Bài viết: 181 

Chương 20: Ngươi không được đến đây.
Tấn Kỳ chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên một tiếng ong ong, như thể có thứ gì đó đang bùng cháy, và sự thiêu đốt đó khiến đại não của y một mảnh nóng bừng. Theo phản xạ có hơi run lên một chút, và nhiệt độ bỏng rát ngay lập tức bao trùm cơ thể y lang theo từng chuyển động nhẹ trên thân thể. Trong một lúc, Tấn Kỳ tự hỏi có phải cơ thể mình đang bốc cháy nên mới cảm thấy nóng đến phát đau như vậy hay không?
Tấn Kỳ trợn to hai mắt, tim đập như trống, nhìn người dám nói bậy bạ trong phòng nghị sự này mà không thể tin được! Y biết người này tính tình bạo dạn to gan lớn mật, nhưng người này từ khi nào lại trở nên mồm mép như vậy?
Hoàng đế lại không nhịn được mà quay nhìn Lâm Tự, hắn vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh và nghiêm túc đó, không giống người vừa thốt ra những lời vô liêm sỉ kia.
Khi ý thức được Tấn Kỳ đang nhìn mình, Lâm Tự ngẩng đầu qua nhìn y, thời điểm hai ánh mắt chạm nhau khóe miệng hắn bất chợt cong lên, tâm trạng thừa tướng đại nhân đang cảm thấy rất tốt.
Hơi thở của Tấn Kỳ ngưng trệ, y liền quay đầu nhìn đi chỗ khác, nhưng màu đỏ đã tràn đầy trên khuôn mặt y, khiến một lớp hơi nước mỏng dần dần hình thành từ trong đôi mắt uy nghiêm của hoàng đế.
"Người có năng lực ở Đại Du chỗ nào cũng có. Không biết thừa tướng đại nhân muốn là người như thế nào?" Vạn Dụ khó hiểu hỏi, quyền lực mà hoàng đế cấp cho Lâm Tự đã đủ lớn rồi. Nếu chỉ là một người bình thường thì không cần vào sáng sớm khi lâm triều hắn phải nói về vấn đề này.
Cùng lúc đó, Vạn Dụ liếc nhìn Tấn Kỳ đang ngồi trên ghế rồng mà có chút lo lắng, hắn luôn cảm thấy hôm nay hoàng đế có gì đó kỳ lạ, trên mặt lúc này đã đỏ bừng có vẻ như đang bị bệnh không nhẹ.
Vạn Dụ trầm giọng lời đã nói xong, những người khác ở một bên nghi ngờ nhìn Lâm Tự, mọi người đều đang chú ý tới việc thu thuế, nhưng Lâm Tự lại im lặng mà không hề có động tĩnh gì, giờ đột nhiên mở miệng liền là muốn người hỗ trợ, tất cả mọi người dĩ nhiên sẽ cảm thấy rất tò mò.
"Thần cảm thấy Vạn thượng thư là lựa chọn tốt nhất." Lâm Tự nói, và không quên kéo luôn Tô Phàm Nghị theo, "Và Tô thượng thư. Trước đây, trốn thuế phải được kiểm tra trặc trẻ và kỹ lưỡng mới được, nếu chỉ có vi thần một mình, sợ làm chậm trễ mà cô phụ hoàng ân."
Lâm Tự nói những lời này, bầu không khí trong kim loan điện lập tức thay đổi. Không đợi những người khác lên tiếng, cả hai người Vạn Dụ và Tô Phàm Nghị đồng thời liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt liền như muốn nổi trận lôi đình mà sáp đến cãi vã. Không chờ các quan viên khác mở miệng, hai người này lặp tức ngươi một lời ta một chữ rồi thật sự bắt đầu cãi nhau.
Trong triều tất cả các quan viên đều có tâm tư trái triều, có người đang cố khuyên nhủ cùng thuyết phục hai người bọn họ, lại có người ung dung đổ thêm dầu vào lửa, đều là tính toán một phen cho bản thân mình, nếu như là có thể đến gần Lâm Tự, nhất cử nhất động của hắn tất nhiên sẽ dễ dàng nắm được.
"Ngươi là định hỏi trẫm dùng hai người bọn họ sao?" Trong lúc rối rắm hỗn loạn, giọng Tấn Kỳ đột nhiên cất lên.
Bầu không khí trong triều đình đang hừng hực nóng như lửa, Tấn Kỳ từ nãy đến giờ vốn dĩ rất căng thẳng, gần như là muốn ngạt thở bởi chính cái suy nghĩ mông lung mơ hồ của mình tạo ra. Hoàng đến cảm thấy người trong triều có vẻ không hiểu ý tứ của Lâm Tự, tất nhiên đối với y thì liền nhận ra lời nói còn có ý tứ khác khi lọt vào tai người khác, chẳng trách Lâm Tự lại dám to gan lớn mật như vậy.
Biết mình bị trêu chọc, Tấn Kỳ liền lạnh lùng quay đầu qua dùng ánh mắt muốn giết người mà nhìn Lâm Tự, nhưng lúc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của y liền bối rối mà dời đi không tự chủ kèm theo đó là chột dạ cùng ngượng ngùng.
"Hai vị thượng thư đều là những người trẻ tuổi, mạnh mẽ và có năng lực hơn rất nhiều người. Đương nhiên, đó là những người mà đương nhiên thần muốn dùng, hay là Hoàng thượng nghĩ người mà thần muốn sẽ như thế nào đây?" Trong giọng điệu của Lâm Tự vẫn bình đạm không chút nao núng, nhưng ánh mắt như thiêu đốt của hắn từ lâu đã đặt trên người hoàng đế mà nhìn chằm chằm, hắn đã quan sát y từ trên xuống dưới từ lúc bắt đầu nghị sự.
Ánh mắt của Lâm Tự vừa nóng bỏng vừa tự phụ áp chế, giống như ngày hôm qua, giống như hành động xâm chiếm thô bạo trong khoang miệng của hắn đối với y, như muốn đem Tấn Kỳ ra liếm sạch sẽ hoàng toàn thân thể.
Gương mặt của hoàng đến lúc này đã tối sầm không khác gì màu gan lợn, y mở miệng muốn nói gì đó để giành lại sự công bằng cho bàn thân, nhưng hai má lại ửng hồng đầy vẻ xấu hổ buồn bực. Nhìn thấy ánh mắt Lậm Tự rơi vào trên eo cùng bụng của mình, y thậm chí thất vọng đến nổi chịu không được mà hít sâu một hơi cố hóp cái bụng mỡ của mình lại. Khắp người nổi lên một tầng da gà, nhưng cảm giác ngứa ngáy tê dại lại vô cùng sảng khoái rồi khó chịu, khiến y không khỏi trong lòng bất an.
"Trẫm đồng ý!" Tấn Kỳ nói qua kẽ răng gần như từng chữ một.
"Hoàng thượng.." Vạn Dụ tất nhiên không hề muốn dính líu và chuyện này.
"Vâng, thần sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ." Nhưng Tô Phàm Nghị lại mỉm cười và đáp lại ngay lập tức.
Mặc dù chuyện này không liên quan trực tiếp đến Bộ Hộ, nhưng cũng có thể từ đó thâm nhập vào Bộ Hộ, đây là một cơ hội tốt, hắn làm sao có thể bỏ lỡ?
Tô Phàm Nghị đồng ý, đương nhiên Vạn Dụ không thể đưa đẩy thêm được nữa, vì vậy hắn ngay lập tức thay đổi giọng điệu của mình.
Khi chuyện này đã giải quyết xong, Tấn Kỳ thấy trong triều đình không còn việc gì nữa, liền xua tay ra hiệu cho mọi người lui xuống. Ngay khi lời bãi triều vừa nói xong, Tấn Kỳ đã nhanh chân bỏ đi như muốn chạy trốn vì vừa ngượng vừa xấu hổ nếu còn ngồi thêm nữa.
Nhìn thấy hoàng đến có chút vội vàng, nhiều quan viên trong triều vô cùng khó hiểu, nhưng ngay sau đó sự chú ý của mọi người đều tập trung vào vấn đề thuế kinh doanh. Lâm Tự ở bên kia bọn họ không dám làm gì, nhưng bọn họ sẽ không để cho Vạn Dụ cùng Tô Phàm Nghị cứ như thế mà rời đi.
Ngoài Vạn Dụ và Tô Phàm Nghị, thì ngày hôm qua mọi người cũng biết được tin tức rằng sư phụ của Lâm Tự đã đến kinh thành và hiện đang ở trong Thừa tướng phủ.
Vào ngày hôm qua sau khi đợi Lâm Tự rất lâu, rất nhiều người đã đặt tâm trí hết lên người sư phụ của hắn. Với Lâm Tự thì không còn hy vọng gì nữa, nhưng nếu sư phụ của hắn đem vấn đề này ra thương lượng, mọi chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Sau khi hạ quyết tâm, sáng sớm đã rất có người hối lộ gia nhân của phủ thừa tướng, tìm ra tung tích của Sư phụ Lâm Tự.
Quả nhiên, sư phụ của hắn sẽ dễ nói chuyện hơn rất nhiều, chỉ cần có tiền cái gì điều tốt, nói chuyện cũng nhiệt tình hơn. Sau khi tin tức truyền ra, tất cả mọi người vừa đi vừa nghe qua đều cùng lúc ồ lên.
Vấn đề này một khi được đưa ra, vài ngày kế tiếp trong kinh thành đã sôi nổi hẳn lên. Chưa kể những người dân sống gần đó, thậm chí nhiều lái buôn từ xa đến nghe tin cũng chuẩn bị quà hậu hĩnh, trong lòng chỉ mong được gặp một lần.
Ánh nắng dịu nhẹ mát mẻ của buổi đầu hè dần dần được thay thế bởi cái nóng nực của giữa mùa hè oi ả, nhưng năm sáu ngày trước đó nhiệt độ lại hoàn toàn trái ngược, nóng đến mức khiến người ta phải hoảng sợ.
Vào buổi tối, những đám mây hình vảy cá bị ánh mặt trời lặn nhuộm thành màu đỏ cam, Lâm Tự vội vàng vào cung khi sắc trời sắp sụp tối. Trong sân, Tấn Kỳ đang cho cá ăn, nghe thái giám báo lại là có Lâm Tự xin cầu kiến.
"Hắn như thế nào lại đến?" Tấn Kỳ có chút hốt hoảng đặt thức ăn cho cá trên tay xuống.
"Nô tài không biết, nhưng thừa tướng đại nhân cầm theo một chiếc hộp gấm trong tay."
"Hộp gấm?" Tấn Kỳ nghe được là có chuyện cần thương nghị thì cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, chỉ cần có chuyện phải làm thì sẽ không thể xảy ra thêm bất cứ sự tình ngoài ý muốn nào, nhưng sự hoảng sợ đã dần dần lắng xuống trong vài ngày qua của y trong lúc này lại vì Lâm Tự mà muốn bạo khởi làm y có chút kinh hoảng và đề phòng.
Lâm Tự người này quả thực sự là to gan lớn mật làm càn đến cực điểm, cũng làm cho người ra tức giận đến mức không thể chịu nổi, sau sự việc trước đây hắn cũng không một lời giải thích hay nói thêm gì nhiều, nhưng hắn cư nhiên lại cảm thấy thoải mái, còn hoàng đến thì ngược lại mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên, tâm loạn như ma.
"Hoàng thượng?"
"Cho hắn vào đi." Tấn Kỳ hít sâu một hơi, kéo y phục chỉnh tề thu lại bộ dáng, cuối cùng không tự chủ mà lén lúc liếc nhìn một cái xuống hồ nước xem bộ dạng mình hiện tại có ổn hay không. Sau khi đem thân thể từ trên xuống dưới chỉnh lý cho thỏa đáng, nhưng rồi lại có một chút cảm giác sợ hãi cùng chột dạ mà đứng lên, vội vàng ngẩng đầu gọi người chuẩn bị đi ra ngoài truyền lời, "Chờ một chút, đem người gọi vào ngự thư phòng."
"Vâng."
Khi Lâm Tự đến ngự thư phòng liền nhìn thấy ngự án của hoàng đế ngày thường ngăn cách không xa, hiện tại đã được kéo dài hơn và ngăn cách thêm một cái bàn dài lên phía trước. Mà ngự thư phòng của hoàng đế Đại Du, chủ nhân của nó lúc này đang ngồi ở phía cuối bàn.
"Thừa tướng có chuyện gì sao?" Tấn Kỳ cuối cùng cũng ngồi xuống sau khi chọn vài tư thế cho thật thuận tiện, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tim y lúc này bắt đầu đập thình thịch từ khi nhìn thấy Lâm Tự bước vào cửa.
Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo của Lâm Tự quét qua chiếc bàn đang chắn trước mặt, hắn không hỏi mà đặt hộp gấm trong tay xuống bàn.
"Đây là cái gì?" Tấn Kỳ tò mò liếc mắt một cái, nhưng thuỷ chung vẫn không dám lại gần.
Lâm Tự mở chiếc hộp gấm, đẩy nó qua đối diện với Tấn Kỳ để y nhìn thấy những tờ ngân phiếu bên trong. Toàn bộ ngân phiếu điều là mệnh giá cao đến mức cực đại, chỉ cần giản lược tính sơ qua một chút cũng đã tính ra hơn mười vạn.
"Chẳng lẽ hoàng thượng không biết chuyện này?" Lâm Tự thu hết cảnh giác khoa trương của Tấn Kỳ vào trong mắt mình.
"Đương nhiên trẫm biết đây là ngân phiếu, trẫm là đang muốn hỏi ngươi từ chỗ nào đến?" Tấn Kỳ nhất nhất đề phòng mà đánh giá ánh mắt của Lâm Tự, thấy hôm nay Lâm Tự có vẻ như không có ý định ăn người, y không khỏi tò mò mà đứng lên đi tới trước bàn.
Tấn Kỳ biết tình hình trong phủ thừa tướng, tất nhiên Lâm Tự không thể có nhiều tiền như vậy. Nếu thực sự có nhiều tiền, hắn sẽ thu thập đủ tất cả các quyển sách cổ và những bức tranh nổi tiếng để lấp đầy thư phòng của mình và làm phong phú thêm vốn hiểu biết của mình thông qua việc đọc sách.
"Là do người khác tặng."
"Tặng? Trên đời này vẫn còn có sự tình tốt như vậy, nếu là gặp thứ tốt như vậy sao ngươi không gọi trẫm tới.." Tấn Kỳ nói một nữa liền dừng lại, mơ hồ hiểu được trong lời nói của mình có một chút mâu thuẫn.
Trong kinh thành gầy đây có một đoạn thời gian xảy ra bạo loạn, Tấn Kỳ tất nhiên hiểu vấn đề nằm ở đâu, nhưng vì y luôn tin tưởng tuyệt đối vào Lâm Tự, nên y cũng không quá coi trọng mà gọi người âm thầm điều tra hắn.
Nhìn xấp ngân phiếu trên bàn rồi lại nhìn về phía Lâm Tự, sau khi suy nghĩ một chút thì y đã hiểu rõ ràng, hoàng đế nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt, hắn là người đầu tiên không tham ô hối lộ, lại một mực thẳng thắn mang đến trình lên cho y xem, Tấn Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy điều này.
".. Ngươi muốn đưa nó cho trẫm?" Tấn Kỳ có chút không kịp phản ứng lại sự tình trước mặt.
Người này không muốn tham ô mà lại nhận hối lộ rồi đưa tiền đó cho y, này có ý nghĩa gì? Là do hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được tịch mịch mà sắp trở thành một tham quan, rồi lại mang những thứ này đến tìm y để cùng chia sẻ chiến lợi phẩm?
"Hoàng thượng không muốn sao?" Lâm Tự nói xong liền định đem đồ vật cất đi.
"Đương nhiên là có." Tấn Kỳ nói nhanh, ngân khố bây giờ đang thiếu hụt, tuy rằng ở đây chỉ có mấy chục vạn lượng, nhưng cũng có thể giải quyết được việc cấp bách.
Lâm Tự đóng hộp lại đưa qua cho Tấn Kỳ, đồng thời Tấn Kỳ cũng báo cho hắn một phần tin tức, "Đây là chuyện trước đây trẫm nhờ người bí mật điều tra. Vốn dĩ trẫm định tìm thời gian nói cho ngươi biết, nhưng bây giờ xem ra là vô dụng không biết có thể dùng được nữa hay không?"
Tấn Kỳ không quá xác định rốt cuộc những quan viên trong triều liệu rằng tất cả đều đã nhận hối lộ qua hay chưa, chuyện này còn phải điều tra thêm nữa mới xác định được?
Lâm Tự tiếp nhận tài liệu nhìn lướt qua, giải quyết nghi ngờ trong lòng Tấn Kỳ, "Hiện tại chuyện cấp bách là chúng ta nên tập trung vào việc thu thuế thương nhân và giải quyết tình hình ngân khố. Cho dù muốn kiểm tra về những chuyện trước đây cũng cần có thời gian, trong thời gian ngắn sẽ không thể kiểm chứng mà tra xét rõ ràng được.
Nếu là lấy cứng chọi cứng không bằng đi đường vòng để cứu lấy quốc khố trước tiên. Vả lại, số tiền hắn giao cho sư phụ thu về gần như đã trang trải một phần nào việc trốn thuế của bọn họ.
Tấn Kỳ gật đầu, y là tin tưởng Lâm Tự, mặc dù hiện tại cả hai người bọn họ có vẻ như đang chia sẻ chiến lợi phẩm vừa nhận được, y vẫn sẽ không bao giờ nghĩ rằng Lâm Tự sẽ làm hại y.
" Thần xin cáo từ. "
Tấn Kỳ nhìn Lâm Tự, vừa quay người rời đi, sau đó y vội vàng nói," Ngươi muốn đi ngay sao? Ngươi không định sẽ giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm đó sao? Ngươi nên biết rằng xúc phạm hoàng đế là đáng tội chết! "
Lâm Tự xoay người đang chuẩn bị rời đi, khi nghe thấy lời nói này của y, anh dừng lại quay đầu nhìn Tấn Kỳ. Đối diện với đôi mắt đen sáng ngời của hắn, Tấn Kỳ theo bản năng co rụt cổ lại, nhưng ngay sau đó lại ưỡn ngực lên, y muốn nghe câu trả lời, cho dù hắn thích hay là cố ý trêu chọc thì nhất định phải có câu trả lời.
Lâm Tự bước trở về, hắn đi vòng qua bàn rồi đi về phía Tấn Kỳ, hoàng đế vừa mới nâng ngực ngẩng đầu thấy vậy liền sợ hãi chạy tới ghế đẩu," Ngươi đang muốn làm cái gì?
"Không phải hoàng thượng muốn thần giải thích sao?" Lâm Tự chậm rãi tới gần.
"Ngươi đứng yên đó mà giải thích cho trẫm." Tấn Kỳ vừa luống cuống vừa sợ hãi, "Không cho ngươi tới đây."
Lâm Tự khóe miệng gợi lên ý cười, có chút tà khí lại có chút đùa bỡn, hắn càng lúc càng tới gần đem hoàng đế bức lui đến ngồi bệt tại trên ghế, lập tức ngón tay thon dài của thừa tướng đại nhân nâng cằm y lên.
Tấn Kỳ trợn to hai mắt, tim đập như trống, nhìn người dám nói bậy bạ trong phòng nghị sự này mà không thể tin được! Y biết người này tính tình bạo dạn to gan lớn mật, nhưng người này từ khi nào lại trở nên mồm mép như vậy?
Hoàng đế lại không nhịn được mà quay nhìn Lâm Tự, hắn vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh và nghiêm túc đó, không giống người vừa thốt ra những lời vô liêm sỉ kia.
Khi ý thức được Tấn Kỳ đang nhìn mình, Lâm Tự ngẩng đầu qua nhìn y, thời điểm hai ánh mắt chạm nhau khóe miệng hắn bất chợt cong lên, tâm trạng thừa tướng đại nhân đang cảm thấy rất tốt.
Hơi thở của Tấn Kỳ ngưng trệ, y liền quay đầu nhìn đi chỗ khác, nhưng màu đỏ đã tràn đầy trên khuôn mặt y, khiến một lớp hơi nước mỏng dần dần hình thành từ trong đôi mắt uy nghiêm của hoàng đế.
"Người có năng lực ở Đại Du chỗ nào cũng có. Không biết thừa tướng đại nhân muốn là người như thế nào?" Vạn Dụ khó hiểu hỏi, quyền lực mà hoàng đế cấp cho Lâm Tự đã đủ lớn rồi. Nếu chỉ là một người bình thường thì không cần vào sáng sớm khi lâm triều hắn phải nói về vấn đề này.
Cùng lúc đó, Vạn Dụ liếc nhìn Tấn Kỳ đang ngồi trên ghế rồng mà có chút lo lắng, hắn luôn cảm thấy hôm nay hoàng đế có gì đó kỳ lạ, trên mặt lúc này đã đỏ bừng có vẻ như đang bị bệnh không nhẹ.
Vạn Dụ trầm giọng lời đã nói xong, những người khác ở một bên nghi ngờ nhìn Lâm Tự, mọi người đều đang chú ý tới việc thu thuế, nhưng Lâm Tự lại im lặng mà không hề có động tĩnh gì, giờ đột nhiên mở miệng liền là muốn người hỗ trợ, tất cả mọi người dĩ nhiên sẽ cảm thấy rất tò mò.
"Thần cảm thấy Vạn thượng thư là lựa chọn tốt nhất." Lâm Tự nói, và không quên kéo luôn Tô Phàm Nghị theo, "Và Tô thượng thư. Trước đây, trốn thuế phải được kiểm tra trặc trẻ và kỹ lưỡng mới được, nếu chỉ có vi thần một mình, sợ làm chậm trễ mà cô phụ hoàng ân."
Lâm Tự nói những lời này, bầu không khí trong kim loan điện lập tức thay đổi. Không đợi những người khác lên tiếng, cả hai người Vạn Dụ và Tô Phàm Nghị đồng thời liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt liền như muốn nổi trận lôi đình mà sáp đến cãi vã. Không chờ các quan viên khác mở miệng, hai người này lặp tức ngươi một lời ta một chữ rồi thật sự bắt đầu cãi nhau.
Trong triều tất cả các quan viên đều có tâm tư trái triều, có người đang cố khuyên nhủ cùng thuyết phục hai người bọn họ, lại có người ung dung đổ thêm dầu vào lửa, đều là tính toán một phen cho bản thân mình, nếu như là có thể đến gần Lâm Tự, nhất cử nhất động của hắn tất nhiên sẽ dễ dàng nắm được.
"Ngươi là định hỏi trẫm dùng hai người bọn họ sao?" Trong lúc rối rắm hỗn loạn, giọng Tấn Kỳ đột nhiên cất lên.
Bầu không khí trong triều đình đang hừng hực nóng như lửa, Tấn Kỳ từ nãy đến giờ vốn dĩ rất căng thẳng, gần như là muốn ngạt thở bởi chính cái suy nghĩ mông lung mơ hồ của mình tạo ra. Hoàng đến cảm thấy người trong triều có vẻ không hiểu ý tứ của Lâm Tự, tất nhiên đối với y thì liền nhận ra lời nói còn có ý tứ khác khi lọt vào tai người khác, chẳng trách Lâm Tự lại dám to gan lớn mật như vậy.
Biết mình bị trêu chọc, Tấn Kỳ liền lạnh lùng quay đầu qua dùng ánh mắt muốn giết người mà nhìn Lâm Tự, nhưng lúc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của y liền bối rối mà dời đi không tự chủ kèm theo đó là chột dạ cùng ngượng ngùng.
"Hai vị thượng thư đều là những người trẻ tuổi, mạnh mẽ và có năng lực hơn rất nhiều người. Đương nhiên, đó là những người mà đương nhiên thần muốn dùng, hay là Hoàng thượng nghĩ người mà thần muốn sẽ như thế nào đây?" Trong giọng điệu của Lâm Tự vẫn bình đạm không chút nao núng, nhưng ánh mắt như thiêu đốt của hắn từ lâu đã đặt trên người hoàng đế mà nhìn chằm chằm, hắn đã quan sát y từ trên xuống dưới từ lúc bắt đầu nghị sự.
Ánh mắt của Lâm Tự vừa nóng bỏng vừa tự phụ áp chế, giống như ngày hôm qua, giống như hành động xâm chiếm thô bạo trong khoang miệng của hắn đối với y, như muốn đem Tấn Kỳ ra liếm sạch sẽ hoàng toàn thân thể.
Gương mặt của hoàng đến lúc này đã tối sầm không khác gì màu gan lợn, y mở miệng muốn nói gì đó để giành lại sự công bằng cho bàn thân, nhưng hai má lại ửng hồng đầy vẻ xấu hổ buồn bực. Nhìn thấy ánh mắt Lậm Tự rơi vào trên eo cùng bụng của mình, y thậm chí thất vọng đến nổi chịu không được mà hít sâu một hơi cố hóp cái bụng mỡ của mình lại. Khắp người nổi lên một tầng da gà, nhưng cảm giác ngứa ngáy tê dại lại vô cùng sảng khoái rồi khó chịu, khiến y không khỏi trong lòng bất an.
"Trẫm đồng ý!" Tấn Kỳ nói qua kẽ răng gần như từng chữ một.
"Hoàng thượng.." Vạn Dụ tất nhiên không hề muốn dính líu và chuyện này.
"Vâng, thần sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ." Nhưng Tô Phàm Nghị lại mỉm cười và đáp lại ngay lập tức.
Mặc dù chuyện này không liên quan trực tiếp đến Bộ Hộ, nhưng cũng có thể từ đó thâm nhập vào Bộ Hộ, đây là một cơ hội tốt, hắn làm sao có thể bỏ lỡ?
Tô Phàm Nghị đồng ý, đương nhiên Vạn Dụ không thể đưa đẩy thêm được nữa, vì vậy hắn ngay lập tức thay đổi giọng điệu của mình.
Khi chuyện này đã giải quyết xong, Tấn Kỳ thấy trong triều đình không còn việc gì nữa, liền xua tay ra hiệu cho mọi người lui xuống. Ngay khi lời bãi triều vừa nói xong, Tấn Kỳ đã nhanh chân bỏ đi như muốn chạy trốn vì vừa ngượng vừa xấu hổ nếu còn ngồi thêm nữa.
Nhìn thấy hoàng đến có chút vội vàng, nhiều quan viên trong triều vô cùng khó hiểu, nhưng ngay sau đó sự chú ý của mọi người đều tập trung vào vấn đề thuế kinh doanh. Lâm Tự ở bên kia bọn họ không dám làm gì, nhưng bọn họ sẽ không để cho Vạn Dụ cùng Tô Phàm Nghị cứ như thế mà rời đi.
Ngoài Vạn Dụ và Tô Phàm Nghị, thì ngày hôm qua mọi người cũng biết được tin tức rằng sư phụ của Lâm Tự đã đến kinh thành và hiện đang ở trong Thừa tướng phủ.
Vào ngày hôm qua sau khi đợi Lâm Tự rất lâu, rất nhiều người đã đặt tâm trí hết lên người sư phụ của hắn. Với Lâm Tự thì không còn hy vọng gì nữa, nhưng nếu sư phụ của hắn đem vấn đề này ra thương lượng, mọi chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Sau khi hạ quyết tâm, sáng sớm đã rất có người hối lộ gia nhân của phủ thừa tướng, tìm ra tung tích của Sư phụ Lâm Tự.
Quả nhiên, sư phụ của hắn sẽ dễ nói chuyện hơn rất nhiều, chỉ cần có tiền cái gì điều tốt, nói chuyện cũng nhiệt tình hơn. Sau khi tin tức truyền ra, tất cả mọi người vừa đi vừa nghe qua đều cùng lúc ồ lên.
Vấn đề này một khi được đưa ra, vài ngày kế tiếp trong kinh thành đã sôi nổi hẳn lên. Chưa kể những người dân sống gần đó, thậm chí nhiều lái buôn từ xa đến nghe tin cũng chuẩn bị quà hậu hĩnh, trong lòng chỉ mong được gặp một lần.
Ánh nắng dịu nhẹ mát mẻ của buổi đầu hè dần dần được thay thế bởi cái nóng nực của giữa mùa hè oi ả, nhưng năm sáu ngày trước đó nhiệt độ lại hoàn toàn trái ngược, nóng đến mức khiến người ta phải hoảng sợ.
Vào buổi tối, những đám mây hình vảy cá bị ánh mặt trời lặn nhuộm thành màu đỏ cam, Lâm Tự vội vàng vào cung khi sắc trời sắp sụp tối. Trong sân, Tấn Kỳ đang cho cá ăn, nghe thái giám báo lại là có Lâm Tự xin cầu kiến.
"Hắn như thế nào lại đến?" Tấn Kỳ có chút hốt hoảng đặt thức ăn cho cá trên tay xuống.
"Nô tài không biết, nhưng thừa tướng đại nhân cầm theo một chiếc hộp gấm trong tay."
"Hộp gấm?" Tấn Kỳ nghe được là có chuyện cần thương nghị thì cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, chỉ cần có chuyện phải làm thì sẽ không thể xảy ra thêm bất cứ sự tình ngoài ý muốn nào, nhưng sự hoảng sợ đã dần dần lắng xuống trong vài ngày qua của y trong lúc này lại vì Lâm Tự mà muốn bạo khởi làm y có chút kinh hoảng và đề phòng.
Lâm Tự người này quả thực sự là to gan lớn mật làm càn đến cực điểm, cũng làm cho người ra tức giận đến mức không thể chịu nổi, sau sự việc trước đây hắn cũng không một lời giải thích hay nói thêm gì nhiều, nhưng hắn cư nhiên lại cảm thấy thoải mái, còn hoàng đến thì ngược lại mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên, tâm loạn như ma.
"Hoàng thượng?"
"Cho hắn vào đi." Tấn Kỳ hít sâu một hơi, kéo y phục chỉnh tề thu lại bộ dáng, cuối cùng không tự chủ mà lén lúc liếc nhìn một cái xuống hồ nước xem bộ dạng mình hiện tại có ổn hay không. Sau khi đem thân thể từ trên xuống dưới chỉnh lý cho thỏa đáng, nhưng rồi lại có một chút cảm giác sợ hãi cùng chột dạ mà đứng lên, vội vàng ngẩng đầu gọi người chuẩn bị đi ra ngoài truyền lời, "Chờ một chút, đem người gọi vào ngự thư phòng."
"Vâng."
Khi Lâm Tự đến ngự thư phòng liền nhìn thấy ngự án của hoàng đế ngày thường ngăn cách không xa, hiện tại đã được kéo dài hơn và ngăn cách thêm một cái bàn dài lên phía trước. Mà ngự thư phòng của hoàng đế Đại Du, chủ nhân của nó lúc này đang ngồi ở phía cuối bàn.
"Thừa tướng có chuyện gì sao?" Tấn Kỳ cuối cùng cũng ngồi xuống sau khi chọn vài tư thế cho thật thuận tiện, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tim y lúc này bắt đầu đập thình thịch từ khi nhìn thấy Lâm Tự bước vào cửa.
Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo của Lâm Tự quét qua chiếc bàn đang chắn trước mặt, hắn không hỏi mà đặt hộp gấm trong tay xuống bàn.
"Đây là cái gì?" Tấn Kỳ tò mò liếc mắt một cái, nhưng thuỷ chung vẫn không dám lại gần.
Lâm Tự mở chiếc hộp gấm, đẩy nó qua đối diện với Tấn Kỳ để y nhìn thấy những tờ ngân phiếu bên trong. Toàn bộ ngân phiếu điều là mệnh giá cao đến mức cực đại, chỉ cần giản lược tính sơ qua một chút cũng đã tính ra hơn mười vạn.
"Chẳng lẽ hoàng thượng không biết chuyện này?" Lâm Tự thu hết cảnh giác khoa trương của Tấn Kỳ vào trong mắt mình.
"Đương nhiên trẫm biết đây là ngân phiếu, trẫm là đang muốn hỏi ngươi từ chỗ nào đến?" Tấn Kỳ nhất nhất đề phòng mà đánh giá ánh mắt của Lâm Tự, thấy hôm nay Lâm Tự có vẻ như không có ý định ăn người, y không khỏi tò mò mà đứng lên đi tới trước bàn.
Tấn Kỳ biết tình hình trong phủ thừa tướng, tất nhiên Lâm Tự không thể có nhiều tiền như vậy. Nếu thực sự có nhiều tiền, hắn sẽ thu thập đủ tất cả các quyển sách cổ và những bức tranh nổi tiếng để lấp đầy thư phòng của mình và làm phong phú thêm vốn hiểu biết của mình thông qua việc đọc sách.
"Là do người khác tặng."
"Tặng? Trên đời này vẫn còn có sự tình tốt như vậy, nếu là gặp thứ tốt như vậy sao ngươi không gọi trẫm tới.." Tấn Kỳ nói một nữa liền dừng lại, mơ hồ hiểu được trong lời nói của mình có một chút mâu thuẫn.
Trong kinh thành gầy đây có một đoạn thời gian xảy ra bạo loạn, Tấn Kỳ tất nhiên hiểu vấn đề nằm ở đâu, nhưng vì y luôn tin tưởng tuyệt đối vào Lâm Tự, nên y cũng không quá coi trọng mà gọi người âm thầm điều tra hắn.
Nhìn xấp ngân phiếu trên bàn rồi lại nhìn về phía Lâm Tự, sau khi suy nghĩ một chút thì y đã hiểu rõ ràng, hoàng đế nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt, hắn là người đầu tiên không tham ô hối lộ, lại một mực thẳng thắn mang đến trình lên cho y xem, Tấn Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy điều này.
".. Ngươi muốn đưa nó cho trẫm?" Tấn Kỳ có chút không kịp phản ứng lại sự tình trước mặt.
Người này không muốn tham ô mà lại nhận hối lộ rồi đưa tiền đó cho y, này có ý nghĩa gì? Là do hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được tịch mịch mà sắp trở thành một tham quan, rồi lại mang những thứ này đến tìm y để cùng chia sẻ chiến lợi phẩm?
"Hoàng thượng không muốn sao?" Lâm Tự nói xong liền định đem đồ vật cất đi.
"Đương nhiên là có." Tấn Kỳ nói nhanh, ngân khố bây giờ đang thiếu hụt, tuy rằng ở đây chỉ có mấy chục vạn lượng, nhưng cũng có thể giải quyết được việc cấp bách.
Lâm Tự đóng hộp lại đưa qua cho Tấn Kỳ, đồng thời Tấn Kỳ cũng báo cho hắn một phần tin tức, "Đây là chuyện trước đây trẫm nhờ người bí mật điều tra. Vốn dĩ trẫm định tìm thời gian nói cho ngươi biết, nhưng bây giờ xem ra là vô dụng không biết có thể dùng được nữa hay không?"
Tấn Kỳ không quá xác định rốt cuộc những quan viên trong triều liệu rằng tất cả đều đã nhận hối lộ qua hay chưa, chuyện này còn phải điều tra thêm nữa mới xác định được?
Lâm Tự tiếp nhận tài liệu nhìn lướt qua, giải quyết nghi ngờ trong lòng Tấn Kỳ, "Hiện tại chuyện cấp bách là chúng ta nên tập trung vào việc thu thuế thương nhân và giải quyết tình hình ngân khố. Cho dù muốn kiểm tra về những chuyện trước đây cũng cần có thời gian, trong thời gian ngắn sẽ không thể kiểm chứng mà tra xét rõ ràng được.
Nếu là lấy cứng chọi cứng không bằng đi đường vòng để cứu lấy quốc khố trước tiên. Vả lại, số tiền hắn giao cho sư phụ thu về gần như đã trang trải một phần nào việc trốn thuế của bọn họ.
Tấn Kỳ gật đầu, y là tin tưởng Lâm Tự, mặc dù hiện tại cả hai người bọn họ có vẻ như đang chia sẻ chiến lợi phẩm vừa nhận được, y vẫn sẽ không bao giờ nghĩ rằng Lâm Tự sẽ làm hại y.
" Thần xin cáo từ. "
Tấn Kỳ nhìn Lâm Tự, vừa quay người rời đi, sau đó y vội vàng nói," Ngươi muốn đi ngay sao? Ngươi không định sẽ giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm đó sao? Ngươi nên biết rằng xúc phạm hoàng đế là đáng tội chết! "
Lâm Tự xoay người đang chuẩn bị rời đi, khi nghe thấy lời nói này của y, anh dừng lại quay đầu nhìn Tấn Kỳ. Đối diện với đôi mắt đen sáng ngời của hắn, Tấn Kỳ theo bản năng co rụt cổ lại, nhưng ngay sau đó lại ưỡn ngực lên, y muốn nghe câu trả lời, cho dù hắn thích hay là cố ý trêu chọc thì nhất định phải có câu trả lời.
Lâm Tự bước trở về, hắn đi vòng qua bàn rồi đi về phía Tấn Kỳ, hoàng đế vừa mới nâng ngực ngẩng đầu thấy vậy liền sợ hãi chạy tới ghế đẩu," Ngươi đang muốn làm cái gì?
"Không phải hoàng thượng muốn thần giải thích sao?" Lâm Tự chậm rãi tới gần.
"Ngươi đứng yên đó mà giải thích cho trẫm." Tấn Kỳ vừa luống cuống vừa sợ hãi, "Không cho ngươi tới đây."
Lâm Tự khóe miệng gợi lên ý cười, có chút tà khí lại có chút đùa bỡn, hắn càng lúc càng tới gần đem hoàng đế bức lui đến ngồi bệt tại trên ghế, lập tức ngón tay thon dài của thừa tướng đại nhân nâng cằm y lên.