56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
2784 12
Kiếm tiền
Ớt Nhỏ đã kiếm được 27840 đ
Em ngang ngược vậy đó, anh chịu nổi không?

8b4118de92c9c5b1716f391b64fe217b.jpg


Tác giả: Ớt Nhỏ


Thể loại: Ngôn tình, Hài hước, Lãng mạn

Văn án:

"Anh thay đổi tất cả là vì em đấy! Chẳng lẽ em vẫn chưa nhận ra sao nhóc?"

Hai con người, cách nhau hơn chục tuổi, tính cách trái ngược nhau. Vậy mà hắn lại rung động trước cô, nhưng cô lại không nhận ra..
 
Chỉnh sửa cuối:
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 1: Oan gia ngõ hẹp.

Tiểu Kỳ - một cô sinh viên năm cuối không có gì nổi bật ngoài tính cách vừa ngang bướng vừa trẻ con, ngoại hình nhỏ nhắn, khuôn mặt không tuổi và mang trong mình hoài bão ra trường sẽ được đi chu du khắp thế giới.

Hôm nay, vẫn chiếc xe Sirius đã qua mấy đời của ông ngoại cô, đang bon bon trên đường về thăm cậu – người đã cho cô ăn học suốt 3 năm cấp 3 thì cô gặp lại hắn – Bạch Luân – người mà cô thề không bao giờ dính líu tới loại người này.

Chuyện cũng chẳng có gì to tát bởi vì tính cô như vậy. Cô không thích những con người quá cứng nhắc, lớn hơn cô 5 tuổi và.. quen biết từ nhỏ. Đúng vậy! Cô và hắn là hàng xóm từ thời ông bà. Ngày cô ra đời là hắn chuẩn bị lên lớp 8, là chênh lệch nhau hẳn 12 con giáp. Cô cũng chẳng hiểu sao mà cô không có một chút cảm tình gì với hắn từ lúc nhỏ xíu tới tận bây giờ, hắn đã trở thành giám đốc công ty riêng và phong độ, đẹp trai hơn ngày xưa; nhưng những điều đó vẫn chẳng thể cảm hóa nổi trái tim cô. Một điều cô cũng không ưa hắn bởi vì hắn lúc nào cũng nói cô là công chúa, nhưng mang ý nghĩa mỉa mai; kiểu như là: Làm biếng, không biết đụng tay đụng chân vào việc gì, hay là điệu quá mức. Nhưng cô lại không hề như vậy nên cô rất ghét ai nói như vậy. Tính cách của cô đa phần ương ngạnh, lầm lì, nhưng cô rất thích tự lập. "Bệnh công chúa" xuất phát từ khi còn bé, cô hay bị bệnh và đau ốm nên bố mẹ cô không cho cô làm việc gì kể cả nhỏ nhất. Nên dần dần mọi người nghĩ tôi giống "Công chúa".

Quay lại với hiện tại, vì sao cô gặp được hắn? Là vì hắn mở công ty gần nhà cậu cô và còn thân thiết với cậu cô nữa chứ. Đúng thật là.. (suy nghĩ trong đầu Tiểu Kỳ).

Vừa bước vào cửa, hai khuôn mặt lạnh băng lướt qua nhau. Cậu của cô quá hiểu đứa cháu gái này nên chỉ nhắc khéo:

- Tiểu Kỳ, ai chọc cháu yêu dấu của cậu à?

- Dạ không cậu. Tự dưng cháu cảm thấy mùi sao chổi phảng phất đâu đây nên muốn ra ngoài cho bớt "xu cà na" ạ.

Nói xong cô còn kèm một cái liếc mắt xém cháy áo qua Bạch Luân. Hắn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì cậu của cô vỗ vai:

- Kệ con bé, chắc nó mới về nên mệt, mặt hơi khó ở. Lát lại tíu tít như mèo con í mà.

Hắn chỉ mỉm cười nhẹ rồi lắc đầu vì sức chịu đựng đứa cháu ngang ngược này của cậu cũng thật là cao siêu quá đi.

Sau khi ra khỏi nhà, vẫn tâm trạng bực bội ấy, cô lại cưỡi xe đi rong ruổi khắp con đường gần đấy mà 3 năm cô đã gắn bó. Thế mà chẳng hiểu sao chỗ nào cô cũng nhìn thấy hình bóng hắn.

Chuyện sẽ chẳng có gì bởi vì cậu cô hay đi làm về muộn mà cô lại có tật hay quên và ít khi ra khỏi nhà, nên cậu đã gửi gắm cô cho hắn. Nhiệm vụ của hắn là đón cô mỗi lần cô lạc đường và dẫn cô đi làm quen đường đến khi cô nhớ hết thì thôi. Cậu của cô cũng ưng hắn lắm. Mục đích cậu làm vậy chẳng qua là để cho hai đứa "mưa dầm thấm lâu". Nhưng vì cháu của cậu khó ở và khó chiều quá nên đến nay vẫn chưa có kết quả gì.

Lúc này cô cảm thấy bực mình hơn vì đã muốn trốn ra ngoài đây mà vẫn còn nghĩ đến hắn. Khiến cô tức muốn xì khói đầu. Thế là cô quyết định quay về nhà và kiếm cớ gây chuyện với hắn cho bõ tức.

Quay trở về nhà, lúc này hắn cũng đang chào cậu để ra về, cô đã trốn vào sau cửa để giả bộ va vào hắn, làm dính son lên áo sơ mi trắng tinh của hắn. Vì cô biết lát nữa hắn phải đi gặp khách hàng gấp. Nhưng người tính đâu bằng trời tính. Hắn quay ra thấy bóng ai đó đổ dài trên sàn, trong đầu hắn nghĩ chỉ có thể là nhóc Tiểu Kỳ mới làm dăm ba trò này thôi.

Hắn vẫn bước ra cửa bình thường..

Cô nghe tiếng bước chân, tim bắt đầu đập nhanh, môi nhoẻn lên nụ cười đắc ý

Và.. RẦM..

- Ui daaaaaa.. ANH LÀM CÁI GÌ VẬY HẢAAA? ANH KHÔNG BIẾT THƯƠNG HOA TIẾC NGỌC HAY GÌ MÀ THẤY TÔI LÀ ANH NÉ HẢ?

Mọi người đoán không sai đâu. Tiểu Kỳ chỉ còn mỗi gương mặt là chưa tiếp đất thôi. Còn lại toàn bộ cơ thể cô đang ôm đất mẹ bao la rồi.

- Ủa? Tiểu Kỳ hả em? Anh tưởng con mèo nào đang tính ám sát anh nên anh mới né đó chứ. Anh còn đang tính quay qua đạp nó phát nè. Ai biết là em đâu! – Hắn trả lời với một khuôn mặt vô số tội mà môi còn nhếch lên một tí mang vẻ đắc thắng nữa chứ.

- Anh.. anh.. anh cố ý trả thù tôi đúng không?

Hắn hơi cúi người xuống nhìn gương mặt đang đỏ bừng lên của cô. Không biết là do giận quá hay đang xấu hổ nữa:

- Anh đâu nào dám trả thù em. Anh "thươnggg" em còn không hết mà hahaa.

Nói xong hắn quay qua chào cậu một lần nữa rồi bước đi khoan thai ra xe. Mặc cho cô vẫn nằm đó với cục tức không thể chịu được. Cô ghi nhớ chữ "thươnggggg" đó. Cô hứa rằng thù này cô nhất định sẽ trả.
 
Last edited by a moderator:
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 2: Gặp lại bạn thân và âm mưu của đôi bạn.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, rất thích hợp để cô lấy chiếc xe đạp Martin của nhỏ em lượn quanh công viên và đi thăm những người bạn cũ. Vì phải đạp xe nên cô chọn cho mình chiếc áo hai dây bản to họa tiết hoa nhí rất dễ thương, chiếc quần short màu trắng và đôi giày Puma đạp gót mà cô được tặng sinh nhật năm trước. Nhìn cô trẻ trung năng động không khác gì học sinh cấp 2 với quả mái thưa Hàn Quốc và khuôn mặt hack tuổi. Bảo sao hắn – một người nghiêm nghị và trưởng thành cũng không thể ngưng trêu trọc khi ở cạnh cô.

Đầu tiên cô sẽ qua nhà Quỳnh Quỳnh – nhỏ bạn mũm mĩm, tâm đầu ý hợp từ lúc cô chân ướt chân ráo bước vào trường cấp 3 nơi này.

Bước vào cổng cô đã gọi í ới:

- Alo alo, alooo.. bạn Quỳnh Quỳnh mau mau đi uống trà sữa với bạn Tiểu Kỳ xinh đẹp nào!

Nghe thấy tiếng cô, nhỏ chạy ù ra với tốc độ không thể nào nhanh hơn chạy tới ôm cô mà mém nữa cô té từ trên xe xuống.

- Trời ơi, con quỷ! Sao về mà không bảo tao, để tao còn làm bánh cho mày chứ. Trời ơi nhớ mày quá đi mất.

Sau mỗi câu trời ơi là nhỏ lại nhảy cẫng lên ôm lấy cô. Khiến cô chưa kịp nói từ nào đã bị ôm chặt cứng. Cũng hơn năm nay hai đứa đã không gặp nhau rồi.

- Từ từ.. Khụ khụ khụ.. mày.. từ từ để yên tao nói cho nghe nàooo

- À à ờ ha.. hì hì.. tại tao mừng quá – đến lúc đó nhỏ mới chịu bỏ cô ra và.. - thế mày về bao giờ đấy? Được nghỉ ôn thi à? Nghỉ lâu không? Tối nay qua nhà tao ngủ nhá! Để tao kể cho mày chuyện này vui lắm, phải mấy ngày mấy đêm mới hết được.. blabla.

Nhỏ hỏi liên hồi khiến cô phải hơi lớn giọng:

- STOP HERE! OK?

Cả hai đứa đều thở dài vì một đứa thì hỏi nhiều quá nên hết hơi, còn một đứa thì bất lực với bạn mình. Cuối cùng không nói không rằng hai đứa đèo nhau ra tiệm trà sữa đầu hẻm nổi tiếng ngon nức mũi từ thuở còn đi học. Phải nói là chỉ cần bước vào quán thôi là bà chủ đủ hiểu hai đứa sẽ gọi món gì. Vì quán ruột của hai đứa mà. Hai đứa coi bà chủ ở đây như mẹ nuôi của hai đứa vậy.

- Má Vương ơi! Như cũ nha má Vương.

Bà Vương – chủ quán trà sữa lúc đầu cũng hơi bất ngờ vì chưa thấy bóng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc. Cũng "vâng ạ thưa hai cô" vọng ra kèm nụ cười thân thiện.

Nhỏ hôm nay trong chiếc váy baby doll khiến thân hình mũm mĩm dễ thương cùng đôi má ửng hồng nay lại càng thêm dễ thương.

Vừa vào bàn, không để nhỏ hỏi thêm một câu nào nữa. Cô cũng tuôn ra một tràng:

- Dạ thưa bạn Quỳnh Quỳnh dễ thương, Tiểu Kỳ đẹp gái xin được phép trình bày ạ.. Bổn cô nương đây mới về ngày hôm qua do nhà trường cho nghỉ tuần lễ để ôn thi cuối kỳ ạ. Tuần sau bổn cô nương sẽ đi. Vậy cho nên nếu như bạn Quỳnh Quỳnh có chỗ nào đẹp hay món gì ngon, hãy thể hiện hết ra đi nào! (vừa nói cô vừa dang rộng tay ra như kiểu đã sẵn sàng chào đón)

- Okay okay lại đây với chuỵ nào bấy bì hahahha (QUỳnh QUỳnh cũng dang tay lại với Tiểu Kỳ như kiểu sẵn sàng trao tặng rồi đây).

Hai đứa cười rộn ràng cả quán nhỏ khiến má Vương cũng lắc đầu mỉm cười nhẹ vì chẳng có ai giống hai đứa này. Cũng chính điều này mà khiến bà cảm thấy vui khi gặp hai đứa nó.

Đột nhiên nhỏ quay qua hỏi cô khiến cô đang hút viên trân châu mà ho sặc:

- Mày với ông Bạch Luân tiến triển đến đâu rồi?

- Gì vậy Quỳnh Quỳnh? Hỏi ngang ngược thế? Tao với ông ý có là gì đâu mà tiến với chả triển. Hôm qua ông ấy để cho ngã sấp mặt mà còn chẳng thèm đỡ. Đã thế còn quay ra chế giễu tao. Hỏi thử xem, tao hận không thể băm ổng ra trăm mảnh được đây nè.

Vừa nói cô vừa diễn tả hành động của mình. Quỳnh Quỳnh nhìn vậy chỉ có phá lên cười. Vì cô hiểu rõ hai con người này quá mà. Bạch Luân là anh họ của QUỳnh Quỳnh, từ nhỏ hai anh em đã thân thiết nữa nên tính cách anh ý đối với con gái như thế nào, nhỏ là người biết rõ.

- Tao bảo mày rồi.. Tiểu Kỳ ơi là Tiểu Kỳ.. vén cái mái ra để nhìn rõ tình cảm của ổng dành cho mày đi nào – vừa nói, nhỏ vừa vén mái của Tiểu Kỳ ra, để lộ chiếc trán rộng đúng ngang bướng của cô.

- Không thể nào không thể nào.. trời có sập tao cũng không quen cái loại người không biết thương hoa tiếc ngọc đấy.

Tiểu Kỳ nhanh chóng gạt phăng tay của nhỏ ra và lắc đầu nguầy nguậy.

Nhỏ chỉ bĩu môi ra và nói thầm kiểu chắc nịch "để tao xem" và cúi xuống vừa nhìn ly trà sữa vừa nhoẻn miệng cười đểu.

Hai đứa ngồi tám chuyện trên trời dưới đất mà quên đã đến giờ ăn trưa cho đến khi má Vương đang hí hoáy hái rau đằng trước, thì hai đứa mới trả tiền rồi chào má Vương đi về.

Đến lúc về đến nhà và nằm xuống chiếc nệm êm ái mà cả 3 năm cô đều nằm (căn phòng giờ đã để lại cho con gái lớn của cậu đang học lớp 3 nhưng vẫn giữ nguyên đúng thiết kế ngày xưa của cô. Một căn phòng với tất cả đồ vật là màu hồng nhạt với đầy poster của BTS trên tường) thì cô mới cảm thấy cấn cấn ở túi quần sau. Cô lấy ra, thì ra đó là chiếc lắc tay bằng bạc có hình mặt trăng. Cô liền gọi điện cho Quỳnh Quỳnh và chỉ nhận lại câu trả lời mang đầy vẻ toan tính:

- Ờ.. Mày cứ giữ nó đi. Nhớ giữ cho kĩ đấy nhá! Bảo bối của mẹ ông Bạch Luân để lại cho ổng đấy. Bữa ổng chơi nhà tao nên bị rớt. Tao đưa cho mày giữ. Mày nên biết làm gì với nó nhá! Khà khà khà

Sau điệu cười quỷ dị đó là nhỏ cúp cái phụp khiến cô vừa hoang mang vừa nguy hiểm. Trong đầu cô lúc này:

"Lắc tay của anh à? Hahaha để tôi xem. Sẽ có trò vui cho anh đấy!"
 
Chỉnh sửa cuối:
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 3: Bí mật và quá khứ của hắn

Trong công ty, hắn đang ngồi giải quyết đống tài liệu cho xong. Thỉnh thoảng lại ngửa cổ, xoay xoay vài cái cho đỡ mỏi. Ngoài đường phố đã lên đèn, nhân viên cũng gần ra về hết, chỉ còn đèn của phòng hắn là sáng, đến lúc ngẩng đầu lên thì cũng đã gần 10h đêm. Hắn vươn vai một cái thật dài, chụp lấy chiếc áo vest trên ghế rồi lấy xe ra về.

Đến lúc lái xe, để tay lên vô lăng, hắn chợt cảm thấy hình như thiếu thứ gì đó nhưng trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn những con số khiến hắn cũng nhanh quên chuyện bản thân mất thứ gì.

Một lúc sau, khi đang đứng bên ngoài ban công, nhâm nhi ly rượu vang trong tay, điện thoại chợt rung lên – là Quỳnh Quỳnh gọi đến:

- Trình báo! – hắn gằn giọng

Nhỏ đã quá quen với người anh tính cách hơi cục súc này rồi nên cũng thở dài một cái rồi nói với giọng đầy quỷ quyệt:

- Anh có biết anh mất thứ gì không?

Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, đến bây giờ hắn mới chợt nhớ chiếc lắc tay - của hồi môn mẹ để lại cho hắn – đã biến mất.

- Một là trả lại. Hai là hết được cho tiền, mượn xe đi chơi. Chọn đi! – hắn nói với giọng đầy thách thức

- Ấy.. từ từ anh cứ bình tĩnh. Em không có giữ chiếc lắc đó nhưng em biết nó ở đâu. Nếu anh muốn lấy lại thì anh phải đồng ý với em là thổ lộ tình cảm của mình với Tiểu Kỳ. Cô em họ này đã giúp anh hết mực rồi mà sao anh – một giám đốc công ty oai phong lẫm liệt, đứng trên cả ngàn người, ấy vậy mà sau bao nhiêu năm vẫn không thể thổ lộ với một cô nhóc. Vậy mà còn làm cho người ta ghét anh hơn nữa chứ. Thật hết thuốc chữa với anh. Thế nhá! Em có lòng tốt như vậy mà anh còn cắt chi tiêu, không cho em mượn xe là em nói xấu anh với Tiểu Kỳ đấy!

Nói một tràng nhỏ ngắt cái phụp làm cho hắn không kịp nói lời nào.

Thật ra bản thân hắn quý cô lắm chứ. Từ nhỏ hắn chỉ coi cô như em gái mình nhưng không hiểu sao, lần gặp lại đó sau bao năm, càng lớn cô càng xinh xắn đáng yêu khiến trái tim hắn không kìm lòng được mà rung động.

Nhưng cũng lúc đó, trái tim hắn vừa tan vỡ sau 5 năm gắn bó với mối tình đầu. Vậy nên hắn chưa dám mở lời để đón cô vào trái tim hắn. Có thể nói tình đầu là tình khó phai nhất đối với hắn. Cô ấy đã cùng hắn tạo dựng nên công ty này, trải qua bao nhiêu khó khăn nhưng cuối cùng cô ấy lại lựa chọn theo đuổi con đường trở thành ngôi sao nổi tiếng, còn lén lút qua lại với người đàn anh trong nghề khiến hắn không thể chịu được mà nói lời chia tay.

Thật ra, hắn có một bí mật mà đó giờ, hắn luôn giấu chưa cho người ngoài biết – hắn là trùm băng xã hội đen Hắc Long – cái tên nghe xong ai cũng không khỏi giật mình. Cái tên đã mang loại cuộc sống bình yên cho biết bao địa bàn, cái tên đã dẹp loạn biết bao nhiêu bang đảng muốn phá người dân, cũng là cái tên có nhiều kẻ thù muốn lấy mạng hắn nhất. Nhưng họ chưa từng gặp mặt hắn, chỉ nghe người ta đồn rằng ông trùm là một thanh niên trẻ. Bởi vậy, hắn sợ cô nhóc ngây thơ đó sẽ tránh xa hắn, và hắn cũng sợ cô gặp nguy hiểm, sợ cô sẽ đánh mất vẻ ngây thơ mà hắn yêu nên chưa dám thổ lộ với cô.

Hắn cứ đứng ngoài ban công, trầm tư suy nghĩ mãi rồi buông tiếng thở dài. Một lúc sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên:

- Alo bạn hiền ơi, mình mới về nước mà bạn bỏ bê mình quá. Còn tình anh em thì chỗ cũ nhá. Có thịt tươi lắm!

- Tút! Tút! Tút!

Không để đầu dây bên kia nói lời chào hắn đã tắt máy, vào trong thay đồ rồi lái xe đến điểm hẹn.

Tiếng xe "kít.." một cái thật dài trước một quán bar sang trọng. Đây cũng là một trong những quán bar của hắn. Bây giờ đã là 2h sáng nhưng không khí bên trong dường như chỉ mới bắt đầu bữa tiệc. Khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng với bờ ngực săn chắc, thân hình cao ráo khiến cho mấy đứa con gái lẳng lơ tiến tới. Hắn chẳng nói chẳng rằng, mặt lạnh băng lướt qua, tiến về chiếc bàn đang có 1 nam 3 nữ đang ve vãn nhau.

- Bạn cứ trưng bộ mặt ấy thì làm sao gái theo, làm sao mà lấy được vợ - giọng nam cất lên.

Anh là bạn thân chí cốt cả hắn – Phú Hào – vào sinh ra tử và chịu gian khổ với hắn không biết bao nhiêu lần. Khác với tính cách của hắn, anh lại đào hoa, hòa đồng, và.. nói nhiều.

- Về nước hồi nào sao không báo?

- Tao còn bận đi thăm mấy em gái xinh tươi này trước, rồi tính ghé mày nè.

- Hmm.. tình nghĩa anh em chắc bền lâu.

Đúng thật là, sau 6 năm đi nước ngoài nhưng anh vẫn chẳng thay đổi gì.

Đột nhiên anh nghiêm túc trở lại:

- Bang Hắc Hổ có làm phiền gì nữa không?

- Tạm thời chưa có động tĩnh gì, nhưng chắc chắn là đang âm mưu điều gì đó. Lần này mày về, thêm người thêm sức.

- Đụng tới anh em của tao coi như là đụng đến bổn thiếu gia này rồi. Yên tâm yên tâm! Tao với mày phải cho nó không ngóc đầu lên được.

Nói xong hai người cụm ly rồi thưởng thức không khí sôi động ở đây.
 
Chỉnh sửa cuối:
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 4: Nhất quyết không đội trời chung

Sáng hôm sau, cô đang trên sân thượng tập thể dục thì thấy chiếc xe quen quen đậu dưới nhà. Lật đật chạy xuống thì quả nhiên không sai – là hắn.

Vừa nhìn thấy hắn là cô thở dài:

- Haizz nay chủ nhật mà cũng gặp sao chổi nữa. Thật là..

Nói xong, vừa định bước lên cầu thang thì không hiểu sao đôi chân phản chủ lại không đứng vững khiến cô chới với rồi bật ngửa ra sau. Hai mắt cô nhắm tịt lại không dám nhúc nhích.

- Đúng là con khỉ con, mặt nhăn như khỉ vậy.

Giọng nói này cô mãi mãi không quên được. Mở mắt ra thì cô đang nằm gọn trong tay hắn. Vội vã bật dậy rồi chạy lên trên lầu nhưng vẫn không quên đá xéo hắn:

- Anh đúng là đồ sao chổi mà.

Còn hắn chỉ cảm thấy cô nhóc này càng ngày càn đáng yêu quá đi mất. Hắn cứ đứng cười ngây rồi nhìn lên trên lầu mãi cho đến khi cậu của cô bước ra, vỗ vai thì hắn mới quay về thực tại.

- Nó đi rồi. Vào trong đánh cờ với chú đi.

Hắn hơi bối rối nhưng vẫn giữ nét mặt lễ phép đi vào trong.

Chủ nhật nào cũng vậy. Hắn đều ghé nhà chú chơi cờ, tám chuyện tầm phào và.. hỏi thăm về cô.

- Nó sắp ra trường rồi mà chưa biết xin việc ở đâu. Hay lại nhờ bay cưu mang nó vào công ty bay được không? Cho nó làm tạp vụ cũng được. – vừa nói cậu vừa đi một nước cờ.

- Cũng đúng lúc công ty cháu đang thiếu tạp vụ. Để cháu tuyển em nó vào làm cũng được ạ. Mà không biết ý cô nhóc đó thế nào? – hắn cũng nhanh tay chặn ngay nước cờ của ông cậu.

- KHÔNG BAO GIỜ! Có ăn mày cháu cũng không vào công ty của tên sao chổi đó. – Cô từ trên lầu bước xuống đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

* * *

Hắn ngây người ra nhìn dáng vẻ của cô. Hôm nay trời hơi lạnh nên cô đi đôi bốt đen cao cổ, chiếc váy nhung màu nâu dài tới bắp chân khoác ngoài là chiếc áo lông màu trắng, đội thêm chiếc mũ nồi khiến cô không khác gì con mèo nhỏ đang vùi mình trong đống quần áo quá khổ.

1.. 2.. 3

Phải mất 3s hắn mới trở lại thực tại. Chẳng hiểu sao hắn lại nói:

- Vậy thì thuê em về quản lý tiền cho anh cũng được.

Cô mắt tròn xoe nhìn hắn, cô vẫn chưa hiểu hàm ý trong câu nói đó:

- Bộ công ty anh thiếu kế toán hay gì mà phải thuê đứa học ngành ngôn ngữ về quản lý tiền cho anh? Trời lạnh quá nên anh bị mát dây nào hả? Hay sáng nay anh đi mà bỏ não ở nhà?

Tự dưng đang muốn gợi ý rằng hắn thích cô mà lại cho nguyên gáo nước lạnh vào người khiến hắn cứng họng.

Thật sự thì cô nhóc này quá cứng đầu đi mà.
 
Chỉnh sửa cuối:
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 5: Quyết định lớn.

Cô chào cậu rồi quay đi lấy xe, không để cho hắn kịp nói móc cô câu nào. Vì chuyện hồi sáng may mà cậu cô không thấy, chứ không là lại bêu xấu cô trước mặt hắn thì..

Ôi con sông quê.. ê.. ê.. ê

Đợi cô đi hẳn. Cậu của cô mới hỏi han tới hắn:

- Chú biết bay thích nó, nhưng thông cảm vì tính nó hơi cứng đầu. Đó giờ luôn trong sự bao bọc của cả gia đình nên hơi trẻ con. Chú cũng ưng bay lắm, cũng muốn hai đứa thành một đôi. Chú cảm thấy chỉ có bay là hợp tính nó nhất. Nhìn vậy thôi chứ nó nhiều người theo đuổi lắm đấy. Mang quà và hoa qua đây suốt. Bay không nhanh là mất người mình thương như chơi.

Hắn hơi khựng lại, tự dưng hắn hơi nổi cơn ghen. Một lúc sau hắn nói dõng dạc:

- Dạ vâng chú. Cháu nhất định sẽ không để cho em ý chịu thiệt thòi.

Lời nói của cậu như khắc sâu trong tâm trí hắn. Hắn khẳng định một câu chắc nịch. Lần này hắn quyết định thật rồi. Trong đầu hắn bắt đầu vạch ra một loạt các kế hoạch chinh phục cô. Mặc dù quen biết đã lâu, hiểu rõ tính tình nhưng trái tim cô vẫn cứ đóng im lìm. Thật sự là rất khó cho hắn.

Về lại nhà, hắn nhận được điện thoại của đàn em:

- Sếp! Đàn em của mình bị bang Hắc Hổ bắt làm con tin rồi ạ.

- Địa điểm.

- Nhà kho Y ở đường rìa thành phố thưa sếp!

- Gọi cho Phú Hào.

- Tuân lệnh!

Thay chiếc áo sơ mi đen, hắn nhanh chóng đã có mặt tại trước cửa nhà kho. Đàn em của hắn và Phú Hào đã có mặt sẵn chờ lệnh.

- Bên trong khoảng bao nhiêu tên? – hắn hỏi đàn em

- Khoảng 50 tên thưa sếp!

- Cứ ngồi chơi xơi nước đi. Mấy thằng tép riu này để tao – vừa nói Phú Hào vừa gạt hắn qua một bên.

- Khoan. Để xem bên đó muốn nói gì.

Nói xong hắn phất tay cho đàn em theo sau.

Bước vào trong, mùi ẩm mốc của gỗ mục để lâu bốc lên. Trên tay kẻ địch toàn là vũ khí. Nhìn đàn em của mình bị đánh cho bầm dập khiến hắn không khỏi sôi máu.

- Cuối cùng thì cũng được diện kiến ông trùm bang Hắc Long hahaha – Tử Mạn – trùm bang Hắc Hổ cười lớn.

- Muốn gì? Người trong giang hồ nói chuyện nhanh gọn lẹ, không làm trò con mèo.

- Hahaha.. Mày biết tao muốn gì mà. Khôn hồn thì để lại 40% cổ phần công ty của mày cho tao. Bằng không tao sẽ không để cho mày sống yên ổn.

Trong tích tắc hắn đã nhảy bổ lên đấm vào mặt hắn một cái khiến ông ta ngã nhào ra sàn. Sau đó đàn em hai bên ùa vào nhau. Tình thế rất hỗn loạn.

Dù gì cũng là bang đứng đầu khiến ai ai nghe tên cũng rùng mình. Chỉ trong 15', toàn bộ đàn em của bang Hắc Hổ đã nằm rạp dươi sàn kêu oai oái.

- Rút.. mày hãy nhớ ngày hôm nay và nhớ mặt tao đấy. – vừa ôm bụng ông ta vừa nói vọng lại.

Phủi phủi áo, hắn quay ra đỡ đàn em của mình. Đối với hắn, tình nghĩa anh em là trên hết khi hoạt động trong bang. Vì đó sẽ mãi là sợi dây gắn kết tất cả mọi người. Tất cả anh em trong bang đầu ngưỡng mộ hắn ở điểm này và nguyện đi theo hắn suốt đời.

Quay về nhà hắn chìm đắm trong chiếc bồn tắm cỡ đại. Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn câu nói của cậu hồi sáng, rồi ngẫm lại tình hình ban nãy. Hắn không biết nếu cô thấy cảnh hồi nãy sẽ nghĩ hắn là con quái vật mất. Nhưng hắn đã quyết, sẽ nói tất cả mọi chuyện cho cô biết về hắn từng chút từng chút một. Nhưng trước hết, hắn cần sự trợ giúp của nhỏ em họ yêu quý. Quấn vội chiếc khăn tắm rồi ra phòng gọi điện cho Quỳnh Quỳnh. Nhìn hình ảnh lúc này thật sự làm bao nhiêu đứa con gái sụp đổ mà. Thân hình săn chắc với cơ bụng rõ mồn một, từng giọt nước lăn tăn còn đọng trên mái tóc và cơ thể hắn:

- Anh quyết định rồi. Anh sẽ theo đuổi Tiểu Kỳ một cách quang minh chính đại.

Đầu dây bên này đang nằm thư giãn đắp mặt nạ đột nhiên bật dậy khiến mấy miếng cà chua rớt tùm lum trên giường với mắt chữ A mồm chữ O to hết cỡ:

- Ơn giời, cuối cùng thì ông anh họ của tôi cũng nghĩ thông suốt rồi. Anh muốn em giúp gì cứ nói. Đứa em này nhất định chèo thuyền cho hai người hết cỡ.

- Ừm. Tiền vào tài khoản rồi đấy. Tạm biệt.

Nhỏ chưa hết ngạc nhiên này đã đến ngạc nhiên khác. Nhảy cẫng trên giường rồi quyết định rủ cô đi mua sắm cho thật thỏa thích:

- E hèm. Nay bổn cung ta đây nhiều tiền. Không biết nhà ngươi có muốn theo bổn cung hưởng vinh hoa phú quý không chứ hả?

- Thôi đi Quỳnh Quỳnh. Mày làm tao buồn cười quá. Thế 6h tao qua đón mày nhá. Trang điểm lồng lộn để cho người ta biết mình có tiền chứ hả?

- Chuyện nhỏ nhá! Hhahaa

Nói xong, hai con người tất bật chuẩn bị cho buổi tiêu tiền tối này thật hoành tráng. Mặc dù cô cũng chẳng biết tiền mà nhỏ lấy đâu ra mà lớn giọng như vậy.
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 6: Chuẩn bị sinh nhật

Thời gian một tuần cô ở đây cũng không còn nhiều. Cô phải chú tâm học bài ôn thi thôi. Chiếc bàn học vẫn bên cạnh cửa sổ. Thời tiết hôm nay thật đẹp. Vừa học cô vừa ngắm khoảng trời bao la và tự nhủ "không biết trời bên Tây có đẹp như vầy không ta?". Rồi đột nhiên cô lắc đầu nguầy nguậy.. "Học bài đi Tiểu Kỳ à! Học cho giỏi rồi được đi qua Tây".

Cô sinh ra trong gia đình làm nông cũng gọi là đủ ăn, đủ để cho cô theo học tại trường đại học có mức học phí top 10 trong nước, chứ không dư giả như hắn hay Quỳnh Quỳnh. Bởi vậy nên việc học đối với cô rất quan trọng. Từ nhỏ cô đã quyết tâm rằng chỉ có học thật giỏi mới chạm tới cảnh "mua đồ không nhìn giá". Chuyện yêu đương đối với cô - có thể nói là cô chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng cô chứng kiến đủ kiểu yêu đương tràn lan nước mắt rồi, nên nói chung cô cũng sợ yêu lắm.

Ngồi ê a đủ kiểu cũng đến giờ ăn trưa. Cô nhanh chóng xuống bếp phụ mọi người nấu cơm rồi ăn trưa cùng gia đình cậu.

- Nay sinh nhật của Bạch Luân. Bạch Luân mời gia đình chúng ta qua đó dùng bữa. Mọi người sắp xếp công việc rồi 5h chúng ta qua đó nhé. – rồi cậu quay qua nói với Tiểu Kỳ:

- Ăn mặc lộng lẫy nhất có thể nha cháu. Tối nay có thể cháu có bất ngờ đấy.

Hai má cô phồng lên vì cơm chưa kịp nuốt, cậu của cô đã nói liền hai câu khiến cô ngạc nhiên:

- Dạ cậu. Mà sao mời gấp thế cậu?

- Gia đình chúng ta thuộc làu ngày này rồi. Chỉ là nhắc lại cho mọi người nhớ thôi. Không sao đâu, còn cả buổi chiều cho cháu chuẩn bị mà. Nhớ mặc đẹp nhất đấy.

Khuôn mặt hơi hờn dỗi của cô cũng không thể nào giận nổi cậu mình.

Dọn dẹp xong xuôi, cô cầm điện thoại lên gọi cho Quỳnh Quỳnh. Cô chưa kịp trách nhỏ thì bên kia đã ngắt lời:

- Mày hãy khoan nói bất cứ điều gì. Phóng xe qua nhà tao. Có bất ngờ cho mày đây.

5' sau cô có mặt. Quỳnh Quỳnh đã chờ sẵn ở cửa chỉ trực chờ cô đến rồi kéo cô vào phòng liền.

Bước vào phòng, chưa kịp ú ớ kiều gì, bây giờ trước mặt cô là rất nhiều hộp quà màu hồng đính kim tuyến sắc sỡ. Nhỏ chỉ đưa tay hành động kiểu "hãy mở nó đi!". Cô mở nó ra, hộp thứ nhất là một chiếc đầm màu trắng xẻ tà, hai dây được đính kết bằng ngọc trai, điểm nhấn ở eo được xoắn lại và đính bằng một bông hoa hồng. Cô mở tiếp chiếc hộp thứ hai, đó là một đôi giày cao gót màu đen của nhà YSL, đế được tạo ra từ chính hàng chữ YSL nổi bật. Lại một chiếc hộp màu hồng nữa với chiếc túi màu đen đến từ thương hiệu Burberry. Cô mở tiếp hộp nhỏ bên cạnh, đó là một bộ bông tai và dây chuyền bằng vàng trắng bản nhỏ lấp lánh hình mặt trăng. Và hộp nhỏ xíu cuối cùng, đó là hai thỏi son kem màu mà cô yêu thích nhất.

Cô há hốc mồm nhìn nhỏ bạn thân đang chiêm ngưỡng dáng vẻ mắc cười của cô:

- Đừng nói là đồ của tao nhá?

- Chính xác đó bạn tui ơi.. Nhưng bạn yên tâm mà mặc những món đồ này vì đó không phải là tiền của mình đâu, mà bạn cũng không cần suy nghĩ chi cho nhức đầu. Bởi vì đồ mình đưa cho bạn mà.

Vừa nói nhỏ vừa khoác vai cô với vẻ mặt khá hài lòng. Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô bạn mình mà nhỏ không nhịn được cười. Đâu ai biết đó là âm mưu của nhỏ và anh họ nhỏ. Màu son mà Tiểu Kỳ thích cũng là do Quỳnh Quỳnh nói lại cho Bạch Luân để hắn chuẩn bị. Chứ có cho tiền hắn cũng không dám mua màu son bậy bạ.

Cho cô ngắm nhìn thật kĩ để bớt ngỡ ngàng rồi nhỏ kéo cô đi trang điểm và làm tóc. Nhưng trước hết nhỏ bảo cô ghé về nhà lấy chiếc lắc tay đưa lại cho nhỏ. Cô hỏi lý do nhưng nhỏ cũng không nói, chỉ bảo tính cô hay quên mất công để đâu lại không nhớ. TIểu Kỳ cũng không nghĩ gì nhiều, đưa lại lắc tay cho Quỳnh Quỳnh.

Tóc của nhỏ là tóc ngắn nên chỉ cần làm xoăn nhẹ và đính kẹp nơ lên là được. Còn tóc của nó dài tới ngang lưng nên làm gợn sóng và kẹp chiếc kẹp ngọc trai. Hai đứa đều có làn da khá đẹp và ngũ quan cân xứng nên trang điểm cũng không tốn thời gian. Chỉ cần nhấn vào đôi mắt và đánh son bằng chính thỏi son cô được ai đó tặng.

Xong xuôi trở về nhà cũng đã 4h. Hai đứa tức tốc vào phòng thay đồ và chỉnh trang lại.

Mặc dù dáng người nhỏ nhắn nhưng cô cũng cao 1m6 với 3 vòng chuẩn không cần chỉnh (có vẻ người mua rất thích dáng vẻ khi cô mặc chiếc đầm này đây). Nhỏ cũng mặc một chiếc đầm trắng trễ vai dài qua gối, làm tôn lên bờ vai trắng nõn của nhỏ. Hai con người phải mất nửa tiếng đứng trước gương đê ngắm bản thân. Chưa bao giờ cô được khoác đồ hiệu lên người như thế này. Trông cô rất ra dáng một tiểu thư nhà quyền quý. Một lúc sau nhỏ bảo cô:

- Mày gọi điện cho cậu bảo mày đi với tao nha. Sẽ có người đến rước hai đứa.

Đúng 5h, một chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đỗ ngay trước cổng nhà nhỏ. Cô cứ thế nghe lời nhỏ bước vào trong xe trước và ngồi ở hàng ghế đầu. Sao mà cô ngây thơ nghe lời nhỏ thật sự. Bước vào trong, cài dây an toàn cô mới quay qua tài xế - là Bạch Luân.

Giờ cô đang cố kìm nén để bản thân trở thành một tiểu thư nhẹ nhàng ngày hôm nay. Chỉ quay ra đằng sau mà nói nhỏ với Quỳnh Quỳnh: "Xong tiệc mày phải qua nhà tao liền đấy!" rồi liếc nhẹ nhỏ một cái khiến nhỏ vừa sợ vừa buồn cười vừa mãn nguyện vì kế hoạch đang mở đầu rất thuận lợi. Còn hắn lúc này không dám nhìn sang con người bên cạnh mình vì nàng quá đẹp. Nãy thấy cô đằng xa là đủ khiến tim hắn lệch một nhịp rồi, nếu nhìn nữa thì hắn sẽ không tập trung lái xe đưa cô đi đến nơi an toàn mất. Hắn cố gắng trưng ra bộ mặt nghiêm túc hằng ngày mà phải thật tự nhiên nhất có thể rồi nhanh chóng lái xe đến nhà hắn – nơi tổ chức tiệc.
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 7: Sinh nhật & tỏ tình

Đến nơi, hắn ga lăng chạy xuống mở cửa cho hai "tiểu thư".

Khung cảnh trước mắt bây giờ là một tòa lâu đài nguy nga với sân vườn rộng đang chứa khoảng trăm con người trong đấy.. Ánh đèn sáng rực, tiếng nhạc xập xình, mọi người đều trong trang phục màu trắng lịch lãm đang thưởng thức không khí của bữa tiệc.

Cô mải ngắm đến nỗi Quỳnh Quỳnh bên cạnh cô gọi mấy lần không trả lời, còn hắn thì đã mất tăm hơi từ khi nào. Hai đứa nhanh chóng tiến vào và đi tìm gia đình cậu.

Lúc này gia đình cậu đang đứng với Phú Hào. Dù gì Phú Hào cũng là bạn thân của hắn nên cũng có mối quan hệ thân thiết với gia đình cậu. Chào cậu xong, Quỳnh Quỳnh quay ra trách anh:

- Anh về mà không thèm hỏi han em sao? Rồi quà em đâu?

- Anh là quà của em đây. Thấy anh bình an vầy mà em không vui à? – vừa nói anh vừa đưa tay về phía Quỳnh Quỳnh.

- Không thèm! – nhỏ bĩu môi.

Cô đứng cạnh vẫn chưa biết đây là ai? Lúc này nhỏ mới khều khều tỏ vẻ anh qua chào hỏi Tiểu Kỳ kèm lời giới thiệu:

- À! Giới thiệu với anh đây là Tiểu Kỳ. Chị em thân thiết của em và là oan gia với anh họ em.

Phú Hào cúi xuống nhã nhặn và đặt một nụ hôn nhẹ lên tay cô:

- Nghe danh em đã lâu hôm nay mới được gặp. Thật sự thì ngoài đời nhìn em xinh xắn hơn nhiều đấy. Anh xin tự giới thiệu – anh là Phú Hào, là bạn thân của Bạch Luân. Không biết tiểu thư đây có sẵn lòng ra nhảy với anh một bài được không?

Trong lúc cô còn đang ngập ngừng và tìm kiếm sự trợ giúp thì mọi người đã nhanh chóng đằng hắng giọng và bảo Quỳnh Quỳnh ra nhảy với anh. (bông hoa này sắp có chủ rồi nên đâu thể để Phú Hào chọc ghẹo được).

Một lúc sau ánh đèn chợt tắt và đổ dồn về phía sân khấu. Một giọng nam trầm ấm vang lên với bài hát Ánh nắng của anh:

Từ bao lâu nay anh cứ mãi cô đơn bơ vơ

Bao lâu rồi ai đâu hay

Ngày cứ thế trôi qua miên man

Riêng anh một mình nơi đây

Những phút giây trôi qua tầm tay

Chờ một ai đó đến bên anh

Lặng nghe những tâm tư này

Là tia nắng ấm

Là em đến bên anh

Cho vơi đi ưu phiền ngày hôm qua

Nhẹ nhàng xóa đi bao mây đen vây quanh cuộc đời nơi anh

Phút giây anh mong đến tình yêu ấy

Giờ đây là em người anh mơ ước bao đêm

Sẽ luôn thật gần bên em

Sẽ luôn là vòng tay ấm êm

Sẽ luôn là người yêu em

Cùng em đi đến chân trời

Lắng nghe từng nhịp tim anh

Lắng nghe từng lời anh muốn nói

Vì em luôn đẹp nhất khi em cười

Vì em luôn là tia nắng trong anh

Không xa rời.

Từ sau cánh gà, hắn từ từ bước ra. Cô ngạc nhiên vì không tin đây là giọng hắn và lại hay đến thế. Cô cứ ngẩn ngơ thưởng thức thì nhỏ đưa chiếc lắc tay cho cô:

- Cầm dùm tao nhá! Tao đi vệ sinh cái.

- Ơ.. nãy dành cầm xong giờ lại đưa tao. Nhỏ kì cục..

Rồi bài hát cũng kết thúc. Một tràng pháo tay rầm rộ dành cho hắn. Cô cũng vô thức vỗ tay theo:

- Xin chân thành cảm ơn mọi người đã đến đông đủ để dự bữa tiệc sinh nhật của Bạch Luân ngày hôm nay. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ. Nếu có gì thiếu xót mong mọi người bỏ qua và góp ý riêng với Bạch Luân nhé!..

Dừng một lúc hắn tiếp lời:

- Vừa rồi mọi người đã thưởng thức một bài hát khá nhẹ nhàng và tình cảm. Nhưng bài hát đó, Bạch Luân thật sự muốn gửi đến một người con gái đang đứng phía dưới. Người con gái mà Bạch Luân yêu thật lòng; người con gái mà Bạch Luân thực sự muốn che chở; người con gái mà khi bên cạch cô ấy, mỗi ngày mỗi giờ đều cảm thấy vui vẻ. Và cũng là người con gái, Bạch Luân muốn được sánh đôi.

Ánh đèn bật sáng ngay trên đầu cô. Tất cả ánh mắt dồn hết về phía cô. Cô hận không thể kiếm đường nào chui về thì cậu đến bên cô, đưa tay ra tỏ ý bảo cô khoác vào. Mặc dù không muốn nhưng không thể làm trái lời cậu cũng như đây là buổi tiệc lớn.

Cô cùng cậu bước lên sân khấu giống như cha đang trao con gái mình lại cho chàng rể trong lễ cưới của hai người vậy.

- Anh làm trò gì đây? Đừng biến tôi thành trò hề nha. – cô nói nhỏ đủ cho hắn nghe. Đột nhiên hắn hỏi cô:

- Có phải em đang cầm chiếc lắc tay của anh đúng không?

- Đúng vậy. Nhưng không phải tôi ăn trộm của anh đâu.

- Em có ăn trộm.

- What? Nãy Quỳnh Quỳnh đưa..

- Ăn trộm trái tim tôi! – không để Tiểu Kỳ nói hết, hắn đã cất lời khiến cô tròn xoe mắt, đứng đơ người.

Tất cả mọi người "Ồ" lên một tiếng. Phía bên này, Quỳnh Quỳnh và Phú Hào không tin được ông anh họ cục tính này có thể tỏ tình sến súa đến vậy.

Cô xoè tay ra, trong tay cô vẫn đang cầm chiếc lắc tính trả lại cho hắn thì hắn cướp lời:

- Em không để ý chiếc lắc, dây chuyền và bộ bông tai em đang đeo giống nhau à?

Không đợi cô suy nghĩ xong hắn đã lấy lại chiếc lắc và đeo vào tay cô. Còn cô lúc này đơ người không biết làm gì, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

- Thật ra của hồi môn mẹ anh để lại là nguyên một bộ. Mẹ anh dặn là nếu như gặp được người con gái anh thương thật lòng thì hãy trao cho người đó. Anh chưa kịp trao cho em mà em đã giữ chiếc lắc của anh rồi. Hôm nay anh đưa em chiếc dây chuyền và đôi bông tai. Vậy chúng ta có duyên.

Một lúc sau Quỳnh Quỳnh chạy lên đưa bó hoa hồng đỏ rực cho Bạch Luân và kèm theo cái nháy mắt tỏ ý chúc phúc cho hai người.

- Tiểu Kỳ, anh biết em hơi bất ngờ nhưng mà.. anh thật sự thích em. Làm bạn gái anh nha?

Tiếng vỗ tay đồng thanh "say yes, say yes, say yes" rộn ràng. Còn cô lúc này vẫn đang hoang mang chưa biết nên trả lời như thế nào.

Đột nhiên phía cổng vang lên giọng nói của một người phụ nữ:

- TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý!
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 8: Bất ngờ

Giọng nữ vang lên làm tất cả mọi người quay người lại. Cô gái mặc chiếc váy xoè màu xanh lá cây nhạt tiến gần đến chỗ cô và hắn:

- Tôi nói rồi là tôi không đồng ý cho hai người đến với nhau – rồi ả quay sang hắn – anh! Em biết em sai rồi. Nhưng tình cảm em dành cho anh vẫn là thật. Anh không thương em thì cũng phải thương con chúng ta chứ! Nó cũng đã lớn rồi. Nó cần ba!

Cả hắn và cô đều bàng hoàng. Bây giờ mỗi người mỗi tâm trạng:

- Tiểu Kỳ, em phải nghe anh giải thích.

Cô không nói gì. Khuôn mặt vô cảm nhìn hắn, cô tháo hết những phụ kiện trên người đưa hắn rồi quay ngoắt bỏ đi.

Sự xuất hiện của ả làm cho buổi tiệc biến thành một sự hiểu lầm lớn. Hắn nhìn bóng dáng cô bước đi mà không thể làm gì. Bởi vì hắn biết cô không nói gì tức là cô đang rất giận. Vì vậy cần lựa thời gian nói chuyện sau. Đợi mọi người tàn tiệc ra về, hắn nói với Quỳnh Quỳnh và cậu:

- Nhờ hai người chăm sóc cho Tiểu Kỳ. Cháu sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa, không để Tiểu Kỳ thiệt thòi đâu ạ.

- Chú tin cháu – em tin anh - Hai người đồng thanh đáp.

Cúi chào cậu rồi hắn gọi cho đàn em gọi ả ta ra sau vườn. Ả - Tuệ Tuệ - chính là mối tình đầu của hắn. Là người đã cùng vượt qua khó khăn và cũng là người bỏ hắn mà đi cách đây hơn 7 năm. Đến ngày hôm nay lại quay trở lại:

- Nói đi! Cô muốn bao nhiêu tiền?

Ả ta tiến tới rung rung cánh tay của hắn tỏ vẻ nũng nĩu:

- Anh cho em một cơ hội đi. Em sai rồi anh à. 7 năm qua em giấu anh nuôi con vì không muốn hỏng thanh danh của anh. Nhưng nay con cũng đã lớn. Ngày ngày đi học đều bị chúng bạn gọi là "đứa không cha". Anh thử nghĩ xem, nó cũng là con nít, cũng biết tủi thân mà.

Hắn vẫn khuôn mặt lanh băng quay người lại không thèm đếm xỉa tới ả:

- Người mà cô đã bỏ hết tất cả để theo đuổi đó. Sao không bảo người ta làm cha đứa trẻ? À mà.. (đến đây hắn đột nhiên quay ra, gương mặt tỏ vẻ giễu cợt) chắc gì đứa trẻ đó là con ruột của tôi?

- Tại sao anh không tin em? Người đàn ông đó sau khi nghe em có bầu với anh đã bỏ em đi không quay trở lại. Em sống trong tủi nhục bao năm nay. Chẳng lẽ anh không còn thương em sao?

Vừa nói ả vừa nước mắt ngắn nước mắt dài, mà điều này là điều khiến hắn không kìm lòng được. Dù gì cũng là người hắn từng thương 5 năm trời. Ả ta thấy vậy liền tấn công liên tục:

- Nếu anh không nhận em thì thôi. Mai em sẽ dẫn con đi đến thành phố khác. Để anh có cuộc sống hạnh phúc, còn con và em sống ra sao cũng được.

Đến nước này, hắn đành ra lệnh cho tên đàn em lấy cho ả ta ít tiền rồi dặn:

- Đừng nói suông đó là con tôi. Đem bằng chứng tới rồi nói chuyện tiếp.

Hắn bước vào trong nhà. Còn ả ta thì nở một nụ cười nhếch mép đầy mưu mô. – "rồi anh sẽ lại là của em thôi, Bạch Luân."

Còn về phía nó, sau khi về nhà, vẫn khuôn mặt vô cảm đó, nó bước tiến tới cửa sổ phòng. Tâm trạng của nó cũng đang không biết phải diễn tả như thế nào.

Ghen – không có tư cách

Buồn – cũng không hẳn

Thật sự cô cảm thấy mình như một trò đùa giữa buổi tiệc đó vậy. Được tỏ tình, rồi lại bị lộ là có con riêng. Cô thật sự rất rối, cô cắm tai nghe và nằm trên giường. Cách tốt nhất bây giờ là hòa mình vào âm nhạc và không nói chuyện với ai.
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 9: Đành liều vậy!

Sáng hôm sau, hắn đang ở dưới nhà đợi cô. Thấy cô đi xuống mà không thèm nhìn hắn, hắn cầm tay cô kéo cô vào trong xe, mặc cho cô vùng vẫy rồi lái xe đi đến bờ sông gần đấy.

Đến nơi, cô không nói không rằng, bước xuống xe với bộ pijama đùi màu hồng, cô đứng trên bờ nhìn ra phía xa.

Chỗ này cũng được coi là một công viên kế bờ sông. Khung cảnh thơ mộng, ánh nắng bình minh mới lên khiến cho nơi đây đẹp như bức tranh vẽ.

Hắn đưa chiếc áo khoác của mình khoác lên người cô vì sáng sớm, thời tiết khá se lạnh. Bất chợt cô nói với giọng trầm:

- Đủ chưa?

- Anh biết là em giận nhưng em cũng là người hiểu chuyện.. nhưng anh khẳng định với em là anh với cô ta không còn quan hệ gì hết. Còn chuyện đứa con, anh sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng. Cô ta thông minh hơn em thấy, và còn mưu mô xảo quyệt nữa.

- Tôi không quan tâm chuyện của anh. Vì tôi chưa đồng ý.

Nói xong, nhỏ quay vào trong xe. Hắn cũng vào sau, rồi chở nhỏ đến một quán phở nổi tiếng ở đấy:

- Tôi muốn về nhà. Tôi không muốn đi ăn với anh.

- Xuống xe đi. Chỗ này ngon lắm. Anh chắc chắn là em chưa tới đây bao giờ đâu. Có giận thì cũng ăn sáng cho no rồi lấy sức giận tiếp chứ.

Mặc dù tâm trạng cô không biết phải nói như nào nhưng cũng lẳng lặng xuống theo hắn. Vừa ngồi vào bàn, cô chủ ở đây đã hỏi hắn, có vẻ đã quen rất lâu:

- Bạch Luân, dạo này cháu bận lắm hay sao mà không ghé quán thế? Tưởng cháu ăn nhiều nên ngán chỗ này rồi chứ? – rồi cô chủ quay sang Tiểu Kỳ - ai đây cháu? Chưa bao giờ thấy cháu dắt cô gái nào đi ăn cùng. Vợ tương lai à?

Nghe tới đây cô thoáng giật mình, định đứng lên từ chối thì hắn đã cướp lời:

- Cháu nhất định sẽ gửi thiệp cho cô ạ!

- Haha cô sẽ tới mà. Cô đợi ngày này lâu lắm rồi đấy.

Nghe xong cô thoáng đỏ mặt, quay sang liếc hắn một cái. Giờ cô chỉ muốn đấm cho tên trước mặt cô mấy phát để hả dạ.

Về dừng xe trước cửa nhà, cô đã mau mau chóng chóng chạy lên nhà mà quên mất là trên người còn đang khoác chiếc áo của hắn. Hắn nhìn theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa rồi mỉm cười nhẹ. Trong tích tắc hắn liền thay đổi sắc mặt lạnh băng, hắn nhấc điện thoại gọi cho đàn em:

- Điều tra được gì chưa?

* * *

- Được. Đến văn phòng tôi.

Cúp máy xong hắn nhấn ga một mạch tới công ty. Trong văn phòng, một tên đàn em đang chuẩn bị báo cáo:

- Thưa sếp, đây là kết quả xét nghiệm AND ạ.

Nhìn vào tờ giấy trên tay, hắn nở nụ cười nhếch mép:

- Để ý tới cô ta, xem cô ta sẽ giở trò gì, chúng ta chơi với cô ta trò đó.

- Tuân lệnh sếp.

Hắn nhìn vào màn hình máy tính, nơi có khuôn mặt đang mỉm cười với hắn – chính là Tiểu Kỳ "anh đã nói là anh không làm em thất vọng mà, Tiểu Kỳ".

Bên này, cô đang ôn thi ráo riết vì chỉ còn 2 ngày là cô phải về lại trường bắt đầu cho kì thi. Chuyện của hắn dường như cô đã quên gần hết. Tâm trạng cô có thể nói là thay đổi thất thường. Nhưng ai nhìn vào cũng thấy đó là một cô nhóc dễ thương và tràn đầy năng lượng, khiến ai cũng vui vẻ và thoải mái khi ở gần cô. Một điều mà ai cũng ghi nhớ đó là không nên làm cô nổi điên. Trái tim cô cũng thuộc hàng sắt đá nên không có sự nhân nhượng nào cho kẻ làm cô điên.

Buổi tối, sau khi học bài xong, cô ra sân thượng để hóng gió cho thoáng. Đột nhiên cậu mang đĩa trái cây lên:

- Học hành sao rồi Tiểu Kỳ?

- Cậu? Dạ cháu vẫn đang học hành tốt ạ. Mà trên này lạnh lắm, cậu về phòng nghỉ ngơi đi ạ kẻo lạnh.

- Ừm. Ăn trái cây xong rồi cậu xuống. Ngồi xuống ăn chung cho vui.

Dừng một lúc cậu tiếp lời:

- Cháu thấy Bạch Luân là người như thế nào?

- Đẹp trai, tài giỏi, nhưng cháu chưa có cảm tình với anh ta cho lắm.

- Cháu có hiểu tình cảm của nó dành cho cháu không Tiểu Kỳ?

- Cháu không biết nữa cậu. Chắc do tính cháu còn đang nhởn nhơ, chưa dám chấp nhận tình cảm của ai, mất công làm tổn thương người ta, với lại thay vì nắm ta ai đó, cháu thích cầm cục tiền hơn cậu ạ

- Hahaha con bé này, có ý chí là tốt. Thôi.. tình cảm của đôi trẻ cậu cũng không nói nhiều. Nhưng cậu chắc chắn với cháu, Bạch Luân là người rất được và việc đối xử tốt với cháu là thật. Nhưng quyền chấp nhận hay không đó là quyền của cháu. Vậy nhá! Cậu xuống dưới nhà.

- Dạ.. chúc cậu ngủ ngon!

Cậu đi hẳn, cô vẫn ngồi đó với đống suy nghĩ về hắn. Sự tìm hiểu của cô về hắn quá ít, cô không chắc là con người đó có như lời cậu nói hay không. Nhưng rồi cô nghĩ "Liều vậy".
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 10: Nhiều chuyện xảy ra với Bạch Luân

Dạo này việc công ty của hắn khá nhiều, cộng thêm chuyện ở trong bang khiến hắn tiều tuỵ đi hẳn. Cổ phiếu công ty đang có kẻ dòm ngó khiến hắn không thể ngồi yên. Một lúc sau Phú Hào chạy vào:

- Lại giảm 2% rồi.

- Chỉ có thể là tên khốn Tử Mạn thôi. – Đi! Điều tra thử trong công ty có nội gián hay không.

Nói rồi, hắn và Phú Hào đến phòng quản lý tư liệu để điều tra tất cả thông tin của những người thân cận hắn nhất. Đáng lẽ hắn sẽ không phải làm việc này, nhưng người thân cận trong công ty này giờ chỉ còn Phú Hào là hắn tin tưởng nhất.

Cả ngày trời tìm tòi đến khi mặt trời lặn hẳn, hắn và anh cuối cùng cũng tìm ra một người đáng nghi. Là tên đàn em hắn hay liên lạc nhất, cũng được coi là cánh tay trái của hắn cùng với Phú Hào – tên hắn là Phi.

- Mày có nghi ngờ nó bao giờ chưa? – anh hỏi hắn.

- Cũng có. Mà từ từ rồi xử, bây giờ tao có một kế hoạch..

* * *

- Hay! Đúng là bạn tao – Phú Hào vỗ vai hắn – yên tâm đi. Tao sẽ đem nó Tử mạn về cho mày xử lý. Còn giờ cũng trễ rồi, đi làm vài ly nào.

Tiếng nhạc xập xình cùng với những ả đào thiếu vải nhún nhảy trên cột. Trong phòng VIP, Phú Hào đang hai tay hai em, còn hắn thì đang nhâm nhi ly rượu Sâm-panh vừa nói:

- Mai hành động cẩn thận, tao còn mỗi mày thôi đấy.

- Hmmm. Phú Hào đây chưa từng thua ai. Nâng ly đi, ăn mừng vì chúng ta sắp thắng.

ZÔ.. ngày mai sẽ là một ngày đại thắng hay..

Sáng hôm sau, hợp đồng bên công ty X – một trong những cổ đông lớn của công ty đã đến. Tên Tử Mạn cũng đang nhăm nhe đến hợp đồng này, vì khi có hợp đồng này trong tay, công ty của hắn sẽ bên bờ vực phá sản. Chuẩn bị mở hợp đồng ra ký kết, hắn nhận ra đây là hợp đồng giả, con dấu của công ty là giả, hắn lập tức gọi người bao vây công ty để không một ai trốn thoát. Đột nhiên một đám người bịt mặt xông vào, trên tay đầy vũ khí, không ai khác đó là người của tên khốn Tử Mạn:

- Hahaha.. cuối cùng ngày tàn của mày cũng đã đến Bạch Luân à, tên nhóc con, mày nghĩ mày vượt mặt được tao sao. Toàn bộ người cả trong lẫn ngoài đã bị tao khống chế, hợp đồng của mày cũng nằm trong tay tao rồi. Còn không mau ngoan ngoãn đầu hàng.

Bạch Luân nhếch mép cười khinh bỉ:

- Tao chỉ mới nhử có chút xíu mà mày đã đắc chí vậy rồi sao. Già mà còn ngây thơ quá. Phú Hào!

Phú Hào đột nhiên dẫn Phi ra, trên mặt đã đẫm máu.

- Đây có phải là con chó trung thành của mày không? Đến bảo vệ nó đi. Mày nghĩ hợp đồng trên tay đó là thật hay sao? Cái thật thực sự đang ở đây.

Nói xong hắn kí cái roẹt vào hợp đồng mà lúc đầu hắn nói là giả. Âm mưu của hắn và Phú Hào đã kết thúc hoàn mỹ.

Ban đầu Phú Hào sẽ đột nhập vào công ty X đánh tráo hợp đồng thật thành giả. Sau đó, anh ẩn náu vào một chỗ đợi Phi đột nhập. Vì anh biết đêm nay Phi cũng sẽ đến để đánh tráo. Vì vậy đợi Phi đi hẳn, anh mới lộ ra để đặt lại hợp đồng thật vào vị trí, còn hợp đồng giả Phi sẽ đem về giao lại cho Tử Mạn. Sau khi giao hợp đồng giả cho Tử Mạn xong, Phú Hào sẽ đợi bắt Phi đem về bang hỏi tội. Và sáng nay, màn kịch hay đã được trình diễn.

Lúc này tên Tử Mạn vừa tức vừa sợ không nói nên lời:

- Được lắm tên nhóc con. Tụi mày xông lên cho tao, bắt sống tên nhóc con đó đem về đây.

Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát ở ngoài vang lên khiến tên Tử Mạn sợ khiếp vía bỏ chạy. Một lúc sau luồn lách hắn ta đã chạy thoát biến xuống sông và mất tích, toàn bộ tên đàn em của hắn ta bị bắt giữ. Cảnh sát là do Bạch Luân gọi đến, sau khi trình bày xong, hắn giao nộp toàn bộ chứng cứ về những tội danh của Tử Mạn cho cảnh sát và xin phép được góp sức bắt Tử Mạn với mọi người.

Sau khi được phía cảnh sát đồng ý. Hắn vỗ vai tỏ ý khen gợi Phú Hào:

- Đúng là bạn tao. Giỏi lắm chàng trai.

- Trời, chuyện nhỏ. Còn chuyện của Tuệ Tuệ thì sao?

- Yên tâm. Đó không phải con tao đâu.

- Hahaha biết mà, nhưng chẳng lẽ mày không cho lộ chuyện. Rồi để cho Tiểu Kỳ hiểu lầm hoài?

- Tiểu Kỳ là người thông minh hiểu chuyện. Tao đã hứa không để cho cô ấy thiệt thòi mà.

Nói xong hắn phóng xe đến trường – nơi mà con của Tuệ Tuệ đang học. Nhìn từ xa, theo bức ảnh trên tay, hắn đã nhận ra. Bước từng bước đến, hắn nở nụ cười thân thiện:

- Chào cháu, chú là bạn thân của mẹ cháu. Mẹ cháu nhờ chú đến đón cháu. Mẹ cháu đang ở công viên đợi cháu. Lên xe nào.

- Dạ.

Hắn biết thể nào Tuệ Tuệ cũng sẽ nói về hắn cho thằng bé rất nhiều nên thằng bé mới chịu theo như vậy. Hắn đưa thằng bé đi chơi rồi cuối ngày đưa về căn phòng nghỉ ngơi của hắn trong bang.

- Nay mẹ cháu bận nên cháu ở đây chơi nhé. Khi nào mẹ về rồi mẹ sẽ đón cháu.

Đợi cho thằng bé ngủ say. Hắn nhấc máy gọi cho Tuệ Tuệ. Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã hét lớn:

- Con em đâu? Anh không được làm hại thằng bé.

- Nói thật hoặc nhận xác.

- Được được, em nói: Đó không phải là con anh đâu, em có thể chứng minh. Trước khi chia tay anh là em đã quen ba của thằng bé. Vì có bầu ngoài ý muốn nên em mới chia tay anh về với gia đình nhỏ này. Nhưng ai ngờ đâu anh ta là một tên đểu cáng. Sau khi thằng bé đi học mẫu giáo, em phát hiện anh ta ngoại tình. Vì không còn chỗ dựa dẫm nên em mới tìm về anh. Anh ơi.. em thật sự xin lỗi, dù gì chúng ta cũng có nhiều năm bên nhau, anh hãy bỏ qua lỗi lầm này để chập nhận thằng bé, nó đáng thương lắm anh à.

Người phụ nữ này, hắn không ngờ cô ta cắm sừng hắn ngay trong lúc còn quen. Máu điên hắn nổi lên, hắn trầm giọng:

- Chuẩn bị nhận xác thằng bé đi. Cô không chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của cô thì con cô sẽ gánh hậu quả đó.

Nói xong hắn cúp cái rụp, mặc cho bên kia nài nỉ khóc lóc. Hắn quyết định sẽ giữ thằng bé vài ngày không cho gặp mẹ nó. Để ả ta nhận ra lỗi lầm của bản thân. Vì hắn biết ả là một người cũng không hẳn là thủ đoạn và còn là một người thương con, cho nên chỉ dạy cho ả một bài học thôi.
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 11: Bất ngờ ập đến

Đêm hôm trước, cô chủ động nhắn tin cho hắn hẹn 8h tối mai gặp ở ngoài công viên ven sông. Tâm trạng hắn lúc đó vui không thể diễn tả nổi. Hắn như hóa thành đứa trẻ lăn lộn trên giường, đánh mất cả hình tượng tổng tài ngầu lòi của hắn. Bây giờ trong lòng hắn chỉ mong đến ngày mai thật nhanh để được gặp cô. Nghĩ là làm liền, nhấc máy gọi cho Quỳnh Quỳnh:

- Mai anh dẫn đi mua đồ.

Bên kia đang ngái ngủ đột nhiên hai mắt sáng trưng như đèn pha:

- Để em coi mai có bão không đã.. Thời tiết báo mai nắng đẹp. Hay anh có bị sốt không đấy?

- Mai 9h anh qua đón. Chốt! – nói xong hắn tắt máy ngang.

Sáng hôm sau chưa tới 9h hắn đã có mặt ở nhà Quỳnh Quỳnh. Hết nhìn đồng hồ, hắn lại nhìn vào cửa nhà hối thúc nhỏ thật nhanh. Nhỏ cau mặt cau mày đi ra:

- Cái thái độ này hình như không có gì tốt cho em họ anh cả.

- Có chứ! Em sẽ có chị dâu.

- Chìn chá? Nhưng ngoài Tiểu Kỳ ra thì em không chấp nhận ai đâu. Chẳng lẽ là nó? Nhưng nó đang giận anh mà?

- Nghĩ đúng rồi đấy. Vào xe nhanh lên.

Nhỏ ấp a ấp úng với khuôn mặt hoang mang bước vào xe.

Sau khi lượn hết trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, hắn lại dẫn nhỏ đi khắp các con đường thời trang sầm uất, thế nhưng mặt Quỳnh Quỳnh trông không mấy vui vẻ gì. Trên tay nhỏ bây giờ đủ các thể loại túi của các cửa hàng, nhưng càng tức hơn – đó không phải là đồ của nhỏ - mà là đồ của hắn. Tự dưng nhỏ chấp nhận đi chung làm gì để vừa làm stylist, vừa làm cây treo đồ của hắn thế này. Tự dặn bản thân "phải nhịn, phải nhịn. Hai người họ hạnh phúc thì mình mới hạnh phúc được."

Nhưng cuối cùng hắn cũng phải cho nhỏ mua đồ của nhỏ thoải mái vì nhờ nó thì hai người mới thành đôi được. Vậy cũng coi như an ủi tấm lòng nhỏ bé đó tức tối từ sáng đến giờ.

7h30 tối tại công viên.

Hắn cứ đi qua đi lại nhìn tứ phía xem cô ở đâu. 15' sau hắn thấy cô đang lững thững tiến tới chỗ hắn. Đột nhiên, từ gốc cây to một tên bịt mặt đen cầm con dao dí vào người Tiểu Kỳ rồi nói nhỏ:

- Nếu mày la lên, tao sẽ xiên mày một phát. Im lặng và đi theo tao.

Cô không biết làm gì. Chỉ có thể nhìn xa trông về phía hắn và im lặng theo tên áo đen kia.

Bạch Luân thấy điều nghi ngờ nhưng không chạy tới liền vì sẽ nguy hiểm đến Tiểu Kỳ. Hắn nhìn theo bóng dáng hai người đi khuất rồi gọi điện cho Phú Hào:

- Chặn đầu đường XY, Tiểu Kỳ bị tên áo đen dẫn đi rồi. Nơi đó vắng người lựa thời cơ hành động. Nhớ, đừng làm đau Tiểu Kỳ. Tao sẽ chặn đầu từ hướng công viên.

Ngắt máy xong, hắn âm thầm đuổi theo tên đó. Bên này Phú Hào cũng âm thầm dẫn người chặn đầu.

Rốt cuộc tên áo đen đó là ai? Tại sao lại làm hại Tiểu Kỳ?
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 12: Hóa giải

Đoạn đường này vừa nhỏ vừa vắng người qua lại. Tiểu Kỳ sợ không dám rơi nước mắt cũng không dám hé răng nửa lời. Vừa đi tên áo đen vừa nguyền rủa:

- Nếu có trách thì trách tên nhóc con Bạch Luân đó. Chính nó đã phá hỏng cuộc đời tao, giờ tao chẳng còn gì để mất cả. Có chết cung phải cho nó chết cùng tao. Nhưng nó quá giỏi và đông nên mới nhờ mày làm mồi. Tao thấy mày rất quan trọng với nó. Chăng lẽ nó lại không cứu mày sao?

- Ông sai rồi. Tôi và hắn chẳng có mối quan hệ nào cả. "Nước sông không phạm nước giếng", ông mau thả tôi ra thì sẽ được khoan hồng. – Cô rất sợ tên này nhưng cái miệng cô không cho phép. Đối với tên này không thể mềm mỏng cũng không thể cứng nhắc.

Đang lùi dần vào trong hẻm tối, đàn em và Phú Hào đã đứng đợi sẵn khiến tên áo đen phải lôi xềnh xệch cô chạy về hướng ngược lại. Đột nhiên Bạch Luân chạy tới kịp lúc khiến cô ngỡ ngàng xen lẫn vui mừng:

- Tôi biết ông là ai? Tử Mạn, một mình ông không chống lại tụi tôi đâu. Mau thả người vô tội ra.

- Hahaha người vô tội? Đúng là người vô tội nhưng nó hình như là vợ tương lai của mày, là hạnh phúc của mày. Tao mà giết nó thì mày cũng không có được hạnh phúc đâu hahaha.

Con dao trên tay Tử Mạn di chuyển lên cổ của Tiểu Kỳ, con dao sắc bén càng ngày càng nhuốm máu tươi khiến tay hắn nắm thành nắm đấm.

Ngay lúc này, Phú Hào từ từ tiến đến từ phía sau. Bạch Luân hiểu ý liền cố nói chuyện để đánh lạc hướng:

- Nếu thả cô ấy ra, tôi hứa sẽ đưa cổ phần lớn nhất công ty cho ông. Bạch Luân này nói là làm.

Chưa kịp đợi Phú Hào tiến tới, nghe xong câu đấy Tiểu Kỳ liền cắn mạnh vào tay Tử Mạn khiến hắn giận dữ và đã đâm một nhạt vào mạn sườn của cô.

- TIỂU KỲYYYYYY!

Bạch Luân hét lớn rồi chạy lại đấm cho tên Tử Mạn một phát khiến hắn ta trao đảo rồi ôm Tiểu Kỳ đi cấp cứu. Còn Phú Hào xử lý nốt hiện trường và giao cho cảnh sát.

Trên xe của hắn,

Máu tươi chạy ướt sũng trên người của cô. Hắn không ngần ngại xé toạc chiếc áo sơ mi trắng đang mặc buộc chặt vết thương cho cô. Mặt cô bắt đầu nhợt nhạt dần, hơi thở yếu hẳn, mắt lờ đờ. Bạch Luân hốt hoảng ôm chặt Tiểu Kỳ trong lòng:

- Tiểu Kỳ, anh thương em nhất. Em không được bỏ anh lại. Anh chưa cầu hôn em mà. Em cũng chưa tha lỗi cho anh. Em mà có mệnh hệ gì anh biết sống sao? Anh còn mơ về tương lai giữa hai chúng ta mà.

Nhưng giọt nước mắt của hắn nóng hổi rơi lên mặt cô. Đến bây giờ cô hiểu thật rồi. Trái tim cô chọn đúng người rồi. Hắn đang khóc vì cô. Cô mấp máy môi, giọng yếu ớt:

- Em tha lỗi cho anh rồi mà, đồ ngốc!

- Thật sao? Nhóc con này, anh làm tất cả là vì em mà. Anh yêu em.

Nói xong, hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô. Cô nhoẻn miệng cười cũng là lúc cô thiếp đi.

4h sáng trước cửa phòng cấp cứu.

Ánh đèn phòng vẫn còn bật sáng, gia đình cậu của cô vừa hay tin cũng tức tốc đến đây. Hắn chỉ cúi đầu xin lỗi. Cậu đặt tay lên vai hắn rồi ánh mắt trầm ngâm nhìn về cửa phòng cấp cứu.

Đến bây giờ, tâm trang của mọi người như muốn xé toang ra, ai cũng cầu nguyện cho con bé không có mệnh hệ gì.

Một lúc sau, đèn tắt, bác sĩ bước ra. Hắn chạy đến nắm tay bác sĩ và hỏi gấp:

- Cô ấy sao rồi bác sĩ?

Vị bác sĩ trung niên tháo khẩu trang ra và nhẹ nhàng trả lời:

- Vì mất máu quá nhiều cộng thêm cơ thể suy nhược nên bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê. Nhưng mũi dao đã không làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của cô ấy nên đã qua cơn nguy kịch. Hiện giờ chỉ cần theo dõi và đừng cho cô ấy kích động mạnh tránh làm rách vết thương.

Cả hắn và gia đình cậu cảm ơn rối rít. Một lúc sau Tiểu Kỳ được chuyển qua phòng hồi sức đặc biệt. Hắn tiến lại gần nhìn khuôn mặt đang thiếu sức sống của cô, rồi nhẹ nhàng cầm tay cô, hôn lên trên đó. Cả gia đình cậu lánh ra ngoài làm thủ tục nhập viện. Giờ trong phòng chỉ còn cô và hắn. Ánh mắt cô khép im lìm, môi nhợt nhạt. Bạch Luân không kìm lòng được mà đôi mắt đã ngấn lệ:

- Anh ước gì người chịu vết dao đó là anh. Nhóc à! Anh xin lỗi em. Anh sẽ dành hết cả phần đời này để bù đắp cho em.

Đôi mắt cô vẫn khép, người không nhúc nhích. Đúng lúc này cửa phòng bật tung. Quỳnh Quỳnh và Tuệ Tuệ hớt hải chạy vào làm hắn đứng dậy lau vội nước mắt. Tuệ Tuệ trông thấy cảnh này lòng hơi nhói. Nhưng ả cũng không phải là người có tâm địa ác độc gì, hơi nhoẻn miệng cười chúc phúc cho hắn. Cuối cùng sau bao nhiêu năm cũng có cô gái khiến hắn phải rơi nước mắt.

Còn Quỳnh Quỳnh nhìn thấy cô bạn mình nằm im mà nước mắt không ngừng rơi, khóc nấc thành tiếng:

- Tiểu Kỳ, mày phải khoẻ để cho tao ăn cỗ.. - rồi quay qua hắn – anh mà làm khổ Tiểu Kỳ một lần nào nữa thì em sẽ từ anh luôn.

Còn hắn nhìn về Tuệ Tuệ:

- Lát nữa con cô sẽ về nhà. Và tôi cũng muốn nhận thằng bé làm con nuôi. Mong sau này hai người sống tốt. Mong cô tìm được người đàn ông tốt.

Tuệ Tuệ hài lòng, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn anh. Em hiểu rồi. Khi nào hai người tổ chức nhớ mời em và con. Ở nước khác xa xôi nhưng em vẫn sẽ cầu nguyện cho hai người.

- Cảm ơn cô.

Bạch Luân để một lúc rồi cũng bảo Phú Hào đưa hai người về để Tiểu Kỳ được nghỉ ngơi.
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 13: Gặp phụ mẫu

3 ngày trôi qua, Tiểu Kỳ vẫn chưa tỉnh. Còn Bạch Luân vẫn luôn là người túc trực bên giường của cô. Ai cũng khuyên hắn về nhà nghỉ ngơi để còn làm việc nhưng hắn nhất quyết không nghe. Hắn chỉ sợ cô tỉnh dậy mà không thấy hắn sẽ trách móc. Vậy nên hắn chuyển hết đồ cá nhân và giấy tờ vào phòng viện để vừa làm việc vừa chăm sóc cô.

Hôm nay cậu của cô dẫn hai người một nam một nữ tuổi trung niên đến thăm. Nhìn sơ qua dáng vẻ và khuôn mặt thì hắn cũng đủ biết đó là phụ mẫu của Tiểu Kỳ. Thấy vậy hắn liền đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép:

- Cháu chào chú. Đây có phải là..

- Tiểu Kỳ đâu? Trời ơi, tại sao con bé vẫn chịu tỉnh lại? Hung thủ bắt được chưa? Tôi phải cho tên đó không nhìn thấy ánh sáng mặt trời luôn.. Trời ơi, con gái tôi sao ra nông nôi này..

Chưa kịp chào hỏi xong, mẫu thân đã sốt sắng chạy lại nhìn Tiểu Kỳ rồi hỏi trong hư vô. Bạch Luân nhanh trí tiến lại gần và giải thích:

- Do thể trạng của Tiểu Kỳ không đủ nên cú sốc này em ấy chưa vượt qua được. Nhưng cô yên tâm ạ. Mấy nay khuôn mặt em ấy đã khá hơn rất nhiều. Còn về phía hung thủ thì đã được cảnh sát bắt được và với tội danh ngập đầu của hắn ta, chắc chắn sẽ không thấy mặt trời đâu ạ.

Đến lúc này mẫu thân Tiêu Kỳ mới bình tĩnh quay ra nhìn chàng trai trước mặt vừa phong độ mà vừa quen.

4 con người ra ngoài bàn ngồi nói chuyện. Bạch Luân xin phép nói trước:

- Cháu là hàng xóm kế bên nhà cô chú đây ạ. Chắc tại cháu đi lâu quá rồi nên cô chú không nhận ra. Xin lỗi cô chú vì những lúc về thăm nhà cũng không ghé qua cô chú được ạ.

- Không sao không sao. – phụ thân Tiểu Kỳ phẩy tay – mà cháu ở đây luôn à? Rồi công việc của cháu thế nào rồi?

- Dạ cháu chuyển vào đây làm việc luôn để tiện chăm sóc cho Tiểu Kỳ. Cháu biết là hơi bất tiện nhưng mà.. – Đột nhiên hắn đứng dậy cúi đầu – Cháu thương Tiểu Kỳ thật lòng thưa cô chú, cháu xin phép cô chú cho cháu chăm sóc Tiểu Kỳ cả đời ạ.

Phụ mẫu Tiểu Kỳ vẫn chưa hết bàng hoàng vì nhiều chuyện xảy ra. Nhưng vừa nhìn người con trai này là hai người đã hiểu mối quan hệ của hai đứa và cũng khá ưng.

- Cô chú tôn trọng quyền riêng tư và hạnh phúc của Tiểu Kỳ. Vậy nên hãy đợi câu trả lời của nó nhé! Nhưng hãy kể chi tiết sự việc cho cô chú nghe được không? Gia đình cậu cứ giấu chú mãi đến tận hôm nay mới nói là cô chú đặt vé lên đây liền.

Cứ như thế, cả một ngày trời hắn ngồi kể về tên Tử Mạn là người như nào, sao lại có sự tình đó xảy ra, rồi cả chuyện hắn vừa là chủ công ty vừa là trùm bang Hắc Long lừng lẫy. Cả cậu và phụ mẫu nghe xong đều vừa ngưỡng mộ vừa lo sợ. Ngưỡng mộ vì hắn giỏi quá, còn lo sợ con gái họ sẽ không đồng ý và ảnh hưởng đến tương lai của nó. Đột nhiên phía giường động đậy, bàn tay của Tiểu Kỳ hơi đưa lên, mắt hơi mở. Mọi người chạy đến nhìn Tiểu Kỳ mà mừng rớt nước mắt. Đột nhiên, Tiểu Kỳ quay qua mẹ và nói thì thào:

- Mẹ, cho con quen anh ấy nha mẹ.

- Đứa con gái này, không hỏi thăm bố mẹ mà đã hỏi thăm tương lai của con rồi sao?

Mẫu thân trách yêu Tiểu Kỳ khiến cả căn phòng mấy ngày nay ảm đạm bỗng nhiên nay trở nên rộn ràng. Còn hắn đứng phía sau mọi người, lặng lẽ nhìn người con gái hắn thương bao năm nay, lo lắng mấy ngày nay cuối cùng cũng đã tỉnh lại cười nói vui vẻ. Cả 3 người lớn hiểu ý liền giả bộ có việc ra ngoài để đôi trẻ tâm sự. Nhẹ nhàng cầm tay cô, hắn chọc:

- Ôi đôi bàn tay thô ráp này sẽ được ai nắm trọn đời đây..

- Không phải anh! – cô liếc anh rồi định rút tay lại nhưng hắn đã biết trước điều đó mà nắm chặt hơn.

- Không anh chứ ai! Haha ai mà chịu nổi cái tính của em đây nhóc – nói rồi hắn cười lớn.

Cô hận không thể cho tên này một đá, nhìn bộ mặt nham nhở của hắn mà cô không thể tin là mình vừa xin mẹ cho quen hắn. Đột nhiên cô ôm vết thương "A! Đau quá!"

- Sao vậy Tiểu Kỳ, em ngồi đây để anh đi gọi bác sĩ.

Nói rồi hắn định đứng lên chạy đi tìm bác sĩ thật. Nhìn bộ mặt hớt hải của hắn mà cô không nhịn cười được:

- Ôi! Nhìn anh mắc cười thật ấy! Hahahaha

Còn hắn nghe thấy cô cười thì hiểu ra là mình bị lừa, liền trưng ra bộ mặt nguy hiểm, tiến nhanh đến trước mặt cô. Đến lúc cô mở mắt ra nhìn thì đã quá muộn. Hai đôi môi đã chạm vào nhau. Đã vậy hắn còn không để cô yên, giữ chặt đầu cô để cái lưỡi hư hỏng này len lỏi vào bên trong. Cô như bị điện giật, ngồi im không nhúc nhích, mắt thì trợn tròn. Sau một vài phút, hắn mới tha cho cô. Nhìn khuôn mặt đang đơ mà hắn buồn cười không chịu nổi. Nhìn xuống đôi môi đang ươn ướt của cô mà hắn lại chiếm hữu nó một lần nữa. Đến lúc buông tha thì mặt cô đã đỏ bừng. Cô liền nằm xuống, trùm kín chăn lại mà trách móc hắn:

- Nụ hôn đầu của em huhu.. anh lấy mất rồi. Em để cho chồng em mà huhu..

Hắn nghe tới câu này vừa bán tính bán nghi, kéo chăn của cô rồi và ghé sát vào tai, giọng trầm ấm:

- Chứ anh không phải chồng em hả nhóc?

Hơi thở của hắn phà phà vào tai khiến mặt cô còn ửng hơn nữa. Đúng lúc đó mẹ Tiểu Kỳ quay lại nói với Bạch Luân:

- Cháu về nghỉ ngơi đi, ở đây có cô chăm sóc con bé được rồi. Thỉnh thoảng cháu rảnh thì tới thăm con bé là được.

- Dạ vâng. Nhờ cô ạ. Cháu xin phép.

Hai khuôn mặt tiếc nuối nhìn nhau lần cuối.

- Nó đi rồi. Mà kiểu gì hai đứa chẳng gặp lại nhau, việc gì mà lưu luyến thế?

- Mẹ, mẹ, mẹ! Sau này con sẽ được làm vợ của trùm bang lớn nhất thành phố vừa oai phong vừa nguy hiểm. Mẹ có đồng ý không mẹ?

- Đó là quyết định của con, và mẹ tôn trọng quyền quyết định của con. Hạnh phúc là của con không phải của mẹ. Cả ba và mẹ đều muốn con mình hạnh phúc cả đời còn lại. Mẹ biết gia đình cậu ấy là người tử tế và cậu ấy cũng vậy. Cho nên mẹ ủng hộ hai đứa.

Nghe xong, Tiểu Kỳ ôm chặt mẹ "con cảm ơn mẹ! Con yêu mẹ!"

- Gớm quá cô ơi, giờ nằm xuống nghỉ ngơi đi mẹ gọi bác sĩ kiểm tra vết thương cho con rồi cho con ăn nhé.

- Dạaaaa. - cô mỉm cười tươi rồi ngoan ngoãn ngồi đợi mẹ.
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 14: Họp mặt

Sau hơn 1 tuần nằm viện chờ vết thương lành, Tiểu Kỳ muốn về nhà cậu nghỉ ngơi cho thoải mái. Hôm nay mọi người đông đủ ở viện để đón nó về. Hai chàng hoàng tử với hai chiếc Maybach S450 và Land Lover Discovery đậu trước cổng bệnh viện để đón cô cùng gia đình.

Quỳnh Quỳnh cùng với Bạch Luân hối hả đi lên phòng bệnh với trên tay là bó hoa hồng mừng cô ra viện. Quỳnh Quỳnh giúp cô dọn đồ trong lúc bác gái đi làm thủ tục xuất viện. Xong xuôi hắn dìu cô xuống xe, tất nhiên là mọi người qua xe Phú Hào ngồi còn xe hắn chỉ để cho mỗi mình cô ngồi thôi. Đúng là cặp đôi mới yêu nên bậc phụ huynh không thèm chấp.

Trên xe, cô vừa chống cằm vừa nhìn hắn

- Anh biết là chồng tương lai của em đẹp trai nhưng em nhìn hết vẻ đẹp của anh rồi thì còn ai dám nhìn thấy vẻ đẹp anh nữa.

- Hơ.. anh còn muốn để cho nhỏ nào nhìn anh nữa ha? – vừa nói cô vừa nhéo tay hắn một cái.

- Trời đất. Chưa gì mà anh đã bị em hành hạ vậy rồi. Nhưng không sao.. anh yêu em vì điều này mà – vừa nói hắn vừa đá lông nheo qua phía cô khiến cô cứng họng:

- Đồ lẻo mép mà.

- Hôm nay ba mẹ của anh cũng đã tới. Hiện tại họ đang ở nhà cậu em để đợi em về nè.

- Ồ! – một chữ của cô khiến hắn hơi khựng lại:

- Em không thắc mắc chuyện gì sao?

- Thì dù gì em cũng quen biết với hai bác mà. Có phải lần đầu gặp đâu. – cô thản nhiên nói.

Hắn khá hài lòng vì sẽ không có chuyện ngại ngùng khi lần đầu gặp mặt phụ huynh thế này.

Một lúc sau, hai chiếc xe đã về tới. Ba mẹ Bạch Luân và gia đình cậu đã đợi sẵn ở cổng khiến cô vui mừng khôn xiết. Vừa xuống xe Tiểu Kỳ đã lễ phép chào:

- Con chào cậu mợ, cháu chào hai bác ạ.

Mẹ Bạch Luân với dáng vẻ sang trọng, quý phái niềm mở chạy lại nắm tay Tiểu Kỳ dẫn vào trong:

- Bác gì nữa con, gọi ba mẹ là vừa. Vào đây nào mọi người, tiệc đã chuẩn bị xong hết rồi.

Cô hơi bối rối nhưng cũng vui vẻ đi vào cùng mọi người. Mặc kệ cho hai chàng trai đang khệ nệ khênh đồ lên nhà cho cô.

Bữa tiệc tuy nhỏ nhưng có đầy đủ mọi người ở đây khiến Tiểu Kỳ vô cùng hạnh phúc. Đến giữa buổi tiệc, hai gia đình đứng lên bắt tay nhau. Ba Bạch Luân nói trước:

- Xin lỗi gia đình anh vì con trai tôi đang giữ chức vụ nguy hiểm và làm tổn thương con gái hai người. Tôi thật lòng xin lỗi.

Ba Tiểu Kỳ nhanh chóng tiếp lời:

- Không phải đâu anh xui à, chính nhờ Bạch Luân mà thành phố này mới yên bình. Chúng tôi phải cảm thấy vinh hạnh vì được làm xui gia với anh đó.

- Hahaha chúng ta là hàng xóm mấy đời rồi, cuối cùng cũng có ngày này mà. Vậy thì dòng họ nhà tôi và anh còn quan hệ dài dài. Sau này mà hai đứa nó sinh con, tôi và anh chỉ việc ở nhà mà trông cháu ngoại cháu nội thôi.

- Không cần phải đi đâu xa anh xui ha!

Cả phòng bếp rộn ràng tiếng cười của hai người. Bạch Luân rất hài lòng vì đúng ý hắn, còn Tiểu Kỳ nghe tới chuyện sinh con là ngượng ngùng, quay qua nhéo đùi hắn một cái cho đỡ ngại. Đột nhiên, Bạch Luân nắm tay cô rồi thỏ thẻ "anh sẽ luôn bên em". Nghe xong câu này, cô nhẹ nhõm hẳn mà tiếp tục bữa tiệc.
 
56 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Chương 15: Kết

Vậy là mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp. Tiểu Kỳ được cậu lên trường xin cho cô làm bài thi trễ do sự cố xảy ra.

Hôm nay thời tiết khá đẹp cộng thêm bài làm khá ổn nên cô thong dong bước từ trong trường ra, thoạt nhiên thấy nữ sinh bu đông đen trước sảnh. Với bản tính hóng chuyện không thể ngăn cản bước chân nên cô chạy thoắt tới. Len lỏi một hồi cô cũng đã chui lên được hàng gần đầu, chưa kịp ngẩng đầu luôn xem chuyện gì thì một bàn tay đã kéo cô vào giữa đám đông đó. Một lúc sau hoàn hồn thì mới nhận ra là "hoàng tử của cô". Sao cô có thể quên mất chuyện nay hắn đưa cô đi thi cơ chứ. Nhìn xung quanh đám đông đang hú hét, có những ánh mắt nghi ngờ cả tiếc nuối, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm tay cô và bảo:

- Về được chưa, bà xã?

- Em muốn đi ăn thứ gì đó được không anh?

- Chỉ cần em thích là được.

Tiểu Kỳ cũng đâu phải dạng vừa, máu ghen nổi tứ phía. Cô phải làm cho đám nữ sinh kia biết đây là hoa đã có chủ để tránh động vào. Nói rồi 2 người vào xe đi dạo quanh thành phố kiếm chút gì ăn rồi hắn trở cô về nhà cậu.

4 tháng sau,

Hôm nay là ngày cô tốt nghiệp, cũng là ngày đính hôn của hai đứa. Tiểu Kỳ chưa muốn kết hôn liền vì cô muốn tự lập trước để trải nghiệm, Bạch Luân cũng rất hiểu tính cô nên tôn trọng. Với lại, hai người muốn hưởng sự tự do của đôi trẻ chứ chưa muốn sinh con.

Vì trường cô học và nhà mọi người khá xa nên Bạch Luân quyết định tổ chức đính hôn tại thành phố cô theo học luôn.

12h30 là bắt đầu tổ chức, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi. Tiểu Kỳ đã hứa là đến sớm để chuẩn bị nhưng tấm bằng của cô bị lạc đâu mất khiến mất nhiều thời gian. Phú Hào chọc quê:

- Có khi nào cô dâu tương lai của cậu hối hận khi đồng ý quen cậu, rồi bỏ chạy rồi không đấy?

- Không phải ai cũng như các cô gái xung quanh cậu đâu nhé!

Đúng lúc này cánh cửa căn phòng bật tung, Tiểu Kỳ còn mặc nguyên bộ lễ phục tốt nghiệp, tay ôm bó hoa chúc mừng chạy thẳng vào. Quỳnh Quỳnh nhanh chóng kéo tay cô vào trong chuẩn bị. Khách mời nào không biết chắc tưởng cô đến cướp rể.

30' sau lễ đính hôn bắt đầu.

Tiểu Kỳ khoác trên mình bộ váy màu trắng do chính hắn thuê người thiết kế riêng cho cô. Chiếc váy cúp ngực đính thêm bông hồng ở giữa ngực khiến cô lộ ra bờ vai trắng nõn, tóc búi thấp cùng với chiếc khăn ren phủ dài xuống sàn. Còn Bạch Luân lịch lãm trong bộ vest màu trắng trang nhã. Mặc dù chỉ là lễ đính hôn nhưng cũng hoành tráng không kém gì lễ cưới, chỉ là khách mời chủ yếu là hai bên gia định, và bạn bè thân thiết, anh em trong bang.

Hai ông xui gia đứng lên sân khấu phát biểu đôi lời rồi dành không gian đó cho đôi trẻ. Bạch Luân gọi người mang lên bộ trang sức vàng trắng mà ngày trước cô đã trả lại hắn. Giờ hắn một lần nữa đeo lên người cô:

- Lần này là anh sẽ đeo cho em toàn bộ. Minh chứng cho tình yêu của anh nhé.

Mọi người ở dưới vỗ tay rầm rầm cổ vũ cho đôi trẻ "hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"

Không cần nói nhiều, Bạch Luân đặt một nụ hôn nhẹ những cũng đủ để Tiểu Kỳ cảm nhận tình yêu của hắn dành cho cô.

- Cuối cùng thì, anh cũng chinh phục được cô nhóc cứng đầu này rồi. TIểu Kỳ, anh yêu em. Anh có thể nói câu này mỗi ngày được không?

- Nhưng em ngang ngược vậy đó, anh chịu nổi không?

- Anh yêu em vì tính đó mà nhóc này.

Mọi người ai nấy đều xúc động và hạnh phúc, Quỳnh Quỳnh ngồi khóc thút thít vì cô bạn thân của mình sắp bỏ mình đi lấy chồng. Phú Hào thấy vậy nhẹ nhàng đặt tay lên vai nhỏ:

- Hay là.. Để anh làm điểm tựa cho em nhé.

- Ai thèm..

Quỳnh Quỳnh phụng mặt giả vờ nhìn lên hai con người trên kia. Nhưng trong lòng có một một chút vui. Vì cả hai đều có tình cảm với nhau nhưng chẳng ai chịu nhận cả. Sau này chắc sẽ lại có một câu chuyện đẹp nữa đây.

- End-
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back