Gia đình..
Chiều hôm đó, Hiếu nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, nhớ lại lúc mà mẹ và cha của thằng bé lo lắng cho chị Lan khi chị lại một lần nữa ngã bệnh. Sau đó không lâu, một trận cãi nhau giữa đôi vợ chồng để có thể tìm cách chữa trị lâu dài cho đứa con gái của họ.
Đó chỉ là một trận cãi nhau bình thường giữa đôi vợ chồng mà thôi. Thế nhưng, hậu quả sau đó người tính cũng chẳng bằng trời tính.
"Anh đã nói rồi, để con bé ở trên đây là tốt nhất!" Lại nữa, thằng bé lại nghe tiếng của cha nó nói lớn. Hiếu hiểu rằng sẽ lại có một trận cãi nhau nữa nên nó lấy cái gối trên giường, bịt hai bên lỗ tai lại, nhắm thật chặt mắt. Thế nhưng, chẳng có tác dụng gì nhiều, Hiếu vẫn nghe tiếng cãi nhau giữa mẹ và cha thằng bé. "Trang thiết bị của bệnh viện thành phố sẽ tốt hơn là mấy cái bệnh viện cổ lỗ sĩ ở dưới quê!"
"Anh không nghe gì hả?" Tới mẹ của thằng bé nói, "Trên trang thông tin có đề cập đến việc những người bị hen suyễn thường rất dễ tái phát bệnh nếu sống trong điều kiện quá nhiều bụi bẩn. Anh nhìn xem, trên thành phố này có chỗ nào không khí trong lành chứ?"
"Vậy ở dưới quê sẽ trong lành ư? Em không thấy dưới quê người ta cũng đang xây dựng cao ốc, lầu chín tầng, quán ăn, tiệm xe hơi.. ư? Chẳng khác nào trên thành phố chứ?"
"Nhưng vẫn sạch hơn trên này. Mỗi lần đi ra đường thì em đều phải đeo khẩu trang huống gì con mình. Đường xá, xe cộ đông như kiến, khói bụi độc hại. Anh muốn giết con của mình ư?"
"Thôi mệt quá! Anh không muốn nói với em nữa!" Sau tiếng quát của cha Hiếu, thằng bé nghe một tiếng rầm lớn ở phía cửa.
"Anh muốn đi đâu thì đi luôn đi!"
Lại một tiếng rầm khác, lần này có lẽ là phía cửa phòng của cha mẹ.
Hiếu ngồi dậy, tim của thằng bé vẫn đập nhanh và mạnh, nó có thể nghe thấy cả tiếng thình thịch lớn như ai đó đang đóng đinh vào tim nó. Thật sự rất đau. Cơn đau nhói, khó thở này là sao? Thằng bé chưa bao giờ thấy cha mẹ của nó cãi nhau như thế này. Có lẽ là do lần này chị của Hiếu lên cơn hen nặng gấp nhiều lần so với mấy lần trước.
Hiếu rời khỏi phòng mình, đi ra ngoài phòng khách, chẳng có ai.. Thằng bé buồn bã, nó tìm đến phòng của chị mình.
Cốc cốc cốc!
"Là em hả?" Phía bên trong, chị Lan hỏi. Dường như chị đã biết là thế nào em của mình cũng đến tìm.
"Dạ vâng!" Hiếu nói.
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
"Mắt chị." Hiếu ngạc nhiên. Đôi mắt của chị Lan có một đường viền tím đen như gấu trúc, sưng mọng lên.
"Không sao đâu. Vào đây đi." Chị Lan trấn an Hiếu, đứng đợi đứa em nhỏ của mình bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
"Lúc nãy.." Hiếu ngồi trên giường, nói.
"Ừ, cha mẹ lại cãi nhau nữa." Chị Lan tiếp lời.
Hiếu không biết nên nói gì lúc này, môi cậu như thể không nhấc lên được, chúng cứ dính chặt với nhau sau câu nói của chị Lan.
"Lại đây." Chị Lan nói, dang rộng hai cánh tay chờ đợi.
Nước mắt của Hiếu lăn dài trên gương mặt, cậu lao vào lòng chị mình. Mùi hương từ cơ thể của chị khiến cậu trấn tĩnh bản thân lại một xíu, nhưng vẫn còn thấy rất đau đớn - không phải đau về thể xác, mà là đau về tâm hồn. Tâm hồn mỏng manh của một đứa trẻ mười hai tuổi đang nhói đau khi nhìn thấy gia đình nó cãi nhau. Thế nhưng bản thân Hiếu không biết rằng chị của thằng bé còn khổ sở hơn - Lan đã khóc suốt cả đêm đến sưng mọng và tím cả mắt.
"Ngoan nào! Ngoan nào! Có chị ở đây. Không sao đâu. Mọi chuyện.. khụ khụ! Mọi chuyện.. khụ khụ! Khụ khụ khụ!" Chị Lan bỗng lên cơn ho.
"Chị.."
Chị Lan xua tay, "Không sao! Không sao! Khụ khụ.. khụ khụ!" Tiếng ho bây giờ đã trở lên lớn hơn. Từng đợt ho đều mang một sức nặng khủng khiếp, dường như muốn đè lên cả ống thở trong mũi và họng của Lan. Cô gái nhanh lục lọi trong cái tủ gần đó một chai hít mũi.
"Chị Lan." Hiếu cảm thấy lo lắng.
Chị Lan đưa chai hít mũi lên miệng, cố gắng hít nhiều hơi thật sâu.. thế nhưng cơn ho chưa chấm dứt. Lan nhìn vạch chỉ thị liều đã về 0, cô tính nói gì đó với Hiếu nhưng không thể. Lan ngả người xuống gối, thở gấp, từng nhịp thở của cô chị như đánh mạnh vào tâm trí của Hiếu khiến thằng bé hoảng hốt, tìm kiếm xung quanh xem có bất kỳ thứ gì có thể giúp chị mình. Thuốc trong chai hít trị hen suyễn đã hết, trên bàn hay trong mấy hộc tủ cũng chẳng còn.
Không được! Không được!
Hiếu không tìm được gì cả, thằng bé quơ tay làm rớt cái ly trên bàn xuống. Ngay khi cái ly chạm xuống mặt sàn nhà, nó vỡ tan làm nhiều mảnh.
Mọi thứ đã vượt quá tầm khả năng.
"Có chuyện gì vậy?" Bỗng Hiếu nghe thấy tiếng mẹ mình. Thằng bé nhanh chân chạy ra khỏi phòng, thấy mẹ mình đang đi tới thì giọng lắp bắp như gà nuốt dây thun, "Mẹ! Mẹ! Chị Lan!"
"Chị con làm sao?" Mẹ của Hiếu bỏ thằng bé, chạy về phía cánh cửa đang hé ra.
Cánh cửa bật tung. Trước mặt của bà Như, một cảnh tượng kinh hoàng mà có lẽ bà không bao giờ có thể quên được trong suốt cuộc đời mình. Tính mạng của con gái bà đang ngàn cân treo sợi tóc.
* * *
Chưa đầy một tiếng sau, Lan đang nằm trên một cái cáng có bánh xe cùng năm người, trong số đó là mẹ của Lan và đứa em Hiếu đang chạy theo dọc hành lang bệnh viện.
Đôi mắt của Lan đờ đẫn nhìn mẹ mình, bà nắm tay của Lan trong lúc chạy, tựa hồ có thể té nếu vấp phải bất cứ chỗ nào.
Lan không thể nói được gì vì miệng cô gái đã bị bịt lại bằng máy dẫn oxy.
"Con đừng sợ, mẹ sẽ làm tất cả! Đừng lo lắng gì cả! Con sẽ không sao đâu!" Bà Như nói, tay bà run rẩy khi cầm lấy đôi tay lạnh như nước đá của đứa con.
Lan nhìn đứa em trai của mình đang chạy theo cái cáng mà chị nằm, ánh mắt chị toác lên một vẻ buồn bã khắc khổ.
Cuối cùng, khi cái cáng được đẩy tới phòng cấp cứu, bà Như và Hiếu dừng lại, đứng nhìn cánh cửa đang đóng và phía trên là một tấm bảng để chữ "PHÒNG CẤP CỨU" màu đỏ tươi cùng với dấu chữ thập.
Bà Như nhìn Hiếu, rồi lập tức quỳ xuống một chân trước mặt đứa con của mình, đặt hai tay lên đôi vai nhỏ nhắn của thằng bé, bà nói với vẻ trấn an, "Đừng lo, chị của con sẽ không sao đâu."
Dù được mẹ mình cố làm cho bình tĩnh lại, Hiếu vẫn thấy khiếp hãi với cảnh tượng chị của mình quằn quại trong cơn hen. Có lẽ là rất khó thở. Có lẽ là đau đớn lắm. Có lẽ.. và hàng đống cái có lẽ khác nữa khiến cho Hiếu bồn chồn, không yên được.
Thằng bé đi lại băng ghế gần đó, ngồi xuống, mắt thường xuyên theo dõi cánh cửa mà chị của nó vừa được đưa vào.
Mẹ của Hiếu, bà Nhưcũng thế, gương mặt của bà hiện lên vẻ lo lắng. Lấy ra một cái điện thoại, gọi cho ông Lâm, cha của tụi trẻ.
Tút.. tút.. tút! Thuê bao..
Bà Như tức giận, gọi thêm nhiều cuộc nữa nhưng không được. "Không biết ông ta đang làm cái gì nữa. Gọi hoài mà cũng không bắt máy là sao?"
Hiếu đôi lúc cũng nhìn mẹ mình, thấy bà cắn móng tay, bộ móng mà bà đã sơn lên màu đỏ và vẽ những con bướm trắng một cách khéo tay. Bà lo lắng cho đứa con tới nỗi không quan tâm đến thứ mà bà yêu thích nữa - việc chăm sóc móng tay.