Ngôn Tình [Edit] Đoản - Tiếng Gọi Tình Yêu - Vụ Cốc Phi Hồng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi EC.Bắc.Hà, 14 Tháng chín 2020.

  1. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    [​IMG]

    Tên Gốc: Tam Sinh Tam Thế Mặc Uyển Bạch Uyển Đồng Nhân Chi Tư Âm Tình Vận.

    Tác giả: Vụ Cốc Phi Hồng.

    Thể loại: Ngôn tình cổ đại, tu tiên, diễn sinh, Open Ending.

    Số chương: 2.

    Tình trạng: Hoàn.

    Convert: Truyện dịch được sự cho phép của bạn Sakuralovesora (Wikidich)

    Link thảo luận: Bấm vào đây <

    Giới thiệu: Thế giới của Mặc Uyên tối tăm, không có ánh sáng, nhưng trong lòng chàng đã có người thay thế mặt trời sáng chói. Chàng chữa trị nguyên hồn bị tổn thương ròng rã bảy vạn năm, nàng cũng chờ đợi chàng bảy vạn năm. Đây là câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm, kết thúc hoàn mỹ.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Tiếng gọi tình yêu - Phần 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lỗ đen vạn năm.

    Thế giới này không có mặt trời, luôn luôn tối tăm.

    Thế nhưng mọi thứ cũng không phải màu đen, vì trong lòng ta đã có người thay thế mặt trời.

    Mặc dù ánh sáng không chói lóa nhưng đã đủ với ta. Ta có thể nhìn đêm tối thành ban ngày dựa vào tia sáng này.

    Trước đây ta đứng trên đỉnh cao danh vọng.

    Bảy vạn năm trước, ta không tiếc hy sinh bản thân để cứu sinh linh khắp nơi.

    Nhưng tiếc là ta cũng mất nàng, muốn trở về thế giới kia để gặp người.

    Mặc Uyên độc thoại - cải biên từ "Bạch Dạ Hành" của Higashino Keigo*.

    Chín vạn năm trước, chiến thần Mặc Uyên liếc mắt một cái về phía đệ tử tiền duyên định sẵn nữ cải nam trang.

    Con tiểu hồ ly này ngây thơ làm càn, một lòng tin tưởng vào số mệnh, sống rất tự do phóng khoáng.

    Nàng không hề đặt thiên kiếp hạng nhất tiên giới vào mắt, thậm chí còn dám đứng trước mặt gọi chàng là "tiểu bạch kiếm", đổi ý không bái chàng làm sư phụ vì bảng xếp hạng nhập môn.

    Nàng rất khác các thần tiên nóng vội mưu cầu phi thăng, cũng không giống chàng.

    Kỳ thật chàng từng muốn sống phóng khoáng như nàng, vậy mới phù hợp bản tính truy cầu.

    Chàng cẩn thận che chở vì trông nàng rất giống bản thân khi còn trẻ.

    Khi nhìn nàng, lòng chàng hoang mang vì nghĩ đến hai thân phận đạo lữ và sư đồ.

    Mặc Uyên không nhớ rõ, chỉ biết đây là lần đầu tiên chàng động lòng với một nữ thần tiên trong ba mươi sáu vạn năm.

    Mỗi lần chàng nhìn người kia đều cảm giác rất kì lạ, trái tim điên cuồng loạn nhịp, ánh mắt trở nên nhu hòa.

    Lúc đó chàng cười, nghĩ: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả."

    Vì vậy, cho dù chàng xuống âm ti cũng vĩnh viễn lưu lại Côn Luân Hư.

    Nếu nàng tiến bộ thì rất tốt, không tiến bộ cũng có chàng che chở.

    Nhưng điều chàng không nghĩ tới là nàng vừa biết yêu đã muốn gả cho nhị hoàng tử Dực tộc ở biên giới; học nghệ tinh thông xong liền rời khỏi chàng vĩnh viễn.

    Chàng chỉ cảm thấy, cuối cùng nàng cũng hiểu chuyện phong nguyệt.

    Nếu vậy, liệu rằng có một ngày nàng nhận ra chàng đối với nàng rất đặc biệt không?

    Có lẽ vậy.

    Nếu bảy vạn năm trước không xảy ra trận chiến thảm khốc trên sông Thiên Hà và nguyên thần chàng không tế chuông Đông Hoàng.

    Trước lúc hiến tế chuông Đông Hoàng, chàng biết mình sắp phải rời khỏi nàng vĩnh viễn.

    Vì sinh linh khắp nơi, cũng vì trách nhiệm của chiến thần nên chàng không hối hận.

    Lần này chàng chỉ muốn sống vì người kia, nói thầm với nàng: "Chờ ta."

    Chờ chàng tu bổ hồn phách sẽ trở về nối lại tiền duyên cùng nàng.

    Tử vong bỗng ập xuống, hắc ám và đau đớn do nguyên thần xé rách khiến đầu óc chàng trống rỗng.

    Chàng muốn ngủ như thế này mãi mãi, nhưng lại có tiếng đàn nhẹ nhàng loáng thoáng truyền đến từ bóng tối.

    Khúc đàn cổ điển, trang trọng như âm thanh trời đất mới hình thành.

    Dẫn dắt không để ý thức chàng thiếp đi.

    Chàng nghe tiếng đàn say đắm, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu.

    Chàng nhớ trước đây mình từng dùng cây đàn Thái Cổ, để tấu khúc nhạc phổ độ chúng sanh nơi bí cảnh Thượng Thanh.

    Lúc ấy chàng ngồi trên đài sen, trước sân khấu là cây đàn Thái Cổ danh chấn lừng lẫy.

    Chàng ngồi ngay ngắn như bức tượng, liếc mắt xuống dưới đài. Quả nhiên tiểu hồ ly vốn dĩ buồn chán, ngán ngẩm cắn hạt dưa lại hào hứng nhìn chàng.

    Đôi mắt nàng sáng long lanh, tràn ngập vẻ chờ mong.

    Đúng vậy, việc nàng thích nhất là nghe chàng đánh đàn ở đầm sen núi Côn Luân.

    Nàng nói, tiếng đàn của chàng tựa như hoa cỏ đua sắc dọc sườn núi sau mùa xuân. Âm thanh ấy xuyên qua ngọn sóng lớn, nham thạch sắp phun trào, xuyên thấu cả làn khói lượn lờ nơi thôn làng, phóng qua tầm mắt rồi thấm vào ruột gan.

    Nàng cũng nói khớp xương bàn tay sư phụ vốn đã rõ ràng, thon dài, đầy ưu nhã, sau khi đeo móng đánh đàn thì dáng vẻ càng thêm đẹp mắt.

    Thực ra nàng đâu nghĩ đến chàng chỉ đánh đàn như một thú vui tiêu khiển.

    Vì niềm vui của một con tiểu hồ ly mà đánh đàn, chàng không khỏi cười nhạo mình.

    Thế nhưng, khi chàng nhìn vào đôi mắt nàng tràn đầy sáng lấp lánh chờ mong, chàng không thể từ chối.

    "Cũng tốt." Chàng nghĩ như vậy.

    Sau này nàng sẽ không nghe lọt tiếng đàn của người khác, đây là bí mật nhỏ giữa hai người.

    Từ giờ về sau, tiếng đàn của chàng chỉ vang lên vì nàng thôi.

    Trên đài sen, chàng chỉnh tư thế để bắt đầu tấu lên âm thanh phật pháp.

    Khúc nhạc này là một trong các khúc mà chàng quen thuộc nhất. Từ nốt nhạc mở màn đơn giản nhất thì đã như âm thanh truyền đến từ thế giới tây phương cực lạc, tạo nên từng gợn sóng trong lòng người.

    Nàng ngưng thần, yên lặng lắng nghe giai điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, tiết tấu vững chắc, nhịp nhàng.

    Âm thanh không nóng nảy và gấp gáp, giống như con thuyền bình yên giữa sông, lại như núi rừng yên lặng. Nó cũng giống như âm thanh phật pháp làm thông suốt lòng người.

    Khúc đàn kết thúc, nàng và chúng thần tiên vỗ tay sôi nổi dưới đài.

    Chàng mỉm cười bước xuống đài sen.

    Chàng không kiêng dè chúng thần tiên ghen tị và ngưỡng mộ phong thái của mình ở phía dưới, lướt qua bọn họ tìm được nàng nhanh chóng.

    Nàng cười khanh khách rồi nói: "Sư phụ mệt không, ngài uống hớp nước và ăn hạt dưa ạ."

    Tiếng đàn xa dần, hồi ức từ từ kết thúc, Mặc Uyên nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình.

    Nguyên thần của chàng không ngừng trải qua tu bổ hơn mấy vạn năm trong đêm tối.

    Bây giờ thần thức chàng giấu ở phía Tây Điệt Ung, mượn tiên khí Điệt Ung để điều dưỡng sinh cơ.

    Đây là một vùng không gian mơ hồ, không hiện thực. Chàng vô tình chiếm lấy thần thức và tiên thể của chủ nhân Điệt Ung, bởi vì hình như chàng đã cảm nhận được chủ nhân trước của tiên thể vẫy gọi mình, hy vọng hợp thể với nguyên thần chàng.

    Bởi vậy chàng che giấu càng kĩ càng, nguyên thần Điệt Ung phun ra hơi thở mịt mù trong thông đạo âm u.

    Thời gian lâu khiến chàng còn tưởng rằng là một giấc mơ.

    Nhưng chàng biết đây không phải giấc mơ Hoàng Lương*, chàng có khả năng thay đổi.

    Chỉ có một cơ hội nhỏ bé, chàng cũng sẽ không từ bỏ.

    Ngày ấy, hình như một bóng dáng đứng bên cạnh chàng, chàng biết người này là nghĩa huynh tiên khí Chiết Nhan.

    "Mặc Uyên.. Quả là đệ!" Chiết Nhan kích động nói, âm thanh ôn hòa xen lẫn xúc động.

    Mặc Uyên nghe Chiết Nhan gọi tên mình, trong lòng chàng bỗng cảm thấy chua xót không thể hiểu.

    Mặc Uyên rất muốn nói với Chiết Nhan, hãy nhắn nhủ Thập Thất chờ chàng.

    Nhưng chàng cũng không muốn nàng đến đây.

    Chàng không muốn để nàng nhìn thấy chiến hồn chàng bị vỡ vụn, tang thương trong giờ phút này. Chàng hy vọng mình vĩnh viễn là chiến thần tài năng nhất trong lòng nàng.

    Chàng biết mọi thứ sẽ thay đổi theo năm tháng, không dễ dàng nguyên vẹn như trước đây.

    Nhưng Mặc Uyên sẽ không thay đổi, cho dù nàng có thay đổi hay không cũng vậy.

    Chiết Nhan không ở lại bao lâu thì đã rời đi, huynh ấy có nói trước lúc đi rằng: "Đệ yên tâm tu dưỡng, huynh sẽ quay về nói với tiểu Ngũ."

    Không bao lâu sau, một ngày chàng bỗng cảm nhận được tiên khí của Thập Thất.

    Rất rõ ràng, tiên khí của nàng trở nên mạnh mẽ.

    Trong khoảng thời gian không có chàng ở đó, nàng đã lịch duyệt vô số việc, hẳn là nàng đã phi thăng thành thần rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng chín 2020
  4. EC.Bắc.Hà

    Bài viết:
    62
    Tiếng Gọi Tình Yêu - Phần 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chàng vừa vui mừng vừa tiếc nuối.

    Vui mừng vì Thập Thất của chàng đã tiến bộ, tiếc nuối là chàng không ở bên nàng.

    Đã bao lâu chàng chưa gặp nàng? Bây giờ nàng thế nào?

    Nghĩ ngợi vòng vo, chàng phát hiện khuôn mặt mình hơi ẩm ướt.

    "Thôi, ta cứ gặp nàng vậy." Trái tim chàng mách bảo.

    Chàng nghĩ Thập Thất đến gặp mình, nên không thể để nàng thất vọng vì sự kiêng dè của mình.

    Nhưng cuối cùng pháp lực thuật truy hồn của nàng không bằng Chiết Nhan, tìm kiếm dò thăm vẫn không thấy chàng.

    Nhưng Thập Thất dốc hết sức dùng truy hồn thuật, cuối cùng pháp lực cũng không bằng Chiết Nhan, không thể dò tìm được chàng.

    Trong lòng Mặc Uyên hiểu rõ, cười nhạt một tiếng.

    Khi chàng dồn hết sức điều động nguyên thần, dẫn đến âm thanh phật pháp nhỏ bé lại vang lên trong thần thức Điệt Ung.

    Cảm giác xa xăm, hoảng đến mà đến, Bạch Cạn đang muốn từ bỏ sử dụng truy hồn thuật liền hoàn toàn không dám tin.

    Nhưng âm thanh quanh quẩn bên cạnh nàng, thật sự là thánh Phật âm mà năm đó Mặc Uyên đã tấu trên pháp hội.

    Tiếng đàn Mặc Uyên đến cảnh giới người - đàn hợp nhất, lúc tình cảm kéo đến nồng nàn, khi trầm lắng, khi cao vút.

    Âm thanh da diết như dòng suối róc rách liên tục chảy, như bầu trời bao la.

    Đối với nàng mà nói, đây là tồn tại có một không hai trong trời đất.

    Nàng dựa theo tiếng đàn của chàng để tìm kiếm, từ từ lần theo dấu vết.

    Âm thanh dần nhỏ, dần thấp xuống.

    Mang theo cảm giác bình yên, dường như bóng đêm đang dần xua đi khi bình minh lên.

    Bầu trời dần sáng sủa, nàng nhìn thấy chàng, chàng cũng nhìn thấy nàng.

    Mặc Uyên chăm chú ngắm nhìn nàng khôi phục dáng vẻ nữ nhi. Cái trán bóng loáng, đôi lông mày mảnh như cánh hải âu lướt trên không trung, sống mũi thẳng và đôi môi ôn nhu. Cái cằm mảnh khảnh mà kiên nghị như điêu khắc, tạo thành đường cong mỹ lệ.

    "Sư phụ, Thập Thất tin rằng người nhất định sẽ trở về."

    Nàng nhẹ nhàng vỗ về tàn hồn của hắn rồi nói.

    Đôi mắt Thập Thất ẩm ướt, giọt lệ đựng trong khóe mắt nhẹ nhàng trượt dài trên gương mặt.

    Vẻn vẹn mượn một chút ánh sáng tỏa ra từ tiên khí của nàng, chàng chăm chú nhìn vào đôi mắt của Thập Thất rất lâu.

    Chàng không hiểu sao mình bắt đầu đau lòng nữa. Bởi vì đôi mắt kia mờ tối, mất đi ánh sáng lấp lánh trước đây.

    Sau đó nàng cười, lau nước mắt rồi nói với chàng:

    "Sư phụ yên tâm, mặc kệ chờ đợi bao lâu, Thập Thất đều chờ đến ngày lên xe hoa cùng chàng."

    Lời này tựa như năm đó nàng nằm trên đùi chàng nói:

    "Sư phụ, ta không muốn khóc thêm lần nào nữa."

    Đúng vậy, nàng là Thập Thất chả chàng, vẫn luôn chờ chàng trở về.

    Lưu luyến không rời, nàng lần theo đường đến mà ra ngoài, chàng cũng tổn hao toàn bộ khí lực vì điều động thánh Phật âm vang dội.

    Nhưng khúc đàn vốn dĩ mang cảm giác không yên tâm và bi thương đã xảy ra chuyển biến ở đoạn cuối.

    Nàng luôn chờ đợi chàng trở về, nối lại tiền duyên cùng chàng, phần tâm ý này vĩnh viễn không thay đổi.

    Tiếng đàm linh động, kỳ ảo, dư âm vang vọng. Trong bóng đêm, chàng vững vàng như núi, không dễ bị dao động. Chàng là chiến thần Mặc Uyên, chưa từng né tránh bất kì trận khiêu chiến nào, chiến hồn chàng bất khuất.

    Cho dù chiến hồn chàng vỡ vụn, chàng vẫn như cũ không sợ hãi, dùng tín ngưỡng sinh linh dành cho chàng để toàn lực ứng phó, dũng cảm tiến về phía trước.

    The End.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Cảm thấy Mực Uyên thật sự tự tin mù quáng. Bạch Cạn vốn nên kết hôn, sinh con sau bảy vạn năm, đứa bé cũng có thể lấy vợ.

    Nhưng Mặc Uyên chính là chiến thần, có thể dũng cảm đánh cược một lần, bảy vạn năm mình tu bổ hồn phách trở về, nhưng tin tưởng trong quá trình này, chàng cũng có bất an, lo lắng!

    Văn án này là miêu tả mưu trí, quá trình của chàng.

    Vì vậy tôi thiết lập Bạch Cạn không uống nước Vong Tình, vẫn chờ đợi chàng trở về.

    Thời gian trôi qua, Bạch Cạn nhọc công tìm kiếm, chờ đợi, cũng cho chàng thuốc an thần, ừm, tôi là fan của Bạch Mặc!

    * * *

    *Mặc Uyên độc thoại - cải biên từ "Bạch Dạ Hành" của Higashino Keigo:

    Trên đời có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người.

    Trước giờ ta không có mặt trời, cho nên cũng không sợ mất đi ánh sáng.

    Đồ vật từng có được bị cướp đi, cũng không đồng nghĩa ta trở lại khoảng thời gian chưa từng có đồ vật.

    Sống là luôn phải tin tưởng vào một điều gì đó.

    Hắn dùng đau đớn đổi lấy tương lai cho người con gái, bước đi trong đêm đen một mình. Hắn cứu chuộc cô bằng nỗi đau. Đôi mắt hắn nhắm chặt, cô yên lặng nhưng không quay đầu.

    Hắn luôn loại bỏ những chướng ngại ảnh hưởng cô tỏa sáng, cuối cùng lúc bản thân hắn cũng trở thành vật chướng ngại. Hành động hắn có thể làm cho cô, chỉ còn một việc duy nhất, ấy là loại bỏ luôn bản thân.

    *Giấc mộng Hoàng Lương: Giấc mộng nồi kê vàng, ý nói giấc mộng đẹp nhưng hão huyền.

    Câu chuyện về chàng Lư Sinh đi thi không đỗ, vào quán cơm ven đường nghỉ chân. Ông lão đưa cái gối cho chàng nằm ngủ, trong giấc mơ, chiêm bao mình đỗ tiến sĩ, làm quan to hiển hách, con cháu đầy nhà, thịnh vượng 20 năm. Lư Sinh tỉnh dậy, phát hiện chỉ là giấc mơ, quán cơm nấu nồi kê còn chưa chín.

    * * *

    Editor: Đây là đoản văn edit thứ hai của tôi, "Diên vĩ nở hoa" là đoản văn đầu tiên. EC dự định trong tường tương lai tiếp tục edit nhiều đoản văn hơn, độ dài từ 1 chương đến 10 chương.

    Năm 2020, EC edit một bộ truyện dài duy nhất, thể loại không tình yêu (no couple), xuyên nhanh, hệ thống, nữ 9. Luận Tư Thế Phản Công Chính Xác Nhất

    Reup truyện: Lưu ý: Chỉ reup sau 4 tháng kể từ khi EC đăng truyện, không cắt xén, truyện đăng chính thức tại Dembuon.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng chín 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...