Bạn được ChuAnh12062001 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 60 Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp

"Mạc tổng, tôi nhớ trước đây tôi đã bàn chuyện với quản lý Hứa. Tại sao lần này anh lại đích thân đến?"

"Đúng vậy, cùng nói chuyện làm ăn với Vạn tổng, tôi có thể không có thành ý sao? Dù sao thì Vạn tổng, ông là một ông chủ lớn trong ngành! Tôi còn phải dựa vào ông!"

"Mạc tổng khách khí rồi. Mọi người đều biết ở thành phố A, nhà họ Mạc và nhà họ Đường là người đứng đầu, hơn nữa, Mạc tổng đã đính hôn với Nhị tiểu thư nhà họ Đường rồi. Mạc tổng, anh tiền đồ vô lượng a!"

"Vậy nhờ lời tốt của ông."

Sau khi Mạc Uất Sở và Vạn tổng khách sáo một phen, họ bắt đầu chính thức thảo luận về công việc kinh doanh.

Hai người họ rất vui, nhanh chóng thương lượng xong, hai người họ sẽ hợp tác và kiếm tiền cùng nhau.

Sau khi xác định hợp tác, họ thảo luận về cách làm tốt dự án này.

"Mạc tổng, tôi cảm thấy, lần hợp tác này của chúng ta vẫn phải tìm một người phát ngôn xinh đẹp, hơn nữa, còn phải nổi tiếng.", Vạn tổng nói, "Anh thấy bất động sản mà chúng ta đang phát triển lần này không có gì đặc biệt, nhưng nếu có người nổi tiếng sống ở khu này, chẳng phải sẽ bán được sao? Dù sao, rất nhiều người muốn ở gần người nổi tiếng."

"Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Vạn tổng, tôi cảm thấy đề xuất của ông không tệ, hơn nữa, nếu như vậy chúng ta cũng không cần phải trả phí phát ngôn, trực tiếp tặng một ngôi nhà là được rồi."

"Dự án này chúng tôi không có biệt thự, đều là nhà cao tầng, nếu người đó không thích thì sao?"

"Có lẽ là không." Mạc Uất Sở nói, "Vì vậy, tôi đề nghị xây một biệt thự riêng trong khu, tặng nó chúng ta có thể thay phí đại ngôn."

Hai người họ giải quyết vấn đề, liền bắt đầu tìm kiếm các ngôi sao.

Ngôi sao mà họ đang tìm kiếm là Trương Nhị Hưng, đây là nghệ danh, ngôi sao này rất có khí chất, ngoại hình cũng tốt, là đại lưu lượng, rất nhiều nữ sinh đều thích hắn.

Để Trương Nhị Hưng đồng ý dự án này, sẽ có rất nhiều cô gái vì để được gần Trương Nhị Hưng, sẽ đến khu này mua phòng.

Tất nhiên, điều này cũng dẫn đến một hệ quả, đó là hầu hết những người đến mua nhà đều là các cô gái trẻ, thực tế họ không có nhiều tiền, đang tuổi ăn tuổi lớn hoặc sống cùng gia đình.

Tuy nhiên, dự án này vẫn chưa mở bán, mới đến thời hạn mở bán, dự kiến sẽ bắt đầu mở bán vào trước tháng sau.

Kỳ thực, việc lấy một mảnh đất trong khu cho Trương Nhị Hưng xây biệt thự thực sự không tiết kiệm chi phí, bởi vì nếu mảnh đất này được xây dựng nhà cao tầng, có thể bán được rất nhiều tiền.

Nhưng, vị trí hiện tại của Trương Nhị Hưng rất lớn, hẳn là phí phát ngôn anh ta yêu cầu cũng không phải là con số nhỏ. Nói chung, xây một biệt thự cho anh ta sẽ rẻ hơn.

Hôm nay, Đường Âm đã đổi tên WeChat của mình thành: Hoa Niên.

Bởi vì, gần đây cô tâm đắc một câu: Hoa niên đương ca, dữ tử tương phú.

Sau khi Mạc Uất Sở nhìn thấy, anh đã nhanh chóng đổi tên WeChat của mình, là: Cẩm sắt ngọ đoan.

Đường Âm nhận ra Mạc Uất Sở cũng đã đổi tên, vội vàng hỏi: "Tại sao anh lại đổi tên?"

Mạc Uất Sở nói: "Bởi vì bây giờ em tên là Hoa Niên, có một bài thơ tên là" Cẩm Sắt ", được viết bởi Lý Thương, một nhà thơ nổi tiếng ở thời nhà Đường. Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên."

"Em biết bài thơ này." Đường Âm nói, "Tiếp theo là: Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên. Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên. Thử tình khả đãi thành truy ức, Chỉ thị đương thời dĩ võng niên."

"Đúng, là bài thơ này. Anh cảm thấy hai câu cuối không hay. Nhưng để phù hợp với tên của em, anh vẫn dùng bài thơ này, sao em không nghĩ một chút, dùng một bài thơ là tên của đôi tình lữ?"

"Em cảm thấy không cần, bởi vì em rất thích bài thơ này, mặc dù lúc đầu em đặt tên là Hoa Niên không phải vì bài thơ này."

"Ồ? Vậy tên của em dựa trên cái gì?"

"Hoa Niên đương ca, dữ tử cùng phú."

"Câu này không tệ, em nhìn thấy nó ở đâu?"

"Đại diện lớp ngữ văn của em đã đăng nó lên, em cũng không rõ nguồn gốc, chỉ là cảm thấy nó rất đẹp, vì vậy muốn lấy Hoa Niên làm tên WeChat."

"Được rồi, hai chúng ta coi như có một cái tên tình lữ trên mạng. Nhân tiện, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện xưa."

"Anh nói đi."

"Đây là một câu chuyện có thật. Có một người phụ nữ tên là Hoa Niên, giống với tên WeChat của em. Cô ấy chết khi sinh con và sinh ra một đôi long phượng thai. Sau đó, chồng của cô ấy vì để tưởng nhớ cô ấy, đặt tên cho hai đứa con là Nhất Huyền và Nhất Trụ, chính là vì nhất huyền nhất trụ tư hoa niên."

"Thật sự rất đẹp." Đường Âm nói, "Có thể nhìn ra được, chồng cô ấy rất yêu cô ấy."

Đường Âm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Câu Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên có nghĩa là gì?"

"Em có biết Đỗ Vũ Mạ không?" Mạc Uất Sở hỏi.

"Chưa từng nghe qua."

"Đỗ Vũ là vị vua huyền thoại của nước Thục."

"Truyền thuyết? Đây không phải là sự thật sao?"

"Không biết, nhưng anh nghe nói Đỗ Vũ đã tham gia vào cuộc chiến của vua Ngô chống lại nhà Chu vào năm 1057 trước Công nguyên, vì vậy có thể là sự thật."

"Điều đó không hẳn là đúng, bởi vì có rất nhiều truyền thuyết về Ngô vương phạt Trụ, điều này đã làm xáo trộn lịch sử thực tế. Chẳng lẽ Đỗ Vũ là Vọng đế sao?"

"Đúng vậy, ông ấy chính là Vọng đế trong câu Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên."

"Bài thơ này thật sự rất hay." Đường Âm nói, "Em thích nhất là hai dòng em vừa nói, nhưng bởi vì giáo viên không dạy em bài thơ này, cho nên em cũng không hiểu lắm ý nghĩa của bài thơ này."

Thật trùng hợp, đêm đó, Đường Âm có một giấc mơ.

Cũng có thể vì quá thích bài thơ này, ngày suy nghĩ gì đêm liền mơ đó, cho nên buổi tối cô thực sự mơ thấy mình đã trở thành một con bướm.

Đường Âm từ trong mộng tỉnh lại liền tự cười một mình, sao cô có thể giống như Trang sinh? Cư nhiên thực sự đã mơ thấy mình trở thành một con bướm.

Tuy nhiên, Đường Âm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khi trọng sinh làm người, chẳng phải là do ông trời muốn cho cô cơ hội trở thành bướm sao?

Bây giờ, Đường Âm đã ở đầu ngọn gió rồi, kiếp này cô muốn trở thành con bướm, phá kén bay cao bay xa.

Biệt thự Thục gần đây rất nổi tiếng, là biệt thự mới mở của một ông chủ ở thành phố A. Mạc Uất Sở muốn đưa Đường Âm và Mạc Tửu đến đó chơi.

Mộ Cửu cũng đưa Phạm Tình đi theo như trước, Phạm Tình thực sự có chút ngại đến đó chơi, bởi vì cô ta sợ Mạc Uất Sở lại vô cớ tìm lỗi của mình.

Nhưng cô ta thích đăng lên mạng, phí vào cửa của biệt thự này khá cao, cô ta cảm thấy nếu đi chơi, chụp nhiều ảnh để đăng lên mạng thì chắc chắn cô ta sẽ được nở mày nở mặt.

* * *

Editor: Lại là câu chuyện về bạn cùng nhóm khó ưa. Chuyện là trước lúc thuyết trình một ngày, hắn nói hắn bị đau họng không thuyết trình, mình chỉ nói hắn là báo lại cho giáo viên. Thế là hắn chửi mình. Ủa, tui có nói gì đâu. Bạn muốn né thuyết trình thì tui cho bạn cơ hội chứng minh thôi mà. Có tật giật mình nhảy dựng lên chửi rồi out nhóm.

Tui cần biện pháp đối phó loại người này. Online chờ trả lời gấp!
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 62 Vương Hương Tuyết

Mặc dù ngoài miệng Phạm Tình nói vậy, nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy cô ta là người đẹp nhất.

"Thanh, hai chúng ta là bạn học cũ, kể từ sau khi tớ lên trung học, hai chúng ta không có liên lạc, hai chúng ta đã lâu không gặp? Tuy nhiên, trước đây chúng ta tham gia nhóm lớp. Sau khi tớ bắt đầu dùng WeChat, tớ vẫn luôn chú ý đến Wechat của cậu. Mặc dù bình thường chúng ta không nói chuyện, nhưng mối quan hệ của chúng ta vẫn được duy trì."

"Chính là như vậy." Phạm Tình cũng nhẹ đáp.

Kỳ thật, mối quan hệ giữa Phạm Tình và Vương Hương Tuyết cũng không tốt như vậy, hai người họ là bạn học tiểu học và trung học, cũng chỉ là quan hệ bạn học bình thường mà thôi.

Sau này, khi họ tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học, Vương Hương Tuyết được nhận vào một trường trung học rất tốt, nhưng Phạm Tình chỉ học đến cấp hai.

Mặc dù Vương Hương Tuyết sớm biết Phạm Tình học không tốt, nhưng sau khi Phạm Tình lên cấp hai, cô ta càng xem thường Phạm Tình hơn.

Sau đó, có người thành lập nhóm lớp, khi ấy Phạm Tình cũng cảm thấy sau này Vương Hương Tuyết nhất định sẽ có tiền đồ, vì vậy cô ta đã thêm WeChat của Vương Hương Tuyết.

Ban đầu, Vương Hương Tuyết không chấp nhận kết bạn, bởi vì cô ta cảm thấy Phạm Tình chỉ học cấp hai, ước tính sau này sẽ không có tiền đồ, vì vậy, cô ta lười chấp nhận kết bạn. Cô ta cũng không muốn có liên lạc với người nghèo.

Sau này, Phạm Tình ở trong nhóm hỏi Vương Hương Tuyết tại sao không add WeChat của cô ta. Sau đó, Vương Hương Tuyết miễn cưỡng chấp nhận, vì vậy hai người căn bản không phải là bạn học cũ có quan hệ đặc biệt tốt.

Bạn học cũ không phải giả, nhưng quan hệ đặc biệt tốt lại là giả.

Bây giờ, Vương Hương Tuyết thấy wechat của Phạm Tình, thấy cô phát đạt liền lôi kéo làm quen, tựa hồ đã quên mất lúc đầu cô ta đã coi thường Phạm Tình như thế nào.

"Tình, hôm nào chúng ta có thời gian hẹn nhau một bữa nhé? Chúng ta đã lâu không gặp, tớ thật sự rất nhớ cậu, vừa lúc cả hai ta đều ở thành phố A."

"Được, vừa lúc tam thiếu gia nhà tôi đã mua cho tôi quá nhiều nước hoa, tôi dùng không hết, để một chỗ cũng lãng phí, cậu có thích Gucci không?"

"Tất nhiên là tôi thích, nhưng nó rất đắt, phải không?"

"Đối với tôi mà nói, nước hoa của Gucci vẫn rất rẻ.", Phạm Tình cũng nói, "Chai nước hoa đó là tam thiếu mua cho tôi, trước khi mua cũng không hỏi tôi, tôi không quá thích mùi đó. Chờ hôm nào tôi với cậu cùng nhau đi ăn tôi sẽ tặng cho cậu!"

"Cảm ơn cậu rất nhiều!"

"Được, không tán gẫu nữa, anh cả của tôi Mạc tổng bảo tôi cùng đi ăn thịt nướng!"

"Được, vậy cậu đi đi, sau này chúng ta có cơ hội thì nói tiếp."

Phạm Tình cũng giả vờ rất tốt, thật ra Mạc Uất Sở không rủ cô ta đi ăn thịt nướng, bây giờ anh cùng Mạc Tửu và chủ nhân của biệt thự Thục Hợp đang ngồi trò chuyện cùng nhau!

Hơn nữa, Mạc Uất Sở không thích nhìn thấy Phạm Tình, cho nên Phạm Tình chỉ đang giả vờ hòa thuận với nhà họ Mạc mà thôi.

Đường Âm cũng đăng wechat, nhưng cô không hư vinh như Phạm Tình.

Đường Âm đặc biệt thích hoa cỏ cây cối trong Biệt thư Thục Hợp, vì vậy cô chỉ chụp một vài bức ảnh về hoa mà thôi, hơn nữa cũng không có chỉnh sửa.

Quan trọng nhất là trong wechat của cô chỉ có một câu: Tự cổ phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu. (Dịch nghĩa: Xưa nay hễ thu về là người ta buồn rầu, quạnh vắng. Riêng tôi thấy ngày thu còn hơn cả buổi sớm mai mùa xuân)

Phạm Tình cũng thấy wechat của Đường Âm, lập tức trả lời: "Nam triêu tứ bách bát thập tứ, đa thiểu lâu thai yên vũ trung?"

Khi Đường Âm nhìn thấy bình luận của Phạm Tình, cô thực sự bất lực.

Đường Âm chỉ là không hiểu nổi, Phạm Tình dù chỉ có bằng trung học, nhưng hiện tại cô ta tốt xấu gì cũng là giáo viên của lớp học ủy thác, cô ta không học thêm sao? Với kiến thức như vậy, làm sao có thể dạy học sinh?

Vì vậy, Đường Âm thẳng thắn đáp: "Cô đừng làm giáo viên nữa, đừng dạy sai cho học sinh."

Đường Âm lần này thật sự rất mất mặt, sau khi cô vừa gửi tin nhắn trả lời, Phạm Tình đã đi tới, hỏi: "Chị dâu, sao chị lại nói như vậy?"

Phạm Tình trợn mắt liếc nhìn Đường Âm một cái, tức giận nói: "Không phải bây giờ cả hai chúng ta đều đang ở biệt thự Thục Hợp sao? Chị có chuyện gì thì cứ nói cho em biết không được sao? Chị ở trong wechat bình luận gì? Không phải em nhìn thấy một bài thơ em vất vả học thuôvj sao? Vì vậy em đã bình luận!"

"Nhưng cô đã nhớ nhầm!" Đường Âm có chút bất lực nói, "Hai dòng thơ của tôi tiếp theo là: Tình không nhất hạc bài vân thượng, tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu." (Nắng đẹp hạc đơn rẽ mây lướt, tiện đem thơ ý tới trời xanh)

"A? Vậy hai câu của em thì sao?"

"Hai dòng đầu trong bài thơ của cô là: Thiên lí oanh đề lục ánh hồng, thủy thôn sơn quách tửu kì phong." (Oanh hót suốt nghìn dặm, màu xanh hòa lẫn màu hồng. Xóm sông, thành núi, gió thổi lá cờ quán rựu)

"A.." Phạm Tình nhanh chóng lấy điện thoại ra, "Chị dâu, bây giờ em sẽ xóa bình luận của em, chị cũng xóa câu trả lời của chị được không?"

"Được." Đường Âm gật đầu, "Tôi có thể cho cô chút mặt mũi này, nhưng cô có thể học thêm kiến thức không? Cô đừng quên, bây giờ tốt xấu gì cô cũng là giáo viên, cô phải có trách nhiệm với học sinh của mình!"

"Em chỉ là một giáo viên trong lớp ủy thác mà thôi, em cũng không phải íao viên trong trường, em học nhiều kiến thức làm gì? Hơn nữa, nếu em học, em sẽ tốt nghiệp cấp hai chứ? Năm ấy em không học thật tốt, bây giờ để em học, cũng quá khó đi?"

"Giáo viên lớp trông coi cũng là giáo viên. Chỉ cần là giáo viên, phải có trách nhiệm với học sinh của mình!" Đường Âm ngay thẳng nói, "Tôi đã xóa trả lời trong wechat, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, cô nhanh đi học đi, không lần trước đại thiếu gia đã kêu tam thiếu gia đăng ký cho cô học năm ba trung học sao? Cô không đi sao?"

"Em không đi! Em cũng không muốn đối mặt với nhiều kỳ thi như vậy. Một khi không vượt qua kỳ thi, còn bị giáo viên nói."

"Cô nghe tôi nói, bây giờ cô còn trẻ, nếu có thể học tập thì nên tập trung học, dù cho thi ba môn cũng tốt!"

"Được rồi!" Phạm Tình rốt cuộc không nhịn được tức giận. "Chị dâu, em tôn trọng chị vì chị là chị dâu của chồng sắp cưới của em, nhưng chị cũng không thể giáo huấn em như vậy?"

"Làm sao tôi có thể giáo huấn cô? Tôi là vì lợi ích của bản thân sao? Nói cách khác, cô lấy thân phận là một người tốt nghiệp trung cấp, nhà họ Mạc có thể chấp nhận cô không?"

"Tôi tốt nghiệp cấp hai thì sao? Trước đây chị cũng chưa từng đi học! Không phải chị cũng đính hôn với đại thiếu gia sao? Theo em biết, sau khi chị đính hôn với đại thiếu mới đi học không phải sao?"

"Quả thực là như vậy, nhưng mà tôi biết học, hơn nữa, cô cũng đừng quên, trước khi đi học, tôi tốt xấu gì cũng là Đường nhị tiểu thư, còn cô? Cô có gì để nhà họ Mạc chấp nhận cô?"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 63: Học sinh mới chuyển trường

Lời này của Đường Âm cũng không phải nói sai, cô tốt xấu gì cũng là nhị tiểu thư nhà họ Đường. Còn Phạm Tình thì sao? Gia cảnh bình thường, học cấp hai, tuy rằng ngoại hình tạm ổn, nhưng thật sự không đẹp bằng Đường Âm.

Vì vậy, Đường Âm nói cô ta đi học chính là suy nghĩ cho cô ta, nhưng cô ta lại không cảm kích.

Nếu như vậy, Đường Âm cũng không cần phải nói gì với Phạm Tình, bởi vì Phạm Tình rất cố chấp, không cầu tiến.

Nếu cô tiếp tục nói, liền chỉ làm khó chịu, mà bây giờ cô không nghĩ muốn làm bạn với Phạm Tình. Dù sao, Phạm Tình cũng là bạn gái của Mạc Tửu, mà cô chỉ là chị dâu chưa qua cửa của Mạc Tửu mà thôi.

Cho nên, mặc dù Đường Âm muốn đánh Phạm Tình một trận, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống.

Tuy nhiên, sau đó, Đường Âm liền triệt để hiểu được tại sao Mạc Uất Sở lại không muốn nhìn thấy Phạm Tình nhiều như vậy.

Là một giáo viên, học vấn của cô ta không cao không nói, còn không muốn học tập, cảm thấy mình là giáo viên ủy thác quản lý, không cần phải có trách nhiệm với học sinh.

Không thể không nói, điểm này thật sự có thể nhìn ra được nhân phẩm, lúc này Đường Âm xem như hiểu được, nhân phẩm của Phạm Tình cũng không ra gì.

Một người khác trong wechat của Đường Âm trả lời, là bạn cùng lớp của Đường Âm, Trịnh Thủy Thủy.

"Tiểu Âm, cậu đi chơi ở đâu vậy?"

"Là biệt thự. Nếu hôm nào có dịp, chúng ta cùng nhau đi."

"Được, đúng rồi, Tiểu Âm, lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường, nhưng hôm nay cậu không ở trường, cậu không biết."

Quả thực, hôm nay không phải cuối tuần, Đường Âm xin nghỉ phép đi chơi.

"Nam hay nữ?"

"Nam, nhìn rất đẹp."

Đường Âm nở nụ cười, không đáp lại, cô không nghĩ một học sinh cấp ba có thể đẹp trai, cô cảm thấy học sinh cấp ba đều là trẻ nhỏ chưa lớn, khẳng định sẽ không đẹp.

Ngày hôm sau Đường Âm đi học, nhưng hôm nay tài xế nhà họ Đường đưa bà cụ đi dự tiệc trà nên Đường Âm tự mình đến trường.

Kỳ thực, Đường Âm có thể nhờ Mạc Uất Sở hoặc Trương Tiểu Phàm đến chở cô đi, nhưng hôm nay Đường Âm dậy khá sớm nên cô muốn tự mình đi bộ đến trường.

Vài ngày trước Đường Âm vừa mới mua một cặp tai nghe trên mạng, cô vừa nghe nhạc vừa đi đến trường.

Thành thật mà nói, nó không gần lắm, có một số điểm dừng, nhưng nếu đi bộ thì thực tế chỉ có bốn mươi phút mà thôi.

Đối với những người lười đi bộ mà nói, quãng đường 40 phút quả thực là quá nhiều, nhưng Đường Nhân thực sự khá lưu tâm đến sức khỏe của mình.

Dù sao, có một cơ thể khỏe mạnh là vốn để trả thù! Cho nên, bình thường khi Đường Âm gặp cơ hội rèn luyện thân thể sẽ không bỏ qua.

Một giọng hát thanh thúy truyền ra từ trong tai nghe: "Tại bình để thư hán lệ phảng tiền triêu đích phiêu dật, tựu đương ngã vi ngộ kiến nhĩ phục bút."

Đường Âm rất thích bài hát này, thật ra bài hát này là bài hát cũ từ hơn mười năm trước. Bây giờ có rất nhiều bài hát được yêu thích, có rất nhiều bài hát mới phát hành có thể nghe.

Nhưng Đường Âm chỉ thích bài hát này, nhất là lời bài hát, cô cảm thấy Phương tiên sinh viết lời bài hát rất giỏi.

"Trời xanh đợi mưa sương, còn em đợi anh. Ánh trăng vớt lên ngất ngây Như sứ trắng xanh lưu truyền đời này qua đời khác. Đôi mắt anh.. A!"

"Cô đi đường có thể nhìn đường không?"

Đường Âm vừa nghe vừa ngâm nga theo tiết tấu, cô quên mất bản thân mình đang đi đường cũng không nhìn kỹ nên đã va phải một người con trai.

"Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không thấy cậu, cậu không sao chứ?"

Trong lúc nói chuyện, Đường Âm đỡ cậu bé trên mặt đất lên, hỏi: "Sao cậu chạy nhanh vậy?"

"Đừng nói nữa, hôm qua tôi mới chuyển đến đây, kết quả hôm nay quên mang đồ đến lớp. Tôi phải về nhà lấy, sau đó phải quay lại trường học."

"Vậy cậu mau đi đi, vừa rồi là tôi không đúng."

"Không sao, tôi không nói với cậu nữa, tạm biệt!"

Đường Âm nhìn theo bóng lưng của nam sinh, bộ đồng phục cậu ấy đang mặc chính là đồng phục thống nhất của tất cả học sinh trung học ở thành phố A. Có vẻ cậu ấy cũng là học sinh trung học.

Đường Âm đến trường, trước khi tiết học bắt đầu, cô đã sớm tự học.

Không thể không nói, không khí của ngôi trường này rất tốt, mỗi buổi sáng sau khi học sinh đến trường, liền tự giác tự học.

"Vương Siêu Chi, bây giờ cậu có bận không?" Đường Âm hỏi.

Vương Siêu Chi là học bá ngồi trước Đường Âm, mặc dù hắn trông không được có gì đặc biệt, nhưng thành tích học tập rất tốt.

Đường Âm luôn cảm thấy mình thực sự không là gì so với Vương Siêu Chi, vì vậy Đường Âm luôn tôn trọng Vương Siêu Chi, luôn hỏi Vương Siêu Chi một số câu hỏi.

"Tôi không bận, nói đi, lại hỏi gì?"

"Đây là câu hỏi đọc hiểu." Đường Âm chỉ vào câu hỏi trên sách, "Cô gái này biết rõ đối phương lén xịt nước hoa của mình, tại sao cô ấy không vạch trần đối phương?"

"Tôi nói cho cậu biết, cô gái là như thế là vì.."

Trong khi Vương Siêu Chi đang giảng bài cho Đường Âm, chuông vào học đột nhiên vang lên.

Một người con trai rất đẹp trai tiến vào lớp theo tiếng chuông, Đường Âm thoáng sửng sốt một chút, nhưng sau khi nhìn kỹ, cô xác định người này chính là nam sinh mà cô vừa đụng phải trên đường.

Thiếu niên không để ý tới Đường Âm, mà là trực tiếp đi tới chỗ bên cạnh Đường Âm ngồi xuống.

"Bạn học, cậu là ai?"

"Tôi là học sinh mới chuyển đến ngày hôm qua, tôi tên là Trầm Tựu." Trầm Tựu lấy sách cho tiết học thứ nhất từ trong cặp ra, đầu cũng không nhìn lên nói, "Hôm qua cậu không đến lớp sao? Cho nên cậu không biết tôi, bởi vì trong lớp chỉ có cậu không cùng bàn, vì vậy giáo viên để tôi ngồi cùng bàn với cậu, bây giờ vị trí bên cạnh cậu là của tôi."

"Không phải, bạn học, cậu có thể ngẩng đầu nhìn tôi một chút không?"

"Hả?" Trầm Tựu ngẩng đầu lên, "Là cậu? Cậu là người vừa va vào tôi trên đường?"

"Ừm." Đường Âm gật đầu, "Xin chào, tôi tên Đường Âm, cũng là học sinh chuyển trường, nhưng tôi đến sớm hơn."

"Hèn gì chỗ ngồi của cậu là duy nhất trong lớp. Hóa ra cậu đến muộn, được rồi, sau này chúng ta ngồi chung bàn, xin chiếu cố!" Trầm Tựu nói, đưa tay phải ra, nở một nụ cười hoàn hảo.

Ánh mặt trời lúc tám giờ sáng chiếu vào mặt Trầm Tựu, khiến mặt cậu trông đặc biệt đẹp.

Lúc này Đường Âm mới tin những gì Trịnh Thủy Thủy nói với cô ngày hôm qua, học sinh mới chuyển đến thực sự rất đẹp.

Đường Âm đưa tay ra bắt tay Trầm Tựu.

"Cậu có biết Phùng Tử Đô không?"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 64 Trung học Thụ Diệp

"Tôi nghe nói trước đây có một nô lệ của gia đình họ Hoắc, tên là Phùng tên Đô. Các tướng của Y ỷ đã chế nhạo nhà họ Hoắc."

"Đúng vậy, tôi có nghe nói về ông ấy." Đường Âm có chút ngượng ngùng nói, "Không biết tại sao, sau khi tôi nhìn thấy cậu liền nghĩ đến cái tên này."

"Có lẽ là do tôi quá đẹp." Trầm Tựu không hề khiêm tốn nói, "Nghe nói Phùng Tử Đô rất đẹp, nhưng tôi nghĩ khí chất của tôi nên không giống ông ấy, đúng không? Phùng Tử Đô nói trắng ra chỉ là đầy tớ nhà họ Hoắc mà thôi, nhưng tôi nghĩ tôi có khí chất vương giả, có người nói tôi giống Vệ Trang trong phim hoạt hình."

"Uh.." Đường Âm nhất thời không nói nên lời, "Tôi đã xem phim hoạt hình đó, tôi nghĩ khí chất của cậu giống Thiên Minh, quên Vệ Trang đi."

"Được rồi, cậu không có tầm nhìn, không nói với cậu nữa? Đúng rồi, tại sao giáo viên vẫn chưa tới?"

"Không biết, tiết thứ nhất là tiết Ngữ văn, dù sao cô giáo Ngữ văn luôn thích đến lớp muộn. Cô ấy có vẻ lười biếng."

"Đúng vậy." Vương Siêu Chi ngồi trước bàn Đường Âm quay lại nói, "Giáo viên Ngữ văn của chúng tôi thực sự mang lại cho mọi người cảm giác rất vô trách nhiệm."

"Chúng tôi là khoa văn, lớp học Ngữ văn rất quan trọng, dáng vẻ của cô giáo dạy Ngữ văn như thế này, chúng tôi có nên khiếu nại không?" Trầm Tựu nói.

"Quên đi, Tử Đô," Đường Âm nói, "Cô giáo rất nhanh sẽ đến?"

"Cái gì Tử Đô?" Trầm Tựu trừng mắt nhìn Đường Âm, "Tôi không phải Tử Đô, tôi tên là Trầm Tựu!"

"Được, Tử Đô."

Khi giáo viên dạy ngữ văn đến, Đường Âm bắt đầu tập trung nghe giảng, mà Trầm Tựu nhìn qua giống như có vẻ không nghiêm túc lắm.

Ngay cả khi giáo viên yêu cầu cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, cũng là Đường Âm đã đẩy cậu một chút, cậu mới phản ứng lại, rồi mới đứng dậy.

"Bạn học mới này, cậu trả lời đi." Giáo viên ngữ văn hỏi một câu, cô cho rằng vừa rồi bạn học mới này không chú ý nghe giảng nên không thể trả lời.

Kết quả, Trầm Tựu mở miệng liền trả lời, trả lời đơn giản lại dễ hiểu.

"Được rồi, ngồi xuống đi." giáo viên ngữ văn hơi ngạc nhiên, "Có vẻ như bạn học này đã có nền tảng vững chắc ở trường cũ, bạn học, em tên gì, chuyển đến từ đâu vậy?"

"Thưa thầy, em tên là Trầm Tựu, Trầm trong tam điểm thủy đích Trầm, Tựu trong tương tựu, em đến từ trường trung học Thụ Diệp."

Trầm Tựu tự giới thiệu bản thân khá kỳ lạ, đáng lẽ cậu phải nói tên của cậu là Tựu trong thành tựu, kết quả cậu là nói Tựu trong tương tựu.

Phải biết rằng, tương tựu không phải là một từ tốt!

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không để ý tên của cậu được giới thiệu như thế nào, mọi người đều quan tâm đến trường học cũ của cậu.

Trung học Thụ Diệp là một trường trung học tư nhân nổi tiếng, học phí rất cao.

Kỳ thật, lúc đó Mạc Uất Sở muốn Đường Âm đến Trung học Thụ Diệp, nhưng vì học sinh của trường Trung học Thụ Diệp đều không muốn học nên cuối cùng cô đã chọn trường trung học hiện tại, bởi vì trường trung học này toàn những đứa trẻ học rất tốt.

Do điểm xét tuyển của trường trung học này rất cao nên những người có thể trúng tuyển vào trường trung học này đều học rất giỏi.

Tất nhiên, sau khi đóng phí thành lập trường, Đường Âm mới vào học. Về phần Trầm Tựu, có lẽ cậu cũng đã đóng phí thành lập trường!

Vì vậy, sau khi tan học, câu hỏi đầu tiên mà Đường Âm hỏi Trầm Tựu là: "Cậu đóng phí thành lập trường bao nhiêu?"

"Phí thành lập trường là cái gì?"

"Chính là những học sinh không thi trung khảo vào học bình thường như chúng ta, không phải đóng phí thành lập trường mới có thể đi học sao?"

"Ồ, cậu đang nói đến tiền à, ta không phải trả tiền."

"Tại sao?"

"Bởi vì ba tôi là hiệu trưởng."

"Hả?" Đường Âm sửng sốt, "Hiệu trưởng Trầm là ba cậu?"

"Ừ, cậu nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy, chuyện này không thể để người khác biết, hiểu không?" Trầm Tựu đè thấp giọng nói.

"Ồ, được, cậu yên tâm, tôi sẽ không cho người khác biết, vậy tại sao trước đây cậu lại học trường Trung học Thụ Diệp?"

"Bởi vì ở loại trường tư nhân đó, giáo viên sẽ coi học sinh như tổ tông, đương nhiên, bây giờ tôi sắp thi đại học, nên tôi về đây học một năm. Dù sao, người luôn phải vì tương lai mà tính toán!"

"Hiệu trưởng Trẩm giàu có như vậy, sao cậu không ở trường Trung học Thụ Diệp, đợi sau khi tốt nghiệp liền đi du học? Như vậy không phải cậu không cần tham gia thi vào đại học sao?"

"Không phải cậu cũng vậy sao?" Trầm Tựu nói, "Quần áo trên người cậu không rẻ, hơn nữa, nếu tôi không nhầm thì chiếc váy này phải có giá ba vạn, đúng không?"

Đường Âm cảm thấy hơi nóng, liền cởi áo khoác đồng phục, để lộ quần áo của chính mình.

Nhưng Đường Âm tuyệt đối không nghĩ đền, Trầm Tựu chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra chiếc váy này bao nhiêu tiền.

"Làm sao cậu biết? Cậu có tìm hiểu về con gái sao?"

"Chị gái tôi cũng mua một chiếc giống như của cậu, nên tôi đương nhiên biết."

"Thì ra là thế."

"Nếu cậu có tiền như thế, sao cậu không đi học ở trường trung học tư nhân?"

"Cậu đừng đem chuyện chuyển lên người tôi, là tôi hỏi cậu trước."

"Chuyện này thì ai đến trước làm trước? Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết, bởi vì tôi nghĩ nếu mọi thứ giải quyết bằng tiền, vậy thì tôi sẽ vô dụng, tôi không muốn cuộc sống như vậy. Tôi muốn trải nghiệm cảm giác cố gắng, cho nên, tôi đến đây để trải nghiệm, nếu tôi có thể vào đại học bằng chính nỗ lực của mình thì sao? Như vậy, tôi không cần phải tốn tiền để đi du học."

"Quả nhiên, hổ phụ sinh hổ tử, con của Hiệu trưởng Thẩm quả nhiên tài giỏi!"

"Cậu nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy, nói cho tôi biết sao cậu không học trường tư nhân?"

"Tôi muốn thi vào trường đại học mà chị gái tôi đang theo học." Đường Âm nói, "Tôi cũng nói với cậu một bí mật, tôi và chị gái tôi có mối thù không đội trời chung, cho nên tôi muốn thi vào trường đại học mà chị ấy đang học."

"Ở nhà báo thù không được sao? Tại sao phải đến trường báo thù?"

"Bởi vì cô ấy muốn phá hoại, không muốn để tôi học đại học, cho nên tôi không chỉ muốn học đại học, mà còn phải vào trường đại học mà cô ấy theo học!"

"Có chí khí." Trầm Tựu lấy ra một gói đồ ăn vặt, "Thừa dịp giáo viên vẫn chưa đến, ăn trước một chút."

"Là huynh đệ liền cùng tôi ăn bánh tai mèo?" Đường Âm đọc quảng cáo trên túi đồ ăn vặt, "Quảng cáo này rất đặc biệt, khi còn nhỏ tôi đã thấy bánh tai mèo. Tôi có một người anh họ không có nửa điểm quan hệ huyết thống, anh ta thích ăn loại đồ ăn vặt này, thỉnh thoảng khi tâm trạng anh ta tốt, sẽ cho tôi ăn vài miếng."
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 66 Phùng Tưởng Tưởng

"Đúng vậy, chúng tớ đều biết chuyện này, Đường Âm chưa từng giấu diếm chúng tớ."

"Đúng vậy, tôi cũng đã từng gặp vị hôn phu của Đường Âm, rất đẹp trai, hơn nữa còn nhiều tiền, là một tổng tài."

"Hiện tại Đường Âm và người đàn ông đó đã tiến triển đến đâu rồi?"

"Đính hôn!"

Nghe mọi người nói như thế, lúc này Trầm Tựu mới nhận ra cô gái thường ngày xức nước hoa rất nhẹ kia thực ra là một phụ nữ đã đính hôn.

Cậu thích mùi thơm trên người Đường Âm, cho nên thực ra cậu cũng thích Đường Âm.

Học sinh trung học không được xức nước hoa, nhưng bởi vì nước hoa của Đường Âm có mùi rất nhẹ nên không có giáo viên nào nói gì cô, thậm chí có giáo viên còn cho rằng đó chỉ là mùi dầu gội hoặc sữa tắm.

Mà mùi này đối với Trầm Tựu thực sự rất thơm.

"Trầm Tựu, sao cậu lại hỏi cái này?" Trịnh Thủy Thủy phản ứng lại hỏi, "Không phải cậu Tiểu Âm đấy chứ?"

"Làm sao có thể?" Trầm Tựu lúng túng cười, "Cậu nhạy cảm quá, Đường Âm lớn hơn chúng ta, cho dù tôi thích, cũng sẽ không thích người lớn hơn!"

Mặc dù Trầm Tựu nói như vậy, nhưng trong lòng cậu cảm thấy Đường Âm cũng không lớn lắm, hơn nữa Đường Âm cũng chỉ hơn học sinh cùng lớp một tuổi mà thôi. Cho nên, nếu Đường Âm không đính hôn, cậu thật sự muốn theo đuổi Đường Âm.

"Hắt xì!" Đường Âm xoa xoa mũi, "Là ai đang nói về tôi?"

"Hahaha, xem ra Đường tiểu thư xác thực là vạn người mê." Đối tác Trầm tổng cười nói, "Cô đến nói chuyện công việc với tôi, cư nhiên còn có người nói về cô, nói đi, là người đàn ông nào?"

"Ngài nói đùa rồi. Tôi không thường đi gần đàn ông như vậy. Trầm tổng, chúng ta tiếp tục bàn chuyện làm ăn đi, phần lợi nhuận này thuộc về ngài, ngài xem có được không?"

"Cô thật lòng. Vì cô đã cho nhiều lợi nhuận như vậy, nếu tôi không đồng ý thì cũng không thích hợp, được rồi, cứ như vậy đi. Đường tiểu thư, tối nay cô có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi để đi ăn?"

"Không cần như vậy đâu, hắt xì!" Đường Âm lại hắt xì một cái, "Ôi! Sao tôi vẫn còn hắt xì? Xem ra tôi thực sự bị cảm, cho nên tối nay tôi không cùng ngài đi ăn tối, chúng ta ký hợp đồng trước đi, sau đó tôi sẽ đi về."

"Đường tiểu thư, nếu cô không có thành ý như vậy, tôi nghĩ hợp đồng này không cần ký nữa?"

"Ngài có ý gì?"

"Ý tôi là gì, cô không biết sao?"

"Tôi hiểu." Đường Âm lạnh lùng nói, "Bất quá, tôi chỉ bán sản phẩm của công ty chúng tôi, mà tôi không phải sản phẩm của công ty chúng tôi."

"Cô bán hàng, sao không hy sinh cái này?"

"Đương nhiên ta không muốn, dù sao bán hàng cũng là người!" Đường Âm đứng đắn nói, "Ngài không cần truyền cho tôi ý nghĩ nếu là người bán hàng thì nhất định phải hy sinh, tôi không rẻ như vậy."

"Không rẻ như vậy? Vậy cô muốn bao nhiêu tiền?"

"Tôi không cần tiền, ta chỉ muốn một tấm chân tình, mà người đàn ông như ngài không có chân tình."

Đường Âm nói xong, xoay người định rời đi, Trầm tổng đột nhiên gọi Đường Âm lại.

"Khoan đã!"

"Trầm tổng, ngài còn căn dặn gì?"

"Cô rất đặc biệt."

"Cám ơn!" Đường Âm nhẹ giọng nói xong liền rời đi, cô thà rằng không có điểm thành tích, cũng không thể hẹn hò với một người đàn ông lớn tuổi như vậy!

Đường Âm vì dự án này đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, nhưng kết quả cô lại nhận được kết cục như vậy, điều này khiến cô rất buồn bực.

Vì vậy, Đường Âm kích động, đăng lên Weibo: Họ Trầm không phải thứ gì tốt!

Ngay sau đó một số bạn học đã trả lời: "Thảo nào hôm nay cậu không đến dự tiệc tẩy trần của Trầm Tựu, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hôm nay Trầm Tựu có nhắc đến cậu. Có vẻ như cậu ấy đã biết lỗi nên mới hỏi mọi người về cậu, hẳn là muốn tìm cách đền bù cho cậu?"

"Tôi đã làm gì khiến cậu không vui sao?" Đây là tin nhắn WeChat do Trầm Tựu gửi.

"Cậu đừng hiểu nhầm, không phải tôi đang nói cậu, cậu đừng đoán mò?"

Lúc này Đường Âm mới nhận ra, hóa ra Trầm Tựu và bạn học của cô đều hiểu lầm, sau khi cô đăng lên Weibo thì quên mất, họ của Trầm Tựu cũng là Trầm, cho nên mới dẫn đến hiểu lầm như vậy.

"Vậy thì cậu đang nói về ai vậy?"

Để Trầm Tựu yên tâm, Đường Âm không còn cách nào khác là phải nói chuyện hôm nay về Trầm tổng tóm gọn lại cho Trầm Tựu nghe.

"Thì ra là như vậy." sau khi Trầm Tựu nghe Đường Âm nói xong mới cảm thấy nhẹ nhõm, "Tôi còn tưởng tôi đắc tội cậu ở đâu, sau khi nhìn thấy Weibo của cậu, tôi liền vội vàng hỏi cậu, hôm nay nghe bạn học nói rằng cậu đã đính hôn?"

"Đúng vậy." Đường Âm không chút giấu giếm nói, "Tôi vẫn luôn thoải mái cho bạn học biết tôi đã đính hôn!"

"Vậy thì hôn phu của cậu là ai?"

"Đại thiếu gia tập đoàn Mạc thị, Mạc Uất Sở."

"Cậu cùng một người có thân phận như vậy ở cùng nhau, là vì trả thù, hay là để chung thân?"

"Tôi cũng không biết." Đường Âm đáp.

Đúng vậy, Đường Âm thật sự không biết tại sao lúc đó cô lại đồng ý hứa gả cho nhà họ Mạc, nhưng mà, cho tới bây giờ, cô thật sự không hối hận.

Hôm nay, Ứng Tiểu Hồng mang một đứa trẻ về, Đường Âm tò mò hỏi: "Đứa trẻ này từ đâu ra vậy?"

"Đây là con của họ hàng của em. Họ hàng của em cũng đang làm việc ở thành phố A. Bị ngã khi đang làm việc, hiện đang nằm viện, đứa nhỏ không có ai chăm sóc nên nhờ em chăm sóc vài ngày". Ứng Tiểu Hồng có chút ngượng ngùng nói. "Nhị tiểu thư, em biết em là người hầu của nhà họ Đường, em không đủ tư cách để mang đứa trẻ vào, nhưng em xin chị cho phép em chăm sóc đứa nhỏ vài ngày, gia đình họ hàng của em vài ngày sau là có thể chăm sóc cho đứa nhỏ."

"Được," Đường Âm hào sảng gật đầu, "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, chị thích nhất là con gái, con bé tên là gì?"

"Nói cho tỷ tỷ biết, em tên gì?"

"Chào chị, em tên là Phùng Tưởng Tưởng."

"Tưởng Tưởng, vậy em và Tiểu Hồng tỷ tỷ ở nhà, là bối phận gì?"

"Vâng." Ứng Tiểu Hồng gật đầu, "Con bé cũng gọi em là chị."

"Được rồi, chị đi mua sắm trước. Chị và Mạc đại thiếu gia cùng nhau đi siêu thị mua sắm. Nghe nói hôm nay ở đó có sự kiện xổ số. Em biết chị thích tham gia xổ số mà, ngay cả khi chỉ được một gói khăn giấy, đó cũng là một món quà miễn phí!"

"Hahaha," Ứng Tiểu Hồng cười, "Nhị tiểu thư, em cảm thấy không nên gọi trung tâm mua sắm là trung tâm mua sắm, mà nên gọi cho trung tâm thương mại, chị nhanh đi đi, em ở nhà dọn dẹp."
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 67: Vụ nổ lớn ở trung tâm mua sắm

Ứng Tiểu Hồng nói xong, đưa túi xách cho Đường Âm, Đường Âm xoay người chuẩn bị rời đi.

Kết quả là lúc này Phùng Tưởng Tưởng rất ngoan lại khóc đòi đi cùng cô, mặc cho Ứng Tiểu Hồng trách móc cô bé, nhưng cô bé vẫn nhất quyết đi cùng cô.

"Đứa nhỏ này thật là." Ứng Tiểu Hồng tức giận nói, "Em hiện tại dựa vào người khác, làm sao có thể quấn Nhị tiểu thư?"

Đường Âm ban đầu không vui, nhưng khi nghe đến năm chữ "dựa dẫm vào người khác", cô chợt nghĩ đến những ngày còn bé sống ở nhà họ Chu.

Cuộc sống những năm tháng đó như hiện ra trước mắt cô, cô cảm thấy cuộc sống của mình khi sống dựa vào người khác trong thời gian đó thật sự rất khổ.

Bây giờ cuộc sống của cô đã khá hơn, lại có một cô bé giống cô khi còn nhỏ, có lẽ cô cũng nên ôn nhu một chút.

Cho nên, Đường Nhân nghĩ nghĩ, liền nói với Ứng Tiểu Hồng, "Không sao, em cũng thay quần áo đi, chúng ta cùng đi trung tâm mua sắm!"

Trong trung tâm mua sắm, vốn Mạc Uất Sở, Đường Âm, Ứng Tiểu Hồng và Phùng Tưởng Tưởng vẫn đang tham quan trung tâm mua sắm, nhưng Phùng Tưởng Tưởng đột nhiên khóc, nhất quyết rời khỏi trung tâm mua sắm.

Đám người Đường Âm thực sự bất lực, nhất là Uất Sở, anh thật sự không thích trẻ con, thậm chí còn không thích chó mèo.

Cho nên, Mạc Uất Sở đã cau mày, Đường Âm nhìn thấy chuyện này liền cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, ôm lấy Phùng Tưởng Tưởng, lại nhìn Ứng Tiểu Hồng, lúc này khuôn mặt Ứng Tiểu Hồng có vẻ áy náy.

Đường Âm cũng không muốn làm cho Ứng Tiểu Hồng khó xử, vì vậy Đường Âm nghĩ nghĩ, nắm lấy tay Phùng Tưởng Tưởng, đưa Phùng Tưởng Tưởng ra khỏi trung tâm thương mại. Mạc Uất Sở cau mày và Ứng Tiểu Hồng áy náy cũng cùng đi ra, lúc này họ hoàn toàn không biết, chính vì Phùng Tưởng Tưởng đột nhiên khóc như thế, bọn họ phải ra ngoài nên mới cứu được mạng của họ.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Ca ca, chúng ta đi công viên giải trí đi!" Phùng Tưởng Tưởng đột nhiên nói.

Được, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, vậy đi công viên giải trí thôi!

Sau khi cả bốn người đến công viên giải trí, Ứng Tiểu Hồng cùng Phùng Tưởng Tưởng đi đu quay, trong khi đó Mạc Uất Sở xem tin tức địa phương trên điện thoại của mình.

Di động Mạc Uất Sở vừa vang lên, là tin tức thời sự do địa phương đưa lên.

Kết quả là, Mạc Uất Sở chỉ tùy tiện liếc mắt một cái liền sửng sốt.

"Hôm nay mặc kệ đứa nhỏ này chơi bao nhiêu trò chơi, anh sẽ trả tiền hết." Mạc Uất Sở nói, "Đứa trẻ này là ân nhân của chúng ta."

"Hả?" Đường Âm sửng sốt, "Sao anh đột nhiên lại nói như vậy?"

"Em xem tin tức này đi." Mạc Uất Sở nói rồi đưa điện thoại cho Đường Âm, "Nếu không phải vừa rồi đứa nhỏ này không khóc, thì hôm nay chúng ta đã chết ở trung tâm thương mại rồi."

"Trời ạ!" Đường Âm hét lên, cầm điện thoại, "Không có người sống sót sao?"

"Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Chỉ có thể trách nhân viên bảo vệ trong mua sắm quá bất cẩn, hệ thống giám sát và báo động đều bị phá hủy, nhưng họ không hề biết."

"À, em thấy rồi, có nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ bên ngoài tòa nhà nên họ sống sót. Họ nói rằng trước đó họ không có phát hiện. Tuy nhiên, mặc dù một vài nhân viên bảo vệ sống sót, nhưng bên trong tòa nhà không có người nào sống sót, có quá nhiều người, chuyện này xem ra là chuyện lớn."

"Anh đoán thị trưởng nhất định sẽ bị trừng phạt." trọng điểm của Mạc Uất Sở vẫn luôn kỳ quái như vậy, "Em có biết anh có một người cô không?"

"Em nhớ, anh nói Mạc Tình Nhất, dì Mạc sao?"

"Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Cô anh đi trên con đường làm quan, mặc dù anh cũng không muốn nhìn thấy nhiều người chết như vậy, nhưng nếu bọn họ đã chết, thị trưởng nhất định sẽ bị trừng phạt, vậy thì, nhà họ Mạc anh có thể sẽ nhân cơ hội này để cô anh trở thành thị trưởng mới."

Đường Âm vốn tưởng Mạc Uất Sở chỉ là nói lung tung, cô căn bản không để tâm chút nào.

Sau khoảng thời gian này, sự việc phát nổ ở trung tâm thương mại gây xôn xao dư luận, Đường Âm thực sự có chút sợ. Nếu khi ấy không phải vì Phùng Tưởng Tưởng cùng đi trung tâm thương mại, rồi lại khóc khiến họ phải rời đi, có lẽ bây giờ bọn họ đã chết rồi.

Thị trưởng thành phố A đã bị cách chức vì vụ nổ quá lớn, con số thương vong kinh ngạc.

Vì vậy, thị trưởng đã bị cách chức như vậy, sau đó thị trưởng mới được nhậm chức, mà thị trưởng mới này thực sự là Mạc Tình Nhất, cô của Mạc Uất Sở.

Mạc Tình Nhất này thật ra cũng không già lắm, hiện tại cũng chưa đến bốn mươi tuổi. Hiện nay, phụ nữ dưới bốn mươi thực sự có thể được gọi là tiểu thư, nhưng họ không thực sự già.

Trước đây Mạc Tình Nhất nhậm chức ở thành phố khác, nhưng hiện tại bà ta đã bị chuyển đến thành phố A làm thị trưởng, cho nên đương nhiên sẽ sống ở nhà của mình, Mạc Uất Sở đã lâu không gặp cô nên rất thân thiết, thỉnh thoảng còn cùng đi ăn.

Đường Âm cũng bị Mạc Uất Sở gọi đi, Mạc Uất Sở nói anh muốn cô gặp cô của mình.

Thật ra Đường Âm thật sự không muốn nhìn thấy Mạc Tình Nhất, bởi vì Mạc Tình Nhất không phải đột nhiên xuất hiện ở kiếp này, bà ấy khác với Mạc Uất Sở, bà ấy đã tồn tại ở kiếp trước.

Tuy nhiên, trong ký ức kiếp trước của Đường Âm, Mạc Tình Nhất không trở thành thị trưởng thành phố, lúc đó Mạc Tình Nhất vì một sai lầm mà bị cách chức, sau đó trở về thành phố A.

Ở kiếp trước, Đường Âm gặp Mạc Tình Nhất với vai trò là vợ của Mạc Nhiên, lúc đó Mạc Tình Nhất rất không thích Đường Âm.

Bởi vì Mạc Tình Nhất xuất thân danh môn, học thức rất cao. Vì vậy bà ấy xem thường người chưa từng đọc sách như Đường Âm, bà ấy cảm thấy rất không hài lòng, cảm thấy Đường Âm không xứng với cháu mình.

Hơn nữa kiếp trước không có Mạc Uất Sở, kiếp trước Đường Âm ở cùng Mạc Nhiên, Mạc Nhiên là thiếu gia duy nhất của nhà họ Mạc.

Đương nhiên, bây giờ Mạc Nhiên không phải là thiếu gia duy nhất của nhà họ Mạc, hôm nay trên đời này còn có hai người là Mạc Uất Sở và Mạc Tửu. Nhưng không thể không nói, thân phận của Mạc Uất Sở và Mạc Tửu không thể sánh với Mạc Nhiên.

Vì vậy, Đường Âm không biết lần này Mạc Tình Nhất thấy cô đi cùng Mạc Uất Sở, có bới móc thiếu sót không. Đúng là cô là con riêng, nhưng Mạc Uất Sở cũng là con riêng, này có thể được cho là môn đăng hộ đối đi? Hơn nữa, kiếp này cô cũng đang rất nỗ lực để vào đại học, vậy nên cô cũng không đến nỗi không xứng với Mạc Uất Sở đi?

Vì vậy, khi Mạc Uất Sở nói với Đường Âm muốn cùng Mạc Tình Nhất ăn tối, tuy rằng có chút không muốn nhưng cô cũng không sợ cái gì.

Nó không chỉ là một bữa ăn thôi sao? Ăn cơm xong, con dâu xấu xa sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, càng huống gì cô không phải xấu xa, Mạc Tình Nhất không phải là mẹ của Mạc Uất Sở, cũng không phải là bà chồng.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 68 Cô

Nghĩ như vậy, Đường Âm liền ăn cơm, trong bữa tối, Mạc Tình Nhất cùng Mạc Uất Sở vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Và khi lần đầu tiên Mạc Uất Sở giới thiệu Đường Âm với Mạc Tình Nhất, Mạc Tình Nhất không phải rất hài lòng với Đường Âm.

Vì Đường Âm vẫn không tăng cân, quá gầy, hơn nữa còn thấp. Mạc Tình Nhất thích những cô gái cao ráo, cho nên lần này bà ta cũng không thèm hỏi về xuất thân và học vấn của Đường Âm, liếc mắt nhìn Đường Âm một cái cũng không muốn.

"Nghe nói lần này con hợp tác rất tốt với tập đoàn Vạn thị."

"Đúng vậy." Mạc Uất Sở gật đầu, "Cô, chuyện này cô cũng biết sao?"

"Đương nhiên, mà tại sao da của con cá nướng này vẫn chưa chín?"

Lúc này, nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới nói: "Thị trưởng Mạcạc, món cá nướng này đã chín rồi, khi nào dọn ra thì cũng đã chín".

Lúc này, nữ phục vụ vội vã đi đến nói, "Thị trưởng Mạc, con cá này đã nướng chín."

"Nếu đã nấu chín rồi, sao da cá không giòn? Quán các cô không có bán cá nướng giòn sao?"

Mạc Tình Nhất luôn sắc bén như thế, đối với ai cũng không lưu tình chút nào.

Sắc mặt nữ phục vụ có chút xấu, cô ta đã từng gặp nhiều "đạt quan hiển quý", nhưng người khác đều nói cá nướng ở nhà hàng này rất ngon, đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người nói da cá không đủ giòn.

(*) người chức cao vọng trọng, gia thế hiển hách

Vì vậy, cô phục vụ nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Nếu ngài cảm thấy không đủ giòn, tôi sẽ đem đi để đầu bếp làm giòn hơn một chút."

"Được, vậy cô đem xuống đi." Mạc Tình Nhất nói, "Nhất định phải đủ giòn trước khi dọn lên."

"Được, Thị trưởng Mạc, ngài chờ một chút."

"Tôi nghĩ không cần thiết nữa." Đường Âm đột nhiên nói, "Da cá này đủ giòn rồi!"

Đường Âm thực sự cảm thấy da cá đã đủ giòn rồi, không cần chế biến lại, nhưng cô vừa nói ra những lời này, vẻ mặt Mạc Tình Nhất liền thay đổi.

Mạc Tình Nhất trợn mắt nhìn Đường Âm một cái, sau đó nói với Mạc Uất Sở, "Tôi cảm thấy ăn ở đây không thoải mái, Uất Sở, nếu hôn thê của anh cho rằng cá nướng ở đây rất ngon, vậy để cô ta ở đây ăn một mình đi, chúng ta đến quán khác!"

"Cô.."

Mạc Uất Sở chưa nói xong, Mạc Tình Nhất đã xách túi đi ra ngoài.

Mạc Uất Sở không có lựa chọn nào khác ngoài nói với người phục vụ, "Thanh toán."

Quản lý cửa hàng đi tới, xin lỗi Mạc Uất Sở, nói rằng đơn này miễn phí, Mạc Uất Sở cũng rất xấu hổ, nhất định yêu cầu thanh toán hóa đơn, nhưng quản lý không thu tiền.

Cuối cùng, Mạc Uất Sở chỉ nói sau này nhất định sẽ lại tới, liền kéo Đường Âm rời đi.

Khi Đường Âm và Mạc Uất Sở bước đến bên cạnh xe, liền nhìn thấy Mạc Tình Nhất đứng ở một bên.

Mạc Uất Sở cầm lấy chìa khóa mở cửa xe, Mạc Tình Nhất không khách sáo, trực tiếp ngồi vào ghế phụ, Đường Âm không còn cách nào khác chỉ có thể ngồi vào ghế sau.

"Cô, chúng ta đi đâu ăn cơm bây giờ?"

"Còn có thể ăn chỗ nào? Tối nay không ăn cơm! Đưa vị hôn thê của anh về nhà trước đi!"

Lời này của Mạc Tình Nhất đã quá rõ ràng rồi, chỉ là bà ta không thích Đường Âm. Lúc đầu chỉ là bởi vì Đường Âm thấp gầy, hiện tại không thích Đường Âm vì Đường Âm phản bác lại lời nói của cô ta, vì bà ta nói da cá nướng không đủ giòn thì ai dám nói giòn. Cô cũng không thể.

Vì vậy, Mạc Tình Nhất chỉ đơn giản là không muốn ăn cơm cùng Đường Âm nữa, nên bà ta để Mạc Uất Sở nhanh chóng đưa Đường Âm về nhà.

Mạc Uất Sở bất lực, đưa Đường Âm trở lại nhà họ Đường, sau đó lái xe đưa Mạc Tình Nhất về nhà họ Mạc.

Trên đường đi, Mạc Tình Nhất nói: "Cô ta thật sự là người nhà họ Đường?"

"Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Vô ấy là Nhị tiểu thư nhà họ Đường."

"Nhị tiểu thư?" Mạc Tình Nhất sửng sốt một chút, "Nhà họ Đường không phải chỉ có một tiểu thư tên là Đường Nhân sao? Vị nhị tiểu thư này từ đâu đến? Là nhận nuôi sao?"

"Cô, trước đây cô làm việc ở nước ngoài, trước khi cô trở về đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cô ấy là con gái riêng của nhà họ Đường, không phải nhận nuôi. Chỉ là trước đây cô ấy vẫn luôn được nuôi dưỡng ở quê, năm nay mới trở về nhà họ Đường."

"Thì ra là người nông thôn, trách không được không hiểu quy củ như thế, hơn nữa, cô ta cũng chưa nhìn thấy cái gì, da cá nướng rõ ràng là không đủ giòn, nhưng cô ta cảm thấy giòn! Hơn nữa, dù sao cô cũng là trưởng bối, làm sao cô ta có thể phủ định lời của cô?"

"Cô, Tiểu Âm nhất định không phải cố ý."

"Cô biết cô ta không phải cố ý, nhưng đây là quy tắc tối thiểu. Quy củ như vậy cô ta thậm chí còn không hiểu, làm sao có tư cách trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Mạc chúng ta? Con nên nhanh chóng từ hôn với cô ta đi, dù sao bây giờ cô cũng là thị trưởng thành phố A, nhà họ Mạc chúng ta không liên hôn với nhà họ Đường, cô sẽ làm chỗ dựa cho con."

"Cô, không thể nói thư thế, tình cảm của con và Tiểu Âm rất tốt."

"Tốt cái gì? Con thật sự muốn kết hôn với một người phụ nữ quê mùa sao? Đừng quên, con là đại thiếu gia nhà họ Mạc, còn là cháu của thị trưởng!"

Mạc Tình Nhất vừa nói xong lời này, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền nói với Mạc Uất Sở: "Quên đi, chúng ta trước tiên không về nhà, chúng ta đi ăn chút gì đi! Vừa rồi cô chưa ăn gì, bây giờ hơi đói."

Nghe Mạc Tình Nhất nói như vậy, Mạc Uất Sở liền chuyển đầu xe tìm một chỗ ăn cơm.

Mà lúc này Đường Âm đang hờn dỗi ở nhà, cô còn chưa ăn cơm tối! Vừa rồi cô chỉ cắn một miếng da cá, kết quả Mạc Tình Nhất liền đi, đến bây giờ cô có một miếng da cá trong bụng, có thể không đói sao?

Đường Âm nghĩ nghĩ, từ trên giường ngồi dậy, đi phòng bếp tìm đồ ăn.

Người nhà họ Đường bình thường không thích ăn đồ ăn thừa, vì vậy đồ ăn thừa thường vứt đi, thỉnh thoảng Đường Âm nhìn thấy sẽ đóng gói mang đến trường ăn cùng Trịnh Thủy Thủy.

Nhưng chiều nay Đường Âm không có ở nhà, vì vậy đồ ăn thừa đã bị ném đi.

Bởi vậy, Đường Âm không còn cách nào khác ngoài việc xem trong tủ lạnh có những nguyên liệu gì, cô nhìn qua một lượt cũng không thấy gì.

Bởi vì nhà họ Đường có người hầu chuyên nấu ăn, mỗi bữa ăn mẹ Ngô đều chuẩn bị kỹ lưỡng, cho nên cô không thấy bất cứ thức ăn nhanh trong tủ lạnh, bởi vì người nhà họ Đường sẽ không ăn loại đồ ăn đó.

Điều này khiến Đường Âm rất sầu, bây giờ cô đang tuổi lớn, cô thật sự rất sợ đói.

Đường Âm đột nhiên chú ý tới trong tủ lạnh vẫn còn hai quả dưa chuột, quả là chuyện tốt, ít nhất nó cũng làm dịu cơn khát và đói.

Vì vậy, Đường Âm trực tiếp lấy dưa chuột đi ra.

"Này? Cô làm gì đó?" Đường Nhân đột nhiên đi tới, "Đây là dưa chuột tôi dùng làm mặt nạ, cô lấy nó để làm cá gì?"

"Chị, không phải chị có một đống mặt nạ sao? Hơn nữa, Hương Chi Hữu do nhà chúng ta làm ra không phải rất tốt sao?"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 69 Không ăn tối

"Cô có thực sự là người nhà họ Đường của chúng tôi không? Cô quá quê mùa? Cô còn không biết mặt nạ có thể xếp chồng lên nhau sao?" Đường Nhan liếc mắt nhìn Đường Âm một cái, "Sau khi đắp dưa chuột lên, cuối cùng đắp mặt nạ lên phần ngoài cùng để hiệu quả dưỡng da được tốt nhất."

Đường Nhan nói xong, mặc kệ Đường Âm, trực tiếp cầm lấy hai quả dưa chuột trên tay cô muốn thu về cắt thành từng miếng, sau đó đắp mặt nạ lên.

Kết quả là Đường Âm không có gì để ăn, Đường Âm không còn cách nào khác, đành phải gọi mẹ Ngô đến nấu bữa tối cho mình.

Mẹ Ngô là người giúp việc của nhà họ Đường, bà vốn nên cái gì cũng phải vâng lời chủ nhân. Vì vậy, buổi tối bà dậy nấu thêm một bữa cơm, Đường Âm đang đợi bên cạnh cô ăn cơm.

Tuy nhiên, bởi vì nấu ăn có âm thanh, mặc dù âm thanh không quá lớn, nhưng Long Liên Tâm và Đường Nhan đều đi xuống, nói âm thanh nấu nướng quấy rầy họ nghỉ ngơi.

Họ bắt đầu tranh cãi, mãi đến khi bà cụ xuống họ mới ngừng tranh cãi.

Bà cụ nhìn mẹ Ngô đang nấu cơm, hỏi: "Mẹ Ngô, tại sao hơn mười giờ tối lại làm cơm?"

"Lão phu nhân, chuyện là như thế này. Nhị tiểu thư nói không có ăn cơm, cho nên tôi làm cơm cho cô ấy."

"Ồ?" Bà lão nhìn Đường Âm, "Tiểu Âm, chuyện này là thế nào? Không phải con cùng Mạc đại thiếu gia và thị trưởng Mạc đi ăn tối sao? Sao không ăn cơm?"

Lúc này Đường Âm không nhịn được ủy khuất, liền nói cho bà cụ chuyện vừa rồi.

Sau khi bà cụ nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Đường Âm nghĩ bà cụ cảm thấy đau lòng cho mình, nhưng bà cụ lại nói: "Con thật vô tích sự, con là đại thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Mạc, con lại không thể đối phó lại cô của đại thiếu gia. Hơn nữa, người ta nói da cá không giòn, con không nên nói cá giòn, con muốn làm gì? Con muốn người ta nghĩ rằng nhị tiểu thư nhà họ Đường chưa bao giờ ăn cá nướng phải không? Hay con muốn mọi người biết con không phải là người biết phép tắc? Mạc Tình Nhất là thị trưởng mới của thành phố A chúng ta, con không có quan hệ tốt với bà ta, này không phải là đang gây rắc rối cho nhà họ Đường chúng ta sao?"

"Đúng vậy, cô đúng là đồ ngán chân Đường gia chúng tôi!" Đường Nhan cũng phụ họa theo.

"Được rồi, mẹ Ngô, đừng nấu cơm." Long Liên Tâm nói với mẹ Ngô, "Để cô ta đói đi, cũng để cô ta nhớ cho kĩ, để sau này khi ra ngoài không làm Đường gia xấu hổ."

"Cái này.." mẹ Ngô có chút khó xử, "Nhị tiểu thư còn chưa ăn cơm!"

Lúc này, bà cụ cũng không giúp đỡ Đường Âm nữa, nói với mẹ Ngô: "Không có chuyện gì, nghỉ ngơi là quan trọng, con bé không ăn một bữa cũng không chết."

Nghe bà cụ nói thế, Đường Âm hết hy vọng, mẹ Ngô cũng rời đi, cô trở về phòng.

Nước mắt Đường Âm chảy xuống, cô không cam lòng, Mạc Tình Nhất không cho cô ăn, nhà Đường cũng không cho cô ăn, cô rốt cuộc đã làm gì sai chứ?

Cô chỉ nói da cá đủ giòn, cô thực sự nghĩ da cá đủ giòn, có lẽ cô không kén chọn, hoặc cũng có thể là do cô và Mạc Tình Nhất có khẩu vị khác nhau. Dù sao, cô chỉ nghĩ rằng cá rất ngon. Và cô thực sự không cảm thấy cần phải làm lại.

Cô thực sự không cảm thấy mình đã làm gì sai, nhưng rốt cuộc tại sao cô lại thành ra thế này?

Lúc này Đường Âm cũng hiểu ra một vấn đề, chỉ dựa vào việc cô là cháu gái của bà cụ thì không đủ để khiến bà cụ thật sự đối xử tốt với mình.

Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Đường, bà cụ càng quan tâm đến thể diện và quyền lợi của nhà họ Đường. Nếu cô nói với bà cụ cô và Mạc Tình Nhất rất hợp nhau, Mạc Tình Nhất hứa sau này có dự án gì sẽ nghĩ đến nhà họ Đường.

Không nói nửa đêm cô muốn ăn, cho dù cô định treo cổ tự vẫn, bà cụ cũng sẽ dỗ dành cô nhanh xuống.

Cho nên, bây giờ Đường Âm hiểu muốn sống tốt ở nhà họ Đường thì phải mang lại lợi ích cho nhà họ Đường. Tỷ như Đường Nhan, lúc trước Đường Nhan có vụ bê bối lớn như vậy.

Nhưng Đường Nhan có thể tăng gấp đôi doanh thu của Hương Chi Hữu, cho nên bây giờ bà cụ dường như đã quên chuyện tai tiếng của Đường Nhan, đặc biệt coi trọng Đường Nhan.

Mà nếu Đường Âm cũng có thể mang lại lợi ích cho nhà Đường như Đường Nhan, có lẽ cô cũng có thể được bà cụ yêu thích.

Nhưng, hiện tại Đường Âm không có tâm trạng nghĩ đến những vấn đề này, hiện tại cô chỉ muốn ăn thôi, cô thực sự rất đói.

Đường Âm gửi tin nhắn cho Mạc Uất Sở: "Anh ngủ chưa?"

"Chưa, anh và cô đang ăn ngoài."

"Em chưa ăn."

"Sao lại như vậy?"

"Nhà họ Đường không cho em ăn."

"Em muốn ăn gì? Lát nữa anh sẽ mang cho em."

"Em muốn ăn tôm biển."

"Vừa lúc, cửa hàng này có bán, lát nữa anh đem qua cho em."

Sau khi Mạc Uất Sở gửi tin nhắn, anh nói với chủ cửa hàng, "Thêm một phần tôm biển, đóng gói, đúng rồi, lấy thêm một phần cơm, cũng đóng gói."

"Sao con muốn một phần tôm biển?"

"Tiểu Âm vẫn chưa ăn. Cô ấy nói muốn ăn tôm biển. Con muốn đem cho cô ấy."

Cơn giận của Mạc Tình Nhất đối với Đường Âm vẫn chưa nguôi ngoai, cho nên khi nghe phần tôm này là mang cho Đường Âm, bà ta liền ăn rất, dù sao cửa hàng này cũng mở cửa 24/24, cho nên bà ta không nhanh không chậm ăn.

Tôm và cơm đóng gói để ở trên bàn, Mạc Tình Nhất cũng không động đậy thức ăn. Nhưng bà cố ý ăn chậm, một lúc lâu sau, Đường Âm lại gửi đến một tin nhắn khác: "Tôm biển đâu?"

"Cô còn chưa ăn xong, anh phải đợi cô ăn xong mới đi được!"

"Vậy khi nào thì cô ăn xong?"

"Không biết!"

"Dì chưa ăn xong, anh không không thể đến sao?"

"Ấn tượng hiện tại của cô đối với em đã không tốt, nếu anh thúc giục bà ấy ăn xong vì em, cô nghĩ bà ấy sẽ còn ấn tượng tốt với em sao?"

"Lúc trước em chỉ biết có một loại người là mẹ bảo nam, em vẫn là lần đầu thấy cô bảo nam, sau này anh cứ sống với cô của mình đi!"

Trong nháy mắt đã gần hai giờ đêm, Đường Âm gửi tới tin nhắn: "Đã gần ba giờ, quên đi, em không ăn, anh và dì cứ ăn thật ngon, sau này anh không cần đến gặp em!"

Sau khi Mạc Uất Sở nhìn thấy tin nhắn này, có chút ngượng ngùng nói với Mạc Tình Nhất: "Cô, sao không cô cứ ăn ở đây, con đưa đồ cho Tiểu Âm ở nhà họ Đường?"

Mạc Tình Nhất lạnh mặt, không nói gì.

Mạc Uất Sở lên đường đến nhà Đường, Mạc Tình Nhất đoán được Mạc Uất Sở đã đi được nửa đường, liền gọi Mạc Uất Sở: "Uất Sở, con mau trở về, đưa cô về nhà."
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 71 Mạc Tình Nhất bị phán tử hình

Cũng may sau khi Đường Âm gặp Mạc Tình Nhất, cô thật sự nhìn thấy Mạc Tình Nhất đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn, này đều là Mạc Tình Nhất vừa gọi.

Nhưng Mạc Tình Nhất không chờ Đường Âm, bà ta đã ăn rồi.

Đường Âm cũng không khách khí, trực tiếp cầm đũa trên bàn liền bắt đầu ăn.

"Cô ăn đồ Tây còn dùng đũa? Vì sao không dùng dao? Cô đúng là người nhà quê!"

"Chiếc đũa này là nhà hàng cung cấp, nếu ngài cảm thấy dùng đũa ăn đồ Tây là nhà quê, vậy sao nhà hàng này lại cung cấp đũa cho đồ Tây? Chẳng lẽ chủ quán và nhân viên phục vụ đều là người nhà quê sao? Như thế xem ra, ngài cũng không có gì đặc biệt, cư nhiên lại đến quán cơm do người quê mùa mở ăn cơm."

"Cô đúng là đồ vô học! Nhà họ Đường làm sao lại có tiểu thư như cô? Cô không phải là giả đó chứ?"

"Đừng nói tôi, bà nói tôi không có giáo dưỡng, vậy ngài đây là học ai? Dì không phải là giả đó chứ? Bởi vì dì luôn được nuôi dưỡng trong nhà họ Mạc, cho nên ngài đủ đức hạnh, có phải chứng minh người nhà họ Mạc đều giống ngài không?"

Nghe Đường Âm nói như thế, Mạc Tình Nhất rất tức giận.

Đúng lúc này, điện thoại của Mạc Tình Nhất vang lên, là thư ký của bà thông báo cho bà một chuyện quan trọng.

Vì vậy, Mạc Tình Nhất cũng lười nói nhảm với Đường Âm nữa, trực tiếp đưa thẻ ngân hàng đưa cho Đường Âm.

"Ở đây có một trăm vạn, cô cầm tiền rồi cách xa cháu tôi ra!"

"Ngài biết tôi là Đường nhị tiểu thư, ngài cho rằng tôi thiếu một trăm vạn này sao?"

"Cô nhất định thiếu, cô ở Đường gia có thể có được bao nhiêu tiền? Đừng tưởng tôi không biết cô ở nhà họ Đường không có địa vị."

"Cho dù tôi ở Đường gia không có được bao nhiêu tiền, nhưng tôi cũng không thiếu một trăm vạn này, trừ khi ngài cho tôi một ngàn vạn, nếu không tôi không có khả năng rời khỏi Mạc Uất Sở."

Kỳ thật, Đường Âm cũng không thực sự muốn một ngàn vạn, cô chỉ hy vọng Mạc Tình Nhất tham ô một ngàn vạn, sau đó dùng thủ đoạn đưa vào tròng.

Bởi vì Đường Âm nhớ kiếp trước Mạc Tình Nhất không phải là một vị quan tốt thanh liêm, cho nên cô cảm thấy kiếp này Mạc Tình Nhất sẽ không làm được cái gì tốt.

Mạc Tình Nhất cuối cùng nói một câu: "Đường Âm, cô thật sự không phù hợp yêu cầu làm cháu dâu tôi."

Khi ấy Đường Âm cười không nói, cô sẽ không coi trọng lời nói của một con chó điên.

Mạc Tình Nhất thật sự đi khắp nơi kiếm tiền, bà ta ở Mạc gia có địa vị rất cao, hơn nữa, cảm thấy mình là thị trưởng, mình là hy vọng của nhà họ Mạc.

Cho nên, bà ta khẳng định sẽ xấu hổ khi lấy tiền của nhà họ Mạc, hơn nữa, những người khác của Mạc gia vẫn rất tán thưởng Đường Âm.

Vì vậy, tiền của bà ta ở đâu ra? Đương nhiên là tiền bẩn.

Đường Âm không có cách nào đi thăm dò Mạc Tình Nhất, dù sao trước kia cô muốn tra cái gì đều là Mạc Uất Sở và Mạc Tửu giúp cô tra. Mà Mạc Tình Nhất là cô của họ, họ sẽ không đại nghĩa diệt thân.

Cho nên lúc này Đường Âm nghĩ đến Trầm Tựu, Trầm Tựu là con trai của hiệu trưởng, bạn bè xung quanh đều là con nhà đạt quan hiển quý, Đường Âm thông qua Trầm Tựu quen biết những người bạn của Trầm Tựu, mà những người bạn này là để người lớn nhà mình giúp tra.

Mặc dù họ không muốn đắc tội thị trưởng hiện tại của thành phố A, nhưng một số người trong số họ có người thân cũng muốn làm thị trưởng nên họ vẫn giúp đỡ.

Sau khi Đường Âm thu thập được bằng chứng Mạc Tình Nhất tham nhũng, liền viết thư nặc danh báo cáo Mạc Tình Nhất.

Bên trên rất coi trọng chuyện này, Mạc Tình Nhất bị cách chức và điều tra.

Mạc Uất Sở cũng không biết cô mình rốt cuộc bị ai hại, anh không có khả năng hoài nghi Đường Âm.

Bởi vì Đường Âm chỉ là một đứa con riêng không được yêu thương mà thôi, Mạc Uất Sở không tin cô có khả năng làm chuyện này. Trước đây Đường Âm muốn làm gì, đều là anh giúp, cho nên anh cảm thấy Đường Âm dựa vào chính mình không thể tố cáo Mạc Tình Nhất.

Nhưng, chuyện này là ai làm? Mạc Uất Sở thực sự không hiểu.

Mạc Uất Sở thậm chí còn không biết bây giờ Đường Âm đã quen với rất nhiều con nhà đạt quan hiển quý, bởi vì anh không ngờ được trường trung học thế nhưng lại đột nhiên có một học sinh chuyển trường tên Trầm Tựu.

Anh cũng tuyệt đối không nghĩ đến, Trầm Tựu thế nhưng lại có năng lực lớn như thế.

Sau khi Mạc Tình Nhất bị cách chức và điều tra, nhậm chức chưa đầy một tháng. Không thể không nói, hiệu quả làm việc vẫn khá cao.

Người nhà họ Mạc đều rất lo lắng, nhất là ông nội của Mạc Uất Sở, ông rất yêu đứa con gái duy nhất là Mạc Tình Nhất.

Ông thích Mạc Tình Nhất hơn cả thích con trai mình, hiện tại ông đặc biệt muốn cứu Mạc Tình Nhất ra ngoài.

Mạc Uất Sở, Mạc Nhiên và Mạc Tửu đoạn thời gian này cũng vì chuyện của cô mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Hiện tại bọn họ có chung một mục đích: Đưa Mạc Tình Nhất ra ngoài.

Nhà họ Mạc có rất nhiều tiền, mắt thấy sự việc sắp giải quyết xong, lúc này Đường Âm lại làm thêm một việc lớn.

Cô đã nhờ bạn của Trầm Tựu giúp điều tra vụ đánh bom vào trung tâm mua sắm ngày hôm đó, kết quả thật kinh ngạc, hóa ra vụ đánh bom là do Mạc Tình Nhất lên kế hoạch.

Mạc Tình Nhất vì thăng quan phát tài, y cẩm hoàn hương, bà ta thế nhưng trực tiếp đã làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy.

Cứ như vậy, thị trưởng thành phố A bị xử phạt, mà bà ta có thể trở lại thành phố A, hơn nữa, còn trực tiếp làm thị trưởng.

Sau khi biết được chân tướng, Đường Âm vô cùng sửng sốt, cô không ngờ có người vì thăng quan phát tài thế nhưng có thể dùng mạng sống của rất nhiều người làm bàn đạp.

Đường Âm rất tức giận, cho nên sau khi cô vừa mới biết được sự thật, liền đi báo cáo Mạc Tình Nhất.

Mà người nhà họ Mạc cũng chấn kinh, bọn họ không nghĩ đến Mạc Tình Nhất lại làm ra chuyện như vậy, bọn họ còn cho rằng Mạc Tình Nhất là niềm tự hào của nhà họ Mạc!

Kết quả chính là, người nhà họ Mạc chuẩn bị cứu Mạc Tình Nhất ra ngoài, kết quả, Mạc Tình Nhất lại bị đưa tin, hơn nữa, lần này là đưa tin trên mạng.

Mặc dù Đường Âm không báo bằng tên thật, nhưng chứng cứ xác thực, vẫn báo công khai.

Sự việc lần này làm náo động rất lớn, trong lòng người nhà họ Mạc biết rõ, lần này thật sự không thể cứu vãn được nữa.

Sau đó, Mạc Tình Nhất bị phán tử hình trong phiên sơ thẩm, Mạc Tình Nhất và người nhà họ Mạc biết mình sai nhưng vẫn tỏ thái độ bất bình, làm đơn kháng cáo, cấp sơ thẩm giữ nguyên bản án ban đầu.

Đường Âm không nghĩ đến, kiếp trước Mạc Tình Nhất rất khó đối phó, kiếp này lại dễ dàng như vậy. Kỳ thật, Mạc Tình Nhất cũng không có thù hận sâu đậm với cô, kiếp trước Mạc Tình Nhất chỉ không ngừng gây khó dễ cho cô mà thôi.

Vì vậy, kiếp này Đường Âm ngay từ đầu không muốn đưa Mạc Tình Nhất vào chỗ chết, nhưng Mạc Tình Nhất đã lấy bao nhiêu mạng sống vô tội như vậy, đây là điều cô không thể chịu đựng được.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 72 Một túi trái cây

Nhưng sau sự việc của Mạc Tình Nhất, Đường Âm cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Dù sao, Mạc Tình Nhất cũng là nhà họ Mạc, là cô của Mạc Uất Sở, mà bây giờ Đường Âm là hôn thê của Mạc Uất Sở. Nhà họ Mạc mất mặt, Đường Âm cũng mất mặt.

Cho nên, địa vị của Đường Âm trong nhà họ Đường lại càng thấp hơn.

Nhưng, Đường Âm không quan tâm, dù sao, đời này cô sống lại chính là vì báo thù, đầu tiên là giải quyết người mà đời trước cô không thể đối phó được.

Hơn nữa, Mạc Tình Nhất quả thực không phải người tốt, bà ta vì lợi ích của bản thân mà hy sinh tính mạng của rất nhiều người, giết chết bà ta cũng coi là vì dân trừ hại.

Đường Âm hận nhất chính là quan chức cấp cao lừa gạt người dân, cho nên Đường Âm hoàn toàn không hối hận về những gì mình đã làm.

Đương nhiên, sau khi trải qua chuyện của Mạc Tình Nhất, bây giờ Đường Âm xem như đã học được cách sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy. Cô sợ mình lại bị đói nên đã mua rất nhiều đồ ăn để ăn tạm.

Cô là Đường nhị tiểu thư, cô có tư cách để mẹ Ngô mua trái cây.

Vì vậy, Đường Âm nói với mẹ Ngô mỗi lần đi mua đồ ăn thì mua nhiều trái trái cây hơn một chút, không cần quá đắt, nhưng nhất định phải mua nhiều hơn bình thường một ít.

Trước đây, mỗi lần mẹ Ngô đều mua rất nhiều trái cây, nhưng thường bị Long Liên Tâm và Đường Nhan ăn, hoặc ép thành nước hoa quả.

Bây giờ, mẹ Ngô mua nhiều hơn bình thường để đề phòng Đường Âm không có gì ăn.

Hôm nay, mẹ Ngô lại đi siêu thị, lúc về còn mua rất nhiều trái cây.

Đường Nhan thấy liền trực tiếp cầm trái cây vào phòng của mình, Đường Âm thấy trái cây đều bị Đường Nhan lấy đi, cô rất bất mãn, liền cãi nhau với Đường Nhan.

Bà cụ từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Đường Nhan và Đường Âm đang cãi nhau. Bà hỏi: "Sao hai người lại cãi nhau? Xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì?"

"Bà nội, con chỉ là nhìn thấy mẹ Ngô mua một ít trái cây về, liền đem lên phòng con mà thôi, kết quả, Đường Âm một mực quấn lấy con không tha, con cũng không biết mình đã làm gì sai, con chỉ muốn ăn trái cây mà thôi!"

"Chị muốn ăn trái cây, em cũng muốn ăn! Hơn nữa, trái cây này là mẹ Ngô mua, dựa vào cái gì chị lấy đi hết?"

"Được rồi, không phải chỉ là một ít trái cây thôi sao?" Bà lão liếc mắt nhìn Đường Âm một cái, "Chị con thích ăn trái cây, con bé lấy thì để con bé lấy! Hơn nữa, tiền mua trái cây đều là mẹ Ngô lấy của bà, lại không lấy tiền của con, con ở đây gấp cái gì?"

"Nhưng, bà nội, con cũng muốn ăn trái cây, trái cây đều bị chị lấy đi, con ăn cái gì?"

"Vậy để mẹ Ngộ ra ngoài mua thêm một chút đi! Hoặc, ngày mai con không ăn? Bây giờ chị con đang quản lý việc kinh doanh của công ty, vất vả bao nhiêu? Con bé làm việc chăm chỉ, ăn chút trái cây thì có sao? Hơn nữa, con bé vốn cũng rất thích ăn trái cây, con không cần phải vì một chút trái cây mà ở đây giở chứng."

Đường Âm nhất thời sửng sốt, cô cười khổ hỏi: "Bà nội, bà cảm thấy là con ở đây giở chứng sao? Con không giỏi giang được như chị, con không giúp Đường gia kiếm tiền, cho nên, bây giờ ngay cả trái cây chính con nói mẹ Ngô mua cũng không có tư cách ăn phải không? Được, con không ăn, đều cho người vất vả đi!"

Đường Âm nói xong, về phòng mình, đóng sầm cửa lại.

"Bà nội, bà xem xem em ấy có thái độ gì?" Đường Nhan ở bên tai bà cụ nói, "Từ lâu con đã nói, người lớn lên ở nông thôn không thể tiến vào cửa nhà họ Đường chúng ta, cô ta mới làm tiểu thư mấy ngày, liền không để người khác trong mắt như vậy, còn cãi lại bà như vậy, bà nói, chúng ta có nên đem cô ta đưa về không?"

"Được rồi, trước không nói chuyện này, con cũng thật là, Tiểu Âm mua trái cây, sao con lại lấy hết?"

"Bà nội, lúc đầu cô ta cũng không nói là cô ta mua, con thấy trái cây đều là trái con thích ăn, nên mới lấy về phòng con thôi. Bà nội, bà nói, con chỉ là muốn ăn trái cây, như vậy cũng là sai sao?"

"Quả thực là không sai." bà cụ nói, "Gần đây Tiểu Âm quả thực không nói đạo lý, con bé luôn thích tìm lỗi của con, nói con đó, gần đây con có đắc tội nó không?"

"Không có!"

"Vậy đi, chúng ta quan sát một lúc, nếu con bé vẫn như thế, liền đuổi nó về nông thôn."

Đoạn đối thoại bị Ứng Tiểu Hồng nghe thấy, Ứng Tiểu Hồng vừa về nhà họ Đường

Ứng Tiểu Hồng đem đoạn đối thoại mình nghe được nói cho Đường Âm, Đường Âm không nói gì, chỉ cười khổ.

Cô biết hình tượng của mình trong lòng bà cụ đã không bằng trước đây, bà cụ thích người có thể kiếm tiền cho nhà họ Đường như Đường Nhan, mà cô bây giờ, chẳng có gì cả.

Mạc Uất Sở và Mạc Tửu đến nhà họ Đường, họ muốn tìm Đường Âm đi chơi.

Có lẽ là bởi vì trong lòng có quá nhiều ấm ức, cho nên khi Đường Âm vừa nhìn thấy hai người bọn họ liền nhịn không được khóc.

"Chị dâu, sao chị lại khóc? Là ai bắt nạt chị?" Mạc Tửu vội vàng hỏi, mà lúc này Mạc Uất Sở ở bên cạnh, trán cũng đã nhăn thành hình chữ vạn.

Mạc Uất Sở biết vị hôn thê của mình chắc chắn bị người bắt nạt, nhưng là ai bắt nạt?

Đường Âm đem chuyện vừa rồi kể cho Mạc Uất Sở và Mạc Tửu nghe, Ứng Tiểu Hồng ở bên cạnh Đường Âm bổ sung.

Mạc Uất Sở lập tức tức giận, nói với Mạc Tửu, "Cậu tới phòng Đường Nhan lấy hết những trái cây đó đến đây!"

"..."

Mạc Tửu sửng sốt, "Được, em đi ngay."

Cũng thật trùng hợp, lúc này Đường Nhan đang thay quần áo, cô không thể nghĩ tới lúc này có người xông vào phòng mình, dù sao, cô cũng không khóa cửa.

Ngay khi Mạc Tửu bước vào, Đường Nhan liền hoảng sợ hét lên.

"A! Mạc tam thiếu gia? Sao anh lại vào đây?"

"Tôi vào lấy trái cây cho chị dâu!" Mạc Tửu nhìn dáng vẻ của Đường Nhan, cũng là ngoài ý muốn, nhưng cậu không nghĩ là mình đang chiếm tiện nghi.

Bởi vì danh tiếng của Đường Nhan cũng không tốt, cậu cảm thấy mình nhìn thấy cô khỏa thân, kỳ thật là cậu bị thiệt.

Lúc người nhà Đường nghe thấy tiếng hét của Đường Nhan, đều vây quanh, Mạc Uất Sở và Đường Âm cũng đi tới.

Mạc Tửu thật là tùy tiện, sau khi cậu ra khỏi phòng của Đường Nhan, ngay cả cửa cũng không đóng, trực tiếp đem trái cây đặt vào tay Đường Âm nói: "Chị dâu, đây là trái cây của chị."

Lúc này, Đường Nhan vẫn chưa mặc quần áo, tất cả mọi người đều thấy bộ dạng không mảnh vải che thân của cô ta.

Phải biết rằng, người giúp việc Đường gia còn có đàn ông, bất quá, Mạc Uất Sở lại không nhìn dáng vẻ của Đường Nhan.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 73 Bà cụ vì Đường Nhan đòi lời giải thích

Đường Âm thấy một màn này đầu tiên, nhanh chóng che mắt Mạc Uất Sở, cô không muốn người đàn ông của mình nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của người phụ nữ khác.

"Chị, chị thấy mình đẹp nên không mặc quần áo sao?" Đường Âm châm chọc nói, "Đừng tưởng rằng mình rất có mị lực, dáng vẻ này của chị cũng không thể hấp dẫn được hai vị thiếu gia nhà họ Mạc được, cho nên, chị nên nhanh mặc vào đi!"

Ngay khi Đường Âm vừa nói ra những lời này, Long Liên Tâm liền định thần lại, nhanh chóng đóng cửa phòng của Đường Nhan lại, sau đó, bà cụ mời Mạc Uất Sở và Mạc Tửu ngồi dưới lầu một lúc để bàn bạc bước tiếp theo.

Đường Âm và Long Liên Tâm cũng ngồi sang một bên, một lúc sau, Đường Nhan mặc quần áo đi xuống.

Bà cụ nhìn Mạc Tửu nói: "Tam thiếu gia, cậu vừa mới vì một túi trái cây mà vào phòng Đường Nhan, còn nhìn thấy dáng vẻ Đường Nhan không mặc quần áo, tôi cảm thấy cậu cậu cần phải cho Đường gia chúng tôi một lời giải thích."

"Lão phu nhân, bà muốn nói gì?"

"Tôi nghĩ cậu nên kết hôn với Tiểu Nhan."

"Haha.." Mạc Tửu cười khinh thường, "Nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của Đại tiểu thư không chỉ một mình tôi, cảnh Đại tiểu thư cùng hai người đàn ông kia đã được truyền hình trực tiếp! Nếu nói ai nhìn thấy cơ thể của cô ta đều phải cưới cô ta, vậy bây giờ đại tiểu thư cũng có nghìn người chồng rồi!"

Nghe Mạc Tửu nói như thế, Mạc Uất Sở cũng nở nụ cười, Đường Âm cũng muốn cười, nhưng cô lại nhịn xuống.

Mặt Đường Nhan tái đi, hai mắt đỏ bừng.

Bà cụ biết mình sai, nhưng vẫn lấy ra phong thái gia trưởng nói với Mạc Uất Sở: "Đại thiếu gia, cậu là anh cả của tam thiếu gia, cậu nói chuyện này nên làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ? Liền như thế coi như hết." Mạc Uất Sở không quan tâm chút nào đến thể diện của nhà họ Đường, "Tôi cảm thấy lời vừa rồi Mạc Tửu nói không sai, đại tiểu thư xác thực đã sớm không trong trắng, cho nên, chúng tôi cũng không cần phải chịu trách nhiệm với cô ấy."

Nhìn thấy hai thiếu gia nhà họ Mạc có thái độ như vậy, bà cụ Đường cũng không nhẫn nhịn, bà trực tiếp đến nhà họ Mạc tìm ông cụ Mạc.

Sau khi ông cụ Mạc biết được chuyện này, cũng rất đau đầu.

Kỳ thật, ông cụ Mạc biết bà cụ Đường muốn làm gì, bây giờ thanh danh của Đường Nhan xem như hủy, cô ta khẳng định không thể gả cho thiếu gia nhà đạt quan hiển quý.

Mà bây giờ Mạc Tửu lại làm ra chuyện như thế, bà cụ nhất định sẽ nắm lấy nhà họ Mạc.

Phải biết rằng, Mạc Tửu mặc dù không phải con ruột nhà họ Mạc, nhưng cậu tốt xấu gì cũng làm tam thiếu gia của nhà họ Mạc! Đối với Đường Nhan hiện tại mà nói, Mạc Tửu là thiếu gia đạt quan hiển quý duy nhất mà cô ta có thể với tới.

Cho nên, bà cụ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, nhưng ông cụ Mạc không đồng ý để Mạc Tửu cưới Đường Nhan.

Dù sao, Mạc gia cũng không phải miếng đậu phụ mềm, Mạc Tửu mặc dù không phải cháu ruột của ông ta, nhưng ông ta vẫn luôn yêu thương Mạc Tửu như cháu của mình, cho nên làm sao ông có thể để Mạc Tửu cưới người phụ nữ có thanh danh xấu như Đường Nhan chứ?

Cho nên, ông cụ Mạc đã từ chối lời đề nghị của bà cụ họ Đường.

Mà bà cụ Đường cũng không phải đèn cạn dầu, bà nói với ông cụ Mạc: "Nếu nhà họ Mạc ông không chấp nhận Mạc Tửu và Đường Nhan, thì các ông cũng không cần phải chấp nhận Mạc Uất Sở và Đường Âm đâu. Ông đừng quên, Mạc Tình Nhất đã vào tù rồi, nhà của các người không còn người che chở, các người bây giờ có thể so với trước kia sao?"

"Hừ! Cho dù nhà chúng tôi không được che chở, nhưng chúng ta cũng làm ăn không tệ!"

"Thật sao?" Bà lão nhướng mày, "Ông đừng quên, tân thị trưởng họ Vạn, là người tập đoàn họ Vạn thị, nếu tôi đem Nhan nhi đến Vạn gia, ông cảm thấy tôi làm ăn có thể vượt qua nhà ông không? Nếu thành phố có dự án mới, nhà họ Mạc của các ông có thể nhận được một phần nào sao?"

"Nói đi, rốt cuộc bà muốn thế nào?"

"Không có gì đặc biệt, tôi chính là hy vọng Mạc Tửu có thể cưới Nhan nhi nhà chúng tôi." bà cụ nói, "Tôi nói thật, tôi thực sự muốn tìm cho Nhan nhi một ngôi nhà tốt, đứa nhỏ Mạc Tửu này nhìn qua thực sự không tệ, hai nhà chúng ta lại môn đăng hộ đối, cho nên, tôi xin ông, ông để hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ được không?"

Bà cụ Đường thật sự có chút suy nghĩ, trước tiên bà uy hiếp ông cụ Mạc, sau đó lại đổi giọng cầu xin, cho ông cụ Mạc một bậc thang bước xuống.

Ông cụ Mạc thấy bà cụ cho mình bậc thang để xuống, nên nín nhịn, đồng ý mối hôn sự này.

Tuy nhiên, vì Mạc Tửu và Đường Nhan đều chưa tốt nghiệp đại học, cho nên hai người chưa kết hôn, chỉ đính hôn.

Buổi tối, ông cụ Mạc tuyên bố chuyện này, Mạc Tửu lập tức không đồng ý, những người còn lại của nhà họ Mạc cũng phản đối, nhưng ông cụ Mạc nói không đính hôn không được, Mạc Tửu phải đính hôn với Đường Nhan.

Mạc Tửu rất buồn, ngồi trong phòng của mình, Mạc Uất Sở sang phòng Mạc Tửu nhìn Mạc Tửu, thấy Mạc Tửu đang cầm điện thoại, trên màn hình là giao diện trò chuyện giữa Mạc Tửu và Phạm Tình.

Mạc Uất Sở cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, Mạc Tửu không nói cho Phạm Tình biết chuyện này, nhưng là khi nói chuyện phiếm rõ ràng là lơ đãng.

"Thân ái, anh sao vậy? Vì sao cảm giác hôm nay anh không yên lòng? Ban ngày không phải còn tốt sao? Thế nào vừa đến tối lại như vậy?" Phạm Tình cũng gửi tới một tin nhắn.

Mạc Uất Sở nhấn phím thoại, rồi nói, "Tôi là Mạc Uất Sở, bên này có chút chuyện, nửa giờ sau, chúng ta gặp nhau ở quán rượu Hứa gia."

Sau đó, Mạc Uất Sở gửi cho Đường Âm một tin nhắn, cũng hẹn gặp tại quán rượu Hứa gia. Hơn nữa còn nói Đường Âm nhất định phải mang theo Trương Tiểu Phàm, bởi vì tên này nhiều thủ đoạn.

Không thể không nói, Đường Nhan thật sự không ưa nhìn, ban đầu ai cũng cho rằng Phạm Tình không xứng với Mạc Tửu. Nhưng bây giờ Mạc Tửu phải đính hôn với Đường Nhan, mọi người lập tức cảm thấy Phạm Tình tốt hơn.

Đúng vậy, thay vì để Mạc Tửu và Đường Nhan ở cùng nhau, không bằng để cậu và Phạm Tình ở cùng nhau!

Mà lần này Mạc Uất Sở gọi mọi người ra ngoài, chính là muốn thương lượng đối sách, nhìn xem thế nào mới có thể ở lễ đính hôn đem Đường Nhan đổi thành Phạm Tình.

Mặc dù Phạm Tình cũng cảm thấy như vậy đối với cô không tôn trọng, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô có thể sớm đính hôn với Mạc Tửu, cô cũng không cố chấp, bây giờ cô vui conf không kịp nữa!

Hơn nữa, mặc dù lúc đầu Phạm Tình chỉ coi trọng tiền của nhà họ Mạc nên mới ở bên cạnh Mạc Tửu, nhưng lúc này cô ta đã thực sự nảy sinh tình cảm với Mạc Tửu.

Nếu Mạc Tửu đính hôn với người khác, cô ta thực sự sẽ rất khổ sở.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 74 Không bằng Phạm Tình

Hơn nữa, nếu thích tài sản của nhà họ Mạc, vậy cô ta khẳng định sẽ cảm thấy kết hôn với Mạc Tửu rất tốt, bởi vì như vậy cô ta sẽ là Mạc tam thiếu phu nhân.

Xuất phát từ những cân nhắc này, Phạm Tình cũng ngồi với mọi người, thương lượng hành động bước tiếp theo.

Đường Âm đưa ra biện pháp trước, cô nói: "Nếu không, chúng ta cứ trực tiếp nói rõ cho ông cụ Mạc biết đi, tôi không tin Mạc Tửu ngồi dưới đất khóc, ông ấy thật sự có thể nhẫn tâm để Mạc Tửu và Đường Nhan đính hôn!"

"Chị dâu, phương pháp này nhất định sẽ không hiệu quả." Mạc Tửu nói, "Chị không biết những người làm ăn này đang nghĩ gì. Đối với thương nhân mà nói, lợi ích là điều quan trọng nhất, cho nên, cho dù em khóc đến mù mắt, người nhà họ Mạc nhất định sẽ bắt hai chúng ta đính hôn."

"Ừm." Mạc Uất Sở gật đầu, "Anh có thể chứng minh, trưởng bối nhà họ Mạc chúng ta xác thực là như vậy."

Sau đó, mọi người lại thảo luận rất lâu, mặc kệ nhiều phương pháp như ngốc, thậm chí còn có người còn để Mạc Tửu giả vờ tự sát, thậm chí còn có ý định trốn khỏi buổi đính hôn.

Lúc này, Trương Tiểu Phàm đang ăn lẩu giữa bàn. Sau đó vừa ăn vừa nói: "Kỳ thực chuyện này cũng dễ xử lý, chỉ cần Đường Nhan không thể có mặt trong buổi đính hôn, sau đó cô Phạm mặc váy cưới lên sân khấu là được rồi! Chỉ là chúng ta phải tìm cách để mua chuộc người chủ trì hôn lễ, để hắn cho dù có thấy cô Phạm lên sân khấu cũng sẽ dẫn chương trình bình thường, như vậy là được. Đúng, ở buổi đính hôn có phải có người rải tiền và pháo không? Trước tiên phải mua chuộc những người đó, này liền không có việc gì."

Không nói, Trương Tiểu Phàm phân tích như thế, vấn đề liền trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Mạc Uất Sở suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi biết ý của Tiểu Phàm là gì, Tiểu Phàm chính là đang nói về những người làm lễ đính hôn, được rồi, chúng ta trở về liền làm, lão Tam, cậu đi đánh tên cô Phạm, đến lúc đó chúng ta sẽ đổi tên của vòm bơm hơi."

"Tên của cô Phạm là gì? Cũng là Phạm sao?"

"Phạm Tình!" Phạm Tình buồn bực nói, "Phạm trong bữa ăn, Tình trong cảm tình."

"Được, cô xem xem là hai chữ này sao?" Trương Tiểu Phàm lấy điện thoại cho Phạm Tình xem.

"Ừm, là hai chữ này."

"Được, tôi đã gửi đi, đối phương là người chuyên môn làm băng rôn."

Trương Tiểu Phàm nói xong liền gửi đến bên kia một tin nhắn thoại: "Anh Yến, đánh thành chữ màu vàng trên nền đỏ, chính là phông chữ được sử dụng trên vòm cửa trong lễ đính hôn."

"Được, tôi biết rồi, khi nào cậu lấy?" Bên kia trả lời.

Trương Tiểu Phàm nhìn về phía mọi người, Mạc Uất Sở nói: "Ông nội nói lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào thứ tư tuần sau."

"Được." Trương Tiểu Phàm lại gửi tin nhắn, "Thứ tư tuần sau."

"Được, tôi chắc chắn sẽ làm xong đúng giờ."

Nháy mắt đã đến thứ tư tuần sau, tại lễ đính hôn, sau khi khách khứa ngồi xuống, đám người Mạc Uất Sở liền bắt đầu hành động.

Đường Âm và Trương Tiểu Phàm không đến bởi, vì họ phụ trách giữ chân Đường Nhan, để cô ta không thể đến lễ đính hôn.

Đường Nhan đã sớm chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên nghe bụng mình kêu.

Bụng của Đường Nhan lập tức đau đớn, cô ta đã quá quen thuộc với cảm giác này rồi, lúc trước cô ta đã bỏ loại thuốc này trong đồ ăn của Đường Âm.

Không sai, Đường Nhan có thói quen mỗi sáng uống một ly nước cam mới vắt, cô đã bỏ không ít thuốc vào nước cam.

Đường Nhan ôm bụng chạy vào phòng vệ sinh, cô ta chạy rất nhanh, cho dù cô ta đang đi giày cao gót.

Nhưng cho dù nhanh như vậy, cũng không theo kịp tốc độ của cuộc tấn công. Đường Nhan còn chưa kịp vào phòng vệ sinh, cô ta đã ngửi thấy một mùi thối quen thuộc.

Cô ta trực tiếp kéo ra, bây giờ cô ta đang mặc váy cưới!

Bây giờ Đường Nhan không thể quan tâm đến chuyện đó nữa, cô ta lao vào phòng vệ sinh, đóng cửa, sau đó vừa cởi váy cưới của mình ra, ném ra cửa phòng vệ sinh, hét ra bên ngoài: "Lấy đồ bẩn thỉu này đi giặt sạch! Sau đó xịt thêm nước hoa, rồi dùng máy sấy sấy khô! Phải nhanh lên! Đoàn xe của Mạc tam thiếu gia sắp đến đây đón tôi!"

Kỳ thực, đây chỉ là mơ tưởng của chính cô ta, Mạc Tửu không lái xe đến đón cô ta, mà bây giờ đang ngồi trên xe dẫn đầu, cả đoàn xe đang hướng về nhà của Phạm Tình mà đi.

Người hầu vội vàng vứt bỏ chiếc váy cưới vừa mới bị bẩn của Đường Nhan, người giúp việc của Đường Nhan chạy vào phòng tắm, chịu đựng mùi hôi, nói với Đường Nhan: "Tiểu thư, cô mau uống thuốc trị tiêu chảy này đi, ngàn vạn lần ở hiện trường đính không được" ra "."

"Được" Đường Nhan cầm lấy thuốc và nước, "Cô đi lấy một chiếc quần pyjama mà mỗi tháng tôi đều dùng đến đây, tôi phải mặc pyjama thôi, để tránh lúc đó lại" ra "."

Đúng vậy, bình thường khi "bà dì" của Đường Nhan đến, buổi tối cô ta đi ngủ sợ dính lên giường nên trực tiếp mặc quần pyjama, chính là loại giống tã giấy, là hình quần.

Cho nên, bây giờ cô ta nghĩ đến đầu tiên chính là loại chuyện này, như vậy tốt xấu gì cũng có thể tránh cô ta ở lễ đính hôn đột nhiên "ra"!

Cô ta thật sự không ngờ rằng, mình là Đường đại tiểu thư, cư nhiên vào ngày đính hôn cô lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng, miễn là cô ta không bị mất mặt ở lễ đính hôn thì tốt rồi.

Đường Nhan đã nghi ngờ Đường Âm làm, nhưng cô ta không có bằng chứng, hơn nữa, bây giờ cô ta không có thời gian để ý chuyện này, cô ta phải nhanh chóng đến buổi đính hôn.

Khi Đường Nhan từ phòng vệ sinh đi ra, người giúp việc nói với cô ta: "Đại tiểu thư, cô nói, sao đoàn xe của Mạc tam thiếu gia còn chưa tới?"

"Tôi không biết." Đường Nhan cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thế là cô liền gọi cho Mạc Tửu, "Mạc Tửu, khi nào thì anh tới đón em?"

"Tại sao tôi phải đón cô?"

"Mạc Tửu, anh có ý gì?"

"Tôi có ý gì cô không hiểu sao? Tôi không muốn đính hôn với cô!"

Bởi vì Đường Nhan mở loa điện thoại, cho nên người giúp việc đứng bên cạnh cũng nghe thấy.

Người giúp việc vẫn có chút kiên quyết, cô ta trực tiếp thông báo cho tài xế Đường gia, yêu cầu tài xế đưa Đường Nhan tới khách sạn.

Nhưng người lái xe của nhà họ Đường đều đang ở khách sạn, anh ta đưa bà cụ và Long Liên Tâm đi, còn chưa trở về.

"Nếu không, tôi về ngay!"

"Không cần." người giúp việc dứt khoát nói, "Đi cũng mất rất nhiều thời gian, như vậy đi, tôi để người giúp việc có thể lái xe ở nhà đưa đại tiểu thư đi khách sạn!"

Người giúp việc nói xong cúp điện thoại, tùy tiện tìm một người hầu nam có thể lái xe, người hầu nam được lệnh, trực tiếp khởi động một chiếc xe khác vào ga ra của nhà họ Đường.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 76 Phạm Tình

Đêm hôm đó, Mạc Tửu kéo Phạm Tình đi gặp trưởng bối nhà họ Mạc, cô ta thật sự rất căng thẳng, nhất là khi đối mặt với ông cụ Mạc, ánh mắt của ông cụ Mạc như có thể nhìn thấu cô ta.

"Nào, nói đi, chuyện hôm nay là thế nào?" ông cụ Mạc bình tĩnh hỏi.

"Ông nội, ông cũng nghe thấy, là Đường Nhan không muốn đính hôn với con!"

"Hừ!" ông cụ Mạc hừ một tiếng, "Con cho rằng ông ngu sao? Đường Nhan hổn hển nói, nhất định trước đó đã phát sinh chuyện kỳ quái gì đó! Hơn nữa, không phải con cùng đoàn xe đã đi rồi sao? Vì sao cuối cùng không đưa Đường Nhan đến? Nếu con đến đón Đường Nhan, không phải không có chuyện gì sao? Còn có, tên trên vòm bơm hơi là thế nào? Vừa nhìn là biết các con đã sớm chuẩn bị tốt, chính là muốn ở lễ đính hôn đổi người!"

Ông cụ Mạc quả là khôn khéo, không ai có thể lừa được ông.

Lần này, Mạc Tửu cũng không biết nói gì, cậu nghĩ nghĩ, trực tiếp kéo Phạm Tình quỳ xuống.

"Ông, hai người chúng con thật lòng yêu nhau, hy vọng ông có thể thành toàn cho chúng con!" Mạc Tửu nói.

"Ông, con và Mạc Tửu đã đính hôn rồi, có nhiều người chứng giám, bây giờ con đã là vị hôn thê của Mạc Tửu, bây giờ ông có phản đối thì cũng đã muộn rồi."

Nghe Phạm Tình nói như vậy, ông cụ Mạc hận không thể một ngụm nước miếng dìm chết cô ta, nhìn xem, đây là lời nói của người bình thường sao? Đây hoàn toàn là lời nói của tiểu nhân đắc chí!

Ngay khi Phạm Tình nói những lời này, Mạc Tửu liền siết chặt tay cô, nhắc nhở cô đã nói sai.

Lúc này Phạm Tình mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Ông nội, con vừa rồi nói bậy, ông là trưởng bối, đừng trách con, con biết con sai rồi, ông yên tâm, sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Mạc Tửu."

Ông cụ Mạc nhìn Phạm Tình, hỏi: "Cô tên là Phạm Tình phải không? Tên nghe khá tốt, dáng người cũng được, thoạt nhìn thì phù hợp với tiêu chí chọn con dâu của nhà họ Mạc chúng tôi. Mà cô là tiểu thư nhà nào? Cô họ Phạm, để tôi nghĩ xem, có phải nhà họ Phạm kinh doanh vật liệu xây dựng không?"

"Không phải."

"Hả? Vậy thì là nhà họ Phạm nào? Người mở khách sạn? Cũng không tệ."

"Cũng không phải."

"Kỳ lạ, thành phố A còn có nhà họ Phạm nào sao?"

Lúc này, con dâu của ông cụ Mạc, Ngô Gia Bảo, đột nhiên nói: "Ba, có phải là nhà họ Phạm mở trường đua ngựa, cũng có thể."

"Ồ, phải, con không nói ta quên mất, Phạm tiểu thư là tiểu thư nhà họ Phạm mở trường đua ngựa sao?"

"Cũng không phải." Phạm Tình cũng nói, "Ông, thật ra con không phải thiên kim đại tiểu thư, con là con gái của một gia đình bình thường ở thành phố A. Nhà con không có công ty vật liệu xây dựng, không có khách sạn, cũng không có trường đua ngựa, nhà của con chỉ đủ ăn mà thôi."

"Hả?" ông cụ Mạc sửng sốt, nhìn về phía Mạc Tửu, "Cô ta nói thật không?"

"Vâng!" Mạc Tửu gật đầu, "Gia đình cô ấy thật sự rất bình thường, cô ấy không phải thiên đại tiểu thư, nhưng con thích cô ấy."

"Hồ đồ!" ông cụ Mạc tức giận "Tiểu Tửu, con từ nhỏ đã đổi thành họ Mạc, ông đối với con Tiểu Nhiên và Uất Sở có khác biệt sao? Con không muốn đính hôn với Đường Nhan không nói, con đính hôn với người phụ nữ khác, ông có mắng con một câu nào sao? Kết quả, con ở đây nói với ông ngưởi phụ nữ này xuất thân trong một gia đình nhỏ? Con không làm ông.. thất vọng sao?"

"Ông, mặc dù Thanh có xuất thân không tốt như Đường Nhan, nhưng Thanh cũng trong sạch hơn Đường Nhan!"

Nghe Mạc Tửu nói như thế, ông cụ Mạc suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Chuyện này để nói sau, ông sẽ điều tra Phạm tiểu thư, nếu Phạm tiểu thư cũng không trong sạch, vậy đừng trách ông không nhận người thân! Các con đừng tưởng đính hôn liền không có chuyện gì, kết hôn còn có thể ly hôn! Càng huống gì các con bây giờ chỉ là đính hôn mà thôi, căn bản là không được pháp luật bảo vệ!"

Ông cụ Mạc thực sự rất tức giận, ông rất thích đứa cháu Mạc Tửu này, mặc dù đứa cháu này không phải cháu ruột.

Nhưng, nhiều năm qua, ông đối với Mạc Tửu, Mạc Nhiên và Mạc Uất Sở không có gì khác biệt, chỉ là gia tộc sau này khẳng định đại bộ phận không thể giao cho Mạc Nhiên mà thôi.

Nhưng, ở nhiều phương diện khác, ông thực sự cho tới bây giờ chưa bao giờ coi Mạc Tửu là người ngoài, vì vậy ông không thể cho phép cháu trai mình giẫm vào vết xe đỗ của mình, cư nhiên muốn kết hôn với một người phụ nữ gia đình nhỏ.

Trong cảm nhận của ông, Mạc Tửu là Mạc tam thiếu gia, thiếu gia nhà họ Mạc cưới vợ nhất định phải cưới một người khuê tú.

Ông cụ Mạc đối với Mạc Uất Sở xem như hài lòng, vì Mạc Uất Sở đính hôn với Đường nhị tiểu thư. Mặc dù nhị tiểu thư Đường Âm này là con gái riêng, nhưng cũng là nhị tiểu thư!

Về phần Phạm Tình, xuất thân của cô quá kém.

Vì vậy ông cụ Mạc tức giận đến nỗi đêm đó ông ngủ không ngon, mà Phạm Tình đêm đó cũng không vui vẻ.

Phạm Tình và Mạc Tửu đi đến biệt thự ở ngoại thành, đây là biệt thự của nhà họ Mạc, trước đây Phạm Tình cũng cùng Mạc Từu làm một phen ở trong núi, lúc đó cô ta còn cố ý dùng cây trâm chọc vào chiếc ô nhỏ của mình.

Như vậy, sẽ không chống thấm nước, mục đích của cô ta chính là nhanh chóng có thai con của Mạc Tửu, đến lúc đó là có thể một bước lên mây.

Mặc dù Mạc Tửu không phải con ruột của Mạc gia, con của cậu kỳ thật cũng không có quan hệ với ai trong Mạc gia. Nhưng, nếu ông cụ Mạc nhận đứa cháu là Mạc Tửu, vậy, con của Mạc Tửu là cũng sẽ là chắt nam, chắt nữ của ông.

Dù sao, bây giờ Mạc Tửu là Mạc, cho nên Phạm Tình cũng biết thay vì cố gắng lấy lòng nhà họ Mạc, còn không bằng có thai, cô ta cũng không tin người nhà họ Mạc không cho cô ta vào cửa!

Não của Phạm Tình cũng không xem là vô dụng, cô ta có thể suy nghĩ cẩn thận đạo lý này.

Mà lúc này Mạc Tửu vẫn không biết gì, cậu vẫn cho Phạm Tình rất nhiều tiền, thậm chí Phạm Tình có dì từ nơi khác đến thành phố A du lịch, cậu cũng bỏ ra rất nhiều tiền để thuê khách sạn đắt tiền nhất cho bà và đãi bà những bữa ăn ngon nhất.

"Bố, bố xem Phạm Yến này thế nào? Đây là tiểu thư nhà họ Phạm mở trường đua ngựa." Ngô Gia Bảo lấy một bức ảnh nói với ông cụ Mạc.

"Sao lại là họ Phạm." Ông cụ Mạc nhất thời không nói nên lời, "Hơn nữa, trên người ngựa cũng có mùi. Nếu chạy trường đua thì có mùi giống ngựa không?"

"Sao có thể chứ?" Ngô Gia Bảo cười, "Phạm tiểu thư là người có hiểu thư đạt lễ, mặc dù không phải đại tiểu thư nhà thư hương môn đệ gì, nhưng tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư của một gia đình lớn! Con thấy để cô ấy ở cùng Mạc Tửu cũng không tệ."

"Ừm, theo như lời cô nói, Phạm tiểu thư này không tệ, nhưng Tiểu Cửu đã đính hôn rồi, Phạm tiểu thư này có đồng ý không?"
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 77 Tiểu Yến Tử

"Bố, bố yên tâm, con đã liên lạc với ông Phạm mở trường đua ngựa rồi. Ông Phạm nói đàn ông, đừng nói đính hôn, cho dù kết hôn sau khi ly hôn cũng không sao."

"Ông Phạm thật sự nghĩ như vậy?"

"Dù sao nhà họ Mạc chúng ta ở thành phố A lợi hại như thế, bọn họ chỉ là một trường đua ngựa, khẳng định muốn bợ đỡ nhà chúng ta thôi!"

"Mặc dù ông Phạm mở trường đua ngựa, nhưng con gái nhà họ đến Mạc gia chúng ra, kỳ thật vẫn là bọn họ trèo cao. Không nói ông Phạm đồng ý, Phạm tiểu thư cô ấy nghĩ như thế nào?"

"Con đã cho Phạm tiểu thư xem ảnh của Tiểu Cửu, Phạm tiểu thư rất hài lòng."

"Ừm." ông cụ Mạc hài lòng gật đầu, "Không tệ, chuyện này con làm rất tốt, vậy, chúng ta nên nói với Tiểu Cửu như thế nào?"

"Rất dễ, nói người trong nhà làm một ít món ăn thôn quê, Tiểu Tửu thích nhất ăn món ăn thôn quê, nói Tiểu Tửu trở về ăn cơm, nói Phạm tiểu thư cũng ở đây. Dù sao, Tiểu Tửu cũng không biết chúng ta nói Phạm tiểu thư nào."

"Biện pháp này của con nghe có vẻ khá đáng tin cậy, Tiểu Tửu thích nhất ăn món ăn thôn quê, nó nghe món ăn thôn quê nhất định sẽ trở về, bất quá, chúng ta phải đảm bảo rằng khi gọi cho nó, Phạm Yến không có ở đó. Nếu không chúng ta sẽ bị lộ."

"Rất dễ, con sẽ thừa dịp khi Phạm Yến không có ở đó, tự mình đưa Tiểu Cửu về."

Sau khi Mạc Tửu nghe Ngô Gia Bảo nói, Ngô Gia Bảo tìm gặp cậu, nói với cậu nhà đã chuẩn một ít món ăn thôn quê, còn có món canh mà cậu thích nhất. Hơn nữa, Ngô Gia Bảo nhiều lần nói rằng Phạm tiểu thư đang đợi ở nhà, vì vậy Mạc Tửu liền cùng Ngô Gia Bảo về nhà họ Mạc.

Kết quả, Mạc Tửu vừa thấy Phạm Yến liền ngây người, ông cụ Mạc bình tĩnh nói với Mạc Tửu, "Tiểu Cửu, ông nội giới thiệu với con, vị này là Phạm Yến, Phạm tiểu thư."

"Hả?" Mạc Tửu không có hoàn hồn trở lại, "Mọi người nói Phạm tiểu thư là nói cô ấy?"

"Đúng vậy." ông cụ Mạc nói, "Nhà Phạm tiểu thư mở một trường đua ngựa, mặc dù nhìn Phạm tiểu thư ít nói, nhưng dáng vẻ Phạm tiểu thư cưỡi ngựa rất có tư thế oai hùng, chờ sau khi ăn xong, chúng ta cùng đến trường đua ngựa nhìn xem, cũng để con hiểu một chút dáng vẻ Phạm tiểu thư cưỡi ngựa có bao nhiêu đẹp, ông nội biết con thích nhất phụ nữ có tư thế oai hùng."

Mạc Tửu nhìn Phạm Yến ở bên kia bàn, cô quả thực rất trầm lặng, nhìn cũng đẹp. Nhưng trong trầm lặng có một cỗ anh khi, nói vậy ông nội quả thực không có lừa cậu.

Không thể không nói, Phạm Yến quả thực là mẫu con gái mà Mạc Tửu thích. Nhưng bây giờ Mạc Tửu đã có Phạm Tình, cậu cũng rất thích Phạm Tình, cho nên cậu cũng không muốn đổi bạn gái.

Nói cũng lạ, Mạc Tửu thực sự thích loại người như Phạm Yến, nhưng cậu lại yêu Phạm Tình, người hoàn toàn khác với mẫu bạn gái lý tưởng của cậu.

Chỉ có thể nói, yêu luôn luôn không có lý do, Mạc Tửu cũng không biết tại sao mình lại thích Phạm Tình. Nhưng, cậu thực sự rất thích Phạm Tình, cho nên bây giờ đối mặt với Phạm Yến, cậu thật sự rất xấu hổ.

Lúc này Ngô Gia Bảo nói: "Tiểu Tửu, đây là bạn gái do mẹ giới thiệu, con không thích sao?"

"Mẹ, hiện tại con đã có hôn thê rồi!"

Phạm Yến là một cô gái thông minh, đáng lẽ lúc này cô phải ngượng ngùng, nhưng cô lại hào phóng nói: "Cửu ca ca, anh đang nói về chị Tình đúng không? Nghe nói chị Tình rất xinh đẹp, là một người ôn nhu hiền huệ. Không sao, anh yên tâm, cho dù chúng ta không thể thành đôi, cũng có thể thành anh em, em nhỏ hơn anh một chút. Hai nhà chúng ta cũng coi như là thế giao, cho nên, em gọi anh là ca ca, anh nhất định phải đồng ý? Anh sẽ không keo kiệt như vậy đúng không?"

"Uh.. Tất nhiên là không, em gái ngoan."

"Anh có thể gọi em là Tiểu Yến Tử, anh có biết Tiểu Yến Tử có năm người anh không? Hai người trong số họ mặc dù không có quan hệ ruột thịt, nhưng cho dù không thể thành đôi, cũng có thể làm anh em! Sau này, em chính là em gái của anh, anh không được nhìn thấy em liền ngượng ngùng!"

"Đúng vậy, Phạm tiểu thư tên là Phạm Yến, gọi là Tiểu Yến Tử cũng được." lúc này Ngô Gia Bảo đột nhiên phản ứng lại, "Tiểu Tửu, con không được bắt nạt em gái mình!"

Phạm Yến thật sự rất giỏi chuyện, sau khi ăn xong, cô nắm lấy tay Mạc Tửu, nói: "Ca ca, bây giờ em là em gái anh, anh không thể không để ý đến em, anh ngay cả cùng em đi xem trường đua ngựa cũng không muốn sao? Anh như thế giống anh trai không?"

Mạc Tửu không còn cách nào khác, thực sự không thể phản bác lại Phạm Yến, bởi vì người ta cứ một tiếng kêu "ca ca", hai tiếng kêu "ca ca", cậu là anh trai, cũng không thể không cho em gái chút mặt mũi!

Vì vậy, Mạc Tửu và Phạm Yến cùng nhau đến trường đua ngựa, cả nhà họ Mạc cũng đi cùng họ.

Mạc Tửu thật sự không biết cưỡi ngựa, cho nên Phạm Yến liền cùng Mạc Tửu cưỡi một con ngựa, tiếp xúc thân thiết như vậy khiến tim Mạc Tửu như nai con chạy loạn.

Nhưng Mạc Tửu cũng không cảm thấy có gì không phù hợp, vì Phạm Yến nói rất nhiều lần, cô là em gái cậu. Nào có anh trai và em gái mình để ý điều này? Cho nên, Mạc Tửu liền an tâm cùng Phạm Yến cưỡi ngựa.

Nhà họ Mạc gần đây đã tung ra một tin tức mới, mặc dù lúc trước Mạc Tình Nhất đã bị kết án tử hình, nhưng vụ án đã được lật lại.

Thì ra bản án tử hình Mạc Tình Nhất không được thi hành ngay, bà ta ở trong tù thời gian này, bụng bà ta càng ngày càng lớn, sau đó mời bác sĩ đến khám.

Kết quả kiểm tra thật bất ngờ, Mạc Tình Nhất đã mang thai bốn tháng. Mà vụ nổ ở trung tâm thương mại xảy ra bốn tháng trước, cũng nói là, Mạc Tình Nhất vừa lãnh áo, bà đã mang thai rồi.

Ban đầu, người nhà họ Mạc cảm thấy chuyện này rất mất mặt, nhưng luật sư nói với họ, chuyện này là chuyện tốt.

Vì phụ nữ có thai không thể bị kết án tử hình, không phải nói quay đầu đem đứa nhỏ sinh xong rồi là có thể phán tử hình. Mà là, chỉ trong thời gian mang thai, liền vĩnh viễn cũng không thể phán tử hình.

Cho nên, Mạc Tình Nhất nghênh đón phiên tòa thứ ba, hơn nữa, nhà họ Mạc có tiền, tích cực bồi thường cho gia đình người quá cố, vì vậy, cuối cùng Mạc Tình Nhất bị kết án mười năm tù.

Hơn nữa, bởi vì bây giờ Mạc Tình Nhất đang mang thai, cho nên hiện tại bà ta được tạm tha, về nhà họ Mạc.

Sau khi Đường Âm nghe được tin tức, liền cảm thấy đau đầu. Đáng lẽ Mạc Tình Nhất đã bị xử tử từ lâu, nhưng vì một số tình tiết tiếp theo như vụ đánh bom trung tâm mua sắm vẫn chưa được xử lý, hơn nữa Mạc Tình Nhất lại có thân phận đặc thù nên không bị xử tử ngay lập tức.

Kết quả, sau khi Mạc Tình Nhất sống lâu hơn một thời gian, bà ta thế nhue không cần phải chết.

Năm nay Mạc Tình Nhất đã gần bốn mươi tuổi, còn chưa có kết hôn, cũng không biết bà ta có thai với ai.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 78 Cơm hộp

Sau khi Đường Âm biết Mạc Tình Nhất không bị phán tử hình, cô thật sự cảm thấy không tốt.

Nhưng, hiện tại cô không thể làm gì, dù sao pháp luật đã quy định như vậy, Mạc Tình Nhất thật sự phạm tội khi mang thai, cho nên cô chỉ có thể thừa nhận.

Dù sao sau khi Mạc Tình Nhất trở về, Đường Âm rất ít khi cùng Mạc Uất Sở đi ra ngoài chơi. Bởi vì cô không muốn nhìn thấy lão bà Mạc Tình Nhất không nói đạo lý, cô không thể trêu vào, cũng không muốn trêu vào.

Hôm nay, Đường Âm ở nhà cắt một mảnh vải, cô muốn tự may một chiếc váy cho mình, bởi vì cô nhìn thấy một chiếc váy trên mạng nhưng nó quá đắt, mà cô lại không tìm được chiếc váy giống như vậy.

Cho nên, Đường Âm định tự mình làm, cũng có thể coi là tiết kiệm được tiền.

Ngay tại lúc Đường Âm đang vui vẻ tự mình nghiên cứu may quần áo thì nghe được một tin tức khiến cô giật mình.

Là Mạc Uất Sở gửi tin nhắn, Phạm Tình cũng đang mang thai.

Sau khi Đường Âm nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của cô không phải là chúc mừng, mà là lo lắng thay Phạm Tình.

Đường Âm biết Mạc Tình Nhất là người như thế nào, bà ta còn không thuận mắt một đứa cháu gái như cô, càng huống chi là Phạm Tình.

Hơn nữa, hiện tại Phạm Tình cũng đang mang thai, có lẽ Mạc Tình Nhất bắt nạt Phạm Tình, Phạm Tình cũng khó có thể đối phó? Suy cho cùng, phụ nữ mang thai vốn dĩ rất yếu đuối, một khi bị bắt nạt, chỉ sợ thực sự suy sụp tâm lý.

Nhưng, Phạm Tình cũng không nghĩ đến điểm này, hơn nữa, cô ta cũng không biết Mạc Tình Nhất khó đối phó như thế nào.

Phạm Tình cũng vì bụng ngày càng lớn, không có cùng Mạc Tửu lĩnh giấy kết hôn, cũng không có hôn lễ chính thức, liền lấy thân phận vị hôn thê tiến vào Mạc gia.

Sau khi Phạm Yến chuyển đến, Mạc Tình Nhất luôn tìm Phạm Tình gây phiền toái, hoàn toàn không để ý đến việc bà ta cũng đang mang thai.

Mà lúc này, Phạm Yến cũng quyết định nắm bắt cơ hội cuối cùng và giành lấy Mạc Tửu, cô rất muốn ngồi lên vị trí Mạc tam thiếu phu nhân.

Trong cảm nhận của Phạm Yến, cô không ngại Mạc Tửu có vị hôn thê, chỉ cần Mạc Tửu chưa kết hôn, cô cảm thấy mình còn có cơ hội. Tuy nhiên, Phạm Tình đang mang thai nên Phạm Yến phải nhanh chóng hành động.

Phạm Yến rất giỏi nói chuyện, cho nên, cô và Mạc Tình Nhất rất hợp nhau.

Mạc Tình Nhất để Phạm Yến trở thành cháu dâu của mình, bà ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp, Phạm Yến nhìn thấy một màn như vậy, thực sự tức giận.

Bởi vì tâm thần bất ổn, hơn nữa cò liên tục bị Mạc Tình Nhất mắng chửi, còn bị Mạc Tình Nhất còn thiết kế một thùng nước đá lớn để từ trên đầu rơi xuống. Cho nên, sức khỏe của Phạm Tình yếu dần, cô được đưa đến bệnh viện.

Cuối cùng kết quả là Phạm Tình đã bị sảy thai.

Phạm Tình hận thấu xương Mạc Tình Nhất, mà ông cụ Mạc đặc biệt cưng chiều Mạc Tình Nhất, cũng không thích Phạm Tình. Nhưng, chuyện này của Mạc Tình Nhất thật sự đã đi quá xa, cho nên, ông cụ Mạc trừng phạt Mạc Tình Nhất, đưa Mạc Tình Nhất đến bệnh viện, để bà ta dưỡng thai ở bệnh viện, không để bà ta quay về Mạc gia.

Hành động của ông cụ Mạc khiến Phạm Tình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng bây giờ Phạm Tình vẫn rất buồn, vì đứa con của cô đã không còn.

Nhà họ Mạc cho Phạm Tình rất nhiều tiền, để Phạm Yến rời đi.

Nhưng Phạm Tình một khóc hai la hét ba thắt cổ, chính là không chịu rời đi, cô vẫn muốn tiếp tục ở bên Mạc Tửu.

Lúc này Mạc Tửu vẫn rất thích Phạm Tình, hơn nữa, cậu biết vì cô mình nên cô mới chịu ủy khuất nhiều như thế. Bở vậy, Mạc Tửu hứa với Phạm Tình, sau khi cô bình phục, sẽ cùng cô cử hành hôn lễ.

Có lời hứa của Mạc Tửu, hơn nữa mẹ ruột và dì của cô luôn ở bên chăm sóc, cho nên, Phạm Tình nhanh chóng hồi phục, cô hạnh phúc kết hôn với Mạc Tửu.

Người nhà họ Mạc bây giờ cũng biết quả thật là lỗi của mình, hơn nữa Mạc Tửu ở trởi đầu đông quỳ một ngày một đêm bên ngoài, người nhà họ Mạc cũng sợ Mạc Tửu tiếp tục hành hạ mình nên cũng không phản đối hai người họ kết hôn.

Nhưng, khi Phạm Yến nghe tin Mạc Tửu sẽ kết hôn với Phạm Tình, cô ta rất không vui, cô ta đi đến bệnh viện, đưa Mạc Tình Nhất trở lại nhà họ Mạc.

Mặc dù ông cụ Mạc từng nói sẽ không bao giờ để Mạc Tình Nhất trở lại nhà họ Mạc, nhưng Mạc Tình Nhất dù sao cũng là người nhà của Mạc, là con gá của ông cụ Mạc.

Cho nên, khi ông cụ Mạc thấy Mạc Tình Nhất về nhà, cũng không nói gì.

Nhưng ông cụ Mạc để ý Mạc Tình Nhất được Phạm Yến đưa về nhà họ Mạc, vì vậy ông cụ Mạc đã nghi ngờ hai người họ trở lại không phải chuyện tốt.

Mạc Tình Nhất nói muốn chọn khách sạn cho cháu trai và cháu dâu, thật ra lúc này ông cụ Mạc không còn quá tin tưởng Mạc Tình Nhất nữa.

Nhưng Mạc Tình Nhất vẫn trăm phương ngàn kế để ông đồng ý, sau đó ra ngoài tìm khách sạn.

Ông cụ Mạc lo lắng cô làm chuyện gì ngu ngốc, cho nên nói bà ta nhất định phải tìm một khách sạn năm sao cao cấp. Mạc Tình Nhất đồng ý, sau đó đi đến một trong những khách sạn năm sao bình thường nhất ở thành phố A.

Tên của khách sạn này là Uất Kim Hương, sỡ dĩ gọi như vậy vì khách sạn có nguyên tắc, là vì họ có thể làm bất cứ điều gì miễn là có tiền.

"Thị trưởng Mạc, tôi không hiểu ý bà, bà muốn đặt tiệc cưới bao nhiêu tiền?"

"Đừng gọi tôi là thị trưởng Mạc nữa, bây giờ tôi chỉ đang được tạm tha để về nhà dưỡng thai mà thôi." Mạc Tình Nhất nói, "Tôi đã không còn là thị trưởng nữa, ông có thể gọi tôi là Mạc tiểu thư."

"Được, Mạc tiểu thư, xin hỏi phí tiêu chuẩn cho một suất ăn là bao nhiêu?"

"Một nghìn tệ một bàn."

"Mạc tiểu thư, cô đang đùa tôi sao? Đây là thành phố A, cho dù tiệc cưới ở nông thôn được tổ chức tại một nhà hàng nhỏ thì ít nhất mỗi bàn cũng phải tốn 3.000 tệ! Bà ở khách sạn năm sao cao cấp, cư nhiên gọi một ngàn tệ một cái bàn?"

"Quản lý Sở, trước tiên đừng kích động, tôi không nói phải dựa trên tiệc cưới tiêu chuẩn, đúng không? Ông có thể làm đồ ăn đơn giản một chút! Hơn nữa, tôi không cần phòng riêng, chỉ cần lấy cho tôi một nơi bình thường là được rồi."

"Cái này thích hợp sao? Dù sao thì đây cũng là đám cưới của cháu trai và cháu gái bà!"

"Có gì không thích hợp? Cháu tôi là con nuôi nhà họ Mạc, cháu dâu lại xuất thân bình thường, tôi không cần yêu quý hai người họ! Ông cứ dựa theo lời tôi và ông nói như vậy đi, thế nào? Ông đừng tưởng bây giờ tôi không còn là thị trưởng, tôi liền không trị được ông?"

"Không, không, không, Mạc tiểu thư, cô hiểu lầm, tôi tuyệt đối không phải ý này." Quản lý Sở vội vàng xin lỗi, "Cô yên tâm, tôi sẽ làm đúng hạn, nhưng còn món ăn.."

"Không sao, cho dù ông dùng cơm hộp, tôi cũng sẽ không nói gì!"

Như vậy, khách sạn đã đặt xong, Mạc Tình Nhất lại đi đặt xe, đương nhiên, đội xe còn thảm hơn.
 
Chỉnh sửa cuối:
15,329 ❤︎ Bài viết: 231 Tìm chủ đề
Chương 79 Đoàn xe màu trắng

Xe mà Mạc Tình Nhất đặt chỉ là một chiếc Toyota Corolla làm xe dẫn đầu, những chiếc xe phía sau càng không cần nghĩ, chẳng hạn như BYD và Chery.

Hơn nữa, màu sắc là màu trắng, bình thường xe dẫn đầu cho hôn lễ là màu đỏ, tuy nhiên toàn bộ xe bà ta chọn đều màu trắng.

Ngoài ra, bà còn mua cho Phạm Tình một chiếc váy cưới trên mạng có giá hơn 100 tệ.

Có thể nói, Mạc Tình Nhất chỉ muốn làm bẽ mặt Phạm Tình trong hôn lễ.

Phạm Tình cũng thực sự không ngờ Mạc Tình Nhất lại vô đạo đức như vậy ngày cô kết hôn, cô nhờ bạn học cũ Vương Hương Tuyết làm phù dâu, mặt khác cũng tìm mấy phù dâu, còn phù rể thì Mạc Tửu tìm.

Cấp dưới của Mạc Uất Sở là Hứa Vạn Phong cũng được mời làm phù rể, Hứa Vạn Phong nghĩ lần này mình có thể mở rộng tầm mắt, kết quả, lại nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp.

Địa điểm do khách sạn cung cấp rất nhỏ, chỉ là một địa điểm nhỏ ở tầng trên mà thôi, có đám cưới được tổ chức ở tầng dưới, vì vậy tên trên vòm bơm hơi ở lối vào khách sạn không phải là Mạc Tửu và Phạm Tình.

Vì vậy, có rất nhiều khách sau khi đến, đều tưởng mình tìm nhầm khách sạn, còn cố ý gọi điện xác nhận.

Nơi tổ chức rất nhỏ, bố trí hiện trường đám cưới cũng rất kém, như một hôn lễ keo kiệt, những vị khách này đều chưa từng nghe qua cũng chưa từng thấy.

Dù sao, họ đều là người nổi tiếng, bình thường họ tham gia hôn lễ không tồi tàn như vậy!

Ông cụ Mạc đã hơi tức giận, nhưng ông biết hôm nay dù thế nào, nhất định phải làm xong lễ cưới. Vì vậy, ông cụ Mạc kiềm chế tính nóng nảy, tươi cười chào khách.

Bây giờ Mạc Tửu mới biết, thì ra cô mình lại làm chuyện quá đáng như vậy, Phạm Tình cũng đã trang điểm xong, cô ở trong gương thấy rõ, người trang điểm cho cô là một chuyên gia trang điểm mới vào nghề.

Vì vậy, Phạm Tình cũng hỏi: "Cô làm việc này được bao lâu rồi?"

"Tôi là người mới, chỉ mới gia nhập ngành chưa đầy hai tháng."

"Tốt lắm, vậy lương hôm nay của cô bao nhiêu tiền?"

"Bốn trăm tệ một ngày, bao gồm cả trang điểm."

Phạm Tình cũng muốn gả vào nhà họ Mạc với tư cách là tam thiếu phu nhân. Cô tuyệt đối không nghĩ đến trong ngày cưới của mình, chuyên gia trang điểm 400 tệ sẽ đi theo cô ta.

Tiếp theo, Phạm Tình xuống lầu, thấy đoàn xe đều là màu trắng.

Mạc Tửu có chút xấu hổ nói với Phạm Tình: "Bảo bối, thực xin lỗi, đều là do cô làm, anh không ngờ bà ấy lại tìm cho anh một đoàn xe màu trắng."

"Không sao." Phạm Tình lạnh mặt nói, "Em vừa thấy áo cưới của em bị đổi, chúng ta mua bộ váy cưới kia bốn mươi vạn không biết có phải bị cô anh lấy hay không, dù sao, bộ váy cưới trên người em anh cũng thấy đấy, em vừa tìm ở trên mạng một chút, nó có giá 100 tệ."

Lúc này Mạc Tửu mới chú ý tới chiếc váy cưới trên người của Phạm Tình, Mạc Tửu áy náy nói, "Bảo bối, xin lỗi, đã để em chịu ủy khuất, em còn nguyện ý gả cho anh không?"

"Sau khi kết hôn anh sẽ đối tốt với em chứ?"

"Sẽ, anh có thể thề."

"Vậy anh có thể tránh xa cô anh được không?"

"Bảo bối, em cứ yên tâm, bây giờ cô anh vì có bầu nên mới có thể ở nhà, chờ bà ấy sinh xong, bà ấy sẽ trở lại nhà giam."

Phạm Tình không nói gì nữa, lên xe cưới rồi, chỉ cần có thể sống cuộc sống giàu sang, một chút ủy khuất bây giờ có là gì đâu? Hơn nữa, cô ta nghe nói khách sạn mà Mạc Tình Nhất chọn cho bọn họ tốt xấu gì cũng là khách sạn năm sao, chỉ cần ở trong khách sạn sẽ không có gì xấu hổ.

Kết quả, khi Phạm Tình vừa đến khách sạn, cô ta liền phát hiện mình vẫn còn quá ngây thơ.

Vòm bơm hơi ở lối vào khách sạn có tên người khác, lúc này cô ta mới biết đám cưới của họ không diễn ra ở sảnh khách sạn, mà ở một không gian nhỏ trên lầu.

Được, chuyện này có thể nhịn.

Nhưng, Phạm Tình cũng người chủ trì, cô liền không cảm thấy tức giận nữa, tất cả mỹ nam có mặt hôm nay đều trông đẹp trai hơn người dẫn chương trình này!

Hơn nữa, người dẫn chương trình rõ ràng là người mới, có khi quên lời, còn đọc theo danh sách.

Nếu cho tới bây giờ Phạm Tình chỉ trầm mặc, kế tiếp là cô đã tức giận rồi.

Bởi vì, bước cuối cùng của hôn lễ là cô dâu chú rể đi kính rượu, Phạm Tình nhìn thấy những món ăn mà Mạc Tình Nhất và quản lý Sở đem ra.

Quả nhiên là cơm hộp!

Nhiều công tử đến dự đám cưới của họ như vậy, cô còn gọi không ít bạn học trước đây coi thường cô ta, kết quả, liền cho mọi người ăn cái này?

Phạm Tình lập tức tức giận, chuyện này không phải khiến những người đã coi thường nàng càng thêm coi thường sao? Cô vốn dĩ muốn kiếm chút thể diện cho mình bằng cách gả cho tam thiếu gia của nhà họ Mạc!

Phạm Tình tức giận nhìn Mạc Tình Nhất, sau đó, cô ta cầm chai rượu mà Mạc Tửu dùng để kính rượu, từng bước đi về phía Mạc Tình Nhất.

"Nha đầu cô nhìn tôi như thế làm gì?" Mạc Tình Nhất trừng mắt nhìn Phạm Tình, một chút cũng không đặt cô ta trong mắt.

"Một nha đầu còn hơn một kẻ sát nhân như bà!" Phạm Tình nói, trực tiếp cầm chai rượu đập vào đầu Mạc Tình Nhất, chai rượu vỡ tan tành.

Máu và rượu hòa vào nhau, chảy trên đầu Mạc Tình Nhất xuống. Nếu chỉ bị đập đến chảy máu thì có lẽ không đau, nhưng rượu trắng đổ vào chỗ vừa đập, rượu trắng đụng vào vết thương, có thể không đau sao?

Mạc Tình Nhất không ngừng kêu lên đau đớn, bà ta tuyệt đối không nghĩ đến, nha đầu bị bà ta bắt nạt suốt ngày cư nhiên lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Mà lúc này, người sáng suốt đều biết chuyện này là thế nào, có thể thấy ra tuyệt đối là Mạc Tình Nhất giở trò trong đám cưới của Mạc Tửu và Phạm Tình, vì vậy Phạm Tình mới mất kiểm soát.

Vì vậy, không có ai giúp Mạc Tình Nhất, thậm chí ngay cả người nhà họ Mạc cũng không muốn giúp Mạc Tình Nhất. Cho nên, trong lúc nhất thời Phạm Tình phát hiện cô đang chiếm thế thượng phong, cô phát hiện bây giờ không có ai giúp Mạc Tình Nhất.

Cho nên, cô ta muốn đánh Mạc Tình Nhất đến chết, phải đến khi cô ta dùng một mảnh vỡ của chai rượu rạch một vết sâu và dài lên mặt Mạc Tình Nhất, mọi người mới phản ứng lại, tiến tới kéo cô ta ra.

Nếu không phải mọi người kéo Phạm Tình đi, Phạm Tình còn định rạch cổ họng Mạc Tình Nhất bằng mảnh vỡ của chai rượu.

Bởi vì, lúc trước Mạc Tình Nhất làm nổ trung tâm mua sắm, hại chết rất nhiều người, hơn nữa, thời gian trước bà ta vừa giết đứa trẻ trong bụng Phạm Tình.

Vì vậy, Phạm Tình cũng cảm thấy bây giờ cho dù giết Mạc Tình Nhất, cũng là hợp tình hợp lý.
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back