Welcome! You have been invited by Lê Gia Hoài to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHương 80: Ngư Thú Viên

[HIDE-THANKS]
Nhưng trước khi Hổ Nha kịp trả lời, Đường Quả đã nhìn thấy cốt đao không còn sắc bén nữa trên phiến đá "Có vẻ chỉ có thể dùng khúc gỗ để đập rồi."

Nếu đao đủ sắc bén để có thể chặt cốt ngư thú thành từng mảnh thì có thể không cần phải tốn sức để nhặt cốt ngư thú ra cũng như là dùng khúc gỗ để đập như vậy rồi.

Nhưng nhìn bề ngoài của cốt đao như vậy dù có mài sắc lại, cô tin chắc rằng cũng không thể chặt thịt ngư thú nhiều lần, nó vẫn sẽ bị cùn, nếu mỗi lần đều phải dừng lại để mài đao, cô sẽ không phải nghĩ tối nay ăn gì.

Hổ Nha nhìn về phía cốt đao, gật đầu anh nghĩ rằng nếu có thời gian rảnh nhất định anh sẽ mài thêm một vài cốt đao nữa, điều này có thể giúp Đường Quả tránh khỏi việc lần sau muốn dùng mà lại không có.

Thấy Hổ Nha quay người đi về phía đống củi, Đường Quả vội vàng nói: "Tôi cần hai khúc gỗ, khúc gỗ mà anh có thể cầm vừa tay là được."

"Được, ta biết rồi." Hổ Nha đáp lại một tiếng, bắt đầu chọn những khúc gỗ vừa tay anh.

Nhìn thấy Hổ Nha cầm mỗi tay một khúc gỗ quay lại, Đường Quả lại nói: "Bóc lớp vỏ ngoài của khúc gỗ ra rồi rửa sạch, đặt thịt ngư thú lên phiến đá, nhìn thấy có cốt ngư thú thì lấy ra."

Thật ra đập bằng khúc gỗ cũng không tồi bởi vì cô tin chắc rằng hương vị thành phẩm sau đó sẽ rất ngon.

Sau khi nhìn Hổ Nha dùng khúc gỗ đập thịt ngư thú một lúc, thấy anh làm rất tốt nhiệm vụ của mình, Đường Quả bắt đầu đi đến nhặt chiếc nồi đá nhỏ mà cô đã nấu thuốc ban ngày lên.

"Đường Quả, cô định làm gì vậy, để ta làm cho." Bạch Hà đang nướng thịt nói.

"Cảm ơn chú Bạch Hà, nhưng mà không cần ạ, tôi có thể tự làm được." Đường Quả cười và từ chối.

Bạch Hà mỉm cười, cũng không kiên quyết đi giúp đỡ Đường Quả, mặc dù thời gian ở cạnh nhau không nhiều, nhưng mà ông biết rằng Đường Quả và A Lan rất giống nhau, đều thích làm những việc mà có thể tự làm.

Nhìn thấy Đường Quả bỏ độc dược vào nồi đá nhỏ, lại dùng đá nhỏ đậy kín lại rồi đốt lửa, Bạch Hà nheo mắt lại, không nhịn được hỏi: "Đường Quả cô đang làm gì vậy?"

"Tôi đang nấu thuốc." Sớm biết là Bạch Hà sẽ hỏi, Đường Quả bình tĩnh đem khúc gỗ cuối cùng bỏ vào lửa.

Hổ Nha nghe xong lời nói của Bạch Hà liền quay lại nhìn, nhưng sau khi nghe xong câu trả lời của Đường Quả liền thu hồi tâm trí, tiếp tục đập thịt ngư thú, lấy cốt ngư thú ra.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đường Quả, Bạch Hà xoay miếng thịt nướng trên tay, hỏi: "Thuốc này cho cô uống sao?"

"Đúng vậy." Đường Quả trả lời không chút do dự.

Nhưng mà Bạch Hà không khỏi khẽ nhíu mày nhìn cái nồi đá nhỏ, trong lòng không khỏi do dự, Đường Quả cô ấy thực sự là Vu y sao? Trong đó có ba loại cỏ độc liền.

Khi Đường Quả vẽ hình thuốc và nhờ họ đi tìm, bọn họ đều xác định chắc chắn rằng chuyện cô ấy là Vu y, mặc dù cô ấy không chịu thừa nhận.

Nhưng khi nhìn thấy Đường Quả dùng cỏ độc làm thuốc, Bạch Hà lại nghi ngờ điều bọn họ xác định có đúng hay không.

Đợi khi nước đang nấu trong nồi đá nhỏ sôi lên, Đường Quả chỉnh lửa lớn thành lửa nhỏ rồi chạy đến xem Hổ Nha đập thịt ngư thú.

Nhìn Đường Quả vẻ mặt thoải mái bước đi, ánh mắt Bạch Hà không khỏi lại rơi vào nồi đá nhỏ, Đường Quả thật sự không nhận ra đám cỏ độc đó sao?

Hổ Nha đang đập thịt ngư thú đột nhiên ngửi thấy trong không khí có chút độc, ánh mặt anh lập tức dán chặt vào nồi đá nhỏ của Đường Quả.

Sau khi xác nhận chút độc trong không khí phát ra từ đó, Hổ Nhai lập tức lo lắng nhìn Đường Quả, "Đường Quả, trong nồi đá nhỏ của cô có thứ gì đó có chất độc, có phải cô cho sai rồi không?"

Đường Quả an ủi anh ta nói: "Tôi biết, về sau chất độc sẽ bị hóa giải, tức là sau một thời gian chất độc sẽ biến mất, anh đừng quá lo lắng."

Hổ Nha cau mày nhìn chiếc nồi đá nhỏ đang bốc khói, thật sự anh rất muốn ném nó ra khỏi hang ngay bây giờ.

Khi nói đến các chất độc, cách tiếp cận thông thường của họ là vứt nó đi hoặc tránh xa nó ra.

Đường Quả bước tới, chặn tầm nhìn của Hổ Nha với chiếc nồi đá nhỏ, nếu anh tiếp tục nhìn, cô có thể sẽ không giữ được chiếc nồi đá nhỏ đó, bởi vì ý muốn vứt bỏ chiếc nồi đá nhỏ của Hổ Nha rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi cô muốn giữ lại cũng không được!

"Anh đã nhặt xong cốt ngư thú ra chưa?" Đường Quả liếc nhìn chỗ thịt ngư thú bị đập nát, sau đó đổi chủ đề.

Hổ Nha bất lực nhìn Đường Quả, quên đi, anh sẽ đợi xem chất độc trong nồi đá nhỏ của cô có thực sự biến mất như cô nói hay không.

Thấy Hổ Nha tiếp tục cúi đầu đập thịt ngư thú, Đường Quả mới thở phào nhẹ nhõm, nếu anh nhất quyết muốn vứt cái nồi đá nhỏ của cô đi, cô không những không thể giữ nó lại được mà thậm chí số thuốc đó cô cũng không thể giữ.

Sau khi nhặt hết cốt ngư thú ra, Đường Quả và Hổ Nha chất chỗ thịt ngư thú đó thành một đống, sau đó lại tiếp tục đập, trong khi đó cô bưng một bát đá to đựng đầy gừng, hành lá, nước tỏi rưới từng chút từng chút một lên thịt.

Sau khi đập thịt ngư thú thành thịt băm, Đường Quả bảo Hổ Nha cho thịt ngư thú đã đập nhỏ vào một cái nồi đá, sau đó bảo anh ta đi lấy mười quả trứng kê thú rửa sạch.

Sau khi Đường Quả làm mẫu cách tách lòng đỏ và lòng trắng trứng kê thú, Hổ Nha đã đảm nhiệm làm việc này.

Sau khi cho hết mười lòng trắng trứng kê thú vào thịt ngư thú băm, Đường Quả bảo Hổ Nha dùng khúc gỗ trộn đều thịt ngư thú băm và lòng trắng trứng.

Bước này khuấy càng lâu thì thành phẩm ngư thú viên càng đàn hồi, vì vậy sau khi nhìn thịt ngư thú băm và lòng trắng trứng được khuấy đều với nhau, Đường Quả vẫn chưa bảo dừng lại.

Đường Quả chưa bảo dừng lại nên Hổ Nha vẫn tiếp tục khuấy, dùng cánh tay mạnh mẽ khuấy đều trong hơn ba mươi phút mà không hề giảm tốc độ.

Đường Quả thấy thịt ngư thú băm gần như đã được trộn đều, Đường Quả bảo Hổ Nha lấy nồi đá đựng thịt ngư thú băm luộc trước nhưng trước tiên phải đun nước nóng và để lửa nhỏ để giữ ấm.

Đặt chiếc nồi đá trong tay xuống, Hổ Nha ngẩng đầu nhìn chiếc nồi đá nhỏ mà Đường Quả đang nấu thuốc đặt trước mặt, mắt anh loé lên sự kinh ngạc vì càng ngày mùi hương càng khó ngửi nhưng anh không còn ngửi thấy mùi thuốc độc trong đó nữa? Đường Quả nói có phải là sự thật không?

Đường Quả không biết Hổ Nha đang nghĩ gì, thấy anh đặt nồi đá xuống, bảo anh đi rửa tay sạch sẽ sau đó bảo anh một tay cầm thìa một tay nắm thịt ngư thú băm.

Tay cầm thịt ngư thú băm nhỏ, dùng ngón út, ngón đeo nhẫn, ngón trỏ và ngón giữa nắm chặt lại với cường độ giảm dần nắm cho thịt ngư thú băm thành một viên nhỏ như miệng hổ, cuối cùng dùng thìa múc phần thịt đã vo thành viên nhỏ xuống nước nóng

"Nếu anh chạm vào gì đó nhọn thì lấy nó ra." Đường Quả nhắc nhở.

"Được rồi, ta sẽ làm như vậy." Hổ Nha mỉm cười gật đầu.

Bạch Hà vốn đã nướng xong thịt cũng như là nấu xong canh rau dại rồi, nhưng vẫn không khỏi liếc nhìn chiếc nồi đá nhỏ của Đường Quả sau đó ngồi xổm bên nồi nước nóng nhìn Hổ Nha đang nặn ngư thú viên.

So với nồi đá nhỏ ngày càng khó ngửi nhưng không còn độc của Đường Quả thì Bạch Hà bây giờ càng tò mò hơn về nồi ngư thú băm này.

Và bây giờ ông tin chắc rằng Đường Quả thực sự là một Vu y!

Ngồi xổm bên cạnh nồi đá nhìn từng viên thịt nhỏ lần lượt rơi vào nước nóng, Bạch Hà thầm nghĩ nếu như ông không tận mắt nhìn quá trình làm ra nó, nếu không phải ông ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thịt ngư thú, Ông thật sự sẽ không tin được rằng nó được làm từ thịt ngư thú.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 81: Chờ Đợi Thêm Một Chút

[HIDE-THANKS]
Đường Quả thấy một số viên ngư thú trong nước nóng đã được định hình xong rồi, liền lấy thìa vớt từng viên ngư thú đã được định hình ra, cho vào một cái nồi đá sạch khác.

Bạch Hà thấy mình có thể làm được chuyện này, lập tức cầm lấy cái thìa mà Đường Quả đang định cho vào vớt viên ngư thú ra, ngẩng đầu nhìn cô nói "Đường Quả, để ta làm cho."

Nếu không phải là do tay trái của ông không tiện, ông sớm đã cướp việc nặn viên ngư thú của Hổ Nha rồi, bây giờ việc đơn giản là vớt viên ngư thú ra thì làm sao mà ông buông tha được!

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Bạch Hà, Đường Quả buông chiếc thìa trong tay ra nói "Được, nhưng mà chú Bạch Hà, chú nhất định phải vớt những viên ngư thú đã được định hình rồi."

"Ổ, ta biết rồi." Bạch Hà ngẩng đầu đáp lại, sau đó ông liền cẩn thận nhìn xem những viên ngư thú mà Đường Quả đã vớt ra, ông liền biết được viên ngư thú nào đã vớt được và viên ngư thú nào phải đợi một chút rồi mới được vớt.

Nhìn thấy Bạch Hà thật sự là biết nên vớt viên ngư thú nào, Đường Quả cũng không nói gì, nhưng sau khi thấy ông đã vớt hết cả nước nóng ra, cô không khỏi nói: "Chú Bạch Hà, chú hãy chọc một vài cái lỗ trên cái thìa này để cho nước có thể chảy ra từ những cái lỗ đó, như vậy thì sẽ không vớt cả nước ra ngoài nữa."

Đúng lúc ông đang cho viên ngư thú vào nồi đá, chiếc thìa sắp nhúng vào nước nóng, Bạch Hà đột nhiên nghe được lời Đường Quả nói, lập tức dừng tay lại, đưa thìa lên cao nhìn "Chọc một vào cái lỗ?"

Bạch Hà còn chưa kịp cử động, Hổ Nha đột nhiên duỗi tay ra cầm lấy cái thìa ông đang cầm bên tay phải, duỗi ngón trỏ ra, móng vuốt sắc nhọn trên đầu ngón tay bật ra sau đó chọc sáu lỗ trên chiếc thìa mà Bạch Hà đang cầm.

"Như này có được không?" Bạch Hà hỏi Đường Quả.

Đường Quả khóe miệng nhếch lên sau đó mỉm cười gật đầu: "Được" Cái bộ vuốt này thật sự rất tiện lợi..

Nhận được câu trả lời của Đường Quả, Bạch Hà lập tức cho thìa vào nước nóng vớt ra những viên ngư thú đã được định hình.

Khi nhấc thìa lên, nước nóng lập tức chảy ra từ các lỗ trên chiếc thìa, Bạch Hà âm thầm gật đầu.

Thật ra lúc nãy vớt cả viên ngư thú và nước nóng ra, ông đã cảm thấy có chút không đúng, ông cũng đang nghĩ lát nữa sẽ đổ nước nóng từ thìa ra, nhưng lại không hề nghĩ đến cách của Đường Quả, thật sự rất tuyệt.

"Đường Quả, cô ăn chút gì đó trước đi, ở đây có ta và A phụ là được rồi." Hổ Nha đột nhiên ngước mắt lên nhìn Đường Quả nói.

"Đúng vậy, Đường Quả cô mau đi ăn chút gì đó trước đi, tiểu giống cái không thể bị đói được." Bạch Hà nhìn Đường Quả cười nói.

Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha rồi nhìn Bạch Hà "Được, nhưng mà không phải là chúng ta nên gửi một ít cho dì A Lan và mọi người sao?"

Khi Hổ Nha và Bạch Mai nghe thấy lời nói của Đường Quả, nụ cười trên khuôn mặt họ đột nhiên trở nên tươi sáng hơn.

Đường Quả trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngơ ngác, lời nói của cô buồn cười đến vậy sao?

Bạch Hà nghĩ lại trước kia Đường Quả và Hổ Liệp cũng đều không quên chia cho A Lan bọn họ đồ ăn, bây giờ bảo cô ấy ăn cô ấy cũng không quên A Lan bọn họ cũng chưa ăn.

Bỏ qua sự đắn đo và nghi ngờ đối với cô, Bạch Hà thật sự rất hài lòng với cô.

Hổ Nha lại nghĩ đơn giản hơn, Đường Quả thực sự là một giống cái tốt.

Sau đó Hổ Nha mang nước canh thịt rau dại do Bạch Mai nấu cho A Lan bọn họ, bởi vì nồi canh hơi nóng mà Bạch Hà chỉ còn có một tay có thể hoạt động nên ông không thể cầm nồi canh nóng trên tay hay vác trên vai được.

Hơn nữa Hổ Nha cũng không muốn A phụ anh lại một lần nữa bị ướt trong mưa, bình thường nếu A phụ muốn ra ngoài thì anh ta cũng không có cách nào, bây giờ anh ở đây rồi, có thể không để A phụ anh phải dầm mưa nữa rồi, bởi vì mưa rất to có thể khiến cánh tay của A phụ anh lại đau.

Hổ Nha đang dùng lá cây đậy nồi đá đựng nước canh rau dại sau đó vội vàng cầm nồi đá đi mất.

Đường Quả quay đầu nhìn cánh tay vặn vẹo của Bạch Hà, không lên tiếng, quay đi như thể cô vô tình nhìn thấy.

Mặc dù Bạch Hà bọn họ rất tốt với cô, họ đã biết cô biết về thuốc lại còn đặc biệt yêu cầu về độc dược, cô không nghĩ rằng Bạch Hà bọn họ sẽ không suy nghĩ nhiều sao?

Vì vậy cô đành chờ đợi thêm một chút trước khi bọn họ đưa ra kết luận có lợi cho cô thì cô có thể làm, làm những gì tốt nhất có thể.

Không biết Bạch Hà có để ý tới ánh mắt của Đường Quả hay không, nhưng vẻ mặt của ông vẫn không hề thay đổi, ông nhìn nước nóng, chờ nước nóng tạo hình cho viên ngư thú rồi vớt ra.

Hổ Nha rất nhanh đã quay lại, ngồi xuống tiếp tục nặn viên ngư thú mà không ăn gì cả.

Ăn xong canh rau dại thịt, Đường Quả mới nhận ra Hổ Nha vừa đi đưa cho A Lan bọn họ một nồi canh rau dại thịt, vậy là tối nay anh dự định sẽ không ăn rau dại!

Cô hỏi tại sao Hổ Nha lại có thể đi nhanh như vậy? Chắc hẳn anh không muốn cô kịp phản ứng lại và ngăn cản anh, anh thật là thông minh!

Dường như nhận ra ánh mắt của Đường Quả, Hổ Nha đang cẩn thận nặn viên ngư thú, ngước lên nhìn cô, nở nụ cười rạng rỡ.

Đường Quả: "..."

Quên đi, Đường Quả liền quay người đi, vì Bạch Hà tối nay có mặt ở đây, cô tạm thời sẽ không quan tâm đến việc anh không ăn rau dại.

Nhìn thấy những miếng thịt ngư thú đã được ngâm một lúc, Đường Quả nghĩ nghĩ, cảm thấy cô có lẽ còn có thể ăn được một miếng thịt ngư thú nữa nên liền bước tới.

"Đường Quả cô có muốn ăn thịt ngư thú rán không? Cô đợi một chút, tôi sẽ làm xong ngay lập tức đây." Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả muốn tự mình rán thịt ngư thú liền lập tức ngăn cô lại.

Đường Quả liếc anh ta một cái, không để ý tới anh, cô đốt lửa dưới phiến đá, cắt mỡ trư thú thành các miếng nhỏ rồi rán trong dầu.

Âm thanh "xèo xèo" khiến Bạch Hà thường xuyên phải nhìn sang một bên.

Ngửi thấy trong không khí mùi càng ngày càng thơm, Bạch Hà cùng Hổ Nha không khỏi tập trung vào tóp mỡ.

Nhìn tóp mỡ màu vàng cháy dưới ánh lửa, Bạch Hà và Hổ Nha không khỏi kêu lên trong bụng: "Ọc ọc"

Điều này khiến Đường Quả đang chuyên tâm chiên dầu cũng phải nước mắt lên nhìn bọn họ.

Bạch Hà không chú ý tới ánh mắt của Đường Quả, ánh mắt vẫn dán chặt vào tóp mỡ, mặc dù tối qua Hổ Nha cũng đã rán một lần tóp mỡ rồi, nhưng tại sao ông lại cảm thấy đồ ăn Đường Quả nấu trông ngon hơn? Sự tỏa sáng của lớp dầu đó.

Hổ Nha nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhất thời khuôn mặt không khỏi có chút nóng bừng, khó chịu cử động, nhưng lại không hề do dự khi ngồi nặn những viên ngư thú trong tay.

Đường Quả liếc nhìn nồi thịt ngư thú băm vẫn còn hơn một nửa, nhưng với tốc độ ngày càng nhanh và trình độ ngày càng cao của Hổ Nha, hẳn sẽ không mất quá nhiều thời gian để nặn xong chỗ viên ngư thú này.

Nhìn đi chỗ khác, Đường Quả bắt đầu rán miếng thịt ngư thú, không biết rằng cô có thể rán xong chỗ thịt ngư thú này trước không? Hay là Hổ Nha sẽ nặn xong hết chỗ ngư thú viên còn hơn nửa kia trước?

Đường Quả nở nụ cười, tốc độ đặt miếng ngư thú xuống nhanh hơn. Không phải anh không muốn cho cô rán thịt ngư thú sao? Vậy cô sẽ rán hết chỗ thịt ngư thú này trước khi anh đến tiếp quản. Hừm!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 82: Rán, Luộc, Nướng

[HIDE-THANKS]
Hổ Nha không biết Đường Quả đang nghĩ gì nhưng động tác trên tay của anh lại càng nhanh hơn.

Hổ Nha rất vui vì Đường Quả luôn thích tự mình làm mọi việc, dù sao trong bộ lạc của họ, chỉ có giống cái có một bạn lữ thú nhân là như vậy điều này có nghĩa là Đường Quả cũng chỉ muốn có một bạn lữ thú nhân sao?

Nhưng mà Hổ Nha cũng không vui, dù sao anh cũng muốn làm những việc mà Đường Quả muốn làm dưới sự sai khiến của cô, nếu Đường Quả đều tự mình làm hết thì anh còn phải làm cái gì nữa?

Mặc dù Đường Quả nhanh chóng đặt miếng thịt ngư thú xuống nhưng sau khi phiến đá phủ đầy miếng thịt ngư thú, thì cô cũng chẳng có việc gì để làm.

Nhưng mà vì vấn đề kích cỡ to nhỏ của phiến đá, vẫn còn hơn nửa số thịt ngư thú không có chỗ để, chỉ có thể đợi những miếng thịt ngư thú trên phiến đá rán chín rồi thì mới có thể tiếp tục đặt miếng thịt ngư thú lên phiến đá được.

Tuy nhiên một miếng thịt ngư thú cần phải được rán chín vàng đều cả hai mặt nên chỗ thịt ngư thú kia vẫn phải đợi.

Đường Quả bây giờ chỉ có thể buông thả tay chờ đợi, nhưng tốc độ tạo hình ngư thú viên của Hổ Nha càng ngày càng nhanh, mặc dù không thể hiện rõ ràng nhưng nhìn số lượng ngư thú viên trong nước nóng, Bạch Hà biết được là tốc độ tay của ông càng ngày càng tăng.

Tuy nhiên tốc độ định hình ngư thú viên bằng nước nóng không thay đổi nên tốc độ định hình không thể theo kịp tốc độ ngư thú viên mới được thả xuống nước nóng được, nên Bạch Hà vẫn rất thong dong từ từ tạo hình các viên ngư thú ấy.

Cho nên sau khi đợi Hổ Nha ép xong nồi thịt ngư thú, trong chiếc nồi nước nóng này vẫn còn đầy một nồi to thịt ngư cá viên phải tạo hình đang chờ Bạch Hà vớt ra.

Lúc này Đường Quả mới rán xong mặt thứ nhất thịt ngư thú trên phiến đá thứ hai, thành quả đã rõ ràng rồi.

Nhưng cô đã ăn thịt ngư thú ở phiến đá thứ nhất đã được rán xong rồi, nên thành quả cũng không hẳn là lỗ.

Nhìn Hổ Nha sau khi rửa tay sạch sẽ đi tới, Đường Quả liền tự động nhường chỗ cho anh.

Hổ Nha mỉm cười với Đường Quả, sau đó liền nhận lấy miếng thịt ngư thú và lật lại.

Bên này cũng không dễ dàng gì mới vớt xong tạo hình viên ngư thú trong nước nóng, Bạch Hà thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ông không cần phải nhìn và ngửi mùi ngư thú rán mà không được ăn nữa.

Nhìn thấy Bạch Hà đã vớt xong ngư thú viên, Đường Quả suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chú Bạch Hà, ông lấy một chút ngư cá viên qua rồi rán chín lên ăn xem mùi vị thế nào?"

Chỉ có gừng, hành lá, nước sốt tỏi và lòng trắng trứng, hi vọng mùi vị chỗ viên ngư thú này không quá khó ăn, Đường Quả có chút áy náy nhìn đi chỗ khác bởi vì công thức này là cô mới chỉ nhìn thực đơn nấu ăn khi làm nhiệm vụ chứ cô chưa từng làm qua.

"Những viên ngư thú này có phải dùng để rán ăn đúng không?" Bạch Hà cho một ít viên ngư thú vào bát đá.

Nhìn thấy Bạch Hà mang viên ngư thú tới, Hổ Nha nhanh chóng dọn từng miếng ngư thú, làm lâu như vậy anh cũng muốn biết chỗ viên ngư thú này có ngon không.

"Có thể ăn rán, hoặc.. cắt viên ngư thú làm đôi, như vậy sẽ dễ nấu hơn." Nhìn thấy Bạch Hà lần lượt đặt viên ngư thú lên phiến đá, Đường Quả lập tức dừng lời muốn nói mà nói.

"Được." Bạch Hà trả lời.

Chỉ cần đợi Hổ Nha rán vàng miếng thịt ngư thú, ông lập tức sẽ dùng chiếc dao cùn này chia viên ngư thú ra làm hai sau đó lại đặt chúng lên phiến đá để rán.

"Chỗ viên ngư thú này có thể rán, nướng, luộc làm canh đều được, chỉ cần chín là được, muốn ăn như thế nào thì ăn như thế đó." Đường Quả tiếp tục nói những lời mà cô muốn nói trước đó.

Bạch Hà gật đầu, vươn tay gắp miếng thịt ngư thú Đường Quả vừa rán xong lên ăn, ồ, hương vị cũng giống như tối qua nhưng có vẻ có thứ đâm vào miệng hơn hôm qua một chút.

Cẩn thận cảm nhận, Bạch Hà rất nhanh liền hiểu ra thứ đâm vào miệng là cái gì, chính là xương của ngư thú đã được băm nhỏ, nhưng những chiếc xương của ngư thú này không thể làm hại người được nữa nhưng mà mùi vị cũng không tồi.

Đường Quả đã sớm ăn thịt ngư thú rán này rồi, nhìn Bạch Hà ăn không ngừng nghỉ, cô biết ông có thể tiếp nhận cách làm này.

Khóe miệng hiện lên ý cười, Đường Quả cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, có thể được công nhận là tốt rồi, ít nhất điều này đủ để khiến cô trở nên quan trọng hơn trong lòng họ, như vậy sự dè chừng và nghi ngờ của bọn họ đối với cô có thể giảm đi một ít.

Đợi Bạch Hà và Hổ Nha ăn đến viên ngư thú, cả hai đều choáng váng trước viên ngư thú trong miệng họ, sau đó cảm nhận được rằng viên ngư thú này khá ngon, dễ dàng cắn mà không bị dính xương của ngư thú, cái này rất phù hợp để các giống cái và ấu tể ăn!

Thấy Hổ Nha và Bạch Hà ăn ngon lành, Đường Quả cũng giơ đũa gắp một viên ngư thú ăn, không ngờ hương vị và mùi hương lại ngon đến không ngờ.

Đường Quả thực sự rất ngạc nhiên vì những viên ngư thú nguyên chất này lại có thể tươi ngon và ngọt đến vậy ngay cả khi không có muối và các loại gia vị khác nhau.

Tuy nhiên, sau khi ăn hai viên ngư thú, Đường Quả không còn muốn đưa đũa ra nữa, căn bản là cô đã no rồi, chỉ là thấy Hổ Nha và Bạch Hà ăn ngon như vậy nên cô mới không nhìn được mà nếm thử.

Ăn thêm mấy viên ngư thú nữa, Hổ Nha và Bạch Hà cũng dừng lại, hai người nhìn nhau, cho phần viên ngư thú còn lại vào bát đá, sau đó mỗi người đi lấy một bát đá viên ngư thú đi nướng và luộc.

Lúc này, Đường Quả đi dập lửa ở nồi đá nhỏ, nhấc những viên đá nhỏ che đậy nồi đá nhỏ lên, mùi thuốc khó chịu trong nồi đá lập tức lan tỏa ra không khí mà không bị vật gì cản lại.

Hổ Nha và Bạch Hà lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nồi đá nhỏ, lúc này hai người họ thật sự muốn bịt mũi đi ra ngoài hít thở không khí trong lành ngay lập tức! Mùi hương này thật sự rất khó chịu?

Nghĩ là như vậy nhưng mà không ai dám có động thái gì, Hổ Nha bị phân tâm lật lại miếng ngư thú vừa mới lật, tiếp tục nướng.

Nhìn thấy Đường Quả đang múc nước đen có mùi khó chịu từ trong nồi đá nhỏ ra, Hổ Nha và Bạch Hà không khỏi cau mày.

Nước này có màu sẫm hơn so với nước tro dùng để tế lễ, nhưng mà mùi khó chịu quá, Đường Quả thật sự muốn uống nước này sao?

Múc hỗn hợp nước ra cho vào bát gỗ, trong khi chờ hỗn hợp nguội, Đường Quả nhìn thấy Hổ Nha đang nhìn cô với vẻ do dự, Đường Quả nói: "Viên ngư thú của anh nướng sắp cháy rồi kìa."

Bị Đường Quả nhắc nhở, Hổ Nha vội vàng cúi đầu lật viên ngư thú, lật qua lật lại. Anh không chịu được bèn hỏi: "Đường Quả, cô thực sự muốn uống thứ nước kia sao?"

"Buổi chiều tôi đã uống một lần rồi, anh thấy tôi có giống như có chuyện gì không? Với cả trong này cũng không có độc mà?" Đường Quả cười nói.

Nghe Đường Quả nói như vậy, Hổ Nha mới yên tâm nói: "Vậy cô cần uống bao nhiêu lâu?"

"Có lẽ là mười ngày." Dù sao thì trong giao tiếp cũng không có gì khó khăn, Đường Quả trước tiên muốn thanh lọc cơ thể, sau đó dưỡng thể cuối cùng là chữa trị cổ họng, nên sẽ tốn nhiều thời gian hơn một chút.

Sau khi thuốc gần nguội, Đường Quả uống thuốc không chớp mặt dưới ánh mắt của Hổ Nha và Bạch Hà.

Mặc dù biết Đường Quả phải uống loại thuốc này, nhưng nhìn cô uống thứ nước màu đen với mùi khó chịu ấy vào bụng, Bạch Hà không khỏi có chút ngạc nhiên, cô ấy thực sự đã uống nó rồi!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 83: Nhổ Râu

[HIDE-THANKS]
Không qua bao lâu thì món ngư thú viên của Hổ Nha đã nấu xong.

Nghe Hổ Nha bảo cô qua kia ăn ngư thú viên nướng luộc, Đường Quả lắc đầu: "Tôi no rồi, không ăn đâu."

Thấy Đường Quả không chịu ăn, Hổ Nha cũng không ép, anh cùng Bạch Hà ăn mấy miếng thịt ngư thú đã nướng chín, sau đó cho đống thịt ngư thú viên đã nướng chín ấy vào trong nồi đá.

Sau đó còn có ngư thú viên do Bạch Hà nấu, Hổ Nha và Bạch Hà cũng nhấp một ngụm canh ngư thú viên, tuy trong nước canh không có nêm muối nhưng họ cảm thấy mùi vị cũng khá ngon.

Sau cùng, hai người để riêng một miếng thịt trư thú mà Bạch Hà đã nướng chín, phần còn lại thì ăn hết.

Sau khi ăn no, Hổ Nha cho miếng thịt trư thú đã nướng khi nãy cùng với ngư thú viên và miếng thịt ngư thú vào nồi đá rồi dùng lá cây đậy kín miệng.

Còn một nồi đá nấu ngư thú viên chưa chín, một nồi đá để nấu ngư thú viên và canh, miệng của hai nồi đá cũng được đậy kín bằng lá cây.

Cuối cùng, Bạch Hà mang theo một chiếc nồi đá, còn Hổ Nha lại vừa mang vừa ôm theo một chiếc nồi đá khác mà đi.

Nơi đầu tiên họ đến là hang động của A Lan và những người khác, họ lấy ra một phần thịt trư thú nướng, ngư thú viên và cầm luôn miếng thịt ngư thú kia ra cho đám Hổ Liệp nếm thử hương vị, phần còn lại được đậy bằng lá cây, sau khi đậy kín, Hổ Nha và Bạch Hà vác nồi đá bước ra khỏi hang động.

Trong động lớn, Đại Lâm ăn miếng thịt ngư thú và ngư thú viên do Hổ Nha và Bạch Hà chuẩn bị, cuối cùng nhấp một ngụm canh nấu với ngư thú viên rồi mới gật gật đầu, tỏ ý khen ngon miệng.

"Cái này thật sự là làm từ thịt ngư thú sao? Làm sao làm được như thế này?" Ông nội Chiến Phong cầm lấy một cục ngư thú viên, bóp mạnh một chút, cảm giác núng nính khiến trong mắt ông ấy không thể không mang theo sự ngạc nhiên khi nhìn Hổ Nha và Bạch Hà.

Hổ Nha mỉm cười giải thích cách làm ngư thú viên, nói xong anh nhớ ra mình đã dùng lòng trắng trứng kê thú để làm ngư thú viên, phần lòng đỏ trứng kê thú còn lại vẫn còn để trong tô đá chưa xử lý.

Sau khi nghe Hổ Nha nói, đám thú nhân trong hang không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thịt ngư thú còn có thể làm như thế sao? Vậy thì những loại thịt khác cũng có thể làm như vậy không?

"Bạch Hà, độc dược mà Đường Quả muốn, cô ấy đã sử dụng chưa?" Đại Lâm đột nhiên hỏi.

Nụ cười trên mặt Hổ Nha đột nhiên biến mất, anh nhìn Đại Lâm với ánh mắt do dự và có chút không nói nên lời.

Không biết có phải là vì nhìn thấy Hổ Nha đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt không, hoặc bởi vì cảm nhận được ẩn ý trong ánh mắt Hổ Nha, Đại Lâm liếc nhìn Hổ Nha, không nói gì, ông quay mặt sang nhìn Bạch Hà mà ánh mắt không có chút thay đổi.

Bạch Hà gật đầu "Tộc trưởng, chuyện này ta muốn nói với ngài sau, Đường Quả cho độc dược và một số loại thuốc khác vào nồi đá nhỏ và đun lên, cô ấy nói buổi chiều sẽ uống, một lát ta sẽ quay lại hỏi Hổ Liệp."

"Ừ." Đại Lâm trả lời.

Khi Hổ Nha trở lại hang động, Đường Quả đã nằm ngủ thiếp đi.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Đường Quả dưới ánh lửa, cảm giác chán nản trong lòng Hổ Nha vì tộc trưởng và những người khác vẫn còn nghi ngờ Đường Quả đột nhiên biến mất.

Anh tin tưởng rằng Đường Quả sẽ không có ý đồ xấu với bộ lạc của mình.

Anh cũng hiểu tộc trưởng và những người khác nghĩ như vậy cũng vì sự an toàn của các thành viên trong tộc, hiện tại anh chỉ hy vọng tộc trưởng và những người khác có thể loại bỏ được sự nghi ngờ của họ đối với Đường Quả càng sớm càng tốt.

Cơ mà Đường Quả tốt như vậy, anh tin rằng tộc trưởng và những người khác sẽ sớm tiếp nhận cô.

Tâm trạng chợt vui lên, Hổ Nha liền ngửi thấy mùi trứng thoang thoảng trong hang, lập tức nhớ tới lòng đỏ trứng kê thú mà trước đó anh chưa xử lý.

Lần theo mùi trứng, Hổ Nha mở tấm gỗ đậy nắp nồi đá ra, nhìn thấy bên trong nồi đá có một chiếc tô gỗ đựng thứ đồ màu vàng nhạt.

"Anh về rồi." Mùi trứng đột nhiên nồng nặc khiến Đường Quả vốn dĩ không thể ngủ sâu biết Hổ Nha đã về, khi mở mắt ra, quả nhiên cô thấy anh đang nhìn tô lòng đỏ trứng mà cô đã mang đi hấp trước đó.

Về việc cô vậy mà lại không nghe thấy tiếng bước chân của Hổ Nha, thậm chí không cảm nhận được sự hiện diện của anh, Đường Quả chỉ có thể nói rằng cô gần như đã quen với chuyện này rồi.

Thói quen, nó thực sự là một kẻ thù vô cùng mạnh mẽ.

Đột nhiên nghe thấy âm điệu mang theo sự buồn ngủ lười biếng của Đường Quả, Hổ Nha lập tức ngước mắt nhìn cô, anh nở nụ cười rạng rỡ với cô.

Chỉ là Hổ Nha.. với mái đầu bù xù ướt nhẹp cộng thêm khuôn mặt râu ria lộn xộn, dưới bóng của ngọn lửa nở nụ cười bị che khuất một nửa, thực sự có chút đáng sợ và hung dữ..

"..."

Đường Quả đang nằm trên giường da thú.

Nghiêm túc thành thật mà nói, may mắn là cô không sợ ma và những thứ tương tự như vậy, cũng đã nhìn thấy rất nhiều xác chết với các vẻ mặt khác biệt và các hình dáng bi thảm. Nếu không, nụ cười bất chợt của anh thực sự sẽ hù dọa được cô!

Đường Quả trên mặt không có biểu tình gì nhìn Hổ Nha nói: "Hổ Nha."

"Sao vậy?" Không biết vì sao Đường Quả đột nhiên trở nên như vậy, Hổ Nha lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, hỏi.

"Anh đi đến chỗ đó đứng đi." Đường Quả đưa tay chỉ vị trí cho Hổ Nha.

Hổ Nha đứng đó như được bảo, ngọn lửa lập tức chiếu sáng khuôn mặt chính diện của anh, bóng tối biến mất, khuôn mặt không còn đáng sợ và hung dữ như trước.

"Hổ Nha, anh có thể cạo bỏ bộ râu trên mặt được không?" Vốn dĩ bộ râu này cũng có chút vừa mắt, nhưng bởi vì vừa nãy, Đường Quả cảm thấy tốt nhất là nên bỏ đi bộ râu khó coi đó. Cô cũng có thể nhìn kỹ xem khuôn mặt của Hổ Nha dưới bộ râu trông như thế nào?

Đột nhiên nhớ tới việc mình vậy mà đã phải lòng một thanh mặt thật còn không lộ rõ, lúc này Đường Quả thực sự không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào..

Cảm nhận được ánh mắt không mấy thích thú của Đường Quả, Hổ Nha lập tức nói: "Được chứ, nếu cô không thích thì ta sẽ nhổ bỏ nó ngay bây giờ." Dù việc nhổ râu rất đau, nhưng Đường Quả không thích bộ râu của mình, cho nên anh vẫn sẽ nhổ nó ra vậy.

Đường Quả lắc đầu: "Bây giờ đã tối muộn lắm rồi, ngày mai anh còn phải đi săn, tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh cạo râu cũng được."

"Được rồi, ta nghe lời cô." Hổ Nha đáp lại với một nụ cười.

Cô rất hài lòng với câu trả lời của Hổ Nha, Đường Quả không nói thêm gì nữa, chỉ vào nồi đá trên đống lửa, cười nói: "Đó là lòng đỏ trứng kê thú hấp mà tôi làm, anh ăn đi rồi ngủ nhé."

"Được." Nhìn thấy Đường Quả cười, Hổ Nha liền thả lỏng tâm tình, anh cười đáp lại, mặc dù vừa rồi anh muốn để dành bát trứng cho Đường Quả ngày mai ăn.

"Vậy anh ăn đi, tôi đi ngủ trước, anh cũng ngủ sớm nhé." Đường Quả nói xong liền xoay người tìm tư thế thoải mái mà ngủ.

Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả ngủ, lập tức nhăn mặt sờ sờ bộ râu rậm rạp, nhưng rất nhanh, trong mắt anh hiện lên vẻ quyết tâm. Anh thả lỏng lông mày, cũng hạ tay xuống.

Ngày hôm sau Đường Quả bị tiếng hổ gầm đánh thức, mở mắt ra đã thấy Hổ Nha đang nhổ râu với vẻ mặt ngơ ngác.

Nhìn bốn năm nắm râu bị anh nắm kéo ra ngoài, nhìn mảng làn da đỏ bừng lộ ra ngoài của anh, nhìn vết sưng tấy hiện lên do râu bị kéo, và cuối cùng là hình ảnh chân râu bị kéo hết ra ngoài nên làn da đó mới có thể trở lại vị trí ban đầu..

Đường Quả nhe răng, cô chỉ nhìn thôi mà cũng cảm thấy đau đớn, nhất là lúc râu của anh bị buộc phải nhổ ra khỏi da thịt, đôi mắt cô không khỏi hơi co lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 84: Tín Nhiệm

[HIDE-THANKS]
Nhất thời, Đường Quả tưởng rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, cô lập tức nhắm mắt lại rồi mở ra, nhưng hình ảnh trước mắt vẫn còn đó, cô liền xác nhận được những gì mình nhìn thấy là thật, lập tức giật mình một cái.

Nhìn thấy Hổ Nha thả râu xuống đất, lại đưa tay nắm chặt râu của mình, trong chốc lát, Đường Quả ngồi dậy, hét lên: "Hổ Nha, anh đang làm gì vậy?"

Nhìn thấy đám râu Hổ Nha ném xuống hợp thành một đống với búi tóc trên mặt đất, Đường Quả kinh hãi phát hiện ra chùm tóc đó cũng đến từ bộ râu của Hổ Nha?

Lại nhìn làn da lộ ra sau bộ râu rậm rạp của Hổ Nha, nó hơi đỏ và sưng tấy lên! Anh vậy mà thực sự chỉ dùng tay mà nhổ ra nhiều râu như vậy, anh không cảm thấy thấy đau sao?

"Đường Quả, cô tỉnh rồi." Hổ Nha cười nhìn Đường Quả, sau đó nói: "Ta đang nhổ râu đây."

Nghe được giọng điệu thoải mái của Hổ Nha, Đường Quả đột nhiên hỏi không kiềm chế được cảm xúc của mình, trừng mắt nhìn anh nói: "Ai bảo anh nhổ ra? Anh không thấy đau à?"

Đường Quả vậy mà đột nhiên tức giận khiến Hổ Nha có chút bối rối, hai mắt anh vô tội nhìn cô nói: "Tối qua không phải cô bảo ta bỏ đám râu này sao?"

Ừm.. Đường Quả bị câu nói của Hổ Nha làm cho nhất thời á khẩu không nói nên lời, cuối cùng cơn tức giận biến thành sự bất lực: "Vậy anh cũng không nên dùng tay kéo ra chứ, anh không đau à?"

Hổ Nha tiếp tục dùng ánh mắt vô tội nhìn Đường Quả, không dùng tay kéo ra? Vậy làm thế nào để bỏ đám râu này đi chứ?

Đường Quả càng bất lực trước cặp mắt đó của Hổ Nha, cô xua tay nói: "Anh đi săn trước đi, không được phép nhổ râu nữa. Tối nay khi nào rảnh rỗi tôi sẽ giúp anh cạo râu."

"Được." Nghe Đường Quả nói muốn giúp anh cạo râu, Hổ Nha lập tức không còn lo lắng đến vấn đề làm sao để cạo râu mà không cần dùng tay nhổ.

Nhìn thấy Hổ Nha tâm tình vui vẻ rời đi, Đường Quả nhìn xuống bộ râu anh vừa nhổ trên mặt đất đằng kia, trong lòng lập tức tràn ra một trận bất lực.

Xem ra lần sau cô phải dùng lời lẽ rõ ràng để nói thì mới ổn, nếu không thật sự không biết sau này anh sẽ hiểu lệch lời nói của cô đến mức nào!

Khi vội vã đến nơi tập trung, Hổ Nha trong tình trạng thiếu mất một mảng râu bị Vạn Sâm chú ý đến, hắn tò mò hỏi: "Hổ Nha, râu của ngươi bị làm sao vậy?"

Vạn Sâm vừa nói lời này xong thì đám thú nhân đang buồn chán chờ xuất phát không khỏi liếc nhìn sang khuôn mặt của Hổ Nha, bọn họ nhìn thấy bộ râu rậm rạp của anh đã mất đi một mảng thì thôi, huống chi da thịt bên trong còn đỏ ửng lên và sưng vù vù?

Nghe Vạn Sâm nhắc tới râu, Hổ Nha lập tức nhớ tới tối nay khi trở về thì Đường Quả sẽ giúp anh cạo râu.

Tuy rằng không biết Đường Quả sẽ giúp mình cạo râu như thế nào, nhưng Hổ Nha vừa nghĩ đến tối nay được Đường Quả tiếp xúc với cự ly gần thì không khỏi mỉm cười toe toét.

Vì vậy, đối mặt với ánh mắt tò mò từ Vạn Sâm và đám thú nhân xung quanh, Hổ Nha nở nụ cười xán lạn, nói: "Tối qua Đường Quả bảo ta bỏ bộ râu, nên sáng nay nhân lúc có thời gian thì ta đã nhổ được một chút."

"Xì!" Xung quanh tức khắc nổi lên tiếng hô hấp, đám thú nhân đang có mặt tại chỗ đã từng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà trải qua cảm giác đau đớn của việc nhổ râu, khi họ nghe Hổ Nha nói lời này, trong một khoảnh khắc đều không thể không sâu sắc mà cảm nhận nỗi đau tương tự, hít vào một hơi.

Tiếp sau đó đám thú nhân mới phản ứng lại được là Đường Quả bảo Hổ Nha nhổ râu của chính mình!

Trong lúc nhất thời, tất cả thú nhân đều sinh ra cảm giác sợ hãi cực độ đối với Đường Quả, đồng thời rất nhiều thú nhân cũng vui mừng vì bọn họ không hề có ý định trở thành bạn lữ của Đường Quả.

Những thú nhân trước đây muốn làm bạn lữ với Đường Quả vì cô là giống cái thì ngay lập tức loại bỏ sạch sẽ suy nghĩ đó.

Hổ Nha không hề biết rằng một câu nói của anh đã quét sạch tất cả tình địch đang ẩn ẩn hiện hiện tại chỗ.

Anh của lúc này, nghĩ đến buổi tối nay Đường Quả khi giúp anh cạo râu, sẽ tiếp xúc gần gũi như thế này thế kia, nét mặt của anh không khống chế được mà nở nụ cười làm bừng sáng cả khuôn mặt, anh hoàn toàn không chấp nhận được ánh mắt thông cảm của đám người Vạn Sâm!

Đường Quả đang đánh răng trong hang không hề hay biết một lời nói của Hổ Nha đã thành công giúp cô leo lên vị trí giống cái đáng sợ nhất trong mắt của thú nhân bộ lạc Cự Hổ!

Bởi vậy không đợi sau khi Hổ Nha và những người khác đi săn trở về, chưa đầy một đêm, toàn bộ trên dưới bộ lạc Cự Hổ đều biết chuyện Đường Quả bảo Hổ Nha nhổ râu.

Những thú nhân còn nhỏ tuổi thì có hai suy nghĩ như bên trên, trong khi những thú nhân có tuổi tác và vai vế lớn hơn một bậc thì lại cảm thấy làn da trên mặt hơi đau.

Ngay cả một hổ con còn chưa biến hình như Hổ Liệp, khi nghe thấy cũng không nhịn được mà duỗi móng vuốt che đi bộ râu hổ trên mặt.

Hầu hết các giống cái đều nhìn dáo dác về phía thú nhân bạn lữ, hoặc những thú nhân trưởng thành, hoặc bộ râu trên mặt a huynh a đệ của họ.

Chuyện là trước đó, do Đường Quả bảo A Lan và Bạch Mai đi tắm, gội đầu và cắt tóc, nên có rất nhiều giống cái cũng làm theo, sau này các giống cái khác thấy những giống cái đã tắm gội đó không những cảm thấy rất thoải mái, thư thái, mà còn nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều, thế là những giống cái còn lại đều không nhịn được mà làm theo họ.

Bên cạnh đó, giống cái đã đích thân trải nghiệm lợi ích của việc có ít tóc hơn thì khi nghe Đường Quả bảo Hổ Nha nhổ bỏ râu, họ liền nghĩ, nếu không còn bộ râu lộn xộn đó, có phải họ sẽ càng thoải mái, càng ưa nhìn hơn một chút không?

Cho nên ngay đêm hôm đó, đám thú nhân trong tộc Cự Hổ bị giống cái nhìn chằm chằm bộ râu trên mặt đều cảm thấy lớp da trên đó căng muốn nứt rồi, bọn họ vẫn luôn lo lắng giống cái sẽ đột nhiên nói gì đó khiến bọn họ phải nhổ hết râu, nguyên một đêm dài họ đều trong trạng thái hoảng loạn.

Đường Quả hoàn toàn không biết những điều này, cô đang chỉ huy Hổ Nha, người đã đi săn trở về và đã ăn đủ no, mài sắc một cốt đao, hôm nay cô đã dành thời gian để mài cốt đao, nhưng nó không đủ bén theo yêu cầu của cô, vì vậy cô nhờ Hổ Nha tự mình mài thêm một chút.

Sau khi mài cốt đao xong, Đường Quả bảo Hổ Nha ngẩng đầu lên, sau đó cô vắt tấm da thú đã ngâm nước nóng, phủ lên mặt của anh.

Nhìn Đường Quả ngay trước mắt, tâm tình Hổ Nha rất tốt, bởi vì sự tiếp xúc gần gũi mà anh mong đợi đã thành sự thật.

Tuy nhiên, khi Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả lấy tấm da thú từ trên mặt anh xuống, cầm cốt đao mà anh đã mài trước đó đưa về phía khuôn mặt mặt của anh, cơ thể anh không khỏi căng lên, trái tim càng đập mạnh hơn.

Không trách khi Hổ Nha lại có phản ứng như vậy, bởi vì khi anh mài cốt đao, Đường Quả không hề giải thích rõ ràng mục đích sử dụng của nó. Cho nên anh hoàn toàn không biết cốt đao này dùng để cạo râu cho mình, anh vẫn tưởng Đường Quả muốn một cốt đao mới thật sắc bén để cắt thịt.

Nhưng lúc này, cốt đao đã kề sát vào vùng da dưới mắt, anh vốn biết rõ độ sắc bén của cốt đao, làm sao có thể không căng thẳng và đề phòng?

Chẳng qua anh thấy Đường Quả đang chăm chú nhìn bộ râu trên mặt mình, cuối cùng Hổ Nha không làm gì cả, anh tin tưởng Đường Quả sẽ không làm tổn thương mình.

Nên là anh thả lỏng cơ thể, hạ tâm thế cảnh giác xuống, mặc cho cốt đao chạm vào mặt mình. Khi cốt đao chạm vào mặt Hổ Nha, Đường Quả mới nhận ra rằng trước đó cô chưa giải thích mục đích sử dụng của cốt đao cho anh biết!

Nhìn trạng thái của Hổ Nha đã hoàn toàn thoải mái dưới cốt đao, tâm tình Đường Quả vừa phức tạp vừa ấm áp, cô không ngờ Hổ Nha lại có thể cho cô nhiều sự tín nhiệm đến vậy.

Phải biết rằng cốt đao đang ở vị trí này, chỉ cần cô có ý định thì cặp mắt và cần cổ - một trong hai điểm chí mạng này của Hổ Nha sẽ trong một cái chớp mắt liền bị cô đánh trọng thương.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 85: Bên Dưới Bộ Râu

[HIDE-THANKS]
Tuy nhiên, trước đó cô quên nói cho Hổ Nha biết về về mục đích sử dụng của cốt đao này, chẳng lẽ anh tin tưởng cô sẽ không làm tổn thương chính anh!

Không ngờ cô lại có thể tin tưởng một người như vậy, trên môi Đường Quả hiện lên nụ cười nhẹ, cảm giác này xem ra cũng không tệ.

Cô dùng tay vuốt râu trên mặt Hổ Nha, phát hiện bộ râu của anh rất đặc biệt..

Rõ ràng là anh chỉ có râu mọc ở môi trên và dưới cằm, nhưng râu lại mọc che khuất cả khuôn mặt, điều này thực sự là hướng mọc tự nhiên không?

Hơn nữa, một sợi râu của anh còn dày hơn ba sợi tóc của cô, độ cứng của nó khỏi bàn, nếu không thì cũng không thể phủ đầy mặt anh, cạo xuống không nổi.

Một đường cạo xuống, Đường Quả thấy cô dùng cốt đao cạo rất mạnh, nhưng cuối cùng chỉ cạo được ba bốn sợi râu.. còn không nhiều như nắm râu mà sáng nay Hổ Nha dùng tay nhổ được.

"..."

Nhìn bộ râu ở môi trên và dưới cằm của Hổ Nha, Đường Quả nghĩ tối nay nhất định phải cạo nó xuống.

Nhìn thấy Đường Quả nghiêm túc cạo râu cho mình, Hổ Nha không khỏi nở nụ cười, anh quả nhiên không đặt cho cô niềm tin sai lầm.

Ngay lúc này Đường Quả đang rối rắm lại thấy tên gia hỏa Hổ Nha cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui nổi.

"Không được cười, nhỡ cào trầy da thì phải làm sao đây?" Đường Quả dùng tay giúp Hổ Nha đẩy khuôn mặt tươi cười của anh ra đi mất.

"Được." Hổ Nha mỉm cười đáp lại, sau đó nhìn Đường Quả với ánh mắt đầy ý cười.

Đường Quả nghiêm túc giúp Hổ Nha đối đầu với bộ râu, cô cảm thấy có chút mất tự nhiên dưới ánh mắt đó của anh, tay trái liền phủ lên đôi mắt của anh.

Tuy nhiên, sau khi lấy tay che lại, Đường Quả vô thức cảm thấy không thể để anh biết cô đang không được thoải mái, vì vậy cô chuyển mắt đi, nói: "Nhắm mắt lại, cẩn thận râu lọt vào mắt."

"Được." Anh vẫn như cũ mỉm cười đáp, thật ra Hổ Nha biết râu đã cạo xuống sẽ không thể chạy ngược lên rồi lọt vào mắt anh, nhưng Đường Quả lại bảo anh nhắm mắt, anh cũng nên nhắm mắt lại. Hơn nữa, bàn tay của Đường Quả thật là mềm mại và ấm áp~

Đường Quả không biết trong lòng Hổ Nha đang gợn sóng, cô nhấc tay trái, thấy anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không bảo anh mở mắt ra, thì anh không thể mở mắt, nhớ không?"

"Ừm, nhớ kỹ rồi, cô không bảo ta mở mắt, thì ta phải luôn nhắm lại." Hổ Nha nhắm mắt nói, trong lòng băn khoăn: Đường Quả muốn làm gì?

Đường Quả thấy anh nhắm chặt mắt, nhãn cầu không nhúc nhích. Cô do dự một lát, Đường Quả dùng tay trái từ cổ áo thò vào trong áo, lấy ra từ bên trong một dao phẫu thuật đang được gấp gọn.

Mặc dù đây là một dao phẫu thuật, nhưng thực ra nó được sử dụng để tự vệ và sẽ không được sử dụng trong giải phẫu, hiện tại nó thích hợp để cạo râu và cắt tóc cho Hổ Nha.

Đúng vậy, Đường Quả không chỉ muốn cạo sạch râu cho Hổ Nha mà còn muốn cắt ngắn mái tóc rối bù xù của anh!

Cô nghĩ rằng mình đã cạo gọn bộ râu của anh thì có lẽ cũng nên thuận tiện cắt đẹp mái tóc rối bù của anh, nếu không, chỉ khuôn mặt anh trông đẹp hơn thì khi so sánh, mái tóc bù xù của anh lại càng khó coi, chướng mắt, cô không muốn cặp mắt của mình phải chịu tội!

Đường Quả cầm dao mổ áp sát vào cốt đao, trước khi chạm con dao vào mặt Hổ Nha, cô lại do dự. Tuy dùng cốt đao để đỡ nhưng cảm giác khi tiếp xúc của lưỡi dao mổ khác với lưỡi cốt đao. Nhát dao này chạm đến, Hổ Nha nhất định sẽ nhận ra điều kỳ lạ.

Hổ Nha đến bây giờ vẫn nhắm mắt, phát hiện Đường Quả vẫn chưa dùng cốt đao cạo râu cho mình. Anh càng tin chắc Đường Quả muốn làm điều gì đó mà cô không muốn anh nhìn thấy.

Mặc dù trong lòng anh đang thắc mắc Đường Quả muốn làm gì? Nhưng Hổ Nha tin Đường Quả sẽ không làm tổn thương đến mình, cho nên cho đến tận bây giờ anh cũng không hề lên tiếng thúc giục cô, cũng không có suy nghĩ sẽ mở mắt ra nhìn xem, anh cũng không hề dời mắt mà chỉ im lặng chờ đợi.

Một lúc sau, Đường Quả hạ dao, cạo râu trên mặt Hổ Nha. Dù sao thì trong lòng cô cũng đã vô thức tin tưởng anh nên cô sẽ xem, liệu anh có thể chiếm được thêm bao nhiêu sự tín nhiệm từ cô không.

Một cảm giác lạnh lẽo và cốt đao chạm vào mặt, trong lòng Hổ Nha khẽ động, đây là vật mà Đường Quả không muốn anh nhìn thấy sao?

Cốt đao và dao mổ một đường đi qua, vì có dao mổ trên tay nên Đường Quả không dám dùng quá nhiều sức lực nên cốt đao thực chất chỉ trượt qua bộ râu của Hổ Nha. Con dao phẫu thuật cạo tất cả những sợi râu có thể cạo, toàn bộ chúng đều rơi hết xuống.

Một vật rất sắc bén, từ cảm giác truyền đến từ trên da mặt, Hổ Nha biết vật lạnh lẽo đó rất sắc bén. Nhưng bởi vì lời nói trước đó của Đường Quả nên anh mới kìm xuống sự tò mò muốn nhìn thấy.

Trong lúc cạo râu, Đường Quả nhìn xem Hổ Nha có muốn mở mắt hay không, thấy đôi mắt anh vẫn luôn nhắm chặt, nhãn cầu cũng không cử động, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng theo đó mà nở một nụ cười.

Bộ râu nhanh chóng bị cạo sạch, tóc trên trán Hổ Nha được tỉa tót, Đường Quả lúc này mới có tâm tình nhìn vào ngũ quan của anh, vừa nhìn thì trong lòng không khỏi sửng sốt chốc lát.

Không ngờ Hổ Nha lại rất đẹp trai, vầng trán đầy đặn và một đôi mày kiếm. Dưới cặp mày kiếm, cô biết đó là một đôi mắt hình hoa đào, gò má không cao cũng không thấp mà bo tròn. Mũi anh cao và thẳng, môi rộng, khóe miệng hơi cong, anh đang cười. Tổng thể anh thực sự đẹp trai ngoài sự mong đợi của cô.

Anh thấy trên mặt mát lạnh, lại cảm nhận được ánh mắt Đường Quả đang đảo quanh trên mặt mình, Hổ Nha có chút bất an. Tuy cô bảo anh cạo râu và cô cũng cạo sạch cho anh, nhưng không còn râu thì liệu cô có thích anh không?

Đường Quả dùng tay trái che mắt Hổ Nha, cô thích nhất chính là đôi mắt mở to mang ý cười của anh, nếu không cô cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi bộ râu và mớ tóc lộn xộn của anh mà không bị đôi mắt này thu hút.

Cảm nhận được Đường Quả lại lấy tay che mắt mình, Hổ Nha không cử động đôi mắt, trong lòng không khỏi dâng trào, tay Đường Quả quả nhiên mềm mại ấm áp~

Chỉ một lúc sau, Đường Quả đã thu tay lại, Hổ Nha cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn làm theo lời Đường Quả nói trước đó, nhắm mắt lại không mở ra, trong lòng thấp thỏm nhưng đã bình tĩnh lại.

Khí tức vừa rồi Đường Quả toát ra không hề ghê tởm hay ghét bỏ, khi cô dùng tay che mắt anh, anh có thể cảm nhận rõ ràng, khí chất cô tỏa ra lúc đó khiến anh cảm thấy ấm áp tràn đầy, tuy rằng không rõ ràng. Nhưng anh biết hiện tại Đường Quả thích dáng vẻ này của anh.

Khóe miệng cười của Hổ Nha không khỏi nhếch lên, nhưng chẳng mấy chốc, khóe miệng đã bị anh đè xuống. Được rồi, không thể để Đường Quả nhìn thấy anh cười, nếu không cô không biết sẽ tìm một cái cớ gì để anh ngừng cười.

Tuy rằng anh cũng thích Đường Quả cứng rắn kiếm cớ, nhưng thân là một thú nhân tốt, sao có thể khiến giống cái không vui!

Sau khi làm dịu cảm xúc trỗi dậy trong lòng, Đường Quả chĩa dao vào tóc Hổ Nha, tóc của anh cũng giống như bộ râu của anh, vừa dày vừa cứng còn mọc thành một mớ rối bù!

Hay là cạo cho anh một cái đầu trọc lóc luôn cho rồi? Đó là suy nghĩ đầu tiên của Đường Quả.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 86: Một Hổ Nha Khác Lạ

[HIDE-THANKS]
Nhưng nghĩ đến suốt ngày cái đầu hói đó lủng lẳng trước mắt cô, Đường Quả nghĩ đến cũng có chút chướng mắt, mặc dù Hổ Nha có đầu trọc nhưng vẫn đẹp trai.

Vì vậy, chiếc lược năm ngón vẫn trôi chảy, dao phẫu thuật thay thế móng vuốt sắc nhọn của thú nhân, gặp được những sợi tóc thắt thành nút thì liền cắt bỏ, thủ pháp của Đường Quả được xem là mây trôi nước chảy.

Không dễ dàng gì mới chải suông tóc cho Hổ Nha, Đường Quả nhìn kỹ hơn và phát hiện tóc của anh bị cô cạo hơi xấu, nhưng vẫn có thể chỉnh lại thành tóc ngắn được.

Nhìn cơn mưa lớn bên ngoài hang động, trong đầu Đường Quả lập tức quyết định được kiểu tóc cô muốn cắt cho Hổ Nha.

Ngày hôm sau, ngay sau khi bình minh, Bạch Hà xuất hiện ở cửa hang còn sớm hơn thường lệ, theo sau là Hổ Liệp đứng cạnh ông.

Một người và một thú nhìn nhau ở cửa hang, rồi đồng thanh thở dài, rồi bước ra khỏi hang không chút do dự.

Cơn mưa lập tức trút xuống người họ, râu tóc của Bạch Hà và lông của Hổ Liệp gần như ướt đẫm và rũ xuống, cộng với sự bất lực và vẻ mặt khó khăn của hiện tại, trông thật sự ảm đạm.

Nghe thấy nhiều tiếng bước chân, Bạch Hà và Hổ Liệp ngẩng đầu, phát hiện hôm nay không chỉ có họ dậy sớm, mà cả các giống cái thú nhân trong động cũng đều dậy sớm.

Mỗi người nhìn nhau, lập tức biết biết tất cả đang trong tình huống nào, trong lúc nhất thời tất cả thú nhân bao gồm cả Hổ Liệp - con hổ ấu tể duy nhất chưa biến hình, không khỏi thở dài dưới mưa, sau đó không hẹn trước mà nhất trí cùng nhau chuyển sự chú ý về phía hang của Hổ Nha.

Hổ Nha nhân lúc Đường Quả chưa tỉnh dậy mà nghĩ đến việc đi gánh nước dùng trong ngày, anh vừa ra khỏi hang nhìn thấy rất nhiều thú nhân đứng bên ngoài hang động, tất cả những thú nhân này đều đang nhìn chằm chằm vào hang động của anh chuyện này là sao vậy?

Nhìn thấy một thú nhân kỳ lạ bước ra khỏi hang Hổ Nha, nếu thú nhân này không toát ra khí chất của Hổ Nha, Bạch Hà và những người khác chắc chắn sẽ lao vào tấn công anh ngay lập tức!

Nhưng chính vì thú nhân này tỏa ra khí chất của Hổ Nha nên Bạch Hà bọn họ không tấn công anh ngay lập tức mà đứng im ở đó, đây có phải là thú nhân Hổ Nha không?

Còn bộ râu trên mặt đâu?

Biến mất hết rồi, chỉ để lại một khuôn mặt sạch sẽ.

Còn tóc trên đầu đâu?

Có, nhưng chỉ còn một ít thôi.

Hổ Nha trọc đầu liếc nhìn đám thú nhân ở đây, cuối cùng nhìn về phía Bạch Hà ở gần hang động của mình nhất, hỏi: "A phụ, mọi người đang làm gì vậy?"

"Hổ Nha?" Bạch Hà vẫn không thể tin được thú nhân trước mặt chính là Hổ Nha, ông đã nhìn thấy đứa con với bộ râu và mái đầu bù xù nhiều năm như vậy, bây giờ lại được thay thế bằng một con không có lông, thực sự rất không quen.

Hổ Nha nhìn Bạch Hà bằng ánh mắt bối rối, "A phụ, sao vậy? Ta có làm chuyện gì sai à?"

Hổ Nha nhìn trái phải chung quanh cũng không thấy sai chỗ nào, anh lại ngước mắt lên, vẻ khó hiểu nhìn Bạch Hà.

"A huynh." Hổ Liệp chạy về phía Hổ Nha, vòng qua mấy vòng, cuối cùng đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên hỏi: "Tóc của a huynh đã cắt ngắn rồi à, còn râu thì sao? Thật sự đã bị nhổ rồi à?"

Nói tới chữ "nhổ", Hổ Liệp nhếch mép. Bởi vì vừa nói ra đã khiến mặt hắn đau, bây giờ nhìn khuôn mặt trơn láng của Hổ Nha, hắn càng cảm thấy mặt mình càng đau hơn, sau này hắn cũng phải bị nhổ râu sao?

Khi Bạch Hà và những thú nhân khác nhìn thấy hàm dưới mịn màng của Hổ Nha, lúc đầu họ cảm thấy mặt mình đau, nhưng ngay sau đó thú nhân đã phản ứng lại, tại sao mặt Hổ Nha lại không sưng lên?

Nếu bộ râu của anh thực sự bị nhổ đi, khuôn mặt của anh sẽ không thể hồi phục được như thế này chỉ sau một đêm!

"Râu?" Hổ Nha có chút không hiểu vì sao Hổ Liệp lại hỏi về bộ râu của mình, sau đó nhớ đến việc Đường Quả tối hôm qua giúp anh cạo râu, cười nói: "Ồ, râu của ta à, tối qua Đường Quả dùng cốt đao giúp ta cạo sạch rồi, thế nào? Nhìn không đẹp sao?"

Nghĩ đến đêm qua anh phát hiện ra Đường Quả nhìn chằm chằm vào mặt mình ba lần, Hổ Nha liền cảm thấy vui vẻ.

Cạo sạch rồi? Bạch Hà và những thú nhân khác đều bối rối, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hổ Nha, lại thấy mặt anh không hề sưng tấy, họ liền biết rằng anh không hề cảm thấy đau đớn khi cạo râu.

"Hả!" Tất cả thú nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng nếu có thể loại bỏ bộ râu mà không cần nhổ ra thì sẽ không phải lo lắng về việc giống cái bảo họ nhổ râu bằng tay rồi.

"Thật kỳ quái." Hổ Liệp thành thật nói.

Hắn đã quen nhìn thấy Hổ Nha với mái tóc và bộ râu lộn xộn thành một mớ, đột nhiên nhìn thấy một Hổ Nha sạch sẽ và ngăn nắp, hắn tin rằng không một ai trong toàn bộ lạc Cự Hổ có thể đủ quen với việc nhìn thấy nó.

"Kỳ quái?" Hổ Nha đưa tay sờ sờ cằm và đầu của anh, kỳ thực anh cảm thấy rất không quen, hơn nữa anh không có tóc, mưa lạnh đập vào đầu vào mặt, anh thấy rất khó thích nghi, nhưng..

"Nhưng Đường Quả thích ta như thế này, tối qua cô ấy không có việc gì mà nhìn ta tận ba lần." Hổ Nha không khỏi cười rạng rỡ khi nói ra lời này.

Đối với lời nói của Hổ Nha, rất nhiều thú nhân không khỏi có chút dao động trong lòng, dù sao thì đêm qua các giống cái đều nhìn chằm chằm vào bộ râu của họ, bọn họ biết nếu các giống cái nhìn thấy Hổ Nha như thế này, nhất định họ sẽ bị bảo làm theo giống vậy.

Vì vậy, những thú nhân nhanh trí lập tức bước tới hỏi Hổ Nha cách cạo râu.

Trong hang, Đường Quả đứng quay lưng vào vách hang, lặng lẽ lắng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

Sau khi cô giúp Hổ Nha cắt tóc xong vào tối qua, Hổ Nha mở mắt ra cũng không hề hỏi gì, như thể thực sự râu và tóc của anh được cạo bằng cốt đao vậy.

Nhưng cô biết trong thâm tâm Hổ Nha chắc chắn rõ ràng thứ lướt qua lướt lại trên mặt anh sắc bén đến mức nào, và đó tuyệt đối không phải là con cốt đao.

Đêm qua cô đã cầm dao phẫu thuật gấp gọn trong tay và đợi Hổ Nha hỏi thứ cạo râu trên mặt anh là vật gì, nhưng sau khi Hổ Nha thu dọn xong mọi thứ nên thu dọn, anh cũng không hỏi gì, chỉ bảo cô nghỉ ngơi sớm, sau đó nằm xuống mặt đất ngủ trước.

Thái độ của Hổ Nha khiến cô nhẹ nhõm, nhưng cũng khiến cô có chút lo lắng, liệu anh có nói cho Đại Lâm và những người khác biết chuyện này hay không, rồi sau đó hỏi xem thái độ của họ như thế nào trước khi quyết định nên đối xử với cô ra sao.

Ở đây lâu như vậy, từ cuộc trò chuyện với Hổ Liệp, cô đã sớm biết họ trung thành với bộ lạc đến mức nào, giữa bộ lạc và cô, cô không có niềm tin rằng Hổ Nha sẽ từ bỏ bộ lạc và chọn cô.

Nhưng đây không phải là câu hỏi mà cô chỉ có thể chọn một câu trả lời, bởi vì cô không muốn làm gì động đến họ, hiện tại cô chỉ muốn sống ở đây, nếu có thể, nếu Hổ Nha luôn quan tâm đến cô như thế này, thì cô và Hổ Nha sẽ kết bạn lữ, chuyện này cũng không phải là không thể.

Chỉ là Đại Lâm và những người khác luôn bận tâm về cô, nếu họ biết rằng cô sở hữu một vũ khí sắc bén có thể nhẹ nhàng không tiếng động giết người chỉ bằng một đòn, sự bận tâm của họ đối với cô chắc chắn sẽ tăng lên, thậm chí cũng có thể cho rằng cô có hại đối với bộ lạc.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 87: Tội Lỗi Cùng Khó Chịu

[HIDE-THANKS]
Cho nên tối qua tuy ngủ say nhưng cô cũng ngủ không sâu, khi Hổ Nha tỉnh dậy thì cô cũng đã tỉnh dậy.

Sở dĩ cô đứng ở đây là vì mỗi lần Hổ Nha sẽ hỏi câu đó trước khi ra khỏi hang, mặc dù lúc hỏi anh đã hạ giọng nhưng cô vẫn nghe thấy nên không khỏi thắc mắc bên ngoài rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Nghe họ nói xong, cô chỉ đi đến một vị trí mà người bên ngoài không thể nhìn thấy, chỉ đứng ở đây lắng nghe, cô.. muốn biết liệu Hổ Nha có nói ra chuyện con dao phẫu thuật hay không?

Nghe thanh âm bên ngoài bắt đầu nhỏ dần, Đường Quả bước trở lại giường, khóe miệng hơi nhếch lên, biểu thị tâm tình rất tốt.

Khi Hổ Nha từ bên ngoài trở về động, theo thói quen sẽ rũ nước mưa trên người, anh mới nhận ra rằng râu tóc không rối bù là điều tốt, mặt và đầu gần như khô khan, phải biết là bình thường rũ nước mưa thì râu tóc vẫn còn ướt.

Vì vậy, Đường Quả ngước mắt lên, nhìn thấy Hổ Nha đang đi vào hang động với vẻ mặt ngơ ngác.

Như thường lệ, anh nấu nước rồi luộc rau rừng cho Đường Quả, còn Hổ Nha đi săn, Đường Quả vẫn trải qua cả ngày như thường lệ.

Sau khi Hổ Nha trở lại, Hổ Liệp liền chào anh rồi chạy ra khỏi hang.

Đường Quả ngước mắt lên, nhìn thấy Hổ Nha với vẻ mặt do dự đang nhìn mình, lòng chợt chùng xuống, anh đã đem chuyện con dao phẫu thuật đi nói cho Đại Lâm bọn họ nghe không?

Lúc này, phải nói Đường Quả cảm thấy có chút khó chịu, tuy rằng cô đã đoán trước được khi cô lấy nó ra sẽ bị lấy mất dao phẫu thuật, nhưng Hổ Nha ngay từ đầu đã giữ im lặng về con dao phẫu thuật nên cô nghĩ mình có thể tin tưởng anh hơn..

Cô cảm thấy khó chịu, nhưng Đường Quả vẫn rất tốt khống chế biểu cảm trên mặt, bình tĩnh nhìn Hổ Nha.

Hổ Nha cảm thấy có chút áy náy trước ánh mắt của Đường Quả, một lúc sau, anh quay mặt đi, không nói ra điều mình muốn nói, quay người đi chuẩn bị món thịt nướng.

Nhưng sau khi đốt lửa làm món thịt nướng xong, Hổ Nha cuối cùng cũng không nhịn được nhìn Đường Quả mà hỏi: "Đường Quả, a phụ ta muốn cạo râu bằng cốt đao mà ta đã cạo râu tối qua, cô có.. bằng lòng cho ta mượn không?"

Nâng mắt lên, Đường Quả ngước mắt nhìn Hổ Nha.

Hổ Nha nhìn Đường Quả với ánh mắt lảng tránh, không biết cô có đưa cốt đao cho a phụ của anh không?

Mặc dù xương của cốt đao là của anh mà anh là người đã mài cốt đao, nhưng trong thâm tâm Đường Quả yêu cầu anh mài nó nên nó thuộc về Đường Quả.

Trong bộ lạc của họ, có những giống cái không thích đưa đồ của mình cho a phụ a mẫu của thú nhân, không biết Đường Quả có giống như vậy không?

Tuy rằng chưa phải là bạn lữ nhưng anh đã coi cô như là giống bạn lữ giống cái của mình, nếu cô mà là giống cái như vậy, anh nghĩ mình sẽ thất vọng.

Nhưng nghĩ đến Đường Quả lúc mới đến đây đã đưa đồ ăn cho a mẫu mình, Hổ Nha cảm thấy Đường Quả sẽ không phải là loại giống cái như vậy.

Nhưng sở dĩ anh ánh mắt né tránh không hoàn toàn là vì những nguyên nhân trên, một nguyên nhân khác là từ khi lớn lên, anh chưa bao giờ nhờ giống cái việc gì, à không, anh có từng xin a mẫu việc gì đó, nhưng mà a mẫu và Đường Quả là hai người khác nhau nên anh cảm thấy rất khó chịu.

Trong mắt Đường Quả, vẻ mặt của Hổ Nha có nghĩa là anh muốn xin cô một con dao phẫu thuật, nhưng lúc này anh không biết con dao phẫu thuật đó tên là gì nên anh nói với ánh mắt lảng tránh rằng anh muốn cốt đao mà anh dùng để cạo râu tối hôm qua.

Tuy rằng hai người đều có rất nhiều ý tưởng, nhưng Đường Quả sau một giây ngập ngừng mới tỉnh táo lại: "Có thể."

Trước khi lấy dao phẫu thuật ra để cạo râu cho Hổ Nha, cô đã nghĩ đến khả năng con dao sẽ bị lấy đi, hiện tại hành động của Hổ Nha khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vì anh muốn nên cô sẽ đưa nó cho anh, nhưng thái độ của cô đối với họ trong tương lai sẽ phụ thuộc vào quyết định của họ.

"Thật sao? Đường Quả, cô thật tốt bụng." Hổ Nha đột nhiên nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Hổ Nha, Đường Quả đột nhiên cảm thấy nếu cô đưa cho anh một con dao phẫu thuật thì kết quả cũng sẽ không quá tệ, hoặc cô có thể thử tin tưởng Hổ Nha.

Đường Quả giơ tay lên, muốn thò tay vào trong cổ áo để lấy ra con dao phẫu thuật, lại nhìn thấy Hổ Nha đột nhiên đứng dậy ở bên kia.

Đường Quả giơ tay lên nửa chừng, bất lực nhìn Hổ Nha cầm lấy cốt đao đã cạo cho mình tối qua, quay người lao ra khỏi hang.

"?" Đường Quả tay bị cố định giữa không trung, anh thật sự muốn cốt đao chứ không phải con dao phẫu thuật của cô? Vậy biểu hiện tội lỗi của anh có ý nghĩa gì?

Trong hang động của Bạch Hà, Bạch Hà cầm cốt đao do Hổ Nha đưa ra, bộ râu của ông cử động rồi lại bình tĩnh lại, ông nghiêm túc nhìn Hổ Nha và nói: "Chỉ cần dùng da thú ngâm trong nước nóng để đắp lên mặt người, đợi lát nữa sẽ dùng cốt đao cạo mặt nhé?"

"Đúng rồi, a phụ, con giúp a phụ cạo râu nhé?" Hổ Nha hỏi.

Mặc dù anh chưa bao giờ cạo râu cho một thú nhân nhưng anh đã trải qua việc cạo râu đêm qua.

Mặc dù thứ lạnh lùng và sắc bén trên dây cạo râu không phải là cốt đao này, nhưng nghĩ đến Hổ Nha không khỏi cảm thấy áy náy nhìn cốt đao trong tay Bạch Hà, nhưng lúc đầu nghĩ đến cốt đao này thực sự râu của anh đã bị cạo sạch và lương tâm cắn rứt của anh đã biến mất.

Bạch Hà liếc nhìn Hổ Nha, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc "Trở về giúp Đường Quả nấu thịt ăn đi."

"Đúng vậy, Hổ Nha, con mau về nhanh để ta cạo râu cho a phụ con nhé." Alan vui vẻ nói.

Nghĩ đến sự ngạc nhiên của cô khi lần đầu tiên nhìn thấy Hổ Nha không có râu và tóc, sau đó cô thấy Hổ Nha rất vừa mắt, ALan muốn loại bỏ ngay bộ râu và mái tóc rối bù của Bạch Hà, thành thật mà nói, bà thực sự không biết khuôn mặt của Bạch Hà dưới bộ râu lộn xộn đó trông như thế nào.

Nghe được lời nói của ALan vẻ thiếu kiên nhẫn, Bạch Hà vuốt râu, lộ ra nụ cười nhẹ.

Anh đang thắc mắc không biết ánh mắt của a phụ mình đang xảy ra chuyện gì, sau khi nghe được lời nói của a mẫu rồi nhìn thấy nụ cười trên mặt a phụ, Hổ Nha chợt hiểu ra điều gì đó trong lòng, cười nói: "Vậy được rồi, a phụ a mẫu, con quay về đây."

"Nhanh lên, đừng bỏ đói Đường Quả." Bạch Hà nói, trong giọng điệu có chút chán ghét.

Tại hang động của Hổ Nha, Đường Quả đã đấu tranh rất lâu và cuối cùng chấp nhận rằng Hổ Nha thực sự yêu cầu một cây cốt đao chứ không phải dao phẫu thuật, ngước lên nhìn thấy Hổ Nha liền quay đầu lại với nụ cười.

Nhìn vẻ mặt thoải mái của anh, hiển nhiên đã xảy ra chuyện vui vẻ gì đó, trong mắt cô nhất thời không khỏi lộ ra vẻ tò mò.

Nhận thấy vẻ tò mò của Đường Quả, Hổ Nha mỉm cười nói: "A phụ ta muốn a mẫu ta cạo râu cho ông ấy tối nay, vì vậy ta mới mượn dùng cây cốt đao của cô."

Tuy rằng mài cốt đao có chút tốn thời gian, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian, a phụ của anh thậm chí không muốn đợi đến lúc này, thực sự không biết phải nói gì với anh.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 88: Ngâm Nước Nóng (1)

[HIDE-THANKS]
Với giọng điệu chán ghét, Hổ Nha đã hoàn toàn quên mất mình đã vui mừng như thế nào khi biết Đường Quả sắp cạo cho mình bộ râu, đó chính là thú nhân đã cười toe toét cả ngày, nhìn những thú nhân đang cùng mình đi săn, người ta sẽ tự hỏi liệu anh có thể tập trung vào việc săn bắn được nữa không.

Đường Quả chợt gật đầu, thầm nghĩ: Thể hiện tình cảm thế này là đủ rồi.

Hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ rằng cô là người đứng đầu trong chuyện này!

Vậy thì tối nay Đường Quả còn không đợi đến khi Hổ Nha hỏi về con dao phẫu thuật.

Mà đêm nay, có rất nhiều thú nhân trong bộ lạc Cự Hổ đang mài đao cốt, những khuôn mặt với mái tóc và bộ râu lộn xộn nhưng nụ cười rạng rỡ trông u ám mà hung dữ lạ thường dưới ánh lửa, còn không biết còn tưởng họ đang mài vũ khí giết người.

Tuy nhiên Bạch Hà là người duy nhất tận hưởng việc cạo râu do giống cái tối nay, lại có chút khổ sở mà mặt có chút đau!

Cốt đao tuy không sắc bén bằng dao phẫu thuật của Đường Quả nhưng vẫn đủ để chém vào mặt Bạch Hà.

Alan người trước đây chưa từng sử dụng cốt đao, cảm thấy cầm cốt đao rất lúng túng mà không thoải mái, bà cũng không có thể kiểm soát được lực cạo râu, vì vậy khuôn mặt của Bạch Hà đã bị ảnh hưởng, không chỉ ông bị thường xuyên bị trầy xước mà còn có rất nhiều vết xước, vết bầm tím, vết máu.

Dù vậy, Bạch Hà cũng không muốn ngăn cản hành vi cạo râu nghiêm túc nhưng cẩn thận của Alan, mỗi lần Alan nhăn mặt, ông đều nhẹ nhàng an ủi bà: "Không sao đâu, bà cứ tiếp tục đi."

Alan, người chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của Bạch Hà, tin đó là sự thật mà tiếp tục cẩn thận cạo râu cho Bạch Hà.

Bạch Mai bên cạnh rất nghiêm túc nhìn, nhưng mỗi lần Hồ Liệp nhìn thấy Alan vô tình cắt một vết máu trên mặt Bạch Hà, hắn gần như đồng thời cười toe toét, vẻ mặt thống khổ, lùi lại một bước.

Mặc dù sức hồi phục của thú nhân rất mạnh nhưng chỉ cần vết máu nhỏ trên mặt a phụ hắn sẽ chỉ là vết đỏ vào sáng mai, tuy nhiên sáng nay trên mặt a huynh hắn không có một vết đỏ nào nên a huynh hắn chắc chắn không có bị cắt như vậy trong đêm qua.

Cho nên về sau hắn tuyệt đối không thể để a mẫu hắn cạo râu, hắn muốn cạo râu thì nên bảo Đường Quả cạo râu cho hắn đi!

Chỉ trong vòng vài ngày, tất cả những thú nhân trưởng thành của bộ lạc Cự Hổ đều có diện mạo hoàn toàn mới, mặc dù vẫn mặc váy da thú nhưng vẻ ngoài luộm thuộm đã không còn như xưa nữa.

Thú nhân chấp nhận việc giống cái cạo râu và cạo tóc mà nếu không đau đớn, bởi vì giống cái thực sự không giỏi việc đó, ví dụ như Alan.

Nếu không cẩn thận, đao cốt ở trên mặt sẽ cắt vào da, độ sâu của vết cắt chỉ phụ thuộc vào sự tập trung và sức mạnh của giống cái.

Nhưng ngay cả khi mặt họ bị tổn thương, việc cạo râu cho phép họ tiếp xúc gần gũi với giống cái, chỉ điều này chỉ nghĩ thôi cũng đủ để họ chịu đựng nỗi đau.

Về phần những thú nhân không được giống cái ưa thích, thậm chí không có giống cái nào ở gần thì bọn họ chỉ có thể tự cạo lông, tuy nhiên họ không quen sử dụng đao cốt nên khuôn mặt cũng không khá hơn mấy thú nhân để cho giống cái cạo râu.

Chỉ cần nhìn thấy những thú nhân được cạo râu sạch sẽ với ít tóc hơn sẽ tặng đồ cho giống cái và nhìn thấy ánh mắt khác biệt trong mắt chúng so với giống cái, những thú nhân muốn có một bạn lữ giống cái thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cạo râu và cắt tỉa lông của họ.

Nhưng ngay cả những thú nhân không muốn có bạn lữ giống cái thì cuối cùng cũng phải cắt tóc ngắn và cạo râu!

Bởi vì không thể đứng xung quanh tất cả những thú nhân không có tóc hoặc râu trong cuộc tụ tập, lẽ ra anh ta là người duy nhất đứng đó với mái tóc và bộ râu lộn xộn, sẽ rất bị phát hiện ra và rất khó coi.

Trên thực tế, điều buộc họ phải cắt tóc và cạo râu chính là vì họ đã bị tộc trưởng Đại Lân nhìn chằm chằm quá lâu trong buổi họp mặt, mặc dù cuối cùng tộc trưởng Đại Lâm cũng không nói gì, nhưng sự chán ghét trong mắt ngài ấy thực sự có đó!

Đại Lâm nhìn những thú nhân trưởng thành trong bộ lạc, chúng ít tóc và không có râu, chẳng những trông mạnh mẽ hơn mà dường như còn có nhiều năng lượng hơn, điều này thật tốt!

Mà nhìn thấy một nhóm thú nhân gọn gàng như vậy đứng trước mặt mình, nó dễ chịu hơn nhiều so với những người trước đó với mái tóc và bộ râu lộn xộn, vì vậy ông nhìn chằm chằm vào những người chưa cạo râu và tóc của họ một cách chán ghét, cho đến cuối cùng khi ông nhìn lại họ, sau khi không nhìn thấy thú nhân nào với mái tóc và bộ râu rối bù, ông cũng gật đầu hài lòng.

Đường Quả không có rời khỏi sơn động, cô nghe được những lời này từ miệng Hồ Liệp, trong lòng có chút buồn cười nhưng trong lòng cũng có chút nặng nề.

Chỉ vì những gì cô làm những ngày này dường như có quá nhiều ảnh hưởng đến người dân của bộ lạc Cự Hổ.

Tuy rằng cô không có ác ý, cũng không muốn cá nhân gây ảnh hưởng tới người của bộ lạc Cự Hổ, nhưng tộc trưởng Đại Lâm sẽ nghĩ thế nào về chuyện xảy ra mấy ngày nay? Thực sự có thể bình tĩnh để chứng kiến ảnh hưởng của cô đối với bộ lạc ngày càng gia tăng trong tương lai không?

Mặc dù nghe nói Đại Lâm rất hài lòng với sự thay đổi của thú nhân, nhưng ông ấy cũng không nhất thiết hài lòng vì sự thay đổi đó là do cô.

Đường Quả không có nơi nào để nói ra những lo lắng này, cô chỉ có thể giữ chúng trong lòng, sau khi uống thuốc được kê đơn, giọng nói của cô vẫn không thể phát ra, khiến cô càng cảm thấy nặng nề hơn với cơ thể của cô? Có chuyện gì thế?

Hổ Nha nhận ra vẻ không vui của Đường Quả, cho rằng cô chưa nói lớn được nên tìm mọi cách để làm cô vui, chẳng hạn như khi anh đi săn về sẽ mang theo hoa mẫu đơn, mặc dù hoa hơi yếu nhưng dọc theo bộ lạc thì Không có trái cây nào gần đó.

Cách lấy lòng vụng về như vậy thực ra lại khiến Đường Quả cảm thấy dễ chịu hơn.

Ngày hôm đó, Đường Quả bị tiếng hổ gầm đánh thức, nhưng không thấy Hổ Nha ở trong động, cô tưởng anh lại ra ngoài tìm rau rừng cho cô chưa về nên không để ý.

Nhưng khi nghe thấy tiếng người đi săn rời đi mà Hổ Nha vẫn chưa xuất hiện, cô không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Suy cho cùng, Hổ Nha thường chào cô những ngày này trước khi đi săn, và cô dường như đã quen với việc dặn dò anh hãy cẩn thận sau lời chào.

Tuy nhiên, Đường Quả không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên nhanh chóng gạt bỏ chút ngượng ngùng trong lòng, sau đó đổ toàn bộ nước nóng trong nồi vào bồn tắm gỗ, định đi ngâm nước nóng.

Việc Đường Quả sau khi thức dậy mỗi sáng phải làm là tắm nước nóng sau kỳ kinh, dù sao cũng chỉ có một bức tường củi, ban đêm Hổ Nha ở trong động, cô cảm thấy ngượng ngùng khi cởi quần áo ra để tắm chưa kể là ngâm cho thư giãn.

Ngâm nước nóng xong, Đường Quả giặt sạch tấm vải trắng dài quấn quanh người và chiếc áo nỉ, quần dài đang mặc, sau đó quấn da thú quanh người rồi hong khô tấm vải dài màu trắng và chiếc áo nỉ trên bếp lửa.

Sau khi tấm vải trắng dài và áo len đã khô, tóc của Đường Quả đến tận vai cũng khô, dùng dây buộc tóc xong, cởi bỏ tấm da thú quấn quanh ngực.

Cô không đặc biệt chú ý đến việc có ai ra ngoài hang hay không, dù sao mấy ngày nay không có ai xuất hiện ở cửa hang, ngoại trừ nhóm Hổ Liệp và Bạch Hà đã đến đây cùng cô vào buổi chiều đến buổi tối, dù lúc này hắn có mang thứ gì qua cũng không dám xuất hiện.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 89: Ngâm Nước Nóng (2)

[HIDE-THANKS]
Vì thế Đường Quả tự tin thả tấm da thú quấn quanh ngực xuống, với tay lấy tấm vải dài đã được phơi khô đặt sang một bên.

Tay trái cầm thứ gì đó được gói chặt trong lá cây, tay phải cầm thùng gỗ chứa đầy trái cây dại và rau dại, Hổ Nha bước nhẹ nhàng đi đến cửa hang, anh không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh tượng này, anh không thể không đứng đó một lúc.

Lúc đầu anh chỉ nghĩ Đường Quả mặc như vậy là kỳ quái, nhưng bây giờ Hổ Nha không còn thấy kỳ quái nữa, nếu không mặc chặt hơn thì cái lưng mịn màng trắng nõn đó sẽ bị thương thì sao?

Đột nhiên cô nhận thấy sau lưng mình có một ánh mắt nóng rực, Đường Quả nheo mắt lại, dùng tấm vải dài màu trắng trong tay che ngực, quay người lại thì thấy chính là Hổ Nha đang chăm chú nhìn cô.

Đúng lúc này, trong lòng Đường Quả đột nhiên dấy lên một ngọn lửa: "Hổ~Nha! Anh nhanh cút khỏi đây cho tôi!"

Một giọng nói lạnh lùng nhưng giận dữ vang lên trong hang động, Hổ Nha lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn thấy sự tức giận trong mắt Đường Quả, vội vàng quay người bỏ đi, dù vậy, anh thậm chí còn không quan tâm đến một giọng nói xa lạ.

"Ta đi đây, Đường Quả, đừng tức giận." Hổ Nha hô lớn trước khi rời đi.

"..."

Cơn giận trong lòng Đường Quả lập tức bị lời nói của Hổ Nha bóp nghẹt.

Hổ Nha hiện tại sẽ không thực sự nằm xuống đất rồi lăn ra ngoài như lời cô nói sao, dù sao Đường Quả đã nói điều này nhiều lần, anh cũng có thể hiểu rằng Đường Quả chỉ là không muốn nhìn thấy anh vào lúc này nên thực sự không muốn nhìn thấy anh, anh liền lăn trên mặt đất rồi lăn ra ngoài.

Lời nói của Đường Quả không chỉ có Hổ Nha mà Đường Quả mà cả Hồ Liệp ở trong hang động bên cạnh đều nghe được, còn tảng đá lớn trong hang động bên cạnh bọn họ lúc này cũng không ở trong hang động.

Hổ Liệp phản ứng rất nhanh và chạy đến cửa hang, quả nhiên hắn nhìn thấy a huynh Hổ Nha đang đi ra khỏi hang.

Vậy giọng nói kỳ lạ vừa rồi quả thực là của Đường Quả? Hổ Liệp vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Sau khi mất dấu Hổ Nha, Đường Quả vốn đã mất bình tĩnh mới nhận ra cô vừa nói chuyện!

"Tôi có thể phát ra âm thanh được rồi?" Đường Quả nói, quả nhiên, anh thật sự nghe thấy giọng nói của cô, trong phút chốc, cơn tức giận vì Hổ Nha nhìn lén cô đã biến mất.

Bên ngoài hang động, Hổ Nha đang ngâm mình trong mưa cũng nhớ tới mình vừa nghe thấy một giọng nữ dễ nghe và lạnh lùng, vậy.. Đường Quả vừa rồi đang nói chuyện sao?

Đường Quả có thể nói lớn! Trong lúc nhất thời, Hổ Nha cảm thấy bất an, không biết vì sao Đường Quả đột nhiên tức giận, nhưng đồng thời cũng vui mừng vì cuối cùng cô cũng có thể nói được.

"A Huynh, vừa rồi Đường Quả mới nói sao? Đường Quả có thể nói chuyện được rồi?" Hổ Liệp ngồi xổm ở cửa hang, nhìn Hổ Nha đang dầm mưa lớn hỏi.

Mặc dù cảm thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ hang động bên cạnh nhất định là của Đường Quả, nhưng Hổ Liệp vẫn muốn xác nhận với Hổ Nha.

Alan và Bạch Mai trong hang nghe được lời của Hổ Liệp, lập tức không để ý đến cái lạnh ở cửa hang, vội vàng đi đến trước cửa hang, nhìn Hổ Nha đang dầm mưa ướt đẫm ở bên ngoài với ánh mắt khó hiểu.

Alan hỏi: "Đường Quả có thể nói chuyện? Có đúng không? Hổ Nha."

Nhìn thấy Alan và Bạch Mai đang đứng ở cửa hang, Hổ Nha nhanh chóng nói: "A mẫu, người về hang nhanh đi, con qua đó nói chuyện với người."

Nói xong, Hổ Nha nhìn lại hang động của mình, thấy bên trong đó không có động tĩnh gì nên đi về phía hang động của Alan.

Nếu như không phải sợ tốc độ của mình quá nhanh, mưa sẽ ập vào đám người Alan, Hổ Nha hiện tại có thể đứng ở trước mặt Alan bọn họ, nhưng giống cái lại không thể ở quá lạnh! Vì vậy anh chỉ có thể cố gắng kiểm soát tốc độ của mình và bước tới đó.

"Được rồi, chúng ta trở về hang động đi." Alan kéo Bạch Mai trở lại hang động.

Biết cô cuối cùng cũng có thể lên tiếng, Đường Quả sau khi vui mừng liền ôm Trường Bạch vào ngực cô, nhét hết những thứ giấu trong ngực vào trong, sau đó mặc quần áo vào, lúc này cô mới có thời gian suy nghĩ chuyện vừa xảy ra.

Nghĩ đến Hổ Nha với ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, Đường Quả vẫn có chút khó chịu, nhưng cô cũng khó chịu vì cô đã lơ là bất cẩn, nghiêm túc mà nói thì không thể trách Hổ Nha.

Đi đến kết luận này, Đường Quả không khỏi có chút chán nản, quên đi.

"Đường Quả, ta vào được không?" Một lúc sau, giọng nói thận trọng của Hổ Nha vang lên bên ngoài hang động.

Đường Quả đang định ăn canh rau rừng nhưng nghe được lời nói của Hổ Nha, liếc nhìn cửa động, thấy Hổ Nha ở đó, không khỏi hừ lạnh trong lòng: "Vào đi."

Nghe được giọng nữ lạnh lùng nhưng không hề tức giận từ trong hang truyền ra, Hổ Nha không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước vào không dám do dự.

Tuy nhiên, giọng nói của Đường Quả hay quá! Hổ Nha thầm nghĩ.

Sau khi vào động, Hổ Nha nhìn trái nhìn phải nhưng không dám nhìn chằm chằm vào Đường Quả nữa, khi nhìn thấy gói lá trên tay trái, anh đột nhiên thả lỏng, trên mặt mỉm cười.

Ánh mắt của anh cuối cùng cũng rơi vào trên mặt Đường Quả, anh cười nói: "Đường Quả, cô nhìn xem, ta tìm được kê thú lông trắng da đen mà cô nhắc tới."

Đường Quả liếc nhìn gói lá, ngẩng đầu nhìn Hổ Nha hỏi: "Sao hôm nay anh không đi săn?"

Nếu anh đi săn, cô sẽ không để anh nhìn vào lưng mình như vậy, chậc~Mặc dù cô biết mình bị nhìn thấy là lỗi của mình, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng của anh, cô vẫn muốn đánh anh một cái!

Cảm giác được Đường Quả tức giận lại sắp nổi lên, Hổ Nha vội vàng nói: "Hôm nay đến lượt ta ở lại sau lưng bộ lạc, buổi trưa sẽ đến phiên ta tuần tra chung quanh bộ lạc, cho nên không có ra ngoài săn bắn."

Nhìn Hổ Nha đang nóng lòng giải thích, Đường Quả tức giận đột nhiên biến mất, đồng thời anh cảm thấy bất lực, tại sao cô lại phải quan tâm đến chuyện này với anh?

Bất quá, nghĩ đến để hắn như vậy đi, lại khiến anh có chút không vui, nhìn Hổ Nha, Đường Quả lớn tiếng nói: "Hổ Nha, anh hiện tại rảnh rỗi đúng không?"

"Đúng vậy, cho đến buổi trưa ta cũng không có việc gì làm." Hổ Nha nhanh chóng trả lời.

Đường Quả gật đầu: "Vậy anh đi lấy cho tôi một con gà mái khác, gà trống hay gà mái gì cũng được, rửa sạch rồi mang về."

Về phần nội tạng kê thú, Đường Quả lúc này cũng chỉ có thể từ bỏ, một lý do là cô không muốn lãng phí lời nói, thứ hai là trong thời tiết như vậy, Hổ Nha lại ngâm mình trong mưa lạnh để đối phó với những thứ nội tạng gà, tốt nhất là không nên, hmm.. có muốn nói với Hổ Nha về việc xây chuồng không?

"Được rồi, Đường Quả, ta đi đây." Đặt đồ trong tay xuống, Hổ Nha xoay người lao ra khỏi hang động.

Nhìn Hổ Nha biến mất trong tầm mắt, Đường Quả thấp giọng nói: "Tên ngốc này."

Ngồi xổm trên mặt đất, mở gói lá Hổ Nha đặt xuống, Đường Quả nhìn con kê thú da đen bên trong, đầu, chân, thậm chí cả da đều bị lột sạch, đưa tay lật nó lại, cô thấy nội tạng bên trong cũng đã được làm sạch, gật đầu xử lý, khá sạch sẽ.

Cô đứng dậy tìm một nhánh cây nhân sâm mà Bạch Hà đã đưa cho cô, đốt ngọn lửa thứ ba, để lên một cái nồi đá, đổ nước lạnh vào, cho hắc kê vào, thêm gừng lát và nhân sâm, nguyên liệu không đủ, nên cô chỉ có thể làm cách đơn giản này đậy lại bằng nắp bằng đá.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back