Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 50: Tiểu công chúa Phượng Hoàng trâu bò (1)

[HIDE-THANKS]
2t7JnaN.jpg


Chỉ nghe thấy công chúa Phượng Hoàng trâu bò cười lạnh một tiếng, như là nghe được chuyện cười nào đó, "Người ngốc, cố gắng có ích lợi gì."

Đường Hoan: .

Một thế giới qua đi, thật ra chỉ mới một đêm mà thôi, thời điểm Đường Hoan tỉnh dậy, vừa lúc là buổi sáng. Nghĩ đến buổi sáng còn có khóa, tức khắc liền muốn nhảy dựng lên khỏi giường, nhưng mà..

Không nhúc nhích?

Nửa điểm cũng không thể động đậy.

Tôi vì cái gì không thể động?

Đường Hoan hoảng sợ, phát hiện mình chỉ có ý thức, thể xác hoàn toàn không thể động.

Trời đất, tôi bị tê liệt!

Đường Hoan hoảng sợ mà kêu lên một tiếng.

Không ai nới với cô, bệnh nan y thời kì cuối còn có khả năng tê liệt a.

Tiếng rên kinh thần khiếp quỷ, quả thực khiến người nghe thương tâm rơi lệ.

Phượng Hoàng: .

Nàng sao lại cùng cái loại thiểu năng trí tuệ này xài chung thể xác?

Quả thật hạ thấp phong thái của nàng.

Vì thế đột nhiên xa lánh, trong chợp mắt liền đá linh hồn của Đường Hoan ra ngoài, khiến cô trở thành một con ma phiêu đãng trong không trung.

Con ma Đường Hoan: .

Chỉ thấy "chính mình", a không đúng, hẳn là Phượng Hoàng chậm rãi từ trên giường đứng lên, động tác ung dung thong thả, làm cả người nàng nhìn qua quang dung hoa quý, lười biếng như một chú mèo.

"Cô cô cô.. cô không được cướp đoạt quyền khống chế thân thể với tôi." Đường Hoan ngốc lăng.

Phượng Hoàng: "Ngươi cho rằng ta nguyện ý cùng đám nhân loại ngu xuẩn lại nhàm chán kia giao tiếp?"

Nàng phí cả một buổi tối, muốn nghiên cứu ra trình tự số liệu cùng với nguyên lý vận tác của hệ thống "thu thập năng lượng chính", thế nhưng đều không thể tìm được bất luận manh mối nào.

A, trên đời này thế nhưng có đồ vật có thể giam cầm linh hồn nàng, thật là thú vị..

Thú vị lại làm người cảm thấy muốn hủy diệt nha.

"Tôi đây làm sao bây giờ?" Đường Hoan phiêu đãng trong không trung, đáng thương hề hề mà nhìn Phượng Hoàng.

Tuy rằng Phượng Hoàng là công chúa trâu bò, nhưng hai cô tốt xấu cũng là nhất thể, nên tuy rằng Phượng Hoàng ghét bỏ cô, nhưng chân chính khi cô gặp cục diện rối rắm, Phượng Hoàng vẫn sẽ giúp đỡ.

"Chờ ta nghĩ cách." Phượng Hoàng cao quý lãnh diễm mà trả lời.

"Cho nên từ giờ trở đi, quyền khống chế thân thể giao cho ta, thẳng đến khi ta nghiên cứu ra vấn đề của cái hệ thống thiểu năng trí tuệ kia mới thôi, chờ ta giải quyết rớt nó, cái túi da này trả lại cho ngươi." Phượng Hoàng nhắc tới cái hệ thống thu thập năng lượng chính quỷ quái kia, mơ hồ có điểm nghiến răng nghiến lợi.

Trên đời này, còn chưa có đồ vật gì có thể cưỡng bách nàng.

Cái hệ thống thiểu năng trí tuệ này, là cái thứ nhất.

Chờ nàng tra ra vấn đề ở đâu, nàng muốn nghiền nó thành xương thành tro.

"Tôi đây trong thời gian này trừ bỏ đi làm nhiệm vụ ở các thế giới ra, có phải chỉ có thể bay hay không?" Đường Hoan bi ai, "Tôi đây có phải không được ăn thịt kho tàu, tương giò trong canteen, dưa chua, cá kho, gà hương cay.."

Phượng Hoàng thái dương gân xanh thình thịch nhảy lên, "Nếu ngươi không câm miệng, ta liền làm ngươi từ nay về sau chỉ có thể bay."

"Hệ thống, hệ thống thu thập năng lượng chính muốn làm cái gì?" Đường Hoan trộm hỏi hệ thống rác rưởi nhà mình, "Cũng muốn giống tôi đi thế giới khác làm nhiệm vụ sao? Vậy nếu tôi và Phượng Hoàng cùng đi làm nhiệm vụ, ai thay tôi đi học? Tôi thi đậu đại học thực không dễ dàng, bởi vì một lòng học tập, năm đó cũng chưa kịp yêu đương, hiện tại cũng chưa sờ qua tay nam thần, nếu bởi vì cúp học quá nhiều bị trường học khai trừ, quá lỗ vốn! Đến lúc đó, cậu phải trả cả vốn lẫn lời cho tôi."

Hệ thống rác rưởi chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một đống loạn mã, chờ chậm rãi tiếp thu lời nói của Đường Hoan xong, mới khôi phục bình thường.

"Ký chủ, hệ thống thu thập năng lượng chính, tên như ý nghĩa chính là thu thập năng lượng chính, bao gồm bao dung, cảm kích, ái mộ, sùng bái, thưởng thức, vân vân, đây đều là nơi phát ra năng lượng chính. Sau khi góp nhặt đủ năng lượng chính, có thể đắp nặn thể xác mới, trở thành một cá thể độc lập."

"Hệ thống thu thập năng lượng chính có diệu dụng y hệt bổn hệ thống, chẳng qua bổn hệ thống là nâng đỡ vai ác Boss làm yêu.. A không, nâng đỡ vai ác Boss đi lên đỉnh cao nhân sinh. Mà hệ thống thu thập năng lượng chính là trợ giúp người ở các thế giới hoàn thành tâm nguyện, tiện đà đạt được cảm kích."

Đường Hoan chửi tục một tiếng.

Loại công chúa trâu bò như Phượng Hoàng, một giây không kéo giá trị cừu hận đã tính không tồi, còn năng lượng chính..

Năng lượng chính đều sợ nàng.

Liền ở thời điểm Đường Hoan đang phiêu trong không trung liên hệ với hệ thống rác rưởi, chỉ thấy Phượng Hoàng thần sắc cổ quái mà nhíu mày, nhìn qua tâm tình rất là không sung sướng..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 51: Tiểu công chúa Phượng Hoàng trâu bò (2)

[HIDE-THANKS]
M5vvLrm.jpg


"Cô ấy làm sao vậy? Sắc mặt cổ quái như vậy?" Đường Hoan yên lặng hỏi hệ thống rác rưởi của mình.

".. Cô ta muốn mở ra nhiệm vụ của hệ thống thu thập năng lượng chính."

"Sau đó đâu?"

"Bởi vì giá trị nhân phẩm quá kém, bị cự tuyệt."

Từ trong thanh âm của hệ thống rác rưởi, Đường Hoan nghe được loại ý vị vui sướng khi người gặp họa.

Đường Hoan: .

Phốc!

Ha ha ha, giá trị nhân phẩm quá kém bị cự tuyệt, này là có bao nhiêu kém nha.

"Ngươi vừa cười cái gì?" Phượng Hoàng mắt lạnh liếc cô, tức khắc khí tràng khai hỏa, nếu là người yếu đuối, chỉ sợ sớm đã phủ phục dưới chân nữ vương điện hạ.

Chỉ tiếc hệ thống thu thập năng lượng chính là cái ngu xuẩn có nề nếp..

"Giá trị nhân phẩm của ngài quá thấp, không đủ để kích hoạt hệ thống thu thập năng lượng chính, thỉnh trước hết ở thế giới của ngài thu thập năng lượng chính, túy lũy giá trị nhân phẩm, mới có thể mở ra thông đạo thời không. Nếu trong hai tháng không tích góp đủ giá trị nhân phẩm, bổn hệ thống sẽ mạnh mẽ khiển trách linh hồn ngài."

"Ký chủ: Phượng Hoàng. Trước mắt giá trị nhân phẩm: -10, giá trị năng lượng chính: ."

Màn hình của hệ thống thu thập năng lượng chính xuất hiện một đống loạn mã, qua hồi lâu mới ổn định được. Sở dĩ xuất hiện loạn mã, là vì vô pháp tính toán ra giá trị năng lượng chính của Phượng Hoàng là âm nhiều ít..

"Trước mắt giá trị năng lượng chính: Âm vô cực. Xét thấy lần đầu hợp tác, hệ thống định nghĩa giá trị năng lượng chính là -1000."

Sau khi bị loạn máy, hệ thống thu thập năng lượng chính bình đạm không gợn sóng mà trình bày.

Hệ thống rác rưởi của Đường Hoan cũng không phải thứ gì tốt, đảm đương đồng thời phiên dịch công năng, đem lời nói của hệ thống thu thập năng lượng chính toàn bộ cho Đường Hoan nghe.

Ma nữ Đường Hoan: . Không được!

Tôi phải nhịn xuống, không thể cười!

Không được, thật sự là nhịn không được!

A ha ha ha, công chúa Phượng Hoàng trâu bò quả nhiên không phải thứ gì tốt, gia trị năng lượng chính thế nhưng là âm vô cực. Cô e là năng lượng chính đều sợ cái công chúa trâu bò này.

Vui sướng khi người gặp họa qua đi, Đường Hoan trong lúc vô tình nhìn thấy đồng hồ báo thức trên bàn sách, tức khắc ngốc lăng một lát, ngay sau đó ngao ngao kêu hai tiếng: "Khóa giải phẫu của tôi a a a! Không thể đến muộn, bằng không Ngôn giáo sư sẽ giết chết tôi a!"

Xong, phiêu trong không khí Đường Hoan cắm đầu chạy ra ngoài, một đường bay nhanh mà đi, hướng về phía khi dạy học.

Phượng Hoàng: .

Cái.. thiểu năng trí tuệ này. Sau đó tiếp tục chậm rì rì chọn lựa quần áo ra cửa.

Chờ Phượng Hoàng nhàn nhã tự tại giống như dạo phố tiến vào phòng thí nghiệm của khóa giải phẫu, Đường Hoan đã phiêu trong không trung một lúc lâu, mắt trông mong mà nhìn Phượng Hoàng đi tới, quả thực khóc không ra nước mắt.

Xin chào công chúa trâu bò, tạm biệt công chúa trâu bò.

"Bây giờ mới đến, em cho rằng trường học là do nhà em mở sao?" Quả nhiên, lão giáo sư đầu tóc hoa râm gầm lên một tiếng, giận không thể át, cau mày quắc mắt, vô cùng nghiêm khắc.

"Thực tiễn khóa đều đến trễ, học sinh như em vẫn là không cần học y! Biết đối với mỗi bác sĩ, thời gian có ý nghĩa gì không? Ý nghĩa sinh mệnh."

Trong tay lão giáo sư cầm dao phẫu thuật, đứng ở nơi đó, thao thao bất tuyệt mà giáo huấn.

"Còn có, nếu tôi nhớ không lầm, em vẫn luôn là thành tích kém nhất lớp! Thành tích kém còn không nỗ lực học, không có lý tưởng sao?"

Phiêu trong không trung Đường Hoan: . Đầu gối trúng một mũi tên.

Phượng Hoàng nghiêng nghiêng ỷ ở cửa, khinh thường cùng người ngu xuẩn nói chuyện.

Lão giáo sư xem nàng một bộ dạng không biết hối cải, càng thêm tức giận, "Em lại đây, biểu diễn trình tự và cách dùng dao tôi từng dạy ở khóa trước một lần, thành tích đưa vào thành tích cuối kỳ!"

Phượng Hoàng híp híp mắt.

Hừ.

Cái hệ thống ngu xuẩn kia nói cái gì?

Ái mộ, sùng bái, thưởng thức, cảm kích, đều là năng lượng chính.

Phượng Hoàng hơi câu khóe môi, đi qua mang bao tay lên, sạch sẽ lưu loát đem dụng cụ giải phẫu cắt vào thi thể mẫu nằm trên đài giải phẫu..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 52: Tiểu công chúa Phượng Hoàng trâu bò (3)

[HIDE-THANKS]
IjJh6fy.jpg


Người ngu xuẩn có thói quen sùng bái cường giả, vừa vặn, nàng chính là cường giả.

Đường Hoan phiêu trong không trung nhìn Phượng Hoàng, không biết vì sao, trong lòng có một loại sự cảm xấu.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Phượng Hoàng tà mị câu môi, cô liền càng thêm cảm thấy như vậy, bởi vì mỗi sợi lông trên người công chúa trâu bò đều kêu gào muốn làm yêu.

Chỉ thấy Phượng Hoàng cầm dao phẫu thuật, ngón tay tung bay, động tác mau đến làm người không kịp nhìn, đừng nói các đồng học khác tham gia khóa học thực tiễn giải phẫu, ngay cả lão giáo sư đều trợn mắt há mồm!

Tốc độ kết cấu như vậy, thật sự là khiến người kinh ngạc cảm thán.

Phượng Hoàng dùng dao phẫu thuật mổ khoan bụng thi thể, động tác nhanh chóng, đao pháp chính xác mười phần.

Đường Hoan: . Thế nhưng không có nháo ra chuyện xấu?

Cảm giác trong lòng yên tâm.

Từ từ, chỉ cần mổ khoan bụng ra là được mà, này, cô đang làm gì?

Công chúa trâu bò, cô đang làm gì?

Đường Hoan trừng lớn mắt chó, vẻ mặt ngốc bức.

Phượng Hoàng thủ pháp mười phần kinh nghiệm lão đạo, sau khi mổ ra khoan bụng thi thể xong, lưỡi dao dưới tay cũng không hề đình chỉ..

Tách ra tất cả xương sườn.

Sau đó đem xương đùi, xương cánh tay cũng tách ra.

Sau đó lại đem xương cổ tách ra khỏi thịt.

"Được rồi.." Lão giáo sư hồi thần, ngăn cản.

Phượng Hoàng phảng phất không nghe thấy, tiếp tục tách đầu lâu của thi thể kia ra.

Mà giờ khắc này, một ít người học y cuồng nhiệt, cũng không tự chủ được vây lại đây, nhìn Phượng Hoàng hạ dao. Trong ánh mắt bọn họ tràn ngập cuồng nhiệt và sùng bái, như nhìn thấy thiên tài.

"Bạn học Đường, đã được rồi." Lão giáo sư mắt thấy thi thể làn da hoàn chỉnh, thế nhưng đã hoàn toàn cốt nhục chia lìa. Nàng không chỉ là đang giải phẫu, nàng còn đem tất cả xương cốt tách ra ngoài.

Đường Hoan phiêu trong không trung, quả thực khóc không ra nước mắt.

Bạn học Đường cũng biết là đã được rồi a.

Nhưng công chúa trâu bò chính là không chịu dừng tay.

Giống như bào đinh giải ngưu, sau khi đem huyết nhục và gân cốt của một thân thể hoàn chỉnh toàn bộ chia lìa xong, Phượng Hoàng ném dao phẫu thuật qua một bên, sau đó tháo bao tay xuống.

Cũng chỉ thấy trên đài giải phẫu, một bên phóng một đống xương cốt, một bên còn lại phóng một đống huyết nhục.

Phượng Hoàng còn đặc biệt có tính nghệ thuật, đem đầu lâu vừa lúc đặt ở chính giữa hai bên. Đương nhiên đây là nghệ thuật trong mắt nàng, ở cái nhìn của người khác..

Tâm lý thừa nhận năng lực thấp, đã vọt tới bên cạnh thùng rác nôn mửa rồi.

Nhưng thực tế những cái y học cuồng nhân đó, nhìn thấy đao pháp của nàng, còn có tốc độ tay, sùng bái đến nỗi trong mắt toát ra ngôi sao.

Lão giáo sư một bên vui mừng trong số học sinh mới vừa nhập học của mình, thế nhưng có người thủ pháp lưu loát như vậy, một bên lại sờ tim mình, cảm thấy thịt đau, phải biết rằng có một khối thi thể dùng để giải phẫu thật không dễ dàng a! Em ba lượng hai hạ liền tách thành cái dạng này, nếu như bị người nhà đã quyên tặng thi thể biết, còn không cùng em liều mạng sao?

"Ký chủ: Phượng Hoàng. Giá trị nhân phẩm: -10, giá trị năng lượng chính: -1000.. -996.. -950.. -900"

Giao diện của hệ thống thu thập năng lượng chính nhảy lên, cuối cùng giá trị năng lượng chính dừng ở -900.

Sùng bái, quả nhiên là một thứ tốt.

100 điểm năng lượng chính, có thể đỏi lấy 1 điểm giá trị nhân phẩm.

Con đường của công chúa trâu bò còn thực lâu dài, rốt cuộc hai cái giá trị đều là số âm.

Phượng Hoàng vừa ra tay, liền biết sẽ thành công, tay nàng ngạo kiều lại thích trang bức, không coi ai ra gì lại chán ghét mười phần, nhưng là không có biện pháp, ai bảo nàng có tư bản để kiêu ngạo. Bởi vì nàng có năng lực tuyệt đối, chỉ cần vừa ra tay, là có thể khiến kẻ yếu tự nhiên mà thần phục!

Những cái thiên chi kiêu tử của viện y học, một đám mắt mạo lục quang.

Từ đáy lòng đối với Phượng Hoàng bốc lên một loại sùng bái.

Phượng Hoàng đối với loại sùng bái này sớm đã chết lặng, sau khi rửa tay, liền chuẩn bị trực tiếp rời đi.

Lão giáo sư tuy rằng khiếp sợ với năng lực vừa rồi nàng lộ ra, nhưng hiện tại còn chưa tan học.

Vì thế rít gào một tiếng, "Em đi đâu? Còn chưa tan học mà."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 53: Tiểu công chúa Phượng Hoàng trâu bò (4)

[HIDE-THANKS]
d7J0GSu.jpg


Phượng Hoàng không kiên nhẫn ngáp một cái, sau đó xoay người cười lạnh, "A, rác rưởi, các người xem kỹ thuật của tôi, còn cần đi học sao?"

Đường Hoan đã tuyệt vọng.

Cô biết công chúa trâu bò một giây không làm yêu, nàng liền không thoải mái, đó là giáo sư a!


Rác rưởi là mắng ai a?

Lão giáo sư tức giận đến thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, cao huyết áp đều bị kích thích ra tới, hơn nữa Phượng Hoàng không hổ là cao thủ kéo thù hận, hai chữ rác rưởi vừa rơi xuống, cái loại ánh mắt khinh thường này trực tiếp quét qua tất cả đồng học ở đây một lần..

Không sai, nàng là thiệt tình cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều là rác rưởi.

A, người ngu xuẩn, nếu không phải cảm thấy sợ hãi thì chính là cảm thấy sùng bái, một chút kinh hỉ ngoài ý muốn cũng không có.

Không thú vị đến cực điểm.

Phượng Hoàng mười phần ngạo kiều đi ra ngoài trước mắt bao người.

Vừa đi, thanh âm của hệ thống thu thập năng lượng chính leng keng vang lên, hệ thống vì giá trị năng lượng chính rớt quá nhanh mà xuất hiện một đống loạn mã.

"Ký chủ: Phượng Hoàng. Giá trị nhân phẩm: -10, giá trị năng lượng chính: -900.. -920.. -950.. -980.."

Vừa rồi thật vất vả đạt được sùng bái, công chúa trâu bò nháy mắt trả về hết, những người bị nàng khinh bỉ, không cởi giày đánh nàng đã tính là không tồi rồi.

Nhưng vẫn như cũ có vài con mọt sách cuồng nhiệt y học, chấp mê bất ngộ đối với năng lực của nàng sùng bái không thôi, thế nhưng còn lưu chút giá trị năng lượng chính.

Về đến nhà, Phượng Hoàng vội vàng lao vào phòng tắm, dùng nước rửa tay đem tay giặt sạch không dưới 10 lần.

Ghê tởm!

Quá ghê tởm!

Tay Phượng Hoàng bị tẩy đến trắng bệch, thiếu điều muốn trực tiếp dùng nước sôi tiêu độc.

Đường Hoan vui sướng khi người gặp họa, "Vừa rồi thời điểm cô hạ đao, không phải còn rất lợi hại sao?"

"A, ở trước mặt đám rác rưởi kia, đương nhiên không thể mất mặt."

Đường Hoan: .

Loại tinh thần trang bức chuyên nghiệp này, cô đúng là phục!

"Cô làm như vậy, tôi cảm thấy tôi không thể ngốc ở viện y học được nữa." Đường Hoan khóc chít chít, trong lòng cơ hồ muốn hỏng mất.

"Ta cũng không tính toán tiếp tục ngốc tại viện y học."

What?

Công chúa, cô muốn làm gì a công chúa?

Cô đừng làm yêu a!

Đường Hoan ra sức bán thảm, nỗ lực khiến chính mình nhìn qua càng đáng thương hơn một chút, "Cô xem, chỉ số thông minh của tôi không thể so với cô, có thể thi đậu viện y học của trường đã thực không dễ dàng." Rốt cuộc lúc đó viện y học có điểm đầu vào thấp nhất.

Chờ học y ra, còn bao có việc làm, như vậy tôi liền không cần lo lắng mình bị đói chết. Cô biết tôi người này năng lực kém, nếu đi tìm việc thật không dễ dàng. "

Cho nên cầu cô đừng làm yêu a!

" Chuyển qua khoa kinh tế. "

Quyết định của Phượng Hoàng trước nay không chấp nhận người khác xen vào.

Sau đó lại liếc xéo Đường Hoan đang phiêu trong không trung một cái," Ngu xuẩn, có ta ở đây, còn sẽ để ngươi chết đói? "

Tuy rằng cái thiểu năng trí tuệ này cũng ngu xuẩn giống những người khác, nhưng dù sao cùng là nhất thể với nàng, nàng không ngại dưỡng cô ta.

Đường Hoan: .

" Kỳ thật, tôi là một người có mộng tưởng.. "Hấp hối giãy giụa.

" Hả? "Phượng Hoàng híp mắt, nghiêng mặt.

Nhìn thấy biểu tình này, Đường Hoan không dám tiếp tục giãy giụa nữa, mỗi lần Phượng Hoàng lộ ra biểu tình này, liền có nghĩa nàng đã không còn kiên nhẫn nữa, mà khi nàng không kiên nhẫn..

Liền đơn giản thô bạo mà trực tiếp giải quyết rớt người khác!

Vì thế Đường Hoan dùng ngữ tốc siêu mau, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, mười hai vạn phần chân chó nói," Kỳ thật tôi cũng không có ước mơ gì, tồn tại là được."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 53: Chồng yêu cố chấp, anh cút đi (1)

[HIDE-THANKS]
22oqGoG.jpg


Đường Hoan vốn là loại người được chăng hay chớ, chỉ cần đối phương không chạm đến địa phương bí ẩn nhất trong lòng cô, vô luận khi nào cô cũng có thể thức thời mà ngã theo chiều gió. Nhưng nếu có người vượt qua điểm mấu chốt làm cô tổn thương..

Cho dù là Phượng Hoàng, cũng chưa chắc tàn nhẫn bằng cô!

Phượng Hoàng muốn chuyển qua khoa kinh tế, không ở trong phạm trù cần thiết kiên trì của Đường Hoan, cho nên sau khi giãy giụa không có kết quả, Đường Hoan cũng không lại rối rắm gì nhiều.

Có công chúa trâu bò ở đây, dù sao cô cũng không cần lo bị đói chết.

Cho nên đêm đó, lại vui vui vẻ vẻ đi vào thế giới nhiệm vụ..

Không sai, chính là vui vui vẻ vẻ!

"Đinh --

Ký chủ: Đường Hoan.

Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến: 1.

Đạt được giá trị thọ mệnh: 1.

Đạt được điểm công đức: 2."

Tuy chỉ có thể sống lâu một tháng, nhưng Đường Hoan không tham lam, có thể sống thêm một là một, liền ở thời điểm cô vui tươi hớn hở, thình lình bị hệ thống rác rưởi đẩy vào thế giới nhiệm vụ..

"Ngao.." *! Shit!

Đường Hoan còn chưa kịp mở mắt, trên tay liền nóng rát đau đớn, như bị roi mang theo gai ngược tàn nhẫn đánh xuống, đau đến trước mắt cô biến thành màu đen, hô hấp khó khăn.

"Cút đi!" Thanh âm nam nhân khàn khàn mang theo sát ý sắc bén.

Trước mắt Đường Hoan một mảnh đen thùi lùi, chỉ cảm thấy ngực giống như bị người gắt gao chặn lại, gần như hít thở không thông, chỉ có thể ôm ngực ngã ngồi trên mặt đất, như cá mất nước từng ngụm từng ngụm mà há mồm hô hấp.

Bên tai truyền đến một trận ồn ào.

"Thiếu phu nhân phát bệnh."

"Mau gọi bác sĩ! Mau lên!"

* * *

Binh hoang mã loạn, loạn đến không ra bộ dáng gì, Đường Hoan một hơi nghẹn trong họng, liền trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

Đường Hoan lại lần nữa tỉnh lại, đã là đêm khuya.

Làm hệ thống rác rưởi truyền cốt truyện tới xong, Đường Hoan ngồi trên giường nhìn sao trời, cũng không biết dùng từ gì đến hình dung tâm tình hỏng bét của mình.

Cạn lời a!

Đối mặt với cốt truyện cẩu huyết này, cô không chỉ có tâm tắc, mà còn sa mạc lời!

"Tôi dám đảm bảo, biên kịch kim bài Ngư ma ma đều viết không ra cốt truyện cẩu huyết cỡ này, này thật sự tồn tại sao?"

".. Nghệ thuật xuất phát từ sinh hoạt."

Đường Hoan: .

Hay cho câu nghệ thuật xuất phát từ sinh hoạt.

Nhưng sinh hoạt này cũng mẹ nó quá sốt ruột đi!

Đây là một cái chuyện xưa cảm động về thanh mai trúc mã + lãng tử hồi đầu, đặt dưới ánh đèn sân khấu, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ cảm động với câu chuyện tình yêu giữa Lâm Dĩ Nhu cùng Trình Ánh, nhưng trong mắt Đường Hoan, này ước chừng là sự tích não tàn về tra nam + tiện nữ tương ái tương sát, lăn lộn chết vô số nhân vật phụ bên người xong, cuối cùng tương thân tương ái, kết cục đại đoàn viên.

Lâm Dĩ Nhu, con gái lớn của Lâm gia ở đế đô, thiên kiều bách sủng, tính cách dịu dàng lương thiện, người cũng như tên.

Người có nữ chính quang hoàn, vĩnh viễn không thiếu nam nhân ưu tú vờn quanh, trừ bỏ khí vận chi tử Trình Ánh, vai ác boss Tiêu Liệt cũng là một trong số đó. Gia thế của ba người tương đương, lại là thanh mai trúc mã, từ nhỏ liền lớn lên cùng nhau. Trình Ánh cùng Tiêu Liệt vốn là tình như thủ túc, nhưng là từ lúc niên thiếu không hẹn mà cùng yêu Lâm Dĩ Nhu, hai người bắt đầu tranh đấu gay gắt.

Kỳ thật, từ lúc bắt đầu, Tiêu Liệt vốn chính là người thua.

Lâm Dĩ Nhu yêu, từ đầu chí cuối đều là Trình Ánh.

Từ nhỏ, đến dậy thì thành thiếu nữ xinh đẹp, cho đến khi hoàn toàn trưởng thành, đều là Trình Ánh.

Trình Ánh hành sự phong lưu tiêu sái, phóng túng không kiềm chế được. Hắn giống như một trận gió, khiến người sờ không được nhìn không thấu, rồi lại khơi dậy khát vọng phóng túng sâu trong nội tâm người khác, đặc biệt là loại nữ nhân ôn ôn nhu nhu như Lâm Dĩ Nhu. Người càng ôn nhu, trong xương cốt càng cất dấu khát vọng phản nghịch.

Cùng Trình Ánh bất đồng, Tiêu Liệt quá ổn trọng nội liễm, quá lòng dạ, quá mưu kế.

Khống chế dục cũng thực sự quá mạnh!

Sâu trong nội tâm Lâm Dĩ Nhu sợ hãi hắn, yêu hắn căn bản là việc không có khả năng!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 54: Chồng yêu cố chấp, anh cút đi (2)

[HIDE-THANKS]
crhUoRV.jpg


Gút mắt giữa ba người Tiêu Liệt, Trình Ánh, Lâm Dĩ Nhu vốn dĩ không liên quan gì đến nguyên chủ Lâm Dĩ Hoan, cũng chính là Đường Hoan hiện giờ.

Nhưng mà..

Tạo hóa trêu ngươi!

A phi, rõ ràng là bọn họ tìm đường chết, một hai phải kéo theo cái pháo hôi là cô! Đường Hoan căm giận bất bình.

Trình Ánh trời sinh tính tình tiêu sái lại khí vũ bất phàm, bắt đầu từ cấp 2 liền bạn gái nối liền không dứt, thêm lên có thể mở một tiệm mạt chược, Lâm Dĩ Nhu yêu một người nam nhân như vậy, chú định là phải trải qua vô số lần thương tâm.

Lần lượt tận mắt nhìn thấy chính mình bị phản bội, lần lượt phân phân hợp hợp, Trình Ánh niên thiếu khinh cuồng trước sau chưa từng biết sửa đổi.

Trình Ánh xem Lâm Dĩ Nhu là vợ tương lai của mình, hắn cảm thấy điểm này liền đủ để khẳng định địa vị của Lâm Dĩ Nhu trong lòng mình. Đến nỗi những nữ nhân khác, hắn bất quá gặp dịp thì chơi mà thôi, người không phong lưu uổng phí thanh xuân, có mấy cái hồng nhan tri kỷ cũng là chuyện bình thường. Chỉ có thể nói người được yêu đều trước sau không sợ hãi như vậy, hắn đơn giản là kết luận Lâm Dĩ Nhu không thể rời xa hắn.

Lại chưa từng nghĩ, người luôn có lúc sẽ thấy mệt.

Lâm Dĩ Nhu rốt cuộc lựa chọn buông tay Trình Ánh sau khi bị thương tổn quá nhiều lần, này ước chừng là lần khiến khí vận chi tử Trình Ánh luống cuống nhất. Nữ nhân hắn cho rằng sẽ vĩnh viễn yêu hắn, lựa chọn nghĩa phản vô cố chia tay, cũng đáp ứng liên hôn cùng Tiêu gia, ngược lại đầu nhập ôm ấp của Tiêu Liệt để tìm kiếm sự an ủi.

Nếu cốt truyện phát triển đến đoạn này liền ngưng hẳn, Đường Hoan cũng không đến mức nói đây là chuyện xưa của tra nam + tiện nữ!

Mẹ nói, khiến người khó có thể tiếp thu nhất chính là, liền ở một đêm trước khi hai nhà Tiêu Lâm liên hôn, Trình Ánh uống đến say mèm, sau đó khóc lóc kể khổ với Lâm Dĩ Nhu, nữ chủ đại nhân mặc kệ sự thật ngày mai chính mình phải làm cô dâu, mạc danh trái tim mềm nhũn, liền đi gặp Trình Ánh, muốn khuyên hắn buông tay.

Khuyên khuyên..

Liền khuyên đến trên giường!

Đường Hoan: . Sa mạc lời.

Khi hai người tỉnh lại thì đã qua ngày hôm sau, Lâm Dĩ Nhu tự thấy có lỗi với Tiêu Liệt, khăng khăng muốn đi tham gia hôn lễ, Trình Ánh thân là khí vận chi tử, tự nhiên là kiêu ngạo từ nhỏ, sao có thể chịu được người mới cùng mình phiên vân phúc vũ luôn mồm nói muốn kết hôn cùng người khác? Vì thế đơn giản hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, đem người đánh ngất mang ra nước ngoài, ở trên một hòn đảo nhỏ ngoài Thái Bình Dương, tới một cái cầm tù play.

Sau khi hai người ở cùng nhau một đoạn thời gian, cảm tình hòa hảo như lúc ban đầu là lời nói phía sau.

Trước nói đến hôn lễ vô luận như thế nào cũng tìm không thấy Lâm Dĩ Nhu, đây mới là nan đề lớn nhất lúc ấy, hai nhà Tiêu Lâm đều có uy tín danh dự, hôn lễ đều mời nhân vật nổi tiếng đến tham gia.

Hủy bỏ hôn lễ?

Chẳng phải khiến người chê cười?

Nói với Tiêu Liệt, Lâm Dĩ Nhu mất tích?

Nam nhân bá đạo cuồng tứ kia chỉ sợ lập tức liền bỏ xuống tất cả khách khứa, đi tìm người.

Vì thế cha mẹ trưởng bối hai nhà Lâm Tiêu sau khi thương nghị, quyết định gạt Tiêu Liệt, tiến hành xong hôn lễ rồi lại nói. Đến nỗi như thế nào tiến hành hôn lễ thuận lợi.. có một Lâm Dĩ Hoan giống Lâm Dĩ Nhu như đúc, này cũng không phải việc khó.

Khách mời lại không thân với Lâm đại tiểu thư, còn ai có thể nhận ra kia không phải Lâm Dĩ Nhu chứ?

Ai ngờ, khách khứa thật là không phát hiện điểm đáng ngờ trong đó, nhưng mà..

Liền ở lúc tuyên thệ trước giáo đường, bị Tiêu Liệt liếc mắt một cái vạch trần, bọn họ rốt cuộc là vẫn xem nhẹ sự nhạy bén của Tiêu Liệt, hắn cùng Lâm Dĩ Nhu là thanh mai trúc mã, sao có thể sẽ không nhận ra nữ nhân mặc áo cưới không phải Lâm Dĩ Nhu.

Vì thế đương trường liền nổi trận lôi đình, phất tay áo bỏ đi! Một đường lái xe, thẳng đến nhà Trình Ánh, muốn tìm ra Lâm Dĩ Nhu!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 55: Chồng yêu cố chấp, anh cút đi (3)

[HIDE-THANKS]
hMySeFd.jpg


Trên đường đi tìm Lâm Dĩ Nhu, tốc độ xe của Tiêu Liệt quá nhanh, nỗi lòng không yên, đã xảy ra tai nạn xe cộ, cực kỳ thảm thiết!

Hai chân chặt đứt không nói, còn thuận tiện cưới một cái hàng giả Lâm Dĩ Hoan, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Trong lần biến cố này, Trình Ánh và Lâm Dĩ Nhu hòa hảo như lúc ban đầu, cảm tình càng sâu hơn trước, Trình Ánh cũng bắt đầu hồi tâm.

Nếu tiểu thuyết chỉ viết đến đây, Đường Hoan còn có thể tự nhủ, đây là chuyện xưa của một tên lãng tử hồi đầu, nhưng..

Mẹ nó, khiến người khó có thể tiếp thu nhất là..

Sau khi Tiêu Liệt bị chặt đứt hai chân trải qua ba năm tối tăm cuồng bạo, sau khi Trình Ánh và Lâm Dĩ Nhu trải qua ba năm ngọt ngọt ngào ngào, khí vận chi tử lại giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vừa lơ đãng liền ngủ nữ cấp dưới của mình, còn liên lụy tới "mạng người"! Lâm Dĩ Nhu lại lần nữa nản lòng thoái chí, lúc này..

Cô ta lại nghĩ đến một thanh mai trúc mã khác của mình -- Tiêu Liệt.

Tuy Tiêu Liệt kết hôn với em gái của mình ba năm, nhưng giữa bọn họ không có tình cảm a, hơn nữa giữa bọn họ chỉ là một hiểu lầm bất đắc dĩ mà thôi! Quan trọng nhất là, Lâm Dĩ Nhu cô không thẹn với lương tâm, cô chỉ là muốn trốn tránh Trình Ánh, nên nhở Tiêu Liệt giúp một chút mà thôi, cô không có ý gì khác.

Đường Hoan: . *!

Tiêu Liệt nhớ tình cũ, thu lưu Lâm Dĩ Nhu, cũng ra tay chèn ép Trình Ánh.

Nếu ba năm trước, Tiêu Liệt còn niệm tình anh em, vậy ba năm sau, Tiêu Liệt phế hai chân đã trở thành ma quỷ cố chấp tối tăm, hắn điên cuồng chèn ép Trình Ánh, chèn ép Trình gia, cơ hồ đem Trình Ánh bức đến đường cùng.

Mà Lâm Dĩ Nhu mắt thấy người mình âu yếm rơi vào đường cùng, đã sớm mềm lòng, nhưng lại không dám nói rõ với Tiêu Liệt.

Vì thế chỉ có thể nhân cơ hội đi công ty đưa cơm cho Tiêu Liệt, nhìn trộm một ít văn kiện bí mật của công ty, sau đó tiết lộ cho Trình Ánh, giúp hắn từ trong kẽ hở tìm được đường sinh tồn..

Tiêu Liệt bên người xuất hiện nội quỷ, gặp gỡ khí vận chi tử vốn là chỉ số may mắn nghịch thiên, tự nhiên là thất bại thảm hại.

Đến cuối cùng, ngược lại bị Trình Ánh làm cho Tiêu gia phá sản, bỏ đi nước ngoài.

Mà Lâm Dĩ Hoan trước sau bất quá là cái pháo hôi không chớp mắt mà thôi..

Lúc mới ra đời, Lâm Dĩ Nhu chặn ở trước, chết sống không chịu sinh ra, làm cho cô bị đè nén trong cơ thể mẹ lâu lắm, thiếu chút nữa hít thở không thông. Liền tính may mắn sống sót, cũng bởi vì sinh ra yếu ớt mà chú định nhiều bệnh đoản mệnh.

Thời điểm kết hôn, chị gái cô mất tích, cha mẹ ngàn cầu vạn cầu cô thay thế tuyên thệ, cô cho rằng chỉ là tuyên thệ mà thôi. Kết quả bởi vì Tiêu Liệt nháo đến một phát không thể vãn hồi, mà khiến cô không thể không gả vào Tiêu gia. Một hôn lễ thảm đạm cỡ nào, một người đứng trong giáo đường như một trò cười.

Kết hôn ba năm, cô chiếu cố Tiêu Liệt suốt ba năm.

Lại chung quy giống một người trong suốt, đánh không lại Lâm Dĩ Nhu lưu lại đáy lòng Tiêu Liệt một nốt chu sa.

Chuyện khác người nhất cô từng làm, ước chừng là ở một lần phát hiện Lâm Dĩ Nhu đang tiết lộ cơ mật công ty của Tiêu Liệt, cùng Tiêu Liệt giải thích muốn vạch trần cô ta. Nhưng Tiêu Liệt căn bản là không tin cô, Lâm Dĩ Hoan lại là một người có lòng tự trọng rất lớn, vì thế trong lúc nhất thời nghĩ sai, bịa đặt chứng cứ..

Chứng cứ do cô bịa ra bị Tiêu Liệt liếc mắt một cái liền chọc thủng.

Lúc ấy Tiêu Liệt bởi vì công ty xảy ra vấn đề, tâm tình không tốt, vì thế nói không lựa lời sỉ nhục Lâm Dĩ Hoan..

Lâm Dĩ Hoan vốn dĩ vì sinh ra yếu ớt, cho nên trái tim có vấn đề, Tiêu Liệt nói không lựa lời, thành cọng rơm cuối cùng áp chết cô, sau khi cô khóc lóc chạy ra khỏi công ty Tiêu Liệt, liền vì bệnh tim tái phát, ngã xuống giữa đường..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 56: Chồng yêu cố chấp, anh cút đi (4)

[HIDE-THANKS]
Uwtd7hf.jpg


Đường Hoan đã tiếp thu hoàn toàn cốt truyện: .

Trong lòng có một vạn câu *.

Có thể là ông trời mắt mù, thế nhưng chọn loại hàng như vậy làm khí vận chi tử.

Nói dễ nghe là phong lưu không kiềm chế được, nói khó nghe, còn không phải là tra nam?

Mà Lâm Dĩ Nhu, một lời khó nói hết!

Khi Đường Hoan tỉnh lại, trời đã khuya.

Nhìn một vết máu trên cánh tay mình, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, tức giận đến cô hận không thể làm Tiêu Liệt đi tìm chết.

Hiện giờ đã là một tháng sau khi Lâm Dĩ Hoan gả đến đây, Tiêu Liệt mới từ phòng chăm sóc đặc biệt xuất viện, đang trong giai đoạn tinh thần suy sút vì biết được hai chân bị phế, hôm nay sở dĩ Lâm Dĩ Hoan bị đánh, là vì muốn khuyên Tiêu Liệt ăn một chút, không cần tự sa ngã, ai ngờ đối phương không biết ơn thì thôi, còn cầm roi đánh cô một cái.

Khí vận chi tử tra! Nữ chính tra! Vai ác boss Tiêu Liệt, cũng mẹ nó tra!

"Hết thảy vì mạng sống." Hệ thống rác rưởi đúng lúc toát ra, giảm bớt ý tưởng một giây bỏ gánh không làm của Đường Hoan.

Đường Hoan nắm chặt nắm tay, cố gắng điều chỉnh nỗi lòng không bình tĩnh của mình..

Đúng, hết thảy vì sống sót!

Chẳng sợ vai ác là cái tra, tôi cũng muốn đẩy hắn lên đỉnh cao nghịch tập!

Vì thế Đường Hoan ôm loại ý tưởng này, hôm sau vẫn nhịn không được ở trước mặt Tiêu Liệt, đem bát cơm nện xuống đất..

Lúc đó, Đường Hoan một giấc ngủ đến giữa trưa, người hầu nhút nhát sợ sệt gõ cửa phòng, báo cho cô Tiêu Liệt vẫn không chịu ăn cơm, Đường Hoan thầm nghĩ liên quan gì đến tôi, rốt cuộc cô là người cực kì mang thù, đánh cô một roi cô có thể nhớ đến thiên hoang địa lão! Nhưng động tác vẫn là thực thành thật, tiếp nhận cái khay trong tay người hầu đi đến phòng Tiêu Liệt.

Rốt cuộc hết thảy vì tồn tại, nếu vai ác boss chết đói, cô còn làm cái quần què gì?

Thiên chi kiêu tử Tiêu Liệt đột nhiên thành một cái tàn phế đi đứng không được, người thường còn không tiếp thu được, huống chi là hắn. Cho nên giờ phút này, Tiêu Liệt cuồng táo phẫn nộ mà lại tự sa ngã.

Sau khi nhìn thấy Đường Hoan, càng thêm phẫn nộ!

Cái.. hàng giả này!

"Cút đi!" Đường Hoan mới vừa đẩy cửa bước vào, nghênh đón chính là một tiếng gầm giận dữ.

"Anh không ăn gì sẽ bị đói chết." Đường Hoan tuy là một cái đậu bức tùy tiện, nhưng cũng giới hạn trong lúc tâm tình cô đang tốt, đối mặt với loại người có thái độ vô lễ này, cô thông thường đều lựa chọn dùng một câu nghẹn chết đối phương!

Tiêu Liệt tức giận đánh một roi lại đây, Đường Hoan nhanh chóng nhảy về sau một bước, lại mặt vo biểu tình bồi thêm một câu: "Cho dù anh đói chết, người anh muốn vẫn như cũ không chiếm được."

"Cô cút ra ngoài cho tôi!" Tiêu Liệt càng thêm phẫn nộ.

Đường Hoan mười phần ác liệt mà dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiêu Liệt: "Anh sở dĩ tức giận, là vì bị dẫm trúng chân đau."

Hệ thống: . Có thể nói thực mang thù, còn không phải đánh cô một roi thôi sao?

Tiêu Liệt khó thở, giãy giụa đẩy xe lăn đến bên cạnh cái bàn, sau đó cầm lấy dao gọt hao quả trên bàn, liền ném về phía Đường Hoan. Dao gọt hoa quả kia lóe ánh sáng lạnh, nếu không phải Đường Hoan trốn mau, cái dao kia có thể cắm giữa đầu cô rồi!

Đường Hoan thậm chí có thể tưởng tượng được, dao hoàn toàn cắm vào đầu, phát ra một tiếng "phập".

Tức khắc trong lòng bực bội, tùy tay liền đem cả khay lẫn bát cơm nện xuống bên chân Tiêu Liệt, rau cơm thịt cá vãi đầy đất, nước canh nóng hầm hập bắn tung tóe trên ống quần Tiêu Liệt, một mảnh hỗn độn.

"Thích ăn thì ăn, không ăn thì đói chết cũng được! Một đại nam nhân vừa chịu suy sụp liền tự sa ngã, không gượng dậy nổi, còn trút giận trên người tôi, anh thật đúng là một tên đàn ông!" Lời này của Đường Hoan tưa như chế nhạo tựa như trào phúng, nói xong trực tiếp đóng sầm cửa đi mất.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 57: Chồng yêu cố chấp, anh cút đi (5)

[HIDE-THANKS]
w5gwbb6.jpg


Ngoài cửa người hầu nơm nớp lo sợ: "Thiếu phu nhân, thiếu gia ngài ấy.."

Trong khoảng thời gian này cũng chưa từng thấy nữ nhân nhì qua có vẻ bệnh tật yếu đuối này phát giận, không nghĩ tới một khi nổi giận, thế nhưng ngay cả thiếu gia cũng dám dỗi!

Đường Hoan trừng mắt nhìn người hầu một cái: "Hắn không chịu ăn cơm, tôi còn có thể kề dao trên cổ buộc hắn ăn sao? Nếu chính hắn một hai phải đi tìm chết, vậy thì từ giờ trở đi cũng đừng ai động hắn!"

Ai thèm quản anh, tên cặn bã!

"Nhưng mà, thiếu phu nhân.."

Người hầu còn muốn nói gì đó, Đường Hoan chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, lời nói của đối phương tự nhiên nuốt xuống, không dám lại nhiều lời.

"Ký chủ thân ái, cứ như vậy vứt vai ác sang một bên thật sự tốt sao? Vạn nhất thật sự chết đói thì làm sao bây giờ?" Trong âm thanh của hệ thống rác rưởi mang theo vài phần lấy lòng.

"Có cái gì không tốt? Cậu đều nói hắn là vai ác boss, sao lại dễ dàng đói chết như vậy?" Đường Hoan đúng tình hợp lý nói.

Hệ thống cơ hồ là mộng bức, một câu phản bác này quá cường thế, nó thế nhưng không còn lời nào để nói.

"Nhưng mà cô phải hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến a." Tức đến dậm chân nha, này mẹ nó có đem nhiệm vụ để vào mắt hay không? Ký chủ nhà người ta đều cuồng túm khốc huyễn hoặc là ngoan ngoãn nghe lời, ký chủ của mình sao lại không bớt lo như vậy? "Cô xé rách mặt với Tiêu Liệt, còn như thế nào công lược hắn? Nâng đỡ hắn?"

"Nhân tra đương nhiên phải dùng phương pháp trị nhân tra, cái loại nhân tra như Tiêu Liệt, xuất thân cao quý như vậy, từ nhỏ người đối tốt với hắn rất nhiều, đối với hắn ngàn tốt vạn tốt, hắn đều sẽ không biết tôi tốt." Trên đường trở về phòng, đi ngang qua phòng khách, Đường Hoan thuận tay lấy hạt dưa ngũ vị hương trên bàn trà, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện.

".. Nói như cô có phương pháp trị nhân tra thật ấy!" Thế giới trước, cũng không biết là ai, bị Phó Liệt dưỡng đến như một phế nhân, cả ngày trừ ăn ra là ngủ, cũng không thấy có cái kỹ năng cuồng túm khốc huyễn gì.

"Đương nhiên là tôi có." Đường Hoan nói phá lệ chém đinh chặt sắt, "Đối phó loại chó con cố chấp thành tính này.."

Chó con? Hệ thống mộng bức, đang yên đang lành mắng người ta làm gì!

"Liền phải so với hắn càng cường thế, liền tính tôi không có bản lĩnh gì, cũng nhất định phải biểu hiện đến so với hắn càng cường! Đừng chiều tật xấu của hắn, thời điểm nên đánh thì đánh, nên ngược thì cứ yên tâm lớn mật ngược."

Ông trời! Như vậy cũng đúng?

Hệ thống quả thực bị Đường Hoan hù đến sửng sốt.

Rốt cuộc bản lĩnh khác Đường Hoan không có, nhưng cô từ nhỏ liền lớn lên ở cô nhi viện, lưỡi xán liên hoa*, chết đều có thể bị cô nói thành sống, chỉ cần cô muốn, chuyện quỷ quái gì cô cũng bịa ra được, còn làm người khác cảm thấy rất có đạo lý.

*lưỡi xán liên hoa: Ăn nói tài tình, khiến người nghe tin phục

Hệ thống không hiểu ra sao: "Vậy trước kia cô đã thuần phục được nhiều ít nhân tra?" Lợi hại lợi hại!

"Chưa thuần phục nhân tra, chỉ từng thuần phục một con chó mà thôi. Khi còn nhỏ tôi nhặt được một con chó con, hẳn là bị kẻ có tiền vứt bỏ, tính cách đặc biệt cố chấp, sau khi bị tôi nhặt về nhà còn đặc biệt coi thường tôi, một bên ăn của tôi ở của tôi, một bên hướng về phía tôi sủa như điên.."

Đường Hoan ý vị thâm trường cười cười.

"..."

Hệ thống không tự chủ được liền đánh cái rùng mình.

Tuy Đường Hoan nhìn qua là một người tùy tiện, nhưng từ nhỏ ở cô nhi viện chịu đựng quá nhiều khi dễ cùng trắc trở, sao có thể thật sự lạc quan trong sáng, chẳng qua thói quen dùng tính cách đậu bức tới che dấu ý tưởng có chút chán đời của mình mà thôi.

Tiểu thiên sứ chân chính thiện lương, sẽ lựa chọn dùng tình yêu tới cảm hóa loại chó con cố chấp này, ừ, còn có Tiêu Liệt.

Nhưng mà, Đường Hoan.. cô tuy không phải người cùng hung cực ác gì, nhưng cô là một người vô tâm vô phế không chút liên quan gì đến hai chữ thiện lương này.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 58: Chồng yêu cố chấp, anh cút đi (6)

[HIDE-THANKS]
aWef0Fd.jpg


Hệ thống: . Tôi có một loại dự cảm xấu.

Đường Hoan mỉm cười: Dự cảm của cậu là đúng.

"Tôi cảm thấy cô là vì hắn đánh cô một roi.." Quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm, thật sự là quá mang thù!

Đường Hoan tiếp tục mang thù: Tôi cũng sẽ nhớ kỹ cậu.

"..."

Hệ thống không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy có chút run bần bật.

Đường Hoan đối với Tiêu Liệt hoàn toàn không có kiên nhẫn dễ nói chuyện như lúc trước đối với Phó Liệt, nói làm Tiêu Liệt bị đói, lúc sau thật đúng là không có lại đi quản hắn. Nguyên bản là có người hầu muốn đưa cơm vào, sau khi bị Đường Hoan lạnh lùng nhìn chằm chằm vài lần, liền không dám tự chủ trương nữa.

Một người vốn là thân thể suy yếu có thể chịu đói nổi mấy ngày, Tiêu Liệt đói đến cuối cùng, cơ hồ trước mắt một mảnh đen nhánh, hơi thở thoi thóp.

Hẳn lẳng lặng ngồi trên xe lăn, ánh mắt gục xuống nhìn về hướng cửa phòng.

Có một âm thanh nói cho hắn, đi ra ngoài! Từ cánh cửa này đi ra ngoài! Sau đó lại lần nữa tỉnh lại! Sớm hay muộn cũng có một ngày, đem những người làm lơ hắn, coi hắn như phế nhân, tra tấn một đám người đó cho đến chết!

Một âm thanh khác lại châm chọc mỉa mai: A, Tiêu Liệt, mày hiện tại chính là mọt phế vật bị liệt hai chân, tồn tại chỉ như một con chó sống tạm bợ mà thôi!

Mày tồn tại làm gì?

Mày tồn tại chỉ có thể trở thành chuyện cười cho người khác chế nhạo!

Xem đi, Tiêu gia đại thiếu gia Tiêu Liệt đã từng cao cao tại thượng cỡ nào, hiện tại hắn chỉ là một kẻ đáng thương! Chặt đứt một đôi chân, nếu tôi là hắn, tôi đã sớm tự sát!

Hai âm thanh bất đồng không ngừng đan chéo bên tai, một cái khuyên hắn lần nữa tỉnh lại, một cái khác xúi giục hắn cứ như vậy từ bỏ. Một tia sáng cuối cùng trong đôi mắt Tiêu Liệt vụt tắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy cửa phòng tựa hồ bị người mở ra, mơ hồ không rõ, sau đó liền mất đi ý thức.

Thời điểm Đường Hoan đẩy cửa đi vào, chỉ nhìn thấy Tiêu Liệt không có tiếng động gục đầu trên xe lăn, bất tỉnh nhân sự.

Chẳng lẽ..

Chết đói thật?

Ai da mẹ ơi! Nhanh chóng bước đến, run rẩy vươn một ngón tay đặt dưới mũi Tiêu Liệt. Còn may còn may, còn có hô hấp, liền biết người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm, đặc biệt là loại cặn bã này, chỗ nào dễ dàng chết như vậy.

Kêu người hầu chuẩn bị cháo trắng, sau đó lại sai người nâng Tiêu Liệt từ xe lăn đến trên giường.

Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, Đường Hoan mười phần gian nan nâng Tiêu Liệt từ trên giường dậy, đặt gối đầu sau lưng hắn, sau đó trực tiếp nhét cái muỗng vào trong miệng người ta, động tác thực nhanh chóng, hơn nữa thực thô bạo!

Tiêu Liệt bị đói xỉu, khi nước cháo đưa đến bên miệng, lập tức liền theo bản năng nuốt, cũng không rảnh bận tâm động tác của Đường Hoan có bao nhiêu thô lỗ, đút mọt chén cháo cơ hồ làm dơ một tảng lớn quần áo trước ngực hắn!

Sau khi đút hết hơn nửa chén cháo, Đường Hoan tùy tiện lấy một cái khăn bên cạnh, xoa xoa trên mặt Tiêu Liệt, sau đó lại xoa xoa vài hạt cơm rơi trên quần áo trước ngực hắn, lại xoa xoa nước cháo dính trên chăn. Chậm rãi đem người đặt lại trên giường nằm, tay chân lưu loát dứt khoát giúp Tiêu Liệt đắp chăn.

Còn ở một bên tự nhủ: "Tôi mẹ nó thật là một người lương thiện, đánh tôi một roi, thế nhưng tôi còn cẩn thận tỉ mỉ như vậy mà đút hắn ăn cháo, này liền tính, thế nhưng còn giúp hắn lau miệng."

Hệ thống rác rưởi đã chứng kiến hết thảy: .

Hạn hán lời! Sa mạc lời! Độc nhất là lòng dạ đàn bà!

"Người này a, sao lại tiện như vậy, có thể sống thật tốt lại một hai phải tự mình tìm đường chết, có cơ hội lật bàn, lại một hai phải bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc. Cũng không biết là làm cho ai xem, bị liệt chân liền muốn sống muốn chết, cũng không biết nghĩ, trên đời này người đáng thương hơn hắn còn rất nhiều, ai mà không vừa khóc vừa cắn răng kiên trì."

Sau khi Đường Hoan đắp chăn cho Tiêu Liệt xong, lại kéo toàn bộ bức màn trong phòng ra.

Ban ngày ban mặt, vừa không mở cửa sổ vừa không mở cửa phòng, ngay cả màn cũng che kín mít, trong phòng đều có một cỗ mùi lạ. Cô sửa sang lại phòng một chút, có ngụ ý nói..[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back