình đang nằm cạnh Lâm Phong, một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi nàng. Nàng biết mình đã hoàn thành sứ mệnh, sắp được trở về tiên giới. Nhưng trái tim nàng, một phần của nó đã vỡ vụn, mãi mãi ở lại nơi trần thế, cùng với Lâm Phong. Nàng nhìn Lâm Phong lần cuối, ánh mắt tràn đầy lưu luyến và đau thương. Rồi nàng quay lưng bước đi, bóng nàng dần tan biến trong màn sương mờ ảo. Chỉ còn lại chiến trường hoang tàn, với hai thân thể nằm cạnh nhau, như minh chứng cho một tình yêu bất diệt, vượt qua cả sự sống và cái chết. Trở về cung điện Băng Tinh, Băng Tâm được Tiên Quân Vân Dương chào đón. Chàng là người đã bên cạnh nàng suốt ngàn năm qua, luôn yêu thương, che chở nàng bằng cả trái tim. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Vân Dương, Băng Tâm chỉ cảm thấy trống rỗng, vô hồn. Nàng không thể đáp lại tình cảm của chàng, bởi trái tim nàng đã thuộc về Lâm Phong. "Nàng thật lòng với hắn. Vậy còn nàng và ta? Chúng ta bên nhau ngàn năm. Đây là một vở kịch sao?" Giọng nói đau đớn của Vân Dương vang lên, như xé toạc không gian tĩnh lặng, từng lời như cứa vào trái tim Băng Tâm. Nàng cũng không biết phải trả lời thế nào. Nàng không muốn làm tổn thương Vân Dương, nhưng cũng không thể lừa dối chính mình. Nàng nhìn chàng, ánh mắt đong đầy nước mắt, nhưng không thể nói nên lời. Nỗi đau đớn, dằn vặt giày xéo tâm can nàng. "Ta xin lỗi," Băng Tâm nói, giọng nghẹn ngào. "Trái tim ta.. đã không còn ở đây nữa rồi." Nàng quay lưng bước đi, từng bước nặng trĩu như đeo chì. Nỗi đau của Vân Dương như ngàn mũi tên xuyên qua tim nàng, nhưng nàng không thể làm khác. Tình yêu của nàng dành cho Lâm Phong là vĩnh cửu, vượt qua cả không gian và thời gian. Từ đó, Băng Tâm sống trong cô độc và đau khổ. Nàng không còn tham gia vào các hoạt động của tiên giới, chỉ lặng lẽ ngồi trong cung điện Băng Tinh lạnh lẽo, ôm lấy trái tim tan vỡ. Mỗi đêm, nàng lại nhìn lên bầu trời đầy sao, nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào với Lâm Phong, từng nụ cười, từng ánh mắt, từng cái ôm ấm áp. Nước mắt lại lăn dài trên má nàng, hòa vào nỗi nhớ thương vô hạn. "Lâm Phong..", nàng khẽ gọi tên chàng, giọng nói như tan vào không gian tĩnh mịch. "Chàng có biết thiếp nhớ chàng đến nhường nào không? Mỗi khi tuyết rơi, thiếp lại nhớ về những đêm trăng bên bờ sông, nhớ về nụ cười ấm áp của chàng, nhớ về những lời hẹn ước trăm năm.." Băng Tâm đưa tay chạm vào khung cửa sổ lạnh lẽo, những bông tuyết bám đầy trên tay nàng. Tuyết rơi mãi, lạnh lẽo và cô đơn, giống như trái tim nàng lúc này. Băng Tâm biết mình sẽ không bao giờ quên được Lâm Phong, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa. Tình yêu của nàng dành cho chàng là vĩnh cửu, bất diệt, vượt qua cả sự sống và cái chết.
Chào bạn! Trước hết, BTC xin gửi lời chúc mừng bạn đã hoàn thành bài thi trong event 18-19. Sau đây là nhận xét của các giám khảo ạ. Giám khảo 1: Câu chuyện của bạn mang dáng vẻ cổ đại, hoa mỹ, diễm lệ. Tuy nhiên, nội dung nó vô cùng đơn giản và bạn lại viết rất lan man, vòng vo cuối cùng thì hết một cách đơn giản. Đại ý là Tiên nữ Băng Tâm hạ phàm, đầu thai làm nàng Mộc Lan. Sau này Mộc Lan gặp Lâm Phong, cả hai trao lời hẹn ước. Xong tới lúc Lâm Phong chia tay để về lo đánh giặc, chàng chết và nàng khổ sở cả đời. => Hết truyện! Ngụ ý câu chuyện: Đề cao tình yêu của con người, dù thời gian bao lâu vẫn mãi nhớ về nhau. Vậy vấn đề của câu chuyện này là gì? Một là: - Bạn kể quá nhiều. Phải nói là bạn ưu tiên kể hơn là để dẫn dắt câu chuyện theo tâm lý nhân vật. Dẫn đến câu chuyện không khác gì một chuyện cổ tích cả, bạn chỉ kể lại thôi. Hai là: - Câu chuyện thiếu điểm nhấn. Toàn bộ câu chuyện cần phải có một điểm nhấn đặc biệt quan trọng. Có thể xem như nó là tình tiết cao trào nhất để đẩy câu chuyện lên đỉnh điểm. Ở đây khúc Lâm Phong chết là tình tiết đỉnh điểm. Ngặt nỗi, cái phân cảnh quan trọng như thế bạn lại kể. Vâng, chính xác là bạn kể và bạn ưu ái mấy câu thoại tưởng rằng nó gây lên nỗi xót xa cho câu chuyện. Như thế này vẫn chưa đạt đâu bạn. Để xây dựng nên nét bi thương thì bạn nhất định phải nắm rõ tâm lý nhân vật, cái gì cần nói và cái gì không cần nói. Ba là: Xây dựng bối cảnh hơi rộng nhưng câu chuyện bạn dẫn quá gấp rút. Nếu đây là một truyện dài thì nó phù hợp hơn. Đã là một truyện ngắn thì không thiếu không thừa. Như cốt truyện này rõ ràng là truyện dài, bạn nhồi nhét nó vào cái khuôn truyện ngắn là thấy nó không hấp dẫn rồi. Đơn giản vì người ta đâu thấy từng phân đoạn tình cảm nó tiến triển thế nào. Bởi bạn kể hết rồi, vậy là xong câu chuyện. Thì tôi nhận xét thế, quan trọng vẫn là sự nỗ lực nơi bạn nha. Chúc bạn mau tiến bộ! Giám khảo 2: Truyện theo motif cũ, cảm giác khi đọc không được hấp dẫn cho lắm. Giám khảo 3: Tôi thấy truyện này bạn đã viết tốt hơn nhiều so với những bài ở các kỳ thi viết trước. Cốt truyện đơn giản không mấy khúc chiết khó đoán, đọc xong không có ấn tượng gì sâu sắc lắm. Tuy vậy thì tôi thấy bạn xây dựng hình tượng nhân vật nam chính khá tốt, một vị tướng quân tài năng có trách nhiệm, yêu thương binh lính, chung tình với nữ chính. Lối tư duy và hành động của nam chính tương đối phù hợp với định vị của một vị tướng quân. Nhưng mà hình tượng của nữ chính lại khá loạn, cô ấy là tiên nữ xuống trần lịch kiếp mà không biết độ kiếp gì. Nếu là độ tình kiếp thì cho đến tận cuối truyện rồi, cô ấy vẫn vật vã đau khổ vì một người đã chết và không thấy cô ấy có ý định gì để thay đổi hiện trạng này. Nếu cố ấy hạ phàm để làm nữ chiến thần giết địch bảo vệ quốc gia thì trong truyện cô ấy cầm kiếm lêm chỉ vì báo thù cho ái nhân chứ không phải vì đại nghĩa cứu trợ gì ai cả.