Xuyên Không [Edit] Xuyên Qua Về Thời Đại Viễn Cổ - Ngọc Cục

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Thuhang0988, 15 Tháng ba 2023.

  1. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Tên truyện: Xuyên qua về thời đại viễn cổ



    [​IMG]

    Tác giả: Ngọc Cục

    Editor: Thu Hằng (thuhang0988)

    Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cổ đại

    Giới thiệu:

    Triệu Nguyệt lớn tuổi chết bệnh, sống lại mong ước nông thôn sinh hoạt, nhưng ai có thể nói cho nàng, nàng muốn về chính là nông thôn sinh hoạt, không phải là người nguyên thủy sinh hoạt.

    Cũng còn tốt có cha có nương có đệ đệ, cái này vẫn tương đối tốt đẹp. Quần áo chỉ có da thú là cái quỷ gì, được rồi, ai kêu người nơi này đều là tổ tiên.

    Cái này cái bụng đi ngoài liền có thể chết, là cái quỷ gì! Hóa ra là không biết thuốc, vậy liền chính mình tự học để dùng, chúng ta người nguyên thủy sinh hoạt khỏe mạnh

    1, người mới văn mới cầu thu gom, duy trì một ngày hai hoặc ba chương

    2, nhân vật chính không phải cái gì cũng biết không gì không làm được, nàng chỉ là so với người bộ lac nhiều hơn một chút hiện đại tri thức.

    Mới mở một phần văn (nông gia sinh hoạt) mọi nhà có thể đi nhìn.

    Nội dung nhãn mác: Nông thôn làm ruộng sống lại sảng văn

    Tìm tòi then chốt tự: Nhân vật chính: A Nguyệt, Tật Phong ┃ vai phụ: A Tinh, Hồng

    Tùng lâm sinh hoạt tỷ đệ luyến

    Nguồn Tấn Giang
     
    Tuyettuyetlanlan, Quỳnh8895THG Nguyen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng ba 2023
  2. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Nguyện Vọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ]

    Triệu Nguyệt nằm trên giường bệnh, cả người buồn ngủ, bệnh cũng được 3 tháng rồi đi, gần đây người lúc nào cũng mơ hồ, ngày tháng cũng không rõ lắm.

    Bỗng nhiên một hồi đau đớn kéo tới, Triệu Nguyệt khẽ cắn răng, chợt thấy một hồi chua xót, hàm răng cũng muốn lung lay di chuyển, chẳng bao lâu cũng muốn bong ra, mất công sức đưa tay hướng ngăn tủ, từ trong ngăn kéo lấy thuôc giảm đau uống vào.

    Triệu Nguyệt nhìn chính mình một chút chỉ còn da bọc xương, từ khi làm hóa trị về sau, tóc không ngừng mà rụng đi, hiện ở trên đầu đã không còn một sợi tóc, thật không biết mình sống như vậy có ý nghĩa gì.

    Triệu Nguyệt năm nay đã ba mươi lăm tuổi, bởi vì còn chưa kết hôn còn gọi là gái lớn tuổi, kỳ thực tuổi không phải quá lớn, không phải nàng không muốn kết hôn, là ở bệnh viện luôn bận bịu, ngoại trừ mỗi ngày đi tọa chẩn, gặp phải bệnh khó còn phải mở hội thảo, mấy năm qua việc nhiều, mỗi ngày căng thẳng thần kinh, không muốn mình mắc phải sai lầm, tùy thời còn phải bổ sung học tập, làm luận văn, chân thực là núi lớn đè nặng, làm gì có nhiều thời gian thư giản.

    Triệu Nguyệt từ nhỏ là ở nông thôn lớn lên, cha là thầy lang, ngày mùa thì ở trong ruộng làm việc, nông nhàn thì vào núi hái thuốc, từ nhỏ được cha hun đúc nên nàng cũng rất thích trung y, đi theo bên người cha học tập. Trẻ nhỏ nhà nghèo sớm đương gia, cô ở nhà ngoại trừ giặt quần áo làm cơm, ngày mùa cũng sẽ xuống ruộng làm việc, kỳ thực cha Triệu không muốn con gái khổ cực như vậy, thế nhưng Triệu Nguyệt từ nhỏ hiểu chuyện, nghĩ về cha mẹ chia sẻ một chút.

    Nhà trong thôn phần lớn có hai, ba đứa con nhưng Triệu Nguyệt lại không có anh em, bởi vì lúc đó điều kiện chữa bệnh kém, nhà lại ở trong núi, cô được sinh tại nhà, đỡ đẻ do người đã sinh con trong thôn, mẹ Triệu Nguyệt sinh cô thời điểm đó là cửu tử nhất sinh, cha Triệu không muốn mẹ cô lại khổ nên sinh cô xong, mẹ cũng không mang thai nữa.

    Đối với việc đến trường này, cha cô lại không giống với đa số người trong thôn, trong thôn con gái, học tiểu học hoặc nhận thức vài chữ liền về nhà hỗ trợ, con trai thì học cấp hai, cũng có học xong tiểu học liền không học nữa. Chỉ có cha Triệu Nguyệt vẫn giám sát cô học tập, bởi vì ông cho rằng chỉ có học tập mới có lối thoát càng tốt hơn. Bởi trong thôn tiểu học ba năm mới chiêu sinh một lần, liền đem Triệu Nguyệt lúc đó mới năm tuổi đưa đi đọc sách, lúc đó vẫn chưa có thuyết pháp giáo dục bắt buộc nên cũng bỏ ra rất nhiều sức lực.

    Sau đó chịu ảnh hưởng của cha, đăng kí học đại học trung y chuyên nghiệp, sau tốt nghiệp về bệnh viện tỉnh thành đi làm. Đi làm được mười ba năm, coi như có chút danh tiếng, cũng ở trong tỉnh thành mua nhà của chính mình, an gia. Mua nhà sau cha mẹ lên ở lại tỉnh thành không lâu lại trở về, nói đúng hơn là không quen ở trong thành sinh hoạt, vẫn là ở nông thôn thoải mái. Có điều trên đường gặp tai nạn xe cộ nên song song qua đời.

    Triệu Nguyệt những năm này cũng có ý nghĩ này, khi còn bé ở trong thôn, ăn đồ chính mình trồng hoặc hái trên núi. Không có nông dược hoặc chất kích thích; rời nhà không xa chính là núi, trên núi có nhiều cây, không khí tốt. Không có bão cát, cũng không có mưa axit. Cô nguyện vọng là đợi được bốn mươi tuổi, bán nhà tỉnh thành, ở lại trong thôn thừa kế nghiệp cha. Ai nghĩ, phát sinh chuyện này, hiện tại chỉ có thể nằm bệnh viện.

    Triệu Nguyệt nhận được thiệp mời kết hôn của bạn học cao trung, cô đã đi làm liên tục ba tháng, vừa vặn nghỉ ngơi buông lỏng một chút, lại là hôn lễ của bạn học quan hệ tốt, về tình về lý nên đi chúc phúc, vì lẻ đó trước hôn lễ mấy ngày, tới trấn nhỏ, thả lỏng tâm tình, trãi nghiệm trấn nhỏ sinh hoạt, vừa chờ đến giờ lại tham gia tiệc cưới.

    Chỉ là đêm đó đến trấn nhỏ, liền nghe đến phương xa cảnh báo, cũng nghe đến thông báo phải nhanh chóng rút khỏi trấn nhỏ. Triệu Nguyệt theo đa số rút đi, liền phát hiện mình đầu váng mắt hoa, buồn nôn, hơn nữa trên xe phần lớn người cũng bị giống cô. Mặt khác tài xế cũng xuất hiện đồng dạng tình huống. Sau đó cô xuống xe, chuẩn bị một đường theo xe khác tiến lên. Chỉ là vốn trên người đã không thoải mái, lại phải tiếp tục bước đi, liên tục đi tới lại bắt đầu hỗn loạn, chờ cô tỉnh lại lần nữa là ở bệnh viện.

    Sau khi làm một loạt các kiểm tra, phát hiện có hiện tượng tế bào dị biến. Cứ việc trị liệu, cũng không cách nào thay đổi sự thực, cũng không cách nào ngăn cản di căn tế bào bước chân, không tới ba tháng Triệu Nguyệt liền biến thành bộ dáng này.

    Triệu Nguyệt hỗn loạn nằm trên giường, trong đầu đều là dáng vẻ ở trong thôn sinh hoạt, vào lúc ấy cùng đứa nhỏ trong thôn vào núi hái sản vật núi rừng, lên cây đào trứng chim, dưới ruộng bắt cá chạch, dưới sông tìm con cua. Cha cô tuy rằng không muốn cô giống con trai nháo như vậy, thế nhưng vẫn luôn dung túng, vào lúc ấy tháng ngày vui sướng đến dường nào. Tuy rằng rất nghèo, thế nhưng sinh hoạt trôi qua có tư có vị, người một nhà bình an, không lo lắng mất đi công tác, bởi vì dựa vào trời ăn cơm, không cần lo lắng ăn chút nước thịt heo, vì heo là chính mình nuôi, không lo lắng ăn hoa quả..

    Nếu để cho chính mình sống lại thêm một lần, nhất định phải lựa chọn ở nông thôn sinh hoạt, tuy điều kiện chữa bệnh lạc hậu, không có điện thoại đi động, không có điện, không có hoạt động giải trí. Nhưng là mình chân thực muốn trở lại cuộc sống đó, có thể là mọi người thường nói quay lại từ đầu đi.

    Triệu Nguyệt hồi ức khi còn bé mỉm cười nhắm hai mắt lại.

    Hồi lâu, trên bầu trời vang lên một tiếng thở dài, "nếu ngươi muốn quay lại từ đầu, vậy ta liền thỏa mãn nguyện vọng của ngươi đi". Âm thanh vang lên liền biến mất, không có bất cứ người nào phát hiện, phảng phất như không có tiếng thở dài, câu nói này.
     
    Tuyettuyetlanlan, Quỳnh8895THG Nguyen thích bài này.
  3. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Chương 2 A NGUYỆT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Nguyệt trong mơ hồ tỉnh lại, cảm giác khi mình mở mắt một chút khí lực cũng không có, bụng truyền đến từng cơn đau đớn, theo thói quen tay muốn đến bên giường sờ soạng, nhưng trên tay như có nghìn cân đè lên không động được. Triệu Nguyệt suy nghĩ một chút, ngược lại cảm giác không phải rất đau, vậy liền để nó đau đi. Nghĩ như vậy, lại tùy theo chính mình ngủ thiếp đi.

    Không biết qua bao lâu, Triệu Nguyệt cảm giác có người sờ tay của chính mình, sau đó liền có người đõ mình lên, trên môi truyền đến cảm giác lạnh lẽo, sau đó cảm giác nước nhuận môi. Triệu Nguyệt không biết mình ngủ bao lâu, mãi đến tận hiện tại yết hầu đau gần chết, liền há mồm, uống từng ngụm nước lớn. Mãi đến khi uống xong một ly nước lớn, Triệu Nguyệt mới có sức lực mở mắt ra. Đập vào mắt chính là một màu vàng đất, dời tầm mắt nhín cái chén nuocs nàng vừa uống, nói là cái chén, chỉ có thể miễn cưỡng là bồn chứa, xem ngoại hình tựa hồ là tảng đá làm thành chén nhỏ.

    Triệu Nguyệt đầu mông lung, trong đầu xuất hiện một ít kí ức mảnh vỡ. Đến hiện tại, Triệu Nguyệt phát hiện mình ở thế giới trước đây chết rồi, hiện tại sống lại trong cơ thể của cô bé này.

    Nói chuẩn xác, thời kỳ này là Triệu Nguyệt nhận thức thời kỳ đồ đá, bởi vì trí nhớ bé gái không tìm được tung tích bất kì văn minh hiện đại. Tuy rằng Triệu Nguyệt sinh hoạt ở thời đại kia có người quần cư bộ lạc sinh hoạt, Triệu Nguyệt chưa từng thấy, nhưng qua những bộ phim điên cuồng đã xem qua, nơi này không phải ở thời đại kia, mà là tương tự thời đồ đá ở viễn cổ.

    Căn cứ kí ức bé gái kia, người khác đều xưng hô nàng là A Nguyệt, chính là tên của nàng. Vị trí bộ lạc có gần hai trăm người, đương nhiên A Nguyệt sẽ không tính toán, là cô từ trong kí ức đại khái phỏng chừng. Trong bộ lạc, nam nhân ban ngày ra ngoài săn bắn, nam nhân chia làm hai đội, bình thường một đội đi ra ngoài săn bắn năm ngày, lưu lại một phân tổ bảo vệ bộ lạc phòng ngừa dã thú tập kích. Không có nhiệm vụ thì hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là xử lý đồ đá, ra ngoài săn bắn độ tập trung cao, buổi tối căn bản không nghỉ ngơi được, hơn nữa đồ đá tổn hại sẽ làm săn bắn mất giá, không cẩn thận bị thương mất mạng; mà nữ nhân cùng đứa nhỏ ở nhà xử lý con mồi mà nam nhân mang về, có lúc ước hẹn đi địa phương phụ cận bộ lạc hái quả dại.

    Trong bộ lạc không có công cụ tính giờ, xem thời gian đều căn cứ mặt trời biến hóa mà định, theo A Nguyệt kí ức, nàng mới lên mười ba tuổi, cha khi còn trẻ là lợi hại nhất dũng sĩ, mẹ là cô nương xinh đẹp nhất trong bộ lạc, đương nhiên, so với danh hiệu đoạt đươc trong quá khứ, hiện tại không đi săn bắn, bởi vì trong một lần đi săn bi thương chân. Bình thường thì không có gì, chỉ là khi chạy sẽ có ảnh hưởng, không săn bắn lùi về sau, vì các dũng sĩ đânhs bóng đồ đá. Ở đây dũng sĩ dũng mãnh đều được mọi người tôn kính. Thức ăn tốt nhất cùng nữ nhân xinh đẹp đều cho dũng sĩ mạnh nhất. Mà đồ đá tốt nhất đều được các dũng sĩ yêu nhất, vì lẻ đó dũng sĩ bộ lạc đem tảng đá cùng con mồi bắt được nhờ hắn hỗ trợ đánh bóng, bởi vì tay nghề đánh bóng tốt, trong bộ lạc cũng được mọi người kính trọng.

    A Nguyệt có đệ đệ là A Tinh, nhỏ hơn nàng bốn tuổi, năm nay mới chín tuổi, đã bắt đầu tiến vào rừng cùng người lớn đi săn. Ở trong bộ lạc, con trai tròn tám tuổi liền theo người lớn ở phụ cận bộ lạc học tập săn bắn, dẫn họ chính là nam nhân hơi lớn tuổi, đều là dũng sĩ có kỹ xảo săn bắn mạnh lúc trẻ, chỉ cần không đi quá xa, sẽ không xuất hiện loại động vật cỡ lớn ở phụ cận, như vậy vừa có thể học một ít kỹ xảo, vừa an toàn.

    A Nguyệt sở dĩ mất mạng, là nàng ăn một quả trái cây không quen biết, dẫn đến đi tả, trong bộ lạc đứa trẻ đều được giáo dục không được ăn trái cây lạ từ nhỏ, nhưng A Nguyệt luôn yêu thích ăn cac loai trái cây dại, trước số may, thì ăn quả có thể ăn hoặc không có độc, chỉ có lần này một lần đi tả liền muốn mạng nàng.

    Lần đi tả này ngoại trừ muốn sinh mạng nàng, cũng làm cho Triệu Nguyệt tiến vào thân thể, đến với thế giới này. Có thể nguyện vọng của Triệu Nguyệt làm cho thần linh nghe được, thể nhưng trở lại lại có chút quá mức.

    Nữ tử nhìn thấy A Nguyệt tỉnh dậy rất cao hứng, mừng đến phát khóc "A Nguyệt con thấy bụng thoải mái không? Có thấy đói bụng hay không? Nương liền lấy cho ngươi ăn." Nữ tử đấy là mẹ của A Nguyệt, A Trân lúc này vừa cao hứng lại lo lắng, trong lòng muốn quở trách A Nguyệt, cho nàng không ăn loạn đồ ăn, lại đau lòng nang vừa kiếm về một cái mạng, trong đôi mắt đẹp đẽ tràn ngập lo lắng.

    A Nguyệt liếc mắt nhìn, giật giật môi, "hừm tốt lắm rồi, có chút đó bụng". Cái âm thanh a nương làm sao nàng cũng không goi ra miệng được, A Nguyệt nhìn Trân, nàng dáng vẻ là hơn ba mươi, kỳ thưc Trân mới hai mươi chín, quanh năm làm lụng vất vả nên hơi già chút. Thế nhưng so với nàng kiếp trước ba lăm tuổi vẫn là nhỏ hơn rất nhiều. A Nguyệt cảm giác mình tiếp thu không được.

    Trân nhìn A Nguyệt, nhìn nàng ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, quả thực so với hôn mê tốt hơn nhiều, liền đi ra ngoài, lúc đi vào trên tay có thêm miếng thith nướng, trong bát đá lại rót đầy nước.

    Kỳ thực A Nguyệt nên ăn thức lỏng, thế nhưng trong bộ lạc từ nhỏ đã ăn thịt nướng và quả dại mà sống, luộc đồ vật còn chưa xuất hiện, Triệu Nguyệt quá đói bụng, cầm lấy thịt nướng bắt đầu chậm rãi ăn, nói thật mùi vị thật không được, cũng không được lựa chọn. Cũng còn tốt A Nguyệt bồi dưỡng ẩm thực quen thuộc từ nhỏ, không có làm cho nàng dạ dày quá mức yếu kém.

    Cha Đột biết nàng tỉnh lại, cũng rất cao hứng đi vào sờ sờ đầu nàng, lại đi sang bên cạnh nhà tranh bên trong đánh bóng đồ đá.

    A Nguyệt ăn xong đồ vật, cảm giác trên người khí lực chậm rãi khôi phục, liền nâng thân thể lên khỏi giường, nói là giường, kì thực là dùng gỗ xếp lên, giường rất rộng lớn một nhà bốn người đều ngủ trên này, phía trên rải lớp da thú, phía dưới lót một tầng cỏ khô dày, toàn thể nhìn còn khá là mềm mại, A Nguyệt xốc lên tấm da thú, lại nhanh chóng đắp kín, nàng dĩ nhiên là!
     
    TuyettuyetlanlanTHG Nguyen thích bài này.
  4. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Chương 3: Tỷ Đệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A Nguyệt suy nghĩ một chút, mới nhớ tới, bộ lạc đều là ngoại trừ mùa đông tuyết rơi thì bởi vì lạnh giá trên người phủ thêm da thú ở ngoài, bình thường chỉ dùng da thú bao bọc vị trí trọng điểm, trên người mọi người đều là..

    Mặc dù nói là quần cư, thế nhưng để nàng một thân trần đi ra ngoài dưới ánh mặt trời lắc lư, bất kì một người hiện đại nào cũng không chịu được rồi!

    A Nguyệt yên lặng che lại chăn nằm trên giường, hiện tai nàng là bệnh nhân.

    Nằm trên giường, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên làm gì. Nàng hiện tại có hai việc cần giải quyết, một là muốn mặc quần áo, một việc khác là, nàng thực sự hoài niệm món luộc. Nếu như cũng dùng da thú bao lấy, thật không giống được, trong bộ lạc tất cả mọi người đều không phủ, chính mình phủ lên bị phát hiện không phải là chính chủ thì làm sao giờ.

    Đang suy nghĩ, nghe thấy có tiếng động, cửa bị đẩy vào, ATinh nhấc theo con mồi hôm nay đánh được chạy vào, vừa chạy một bên hướng con mồi cho nàng xem.

    A Nguyệt, tỷ xem một chút, hôm nay ta bắt được hai con thỏ, đều đã xử lý tốt, còn có hái địa quả tỷ thích ăn ". Nói xong đem thịt thỏ bọc trong lá cây đặt lên giá gỗ, quay lại nhìn nàng trong ánh mắt rất chờ mong.

    A Nguyệt cười cười:" A Tinh thật là lợi hại, có thể đánh tới thỏ, ngày hôm nay học được cái gì? ".

    Thanh hôm nay dạy chúng ta bố trí cạm bẫy, đệ hôm nay đều học được. Nói xong đem địa quả bọc lá cây lại cho nàng.

    Địa quả A Tinh nói, là cây ăn quả sinh trưởng ở cạnh sườn dốc, hoặc bên cạnh khe suối, cây có hình dạng rất to, rễ cây có dây leo, quả sẽ mọc trên đó, trái xanh biến thành đỏ, chuyển sang đỏ đậm là đã chín, ăn lên rất ngọt, thế nhưng vào dạ dày hơi xót, sẽ không đau bụng, nhưng A Nguyệt vừa mới hết đi tả, lại ăn khả năng bụng không chịu được. Đương nhiên A Nguyệt không thể nói, vì cái này là căn cứ trước đây sau khi A Nguyệt ăn vào địa quả đưa ra kết luận. Nàng liền đem trái cây đẩy trở lại," A Nguyệt hiện tại không muốn ăn, a nương vùa cho ta ăn thịt nướng, cái bụng ăn không vô đây, A Tinh ăn đi hô nay cực khổ rồi ".

    A Tinh tin là thật, cao hứng bắt đầu ăn.

    A Nguyệt nhìn lá cây trên tay A Tinh, dài rộng, hơn nữa cảm giác mát mẻ mềm mại, chợt nhớ tới khi còn bé ở trong thôn cùng đồng bạn làm quần áo lá cây, liền mở miệng.

    " A Tinh lá cây này hái ở đâu, trước chưa từng thấy "..

    A Tinh nhìn một chút lá cây, vừa ăn vừa nói: Ngày hôm nay Thanh mang đến địa phương mới, ở bên kia hái".

    "Ngày mai còn đi không? , có thể giúp tỷ hái về một ít sao? Còn muốn một ít cỏ cây, A Tinh có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?"

    "Đi, ngày mai hái cho tỷ trở về". A Tinh ăn xong địa quả, đem vỏ trái cây cùng lá cây bọc lại, chuẩn bị lúc ra ngoài ném đi. "A Nguyệt lá cây này để làm gì?".

    A Nguyệt không hề trả lời, chỉ nói mình có chổ dùng, cũng cùng A Tinh nói ró muốn bao nhiêu, A Tinh nhớ kĩ xong, xem A Nguyệt không có không thoải mái, cầm lấy thịt thỏ giao cho a nương xong, liền tìm đồng bọn ra ngoài đi chơi.

    A Nguyệt nhìn A Tinh, ở thời đại này, tám, chín tuổi con trai, liền bắt đầu ở trong rừng rậm học tập sinh hoạt, mà ở trước đây trong trí nhớ Triệu Nguyệt tàm, chin tuổi đứa nhỏ còn được cha mẹ che chở, không buồn không lo sinh sống.

    A Nguyệt muốn vì cái nhà này làm chút gì đó, bởi vì mới một cái buổi chiều, nhưng thu được cha, mẹ quan tâm, liền giống như cha mẹ trước đây, còn có so với mình nhỏ hơn, nhỏ bé đệ đệ. Nhưng là, nam trong bộ lạc, nữ nhân cùng với đồ ăn là can được bảo vệ, bởi vì nữ nhân có quan hệ sinh sôi, bộ lạc muốn cường đại, phải có nữ nhân vì bộ lạc sinh ra càng nhiều dũng sĩ, vì lẻ đó nữ nhân là được bảo vệ, sẽ không để bọn họ tham gia săn bắn, huống hồ trong bộ lạc, nữ so với nam lại càng thiếu.

    Không tham gia săn bắn, A Nguyệt vỗ cái trán, đúng rồi nàng có y thuật, hơn nữa học được chính là trung y, ở đây đau cái bụng cảm mạo liền có thể mất mạng, còn có cái gì so với y thuật càng có thể trợ giúp người nhà cùng bộ lạc chứ! Có chút thuốc có khả năng không có, nhưng đại đa số là đều đã có, có một số thực vật, bởi vì không ai hái mà sinh tồn thời gian dài hơn, dược hiệu sẽ càng tốt hơn. Trong lòng có kế sách, nhưng muốn bàn lại kĩ càng, cũng còn tốt tiểu cô nương bình thường thích thử các loại đồ ăn, nếu như nàng nói những dược liệu kia có công hiệu gì, phỏng chừng sẽ không ai kỳ quái. Quyết định chủ ý, ngày mai A Tinh mang về lá cây làm tốt quần áo, ngày kia liền ra ngoài gần đó nhìn dược liệu.

    Chờ đến A Nguyệt cảm giác không còn ánh mặt trời, Trân đem thịt thỏ A Tinh mang về nướng kĩ, vừa vặn A Tinh trở về, bởi vì A Nguyệt không xuống giường, một nhà bốn người vây quanh giường ăn thịt.

    Đột cảm thấy vui mừng, phảng phất như khi hắn còn bé cũng là như vậy, học tập không lâu liền mang về con mồi, tin tưởng A Tinh sẽ trở thành một tay thợ săn tốt. Trân cũng rất cao hứng, nhìn A Nguyệt nếu như khỏe hẳn vậy thì càng tốt.

    Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày mới, A Tinh liền mang theo mấy miếng thịt hơ khô cùng các bạn đi rồi.

    Mới ăn xong điểm tâm Trân làm, liền nghe phía trước có tiếng gọi Trân đi hái trái cây, Trân có chút bận tâm A Nguyệt, nàng một mực đảm bảo mình đã gần hoàn toàn khỏi hẳn không cần chăm sóc, lại bàn giao Đột, mới cùng nữ nhân trong bộ lạc đi ra cửa.

    Đọt hôm nay vẫn là ở nhà đánh bóng đồ đá, một đội săn bắn ngày mai sẽ trở về, đêm nay trước khi trời tối, hắn phải đem đồ đá đánh bóng xong, lần này đi ra ngoài săn bắn mấy tay thợ săn đều không có vũ khí vừa tay.

    Đến chạng vạng, A Tinh trở về, mang về đồ vật ngày hôm qua A Nguyệt yêu cầu, nàng cầm lấy vỏ cây bện lên, lại dùng lá cây nhét trong vỏ cây đã bện tốt, trước ngực bánh bao nhỏ rốt cục có đồ vật che chắn.
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  5. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Bộ lạc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A Nguyệt đi ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy một loạt gian nhà, cùng nhà A Nguyệt gần giống, đều là dùng gỗ dựng nhà, vì phòng ngừa thông gió gỗ trên tường đắp một lớp bùn, đỉnh phía trên đều dày đặc cỏ khô, mỗi gian phòng đều bố cục không lớn, đều là một tầng.

    Có mấy đứa nhỏ thấy A Nguyệt đi ra, liền đến cùng nàng chào hỏi, biết nàng sinh bệnh còn hỏi thân thể nàng khỏe chưa, thân thể như thế nào, xem vẻ mặt, đều là chân chính quan tâm; điều này làm cho Triệu Nguyệt nhớ lại trong thôn trước đây, cũng là như vậy, quê nhà quan hệ hòa hợp, bất cứ lúc nào cũng thu được ý tốt cùng quan tâm, mình quan tâm người khác cũng sẽ không gây hiểu lầm, không giống hiện đại ở đối diện mà cũng không nhìn được.

    Đặc biệt khi nhìn thấy quần áo lá cây trên người A Nguyệt, đã vây quanh nàng xem, hỏi nàng mặc quần áo lá cây này làm gì, hỏi cảm giác mặc vào, A Nguyệt trả lời từng cái, mới thả nàng rời đi.

    A Nguyệt dọc theo sơn đạo đi, ở trong trí nhớ A Nguyệt, bộ lạc nằm trên một ngọn núi nhỏ, núi không lớn, từ chân núi thẳng tắp lên đỉnh núi đi khoảng một canh giờ là có thể đi tới, núi nhỏ địa hình có hình dạng giống cái ghế, hai bên núi vây quanh bình địa, hình thành thung lũng nho nhỏ, nhà ở bộ lạc xây dựng trên thung lũng, phía dưới có sườn dốc nhỏ, theo sườn dốc có dòng suối nhỏ quanh chân núi, phía trước bộ lạc, cân núi phía sau bộ lạc có con sông rất rộng lớn, suối nhỏ hợp dòng với sông lớn ở phía đông bộ lạc, tiếp tục về phía đông chảy tới. Sông phía sau rất rộng có hơn, gần hơn mười mét. Trong sông không có thủy sinh loại lớn, con sông này phía sau coi như là tấm chắn thiên nhiên cho bộ lạc.

    Bộ lạc bình thường thủ vệ trọng điểm ở phía tây, dù sao bên này tấm chắn thiên nhiên không có, đương nhiên để phòng ngừa tập kích, thủ lĩnh bộ lạc dẫn dắt người, ở phía tây bộ lạc đào chiến hào, cũng coi như đào một bình phong vì an toàn người bộ lạc. Bởi vì lúc nào bộ lạc ra ngoài đi săn, bình thường săn các loại động vật cỡ lớn, nơi ít người. A Tinh bọn họ huấn luyện sân bãi ngay ở núi rừng phía tây bộ lạc. Trong bộ lạc con trai tám tuổi liền bắt đầu học tập săn bắn kĩ xão, mười một tuổi theo đội săn bắn bộ lạc học tập đi săn, hiểu rõ các tập tính của các loài động vật, mười hai tuổi được sắp xếp chính theo đội săn bắn. Hiện nay đội săn bắn của bộ lạc thành viên có 100 người, chia mỗi đội năm mươi người, mỗi khi có người mói gia nhập, sẽ có đội viên cũ xuất ngũ. Đội viên xuất ngũ như Đột bình thường đánh bóng đồ đá, hoăc như dạy bọn A Tinh kĩ xảo săn bắn. Trong bộ lạc hầu như không có nam nhân nhàn rỗi, mỗi người đều có việc.

    Con đường săn bắn của bộ lạc, có một cái là ngay bên kia sông lớn, mỗi lần sang đối diện sông đều dùng bè được buộc từ trúc đi qua. Một cái là phía tây bộ lạc hướng về rừng rậm, mặt khác một cái là rừng ở phía trước bộ lạc, bình thường hai mươi ngày một vòng, đảm bảo điều độ.

    Trong bộ lạc nam nhân và nữ nhân trẻ tuổi chiếm đai đa số, thứ yếu là đứa nhỏ, sau đó là trung niên, bộ lạc có rất ít người già, hiện nay lớn tuổi nhất cũng chỉ năm mươi. Tuổi thọ trung bình khoảng bốn mươi tuổi, A Nguyệt nghĩ thầm, chỉ có thay đổi ẩm thực quen thuộc, phát triển nghề nông chăn nuôi, dần dần thay đổi nguyên thủy sinh hoạt săn bắn mà sống, mới có thể làm cho người trong bộ lạc sống lâu hơn chút.

    Hóa ra trong bộ lạc có một vu y, thế nhưng sau đó chết cách đây không lâu, nhìn dáng dấp như Thần Nông biết bách thảo, nhưng không có như thân thể cường hãn như Thần Nông. Lúc đó vu y rất trẻ trung, vân không có chọn đươc truyền nhân kế thừa y bát, vì lẻ đó bộ lạc cần một vu y, làm thủ lĩnh sầu chết. A Nguyệt hiện tại cân phải làm là hướng về tộc nhân chậm rãi biểu diễn năng lực, để cho trong tộc có lời nói.

    A Nguyệt từ khi sinh ra chưa từng rời bộ lạc, đi được xa nhất là đi đến sông lớn phía sau bộ lạc, cũng chưa từng thấy người bộ lạc khác, nhưng nghe cha nói qua, dọc theo sông lớn đi năm ngày đường, bên kia có bộ lạc Hạo, khoảng chừng có hơn trăm người, người tuy rằng ít chút, nhưng đều là mạnh mẽ người, cũng là nhìn thấy người bộ lạc kia, bộ lạc bên này những người giỏi mới cảm thấy gấp gáp, tám tuổi học tập săn bắn kĩ xão là từ đó bắt đầu, cũng là từ khi đó, đội săn bắn chia ra làm hai đội, một đội đi ra ngoài săn bắn, một đội khác là vừa nghỉ ngơi, hai là huấn luyện, chủ yếu là bảo vệ nữ nhân cùng trẻ nhỏ trong bộ lạc. Bởi vì nữ nhân và trẻ nhỏ là bộ lạc cơ sở.

    Ngoại trừ bộ lạc Hạo, a cha còn gặp người của những bộ lạc khác, cách đến xa hơn chút. Trong rừng rậm có bao nhiêu bộ lạc, kì thực mọi người không quá rõ ràng, chỉ là cảm giác nguy hiểm vẫn không có giải trừ mà thôi.

    A Nguyệt chuẩn bị đi về phía trước một chút, liền nghe tiếng a nương gọi, nhìn một chút sắc trời, lập tức liền tối, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ đi về.

    A Nguyệt gian nan đem thịt nướng nuốt vào, kế hoạch ngày mai nhất định phải ăn món luộc.
     
    TuyettuyetlanlanTHG Nguyen thích bài này.
  6. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Chương 5: TẬT PHONG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời còn chưa sáng, A Tinh liền tỉnh lại, sau liền không ngủ được nữa, hôm nay đôi săn bắn Tật Phong liền quay về, là ca ca sùng bái từ nhỏ, hiện tại đã thành chủ lực của đội săn bắn, không biết lần này là săn đến đông vật gì.

    A Tinh lăn qua lộn lại kết quả, chính là người một nhà đã tỉnh rồi, Đột cùng Trân hai người đã đi ra ngoài, chỉ có A Nguyệt, bao bọc lấy chăn da thud nhắm mắt dưỡng thần.

    "A Nguyệt, tỷ bảo hôm nay Tật Phong bọn họ lúc nào sẽ trở lại bộ lạc. Tật Phong lần này đánh đến con mồi gì đây".

    A Nguyệt nhắm mắt lại không muốn nói chuyện. Không có dục vọng muốn tán gẫu.

    "A Nguyệt, Tật Phong bình thường đều không cùng phụ nữ trong bộ lạc lui tới, nhưng ta biết hắn ở bộ lạc rất được nữ tử hoan nghênh, không biết hắn tuyển ai," nói rồi liếc mắt A Nguyệt tiếp tục nói: "Nếu Tật Phong tuyển tỷ thì tốt rồi".

    A Nguyệt càng nghe hắn nói càng không ra gì, không thể nhịn được nữa, đem miếng da thú bên cạnh đắp lên trên mặt hắn, mặc vào áo lá cây ngày hôm qua, tức giận đi ra ngoài.

    A Nguyệt thiếu ngủ, hiện tại rất tức giận.

    Tật Phong trong miệng A Tinh kì thực mới có mười sáu tuổi, cha Tật Phong cùng Đột khi còn trẻ là cùng một đội săn bắn, mẹ Lam lại thường cùng Trân đi vào núi hái quả, cũng coi như có quan hệ tốt, như chị em, hai nhà lại ở cạnh nhau, A Tinh từ nhỏ đã thích chạy sau mông Tật Phong.

    Tật Phong nguyên lai gọi Phong là sau khi tiến vào đội săn bắn được thêm vào, bởi vì trong đội săn bắn tốc độ của hắn nhanh nhất, hơn nữa công kích cũng rất là mạnh. Mới mười sáu tuổi, hiện tại hắn đã là một tay thợ săn ưu tú.

    A Nguyệt đi ra cửa phòng rửa mặt, lại súc miệng, cả người tỉnh táo chút.

    Bỗng nhiên phía đông bộ lạc truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng, hóa ra là đội săn bắn trở về. Mỗi người gánh một đống con mồi trên người, cõng lấy một túi da thú rất lớn, nhìn năm mươi người hoàn chỉnh trở về, lại là được một mùa lớn, trong bộ lạc vang lên tiếng hoan hô.

    A Nguyệt hướng về phương hướng đội săn bắn nhìn lại, liền thấy Tật phong đi ở phía trước đội ngũ, trên vai trái cõng lấy một cái túi da thú lớn phình ra, trên vai cõng một con vật rất lớn, tương tự tê giác trước đây từng gặp, nhưng so với tê giác hình thể nhỏ hơn chút, nhìn qua có gần hai trăm cân, trên vai vật nặng tựa hồ đối với thiếu niên mười sáu tuổi không tính là gì, còn có thể bước đi như bay. Còn lại người cùng đội săn bắn cùng Tật Phong giống nhau, cũng là gánh con mồi bước nhanh, hướng về bãi tụ tập. Hướng về bãi đất trống trong bộ lạc đi đến.

    Bộ lạc ranh giới mới hiện ra trong tầm mắt Tật Phong, trong lòng thoáng buông lỏng, trải qua năm ngày năm đêm, rốt cuộc trở lại bộ lạc, có thể cố gắng ngủ một giấc. Liền tăng nhanh bước chân hướng về bộ lạc đi đến, nghe được tiếng tộc nhân hoan hô, trong lòng Tật phong cùng các thành viên đội săn bắn cũng như thế, cảm thấy đáy lòng đầy tự hào. Mới vừa đi qua tộc nhân hoan hô bên người, Tật Phong liếc mắt liền thấy ở dưới mái hiên nữ hài, cũng không phải là nữ hài đẹp đẽ, mà là nhìn nàng ngày hôm nay cùng với những nữ hài khác trong bộ lac không giống, nàng dĩ nhiên đắp lá cây trên người, phát hiện là tỷ tỷ của cái đuôi A Tinh. Là một trong những nữ hài hắn quen thuộc. Không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hơn. Mãi đến tận cảm giác A Nguyệt tầm mắt nhìn sang, mới đỏ mặt dời tầm mắt. Đương nhiên, thời điểm A Nguyệt nhìn sang là không nhìn thấy Tật Phong mặt đỏ, bởi vì tổng thể mặt đen thui, cũng không nhận ra mặt đỏ hay không.

    Thành viên đội săn bắn đem đồ săn bắn được đặt ở bãi đất trống của bộ lạc, cái này bãi đất trống, trong ấn tượng A Nguyệt là nơi cầu phúc, đội săn bắn trước khi lên đường, sẽ tới nơi nay cầu phúc, thỉnh cầu thần linh bảo hộ bình an, sau khi trở lại đem đầu động vật săn được tốt nhất dâng hến cho thần linh, sau khi căn cứ săn bắn đoạt được bắt đầu phân phối. Thành viên săn bắn săn được nhiều, liền phân chia được nhiều, săn bắn đoạt được, chia cho thành viên đại đa số, còn lại phân cho người có cống hiến với bộ lạc, ví như Thanh dạy đứa nhỏ trong bộ lạc kĩ xảo săn bắn và như Đột là người đánh bóng đồ thủ công cho bộ lạc. Có điều Đột đánh bóng đồ đá, thường cho cá nhân đội săn bắn, vì lẻ đó Đột được con mồi đều lấy từ người của đội săn, mà không phải từ bộ lạc phân xuống.

    Thành viên đội săn bắn sau khi trở lại bộ lạc, người nhà cũng sẽ đến nơi phân phối, mà thành viên đôih săn sau khi ytar con mồi xuống, sẽ chia làm hai tổ, một tổ đi đổi cho thành viên đội thủ vệ, một tổ dành thời gian nghỉ ngơi, cung quy định ra thời gian đổi ca.

    Một đội săn khác cầu phúc xong, hướng về phía tây xuất phát.

    Tật phong được phân đến đội thủ vệ buổi tối, vì lẻ đó sau khi về nhà, ngay lập tức cầm lấy tảng đá cùng con mồi hướng nhà A Nguyệt đi, hắn muốn mời Đột hỗ trợ đánh bóng đồ đá.

    Thời điểm Tật Phong đến, nhà A Nguyệt đang ăn "cơm", Trân nhìn thấy Tật Phong, đem cho hắn một khối thịt nướng, Tật Phong cũng không khách khí, đem đồ vật mang đến đặt ở trên giá, cùng Đột nói rõ ý đồ đến đây. Nói xong cũng bắt đầu gặm thịt.

    Đột ăn xong, nhìn xuống đồ đá mà Tật Phong yêu cầu, nói với hắn ngày mai tới lấy, liền cầm lấy đồ đá hướng nhà tranh đi tới.

    A Tinh rất cao hứng, quấn quýt lấy Tật phong nói chuyện săn bắn lý thú lần này, Tật Phong vừa ăn một bên cùng A Tinh nói chuyện, dư quang nhìn đến A Nguyệt, thấy nàng ung dung thong thả ăn, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút thô lỗ, cũng theo chậm lại, có điều dù sao cũng là thời gian dài quen thuộc, hắn lập tức ăn xong. Tiếp tục cùng A Tinh nói chuyện săn bắn lý thú.

    A Nguyệt không cảm thấy thú vị chút nào, đều là gặp phải động vật gì, lớn ra sao, loại kia động vật muốn làm sao công kích vân vân. Nói một lúc, Tật Phong cùng A Tinh nói, mình muốn về nghỉ ngơi, A Tinh mới lưu luyến tiễn hắn rời đi.
     
    Tuyettuyetlanlan, Pduyen2111THG Nguyen thích bài này.
  7. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Chương 6: Tìn dược liệu quanh bộ lạc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không chờ A Nguyệt ăn xong, A Tinh liền nghe thấy tiếng đồng bọn gọi, cùng Trân chào hỏi, nhảy nhảy nhót nhót ra ngoài. A Nguyệt nhớ tới lá cây trên người đêm nay sẽ làm, vội vàng gọi hắn, nói hắn nhớ tới hái lá cây đem trở về.

    [

    A Nguyệt ăn xong điểm tâm, cầm một cái dao đá để vào túi bện dây mây, cùng Trân nói một hồi, vác túi lên ra ngoài tìm tiểu đồng bọn đi cùng.

    A Nguyệt muốn đi tìm Hồng tiểu đồng bọn, là duy nhất trong bộ lạc người không phản đối nàng ăn loạn đồ ăn, mà còn cùng nàng ăn, vì lẻ đó A Nguyệt chuẩn bị coi nang là minh hữu.

    Cũng còn tốt lần trước ăn trái cây kia chỉ có một, Hồng mới không gặp xui xẻo.

    A Nguyệt vừa ra đến cửa, liền nhìn thấy Hồng cõng gùi tìm đến nàng, hai người vui vẻ hướng về núi phía sau bộ lạc đi tới.

    Ngày hôn nay A Nguyệt mục tiêu tìm dược liệu xung quanh bộ lạc, còn có chặt mấy cây trúc mang về, nhó tới khi còn bé trong đất làm việc, ghét bỏ mang nhiều đồ phiền phức, A Nguyệt chuẩn nấu đồ uống bằng ống trúc.

    A Nguyệt cùng Hồng lên núi thì gặp được cây trúc, A Nguyệt đầu tiên tìm chút dược liệu, hái xong sau lại đi chặt cây trúc. Cây trúc nằm ở bên sườn núi phía tây bắc của bộ lạc, hướng về phía bắc chờ tìm đủ dược liệu, lại hướng phía tây đi là có thể đến rừng trúc. A Nguyệt ở trong lòng vạch kế hoạch, lôi kéo Hồng hướng về phía bắc đi.

    Trong bộ lạc đặc biệt là người trong đội săn, đa số có thể nhận biết cầm náu dược liệu, thế những cái khác liền không rõ ràng lắm, vì lẻ đó xung quanh bộ lạc có rất nhiều dược liệu hữu dụng, cùng dược liệu hiện đại cũng không xê xích nhiều. Chỉ có diều nhìn qua phẩm chất còn tốt hơn một chút. Hai người vào núi không lâu, A Nguyệt đã xếp vào một phần hai gùi.

    "A Nguyệt, ngươi tìm những cây này làm cái gì, có thể ăn sao?" Hồng nhìn hồi lâu, thực sự nhịn không được hỏi lên.

    "Hừm, có thể ăn, nhưng không phải hiện tại ăn, nếu như lúc nào sinh bệnh là có thể ăn", A Nguyệt trả lời.

    "A Nguyệt, là vu dạy ngươi sao?" Hồng lập tức cao hứng nhìn A Nguyệt, dường như muốn nàng lập tức trả lời như vậy.

    "Hừm, đúng đấy, chính là thời điểm ta sinh bệnh, mơ thấy vu y dạy ta, có điều ngươi không thể cùng người trong bộ lạc nói, thật nhiều đồ vật ta vẫn còn không có học được."

    Chuyện nằm mơ này, đúng là A Nguyệt nghĩ bịa ra, duy nhất khiến cho người trong bộ lạc tin tưởng, nếu không phải vậy người trước với y thuật cái gì cũng không biết, bỗng nhiên biết y thuật, tất yếu sẽ gây nên những ;phiền phức nhất định, cũng còn tốt người bộ lạc thờ phụng thần linh, sẽ không xem A Nguyệt là khác loại thiêu chết.

    Hồng một bên hái quả dại vừa nhìn A Nguyệt hái thuốc, A Nguyệt biết Hồng đối với mình hái đồ vật nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng thực sự là nàng không có thời gian giải thích, bởi vì trời thu lập tức muốn kết thúc, sắp nghênh đón mùa đông giá rét, đén mùa đông khí trời thực sự quá lạnh, không thể ra ngoài tìm dược liệu, chỉ có thể đến thời điểm mùa đông có nhiều thời gian, chậm rãi dạy nàng là được.

    Bởi vì bình thường cũng không có ai lên núi hái thuốc, đại đa số dược liệu đều có, chỉ có một vài loại khi tộc nhân hái quả dại bị dẫm chết hoặc hư hại, nhiều loại dược liệu thông thường đều có thể tim tới, A Nguyệt còn tìm được một ccay hà thủ ô có niên đai hai mươi năm. Đào nửa ngày mới móc ra được.

    A Nguyệt trong gùi đã hái đầy dược liệu, ngẩng đầu nhìn một cây cẩu kỷ tử, trên cây mọc nhiều quả màu đỏ, A Nguyệt thả gùi xuống, lấy ra túi da thú, bát đầu hái, chờ Hồng đem gùi gần như hái đầy, A Nguyệt mới mới đem cẩu kỷ tử hái xong, hái đày một cái túi da thú lớn.

    Hái xong cẩu kỷ tử, A Nguyệt mang theo Hồng hướng về rừng trúc đi đến, trong lúc đó nàng còn tìm thấy gừng dại, A Nguyệt vui sướng bỏ vào túi da.

    A Nguyệt đi tới rừng trúc, chặt mấy cây trúc lớn, đam bảo ống trúc dung tích, đưa nó chặt thành mấy khúc, dùng dây mây bó lại trở về bộ lạc.

    Kỳ thực nữ nhân hái quả dại là cũng muốn giao cho người ở bãi đất trống bên kia đến phân phối, tuy rằng A Nguyệt khẳng định đồ vật trong gùi không lọt vào mắt người trong bộ lạc, nhưng vẫn phải đi tới bên kia cho mọi người nhìn đây là bộ lạc quy củ.

    Cho nên khi nữ nhân trong bộ lạc nhìn thấy trong sọt có các loại cỏ và ống trúc, lòng đã ngổn ngang trong gió.

    A Nguyệt đã đem từ không làm việc đàng hoàng sử dụng đến tận cùng. Trước đây nàng còn mang về chút ít trái cây trở về, ngày hôm nay toàn mang về những đồ vật vô dụng. Có điều nhà A Nguyệt có Trân cùng Đột, nguời bộ lạc mặc dù đối với nàng không làm việc đàng hoàng rất có ý kiến, nhưng A Nguyệt còn chưa đến mười bốn tuổi, vì lẻ đó tộc nhân cũng không nói gì.

    Vì thế từ đất trống trở về, Hồng trong gùi ít đi hai phần ba, mà nàng trong gùi đồ vật còn nguyên trả về.

    "A Nguyệt không việc gì, chờ ngươi đem y thuật vu y trong mơ toàn bộ học được, bọn họ sẽ không như vậy xem thường ngươi", Hồng nhẹ giọng an ủi.

    "Ừm, không có việc gì, sau cơm tối ta làm ít đồ ăn mới, ha ha ngươi có tới hay không nếm thử?"

    "Không được A Nguyệt, nhà ngươi đồ ăn cũng không nhiều, còn giữ lại mùa đông, ta liền không đến nhà ngươi ăn lương thự rồi." Nói xong, cùng A Nguyệt vẫy tay một cai, hướng về gian nhà chính mình đi tới.

    A Nguyệt cũng không miễn cưỡng, ngược lại nàng nghĩ kĩ, chờ người nhà nàng tiếp nhận cách luộc món ăn, rồi nhờ a cha hỗ trợ làm đồ chứa để nấu đồ ăn, A Nguyệt nhớ đến lọ gốm làm từ đất nung, cụ thể làm sau nung nàng cũng không rõ lắm. Nếu không phải vậy, vẫn dùng cái ống trúc này, cũng không phải biện pháp, mỗi ống chỉ có thể dùng một lần, vẫn dùng ống trúc, cho dù có một tảng lớn rừng trúc cũng sẽ không đủ dùng, huống hồ nàng còn muốn mở rộng trong bộ lạc chế biến nấu đồ ăn đây.

    Sau khi về đến nhà A Nguyệt đặt dược liệu hái được lên giá gỗ, cùng cái sọt bện cây mây, trong mẹt. Chủan bị làm bữa tối hôm nay.
     
    TuyettuyetlanlanTHG Nguyen thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tư 2023
  8. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Chương 7: Lần thứ nhất ăn thức ăn luộc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đem cây trúc mang về chặt đứt, ống trúc giữ lại đáy, như thế sẽ không bị rò nước, cầm hai cái ống trúc rửa sạch sẽ. Sắp xếp gọn hai nửa ống nước trúc, dùng ống trúc nhỏ hơn lam thành cái muổng, lại gọt mấy đôi đũa. Nhìn nguyên liệu nấu ăn mới mẻ trong nhà, trên giá gỗ bên cạnh đống lửa tìm đến một tảng lớn mỡ lợn rừng ngũ hoa, A Nguyệt đi tới nhà tranh Đột đánh bóng đồ đá, thỉnh cầu Đột tìm cho mình một khối phiến đá bạc, vừa vặn tìm tới một khối đá to bằng lòng bàn tay, A Nguyệt vui vẻ trở lại bên đống lửa, dùng da đá cắt thịt ba chỉ thành lát mảnh, đem gừng dại cắt thành sợi nhỏ, lại dùng quả muối yêm được, đặt ở trong bát đá.

    Mới vừa làm xong những việc này, A Tinh đã trở lại, hôm nay mang về hai con gà rừng, thực sự là buồn ngủ đưa đến gối đầu, hôm nay nấu cẩu kỉ tử nấu gà.

    A Tinh mang về là gà rừng đã xử lý, A Nguyệt tinh tế đem xương đun lên, đem thịt gà cắt thành khối nhỏ, để ngừa thịt gà hầm lâu không có nhừ, trúc nấu lâu sẽ cháy thành củi, nắm hai khối gừng dại đập bỏ vào hai ống trúc, đem cẩu kỉ tử rửa sạch cùng thịt gà để vào, đốt lửa, đem hai ống trúc gác trên lửa. Lại dặt phiến đá trên lửa để giữ nhiệt.

    Trân trở lại nhìn thấy chính là cảnh tượng này, suy đoán con gaifscuar chính mình lại đang mua bán kì kì quái quái đồ vật. Ngày hôm nay đi đất trống giao quả dại thời điểm liền nghe tộc nhân nghị luận, nói con gái mình lại từ trong núi mang về một ít đồ vật vô dụng, lại nói nàng không rõ ràng bổn phận, không cố gắng vặt quả dại, đối với tộc nhân ngôn luận, Trân không cách nào tranh luận, đối với con gái là dung túng. Nghĩ đến ngày tế tự mùa xuân, Trân có chút bất đắt dĩ.

    Trong tộc nữ nhân tròn mười bốn tuổi ngày tế tự, liên muốn bắt đàu chọn người bầu bạn, nếu như con gái còn như vậy, thợ săn ưu tú cùng dũng sĩ sẽ không chọn nàng, nữ nhân trong tộc ai mà không muốn gả cho tay thợ săn ưu tú nhất, dũng mãnh nhất dũng sĩ. Nhìn con gái còn nhỏ không biết sầu, Trân thở dài, âm thầm quyết định sang năm mùa xuân bắt đầu, liền cố gắng dẫn theo nàng bên người, không cho nàng ở nhà làm những thứ đồ này, hy vọng một năm có thể bổ cứu lại đây.

    A Nguyệt hoàn toàn không biết ý nghĩ cùng quyết tâm của Trân, nàng chính là đang vui rạo rực dùng phiến đá nướng thịt, hài lòng hát lên.

    Chờ đến A Nguyệt đem thịt nướng hoàn toàn đặt ở trong bát, A Tinh ngửi thấy mùi thơm khác nhau trong phòng, nước miếng đã chảy ra.

    "A Nguyệt, tỷ làm cái gì đồ ăn, thơm quá à, ta nghe mùi vị cùng trước đây không giống nhau"

    A Nguyệt nhìn một nồi canh thịt gà, dùng thìa trúc múc canh gà tới miệng A Tinh.

    "Ta đem thịt gà nấu, ngươi uống xem, uống có được không?"

    "Nước cũng có thể đem thịt gà nấu chín sao? Cũng không có hoài nghi, liền từ tay nàng uống lên." Uống ngon, so với nước ngon hơn ". Cõng không chờ A Nguyệt nói chuyện, chạy đi nhà tranh đem Trân cùng Đột gọi tới dùng cơm.

    A Nguyệt đem ống trúc trên lửa lấy xuống, đổ vào bên trong bồn đá, bốn cái bát đá đầy thịt gà cùng canh, bày phiến đá có thịt ba chỉ nướng ở giữa, nhìn Trân cùng Đột tiến đến, chính mình cầm lấy đũa bắt đầu ăn trước tiên, ăn một miếng, cùng Trân và Đột nói," không có độc, ta trước ăn qua, cái này so với thịt nướng chúng ta vẫn ăn tốt hơn nhiều ".

    A Nguyệt lời còn chưa nói hết, A Tinh đã bưng lên bát đá bắt đầu ăn, học A nguyệt dáng vẻ, cầm lên chiếc đũa, sau lại thấy khó dùng, làm mất đi chiếc đũa, tiếp tục dùng miệng uống canh. Vừa uống vừa nói:" a cha, a nương ta cũng ăn qua, ăn thật ngon "

    Trân cùng Đột đang chần chờ, cũng bưng bát bắt đầu ăn, chờ ăn xong trong bát, lại dùng thìa trúc múc cho bọn họ, lại để cho bọn họ ăn thịt nướng trên phiên đá, một nhà bốn người đem đồ ăn A Nguyệt làm ăn xong.

    Đột ăn xong, sờ sờ cái bụng," không sai, ăn xong không có trúng độc, cái bụng ấm áp, toàn thân còn rất thoải mái, sau này A Nguyệt thường xuyên làm cho chúng ta ăn đi ".

    A Nguyệt nghe nói như thế rất cao hứng, nghĩ đến đồ chứa để nấu cơm, liền cùng Đột nói," cái này thường thường làm là chuyện nhỏ, nhưng là đồ dùng để nấu không được, ống trúc nếu nấu lâu sẽ cháy, liền ăn không được. "

    " Nếu không được, ta đánh một cói bồn đá cho ngươi nấu cái này "

    " Ta nằm mơ, mơ tới thứ dùng đất nung lên, có thể nấu đồ ăn, a cha giúp ta ngẫm lại, rồi làm cho ta có được không? "A Nguyệt vẫn tin ba người thợ giày thành Gia Cát Lượng câu nói này, không thể khinh thường cổ nhân trí tuệ, nếu không có trí tuệ cổ nhân, sẽ không xuất hiện văn minh hiện đại.

    " Nếu như vậy, ngày mai ngươi nấu nhiều chút cái canh này, ta mời thủ lĩnh trong bộ lạc cùng mấy cái lão nhân lại đây nếm thử, khiến cho mấy người bon họ biết thịt ngoại trừ nướng ăn, còn có thể dùng nước nấu lên, sau đó sẽ thương lượng một chút làm sao nung thứ đó mà ngươi nói."

    Người một nhà thương lượng đối sách, A Nguyệt kiểm tra trong nhà thịt mới mẻ, phát hiên có một cái chân giò, nghĩ ngày mai sẽ nấu chân giò. Lại chặt mười ống trúc, rửa sạch. Đem chân giò tinh tế cắt gọn, để vào bồn đá lấy lá cây đậy kín.

    Làm tốt những việc này, trời đã tối hẳn, thời này không có cái gì đèn, tắt ánh nắng, rửa sạch tay chân, nằm trên giường nghỉ ngơi.
     
    TuyettuyetlanlanTHG Nguyen thích bài này.
  9. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Chương 8: Mở rộng cách nấu món ăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mới vừa sáng, cảm giác Trân cùng Đột đã dậy, chính mình cũng mở con mắt ngồi dậy, xoa nhẹ lên mặt, trước tiên đem lá cây ngày hôm qua A Tinh mang về, làm tốt áo lá. Sau đó bắt đầu rửa mặt súc miệng, chuẩn bị chờ tỉnh táo chút lại bắt đầu nấu đồ ăn.

    Sau khi rửa mặt xong, ngồi ở ghế gỗ, cảm giác toàn thân vô lực, toàn thân tế bào rã rời, chờ đánh đến cái ngáp thứ năm, A Nguyệt đứng lên vặn cái eo, khiến cơ thể thoải mái hơn. Ai biết vừa mới đến được một nửa, nghe được ngoài phòng có tiếng vang, đột nhiên quay đầu, sau đó cổ cảm giác được một hồi đau đớn!

    Tật Phong vừa vào đến nhà liền nhìn thấy A Nguyệt sau lưng hắn mở rộng thân thể, sau đó liền thấy nàng chuyển người qua, vừa định cùng nàng chào hỏi, liền phát hiện nàng ôm lấy cái cổ cúi người xuống. Liền đỡ nàng ngồi vào ghế gỗ.

    "Làm sao vậy, đây là bị thương ở đâu rồi sao?"

    A Nguyệt hiện lên đỉnh đầu hàng ngàn ngôi sao bay qua, chỉ lắc đầu một cái, "không có chuyện gì, chính là quay đầu quá nhanh sái cái cổ".

    "Vậy ta giúp ngươi xoa đi". Nói rồi giúp nàng xoa cái cổ, chỉ là xoa xong cảm giác càng không đúng, tuy rằng đồng bạn bị thương, thường để bọn họ xoa, nhưng cảm giác hoàn toàn không phải như vậy, sau đó mặt càng ngày càng đỏ, sức mạnh cũng càng ngày càng nhẹ.

    A Nguyệt vừa bắt đầu cũng không cảm thấy thế nào, sau đó phát hiệnsức mạnh ngày càng nhẹ, liếc xéo một chút, thấy hắn lỗ tai đã đỏ, chỉ có thể nói với hắn gần được rồi, chính mình xoa là được, không phải vậy hắn đem mặt nình nướng chín luôn rồi.

    "Ta đi xem Đột có hay không mài xong đồ đá". Không chờ A Nguyệt trả lời, liền lửa đốt mông đi về hướng nhà tranh.

    A Nguyệt tiếp tục xoa cái cổ, cảm giác tốt lắm rồi. Sau đó mới đi tới trước đống lửa, bắt đầu nhóm lửa nấu canh thịt, lại lấy ra miếng đá bạc bắt đầu nướng thịt hươu. Sau đó liền thấy Đột cùng Tật phong cầm rìu đá cùng đi ra. Đi tới trước cửa phòng, Đột nói Tật Phong cùng người nhà chút nửa lại đây ăn cơm, nếm thử A Nguyệt nghiên cứu ra đồ ăn mới. Sau đó chính mình lại đi mời thủ lĩnh của bộ lạc.

    Tật Phong kì thực là vừa mới đi gác đêm trở về, bởi vì nói sáng sớm hôm nay tới lấy đồ đá, gác đêm xong thì lập tức tới đây, chuẩn bị trở về đi ngủ, thế nhưng nghe nói có đồ ăn mới, trong nháy mắt hứng thú, cùng Lôi vá Lam nói một hồi, liền đi tới nghiên cứu nhóm vũ khí mới.

    Lôi cùng Lam đều cảm thấy hứng thú, có thể làm cho Đột mở miệng mời, có thể hôm qua khẳng định bọn bọn họ đã nếm thử, chắc chắn sẽ không có vấn đề, Lôi đem thức ăn còn lại cầm chút đi qua, dù sao không thể để một nhà tới ăn không được.

    A Nguyệt vừa đem canh thịt heo rót ra bồn đá, Đột liền mang theo thủ lĩnh bọn họ trở về. Nặc thủ lĩnh bộ lạc tuổi không lớn lắm, chỉ có hai mươi tám, thế nhưng có cách lãnh đạo, tộc nhân đều tôn kính hắn, cùng đến với hắn đồng thời còn có bốn người, đều là bình thường người trong bộ lạc có uy vọng rất cao. A Nguyệt tìm ghế gỗ cho bọn họ ngồi xuống, đợi Lôi bọn họ tới đây liền ăn cơm.

    Nặc nhìn A Nguyệt dùng thìa trúc múc đầy bồn đá bên trong đồ vật gọi là nước canh vào bát, nghe mùi vị, so với thịt nướng tốt hơn nhiều. Chờ uống cái này nước canh xong, xác thực như đột từng nói, uống xong cái gụng ấm áp rất thoải mái.

    Tật Phong uống xong canh toàn bộ tinh thần thoải mái, cảm giác sau khi uống xong lại không có buồn ngủ.

    Một đám người sau khi ăn uống xong cảm thấy rất vui vẻ, Nặc đối với phương pháp xử lý đồ ăn này đánh giá rất cao, quyết định mở rộng ở bộ lạc. Trân cùng Lam đem bát cùng bộn nhận lấy đem đi rửa, lưu lại A Nguyệt trả lời thủ lĩnh câu hỏi.

    "Cái này phương pháp là ngươi như thế nào nghĩ đến". Nặc nói chuyện vẫn tính là ôn hòa, nhưng thêm vào mặt hắn không giận mà uy, bình thường bé gái sẽ dọa khóc, cũng may nàng không phải là bình thường bé gái.

    "Là nằm mơ tới, ta còn mơ tới vu gọi ta thay thế tộc nhân xem bệnh đây". A Nguyệt quyết định tất cả đều quy cho nằm mơ, quy cho cái quy vu y, là bộ lạc tinh thần, chỉ cần nàng có bản lĩnh, liền không cần lo lắng.

    Quă nhiên nghe được A Nguyệt nói như vậy, thủ lĩnh cũng không cảm thấy kỳ quái, trái lại còn có chút cao hứng, bởi vì bộ lạc rất cần vu y y thuật. Liền vội vàng hỏi: "Vu bản lĩnh ngươi đã học được sao?"

    A Nguyệt trấn định đáp: "Vu chỉ dạy ta y thuật, nhưng đại đa số vẫn không có học được, hơn nữa có vài thứ ta muốn gặp mới biết được, vì lẻ đó gần đay ta muốn đi ra ngoiaf hái thuốc, chính là đồ vật ngày hôm qua ta hái trở về. Ta trước tiên ở sau núi hái, chờ xung quanh bộ lạc hái hết, muốn đi ra bên ngoài xa hơn, hơn nữa có chút dược liệu gần bộ lạc không có".

    "Cái này không có quan hệ, bộ lạc không có dược liệu, có thể để cho thành viên đội săn đi ngắt trở về, thành viên đội săn bên trong có mấy người thường thay vu trước đây hái thuốc, chỉ là không biết tác dụng của những dược liệu kia, từ lần sau đội săn đi ra ngoài, ta để cho mấy người bọn hắn hái thuốc." Nặc kì thực còn muốn đem nhà vu trước kia cho A Nguyệt, bên trong có rất nhiều dược liệu do vu trước kia xử lý, nhưng là sợ A Nguyệt lừa hắn, vì lẻ đó nên cuối cùng khong có nói ra.

    "Thủ lĩnh, vu còn nói với ta, chúng ta nên ăn ít thịt nướng, ăn nhiều thịt nấu canh. Ở trong mơ hắn nói cho ta có thể dùng bùn đất đốt lên ra đồ vật nấu canh, chỉ là cụ thể làm sao đốt không có nói cho ta. Cái ống trúc có thể nấu, thế nhưng chỉ có nấu được một lần, hơn nữa nấu lâu có thể thành than."

    "Cái này ta sẽ thông báo cho người trong tộc có nghề đi kiếm, A Nguyệt ngươi liền cẩn thân ngẫm lại y thuật vu dạy cho ngươi là được." Nói xong liền cùng Đột chào hỏi, rồi cùng bốn người khác rời đi, chờ cả nhà Tật Phong đi rồi, A Nguyệt cõng lấy gùi tìm Hồng đồng thời lên núi.

    Chờ lúc A Nguyệt hái xong thuốc trở lại, dĩ nhiên được phân đến một túi nhỏ quả dại, phụ trách phân phối quả dại còn mooitj mạt từ ái nói nàng cố gắng học. Điều này làm cho A Nguyệt kinh hãi, còn tưởng nàng phân sai rồi. Sau đó đảm bảo không phân sai, mới cầm lấy trái cây cõng gùi về nhà.

    Về đến nhà mới từ trong miệng Trân biết đượ chân tướng, nguyên lai thủ lĩnh thông báo hai việc, một chuyện chính là thịt có thể dùng nước nấu lên hơn nữa mùi vị ngon, khiến họ dùng nồi đá, không muốn dùng nồi đá có thể đợi người có tay nghề làm rồi bát đầu. Một chuyện khác là A Nguyệt được vu truyền y thuật, chính là đang học tập, nếu như sinh bệnh có thể tìm A Nguyệt chữa bệnh.

    Trân có chút bận tâm A Nguyệt, nàng cho Trân một ánh mắt an tâm, sau đó nhờ Trân đan hai cái gàu để cho nàng đụng thuốc, sau đó liien bắt đầu nấu canh. Ngày hôm nay nàng lên núi daod chút rau dại, có điều bởi vì trời thu, trên núi rau dại rất ít, ngày hôm nay mới đào được ít cây tể thái. Nấu canh cây tể thái này, lưu lại vài cây ngày mai đưa cho tộc nhân, khiến họ cũng đi đào một chút về để nấu ăn.
     
    TuyettuyetlanlanTHG Nguyen thích bài này.
  10. Thuhang0988

    Bài viết:
    2
    Chương 9: Được tộc nhân tín nhiệm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A Nguyệt sáng sớm ngày thứ hai, liền đem cây tể thái còn lại để cho tộc nhân phân biệt, nói bọn họ đào trở về ăn, sau đó cùng Hồng hướng về trên núi đi, trải qua ngày hôm qua sự việc thủ lĩnh thông báo, A Nguyệt làm việc đã được bộ lạc tán thành, cho nên khi A Nguyệt hỏi Hồng có nguyện cùng nàng đồng thời hái thuốc, thì Hồng đáp ứng rất nhanh.

    Ngày hôm nay A Nguyệt vẫn là hái thuốc ở núi phía sau bộ lạc, núi sau bộ lạc rất lớn, dược liệu cũng rất phong phú, theo A Nguyệt phỏng chừng, cho dù chỉ ngắt dược liệu thành thục, cũng phải đi bảy, tám ngày mới có thể đem những dược liệu hữu dụng bên trong núi hái trở về. Hồng năng lực học tập rất mạnh, một loại dược liệu chỉ cho nàng nhìn một chút rất nhanh có thể nhớ kĩ, A Nguyệt lại bàn giao việc hái thuốc một số chú ý, hai người liền bắt đầu đồng thời hái thuốc sinh hoạt.

    A Nguyệt hiện tại sinh hoạt chình là nấu cơm, hái thuốc, xử lý dược liệu, A Tinh hiện tại mỗi ngày tập kĩ xảo săn bắn, còn nhiều nhiệm vụ, chính là thu thập dây leo, sau đó cùng Trân đồng thời đan cái gầu. Có lần A Nguyệt gặp thủ lĩnh nói rõ cần giá gỗ, sau đó nói rõ hình dạng giá gỗ, thì ngày thứ hai có ngay hai giá gỗ, kỳ thực nói A Nguyệt gian phòng của vu đã có, chỉ là Nặc không muốn động đến đồ vật của vu vì lẻ đó làm mới cho nàng.

    Không tới bảy ngày, trên giá gỗ xếp đầy những cái gầu, A Nguyệt đem dược liệu xử lý tốt để ở túi da thú, ngày mai phải tiếp tục hái thuốc, phải hái thuốc ở địa phương mới. Mấy ngày nay phía sau núi đều bị nàng chạy khắp cả, chỉ có thể hướng về phía tây bộ lạc đi hái, có điều bên kia có thủ vệ, sẽ không có nguy hiểm.

    Mùa đông lập tức tới, A Nguyệt dùng kim xương cùng da lông vì chính mình may một cái áo, người bộ lạc thấy nàng như vậy đã không còn kinh ngạc, cũng không có ai hỏi nàng tại sao mặc quần áo, A Nguyệt cảm thấy đây là một hiện tượng tốt.

    Sáng sớm tiểu đội săn bắn trở về, thủ lĩnh nói người ta đưa tới dược liệu lần này hái trở về, A Nguyệt trước tiên đem dược liêu phơi nắng, mới cõng gùi cùng Hồng ra ngoài, ngày hôm nay muốn đi hướng tây, bởi vì mới qua tới bên này, không lâu trong gùi liền đầy, thời điểm đang chuẩn bị về, A Nguyệt nhìn thấy rễ sắn, không kìm lòng được thét lên kinh ngạc. Từ khi đến nơi này, vẫn đang tìm kiếm đường, tuy rằng rễ sắn hàm lượng tinh bột không nhiều như khoai tây lhoai lang, thế nhưng đây là A Nguyệt lần thứ nhất nhìn thấy thực vật có hàm lượng tinh bột.

    Âm thanh kinh ngạc này A Nguyệt thốt lên Hồng sợ rồi, Hồng còn tưởng có rắn độc, nhìn bốn phía, với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn A Nguyệt, nàng đang chuẩn bị giải thích, liền nhìn thấy Tật Phong.

    Tật Phong ngày hôm nay vừa mói trở về liền bị phân phối đến phía tây thủ vệ, giữ gần hai canh giờ cũng không có tình huống gì, vừa mới chuẩn bị buông lỏng thần kinh một chút liên nghe thấy tiếng kinh hô, liền lập tức chạy tới. Chờ hắn một mặt lo lắng chạy tới liền nhìn thấy A Nguyệt cùng Hồng.

    Chờ A Nguyệt giải thích với bọn hắn là phát hiện được thứ tốt mới kinh ngạc thốt lên, Tật Phong liền một mặt bất đắc dĩ, phát hiện nơi này không nguy hiểm, rồi cùng bọn họ nói một hồi, tiếp tục đi thủ vệ.

    A Nguyệt tinh tế cùng Hồng nói rõ công dụng rễ sắn, nói rõ có thể dùng làm thuốc, có thể nấu ăn, ăn còn có thể chắc bụng, cùng ăn thịt và rau dại giống nhau. Sau đó hai người liền bắt đầu đào rễ sắn, vì để sang năm còn có, thì A Nguyệt đào còn để lại một bộ phận rễ cây, cẩn thận lấp tốt.

    Có thể là chất đấtt tốt, hoặc là trước không có ai đào, A Nguyệt dĩ nhiên đào được một củ sắn to lớn, hai người đào gần hai giờ mới đem nó đào móc ra, lại dài vừa thô gàn như có hơn hai trăm cân, A Nguyệt không thể làm gì khác hơn là gọi Tật Phong lại đây, nhờ hắn đem rễ sắn đẩy ra ngoài, lại sẽ đào móc đất ruộng, chờ sau khi Tật Phong kế thúc thủ vệ mang rễ sắn trở về, chính mình kéo Hồng trở về bộ lạc, lưu lại Tật Phong một mặt trong gió ngổn ngang.

    Là tìm tới rễ sắn cao hứng, hay là trò đùa dai Tật Phong, A Nguyệt ngày hôm nay rất cao hứng, một điểm tự giác bắt nạt người bạn nhỏ cũng không tính.

    Ai biết vừa trở về bộ lạc, tâm tình tốt liền không còn, bởi vì mùa thu sắp kết thúc, khí trời dần biến trở lạnh, trong bộ lạc có mấy đứa nhỏ bắt đầu bị sốt, sáng sớm đứa nhỏ nói không có khí lực rời giường tưởng rằng lười biếng, cũng không làm sao chú ý, trở về mới phát hiện cơ thể vô cùng nóng. Mấy phụ nhân liền mang theo đứa nhỏ đến nhà A Nguyệt chờ nàng. A Nguyệt nhìn bệnh trạng mấy đứa nhỏ, đều là vì khí trời đột nhiên lạnh giá mà phát sốt, hiện không có nồi đất, chỉ có thể dùng nồi đá, nhịn mọt chút nấu thuốc, cho mấy đứa trẻ uống, cũng nói bọn họ sáng sớm ngày mai mang bát lại đây lấy thuốc. Lại xem mmaays đứa trẻ không mặc quần áo, liền đem da thú trong nhà đưa cho họ, bảo bọn họ bao bọc đứa trẻ lại, bàn giao buổi tối không thể bị cảm lạnh. Sau đó cho bọn họ trở về nhà.

    Chờ hết bận phát hiện Tật Phong đã mang rễ sắn to lớn đặt ở trước của phòng, mà bản thân hắn chờ nàng ngay trước cửa phòng, A Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nói hắn mang rễ sắn tới bãi đất trống bộ lạc chia đồ, suy nghĩ một, chút hai người cùng đi chỗ đất trống. Nhìn thấy rễ sắn cũng sợ hết hồn, chờ A Nguyệt nói này là đồ ăn được, cũng một mặt kinh ngạc. Để người ta đem rễ sắn phân chia, sau đó A Nguyệt cũng đem dây sắn lưu lại cũng đưa cho bọn hắn, còn nói khi đào rễ sắn thì cần lưu lại một phần rễ cây, sau đó lấp lại, để sang năm còn tiếp tục đào. Có điều dù không nhắc nhở, người bộ lạc đều biết đến, không thể tiêu hao quá độ thiên nhiên, A Nguyệt đối với cái này rất yên tâm.

    A Nguyệt cùng Tật phong trở về, liên nhìn thấy Ngôn cong lên ngón trỏ đặt ở trên mép thổi mấy cái vang dội, là báo cho tộc nhân có đồ vật mới có thể phân phối, khiến toochj nhân trở lại nhận đò vật, chờ hắn hô lên xong, A Nguyệt cùng hắn hỏi thăm một chút, cùng Tật Phong đồng thời trở lại.

    Đến sáng ngày thứ hai, mấy cái phụ nhân tới lấy thuốc, mấy đứa trẻ nhiệt độ lùi một chút, nhưng còn chưa hoàn toàn lùi, A Nguyệt lại sắc thuốc, để cho bọn họ mang về, cũng nói cho bọn họ biết, buổi trưa sẽ đi đến nhà bọn họ nhìn xem quyết định cho bọn trẻ dùng loại thuốc nào, bởi vì mỗi đứa trẻ tình huống khôi phục bất đồng, liền dùng thuốc cũng không giống nhau.

    Lại mời thủ lĩnh thông báo người già và trẻ nhỏ lại đây nhìn một chút, chính mình ngao thuốc cảm mạo dự phòng, để cho mấy đứa trẻ uống, đứa nhỏ và người già sức miễn dịch kém một chút, cũng còn tốt trẻ nhỏ và người già trong bộ lạc cũng không nhiều, khong phải vậy ngày đó có thể mệt chết.

    Đến sáng sớm ngày thứ ba, mấy đứa trẻ hầu như hoàn toàn khôi phục, chỉ có một cô bé còn có chút ho khan, lần này người bộ lạc rốt cuc cũng bắt đầu tin tưởng, nàng đã đem bản lĩnh vu học được.

    Chiều hôm đó thủ lĩnh đến tìm A Nguyệt, báo cho nàng có thể sử dụng nhà của vu trước đây, trong phòng có rất nhiều dược liệu vu trước đây lưu lại, có thể để cho nàng sử dụng, càng tốt hơn là vì tộc nhân sử dụng.

    Buổi tối hôm đó, thủ lĩnh liền đem tin tức công bố cho tộc nhân, A Ngyệt xác thực được tộc nhân tín nhiệm.
     
    TuyettuyetlanlanTHG Nguyen thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...