Chương 10: Ăn cơm chung
Càng ngày Minh Long và Xuân Thành càng thân thiết với nhau hơn mặc dù hai người không có quá nhiều điểm chung, thậm chí đôi khi còn trái ngược nhau: Hắn hòa đồng, cậu khép kín, hắn yêu toán, cậu thích văn, hắn đọc truyện tranh, cậu đọc truyện chữ v. V.. Nhưng chính vì vậy mà họ có thể học hỏi bổ sung lẫn nhau, giúp nhau tiến bộ ở những điểm yếu của mỗi người.
Hắn giúp cậu tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, kéo cậu ra khỏi căn phòng của mình, dẫn dắt cậu giao tiếp nhiều hơn với mọi người.
Bù lại những buổi làm bài tập chung ở nhà Xuân Thành làm Minh Long cảm thấy ấm áp, chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ ở lâu trong một căn phòng như vậy chỉ để đọc sách và làm bài tập cùng người khác.
Vô hình chung hai người xích lại gần nhau hơn, và tình cảm của Minh Long dành cho Xuân Thành cũng lớn dần, hắn quyết định bồi dưỡng tình cảm này một cách từ từ để tới một ngày nào đó khi thời cơ chín muồi sẽ tìm cách thổ lộ, còn hiện tại thì hắn đã rất thỏa mãn.
Tốc độ tiến bộ của Xuân Thành trong việc học đàn làm mẹ hắn khen luôn miệng, bà chưa bao giờ dạy một người học trò nào giỏi như cậu: ' Học một hiểu mười.'Đó là lời mẹ hắn nói, làm hắn cũng có chút ghen tị xen lẫn tự hào thay cho cậu.
Từng nốt nhạc của bài ' One's Man Dream ' vang lên một cách điêu luyện và đầy cảm xúc bên tai làm hắn biết từ naỳ hắn chỉ có thể nhìn theo Xuân Thành mà không thể tiếp tục kèm cặp cậu như hồi đầu nữa.
Cũng phải thôi, vì mục tiêu của Xuân Thành là thì vào nhạc viện hoặc ít nhất là một trường đại học nào đó liên quan tới chuyên ngành âm nhạc, nên cậu phải cố gắng nhiều hơn ngay từ bây giờ. Ngoài thời gian ở lớp đàn và lớp Toán ra phần lớn cậu dùng để luyện ngón thêm ở nhà, đôi lúc cuối tuần sẽ thư giãn giải trí cùng Minh Long hoặc đọc thêm sách văn học.
Còn Minh Long, gia đình cho hắn lựa chọn theo sở thích của mình, hắn quyết định lựa chọn thi vào trường đại học thể dục thể thao ở thành phố Hồ Chí Minh. Và hắn cũng đã liên tục rèn luyện thể lực của mình qua các buổi đá banh và chạy bộ quanh sân lòng chảo.
"A lô, xin hỏi ai ở đầu dây đó ạ?" Minh Long thay mẹ hắn bắt máy khi bà đang bận giảng bài cho các học viên.
"Minh Long hả, Cô Lan, mẹ Xuân Thành đây. Con nói với Thành hôm nay chịu khó đón xe ôm về giúp cô nhé, xưởng đang bận quá." Giọng người phụ nữ gấp gáp.
"Dạ vâng, con sẽ chuyển lời cho Thành ạ.'
Minh Long nói cho Xuân Thành nghe lời dặn của mẹ cậu, sau đó hắn gợi ý:
"Tí tớ đưa cậu về hen."
"Cảm ơn cậu trước nha." Xuân Thành đã quen với sự nhiệt tình của hắn.'
Hắn biết cậu đã đồng ý, thầm vui mừng vì cậu không khách sáo với mình như những ngày đầu nữa. Hắn chợt nghĩ tình cảm của hai người như là một cái cây vậy, lâu ngày chăm sóc sẽ giúp nó lớn lên.
Hắn rất ngưỡng mộ ba mẹ mình, mặc dù đã có với nhau hai đứa con nhưng họ luôn dành cho nhau tình cảm như thuở ban đầu. Ba hắn đi xa không quên đem quà về cho mẹ hắn, đôi khi chỉ là một bó hoa sen hái ở ao nhà khách, hay một chậu bông hồng mua được ven đường. Còn mẹ hắn sẽ hỏi thăm ba hắn có mệt không mỗi khi ông đi xe về, rồi đem ra cho ông ly nước, dùng khăn lau mặt trong lúc ông ngồi nghỉ ngơi. Minh Long thầm nhủ sau này cũng sẽ đối xử tốt với người yêu mình như thế.
Đưa Xuân Thành về tới nhà, Minh Long quay xe đi một lúc thì quay lại. Xuân Thành ra mở cửa, cậu ngạc nhiên:
"Có gì không Long?"
"Tí nữa ai đưa cậu đi học thêm Toán? Hay mình đợi cậu ăn cơm xong rồi về nhà mình đi chung hen."
Trong lúc Xuân Thành đang nghĩ ngợi, hắn bồi thêm:
"Không phiền đâu, tớ thích đi chung với cậu, vui mà hì hì."
Nụ cười với sự nhiệt tình của Minh Long làm bất cứ ai cũng khó mà từ chối, Xuân Thành cũng không phải ngoại lệ:
"Vậy cậu vào ăn cơm với mình luôn rồi tụi mình đi."
Minh Long không khách sáo bước vào, trong nhà chỉ có chị Hằng giúp việc, là người bà con xa của mẹ cậu. Chị Hằng báo lại rằng mẹ cậu với chú Minh ăn cơm ngoài xưởng nên hai người cứ ăn trước đi. Minh Long hỏi mượn điện thoại để thông báo về nhà, vô tình nhắc Xuân Thành gọi ra xưởng báo cho mẹ cậu việc có Minh Long đưa đi học, điều này làm bà có thêm thiện cảm với cậu bạn tốt bụng của con mình.
Bữa cơm đơn giản đậm chất miền Tây, cá rô đồng kho với ít tép, canh chua cá hú, cùng chén nước mắm mặn dầm ớt làm hắn vừa ăn vừa hít hà.
Thỉnh thoảng cậu lại gắp cho hắn ít tép, hắn gắp lại cho cậu miếng cá, hai người ăn cơm vô cùng vui vẻ.
Ăn xong hai trái chuối tráng miệng hai người lên phòng nghỉ ngơi. Căn phòng của Xuân Thành đã trở nên quen thuộc với sự xuất hiện thường xuyên của Minh Long. Hắn tự nhiên với tay lấy cuốn truyện tranh ngồi đọc trong khi Xuân Thành tranh thủ luyện đàn, khung cảnh yên bình và hòa hợp đến lạ.
Mười lăm phút sau, hai người bước ra cửa, Minh Long nở nụ cười chào chị Hằng rồi lấy xe chở Xuân Thành về nhà hắn để lấy sách vở trước.
Hắn giúp cậu tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, kéo cậu ra khỏi căn phòng của mình, dẫn dắt cậu giao tiếp nhiều hơn với mọi người.
Bù lại những buổi làm bài tập chung ở nhà Xuân Thành làm Minh Long cảm thấy ấm áp, chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ ở lâu trong một căn phòng như vậy chỉ để đọc sách và làm bài tập cùng người khác.
Vô hình chung hai người xích lại gần nhau hơn, và tình cảm của Minh Long dành cho Xuân Thành cũng lớn dần, hắn quyết định bồi dưỡng tình cảm này một cách từ từ để tới một ngày nào đó khi thời cơ chín muồi sẽ tìm cách thổ lộ, còn hiện tại thì hắn đã rất thỏa mãn.
Tốc độ tiến bộ của Xuân Thành trong việc học đàn làm mẹ hắn khen luôn miệng, bà chưa bao giờ dạy một người học trò nào giỏi như cậu: ' Học một hiểu mười.'Đó là lời mẹ hắn nói, làm hắn cũng có chút ghen tị xen lẫn tự hào thay cho cậu.
Từng nốt nhạc của bài ' One's Man Dream ' vang lên một cách điêu luyện và đầy cảm xúc bên tai làm hắn biết từ naỳ hắn chỉ có thể nhìn theo Xuân Thành mà không thể tiếp tục kèm cặp cậu như hồi đầu nữa.
Cũng phải thôi, vì mục tiêu của Xuân Thành là thì vào nhạc viện hoặc ít nhất là một trường đại học nào đó liên quan tới chuyên ngành âm nhạc, nên cậu phải cố gắng nhiều hơn ngay từ bây giờ. Ngoài thời gian ở lớp đàn và lớp Toán ra phần lớn cậu dùng để luyện ngón thêm ở nhà, đôi lúc cuối tuần sẽ thư giãn giải trí cùng Minh Long hoặc đọc thêm sách văn học.
Còn Minh Long, gia đình cho hắn lựa chọn theo sở thích của mình, hắn quyết định lựa chọn thi vào trường đại học thể dục thể thao ở thành phố Hồ Chí Minh. Và hắn cũng đã liên tục rèn luyện thể lực của mình qua các buổi đá banh và chạy bộ quanh sân lòng chảo.
"A lô, xin hỏi ai ở đầu dây đó ạ?" Minh Long thay mẹ hắn bắt máy khi bà đang bận giảng bài cho các học viên.
"Minh Long hả, Cô Lan, mẹ Xuân Thành đây. Con nói với Thành hôm nay chịu khó đón xe ôm về giúp cô nhé, xưởng đang bận quá." Giọng người phụ nữ gấp gáp.
"Dạ vâng, con sẽ chuyển lời cho Thành ạ.'
Minh Long nói cho Xuân Thành nghe lời dặn của mẹ cậu, sau đó hắn gợi ý:
"Tí tớ đưa cậu về hen."
"Cảm ơn cậu trước nha." Xuân Thành đã quen với sự nhiệt tình của hắn.'
Hắn biết cậu đã đồng ý, thầm vui mừng vì cậu không khách sáo với mình như những ngày đầu nữa. Hắn chợt nghĩ tình cảm của hai người như là một cái cây vậy, lâu ngày chăm sóc sẽ giúp nó lớn lên.
Hắn rất ngưỡng mộ ba mẹ mình, mặc dù đã có với nhau hai đứa con nhưng họ luôn dành cho nhau tình cảm như thuở ban đầu. Ba hắn đi xa không quên đem quà về cho mẹ hắn, đôi khi chỉ là một bó hoa sen hái ở ao nhà khách, hay một chậu bông hồng mua được ven đường. Còn mẹ hắn sẽ hỏi thăm ba hắn có mệt không mỗi khi ông đi xe về, rồi đem ra cho ông ly nước, dùng khăn lau mặt trong lúc ông ngồi nghỉ ngơi. Minh Long thầm nhủ sau này cũng sẽ đối xử tốt với người yêu mình như thế.
Đưa Xuân Thành về tới nhà, Minh Long quay xe đi một lúc thì quay lại. Xuân Thành ra mở cửa, cậu ngạc nhiên:
"Có gì không Long?"
"Tí nữa ai đưa cậu đi học thêm Toán? Hay mình đợi cậu ăn cơm xong rồi về nhà mình đi chung hen."
Trong lúc Xuân Thành đang nghĩ ngợi, hắn bồi thêm:
"Không phiền đâu, tớ thích đi chung với cậu, vui mà hì hì."
Nụ cười với sự nhiệt tình của Minh Long làm bất cứ ai cũng khó mà từ chối, Xuân Thành cũng không phải ngoại lệ:
"Vậy cậu vào ăn cơm với mình luôn rồi tụi mình đi."
Minh Long không khách sáo bước vào, trong nhà chỉ có chị Hằng giúp việc, là người bà con xa của mẹ cậu. Chị Hằng báo lại rằng mẹ cậu với chú Minh ăn cơm ngoài xưởng nên hai người cứ ăn trước đi. Minh Long hỏi mượn điện thoại để thông báo về nhà, vô tình nhắc Xuân Thành gọi ra xưởng báo cho mẹ cậu việc có Minh Long đưa đi học, điều này làm bà có thêm thiện cảm với cậu bạn tốt bụng của con mình.
Bữa cơm đơn giản đậm chất miền Tây, cá rô đồng kho với ít tép, canh chua cá hú, cùng chén nước mắm mặn dầm ớt làm hắn vừa ăn vừa hít hà.
Thỉnh thoảng cậu lại gắp cho hắn ít tép, hắn gắp lại cho cậu miếng cá, hai người ăn cơm vô cùng vui vẻ.
Ăn xong hai trái chuối tráng miệng hai người lên phòng nghỉ ngơi. Căn phòng của Xuân Thành đã trở nên quen thuộc với sự xuất hiện thường xuyên của Minh Long. Hắn tự nhiên với tay lấy cuốn truyện tranh ngồi đọc trong khi Xuân Thành tranh thủ luyện đàn, khung cảnh yên bình và hòa hợp đến lạ.
Mười lăm phút sau, hai người bước ra cửa, Minh Long nở nụ cười chào chị Hằng rồi lấy xe chở Xuân Thành về nhà hắn để lấy sách vở trước.