- Xu
- 147,168


Em Có Biết
Tác giả: Liên Hoa Tử.
Thể loại: Bài thơ về tình yêu.
Thể thơ: Thơ tám chữ.
Số câu: 64.
(ngày 22/10/2022)
Em có biết, liệu rằng, em có biết
Có khi nào, tình chết giữa mùa đông
Yêu em rồi, mơ mộng cũng hoàn không
Câu bội bạc, má hồng làm ta khóc.
Nhớ năm đó, cảnh nhà đang tang tóc
Ta dìu em, giữa giá lạnh trời đông
Đôi môi mềm, làn tóc rối, mi cong
Hình tiên nữ, khiến lòng ta dậy sóng.
Qua tang lễ, vẫn ngày đêm trông ngóng
An ủi nhau, thân tựa bóng hình riêng
Nỗi đau nào, bằng gia quyến quy tiên
Em đã khóc, nỗi niềm, ôi, trinh khiết.
Thêm nhung nhớ má hồng, đôi mắt biếc
Trái tim buồn, tha thiết cảnh chờ mong
Em trao mình, nụ hôn trắng trinh nguyên
Nơi con suối, ước nguyền vui chung sống.
Đời từ đây, ngừng lẻ loi hình bóng
Yêu em nhiều, là giấc mộng thần tiên
Qua nhà em, thưa hỏi chuyện nhân duyên
Cha Mẹ nói, bạc tiền không quan trọng.
Vui như Tết, tấm lòng thêm cảm động
Đến xuân này, mình sẽ sống nhà riêng
Đây, cau trầu, sắm sửa, phút linh thiêng
Đây, nhẫn cưới, đây, tiền, đây, ước nguyện.
Trong đêm tối, nghĩ về bao câu chuyện
Kể nhau nghe, hạnh phúc nghĩa vợ chồng
Đã tương tri, nguyện chẳng đổi thay lòng
Câu hạnh ngộ, má hồng ghi khắc chuyện.
Sáng hôm đó, anh vội vàng ước nguyện
Rồi ra đi, tỏ rõ chuyện vợ chồng
Nhưng, than ôi! Nào thấy được má hồng
Đêm hôm trước, theo chồng, chưa tiễn biệt.
Em có biết, giữa mùa đông giá rét
Ta đau lòng, tưởng chừng chết rồi không
Này, giai nhân, lời hứa tựa bằng không
Như cánh bướm, lượn vòng quanh hoa tuyết.
Vẫn nhung nhớ, vẫn không ngừng thương tiếc
Ta tiếc cho, một kiếp sống bềnh bồng
Rồi từ đây, lưu lạc khắp trăm sông
Hoa lục bình, còn đâu nữa mà mong.
Gió thu đến, còn đó như hình bóng
Lá trầu xanh, giấc mộng nghĩa vợ chồng
Hoa cau buồn, nhỏ lệ ướt hồn trong
Trắng tinh khiết, tấc lòng yêu da diết.
Có những lúc, mình giống như người điếc
Mặc cho ai, mắng nhiếc tiếng điên khùng
Chờ em sao, tình cũ đã lạnh lùng
Khóc chi nữa, cõi lòng như đã chết.
Lo bổn phận, cho tròn bên vinh hiển
Chờ xuân sang, én liệng giữa tầng không
Hoa phơi bày, đường nét đẹp hình dong
Ta vẫn buồn, chẳng quản chuyện chờ mong.
Xinh như mộng, má hồng cho mơ mộng
Mình tin em, mình chẳng động tình riêng
Nói chi lời, chua chát tiếng ghen tuông
Thôi, cam phận, ở hiền, gương cao khiết.
Tuy chưa nói, vẫn là ta đã biết
Câu kim tiền, quyến rũ khách sang sông
Cho môn đăng, hộ đối nữa, phải không
Duyên phận mỏng, ta trồng cây si hỏng.
Anh yêu em, đã nghèo, còn mơ mộng
Em yêu người, chung sống nhớ tình chung
Hoa cũng tàn, tình cũ hóa rêu phong
Em có biết, liệu rằng, em có biết.

Tác giả: Liên Hoa Tử.
Thể loại: Bài thơ về tình yêu.
Thể thơ: Thơ tám chữ.
Số câu: 64.
(ngày 22/10/2022)
Em có biết, liệu rằng, em có biết
Có khi nào, tình chết giữa mùa đông
Yêu em rồi, mơ mộng cũng hoàn không
Câu bội bạc, má hồng làm ta khóc.
Nhớ năm đó, cảnh nhà đang tang tóc
Ta dìu em, giữa giá lạnh trời đông
Đôi môi mềm, làn tóc rối, mi cong
Hình tiên nữ, khiến lòng ta dậy sóng.
Qua tang lễ, vẫn ngày đêm trông ngóng
An ủi nhau, thân tựa bóng hình riêng
Nỗi đau nào, bằng gia quyến quy tiên
Em đã khóc, nỗi niềm, ôi, trinh khiết.
Thêm nhung nhớ má hồng, đôi mắt biếc
Trái tim buồn, tha thiết cảnh chờ mong
Em trao mình, nụ hôn trắng trinh nguyên
Nơi con suối, ước nguyền vui chung sống.
Đời từ đây, ngừng lẻ loi hình bóng
Yêu em nhiều, là giấc mộng thần tiên
Qua nhà em, thưa hỏi chuyện nhân duyên
Cha Mẹ nói, bạc tiền không quan trọng.
Vui như Tết, tấm lòng thêm cảm động
Đến xuân này, mình sẽ sống nhà riêng
Đây, cau trầu, sắm sửa, phút linh thiêng
Đây, nhẫn cưới, đây, tiền, đây, ước nguyện.
Trong đêm tối, nghĩ về bao câu chuyện
Kể nhau nghe, hạnh phúc nghĩa vợ chồng
Đã tương tri, nguyện chẳng đổi thay lòng
Câu hạnh ngộ, má hồng ghi khắc chuyện.
Sáng hôm đó, anh vội vàng ước nguyện
Rồi ra đi, tỏ rõ chuyện vợ chồng
Nhưng, than ôi! Nào thấy được má hồng
Đêm hôm trước, theo chồng, chưa tiễn biệt.
Em có biết, giữa mùa đông giá rét
Ta đau lòng, tưởng chừng chết rồi không
Này, giai nhân, lời hứa tựa bằng không
Như cánh bướm, lượn vòng quanh hoa tuyết.
Vẫn nhung nhớ, vẫn không ngừng thương tiếc
Ta tiếc cho, một kiếp sống bềnh bồng
Rồi từ đây, lưu lạc khắp trăm sông
Hoa lục bình, còn đâu nữa mà mong.
Gió thu đến, còn đó như hình bóng
Lá trầu xanh, giấc mộng nghĩa vợ chồng
Hoa cau buồn, nhỏ lệ ướt hồn trong
Trắng tinh khiết, tấc lòng yêu da diết.
Có những lúc, mình giống như người điếc
Mặc cho ai, mắng nhiếc tiếng điên khùng
Chờ em sao, tình cũ đã lạnh lùng
Khóc chi nữa, cõi lòng như đã chết.
Lo bổn phận, cho tròn bên vinh hiển
Chờ xuân sang, én liệng giữa tầng không
Hoa phơi bày, đường nét đẹp hình dong
Ta vẫn buồn, chẳng quản chuyện chờ mong.
Xinh như mộng, má hồng cho mơ mộng
Mình tin em, mình chẳng động tình riêng
Nói chi lời, chua chát tiếng ghen tuông
Thôi, cam phận, ở hiền, gương cao khiết.
Tuy chưa nói, vẫn là ta đã biết
Câu kim tiền, quyến rũ khách sang sông
Cho môn đăng, hộ đối nữa, phải không
Duyên phận mỏng, ta trồng cây si hỏng.
Anh yêu em, đã nghèo, còn mơ mộng
Em yêu người, chung sống nhớ tình chung
Hoa cũng tàn, tình cũ hóa rêu phong
Em có biết, liệu rằng, em có biết.
Chỉnh sửa cuối: