Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thành Mèo Của Nhân Vật Phản Diện - Tây Sơn Ngư

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi lacvuphongca, 27 Tháng sáu 2023.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 43: Miêu Vương mông hói​

    (❛ ֊ ❛„)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Luuunaa, Tiết Nhun, hoahong195 người khác thích bài này.
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 45: Tiểu Đường Cao sinh bệnh rồi!​

    (@^-^)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Kiêu nhíu mày, nhìn cá khô nhỏ bị đẩy về.

    Không ăn à?

    Nhưng ánh mắt của Tiểu Đường Cao rõ ràng dính vào thân cá khô nhỏ cũng không nỡ buông xuống.

    Phó Kiêu hỏi lại: "Thật sự không ăn sao?"

    Tiểu Đường Cao cố gắng đem ánh mắt của mình từ trên thân cá khô nhỏ thu hồi lại, nội tâm khóc không ra nước mắt, mặt ngoài chính nghĩa lẫm liệt meo một tiếng.

    Đã nói không ăn là không ăn nha.

    Phó Kiêu nhìn cái bụng tròn vo của Tiểu Đường Cao, suy nghĩ một chút cũng cất cá khô nhỏ đi.

    Mấy ngày nay mặc dù anh đang khống chế chế độ ăn uống của Tiểu Đường Cao, nhưng trong đoàn làm phim thì không chắc, mấy ngày nay cân nặng chẳng những không giảm xuống, ngược lại còn có xu hướng tăng lên, mặt mèo cũng càng ngày càng tròn trịa.

    Không ăn cũng tốt.

    Đoàn làm phim mấy ngày nay đang nghỉ ngơi hồi phục, Tiểu Đường Cao cũng tốt nhất nên khống chế một chút cân nặng.

    Vì thế Tiểu Đường Cao kiêu ngạo nhìn Phó Kiêu bưng cá khô nhỏ đi, nội tâm yên lặng cho mình một lời khen ngợi.

    May mắn thay, cậu không giữ nó.

    Haiz! Phó Kiêu người này diễn thật nhiều!

    Vài ngày sau.

    Tiểu Đường Cao lại rất bi thương khi lần đầu mắc bệnh của mèo.

    Một chậu cơm mèo lớn cũng không có cách nào khiến cậu có chút hứng thú.

    Cậu đã uống thuốc rồi.

    Bác sĩ Ngô cũng đến thăm, chỉ là một căn bệnh nhỏ bình thường, uống thuốc không có vấn đề lớn, nghỉ ngơi tốt là được.

    Phó Kiêu vươn tay sờ sờ mèo con.

    Đôi mắt mèo xanh biếc bởi vì hơi nước có vẻ hơi mờ sương, vươn chân trước ra, mơ mơ màng màng ôm tay Phó Kiêu không chịu buông ra.

    Tay kia của Phó Kiêu dịu dàng sờ sờ đầu nó.

    Thấp giọng kêu meo meo vài tiếng, ỉu xìu nhưng lại không chịu buông anh ra, gắt gao dán chặt lấy anh như một miếng gạo nếp nhỏ.

    Tiểu Đường Cao như vậy làm cho anh không thể buông xuống.

    Phó Kiêu không nghĩ nhiều liền mang theo Tiểu Đường Cao cùng đi công ty.

    * * *​

    Trong công ty, thư ký Trương đã chờ ở đó.

    Trước kia Tiểu Đường Cao sẽ ngoan ngoãn ở trong văn phòng tìm một góc chơi đùa, nửa nhắm mắt lại chán nản nằm sấp trong lòng Phó Kiêu nghỉ ngơi, lông xù xì mượt mà đều ảm đạm xuống.

    Thư ký Trương hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

    Một tay Phó Kiêu bị Tiểu Đường Cao gối lên, một tay lật xem văn kiện, trong giọng nói mang theo chút ảo não không rõ nói: "Sinh bệnh rồi."

    "Sao nó lại bị bệnh?" Thư ký Trương lo lắng nhìn Tiểu Đường Cao.

    Phó Kiêu thở dài nói: "Quá bướng bỉnh, mấy ngày trước đi hoa viên vụng trộm bắt cá, ngã xuống hồ, lại không dám về nhà, vụng trộm hóng gió đợi đến khi lông khô một nửa mới về nhà."

    Tiểu Đường Cao mơ mơ màng màng nghe lời Phó Kiêu, vội vàng meo meo phản bác.

    Cậu mới không phải quá nghịch ngợm đi bắt cá.

    Thanh âm không hoạt bát như xưa, trầm thấp trầm thấp, nghe được Phó Kiêu càng thêm khó chịu.

    Thư ký Trương hiểu rõ gật gật đầu, hắn lấy ra một tấm ảnh đưa cho Phó Kiêu nói: "Anh nhìn cái này một chút."

    Trong ảnh, một người phụ nữ trung niên có khí chất khá tốt đứng chung một chỗ với một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, không biết đang nói chuyện gì.

    Người phụ nữ đó rõ ràng là Tống Minh Vy.

    Thư ký Trương có chút lo lắng nhìn Phó Kiêu.

    Nam nhân kia là họ hàng Tống gia, lúc này cùng Tống Minh Vi một chỗ, rõ ràng không có chuyện gì tốt.

    Khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phó Kiêu lãnh lẽo lại không có biểu tình gì, tiện tay đặt ảnh sang một bên.

    Nội tâm anh cũng không có bất kỳ gợn sóng gì, thậm chí không buồn không vui.

    Anh quá hiểu Tống Minh Vi, cho tới bây giờ cũng sẽ không ôm bất kỳ kỳ vọng nào với bà ta, hướng đi của Tống Minh Vi vẫn luôn có thư ký Trương phụ trách giám sát, trừ phi có gì khác thường, nếu không thư ký Trương hiểu rõ anh nhất sẽ không làm phiền anh.

    Vì thế Phó Kiêu hỏi: "Làm sao vậy?"

    Thư ký Trương nói: "Lúc trước Trương Hữu Đức đột nhiên tìm đến tôi, tôi liền cảm thấy rất kỳ quái, mấy năm nay tôi không có bất kỳ liên hệ gì với quá khứ, nhưng ông ta lại có thể tìm được tôi. Tôi điều tra theo đường dây Trương Hữu Đức này, liền phát hiện ra người này."

    Thư ký Trương đã lấy ra một bức ảnh bí mật chụp lén.

    Ông Trương nhận được một khoản tiền lớn từ một người đàn ông đội mũ.

    "Có người cố ý tìm hắn tới?" Phó Kiêu nhíu mày nói.

    Thư ký Trương cười khổ nói: "Đúng vậy." Nhưng điều làm hắn kinh ngạc còn hơn thế nhiều.

    Hắn theo đường dây này tiếp tục tìm qua, phát hiện ra một sự thật càng giật mình hơn, hắn lấy ra bức ảnh cuối cùng, anh em họ Tống gia cũng đang nói chuyện với một người đàn ông đội mũ bảo hiểm.

    Người kia chính là người tìm tới Trương Hữu Đức.

    Nói là trùng hợp ngẫu nhiên, không ai tin.

    Chỉ có một lời giải thích, có người âm thầm bày ra thế cục đối phó với bọn họ, mà bọn họ ở trong thế cục còn không biết.

    Đây là sự thất bại của anh ta.

    Nếu không phải Dịch Ninh tự nhiên xuất hiện, lại không hiểu tại sao không gặp, trong khoảng thời gian này hắn cũng sẽ không đối với bất cứ chuyện gì phát sinh bên người đều mười phần cảnh giác, càng sẽ không nghĩ đến việc điều tra Trương Hữu Đức.

    Trên đời này vốn không có trùng hợp ngẫu nhiên.

    Chỉ là, người ra tay là ai?

    Mục đích là gì?

    Phó Kiêu xoa xoa thái dương nói: "Điều tra rõ." Hắn nhìn ra tự trách của thư ký Trương, trấn an nói: "Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng bị, chúng ta hiện tại đã phát hiện bọn họ cũng đã chiếm được tiên cơ. Huống chi mấy năm nay, những người có dụng tâm khác chúng ta còn ít gặp sao?"

    Thư ký Trương cũng không vì Phó Kiêu trấn an, mà cảm giác tốt hơn bao nhiêu, hắn cúi đầu trầm tư gật gật đầu: "Trong công ty?"

    Phó Kiêu hiểu được ý tứ của hắn nói: "Đừng phát ra tiếng gió, âm thầm điều tra."

    Cả anh và Thư ký Trương đều nghi ngờ có người trong công ty đang giở trò.

    Sau khi thư ký Trương rời đi, Phó Kiêu cầm lấy tấm ảnh tống Minh Vi trên mặt bàn nhìn một lát, gợi lên một nụ cười châm chọc, ném ảnh vào thùng rác.

    * * *​

    Trong văn phòng.

    Phó tổng từ trước đến nay luôn cẩn thận nói cười ngồi ngay ngắn ở giữa bàn làm việc.

    Anh ôm một con mèo trắng đang ngủ trong vòng tay.

    Trong màn hình khổng lồ, từng trang PPT nhanh chóng lật qua.

    Phó Kiêu ngồi ở giữa bàn làm việc nhíu mày nhìn báo cáo của Quản lý dự án.

    Quản lý dự án nơm nớp lo sợ nói sai một chữ, nhưng dù vậy ông ta vẫn bỏ lỡ.

    Nghe được lông mày Phó Kiêu càng ngày càng sâu.

    Những người khác trong văn phòng có ánh mắt càng giống như đi trên băng mỏng, ánh mắt nhìn Quản lý dự án đều nghiến răng nghiến lợi.

    Quản lý dự án này là người dưới tay nhị thiếu, phải không?

    Người đàn ông này đang cố gắng tìm chết? Thế mà cái gì cũng không chuẩn bị liền dám tới.

    Không thấy sắc mặt Phó tổng càng ngày càng không tốt sao?

    Hắn muốn chết cũng không cần kéo mình lên a, bọn họ cũng không muốn bị liên lụy.

    Khi quản lý dự án lại nói sai một con số, Phó Kiêu rốt cục nhịn không được đem tài liệu trong tay nặng nề ném lên bàn.

    Những người khác đồng thời nhịn không được ngồi thẳng, trong lòng nghĩ--

    Xong!

    Xong rồi!

    Xong thật rồi!

    Người quản lý dự án kia càng không biết, nói xong lập tức thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi.

    Phó Kiêu lạnh lùng nói: "Đứng lại, ai nói ông có thể đi. Làm thế này mà ông còn không biết xấu hổ rời đi?"

    Quản lý dự án quay lại, mặt méo xệch.

    Mọi người chỉ thấy tính tình Phó tổng hôm nay hình như đặc biệt không tốt, hỏi một loạt vấn đề nghiêm khắc.

    Mà hạng mục này, quản lý dự án hỏi gì cũng không biết.

    Phó Kiêu trực tiếp lạnh lùng đuổi hắn cùng tài liệu ném ra ngoài.

    Những người chưa báo cáo nhìn nhau --

    Trong ánh mắt đều là bọn họ hôm nay xong đời.

    Trước kia không phải như vậy.

    Hôm nay Phó tổng đặc biệt nghiêm khắc.

    Bọn họ rốt cuộc là gặp vận xui tám đời nào.

    Sau quản lý dự án kia, mỗi người lại càng là bộ dạng khóc không ra nước mắt.

    * * *​

    Mà đúng lúc này, trên đùi Phó tổng nằm sấp thành một cục lông màu trắng, hình như bị kinh động, giật giật, một con mèo lông dài trắng mê mang ngẩng đầu nhỏ đứng lên, ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu, meo meo nhu thuận kêu.

    Mọi người nhìn thấy Phó tổng vốn đang ở bên bờ bộc phát lập tức bị trấn an xuống.

    Tất cả thở phào nhẹ nhõm.

    Phó Kiêu vội vàng nhìn Tiểu Đường Cao.

    Phát hiện nó có tinh thần hơn trước rất nhiều, trong lòng cũng thả lỏng một chút.

    Tiểu Đường Cao vẫn gối tay anh ngủ không buông, cho dù là trong giấc ngủ tiểu tử kia cũng hừ hừ kêu không ngừng, anh không đành lòng, hơn nữa hội nghị này cũng không phải là trường hợp quan trọng, chỉ là đem cấp dưới gọi đến văn phòng báo cáo công tác mà thôi, cho nên anh cũng không có ôm bánh kẹo Tiểu Đường ra.

    Con mèo lông dài trắng, vươn đầu mở to mắt mê mang nhìn xung quanh, từ trên đùi Phó Kiêu nhẹ nhàng nhảy lên bàn, ánh mắt xanh biếc tò mò đánh giá mọi người, nghi hoặc kêu meo meo với Phó Kiêu.

    Rõ ràng tinh thần tốt hơn nhiều.

    Phó Kiêu thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rốt cục buông xuống.

    Người phía sau cũng báo cáo xong, thấy Phó tổng không nói gì.

    Trước kia báo cáo xong trực tiếp chính là người tiếp theo, nhưng vừa rồi Phó tổng ở trên người nói xong chuẩn bị rời đi lại bắt người đứng lại, hỏi một đống vấn đề khó nhằn.

    Cho nên hắn cũng không biết mình hiện tại nên đi hay không nên đi.

    Hắn coi như từ cõi chết như trở về hỏi: "Phó tổng, tôi có thể rời đi không?"

    Phó tổng nhìn văn kiện, trong lòng anh Tiểu Đường Cao thấy anh đang họp ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Phó Kiêu, bốn móng vuốt ôm tay anh, cái đuôi long xù vòng qua bàn tay kia, giống như bạch tuộc vậy.

    Hiển nhiên động tác ỷ lại của mèo trắng làm cho Phó Kiêu tâm tình tốt hơn không ít, cả người anh mắt thường có thể thấy được nhu hòa hơn rất nhiều

    Mèo con nghiêm túc ngẩng đầu nhìn sườn mặt Phó Kiêu, ánh mắt hơi đen của nam nhân chuyên chú nhìn văn kiện, mang theo một cỗ khí chất đặc biệt.

    Phó Kiêu bây giờ đẹp trai quá.

    Tiểu Đường Cao không khỏi nghĩ đến.

    Phó Kiêu buông văn kiện xuống, nhìn người báo cáo kỳ quái nói: "Cậu không đi, chẳng lẽ còn muốn nói lại một lần nữa?"

    Báo cáo của người này không có vấn đề gì.

    Bình thường là một người rất thông minh, sao bây giờ thoạt nhìn có chút ngây ngốc.

    Người đó: .

    Vừa mới báo cáo xong chuẩn bị trực tiếp rời đi, không phải bị ngài mắng đến cẩu huyết đầm đìa sao.

    Thật không ngờ lại dễ dàng vượt qua cửa ải như vậy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt hiện lên vui sướng, cảm kích nhìn mèo con trong lòng Phó Kiêu, sau đó giống như lửa đốt mông, nhanh chóng ra ngoài.

    Bị nhẹ nhàng buông tha như vậy, mọi người hâm mộ nhìn người nọ, ánh mắt lại nhịn không được nhìn mèo trắng trong lòng Phó Kiêu.

    Bọn họ đều không mù, rõ ràng có thể cảm giác được, sau khi mèo con tỉnh lại, tâm tình Phó tổng tốt hơn rất nhiều.

    Bọn họ phần lớn đều là người trẻ tuổi được một tay Phó tổng đề bạt lên, tuổi cũng không lớn, bình thường cũng hay bát quái.

    Nhìn con mèo trong lòng Phó tổng, trong nháy mắt liền nghĩ đến truyền thuyết lưu truyền trong công ty.

    Đây có phải là con mèo của Phó tổng trong truyền thuyết không?

    Quả nhiên giống như trong lời đồn --

    Là mèo cưng được Phó tổng ngàn vạn sủng ái, được lựa chọn trong hàng nghìn con vật cưng nha.

    Bọn họ nhìn Tiểu Đường Cao, ánh mắt sáng ngời, hận không thể để mèo con xuất lực thêm một chút, đem Phó tổng dỗ dành vui vẻ hơn.

    Cuộc họp kết thúc, mọi người đã được thông qua rời đi.

    Phó Kiêu ôm Tiểu Đường Cao đi ra ngoài.

    Ngoài cửa Phó Duy tựa vào tường, thần sắc khó phân biệt nhìn Phó Kiêu.

    Tiểu Đường Cao nhìn Phó Duy, ánh mắt lập tức sáng lên, nào còn bộ dáng bơ phờ lúc trước.

    Liều mạng muốn nhào về phía Phó Duy.

    Phó Kiêu ôm lấy Tiểu Đường Cao, đè móng vuốt của cậu lại, đem cậu vững vàng ôm trong ngực hướng Phó Duy hỏi: "Có việc gì không?"

    Phó Duy thấy Phó Kiêu, đứng lên, hướng Phó Kiêu nói: "Đại ca, em chỉ muốn đến cùng anh cáo biệt." Hắn nhìn Phó Kiêu áy náy tự mình nói: "Em xin lỗi, nếu anh không muốn nhìn thấy em ở công ty, hôm nay em liền rời đi. Nhưng mà --"

    Phó Kiêu ngắt lời: "Rời đi? Ai nói tôi muốn để cậu đi?"

    * * *​
     
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 46: Ngoại truyện Đêm thất tịch​

    (*⁰▿⁰*)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Luuunaa, Tiết Nhun, hoahong186 người khác thích bài này.
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 48: Trải nghiệm làm thêm giờ của Tiểu Đường Cao!​

    +゚*。: ゚+ (◕‿◕✿) +゚*。: ゚+

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Luuunaa, Tiết Nhun, hoahong188 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng bảy 2023
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 49: Tiểu Đường Cao nhận lương​

    ≧◠◡◠≦

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Luuunaa, Tiết Nhun, hoahong179 người khác thích bài này.
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 50: Phó Kiêu hiểu lầm​

    ٩ (๑❛ᴗ❛๑) ۶

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 51: Trợ lý Tiểu Đường Cao​

    ٩ (๑> ₃ <) ۶♥

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    60
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...