Chương 10: Ước Pháp Tam Chương
Nguy cơ lớn nhất được giải trừ, Vân Ngạn trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại cảm thấy nghi hoặc, hỏi dò:
"Ta nhớ rõ, chúng ta là tân hôn bạn lữ?"
"Ta hiện tại chính là muốn cùng ngươi ước pháp tam chương."
Thẩm Sơ Hành xoay chuyển chiếc nhẫn ở ngón áp út, ánh mắt nhìn về phía Vân Ngạn không hề cảm tình:
"Hy vọng ngươi có thể biết rõ vị trí của mình ở đâu."
Được được được, chỉ cần không lên giường, mọi thứ khác đều dễ nói.
Vân Ngạn chăm chú lắng nghe.
"Thứ nhất, ngươi đã gả vào Thẩm gia thì phải có bộ dáng của."
Phu nhân "Thẩm gia. Ở bên ngoài không được làm bất cứ hành động nào tổn hại đến thanh danh Thẩm gia. Đặc biệt, không cho phép có tình nhân bên ngoài, nếu để ta phát hiện được ngươi ngoại tình thì hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu được. Ta hy vọng trước khi ngươi làm việc gì thì nên cân nhắc về tình cảnh của Vân gia hiện tại".
Không hổ là mẫu tử, lời nói ra giống nhau như đúc.
Vân Ngạn lại hồi tưởng hậu quả sau khi Vân Ngạn đào hôn trong nguyên tác, cảm thấy Thẩm Sơ Hành nói được nhất định sẽ làm được.
Dù hôm nay Vân Ngạn đã lựa chọn không đào hôn nhưng trong lòng lại vẫn có chút bất an. Vì sao sau khi mình đột nhiên biến mất xong rồi lại trở lại mà Thẩm Sơ Hành lại không hề hỏi một câu về chuyện đó?
Hắn càng không hỏi, Vân Ngạn trong lòng liền càng hồi hộp, rốt cuộc hắn đối chuyện này hiểu biết tới trình độ nào? Hắn chuẩn bị làm thế nào?
Nhưng Thẩm Sơ Hành không nói, Vân Ngạn cũng không có khả năng chủ động đi hỏi, chỉ có thể đem nghi ngờ này tạm thời đè ở đáy lòng.
"Điểm này ngươi yên tâm."
Vân Ngạn hứa hẹn:
"Ta luôn luôn thực an phận."
Đã từng "Vân Ngạn" lưu lại không an phận ước số, hắn cũng sẽ cùng nhau áp xuống đi.
"Rất tốt."
Thẩm Sơ Hành nói, trong mắt lại có một tia mỉa mai.
Hắn tiếp tục nói:
"Thứ hai, mỗi khi ở trước mặt ông ngoại cùng mẫu thân, ngươi phải làm bộ cùng ta rất ân ái. Ngươi là diễn viên, nếu làm không được chuyện này, ta không ngại mời lão sư tới đặc biệt dạy cho ngươi một chương trình học về kĩ năng diễn xuất."
Vân Ngạn gật gật đầu:
"Chỉ là tú ân ái thôi, đơn giản."
Thẩm Sơ Hành không tỏ ý kiến, tiếp tục nói:
"Thứ ba, đừng bao giờ có ý đồ muốn can thiệp vào sinh hoạt của ta, cũng đừng có ý định muốn biết hành tung của ta, ta đang ở chỗ nào và đang làm cái gì. Lúc nào cần sự xuất hiện của ngươi ta sẽ sai người thông báo cho ngươi. Những lúc khác ta không hy vọng ngươi đừng xuất hiện quá nhiều trước mắt ta."
Chính là đóng vai một người vô hình đây mà.
Vân Ngạn nhịn không được ở trong lòng trợn trắng mắt, cũng không biết Thẩm Sơ Hành đến tột cùng vì cái gì sẽ đồng ý kết hôn.
Nhưng hắn còn có một chút nghi vấn:
"Ý của ngươi là, dù ngươi nuôi một tiểu tình nhân ở trong nhà, ta cũng không thể can thiệp?"
Thẩm Sơ Hành nhăn chặt mày:
"Ta sẽ không, ta đối những việc này không có hứng thú."
"Thật sự?"
Thẩm Sơ Hành liếc tới một ánh mắt đông lạnh nhìn Vân Ngạn.
"Nga."
Vân Ngạn cúi đầu, làm bộ ngoan ngoãn phục tùng.
"Thứ tư, tầng hầm ngầm, phòng ngủ cùng thư phòng của ta đều không được tiến vào, ngươi tốt nhất cách những chỗ đó xa một chút. Những chỗ khác ngươi đều có thể tùy ý đi."
Vân Ngạn miễn cưỡng gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ: Ngươi không nghe nói qua sao, càng là không cho đi, liền càng gợi lên sự hiếu kì của con người sao?
Nhưng là tưởng tượng đến trong nguyên tác:
"Vân Ngạn."
Chính là chết trong phòng tối ở tầng hầm ngầm, Vân Ngạn lập tức đánh mất ý niệm muốn đi thăm dò.
Thẩm Sơ Hành phảng phất xem thấu suy nghĩ trong lòng:
"Đừng để ta phát hiện ngươi có ý đồ muốn đi vào, ở đây chỗ nào cũng có camera, trừ bỏ phòng ngủ của ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể chú ý ngôn hành cử chỉ của chính mình."
Đồ rình coi cuồng, khống chế cuồng, đại biến thái..
Vân Ngạn một bên điên cuồng chửi rủa trong lòng, một bên bất đắc dĩ gật gật đầu:
"Ta sẽ chú ý."
Khi đối mặt với biến thái, ngươi tốt nhất không cần ngạnh kháng chính diện. Bởi vì một người bình thường sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được một tên biến thái đến tột cùng có thể có bao nhiêu biến thái.
"Cuối cùng."
Giọng nói của Thẩm Sơ Hành trở nên càng thêm lạnh lùng một ít:
"Ngươi sẽ có phòng của chính mình, chúng ta sẽ không ngủ chung, càng sẽ không làm những việc thân mật hơn nữa, ta đối với ngươi không có bất luận cái gì hứng thú."
"Được."
Vân Ngạn lại lần nữa nghe được hắn hứa hẹn, trong lòng không khỏi yên tâm một chút, nhưng là ánh mắt lại không khỏi hướng tới bộ vị nào đó của Thẩm Sơ Hành quét tới.
Trong nguyên tác rốt cuộc có đề qua điểm này hay không? Boss phản diện cuối cùng vì sao lại lãnh đạm với phương diện đó như vậy? Rốt cuộc là bởi vì không được, vẫn là không được, vẫn là không được?
"Ta nhớ rõ, chúng ta là tân hôn bạn lữ?"
"Ta hiện tại chính là muốn cùng ngươi ước pháp tam chương."
Thẩm Sơ Hành xoay chuyển chiếc nhẫn ở ngón áp út, ánh mắt nhìn về phía Vân Ngạn không hề cảm tình:
"Hy vọng ngươi có thể biết rõ vị trí của mình ở đâu."
Được được được, chỉ cần không lên giường, mọi thứ khác đều dễ nói.
Vân Ngạn chăm chú lắng nghe.
"Thứ nhất, ngươi đã gả vào Thẩm gia thì phải có bộ dáng của."
Phu nhân "Thẩm gia. Ở bên ngoài không được làm bất cứ hành động nào tổn hại đến thanh danh Thẩm gia. Đặc biệt, không cho phép có tình nhân bên ngoài, nếu để ta phát hiện được ngươi ngoại tình thì hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu được. Ta hy vọng trước khi ngươi làm việc gì thì nên cân nhắc về tình cảnh của Vân gia hiện tại".
Không hổ là mẫu tử, lời nói ra giống nhau như đúc.
Vân Ngạn lại hồi tưởng hậu quả sau khi Vân Ngạn đào hôn trong nguyên tác, cảm thấy Thẩm Sơ Hành nói được nhất định sẽ làm được.
Dù hôm nay Vân Ngạn đã lựa chọn không đào hôn nhưng trong lòng lại vẫn có chút bất an. Vì sao sau khi mình đột nhiên biến mất xong rồi lại trở lại mà Thẩm Sơ Hành lại không hề hỏi một câu về chuyện đó?
Hắn càng không hỏi, Vân Ngạn trong lòng liền càng hồi hộp, rốt cuộc hắn đối chuyện này hiểu biết tới trình độ nào? Hắn chuẩn bị làm thế nào?
Nhưng Thẩm Sơ Hành không nói, Vân Ngạn cũng không có khả năng chủ động đi hỏi, chỉ có thể đem nghi ngờ này tạm thời đè ở đáy lòng.
"Điểm này ngươi yên tâm."
Vân Ngạn hứa hẹn:
"Ta luôn luôn thực an phận."
Đã từng "Vân Ngạn" lưu lại không an phận ước số, hắn cũng sẽ cùng nhau áp xuống đi.
"Rất tốt."
Thẩm Sơ Hành nói, trong mắt lại có một tia mỉa mai.
Hắn tiếp tục nói:
"Thứ hai, mỗi khi ở trước mặt ông ngoại cùng mẫu thân, ngươi phải làm bộ cùng ta rất ân ái. Ngươi là diễn viên, nếu làm không được chuyện này, ta không ngại mời lão sư tới đặc biệt dạy cho ngươi một chương trình học về kĩ năng diễn xuất."
Vân Ngạn gật gật đầu:
"Chỉ là tú ân ái thôi, đơn giản."
Thẩm Sơ Hành không tỏ ý kiến, tiếp tục nói:
"Thứ ba, đừng bao giờ có ý đồ muốn can thiệp vào sinh hoạt của ta, cũng đừng có ý định muốn biết hành tung của ta, ta đang ở chỗ nào và đang làm cái gì. Lúc nào cần sự xuất hiện của ngươi ta sẽ sai người thông báo cho ngươi. Những lúc khác ta không hy vọng ngươi đừng xuất hiện quá nhiều trước mắt ta."
Chính là đóng vai một người vô hình đây mà.
Vân Ngạn nhịn không được ở trong lòng trợn trắng mắt, cũng không biết Thẩm Sơ Hành đến tột cùng vì cái gì sẽ đồng ý kết hôn.
Nhưng hắn còn có một chút nghi vấn:
"Ý của ngươi là, dù ngươi nuôi một tiểu tình nhân ở trong nhà, ta cũng không thể can thiệp?"
Thẩm Sơ Hành nhăn chặt mày:
"Ta sẽ không, ta đối những việc này không có hứng thú."
"Thật sự?"
Thẩm Sơ Hành liếc tới một ánh mắt đông lạnh nhìn Vân Ngạn.
"Nga."
Vân Ngạn cúi đầu, làm bộ ngoan ngoãn phục tùng.
"Thứ tư, tầng hầm ngầm, phòng ngủ cùng thư phòng của ta đều không được tiến vào, ngươi tốt nhất cách những chỗ đó xa một chút. Những chỗ khác ngươi đều có thể tùy ý đi."
Vân Ngạn miễn cưỡng gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ: Ngươi không nghe nói qua sao, càng là không cho đi, liền càng gợi lên sự hiếu kì của con người sao?
Nhưng là tưởng tượng đến trong nguyên tác:
"Vân Ngạn."
Chính là chết trong phòng tối ở tầng hầm ngầm, Vân Ngạn lập tức đánh mất ý niệm muốn đi thăm dò.
Thẩm Sơ Hành phảng phất xem thấu suy nghĩ trong lòng:
"Đừng để ta phát hiện ngươi có ý đồ muốn đi vào, ở đây chỗ nào cũng có camera, trừ bỏ phòng ngủ của ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể chú ý ngôn hành cử chỉ của chính mình."
Đồ rình coi cuồng, khống chế cuồng, đại biến thái..
Vân Ngạn một bên điên cuồng chửi rủa trong lòng, một bên bất đắc dĩ gật gật đầu:
"Ta sẽ chú ý."
Khi đối mặt với biến thái, ngươi tốt nhất không cần ngạnh kháng chính diện. Bởi vì một người bình thường sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được một tên biến thái đến tột cùng có thể có bao nhiêu biến thái.
"Cuối cùng."
Giọng nói của Thẩm Sơ Hành trở nên càng thêm lạnh lùng một ít:
"Ngươi sẽ có phòng của chính mình, chúng ta sẽ không ngủ chung, càng sẽ không làm những việc thân mật hơn nữa, ta đối với ngươi không có bất luận cái gì hứng thú."
"Được."
Vân Ngạn lại lần nữa nghe được hắn hứa hẹn, trong lòng không khỏi yên tâm một chút, nhưng là ánh mắt lại không khỏi hướng tới bộ vị nào đó của Thẩm Sơ Hành quét tới.
Trong nguyên tác rốt cuộc có đề qua điểm này hay không? Boss phản diện cuối cùng vì sao lại lãnh đạm với phương diện đó như vậy? Rốt cuộc là bởi vì không được, vẫn là không được, vẫn là không được?