"Giang Trừng, Giang Trừng ngươi xem ta nói đúng không?"
Ngụy Vô Tiện nhìn căn nhà mới được dựng ở trấn Thải Y dưới Vân Thâm Bất Tri Xứ. Đây là tòa nhà đầu tiên được dựng cao như vậy, nhà được dựng ngay giữa khu vực trung tâm trấn, gồm sáu tầng hiên ngang ngạo nghễ, nhìn rất bắt mắt.
"Ừ, cũng đúng" Giang Trừng ngồi trong quán trọ nhìn ra, nhìn được một lúc hắn lại nói: "Sao ngươi không kéo Lam Vong Cơ đi xem, kéo ta làm gì?"
Ngụy Vô Tiện rót một chén Thiên Tử Tiếu uống cạn: "Ngươi biết đó, hôm nay Vân Thâm Bất Tri Xứ tổ chức học ngoài trời mà người ngồi giảng lại là y, ta đâu thể cứ làm phiền y được" Ngụy Vô Tiện lại rót một chén nữa.
"Ngươi cũng biết quan tâm hắn quá đó, còn gọi ta đi làm người thế thân" Giang Trừng lườm nguýt hắn một cái rồi cũng cầm chén rượu lên uống.
Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi, đừng phũ phàng như vậy, lâu lâu người đến Cô Tô ta dẫn người đi uống Thiên Tử Tiếu, ngươi còn trách ta"
"Vậy ta phải cảm ơn ngươi rồi"
Nói xong hai người cùng cạn chén. Mùa đông ở Cô Tô rất lạnh, ở trên Vân Thâm Bất Tri Xứ thậm chí còn có tuyết rơi, phủ lên khắp cây cỏ trắng xóa cả một vùng. Lúc này mà uống Thiên Tử Tiếu đúng là ấm cả người. Ngụy Vô Tiện nhớ đến Lam Vong Cơ ngồi ngoài trời cả ngày, lúc thì đánh đàn khi lại đọc sách giảng giải cho đám môn sinh, nghĩ mà đau lòng: Nhị ca ca ngoan lúc về nhất định sẽ sưởi ấm ngươi
"Giang Trừng, chúng ta chơi một trò chơi" Ngụy Vô Tiện đề nghị
Giang Trừng tỏ vẻ đề phòng: "Ngươi lại tính làm trò gì?"
"Không có gì, ta với ngươi thi ai lên đến mái của tòa nhà sáu tầng kia trước sẽ thắng, người thua phải trả tiền rượu và mua cho người thắng ba vò Thiên Tử Tiếu"
Ngụy Vô Tiện hứng khởi đứng dậy, vừa nói vừa chỉ lên mái tòa nhà kia. Nghĩ đến Giang Trừng nhất định sẽ coi là vô vị nên Ngụy Vô Tiện lập tức chặn miệng hắn: "Đừng nói đường đường là Giang tông chủ mà lại sợ thua ta nha" Ngụy Vô Tiện che miệng cười hì hì
Bịch.. Giang Trừng trừng đập tay xuống bàn đứng dậy: "Ai nói ta sợ, chơi thì chơi, hứ.." nói rồi hắn đi ra ngoài. Ngụy Vô Tiện liền chạy theo, bình sinh Giang Trừng ghét nhất những kẻ dám coi thường mình sao hắn có thể để mình bị khi dễ dễ dường như vậy
Hai người đứng dưới chân tòa nhà, nhìn nhau một cái
"Được rồi đếm đến 3 sẽ bắt đầu" Giang Trừng lên tiếng "1.. 2.."
Giang Trừng chưa đếm tiếng thứ ba Ngụy Vô Tiện đã bật lên tầng thứ nhất. Mắt hắn mở to hét một tiếng "Ngụy Vô Tiện!" lập tức bay theo
"Ngươi dừng lại cho ta" Tử điện trong tay phát ra ánh sáng tím. Giang Trừng quất một roi về phía hắn, hắn nhếch mép cười dễ dàng né sang một bên: "Ta thắng chắc rồi"
Vừa dứt câu vài giây, Ngụy Vô Tiện đã đứng ở mái cao nhất của tòa nhỏ. Giang Trừng nhảy một lên, chỉ tay vào hắn giọng khó chịu: "Ngụy Vô Tiện, ngươi chơi ăn gian"
Ngụy Vô Tiện nhún vai: "Ta nào có, không có luật nên không thể nói như vậy được"
"Ngươi.. ngươi"
"Được rồi, ta lấy ba vò Thiên Tử Tiếu, ngươi trả tiền" Hắn cười với Giang Trừng một cái rồi bay xuống, ôm trong tay ba vò rượu rồi chạy biến đi mất
"Ngụy Vô Tiện cái đồ mặt dày nhà ngươi" Giang Trừng đứng trên cao nhìn hắn chạy khuất bóng mà tức đến muốn hộc máu.
Ngụy Vô Tiện trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giờ đã vào chiều, trên núi mây mù bao phủ thời tiết ngày càng lạnh hơn. Ngụy Vô Tiện khi xuống núi không mang theo áo khoác nên lúc này cảm thấy vô cùng lạnh, hắn nhanh chóng trở về Tĩnh thất. Đốt ly hương trên bàn lên, mùi đàn hương nhẹ nhẹ kết học với mùi thơm của Thiên Tử Tiếu đúng là hoàn hảo.
Ngụy Vô Tiện rút trong người ra một lá bùa, là một người giấy màu vàng, ngón tay vẽ vẽ vài đường trên không khí rồi điểm vào lá bùa. Ngụy Vô Tiện thiết đi, người giấy hóa đỏ từ từ cử động.
Nhị ca ca ta liền đi tìm ngươi.
Người giấy nhảy xuống khỏi bàn lách qua khe cửa đi ra ngoài. Vù vù.. hắn vừa đi được một đoạn, cơn gió thổi qua cuốn theo cả người giấy: Aiza, quên mất mình là tờ giấy nhỏ bé, gió thổi liền bay.
Phải một lúc sau, Ngụy Vô Tiện mới tìm đến sân trước của Tàng Kinh Các nơi Lam Vong Cơ đang ngồi giảng. Đám môn sinh chia thành hai nhóm, ngoài ngay ngắn theo từng bàn ở hai bên, phía trên vị Hàm Quang Quân cao lãnh vẫn đang chăm chú đánh đàn, mái tóc cùng y phục bị gió thổi mà bay phất phới.
Người giấy nhỏ hiên ngang chạy vào khoảng giữa hai nhóm môn sinh, đi đến bên y
"Tư Truy, Tư Truy" Lam Cảnh Nghi chợt nhìn thấy người giấy liền nhỏ giọng gọi
Lam Tư Truy làm khẩu hình bằng hắn im lặng, nhưng bản thân cũng nhìn người giấy kia. Nó chạy đến dưới chân, theo y phục mà bò lên người y. Đu người qua phía sau bám theo dây của mạt ngạch leo lên bên tai: "Nhị ca ca, đến thăm ngươi đây?" người giấy đỏ nói bên tay y.
Nghe tiếng của hắn, ngón tay trên đang đánh đàn dừng lại, ừm nhẹ một cái.
Các môn sinh đang nhập tâm nghe thì tiếng đàn bị ngưng, hướng mắt về phía Hàm Quang Quân lại thấy một người giấy nhảy từ trên tai người xuống. Cả đám chăm chú nhìn không chớp mắt.
"Nhị ca ca, ngươi có lạnh không?" người giấy ngước đầu nhìn y
"Không lạnh, ta có áo choàng" Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn, ôn nhu đáp
Người giấy trèo lên đàn tìm đến tay y ngồi lên: "Ngươi còn nói không, tay ngươi lạnh ngắt này" vừa nói cái mông giấy vừa cọ cọ
Lam Vong Cơ im lặng, mắt vẫn không rời hắn
"Vậy đi, ngươi về phòng ca ca ủ ấm ngươi"
Nghe thấy câu này, mi mắt y hơi động sắc mặt không thay đổi nhưng hai bên tai đã ửng đỏ. Tuy hai người nói chuyện không lớn, nhưng ai nấy ngồi dưới đều nghe được, cả đám không khỏi cúi đầu đỏ mặt.
Lam Vong Cơ ôm người giấy trong tay đứng dậy
"Nghỉ ở đây, giờ Thân tiếp tục, học trong Tàng Kinh Các"
Cả đám đứng dậy cúi đầu thi lễ với y rồi tản ra.
"Hàm Quang Quân"
"Chuyện gì?" Y nhìn người giấy nhỏ trong lòng
"Ngươi thả ta xuống, ta về phòng trước" Lam Vong Cơ hơi khó hiểu, hắn lại nói tiếp: "Ta về rồi ra cửa đón ngươi"
Như hắn nói. Sau khi trở về thân xác của mình, Ngụy Vô Tiện cầm một vò Thiên Tử Tiếu lên uống đưa tay lau khéo miệng rồi mở của đi ra ngoài. Đúng lúc này, Lam Vong Cơ cũng về tới, vừa thấy y Ngụy Vô Tiện đã nhào vào lòng hắn ôm chặt. Lam Vong Cơ một tay giữ bên eo hắn, một tay vuốt nhẹ mái tóc.
"Nhị ca ca.." Ngụy Vô Tiện buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn y. Y cũng theo phản xạ mà nhìn hắn. "Nhị ca ca, ta ủ ấm ngươi" Nói rồi liền kéo y xuống mà hôn. Đôi môi Hàm Quang Quân hơi lạnh sau liền bị hắn cắn mút truyền hơi ấm. Lam Vong Cơ phối hợp chủ động xâm nhập vào bên trong, hương vị Thiên Tử Tiếu còn còn trong miệng hắn khiến y say đắm. Nụ hôn ngọt ngào ấm áp đánh bay cái lạnh mùa đông rét buốt!