Chương 30 Hư tình giả ý cầu tình
Giờ phút này, không chỉ lòng Long Liên Tâm lạnh lẽo, mà tâm bà cụ cũng lạnh theo. Thì ra cô cháu gái mà trước giờ bà luôn tự hào, hóa ra lại là một người như vậy, điều này thật sự khiến bà cảm thấy mình đã sai lầm.
Sau khi kinh hoàng, Long Liên Tâm cố gắng điều chỉnh tâm thái, từ từ khôi phục tâm trạng cháng váng, nói với bà cụ: "Mẹ, nếu mẹ phải đuổi con ra khỏi nhà họ Đường, con có thể chấp nhận, nhưng mẹ không thể đuổi Nhan nhi ra ngoài. Nhan nhi đã được chiều từ nhỏ, nếu con bé rời khỏi nhà họ Đường, căn bản con bé sẽ không sống nổi."
"Nhan nhi, con xem đi? Bây giờ mẹ con vẫn cầu xin cho con, lựa chọn vừa rồi của con có xứng đáng với mẹ con không?"
"Bà nội, bà nghe Nhan nhi giải thích.."
"Được rồi! Con câm miệng lại cho bà!" Bà lão mắng Đường Nhan, "Nhan nhi, con nghe cho rõ, bây giờ bà thực sự rất thất vọng với con, con bất trung với Đường gia, bất nghĩa với em gái mình, bất hiếu với mẹ mình, con là kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu, bà có thể để con tiếp tục ở lại nhà họ Đường coi như là may mắn, nếu bây giờ con còn dám nói thêm một câu, đừng trách bà đuổi con ra khỏi nhà họ Đường!"
Nhìn thấy một màn như vậy, Đường Âm cảm thấy nóng hết cả người, đã đến lúc cô phải làm người tốt rồi.
Thế nhưng, tất cả mọi người có mặt đều không ngờ tới phát sinh một cảnh tượng, Đường Âm đột nhiên nói với bà cụ: "Bà nội, bà đừng đuổi mẹ đi."
"Con nói cái gì?" bà cụ sửng sốt, "Long Liên Tâm làm chuyện như vậy với con, con còn gọi cô ta là mẹ? Cô ta hai lần ba lượt muốn hãm hại con, con cũng không để ý sao?"
"Bà nội, Tiểu Âm từ nhỏ đã không có mẹ, Tiểu Âm không muốn nhìn thấy chị gái mất mẹ, cho nên xin bà đừng đuổi mẹ đi, Tiểu Âm nguyện ý cùng mẹ và chị giải hòa."
Động tác này của Đường Âm quả thật khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan không ngờ tới, nhưng lúc này bọn họ không hề cảm động, ngược lại có chút sợ hãi.
Họ biết thủ đoạn của Đường Âm, cho nên không thể tin được Đường Âm lại xin bà cụ giữ Long Liên Tâm lại, đây thật là xuất phát từ lòng tốt.
Thật ra, Đường Âm cũng thực sự không xuất phát từ lòng tốt, cô đã không còn lương thiện như trước nữa. Sở dĩ cô cầu xin chính là vì cô muốn trả thù, mà nếu cô muốn trả thù Long Liên Tâm, thì cần phải giữ Long Liên Tâm bên cạnh mình.
Mặc dù cô nhìn thấy Long Liên Tâm liền cảm thấy ghê tởm, nhưng cô vẫn không hy vọng Long Liên Tâm ra khỏi nhà họ Đường như vậy, cô cảm thấy quả báo khi ra khỏi nhà họ Đường là quá nhẹ.
Cuối cùng, bà cụ theo thỉnh cầu của Đường Âm, đồng ý không đuổi Long Liên Tâm ra khỏi nhà họ Đường, nhưng 100 vạn kia không thể trả lại cho Long Liên Tâm.
100 vạn kia coi nhue phần thưởng cho lời cầu xin của Đường Âm, trở thành tài sản riêng của Đường Âm.
100 vạn đối với Long Liên Tâm mà nói không xem như đặc biệt nhiều, nhưng đối với Đường Âm lúc này lại là một khoản tiền lớn.
Hơn nữa, lần này Long Liên Tâm không chỉ mất 100 vạn, mà cô cũng không cầm 100 vạn rời khỏi Đường gia. Hơn nữa, bà ta và Đường Nhan còn quỳ trước mặt bà cụ, điều này khiến Long Liên Tâm cảm thấy mình thật sự vừa mất chồng, vừa mất quân.
Ngay từ khi muốn đưa Đường Âm trở lại nhà họ Đường, bà ta đã lập kế hoạch làm thế nào để thu thập Đường Âm.
Nhưng những kế hoạch của bà ta đến nay vẫn chưa thực hiện được chưa có lần nào bà ta không trộm gà mà không bị mất tiền.
Là một người mẹ kế, bà ta cũng thật có tài.
Long Liên Tâm thực sự rất phiền muộn, nhưng bà ta vẫn ở lại nhà họ Đường, bà ta không có gan trực tiếp rời đi.
Hôm nay, Đường Âm đến công ty, giám đốc bán hàng Hứa Vạn Phong nói với cô, tối nay sẽ mời đối tác dùng bữa tối, đối tác là những nhà phân phối lớn trong ngành, không có gì họ không bán được. Nếu lần này thương lượng thành công, thành tích trong sáu tháng cuối năm sẽ không phải lo lắng.
Đường Âm biết mình vẫn còn là người mới, cần học tập nhiều hơn, cho nên làm sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy?
Hứa Vạn Phong đưa cho Đường Âm một hộp nước hoa, nói với Đường Âm: "Đối tác là phụ nữ, hơn nữa cô ấy cũng là một người phụ nữ rất tinh tế, đây là loại nước hoa mà tôi ứng vào tài chính của công ty để mua cho cô ấy. Nước hoa này cũng không rẻ, cô thay tôi giữ nó, sau khi đến đó, cô nói ngọt một chút, đem nước hoa tặng cho cô ấy, rồi mới cùng cô ấy nói chuyện về hàng hóa xa xỉ và mỹ phẩm, rồi chúng ta cùng cô ấy uống rựu, nếu cô ấy trò chuyện vui vẻ, uống vui vẻ, tôi đoán việc đàm phán cũng không có vấn đề gì. Điều này liên quan đến thành tích của bộ phận tiêu thụ chúng ta trong nửa cuối năm, vì vậy cô nhất định phải cố gắng!"
"Quản lý Hứa, anh yên tâm đi, tôi biết nói phải gì."
"Ừm, buổi tối chúng ta và Tiền A Yến đến khách sạn gặp đối tác."
"Vâng, quản lý Từ."
Tên khách sạn Bối Lí không có gì đặc biệt, thật ra người kinh doanh bình thường không muốn đến khách sạn này, bởi vì trong tên có chữ "Bối" nghĩa là chống lưng người kinh doanh cảm thấy đây là xui xẻo.
Nhưng đây lại là nơi được nữ tổng tài đối tác lựa chọn cho lần hợp tác lần này, vì cô ấy cảm thấy các món ăn của khách sạn Bối Lí đặc biệt ngon.
Hứa Vạn Phong khi ấy cũng nhắc nhở nữ tổng tài, tên khách sạn này không may mắn.
Nhưng nữ tổng tài căn bản là không quan tâm, cô ấy cho rằng dù chỉ là xã giao thì cũng nên ăn ngon uống tốt, chỉ cần đồ ăn ngon, không quan trọng tên là gì.
Có thể nói, nữ tổng tài này coi như là một người thích ăn uống, thật là đem năm chữ "Dân lấy thực vi thiên" dán ở trên mặt.
Vừa rồi Hứa Hứa Vạn Phong nói đến Tiền A Yến là một nữ đồng nghiệp trong phòng kinh doanh, mặc dù tên khá quê mùa nhưng nhìn cũng rất xinh đẹp, cô ấy là quán quân doanh số của quý trước, ăn nói cũng rất tốt.
Vì vậy, Hứa Vạn Phong quyết định đem Tiền A Yến đi cùng, nếu Đường Âm không thể nói chuyện với nữ tổng tài, Tiền A Yến có thể giúp nói chuyện.
Mà sở dĩ lần này Hứa Vạn Phong muốn đưa Đường Âm đi cùng là vì Mạc Uất Sở nói anh tin tưởng Đường Âm, muốn anh ta đưa Đường Âm, tranh thủ chỉ dẫn cho Đường Âm.
Mặc dù Mạc Uất Sở không nói với Hứa Vạn Phong Đường Âm và anh có quan hệ gì, nhưng lão tổng tự mình điểm danh chỉ người, anh ta vẫn nên chỉ dẫn thật tốt.
Mà sau khi Mạc Uất Sở suy nghĩ một hồi, anh cảm thấy mình đi cùng tương đối tốt hơn, anh muốn xem một chút Đường Âm có bao nhiêu năng lực, hiện tại anh thật sự rất tò mò về vị hôn thê của mình.
Nhưng Mạc Uất Sở không ngờ tới là họ vừa gặp nữ tổng tài kia chưa được bao lâu đã có chuyện.
Chuyện liên quan đến hộp nước hoa đắt tiền, khi vừa đến khách sạn Bối Lí, Tiền A Yến liền đưa hộp nước hoa giao cho Đường Âm.
Sau khi kinh hoàng, Long Liên Tâm cố gắng điều chỉnh tâm thái, từ từ khôi phục tâm trạng cháng váng, nói với bà cụ: "Mẹ, nếu mẹ phải đuổi con ra khỏi nhà họ Đường, con có thể chấp nhận, nhưng mẹ không thể đuổi Nhan nhi ra ngoài. Nhan nhi đã được chiều từ nhỏ, nếu con bé rời khỏi nhà họ Đường, căn bản con bé sẽ không sống nổi."
"Nhan nhi, con xem đi? Bây giờ mẹ con vẫn cầu xin cho con, lựa chọn vừa rồi của con có xứng đáng với mẹ con không?"
"Bà nội, bà nghe Nhan nhi giải thích.."
"Được rồi! Con câm miệng lại cho bà!" Bà lão mắng Đường Nhan, "Nhan nhi, con nghe cho rõ, bây giờ bà thực sự rất thất vọng với con, con bất trung với Đường gia, bất nghĩa với em gái mình, bất hiếu với mẹ mình, con là kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu, bà có thể để con tiếp tục ở lại nhà họ Đường coi như là may mắn, nếu bây giờ con còn dám nói thêm một câu, đừng trách bà đuổi con ra khỏi nhà họ Đường!"
Nhìn thấy một màn như vậy, Đường Âm cảm thấy nóng hết cả người, đã đến lúc cô phải làm người tốt rồi.
Thế nhưng, tất cả mọi người có mặt đều không ngờ tới phát sinh một cảnh tượng, Đường Âm đột nhiên nói với bà cụ: "Bà nội, bà đừng đuổi mẹ đi."
"Con nói cái gì?" bà cụ sửng sốt, "Long Liên Tâm làm chuyện như vậy với con, con còn gọi cô ta là mẹ? Cô ta hai lần ba lượt muốn hãm hại con, con cũng không để ý sao?"
"Bà nội, Tiểu Âm từ nhỏ đã không có mẹ, Tiểu Âm không muốn nhìn thấy chị gái mất mẹ, cho nên xin bà đừng đuổi mẹ đi, Tiểu Âm nguyện ý cùng mẹ và chị giải hòa."
Động tác này của Đường Âm quả thật khiến Long Liên Tâm và Đường Nhan không ngờ tới, nhưng lúc này bọn họ không hề cảm động, ngược lại có chút sợ hãi.
Họ biết thủ đoạn của Đường Âm, cho nên không thể tin được Đường Âm lại xin bà cụ giữ Long Liên Tâm lại, đây thật là xuất phát từ lòng tốt.
Thật ra, Đường Âm cũng thực sự không xuất phát từ lòng tốt, cô đã không còn lương thiện như trước nữa. Sở dĩ cô cầu xin chính là vì cô muốn trả thù, mà nếu cô muốn trả thù Long Liên Tâm, thì cần phải giữ Long Liên Tâm bên cạnh mình.
Mặc dù cô nhìn thấy Long Liên Tâm liền cảm thấy ghê tởm, nhưng cô vẫn không hy vọng Long Liên Tâm ra khỏi nhà họ Đường như vậy, cô cảm thấy quả báo khi ra khỏi nhà họ Đường là quá nhẹ.
Cuối cùng, bà cụ theo thỉnh cầu của Đường Âm, đồng ý không đuổi Long Liên Tâm ra khỏi nhà họ Đường, nhưng 100 vạn kia không thể trả lại cho Long Liên Tâm.
100 vạn kia coi nhue phần thưởng cho lời cầu xin của Đường Âm, trở thành tài sản riêng của Đường Âm.
100 vạn đối với Long Liên Tâm mà nói không xem như đặc biệt nhiều, nhưng đối với Đường Âm lúc này lại là một khoản tiền lớn.
Hơn nữa, lần này Long Liên Tâm không chỉ mất 100 vạn, mà cô cũng không cầm 100 vạn rời khỏi Đường gia. Hơn nữa, bà ta và Đường Nhan còn quỳ trước mặt bà cụ, điều này khiến Long Liên Tâm cảm thấy mình thật sự vừa mất chồng, vừa mất quân.
Ngay từ khi muốn đưa Đường Âm trở lại nhà họ Đường, bà ta đã lập kế hoạch làm thế nào để thu thập Đường Âm.
Nhưng những kế hoạch của bà ta đến nay vẫn chưa thực hiện được chưa có lần nào bà ta không trộm gà mà không bị mất tiền.
Là một người mẹ kế, bà ta cũng thật có tài.
Long Liên Tâm thực sự rất phiền muộn, nhưng bà ta vẫn ở lại nhà họ Đường, bà ta không có gan trực tiếp rời đi.
Hôm nay, Đường Âm đến công ty, giám đốc bán hàng Hứa Vạn Phong nói với cô, tối nay sẽ mời đối tác dùng bữa tối, đối tác là những nhà phân phối lớn trong ngành, không có gì họ không bán được. Nếu lần này thương lượng thành công, thành tích trong sáu tháng cuối năm sẽ không phải lo lắng.
Đường Âm biết mình vẫn còn là người mới, cần học tập nhiều hơn, cho nên làm sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy?
Hứa Vạn Phong đưa cho Đường Âm một hộp nước hoa, nói với Đường Âm: "Đối tác là phụ nữ, hơn nữa cô ấy cũng là một người phụ nữ rất tinh tế, đây là loại nước hoa mà tôi ứng vào tài chính của công ty để mua cho cô ấy. Nước hoa này cũng không rẻ, cô thay tôi giữ nó, sau khi đến đó, cô nói ngọt một chút, đem nước hoa tặng cho cô ấy, rồi mới cùng cô ấy nói chuyện về hàng hóa xa xỉ và mỹ phẩm, rồi chúng ta cùng cô ấy uống rựu, nếu cô ấy trò chuyện vui vẻ, uống vui vẻ, tôi đoán việc đàm phán cũng không có vấn đề gì. Điều này liên quan đến thành tích của bộ phận tiêu thụ chúng ta trong nửa cuối năm, vì vậy cô nhất định phải cố gắng!"
"Quản lý Hứa, anh yên tâm đi, tôi biết nói phải gì."
"Ừm, buổi tối chúng ta và Tiền A Yến đến khách sạn gặp đối tác."
"Vâng, quản lý Từ."
Tên khách sạn Bối Lí không có gì đặc biệt, thật ra người kinh doanh bình thường không muốn đến khách sạn này, bởi vì trong tên có chữ "Bối" nghĩa là chống lưng người kinh doanh cảm thấy đây là xui xẻo.
Nhưng đây lại là nơi được nữ tổng tài đối tác lựa chọn cho lần hợp tác lần này, vì cô ấy cảm thấy các món ăn của khách sạn Bối Lí đặc biệt ngon.
Hứa Vạn Phong khi ấy cũng nhắc nhở nữ tổng tài, tên khách sạn này không may mắn.
Nhưng nữ tổng tài căn bản là không quan tâm, cô ấy cho rằng dù chỉ là xã giao thì cũng nên ăn ngon uống tốt, chỉ cần đồ ăn ngon, không quan trọng tên là gì.
Có thể nói, nữ tổng tài này coi như là một người thích ăn uống, thật là đem năm chữ "Dân lấy thực vi thiên" dán ở trên mặt.
Vừa rồi Hứa Hứa Vạn Phong nói đến Tiền A Yến là một nữ đồng nghiệp trong phòng kinh doanh, mặc dù tên khá quê mùa nhưng nhìn cũng rất xinh đẹp, cô ấy là quán quân doanh số của quý trước, ăn nói cũng rất tốt.
Vì vậy, Hứa Vạn Phong quyết định đem Tiền A Yến đi cùng, nếu Đường Âm không thể nói chuyện với nữ tổng tài, Tiền A Yến có thể giúp nói chuyện.
Mà sở dĩ lần này Hứa Vạn Phong muốn đưa Đường Âm đi cùng là vì Mạc Uất Sở nói anh tin tưởng Đường Âm, muốn anh ta đưa Đường Âm, tranh thủ chỉ dẫn cho Đường Âm.
Mặc dù Mạc Uất Sở không nói với Hứa Vạn Phong Đường Âm và anh có quan hệ gì, nhưng lão tổng tự mình điểm danh chỉ người, anh ta vẫn nên chỉ dẫn thật tốt.
Mà sau khi Mạc Uất Sở suy nghĩ một hồi, anh cảm thấy mình đi cùng tương đối tốt hơn, anh muốn xem một chút Đường Âm có bao nhiêu năng lực, hiện tại anh thật sự rất tò mò về vị hôn thê của mình.
Nhưng Mạc Uất Sở không ngờ tới là họ vừa gặp nữ tổng tài kia chưa được bao lâu đã có chuyện.
Chuyện liên quan đến hộp nước hoa đắt tiền, khi vừa đến khách sạn Bối Lí, Tiền A Yến liền đưa hộp nước hoa giao cho Đường Âm.
Chỉnh sửa cuối: