Welcome! You have been invited by OreoL to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 30: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (29)

[HIDE-THANKS]Mễ Tuyết Nhi hừ lạnh:

"Bạch Tô, tôi vốn dĩ cũng không tin cô lại dám ăn trộm đồ vật quý giá như vậy, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, vòng cổ rơi ra từ người cô trước mắt bao nhiêu người, cô còn muốn chối sao?"

"Con trai, trước đừng gấp, có lẽ việc này có hiểu lầm cũng không chừng."

Cố Nam Hân tiến lên ngăn cản Tạ Qua gọi điện thoại, nhìn Bạch Tô nói:

"Tiểu Tô đừng sợ, giải thích rõ ràng chuyện này là được, a di tin tưởng cháu."

"A di.."

Bạch Tô còn chưa nói hết câu, đã bị Cố Nam Thành lạnh lùng ngắt lời:

"Kêu Cố tiểu thư."

Khóe miệng Bạch Tô giật giật:

"Cố tiểu thư, vòng cổ này không phải cháu lấy."

Mễ Tuyết Nhi trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt tươi cười nói:

"Nếu Bạch Tô không thừa nhận, cũng không có cách nào, thôi bỏ đi Tạ Qua."

Tạ Qua một phen hất tay Mễ Tuyết Nhi ra, cả giận nói:

"Không phải đồ nhà cô, cô đương nhiên không sao."

Cậu ta nhìn về phía Cố Nam Hân:

"Mẹ, không thể bởi vì cô ta đã từng cứu mẹ, liền coi như không có việc gì được đây là hành vi trộm cắp, bản tính cô ta vốn là như vậy, nếu không hảo hảo giáo huấn, có lẽ về sau sẽ đem đồ nhà chúng ta lấy hết."

Nghe đến đó Cố Nam Hân khó xử hết nhìn Tạ Qua lại nhìn Bạch Tô, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mễ Tuyết Nhi thấy vậy, cong cong khóe miệng, thấy kế hoạch đã được thực hiện, mọi chuyện nếu cứ đi theo hướng này, cuối cùng làm loạn đến quan hệ Bạch Tô với Cố gia lạnh nhạt, như vậy gia đình này mới có thể đem hết tội đổ lên đầu Bạch Tô.

Cố Nam Thành mắt ngày càng lạnh nhìn Mễ Tuyết Nhi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, trừ bỏ hắn, người muốn tổn thương Bạch Tô, hắn một cái đều sẽ không bỏ qua!

Bạch Tô vẫn chưa để ý tới Cố Nam Hân cùng Tạ Qua, mà là quay đầu đi, nhìn Mễ Tuyết Nhi nói:

"Tôi cho cô một cơ hội nữa, cái này có phải cô trộm không? Vòng này là cô đụng tôi mới rơi ra, vậy nên mới bôi nhọ tôi, đúng hay không?"

"Bạch Tô, cô bị sợ tới ngu rồi?"

Mễ Tuyết Nhi đắc ý nhìn Bạch Tô, lúc cô ta lên lầu lấy vòng cổ, đã sớm xem qua, không có camera, hôm nay dù Bạch Tô có trắm cái miệng cũng không cãi được.

"Không cần chối nữa, thừa nhận là cô trộm, khẩn cầu Tạ Qua tha thứ, nói không chừng cậu ấy còn sẽ mềm lòng không báo nguy."

Mễ Tuyết Nhi một bộ dáng xem náo nhiệt.

"Đừng nói nữa, chính là Bạch Tô cố ý trộm vòng cổ, tôi lập tức báo nguy."

Tạ Qua nói xong liền muốn gọi điện thoại.

Bạch Tô bình tĩnh mà hài hước nhìn hai người diễn trò cong cong môi:

"Tạ thiếu gia, cậu hà tất phải vội vã nhận định là tôi trộm, xem video này xong rồi nói cũng không muộn."

Video? Mễ Tuyết Nhi sắc mặt trắng nhợt, chẳng lẽ..

Bạch Tô lấy di động thời cũ ra, bấm vào video truyền tin, Mễ Tuyết Nhi thấy vậy, muốn tiến lên, muốn làm rơi cái điện thoại của cô, di động hỏng rồi xem Bạch Tô còn chứng minh thế nào!

Mễ Tuyết Nhi đang muốn động thủ đã bị Cố Nam Thành sớm đã phòng bị cầm khăn tay hất ngã, cảm giác cách một lớp khăn, một bộ quần áo, tay cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Mễ Tuyết Nhi làm Cố Nam Thành cảm giác được sự ghê tởm.

Hắn không vui nhíu mày, ném Mễ Tuyết Nhi qua một bên giống như ném một con chó.

Mễ Tuyết Nhi không cam lòng mà bò dậy, con mắt sắc bén hình viên đạn của Cố Nam Thành bay tới, Mễ Tuyết Nhi sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Bạch Tô click mở video, video truyền tới hình ảnh Mễ Tuyết Nhi lén lút ở phòng trang sức của Cố Nam Hân tìm tìm kiếm kiếm, tuy rằng thời gian chỉ có năm giây, nhưng đã đủ để chứng minh rằng kẻ trộm đồ vật này chính là Mễ Tuyết Nhi!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 31: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (30)

[HIDE-THANKS]Mễ Tuyết Nhi trăm triệu không nghĩ tới, Bạch Tô không chỉ theo dõi cô ta mà còn quay video chứng cứ cô ta lén lút trộm đồ.

Cố Nam Hân nhìn thấy trộm kẻ trộm vòng cổ của bà là Mễ Tuyết Nhi, vẻ mặt giận dữ mà nhìn cô ta nói:

"Hóa ra là cô, tay chân cô sao lại không sạch sẽ như vậy a, tuổi còn nhỏ lại dám trộm đồ vật hãm hại người khác, tâm địa của cô sao có thể độc ác như vậy!"

"Cháu.."

Mễ Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch, trong mắt hàm chứa nước mắt, muốn tìm cớ giải thích, lại không biết nói cái gì, đáng thương vô cùng mà khóc lên:

"Cháu rất xin lỗi.."

Không chỉ có Mễ Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch, Tạ Qua sắc mặt cũng xanh mét, cậu ta một mặt phẫn nộ nhìn về phía Mễ Tuyết Nhi, mặt kia muốn xin lỗi Bạch Tô, cậu ta hiểu lầm Bạch Tô, cậu ta lại hiểu lầm cô, làm sao bây giờ, hình tượng của cậu ta trong mắt Bạch Tô khẳng định đã sụp đổ hoàn toàn!

"Bạch Tô, tôi không.."

Tạ Qua muốn xin lỗi lại bị Bạch Tô một phen đánh gãy, cô chán ghét nhìn cậu ta, giọng nói vẫn không có chút cảm xúc dư thừa nào:

"Đây là bạn gái của Tạ thiếu gia sao, hôm nay tôi đúng là được mở rộng tầm mắt rồi."

Tạ Qua nghe đến ngốc tại chỗ, cảm thấy bị Bạch Tô nói chuyện cực kỳ không nể mặt cậu ta, trong lòng thêm càng oán hận Mễ Tuyết Nhi, cậu ta nhìn về phía Mễ Tuyết Nhi:

"Cô mau cút đi, đừng làm chướng mắt tôi, từ nay về sau chúng ta không có bất luận quan hệ gì, tôi cấm cô nói chuyện chúng ta từng hẹn hò, nếu không đừng trách tôi!"

"Tạ Qua.."

Mễ Tuyết Nhi nước mắt "Ào ào" chảy ra, khóc đến giọng cơ hồ đều nghẹn ngào.

"Cút!"

Tạ Qua mất kiên nhẫn, nhìn cô ta giọng trầm xuống nói:

"Nếu không phải xem đến mặt mũi cô vẫn còn là bạn gái tôi, tôi đã sớm tống cô vào tù rồi."

Mễ Tuyết Nhi sợ tới mức thân thể cứng đờ, tầm mắt nhìn về phía mọi người ở đây, tất cả mọi người thờ ơ lạnh nhạt, không ai nguyện ý vì cô ta nói chuyện, Mễ Tuyết Nhi không cam lòng cũng đành phải bước chân chậm rãi đi về phía cửa lớn, chậm rãi rời khỏi biệt thự Tạ gia.

Bạch tô nhìn bóng dáng cô ta khuất dần, trong mắt không chút gợn sóng, tất cả đều là cô ta tự làm tự chịu.

Huống hồ đời trước nguyên chủ vì giúp Mễ Tuyết Nhi, bị Tạ Qua hại thảm, Mễ Tuyết Nhi một chút ý tứ cũng không muốn ra tay giúp nguyên chủ, không những vậy nguyên chủ còn bị toàn trường cô lập, cuối cùng bất đắc dĩ phải chuyển trường.

Cho nên Bạch Tô là dùng chiêu thức ăn miếng trả miếng, cô đã xuyên vào thân xác của nguyên chủ đương nhiên phải giúp nguyên chủ báo thù, cô cũng muốn Mễ Tuyết Nhi bị toàn cao trung Ngạn Xuyên cô lập, cuối cùng chịu không nổi đả kích, bắt buộc phải chuyển trường rời đi, như vậy nhiệm vụ của cô sẽ được tính là hoàn thành.

Cố Nam Thành nhìn Mễ Tuyết Nhi ánh mắt lại càng âm trầm đáng sợ, khi dễ nữ nhân của hắn, tưởng việc này đơn giản giải quyết nhanh như vậy, sao có thể!

Mễ Tuyết Nhi đi rồi, Cố Nam Thành cùng Bạch Tô cũng rời đi, Tạ Qua ngồi trên sô pha đứng ngồi không yên, cuối cùng quyết định tự mình đi tìm Bạch Tô chính thức nói lời xin lỗi mới tốt, vì thế cậu ta lập đứng đứng lên vội vàng chạy ra ngoài.

"Hôm nay em cũng rất bình tĩnh nhỉ?"

Ở bãi đậu xe Tạ gia, Cố Nam Thành đột nhiên dừng lại bước chân mở miệng nói.

Bạch Tô giờ phút này tâm tình rất tốt, hiện giờ cô chỉ cần ngồi chờ đến lúc Mễ Tuyết Nhi chuyển trường, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thế giới này, nghĩ đến đây cô cũng kho cong keo kiệt cùng Cố Nam Thành nói chuyện khóe miệng nhịn không được mang theo ý cười:

"Là Mễ Tuyết Nhi sử dụng chiêu thức quá cũ kỹ, hơn nữa cô ta lên lầu tiếng bước chân rất lớn, làm tôi không thể không hoài nghi cô ta có phải muốn làm việc xấu gì không."

Đêm nay ánh trăng rất sáng, ánh trăng thuần khiết phả lên mặt Bạch Tô, làm làn da vốn đã trắng nõn của cô lại càng phát ra ánh sáng mê người.

Thiếu nữ có ngũ quan tinh xảo, đôi con ngươi màu nâu tĩnh lặng như thu thủy, môi đỏ hơi cong, vô cùng lay động nhân tâm, Cố Nam Thành xem đến sửng sốt, nhịn không được cúi đầu chiếm lấy môi cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 32: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (31)

[HIDE-THANKS]Hắn đột nhiên hành động làm khéo miệng Bạch Tô vốn đang mỉm cười dần dần cứng đờ.

Tạ Qua vô cùng lo lắng chạy ra khỏi cửa, không ngờ điều cậu ta nhìn thấy lại là cảnh hai người ôm hôn nhau, Tạ Qua ngạc nhiên, sững sờ tại chỗ, cảm giác như có cái đinh ghim chân cậu ta lại vậy.

Tiểu cữu cữu và Bạch Tô sao có thể cùng nhau.. Tạ Qua nhịn không được đôi tay đều run rẩy.

Trước kia cậu ta không biết tại sao lại luôn chú ý tới Bạch Tô, tuy rằng trong lòng cảm thấy cô rất phiền và hay đối nghịch với cậu ta, thật là chán ghét, nhưng cậu ta vẫn nhịn không được để ý tới cô, Tạ Qua không biết điều này là gì.

Nhưng ngay lúc này, Tạ Qua biết đó là vì cái gì, trong lòng chua xót cùng ghen ghét, làm cậu ta rõ ràng chính xác nhận thức được một điều: Cậu ta thích Bạch Tô!

Tạ Qua hít sâu một hơi, cúi đầu xoay người lại lặng yên không một tiếng động trở về Tạ gia.

Tiểu cữu cữu thực lực cường đại, trong lòng cậu ta biết rõ nếu mặt ngoài cùng Tiểu cữu cữu tranh giành Bạch Tô, tye lệ thành công là rất thấp, nhưng nếu cậu ta xuống tay từ Bạch Tô thì sao?

Nếu gạo nấu thành cơm, dù Tiểu cữu cữu muốn ngăn cản cũng chỉ có thể đem Bạch Tô nhường lại cho cậu ta.

Ánh mắt Tạ Qua hiện lên tia ngoan tuyệt, sự chiếm hữu điên cuồng trong người làm cậu ta bắt đầu lên kế hoạch như thế nào mới có thể tiếp cận Bạch Tô.

Sau khi Bạch Tô cùng Cố Nam Thành trở lại Cố gia, hai người đều có chút đói bụng, Cố Nam Thành mở tủ lạnh hâm nóng đồ ăn lại làm bữa ăn khuya nho nhỏ.

"Anh vẫn luôn rất tò mò, chiêu thức em chế ngự kẻ bắt cóc là học từ đâu mà ra?"

Cơm nước xong cuôi, Cố Nam Thành đột nhiên không đầu không đuôi mở miệng hỏi.

Ánh mắt hắn ép sát Bạch Tô không bỏ, cô cảm giác được cảm giác áp bách dày đặc, nếu là người bình thường nói như vậy, cô đã sớm thừa nhận không thèm thừa lời nói dấu rồi, nhưng Bạch Tô không có can đảm nói như vậy với hắn, cô chột dạ nuốt nước miếng nói:

"Một thiếu nữ học võ để bảo vệ bản thân là bình thường."

Cố Nam Thành khóe môi cười đầy tà khí nói:

"Chưa từng thấy quá một nữ sinh có thể lớn mật nám dây điện bay qua lượn lại trên không trung từ tòa nhà cao nhất đối diện sang một tòa nhà khác."

Bạch Tô biết hắn trêu ghẹo cô, đành phải da mặt dày nhún nhún vai nói:

"Việc này đương nhiên phải có dũng khí, với lại người tôi cứu là a di.."

"Kêu Cố tiểu thư!"

Cố Nam Thành âm thanh có chút bất mãn.

Mắt Bạch Tô trợn tròn, làm gì có ai lại bá đạo cưỡng ép con gái nhà lành mà điệu bộ lại nghiêm túc như hắn chứ.

"Tại sao lại không được kêu a di?"

"Nếu em muốn gọi thì cũng có thể gọi là Cố tiểu thư hoặc là.. chị dâu!"

Cố Nam Thành cười xấu xa nói.

Bạch Tô cảm giác bản thân đang tự đi vào miệng cọp vậy, cô quyết định bỏ qua đề tài này:

"Chuyện lúc đó rất nguy cấp, ai có thể đoán trước được điều gì chứ."

"Nha đầu nhanh mồm dẻo miệng, về sau không được làm việc nguy hiểm như vậy."

Cố Nam Thành vừa nói vừa duỗi tay xoa xoa tóc cô, ánh mắt dịu dàng, ôn nhu khiến người khác trầm luân:

"Mọi việc đã có anh lo."

Tim Bạch Tô đập 'thình thịch thình thịch' liên hồi, cô đột nhiên cúi đầu không dám nhìn hắn. Hai người cứ như vậy trải qua một đêm.

Cao trung Ngạn Xuyên.

Mễ Tuyết Nhi tan học vừa mới đi ra ngoài trường học không lâu, đã đụng phải mấy tên lưu manh ở cao trung tam lưu cách vách.

"Mễ Tuyết Nhi? Nghe nói cô rất lợi hại a, ngay cả đồ của Tạ gia mà cũng dám trộm."

Mấy tên côn đồ ngăn cản mọi đường đi của Mễ Tuyết Nhi.

"Các anh muốn gì? Hiện giờ trời còn sáng, nếu các anh dám làm bậy tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát báo nguy."

Mễ Tuyết Nhi sợ hãi tột cùng, vội vàng lấy di động ra muốn báo nguy.

Một tên côn đồ trong số đó tiến lên quăng điện thoại của cô ta ra xa:

"Tiện nhân, mày dám!"

"Bốp!"

Một cái tát rơi xuống trên mặt Mễ Tuyết Nhi.

Mễ Tuyết Nhi ngã trên mặt đất, bên má đau rát, cô ta bụm mặt nước mắt không ngừng rơi, nhìn người qua đường chỉ sợ tránh không kịp căn bản không nghĩ muốn cứu cô ta, đúng lúc này cô ta nhìn thấy một người, đôi mắt đột nhiên sáng ngời:

"Tạ Qua, Tạ Qua, cứu em! Cứu em!"

Mấy tên côn đồ thấy Tạ Qua đi về phía này, trong lòng căng thẳng sợ Tạ Qua vì Mễ Tuyết Nhi mà giáo huấn bọn họ, lại không nghĩ rằng, Tạ Qua chỉ lạnh lùng nhìn Mễ Tuyết Nhi, căn bản không có ý ra tay bảo vệ, sau đó tàn nhẫn xoay người rời đi.

Mễ Tuyết Nhi khóc càng lớn, vươn tay muốn bắt ống quần của Tạ Qua:

"Tạ Qua, đừng đi! Tạ Qua, em biết sai rồi, anh cứu em được không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 33: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (32)

[HIDE-THANKS]Mễ Tuyết Nhi ôm chặt chân Tạ Qua nước mắt không ngừng rơi:

"Tất cả đều là em sai, Tạ Qua em biết sai rồi, anh mể tình chúng ta từng kết giao giúp em lần này thôi, em bảo đảm về sau sẽ không quấn lấy anh."

Đối mặt với sự khóc lóc thương tâm của cô ta, trên mặt Tạ Qua một chút biểu cảm dao động cũng không có, tuyệt tình đá văng Mễ Tuyết Nhi ra.

"Chẳng lẽ trước đó không phải là cô sao?"

Tạ Qua lạnh lùng nói, trên mặt lộ ra sự không kiên nhẫn:

"Lần trước xúi tôi tính kế Bạch Tô là cô, đăng tin bôi nhọ Bạch Tô cũng là cô, trộm vòng cổ hãm hại Bạch Tô cũng là cô!"

"Tính kế, bôi nhọ, hãm hại, Mễ Tuyết Nhi cô trừ bỏ mặt ngoài luôn tỏ vẻ vô tội ra thì có mặt nào tốt chứ, luôn tổn thương người khác, còn muốn kéo tôi xuống nước, chính cô khiến mối qua hệ của tôi và Bạch Tô trở nên xấu đi!"

Mắt Tạ Qua hiện lên tia huyết lệ, hung hăng trừng mắt nhìn Mễ Tuyết Nhi một cái, sau đó không lưu tình chút nào mà rời đi, Mễ Tuyết Nhi bị Tạ Qua nhìn chằm chằm đến thân thể cứng đờ, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Giờ phút này trong lòng cô ta tràn ngập hận ý, Bạch Tô! Tất cả là tại cô, mọi chuyện đều là từ cô mà ra! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt, vĩnh viễn không thể lật mình! "

" Ngay cả Tạ thiếu gia cũng không muốn cứu loại ti tiện như mày, tao xem hôm nay còn có ai tới cứu mày! "

Tên côn đồ vẫy vẫy tay với mấy người khác:

" Kéo cô ta vào đi. "

Mấy người xách Mễ Tuyết Nhi vào ngõ nhỏ, kỳ thật bọn họ cũng không dám thật sự làm chuyện gì với Mễ Tuyết Nhi, chỉ là đánh cô ta vài cái, chiếm tiện nghi của cô ta một chút mà thôi.

Làm như vậy đã có thể đả kích được nội tâm cô ta, lại có thể làm Mễ Tuyết Nhi ở trong mắt người ngoài mất hết trong sạch, lại không có lưu chứng cứ, Mễ Tuyết Nhi dù muốn báo nguy cũng không được.

Bạch Tô hoàn thành nhiệm vụ một tháng làm bảo tiêu của Cố Nam Thành, chuẩn bị trở lại cao trung Ngạn Xuyên, cô đã nghe loáng thoáng tin tức trên diễn đàn rằng Mễ Tuyết Nhi viết đơn xin nhà trường nghỉ vài tháng.

Chỉ là xin nghỉ không có chuyển trường a? Bạch Tô có chút thất vọng, nếu hôm nay Mễ Tuyết Nhi trực tiếp chuyển trường vậy nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành rồi.

Buổi chiều tan học, Bạch Tô đi ra cổng trường vừa liếc mắt đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, một nam nhân mặc tây trang bước xuống:

" Bạch tiểu thư, Cố tổng muốn mời ngài đi một chuyến. "

Bạch Tô nhíu mày:

" Sao lại đổi người lái xe rồi? "

Nam nhân mặt vô biểu tình mở cửa ra hiệu cô lên xe:

" Hắn xin nghỉ. "

Trừ tài xế, Bạch Tô không thấy có chỗ nào không thích hợp, không do dự, cô lên xe.

Nam nhân lái xe cũng không có đưa Bạch Tô đi tới tập đoàn Cố thị, mà là đi vùng ngoại thành, tài xế đưa Bạch Tô đến một căn biệt thự rất xa thành phố:

" Bạch tiểu thư, Cố tổng đang đợi ngài trong đó, ngài trực tiếp đi vào đó là được. "

Để lại lời nói này, nam nhân lập tức lái xe rời đi, không giải thích gì thêm.

Cửa cũng không có khóa, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn bên trong có một thân ảnh cao cao, Bạch Tô hơi ngẩn người một chút rồi đi qua:

" Cố tổng, anh kêu tôi tới nơi này làm cái gì? "

" Tạ Qua? Như thế nào là cậu, chú nhỏ của cậu đâu. "

Đi vào càng sâu Bạch Tô mới thấy rõ người bên trong là Tạ Qua.

Tạ Qua sắc mặt trầm tĩnh, một câu cũng không nói, chỉ nhìn Bạch Tô thổi một hơi, một làn khói trắng phủ lên mặt Bạch Tô.

Bạch Tô không hề phòng bị dưới tình huống này hít vào một ngụm khói trắng, tức khắc Bạch Tô cảm thấy thân mình mềm nhũn, cả người không có sức lực, thân thể cũng hướng mặt đất ngã xuống.

Tạ Qua kịp thời ôm lấy cô, sắc mặt lúc này rốt cuộc mới lộ ra ý cười:

" Bạch Tô, em là của anh!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 34: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (33)

[HIDE-THANKS]"Tạ Qua! Anh muốn làm gì?" Bạch Tô xụi lơ trong ngực Tạ Qua, bị hắn ta bế tới một căn phòng trên tầng hai, cô khẩn trương nói chuyện rời đi sự chú ý của hắn ta rồi sờ điện thoại trong túi quần.

"Muốn làm gì? Đương nhiên là muốn có được em, không phải trước kia em rất thích anh sao? Qua ngày hôm nay, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."

Tạ Qua khóe môi treo lên nụ cười đắc ý, bởi vì tâm tình kích động và cao hứng, hắn ta ôm Bạch Tô lên lầu càng nhanh hơn.

Lúc sau hắn ta lẩm bẩm trong miệng:

"Tiểu cữu cữu rất xin lỗi, chuyện gì cháu cũng nghe lời, chỉ riêng việc này là không được. Chú hãy nhường Bạch Tô cho cháu đi."

"Em cũng nghĩ quá đơn giản rồi, em không thể thoát được đâu!"

Tạ Qua đặt Bạch Tô lên giường, sau đó trực tiếp giật lấy điện thoại của Bạch Tô đập xuống đất, trong lòng Bạch Tô trầm xuống, tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, cô gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến, cố gắng bình tĩnh nói.

"Anh cho rằng làm vậy là có thể có được tôi sao?"

Tạ Qua đang chuẩn bị cởi áo sơ mi của Bạch Tô ra nghe thấy lời này của cô động tác trên tay cũng dừng lại, hắn ta hỏi:

"Em có ý gì?"

"Anh cho rằng làm những chuyện này với tôi, tôi sẽ cam tâm tình nguyện đi theo anh sao? Tạ Qua, anh cũng quá ngây thơ rồi, Bạch Tô tôi nếu đã không muốn thỏa hiệp thì dù anh có lấy dao kề cổ tôi tôi cũng sẽ không đồng ý đâu!"

Bạch Tô nhìn Tạ Qua khinh thường đến cực điểm, nghiêm túc mở miệng nói. Dù có ghét hắn ta đến đâu nhưng cô không ngờ hắn có thể làm ra loại chuyện này. Nghiêm túc mà nói thì hắn chính là nam chính của thế giới này không phải sao, dám làm ra loại chuyện bỉ ổi này chỉ dành cho tra nam!

Tạ Qua ngây người một hồi lâu, lại tiếp tục động tác giải nút trên tay, hắn ta giống như không sao cả mà cười:

"Cùng lắm thì có được thân thể của em trước, sau đó sẽ là tâm của em."

Nói xong hắn ta cởi nút cuối cùng, mở rộng áo của Bạch Tô ra, bên trong vẫn còn một cái áo ba lỗ ngang ngực, Tạ Qua nhìn đến mê mẩn, làn sa của Bạch Tô rất trắng lại mịn màng, dáng người phát dục rất tốt, nam nhân nhìn đều không nhịn được sinh ra vài phần dục vọng.

Tài xế đưa Bạch Tô đến biệt thự vừa mới lái xe rời đi không bao lâu đã nhận được điện thoại của Cố Nam Thành:

"Trở Bạch Tô tới công ty."

Tài xế sửng sốt:

"Cố tổng, không phải ngài bảo Tạ thiếu gia nói tôi trở Bạch tiểu thư đến biệt thư ngoại ô sao? Tôi mới trở về từ đó."

"Cái gì!"

Cố Nam Thành đột nhiên từ trên ghế ngồi đứng lên, thanh âm có kinh hoảng cùng run rẩy, trong lòng ẩn ẩn dự cảm xấu.

* * *

Tại tầng hai ở biệt thự.

Tạ Qua đang muốn cởi nốt đồ của Bạch Tô ra, cô tích góp chút sực lực trên chân, thừa dịp Tạ Qua không chú ý cô bỗng nhiên nâng chân lên đá vào đũng quần của Tạ Qua.

Sắc mặt hắn ta lập tức xanh mét, tay hắn ôm chỗ bị đau lăn qua lộn lại trên giường.

Bạch Tô nhân lúc này té xuống mặt đất, gian nan đẩy bức ảnh trên tủ xuống đất cô nhanh chóng nhặt mảnh thủy tinh rơi trên đất cứa vào tay mình, tâm trí bỗng nhiên tỉnh táo hơn chút ít.

Cánh tay bị một vật bén nhọn cắt qua da thịt, Bạch Tô đau đến nhíu mày, máu từ miệng vết thương chảy xuống, trên tay đau đớn cũng không làm cô để ý tới, thân thể cũng khôi phục được chút sức lực, Bạch Tô đỡ vách tường khó khăn đứng dậy, sau đó nghiêng ngả lảo đảo mở cửa chạy xuống tầng.

"Bạch Tô, hôm nay em đừng nghĩ có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh!"

Bạch Tô vừa mới đi xuống có mấy bước mà Tạ Qua đã đuổi tới, trong lòng cô căng thẳng, người toát đầy mồ hôi, trấn định cầm lấy mảnh thủy tinh một lần nữa cứa trên cánh tay.

Dù là thân thể của nguyên chủ, những cô cũng không cho phép mình bị vũ nhục!

Trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt tươi cười ấm áp của thiếu niên kia, nghĩ đến đây cô như có thêm sức lực nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh rồi đóng của lại.

Bạch Tô vừa khóa cửa thì Tạ Qua cũng đồng thời vặn khóa, không lẽ cửa này sẽ bị mở ra? Trái tim Bạch Tô thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề

Chương 35: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (34)​


[HIDE-THANKS]Bạch Tô, mở cửa ra mau! Em trốn cũng vô dụng thôi, hôm nay anh nhất định phải khiến em thành của anh!

Không mở được cửa nên Tạ Qua điên cuồng vặn tay nắm cửa kêu gào. Bạch Tô ở bên trong thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vừa rồi vốn dĩ cô muốn đến bãi đỗ xe tìm một chiếc xe, không ngờ sức lực tiêu hao quá nhanh mà mở di động lại quá chậm, Tạ Qua đuổi theo cũng rất nhanh, cô ngay cả thời gian chạy cũng không có chỉ có thể tạm thời tránh ở toilet.

Nhưng điều này cũng không đại biểu cô có thể an toàn tuyệt đối vì ngoài cửa Tạ Qua đột, nói không chừng nhiên không có động tĩnh, cô đoán có thể hắn ta đang đi tìm chìa khóa hoặc là vật gì đó có thể phá cửa, nhưng cũng có khả năng, Tạ Qua đang đứng ở ngoài cửa ôm cây đợi thỏ đợi cô cảm thấy bên ngoài không có ai mở cửa tự chui đầu vào lưới!

Bạch Tô chỉ hy vọng khi hắn phá được cửa ra thuốc trên người cô sẽ hết tác dụng, như vậy dù có mười người như Tạ Qua cũng không phải là đối thủ của cô, nhưng nếu Tạ Qua mở được cửa thì cô phải làm sao?

Bạch Tô khẩn trương suy nghĩ, đôi mắt tràn đầy lệ khí ngoan độc, cô nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay. Nếu Tạ Qua chấp nhất dùng sức mạnh với cô, vậy đừng có trách cô độc ác tàn nhẫn.

Thời điểm đối phương mất hết phòng bị tấn công đối phương ngay lập tức, việc này Bạch Tô đã làm rất nhiều lần!

Thời gian từng phút trôi quá, mỗi một giây đối với Bạch Tô mà nói đều là dày vò.

"Phanh! Phanh! Phanh."

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh kịch liệt chấn động, là thanh âm của vật gì đó đang phá cửa.

Ánh mắt Bạch Tô thanh lãnh như nước, gắt gao nhìn chằm chằm then chốt cửa đồng thời siết chặt mảnh thủy tinh nhỏ trong tay.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, có tiếng đồ vật rơi trên đất nặng nề, ngoài cửa liền có người cầm tay nắm cửa định mở ra.

Vốn tưởng cửa sẽ mở nhưng phòng khách vốn đang yên tĩnh bất ngờ truyền đến tiếng đánh nhau còn có âm thanh kêu rên của Tạ Qua.

"Bang."

Không lâu sau cửa bị mở ra, Bạch Tô ngẩn người giương mắt nhìn thấy Cố Nam Thành đang lo lắng còn có chút sợ hãi nhìn cô.

Trong lòng bỗng cảm thấy xúc động, rất ấm lòng! Bạch Tô nhịn không được tiến lên nhào vào trong ngực hắn.

Hình ảnh trong đầu Bạch Tô từ trước đó đã là Cố Nam Thành, không nghĩ tới Cố Nam Thành thật sự tới rồi!

Cố Nam Thành thân thể cứng đờ, không tin được Bạch Tô lại chủ động nhào vào lòng hắn liền giơ tay ôm lấy Bạch Tô, cảm nhận tay chạm vào một mảnh ướt át hắn nâng tay lên nhìn máu chảy đầy trên mu bàn tay, máu này là của Bạch Tô!

"Bạch Tô.. Em bị thương."

Cố Nam Thành vội nắm bả vai Bạch Tô đã nhìn thấy cô hôn mê, hiển nhiên nhìn thấy Cố Nam Thành cuối cùng, cô liền thả lỏng thân mình không muốn chống cự lại tác dụng của thuốc nữa lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cố Nam Thành vội vàng bế Bạch Tô lên đi ra ngoài biệt thự, xe cứu thương đã chờ sẵn ở ngoài cửa. Cố Nam Thành giao Bạch Tô cho nhân viên y tế nán lại biệt thự không lên xe.

Nhìn xe cứu thương rời đi, Cố Nam Thành quay lại biệt thự nhìn Tạ Qua bị đánh đến sưng vù đang ngồi ở ngẩn ngơ nhìn TV.

"Tại sao lại làm việc này đối với Bạch Tô?"

Cố Nam Thành tức giận đến phát hỏa rồi, hắn không biết đứa cháu hắn vẫn luôn bao bọc lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi này đối với người phụ nữ của hắn.

"Cháu thích cô ấy, nhưng cháu từng nhìn thấy chú và Bạch Tô làm chuyện thân mật kia mới nghĩ ra kế hạ tiện này, cháu rất xin lỗi."

Giờ phút này nội tâm Tạ Qua đang cực kỳ khủng hoảng cùng sợ hãi. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chú nhỏ đã phát hiện rồi, hắn ta bị chú nhỏ phát hiện ra rồi..

Mắt Cố Nam Thành trần ngập sát khí, tay hắn nắm thật chặt rồi lại buông ra, thanh âm hơi hòa hoãn mở miệng nói:

"Đi thôi, chú đưa cháu đi bệnh viện."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 4 Tìm chủ đề

Chương 36: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (35)​



[HIDE-THANKS]Lúc Bạch Tô tỉnh, mở mắt ra là trần nhà trắng tinh, mùi thuốc sát trùng vây quanh, còn có Cố Nam Hân đang ngồi bên cạnh khóc đến nỗi hai mắt sưng húp. Thấy cô tỉnh lại, Cố Nam Hân vội vàng xoa khóe mắt, "Tiểu Tô, cháu tỉnh rồi, cháu đói không? Cháu muốn ăn gì thì cứ nói cho cô biết."
"Dì Cố, sao dì lại khóc thành như này rồi? Cố tổng đâu ạ?" Bạch Tô nghi hoặc ngó nghiêng xung quanh phòng bệnh VIP.
"Mấy ngày Nam Thành bận việc công ty, mấy ngày nữa nó sẽ đến thăm cháu." Cố Nam Hân chầm chậm trả lời, nói xong thì đột nhiên đứng dậy, "Dì ra ngoài mua chút đồ ăn cho cháu."
Tỉnh dậy cả ngày nhưng Bạch Tô chỉ nhìn thấy bóng dáng của Cố Nam Hân, Cố Nam Thành và Tạ Qua đang ở đâu, cô hoàn toàn không biết, cũng chưa gặp lại họ lần nào.
Ngày hôm sau, thân thể Bạch Tô đã tốt hơn chút, Cố Nam Hân không đến, cô nghĩ ngợi muốn đi dạo để thoải mái đôi chút không ngờ lại nghe được việc khiến cô khiếp sợ như này.

"Nghe nói Cố tổng Tập đoàn Cố thị với cháu ngoại của anh ta hôm trước xảy ra tai nạn xe cộ, chiếc xe kia, máy móc, bộ phận hỏng hết rồi, nếu không có túi khí sợ rằng mạng của họ cũng không giữ được, lúc này họ đang được cấp cứu ở tầng 1 đấy!" Một anh hộ sĩ trẻ nói.

Một hộ sĩ trẻ khác gật gật đầu nói, "Cố tổng còn đỡ hơn chút, mặc dù trên người vết thường lớn bé đều có nhưng không bị thương ở mặt, cũng không thương tổn nghiêm trọng, cháu trai anh ta mới thảm, toàn bộ lực mạnh tập trung ở chỗ chân, bác sĩ điều trị nói cả đời này sợ rằng đôi chân không thể đi lại được nữa."
.............
Cả người Bạch Tô chấn động, con ngươi mở to, hôm xảy ra việc không hay cô bị ngất trong lòng Cố Nam Thành, rốt cuộc sao anh không đi cùng cô mà lại lái xe cùng Tạ Qua chứ?
"Chỉ cần nó dám đụng vào em, tôi sẽ đánh gãy chân nó!"
Bạch Tô hoảng sợ, cô đột nhiên nhớ đến lời Cố Nam Thành từng nói trước đây, không lẽ....
Cô thở gấp, vội vàng chạy xuống tầng, không đợi cô tìm người, đập vào mắt là một người nhắm mắt nằm trên giường phòng bệnh ICU, trên người cắm một đống ống dây Tạ Qua.
Cố Nam Hân và Tạ Văn Hiến ngồi bên cạnh anh ta, hai người họ nhìn chân Tạ qua, liên tục thở dài.
Bạch Tô chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, cô xoay người chạy về phòng bệnh, đến nơi thì gặp Cố Nam Thành đầu quấn băng vải, chân phải bó thạch cao.
"Bạch Tô....sao em lại ở đây?" Ánh mắt Cố Nam Thành chợt lóe, sau đó sa sầm, "Người có sao không?"
"Tôi không sao, bác sĩ nói ở bệnh viện truyền nước vài hôm thì có thể xuất viện được rồi." Bạch Tô bất an đóng cửa phòng lại, lẳng lặng nhìn anh, vẻ mặt phức tạp.
Ngay từ đầu cô đã không có cảm tình với Cố Nam Thành, ngoại trừ lí do vì khuôn mặt này quá giống Lục Lê ra thì không còn điểm nào làm cô thích cả.
Dần dần, cô cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, là cảm giác chưa từng có, chưa từng dám mơ tới với Lục Lê, cái cảm giác này khiến cô vừa trân trọng vừa sợ mất đi, cuối cùng chỉ dám chôn sâu dưới đáy lòng.
Cô vốn cho rằng, chỉ cần an phận hoàn thành vai trò ở thế giới này, cất giấu phần ấm áp kia nhớ kỹ cả đời, sau đó yên tâm rời khỏi thế giới này.
Mới nghĩ đến đó, Bạch Tô cảm thấy vừa luyến tiếc vô cùng, đầu như muốn nổ tung, rối rắm như tơ vò.
"Anh bị ngốc à? Anh có biết làm chuyện như thế đến tính mạng cũng không thể giữ được không?" Bạch Tô trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng lạnh lùng nói.
Cố Nam Thành ngây người, đúng là cô gái thông mình, nhanh như vậy đã đoán ra? "Vì em, cho dù phải đánh đổi cả tính mạng anh cũng bằng lòng."
"Đồ điên!"
Cố Nam Thành cười mỉm, "Anh là đồ điên chỉ yêu mỗi mình em."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 4 Tìm chủ đề

Chương 37: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (36)​


[HIDE-THANKS]Cuối cùng Bạch Tô ở lại phòng bệnh chăm sóc Cố Nam Thành, từ trước đến nay cô là người ích kỉ nhưng tuyệt đối không giống loại người như Mễ Tuyết Nhi đi trách móc người khác.
Nếu Cố Nam Thành vì cô nên mới làm ra chuyện như này, cô còn đi trách móc anh vì cháu trai anh thì Bạch Tô cũng không phải là lính đánh thuê rồi.
Lính đánh thuê làm việc bằng lí trí, chỉ vì lợi ích công việc, tuyệt đối không được để cho tình cảm xen lẫn, duy nhất có một lần cô phá lệ vì Lục Lê.
Cố Nam Hân và Tả Văn Hiến đến phòng bệnh thăm Cố Nam Thành thì kinh ngạc phát hiện Bạch Tô cũng ở đây.
"Là anh bảo chị ấy không nói với em, em đừng có ác cảm với chị ấy." Sắc mặt Cố Nam Thành tái nhợt nằm trên giường, tuy rằng đang bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt hoàn mĩ của anh.
Bạch Tô gật đầu, Cố Nam Hân chăm sóc cô tận tâm như thế, sao cô có thể trách cô ấy đây?
Hai người họ để đồ ăn sáng trên bà, sau đó rời đi, xuống tầng một chăm sóc Tả Qua, để một mình Bạch Tô ở phòng bệnh với Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành nhìn bát cháo trắng trên bàn, tầm mắt lại nhìn Bạch Tô.
"Chân anh bị thương, tay cũng bị?" Bạch Tô hỏi.
"Ừm, gân cốt bị thương đấy, không phải chỉ bị thương ngoài da thôi đâu." Cố Nam Thành mặt không đổi sắc gật đầu nói.
"Vậy để em múc cháo cho anh." Bạch Tô nửa tin nửa ngờ đứng dậy cầm bát cháo đến gần giường bệnh, xúc một thìa cháo trắng đưa đến bên miệng Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành ngây người nhìn cô, có chút si ngốc, cũng không chú ý đến thìa cháo còn đang tỏa nhiệt.
"A..." Vừa chạm vào miệng thìa, anh lập tức kêu lớn.
"Sao vậy, vẫn còn nóng sao?" Bạch Tô kinh ngạc nhìn động tác của anh mới phát hiện ra bát cháo vẫn còn nóng, cô hoảng loạn nói: "Nhả ra, anh nhả ra đi!"
Cố Nam Thành lắc đầu, hầu kết chuyển động nuốt thìa cháo xuống.
Bạch Tô mở tròn mắt nhìn anh, chỉ nghe giọng nói thanh lãnh nhưng hàm chưa sủng nịch của Cố Nam Thành, "Chỉ cần là em, dù có phải uống thuốc độc anh cũng bằng lòng."
Trái tim cô hung hăng bị đánh một cái, Bạch Tô kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt Cố Nam Thành sâu thẳm, hồi lâu làm cô không biết nên nói gì.
Nửa ngày sau, Bạch Tô mới khôi phục tinh thần, quẫn bách cúi đầu, lại múc một thìa cháo nữa, đưa lên miệng thổi thổi vài cái mới đút cho anh.
Vẻ mặt Cố Nam Thành thỏa mãn, khóe miêng cong lên chứng minh giờ phút này tâm tình anh đang rất tốt.
Anh thích nhất là bộ dạng quẫn bách và thẹn thùng của Bạch Tô, như thế mới cho thấy Bạch Tô thích anh, anh tin tưởng, nhất định Bạch Tô sẽ yêu anh, thứ Cố Nam Thành anh muốn là cả đời, không phải thoáng qua.
Đến lúc Cố Nam Thành ăn hết cháo rồi Bạch Tô lại săn sóc xé nhỏ từng mẩu màn thầu đút cho anh ăn, đây là lần đầu tiên cô chăm sóc người khác, tâm tình có chút khẩn trương.
Ngón tay vô tình đụng vào đôi môi mềm mại của Cố Nam Thành, cả người Bạch Tô tê dại, cô phát hiện, mỗi lần đưa đồ ăn đến miệng, anh cố ý đụng chạm tay cô!
Bạch Tô nhịn không được nổi da gà, mấy lần sau cô tận lực tránh đụng chạm đến anh.
Nhưng cứ mỗi lần tránh Cố Nam Thành sẽ chủ động tìm mọi cách mà sát vào tay cô, Bạch Tô muốn rút tay về lại bị anh giữ lấy.
Sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
Bạch tô kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn anh cúi đầu xuống, làm sao bây giờ, tìm cô đập nhanh quá đi!
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back