Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào - Mộ Như Tửu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mika Ngô, 10 Tháng mười 2021.

  1. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 70: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (xong)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi trải qua sự cố bị bắt cóc của Bạch Diên và Kiều Vi Vi.

    Tô Kình Hoán chăm sóc Bạch Trà gần như đến mức Bạch Trà muốn đánh người.

    Chỉ cần có thời gian, là anh liền lao nhanh đến bên cạnh cô.

    Trong quá khứ, Tô Kình Hoán nổi tiếng là đóng phim.

    Giờ đây, Tô Kình Hoán đã là sủng vị hôn thê có tiếng.

    Trước khi kết hôn, có người đã đến sắp phát rồ.

    Ví dụ: Khi Bạch Trà còn đang đi học, Tô ảnh đế nghỉ phép!

    Sau đó Tô ảnh đế sẽ vội vã đến trường, đến gần Bạch Trà, và theo cô ấy tham gia lớp học,

    Lúc đầu, Tô ảnh đế xuất hiện tại Học viện Điện ảnh, và nhiều sinh viên đã bị sốc.

    Sau này

    Tô ảnh đế?

    Thường trong trường học của chúng tôi quá!

    Bạn muốn ký?

    Chỉ cần nói một vài lời chúc phúc.

    Rất đơn giản!

    Chúc bọn họ ân ân ái ái, đầu bạc răng long, kết giao bền lâu, cùng một nét bút gửi đi chữ ký.

    Khi tâm trạng tốt, còn có thể chụp ảnh cùng nhau.

    Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi Bạch Trà tốt nghiệp.

    Ngày Bạch Trà tốt nghiệp.

    Tình cờ là buổi chiếu ra mắt bộ phim của Tô Kình Hoán, rất khó để có được một tấm vé.

    Tô Kình Hoán đặc biệt hào phóng bao rạp chiếu bộ phim của mình, và sau đó mời các bạn cùng lớp của Bạch Trà cùng xem.

    Mặc dù những người bạn học đó, Bạch Trà có thể không thể ra một vài cái tên.

    Tuy nhiên, Tô ảnh đế cho biết, phải có ý thức về nghi lễ.

    Ân?

    Cái gì là cảm giác của nghi lễ?

    Bạch Trà quên hỏi, vì cô ấy phát hiện ra rằng bỏng ngô và coca trong rạp chiếu phim có vị rất tuyệt!

    "Thất Thất, tôi nghĩ tôi suýt bỏ lỡ một món ngon khác!"

    "Hạnh phúc muốn nhảy dựng lên!"

    "A! Thất Thất, coca cũng siêu ngon!"

    Thất Thất, [..]

    Thất Thất người không ăn được cái gì, không muốn cùng cô nói chuyện và ném cô cho con sói đuôi to!

    Tô Kình Hoán giúp Bạch Trà cầm Coca, cô ăn một miếng uống một ngụm, cảm giác rất dễ chịu.

    Về phần chính xác nội dung bộ phim là gì?

    Ân?

    Nga..

    Xin lỗi, cô ấy chỉ xem Tô Kình Hoán thịnh thế mỹ nhan, quên mất xem cốt truyện.

    Thất Thất, [? ] Cô có dám nói sự thật không?

    Cô có dám nói cho mọi người biết cô đã ăn bao nhiêu thức ăn khi xem phim không?

    Ba thùng bỏng ngô, hai cốc Coca, một gói dâu khô, hai gói xoài khô..

    Bạch Trà, "!" ngượng ngùng xoa tay.

    Cô ấy đã ăn nhiều như vậy sao?

    Khi bộ phim kết thúc, người ta nói rằng có một quả trứng màu, và không một ai bỏ đi.

    Nhưng nhiều người phía sau Bạch Trà nhìn chằm chằm phía trước với vẻ mặt nhăn nhó.

    Bọn họ thà là người trong suốt không có tình cảm!

    Ah!

    Bọn họ đã chịu đựng ăn cẩu lương trong suốt một bộ phim.

    Mẹ nó xem phim mà hai đứa bày trò rãi cẩu lương suốt, quả thật đau cả mắt!

    Trái tim của tôi đau!

    Chao ôi, Tô ảnh đế đẹp trai, giàu có lại chiều vợ, muốn trăng mà không sao, muốn sao không trăng.

    Nhìn nhìn lại nhà mình vé nam..

    Nga, không thích nhé! Muốn đổi vé nam!

    Vé nam, "..."

    Tôi đã làm gì sai?

    Tuy nhiên, những gì họ không biết là có những bộ phim còn đau đớn hơn được gọi là trứng màu.

    Thực tế, cái được gọi là trứng màu là, mẹ nó chủ đề buổi biểu diễn cá nhân của Tô Kình Hoán.

    Nói chính xác hơn, đó là lời cầu hôn đã được Tô Kình Hoán chuẩn bị kỹ lưỡng!

    Ahhhhhhhhhhh những người đã thấy người cuối cùng của bộ phim có thể thấy lời thú nhận rất trìu mến Tô Kình Hoán!

    Và người cùng rạp với Tô Kình Hoán, "..."

    Tại sao chúng ta lại ở đây?

    Tại sao chúng ta phải chứng kiến cảnh Tô ảnh đế quỳ một gối cầu hôn?

    Tại sao chúng ta phải xem Trà Trà ngoan bị bắt cóc bởi Tô ảnh đế?

    Chúng ta tự kỷ chung!
     
  2. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 71: Phiên Ngoại: Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kết Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô ảnh đế và Bạch Trà lại là một nữa hot search.

    Thôi, cầu hôn thì ai cũng phải ầm ĩ lên!

    Ngươi nói, ngươi làm sao có thể cao hứng!

    Bạn có biết chúng tôi ghen tị, ghen tị và ghen tị như thế nào không!

    Xem ai đó tỏ tình lãng mạn và tình cảm ở cuối phim, một loạt người đã thốt lên rằng: Hôm nay chúng ta đều là những linh hồn chanh tinh!

    Chua chua chua chua.

    Trên Weibo, có rất nhiều người chúc phúc.

    Một người hâm mộ hỏi Tô Kình Hoán rằng cô đã là vị hôn thê của anh rồi, tại sao còn muốn cầu hôn?

    Tô Kình Hoán đã trực tiếp trả lời fans: Bởi vì tôi muốn nói với cả thế giới biết rằng cô ấy là vị hôn thê của tôi!

    Hãy cho mọi người biết rằng cô ấy là của anh ấy.

    Đương nhiên, khi kết hôn, đám cưới của hai người rất được chú ý.

    Tô Kình Hoán: Phát sóng Trực tiếp! Phát sóng Trực tiếp! Phát sóng Trực tiếp!

    Anh ta phải bá đạo tuyên bố quyền sở hữu của mình!

    Đám cưới lãng mạn, sang trọng và đẳng cấp đã trở thành niềm mơ ước của không biết bao nhiêu cô gái

    Sau khi kết hôn.

    Bạch Trà cầm điện thoại di động, nép vào ghế sô pha, nhìn món đồ yêu thích mới, rất hài lòng.

    Này nhé, bắp rang bơ giòn ngon đúng là siêu ngon.

    Kết hợp nó với một ly Coca, là rất tuyệt vời.

    Nga, sẽ tốt hơn nếu cô có thêm một ít trái cây sấy khô.

    "Xin hỏi, có cần bóp vai bóp chân không?"

    Một giọng nói bình tĩnh vang lên sau lưng.

    Bạch Trà hai mắt sáng lên, hung hăng gật đầu, "Được nha, được nha!"

    Cô thích ai đó xoa vai đấm chân, rất thoải mái.

    Cô bám lấy bắp rang bơ, bò lên giường, thản nhiên nói: "Hay là bóp eo em trước đi! Em dạo này đau eo quá.."

    Nhưng là rõ ràng cô cái gì cũng không làm!

    "Eo? Đau eo?"

    Tô Kình Hoán bàn tay thoáng dừng lại đáp xuống eo thon của cô, đôi mắt thủy chung bình tĩnh có chút đen tối.

    Anh cúi đầu, ghé vào tai Trà Trà, mê hoặc thì thầm: "Trà Trà? Không bằng chúng ta làm vận động một chút? Làm vận động rất tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần."

    Bạch Trà sửng sốt, cái đầu nhỏ từ từ rời khỏi gối, và mở to mắt nhìn anh.

    Hai người nhìn nhau trong nửa phút.

    Bạch Trà mặt đỏ bừng.

    Chậm rãi nói: "Được rồi, làm vận động.."

    Tô Kình Hoán nghe xong lập tức vui vẻ, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

    "Trà Trà, em đã đồng ý rồi?" Anh dường như không tìm ra hướng Bắc.

    Tuy rằng bây giờ, anh cũng lười đi tìm hướng Bắc, anh một lòng chỉ nghĩ đến làm vận động, cả người anh giống như là.. Ân.. Vui vẻ!

    Rất vui! Hạnh phúc như kẻ ngốc thứ hai.

    Mười giây sau, Bạch Trà lặng lẽ lật người leo xuống giường, xỏ dép chạy mất dép.

    "Trà Trà?"

    "Em đi phòng tắm."

    Tô Kình Hoán, "!" Trà Trà hôm nay rất tốt!

    Con sói đuôi to đang chìm đắm trong vui vẻ chỉ nghĩ rằng Trà Trà vào phòng tắm để tắm.

    Một phút sau.

    Bạch Trà thay quần áo từ trong phòng tắm bước ra, cô nhàn nhạt liếc nhìn Tô Kình Hoán đang vui vẻ, rồi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.

    Ah!

    Nam nhân!

    Đại móng heo!

    Không phải chỉ để anh giúp cô xoa vai bóp chân, sau đó xoa eo cho cô thôi sao?

    Đối với việc này miễn cưỡng như vậy?

    Để cô ấy tự mình vận động?

    Vận động thì liền vận động, có gì đặc biệt hơn người!

    Mặt cô đỏ bừng vì tức giận!

    Dưới ánh mắt vui vẻ của Tô Kình Hoán m, cô tìm một tấm thảm tập yoga, trải ở phòng khách, lấy điện thoại di động ra, định tập yoga một lúc.

    Tô Kình Hoán, "..."

    Sắc mặt anh ta từ vui vẻ chuyển sang dần dần mộng bức, rồi chìm xuống, rồi đen như đáy nồi, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

    Mẹ nó, lão tử tự kỷ!

    Vận động mà anh ấy đang nói đến không phải là yoga!

    Anh tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu.

    Nhưng có tình, loại sự tình này anh không thể nói nên lời, mỗi lần nhìn bộ dạng mềm mại xinh đẹp của cô, anh lại ngượng ngùng xuống tay.

    Vì vậy, anh không còn cách nào khác là phải chơi đường vòng.

    Không ngờ.. Trà Trà của anh ấy còn thẳng..

    Khí đến tự bế!

    Tức giận muốn xỉu!

    Tức giận đến mức muốn khóc!
     
  3. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 72: Nhiệm Vụ Ẩn Giấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Trà mở mắt ra lần nữa đã thấy xung quanh từng cây hoa đào nở rộ.

    Những bông hoa đào kiều diễm ướt ác, màu đỏ yên chi đẹp bắt mắt và đẹp không không tả xiết.

    Những cánh hoa rung rinh vẽ nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

    Nhưng là Bạch Trà, ngoài việc choáng váng, vẫn là choáng váng.

    "Thất Thất, đây là nơi nào?"

    [ Ân? Trà Trà, đây là nơi nghỉ ngơi của cô, mỗi khi vi diện kết thúc, cô sẽ tự động quay lại đây.

    "Được rồi."

    Bạch Trà có chút mất mát.

    Chờ đã, cô ấy có vẻ đã bỏ lỡ một vấn đề.

    "Kết thúc rồi à? Vi diện của ta cuối cùng đã kết thúc rồi sao? Rõ ràng là tôi vừa mới kết hôn kết hôn không lâu a, cả đời còn chưa qua xong đâu!" Làm sao có thể kết thúc được?

    Cô đã đồng ý dành cả đời sống với Tô Kình Hoán!

    Cô ấy, cô ấy, bây giờ cô ấy đã trở lại đây, còn Tô Kình Hoán thì sao?

    Bạch Trà đột nhiên trở nên nóng nảy.

    Tô Kình Hoán sẽ phát điên nếu không tìm thấy cô ấy.

    [ Đừng sợ, đừng sợ, trà trà không sợ a!]

    [ Chúng ta sẽ gặp lại anh ấy! Hãy tin tôi!]

    Thất Thất đang rất sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô thấy Trà Trà cô bộ dáng như vậy.

    "Gặp lại anh ta? Anh ta cũng giống tôi sao?" cũng đi 3000 thế giới à?

    [ Anh ta là một đại.. Đại, đại nam nhân, còn cô là một tiểu cô nương đương nhiên là khác nhau, nhưng tôi đã nói sẽ gặp lại anh ta, nhất định sẽ gặp lại anh ta.]

    Thất Thất ra vẻ cao thâm.

    Trong lòng yên lặng nói thầm:

    Nếu không gặp con sói đuôi to kia, vậy còn xuyên 3000 thế giới để làm gì?

    Vả lại, nhiệm vụ Trà Trà sau khi hoàn thành, sau khi rời đi, ước chừng Sói Đuôi To kia cũng sẽ rời đi cùng với cô, không có gì phải lo lắng.

    Nhưng điều này không thể nói với Trà Trà.

    Nay, ưu thương!

    Thành thật mà nói đây là làm khó nó!

    Vẻ mặt của Bạch Trà không rõ ràng, không ai biết cô đang nghĩ gì.

    Thất Thất suy nghĩ một lúc, sau đó nói, [ Trà Trà, chúng ta hãy giải quyết về vi diện trước.]

    Hệ thống sắp tiến vào thống kê..

    Hệ thống thống kê thành công.

    [ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!]

    [ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu!]

    [ Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn giấu trong 3000 vi diện!]

    [ Chúc mừng ký chủ đã nhận được quà tân thủ!]

    [ Chức năng giải nén bằng một cú nhấp chuột được kích hoạt!]

    [ Chúc mừng kí chủ đã nhận được 'Thẻ Mị Hoặc' sử dụng vĩnh viễn từ Tô Kình Hoán!]

    [ Tô Kình Hoán 'Thẻ Mị Hoặc' vĩnh viễn ký chủ___nhận được: Bạch Trà Thẻ này có thể sử dụng vĩnh viễn.. Tích______ đã kích hoạt sử dụng!]

    [ Xin chúc mừng giá trị quyến rũ của ký chủ đã được gia tăng!]

    [ Thống kê xong chuẩn bị đến vi diện tiếp theo!]

    * * *

    Bạch Trà, "?"

    Ngốc, mộng bức..

    "Thất Thất, nhiệm vụ ẩn giấu là gì?"

    Bạch Trà sắc bén như mọi khi và trực tiếp nắm bắt thông tin trọng điểm.

    Thất Thất mỉm cười bí ẩn, [ Ai nha, nhiệm vụ ẩn giấu là nhiệm vụ ẩn giấu nha!

    Ngoài nhiệm vụ thực hiện tâm nguyện của nguyên chủ, mỗi vi diện tất nhiên sẽ có những nhiệm vụ khác!

    Nhiệm vụ ẩn giấu có thể nhận được nhiều phần thưởng hơn, Trà Trà đừng lo, nhiệm vụ ẩn giấu rất dễ hoàn thành!

    Cũng giống như vi diện trước, cô thấy đấy, trong khi hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, nhiệm vụ ẩn đã được hoàn thành một cách lặng lẽ!]

    "Được rồi."

    Bạch Trà nghiêng đầu, luôn cảm thấy.. Ah, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

    Cô nghi ngờ Thất Thất đang lừa dối cô, nhưng tôi không có bằng chứng!

    Thất Thất, [..] Nội tâm rối tung rối mù.

    Trà Trà là người dễ lừa nhất mà nó từng gặp.. không đúng không đúng.. Là ký chủ dễ dỗ nhất mà nó từng thấy.

    Mặc dù đây là lần đầu tiên nó có một ký chủ.

    Nga, lại hoàn mỹ lừa gạt.

    Ân, nhiệm vụ ẩn giấu là nhiệm vụ ẩn giấu!

    Thất Thất không thẳng thắn và mạnh mẽ.
     
  4. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 73: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm tháng mười mang theo một chút se se lạnh.

    Trên con đường thành phố A, bên cạnh trường Nhất Trung.

    Một cô gái nhỏ nhắn trong bộ đồng phục học sinh màu xanh lam đang thu mình lại.

    Trước mặt cô ấy là một vài thiếu niên lưu manh.

    Những tên thiếu niên, là du khách thường xuyên trên con đường này.

    Thường tranh thủ sự tĩnh lặng của màn đêm, chặn đường những học sinh đi một mình.

    Chỉ thấy thiếu niên đầu tóc xanh hung ác nhìn chằm chằm cô gái, "Cô gái nhỏ? Cho ca ca mượn một ít tiền tiêu vặt nào!"

    Cô gái bị chặn đường không ai khác chính là Bạch Trà vừa đi qua.

    Trước khi cô có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình, thì đã xảy ra một cảnh tượng như vậy.

    "Hả? Mượn tiền?"

    Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào.

    Chàng trai sửng sốt trong giây lát, trong mắt hiện lên một vài cảm xúc khác nhau, hắn tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào gò má cô gái được che đi một nửa bởi tóc mái dày và cặp kính gọng đen.

    Qua ánh đèn mờ ảo, chiếc cằm thanh tú của cô gái nhỏ hiện lên lờ mờ, làn da trắng nõn như ngọc.

    Tim của thiếu niên đập rất nhanh.

    Ý nghĩ đáng khinh trong đáy mắt đột nhiên hiện lên.

    "Chậc chậc, nếu không, ca ca sẽ cho ngươi tiền tiêu vặt? Ngươi cùng ca ca đi một chuyến đi?"

    Đám thiếu niên phía sau cười to.

    Biết rằng đây là lão đại của bọn họ thích cô gái nhỏ này.

    Bạch Trà chớp mắt, nhìn vào mắt của thiếu niên, gật gật đầu, "Được nha."

    "Tuy nhiên, cậu phải đưa tiền trước đã!" Cô nhẹ nhàng nói.

    Thất Thất, [..] nó vốn là muốn nhắc nhở cô, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, nó đã bao giờ thấy Trà Trà của nó bị chịu thiệt?

    Tưởng muốn chiếm tiện nghi của Trà Trà?

    Ah?

    Xin lỗi, hoàn toàn không tồn tại!

    Vì vậy Thất Thất thay đổi quyết định và nhanh chóng liếc nhìn hoàn cảnh của mấy con đường gần đây, [ Trà Trà, đi bộ vài chục bước về phía nam, có một con hẻm rất tối.]

    Trà Trà, "Được a!"

    "Thất Thất rất lợi hại!"

    [ Không, Trà Trà là lợi hại nhất!]

    Vừa đi, Bạch Trà vừa rất ân cần giải thích, "Chúng ta qua đó đi, không có ai cả."

    Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh dáng vẻ mềm mại, một vài thiếu niên lưu manh đi theo sau cô.

    Thỉnh thoảng, những người đi qua, chỉ cần liếc nhìn thêm một cái, ngay sau đó họ đã bị đám thiếu niên đó dọa sợ vội vàng bỏ đi.

    Bạch Trà không sợ hãi bước đến ngõ hẻm, bước chân dừng lại, quay đầu lại, nhìn vài người, "Hay là, các người cùng nhau lên đi!"

    Phía dưới cặp kính đen, đôi mắt của cô gái sáng như sao.

    "Hả? Cùng nhau? Không tốt lắm đúng không? Tôi sẽ làm trước!"

    "Cũng đúng, chỉ cần tốn thêm một chút thời gian."

    Vài thiếu niên đang cúi người mỉm cười, không ngờ cô gái nhỏ lại có thể chơi tốt như vậy.

    Ba giây sau.

    Tiếng cười đột ngột dừng lại.

    Bọn họ trơ mắt nhìn lão đại của mình bị một chân đạp mạnh xuống đất, "..."

    Mộng bức.

    "Đại, đại ca? Ngươi không sao chứ?"

    Thiếu niên tóc xanh, "..."

    Lão tử hiện tại rất có sao!

    Mẹ nó, thật hung dữ!

    Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên lần nữa, cô vén tay áo lên, động tác ưu nhã, ngữ khí mang theo vài phần không kiên nhẫn, "Tôi đã nói lên tất cả, cho phép các người cùng nhau lên, tại sao các người lại không nghe lời?"

    Cô không thích nhất những người không vâng lời.

    Thất Thất, [ Trà Trà làm rất tốt! Đánh đánh đánh!]

    Hai phút sau.

    Bạch Trà từ đầu ngõ rồi đi.

    Khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý cười hạnh phúc.

    Với đôi tay mảnh khảnh cầm tiền, cô chậm rãi đếm, "Một trăm, hai trăm, ba trăm, bốn trăm.."

    Thất Thất xem đến tâm tình háo hức.

    [ Lợi hại lợi hại! Trà Trà của tôi rất lợi hại!]

    Bạch Trà đã cười hạnh phúc khi nghe được lời khen ngợi.

    "Ta cũng cảm thấy mình là rất lợi hại, mới vừa xuyên đến, liền gặp phải rất nhiều thiếu niên tốt bụng cho tiền tiêu vặt! Tất nhiên, Thất Thất cũng là rất tốt, con hẻm nhỏ mà Thất Thất tìm được rất thích hợp!"

    Thất Thất [.. Trà Trà, tôi sẽ rất xấu hổ nếu cô cứ khen ngợi tôi nhiều như vậy!]

    Thẹn thùng. Jpg

    Tiếp tục nổ lực. Jpg
     
  5. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 74: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Trà đếm tiền trong tay, trong lòng đột nhiên xúc động nói: "Thất Thất, nếu ngươi có thể ăn thì thật tuyệt, ta có thể dẫn ngươi đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon!"

    Thất Thất, [..] đáng thương rơi nước mắt đau lòng.

    Có rất nhiều thức ăn ngon, đều không có duyên với nó.

    Tiểu thống, thật sự tràn đầy bi kịch.

    Bạch Trà thở dài một hơi, cô lại không thể cười vui vẻ.

    Cô bỏ rất nhiều tiền vào túi, sau đó vỗ vỗ cái túi căng phồng, đi về phía quán ăn vặt cạnh trường.

    Rất nhiều tiền, sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon!

    Bắp rang bơ! Hoa quả sấy khô! Coca! Ta tới sủng hạnh các em đây!

    Đầu ngõ.

    Mấy thiếu niên lưu manh đã sợ hãi đến mức muốn khóc.

    Mẹ nó..

    Từ đâu đến một tiểu ác ma?

    Chỉ với mấy chiêu đã đem bọn họ toàn bộ đánh ngã!

    Sau đó.. Sau đó còn yêu cầu bọn họ phải đưa tiền..

    Ah, thể diện tất cả đều mất hết.

    Bọn họ nhìn túi của mình trống rỗng.. Đau lòng muốn chết.

    Mãi cho đến khi bóng dáng của Bạch Trà biến mất, bọn họ mới nâng đỡ lẫn nhau trốn khỏi đây.

    Quá, quá đáng sợ!

    Bọn họ sẽ không bao giờ muốn xuất hiện ở chỗ này nữa!

    Trên đỉnh đầu, trăng rằm treo lơ lửng trên bầu trời bị mây đen che lại.

    Trong con hẻm yên tĩnh, có hai thiếu niên chậm rãi đi ra, tuổi thoạt nhìn không lớn lắm.

    Người phía trước, vừa lạnh vừa hung, ánh mắt sắc bén, đường nét tinh xảo như được chế tác tỉ mỉ, hiển nhiên không phải người thường.

    Người ở phía sau trông cũng đẹp, nhưng, tất cả ánh sáng đều bị người phía trước cướp mất, anh nghiêng người về phía trước và mỉm cười, "Chu ca, không ngờ trong trường chúng ta lại có một cô gái lợi hại như vậy!"

    Nga, thật tiếc không nhìn rõ mặt.

    Chu Kình Hoán liếc hắn một cái, xoay người rời đi không nói lời nào.

    Đứng ở tại chỗ, Ninh Phong, "..."

    Chậc chậc, Chu ca vẫn là Chu ca đó, vẫn không có hứng thú với bất kỳ cô gái nào.

    Bạch Trà bên kia ôm một đống đồ ăn ngon đi về phía ký túc xá của mình.

    Thất Thất cũng bắt đầu nói với cô về thông tin của nguyên chủ.

    Vi diện này nguyên chủ cũng được gọi là Bạch Trà.

    Năm nay học cấp ba.

    Mới chuyển đến đây hai ngày nay.

    Có điều gì đó đã xảy ra với trường học trước đó nên không thể ở lại đó, vì vậy nguyên chủ mới phải chuyển trường.

    Nguyên chủ trời sinh dung mạo thanh tú, xinh xắn, khi còn học cấp hai, bộ dáng như vậy liền có không ít người theo đuổi.

    Khi lên cấp 3, cũng thu hút rất nhiều người theo đuổi.

    Xinh đẹp thì xinh đẹp thật nhưng lại không có bối cảnh không có chỗ dựa thì thật thảm.

    Cả cha mẹ đều qua đời khi đang học cấp hai, để lại cô một mình.

    May mắn thay, một cô bé chăm chỉ, học giỏi, lại ít nói, cô giáo cũng yêu quý và có thể giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác.

    Tuy nhiên, một khi gặp người có gia thế, cô gái nhỏ liền thảm.

    Cô gái nhỏ không dám tùy ý nói với cô giáo, dù sao cô giáo cũng chỉ là một giáo viên bình thường, có đôi khi thật sự sẽ xảy ra rắc rối lớn, cô giáo không giúp được cô, sẽ bị liên lụy.

    Vì vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, cô ấy thích tự mình chịu đựng.

    Trường học trước kia bởi vì xinh đẹp chọc đến người không nên chọc, cho nên nàng không còn cách nào khác là chuyển trường.

    Khi chuyển trường, cô đã suy nghĩ cẩn thận.

    Cô đã giấu mặt và ngoại hình của mình một thời gian, nhưng vẫn không thể thoát khỏi số phận của mình.

    Vào trường này không bao lâu, có người nhìn thấy ảnh của cô ở trường trước, sau đó truyền qua lại, điều này lại một lần nữa gây ra rất nhiều rắc rối.

    Cô gái nhỏ lại bị các nữ sinh bắt nạt.

    Lý do vẫn giống như trước đây.

    Cô ấy được các nam sinh chú ý, độ nổi tiếng của cô ấy cao, và chủ đề của cô ấy cũng cao, điều này đương nhiên khiến nhiều nữ sinh không thích.

    Nguyên chủ đáng thương không có tâm nguyện nào khác.

    Chỉ là muốn làm______Một giáo bá!

    Sẽ không ai dám bắt nạt cô khi cô trở thành giáo bá!
     
  6. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 75: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Bạch Trà tiếp thu thông tin xong, "..."

    Tâm tình rất phức tạp.

    Nhiệm vụ lần này..

    Ân, rất đơn giản! Không phải chỉ là làm một giáo bá thôi sao?

    Không có gì khó khăn.

    Nguyên chủ là một người có mục tiêu!

    Khác với những người khác!

    "Thất Thất, chúng ta cần phải cố gắng xông lên!"

    Bạch Trà tràn đầy tự tin, trong mắt hiện lên một tia háo hức.

    [ Trà Trà, tại sao nhìn cô có vẻ rất kích động? ] Đáy mắt ký chủ không có che giấu chút nào.

    Bạch Trà hai mắt sáng ngời, cô gái nhỏ thật sự rất vui vẻ.

    "Thất Thất, làm giáo bá nha! Giáo bá! Nghe có vẻ rất uy phong, có thể thu rất nhiều tiểu đệ, bưng trà rót nước, bóp vai đấm lưng, lại mua đồ ngon, nga.."

    Sau khi nghĩ kỹ một chút liền cảm thấy rất vui vẻ.

    Cô đối với tương lai tràn đầy hy vọng!

    Thất Thất, [? ] Bóp vai đấm lưng?

    Ah! Nó cảm thấy nếu kẻ nào dám động đến kí chủ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

    [ Trà Trà, chung ta về ký túc xá ngủ trước đi! Buổi sáng ngày mai còn phải đi học.]

    Thất Thất suy nghĩ một lúc, im lặng thay đổi chủ đề.

    Mặc dù chủ đề này rõ ràng là hơi phiến diện.

    Bạch Trà uống một hớp Coca, "Được rồi, về ký túc xá trước đi."

    Theo trí nhớ của nguyên chủ, Bạch Trà trở về ký túc xá, nhìn ký túc xá trống rỗng bỗng nhiên ngơ ngác.

    [ A, tôi quên nói cho cô biết, nguyên chủ sống một mình.]

    Cấp 3, ký túc xá vắng tanh, có người để đảm bảo cho việc học của năm cấp 3, có người điều kiện thì về nhà, không có thì bố mẹ thuê nhà ở gần trường, để thuận tiện nấu ăn cho con của họ, còn lại thì hoàn cảnh cũng gần giống nhau như nguyên chủ, ah.. Ở ký túc xá, ăn ở nhà ăn, tự giặt quần áo.

    "Như vậy a!"

    "Vừa vặn ta cũng không có thói quen ở cùng với người khác."

    "Sống một mình là tốt nhất."

    Bạch Trà nghĩ đến vi diện trước đó, các bạn cùng phòng của cô ấy, nga, tốt hơn là nên ở một mình.

    "Thất Thất, chúng ta hãy thảo luận các vấn đề khác."

    [ Hả? ]

    "Ngươi không cảm thấy là thời gian này còn rất sớm sao? Chúng ta hãy sắp xếp lại suy nghĩ của mình, chẳng hạn như: Như thế nào để làm giáo bá?

    Là muốn chạy ra ngoài đánh nhau với mọi người?

    Hay là đem tất cả những người trong trường đều đánh hạ?"

    Trà Trà nghiêng đầu, tay cầm bỏng ngô với nụ cười trên môi.

    Thất Thất, [..] cô đừng cười nữa.

    Nó giống như một nụ cười chết chóc.

    Khóc lớn.

    Ý tưởng của Trà Trà thật đáng sợ!

    [ Không không không Trà Trà, chúng ta, chúng ta hãy thay đổi theo phương pháp hòa bình hơn.]

    "Hả? Ngươi nói." Phương pháp hoàn bình?

    Trà Trà tỏ vẻ rất tò mò.

    [ Hiện tại trong trường có một người đã được công nhận là giáo bá, tên là Chu Kình Hoán, là học sinh cấp 3, là lạnh lùng, hung dữ, tàn nhẫn.. Hút thuốc, đánh nhau và uống rượu tất cả mọi thứ đều có, trong mắt giáo viên và học sinh, anh ta là một học sinh hư.

    Cho nên, nếu cô muốn trở thành giáo bá trong trường, nghĩa là phải thay thế vị trí của anh ta.

    Vì vậy, vấn đề được đặt ra ở đây là, làm thế nào để thay thế vị trí giáo bá của anh ta!]

    Trà Trà suy nghĩ hai giây, mắt sáng lên, "Rất đơn giản, hắn làm được cái gì thì ta sẽ làm được cái đó! Còn phải so với anh ta lợi hại hơn là được!"

    Nga, ta thật là thông minh.

    Thất Thất, [.. Không!] Trà Trà nhà nó ngoan như vậy, sao có thể đi hút thuốc, đánh đấm, uống rượu!

    Không được, không thể được!

    [ Trà Trà ngoan, tôi có một cách khác, nghe tôi nói: Điều chúng ta phải làm bây giờ là trở thành tiểu đệ của Chu Kình Hoán, anh ta có rất nhiều tiểu đệ! Cô trước tiên hãy làm quen với bọn họ, sau đó cô tạo quan hệ tốt với những người đó, sau đó yêu cầu Chu Kình Hoán giao vị trí của anh ta cho cô, như vậy cô đã hoàn thành nhiệm vụ!]
     
  7. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 76: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trà Trà sửng sốt một lúc, suy nghĩ miên man khoảng nửa phút.

    "Thất Thất, ta cảm thấy phương pháp này của ngươi thật.." phiền phức!

    [ Trà Trà, cô nghĩ nó cũng tuyệt vời, phải không? ]

    [ Cô nhìn xem, ngoài nhiệm vụ này ra cô còn có nhiệm vụ ẩn giấu nữa, tin tôi đi, phương pháp này chắc chắn là tốt nhất!]

    "Được rồi.."

    Cô âm thầm nuốt ba chữ còn lại vào trong bụng.

    Nga, có vẻ như cô thực sự đã quên nhiệm vụ ẩn, vậy thì, hãy cứ nghe theo Thất Thất nói đi.

    Về phương diện nhiệm vụ, Thất Thất vẫn rất đáng tin cậy.

    Trà Trà lo lắng nghĩ, làm thế nào để trở thành tiểu đệ của giáo bá trong trường!

    Điều này có vẻ hơi khó khăn?

    Ai, nếu không vẫn là đánh một trận đi!

    Nếu cô đến người đánh bại, hẳn là cũng được phải không?

    Tuy nhiên, ngay sau khi ý tưởng này được đưa ra, đã bị Thất Thất bác bỏ một lần nữa.

    Thất Thất rất nghiêm túc nói, [ Trà Trà, Chu Kình Hoán là nhiệm vụ ẩn giấu của cô, nếu cô đánh bại anh ta, anh ta sẽ hoài nghi nhân sinh và cảm thấy rằng anh ta đặc biệt vô dụng, cô sẽ đánh bại sự tự tin bất kham của anh ta..

    Cô có thể nhẫn tâm nhìn một giáo bá đại chó sói lạnh lùng và hung dữ đó, trở thành một chú chó sữa nhỏ đáng thương? ]

    Trà Trà nghiêng đầu, bộ dáng tràn đầy nghiêm túc, "Chó sữa nhỏ cũng rất đáng yêu!"

    Đại chó sói săn?

    Chó sữa nhỏ?

    Nga? Tất cả đều rất tốt!

    Thất Thất, [.. Tôi cảm thấy, tôi có khả năng lại bị tự bế.]

    Ngày nào cũng tự bế, nó đều suýt khóc.

    Tại sao sự chú ý của Trà Trà luôn đặc biệt như vậy.

    Trái tim đau đến mức không thở được.

    Mắt thấy Thất Thất như một bông hoa đang nở rộ lại đột nhiên bị người nào đó hái xuống, rồi rất nhanh chóng héo úa..

    Trà Trà thở dài bất đắc dĩ nói: "Đừng héo úa, ta, ta nghe theo ý kiến của người còn không được sao?"

    [ A! Trà Trà của tôi là ký chủ tốt nhất!]

    Một làn sóng nịnh hót ưa thích.

    Trà Trà tâm trạng rất tốt, cô ăn một chút đồ ăn nhẹ trước khi vào phòng tắm để tắm rửa.

    Cô liếc nhìn vào gương nhìn tạo hình hiện tại của nguyên chủ.

    Đây thực sự là phá hoại khuôn mặt nhỏ xinh.

    Dù sao vài ngày nữa sẽ có người theo đuổi nguyên chủ, sau đó lên diễn đàn trường để tìm ảnh của cô.

    Đến lúc đó nhiều người vẫn sẽ biết ngoại hình của cô ấy, không bằng bây giờ để người khác nhìn thấy nhan sắc thực sự của cô ấy.

    Cô tìm một chiếc kẹp tóc và chải lại phần tóc mái dày, để lộ vầng trán mịn màng.

    Trong gương, đôi má trắng nõn của cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đường nét đẹp như một bức họa vô song, tinh xảo và lộng lẫy.

    Bạch Trà cong lên khóe môi, quả nhiên khi người ta nhìn thấy đồ vật xinh đẹp, tâm trạng của họ trở nên đặc biệt tốt.

    Cũng giống như cô bây giờ, nhìn thấy khuôn mặt này, tâm trạng của cô ấy càng ngày càng tốt.

    [ Trà Trà của tôi là thịnh thế mỹ nhan, đẹp đẹp đẹp!]

    Thất Thất không biết mình học được từ đâu, và sau khi nói điều này, còn huýt sáo một cái.

    Trà Trà, "..."

    Thất Thất cũng ngày càng đi xa trên con đường đen tối.

    Ngày hôm sau.

    Buổi sáng.

    Trà Trà bị đánh thức bởi tiếng hét của Thất Thất, "Có chuyện gì vậy?"

    Cô gái nhỏ còn buồn ngủ, mặt đầy ủy khuất, cô đang mơ thấy Tô Kình Hoán làm cho cô ấy một bàn đồ ăn ngon.

    Nga, còn chưa ăn vào miệng, liền không có.. Không có..

    [ Trà Trà, rời giường đi học nha!]

    "Hả? Đi học?"

    Trà Trà nhướng mi mắt lên liếc nhìn, "Trời còn chưa sáng đâu.." đi hoc cái gì?

    Lại ồn ào, cô sẽ không thích Thất Thất nữa.

    Thất Thất, [..] ủy khuất.

    Một giờ sau.

    Trà Trà ôm chăn trở mình.

    Thất Thất bi thương vô hạn, hãy quên nó đi, dù sao thì cũng đã quá muộn rồi, cứ như vậy đi.

    Đền trễ một phút cũng là đến trễ, đến trễ mười phút cũng là đến trễ..
     
  8. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 77: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng tươi sáng, thời tiết rất tốt.

    Là một ngày đẹp trời.

    Chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ đang từ từ bước ra khỏi ký túc xá.

    Đôi mắt đẹp, mang theo một chút mơ màng, rõ ràng là bộ dáng vừa mới ngủ dậy.

    Cô ấy vừa đi vừa nhỏ giọng bíp bíp.

    "Thất Thất, sao giờ học cấp ba lại sớm thế? Sao phải đến lớp sớm như vậy?"

    Ah, tại sao cũng đại học đi học thời gian không giống nhau?

    Thật ủy khuất.

    Đến muộn rồi.

    Thất Thất, [ Tôi..] tôi cũng không biết.

    [ Có lẽ là dành thời gian cho học sinh học tập tốt hơn đi..]

    "Thất Thất, cấp ba có phải hay không được đi muộn?"

    Trà Trà có chút chột dạ.

    Hình như cô ấy nhớ chuyện buổi sáng Thất Thất gọi cô ấy rời giường.

    Tuy nhiên, cô ấy không có rời giường mà nằm xuống ngủ tiếp.

    Cô cảm thấy mình cần phải hống Thất Thất thêm vài câu nữa để bù đắp những lỗi lầm mà mình đã mắc phải.

    Thất Thất thở dài và nói, [ đúng vậy nha, cô sẽ bị mắng.]

    Trà Trà, "..."

    Cấp ba, lớp 10.

    Trà Trà đứng ở cửa sau của lớp học và lặng lẽ nhìn vào trong.

    Thầy giáo đang quay lưng lại với học sinh.

    "!" Cơ hội tốt!

    Ghế của nguyên chủ nằm ở góc của hàng ghế cuối cùng, nhưng để trở lại chỗ ngồi của mình một cách hoàn hảo, cô ấy cần phải vượt qua phía sau hai nam sinh ở hàng cuối cùng ở hàng ghế giữa.

    Nói cách khác, hai người cần phối hợp.

    "Thất Thất, ta dường như không biết tên của họ."

    [ Không sao đâu, tôi biết! Một người không đẹp trai lắm tên là Ninh Phong còn một người siêu đẹp trai tên là Chu Kình Hoán.]

    "Được rồi."

    "Hả?"

    "Chu Kình Hoán!"

    "Ta học cùng lớp với giáo bá à?"

    Trà Trà suy nghĩ mãi mới phản ứng lại.

    [ Đúng vậy a! Trà Trà cố lên!]

    Trà Trà nấp vào cửa sau cúi xuống nhìn thoáng qua, cô cho rằng người không đẹp trai lắm nên nói chuyện dễ hơn.

    Giáo bá, lạnh lùng và hung dữ.

    Ân.

    Liền gọi Ninh Phong đi!

    Thất Thất, [..] nó luôn cảm thấy rằng Trà Trà sẽ phải trả giá cho sự lựa chọn của ngày hôm nay trong tương lai.

    "Ninh, Ninh Phong?" Cô cố gắng hét lên.

    Khóe môi Ninh Phong giật giật, nhìn về phía cửa sau, cô gái nhỏ đang lén lút dựa vào tường, đôi mắt đẹp đảo quanh, như đang quan sát điều gì đó.

    Đặc biệt là khuôn mặt đó, nga, xinh đẹp!

    Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy ở trong trường.

    Nhưng không đúng, hắn làm sao có thể không quen biết một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy?

    Những cái đẹp hơn một chút thì rất nổi tiếng trên diễn đàn của trường.

    Đó là điều bình thường đối với một người xinh đẹp như cô ấy và phải rất nổi tiếng.

    Ninh Phong vừa nghĩ tới đó, anh kéo quần áo của Chu Kình Hoán và thì thầm: "Chu ca mau nhìn xem, có một cô gái xinh đẹp đang tìm tôi, tôi nghĩ cô ấy có thể đến để đưa thư tình cho tôi."

    Thật không ngờ, cô gái nhỏ không chỉ xinh đẹp, mà ánh mắt cũng không tệ.

    Nụ cười trên khóe môi càng thêm hấp dẫn.

    Cho dù Chu Kình Hoán có phớt lờ hắn, hắn cũng không cho rằng có vấn đề gì.

    Thay vào đó, nhìn thẳng vào cô gái nhỏ ngoài cửa.

    Trà Trà, "..."

    Tại sao cô ấy lại cho rằng đây không phải là rất đẹp trai, không phải là rất thông minh?

    Cô ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn di chuyển ghế về phía trước một chút.

    Ninh Phong có phần mỉm cười nhìn cô, sau đó, rất mạnh dạn đứng dậy đi ra ngoài cửa, đi đến trước mặt Bạch Trà.

    Trà Trà lùi lại một bước với vẻ mặt mờ mịt, và nhanh chóng cùng hắn kéo dài khoảng cách.

    "!"

    Bạn, bạn, bạn đi ra đây làm gì?

    "Thất Thất, Ninh Phong này thật đúng là không thông minh!"

    Trà Trà điên cuồng phun tào.
     
  9. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 78: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Phong có mối quan hệ rất tốt với Chu Kình Hoán.

    Nhà họ Ninh có thể coi là người có uy tín ở thành phố A, nhưng cố tình, Ninh Phong suốt ngày đi theo phía sau của Chu Kình Hoán.

    Đương nhiên, rất nhiều người đã theo dõi danh tính của Chu Kình Hoán, nhưng đáng tiếc, không ai biết cụ thể.

    Chỉ cần biết rằng bối cảnh rất cường đại.

    Tại thời điểm này.

    Ninh Phong đột nhiên bước ra khỏi phòng học, điều này đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ nhìn về phía Ninh Phong.

    Chỉ thấy cửa sau không biết từ bao giờ, có một cô bé xinh xắn.

    Ngọt ngào và xinh xắn.

    Đột nhiên, thu hút sự chú ý của nhiều người.

    Trà Trà liếc nhìn Ninh Phong một cách ghét bỏ, sớm biết rằng cô đã gọi người đặc biệt rất đẹp trai kia.

    Cô chỉ muốn hắn di chuyển ghế, kết quả..

    Hắn lại khiến cô bị rất nhiều người chú ý đến.

    "..."

    Đúng lúc này.

    Thầy giáo trên bục giảng quay lại, trên mặt có chút kinh ngạc.

    Ah, lần này ánh mắt của mọi người đều rơi vào cô và Ninh Phong.

    Trà Trà, "!" Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

    Ninh Phong sắc mặt ý cười, vội vàng hỏi: "Em gái, em đang gọi anh có chuyện gì sao? Có phải hay không muốn đưa?" Thư tình.

    Hai từ cuối cùng vẫn chưa được kết thúc.

    Anh nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đi qua anh có vẻ chán ghét rồi bước thẳng vào lớp, khuôn mặt xinh xắn phồng lên.

    Khi đi đến chỗ ngồi, cô vươn tay muốn dời ghế, đối với Chu Kình Hoán: "Cậu có thể cho tôi qua được không?"

    Giọng cô ấy rất nhỏ, nhưng trong phòng học yên tĩnh như vậy, hầu như tất cả mọi người đều nghe đến.

    Tất cả học sinh lớp 10 đều ngẩn ra, "..."

    Cô gái nhỏ này đến từ đâu vậy?

    Thật can đảm!

    Chu Kình Hoán ngày thường ở trong phòng học, mặc dù không nói chuyện, cả người luôn phát ra một tầng khí lạnh, cũng không ai dám trêu chọc.

    Ai mà không biết rằng Chu Kình Hoán là một giáo bá!

    Cô ta cô ta dám nói lời như vậy với Chu Kình Hoán?

    Hỏi Chu Kình Hoán có nhường đường cho cô ấy không?

    Điều này có gây tử vong không?

    Ngay cả Ninh Phong đã lâu không có phản ứng, sợ tới mức toát mồ hôi hột.

    Một cô gái xinh đẹp chân tay gầy guộc như vậy, anh thật sự sợ Chu ca của mình sẽ đấm một quyền khóc ngao ngao.

    Thương hương tiếc ngọc hay gì đó, với Chu ca, hoàn toàn không tồn tại!

    Ánh nắng tháng mười không quá gắt, áo sơ mi trên người thiếu niên trắng bóng, thực tuấn tú, nhưng trên người lại lạnh lẽo khiến người ta lui ra.

    Chu Kình Hoán nhướng mắt, đôi mắt đen không chút cảm xúc.

    Anh nhìn vào Bạch Trà m.

    Trà Trà cũng rất yên lặng nhìn anh.

    Thấy anh không đáp lại nhiều, cô lặp lại lần nữa, "Tôi có thể đi qua được không?"

    Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào.

    Mọi người, "..."

    Xinh đẹp thì thật là xinh đẹp, ngọt ngào cũng thật ngọt ngào, nhưng tại sao cứ phải chọc tức giáo bá của trường?

    Đây không phải là tìm việc cho chính mình?

    Ngay cả Ninh Phong cũng yên lặng vươn tay che mặt, nhìn cảnh tiếp theo cũng không đành lòng.

    Nghé con mới sinh không sợ cọp a!

    Cô gái nhỏ, cô thật là can đảm, để Chu ca nhường đường, còn nhìn chằm chằm Chu ca?

    Ai, nếu hắn không thể thương hương tiếc ngọc, vậy.. Vậy thôi không nên nhìn.

    Như vậy trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.

    Mặc dù cô gái ấy rất xinh đẹp nhưng không có gì thay thế được, Chu ca là đứng thứ nhất trong lòng anh, không ai có thể thay thế được.

    Ba giây sau.

    Ninh Phong đang che mắt đột nhiên nghe được tiếng hít thở không thông.

    "?"

    Hả?

    Chu ca lại đánh người ta khóc à?

    Vậy tại sao không nghe thấy tiếng khóc?

    Ah?

    Sợ quá không dám khóc nữa à?

    Vâng, cũng có thể như vậy.
     
  10. Mika Ngô

    Bài viết:
    0
    Chương 79: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Phong bỏ tay đang che mắt xuống.

    Sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn như chết lặng.

    "?"

    Làm thế nào mà cô gái nhỏ đó lại đi qua chỗ Chu ca? Là bay qua sao?

    Anh ta nhìn tất cả các bạn cùng lớp với vẻ mặt không thể tưởng tượng, hoang mang và kinh ngạc.

    Chợt thấy hối hận vì sao mình lại lấy tay che mắt?

    Hắn luôn cảm thấy rằng mình đã bỏ lỡ một cảnh tượng được ghi vào lịch sử.

    Hắn thở dài một hơi, lẳng lặng đi về vị trí của mình nằm xuống bàn, ánh mắt từ trên người Chu ca của hắn rồi lặng lẽ dừng ở trên người Bạch Trà.

    Này cô gái nhỏ có thể là tiên nữ hạ phàm, trong lòng hắn cô ấy là một người tràn đầy bí ẩn.

    Lúc này, Thấy giáo đứng trên bục giảng dường như mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đã được Chu Kình Hoán nhường đường, "Bạn học nữ vừa mới vào, em có phải đi nhầm phòng học không?"

    Hắn thực sự không nhớ rằng trong lớp 10 có học sinh xinh đẹp như vậy.

    Bạch Trà đứng dậy, rất khéo léo trả lời: "Em tên là Bạch Trà, là học sinh mới chuyển đến ngày hôm qua."

    "!" Vớ vẩn, ngày hôm qua cậu rõ ràng không phải như thế này!

    Thầy Dương cảm thấy hôm nay, tiết học này thật sự quá gian nan.

    Hắn thở dài và nhìn chằm chằm vào Bạch Trà trong ba giây, học sinh mới đúng là có tên là Bạch Trà, nhưng thực sự là không xinh đẹp như vậy!

    Nội tâm thập phần phức tạp.

    Mắt hắn kém đến vậy sao?

    Hắn không khỏi rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân.

    "Bạn học mới, em, em ngồi xuống trước đi, chúng ta tiếp tục học đi."

    "Vâng, cảm ơn thầy giáo đã không mắng em đến muộn."

    Bạch Trà mi mắt cong lên.

    Lại gặp được người tốt.

    Vị diện có rất nhiều người tốt!

    Thầy Dương sau đó mới nhận ra, "..."

    Em đến muộn à?

    Ah, em đến muộn!

    Nhưng mà, em đã cảm ơn tôi, tôi còn có thể nói cái gì nữa,

    Ninh Phong ánh mắt đảo qua lại trên mặt của thầy Dương và Bạch Trà, cuối cùng không kìm được nở nụ cười, nghiêng người về phía Chu Kình Hoán cười lớn, "Chu ca Chu ca, anh có cảm thấy cô gái nhỏ có phải hay không đặc biệt ngoan? Anh xem tôi với cô ấy có phải hay không có tướng phu thê?"

    Giọng nói vừa hạ xuống, Ninh Phong đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, không biết có phải không là ảo giác, hắn ta thu mình lại.

    Ngay lập tức, hắn ta tiếp tục nhìn Chu ca của mình một cách háo hức.

    Chu Kình Hoán cười lạnh ném cho Ninh Phong hai chữ, "Không có."

    Ninh Phong, "..."

    Nhưng là, ta thật sự cho rằng mình cùng cô gái nhỏ có duyên phận!

    Nhìn vẻ mặt khó chịu của Chu ca, Ninh Phong không dám nói ra câu đó.

    Hắn lại nằm xuống bàn, lại lặng lẽ nhìn bạch Trà.

    Ah, thật là xinh đẹp!

    Ba giây sau.

    Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một sườn mặt quen thuộc.

    "?" Chu ca, anh chặn không cho em nhìn cô gái nhỏ, anh có biết không?

    "Chu ca?"

    Hắn bực bội hét lên.

    Chu Kình Hoán không ngẩng đầu, giọng nói không phân biệt được tức giận, "Ân? Có việc?"

    Ninh Phong, ".. Không, không có gì."

    Hỏi: Tại sao lại bị thuyết phục như vậy?

    Trả lời: Vì bên kia là Chu ca.

    Mong muốn tồn tại là một điều tốt!

    Về phần tại sao Chu ca đột nhiên trông rất kỳ lạ, chúng tôi không biết, và chúng tôi cũng không dám hỏi.

    Bạch Trà ở phía bên kia.

    Hừ, cô vẫn một mình, nơi bên cạnh trống không, không, không một ai.

    Đây là để cho cô một người một ngựa đi xuống.

    Trà Trà và Thất Thất nhỏ giọng bíp bíp.

    "Trà Trà, thực ra, ta nghĩ Chu Kình Hoán cũng không đáng sợ như vậy!"

    "Nhìn xem, ta bảo để anh ấy nhường đường, anh ấy thực sự đã nhường đường, anh ấy thực sự là một người tốt, quan tâm đến bạn học của mình!"

    "Và tôi nghĩ, ngay cả Ninh Phong có thể là tiểu đệ của anh ấy và trở thành chỉ huy thứ hai, ta nhất định có thể đá Ninh Phong khỏi Chu Kình Hoán!

    Vậy thì tôi sẽ giành lấy vị trí giáo bá của Chu Kình Hoán!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...