Những vần thơ mộc mạc, giản dị của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào, xúc động. Ngọn lửa tình yêu dành cho quê hương, đất nước và con người Việt Nam cứ cháy mãi. Sức sống bất diệt, dù trong hoàn cảnh khốc liệt, đối mặt với muôn vàn khó khăn, vất vả, trở ngại vẫn giữ vững niềm tin, ý chí, nghị lực, không ngừng nỗ lực, phấn đấu vươn lên với tấm lòng, tình yêu dân tộc tha thiết. Chiến tranh mang đến nhiều nỗi đau, mất mát cho cả dân tộc. Đọc bài thơ, ta cảm nhận được lòng yêu nước, tinh thần đoàn kết của cả dân tộc luôn tin tưởng, hy vọng về ngày mai tươi sáng. Gió Lào Cát Trắng Tác giả: Xuân Quỳnh Ngọn gió Lào cát trắng của đời tôi Tôi của cát của gió Lào khắc nghiệt Trong gió nóng những trưa hè ngột ngạt Mẹ ru tôi hạt cát sạn hàm răng Vừa lớn khôn tôi đã biết đào hầm Dưới bom đạn gió Lào vẫn thổi Và trên cát lại thêm cồn cát mới Cỏ mặt trời lăn như bánh xe Cuộc đời tôi có cát chở che Khi đánh giặc cát lại làm công sự Máu đồng đội và máu tôi đã đổ Trên cát này mà gió quạt vừa se Cây tôi trồng chưa đủ bóng che Bom giặc cắt lá cành tơi tả Củ khoai ở đây nhỏ hơn củ khoai cánh đồng màu mỡ Trái mãng cầu rám vỏ - gió đi qua Đọng nắng thôi, cát chẳng đọng mưa Bàn chân lún bàn chân thêm bỏng rát Giữa gió cát, giữa những ngày ác liệt Tôi nghĩ về tha thiết một màu xanh Một rừng cây trĩu quả trên cành Tôi vun gốc và tay tôi sẽ hái Nhà của tôi, tôi sẽ về dựng lại Ánh ngói hồng những gương mặt mai sau Em mới về em chưa thấy gì đâu Chỉ có cát và gió Lào quạt lửa Ngọn gió bỏng khi đi thành nỗi nhớ Cát khô cằn ở mãi hóa yêu thương Dẫu đôi khi tôi chẳng bằng lòng Với cái cát làm bàn chân rát bỏng Với cái gió làm chín lừ da mặt Mảnh đất cằn khoai sắn ít sinh sôi Tôi sẵn lòng đem hiến cả đời tôi Cho cát trắng và gió Lào quạt lửa.