Hoàng Minh Long là con trai lớn của một gia đình có hai anh em, người em gái tên Hoàng Bảo Yến. Cha hắn là tài xế xe tải chuyên chở hàng nông sản ở huyện, còn mẹ hắn thì là con gái của một gia đình danh giá nhưng đã bỏ hết tất cả để đi theo tiếng gọi của tình yêu. Sau một thời gian dài thì bên nhà ngoại của mẹ hắn cũng dần chấp nhận, chỉ là hai bên không thường xuyên qua lại do khoảng cách địa lý.
Ông nội hắn mất sớm, để lại bà nội cùng năm người con, bốn trai một gái sống hòa thuận êm ấm với nhau, mỗi người khi lớn lên đều được chia vài sào đất vườn để dựng nhà và trồng trọt, trong đó có cha hắn. Lâu dài tích cóp được cùng với vốn liếng của mẹ hắn đủ để hai người dọn ra khu nhà gần chợ huyện Bình Long sinh sống.
Huyện Bình Long là một trong mười huyện của tỉnh Bình Phước, ở huyện chỉ có một trường học cho mỗi cấp, từ cấp một tới cấp ba, và không có bất cứ trường cao đẳng, đại học hay dạy nghề nào trong khu vực cả.
Nhà hắn nắm trong một khu vực yên tĩnh với vị trí khá đẹp, cách chợ hơn 100 mét, sau lưng khu nhà là bệnh viện, và cách trường học các cấp cũng không quá 500 mét.
Địa hình ở đây không bằng phẳng mà nghiêng và dốc nhiều hơn, thành ra trước cửa mỗi nhà đều có một bậc thềm tam cấp để tránh nước tràn vào mỗi khi mưa lớn.
Bên phải căn phòng khách là một hành lang đi sâu vào nhà, nhà hắn xây ba phòng ngủ, căn phòng đầu tiên để tiếp khách, sau này để cô giúp việc ở. Căn phòng thừ hai là phòng của Minh Long, căn còn lại là ba mẹ hắn.
Cuối hành lang là phòng bếp bên tay phải, trải dài qua đến cuối bên trái là phòng tắm và WC.
Khi hắn học cấp một, cha mẹ hắn cùng nhau đi đón hắn sau giờ tan học, cha thì cõng hắn trên vai, mẹ hắn đi sau và thường đáp ứng mua cho hắn một món quà vặt: Con muốn ăn kẹo bông gòn, hay là một chai nước ngọt nhỏ 200 đồng, nói chung điều kiện gia đình hắn đã tốt hơn phần lớn những gia đình khác ở thời kì đó.
Khi hắn vào cấp hai thì cha hắn đã mua được một chiếc xe tải, mẹ hắn thì mở lớp âm nhạc ở nhà sau nhiều năm tích góp, từ đó cuộc sống gia đình đã tốt hơn rất nhiều, và cũng bận rộn hơn hẳn. Cuối năm hắn lớp 6 thì em gái hắn ra đời, mang theo sự vui sướng của cả gia đình.
Tới năm hắn học lớp 8, dưới sự gợi ý của mẹ mình thì hắn đã chọn học đàn Piano trong thời gian nghỉ hè, ngoài thời gian học thêm Toán và đi đá bóng với nhóm bạn cùng xóm.
Cuộc sống gia đình hắn diễn ra bình yên và hạnh phúc dưới sự yêu thương của cha mẹ cùng cô em gái đáng yêu, chỉ có một điều bất ổn hắn đang giấu trong lòng mà chưa biết nói với ai trong giai đoạn tuổi dậy thì, đó là hắn chỉ thích những bạn nam chứ không có bất cứ cảm giác nào với những bạn nữ.
Khi Hoàng Minh Long bước vào kì nghỉ hè năm lớp 8, máy tính (PC) và internet bắt đầu phổ biến thì hắn được dịp tiếp xúc với thế giới rộng lớn qua phần mềm chat Yahoo.
Lúc này hắn mới biết được con đường hắn đi không hề dễ dàng, định kiến xã hội, gia đình chấp nhận., những điều đó làm hắn quá khó khăn nếu phải lựa chọn. Nhưng để sống khác với bản thân hay che giấu cả đời, đó cũng không phải là cuộc sống mà hắn muốn.
Ở trường học hắn thuộc dạng nam sinh hiếu động, hòa đồng với mọi người, từ chú bảo vệ hắn hay chào mỗi buổi sáng đến cô lao công nhà vệ sinh hay những cô bán hàng trong trường, ai cũng quý mến và ấn tượng với cậu học trò lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện trên môi.
Với bạn bè thì Hoàng Minh Long là một cậu bạn thông minh, tốt bụng, hay giúp đỡ bạn bè trong việc học tập, ngoài ra hắn cũng thường tham gia đá bóng trong đội của trường với vai trò thủ môn. Hắn thích những lần giao bóng cho đồng đội ghi bàn và giữ vững khung thành trước những pha tấn công của đối thủ.
Cuộc sống hồn nhiên của tuổi học trò cứ thế diễn ra, cho tới mùa hè năm lớp 11, khi hắn gặp cậu...
Lần nghỉ hè năm lớp 11 này của Hoàng Minh Long khác hẳn những năm trước trước, vì ba mẹ hắn dự định sẽ chuyển hắn qua một trường học bên tỉnh Bình Phước để có môi trường học tập tốt hơn. Vốn là một đứa con ngoan ngoãn và chịu khó học tập nên hắn cũng không từ chối.
Trong kì nghỉ này thì mẹ hắn lại có thêm khá nhiều học viên mới ở lớp nhạc của mình, đặc biệt là những bạn nhỏ học sinh đủ lứa tuổi, vì kinh tế của huyện đã bắt đầu khởi sắc với cây trồng chủ lực là cây cao su, các gia đình có nhiều thu nhập hơn nên họ đã đầu tư cho việc học hành của con cái mình, trong đó đàn và hát là những môn học thêm được ưa chuộng nhất.
Với việc đã theo học đàn Piano được ba năm thì Hoàng Minh Long đã có thể phụ giúp mẹ mình kèm cặp cho những học viên mới vào học. Việc của hắn là ngồi nghe và đánh giá xem các học viên đã thực hành đúng bài tập hay chưa, và sửa cho họ những nốt nhạc còn sai.
Như mọi buổi sáng khác, Hoàng Minh Long thức dậy lúc 7 giờ, mở cửa phòng và bước vào nhà tắm để đánh răng cùng vệ sinh cá nhân. Bỗng nhiên hắn nghe một tiếng đàn lạ tai, khác hẳn những bài tập trong giáo án của mẹ mình.
"Si si si, la la la, sol sol sol la si đố..." Những nốt nhạc của bài hát tiếng Nga: ' Triệu Đóa Hoa Hồng' vang lên dịu dàng và êm ái. Ngạc nhiên, Hoàng Minh Long bước ra phòng tập để xem ai là người đang biểu diễn. Trước mắt hắn là một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi, cao tầm 1m7, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đang ngồi lướt những ngón tay xinh đẹp trên phím đàn.
"Sao còn giống mẹ con hơn cả mình." Hằn thầm nghĩ.
"Con về rồi nè mẹ."
"Vậy phụ mẹ kiểm tra bé Tiên đi." Mẹ hắn gọi.
Hoàng Minh Long lấy chiếc ghế rồi bước qua cây đàn của cô bé mặc áo vàng khoảng 10 tuổi:
"Em đánh cho anh nghe xem được chưa nhé." Hắn nói với cô bé.
"Vâng ạ."
"Đồ rê mi fa sol, sol fa mi rê đồ..." Những nốt nhạc cơ bản lặp đi lặp lại, đây là căn bản của những người vừa mới bắt đầu học đàn.
Sau đó liên tục những giỏ trái cây được đưa lên cân, Xuân Thành cùng một người đàn ông trung niên đọc lên những con số cùng loại trái cây cho má cậu ghi lại.
Khoảng 30 phút sau việc ghi chép đã xong, hắn cùng ba hắn phối hợp kiểm tra trước khi đưa lên xe để chở đi giao cho các vựa trái cây nhỏ hơn ở xung quanh chợ huyện.
Trong buổi học đầu tiên, thầy Tuấn cho một bài kiểm tra 45 phút để đánh giá năng lực của mỗi học sinh, chỉ thấy Minh Long viết thật nhanh như không cần suy nghĩ.
Về tới nhà, hai người lại tiếp tục công việc của mình. Tới giờ nghỉ trưa, sau khi tạm biệt Xuân Thành, Minh Long tranh thủ lấy truyện ra đọc.
"Hay thật, hóa ra Songoku là người Xayda." Hắn đọc một cách say mê, thỉnh thoảng lại cười phá lên một cách thích thú.
Ăn cơm tối xong, Minh Long xin phép mẹ đi chơi, lần này hắn chỉ đi bộ vì tiệm Internet Chú Hùng chỉ cách nhà hắn hơn 100 mét.
"Gió Mùa Hè, nick hay nhỉ?!" Vừa gõ nick của Xuân Thành nói hồi sáng, hắn tự nhủ.
Vừa tính thêm nick cậu vào mục Friends, nơi Minh Long hay add những người bạn cùng lớp hay ở xóm của mình, đột nhiên hắn dừng lại.
Không biết có gì đó thôi thúc, hắn tạo thêm mục riêng để lưu nick của cậu:
"Cậu ấy đặc biệt hơn." Hắn thầm nghĩ.
Giomuahevn has been added to your Messenger List and Address Book, pending his or her reponse to your request.
Những năm này ở miền quê hay vùng cao vùng sâu như Bình Long thì điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, một phần do mạng viễn thông chưa được kết nối, một phần các hộ gia đình vẫn quen với việc sử dụng điện thoại bàn hơn.
Xu hướng này đang dần dần thay đổi khi các hãng điện thoại tranh nhau quảng cáo thị trường.
Changtraithangbay: Thứ bảy này cậu rảnh không? Cậu mới lên đây ở chắc còn lạ chỗ lắm, để tớ đưa cậu đi cho biết Bình Long nhé?
Nhắn tin xong, Minh Long tranh thủ ngồi tán gẫu với bọn bạn đủ chuyện trên đời, chỉ có chủ đề về bọn con gái là hắn ngồi nghe mà không nói gì, lâu lâu ừ ừ vài câu, lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ về Xuân Thành, hắn biết mình đang để ý tới cậu bạn đáng yêu này.
Vừa tán gẫu trong nhóm, hắn vừa tranh thủ kiểm tra màn hình chat nick cậu. Không phụ sự mong đợi của hắn, mười phút sau nick cậu sáng lên, trên màn hình hiện ra dòng chữ quen thuộc: 'Giomuahevn is typing..'
Giomuahevn: Oki. Mình mang theo nước cho cậu luôn ha.
Hai người trò chuyện vui vẻ một hồi, Minh Long biết thêm được Xuân Thành lên mạng chủ yếu để nghe nhạc và chơi game, vì cậu cũng không có bạn bè mới ở đây, bạn bè cũ thì lâu ngày không liên lạc dần xa lạ.
Game mà Xuân Thành thường hay chơi là Audition, được dựa trên một bộ truyện tranh, dần phổ biến và được tung ra ở Hàn Quốc, sau đó được phát triển ở một số nước châu Á như: Hồng Kông, Nhật Bản, Việt Nam, Đài Loan, Thái Lan.. Audition cũng được toàn cầu hóa tại một thời điểm trong đó phần lớn là người Mỹ và người Việt.
Trò chơi này miễn phí, thu lợi nhuận thông qua việc buôn bán đồ ảo, như trang phục của người chơi.
Hai người bắt đầu với bài Swan Lake, bài nhạc này nằm trong màn 2 của vở Ballet Hồ Thiên Nga.
Thỉnh thoảng Minh Long cũng thấy ba mẹ hắn nghe qua radio, theo lời kể lại thì đây là bài nhạc mà ngày xưa ba hắn thu vào cát sét cho mẹ hắn nghe những lúc hai người hẹn hò.
Hai người chơi vui vẻ cho tới khi thấm mệt, Minh Long tiếc nuối nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị tính tiền ra về, không quên trao đổi số điện thoại bàn với Xuân Thành.
Ba giờ chiều, Minh Long đang đứng trước gương vuốt lại mái tóc của mình. Trong gương là một chàng trai khỏe mạnh với nụ cười tỏa nắng, bộ đồng phục đá banh màu đen làm hắn thêm phần nam tính và chín chắn, sau lưng áo hiện rõ dòng chữ Minh Long.
"Ổn rồi." Minh Long tự nhủ.
Ba hắn đã lái xe đi làm từ trưa, Minh Long chào mẹ rồi dắt xe ra cửa. Cũng là những con dốc dài nhưng hôm nay hắn cảm giác bàn đạp nhẹ hơn hẳn.
Chọn một ghế đá có tầm nhìn rộng từ công viên, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi. Hắn tranh thủ kể cho cậu nghe những kỷ niệm của mình trong thời gian đi học. Nào là tiết thể dục ông thầy bắt ra công viên chạy mỗi người 3 vòng, nào là trước khi nghỉ hè trường tổ chức dọn dẹp, cuốc đất trồng cây xung quanh trường và công viên, vâng vâng và mây mây.
Xuân Thành nghe với vẻ thích thú, cậu kể với hắn về Sài Gòn, vùng đất phồn hoa của người dân tứ xứ, trong đó có gia đình cậu. Má cậu quê gốc miền Tây, buôn bán trái cây miệt vườn lên Sài Gòn rồi gặp ba cậu. Giọng cậu chợt chùn xuống khi kể về người ba đã mất của mình.
" Thôi mình đi. "Minh Long ngắt ngang vì sợ cậu buồn khi nhớ về ba mình, mặc dù hắn rất muốn biết thêm về cậu.
" Để khi khác. "Hắn thầm nghĩ.
Hai người đạp xe hơn 500m nữa thì Minh Long chỉ về khu nhà phía tay trái của mình và nói:
" Trong này là nhà văn hóa Bình Long, phần lớn là nơi sinh hoạt cho trẻ em thiếu nhi. Hồi nhỏ ba mẹ tớ hay đưa tớ lên đây chơi. Ở đây cũng có thư viện mà ít sách mới lắm, giờ mình vào đây gởi xe trước.
Vừa chạy thẳng vào chỗ giữ xe hắn vừa giải thích cho cậu, hóa ra đường vào sân lòng chảo rất gập ghềnh và dốc cùng với việc không có chỗ giữ xe nên phải gởi ở nhà văn hóa rồi đi bộ ra đó.
Từ nhà văn hóa bước ra cổng sau tới một con đường đất đỏ, đúng như Minh Long nói, con đường rất nhỏ và hẹp, lởm chởm đá, xen kẽ vài chục cây bạch đàn trưởng thành. Xuân Thành bước đi một cách cẩn thận vì đất đỏ rất khó giặt sạch khi dính vào quần áo.
"May mà mình không mặc đồ trắng.'Cậu cười và nói.
Hôm nay Xuân Thành mặc một cái chiếc áo thun màu vàng cùng với chiếc quần jean xám bạc ngắn tới đùi, trên vai là chiếc ba lô nhỏ đựng sách và nước, nhìn có vẻ trẻ con hơn lúc đi học ở nhà hắn,
Đi thêm vài bước, trước mặt hai người là một cái sân khá rộng lớn với độ trũng khoảng 7-8 m, từ chỗ hai người đứng nhìn xuống như một thung lũng thu nhỏ.
"Tút, Tút, Tút.." Áp sát tai vào chiếc điện thoại bàn, chưa bao giờ Minh Long thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.
"Cạch." Minh Long mừng rỡ khi nghe tiếng bắt máy.
"Cho tôi hỏi ai đang ở đầu dây đó ạ?" Tiếng người phụ nữ vang lên.
"Chào cô Lan, con là Minh Long bạn của Thành, cô cho con gặp Thành được không ạ?"
"À, con trai của cô Ngọc dạy đàn phải không? Con đợi xíu cô gọi nó." Người phụ nữ đáp.'Thành ơi bạn gọi.'Minh Long nghe vọng qua điện thoại.
"Tụi mình kết đôi đi." Minh Long ra vẻ tự nhiên mặc dù trong lòng đang rất hồi hộp, nói với Xuân Thành.
"Kì lắm." Cậu mắc cỡ.
"Có sao đâu, game thôi mà."
Sau một hồi thuyết phục thì Xuân Thành cũng xiêu lòng, Minh Long thỏa mãn nhìn chứng nhận kết đôi trên màn hình, còn cậu thì vẫn đang thẹn thùng.
Hai người nhảy thêm vài bài nữa tới hơn 3 giờ chiều rồi tính tiền ra về. Lượt về lên dốc nên Minh Long dắt bộ còn Xuân Thành đi theo sau, lên tới đỉnh dốc hắn quay sang giới thiệu với Xuân Thành:
Dời ánh mắt ra xung quanh, hắn quan sát căn phòng được trang trí đơn giản mà không kém phần tinh tế, hai bên tường treo vài bức tranh thủy mặc cùng đôi câu đối.
Không lâu sau, Xuân Thành bưng lên một ly nước lọc mời hắn. Ngồi nói chuyện vài phút cậu dẫn hắn lên phòng mình trên lầu để hỏi bài.
Phòng của Xuân Thành trang trí đơn giản hơn hắn nghĩ, chỉ vài miếng dán hình Đô-rê-mon cùng với một số nhân vật hoạt hình khác.
Xuân Thành lấy bài tập Toán ra nhờ hắn hướng dẫn, vì chiếc bàn chỉ được thiết kế cho một người học nên hắn phải vòng tay qua người cậu, thoạt nhìn như đang ôm cậu vào lòng. Bầu không khí vô cùng mập mờ nhưng hai người đang tập trung vào việc học nên không nhận ra.
Hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục giảng bài mới, dần dần Xuân Thành cũng bị bài tập thu hút sự chú ý, không còn để tâm tới việc ngồi dựa vào hắn như vậy nữa.
Trong lòng Minh Long lúc này đang vô cùng vui sướng, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật với một người con trai như vậy, chưa kể Xuân Thành đang là đối tượng thầm mến của hắn.