Bài viết: 2 

Chương 19
Lời này giống như giọt nước tràn ly, cả lớp an tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt lên.
Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn ra ngoài, có vài học sinh nghịch ngợm thậm chí đứng dậy, hận không thể trực tiếp đem đầu vươn ra ngoài.
Lâm Thanh Hòa biết cuộc sống cấp ba rất buồn tẻ, cho nên bọn họ mới phản ứng lớn như vậy khi nhìn thấy tuyết rơi.
Vì thế không lập tức ngăn lại, cũng xoay đầu nhìn ra bên ngoài.
Tuyết đầu mùa a.
Trận tuyết này rất lớn, bông tuyết từ trên bầu trời tảng lớn rơi xuống, đem mặt đất bao trùm một màu trắng xóa.
Với tốc độ như vậy, chờ đến tan học nói không chừng là có thể nặn một người tuyết.
Tiếng ồn ào rất nhanh lắng xuống, mọi người đều buông bút xuống, nghiêng người thưởng thức cảnh tuyết rơi phía bên ngoài cửa sổ.
Trong nhất thời, cả lớp yên tĩnh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của từng người.
Lâm Thanh Hòa và cả lớp trầm mặc vài phút rồi chủ động thu hồi ánh mắt, bất giác, anh nhìn về phía Tần Việt.
Không nghĩ tới chính là Tần Việt cũng nhìn về phía anh, ánh mắt hai người cứ như vậy thẳng tắp giao nhau.
Tần Việt hai tròng mắt đen nhánh như mực, ánh mắt chuyên chú lại ôn nhu, chứa đựng vô vàn cảm xúc không nói thành lời.
Dường như là không nghĩ tới sẽ anh sẽ nhìn đến, trong mắt Tần Việt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hai hàng lông mày nhướng lên, trong mắt chứa đầy ý cười.
Lâm Thanh Hòa hơi thất thần, không biết vì sao đột nhiên có chút chột dạ, anh vội vàng thu hồi ánh mắt, giơ tay gõ bàn, "Được rồi, đừng nhìn nữa, tiếp tục tự học."
Cả lớp tuy rằng có chút không nỡ, nhưng đối với vài phút nghỉ ngơi này đã rất vừa lòng, một đám nhanh chóng thu liễm tâm tư, một lần nữa tập trung học tập.
Sau khi tiết tự học kết thúc, Lâm Thanh Hòa trở về văn phòng.
Pha một ly sữa đậu này cho bản thân, sau đó cầm cái ly đứng phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Là một người phương Bắc, nhìn thấy tuyết cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng mỗi khi tuyết rơi anh đều nhịn không được cảm thấy vui vẻ.
Đặc biệt là cầm một ly thức uống nóng đứng ở bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi, nhìn tuyết bao trùm cảnh vật xung quanh, một mảnh trắng xóa, thật tinh khôi.
Thời tiết như vậy thật thích hợp để ăn lẩu..
Lâm Thanh Hòa nghĩ vậy, quyết định buổi tối đi siêu thị một chuyến, mua chút gì đó để nấu lẩu.
Sau hai tiết tự học là giờ giải lao, học sinh ăn cơm chiều, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tiết học buổi tối.
Đêm nay Lâm Thanh Hòa không có tiết dạy, cho nên sau khi tan học anh liền thu thập đồ về nhà.
Vừa xuống lầu, phát hiện có rất nhiều học sinh không đi ăn cơm, mà chạy đến sân thể dục thượng đánh lên tuyết trượng.
Tuyết rơi một buổi trưa, toàn bộ sân thể dục đều bị bao trùm bởi tuyết, tựa như một khối bánh kem bơ khổng lồ.
Mọi người ở trên sân chạy, nhảy, ném tuyết, tựa như những con ngựa hoang thoát cương, vui sướng vô cùng.
Lâm Thanh Hòa nhớ khi anh đi học cũng đã từng như thế này, vào giờ giải lao, cả lớp chạy xuống sân chơi ném tuyết, đem người ném xuống hố tuyết, vui vẻ vô cùng.
Chuông đi học đánh mấy lần mới cọ tới cọ lui trên mặt đất không nỡ rời đi.
Thật tốt a!
Lâm Thanh Hòa nhìn bộ dáng làm ầm ĩ của chúng, đột nhiên có điểm cảm khái, sao lại cảm giác mhìn già rồi?
Anh rõ ràng mới 24.
Đứng bên nhìn một lúc, Lâm Thanh Hòa mới xoay người đi đến cổng trường.
Nhưng mà vừa đi được vài bước, một quả cầu tuyết lớn to bằng nắm tay đột nhiên bay thẳng tắp đến sau cổ anh, cái lạnh khiến anh phải run người.
Lâm Thanh Hòa vội vỗ rớt tuyết dính trên người, xoay người sang, phát hiện là Từ Hạo Thiên cùng mấy nam sinh đang đứng cách đó không xa cười nhìn anh, hỏi: "Thầy Lâm, chơi một ván không?"
Lâm Thanh Hòa nhìn mấy nam sinh đối diện, lại nhìn thế lực mỏng manh của mình, nhướng mày nói: "Các em nhiều người như vậy bắt nạt một mình tôi?"
"Đúng vậy!" Từ Hạo Thiên vừa dứt lời, vài quả cầu tuyết nháy mắt hướng anh ném tới.
Lâm Thanh Hòa vội vàng dùng một bàn tay che mặt, sau đó nhanh chóng khom lưng, dùng một cái tay khác nắm lên một quả cầu tuyết, ùy tiện nặn hai cái rồi ném qua.
Tuy rằng anh đã tận lực ngăn cản, nhưng song quyền khó địch bốn tay, rất nhanh đã bị cầu tuyết ném đến đầy người.
Lâm Thanh Hòa bị ném cơ hồ không dám ngẩng đầu, anh có chút vô lực nghĩ, bọn chúng đây là quang minh chính đại mà trả thù anh đi, quả nhiên trong lòng vẫn còn rất chán ghét anh sao?
Ngay khi anh cảm thấy bản thân sắp bị chôn vùi trong tuyết, công kích đối diện đột nghiên ngừng lại.
Lâm Thanh Hòa ngẩng đầu lên, phát hiện Tần Việt đang ném quả cầu tuyết lớn nện lên đầu Từ Hạo Thiên.
Quả cầu tuyết không nặng, không làm người bị thiên, nhưng Từ Hạo Thiên vẫn bị ném cho có chút mông lung, sau khi hắn phản ứng lại, lập tức thay đổi đối tượng công kích, tấn công Tần Việt.
Lâm Thanh Hòa vừa mới bị bọn họ vây lại công kích thảm như vậy, hiện tại rốt cuộc được giúp đỡ, vì thế cũng vội vàng ôm vào ngực một đống tuyết, nặn thành cầu tuyết, ném tới bọn Từ Hạo Thiên.
Vừa mới bắt đầu còn chia phe địch ta, một lúc sau đã lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Tới cuối cùng, không biết là cái nào ý xấu tiểu tử khởi đầu, một người cầm chân, một người cầm cánh tay anh, đem anh nâng lên, đi đến hố tuyết ngay gốc cây.
Lâm Thanh Hòa nháy mắt hiểu rõ ý tứ của bọn họ, cười mắng: "Nhãi ranh, các em muốn làm phản phải không, mau đem thầy thả xuống."
Nhưng mà mọi người đều rất cao hứng, ai cũng không chịu nghe lời anh nói.
Lâm Thanh Hòa vừa tức vừa bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn dung túng cho bọn họ, hôm nay mọi người đều vui vẻ như vậ, thế thì bồi bọn chúng chơi đi.
Chỉ có Tần Việt chạy tới ý đồ ngăn cản bọn họ.
Từ Hạo Thiên vừa thấy, vội vàng gọi người ngăn Tần Việt lại, lớn tiếng nói: "Hắn vừa mới cùng thầy Lâm lập thành một đội, tới đó đi, đừng buông tha hắn, cùng nhau nâng lại đây ném."
Bên cạnh lập tức có người phụ họa, đè Tần Việt xuống, đem hắn nâng lên.
Tới cái hố bên gốc cây, nơi này đã tích một tầng tuyết rất dày, mọi người xem rất là hưng phấn.
Có người hô khẩu hiệu, "Một, hai, ba."
Sau đó bọn họ liền bị ném, Lâm Thanh Hòa gắt gao nhắm mắt lại, kỳ thật tuyết rơi dày như vậy nếu ngã sẽ không bị đau, nhưng bị ném văng đi rốt cuộc vẫn là chút làm người sợ hãi.
Ngay khi hai người ra xuống tuyết, trên mặt đất bắn lên từng trận bông tuyết.
Lâm Thanh Hòa cảm thấy một chút cũng không đau, thậm chí còn cảm thấy mặt đất vô cùng mềm mại.
Anh mở to mắt, đối diện với đôi mắt của Tần Việt.
Lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà đang đè trên người Tần Việt.
Hóa ra lúc Tần Việt ngã xuống đất, vừa vặn lót dưới thân anh.
Lâm Thanh Hòa sợ tới mức vội vàng muốn đứng dậy, sợ là đã đem Tần Việt áp hỏng rồi.
Nhưng mà đám kia học sinh vẫn chưa nháo đủ, cười xong liền nâng đem bọn họ nâng lên ném lên đống tuyết, một bộ muốn đem bọn họ chôn sống.
Đập vào mắt đều là một màu trắng xóa của tuyết, anh căn bản không đứng lên được.
"Đừng náo loạn nữa." Lâm Thanh Hòa há mồm hô một câu, trong miệng nháy mắt chứa đầy tuyết, khiến anh ho khan lên vì sặc.
Tần Việt thấy thế, vội duỗi tay đem đầu anh ấn vào trong lòng ngực, dùng tay giúp anh chặn một ít tuyết.
Lâm Thanh Hòa lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Sau đó vội vàng dùng khuỷu tay đấy ra, cách xa hắn một chút, hỏi: "Cậu không có việc gì chứ."
Tần Việt lỗ tai hồng muốn ra máu, nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của anh, thấp giọng nói: "Em không sao."
Lâm Thanh Hòa lúc này mới yên tâm, bọn nhãi ranh này xuống tay không nhẹ không nặng, cũng không sợ làm người khác bị thương.
Sau một trận "Lễ rửa tội" bằngtuyết, bọn Từ Hạo Thiên cuối cùng cũng dừng lại, ba chân bốn cẳng đem Tần Việt và Lâm Thanh Hòa từ trong đống tuyết kéo ra lên, phủi hết tuyết trên quần áo giúp hai người..
"Ha ha ha ha ha ha, thầy Lâm, thầy không sao chứ." Từ Hạo Thiên vừa giúp anh phủi tuyết vừa hả hê hỏi.
Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Tôi không sao, nhưng mà em thì có chuyện lớn đấy."
Từ Hạo Thiên sửng sốt một chút, "Ý thầy là sao?"
"Mải mê chơi tuyết như vậy, trở về chép 20 bài thơ cổ về tuyết, ngày mai nộp lại cho tôi."
"A! Đừng mà thầy ơi, thầy không thể làm như vậy!" Từ Hạo Thiên kêu rên lên, càng thêm nhiệt tình giúp anh phủi tông tuyết trên người.
Lâm Thanh Hòa mỉm cười nhìn bộ dáng chân chó của hắn, tâm tình nháy mắt tốt lên.
Tuy rằng tuyết trên người đã bị vỗ rớt, nhưng tuyết trên tóc và quần áo đã tan, khiến anh cảm thấy lạnh vô cùng.
Lâm Thanh Hòa quay đầu nhìn Tần Việt, tình huống của hắn cũng không tốt hơn bản thân bao nhiêu.
Anh hiện tại về nhà tắm rửa rồi thay quần áo hẳn là sẽ không sao.
Nhưng Tần Việt còn phải học tiết tự học buổi tối, cứ như vậy sẽ bị cảm mạo.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hòa hướng Tần Việt vẫy tay nói: "Đi đến vnă phòng với tôi."
Tần Việt gật đầu, lập tức ngoan ngoãn đi phía sau anh.
Từ Hạo Thiên ở bên cạnh kêu rên, "Thầy đi thong thả ạ, bài thơ cổ.."
"Thế nào?" Lâm Thanh Hòa trở nhướng mày.
Từ Hạo Thiên sắc mặt nháy mắt uể oải.
Lâm Thanh Hòa bước lên vài bước, dừng chân lại, quay đầu cười nói: "Tôi không bảo em làm một mình, các em mỗi người một bài."
Từ Hạo Thiên nghe vậy, biểu tình nháy mắt thay đổi, "Cảm ơn thầy Lâm."
Lâm Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, "Mau đi ăn đi, đừng chơi nữa, nhớ mua thức ăn nóng, đừng để sinh bệnh."
"Đã biết, cảm ơn thầy lâm!"
"Cảm ơn thầy Lâm!"
* * *
Từ Hạo Thiên nói xong, các nam sinh khác cũng sôi nổi ủng hộ.
Lâm Thanh Hòa lúc này mới mang theo Tần Việt trở về văn phòng.
Vừa bước vào văn phòng, Lâm Thanh Hòa nháy mắt cảm thấy ấm áp lên.
Anh cởi áo khoác bị tuyết làm cho ướt đẫm ra, lấy khăn giấy xoa bớt nước trên tóc, sau đó pha hai ly sữa đậu nành, đưa cho Tần Việt một ly.
Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn ra ngoài, có vài học sinh nghịch ngợm thậm chí đứng dậy, hận không thể trực tiếp đem đầu vươn ra ngoài.
Lâm Thanh Hòa biết cuộc sống cấp ba rất buồn tẻ, cho nên bọn họ mới phản ứng lớn như vậy khi nhìn thấy tuyết rơi.
Vì thế không lập tức ngăn lại, cũng xoay đầu nhìn ra bên ngoài.
Tuyết đầu mùa a.
Trận tuyết này rất lớn, bông tuyết từ trên bầu trời tảng lớn rơi xuống, đem mặt đất bao trùm một màu trắng xóa.
Với tốc độ như vậy, chờ đến tan học nói không chừng là có thể nặn một người tuyết.
Tiếng ồn ào rất nhanh lắng xuống, mọi người đều buông bút xuống, nghiêng người thưởng thức cảnh tuyết rơi phía bên ngoài cửa sổ.
Trong nhất thời, cả lớp yên tĩnh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của từng người.
Lâm Thanh Hòa và cả lớp trầm mặc vài phút rồi chủ động thu hồi ánh mắt, bất giác, anh nhìn về phía Tần Việt.
Không nghĩ tới chính là Tần Việt cũng nhìn về phía anh, ánh mắt hai người cứ như vậy thẳng tắp giao nhau.
Tần Việt hai tròng mắt đen nhánh như mực, ánh mắt chuyên chú lại ôn nhu, chứa đựng vô vàn cảm xúc không nói thành lời.
Dường như là không nghĩ tới sẽ anh sẽ nhìn đến, trong mắt Tần Việt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hai hàng lông mày nhướng lên, trong mắt chứa đầy ý cười.
Lâm Thanh Hòa hơi thất thần, không biết vì sao đột nhiên có chút chột dạ, anh vội vàng thu hồi ánh mắt, giơ tay gõ bàn, "Được rồi, đừng nhìn nữa, tiếp tục tự học."
Cả lớp tuy rằng có chút không nỡ, nhưng đối với vài phút nghỉ ngơi này đã rất vừa lòng, một đám nhanh chóng thu liễm tâm tư, một lần nữa tập trung học tập.
Sau khi tiết tự học kết thúc, Lâm Thanh Hòa trở về văn phòng.
Pha một ly sữa đậu này cho bản thân, sau đó cầm cái ly đứng phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Là một người phương Bắc, nhìn thấy tuyết cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng mỗi khi tuyết rơi anh đều nhịn không được cảm thấy vui vẻ.
Đặc biệt là cầm một ly thức uống nóng đứng ở bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi, nhìn tuyết bao trùm cảnh vật xung quanh, một mảnh trắng xóa, thật tinh khôi.
Thời tiết như vậy thật thích hợp để ăn lẩu..
Lâm Thanh Hòa nghĩ vậy, quyết định buổi tối đi siêu thị một chuyến, mua chút gì đó để nấu lẩu.
Sau hai tiết tự học là giờ giải lao, học sinh ăn cơm chiều, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tiết học buổi tối.
Đêm nay Lâm Thanh Hòa không có tiết dạy, cho nên sau khi tan học anh liền thu thập đồ về nhà.
Vừa xuống lầu, phát hiện có rất nhiều học sinh không đi ăn cơm, mà chạy đến sân thể dục thượng đánh lên tuyết trượng.
Tuyết rơi một buổi trưa, toàn bộ sân thể dục đều bị bao trùm bởi tuyết, tựa như một khối bánh kem bơ khổng lồ.
Mọi người ở trên sân chạy, nhảy, ném tuyết, tựa như những con ngựa hoang thoát cương, vui sướng vô cùng.
Lâm Thanh Hòa nhớ khi anh đi học cũng đã từng như thế này, vào giờ giải lao, cả lớp chạy xuống sân chơi ném tuyết, đem người ném xuống hố tuyết, vui vẻ vô cùng.
Chuông đi học đánh mấy lần mới cọ tới cọ lui trên mặt đất không nỡ rời đi.
Thật tốt a!
Lâm Thanh Hòa nhìn bộ dáng làm ầm ĩ của chúng, đột nhiên có điểm cảm khái, sao lại cảm giác mhìn già rồi?
Anh rõ ràng mới 24.
Đứng bên nhìn một lúc, Lâm Thanh Hòa mới xoay người đi đến cổng trường.
Nhưng mà vừa đi được vài bước, một quả cầu tuyết lớn to bằng nắm tay đột nhiên bay thẳng tắp đến sau cổ anh, cái lạnh khiến anh phải run người.
Lâm Thanh Hòa vội vỗ rớt tuyết dính trên người, xoay người sang, phát hiện là Từ Hạo Thiên cùng mấy nam sinh đang đứng cách đó không xa cười nhìn anh, hỏi: "Thầy Lâm, chơi một ván không?"
Lâm Thanh Hòa nhìn mấy nam sinh đối diện, lại nhìn thế lực mỏng manh của mình, nhướng mày nói: "Các em nhiều người như vậy bắt nạt một mình tôi?"
"Đúng vậy!" Từ Hạo Thiên vừa dứt lời, vài quả cầu tuyết nháy mắt hướng anh ném tới.
Lâm Thanh Hòa vội vàng dùng một bàn tay che mặt, sau đó nhanh chóng khom lưng, dùng một cái tay khác nắm lên một quả cầu tuyết, ùy tiện nặn hai cái rồi ném qua.
Tuy rằng anh đã tận lực ngăn cản, nhưng song quyền khó địch bốn tay, rất nhanh đã bị cầu tuyết ném đến đầy người.
Lâm Thanh Hòa bị ném cơ hồ không dám ngẩng đầu, anh có chút vô lực nghĩ, bọn chúng đây là quang minh chính đại mà trả thù anh đi, quả nhiên trong lòng vẫn còn rất chán ghét anh sao?
Ngay khi anh cảm thấy bản thân sắp bị chôn vùi trong tuyết, công kích đối diện đột nghiên ngừng lại.
Lâm Thanh Hòa ngẩng đầu lên, phát hiện Tần Việt đang ném quả cầu tuyết lớn nện lên đầu Từ Hạo Thiên.
Quả cầu tuyết không nặng, không làm người bị thiên, nhưng Từ Hạo Thiên vẫn bị ném cho có chút mông lung, sau khi hắn phản ứng lại, lập tức thay đổi đối tượng công kích, tấn công Tần Việt.
Lâm Thanh Hòa vừa mới bị bọn họ vây lại công kích thảm như vậy, hiện tại rốt cuộc được giúp đỡ, vì thế cũng vội vàng ôm vào ngực một đống tuyết, nặn thành cầu tuyết, ném tới bọn Từ Hạo Thiên.
Vừa mới bắt đầu còn chia phe địch ta, một lúc sau đã lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Tới cuối cùng, không biết là cái nào ý xấu tiểu tử khởi đầu, một người cầm chân, một người cầm cánh tay anh, đem anh nâng lên, đi đến hố tuyết ngay gốc cây.
Lâm Thanh Hòa nháy mắt hiểu rõ ý tứ của bọn họ, cười mắng: "Nhãi ranh, các em muốn làm phản phải không, mau đem thầy thả xuống."
Nhưng mà mọi người đều rất cao hứng, ai cũng không chịu nghe lời anh nói.
Lâm Thanh Hòa vừa tức vừa bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn dung túng cho bọn họ, hôm nay mọi người đều vui vẻ như vậ, thế thì bồi bọn chúng chơi đi.
Chỉ có Tần Việt chạy tới ý đồ ngăn cản bọn họ.
Từ Hạo Thiên vừa thấy, vội vàng gọi người ngăn Tần Việt lại, lớn tiếng nói: "Hắn vừa mới cùng thầy Lâm lập thành một đội, tới đó đi, đừng buông tha hắn, cùng nhau nâng lại đây ném."
Bên cạnh lập tức có người phụ họa, đè Tần Việt xuống, đem hắn nâng lên.
Tới cái hố bên gốc cây, nơi này đã tích một tầng tuyết rất dày, mọi người xem rất là hưng phấn.
Có người hô khẩu hiệu, "Một, hai, ba."
Sau đó bọn họ liền bị ném, Lâm Thanh Hòa gắt gao nhắm mắt lại, kỳ thật tuyết rơi dày như vậy nếu ngã sẽ không bị đau, nhưng bị ném văng đi rốt cuộc vẫn là chút làm người sợ hãi.
Ngay khi hai người ra xuống tuyết, trên mặt đất bắn lên từng trận bông tuyết.
Lâm Thanh Hòa cảm thấy một chút cũng không đau, thậm chí còn cảm thấy mặt đất vô cùng mềm mại.
Anh mở to mắt, đối diện với đôi mắt của Tần Việt.
Lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà đang đè trên người Tần Việt.
Hóa ra lúc Tần Việt ngã xuống đất, vừa vặn lót dưới thân anh.
Lâm Thanh Hòa sợ tới mức vội vàng muốn đứng dậy, sợ là đã đem Tần Việt áp hỏng rồi.
Nhưng mà đám kia học sinh vẫn chưa nháo đủ, cười xong liền nâng đem bọn họ nâng lên ném lên đống tuyết, một bộ muốn đem bọn họ chôn sống.
Đập vào mắt đều là một màu trắng xóa của tuyết, anh căn bản không đứng lên được.
"Đừng náo loạn nữa." Lâm Thanh Hòa há mồm hô một câu, trong miệng nháy mắt chứa đầy tuyết, khiến anh ho khan lên vì sặc.
Tần Việt thấy thế, vội duỗi tay đem đầu anh ấn vào trong lòng ngực, dùng tay giúp anh chặn một ít tuyết.
Lâm Thanh Hòa lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Sau đó vội vàng dùng khuỷu tay đấy ra, cách xa hắn một chút, hỏi: "Cậu không có việc gì chứ."
Tần Việt lỗ tai hồng muốn ra máu, nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của anh, thấp giọng nói: "Em không sao."
Lâm Thanh Hòa lúc này mới yên tâm, bọn nhãi ranh này xuống tay không nhẹ không nặng, cũng không sợ làm người khác bị thương.
Sau một trận "Lễ rửa tội" bằngtuyết, bọn Từ Hạo Thiên cuối cùng cũng dừng lại, ba chân bốn cẳng đem Tần Việt và Lâm Thanh Hòa từ trong đống tuyết kéo ra lên, phủi hết tuyết trên quần áo giúp hai người..
"Ha ha ha ha ha ha, thầy Lâm, thầy không sao chứ." Từ Hạo Thiên vừa giúp anh phủi tuyết vừa hả hê hỏi.
Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Tôi không sao, nhưng mà em thì có chuyện lớn đấy."
Từ Hạo Thiên sửng sốt một chút, "Ý thầy là sao?"
"Mải mê chơi tuyết như vậy, trở về chép 20 bài thơ cổ về tuyết, ngày mai nộp lại cho tôi."
"A! Đừng mà thầy ơi, thầy không thể làm như vậy!" Từ Hạo Thiên kêu rên lên, càng thêm nhiệt tình giúp anh phủi tông tuyết trên người.
Lâm Thanh Hòa mỉm cười nhìn bộ dáng chân chó của hắn, tâm tình nháy mắt tốt lên.
Tuy rằng tuyết trên người đã bị vỗ rớt, nhưng tuyết trên tóc và quần áo đã tan, khiến anh cảm thấy lạnh vô cùng.
Lâm Thanh Hòa quay đầu nhìn Tần Việt, tình huống của hắn cũng không tốt hơn bản thân bao nhiêu.
Anh hiện tại về nhà tắm rửa rồi thay quần áo hẳn là sẽ không sao.
Nhưng Tần Việt còn phải học tiết tự học buổi tối, cứ như vậy sẽ bị cảm mạo.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hòa hướng Tần Việt vẫy tay nói: "Đi đến vnă phòng với tôi."
Tần Việt gật đầu, lập tức ngoan ngoãn đi phía sau anh.
Từ Hạo Thiên ở bên cạnh kêu rên, "Thầy đi thong thả ạ, bài thơ cổ.."
"Thế nào?" Lâm Thanh Hòa trở nhướng mày.
Từ Hạo Thiên sắc mặt nháy mắt uể oải.
Lâm Thanh Hòa bước lên vài bước, dừng chân lại, quay đầu cười nói: "Tôi không bảo em làm một mình, các em mỗi người một bài."
Từ Hạo Thiên nghe vậy, biểu tình nháy mắt thay đổi, "Cảm ơn thầy Lâm."
Lâm Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, "Mau đi ăn đi, đừng chơi nữa, nhớ mua thức ăn nóng, đừng để sinh bệnh."
"Đã biết, cảm ơn thầy lâm!"
"Cảm ơn thầy Lâm!"
* * *
Từ Hạo Thiên nói xong, các nam sinh khác cũng sôi nổi ủng hộ.
Lâm Thanh Hòa lúc này mới mang theo Tần Việt trở về văn phòng.
Vừa bước vào văn phòng, Lâm Thanh Hòa nháy mắt cảm thấy ấm áp lên.
Anh cởi áo khoác bị tuyết làm cho ướt đẫm ra, lấy khăn giấy xoa bớt nước trên tóc, sau đó pha hai ly sữa đậu nành, đưa cho Tần Việt một ly.