[BOOK]Tiếng nói lớn cũng đủ cho các y tế bác sĩ nghe lồng lộng. Bác sĩ vội vàng đi vào kiểm tra tình trạng của tôi. Ông ấy vui mừng bảo:
- Thật may, cô bé đã tỉnh. Nếu hôn mê thêm 1 ngày nữa thì chắc không tỉnh lại được mất!
- Cảm ơn bác sĩ!
- Nhưng tại sao tay cử động rồi mà cậu ấy vẫn chưa mở mắt vậy bác sĩ?
- Cậu phải bình tĩnh chờ đợi chứ!
Đôi mắt dần mở ra, trước mặt tôi có rất nhiều người. Nhìn qua nhìn lại, chẳng thấy cậu ta đâu, tuy hơi hụt hẫng nhưng tôi cảm thấy rất vui.. cảm giác này, không hiểu tại sao hết! Vài ngày sau đó tôi được xuất viện một lần nữa.. Và thế là..
- Eri à, bà về với cháu rồi đây (dang tay chờ tôi chạy lại ôm bà)
- Aaaaaa bà về rồi (chạy lại ôm bà)
- Vết thương của cháu không sao chứ?
- Con không sao hết ạ. Nếu không có cậu ấy cứu thì chắc con mất mạng rồi bà ơi huhu
- Là ai đã cứu cháu của bà thế? Nhất định bà sẽ trả ơn.
- Cậu ta là một người khó ưa lắm đó bà!
- À, thì ra Eri Fujimie là một người thích nói xấu ân nhân của mình nhỉ? (Từ ngoài cửa bước vào)
- Oi oi oi, trời ơi làm gì có, mình đang cảm ơn cậu đó mà hihi
- Thật vậy sao?
- Thôi thôi, hai đứa cho bà xin. Bây giờ bà sẽ nấu món hai cháu thích được chứ? (Bà chỉ cười thôi)
Khi bà vừa nấu xong, tôi và cậu ấy lao vào giành ăn với nhau như hai đứa con nít. Từng ngày, từng giờ chúng tôi càng ngày càng thân thiết hơn! Chẳng mấy chốc đã lên 12!
Sáng hôm sau đứng trước cửa phòng tôi hét lớn!
- Miyano Akai thức dậy mau lên! Đã 6h30' rồi đó cậu biết không hảaaaaaa! (Tôi hét và đạp cửa bước vào)
- Eri Fujimie cậu làm gì mà hét lớn thế hả!
- Bây giờ có đi học không hả?
- Mình thức liền đây, đừng ồn ào nữa. Bố mẹ mình ở phòng kế bên đấy (a le lé cho cậu chừa cái tật la làng)
- Hả? Gì? B.. ố mẹ cậu đang ở phòng kế bên ư? Sao không nói sớm hả cái thằng này!
- Ai biểu cậu la hét làm gì haha!
Một cú đấm được giáng xuống vào đầu Akai! Đùa vậy được rồi, tui tìm đường chuồng trước đây huhu
Định bỏ chạy thì có người đứng trước cửa sẵn rồi..
- Cháu định đi đâu hả Eri?
- Dạ.. dạ cháu đi học ạ (oi oi oi)
- Đây không lẽ là cô con gái của Kiaomi đó hả Miwako?
- Đúng rồi anh! Là người mà hồi bé anh quyết định lấy cho Akai đó. Anh còn nhớ không (cô ấy còn cười rất tươi nữa)
- Là cô bé này sao.. Anh thật sự không nhận ra đó! Lớn lên con bé lại xinh đẹp thế này sao..
- Dạ.. con con chào hai cô chú con đi học trước ạ.. (đi rón rén thôi chứ sợ run rồi đây)
- Cậu định đi học mà không chờ tôi à con nhỏ này!
- Cậu nhanh lên đi trễ học rồi đó!
Vì tình hình lúc nãy cấp bách quá nên không kịp hỏi vụ giao ước! Cái gì mà hồi bé rồi sẽ lấy cho Akai chứ?
- Mà nè, hồi nãy cậu có nghe bố mẹ cậu nói gì không?
- Nói gì?
- Cái vụ đính.. đính ước gì đó đó!
- À, thì hồi bé bố mẹ tôi có một người bạn thân! Và họ đã quyết định làm thông gia với nhau đó mà. Nhưng tôi không nghĩ cô gái đó là cậu đâu ha Fujimie Eri! (Lườm lườm)
- Cậu nghĩ tôi cần cậu lấy hả! Tôi có người theo đuổi đầy nhé! (Xía bỏ đi luôn)
- Ê ê nói chơi thôi mà con nhỏ này! (Chạy theo sau)
Đi đến lớp thì nghe tiếng ồn ào và xì xào khắp lớp!
- Hôm nay có học sinh mới đóoooo
- Nghe nói đẹp trai lắm đó mấy cậu à
- Lại còn là người Anh Quốc
- Không biết cậu ấy sẽ đẹp ra sao, tớ mong được gặp quá đi
Tôi và Yukiko nhìn nhau.
- Thật hả Yukiko (mồm chữ o)
- Tớ nghe nói vậy đó Eri, nhất định tớ sẽ tán đổ cậu ấy cho coi ahaha (thì chúc bạn thành công hé)
- Vậy thì chúng ta đua!
- Ok con dê luôn haha kinh nghiệm tán zai đầy mình của tớ không lẽ thua cậu sao há háaaaa
- Nè con nhỏ kia, chưa biết mặt mũi ra sao thì đã muốn yêu người ta rồi hả (mặt chề chề khó ưa lắm)
- Ờ ha, nhưng mà đẹp trai là được hehe
- Bó tay cậu mà!
Đến giờ vào lớp, giáo viên cũng bước vào. Cùng bước vào là một nam sinh có mái tóc màu vàng, gương mặt lại vô cùng điển trai.
- Xin chào mọi người, tôi là Touya hân hạnh làm quen (cười một nụ cười đốn tìm)
- Cậu ấy đẹp quá à Akai (tôi mải mê nhìn cậu bạn đẹp trai mà quên rằng có một người đang rất khó chịu)
- Cậu lo học đi, nhìn cậu ta cũng không đẹp bằng tôi ahaha
- Này này cậu đừng có cười cái giọng điệu đó, coi chừng tôi đấm cậu bây giờ đó!
- Yukiko à! Tớ nhường cậu đó. (Hí hí tui có người tui thích rồi, chỉ là trêu chọc họ chút thôi mà)
- Yah Eri à cậu không chơi nữa sao. Buồn thật đó. Hay là cậu sợ Akai ghen hả hí hí?
- Làm.. làm gì có! Chỉ qua là tớ không muốn.. yêu đương thôi! Thật đó!
- Nghi ngờ hai người quá nha!
Cả hai như muốn bốc khói.. Chẳng hiểu khi Yukiko nói vậy, cảm giác có gì đó rất vui..
- Đi thôi Eri (cậu ấy nắm tay tôi kéo ra khỏi lớp)
- Nè buông ra coi! Cậu định dẫn mình đi đâu hả?
- Ra đây tớ hỏi cậu chút chuyện..
- Chuyện gì thế?
- Có phải lúc nhỏ, cậu từng chơi bóng với một cậu bé.. nhưng không may cậu bé ấy đã đá trái bóng vào tay trái cậu. Khiến nó để lại một vết sẹo nhỏ đúng không?
- Sao sao cậu biết? Lúc đó mình đã khóc rất to luôn. Nhưng cậu ấy cũng chẳng thèm dỗ dành mình gì cả! Nhưng ngày hôm sau cậu ấy đã tặng cho mình một chiếc kẹp tóc hình cái nơ để xin lỗi đó!
- Thật.. thật vậy sao?
- Cái kẹp ấy đến bây giờ mình vẫn giữ. Nhưng sau ngày hôm đó.. cậu ấy và gia đình không còn sống ở Tokyo nữa.. Mà sao cậu lại hỏi vậy?
- Cậu còn nhớ cậu nhóc đó đã nói là sẽ cưới cậu để thay lời xin lỗi khi quay lại không?
- Không.. không lẽ cậu là cậu ây sao Akai?
- Đúng rồi là mình đó!
- Cậu không đùa đó chứ, cậu ấy lúc đó yếu đuối lắm không giống như cậu bây giờ đâu (cũng không tin lắm)
- Nhờ con nhỏ nào nó mà mình đã phải cố gắng để được như bây giờ! (Thì mình chỉ trêu cậu ấy yếu đuối như cơn gái thôi à hihi)
- Không phải chứ..
Chuông vào lớp reo lên.. cả hai đi vào lớp. Trong suốt buổi học tôi cứ nghĩ đến câu "tớ sẽ cưới cậu khi quay lại" khiến tôi cứ cười như con dở.. Bỗng cô giáo cất tiếng nói:
- Yoko sẽ chuyển qua lớp chúng ta học đó mấy em! Cho nên các em hãy cố gắng giúp đỡ bạn ấy nhé!
- Chào mọi người.. mình là Yoko..
- Em muốn ngồi ở đâu vậy Yoko?
- Em ngồi với Akai Miyano được không ạ?
- Nhưng.. nhưng Akai đang ngồi với Eri rồi, em ngồi với bạn khác nha!
- À cô ơi không sao đâu ạ, em qua ngồi với Yukiko cũng được ạ (tôi lên tiếng)
- Con nhỏ này, ngồi đây đi cậu còn muốn đi đâu nữa?
- Nhưng cậu ấy muốn ngồi gần cậu mà cái thằng này?
- Nhưng tôi không muốn đổi chỗ được chưa?
- Yah (giơ tay lên định đấm thì cô giáo nói)
- Được rồi, được rồi, Akai không muốn đổi chỗ. Yoko em đi xuống ngồi với Yukiko đi.
- Liu liu cậu nhé Eri. Tôi biết ý đồ của cậu khi ngồi với Yukiko mà ahaha nên cậu sẽ không bao giờ thực hiện được đâu (xoay xoay cây bút)
- A le lé có người không muốn rời xa tôi kìa ahaha (kiểu trêu chọc cho vui í mà)
- Ai.. ai thèm. Cậu lo học đi kìa không chừng bị cô kêu lên bảng đấy
Ra về reng reng
Trên đường về nhà chúng tôi nói đủ điều với nhau.
- Akai nè cậu định sau này làm công việc gì á?
- Có lẽ là cảnh sát giống ba mình.
- Còn mình thì muốn làm luật sư giống mẹ..
- Mẹ cậu là một luật sư tài giỏi, lại còn thông minh. Ahehe tôi nghĩ cậu sẽ không bằng mẹ mình đâu (vừa nói vừa bụm miệng cười)
- Cậu vừa nói cái gì hả thằng mặt liệt kia? (Mình định giơ tay lên đấm.. nhưng đấm hụt)
- Về nhà thôi, gần tối rồi đó!
- Mà nè tuần tới mình sẽ đi thì Karate quốc tế đó cậu có định đi xem không hả Akai?
- Chắc là không.. vì tuần sau mình với bố bận công việc ở Osaka rồi. Xin lỗi cậu nha Eri..
- À không sao, bố mẹ và bà đi xem mình thi đấu cũng được mà..
Cảm giác nó hụt hẫng lắm ạ.. chẳng hiểu sao lại muốn cậu ấy đi xem mình thi đấu.
- Mà nè, cậu nhớ chiến thắng đó nha!
- Mình biết rồi, khi nào mình lấy được giải thì mình sẽ tường thuật lại cho cậu xem ahihi
- Mình không đùa nhau nha Eri..
- Mình giỡn đó mà hihi
Về đến nhà thì bố mẹ từ trong phòng đi ra. Và trông họ có vẻ nghiêm túc lắm.. bỗng mẹ gọi tôi lại nói chuyện..[/BOOK]
Hết chương sáu rồi nè, mọi người đọc cho vui nè.