Hiện Đại Gió Qua Miền Nhiệt Đới - Vương Linh

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Vương Linh, 20 Tháng chín 2023.

  1. Vương Linh

    Bài viết:
    10
    Chương 40.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từng mẹ được gọi tên khi đến lượt, mọi người chúc nhau may mắn. Đến lượt Trúc rồi, thấy lo lắng và hồi hộp, lúc trèo lên bàn mổ lại thấy sợ, chân tay cứ run lẩy bẩy.

    - Em sợ à? Run lập cập kìa

    Anh bác sĩ cười, tai vẫn đeo tai nghe điện thoại, thỉnh thoảng vẫn nhận cuộc gọi bình thường.

    - Em ngồi cong lưng lên mới gây tê được.

    - Em đang cố đây mà không cúi gập được nữa.

    - Ờ, lưng ngắn bụng lại to.

    Bác sĩ gây tê lại cho nằm xuống, người giữ lưng, người gập chân cho lưng cong lên, loay hoay chọc kim mấy lần mới gây tê được.

    - Có biết gõ vào đâu không?

    - Không ạ

    - Được rồi, anh mổ nhé

    - Vâng

    Chỉ nghe tiếng rẹt một cái. Trúc bất giác kêu lên.

    - Em đau à?

    - Không ạ.

    - Làm anh giật mình, tưởng thuốc lại chưa tác dụng. Em mổ đứa đầu ở đâu thế?

    - Ở viện tỉnh ạ.

    - Viện đa khoa á? Bé đầu được bao cân?

    - Vâng. 3 cân mốt ạ.

    Chỉ thấy anh cười khẩy. Kíp mổ cùng cười.

    Trúc hơi hoảng:

    - Sao vậy ạ?

    - À, vết mổ của em dài quá, không sao, anh sẽ cắt hết đi rồi khâu lại cho em gọn gàng, rạch thế này ẩu quá, ngang hết cả bụng còn gì.

    - Vâng

    - Đứa đầu con gì? Gái hay trai?

    - Con gái ạ

    - Thế biết giới tính đứa thứ hai chưa? Con trai nhé.

    Trúc chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng thằng bé khóc ré lên, kiểu đang ngủ bị lôi ra nên nghe giọng nó rất khó chịu. Nó kêu lên xong im được ngay, lại ngủ tiếp luôn được. Cô y tá quấn tã cho nó rồi đặt lên cân:

    - Ba cân tư nhé. Xong quay ra hỏi:

    - Đặt tên con là gì? Tên đầy đủ?

    Rồi cô ý ghi tên hai mẹ con vào 2 cái băng đeo tay Trúc và chân nó, cô bế nó đến sát mặt Trúc:

    - Mẹ nhìn con nhé, con trai đây nhé.

    Cô y tá vừa nói vừa vạch tã cho Trúc tận mắt xác định giới tính con luôn, rồi bế đi ngay.

    Trúc chỉ kịp nhìn thấy mặt nó tròn tròn, trắng trẻo, sạch sẽ với hai cục thịt nhỏ hai bên tai. Vậy là có dấu hiệu nhận dạng rồi.

    - Lẽ ra là em mổ xong rồi nhưng bây giờ anh sẽ gây tê thêm một lần nữa để gỡ ruột cho em rồi mới khâu lại được, em bị dính ruột be bét cả, thuốc tê lần một sắp hết tác dụng. Nên em sẽ ra sau các bàn khác khoảng 30 phút nhé?

    - Vâng

    - Lần trước họ mổ tệ quá, dính be bét thế này.

    Anh bác sĩ vừa làm vừa lẩm bẩm.

    Cuối cùng cũng xong. Lần này Trúc vẫn tỉnh như sáo, không ngủ lịm như lần trước, họ cho nằm sang phòng bên cạnh, thỉnh thoảng lại có y tá ra hỏi:

    - Nhấc được chân lên chưa?

    Họ hỏi đến sốt ruột, mà hình như họ cũng sốt ruột:

    - Chưa nhấc được chân lên á? Hơn 20 phút rồi, sao lâu thế nhỉ? Bao giờ được thì gọi nhé.

    Phải đến phút thứ 40-50 gì đấy, mới nhấc được cái chân lên. Trúc gọi thông báo. Họ kiểm tra, xem phản xạ ở cả 2 chân rồi mới cho lên xe đẩy Trúc về phòng. Từ khu mổ, họ trùm chăn kín mít lên người Trúc, xuống tầng 1, băng qua sân sang khu phòng bệnh. Nghe tiếng gió rít ầm ầm, chắc trời trở rét. Đến nơi, mấy người nhấc bổng Trúc lên, đặt xuống giường. Khu này chắc có máy sưởi nên ấm áp, dễ chịu.

    - Nằm im đấy, hôm nay không được đi lại nhé. Người nhà đâu? Có gì thì gọi y tá nhé, em bé khoa Nhi sẽ chuyển xuống sau.

    Bà ngoại vội vào hỏi:

    - Đau không con?

    - Con không thấy gì, chắc thuốc vẫn còn tác dụng.

    Bà ngoại hướng mắt sang giường bên cạnh.

    - Họ mổ lâu thật đấy, đợi sốt cả ruột, từ sáng đến tận chiều, nhà kia nhập viện sau mà về phòng từ lâu rồi, em bé cũng về rồi.

    - À, con bị dính ruột, phải kéo dài thời gian mổ, hồi phục cũng mất nhiều thời gian hơn.

    Bố nó le te lại gần ngó, giờ mới thấy mặt.

    - Nãy bà đón tay cháu à?

    - Không, bố nó lên rồi nên để bố nó đón tay.

    - Anh bế con rồi, ngủ khìn khịt, có 2 mẩu tai hai bên, không lẫn vào đâu được. Mặt tròn xoe, môi đỏ.

    Anh vừa kể vừa cười tủm tỉm. Đến tối thì thằng bé được bế về phòng, nó còn chưa thèm dậy. Túm được con, Trúc vội vạch tay chân ra xem, đếm đủ các ngón tay ngón chân rồi vạch lưng, xem bụng, nhìn khắp lượt. May quá, không có gì bất thường. Lúc vạch tai ra xem, hic, một bên lỗ tai của nó bé tí, chỉ vừa 2 đầu que tăm tre, lỗ tai kia thì to bình thường. Trúc lẩm bẩm:

    - Không biết ống tai nó có bình thường không, không biết có sao không, có nghe được không.

    - Không sao đâu, một lỗ tai của nó vẫn to mà.

    Anh an ủi. Trúc vẫn ghi thù, lườm anh, không nói gì.

    - Trong viện có khoa Nhi mà, mai đưa con đi khám cũng được.

    - Vậy anh đi đăng ký khám đi.

    - Giờ tối rồi, thôi để mai hỏi bác sĩ rồi bà đi đăng ký cũng được.

    Anh ở lại một đêm, trải chiếu dưới đất, ngủ khìn khịt đến sáng thì về sớm đi làm. Đêm đến, Trúc bắt đầu thấy ngâm ngẩm đau nhưng cũng không quá khó chịu. Anh bác sĩ giỏi thật, mổ lần 2 mà không đau như lần 1. Sáng hôm sau, Trúc đi lại trong phòng cho đỡ ê ẩm, vừa thò đầu ra hành lang đã bị hỏi:

    - Chị mổ bao giờ?

    - Trưa qua ạ.

    - Chưa được một ngày, về giường đi, chưa đi được đâu, bục chỉ bây giờ.

    Nghe khiếp thật, vậy là lại về nằm. Lần này nhanh về sữa hơn, thằng bé cứ dạy, bú một hơi rồi lại ngủ tiếp, chả khóc lóc gì, thỉnh thoảng chỉ e e vài tiếng. Trúc lại càng lo tợn, giục bà đi hỏi chỗ đăng ký khám tai cho nó.

    Bà đi một lúc rồi về, cầm theo tờ phiếu khám:

    - Bác sĩ bảo sáng mai bế nó lên khám hoặc trước khi xuất viện, lúc nào cũng được. Mẹ nộp tiền rồi.

    Hôm sau thằng bé đi khám mà nó khóc kinh quá nên không khám được, bà lại bế về.

    - Bác sĩ bảo hôm khác quay lại cũng được.

    Thằng ranh con, về phòng lại ngủ khìn khịt. Nhìn nó đẹp trai thật, mặt tròn, mắt to, da trắng căng mịn, không xấu như chị nó lúc sinh nhưng cái mũi vẫn hơi tẹt. Nó cũng ăn uống dứt khoát, ăn xong là ngủ, chả phiền hà gì ai. Thỉnh thoảng nó cũng mở đôi mắt to tròn của nó nhìn hiêu nhìn vượn một lát, đạp chân duỗi vai một tí rồi lại lăn ra ngủ. Nó hay vặn mình, nhăn mặt, đỏ cả người nhưng rồi lại ngủ tiếp được.

    Thằng bé bên cạnh cũng hơn ba cân. Bà nó bảo chọn giờ đẹp, xem mấy thầy rồi mà cuối cùng không mổ được giờ ý, chậm mất 1 tiếng. Hóa ra giống nhau cả, ai chọn được giờ, trời định rồi.

    - Thế thằng ku nhà bà mổ lúc mấy giờ? Bà kia hỏi.

    - 11giờ 15 bà ạ. Chọn lúc 9h 30 mà không được.

    - Ô, thế á, 11 giờ 15 là giờ đẹp nhất hôm đó đấy bà ạ, nhà tôi chọn giờ đấy mà không được.

    - Vậy ạ, thế tôi không rõ, cháu nhà tôi đi xem thì bảo phải ngoài 9h.

    - Không, 11 giờ hơn mới đẹp, thầy nhà tôi xem chuẩn lắm

    Trúc nghe hai bà buôn chuyện, tủm tỉm cười, mỗi thầy một phách, mỗi sách một kiểu. Cứ lành lặn là tốt rồi. Còn cái tai kia không rõ thế nào nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười 2024
  2. Vương Linh

    Bài viết:
    10
    Chương 41. Thay đổi.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Vương Linh

    Bài viết:
    10
    Chương 42

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Vương Linh

    Bài viết:
    10
    Chương 43.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Vương Linh

    Bài viết:
    10
    Chương 44.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Vương Linh

    Bài viết:
    10
    Chương 45.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...