Trọng Sinh [Edit] Yêu Phi Nàng Mẫu Nghi Thiên Hạ - Lệ Cửu Ca

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi heunn, 22 Tháng hai 2020.

  1. heunn

    Bài viết:
    6
    Quyển 1 - Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Hoàng Đế bệ hạ tinh thần sáng láng, thỏa mãn vào triều sớm, mà Diêu Yến Yến vốn định nằm ở trên giường ngủ đến mặt trời lên cao lại bị Thanh Hồ lay tỉnh.

    "Nương nương, phải dậy rồi, hôm nay phải đi thỉnh an Thái Hậu nương nương mà!"

    Diêu Yến Yến mơ mơ màng màng ngủ, còn tưởng rằng đây là đang ở kiếp trước, mơ hồ cảm thấy kỳ quái, bởi vì nàng và Hoàng Đế bệ hạ cả ngày không làm việc đàng hoàng, xa hoa lãng phí vô độ, Thái Hậu lão nhân gia người nhiều lần bị chọc tức, không muốn để ý đến hai người bọn họ rất lâu rồi, sao bỗng nhiên lại phải đi thỉnh an chứ?

    "Nương nương, phải dậy thôi, các nương nương khác đều đã đến Từ Hòa Cung rồi."

    Các nương nương khác? Trong cung, địa vị nàng lớn nhất, các nương nương khác ở đâu ra vậy?

    Diêu Yến Yến chậm rãi thanh tỉnh lại, đợi khi nàng nhìn thấy đỉnh màn trước mắt không giống với kiếp trước, bỗng nhiên giật mình một cái, như xác chết vùng dậy, ngồi dậy thẳng tắp.

    Đúng rồi đúng rồi! Đời này với đời trước không giống nhau lắm, bây giờ trong cung ngoại trừ Diêu Phi nàng, còn có mấy phi tử do Thái Hậu sắc phong, phía sau còn có một hàng dài Quý nhân, Tài nhân, Chiêu nghi gì gì đó, mà hôm qua, Ti Lễ Cục đã phái người tới nói, buổi sáng hôm nay tất cả hậu cung phi tần đều phải đi thỉnh an Thái hậu.

    Diêu Yến Yến vội vàng rửa mặt, thay trang phục.

    "Nhanh lên, lấy những món đồ trang sức bệ hạ ban thưởng ra, với cả mấy bộ y phục màu đỏ.."

    "Tóc! Chải cho bản cung kiểu cao nhã thong dong nhất.."

    "Được rồi được rồi, xấu quá, chải kiểu nào đẹp đẽ một chút đi!"

    "Châu ngọc trên trâm phải là phỉ thúy khảm đông châu.. Đúng đúng, là viên lớn nhất kia.."

    Dưới sự ra lệnh thúc giục không ngừng của Diêu Yến Yến, thị nữ ở Phi Loan Cung ba chân bốn cẳng đi đi lại lại, không bao lâu sau, một mỹ nhân mặc cung trang màu đỏ lộng lẫy ra đời.

    Diêu Yến Yến nhìn thủy kính vuốt ve thái dương mình, lại cho người chỉnh áo khoác màu tuyết trắng trên người ngay ngắn, cảm thấy vô cùng hài lòng.

    "Nương nương, đã chuẩn bị bộ liễn xong rồi." Thanh Hồ đi vào bẩm báo nói.

    Diêu Yến Yến nâng cằm, tinh thần giống như một con gà trống lớn tiến vào trạng thái chiến đấu, "Đi thôi!"

    Giữa lúc nàng yểu điệu dẫn một đám thị nữ sau lưng đi tới cửa chính, ánh mắt bỗng nhiên xẹt qua, thoáng nhìn Diêu Yên Yên đang quét rác.

    Bước chân Diêu Yến Yến dừng lại, hất cằm, cung nữ chuyên làm việc nặng phụ trách giám sát Diêu Yên Yên lập tức lanh lợi kéo Diêu Yên Yên đến.

    Chiều cao chính điện Phi Loan Cung với đình viện chênh lệch nhau mười bậc thang, một đường thênh thang phủ kín gạch bạch ngọc, chia đình viện ra làm hai, hình thành nơi nối liền chính điện Phi Loan Cung với đại môn.

    Cho nên Diêu Yên Yên đứng trong đình, ước chừng đầu chỉ tới bắp chân Diêu Yến Yến.

    Nhìn Diêu Yên Yên đầy bụi đất, Diêu Yến Yến nói: "Đích tỷ, ngươi nhìn thử xem, hôm nay Yến Nhi phối trang sức, y phục này như thế nào?"

    Diêu Yên Yên ngẩng đầu lên, nhìn Diêu Yến Yến một thân trang phục lộng lẫy, cao cao tại thượng dưới ánh mặt trời, trong lòng hận đến suýt nữa cắn nát một cái răng, lại chỉ có thể cung kính nói: "Nương nương cả người.. Rất là hoa mỹ."

    Diêu Yến Yến gật đầu thỏa mãn, trước khi đi còn bồi thêm một câu, "Lần này, đích tỷ cuối cùng cũng nói thật."

    Nghe lời này, Diêu Yên Yên biến sắc, những ngày qua, nàng ta vì để nâng cao bản thân mà thường xuyên nói chút ít chuyện khiến người ta hiểu lầm Diêu Yến Yến, ví như lần đó rơi xuống nước, quả thật là Diêu Yến Yến cứu nàng ta, nhưng sau khi lời nàng ta nói ra khỏi miệng, lọt vào tai người khác, lại biến thành Diêu Yến Yến hại nàng ta không thành, tự mình ngã vào trong đầm nước, Diêu Yên Yên lại suy nghĩ tới thanh danh của thứ muội, miễn cưỡng bản thân nói dối. Chắc chắn Diêu Yến Yến nàng đều biết rõ những việc này.

    Nghĩ tới đây, Diêu Yên Yên rùng mình một cái, không khỏi có chút sợ hãi, hai ngày nay nàng ta đã bị sợ hãi giày vò, trời chưa sáng đã phải đi làm việc trong giá lạnh, ăn không đủ no, ngủ không ngon, còn phải chịu đựng những lời chửi mắng vô cùng bẩn thỉu của cung nữ chuyên làm việc nặng, bây giờ nàng ta đã không còn trông chờ vào việc có được sủng ái của bệ hạ, cũng không trông cậy vào chuyện có thể đấu thắng được Diêu Yến Yến, chỉ mong có một ngày, lúc nàng ta làm việc, cung nữ chuyên làm việc nặng kia có thể yên tĩnh chút là đã hài lòng rồi..

    Sau khi đả kích Diêu Yên Yên một cái, bước chân Diêu Yến Yến nhẹ nhàng đặt lên bộ liễn trên đất, để cho người ta khiêng tới Từ Hòa Cung.

    Kiếp trước, giữa Diêu Yến Yến và Thái Hậu, chỉ có thể dùng thủy hỏa không dung để ví von.

    Theo lý thuyết, Diêu Yến Yến thân là phi tần hậu cung, dưới tình huống không có Hoàng Hậu, đương nhiên phải được Thái Hậu quản, nhưng thứ nhất, Thái Hậu không phải là mẹ ruột của Hoàng Đế, lời nói của bà không ảnh hưởng nhiều đến Hoàng Đế, thứ hai.. Kiếp trước, Diêu Yến Yến và Hoàng Đế thật sự là hạng người không để ý để tứ, hai người ở chung với nhau là có thể quậy toàn bộ hậu cung chó gà không yên, Diêu Yến Yến ỷ có Hoàng Đế che chở, thậm chí còn nhiều lần đối nghịch với Thái Hậu, nàng còn nhiều lần khiến lão nhân gia tức giận đến suýt chút nữa ngất đi, cuối cùng bà thực sự không chịu nổi nữa, đã trực tiếp chuyển tới hành cung ở ngoại ô kinh thành.

    Lúc đó biết được Thái Hậu muốn chuyển đi, Diêu Yến Yến mừng rỡ, trực tiếp đốt pháo vài ngày, vì nàng rốt cuộc cũng không cần nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Thái Hậu nữa. Sau này, nàng hối hận muốn chết.

    Bởi vì Thái Hậu tới hành cung, lại mang đi hơn phân nửa Vũ Lâm Quân ở cổng Bắc, sau đó dẫn đến việc thủ vệ hoàng cung trống vắng, bị đám quân phỉ công phá dễ dàng.

    Lần này, Diêu Yến Yến quyết định, cho dù bị mất thể diện, nàng cũng phải công lược (*) Thái Hậu thành công.

    (*) Công lược: Tiến công, chiếm giữ, chiếm đóng.

    Chuyện này nàng đã thương lượng với Hoàng Đế, Hoàng Đế chủ ngoại nàng chủ nội, Hoàng Đế phụ trách khống chế triều đình, quan sát đại cục, nàng phụ trách công lược Thái Hậu, cầm quyền thống lĩnh Vũ Lâm Quân trên tay.

    Nghĩ đến khuôn mặt như mẹ kế của Thái Hậu, Diêu Yến Yến liền vô cùng đáng tiếc, thầm nghĩ: Bệ hạ mười hai tuổi đã đăng cơ, nhưng sau khi đăng cơ lại luôn làm việc không đứng đắn, mới dẫn đến nhiều quyền lực như thế rơi vào tay người khác, nhưng bọn họ trọng sinh quay về hơn ba năm trước, lần này nhất định có thể đảo ngược!

    Diêu Yến Yến cổ vũ tinh thần cho mình, vừa nâng mắt, đã nhìn thấy cửa chính Từ Hòa Cung.

    Bởi vì thức dậy muộn, nên dù nàng đã cố gắng nhanh hết sức thì vẫn là người đến cuối cùng.

    Trước khi tiến vào Từ Hòa Cung, gương mặt như mẹ kế của Thái Hậu nương nương khắc nghiệt vô cùng xuất hiện trong trí nhớ nàng, dù sao kiếp trước mỗi lần nhìn thấy Thái Hậu nương nương, sự căm ghét trong mắt đối phương gần như muốn hóa thành ngọn lửa thiêu đốt nàng. Nhưng lần này, sau khi Diêu Yến Yến bước vào Từ Hòa Cung, thành thạo hành lễ xong, lại kinh ngạc phát hiện trên mặt Thái Hậu vậy mà bình tĩnh mười phần, thấy ánh mắt của bà mặc dù không được thân thiện, nhưng cũng coi như là hòa nhã, cũng không có vẻ chán ghét đối với nàng.

    Thái Hậu nương nương bị người khác hồn xuyên rồi sao? Ai ngốc như vậy, lại đi nhập vào lão bà đã bước một nửa chân vào quan tài hả?

    Diêu Yến Yến nói thầm trong lòng một câu, lập tức lại thấy mù mịt lạ lùng: Hồn xuyên là cái gì?

    Có điều nàng thường xuyên nghĩ ra những từ mà bản thân nàng cũng không hiểu rõ ràng, cho nên rất nhanh đã không còn để ý.

    Chỉ là cảm thấy có chút mừng thầm, a, nhất định là ta giống như lời bệ hạ nói, là tiên nữ chuyển thế!

    Nghĩ như vậy, nàng ưỡn ngực, một trận sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nhìn các phi tần khác đang âm thầm hâm mộ ghen ghét nàng trong Từ Hòa Cung.

    Lúc đầu, Thái Hậu nương nương đã thay đổi cái nhìn về Diêu Yến Yến, nhưng thấy nàng làm điệu làm bộ, lông mày không khỏi cau lại, nhưng nghĩ tới dưới sự khuyên nhủ của nàng, bệ hạ hôm nay lại lâm triều, phật châu trong tay không khỏi xoay chuyển nhanh hơn, đồng thời mặc niệm trong lòng: Chớ có trông mặt mà bắt hình dong, chớ có trông mặt mà bắt hình dong..

    Hôm nay, Diêu Yến Yến vốn chỉ là muốn tạo ấn tượng với Thái Hậu một chút, cũng không muốn gây chuyện, ai ngờ nàng không đi chọc người khác, người khác ngược lại tự mình tìm đến cửa.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hoàng Đế và nữ chính kiếp trước bị gọi là hôn quân và Yêu Phi, thật sự là không oan uổng.
     
    Y Thầncobematduong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2020
  2. heunn

    Bài viết:
    6
    Quyển 1 - Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay, Diêu Yến Yến vốn chỉ là muốn tạo ấn tượng với Thái Hậu một chút, cũng không muốn gây chuyện, ai ngờ nàng không đi chọc người khác, người khác ngược lại tự mình tìm đến cửa.

    Sau khi phát hiện thái độ của Thái Hậu đối với nàng kiếp này không chán ghét như kiếp trước, Diêu Yến Yến thoáng kinh ngạc một chút, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra. Công lược một người không thích mình, dù sao cũng nhẹ nhõm hơn so với lấy công lược một người chán ghét mình đi! Nàng nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Thái Hậu, dường như cảm thấy mình nhìn thấy bốn chữ [Độ thiện cảm: 0], chứ không phải là số âm đã khiến Diêu Yến Yến rất hài lòng rồi.

    Dựa theo quy định, hậu cung phi tần chỉ cần cách hai ngày một lần đến thỉnh an Thái Hậu, đây là dưới tình huống không có Hoàng Hậu, có Hoàng Hậu đương nhiên lại là chuyện khác.

    Diêu Yến Yến đảo mắt nhìn đám nữ nhân quần áo diễm lệ trong Từ Hòa Cung, lộ ra một nụ cười thân thiện với các nàng. Nàng đắn đo suy nghĩ, bây giờ ở trước mặt Thái Hậu phải thể hiện ra dáng vẻ ôn hòa lương thiện, dù sao kiếp này Thái Hậu cũng không biết bộ mặt thật của mình, hẳn là sẽ không khó lừa gạt.

    Nhưng mà đối mặt với Diêu Yến Yến "thân thiện", phần lớn các phi tần chẳng hề cảm kích, có điều đang ở trong cung của Thái Hậu, dù các nàng không hiểu quy củ, thì cũng không thể nào phô bày rõ ràng như vậy, ngoài mặt thì chào hỏi thân thiện cùng Diêu Yến Yến, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng.

    Đối với chuyện này, Diêu Yến Yến không thèm để ý chút nào, vẫn như cũ cười híp mắt nhìn các nàng, thỉnh an Thái Hậu xong còn hăng hái ân cần hỏi thăm những người này đêm qua ngủ có ngon hay không.

    Đám người tự nhiên là không hẹn mà cùng nói tốt.

    Ngoài mặt Diêu Yến Yến cười hì hì, trong lòng mắt lại trợn trắng: Chậc chậc, chúng ta quả đúng là một đám nữ nhân dối trá!

    Đương nhiên, sự chú ý của nàng chủ yếu vẫn đặt trên người Thái Hậu, đáng tiếc hôm nay nàng tới muộn, vị trí bên cạnh Thái Hậu đã bị những nữ nhân khác chiếm.

    Đánh giá cô gái áo lam đang ân cần nói chuyện bên cạnh Thái Hậu một chút, Diêu Yến Yến nói: "Đó là vị nào?"

    Kiếp trước, lúc nàng và Hoàng Đế còn chưa quen biết nhau, Hoàng Đế sẽ sắc phong các Thải Nữ theo tư sắc, từ Tài nhân đến Chiêu nghi tổng cộng có hơn ba mươi người, Diêu Yến Yến là Quý phi duy nhất. Chẳng qua kiếp trước Diêu Yến Yến luôn bá chiếm Hoàng Đế không tha, những nữ nhân khác căn bản không có cơ hội. Cho nên buổi sáng, lúc nửa tỉnh nửa mê nàng mới khó hiểu vì sao lại còn nương nương khác, dù sao từ Quý phi trở lên mới xứng đáng gọi là nương nương, còn những thứ bậc phi tần khác thì chỉ xưng hô theo phẩm cấp.

    Mà kiếp này, Hoàng Đế cùng nàng đồng thời trọng sinh, hắn chẳng những không có tâm tư tuyển phi, còn làm cho Chiêu Đức Điện loạn thành một đống, Thái Hậu liền quyết định chọn một số người sung nhập hậu cung, tất cả khoảng bốn mươi người.

    Bây giờ cô gái áo lam ngồi bên cạnh Thái Hậu, Diêu Yến Yến không có ấn tượng, dù sao thì lấy tư sắc của vị này, kiếp trước căn bản bệ hạ sẽ không để ở trong mắt, đoán chừng kiếp trước giống Diêu Yên Yên, sớm đã về nhà lập gia đình!

    "Đó là Quý phi."

    Trong cung bây giờ không có Hoàng Hậu, bốn vị Quý phi chính là phi tần có địa vị cao nhất trong hậu cung, Diêu Yến Yến lại là nữ nhân đang được Hoàng Đế sủng ái nhất, nhiều người không ưa nàng, người toan tính nịnh bợ nàng cũng không ít, giờ phút này nghe câu hỏi của nàng, ngay lập tức có người trả lời.

    Thấy Diêu Yến Yến còn không nhớ ra, người kia liền nhỏ giọng nói: "Ngài không nhớ rõ, chính là Lý Thu Nương."

    Lý Thu Nương? Lúc này Diêu Yến Yến mới nhớ ra, người này không phải là nữ nhi của một quan Ngũ phẩm ở kinh thành, trước kia thường qua lại với Diêu Yên Yên à? Diêu Yến Yến nhớ rõ, lúc hai người họ ở cùng nhau, bao giờ cũng ngâm thơ làm phú học đòi văn vẻ, dáng vẻ tri kỷ tình thâm, trên thực tế vẫn luôn âm thầm so tài, muốn hạ thấp đối phương xuống, cũng không chê mệt mỏi đến hoảng sợ.

    Nàng đánh giá Lý Thu Nương một lát, nhìn kỹ, mới phát hiện tướng mạo của nàng và Diêu Yên Yên tương đồng, đều là kiểu mặt mày dịu dàng tú lệ mà trưởng bối thích.

    Diêu Yến Yến sờ mặt mình một cái, thầm suy nghĩ, lần sau đến tạo thiện cảm với Thái Hậu, nàng có nên ăn mặc mộc mạc một chút? Nhưng nàng nhìn lướt qua đám nữ nhân ngồi ở Từ Hòa Cung, rất nhanh liền từ bỏ ý nghĩ này.

    Được rồi được rồi, bản cung đẹp như vậy, trang điểm tươi sáng là có thể ép các nàng không ngóc đầu lên được.

    Ngay tại thời điểm Diêu Yến Yến nghĩ như vậy, Thái Hậu uống một ngụm trà do Lý Thu Nương tự mình pha, thỏa mãn khen một câu.

    Thấy Thái Hậu mở miệng tán dương Lý Thu Nương, các phi tần khác mượn gió bẻ măng, cũng dồn dập tán thưởng.

    Trên mặt Lý Thu Nương hiện lên hai mảnh e lệ đỏ ửng, lại cúi đầu cười một tiếng, tự nhiên hào phóng cảm ơn.

    Thái Hậu thấy nàng ta đoan trang thục nhã lại không mất vẻ thiếu nữ chất phác ngây ngô, không khỏi cảm thấy vô cùng hài lòng.

    Diêu Yến Yến nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, lập tức trong lòng bắt đầu ghi nhớ, ừm, Thái Hậu thích uống trà!

    Lúc Diêu Yến Yến đang dò xét Lý Thu Nương, Thái Hậu cũng quan sát đám phi tần ngồi trong Từ Hòa Cung, chính điện Từ Hòa Cung cực kỳ rộng rãi, tính cả phi tần và cung nữ dẫn theo hết thảy hơn năm mươi người, cũng không thấy chật chội.

    Bà nhìn tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt, nghĩ tới những người này tương lai sẽ sinh con dưỡng cái cho Hoàng Đế, vì hoàng thất khai chi tán diệp, thần sắc trên mặt càng ngày càng hòa ái. Chẳng qua trong những đám con dâu này, bà hài lòng nhất đương nhiên là Lý Thu Nương người ngồi cạnh bà.

    Lý Thu Nương là người gốc ở kinh thành, phụ thân là quan Ngũ phẩm ở kinh thành, giáo dưỡng tốt đẹp, dáng vẻ xuất chúng, tình tính dịu dàng lại có tài, là người được chọn làm Hoàng Hậu tốt nhất trong lòng Thái Hậu. Chỉ là.. Ánh mắt Thái Hậu quét đến trên người Diêu Yến Yến, dừng một chút.

    Cảm nhận trong lòng bà đối với Diêu Yến Yến hết sức phức tạp, bà vốn không thích nhất chính là kiểu nữ tử xinh đẹp quyến rũ này, vừa nhìn liền bất an bởi hồ ly trong phòng, nữ tử này quả thật làm Hoàng Đế mê đến thần hồn điên đảo, Thái Hậu tưởng rằng nàng sẽ cả ngày quấn lấy Hoàng Đế không buông, ai ngờ nàng lại khuyên nhủ Hoàng Đế cần cù chính vụ. Có lẽ.. Lão tổ tông nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, quả thật là đúng!

    Nghĩ đến hiện tại Hoàng Đế rất nghe lời Diêu Yến Yến, Thái Hậu nhân tiện nói: "Diêu phi, hai ngày nay ngươi vất vả rồi."

    Diêu Yến Yến đã sớm quen Thái Hậu nói lời lạnh nhạt, lúc này nghe thấy Thái Hậu nói chuyện hòa ái như thế với nàng, lập tức sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh, lập tức đứng lên trả lời: "Đa tạ Thái Hậu quan tâm, chiếu cố bệ hạ là bổn phận của thần thiếp, không tính là vất vả."

    Nghe lời này, Lý Thu Nương ngồi bên cạnh Thái Hậu liền rũ mắt xuống, dùng hành động này che giấu vẻ ghen ghét trong mắt mình.

    Các phi tần khác có hâm mộ, có đố kỵ, nhưng nhìn thấy Diêu phi hôm nay trang phục lộng lẫy, xinh đẹp rực rỡ, lại cảm thấy vốn nên như vậy.

    Thái Hậu nghe vậy, hài lòng gật đầu, lập tức nói: "Bây giờ ngươi rất được bệ hạ sủng ái, làm người cũng hiền lành lương thiện, ai gia cực kỳ hài lòng."

    Diêu Yến Yến cúi đầu, làm ra dáng vẻ sau khi được tán thưởng thì thẹn thùng, thực ra lại kỳ lạ đảo đảo tròng mắt, vô sự hiến ân tình không phải lừa đảo tức là đạo chích, tính tình của lão nhân gia Thái Hậu là gì, kiếp trước Diêu Yến Yến đã lĩnh giáo quá nhiều, mặc dù kiếp này thái độ Thái Hậu có vẻ đã khá hơn nhiều, nhưng bản tính chắc chắn sẽ không thay đổi, không duyên cớ tán dương nàng như thế, khẳng định có dụng ý khác.

    Quả nhiên, chỉ nghe Thái Hậu lại nói một đống lời động viên, tiếp theo liền quẳng ra màn kịch quan trọng, "Các ngươi đều là phi tần trong cung, phải đồng tâm hiệp lực vì bệ hạ phân ưu, ngươi thân là Quý phi, càng cần phải khuyên nhủ bệ hạ rải đều mưa móc, vì hoàng thất khai chi tán diệp mới phải."

    Khá lắm, thì ra là chờ ở đây, ta đã nói lão Thái Hậu tú bà này sao đột nhiên lại trở nên ôn hòa, hóa ra là có ý muốn để cho nam nhân của nàng vui vẻ miễn phí với những nữ nhân kia!

    Nghĩ hay lắm!

    Kiếp trước Thái Hậu cũng đề cập tới chuyện này, bị Diêu Yến Yến không chút khách khí oán hận, Thái Hậu tức giận đến mức ngã từ trên ghế xuống, phải nằm vài ngày. Diêu Yến Yến dám chắc, nếu lần này nàng vẫn làm như thế, vậy độ thiện cảm chắc chắn sẽ rớt xuống âm một ngàn ngay lập tức!

    Nhịn một chút, ánh mắt nàng khẽ động, ngẩng đầu che miệng khẽ cười, nói: "Thái Hậu nói đúng, rải đều mưa móc, đối xử như nhau vốn là phong thái mà vua của một nước nên có, sau khi Yến Yến trở về, nhất định sẽ khuyên nhủ bệ hạ thật tốt."

    Nghe lời này, Thái Hậu quả thật hết sức hài lòng, ánh mắt nhìn Diêu Yến Yến cũng càng nhu hòa hơn, phật châu trong tay xoay chuyển cuối cùng cũng không còn nhanh nữa.

    Diêu Yến Yến phảng phất nghe được bên tai truyền đến một âm thanh leng keng vang lên [ Đinh, độ thiện cảm của Thái Hậu đối với ngài +10.]

    Sau khi Diêu Yến Yến nói ra câu nói kia, bầu không khí trong Từ Hòa Cung quả nhiên tốt hơn, Lý Thu Nương ngồi bên cạnh Thái Hậu cũng cười càng thêm xán lạn, rất giống một con ruồi hôi thối trong gió tự cho là mình năng lực đến nhà nàng hái kiều hoa!

    Diêu Yến Yến nhẫn nhịn đến khi Thái Hậu khoát tay để các nàng trở về, nhẫn nhịn cùng đám người đi ra Từ Hòa Cung, nhẫn nhịn đến khi Lý Thu Nương đi lên trên một chiếc cầu nhỏ hình vòm, rốt cục nhịn không được nữa, đá một cước vào chính giữa mông Lý Thu Nương, đá nàng ta rớt từ trên cầu nhỏ xuống.

    "..."

    Lý Thu Nương hét lên một tiếng, thân thể bỗng nhiên ngã vào trong đống tuyết, tuyết rất mềm, bị nàng ta đập vào đã tạo ra một cái hố to hình người, nhìn chật vật không thôi.
     
    Y Thầncobematduong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng ba 2020
  3. heunn

    Bài viết:
    6
    Quyển 1 - Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Thu Nương là người gốc ở kinh thành, trước khi đến kinh thành, nàng ta chẳng qua chỉ là một nữ nhi của quan Ngũ phẩm, ở cái nơi mà khắp nơi trong kinh thành đều là quyền quý Đại Tề này, thực sự không tính là gì, nhưng sau khi vào cung, nàng ta trở thành tú nữ có thân phận cao nhất, vừa nghĩ tới tương lai nàng ta trở thành phi tần của bệ hạ, những quý nữ vọng tộc kia ngày trước nàng ta trèo không tới bây giờ tất cả đều phải hạ thấp thân phận, hành lễ với nàng ta, nàng ta liền cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.

    Không giống các nữ nhân khác xem Diêu Yến Yến là kẻ địch mạnh, Lý Thu Nương không hề để Diêu Yến Yến vào mắt, cảm thấy nàng dựa vào dung mạo mới lấy được sự sủng ái của bệ hạ, làm vậy cũng chỉ là nhất thời, qua thời gian dài, chắc chắn bệ hạ sẽ phát hiện, nữ nhân này chẳng qua chỉ là một bình hoa trống rỗng bên trong, hào nhoáng bên ngoài thôi, nào có đoan trang hiền thục, tài hoa trác tuyệt sánh được với nàng ta?

    Bất quá, mặc dù trong lòng Lý Thu Nương nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn bệ hạ ở Phi Loan Cung hai ngày liên tục, vẫn có chút gấp gáp, dựa theo quy củ mà nói, tuyển chọn tú nữ năm nay vừa kết thúc, hậu cung thoáng cái có thêm nhiều phi tần như vậy, bệ hạ cũng đang trong độ tuổi thiếu niên cường tráng, làm sao có thể nhịn được? Sau khi đi đến Phi Loan Cung, bệ hạ cũng nên đi đến cung của các phi tần khác. Nhưng bệ hạ lại ở Phi Loan Cung hai ngày liên tiếp, mà chưa từng có ý định sủng hạnh các phi tần khác, lại có chuyện xảy ra trên Chiêu Đức Điện hôm đó, Lý Thu Nương liền có chút nóng nảy.

    Cũng may nàng ta thông minh, hai ngày trước cho dù Thái Hậu không triệu kiến, nàng ta cũng đều đi vào Từ Hòa Cung thỉnh an từ rất sớm, bây giờ Thái Hậu rất hài lòng nàng ta, thậm chí hôm nay còn khiến cho Diêu Yến Yến đáp ứng chuyện này.

    Bây giờ bốn vị Quý phi trong cung, ngoại trừ Diêu Yến Yến trong đó, cũng chỉ có nàng ta là xuất thân nhà quan lại, chỉ cần bệ hạ rời khỏi Phi Loan Cung, người kế tiếp đi đến.. Không phải là nàng ta đó sao?

    Nghĩ đến đây, sự vui sướng trong lòng Lý Thu Nương rốt cuộc không che giấu được nữa, sau khi rời khỏi Từ Hòa Cung, bước chân trở về càng lúc càng nhanh.

    Nhưng không nghĩ rằng, khi đi qua cây cầu gỗ nhỏ, không biết là ai đạp nàng ta một cước, đá nàng ta từ trên cầu xuống.

    Lý Thu Nương chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, hai tay nàng ta quơ quào, nhưng lại không bắt được thứ gì, rít lên một tiếng, đầu nàng ta chìm vào bên trong tuyết dưới cầu.

    Phía dưới đoạn cầu nhỏ này vốn là một ao cá chép, chỉ có điều ngày đông trời giá rét, cá đều bị đông chết, bèn xả hết nước, dự định đầu xuân năm sau gieo trồng một số bông hoa xinh đẹp, những ngày này ban đêm bao giờ tuyết cũng rơi, đã lấp kín cái ao cạn, ước chừng tuyết sâu vài thước, ngay khi đầu Lý Thu Nương cắm vào, hơn nửa người cũng bị vùi lấp, làn váy theo trọng lực rơi xuống, chỉ còn lộ ra một đôi chân mặc quần tất (*) màu xanh nhạt ở phía sau.

    (*) Quần tất: Là chiếc quần trong dài từ phần eo đến chân.

    Hai chân dưới làn váy của nữ tử này trực tiếp phơi bày trước mặt mọi người, cho như là ăn mặc kín đáo, cũng thực khó coi.

    Nếu như là mọi khi, đã sớm có người tiến lên cứu Lý Thu Nương ra, thế nhưng chuyện xảy ra thực sự đột ngột, không ai nghĩ tới, Diêu Yến Yến lại lớn mật như thế, ban ngày ban mặt dám hành hung trước mặt mọi người.

    Hơn bốn mươi phi tần tuy rằng ở những nơi không giống nhau, nhưng rời khỏi Từ Hòa Cung chỉ có mấy đường, có rất nhiều người đi cùng đường với Diêu Yến Yến và Lý Thu Nương. Thậm chí có mấy người còn đứng sau lưng Diêu Yến Yến, tận mắt thấy Diêu Yến Yến trấn định tự nhiên nhấc váy lên như thế nào, lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tàn nhẫn, quả quyết đạp Lý Thu Nương xuống như thế nào.

    Nhìn thấy Diêu Yến Yến đứng bên trên cây cầu gỗ nhỏ, vẻ mặt khí định thần nhàn không sợ hãi, trong lòng các nàng đều cảm thấy lạnh cả người.

    Cũng không biết Lý Thu Nương này đã đắc tội Diêu Yến Yến chỗ nào, lại bị nàng hạ độc thủ như vậy, nếu là các nàng cũng đắc tội với Diêu Yến Yến thì sao? Nàng động thủ trước mặt nhiều người như vậy, vậy dùng thủ đoạn sau lưng, chẳng phải là càng thêm không cố kỵ gì?

    Sau khi Diêu Yến Yến đạp người xong, hít một hơi thật sâu lại chậm rãi thở ra, chỉ cảm thấy cỗ phiền muộn trong lồng ngực theo một cước này phát tiết ra ngoài.

    A! Đánh người đúng là thoải mái!

    Nàng nhìn lướt qua đám người bị hành động của nàng làm cả kinh, ngây người như phỗng, lại nhìn Lý Thu Nương người đã bay trong không trung ngã vào trong tuyết không ra được, rốt cục trong lòng thở phào một cái, nhịn không được hừ đắc ý, hát đôi câu.

    Mọi người: .

    Sau khi hát đôi câu, lại nhìn lướt qua đám người đang trợn mắt há hốc mồm, Diêu Yến Yến nhíu mày nói: "Sao? Còn không mau cứu Lý Quý phi lên đi? Chẳng lẽ muốn nhìn nàng ta bị tuyết làm ngạt chết sao?" Có trời mới biết nàng chỉ thoáng đá nàng ta một cái, nếu nàng ta chết ngạt trong tuyết, chẳng phải nàng đã trở thành hung thủ giết người rồi?

    Nghe lời này, đám người mới như tỉnh lại từ trong mộng, mấy người hầu Lý Thu Nương mang theo lập tức luống cuống tay chân mà đào nàng ta từ trong tuyết ra.

    Diêu Yến Yến đứng trên cây cầu nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Lý Thu Nương được đào ra, lúc đối phương tỉnh ngộ đang muốn mở miệng chửi mắng nàng, liền mở miệng trước nói: "A, Lý Quý phi ngươi khắp đầu đầy tuyết, rõ là chật vật, không muốn rửa sạch sẽ một chút trước sao?"

    Mùa đông khắc nghiệt, Lý Thu Nương cóng đến mức run rẩy một hồi, nghe lời này, nàng ta theo bản năng sờ đầu một cái, phát hiện búi tóc mình lỏng lẻo, khắp người nhếch nhác, tức đến mức cơ hồ muốn khóc lên. Vẫy tay cho thị nữ giúp nàng ta lau sạch, nàng ta chỉ vào Diêu Yến Yến phẫn nộ nói: "Diêu Yến Yến, ngươi.. Ta đắc tội ngươi chỗ nào rồi? Ngươi lại hạ độc thủ như thế?"

    Bị người khác một cước đạp vào trong tuyết, khiến cho chật vật như vậy, Lý Thu Nương đương nhiên phẫn nộ, ngay từ đầu nàng ta đã muốn xông lên cho tiện nhân Diêu Yến Yến này một cái bạt tay, nhưng Diêu Yến Yến vừa nói như vậy, rất nhanh đã tỉnh táo lại. Thật không ngờ Diêu Yến Yến lỗ mãng như thế, đây chẳng phải là cơ hội của nàng ta sao? Nếu để cho bệ hạ biết việc này, Diêu Yến Yến còn có thể có quả ngon để ăn sao?

    Diêu Yến Yến không phải là ỷ vào việc lúc nhỏ đã cứu được bệ hạ, mới có thể được bệ hạ ân sủng sao? Nếu bệ hạ biết, Diêu Yến Yến chính là nữ nhân tâm địa độc ác, bệ hạ có còn đối xử tốt với nàng nữa không?

    Nghĩ đến việc hôm nay có thể kéo Diêu Yến Yến trong lòng bệ hạ xuống, cho dù trên người cóng đến phát lạnh từng cơn, trong lòng Lý Thu Nương vẫn như cũ, không che giấu được bắt đầu kích động lên, nàng ta chỉ vào Diêu Yến Yến nói: "Ta muốn bẩm báo việc này với bệ hạ, để bệ hạ làm chủ cho ta!"

    Nhìn thấy trên mặt Diêu Yến Yến lộ ra vẻ kinh hoảng, Lý Thu Nương lập tức cảm thấy quyết định này của mình quả thực quá đúng rồi, bị thất thế thì sao, nếu lần này nàng ta có thể nhấn Diêu Yến Yến xuống dưới, đó mới là một vốn bốn lời!

    Nghĩ đến đây, Lý Thu Nương lập tức cho người đi mời bệ hạ.

    Diêu Yến Yến thấy người của Lý Thu Nương chạy đi, nhấc làn váy chạy từ trên cầu nhỏ xuống, xin lỗi Lý Thu Nương, "Vừa rồi là ta không đúng, nhưng thật sự không phải ta cố ý, ta đột nhiên cảm thấy chân hơi mỏi, cho nên mới nhấc chân lên không cẩn thận đụng phải ngươi, ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta, cũng đừng cho người tố cáo với bệ hạ, nhanh kêu bọn họ trở về đi!"

    Diêu Yến Yến miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng vẻ mặt thật sự là phách lối cực kỳ, chỉ thiếu điều ngửa lỗ mũi lên trời.

    Nói là xin lỗi, kỳ thật nhìn càng giống như là bức bách, Lý Thu Nương thấy thế, trong lòng tự nhiên càng thêm phẫn nộ, nàng ta khoát tay vẫy thị nữ giúp mình sửa sang lại, chỉ lau mặt sạch sẽ, nghĩ đến bản thân bây giờ càng thê thảm hơn, bệ hạ nhìn thấy chắc chắn sẽ càng thương tiếc, kết cục của Diêu Yến Yến sẽ thảm hại hơn!

    Mà những người khác, im lặng lui xa, nhưng không rời đi, suy cho cùng họ đều là những tiểu cô nương mười mấy tuổi, không nhịn được lòng hiếu kỳ mà muốn nhìn hết màn náo nhiệt này.

    Trong những người này, có người đồng tình với Lý Thu Nương, chán ghét Diêu Yến Yến, hy vọng Lý Thu Nương có thể nhân cơ hội này kéo Diêu Yến Yến xuống, tốt nhất là để Diêu Yến Yến bị bệ hạ đày vào lãnh cung chịu mọi tra tấn giống như lời nói của nhân vật trong xướng khúc, đây mới gọi là hả hê lòng người! Có người đồng thời chán ghét hai người này, thấy hai người bọn họ đấu đá, liền vô cùng hưng phấn, nóng lòng muốn hai người này chó cắn chó một miệng lông (*), cùng bị bệ hạ chán ghét mà vứt bỏ, thiếu đi hai người này, cơ hội các nàng thượng vị chẳng phải nhiều hơn rồi? Cũng có người không quan tâm hai người bọn họ, toàn tâm toàn ý làm người khiêm tốn, thậm chí muốn trở về trốn tránh, miễn cho bị tai bay vạ gió, lại bị đồng bạn lôi kéo không thể không ở lại..

    (*) Chó cắn chó một miệng lông: Ý chỉ hai người đối phó nhau dẫn đến cả hai cùng thua thiệt.

    Bất kể như thế nào, Diêu Yến Yến quang minh chính đại động thủ, còn kiêu căng phách lối, mọi người đều không chào đón. Chẳng qua Diêu Yến Yến vốn cũng không cần những người này chào đón nàng.

    * * *

    Cùng lúc đó, sau khi hạ triều, Hoàng Đế bệ hạ liền đi tới Phi Loan Cung lại bị người khác chặn lại, là một tiểu thái giám lạ mắt, sau khi quỳ xuống liền thở hồn hển nói: "Bệ hạ, ngài hãy mau đến Lan Đình! Quý phi.. Quý phi nương nương ngã từ trên cầu xuống rồi!"

    Cái gì! Ái phi ngã từ trên cầu xuống?

    Hoàng Đế bệ hạ cực kỳ hoảng sợ, lập tức cho người quay đầu, loan giá trên đường nhanh chóng bước ngoặt, hộ vệ nhấc kiệu bước đi như bay, Hoàng Đế nhiều lần thúc giục thuộc hạ chạy như bay về hướng Lan Đình.

    Lan Đình là một hoa viên nhỏ mà từ Từ Hòa Cung đến Phi Loan Cung nhất định phải đi qua, chỗ đó vào lúc xuân hạ là cảnh sắc đẹp nhất, khắp nơi đều là ao hồ phong lan, vừa đến mùa đông, mặt nước kết băng cả thảy.

    Ái phi té từ trên cầu xuống, dưới cầu khẳng định là nước, hiện tại nước đã kết băng, nếu ngã trên băng còn may một chút, nếu băng không vững chắc mà bể nát, chẳng phải là ái phi rơi xuống nước rồi? Mùa đông khắc nghiệt này, thân thể mảnh mai của ái phi sao có thể chịu được?

    Hoàng Đế bệ hạ bổ sung trong đầu một hồi, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, sắc mặt cũng tái nhợt mấy phần, phảng phất như ái phi toàn thân ướt đẫm, lạnh đến run lẩy bẩy, bộ dáng đáng thương đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

    * * *

    Bên trong Lan Đình, Lý Thu Nương chịu đựng cơn lạnh, không rửa sạch bông tuyết trên đầu, chính là vì muốn chiếm được mấy phần thương tiếc trước mặt bệ hạ, nàng ta nhìn Diêu Yến Yến đang ngồi trong đình, trong lòng tràn ngập ác ý nghĩ, Diêu Yến Yến, ngươi cũng chỉ có thể đắc ý như thế trong chốc lát, chờ bệ hạ tới..

    Ý nghĩ này còn chưa xoay chuyển xong, đã nghe tiếng thái giám hét dẹp đường vang lên, đám người ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ đã thấy ngự giá ở trước mắt.

    Mắt thấy ngự giá nhanh như vậy đã chạy đến, bệ hạ còn mang vẻ mặt lo lắng từ trên ngự giá bước xuống, chạy vội tới phía nàng ta, trong lòng Lý Thu Nương mừng rỡ, lập tức cao hứng tiến lên nghênh đón. Nhưng sau một khắc, bệ hạ liền vòng qua nàng ta chạy về phía Diêu Yến Yến.

    Nụ cười trên mặt Lý Thu Nương trong nháy mắt cứng đờ, những lời muốn kể khổ trong miệng cũng bị cản trở dừng lại.

    Càng làm cho nàng ta cảm thấy ủy khuất lại không dám tin là, bệ hạ vậy mà lại hỏi han ân cần với Diêu Yến Yến, "Ái phi, nàng té chỗ nào, ai, đều là trẫm không trông chừng nàng."

    Nàng ta cứng đờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diêu Yến Yến nói, "Bệ hạ, thần thiếp không có việc gì. Người té xuống chính là Lý Quý phi."

    Hoàng Đế: "..."

    Diêu Yến Yến: "Bệ hạ, thần thiếp thật sự không phải cố ý, chỉ là thần thiếp đột nhiên cảm thấy chân có chút đau, muốn giơ lên nhìn một chút, ai ngờ không cẩn thận đụng phải Lý Quý phi, cũng không biết thế nào mà nàng ta rơi xuống dưới."

    Hoàng Đế: "Ái phi, mau để trẫm nhìn một cái, chân nàng đau chỗ nào?"

    Diêu Yến Yến: "Bệ hạ người thật đáng ghét, nhiều người nhìn như vậy.."

    Lý Thu Nương: .

    Nghe âm thanh làm bộ làm tịch của tiện nhân Diêu Yến Yến, nàng ta cực kỳ uất ức, tức đến muốn khóc!

    Tác giả có lời muốn nói:

    Lý Thu Nương: Thật tức giận mà, tiện nhân Diêu Yến Yến này đúng là già mồm!
     
    Y Thần thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2020
  4. heunn

    Bài viết:
    6
    Quyển 1 - Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Đế bệ hạ vừa đến Lan Đình, ngay lập tức nhảy từ trên ngự giá xuống, may là dưới chân vững vàng, không ngã sấp xuống, thuận lợi vọt tới bên người ái phi.

    Ôm lấy ái phi phía trước nhìn một chút, Hoàng Đế bệ hạ đau lòng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của ái phi, nói: "Ái phi, nàng ngã chỗ nào, ai, đều là trẫm không trông chừng nàng."

    Đối diện với ánh mắt yêu thương của bệ hạ, trong lòng Diêu Yến Yến ấm áp, dịu dàng nói: "Bệ hạ, thần thiếp không có việc gì, người ngã xuống chính là Lý Quý phi."

    Nghe nói ái phi nhà mình không té xuống, Hoàng Đế bệ hạ lập tức nhẹ nhàng thở ra, biết người té xuống là Lý Quý phi, hắn lãnh đạm lên tiếng, lại nghe ái phi nói đau chân, vội vàng muốn kiểm tra xem xét cho ái phi.

    Diêu Yến Yến ngăn hắn lại, ôn nhu dựa vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ thật đáng ghét, nhiều người nhìn như vậy mà!"

    Hoàng Đế bệ hạ lúc này mới chú ý tới xung quanh đang đứng không ít người, ngay cả phi tần và cung nhân ước chừng hơn mười người.

    Hiện giờ ánh mắt của những người này như có như không nhìn về hướng này. Bọn họ đang nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ là ngấp nghé mỹ mạo của ái phi sao? Mặc dù ở đây, nữ tử chiếm đa số, nhưng trong lòng Hoàng Đế bệ hạ cảm giác được nguy cơ rất mạnh mẽ, cũng là vào lúc ấy, Hoàng Đế bệ hạ mới biết được thì ra nữ tử cũng sẽ ái mộ nữ tử, nữ tử cũng sẽ vì nữ tử mà tranh giành tình nhân, nữ tử cùng nữ tử cũng có thể da thịt thân thiết..

    Giờ phút này thấy nhiều người nhìn về phía bọn họ như vậy, mà ái phi lại xinh đẹp đến như thế, nếu trong những cô gái này có người mượn cơ hội lừa gạt ái phi, vậy nên làm thế nào cho phải?

    Nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, Hoàng Đế bệ hạ lập tức trở nên nghiêm túc, "Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa trẫm liền móc tròng mắt của các ngươi!"

    Từ trước đến nay, Hoàng Đế luôn tỏ ra ôn hòa nhã nhặn trước mặt Diêu Yến Yến, trời sinh dáng vẻ khôi ngô rắn rỏi, giờ phút này giận đến tái mặt, nhất thời có vẻ âm trầm vô cùng, đám người ngay lập tức hồi tưởng lại chuyện xảy ra tại Chiêu Đức Điện ngày hôm đó, liền bị dọa sợ không dám nhìn nữa.

    Là các nàng đã quên, mặc dù bình thường bệ hạ giống như thiên nhân tuấn mỹ, nhưng dù sao hắn cũng là cửu ngũ chí tôn, uy nghi vô song, đâu được phép khinh thường.

    Lúc này, phần lớn người lưu lại xem náo nhiệt đều hối hận, lại nhất thời không thể đi được, đành phải cứng đờ đứng ở đó.

    "Bệ hạ, người đi xem Lý Quý phi một chút đi! Nàng ta té xuống cầu, sợ là đã bị lạnh." Đúng lúc này, một thanh âm yêu kiều ôn nhu vang lên.

    Mới vừa rồi mọi người còn thấy Diêu Yến Yến vênh váo tự đắc, phách lối vô cùng, giờ lại làm ra tư thái điềm đạm quan tâm, nhịn không được mắt trừng to, thậm chí còn nhất thời quên mất lời bệ hạ nói ban nãy, chỉ kinh ngạc nhìn nàng biểu diễn.

    Lý Thu Nương bị lãng quên ở một bên lúc này cũng không kịp lo dụng ý của Diêu Yến Yến là gì, khi phát hiện bệ hạ nhìn sang nàng ta, trong lòng lập tức nảy sinh ủy khuất vô tận, nghĩ đến bản thân bị xấu mặt trước mặt mọi người, bị lạnh nhạt, còn bị Diêu Yến Yến chua ngoa châm biếm.. Nước mắt lập tức rơi lã chã.

    Mặc dù Lý Thu Nương không phải tuyệt sắc, nhưng cũng là mỹ nhân tú lệ uyển chuyển hàm xúc, giờ đây trên đầu nàng ta còn dính chút bông tuyết, bộ dáng chật vật đỏ mắt rơi lệ, đổi lại là nam nhân khác đã sớm nảy sinh ra ý thương tiếc. Nhưng Hoàng Đế bệ hạ nhìn nàng ta chằm chằm một lúc, chỉ muốn ngáp.

    Lý Thu Nương vẫn không hay biết, nàng ta đến gần mấy bước, lên án nói: "Bệ hạ, thần thiếp tự nhận mình chưa hề đắc tội với Diêu phi, nhưng nàng.. Nhưng nàng lại thừa dịp thần thiếp đang đứng trên cầu mà đánh lén, đá thần thiếp từ trên cầu xuống. Nàng tâm địa độc ác như vậy, bệ hạ ngài nhất định phải nhìn rõ bộ mặt thật của nữ nhân này, không nên bị nàng ta làm mờ mắt!" Nàng ta suy nghĩ, bây giờ bệ hạ vẫn còn sủng ái Diêu Yến Yến, chắc chắn là vì không biết được bộ mặt thật của Diêu Yến Yến, chờ bệ hạ biết rõ chân tướng, nhất định sẽ rời xa nữ nhân này! Nói xong, nàng ta liền đưa tay muốn nắm lấy ống tay áo Hoàng Đế. Chủ ý là muốn nũng nịu làm càn để chiếm được mấy phần thương tiếc.

    Hoàng Đế lại vèo một cái co rụt tay áo về phía sau, bộ dáng ghét bỏ chỉ sợ không kịp tránh, tựa như Lý Thu Nương là ôn thần dính vào người ai thì người đó xui xẻo.

    Nhìn thấy một màn này, Lý Thu Nương cảm thấy mặt mình đau rát, phảng phất như bị ai quạt cho một bạt tai.

    Thấy bệ hạ né tránh Lý Thu Nương, Diêu Yến Yến đắc ý nắm cánh tay bệ hạ, thần sắc trên mặt lại trở nên thảm thiết, nàng ríu rít tựa tiếng chim tựa ở đầu vai bệ hạ, ủy khuất nói: "Bệ hạ, người phải tin tưởng thần thiếp, thần thiếp không đá nàng ta, thần thiếp chỉ là không cẩn thận đụng phải nàng ta, thần thiếp cũng không biết nàng ta rơi xuống thế nào. Nàng ta sao có thể oan uổng cho thần thiếp hu hu hu.." Nàng nói lời này, một là chỉ rõ mình vô tội, hai là nhắc nhở rằng Lý Thu Nương đang hãm hại nàng.

    Diêu Yến Yến còn chưa khóc, Hoàng Đế bệ hạ đã vô cùng đau lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ái phi, trấn an nói: "Ái phi đừng sợ, trẫm tin tưởng nàng, nàng vừa ôn nhu lương thiện lại yếu đuối như thế, làm sao có thể đá động được Lý Quý phi chứ?"

    Vừa ôn nhu lương thiện lại yếu đuối?

    Mọi người ở đây nghe bệ hạ nói ra lời bình luận này, suy nghĩ kỹ dáng vẻ phách lối khi Diêu Yến Yến đá Lý Quý phi trước đó một chút, cả kinh đến cả tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

    Lý Quý phi càng không thể tin được, nàng ta lo lắng chỉ vào Diêu Yến Yến nói: "Bệ hạ, nữ nhân này miệng đầy lời bịa đặt, ngài ngạn vạn lần không thể tin được!" Nàng ta cảm thấy bệ hạ chắc chắn đã bị mỹ nhân độc địa này làm mờ mắt rồi, một lòng muốn giải cứu bệ hạ, chỉ vào những người xung quanh nói: "Không tin thì ngài hỏi các nàng một chút, mới vừa rồi Diêu Yến Yến đá thần thiếp xuống cầu như thế nào, lại ngang ngược càn rỡ bức hiếp thần thiếp như thế nào, các nàng đều nhìn thấy.."

    Không đợi Lý Thu Nương nói xong, Hoàng Đế bệ hạ đã gầm thét một tiếng, đánh gãy lời nàng ta, "Im ngay!" Hắn ôm trọn thân thể không ngừng run rẩy của ái phi, đau lòng nhức óc nói: "Lý Quý phi, ngươi đừng khinh người quá đáng!"

    Lý Thu Nương choáng váng, ai khinh người quá đáng? Nàng ta sao? Bị tổn thương bị sỉ nhục rõ ràng là nàng ta mà!

    Chỉ nghe Hoàng Đế bệ hạ lại nói: "Yến Yến ở bên cạnh trẫm ngây ngô lâu như vậy, nàng làm người thế nào, không có ai rõ ràng hơn trẫm."

    Mọi người trợn mắt hốc mồm: Bệ hạ, Diêu Yến Yến mới ngây ngô ở bên cạnh ngài hai ngày mà!

    Hoàng Đế: "Yến Yến nàng mềm lòng lương thiện như thế, mới vừa rồi nàng còn nhắc nhở trẫm đi xem ngươi một chút, mà ngươi thì sao? Lại lấy oán trả ơn! Lại mưu toan chửi bới nàng."

    Diêu Yến Yến nín cười, nũng nịu nói: "Bệ hạ, nhanh đừng nói nữa, Lý Quý phi ngã từ trên cầu xuống, bị lạnh, nói không chừng bây giờ đầu óc đã không còn thanh tỉnh, nàng không phải cố ý nói vậy đâu."

    Hoàng Đế bệ hạ vừa đau lòng lại nắm chặt tay Diêu Yến Yến an ủi, "Ái phi, nàng luôn luôn mềm lòng lương thiện như thế."

    "Bệ hạ." Diêu Yến Yến đỏ mặt, lại quay về dựa vào trong ngực bệ hạ, dáng điệu e lệ rụt rè chịu không nổi.

    Hoàng Đế bệ hạ đang ôm thân thể mềm mại của ái phi vuốt ve an ủi, nghe thấy Lý Thu Nương lại tới phá hư bầu không khí, còn lặp đi lặp lại hai câu vu không ái phi, lập tức cực kỳ không vui, đang muốn cho người kéo nàng ta xuống. Bỗng nhiên Thái Hậu đến.

    Âm thanh của người hầu hét dẹp đường hạ xuống, phượng giá của Thái Hậu chậm rãi khiêng đến trước mắt, chúng phi tần lập tức khuất thân hành lễ.

    Trong mắt Lý Thu Nương hừng hực dấy lên ngọn lửa hi vọng, Thái Hậu nương nương đến rồi! Bây giờ bệ hạ đã hoàn toàn bị hồ ly tinh Diêu Yến Yến làm mờ mắt, nhưng Thái Hậu thì khác, chỉ cần đem ngọn nguồn việc này bẩm báo nguyên vẹn với Thái Hậu, ở đây lại có nhiều người làm chứng như vậy, Thái Hậu nương nương nhất định sẽ vì nàng ta mà chủ trì công đạo!

    Ngay khi Lý Thu Nương đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên Diêu Yến Yến đẩy bệ hạ ra, nhào về phía phượng giá của Thái Hậu, sau đó "bịch" một tiếng quỳ gối trước mặt Thái Hậu, khiến Thái Hậu vừa mới bước xuống giật nảy mình.

    Diêu Yến Yến xin giúp đỡ trong nước mắt, thê lương bi ai cấp thiết nói: "Thái Hậu nương nương, đều là lỗi của Yến Yến, Yến Yến có tội, cầu xin ngài trách phạt."

    Thấy tiện nhân Diêu Yến Yến kia lại bắt đầu diễn trò, bỗng nhiên trong lòng Lý Thu Nương dâng lên dự cảm không lành.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Lý Thu Nương: Tiện nhân Diêu Yến Yến này, tức chết ta rồi!
     
    Y Thần thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2020
  5. heunn

    Bài viết:
    6
    Quyển 1 - Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diêu Yến Yến quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ vô cùng khiêm tốn, trên thực tế thì tròng mắt xoay chuyển đảo qua đảo lại, trong nháy mắt đã lóe lên rất nhiều ý nghĩ.

    Đá Lý Thu Nương, chọc đám nữ nhân kia tức chết vân vân, đều chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới, ấm ức trong lòng phát tiết ra ngoài cũng đủ rồi. Nàng vẫn không quên nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là công lược lão Thái Hậu này.

    Tính tình của Thái Hậu ra sao, kiếp trước Diêu Yến Yến hiểu rất rõ, bởi vì hiểu rất rõ, cho nên nàng biết rõ Thái Hậu chán ghét mình thế nào, lại vừa ý với Lý Thu Nương và Diêu Yên Yên bao nhiêu.

    Trong lòng Thái Hậu, nữ tử hình dáng xinh đẹp giống nàng đều là họa thủy, là cám dỗ mê hoặc trái tim quân vương, chỉ có dáng vẻ bình thường như Diêu Yên Yên và Lý Thu Nương mới là một người vợ hiền dịu dàng, mới là một cô gái tốt.

    Đổi lại là kiếp trước, Diêu Yến Yến sẽ không quan tâm trong lòng Thái Hậu nghĩ gì, chỉ cần nàng bám chặt vào cây cột lớn là Hoàng Đế cũng đủ rồi, dù sao thì Thái Hậu cũng không lớn hơn Hoàng Đế được. Sau khi trải qua cả một đời người, trong lòng nàng và Hoàng Đế đều ý thức được nguy hiểm dày đặc, ba năm sau, nàng và bệ hạ sẽ nắm giang sơn trong tay, mỉm cười nhìn chó dại, hay vẫn phải thê thảm chạy trốn đến vong mạng, thì phải xem hai người bọn họ cố gắng thế nào!

    Dung mạo không thể thay đổi được, bây giờ chuyện Diêu Yến Yến phải làm là thay đổi suy nghĩ trông mặt mà bắt hình dong của Thái Hậu, để Thái Hậu hiểu rõ, nữ tử xinh đẹp như nàng, không phải là hồ ly tinh chuyển thế, mà tựa như lời bệ hạ đã nói, là thiên tiên hạ phàm đến phụ tá hắn! Bởi vậy, cái quỳ này của Diêu Yến Yến không hề làm qua loa, nàng thật sự tiến lên "bịch" một cái, nếu không phải vì để làm tăng thiện cảm của Thái Hậu với nàng mà nàng đã lường trước những chuyện có thể sẽ xảy ra, đã bọc miếng đệm lên đầu gối mình từ trước, thì lần này đầu gối nàng đã bị đập cho xanh lên rồi.

    Diêu Yến Yến dứt khoát quỳ gối quả nhiên đã làm Thái Hậu kinh hãi, bà đã nghe người hầu bẩm báo nói Diêu Phi đá Lý Phi xuống cầu, nên mới tới xem thế nào, không ngờ vừa bước xuống bộ liễn, Diêu Phi đã quỳ xuống trước mặt, tiếp theo lại nghe thấy Diêu Phi tự mình xin được trừng phạt. Trong lòng bà vốn đang hơi tức giận, cho rằng tướng do tâm sinh quả nhiên không sai, mới hai ngày mà Diêu Yến Yến đã không thể giả bộ được nữa, cuối cùng lại bị hành động vững vàng quỳ xuống một cách dứt khoát của đối phương khiến Thái Hậu do dự, có lẽ Diêu Phi không phải cố ý thật, dù sao giữa ban ngày ban mặt, trước ánh mắt bao người, cho dù Diêu Yến Yến muốn hại người, cũng sẽ không chọn ngay thời điểm này mà ra tay.

    Diêu Yến Yến cũng không ngốc, mặc dù chắc chắn trong chuyện này bệ hạ đứng về phía nàng, nhưng Thái Hậu thì không như vậy, bởi vì lường trước được Thái Hậu sẽ nghĩ như vậy, cho nên nàng mới chọn nơi có nhiều người để ra tay. Nàng ngẩng đầu nhìn vẻ giận dữ trên mặt Thái Hậu dần biến mất, ngay lập tức Diêu Yến Yến biết mình đã thành công rồi. Lúc này không tranh thủ tăng thiện cảm thì phải chờ đến lúc nào?

    Thế là nàng lập tức bày ra dáng vẻ thành tâm thành ý cúi người xuống bái, "Thái Hậu nương nương, tất cả là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp không cẩn thận đụng phải Lý phi, vì mệt mỏi mà lỡ làm nàng ngã xuống tuyết trong ao, xin Thái Hậu trách phạt."

    Hoàng Đế vốn còn không biết vì sao ái phi lại xông tới trước quỳ xuống, bây giờ nghe thấy những lời này, rất nhanh đã hiểu ra. Hắn nhớ tới kế hoạch lớn là công lược Thái Hậu mà hắn và ái phi cùng vạch ra lúc trước. Lập tức nói: "Ái phi, nàng tội gì phải khổ như thế? Rõ ràng lỗi không phải do nàng."

    Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, rõ ràng đã khiến những người đứng xem phải bối rối, mới vừa rồi Diêu Yến Yến còn ngang ngược càn rỡ, sao nhanh như vậy đã sợ hãi nhận tội rồi? Sao bệ hạ cũng thay đổi dáng vẻ cho phù hợp với nàng rồi?

    Thần sắc Thái Hậu hòa hoãn một chút, "Ngươi đứng lên trước đi!"

    Hoàng Đế nghe vậy, lập tức tiến lên mấy bước đỡ ái phi dậy.

    Lúc đứng dậy, Diêu Yến Yến còn giả bộ lảo đảo một chút.

    Hoàng Đế bệ hạ lập tức nói: "Ái phi, có phải đầu gối nàng bị thương hay không?"

    Diêu Yến Yến vội vàng lắc đầu, ánh mắt lấp lánh nói: "Bệ hạ không cần lo lắng, thần thiếp không có việc gì."

    Nàng ngẩng đầu nhìn một cái, quả nhiên phát hiện sắc mặt Thái Hậu đã dễ nhìn hơn một chút. Diêu Yến Yến không khỏi mừng thầm, dường như nghe được âm thanh nhắc nhở vang lên [ Đinh đinh đinh, độ thiện cảm của Thái Hậu đang tăng lên.]

    Thái Hậu không biết Diêu Yến Yến bọc vào đầu gối một tấm đệm rất dày, bà tưởng rằng đầu gối Diêu Yến Yến bị thương rồi, khó tránh khỏi suy nghĩ, chuyện Lý phi bị té xuống cầu nhỏ, nhất định không phải là Diêu Phi cố ý làm vậy, hơn nữa thái độ nhận sai của nàng cũng đã rất thành tâm rồi.

    Bà đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, thấy sắc mặt chúng phi tần đều có chút khác thường, mà Lý Quý phi người bà coi trọng nhất khắp người toàn bông tuyết, đầu tóc rối bời, mặt đầy nước mắt, tựa hồ phải chịu ủy khuất gì đó.

    Thái Hậu không biết sắc mặt các phi tần khác thường là vì bị hí kịch trên đài của Hoàng Đế và Diêu Phi làm cho hoảng sợ, càng không biết rằng Lý Quý Phi quả thật đã chịu ủy khuất ngập trời. Thấy vẻ mặt nàng ta tràn đầy oán giận, ấn tượng trong lòng bà với nàng ta khó tránh bị giảm đi mấy phần, nói: "Được rồi, ngươi cũng thấy rồi đấy, không phải Diêu Phi cố ý. Ngươi lại đang bị lạnh, trước hết đi về gọi thái y tới xem sao, nghỉ ngơi cho thật tốt!"

    Lý Thu Nương cũng không ngu xuẩn, thấy Thái Hậu là người duy nhất có thể chủ trì công đạo cho nàng ta cũng bị trò hề uốn éo của Diêu Yến Yến làm mờ mắt, xung quanh lại không một ai nguyện ý đứng ra làm chứng cho nàng ta, cảm thấy thất vọng không thôi, trong lòng nàng ta ủy khuất, phẫn nộ không có chỗ để phát tiết, nên trên mặt khó tránh khỏi bộc lộ ra một chút cảm xúc, nàng ta vẫn không từ bỏ ý định mà nói lý lẽ: "Thái Hậu, thiếp thân quả thật là bị Diêu Phi đá rơi xuống. Chính là nàng cố ý." Nàng ta không tin tiện nhân kia có thể một tay che trời, chẳng lẽ trên đời này không còn công đạo sao?

    Lúc này lại có một người đứng ra nói: "Thái Hậu nương nương, thiếp thân có một chuyện muốn bẩm báo."

    Lý Thu Nương nhận ra đó là Liễu Chiêu Nghi, ánh mắt lập tức sáng lên, nàng ta biết nhất định sẽ có người làm chứng cho nàng ta, không phải lúc ấy Liễu Chiêu Nghi đi đằng sau nàng ta và Diêu Yến Yến sao?

    Nhìn thấy dáng vẻ hai mắt sáng lên trong nháy mắt của Lý Thu Nương, Diêu Yến Yến cố gắng nén cười, không xong rồi không xong rồi, Lý Quý Phi này là đang muốn gây cười sao? Chẳng lẽ nàng ta không biết Liễu Chiêu Nghi chính là người đã nịnh bợ nàng trong Từ Hòa Cung sao?

    Quả nhiên một khắc sau, đã nghe Liễu Chiêu Nghi nói: "Hồi nương nương, lúc đó thần thiếp đi sau lưng Diêu Phi và Lý Phi, không thấy rõ mọi chuyện, chỉ nghe thấy Lý Phi kêu lên một tiếng, người đã ngã xuống rồi. Nhưng mà chắc chắn không phải là Diêu Phi đẩy Lý Phi, bởi vì sau khi Lý Phi té xuống, thị nữ bên người nàng đều bị dọa đứng yên tại chỗ, là Diêu Phi sai người tới cứu Lý Phi lên, vì không muốn Lý Phi lo lắng thái quá, Diêu Phi còn hát cho Lý Phi nghe! Tỷ muội ở đây đều có thể làm chứng." Liễu Chiêu Nghi dừng một chút, lại khẩn thiết nói: "Thế nhưng Lý Phi cứ nói là Diêu Phi đã đẩy nàng xuống, Diêu Phi vì trấn an nàng, còn khép nép nói xin lỗi nàng. Không ngờ.." Liễu Chiêu Nghi liếc sắc mặt cứng ngắc của Lý Thu Nương, tiếp tục nói: "Không ngờ Lý Phi lại có thể quật ngược lại như vậy."

    "Ngươi nói bậy!" Lý Thu Nương tức giận, mắt trợn trừng lên như sắp rách ra, nếu không phải giáo dưỡng nhiều năm nhắc nhở nàng ta không được thất thố, lúc này nàng ta gần như là muốn xông lên xé rách miệng Liễu Chiêu Nghi.

    Thấy sắc mặt Lý Thu Nương dữ tợn, Liễu Chiêu Nghi bị dọa đến mức phải rụt lùi về sau.

    Hoàng Đế bệ hạ thấy vậy bèn vội vàng châm thêm một mồi lửa, nói: "Liễu Chiêu Nghi nói rất đúng, mẫu hậu, người nhìn xem, Lý Quý Phi cường tráng như thế, ái phi lại như một cành liễu yếu, sao có thể đẩy nàng ta được?" Quả thật Lý Thu Nương đầy đặn hơn so với Diêu Yến Yến, nhưng tuyệt đối không thể gọi là cường tráng được.

    Nghe được hai chữ "cường tráng", sắc mặt Lý Quý Phi vốn đã khó coi, bây giờ đã chuyển sang tái rồi.

    Nữ tử bổn triều xem mảnh mai là tiêu chuẩn sắc đẹp, cho dù là ai bị tròng lên hai chữ "cường tráng" này cũng sẽ có sắc mặt không tốt, mà lời này lại do chính bệ hạ nói ra, miệng vàng lời ngọc, nàng ta có thể phản bác sao? Nàng ta lại muốn mở miệng, thì bị thị nữ bên cạnh giữ lại, lời oán hận bị áp chế trong lòng, nàng ta tức giận đến mức hung hăng thở hổn hển hai cái.

    Diêu Yến Yến ôm cánh tay bệ hạ, dáng vẻ quan tâm hiền lành, "Bệ hạ đừng nói như vậy, Lý Quý Phi bị xấu mặt trước mọi người, trong lòng nhất định khó chịu, nói không chừng vì hoảng hốt lo sợ mà nhớ nhầm, cũng trách thần thiếp lúc ấy đứng quá gần, không cẩn thận khẽ chạm vào nàng một cái, kính xin Thái Hậu và bệ hạ đừng trách Lý Quý Phi."

    Quả thật là Lý Quý Phi sắp bị chọc giận chết rồi, sao lại có người có thể đổi trắng thay đen đến nước này chứ?

    Hoàng Đế bệ hạ nghe lời này, vẻ mặt cảm động nhìn Diêu Yến Yến, "Ái phi, nàng thực sự quá lương thiện rồi."

    Diêu Yến Yến nước mắt vòng quanh, mặt đầy thâm tình nhìn bệ hạ. Hai người nhìn nhau đưa tình, phảng phất như quên mất xung quanh vẫn còn hơn mười người đang đứng nhìn.

    Thái Hậu nghe Diêu Yến Yến nói vậy, thần sắc trên mặt chậm rãi nhu hòa lại, "Ngươi là đứa trẻ ngoan." Lại nhìn về phía Lý Quý Phi: "Người đâu, đưa Lý Quý Phi về, đối mặt với vách tường hối lỗi một tháng, khi nào suy nghĩ ra bản thân sai ở đâu, thì mới được trở ra."

    Chờ Lý Quý Phi bị mang đi khỏi nơi này, Lan Đình dường như thanh tịnh hơn rất nhiều. Nhưng phật châu trong tay Thái Hậu xoay chuyển ngày càng nhanh, bà quay lại ngồi lên bộ liễn, nhiều lần suy nghĩ xem có phải vì mình lớn tuổi cho nên đầu óc hồ đồ rồi không, nếu không sao bà vừa xem trọng Lý Quý Phi, cảm thấy nàng ta dịu dàng, nhu hòa lương thiện thì nàng ta lại giống như biến thành người khác, còn Diêu Yến Yến ban đầu bà đã không thích lại xử sự hào phóng khéo léo, làm người khác càng ngày càng yêu thích chứ?

    Nghĩ như vậy, bà lại giương mắt nhìn Diêu Yến Yến, thấy nàng đang chú ý đến bông tuyết dính trên tóc Hoàng Đế, cẩn thận giúp Hoàng Đế phủi ra, cử động đó, ánh mắt đó.. Nhìn thế nào cũng là thật lòng thật dạ thích Hoàng Đế.

    Chẳng lẽ.. Suy nghĩ trước đó của bà là sai?

    Thái Hậu hoảng hốt ngồi lên phượng giá trở về. Để lại một đám phi tần kính sợ Diêu Yến Yến không thôi, sau khi được mở mang về thủ đoạn và mức độ được sủng ái của Diêu Yến Yến, các nàng không hề dám có tâm tư gì khác, chỉ hành lễ với hai người liền xám xịt trở về.

    Diêu Yến Yến bảo bệ hạ ban thưởng cho Liễu Chiêu Nghi, tâm tình vô cùng tốt cùng bệ hạ quay về Phi Loan Cung.

    Vừa về tới tẩm điện ấm áp, thoải mái dễ chịu, Diêu Yến Yến lập tức thả lỏng, ngồi ở giường nhỏ để Thanh Hồ bóp vai đấm chân cho mình.

    "Bệ hạ nói không sai, Lý Quý Phi thật sự là nặng chết người rồi, mới đạp nàng ta một cước mà chân thần thiếp đã đau."

    Nàng vừa dứt lời, động tác trên tay Thanh Hồ liền dừng lại, khiếp sợ nhìn Diêu Yến Yến, nghĩ thầm, nương nương giả vờ giả vịt trước mặt nhiều người như vậy đã đủ làm cho người khác giật mình rồi, sao còn có thể nói rõ chân tướng trước mặt bệ hạ chứ? Sau đó, chuyện khiến cho nàng giật mình xảy ra, trông thấy bệ hạ bước nhanh tới cởi giày cho nương nương, còn nói: "Ái phi, nói mau, nàng đau chỗ nào, trẫm xoa bóp cho nàng."

    Diêu Yến Yến bụm mặt, dịu dàng nói: "Bệ hạ người thật đáng ghét, vẫn còn người đang nhìn mà!" Nói thì nói như vậy, nhưng nàng không rút chân về.

    Hoàng Đế xoa bóp cho nàng, nói: "Thì ra nàng thật sự đá nàng ta xuống."

    Thanh Hồ: Xong rồi xong rồi, bệ hạ đã thấy rõ bộ mặt thật của nương nương, bệ hạ đang muốn tính sở với nương nương!

    Hoàng Đế bệ hạ: "Bị đá cũng đáng! Trẫm cũng thấy Lý Quý Phi không vừa mắt!"

    Trong lòng Hoàng Đế bệ hạ, ái phi mới là người một nhà với hắn, bất kể ái phi làm gì, hắn cũng luôn luôn đứng về phía ái phi.

    "Ái phi, thân thể nàng yếu đuối, làm sao có thể tự mình ra tay được, lần sau muốn giáo huấn người nào, nói với trẫm một tiếng, trẫm giúp nàng trừng trị."

    Thanh Hồ: .

    Một lát sau, Thanh Hồ bị bệ hạ và nương nương đuổi ra khỏi tẩm điện, thần sắc trên mặt hốt hoảng, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Nàng vừa mới ra khỏi tẩm điện, liền có hai tiểu thái giám mang đến một cái rương đựng đồ muốn đi vào.

    Nàng vội vàng lấy lại tinh thần, hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

    Một người trong đó noi: "Là tấu chương mang về từ ngự thư phòng của bệ hạ."

    Rương tấu chương được mang đến tẩm điện, Hoàng Đế bệ hạ đang cùng ái phi vui đùa ầm ĩ nhìn thấy, lập tức khuôn mặt đầy vẻ u sầu.

    Diêu Yến Yến vội hỏi sao vậy, Hoàng Đế liền kể lại chuyện hôm nay lên triều, lúc đầu hắn nghe theo lời ái phi, sau khi thể hiện năng lực xem qua là nhớ trước mặt Tể tướng và Thái phó, hai vị này cũng không cao hứng bao nhiêu, sau đó, lúc Hoàng Đế biểu đạt ý tứ muốn quản lý triều chính, bọn họ lại trình lên một đống tấu chương cho hắn xem.

    "Ái phi, nàng nhìn xem, trong đống tấu chương kia đều viết một đống lời nói suông như quốc thái dân an, thiên hạ thái bình."

    Hoàng Đế bệ hạ khoát tay ngăn lại, vô cùng tức giận nói: "Trẫm thấy bọn họ đều đang làm việc qua loa với trẫm! Thiên hạ muốn thái bình, còn trẫm lại vong quốc ư!"
     
  6. heunn

    Bài viết:
    6
    Quyển 1 - Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Đế bệ hạ vừa nói như thế, đến Diêu Yến Yến cũng cảm thấy kỳ quặc, nàng từ trên giường quý phi đứng dậy, mở cái rương ra, lật tấu chương bên trong ra nhìn thử, thì phát hiện ra có mấy cái viết bách tính an cư lạc nghiệp, Đại Tề quốc thịnh dân cường, hai cái còn lại thì viết chỉ nghe lệnh Đại Tề như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Hoàng Đế vô cùng anh minh, đại loại vậy, vừa nhìn liền biết chỉ toàn là lời a dua nịnh nọt, sáo rỗng, không chân thực chút nào.

    Diêu Yến Yến hỏi: "Bệ hạ, kiếp trước, ngài đã xem tấu chương bao giờ chưa?"

    Hoàng Đế bệ hạ cẩn thận suy nghĩ, "Từng xem mấy lần, cũng không khác biệt với những cái này lắm."

    Diêu Yến Yến nghe xong, lập tức ném tấu chương đi, đối diện Hoàng Đế nói, "Bệ hạ, lần này lớn chuyện rồi!"

    Hoàng Đế bệ hạ chau mày lại, nghi ngờ nói: "Lớn chuyện là thế nào?"

    Diêu Yến Yến không chút nghĩ ngợi nói: "Đại khái có nghĩa là rất nghiêm trọng." Nàng nhìn trái nhìn phải, dù đã đóng cửa tẩm điện rồi nhưng vẫn cảm thấy có chút không an toàn, thế là kéo Hoàng Đế lên giường, nằm nhoài lên trên giường, nhỏ giọng nói với Hoàng Đế: "Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy Tể tướng và Lý Thái phó cố ý làm vậy, vì bọn họ muốn che giấu ngài, không muốn ngài tiếp xúc chính vụ."

    Hoàng Đế bệ hạ cũng nằm xuống, nghiêng đầu đến gần, nhỏ giọng nói: "Không được, nếu không tiếp xúc chính vụ, chẳng phải là trẫm bị mất thực quyền rồi sao?" Nói đến đây, Hoàng Đế bệ hạ lập tức cảm thấy tức giận không thôi, hung hăng vỗ mạnh xuống giường, hắn cả giận nói: "Bọn họ thật to gan, trẫm muốn xem tấu chương, vậy mà bọn họ lại lấy thứ này ra lừa gạt trẫm!"

    Bởi vì tức giận nên tiếng của Hoàng Đế bệ hạ hơi lớn, Diêu Yến Yến lập tức đặt ngón trỏ lên môi, "Suỵt.."

    Hoàng Đế bệ hạ lập tức đưa tay che xuống nửa gương mặt, nháy mắt liên tục nhìn về phía Diêu Yến Yến, hai mí mắt xinh đẹp của hắn giống như được người khác tỉ mỉ vẽ ra vậy.

    Diêu Yến Yến kéo chăn đắp lên người, ra hiệu bệ hạ chui vào.

    Hoàng Đế bệ hạ hết sức phối hợp chui vào chăn, hai người trùm chăn kín mít, bắt đầu chụm đầu lại thầm thì trong bóng tối.

    Diêu Yến Yến kỳ quái nói: "Bệ hạ, kiếp trước bọn họ cũng cho người xem sổ con giống vậy, sao bây giờ người lại tức giận như vậy chứ?"

    Hoàng Đế bệ hạ nói như chuyện đương nhiên: "Kiếp trước trẫm còn cho rằng Đại Tề dân giàu nước mạnh, bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng bây giờ, trẫm đã biết là không phải như vậy!" Hắn hạ giọng, tức giận nói: "Trẫm còn tưởng rằng bọn họ đang giúp trẫm quản lý quốc gia thật tốt, không ngờ bọn họ lại dám làm giả sổ con lừa gạt trẫm! Đây là tội khi quân! Trẫm muốn chém đầu tất cả bọn họ!"

    Hoàng Đế bệ hạ nói xong, liền muốn chui ra khỏi chăn, dáng vẻ nổi giận đùng đùng như muốn lập tức đi ra ngoài chém đầu Tể tướng và Thái phó vậy.

    Nhưng thân thể hắn vừa mới thò ra ngoài, đã bị Diêu Yến Yến víu lấy chân kéo trở về.

    Hoàng Đế bệ hạ chui vào trong chăn, đối diện với khoảng không tối đen như mực, nghi ngờ nói: "Ái phi?"

    Diêu Yến Yến khuyên nhủ: "Bệ hạ, người không thể đi, bây giờ không thể chém đầu Tể tướng và Lý Thái phó được."

    Hoàng Đế bệ hạ mười phần không hiểu, "Trẫm là Hoàng Đế, đưa ra một đạo thánh chỉ, muốn bọn họ chết thì bọn họ ắt phải chết, tại sao lại không thể?"

    Diêu Yến Yến bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ, ngài đã quên bây giờ ngài không có thực quyền sao? Bây giờ trong tay ngài muốn quyền không có quyền, muốn binh không có binh, ngộ nhỡ ngài hạ một đạo thánh chỉ xuống, những người đó không nghe theo ngài thì phải làm sao bây giờ?"

    Hoàng Đế bệ hạ ngây ngẩn cả người.

    Diêu Yến Yến lại nói: "Ngài ngẫm lại xem, kiếp trước, lúc quân phỉ tấn công vào, Vũ Lâm Quân trong thành có nghe lời ngài không? Những đại thần kia có ở lại bảo vệ ngài không? Lúc thành bị công phá, bọn họ đã sớm mang theo tiền và hộ vệ trốn đi rồi, còn ai nhớ đến bệ hạ vẫn đang ở lại trong cung?"

    Trong chăn một mảnh tối đen, Diêu Yến Yến không nghe thấy bệ hạ lên tiếng, cũng không thấy rõ vẻ mặt của bệ hạ, chỉ có thể tiếp tục nói: "Còn hoạn quan tỳ nữ trong cung này, các nàng nào có ai đứng ra bảo vệ bệ hạ chứ? Về phía thần thiếp, người trong Phi Loan Cung này bình thường xem thần thiếp như chủ nhân, đứng trước bước ngoặt sinh tử, cũng không biết các nàng vứt trung thành đi đâu, lại có thị nữ mang thần thiếp ra thay thế."

    Diêu Yến Yến nói xong, tự bản thân mình cũng cảm thấy có chút tức giận, nàng nhớ bình thường nàng đối xử với những thị nữ kia cũng không tệ, ngày lễ ngày tết, mùng một và ngày mười lăm nàng đều ban thưởng, cho dù có trách phạt các nàng, thì từ trước đến nay nàng chỉ răn dạy vài câu, chưa từng đánh bằng gậy, nàng tự nhận bản thân là một vị chủ nhân vô cùng rộng lượng, kết quả thì sao? Tai vạ đến nơi đều tự mình bỏ chạy, ngay cả người chủ tử này cũng quên rồi! Thật sự là đáng hận!

    Lần này nàng nhất định phải bồi dưỡng thuộc hạ thật tốt, ngu đần hay xấu xí cũng mặc kệ, quan trọng nhất là lòng trung thành! Về chuyện phải bồi dưỡng thuộc hạ làm sao..

    Diêu Yến Yến đang muốn thương lượng với Hoàng Đế đây, trong bóng tối bỗng nhiên có một đôi tay vươn tới, mò mẫm ôm hai gò má nàng.

    Diêu Yến Yến: "Bệ hạ?"

    Hoàng Đế bệ hạ chôn vùi hơi thở trong chăn, có phần nặng nề, hắn rầu rĩ nói: "Ái phi, bỗng nhiên trẫm phát hiện, mình quả thật vô dụng."

    Diêu Yến Yến sững sờ, tại sao đột nhiên bệ hạ lại nói như vậy, chẳng lẽ là do những lời mà nàng vừa nói đã đả kích bệ hạ?

    Không chờ nàng suy nghĩ rõ ràng, tiếng của Hoàng Đế bệ hạ lại vang lên một lần nữa, "Lúc trước, trẫm cho rằng mình là Hoàng Đế Đại Tề, có giang sơn một nước, là Cửu Ngũ Chí Tôn, người người đều phải nghe theo trẫm. Nhưng trên thực tế, chẳng qua trẫm chỉ là một con linh vật được triều thần đưa lên hoàng vị, lúc nào bọn hắn cần đến trẫm, sẽ mang trẫm ra bái lạy, khi không cần trẫm, ngay cả chuyện nửa năm trẫm không vào triều bọn họ cũng không bận tâm hỏi đến. Đến khi đại nạn đổ ập xuống đầu, trẫm lại biến thành một bia ngắm cản đao thay bọn họ. Giống như nàng nói vậy, bọn họ mang theo tiền và hộ vệ chạy trốn, giữ trẫm lại trong Hoàng thành chống đỡ khói lửa chiến tranh. Mà điểm này, nhờ ái phi nhắc nhở, trẫm mới có thể phát hiện ra."

    "Trẫm là Hoàng Đế, lại không thể cho nàng danh phận Hoàng Hậu, trẫm là trượng phu, lại không thể bảo vệ thê tử chu toàn, trẫm là nam nhân, lại để nữ nhân của mình xông pha chiến đấu."

    "Yến Yến, ta thật sự rất vô dụng."

    Diêu Yến Yến lặng lẽ nghe bệ hạ nói, đôi mắt chua xót, nàng bò lên phía trước hai bước, mò mẫm tựa vào ngực bệ hạ, gắt gao ôm lấy eo hắn, chân thành nói: "Ai nói bệ hạ vô dụng? Trong lòng thần thiếp, bệ hạ là nam nhân vĩ đại, là đại trượng phu! Là người đối xử với thần thiếp tốt nhất trên đời này."

    "Bệ hạ là Hoàng Đế, từ xưa đến nay, đừng nói là Hoàng Đế, dù chỉ là nam tử bình thường, phần lớn đều tam thê tứ thiếp, hiếm có người nào một lòng một dạ với thê tử của mình. Nhưng bất luận là kiếp trước hay bây giờ, bệ hạ cũng chỉ sủng ái một mình thần thiếp, chỉ để ý mỗi mình thần thiếp, bệ hạ có thứ gì ngon, có trò gì vui thì người đầu tiên nghĩ đến chính là thần thiếp, cho dù thần thiếp làm chuyện gì, bệ hạ từ đầu đến cuối đều đứng về phía thần thiếp. Trong lòng thần thiếp, bệ hạ chính là nam tử tốt nhất trên đời này, mỗi một ngày ở bên bệ hạ, thần thiếp đều cảm thấy rất hạnh phúc."

    Diêu Yến Yến nói từ tận đáy lòng. Nàng nhắm mắt lại, tựa vào trước ngực bệ hạ, khẽ run, tiếp tục nói: "Bệ hạ muốn bảo vệ thần thiếp chu toàn, thần thiếp cũng muốn bảo vệ bệ hạ! Trước kia thần thiếp rất hèn hạ, rất ích kỷ, bất kể gặp phải chuyện gì, điều đầu tiên nghĩ đến chính là bảo vệ chính mình. Nhưng từ khi gặp được bệ hạ, thần thiếp cảm thấy mình trước mặt bệ hạ, đã từ từ trở thành Diêu Yến Yến ôn nhu lương thiện trong lời nói của bệ hạ, bệ hạ nguyện ý vì thần thiếp mà ở lại nơi nguy hiểm này, thần thiếp cũng nguyện ý vì bệ hạ mà xông pha khói lửa. Thần thiếp tin rằng, chỉ cần chúng ta cùng cố gắng, nhất định sẽ không rơi vào cục diện của kiếp trước, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, quốc gia này cũng sẽ ngày càng tốt hơn. Bệ hạ thông minh như vậy, có thể xem qua là nhớ, nhất định có thể thống trị Đại Tề thật tốt, trở thành minh quân lưu danh muôn đời!"

    Nghe xong những lời nói dịu dàng này, Hoàng Đế bệ hạ bị chấn động mạnh, cảm động nức nở nói: "Ái phi, nàng quá tốt rồi."

    Diêu Yến Yến cũng nức nở nói: "Bệ hạ, người cũng rất tốt."

    Hai người gắt gao ôm lấy nhau, vuốt ve an ủi một hồi lâu, Hoàng Đế bệ hạ bỗng nhiên rầu rĩ nói: "Ái phi, có phải do trẫm quá cảm động, nỗi lòng chập trùng quá nhiều hay không, nếu không sao trẫm lại cảm thấy hít thở không thông, hoa mắt váng đầu vậy."

    Diêu Yến Yến im lặng, chớp mắt một cái, sau đó gắt giọng: "Bệ hạ ngốc của ta, vén chăn lên ---"

    Hoàng Đế bệ hạ: "À~"

    Hai người vén chăn lên, há miệng hít thở không khí trong lành một hồi lâu, sau đó lại nằm xuống giường, bắt đầu đau đầu bàn bạc xem kế tiếp nên làm gì.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Sau đó chính là chuyện vợ chồng đồng lòng thống trị quốc gia thật tốt, quyển "Hân hoan tương phùng" sắp kết thúc, quyển tiếp theo là "Tìm kiếm hiền thần".

    Văn bản này có thể gọi là "A, bệ hạ ngốc của ta", "Quý Phi yêu diễm: Bệ hạ vụng về, người đừng chạy!", "Tuyệt thế Yêu Phi: Bệ hạ, người đã thu hút sự chú ý của ta"..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...