Thỉnh thoảng tôi lại có một giấc mơ, giấc mơ cứ vài năm tôi lại mơ một lần. Tôi sinh ra tại thành phố biển, được ba mẹ đưa đi tắm biển từ thuở 5 -6 tuổi, và mỗi lần có dịp về lại quê vào mùa hè là tôi chẳng thể nào không đi thăm bờ biển ấy. Vậy mà tôi lại chẳng hề biết bơi. Tôi thích nước lắm, chồng tôi cũng bảo vậy. Anh có điều kiện dắt tôi đi du lịch nhiều nơi có biển, anh biết bơi nhưng chỉ thích đứng trên bờ ngắm người người qua lại, vũng vẫy trong nước. Tôi ấy à, đã thấy biển thì phải xuống bơi cho được. Anh chiều tôi lắm, tôi muốn thì anh cũng phải theo, để canh tôi ấy, tôi chẳng biết bơi nên sợ tôi trôi theo dòng nước mất hihi.. Sống ở thành phố cũng đã được chục năm. Thỉnh thoảng tôi lại hay nằm mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy trời nắng đẹp, tôi chạy chiếc xe máy cũ theo một đường vòng xuống dưới chân cầu, đường vòng ấy cứ dài mãi, dài mãi, vòng thoai thoải không quá quanh co. Hai bên con đường ấy là các loại nào là hoa dại, hoa giấy, màu hồng, xam và và chen nhau ven đường, tươi sáng, rực rỡ. Cuối con đường ấy vậy mà lại là một bến đò, người ta ngồi rải rác trên con đê ngăn dòng nước, những con đò nhỏ cập vào đê, bán đủ thứ nào là chè, cháo, hủ tiếu, phở.. người bán dưới đò, khách thì trên đê cứ thế vừa ăn vừa nói cười. Trong mơ tôi cứ chạy xe máy ra đê buổi trưa, tới khi đến nơi thì đã là chiều mát. Chẳng thể nhớ nổi tôi đi cùng ai, nhưng cứ ra đến đê, màu hoàng hôn buông, cùng nào là hoa, cỏ, nước non.. cảnh vật cứ gọi lại tuyệt hơn cả tuyệt. Mỗi lần mơ như thế tôi lại nhớ, dù bình thường tôi chẳng nhớ được gì trong giấc mơ. Và tôi biết là lúc tôi lại cần dọn ít đồ và về với biển. Nơi có nắng gió, nhưng mát cả tâm hồn tôi. 14.12.22.