Quyển 1 - Chương 10
Ngày hôm sau, Hoàng Đế bệ hạ tinh thần sáng láng, thỏa mãn vào triều sớm, mà Diêu Yến Yến vốn định nằm ở trên giường ngủ đến mặt trời lên cao lại bị Thanh Hồ lay tỉnh.
"Nương nương, phải dậy rồi, hôm nay phải đi thỉnh an Thái Hậu nương nương mà!"
Diêu Yến Yến mơ mơ màng màng ngủ, còn tưởng rằng đây là đang ở kiếp trước, mơ hồ cảm thấy kỳ quái, bởi vì nàng và Hoàng Đế bệ hạ cả ngày không làm việc đàng hoàng, xa hoa lãng phí vô độ, Thái Hậu lão nhân gia người nhiều lần bị chọc tức, không muốn để ý đến hai người bọn họ rất lâu rồi, sao bỗng nhiên lại phải đi thỉnh an chứ?
"Nương nương, phải dậy thôi, các nương nương khác đều đã đến Từ Hòa Cung rồi."
Các nương nương khác? Trong cung, địa vị nàng lớn nhất, các nương nương khác ở đâu ra vậy?
Diêu Yến Yến chậm rãi thanh tỉnh lại, đợi khi nàng nhìn thấy đỉnh màn trước mắt không giống với kiếp trước, bỗng nhiên giật mình một cái, như xác chết vùng dậy, ngồi dậy thẳng tắp.
Đúng rồi đúng rồi! Đời này với đời trước không giống nhau lắm, bây giờ trong cung ngoại trừ Diêu Phi nàng, còn có mấy phi tử do Thái Hậu sắc phong, phía sau còn có một hàng dài Quý nhân, Tài nhân, Chiêu nghi gì gì đó, mà hôm qua, Ti Lễ Cục đã phái người tới nói, buổi sáng hôm nay tất cả hậu cung phi tần đều phải đi thỉnh an Thái hậu.
Diêu Yến Yến vội vàng rửa mặt, thay trang phục.
"Nhanh lên, lấy những món đồ trang sức bệ hạ ban thưởng ra, với cả mấy bộ y phục màu đỏ.."
"Tóc! Chải cho bản cung kiểu cao nhã thong dong nhất.."
"Được rồi được rồi, xấu quá, chải kiểu nào đẹp đẽ một chút đi!"
"Châu ngọc trên trâm phải là phỉ thúy khảm đông châu.. Đúng đúng, là viên lớn nhất kia.."
Dưới sự ra lệnh thúc giục không ngừng của Diêu Yến Yến, thị nữ ở Phi Loan Cung ba chân bốn cẳng đi đi lại lại, không bao lâu sau, một mỹ nhân mặc cung trang màu đỏ lộng lẫy ra đời.
Diêu Yến Yến nhìn thủy kính vuốt ve thái dương mình, lại cho người chỉnh áo khoác màu tuyết trắng trên người ngay ngắn, cảm thấy vô cùng hài lòng.
"Nương nương, đã chuẩn bị bộ liễn xong rồi." Thanh Hồ đi vào bẩm báo nói.
Diêu Yến Yến nâng cằm, tinh thần giống như một con gà trống lớn tiến vào trạng thái chiến đấu, "Đi thôi!"
Giữa lúc nàng yểu điệu dẫn một đám thị nữ sau lưng đi tới cửa chính, ánh mắt bỗng nhiên xẹt qua, thoáng nhìn Diêu Yên Yên đang quét rác.
Bước chân Diêu Yến Yến dừng lại, hất cằm, cung nữ chuyên làm việc nặng phụ trách giám sát Diêu Yên Yên lập tức lanh lợi kéo Diêu Yên Yên đến.
Chiều cao chính điện Phi Loan Cung với đình viện chênh lệch nhau mười bậc thang, một đường thênh thang phủ kín gạch bạch ngọc, chia đình viện ra làm hai, hình thành nơi nối liền chính điện Phi Loan Cung với đại môn.
Cho nên Diêu Yên Yên đứng trong đình, ước chừng đầu chỉ tới bắp chân Diêu Yến Yến.
Nhìn Diêu Yên Yên đầy bụi đất, Diêu Yến Yến nói: "Đích tỷ, ngươi nhìn thử xem, hôm nay Yến Nhi phối trang sức, y phục này như thế nào?"
Diêu Yên Yên ngẩng đầu lên, nhìn Diêu Yến Yến một thân trang phục lộng lẫy, cao cao tại thượng dưới ánh mặt trời, trong lòng hận đến suýt nữa cắn nát một cái răng, lại chỉ có thể cung kính nói: "Nương nương cả người.. Rất là hoa mỹ."
Diêu Yến Yến gật đầu thỏa mãn, trước khi đi còn bồi thêm một câu, "Lần này, đích tỷ cuối cùng cũng nói thật."
Nghe lời này, Diêu Yên Yên biến sắc, những ngày qua, nàng ta vì để nâng cao bản thân mà thường xuyên nói chút ít chuyện khiến người ta hiểu lầm Diêu Yến Yến, ví như lần đó rơi xuống nước, quả thật là Diêu Yến Yến cứu nàng ta, nhưng sau khi lời nàng ta nói ra khỏi miệng, lọt vào tai người khác, lại biến thành Diêu Yến Yến hại nàng ta không thành, tự mình ngã vào trong đầm nước, Diêu Yên Yên lại suy nghĩ tới thanh danh của thứ muội, miễn cưỡng bản thân nói dối. Chắc chắn Diêu Yến Yến nàng đều biết rõ những việc này.
Nghĩ tới đây, Diêu Yên Yên rùng mình một cái, không khỏi có chút sợ hãi, hai ngày nay nàng ta đã bị sợ hãi giày vò, trời chưa sáng đã phải đi làm việc trong giá lạnh, ăn không đủ no, ngủ không ngon, còn phải chịu đựng những lời chửi mắng vô cùng bẩn thỉu của cung nữ chuyên làm việc nặng, bây giờ nàng ta đã không còn trông chờ vào việc có được sủng ái của bệ hạ, cũng không trông cậy vào chuyện có thể đấu thắng được Diêu Yến Yến, chỉ mong có một ngày, lúc nàng ta làm việc, cung nữ chuyên làm việc nặng kia có thể yên tĩnh chút là đã hài lòng rồi..
Sau khi đả kích Diêu Yên Yên một cái, bước chân Diêu Yến Yến nhẹ nhàng đặt lên bộ liễn trên đất, để cho người ta khiêng tới Từ Hòa Cung.
Kiếp trước, giữa Diêu Yến Yến và Thái Hậu, chỉ có thể dùng thủy hỏa không dung để ví von.
Theo lý thuyết, Diêu Yến Yến thân là phi tần hậu cung, dưới tình huống không có Hoàng Hậu, đương nhiên phải được Thái Hậu quản, nhưng thứ nhất, Thái Hậu không phải là mẹ ruột của Hoàng Đế, lời nói của bà không ảnh hưởng nhiều đến Hoàng Đế, thứ hai.. Kiếp trước, Diêu Yến Yến và Hoàng Đế thật sự là hạng người không để ý để tứ, hai người ở chung với nhau là có thể quậy toàn bộ hậu cung chó gà không yên, Diêu Yến Yến ỷ có Hoàng Đế che chở, thậm chí còn nhiều lần đối nghịch với Thái Hậu, nàng còn nhiều lần khiến lão nhân gia tức giận đến suýt chút nữa ngất đi, cuối cùng bà thực sự không chịu nổi nữa, đã trực tiếp chuyển tới hành cung ở ngoại ô kinh thành.
Lúc đó biết được Thái Hậu muốn chuyển đi, Diêu Yến Yến mừng rỡ, trực tiếp đốt pháo vài ngày, vì nàng rốt cuộc cũng không cần nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Thái Hậu nữa. Sau này, nàng hối hận muốn chết.
Bởi vì Thái Hậu tới hành cung, lại mang đi hơn phân nửa Vũ Lâm Quân ở cổng Bắc, sau đó dẫn đến việc thủ vệ hoàng cung trống vắng, bị đám quân phỉ công phá dễ dàng.
Lần này, Diêu Yến Yến quyết định, cho dù bị mất thể diện, nàng cũng phải công lược (*) Thái Hậu thành công.
(*) Công lược: Tiến công, chiếm giữ, chiếm đóng.
Chuyện này nàng đã thương lượng với Hoàng Đế, Hoàng Đế chủ ngoại nàng chủ nội, Hoàng Đế phụ trách khống chế triều đình, quan sát đại cục, nàng phụ trách công lược Thái Hậu, cầm quyền thống lĩnh Vũ Lâm Quân trên tay.
Nghĩ đến khuôn mặt như mẹ kế của Thái Hậu, Diêu Yến Yến liền vô cùng đáng tiếc, thầm nghĩ: Bệ hạ mười hai tuổi đã đăng cơ, nhưng sau khi đăng cơ lại luôn làm việc không đứng đắn, mới dẫn đến nhiều quyền lực như thế rơi vào tay người khác, nhưng bọn họ trọng sinh quay về hơn ba năm trước, lần này nhất định có thể đảo ngược!
Diêu Yến Yến cổ vũ tinh thần cho mình, vừa nâng mắt, đã nhìn thấy cửa chính Từ Hòa Cung.
Bởi vì thức dậy muộn, nên dù nàng đã cố gắng nhanh hết sức thì vẫn là người đến cuối cùng.
Trước khi tiến vào Từ Hòa Cung, gương mặt như mẹ kế của Thái Hậu nương nương khắc nghiệt vô cùng xuất hiện trong trí nhớ nàng, dù sao kiếp trước mỗi lần nhìn thấy Thái Hậu nương nương, sự căm ghét trong mắt đối phương gần như muốn hóa thành ngọn lửa thiêu đốt nàng. Nhưng lần này, sau khi Diêu Yến Yến bước vào Từ Hòa Cung, thành thạo hành lễ xong, lại kinh ngạc phát hiện trên mặt Thái Hậu vậy mà bình tĩnh mười phần, thấy ánh mắt của bà mặc dù không được thân thiện, nhưng cũng coi như là hòa nhã, cũng không có vẻ chán ghét đối với nàng.
Thái Hậu nương nương bị người khác hồn xuyên rồi sao? Ai ngốc như vậy, lại đi nhập vào lão bà đã bước một nửa chân vào quan tài hả?
Diêu Yến Yến nói thầm trong lòng một câu, lập tức lại thấy mù mịt lạ lùng: Hồn xuyên là cái gì?
Có điều nàng thường xuyên nghĩ ra những từ mà bản thân nàng cũng không hiểu rõ ràng, cho nên rất nhanh đã không còn để ý.
Chỉ là cảm thấy có chút mừng thầm, a, nhất định là ta giống như lời bệ hạ nói, là tiên nữ chuyển thế!
Nghĩ như vậy, nàng ưỡn ngực, một trận sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nhìn các phi tần khác đang âm thầm hâm mộ ghen ghét nàng trong Từ Hòa Cung.
Lúc đầu, Thái Hậu nương nương đã thay đổi cái nhìn về Diêu Yến Yến, nhưng thấy nàng làm điệu làm bộ, lông mày không khỏi cau lại, nhưng nghĩ tới dưới sự khuyên nhủ của nàng, bệ hạ hôm nay lại lâm triều, phật châu trong tay không khỏi xoay chuyển nhanh hơn, đồng thời mặc niệm trong lòng: Chớ có trông mặt mà bắt hình dong, chớ có trông mặt mà bắt hình dong..
Hôm nay, Diêu Yến Yến vốn chỉ là muốn tạo ấn tượng với Thái Hậu một chút, cũng không muốn gây chuyện, ai ngờ nàng không đi chọc người khác, người khác ngược lại tự mình tìm đến cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng Đế và nữ chính kiếp trước bị gọi là hôn quân và Yêu Phi, thật sự là không oan uổng.
"Nương nương, phải dậy rồi, hôm nay phải đi thỉnh an Thái Hậu nương nương mà!"
Diêu Yến Yến mơ mơ màng màng ngủ, còn tưởng rằng đây là đang ở kiếp trước, mơ hồ cảm thấy kỳ quái, bởi vì nàng và Hoàng Đế bệ hạ cả ngày không làm việc đàng hoàng, xa hoa lãng phí vô độ, Thái Hậu lão nhân gia người nhiều lần bị chọc tức, không muốn để ý đến hai người bọn họ rất lâu rồi, sao bỗng nhiên lại phải đi thỉnh an chứ?
"Nương nương, phải dậy thôi, các nương nương khác đều đã đến Từ Hòa Cung rồi."
Các nương nương khác? Trong cung, địa vị nàng lớn nhất, các nương nương khác ở đâu ra vậy?
Diêu Yến Yến chậm rãi thanh tỉnh lại, đợi khi nàng nhìn thấy đỉnh màn trước mắt không giống với kiếp trước, bỗng nhiên giật mình một cái, như xác chết vùng dậy, ngồi dậy thẳng tắp.
Đúng rồi đúng rồi! Đời này với đời trước không giống nhau lắm, bây giờ trong cung ngoại trừ Diêu Phi nàng, còn có mấy phi tử do Thái Hậu sắc phong, phía sau còn có một hàng dài Quý nhân, Tài nhân, Chiêu nghi gì gì đó, mà hôm qua, Ti Lễ Cục đã phái người tới nói, buổi sáng hôm nay tất cả hậu cung phi tần đều phải đi thỉnh an Thái hậu.
Diêu Yến Yến vội vàng rửa mặt, thay trang phục.
"Nhanh lên, lấy những món đồ trang sức bệ hạ ban thưởng ra, với cả mấy bộ y phục màu đỏ.."
"Tóc! Chải cho bản cung kiểu cao nhã thong dong nhất.."
"Được rồi được rồi, xấu quá, chải kiểu nào đẹp đẽ một chút đi!"
"Châu ngọc trên trâm phải là phỉ thúy khảm đông châu.. Đúng đúng, là viên lớn nhất kia.."
Dưới sự ra lệnh thúc giục không ngừng của Diêu Yến Yến, thị nữ ở Phi Loan Cung ba chân bốn cẳng đi đi lại lại, không bao lâu sau, một mỹ nhân mặc cung trang màu đỏ lộng lẫy ra đời.
Diêu Yến Yến nhìn thủy kính vuốt ve thái dương mình, lại cho người chỉnh áo khoác màu tuyết trắng trên người ngay ngắn, cảm thấy vô cùng hài lòng.
"Nương nương, đã chuẩn bị bộ liễn xong rồi." Thanh Hồ đi vào bẩm báo nói.
Diêu Yến Yến nâng cằm, tinh thần giống như một con gà trống lớn tiến vào trạng thái chiến đấu, "Đi thôi!"
Giữa lúc nàng yểu điệu dẫn một đám thị nữ sau lưng đi tới cửa chính, ánh mắt bỗng nhiên xẹt qua, thoáng nhìn Diêu Yên Yên đang quét rác.
Bước chân Diêu Yến Yến dừng lại, hất cằm, cung nữ chuyên làm việc nặng phụ trách giám sát Diêu Yên Yên lập tức lanh lợi kéo Diêu Yên Yên đến.
Chiều cao chính điện Phi Loan Cung với đình viện chênh lệch nhau mười bậc thang, một đường thênh thang phủ kín gạch bạch ngọc, chia đình viện ra làm hai, hình thành nơi nối liền chính điện Phi Loan Cung với đại môn.
Cho nên Diêu Yên Yên đứng trong đình, ước chừng đầu chỉ tới bắp chân Diêu Yến Yến.
Nhìn Diêu Yên Yên đầy bụi đất, Diêu Yến Yến nói: "Đích tỷ, ngươi nhìn thử xem, hôm nay Yến Nhi phối trang sức, y phục này như thế nào?"
Diêu Yên Yên ngẩng đầu lên, nhìn Diêu Yến Yến một thân trang phục lộng lẫy, cao cao tại thượng dưới ánh mặt trời, trong lòng hận đến suýt nữa cắn nát một cái răng, lại chỉ có thể cung kính nói: "Nương nương cả người.. Rất là hoa mỹ."
Diêu Yến Yến gật đầu thỏa mãn, trước khi đi còn bồi thêm một câu, "Lần này, đích tỷ cuối cùng cũng nói thật."
Nghe lời này, Diêu Yên Yên biến sắc, những ngày qua, nàng ta vì để nâng cao bản thân mà thường xuyên nói chút ít chuyện khiến người ta hiểu lầm Diêu Yến Yến, ví như lần đó rơi xuống nước, quả thật là Diêu Yến Yến cứu nàng ta, nhưng sau khi lời nàng ta nói ra khỏi miệng, lọt vào tai người khác, lại biến thành Diêu Yến Yến hại nàng ta không thành, tự mình ngã vào trong đầm nước, Diêu Yên Yên lại suy nghĩ tới thanh danh của thứ muội, miễn cưỡng bản thân nói dối. Chắc chắn Diêu Yến Yến nàng đều biết rõ những việc này.
Nghĩ tới đây, Diêu Yên Yên rùng mình một cái, không khỏi có chút sợ hãi, hai ngày nay nàng ta đã bị sợ hãi giày vò, trời chưa sáng đã phải đi làm việc trong giá lạnh, ăn không đủ no, ngủ không ngon, còn phải chịu đựng những lời chửi mắng vô cùng bẩn thỉu của cung nữ chuyên làm việc nặng, bây giờ nàng ta đã không còn trông chờ vào việc có được sủng ái của bệ hạ, cũng không trông cậy vào chuyện có thể đấu thắng được Diêu Yến Yến, chỉ mong có một ngày, lúc nàng ta làm việc, cung nữ chuyên làm việc nặng kia có thể yên tĩnh chút là đã hài lòng rồi..
Sau khi đả kích Diêu Yên Yên một cái, bước chân Diêu Yến Yến nhẹ nhàng đặt lên bộ liễn trên đất, để cho người ta khiêng tới Từ Hòa Cung.
Kiếp trước, giữa Diêu Yến Yến và Thái Hậu, chỉ có thể dùng thủy hỏa không dung để ví von.
Theo lý thuyết, Diêu Yến Yến thân là phi tần hậu cung, dưới tình huống không có Hoàng Hậu, đương nhiên phải được Thái Hậu quản, nhưng thứ nhất, Thái Hậu không phải là mẹ ruột của Hoàng Đế, lời nói của bà không ảnh hưởng nhiều đến Hoàng Đế, thứ hai.. Kiếp trước, Diêu Yến Yến và Hoàng Đế thật sự là hạng người không để ý để tứ, hai người ở chung với nhau là có thể quậy toàn bộ hậu cung chó gà không yên, Diêu Yến Yến ỷ có Hoàng Đế che chở, thậm chí còn nhiều lần đối nghịch với Thái Hậu, nàng còn nhiều lần khiến lão nhân gia tức giận đến suýt chút nữa ngất đi, cuối cùng bà thực sự không chịu nổi nữa, đã trực tiếp chuyển tới hành cung ở ngoại ô kinh thành.
Lúc đó biết được Thái Hậu muốn chuyển đi, Diêu Yến Yến mừng rỡ, trực tiếp đốt pháo vài ngày, vì nàng rốt cuộc cũng không cần nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Thái Hậu nữa. Sau này, nàng hối hận muốn chết.
Bởi vì Thái Hậu tới hành cung, lại mang đi hơn phân nửa Vũ Lâm Quân ở cổng Bắc, sau đó dẫn đến việc thủ vệ hoàng cung trống vắng, bị đám quân phỉ công phá dễ dàng.
Lần này, Diêu Yến Yến quyết định, cho dù bị mất thể diện, nàng cũng phải công lược (*) Thái Hậu thành công.
(*) Công lược: Tiến công, chiếm giữ, chiếm đóng.
Chuyện này nàng đã thương lượng với Hoàng Đế, Hoàng Đế chủ ngoại nàng chủ nội, Hoàng Đế phụ trách khống chế triều đình, quan sát đại cục, nàng phụ trách công lược Thái Hậu, cầm quyền thống lĩnh Vũ Lâm Quân trên tay.
Nghĩ đến khuôn mặt như mẹ kế của Thái Hậu, Diêu Yến Yến liền vô cùng đáng tiếc, thầm nghĩ: Bệ hạ mười hai tuổi đã đăng cơ, nhưng sau khi đăng cơ lại luôn làm việc không đứng đắn, mới dẫn đến nhiều quyền lực như thế rơi vào tay người khác, nhưng bọn họ trọng sinh quay về hơn ba năm trước, lần này nhất định có thể đảo ngược!
Diêu Yến Yến cổ vũ tinh thần cho mình, vừa nâng mắt, đã nhìn thấy cửa chính Từ Hòa Cung.
Bởi vì thức dậy muộn, nên dù nàng đã cố gắng nhanh hết sức thì vẫn là người đến cuối cùng.
Trước khi tiến vào Từ Hòa Cung, gương mặt như mẹ kế của Thái Hậu nương nương khắc nghiệt vô cùng xuất hiện trong trí nhớ nàng, dù sao kiếp trước mỗi lần nhìn thấy Thái Hậu nương nương, sự căm ghét trong mắt đối phương gần như muốn hóa thành ngọn lửa thiêu đốt nàng. Nhưng lần này, sau khi Diêu Yến Yến bước vào Từ Hòa Cung, thành thạo hành lễ xong, lại kinh ngạc phát hiện trên mặt Thái Hậu vậy mà bình tĩnh mười phần, thấy ánh mắt của bà mặc dù không được thân thiện, nhưng cũng coi như là hòa nhã, cũng không có vẻ chán ghét đối với nàng.
Thái Hậu nương nương bị người khác hồn xuyên rồi sao? Ai ngốc như vậy, lại đi nhập vào lão bà đã bước một nửa chân vào quan tài hả?
Diêu Yến Yến nói thầm trong lòng một câu, lập tức lại thấy mù mịt lạ lùng: Hồn xuyên là cái gì?
Có điều nàng thường xuyên nghĩ ra những từ mà bản thân nàng cũng không hiểu rõ ràng, cho nên rất nhanh đã không còn để ý.
Chỉ là cảm thấy có chút mừng thầm, a, nhất định là ta giống như lời bệ hạ nói, là tiên nữ chuyển thế!
Nghĩ như vậy, nàng ưỡn ngực, một trận sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nhìn các phi tần khác đang âm thầm hâm mộ ghen ghét nàng trong Từ Hòa Cung.
Lúc đầu, Thái Hậu nương nương đã thay đổi cái nhìn về Diêu Yến Yến, nhưng thấy nàng làm điệu làm bộ, lông mày không khỏi cau lại, nhưng nghĩ tới dưới sự khuyên nhủ của nàng, bệ hạ hôm nay lại lâm triều, phật châu trong tay không khỏi xoay chuyển nhanh hơn, đồng thời mặc niệm trong lòng: Chớ có trông mặt mà bắt hình dong, chớ có trông mặt mà bắt hình dong..
Hôm nay, Diêu Yến Yến vốn chỉ là muốn tạo ấn tượng với Thái Hậu một chút, cũng không muốn gây chuyện, ai ngờ nàng không đi chọc người khác, người khác ngược lại tự mình tìm đến cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng Đế và nữ chính kiếp trước bị gọi là hôn quân và Yêu Phi, thật sự là không oan uổng.
Chỉnh sửa cuối: