Đoạn đường này vừa nhỏ vừa vắng người qua lại. Tiểu Kỳ sợ không dám rơi nước mắt cũng không dám hé răng nửa lời. Vừa đi tên áo đen vừa nguyền rủa:
- Nếu có trách thì trách tên nhóc con Bạch Luân đó. Chính nó đã phá hỏng cuộc đời tao, giờ tao chẳng còn gì để mất cả. Có chết cung phải cho nó chết cùng tao. Nhưng nó quá giỏi và đông nên mới nhờ mày làm mồi. Tao thấy mày rất quan trọng với nó. Chăng lẽ nó lại không cứu mày sao?
- Ông sai rồi. Tôi và hắn chẳng có mối quan hệ nào cả. "Nước sông không phạm nước giếng", ông mau thả tôi ra thì sẽ được khoan hồng. – Cô rất sợ tên này nhưng cái miệng cô không cho phép. Đối với tên này không thể mềm mỏng cũng không thể cứng nhắc.
Đang lùi dần vào trong hẻm tối, đàn em và Phú Hào đã đứng đợi sẵn khiến tên áo đen phải lôi xềnh xệch cô chạy về hướng ngược lại. Đột nhiên Bạch Luân chạy tới kịp lúc khiến cô ngỡ ngàng xen lẫn vui mừng:
- Tôi biết ông là ai? Tử Mạn, một mình ông không chống lại tụi tôi đâu. Mau thả người vô tội ra.
- Hahaha người vô tội? Đúng là người vô tội nhưng nó hình như là vợ tương lai của mày, là hạnh phúc của mày. Tao mà giết nó thì mày cũng không có được hạnh phúc đâu hahaha.
Con dao trên tay Tử Mạn di chuyển lên cổ của Tiểu Kỳ, con dao sắc bén càng ngày càng nhuốm máu tươi khiến tay hắn nắm thành nắm đấm.
Ngay lúc này, Phú Hào từ từ tiến đến từ phía sau. Bạch Luân hiểu ý liền cố nói chuyện để đánh lạc hướng:
- Nếu thả cô ấy ra, tôi hứa sẽ đưa cổ phần lớn nhất công ty cho ông. Bạch Luân này nói là làm.
Chưa kịp đợi Phú Hào tiến tới, nghe xong câu đấy Tiểu Kỳ liền cắn mạnh vào tay Tử Mạn khiến hắn giận dữ và đã đâm một nhạt vào mạn sườn của cô.
- TIỂU KỲYYYYYY!
Bạch Luân hét lớn rồi chạy lại đấm cho tên Tử Mạn một phát khiến hắn ta trao đảo rồi ôm Tiểu Kỳ đi cấp cứu. Còn Phú Hào xử lý nốt hiện trường và giao cho cảnh sát.
Trên xe của hắn,
Máu tươi chạy ướt sũng trên người của cô. Hắn không ngần ngại xé toạc chiếc áo sơ mi trắng đang mặc buộc chặt vết thương cho cô. Mặt cô bắt đầu nhợt nhạt dần, hơi thở yếu hẳn, mắt lờ đờ. Bạch Luân hốt hoảng ôm chặt Tiểu Kỳ trong lòng:
- Tiểu Kỳ, anh thương em nhất. Em không được bỏ anh lại. Anh chưa cầu hôn em mà. Em cũng chưa tha lỗi cho anh. Em mà có mệnh hệ gì anh biết sống sao? Anh còn mơ về tương lai giữa hai chúng ta mà.
Nhưng giọt nước mắt của hắn nóng hổi rơi lên mặt cô. Đến bây giờ cô hiểu thật rồi. Trái tim cô chọn đúng người rồi. Hắn đang khóc vì cô. Cô mấp máy môi, giọng yếu ớt:
- Em tha lỗi cho anh rồi mà, đồ ngốc!
- Thật sao?
Nhóc con này, anh làm tất cả là vì em mà. Anh yêu em.
Nói xong, hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô. Cô nhoẻn miệng cười cũng là lúc cô thiếp đi.
4h sáng trước cửa phòng cấp cứu.
Ánh đèn phòng vẫn còn bật sáng, gia đình cậu của cô vừa hay tin cũng tức tốc đến đây. Hắn chỉ cúi đầu xin lỗi. Cậu đặt tay lên vai hắn rồi ánh mắt trầm ngâm nhìn về cửa phòng cấp cứu.
Đến bây giờ, tâm trang của mọi người như muốn xé toang ra, ai cũng cầu nguyện cho con bé không có mệnh hệ gì.
Một lúc sau, đèn tắt, bác sĩ bước ra. Hắn chạy đến nắm tay bác sĩ và hỏi gấp:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?
Vị bác sĩ trung niên tháo khẩu trang ra và nhẹ nhàng trả lời:
- Vì mất máu quá nhiều cộng thêm cơ thể suy nhược nên bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê. Nhưng mũi dao đã không làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của cô ấy nên đã qua cơn nguy kịch. Hiện giờ chỉ cần theo dõi và đừng cho cô ấy kích động mạnh tránh làm rách vết thương.
Cả hắn và gia đình cậu cảm ơn rối rít. Một lúc sau Tiểu Kỳ được chuyển qua phòng hồi sức đặc biệt. Hắn tiến lại gần nhìn khuôn mặt đang thiếu sức sống của cô, rồi nhẹ nhàng cầm tay cô, hôn lên trên đó. Cả gia đình cậu lánh ra ngoài làm thủ tục nhập viện. Giờ trong phòng chỉ còn cô và hắn. Ánh mắt cô khép im lìm, môi nhợt nhạt. Bạch Luân không kìm lòng được mà đôi mắt đã ngấn lệ:
- Anh ước gì người chịu vết dao đó là anh. Nhóc à! Anh xin lỗi em. Anh sẽ dành hết cả phần đời này để bù đắp cho em.
Đôi mắt cô vẫn khép, người không nhúc nhích. Đúng lúc này cửa phòng bật tung. Quỳnh Quỳnh và Tuệ Tuệ hớt hải chạy vào làm hắn đứng dậy lau vội nước mắt. Tuệ Tuệ trông thấy cảnh này lòng hơi nhói. Nhưng ả cũng không phải là người có tâm địa ác độc gì, hơi nhoẻn miệng cười chúc phúc cho hắn. Cuối cùng sau bao nhiêu năm cũng có cô gái khiến hắn phải rơi nước mắt.
Còn Quỳnh Quỳnh nhìn thấy cô bạn mình nằm im mà nước mắt không ngừng rơi, khóc nấc thành tiếng:
- Tiểu Kỳ, mày phải khoẻ để cho tao ăn cỗ.. - rồi quay qua hắn – anh mà làm khổ Tiểu Kỳ một lần nào nữa thì em sẽ từ anh luôn.
Còn hắn nhìn về Tuệ Tuệ:
- Lát nữa con cô sẽ về nhà. Và tôi cũng muốn nhận thằng bé làm con nuôi. Mong sau này hai người sống tốt. Mong cô tìm được người đàn ông tốt.
Tuệ Tuệ hài lòng, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn anh. Em hiểu rồi. Khi nào hai người tổ chức nhớ mời em và con. Ở nước khác xa xôi nhưng em vẫn sẽ cầu nguyện cho hai người.
- Cảm ơn cô.
Bạch Luân để một lúc rồi cũng bảo Phú Hào đưa hai người về để Tiểu Kỳ được nghỉ ngơi.