Chương 1
[BOOK]Sáng sớm, mặt trời đã lên cao tỏa rực giữa bầu trời xanh thẩm, tỏa năng lượng nóng rực như muốn mang tất cả thiêu cháy
Nơi đây được gọi là Hỏa Lạc tinh cầu, sỡ dĩ được gọi như thế bởi vì nhiệt độ nóng vô cùng, lúc nào cũng có thể có hỏa thạch rơi xuống mang mọi vật thiêu cháy
Hỏa lạc tinh cầu trong tinh vực là tinh cầu không thích hợp cho việc sinh sống, hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt, một năm phần lớn đều nóng bức duy chỉ có hai tháng gọi là mùa lạnh nhiệt độ giảm đi.
Tuy rằng có thời gian nhiệt độ giảm đi, nhưng trên thực tế nhiệt độ ban ngày không khác biệt nhiều so với thời điểm nhiệt độ vào các tháng nóng bức, duy chỉ có đến 7h chiều nhiệt độ bắt đầu giảm xuống đền thấp nhất có thể đến âm mười mấy độ.
Mà hiện tại lúc này, tại Hỏa Lạc tinh cầu đang vào mùa lạnh.
Quý Vô Dạng ngẩn đâu nhìn bầu trời khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc
"Mấy giờ rồi?"
Thanh âm băng lãnh vang lên, Quý Vô Dạng một tay cầm cây xẻng tinh xảo, một tay nhẹ nhàng xúc đỡ một loại cây màu đỏ cẩn thận đào lên đặt vào một rương bằng kim loại.
Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, vật trong tay có thể thấy không khó tìm thấy được tại Hỏa Lạc tinh cầu, người khác xem như cỏ dại, mà cậu lại cẩu trọng cất giữ như thảo dược quý giá
Người máy tên A Phá bộ dạng có thể nói do chấp vá mà thành dụng nhiều linh kiện hợp lại miễn cưỡng ra được bộ dạng thân thể hoàn chỉnh, tập trung vào việc ngồi xổm bên cạnh Quý Vô Dạng đưa hai tay bằng kim loại không cao không thấp cầm rương kim loại trước ngực vừa đúng vị trí thuận tiện nhất cho cậu đặt loại cây ấy vào.
Nó không phải là người máy trí năng cao cấp, không hiểu vì sao chủ nhân mình lại tìm khắp nơi loại cỏ dại này, Quý Vô Dạng cũng không tốn công sức để giải thích cho nó nguyên nhân.
A Phá cảm thấy mình có chút rảnh rổi không việc, nên mỗi khi cậu hỏi hoặc bảo nó làm gì nó đều rất cao hứng
Ví dụ như hiện tại
A Phá đề cao âm lượng, giọng nói mang phân máy móc nó: "Hiện tại là 18 giờ, 41 phút, 35 giây"
Cậu thầm nghỉ chỉ còn hơn mười phút nữa sao..
"Cảm ơn A Phá" Quý Vô dạng quay đầu hướng A Phá cười cười nói. Mắt lại nhìn một lượng lớn Hỏa Diệp thảo, động tác bắt đầu nhanh hơn vài phần.
"Đây là việc ta nên làm, chủ nhân" A Phá đáp
Thời điểm mùa lạnh vào ban đêm ở Hỏa Lạc tinh cầu, nhiệt độ giảm xuống âm mười mấy độ nhưng đối với những người tinh tế gen đã tiến hóa mặc dù không mặc đồ nhưng cũng không có bất cứ nguy hiểm gì. Duy chỉ có vào mùa lạnh ban đêm có bảo cát không theo quy luật xuất hiện
Đến khi khoảng 3 phút nữa đến 7h, Quý Vô Dạng dừng tay nhanh công thu dọn mọi thứ, tay chỉ rương kim loại hướng A Phá nói "Chạy bộ, về nhà"
Một người một máy vì thế chạy như điên trên mặt đất đá màu đỏ, A Phá ở phía sau chạy âm thanh ầm ầm mang theo một trời đầy bụi bậm
Cảnh tượng như vậy quen thuộc suốt 1 tháng
Nếu không sợ mẫu thân lo lắng Quý Vô Dạng cũng sẽ không chạy như thế để về nhà đúng giờ.
Bão các lúc mùa lạnh thường xảy ra không nhiều nhưng hôm nay vô tình cậu lại đụng phải
Chỉ thấy phía chân trời vô tình nhiễm một tia hồng nhạt, theo sự khuếch tán màu sắc càng ngày càng đậm
Bầu trời như bị xé rách một mảnh thật lớn, màu đỏ đặc xệt tỏa ra, từng mảng từng mảng tỏa ra, chỉ trong chốt lát nhưng gân như chiếm cả nữa bầu trời.
Quý Vô Dạng vừa chạy vừa nhìn lại phía sau, phái xa trời đất như hào vào nhau, màu hồng đỏ dày đặc giống như miệng cự thú mở lớn hết mức, nhiệt lượng nóng bỏng làm cho người ta kinh hãi, cảm giác như bị đốt thành tro.
Quý Vô Dạng nhíu mày, chậm lại vài bước một phen túm lấy A Phá, tiếp theo nháy mắt, tốc độ đột nhiên tăng lên, phỏng tựa mũi tên nhọn lao thật nhanh.
Hiện giờ chỉ mới mười lăm tuổi, Quý Vô Dạng thân cao chỉ có 1m7, trên vai lại khiêng A Phá 1m9 mà chạy, tốc độ cư nhiên không giảm, ngược lại càng nhanh. Trên thực tế, nếu không phải để ý A Phá Quý Vô Dạng đã sớm chạy xa.
Bão cát nhanh chống thành hình, từ nơi xa thổi đến
Cát bụi đầy trời, cây cối bị cuốn gãy nát, nhanh chống di chuyển về phía Quý Vô Dạng.
Phần đầu to của A Phá đối diện bảo cát, cát đá đổ xuống "Phanh phanh phanh" chạm vào trên đầu, phát ra chói tai thanh âm.
Hai con mắt A Phá hồng quang lập lòe, trong miệng kêu: "Đầu tổn hại! Đầu tổn hại! Muốn cháy!"
Quý Vô Dạng nghe nó nói thấy đáng thương liền an ủi nói: "Hỏng rồi giúp ngươi đổi cái khác tốt hơn."
A Phá kêu: "Phải có tóc!"
Quý Vô Dạng nói "Hảo", A Phá rất cao hứng, trên lưng Quý Vô Dạng trộm đem đầu dùng sức cản đá bay đến.
Nó đã muốn giống kiểu tóc của chủ nhân đã lâu.
A Phá chỉnh phần đầu bằng kim loại sắp vùi vào bão cát, Quý Vô Dạng đan điền vận chuyển linh khí, hai chân bỗng nhiên huyền diệu khó lường mà bước ra, thân thể bỗng nhiên mơ hồ, cả người hư không tiêu biến, khi xuất hiện trở lại, đã vào khu cư trú.
Khu cư trú đất rộng, đầy người chen chút. Bọn họ đứng ở phạm vi an toàn trong vòng phòng hộ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bão cát xoắn tới.
Hỏa Lạc tinh cầu không thích hợp cư trú, người ở chỗ này đều là tội nhân bị liên minh lưu đày.
Nhiều thế hệ tội dân ở chỗ này an cư lạc nghiệp, sinh sôi nảy nở, dân cư cũng càng ngày càng nhiều.
"A, tiểu tử kia cư nhiên lại không chết, thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc!"
"Cũng không phải là ngu ngốc sao, hái thảo hái đến bây giờ mới chịu trở về."
"Ha ha, nếu ta nhớ không lầm, hắn hái thảo đã hái hơn nửa tháng!"
"Thật hay giả? Ngươi xem hắn cư nhiên còn khiêng cả người máy!"
Trong đám người đột nhiên lao ra một thiếu cao lớn cường tráng, hắn hung hăng trừng mắt những kẻ khua môi múa mép đó, trước nhìn kỹ xem Quý Vô Dạng có bị thương hay không, sau đó mới quay đầu tức giận mà mắng: "Ngậm miện thối của các ngươi lại! Còn nói vớ vẫn, lão tử xé miệng các ngươi!"
"Ai u! Vậy ngươi tới xé đi!"
"Mạng không lo, còn mang theo người máy, cũng không phải là đầu óc có vấn đề!"
"Ta phế các ngươi!" Thiếu niên nổi giận gầm lên một tiếng, nhào vào trong đám người.
Bảy tám người hỗn chiến, người xem xung quanh làm thành một vòng tròn, hô hào lớn tiếng.
Quý Vô Dạng buông A Phá, không chút nào quan tâm đến ánh mắt những người đó nhìn mình thế nào. Hắn thấy thiếu niên chiếm thượng phong, đem kia mấy người kia đánh đến kêu tha, xoay người đi về phía nhà.
A Phá nhắm mắt theo đuôi mà đi theo, "Chủ nhân, có muốn A Phá đi hỗ trợ không?"
Quý Vô Dạng lắc đầu, "Không cần." Hắn biết những người đó không dám nặng tay
Cư trú khu bên ngoài đều là tòa nhà cao trăm tầng, mỗi tầng có thể ở bốn hộ, chỉ có khu vực cu trú trung tâm mới có nhà riêng.
Quý Vô Dạng ở khu vực bên ngoài, tòa nhà thứ 5 tầng ba mươi lăm.
Đi đến thang máy, Quý Vô Dạng phủi người loại bỏ đất đá dính trên người, lại hướng A Phá xoa xoa đầu, lúc này dừng lại tầng ba mươi lắm mở của nhà đi vào
Quả nhiên, cửa vừa mở ra, liền thấy Quý La Toa trên sô pha ánh mắt lo lắng.
"Bảo bối, ngươi không sao chứ?" Quý La Toa bước nhanh đi tới, lôi kéo Quý Vô Dạng tỉ mỉ nghiêm túc kiểm tra.
Quý Vô Dạng thấy nàng đổi tới đổi lui, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng nói: "Mụ mụ, con không có việc gì."
Quý La Toa không để ý tới cậu nói, đem Quý Vô Dạng phía trước phía sau sờ sờ, vỗ đầu cậu nói: "Ta thấy con tóc đầy hạt cát, còn nghĩ gạt ta!" Nàng tức giận mà trừng mắt nhìn Quý Vô Dạng, hốc mắt đỏ lên, "Ta từ bên cửa sổ nhìn thấy ngươi khiêng A Phá chạy vào, ngươi nếu lần sau còn như vậy nữa, mụ mụ liền tự chạy đến bão cát, làm nó trước thu ta phải, để khỏi phải ngày nào đó bị ngươi hù chết!"
Quý Vô Dạng ngoan ngoãn mà đứng ở tại chỗ, liền nhận sai.
Quý La Toa nghe con trai đáp ứng chính mình, luôn luôn đều sẽ làm được, lúc này mới yên tâm.
"Bảo bối, đói bụng không? Mau ăn cơm đi."
Quý Vô Dạng đi đến bên cạnh bàn, nhìn đồ ăn phong phú, kéo ra ghế dựa để Quý La Toa ngồi xuống, chính mình ngồi ở đối diện Quý La Toa, trước lấy cho nàng một chén canh, sau đó mới cầm đũa ăn cơm.
Quý La Toa thỏa mãn mà uống canh, tự hào mà nói: "Bảo bối, mụ mụ đời này tự hào nhất, chính là sinh ra con!"
Quý Vô Dạng nghe vậy dừng một chút, gắp chút rau xanh cho Quý La Toa, hỏi: "Áo Khắc Lai thúc thúc đã tới?"
Quý La Toa đỏ mặt nói "Ân", "Hắn mang đến rất nhiều đồ ăn."
Quý Vô Dạng gật gật đầu, "Hắn thực không tồi."
Quý La Toa mặt càng đỏ hơn.
Hai người im lặng ăn cơm, Quý La Toa lôi kéo Quý Vô Dạng ngồi ở trên sô pha, hiển nhiên có chuyện muốn nói.
"Bảo bối, con thật sự không suy xét An An?" Quý La Toa bẻ ngón tay đếm kỹ, "An An hắn lớn lên tốt, tính cách lại không tùy tiện, phụ thân hắn là thủ hạ đệ nhất tâm phúc Áo Khắc Lai thúc thúc, ngươi cùng hắn ở bên nhau, tuyệt đối có thể ở Hỏa Lạc tinh không có gì tốt hơn. Quan trọng nhất, hắn có thể bảo hộ ngươi."
Quý Vô Dạng cũng không cho rằng chính mình cần ai bảo hộ, nhưng mà bất luận nói gì đều không thể thuyết phục được
Vừa lúc, chuông cửa vang lên.
Quý La Toa cao hứng mà nói: "Nhất định là An An, ta tới mở cửa."
"Không, để con đi!"
Quý Vô Dạng ra mở cửa, người ngoài cửa là thiếu niên mặt mũi bầm dập, thấy cậu ánh mắt sáng lên, hưng phấn mà nói: "Vô Dạng, ta thắng, những tên đó không qua mười ngày nửa tháng tuyệt đối không xuống giường được."
"Phải không?" Quý Vô Dạng gật gật đầu, ra tay như nhanh như chớp bỗng nhiên bắt lấy La An Đích Ca Bạc quàng qua vai quật ngã.
Quăng ngã y xong, Quý Vô Dạng nhìn về phía Quý La Toa, ánh mắt chói lọi biểu đạt ý: Quá nhược
Quý La Toa: "..."[/BOOK]