

Tên bài thơ: Gió lạnh mùa đông
Tác giả: Tháp Nhân
Theo gió lạnh mùa Đông về băng giá.
Giữa vườn trăng hoa lá cũng buồn hơn.
Nhớ về ai tim giá lạnh dỗi hờn.
Sao ngoảnh mặt cho nỗi buồn giá buốt.
Cô đơn đến đã trở thành quen thuộc.
Tim đơn côi trong bóng tối thì thầm.
Nói một mình như nhắn gửi người thân.
Họ cũng chẳng ấm lòng khi Đông đến
Rét cô đơn khi trăng lùa gió bện.
Cũng đau lòng khi tâm sự đầy vơi.
Nén lòng chi khi đã vỡ tan rồi.
Cũng nhức nhối từng cơn trời giá lạnh
Đều như nhau là những người bất hạnh
Ôm nỗi lòng băng giá tại vì đâu.
Dưới vầng trăng có thêm một kẻ sầu.
Cũng vì ai mà nỗi niềm tức tưởi.
Mùa Đông ơi họ đi về hai lối.
Ngọn gió não nùng giá lạnh biết bao nhiêu.
Ước mơ chi gió se lạnh ban chiều.
Có vội vã đi tìm hơi thở ấm
Tác giả: Tháp Nhân
Theo gió lạnh mùa Đông về băng giá.
Giữa vườn trăng hoa lá cũng buồn hơn.
Nhớ về ai tim giá lạnh dỗi hờn.
Sao ngoảnh mặt cho nỗi buồn giá buốt.
Cô đơn đến đã trở thành quen thuộc.
Tim đơn côi trong bóng tối thì thầm.
Nói một mình như nhắn gửi người thân.
Họ cũng chẳng ấm lòng khi Đông đến
Rét cô đơn khi trăng lùa gió bện.
Cũng đau lòng khi tâm sự đầy vơi.
Nén lòng chi khi đã vỡ tan rồi.
Cũng nhức nhối từng cơn trời giá lạnh
Đều như nhau là những người bất hạnh
Ôm nỗi lòng băng giá tại vì đâu.
Dưới vầng trăng có thêm một kẻ sầu.
Cũng vì ai mà nỗi niềm tức tưởi.
Mùa Đông ơi họ đi về hai lối.
Ngọn gió não nùng giá lạnh biết bao nhiêu.
Ước mơ chi gió se lạnh ban chiều.
Có vội vã đi tìm hơi thở ấm