Hay trêu chọc nghĩa là thích sao?
Nếu nói vậy thì Chuột con chắc thích tôi đấy, một tí ti. Thằng bé là người duy nhất trừ thằng bạn cùng bàn là quan tâm tới tôi đủ nhiều để mà trêu, ừ thì hai đứa cũng có tí bạn bè từ trước khi tôi thích thằng nhỏ đấy, ngạc nhiên chưa.
Lần đầu tiên là khi chúng tôi vẫn còn học lớp mười. Hôm đấy là sau tiết phụ đạo, hình như là môn Anh. Chúng tôi mới tan học, tôi vẫn còn đang dọn cặp sách, thì đột nhiên..
- Này.
Tôi hơi khựng lại, nghiêng đầu một cách khó hiểu nhìn Chuột con đang đứng cạnh mình, đang cười nhe răng và chỉ chỉ tay đi đâu đó. Tôi cũng tò mò ngó theo, thì đoán xem tôi thấy cái gì nào?
Vâng, chính xác, đó là xác một con gián. Gián xịn, kích cỡ tiêu chuẩn, nằm ngửa chờ tôi đeo bao tay giải phẫu.
Ai dạy thằng nhỏ đùa ác vậy trời? Giả dụ là con em tôi đang đứng đây, chắc nó rú ầm lên rồi đấy.
- Ừ, thì?
Thấy thái độ bình tĩnh đến quái lạ của tôi, đến lượt nhóc con quay lại, nhìn tôi đầy hoài nghi:
- Không sợ à?
- Không? Nó chết rồi mà.
Còn sống tôi cũng không sợ.
Trừ phi bị gián đậu lên người, còn không thì mấy con gián cũng không moi được tiếng la hét nào từ tôi đâu. Nghiên cứu sinh vật mà sợ sinh vật thì còn nói chuyện làm gì nữa, não bộ tôi được lập trình để phù hợp với năng lực đó mà.
Có vẻ chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, Chuột con hơi ngơ ra, sau đó gật gù giơ một ngón tay cái:
- Bạn còn dũng cảm hơn ối đứa con trai.
Chuyện.
Tôi phổng mũi, ừ, tôi thất bại đến mức tự hào khi được khen là không sợ côn trùng đấy. Cứ mặc kệ tôi, mặc kệ tôi đi.
* * *
Lần thứ hai là một ngày mùa đông. Khoảng thời gian này tôi bắt đầu rung rinh với nhóc con rồi, chỉ là bản thân tôi dường như vẫn còn phân vân. Tính tôi vốn ổn định và an toàn, nếu không nhìn thấy tương lai thì nhất định không bước vào. Đúng là đôi khi tương lai tôi thấy chỉ là ảo ảnh, nhưng chỉ cần nhận ra điều đó, tôi cũng không do dự bước ra.
Tôi đang ngồi ở bàn của mình, viết bài hay là đọc truyện gì đó, thì tự nhiên có một ngón tay thon dài xinh đẹp chìa đến trước mặt tôi, nom khá nổi bật trên nền giấy trắng. Tôi ngơ ngác, ánh mắt rời từ trang giấy, ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt phảng phất nét cười tinh nghịch của người đối diện.
- Hm, gì thế?
Tôi nghiêng đầu khó hiểu, đưa ngón tay vuốt nhẹ qua ngón tay Chuột con. Không thấy gì khác thường, tôi ngước đôi mắt nhìn cậu hoài nghi.
- Huh, không lạnh à?
Nhóc con cũng chớp mắt nhìn lại tôi, nét mặt toát ra vẻ vô tri ngơ ngác.
- Không? - Tôi chớp mắt nhìn lại, lúc này tôi biết nhóc con định trêu mình rồi, dù đang nhướn mày ra vẻ khó hiểu nhưng miệng tôi thì cười tủm tỉm, ánh mắt lóng lánh vẻ đắc ý: "Không trêu được tao đâu"
Thằng bé có vẻ quê, dợm chân tính chạy về bàn mình. Nhưng trong khoảnh khắc, nhóc con hình như dừng lại một chút. Có vẻ trêu tôi chưa thành, thằng bé cũng hơi cay cú, nên nhất định phải hạ được tôi mới có thể học yên sống ổn được.
Thằng bé đổi qua tay khác, đưa tay vuốt sượt qua má tôi, ở phần da lộ ra khỏi lớp khẩu trang.
Ngón tay này thì lạnh thật, tôi có chút giật mình, đưa tay ôm má và hơi lùi lại, miệng la lên:
- Ê, tay này thì lạnh thật nha!
Khóe môi nhóc con nhếch lên, để lộ một nụ cười rất nhạt. Giờ tôi cũng mơ hồ không rõ nụ cười ấy có thật hay không nữa. Tôi chỉ biết, ngón tay cậu lạnh, nhưng má tôi nóng ấm, tựa như đang ngồi bên bếp lửa đỏ những ngày bé thơ.
Tôi thường có phản xạ né tránh tự nhiên với mọi loại tiếp xúc cơ thể. Trừ phi tôi phải cảm thấy rất thoải mái, như nắm tay em gái, hoặc là gác chân lên chân mẹ lúc xem phim chẳng hạn. Không thì cảm xúc cũng đang quá không ổn, như khi tôi để yên cho thằng cùng bàn vỗ vai an ủi khi tôi bị điểm kém. Kiểu như vậy.
Thế nên khi nhóc con chạm vào tôi, tôi mất một lúc mới ổn định và ý thức được chuyện gì mới lướt qua đời mình.
Tôi, vừa mới bị trêu.
Bằng một hành động vốn có thể coi là tán tỉnh.
Bởi một tên nhóc con chỉ vừa mới hơi có liên hệ với mình chưa bao lâu trước đó.
Ơ, tên này gan nhỉ?
Không sợ con người ta đánh cho à?
Ừ, tại tôi bị bất ngờ thôi, không là tôi cũng đánh.
Hay là không nhỉ?
Tôi không biết.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại xoa xoa bầu má trong khi đầu óc trở nên lâng lâng như thể vừa nốc một hơi hết một ly rượu đầy.
Và tôi cũng không biết được mình đang nghĩ gì nữa.
* * *
Cũng từ đó, tôi xác định sẽ theo đuổi nhóc con đến cùng.
Ít ra thì tôi tin rằng không chàng trai nào muốn chạm vào một cô gái mà họ ghét cả.
Thường thì thằng bé trêu tôi không mang ác ý, dù là trước hay sau khi tôi thích thằng bé, vậy nên tôi không lấy gì làm khó chịu. Về sau thằng bé cũng không trêu tôi mấy nữa, có trêu thì mấy trò chọc ghẹo của thằng bé cũng chỉ ở mức vô hại trở xuống, cũng chưa từng xoáy vào ngoại hình, học lực hay sở đoảng của tôi để trêu. Dù cũng có thể là tại trêu tôi chán quá, giờ nghĩ lại tôi cũng tự thấy bản thân nhàm chán đếch chịu được, nhưng kể cả thế, thì cậu nhóc của tôi cũng hết sức đáng yêu.
Cậu ấy thực lòng có nhiều mặt rất mực dịu dàng.
Cậu ấy không thích tôi, một cách rất ngọt ngào.