Bài viết: 32 

Chương 10 Tổng tài mang cầu kiều thê (8)
Nhìn đến hai vạn đồng tiền, Hạ Quý biết, là do cha mẹ Ngô Tưởng Tưởng gửi qua.
Bởi vì mẹ Ngô rất nhanh sau đó đã gửi tin nhắn qua: Tiền nếu không đủ, nhớ rõ nhất định phải nói cho ba mẹ, không cần ăn mặc cần kiệm!
Trong mắt Hạ Quý tràn đầy ý cười hạnh phúc, tuy rằng không phải cha mẹ thân sinh của mình. Nhưng.. Cô thật sự cảm thấy rất cao hứng!
Ngón tay ở trên màn hình nhấn vài cái, nhắn lại cho mẹ Ngô: Con biết rồi~cảm ơn mẹ! Ở nhà cùng ba phải hảo hảo chiếu cố chính mình, yêu hai người nha~
Đầu kia, nhìn đến tin nhắn này của Hạ Quý, ba mẹ Ngô đều vui mừng cười.
Cha mẹ đều là như thế, chỉ là một câu quan tâm rất bình thường của con, ở bọn họ nghe tới, đều là lời nói êm tai nhất thế giới!
- -
Có tiền, Hạ Quý không còn lo lắng.
Phòng ở nơi đó không cần trả tiền thế chấp, chỉ cần trả một tháng tiền thuê nhà.
Dùng hết 6000, vẫn còn dư lại một vạn bốn.
Đồ điện gia dụng không cần mua, nhưng những đồ dùng khác vẫn thiếu.
Mua đồ dùng cùng quần áo, hẳn là không tốn bao nhiêu tiền.
Một vạn bốn, qua đến tháng sau phát tiền lương vẫn còn dư.
Tiền lương thời gian thử việc của cô là 9000, trả tiền thuê nhà 6000 cũng chỉ dư lại 3000, cũng may Tập Đoàn Khương Thị tuy rằng không bao ở, nhưng cũng bao ăn.
Giữ một ngàn chính mình dùng, còn hai ngàn gửi trở về cho ba mẹ Ngô?
A~đến lúc đó xem tình huống đã, dù sao cuộc sống có thể thay đổi, không cần vội.
Hạ Quý đem điện thoại phóng tới một bên, nằm lên giường.
Bên tai, truyền đến chính là thanh âm Thi Ái Phi gõ bàn phím.
Nghiêng đầu nhìn Thi Ái Phi, Thi Ái Phi kỳ thật rất xinh đẹp, chỉ là ăn mặc quá trung tính.
Chính là quá trung tính, dẫn tới những nam nhân đều đem cô ấy trở thành hảo huynh đệ.
Mà Ngô Tưởng Tưởng.. Theo hệ nữ tính, cho nên người theo đuổi không ít.
Bất quá Ngô Tưởng Tưởng nguyên lai là có yêu thích một người.
Nói lên người này..
Dựa theo nguyên cốt truyện, là nam phụ.
Trác Minh Vũ, đại ca ca nhà bên cùng Ngô Tưởng Tưởng từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Hai người cũng có thể nói là thanh mai trúc mã, Ngô Tưởng Tưởng vẫn luôn thích Trác Minh Vũ, chỉ là Trác Minh Vũ ngay từ đầu cũng không biết tâm ý chính mình.
Chờ hắn biết tâm ý chính mình, thời điểm lại chậm, Ngô Tưởng Tưởng đã yêu người khác.
Hạ Quý nhẩm tính ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trác Minh Vũ hẳn là còn hơn một tháng nữa sẽ trở lại.
Hy vọng lần này, Trác Minh Vũ không minh bạch tâm ý chính mình, do cô lười đi ứng phó --
Hạ Quý không biết chính mình ngủ khi nào, chỉ khi bị Thi Ái Phi đánh thức mới biết cô thế nhưng ngủ rồi.
"Ngô~thật lạnh~"
Thời điểm cô ngủ không đắp chăn, Thi Ái Phi vẫn luôn chơi trò chơi, cũng không chú ý tới cô có phải ngủ rồi hay không.
Bị Thi Ái Phi đánh thức, Hạ Quý liền cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ phía sau lưng truyền lại đây.
Nhanh chóng xả chăn đem chính mình bọc lên, lúc này mới cảm giác tốt chút.
"Làm sao vậy? Cậu không thoải mái à? Trời nóng thế này, như thế nào lại lạnh?"
Hạ Quý lắc lắc đầu, nói: "Hẳn là muốn cảm, không có việc gì."
"A, mình lấy thuốc trị cảm cho cậu." Nói xong, Thi Ái Phi liền xoay người đi lấy thuốc cho Hạ Quý.
Hạ Quý gọi cô lại: "Không cần, chỉ là có dấu hiệu cảm mạo mà thôi, chờ lát nữa mình uống nhiều nước thì tốt rồi."
Nghe Hạ Quý nói như vậy, Thi Ái Phi cũng không miễn cưỡng cô đi uống thuốc.
"Vậy cậu dậy ăn cơm đi, mình vừa mới kêu cơm hộp."
Hạ Quý ừ một tiếng, từ trên giường ngồi dậy.
Bởi vì cảm thấy còn có chút lạnh, cho nên liền tìm kiện áo khoác mặc vào, lúc này mới thoải mái chút.
Thời điểm ăn cơm hai người thực an tĩnh, chờ ăn xong rồi, Thi Ái Phi liền an tĩnh không nổi.
Cô ấy nói sự tình trong trò chơi, nói làm nhiệm vụ, giết quái gì đó.
Hạ Quý cũng chơi qua game, chỉ là cảm thấy không hợp.
Game online thực tế ảo cô đều chơi qua, loại này càng thêm có vẻ không thú vị.
Bất quá xem Thi Ái Phi nói hưng phấn như vậy, Hạ Quý vẫn không ngại nghe cô ấy nói.
Chờ Thi Ái Phi nói xong, Hạ Quý mới mở miệng: "Ngày mai đi xem phòng ở, cậu muốn đi không?"
Thi Ái Phi không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Đương nhiên muốn đi!"
Nói xong, cô dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Hạ Quý: "A? Cậu đã tìm được phòng ở rồi sao? Ở nơi nào a?"
"Ừa, cách Khương thị tương đối gần."
"Cách Khương thị tương đối gần? Vậy tiền thuê nhà rất mắc đi?" Vốn dĩ nơi này tiền thuê nhà cũng đắt, cách trung tâm thành phố gần, vậy thì tiền thuê nhà..
"6000." Hạ Quý đáp.
"6000?" Tròng mắt Thi Ái Phi muốn rơi xuống, từ trên ghế đứng lên.
Hạ Quý biết, 6000 một tháng tiền thuê nhà ở thế giới này xem ra, là tương đối đắt.
Bất quá bởi vì mỗi cái thế giới tiểu thuyết khái niệm tiền tài đều không giống nhau, Hạ Quý đối với tiền tài càng lúc càng mờ nhạt.
Cô vốn dĩ muốn nói không đắt, nhưng phỏng chừng khi cô chính mình nói ra hai chữ này, đôi mắt Thi Ái Phi đều có thể trừng ra.
"Mình tương đối thích nơi đó." Hạ Quý nói.
Nghe được Hạ Quý nói như vậy, Thi Ái Phi cũng không còn lời nào để nói.
Được rồi~nếu Hạ Quý đã nói cô ấy thích, vậy thì thuê thôi!
"Bất quá ngẫm lại, mình suy nghĩ một chút, vẫn là không thể để cậu một người trả tiền thuê nhà."
"Như vậy a, tiền thuê nhà một người một nửa, giờ mình không đủ tiền liền nói cậu trước ứng ra, chờ mình có tiền lại trả cho cậu. Được không?"
Để Hạ Quý một người trả tiền thuê nhà, cô thật sự rất băn khoăn.
Hạ Quý ngẩng đầu, nhìn đứng lên Thi Ái Phi: "Vậy mình không cũng cậu hợp thuê nữa."
"A? Vì cái gì?"
Không phải nói rất tốt sao.. Như thế nào lại không cùng cô hợp thuê nữa? Thi Ái Phi không hiểu.
"Đã nói mình trả tiền thuê nhà cậu trả phí điện nước, mình không thích thay đổi."
Thi Ái Phi hơi dẩu miệng, đi đến bên người Hạ Quý đột nhiên ôm cô: "A a a~nếu kiếp sau mình là nam, khẳng định liền cưới cậu làm vợ!"
Hạ Quý: "..."
Vẫn là thôi đi, cô không muốn gả chồng.
"Được rồi, cậu buông mình ra."
Thi Ái Phi nga một tiếng, ngoan ngoãn buông tay ra.
Cô ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Quý, cau mày, nghĩ đến một vấn đề: "Thuê nhà phải trả tiền thế chấp, tiền thuê nhà lại đắt như vậy, cậu không phải không có tiền sao?"
Hạ Quý gật đầu: "Ừa, đúng là không có tiền. Bất quá mẹ mình vừa rồi gửi cho mình hai vạn."
"Oa~mẹ cậu đối với cậu thật hào phóng! Không giống mẹ mình, mỗi lần đưa mình đều là một ngàn một ngàn~a a a~chẳng lẽ mình là nhặt được sao?"
Nhìn Thi Ái Phi làm bộ lau nước mắt, Hạ Quý dừng một chút, nói: "Có thể là đưa cậu tiền nạp điện thoại."
Thi Ái Phi: "..."
Tổn thương a tổn thương!
Thi Ái Phi oa một tiếng liền khóc, rất khoa trương.
Hạ Quý rất muốn nói với Thi Ái Phi, loại gào khóc này, thật sự siêu cấp giả.
Bất quá xem Thi Ái Phi diễn ra sức như thế, cô vẫn nên vỗ tay làm cổ vũ.
Nghe được tiếng vỗ tay, Thi Ái Phi 'khóc' không nổi nữa.
Bởi vì mẹ Ngô rất nhanh sau đó đã gửi tin nhắn qua: Tiền nếu không đủ, nhớ rõ nhất định phải nói cho ba mẹ, không cần ăn mặc cần kiệm!
Trong mắt Hạ Quý tràn đầy ý cười hạnh phúc, tuy rằng không phải cha mẹ thân sinh của mình. Nhưng.. Cô thật sự cảm thấy rất cao hứng!
Ngón tay ở trên màn hình nhấn vài cái, nhắn lại cho mẹ Ngô: Con biết rồi~cảm ơn mẹ! Ở nhà cùng ba phải hảo hảo chiếu cố chính mình, yêu hai người nha~
Đầu kia, nhìn đến tin nhắn này của Hạ Quý, ba mẹ Ngô đều vui mừng cười.
Cha mẹ đều là như thế, chỉ là một câu quan tâm rất bình thường của con, ở bọn họ nghe tới, đều là lời nói êm tai nhất thế giới!
- -
Có tiền, Hạ Quý không còn lo lắng.
Phòng ở nơi đó không cần trả tiền thế chấp, chỉ cần trả một tháng tiền thuê nhà.
Dùng hết 6000, vẫn còn dư lại một vạn bốn.
Đồ điện gia dụng không cần mua, nhưng những đồ dùng khác vẫn thiếu.
Mua đồ dùng cùng quần áo, hẳn là không tốn bao nhiêu tiền.
Một vạn bốn, qua đến tháng sau phát tiền lương vẫn còn dư.
Tiền lương thời gian thử việc của cô là 9000, trả tiền thuê nhà 6000 cũng chỉ dư lại 3000, cũng may Tập Đoàn Khương Thị tuy rằng không bao ở, nhưng cũng bao ăn.
Giữ một ngàn chính mình dùng, còn hai ngàn gửi trở về cho ba mẹ Ngô?
A~đến lúc đó xem tình huống đã, dù sao cuộc sống có thể thay đổi, không cần vội.
Hạ Quý đem điện thoại phóng tới một bên, nằm lên giường.
Bên tai, truyền đến chính là thanh âm Thi Ái Phi gõ bàn phím.
Nghiêng đầu nhìn Thi Ái Phi, Thi Ái Phi kỳ thật rất xinh đẹp, chỉ là ăn mặc quá trung tính.
Chính là quá trung tính, dẫn tới những nam nhân đều đem cô ấy trở thành hảo huynh đệ.
Mà Ngô Tưởng Tưởng.. Theo hệ nữ tính, cho nên người theo đuổi không ít.
Bất quá Ngô Tưởng Tưởng nguyên lai là có yêu thích một người.
Nói lên người này..
Dựa theo nguyên cốt truyện, là nam phụ.
Trác Minh Vũ, đại ca ca nhà bên cùng Ngô Tưởng Tưởng từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Hai người cũng có thể nói là thanh mai trúc mã, Ngô Tưởng Tưởng vẫn luôn thích Trác Minh Vũ, chỉ là Trác Minh Vũ ngay từ đầu cũng không biết tâm ý chính mình.
Chờ hắn biết tâm ý chính mình, thời điểm lại chậm, Ngô Tưởng Tưởng đã yêu người khác.
Hạ Quý nhẩm tính ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trác Minh Vũ hẳn là còn hơn một tháng nữa sẽ trở lại.
Hy vọng lần này, Trác Minh Vũ không minh bạch tâm ý chính mình, do cô lười đi ứng phó --
Hạ Quý không biết chính mình ngủ khi nào, chỉ khi bị Thi Ái Phi đánh thức mới biết cô thế nhưng ngủ rồi.
"Ngô~thật lạnh~"
Thời điểm cô ngủ không đắp chăn, Thi Ái Phi vẫn luôn chơi trò chơi, cũng không chú ý tới cô có phải ngủ rồi hay không.
Bị Thi Ái Phi đánh thức, Hạ Quý liền cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ phía sau lưng truyền lại đây.
Nhanh chóng xả chăn đem chính mình bọc lên, lúc này mới cảm giác tốt chút.
"Làm sao vậy? Cậu không thoải mái à? Trời nóng thế này, như thế nào lại lạnh?"
Hạ Quý lắc lắc đầu, nói: "Hẳn là muốn cảm, không có việc gì."
"A, mình lấy thuốc trị cảm cho cậu." Nói xong, Thi Ái Phi liền xoay người đi lấy thuốc cho Hạ Quý.
Hạ Quý gọi cô lại: "Không cần, chỉ là có dấu hiệu cảm mạo mà thôi, chờ lát nữa mình uống nhiều nước thì tốt rồi."
Nghe Hạ Quý nói như vậy, Thi Ái Phi cũng không miễn cưỡng cô đi uống thuốc.
"Vậy cậu dậy ăn cơm đi, mình vừa mới kêu cơm hộp."
Hạ Quý ừ một tiếng, từ trên giường ngồi dậy.
Bởi vì cảm thấy còn có chút lạnh, cho nên liền tìm kiện áo khoác mặc vào, lúc này mới thoải mái chút.
Thời điểm ăn cơm hai người thực an tĩnh, chờ ăn xong rồi, Thi Ái Phi liền an tĩnh không nổi.
Cô ấy nói sự tình trong trò chơi, nói làm nhiệm vụ, giết quái gì đó.
Hạ Quý cũng chơi qua game, chỉ là cảm thấy không hợp.
Game online thực tế ảo cô đều chơi qua, loại này càng thêm có vẻ không thú vị.
Bất quá xem Thi Ái Phi nói hưng phấn như vậy, Hạ Quý vẫn không ngại nghe cô ấy nói.
Chờ Thi Ái Phi nói xong, Hạ Quý mới mở miệng: "Ngày mai đi xem phòng ở, cậu muốn đi không?"
Thi Ái Phi không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Đương nhiên muốn đi!"
Nói xong, cô dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Hạ Quý: "A? Cậu đã tìm được phòng ở rồi sao? Ở nơi nào a?"
"Ừa, cách Khương thị tương đối gần."
"Cách Khương thị tương đối gần? Vậy tiền thuê nhà rất mắc đi?" Vốn dĩ nơi này tiền thuê nhà cũng đắt, cách trung tâm thành phố gần, vậy thì tiền thuê nhà..
"6000." Hạ Quý đáp.
"6000?" Tròng mắt Thi Ái Phi muốn rơi xuống, từ trên ghế đứng lên.
Hạ Quý biết, 6000 một tháng tiền thuê nhà ở thế giới này xem ra, là tương đối đắt.
Bất quá bởi vì mỗi cái thế giới tiểu thuyết khái niệm tiền tài đều không giống nhau, Hạ Quý đối với tiền tài càng lúc càng mờ nhạt.
Cô vốn dĩ muốn nói không đắt, nhưng phỏng chừng khi cô chính mình nói ra hai chữ này, đôi mắt Thi Ái Phi đều có thể trừng ra.
"Mình tương đối thích nơi đó." Hạ Quý nói.
Nghe được Hạ Quý nói như vậy, Thi Ái Phi cũng không còn lời nào để nói.
Được rồi~nếu Hạ Quý đã nói cô ấy thích, vậy thì thuê thôi!
"Bất quá ngẫm lại, mình suy nghĩ một chút, vẫn là không thể để cậu một người trả tiền thuê nhà."
"Như vậy a, tiền thuê nhà một người một nửa, giờ mình không đủ tiền liền nói cậu trước ứng ra, chờ mình có tiền lại trả cho cậu. Được không?"
Để Hạ Quý một người trả tiền thuê nhà, cô thật sự rất băn khoăn.
Hạ Quý ngẩng đầu, nhìn đứng lên Thi Ái Phi: "Vậy mình không cũng cậu hợp thuê nữa."
"A? Vì cái gì?"
Không phải nói rất tốt sao.. Như thế nào lại không cùng cô hợp thuê nữa? Thi Ái Phi không hiểu.
"Đã nói mình trả tiền thuê nhà cậu trả phí điện nước, mình không thích thay đổi."
Thi Ái Phi hơi dẩu miệng, đi đến bên người Hạ Quý đột nhiên ôm cô: "A a a~nếu kiếp sau mình là nam, khẳng định liền cưới cậu làm vợ!"
Hạ Quý: "..."
Vẫn là thôi đi, cô không muốn gả chồng.
"Được rồi, cậu buông mình ra."
Thi Ái Phi nga một tiếng, ngoan ngoãn buông tay ra.
Cô ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Quý, cau mày, nghĩ đến một vấn đề: "Thuê nhà phải trả tiền thế chấp, tiền thuê nhà lại đắt như vậy, cậu không phải không có tiền sao?"
Hạ Quý gật đầu: "Ừa, đúng là không có tiền. Bất quá mẹ mình vừa rồi gửi cho mình hai vạn."
"Oa~mẹ cậu đối với cậu thật hào phóng! Không giống mẹ mình, mỗi lần đưa mình đều là một ngàn một ngàn~a a a~chẳng lẽ mình là nhặt được sao?"
Nhìn Thi Ái Phi làm bộ lau nước mắt, Hạ Quý dừng một chút, nói: "Có thể là đưa cậu tiền nạp điện thoại."
Thi Ái Phi: "..."
Tổn thương a tổn thương!
Thi Ái Phi oa một tiếng liền khóc, rất khoa trương.
Hạ Quý rất muốn nói với Thi Ái Phi, loại gào khóc này, thật sự siêu cấp giả.
Bất quá xem Thi Ái Phi diễn ra sức như thế, cô vẫn nên vỗ tay làm cổ vũ.
Nghe được tiếng vỗ tay, Thi Ái Phi 'khóc' không nổi nữa.
Chỉnh sửa cuối: