Kết quả của mấy đêm làm bài tập nhóm liên tục là trái
ngọt, hơn nữa Dương Ánh Chúc còn một mình giải quyết hết các câu hỏi mà cả lớp đưa ra. Nếu nói về khoản thuyết trình đầu nó nhảy số thôi rồi.
Tan tiết tôi đi vệ sinh với Chúc, con bé rửa mặt xong, tắt vòi nước quay qua nhìn tôi: "Tao cảm giác Cẩm Giang nó sao sao ý."
"Sao?"
"Nó đối xử với mày khác gì người hầu không? Xong mày còn cứ đi theo sau nghe nó sai nữa, mày có bị sao không thế?"
Tôi không vui khi nghe Chúc nói vậy: "Ghê vậy, cái gì mà sai với cả người hầu ở đây? Nếu mày trong hoàn cảnh của người ta mày có cười nói vui vẻ hay hoạt bát hiếu động được không? Không thích nó thôi đừng nói như thế."
Hơn hết lần làm Powerpoint này điểm của nhóm chúng tôi đạt tối đa công của Giang là nhiều nhất. Với cả gần đây tôi hay giúp đỡ Giang một số chuyện vặt, trông người ta bất tiện mà mình trơ mắt nhìn nó rất khó chịu.
"Bọn con gái lớp mình nói sau lưng, là vì mày thấy nó giàu nên mới đi sau bợ đỡ. Tao ức chế mới nói, mày đừng để lòng tốt đặt sai chỗ. Hồi học cấp hai nghe bảo con đấy cũng không tốt đẹp gì đâu, cũng hãm một chín một mười với Diệu Thương. Mày liệu mà cẩn thận."
Tôi không quan tâm đến lời của Chúc lắm, bởi vì sau khi xong Powerpoint thì tôi và Cẩm Giang cũng không liên lạc. Tôi thì bình thường với mọi mối quan hệ, còn Giang chắc chắn hạn chế tiếp xúc với bạn bè.
Tôi giúp đỡ người khác là vì tôi muốn tôi thích, chứ làm gì có ai lợi dụng được tôi?
* * *
"Ê mày, trưa nay đi ăn cơm với tao."
Phúc tựa người vào cửa sổ lớp tôi nói vọng vào.
Chúc gập sách vở, nhìn qua cửa gật gù: "Được, chọn quán nào ngon đi."
"Anh Thy đi chung nhé."
Phúc nhìn tôi, còn luồn tay qua mấy thanh chắn cửa đưa một hộp sữa milo.
Tôi đứng dậy vươn người lấy hộp sữa, gật gật đầu: "Cảm ơn."
Sự thiên vị rõ ràng này đã khiến cho bạn cùng bàn của tôi nổi điên, nó quay sang chất vấn Phúc: "Của tao đâu?"
"Mày đâu có thiếu, cần gì một hộp sữa của tao?"
Câu nói chí mạng này khiến Chúc chỉ có thể hậm hực ngồi xuống.
Hết giờ Giang nhắn tin vào nhóm, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy chủ động mở lời, mà còn mời bọn tôi ăn lẩu miễn phí. Tôi không đọc tin nhắn nên lúc ra về mới biết, Giang gọi tôi ngay lúc Chúc kéo đi ăn trưa.
Tôi nhìn Chúc đầy suy nghĩ, bây giờ nếu không đi thì bạn ấy sẽ đi một mình. Cuối cùng tôi thì thầm vào tai Chúc sau đó nhìn về phía Giang gật gật đầu, bởi vì mấy người trong nhóm ai cũng có việc bận, nếu không đi thì tôi cứ thấy thế nào ấy. Tôi không muốn bạn ấy nảy sinh cảm giác bị bỏ rơi, đã từng là người bị bỏ rơi trong mối quan hệ bạn bè, tôi cực ghét và hiểu cảm giác đó.
Giang đột ngột nhìn về phía Phúc: "Phúc đi cùng nhé."
Phúc cười gượng, khẽ vuốt vuốt tóc rồi gật đầu đồng ý.
Vậy là chúng tôi có một nhóm bốn người kéo nhau đi ăn lẩu bò. Quán này của nhà Giang, cậu ấy nói hôm nay chúng tôi có thể ăn thoải mái. Nói thật chưa bao giờ tôi thấy Giang nhiệt tình như thế, cũng là lần đầu tiên cậu ấy cởi áo giáp xuống đối xử với chúng tôi như những người bạn.
Sau hôm đó quan hệ của chúng tôi tốt hơn hẳn, Giang thường xuyên cùng tôi xuống nhà ăn ăn trưa với Chúc, thỉnh thoảng có Phúc đi cùng. Mà hầu như lần nào Phúc cũng đi cùng chúng tôi. Bởi vì tính tôi hướng này hướng kia, chơi với bạn bè khá hòa đồng, nhưng mỗi cái học môn chuyên kém nên thỉnh thoảng bị kì thị.
Mục đích của tôi là thi đại học, thế nên tôi học nhiều nhất ba mốn khối Văn Toán Anh, các môn còn lại đều rất ổn, riêng môn chuyên lại cực kém. Lớp ba lăm người thì xếp thứ ba mươi. Mà Dương Ánh Chúc và Lê Cẩm Giang hai người tôi chơi cùng lại chưa bao giờ ngoài top năm.
Vào một buổi chiều nhạt học xong tiết tôi thấy Phúc ở ngoài cửa chờ sẵn, cậu ấy nói trước khi đi học thêm muốn cùng tôi đi ăn xiên. Tôi đồng ý, sự vui sướng không giấu được hiện rõ trên mặt: "Đi ăn ở đâu thế?"
Phúc cười đáp: "Gần lớp học thêm thôi, ăn xong mình vào học luôn."
"Đi thôi, đi thôi."
Tôi háo hức chuẩn bị đi cùng cậu ấy thì bị một giọng nói gọi lại.
"Anh Thy."
Tôi quay đầu nhìn Cẩm Giang, cô ấy đang lăn bánh xe về phía này.
"Chúng tớ định đi ăn xiên, Giang chưa về à?"
Tôi nhìn cô bạn xong lại liếc ngang liếc dọc, bình thường bảo mẫu phải vào đây đưa cô ấy ra xe mới phải.
"Hôm nay cô giúp việc đón tớ muộn tại xe hỏng."
Giang nhìn chúng tôi ngập ngừng: "Tớ đi cùng các cậu được không?"
"Được thôi, vậy chúng mình ra ngay ngoài cổng trường đi. Có gà rán ngon cực."
Bọn tôi ăn gà rán ở quán đối diện trường, vì là khách ruột nên thấy chúng tôi chủ quán rất phấn khởi: "Ôi khách quen nay lại đến à?"
Tôi để cặp xuống ghế cười tươi nói: "Đến tiêu tiền cho chị đây."
"Thế lại hay quá, mấy đứa ăn gì cứ chọn nhé."
"Vâng ạ."
Tôi đưa menu về phía Cẩm Giang: "Giang chọn trước đi."
Giang mở to mắt hỏi tôi: "Cậu không chọn à?"
Chưa kịp lên tiếng thì Phúc đã trả lời: "Anh Thy đi đâu cũng chỉ ăn một món duy nhất thôi, chắc không cần chọn đâu."
Tôi nghe cười ngại ngùng, đây là thói quen.
Giang ăn gà sốt cay, tôi gọi hamburger còn Phúc thì ăn một món mới.
Tôi nghiêng đầu nhìn Phúc: "Mỗi lần cậu đều ăn một món khác nhau nhờ."
"Gọi thử, có gì cho cậu ăn ké."
Khi hamburger được mang lên Phúc kiểm tra trước, thấy thế tôi liền nghiêng người nhìn hành động tiếp theo của cậu ấy: "Cậu làm gì thế?"
"Lấy cà chua ra, cậu không ăn được cà chua sống mà. Vừa nãy quên không nhắc chị chủ."
Cẩm Giang nhìn hai người chúng tôi, sau đó nói một câu khiến tôi không biết trả lời thế nào: "Hai cậu thân nhau nhỉ."
"Bình thường thôi, đi chung nhiều nên thói quen dễ thấy."
Tôi cười đáp qua loa, không thể nói toẹt ra là bọn tớ đang tán tỉnh nhau được.
Phúc nhìn tôi, sau đó quay sang Giang trả lời: "Quen nhau cũng lâu, bọn tớ chơi chung nhóm."
Tôi âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng, hiện tại là bạn, sau này thì không chắc.
Chúng tôi nói chuyện khá vui, cho đến khi Cẩm Giang mặt mày đỏ bừng, hai mắt đầy nước như sắp khóc.
Tôi lo lắng lấy khăn cho cậu ấy: "Cậu sao thế?"
"Tớ không ăn được cay."
"Sao cậu lại gọi sốt cay?"
Tôi với tay lấy hộp khăn giấy vội vàng rút ra.
Giang vừa lau nước mắt đang chảy vì cay xè vừa nói: "Tớ muốn thử, cay nhẹ thì được cái này hơi quá rồi."
Tôi gọi coca, Giang thì không gọi nước, thế là tôi nhanh tay với cốc nước lọc của Phúc đưa cho Giang: "Mau uống đi."
"Lần sau cậu không ăn cay được thì đừng gọi mấy món có ớt."
* * *
Đặc sản lớp tôi là trai xinh gái đẹp, thế nên vừa vào đầu năm chúng nó bắt cặp gần nửa lớp. Sáng sớm đến tôi thấy Lê Việt Trung mua đồ ăn nhét vào ngăn bàn của Lan Chi, thằng này lại đổi đối tượng cưa cẩm. Mà sao chúng nó thích yêu cùng lớp thế nhỉ, chia tay rồi làm bạn kiểu gì?
Hôm nay có lịch trực nhật nên đến sớm, Diễm Quỳnh quét lớp còn tôi giặt giẻ lau và lau bảng đổ rác. Thấy Quỳnh lúi húi cầm chổi quét tôi hơi ngạc nhiên, bình thường Lại Thiên Lộc vẫn trực thay con bé.
Lúc đổ rác về thấy mọi người đều tụ tập ở bàn mình, tôi không hiểu ngồi xuống nghe thử.
"Chia tay rồi."
"Chia tay rồi á, vãi thật."
"Nhanh thế."
"Bảo sao nay tao thấy Diễm Quỳnh trực nhật."
Bọn con gái đang nói về vụ chia tay của cặp đôi yêu sớm nhất lớp, Hiên tặc lưỡi: "Tao biết mà, Lại Thiên Lộc đào hoa bỏ xừ."
Bình thường chúng tôi chia nhau ra lau bảng, tôi lau tiết một thì Diễm Quỳnh lau tiết tiếp theo. Hết tiết hai thấy bảng vẫn chưa lau, tôi nhìn lên bàn đầu của dãy thứ hai, Quỳnh đang nằm gục xuống bàn.
Lê Việt Trung biết rõ hai đứa đã chia tay nhưng vẫn nhìn lên Thiên Lộc ngồi sau Quỳnh: "Lộc, lên lau bảng hộ nó đi mày. Hai đứa chúng mày gục hết rồi ai làm?"
Thiên Lộc không phản ứng, cậu ta cũng nằm gục xuống bàn.
Tôi phát hiện con trai con gái lớp mình sau khi có cặp chia tay bỗng dưng đều trở thành ca sĩ.
"Rồi em sẽ gặp một chàng trai khác.."
"Từ nay ranh giới của hai chúng ta.."
Hai người buồn nhưng cả lớp thì vui, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy chúng nó hát đi hát lại mấy câu kiểu vậy.