Bài viết: 181 

Chương 10: Có Phải Ngươi Cố Tình Làm Khó Xử Không?
Lâm Tự vội vàng bước nhanh rời khỏi hoàng cung lập tức về thẳng phủ thừa tướng. Chạng vạng tối Hứa Lan tìm đến thăm, Lâm Tự không có gì ngạc nhiên, hắn đã sớm dự đoán được điều này. Trong khách phòng của phủ thừa tướng, Hứa Lan đặt thứ mang theo lên bàn rồi bước đến bên cạnh Lâm Tự ngồi xuống, "Đây là Hoàng thượng nhờ ta chuyển giao."
Con ngươi sâu hút đen như mực của Lâm Tự liếc nhìn kim bài trên bàn, tất nhiên liền rõ ràng mọi việc.
Triều đình Đại Du chỉ có một kim bài duy nhất do Tấn Kỳ cất giữ, là vật bất ly thân của hoàng đế. Nhìn thấy kim bài như nhìn thấy hoàng đế hiện diện, chỉ cần trên tay hắn có kim bài liền có thể huy động tất cả các quan lại địa phương hay bất cứ đội quân trong doanh trại đóng quân ở mọi nơi trên lãnh thổ Đại Du, thậm chí cả doanh trại biên quan cũng phải tuân theo người đang cầm kim bài trong tay.
Vấn đề thương thuế liên quan đến rất nhiều quan lại trên phạm vi rộng, mà những việc liên quan đến các quan chức trong triều đương nhiên là không đơn giản. Tấn kỳ tại thời điểm này giao cho hắn kim bài có nghĩa là cho phép Lâm Tự hắn tiền trảm hậu tấu.
Đối với Lâm Tự, hoàng đế tin tưởng hắn bằng cả trái tim, cho nên cũng tự nhiên mà ủng hộ hắn bằng tất cả sức lực có thể của mình. Thân là hoàng đế, Tấn Kỳ không thể tự tay làm một số chuyện ảnh hưởng đến uy nghiêm, nếu không cũng sẽ không đẩy chuyện khó khăn này rơi vào tay Lâm Tự để hắn xử lý, khiến hắn gặp nhiều khó khăn như vậy. Lâm Tự và Hứa Lan đều là những người biết suy nghĩ, thấu tình đạt lý.
"Chuyện này ngươi nên tính thế nào?" Hứa Lan nhấp giọng nhẹ nâng chén trà, hương trà dịu nhẹ chảy trên đầu lưỡi, tâm tình liền thả lỏng một chút.
Lâm Tự ngồi ở vị trí chủ vị, ngẩng đầu nhìn ra phía sân đình viện, suy nghĩ một chút liền nói: "Ý tưởng tất nhiên tốt, nhưng ta sợ rằng phải mất mười năm mới có thể thực hiện được."
"Mười năm?" Hứa Lan cười khổ kinh ngạc. "Tiên hoàng tại vị hơn ba mươi năm có thừa còn chưa làm được, ngươi thật sự cho rằng mười năm thời gian có thể thay đổi sao?"
"Còn tùy vào thời gian y có thể giữ lấy quyền lực trong tay." Lâm Tự lời nói ra tất nhiên là đang ám chỉ Tấn Kỳ.
Lâm Tự mấy tháng trước đã nhận thấy Tấn Kỳ có ý định đánh thương thuế, Hứa Lan cũng là một người khôn ngoan, trong lòng hắn nhiều ít gì cũng đã biết rõ điều gì đó.
Đối với sự thay đổi này cả hai người đều không có ý định ngăn cản, nhưng cả hai đều nhận thức được những khó khăn cần phải giải quyết là không hề dễ dàng, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu thực sự muốn thay đổi tình hình thì phải nỗ lực, mười năm cũng coi như không ngắn.
Ngay cả khi trong năm nay Lâm Tự dùng biện pháp để những người này nộp thuế một cách trung thực, nhưng nếu trong triều không thực thi các quy định chặt chẽ, những người đó chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trốn thuế.
"Bất quá ta có chút tò mò không biết y sẽ định làm gì tiếp theo." Lâm Tự nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt càng thêm vài phần tò mò và thú vị.
"Ước chừng cũng như trước muốn giảm thuế nông nghiệp!" Hứa Lan cũng cười nói.
Nghề nông ở Đại Du tuy không phát triển tốt nhưng điểm đóng thuế luôn ở mức cao không hề thấp hơn các nghề khác, điều này cũng gián tiếp dẫn đến việc trồng trọt ngày càng bị bỏ bê, nhiều người nông dân không muốn gắn bó với đồng ruộng mà bỏ nghề nông để đi tìm sinh kế buôn bán. Tuy trong thời gian trước mắt quả thực là lựa chọn tốt, dân cường, nước mạnh, nhưng nếu thật sự bỏ phế công việc đồng áng, e rằng trăm năm nữa người dân Đại Du sẽ không thể nuôi nổi bản thân mình, tất cả phải dựa vào thu mua lương thực từ các nước láng giềng lân cận. Đừng nói là trăm năm sau, ngay chính vào lúc này nếu trong trường hợp xảy ra thiên tai hạn hán, Đại Du chỉ có thể mở đường khẩn cấp thu mua lương thực của các nước láng giềng để giải nạn.
Thâm hụt ngân khố lần này phần lớn là do tình trạng thiếu lương thực rồi thiên tai thường xuyên xảy ra, mà Đại Du phải mua lương thực với giá cao từ nước láng giềng. Từ khi Tấn Kỳ lên ngôi, y luôn muốn giảm thuế nông nghiệp để khuyến khích người dân trồng trọt, mấy năm nay vấn đề này được đưa ra thảo luận rất nhiều lần nhưng đều bị hàng trăm quan viên nhất trí bác bỏ. Thuế luôn là thứ chỉ có thể tăng thu, bội chi, ngược lại giảm thuế chỉ đơn giản là suy nghĩ viển vông, hơn nữa giảm thuế sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chưng dụng quân sự và ngân khố, cho nên đương nhiên hàng trăm quan chức không thể đồng tình.
"Y thật sự muốn làm một vị hoàng đế tốt." Lâm Tự nhẹ giọng nói, tuy rằng là nói như vậy, nhưng trong mắt hắn lại có chút giễu cợt không che giấu được, cũng không biết chính mình chân chính đang muốn xem kịch vui.
Từ xưa đến nay, tất cả các vị hoàng đế của các triều đại trước đây đều hô hào khẩu hiệu "vì dân vì nước", nhưng có mấy ai thực sự làm được điều đó? Chưa kể đến việc cắt giảm và hoàn thuế cho dân, những hoàng đế thực sự có thể không tăng thu thuế đã là vạn phần ban phút mà được ghi vào sử sách còn có thể được xưng một câu thiên cổ minh quân.
"Vậy thì thừa tướng đại nhân, ngài định làm gì tiếp theo?" Hứa Lan hỏi.
Tấn Kỳ là học trò của hứa Lan, cho nên Hứa Lan biết chính xác tính cách của vị học trò mà mình dạy, Hứa Lan không phủ nhận việc đánh giá cao Lâm Tự đã nói lên Tấn Kỳ là một vị hoàng đế tốt, chỉ cần áp dụng theo những gì Lâm Tự đã nói trước đó. Nhưng liệu y có thật sự là một hoàng đế tốt hay không điều đó phụ thuộc vào việc y có thể kiên trì được bao nhiêu năm.
Nếu chỉ là nhất thời hứng khởi mà làm thì cuối cùng tai ương phải gánh sẽ lại là người nông dân chịu thiệt. Nếu y thực sự có thể kiên trì và nghiêm minh thực sự cố gắn với những suy nghĩ ban đầu của mình mà không bị lay chuyển, thì sớm muộn gì thời gian cũng sẽ chứng minh mọi thứ y làm là đúng đắn.
"Ta trước tiên muốn đi hộ bộ kiểm tra thu chi của những năm trước." Lâm Tự thu kim bài trên bàn sau đó cắt kỷ.
"Đã có chủ ý rồi sao?" Hứa Lan hỏi.
Lâm Tự chỉ khẽ lắc đầu.
"Cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng." Hứa Lan nói xong đứng dậy rời đi. Lâm Tự đứng dậy bước theo sau tiễn người ra cửa.
Sau khi tiễn Hứa Lan rời khỏi thừa tướng phủ, Lâm Tự trở lại phòng ngồi một hồi mới gọi thị vệ đi ra ngoài.
Các quan lớn của ba tỉnh và sáu bộ đều có chỗ trong cung để ở lại giải quyết công việc, hầu hết các quan đều tập trung ở đây vào lúc sáng sớm và ban chiều. Khi Lâm Tự tìm thấy bộ hộ thượng thư Vạn Dụ, chiếc bàn trong phòng làm việc của hắn đã chất đầy ắp các công văn thu chi cũ và mới. Nhìn thấy Lâm Tự tìm đến, Vạn Dụ vội vàng dừng hành động sắp xếp các công văn lại, đứng lên chào hỏi: "Thừa tướng đại nhân như thế nào lại đến đây? Từ khi hoàng đế lên ngôi, tất cả việc thu thương thế và kế toán thuế đều đã được tìm ra, ta đang chuẩn bị gửi chúng đến phủ thừa tướng."
Chỉ một canh giờ trước thôi sau khi Lâm Tự nhận chịu hoàn toàn trách nhiệm về vấn đề thương thuế, thì hộ bộ thượng thư Vạn Dụ đã ngay lập tức tìm ra tất cả các công văn tài liệu liên quan một cách cực kỳ nhanh.
"Gửi đến phủ thừa tướng của ta là được." Lâm Tự thản nhiên liếc mắt nhìn, chỉ với cái liếc mắt này hắn đã thấy được những khoản nợ khó đòi rối tinh rối mù trên bàn.
Những đại phú gia giàu có và những gia đình danh giá tương tự đều là những hộ làm ăn lớn, nhưng sau một quý thu thuế điểm lại báo cáo lên thì không thấy có hành động tự giác nộp thuế nào, còn không tốt bằng một số ít thương nhân vô danh.
Lâm Tự không vội vàng mà thu xếp các công văn tài liệu mang trở về, hắn nhìn sang hộ bộ Vạn Dụ, "Vấn đề thương thuế liên quan đến bộ hộ là không nhỏ, cho nên bộ hộ thượng thư cần được hỗ trợ."
"Đây là điều đương nhiên, vấn đề này thuộc về bổn phận của bộ hộ, lại làm phiền toái đến thừa tướng đại nhân rồi, còn muốn thỉnh thừa tướng đại nhân thứ lỗi cho." Vạn Dụ khom lưng cúi đầu, không một chút do dự, lời nói cung kính còn mang theo vài phần áy náy. Chỉ là cả hai trong lòng đều hiểu, ngoài miệng nhanh nhẹn lưu loát đáp ứng, chỉ là lời hứa hẹn cho nên vẫn chưa biết có thể làm được hay không mà thôi, nếu có thể làm thì làm được bao nhiêu.
"Hơn nữa, ta cũng đã gọi một số người qua giúp, phiền ngươi dọn dẹp một chỗ ở đây cho trống trãi đễ dễ dàng làm việc hơn." Lâm Tự vô cảm mặt không đổ sắc.
"Đương nhiên, ta lập tức cho người đi chuẩn bị." Vạn Dụ lập tức gọi người đến quét dọn chuẩn bị mọi thứ cần dùng.
Rõ ràng bộ hộ thượng thư Vạn Dụ đã tính toán trước từ lâu, cho nên chỉ một lúc sau, có người từ bên ngoài đến báo cáo là nơi này đã bày trí sắp xếp xong.
Vạn Vũ lập tức dẫn Lâm Tự đi kiểm tra nơi hắn chuẩn bị là một gian khách phòng rộng rãi yên tĩnh hơn trong phòng hộ bộ, nếu không nhìn những thứ khác, nơi này thật sự là một nơi làm việc nghị sự rất tốt.
"Không biết thừa tướng đại nhân còn cần gì nữa? Nếu có, ta sẽ cho người đi mua ngay." Vạn Dụ rất tích cực, hoàn toàn khác với vẻ trốn tránh trước đây khi còn ở trong cung.
"Không cần, người mà ta gọi sẽ đến sau một ít phút nữa, ngươi cho người dẫn họ qua là được." Lâm Tự bước vào trong chọn một chỗ ngồi xuống.
Nhìn thấy Lâm Tự không có ý định làm khó dễ, Vạn Dụ trước đó vốn đang suy nghĩ đến mười hai vạn điều gì đó tinh linh mà thừa tướng đại nhân muốn làm khó dễ trong đầu, ngay lúc này thở phào nhẹ nhõm lập tức khép lại nụ cười mà lui ra.
Lâm Tự tất nhiên nhìn ra hư tình giả của Vạn Dụ nhưng cũng không thèm chấp nhất, vì đã có người đem công văn ghi chép đến cho hắn, Lâm Tự liền mở ra nhìn xem.
Tấn Kỳ lên ngôi đã được khoảng mười năm, về khoản thương thuế ghi chép lại do hộ bộ lưu trữ, công văn ghi chép chất chồng nhiều vô kể cao đến mức nhất định không thể xem xong trong một hai ngày, Lâm Tự cũng không vội nên chỉ có thể từ từ mà kiểm tra.
Khoảng nửa canh giờ sau, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập và giọng nói vô tình khoái trá lại vội vàng, Lâm Tự khép lại trang sách nhìn lên, Vạn Dụ sắc mặt xanh mét dẫn một người đi vào. Không giống như Vạn Dụ, người có khuôn mặt sắt đá công bộ thượng thư Tô Phàm Nghị trên môi lại nở nụ cười rực rỡ, hai người tuổi xấp xỉ nhau, kẻ cười người giận dữ, thực sự là làm người ta cảm thấy thú vị đến cực điểm.
"Thừa tướng đại nhân, hắn là người mà ngươi muốn đưa tới?" Vạn Dụ rất tức giận, trước kia hắn không nghĩ nhiều đến người mà Lâm Tự muốn đưa đến hỗ trợ là ai, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ người mà Lâm Tự gọi đến cư nhiên lại là đối thủ của mình Tô Phàm Nghị!
Hắn và Tô Phàm Nghị trạc tuổi nhau, đều ở độ tuổi hai mươi khi vào làm quan. Cũng là ứng viên cùng thời bước vào triều, theo lý thì sẽ có rất nhiều vấn đề để cùng nhau trò chuyện. Nhưng suy nghĩ bất đồng cùng tranh quyền đoạt lợi mà họ nhanh chóng trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của đối phương. Tất cả các quan chức đều biết chuyện này, nhưng Lâm Tự lại chọn Tô Phàm Nghị đến giúp vào lúc này, rõ ràng là có tâm cơ cố ý làm vậy.
Lâm Tự bị chất vấn nhưng trước khi hắn mở miệng, Tô Phàm Nghị đã cười cười trả lời: "Ngươi và ta có cùng giới chi tình, giúp đỡ nhau là lẽ thường nên làm."
Vạn Dụ nghe vậy sắc mặt nhất thời tối sầm lại. Mọi người đều biết chuyện thương thuế là có vấn đề, hoàng đế muốn điều tra nhưng các quan không ai dám can dự, bây giờ Lâm Tự là dê đầu đàn, Tô Phàm Nghị lại chạy tới nói là giúp đỡ, nhưng rõ ràng là muốn nhân cơ hội để gây rắc rối cho hắn mà thôi.
Nếu Tô Phàm Nghị phát hiện ra hộ bộ có vấn đề về việc thu thương thuế, một số khoản thuế thu bị mất tích không nguyên do, hắn sẽ không tiếc lời đổ thêm dầu vào lửa rồi thêm mấm dậm muối mà bẩm báo lên hoàng đế, thì nhất định hộ bộ sẽ vướng lấy tai ương, việc mất mũ ô sa trên đầu chỉ là chuyện nhỏ thậm chí tính mạng cũng khó được bảo toàn chứ chẳng chơi.
"Bộ hộ không dám nhọc công công bộ hỗ trợ, huống hồ công bộ hẳn là không biết đến những việc như thu chi tính toán, bên kia chỉ sợ còn có sự vụ đang vội? Tô thượng thư thỉnh nên trở về thì hơn." Vạn Dụ nói.
"Công bộ lúc này rảng rổi, đây không phải là những gì ngươi đã nói trong ngự thư phòng trước đó sao?" Lâm Tự nói, giọng điệu không chút khẩn trương nhưng lại làm cho Vạn Dụ ấm ức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ta khi nào rảnh rỗi." Tô Phàm Nghị cười cười, xem như vấn đề không quá lớn.
"Ngươi!.." Vầng trán của Vạn Dụ nổi lên những đường gân xanh.
"Mau làm việc của mình đi!" Tâm trạng Tô Phàm Nghị vô cùng tốt, gần như cả người điều thấy sảng khoái.
"Ta mới nhớ ra ta đây cũng là rảnh rỗi, cho nên sẽ không làm phiền ngươi những chuyện ở đây, ngươi mau trở về đi!" Vạn Dụ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Nếu ai cũng rảnh rỗi, chi bằng hãy ở lại đây hết đi!" Lâm Tự thấy hai người bọn họ định nhảy vào mà tiếp tục đấu khẩu, không khỏi thờ ơ nhẹ lời đổ thêm dầu vào lửa.
"Thừa tướng đại nhân, ngươi đây là có ý tứ gì? Ngươi là cố ý muốn làm ta khó xử sao?" Vạn Vụ tức giận nói.
"Ta thực sự không thể chịu nổi khi nhìn hai vị hữu tình cứ đứng đó phí thời gian chi ly châm chọc lẫn nhau, mà cuối cùng chỉ làm cho cả hai cảm thấy khó chịu hơn vì không thể cùng đứng chung một chỗ." Lời nói trầm lắng giống như đang thể hiện sự nuối tiếc sâu kín trong lòng được thốt ra từ miệng Lâm Tự.
Nghe vậy, Vạn Dụ vốn đã tức giận và Tô Phàm Nghị vẫn đang cười vui vẻ ngay lập tức muốn phát điên, cả hai trăm miệng một lời đồng thanh hét lên: "Ai muốn ở chung với hắn?"
Con ngươi sâu hút đen như mực của Lâm Tự liếc nhìn kim bài trên bàn, tất nhiên liền rõ ràng mọi việc.
Triều đình Đại Du chỉ có một kim bài duy nhất do Tấn Kỳ cất giữ, là vật bất ly thân của hoàng đế. Nhìn thấy kim bài như nhìn thấy hoàng đế hiện diện, chỉ cần trên tay hắn có kim bài liền có thể huy động tất cả các quan lại địa phương hay bất cứ đội quân trong doanh trại đóng quân ở mọi nơi trên lãnh thổ Đại Du, thậm chí cả doanh trại biên quan cũng phải tuân theo người đang cầm kim bài trong tay.
Vấn đề thương thuế liên quan đến rất nhiều quan lại trên phạm vi rộng, mà những việc liên quan đến các quan chức trong triều đương nhiên là không đơn giản. Tấn kỳ tại thời điểm này giao cho hắn kim bài có nghĩa là cho phép Lâm Tự hắn tiền trảm hậu tấu.
Đối với Lâm Tự, hoàng đế tin tưởng hắn bằng cả trái tim, cho nên cũng tự nhiên mà ủng hộ hắn bằng tất cả sức lực có thể của mình. Thân là hoàng đế, Tấn Kỳ không thể tự tay làm một số chuyện ảnh hưởng đến uy nghiêm, nếu không cũng sẽ không đẩy chuyện khó khăn này rơi vào tay Lâm Tự để hắn xử lý, khiến hắn gặp nhiều khó khăn như vậy. Lâm Tự và Hứa Lan đều là những người biết suy nghĩ, thấu tình đạt lý.
"Chuyện này ngươi nên tính thế nào?" Hứa Lan nhấp giọng nhẹ nâng chén trà, hương trà dịu nhẹ chảy trên đầu lưỡi, tâm tình liền thả lỏng một chút.
Lâm Tự ngồi ở vị trí chủ vị, ngẩng đầu nhìn ra phía sân đình viện, suy nghĩ một chút liền nói: "Ý tưởng tất nhiên tốt, nhưng ta sợ rằng phải mất mười năm mới có thể thực hiện được."
"Mười năm?" Hứa Lan cười khổ kinh ngạc. "Tiên hoàng tại vị hơn ba mươi năm có thừa còn chưa làm được, ngươi thật sự cho rằng mười năm thời gian có thể thay đổi sao?"
"Còn tùy vào thời gian y có thể giữ lấy quyền lực trong tay." Lâm Tự lời nói ra tất nhiên là đang ám chỉ Tấn Kỳ.
Lâm Tự mấy tháng trước đã nhận thấy Tấn Kỳ có ý định đánh thương thuế, Hứa Lan cũng là một người khôn ngoan, trong lòng hắn nhiều ít gì cũng đã biết rõ điều gì đó.
Đối với sự thay đổi này cả hai người đều không có ý định ngăn cản, nhưng cả hai đều nhận thức được những khó khăn cần phải giải quyết là không hề dễ dàng, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu thực sự muốn thay đổi tình hình thì phải nỗ lực, mười năm cũng coi như không ngắn.
Ngay cả khi trong năm nay Lâm Tự dùng biện pháp để những người này nộp thuế một cách trung thực, nhưng nếu trong triều không thực thi các quy định chặt chẽ, những người đó chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trốn thuế.
"Bất quá ta có chút tò mò không biết y sẽ định làm gì tiếp theo." Lâm Tự nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt càng thêm vài phần tò mò và thú vị.
"Ước chừng cũng như trước muốn giảm thuế nông nghiệp!" Hứa Lan cũng cười nói.
Nghề nông ở Đại Du tuy không phát triển tốt nhưng điểm đóng thuế luôn ở mức cao không hề thấp hơn các nghề khác, điều này cũng gián tiếp dẫn đến việc trồng trọt ngày càng bị bỏ bê, nhiều người nông dân không muốn gắn bó với đồng ruộng mà bỏ nghề nông để đi tìm sinh kế buôn bán. Tuy trong thời gian trước mắt quả thực là lựa chọn tốt, dân cường, nước mạnh, nhưng nếu thật sự bỏ phế công việc đồng áng, e rằng trăm năm nữa người dân Đại Du sẽ không thể nuôi nổi bản thân mình, tất cả phải dựa vào thu mua lương thực từ các nước láng giềng lân cận. Đừng nói là trăm năm sau, ngay chính vào lúc này nếu trong trường hợp xảy ra thiên tai hạn hán, Đại Du chỉ có thể mở đường khẩn cấp thu mua lương thực của các nước láng giềng để giải nạn.
Thâm hụt ngân khố lần này phần lớn là do tình trạng thiếu lương thực rồi thiên tai thường xuyên xảy ra, mà Đại Du phải mua lương thực với giá cao từ nước láng giềng. Từ khi Tấn Kỳ lên ngôi, y luôn muốn giảm thuế nông nghiệp để khuyến khích người dân trồng trọt, mấy năm nay vấn đề này được đưa ra thảo luận rất nhiều lần nhưng đều bị hàng trăm quan viên nhất trí bác bỏ. Thuế luôn là thứ chỉ có thể tăng thu, bội chi, ngược lại giảm thuế chỉ đơn giản là suy nghĩ viển vông, hơn nữa giảm thuế sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chưng dụng quân sự và ngân khố, cho nên đương nhiên hàng trăm quan chức không thể đồng tình.
"Y thật sự muốn làm một vị hoàng đế tốt." Lâm Tự nhẹ giọng nói, tuy rằng là nói như vậy, nhưng trong mắt hắn lại có chút giễu cợt không che giấu được, cũng không biết chính mình chân chính đang muốn xem kịch vui.
Từ xưa đến nay, tất cả các vị hoàng đế của các triều đại trước đây đều hô hào khẩu hiệu "vì dân vì nước", nhưng có mấy ai thực sự làm được điều đó? Chưa kể đến việc cắt giảm và hoàn thuế cho dân, những hoàng đế thực sự có thể không tăng thu thuế đã là vạn phần ban phút mà được ghi vào sử sách còn có thể được xưng một câu thiên cổ minh quân.
"Vậy thì thừa tướng đại nhân, ngài định làm gì tiếp theo?" Hứa Lan hỏi.
Tấn Kỳ là học trò của hứa Lan, cho nên Hứa Lan biết chính xác tính cách của vị học trò mà mình dạy, Hứa Lan không phủ nhận việc đánh giá cao Lâm Tự đã nói lên Tấn Kỳ là một vị hoàng đế tốt, chỉ cần áp dụng theo những gì Lâm Tự đã nói trước đó. Nhưng liệu y có thật sự là một hoàng đế tốt hay không điều đó phụ thuộc vào việc y có thể kiên trì được bao nhiêu năm.
Nếu chỉ là nhất thời hứng khởi mà làm thì cuối cùng tai ương phải gánh sẽ lại là người nông dân chịu thiệt. Nếu y thực sự có thể kiên trì và nghiêm minh thực sự cố gắn với những suy nghĩ ban đầu của mình mà không bị lay chuyển, thì sớm muộn gì thời gian cũng sẽ chứng minh mọi thứ y làm là đúng đắn.
"Ta trước tiên muốn đi hộ bộ kiểm tra thu chi của những năm trước." Lâm Tự thu kim bài trên bàn sau đó cắt kỷ.
"Đã có chủ ý rồi sao?" Hứa Lan hỏi.
Lâm Tự chỉ khẽ lắc đầu.
"Cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng." Hứa Lan nói xong đứng dậy rời đi. Lâm Tự đứng dậy bước theo sau tiễn người ra cửa.
Sau khi tiễn Hứa Lan rời khỏi thừa tướng phủ, Lâm Tự trở lại phòng ngồi một hồi mới gọi thị vệ đi ra ngoài.
Các quan lớn của ba tỉnh và sáu bộ đều có chỗ trong cung để ở lại giải quyết công việc, hầu hết các quan đều tập trung ở đây vào lúc sáng sớm và ban chiều. Khi Lâm Tự tìm thấy bộ hộ thượng thư Vạn Dụ, chiếc bàn trong phòng làm việc của hắn đã chất đầy ắp các công văn thu chi cũ và mới. Nhìn thấy Lâm Tự tìm đến, Vạn Dụ vội vàng dừng hành động sắp xếp các công văn lại, đứng lên chào hỏi: "Thừa tướng đại nhân như thế nào lại đến đây? Từ khi hoàng đế lên ngôi, tất cả việc thu thương thế và kế toán thuế đều đã được tìm ra, ta đang chuẩn bị gửi chúng đến phủ thừa tướng."
Chỉ một canh giờ trước thôi sau khi Lâm Tự nhận chịu hoàn toàn trách nhiệm về vấn đề thương thuế, thì hộ bộ thượng thư Vạn Dụ đã ngay lập tức tìm ra tất cả các công văn tài liệu liên quan một cách cực kỳ nhanh.
"Gửi đến phủ thừa tướng của ta là được." Lâm Tự thản nhiên liếc mắt nhìn, chỉ với cái liếc mắt này hắn đã thấy được những khoản nợ khó đòi rối tinh rối mù trên bàn.
Những đại phú gia giàu có và những gia đình danh giá tương tự đều là những hộ làm ăn lớn, nhưng sau một quý thu thuế điểm lại báo cáo lên thì không thấy có hành động tự giác nộp thuế nào, còn không tốt bằng một số ít thương nhân vô danh.
Lâm Tự không vội vàng mà thu xếp các công văn tài liệu mang trở về, hắn nhìn sang hộ bộ Vạn Dụ, "Vấn đề thương thuế liên quan đến bộ hộ là không nhỏ, cho nên bộ hộ thượng thư cần được hỗ trợ."
"Đây là điều đương nhiên, vấn đề này thuộc về bổn phận của bộ hộ, lại làm phiền toái đến thừa tướng đại nhân rồi, còn muốn thỉnh thừa tướng đại nhân thứ lỗi cho." Vạn Dụ khom lưng cúi đầu, không một chút do dự, lời nói cung kính còn mang theo vài phần áy náy. Chỉ là cả hai trong lòng đều hiểu, ngoài miệng nhanh nhẹn lưu loát đáp ứng, chỉ là lời hứa hẹn cho nên vẫn chưa biết có thể làm được hay không mà thôi, nếu có thể làm thì làm được bao nhiêu.
"Hơn nữa, ta cũng đã gọi một số người qua giúp, phiền ngươi dọn dẹp một chỗ ở đây cho trống trãi đễ dễ dàng làm việc hơn." Lâm Tự vô cảm mặt không đổ sắc.
"Đương nhiên, ta lập tức cho người đi chuẩn bị." Vạn Dụ lập tức gọi người đến quét dọn chuẩn bị mọi thứ cần dùng.
Rõ ràng bộ hộ thượng thư Vạn Dụ đã tính toán trước từ lâu, cho nên chỉ một lúc sau, có người từ bên ngoài đến báo cáo là nơi này đã bày trí sắp xếp xong.
Vạn Vũ lập tức dẫn Lâm Tự đi kiểm tra nơi hắn chuẩn bị là một gian khách phòng rộng rãi yên tĩnh hơn trong phòng hộ bộ, nếu không nhìn những thứ khác, nơi này thật sự là một nơi làm việc nghị sự rất tốt.
"Không biết thừa tướng đại nhân còn cần gì nữa? Nếu có, ta sẽ cho người đi mua ngay." Vạn Dụ rất tích cực, hoàn toàn khác với vẻ trốn tránh trước đây khi còn ở trong cung.
"Không cần, người mà ta gọi sẽ đến sau một ít phút nữa, ngươi cho người dẫn họ qua là được." Lâm Tự bước vào trong chọn một chỗ ngồi xuống.
Nhìn thấy Lâm Tự không có ý định làm khó dễ, Vạn Dụ trước đó vốn đang suy nghĩ đến mười hai vạn điều gì đó tinh linh mà thừa tướng đại nhân muốn làm khó dễ trong đầu, ngay lúc này thở phào nhẹ nhõm lập tức khép lại nụ cười mà lui ra.
Lâm Tự tất nhiên nhìn ra hư tình giả của Vạn Dụ nhưng cũng không thèm chấp nhất, vì đã có người đem công văn ghi chép đến cho hắn, Lâm Tự liền mở ra nhìn xem.
Tấn Kỳ lên ngôi đã được khoảng mười năm, về khoản thương thuế ghi chép lại do hộ bộ lưu trữ, công văn ghi chép chất chồng nhiều vô kể cao đến mức nhất định không thể xem xong trong một hai ngày, Lâm Tự cũng không vội nên chỉ có thể từ từ mà kiểm tra.
Khoảng nửa canh giờ sau, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập và giọng nói vô tình khoái trá lại vội vàng, Lâm Tự khép lại trang sách nhìn lên, Vạn Dụ sắc mặt xanh mét dẫn một người đi vào. Không giống như Vạn Dụ, người có khuôn mặt sắt đá công bộ thượng thư Tô Phàm Nghị trên môi lại nở nụ cười rực rỡ, hai người tuổi xấp xỉ nhau, kẻ cười người giận dữ, thực sự là làm người ta cảm thấy thú vị đến cực điểm.
"Thừa tướng đại nhân, hắn là người mà ngươi muốn đưa tới?" Vạn Dụ rất tức giận, trước kia hắn không nghĩ nhiều đến người mà Lâm Tự muốn đưa đến hỗ trợ là ai, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ người mà Lâm Tự gọi đến cư nhiên lại là đối thủ của mình Tô Phàm Nghị!
Hắn và Tô Phàm Nghị trạc tuổi nhau, đều ở độ tuổi hai mươi khi vào làm quan. Cũng là ứng viên cùng thời bước vào triều, theo lý thì sẽ có rất nhiều vấn đề để cùng nhau trò chuyện. Nhưng suy nghĩ bất đồng cùng tranh quyền đoạt lợi mà họ nhanh chóng trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của đối phương. Tất cả các quan chức đều biết chuyện này, nhưng Lâm Tự lại chọn Tô Phàm Nghị đến giúp vào lúc này, rõ ràng là có tâm cơ cố ý làm vậy.
Lâm Tự bị chất vấn nhưng trước khi hắn mở miệng, Tô Phàm Nghị đã cười cười trả lời: "Ngươi và ta có cùng giới chi tình, giúp đỡ nhau là lẽ thường nên làm."
Vạn Dụ nghe vậy sắc mặt nhất thời tối sầm lại. Mọi người đều biết chuyện thương thuế là có vấn đề, hoàng đế muốn điều tra nhưng các quan không ai dám can dự, bây giờ Lâm Tự là dê đầu đàn, Tô Phàm Nghị lại chạy tới nói là giúp đỡ, nhưng rõ ràng là muốn nhân cơ hội để gây rắc rối cho hắn mà thôi.
Nếu Tô Phàm Nghị phát hiện ra hộ bộ có vấn đề về việc thu thương thuế, một số khoản thuế thu bị mất tích không nguyên do, hắn sẽ không tiếc lời đổ thêm dầu vào lửa rồi thêm mấm dậm muối mà bẩm báo lên hoàng đế, thì nhất định hộ bộ sẽ vướng lấy tai ương, việc mất mũ ô sa trên đầu chỉ là chuyện nhỏ thậm chí tính mạng cũng khó được bảo toàn chứ chẳng chơi.
"Bộ hộ không dám nhọc công công bộ hỗ trợ, huống hồ công bộ hẳn là không biết đến những việc như thu chi tính toán, bên kia chỉ sợ còn có sự vụ đang vội? Tô thượng thư thỉnh nên trở về thì hơn." Vạn Dụ nói.
"Công bộ lúc này rảng rổi, đây không phải là những gì ngươi đã nói trong ngự thư phòng trước đó sao?" Lâm Tự nói, giọng điệu không chút khẩn trương nhưng lại làm cho Vạn Dụ ấm ức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ta khi nào rảnh rỗi." Tô Phàm Nghị cười cười, xem như vấn đề không quá lớn.
"Ngươi!.." Vầng trán của Vạn Dụ nổi lên những đường gân xanh.
"Mau làm việc của mình đi!" Tâm trạng Tô Phàm Nghị vô cùng tốt, gần như cả người điều thấy sảng khoái.
"Ta mới nhớ ra ta đây cũng là rảnh rỗi, cho nên sẽ không làm phiền ngươi những chuyện ở đây, ngươi mau trở về đi!" Vạn Dụ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Nếu ai cũng rảnh rỗi, chi bằng hãy ở lại đây hết đi!" Lâm Tự thấy hai người bọn họ định nhảy vào mà tiếp tục đấu khẩu, không khỏi thờ ơ nhẹ lời đổ thêm dầu vào lửa.
"Thừa tướng đại nhân, ngươi đây là có ý tứ gì? Ngươi là cố ý muốn làm ta khó xử sao?" Vạn Vụ tức giận nói.
"Ta thực sự không thể chịu nổi khi nhìn hai vị hữu tình cứ đứng đó phí thời gian chi ly châm chọc lẫn nhau, mà cuối cùng chỉ làm cho cả hai cảm thấy khó chịu hơn vì không thể cùng đứng chung một chỗ." Lời nói trầm lắng giống như đang thể hiện sự nuối tiếc sâu kín trong lòng được thốt ra từ miệng Lâm Tự.
Nghe vậy, Vạn Dụ vốn đã tức giận và Tô Phàm Nghị vẫn đang cười vui vẻ ngay lập tức muốn phát điên, cả hai trăm miệng một lời đồng thanh hét lên: "Ai muốn ở chung với hắn?"
Chỉnh sửa cuối: