CHƯƠNG 10: RẤT MUỐN LỚN TIẾNG NÓI YÊU ANH
Tìm kiếm những việc mà người yêu sẽ làm.
Ban ngày moah moah, buổi tối bạch bạch bạch..
Lư Vãn Vãn trong nháy mắt đóng máy tính lại, hình ảnh thật sự là quá không hài hòa! Gương mặt cô đỏ ửng một mảnh, nhìn kỹ lại xác định những người khác trong phòng ngủ còn chưa tỉnh, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô đã đổi quần áo xong, rón ra rón rén đi ra cửa, lúc vừa mở cửa trong nháy mắt đã nghe được ba người khác trăm miệng một lời mà nói một câu: "Đêm nay mà không về ngủ thì cậu chết chắc rồi!"
"Sao có thể!" Lư Vãn Vãn vỗ vỗ ngực, nhanh chóng ra cửa.
8 giờ sáng, Nhậm Sơ đã đứng ở kí túc xá nữ chờ cô, mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, phía dưới mặc một cái quần jean, giày thể thao màu trắng. Anh không lái xe, trong tay cầm theo bình giữ ấm. Phong cách ăn mặc của anh hôm nay cùng với phong cách dĩ vãng của anh khác nhau một trời một vực.
Cho nên khi vừa thấy Lư Vãn Vãn đã sửng sốt một chút.
"Làm sao vậy?"
"Anh hôm nay cùng trông hơi khác với bình thường."
"Nơi nào khác?"
Lư Vãn Vãn cẩn thận nhớ lại một chút lại đánh giá anh của hiện tại, ra đến một kết luận: "Anh trước kia ra cửa ăn mặc giống như là một nam minh tinh!"
"Hiện tại thì sao?"
"Giống một học trưởng."
Nhậm Sơ cười cười, đem bình giữ ấm đưa cho cô: "Uống khi còn nóng."
"Chúng ta đi chỗ nào?"
"Tới rồi em sẽ biết." Nhậm Sơ nói xong còn chớp mắt với cô, ngọt đến mức Lư Vãn Vãn hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, đi theo anh.
"Tới rồi." Nhậm Sơ nói.
Lư Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn lên, thư viện?
Ở lúc Lư Vãn Vãn vẫn còn cảm thấy thắc mắc, Nhậm Sơ đã tìm cho cô mấy quyển sách tham khảo cùng với bài thi mẫu.
"Tuần sau em phải khảo thí đi?"
"Ừ."
"Em chưa từng đạt được hạng nhất đi?"
"Ách.." Lư Vãn Vãn có chút tâm tắc, tố chất tâm lý của cô kém, cộng thêm có độc, mấy năm nay đều là ngày thường thành tích tốt, khảo thí thành tích xuống dốc không phanh.
Nhậm Sơ ôn nhu mà vuốt đầu cô nói: "Muốn đạt được hạng nhất sao?"
Lư Vãn Vãn điên cuồng gật đầu: "Nằm mơ đều muốn!"
"Anh giúp em thi được hạng nhất được không?"
"Còn có loại thao tác này?"
Nhậm Sơ "Ừ" một tiếng: "Anh là ai?"
"Học tập tốt ác bá!"
Theo khóa học chung, căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm khảo thí của mình, Nhậm Sơ tổng kết những phần quan trọng, được gọi là phần thi vào; phần bài chuyên ngành, Nhậm Sơ tham khảo những bài thi qua những năm, tiến hành tạo lập đề.
Sinh thời lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác được một học bá sủng ái là cái gì. Cô đã dự kiến được kì thi khảo thí cuối kỳ cô có thể nằm thắng.
Từ thư viện di ra, bên ngoài đang có tuyết rơi.
Nhậm Sơ đi phía trước, Lư Vãn Vãn đi theo anh, anh sau khi đi xuống ba bậc thang liền xoay người vươn tay về phía cô.
"Em sẽ không té ngã." Cô nói.
"Sưởi tay cho em." Anh vừa nói vừa cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Lư Vãn Vãn cúi đầu nở nụ cười, đi theo phía sau anh hoan hô nhảy nhót. Tay anh thực ấm, trong lòng bàn tay như có một mặt trời nhỏ.
Bọn họ liền một đường như vậy nắm tay đi đến nhà ăn ăn cơm, Nhậm Sơ chọn bốn món ăn, bưng mâm đồ ăn ở nhà ăn tìm vị trí. Anh có chút hối hận đi đến nhà ăn vào thời điểm này, kín người hết chỗ. Bọn họ đi một vòng, phát hiện có mấy cái bàn đều chỉ ngồi hai, ba người.
"Nếu không, chúng ta đổi chỗ ăn?" Lư Vãn Vãn đề nghị.
"Không cần, chờ một chút."
Bởi vì Nhậm Sơ vẫn luôn đứng ở trên lối đi nhỏ, nguyên bản nữ sinh đang ngồi ở nơi này ăn cơm đột nhiên đứng lên, bưng mâm đồ ăn của mình đi đến bàn nam sinh bên cạnh hỏi: "Tôi có thể ngồi ở chỗ này sao?"
Nam sinh liếc mắt nhìn Nhậm Sơ một cái, lại nhìn nữ sinh, đồng ý.
Nhậm Sơ cười: "Cảm ơn."
Nữ sinh nhìn cũng không dám nhìn Nhậm Sơ liếc mắt một cái, vùi đầu nói: "Học trưởng đừng khách sáo."
"Em xem, có vị trí." Nhậm Sơ nói với Lư Vãn Vãn.
Quả nhiên là cái ác bá a! Lư Vãn Vãn nghiêm túc nói: "Anh về sau ở trong trường học, có thể dùng vẻ mặt ôn hòa một chút hay không? Đặc biệt là đối nữ sinh, không cần hung dữ như vậy. Anh chẳng lẽ không phát hiện mọi người đều sợ anh sao?"
"Anh phát hiện nhưng anh vì cái gì phải đối với bọn họ có vẻ mặt ôn hòa? Anh chỉ dùng vẻ mặt ôn hòa đối với một mình em không tốt sao?"
"Ngô.." Cô cảm thấy trong lòng rất ấm áp nhưng rốt cuộc là không có kinh nghiệm gì nên thẹn thùng đến không được, cúi đầu dùng sức lùa cơm, lấy việc này để che giấu sự hoảng loạn của chính.
Nhậm Sơ cười cười, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hơi cúi đầu nhìn Lư Vãn Vãn đang nỗ lực ăn cơm, đột nhiên lớn tiếng kêu tên cô.
"Hả?" Lư Vãn Vãn bị hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu. Trong nháy mắt ngẩng đầu cô đụng phải môi Nhậm Sơ. Cô giống như bị điện giật tránh ra, hoàn toàn không dự đoán được đối phương sẽ cách mình gần như vậy! Cô vừa rồi hình như đã hôn anh? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lư Vãn Vãn hận không thể đâm đầu chết ở trên góc bàn, như thế nào liền lỗ mãng như vậy đâu?
Nhậm Sơ cố nén cười, duỗi tay đem hạt cơm trên má cô lấy ra.
"Tập trung ăn cơm, nghĩ cái gì vậy?"
"Nga.." Lư Vãn Vãn chỉ lo cúi đầu, giống như một cái đồ ngốc, Nhậm Sơ loại tài xế già có kinh nghiệm này có thể khinh bỉ chính mình hay không? Cô có cần làm bộ bộ dáng cũng rất có kinh nghiệm hay không?
"Nhìn cay đôi mắt!"
Người nói lời này chính là Uông Úc Dương, anh cùng với Phạm Nghị bưng mâm đồ ăn từ trước mặt bọn họ đi qua, ngữ khí thập phần u oán. Đi được vài bước, hai người lại trở về ngồi xuống.
"Không phải cay đôi mắt sao?" Nhậm Sơ nói.
Uông Úc Dương bĩu môi nói: "Hết chỗ rồi!"
Phạm Nghị cũng nói: "Hai người có thể không tú ân ái được chứ? Không cần ngược cẩu!"
Uông Úc Dương mắt trợn trắng: "Chỉ có cậu là một cái cẩu độc thân có được không? Tớ đã có bạn gái."
"Nghe nói bạn gái cậu đã quay trở về tập huấn." Sau khi Nhậm Sơ ném xuống một câu này, Uông Úc Dương hoàn toàn uể oải không phấn chấn.
Ngày hôm qua xem xong tiệc tối Giáng Sinh, Văn Mạt liền đi trở về hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về, cô cùng Uông Úc Dương lại một lần nữa quay về trạng thái yêu xa, qua di động thể hiện nỗi nhớ với đối phương.
"Một lúc nữa tớ cùng đoàn giao lưu đi nước Đức, ba mẹ tớ cũng ở bên kia. Lúc đi các cậu không cần đưa tiễn tớ." Uông Úc Dương cười cười, móc ra một phong thư đẩy đến trước mặt Lư Vãn Vãn, "Vãn Vãn, lời anh muốn nói với em đều viết ở trong này, cảm ơn em."
Ánh mắt Nhậm Sơ dừng ở trên cái phong thư kia, nếu ánh mắt có nhiệt độ thì lúc này đã đem lá thư kia cấp đốt thành tro tàn.
"Ăn no, đi đây!"
Uông Úc Dương rời đi giống với khi anh tới, lặng yên không một tiếng động, lại làm người vĩnh viễn nhớ kỹ cái tươi cười kia. Rồi sau đó mấy ngày, Lư Vãn Vãn không còn gặp được Uông Úc Dương, đúng như theo lời anh nói, anh không thích ly biệt vì vậy liền không cần tạm biệt.
Nhậm Sơ lại đem ánh mắt hướng về phía siêu cấp bóng đèn, Phạm Nghị nhanh chóng ăn một miếng cơm nói: "Thật sự không còn chỗ khác, cậu nhịn một chút!"
"Uông Úc Dương viết cái gì?" Nhậm Sơ mặt ngoài vẻ mặt không gợn sóng, trên thực tế nội tâm đã quay cuồng một mảnh, nếu tiểu tử kia dám viết cái gì không nên viết, anh nhất định sẽ làm tiểu tử kia bay không được đến nước Đức.
Ngoài phong thư không được niêm phong, bên trong chỉ có một tờ giấy, mặt trên có một chuỗi các số, một chuỗi chữ cái, phía dưới viết một câu: Đây là 《 Anipop 》 ID cùng mật mã của anh, Vãn Vãn nhớ giúp anh vượt ải.
Lư Vãn Vãn: "..."
Từ nhà ăn đi ra ngoài, Nhậm Sơ vẫn luôn nắm tay Lư Vãn Vãn, dọc đường đi luôn bị người vây xem. Lư Vãn Vãn còn có chút không thích ứng, Nhậm Sơ nhưng thật ra không có phản ứng gì. Cô nghe được rất nhiều tiếng khe khẽ nói nhỏ, đại bộ phận đều là nói --
"Trời ạ, thế nhưng dắt tay, lúc trước vẫn luôn làm sáng tỏ là đang diễn trò sao?"
"Nhìn thế nào cũng không xứng đôi nha!"
"Đúng vậy, không nhìn ra là đang hẹn hò."
"Quan Ái năm hai mới là người đẹp nhất, Lư Vãn Vãn này, chậc chậc, đổi đi."
"Lúc trước Quan Ái cùng Nhậm Sơ chính là một đôi, cái sinh viên năm nhất này hoành đao đoạt ái, thực đê tiện!"
"..."
Lư Vãn Vãn nháy mắt dừng bước, nhìn về phía Nhậm Sơ, hỏi: "Quan Ái là ai?"
Nhậm Sơ bày ra một khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.
Lư Vãn Vãn chậc chậc hai tiếng: "Xem ra là hoa đào nát của anh, quả nhiên là danh tiếng không tốt nha! Cảm giác lời đồn đãi nổi lên bốn phía em thực không thích!"
"Vậy em có biện pháp giải quyết sao?"
"Đương nhiên là có!" Lư Vãn Vãn chớp chớp mắt. "Nhậm Sơ!" Cô đột nhiên lớn tiếng kêu tên của anh.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
Lư Vãn Vãn lớn tiếng nói: "Anh thích em sao?"
Nhậm Sơ khóe miệng trần đầy ý cười, gật gật đầu, cũng lớn tiếng nói: "Anh thích em."
Lư Vãn Vãn bước dài một bước tiến lên, ôm lấy cổ Nhậm Sơ, sau đó nhanh chóng hôn một cái ở trên môi anh. Động tác liền mạch lưu loát, làm quần chúng vây xem hoàn toàn ngốc lăng.
Lư Vãn Vãn nhìn một vòng phản ứng của mọi người, vừa lòng gật gật đầu nói: "Được rồi, đi thôi!"
Thẳng đến khi ra cổng trường, Lư Vãn Vãn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi cô thật ra làm bộ làm tịch, hiện tại trong lòng thấp thỏm đến muốn chết. Nhậm Sơ lại vẫn một khuôn mặt rất bình tĩnh, điều này làm cho Lư Vãn Vãn càng thêm khẩn trương. Quả nhiên Nhậm Sơ của mình người ác không nói nhiều a! Cô cũng không thể quá yếu.
Giờ khắc này, cô cực kì muốn lên mạng tra cứu, như thế nào mới có thể làm bộ không phải là điệu bộ lần đầu tiên yêu đương hẹn hò?
"Vừa rồi em làm rất lành nghề." Nhậm Sơ hồi tưởng lại một chút, đưa ra lời bình luận.
Lư Vãn Vãn vung bàn tay lên: "Này tính cái gì! Em lại không phải tay mới."
"Ừ, buổi chiều không có tiết học, em muốn đi chỗ nào?"
"Xem phim đi!"
"Được, vậy chúng ta chờ xe buýt đi."
"Hả?" Lư Vãn Vãn có chút buồn bực, Nhậm Sơ thật khác thường a!
Hai người ở trong gió lạnh đợi tới mười phút, run bần bật, Nhậm Sơ không ngừng làm ấm tay cho Lư Vãn Vãn, cuối cùng thật sự nhịn không nổi, trở về lấy xe. Mở hệ thống sưởi lên, hai người mới cảm thấy hoàn toàn sống lại.
Thừa dịp Nhậm Sơ lái xe, Lư Vãn Vãn nhanh chóng lên mạng tìm hiểu một chút, tìm được rồi một bài viết -- "100 sự kiện mà cặp đôi nên làm".
Dắt tay, ăn cơm, hôn môi.. Ừm, bọn họ đều đã làm, kế tiếp là cùng nhau xem một bộ phim tình yêu văn nghệ duy mĩ.
Người trong rạp chiếu phim không nhiều, Lư Vãn Vãn bọn họ xem ở trong cái khán phòng này, thẳng đến khi mở màn, đều còn chỉ có bọn họ hai người.
Bộ phim này là do Lư Vãn Vãn chọn, cô có chút thấp thỏm: "Không phải là một bộ phim dở chứ, như thế nào trừ bỏ chúng ta cũng không có ai?"
Nhậm Sơ: "Đánh giá rất cao."
Lư Vãn Vãn phun tào: "Không phải là đã đặt bao hết đi? Quá thổ hào!"
Nhậm Sơ: "..."
Loại hành vi đặt bao hết thật sự rất thổ hào sao?
Chiếu được một phần ba bộ phim, Lư Vãn Vãn trộm ngáp một cái, duỗi người, Nhậm Sơ bên cạnh chậm rì rì mà mở to mắt hỏi: "Kết thúc sao?"
"Anh không phải là đã ngủ chứ?"
"Em thì sao?"
"Em nếu không cùng anh nói chuyện, phỏng chừng cũng đã ngủ rồi."
Hai người nhìn nhau cười, quả nhiên học sinh ban khoa học tự nhiên không thích hợp xem loại phim tình yêu văn nghệ này. Phim điện ảnh logic sai lầm quá nhiều, bên trong có một ít tình tiết từ góc độ vật lý học giải thích không rõ ràng lắm. Bọn họ hoàn toàn thất vọng, cũng may chỉ có bọn họ đang xem, nói chuyện phiếm cũng không có ảnh hưởng gì.
"Tiếng Anh của em thành tích trung bình, anh xem qua bài thi của em, phần nghe kéo chân sau." Nhậm Sơ đột nhiên nói.
"Ngô.." Điểm này Lư Vãn Vãn thừa nhận, phần viết và đọc cô còn có thể làm được nhưng vừa đến phần nghe cả người liền choáng váng. Đối với Nhậm Sơ làm sao thấy được bài thi của mình, cô cũng không có gì kinh ngạc, rốt cuộc Nhậm Sơ ở đại học Z chính là tồn tại giống như nhân vật truyền kỳ.
"Từ giờ trở đi, anh sẽ phiên dịch đồng thời chính em nghe tiếng Trung để biết nghĩa." Nhậm Sơ nói xong liền bắt đầu ở bên tai cô dịch từ tiếng Trung sang tiếng Anh.
Nhậm Sơ tốc độ nói không nhanh, thanh âm dễ nghe, Lư Vãn Vãn lần đầu tiên cảm thấy phần nghe cũng không có khó khăn như vậy. Dần dần mà, cô thế nhưng có thể tự động bỏ qua đối thoại tiếng Trung, chỉ nghe tiếng Anh mà Nhậm Sơ phiên dịch, sau đó chính mình lại phiên dịch thành tiếng Trung.
Xem xong một bộ phim điện ảnh, cô cảm giác khả năng nghe cảu mình được đề cao không ít.
"Chờ anh một chút." Nhậm Sơ nói xong đi ra ngoài một chuyến, anh tìm được giám đốc của rạp chiếu phim, bao cái phòng chiếu phim này một buổi trưa, đặt chiếu mấy bộ phim điện ảnh tiếng Anh.
"Lúc này tới em phiên dịch thành tiếng Trung, có sai thì anh sẽ sửa đúng cho em." Khi bộ phim bắt đầu, Nhậm Sơ nói.
Hai người mang lên mắt kính 3D, tự động bỏ qua phụ đề tiếng Trung phía dưới, sau đó bắt đầu đồng thanh phiên dịch.
"Kẻ báo thù liên minh.." Lư Vãn Vãn bắt đầu nhanh chóng mà phiên dịch, mới đầu có điểm lắp bắp, rất nhiều từ cũng không đúng, Nhậm Sơ kiên nhẫn mà chỉ ra, hơn nữa ở thời điểm siêu cấp anh hùng đánh nhau, nhanh chóng giảng giải cho cô. Lư Vãn Vãn cẩn thận nghe, lại mở miệng lần nữa liền tự tin lên rất nhiều, thanh âm cũng lớn không ít.
Một bộ phim điện ảnh tiếng Anh được luyện tập xuống như vậy, Lư Vãn Vãn cảm thấy chính mình có thể vào tổ phụ đề làm phiên dịch. Nhậm Sơ không hổ là học bá trứ danh, phương pháp học tập của anh làm không ít công to.
Luyện tập ước chừng hai bộ điện ảnh, hai người một chút cũng không cảm thấy mệt, ngược lại càng so với phía trước lúc vừa mới bắt đầu xem phim có tinh thần hơn nhiều. Thời điểm bọn họ từ rạp chiếu phim ra ngoài tâm trạng rất sảng khoái.
Mà khi bọn họ đi rồi, người phục vụ tiến vào quét tước vệ sinh sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời nói một câu: "Hai người này có bệnh tâm thần a! Có người xem phim điện ảnh như vậy sao?"
Trở lại trên xe, Nhậm Sơ cũng không có lập tức lái xe.
Lư Vãn Vãn hỏi: "Kế tiếp đi nơi nào?"
"Nơi mà tình lữ đều sẽ đi địa phương."
"Công viên trò chơi?" Lư Vãn Vãn thử hỏi, cô nhớ rõ bài viết có viết như vậy.
Nhậm Sơ đầu tiên là sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ đã đoán sai? Lư Vãn Vãn có chút hoài nghi chính mình nhưng là vì mặt mũi, cô vẫn là kiên định mà nói: "Sao vậy, anh không biết sao?"
"Anh đương nhiên biết là đi công viên trò chơi, chỉ là có chút kinh ngạc em thế nhưng đoán được."
Lư Vãn Vãn cười khan vài tiếng nói: "Rốt cuộc thì em cũng không phải lần đầu tiên yêu đương, không phải lần đầu tiên hẹn hò cũng rất có kinh nghiệm!"
"Ừ, anh cũng có kinh nghiệm."
Sau khi hai người tới công viên trò chơi mới phát hiện công viên trò chơi rất ít người, rất nhiều hạng mục đều bởi vì thời tiết quá rét lạnh nên không mở, những trò có thể chơi thì ít ỏi không có mấy.
Bọn họ trầm mặc đại khái năm phút, sau đó đồng thời mở miệng: "Đây không phải là lần đầu tiên anh/em hẹn hò đi?"
Sau đó hai người lại đồng thời gật đầu.
Cho nên, cả ngày hôm nay hai người đều đang làm bộ có kinh nghiệm? Khó trách cô lại cảm thấy hành trình được an bài quen thuộc như vậy, hai người bọn họ rất có thể là đã xem cùng một bài viết.
Lư Vãn Vãn nhấp môi nở nụ cười, tâm tình của cô vô cùng tốt, cô như thế nào cũng không có nghĩ đến Nhậm Sơ danh tiếng kém như vậy thế nhưng cũng là lần đầu tiên cùng nữ sinh hẹn hò. Anh thoạt nhìn có kinh nghiệm như vậy cũng sẽ luống cuống tay chân mà tra cứu cách tán tỉnh. Lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ đều trao cho đối phương, tốt đẹp như thế.
"Tới cũng tới rồi, tạo cái kỷ niệm đi." Lư Vãn Vãn đề nghị.
Bọn họ nắm tay dạo quanh công viên trò chơi của khu phố một vòng, cuối cùng lựa chọn một quán làm điêu khắc. Mỗi người một cây gỗ, dưới sự dạy dỗ của sư thầy, tiến hành chạm khắc gỗ.
Lư Vãn Vãn rốt cuộc cũng người đã học qua trang trí điểm tâm, loại hình thủ công này đối với cô mà nói đều không phải là việc khó, chỉ cần càng thêm nghiêm túc liền tốt. Đối với Nhậm Sơ thích vận động mà nói liền khó khăn hơn rất nhiều, hai người cả người đều nhập tâm vào, trong lúc làm chưa từng có nhiều cuộc nói chuyện, thời gian phảng phất yên lặng, hoàng hôn bao phủ xuống, hình ảnh duy mĩ lại hài hòa.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ mới từng người hoàn thành tác phẩm, tách biệt cất vào hộp gấm đưa cho đối phương. Bọn họ ăn ý mà không có lập tức mở ra tới xem, mà thật cẩn thận cất đi.
"Có đói bụng không?" Nhậm Sơ hỏi.
Lư Vãn Vãn gật đầu.
"Đi ' Minh Thiên '."
Đã một thời gian không có đi "Minh Thiên" trong tiệm cơm tại gia này lão bản lại tăng thêm không ít đồ cổ bài trí mới. Nhậm Sơ thuê phòng lớn nhất, là căn phòng mà bọn họ ngẫu nhiên gặp kia. Bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Lư Vãn Vãn nhìn mặt kính kia đột nhiên nói: "Nhậm Sơ, anh có thể ở bên kia gương cười với em một chút? Tựa như em lúc trước cười với anh ý."
Nhậm Sơ đẩy cửa đi ra ngoài, ở bên kia mặt kính anh chỉ có thể nhìn thấy chính mình trong gương. Lư Vãn Vãn ở phía gương bên này nhìn chăm chú vào anh. Ở nơi anh không nhìn thấy, Lư Vãn Vãn dùng ngón tay vẽ ra một hình trái tim. Trùng hợp ở giữa trái tim là gương mặt tươi cười của Nhậm Sơ.
Khóe miệng anh giơ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt hơi hơi cong, hướng về phía gương chớp mắt, giống như lúc trước Lư Vãn Vãn đã chớp mắt như vậy. Trong nháy mắt này, hình ảnh dừng lại, năm tháng tĩnh hảo.
Cửa kính mở ra, Nhậm Sơ ôm cô.
"Vãn Vãn.." Liền ở thời điểm anh chuẩn bị tỏ tình một cách chân thành, anh lại phát hiện Lư Vãn Vãn trong lòng ngực đang cầm di động, trên màn hình là diễn đàn trường học.
"Em đang làm gì?" Nhậm Sơ hỏi.
Lư Vãn Vãn nghiêng mặt dán ở trên ngực anh, cả người tựa như không xương cốt treo ở trên người anh, ngón tay nhanh chóng đánh chữ, hơn nữa còn có thêm một tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp là cô vừa mới chụp, từ góc độ mặt bên vừa vặn có thể nhìn thấy Nhậm Sơ đối với Lư Vãn Vãn vứt mị nhãn, Lư Vãn Vãn vẻ mặt chính khí, viết tiêu đề là: Nam thần học bá Nhậm Sơ đối với Lư Vãn Vãn cười tươi như hoa, Lư Vãn Vãn tuy rằng mặt ngoài lạnh băng, nhưng mà khóe miệng lại hơi giơ lên
Nhậm Sơ: "..."
Lư Vãn Vãn hắc hắc cười ngây ngô, sau đó hiên ngang nhấn nút đăng bài, trả lời bài viết đầy tai tiếng của bọn họ.
Lúc trước chính là bởi vì cô đối với gương cười một chút, bị người chụp được rồi phát lên diễn đàn mới dẫn phát đến tai tiếng liên tiếp xảy ra. Hiện giờ, phong thuỷ thay luân chuyển.
Không đến vài phút, liền có người trả lời lại, một số quần chúng ăn dưa còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy Lư Vãn Vãn đang đăng ảnh giả. Lư Vãn Vãn cảm thấy không công bằng, lúc trước ảnh chụp của cô ra tới, như thế nào liền không ai giữ gìn cô nói là ảnh giả đâu?
"Sao vậy?" Nhậm Sơ nhéo mặt Lư Vãn Vãn, "Biến thành bánh bao?"
"Fan của anh thật nhiều a!" Lư Vãn Vãn bĩu môi.
Nhậm Sơ cười cười, dùng tài khoản của mình đăng nhập vào diễn đàn trường học, tìm được bình luận vừa rồi của Lư Vãn Vãn, lại trả lời một câu nói: Từ đầu đến cuối, đều là tôi theo đuổi Lư Vãn Vãn.
Theo sau đó diễn đàn, trường học liền nổ tung chảo, tim thiếu nữ nát đầy đất.
Nhậm Sơ suy nghĩ một chút nói: "Trường học giống như còn có cái bình chọn nam thần, em nhớ rõ dùng tài khoản bỏ phiếu cho anh. Anh lúc trước đã bỏ phiếu cho em."
Cô như thế nào đã quên, lần bỏ phiếu đó đã biến tai tiếng của hai người họ thành sự thật. Lư Vãn Vãn đã từng rất ảo não về cái này lá phiếu này nhưng hiện tại nhìn lại, cô hẳn là nên cảm kích cái cuộc thi này.
Cô lại vào lại diễn đàn một lần nữa, phát hiện đã bị tê liệt, học trưởng khoa máy tính đang sửa gấp. Sau khi sửa lại xong, quản lý viên Đường Lạc treo một cái thông báo: Cấm đăng những bài viết không liên quan.
Cái tên Đường Lạc này cô có chút ấn tượng, là cái nam sinh dùng bóng tuyết ném mình, làm hại cô bị nhị sư huynh Mạnh Tây Bạch cười nhạo một trận, còn nhắc nhở cô phải cẩn thận. Khi đó có nói đến một cái tên, hình như gọi là Quan Ái?
"Quan Ái, cùng anh rất thân sao?"
"Không có ấn tượng."
Màn đêm thâm trầm, Nhậm Sơ đưa Lư Vãn Vãn đến dưới lầu kí túc xá nữ, ở trên di động của cô đặt ba cái nhắc nhở, phân biệt là: Nhắc nhở rời giường, nhắc nhở ăn cơm, nhắc nhở nhớ anh..
"Tuần sau anh phải thi đấu, ngày mai bắt đầu phải tập huấn, khả năng khoonng thể bên em được."
"Em sẽ cố gắng ôn tập, thi được cái thành tích tốt. Ngày thi đấu, em sẽ đi cổ vũ cho anh!"
"Em đừng tới."
"Vì cái gì?"
"Thấy em có khả năng anh sẽ không dời được mắt, liền nhìn không được bóng."
Lư Vãn Vãn đỏ mặt, ho khan một tiếng nói: "Vậy anh cầm giải quán quân, em sẽ làm tiệc chúc mừng cho anh!"
"Được, em tập trung mà khảo thí, đừng khẩn trương. Bài thi so với anh dễ đối phó hơn nhiều, em có thể qua rất nhẹ nhàng." Nhậm Sơ sờ sờ đầu Lư Vãn Vãn.
Cô dùng sức mà "Vâng" một tiếng rồi lại hỏi: "Anh thi đấu thì có phải hay không không có thời gian ôn tập? Anh cũng cần phải khảo thí mà."
"Anh không cần ôn tập, dù sao cũng là đệ nhất danh, khi thi sẽ không kém quá nhiều."
Lư Vãn Vãn: "..."
Có chút ghen ghét là như thế nào?
Trở lại phòng, Lưu Tâm Di cùng Tiêu Tiêu đều rất kinh ngạc: "Tiểu ngoan ngoãn, dê đã vào miệng cọp thế nhưng còn có thể thoát hiểm trở về!"
Lư Vãn Vãn hướng các cô làm cái mặt quỷ.
"Cùng Nhậm Sơ hẹn hò cảm giác thế nào nha?" Tiêu Tiêu hỏi.
Lư Vãn Vãn cẩn thận hồi tưởng lại một chút, cho ra một cái đánh giá phi thường đúng trọng tâm: "Cùng quân ước hẹn, thắng đọc mười năm thư!"
"Thần kỳ như vậy?" Lưu Tâm Di kinh hô.
Lư Vãn Vãn "Ừ" một tiếng: "Bài thi cuối kỳ từ 30 đến 50 điểm không thành vấn đề." Nói xong, cô gấp không chờ nổi mà mở ra cái hộp Nhậm Sơ đưa cho chính mình, bên trong là một hình trái tim bằng gỗ, mặt trên có khắc tên của bọn họ, nét chữ mạnh mẽ hữu lực vừa thấy liền biết là từ tay của Nhậm Sơ.
Nhậm Sơ cũng đã thử chạm khắc gỗ, nề hà khó khăn quá lớn cho nên cuối cùng chế tác ra một tấm mộc bài cho cô.
Lưu Tâm Di liếc mắt một cái liền thấy Lư Vãn Vãn cười giống như cái ngốc tử, nói: "Cái củ cải trên tay cậu.."
Tiêu Tiêu phản bác cô: "Cậu đúng là không có ánh mặt, đây rõ ràng là một quả dưa hấu."
Lư Vãn Vãn hồ nghi mà nhìn các cô nói: "Các cậu chẳng lẽ nhìn không ra đây là một hình trái tim sao?"
Lưu Tâm Di: "..."
Tiêu Tiêu: "..."
Cố Kiều ở ngay lúc này trở về, Lư Vãn Vãn nhanh chóng đưa cho cô xem: "Cố Kiều, Cố Kiều, cậu xem đây có phải là hình trái tim hay không."
Cố Kiều gật đầu một cái, người cũng không dừng lại, cũng không có xem, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh. Biểu tình của cô có chút ngưng trọng, đôi mắt đỏ bừng, hình như là đã khóc.
"Cố Kiều có tâm sự?" Tiêu Tiêu hỏi.
Lư Vãn Vãn thu hồi tín vật của cô cùng Nhậm Sơ: "Các cậu ngủ trước đi, tớ đợi cô ấy."
Qua hơn một giờ, Cố Kiều ra tới, lên giường trực tiếp ngủ, Lư Vãn Vãn nằm ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng mà ôm cô. Cô hiểu biết Cố Kiều, đây là một cô gái vô cùng kiên cường, chỉ nguyện ý cùng người khác chia sẻ vui sướng, bi thương chỉ muốn giữ cho riêng mình, chưa bao giờ cùng người khác kể ra.
"Cố Kiều, tớ ở đây." Cô nhẹ giọng nói.
Cố Kiều không có đáp lại, chính là Lư Vãn Vãn biết cô ấy nghe thấy được.
Chung cư cao cấp của nam sinh, Nhậm Sơ trên bàn đặt một cái khắc gỗ, anh nhìn đến xuất thần, bên môi trước sau như một mang theo ý cười, trong ánh mắt cũng đều là ái mộ.
Phạm Nghị tắm rửa xong ra tới, thấy một phen cảnh tượng như vậy, trực tiếp hoảng sợ.
"Cậu trúng tà sao?" Phạm Nghị nói.
Nhậm Sơ không để ý đến anh. Phạm Nghị đi đến trước mặt Nhậm Sơ, nhìn theo ánh mắt Nhậm Sơ cái khắc gỗ trên bàn kia, thiếu chút nữa liền thét chói tai, anh vỗ vỗ ngực nói: "Hơn nửa đêm, cậu cười với cái đầu gỗ bộ xương khô đến vui vẻ như vậy làm gì? Cậu là biến thái à?"
Nhậm Sơ cười lắc lắc đầu: "Lư Vãn Vãn tặng tớ. Hệ lâm sàng hệ chính là không giống nhau, cậu xem hộp sọ này điêu khắc đến rất chân thật, rất nhiều chi tiết.."
Phạm Nghị nhanh chóng né tránh, hai cái người bệnh tâm thần này! Anh cảm giác được, chính mình lúc trước dùng tài khoản cảu Nhậm Sơ bỏ phiếu cho Lư Vãn Vãn là sai lầm!
Đang ở trong khẩn trương ôn tập cùng huấn luyện, Lư Vãn Vãn kết thúc khảo thí, Nhậm Sơ cũng kết thúc thi đấu.
Liền giống như Nhậm Sơ nói, khảo thí thật sự không có gì để khẩn trương, bài thi cũng không có nhiều bài khó, hội chứng khảo thí của cô nhiều năm qua tựa hồ sau khi gặp được Nhậm Sơ liền khỏi hẳn, cô dự cảm đến chính mình lần này hẳn là sẽ thi ra một cái thành tích không tồi.
Nhậm Sơ cũng không có gì bất ngờ xảy ra mà lấy được giải quán quân thi đấu bóng bàn cấp tỉnh, bởi vì đối thủ thực lực mạnh nhất đã bị anh ở vòng đấu loại đào thải.
Vào lúc ban đêm, Nhậm Sơ cùng Lư Vãn Vãn quyết định đi trước "Minh Thiên" ăn cơm, sau đó lại đi "Ái Nhạc" hát karaoke, mời toàn bộ đội viên đội bóng bàn cùng bạn thân của Lư Vãn Vãn.
Thời điểm ăn cơm, Nhậm Sơ chính thức công bố, đây là lần đầu tiên sau khi anh vào đại học công khai bạn gái, trên thực tế cũng cũng là bạn gái đầu tiên cảu anh, mặc dù ai cũng không tin anh.
Lư Vãn Vãn càng không cần phải nói, lúc trước những người từng yêu thầm cuối cùng đều thành nam khuê mật của chính mình.
Đối với cái bữa tiệc này, mọi người cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc, bởi vì trong mắt mọi người, hai người này đã sớm là một đôi rồi.
Ăn cơm xong, đoàn người đi "Ái Nhạc" hát karaoke, vẫn cứ lựa chọn phòng thuê lớn nhất.
Ngay khi cửa phòng thuê mở ra trong nháy mắt, đã có hai cái thân ảnh vọt tới trước sân khấu, một người là Lư Vãn Vãn, một người khác là Tống Vinh Vinh.
Trước khi hát, mọi người đều có cảm giác không ổn; ngay khi Tống Vinh Vinh mở miệng hát một câu lúc sau, mọi người đều mặt xám như tro tàn; ngay khi Lư Vãn Vãn mở miệng lúc sau, mọi người đều sống không bằng chết.
Tiêu Tiêu cùng Lưu Tâm Di càng là toàn bộ quá trình đều bưng kín ngực, Lư Vãn Vãn cùng Tống Vinh Vinh sau khi hợp xướng một bài, phát hiện sắc mặt bạn cùng phòng không quá tốt.
"Hai người các cậu làm sao vậy?" Lư Vãn Vãn hỏi.
"Đau lỗ tai." Tiêu Tiêu trả lời.
"Vậy sao phải che ngực?"
"Sợ chết."
Lư Vãn Vãn hừ một tiếng, tiếp tục đi chọn bài hát. Cô cùng Tống Vinh Vinh hát đến thập phần vui vẻ, các cô chọn bài hát phong cách bất đồng nhưng là hát ra tới lại đều giống nhau, không có âm điệu, tê tâm liệt phế.
Sau năm bài hát ma âm xỏ lỗ tai, Phạm Nghị ngồi xuống bên cạnh Nhậm Sơ nói: "Cậu hát một bài được không?"
Lúc này Nhậm Sơ đang hết sức chăm chú mà nghe Lư Vãn Vãn ca hát, thỉnh thoảng còn đong đưa lắc tay tambourine một chút, giúp vào đúng Lư Vãn Vãn tiết tấu, cứ việc Lư Vãn Vãn từ trước nay không bao giờ đuổi kịp tiết tấu.
Nhậm Sơ mặt mày mỉm cười, đôi mắt một khắc cũng không có từ trên người Lư Vãn Vãn dời đi, hỏi Phạm Nghị: "Vì sao?"
"Cậu trước đừng nhìn Lư Vãn Vãn, cậu nhìn chúng tớ xem, cứu cứu chúng tớ được không? Không chịu nổi nữa!"
"Vãn Vãn ca hát rất êm tai."
Anh thế nhưng nói Lư Vãn Vãn ca hát dễ nghe? Phạm Nghị cảm thấy thế giới này bắt đầu huyền huyễn. Phạm Nghị ở trong lòng tính toán, nên cưỡng bức vẫn là dụ dỗ Nhậm Sơ một chút mới có thể kết thúc nỗi thống khổ này.
"Nhậm Sơ! Muốn hát sao?" Lư Vãn Vãn đột nhiên quay đầu nói một câu.
Phạm Nghị hừ một tiếng nói: "Cậu ấy không hát!"
"Được, em muốn hát bài gì anh hát với em." Nhậm Sơ phe phẩy cái đuôi đi qua làm Phạm Nghị nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, quả nhiên cẩu độc thân vạn năm sau khi có bạn gái đúng là không còn nhân tính.
Nghe được Nhậm Sơ muốn ca hát, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cùng hát đi." Nhậm Sơ nói, "Em thích bài gì, anh chắc là sẽ đều hát được."
"《 Tokyo không quá nóng 》, em muốn hát bài này."
Bọn họ rất ăn ý mà phân ra, mỗi người một câu, một câu thiên đường, một câu địa ngục.
Kí ức về em hiện lên trong đầu anh rồi lại biết mất
Mùa hè năm ngoái là lần cuối cùng đôi mình nói chuyện với nhau
Chỉ một ngọn đèn đường thắp lên giữa đêm tối
Chỉ còn khói thuốc trong tay lặng lẽ trôi đi
Dòng người tấp tập, chỉ biết lang thang trong cuộc sống
Bài hát vang lên mang theo thương nhớ, đớn đau chẳng thốt thành lời
Lặng lẽ nhìn những đôi tình nhân tay trong tay thật ấm áp
Chính em cũng đang tay trong tay nhưng là tay trái nắm lấy tay phải
Dinh dinh dang dang QQ vang lên, có thể là ai chứ?
Là em sao? Em ấy gọi có chuyện gì ư?
Giả vờ rằng đang nghiêm túc giúp anh giải quyết vấn đề
Chẳng trò chuyện được nhiều. Em ấy đi ăn cơm rồi
Rõ ràng biết rất yêu nhưng vẫn cố giữ khoảng cách
Sợ bị thương tổn liền ngụy trang ra cao lãnh biểu tình
Sợ bị tổn thương mà giả vờ biểu hiện lạnh lùng
Hy vọng rằng có một ngày nào đó em ấy sẽ tiếp cận ai đó
* * *
Nhậm Sơ tiếng ca giống như có ma lực, anh sau khi hát cùng Lư Vãn Vãn một đoạn, tiếng ca của cô giống như đã có tiết tấu cùng âm điệu. Lư Vãn Vãn chính mình cũng chưa phát hiện biến hóa này nhưng người xem ở đây tất cả đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, bọn họ hy vọng, Nhậm Sơ có thể chỉ bảo Lư Vãn Vãn nhiều hơn, như vậy mọi người đều có thể bớt chịu khổ đi.
Sau khi một bài hát kết thúc, đạt được điểm không thấp, Lư Vãn Vãn càng thêm cao hứng.
Tống Vinh Vinh tiếp nhận microphone, lắc lắc đầu nói: "Vừa rồi hát bài hát kia, không có phong cách của cậu."
Lư Vãn Vãn nhưng thật ra không để ý, cô từ trên đài xuống dưới, ngồi xuống trên sô pha. Cố Kiều một mình cầm di động, đang đánh chữ, ánh sáng màn hình chiếu rọi mặt cô, thế nhưng đã lệ rơi đầy mặt.
Lư Vãn Vãn tức khắc hoảng sợ, rút tờ giấy khăn đưa cho cô.
"Cố Kiều, cậu làm sao vậy?"
Cố Kiều lắc lắc đầu, cô không nghĩ tới sẽ bị người nhìn thấy, nhanh chóng lau nước mắt một phen, sau đó cười nói: "Ca từ quá cảm động, tớ đi rửa mặt."
Lưu Tâm Di cùng Tiêu Tiêu lúc này quay đầu sang, nhìn thấy một màn này cũng sửng sốt một chút: "Không phải đâu, Vãn Vãn, cậu hát mà đem Cố Kiều đều khóc, quá khó nghe!"
"Mới không có, rất dễ nghe." Cố Kiều nói xong chật vật mà từ phòng thuê đi ra ngoài.
"Tớ đi xem một chút." Lư Vãn Vãn nói xong cũng đứng dậy đi rồi, đi theo phía sau Cố Kiều. Cố Kiều ra khỏi cửa KTV, không có đi toilet mà là ngồi xổm một góc ánh đèn chiếu không đến, sau đó nhỏ giọng mà khóc nức nở. Cô đang cảm thấy rất áp lực, sợ hãi bị người khác phát hiện bí mật, phảng phất cái bí mật kia là hồng thủy mãnh thú giống nhau, làm cô cảm thấy sợ hãi, làm cô run rẩy.
Sau khi khóc một hồi lâu, Cố Kiều đứng lên, lại một lần nữa từ trong bóng tối đi ra, cô hướng Lư Vãn Vãn cười một chút, phảng phất lại là một Cố Kiều nguyên khí tràn đầy kia.
"Đừng hỏi gì cả, tớ không biết nên nói như thế nào."
"Lúc nào chịu không được hãy nhớ còn có tớ."
"Cảm ơn cậu, Vãn Vãn, cậu vĩnh viễn đều bạn tốt nhất của tớ."
Lư Vãn Vãn ôm Cố Kiều, cô không hề phát hiện Cố Kiều đã gầy như vậy. Cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra với Cố Kiều, có thể làm một người kiên cường như cô bất lực như vậy.
Nhậm Sơ gọi mấy chiếc xe, đưa các bạn học an toàn về trường học. Anh đã uống rượu nên vẫn như cũ là Lư Vãn Vãn lái xe.
Hôm nay cổng trường đóng rất sớm, đại khái là bởi vì thi xong nên rất nhiều học sinh đều nghỉ về nhà, trong trường học không người mấy. Xe của Nhậm Sơ không đi vào được, bảo vệ canh cửa cũng không ở đây. Bọn họ đành phải xuống xe đi bộ, đèn đường chiếu xuống hai hình bóng quấn quít bên nhau, lung lay, lờ mờ.
"Ngày nào đó em về nhà anh lái xe đưa em về."
"Ngàn vạn không cần!"
"Vì cái gì?"
"Anh quá rêu rao, ba mẹ em không thích quá rêu rao."
Nhậm Sơ cười cười, duỗi tay đem cô ôm ở trong ngực, hơi hơi cong thân hình, đem cằm gác ở trên vai cô, cả người hận không thể khảm nhập thân thể của cô.
"Vậy anh sẽ cùng em ngồi xe buýt."
"Đưa bạn gái về nhà được coi là việc tình lữ sẽ làm sao?"
"Coi như đi."
Lư Vãn Vãn nhìn lướt qua, bỗng nhiên thấy bên cạnh đỗ một chiếc xe đạp.
"Cách phòng ngủ còn rất xa đó, anh có mệt hay không?"
"Hả?"
"Làm chút chuyện tình lữ sẽ làm." Lư Vãn Vãn chớp đôi mắt, sau đó chạy về phía chiếc xe đạp kia, nhấc chân liền ngồi lên.
"Làm gì vậy?" Nhậm Sơ hỏi.
"Chạy xe đạp nha! Anh không xem qua phim thần tượng sao?" Lư Vãn Vãn vỗ vỗ ghế sau, "Đi lên, em chở anh!"
Nhậm Sơ: "..."
"Thất thần làm gì, anh cũng sẽ không lái xe."
Nhậm Sơ cắn chặt răng, ngồi ở trên ghế sau xe đạp của Lư Vãn Vãn.
Lư Vãn Vãn đạp vài cái, xe đạp không nhúc nhích. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: "Anh có thể đem chân nhấc lên không?"
Nhậm Sơ cực kỳ không tình nguyện mà nâng chân lên, nề hà chân anh quá dài, nhấc chân bình thường căn bản là không có hiệu quả, anh đành phải nhấc chân cao lên.
"Em xác định lái xe trở về là một ý kiến tốt?"
"Đi bộ trở về rất mệt a!" Lư Vãn Vãn thập phần tự tin nói "Anh không đi xe đạp bao giờ nên anh không biết, cái này là nguyên lý cơ học, rất tiết kiệm sức lực."
Nói xong cô liền bắt đầu liều mạng mà đạp chân bàn đạp, dần dần mà mồ hôi đầy đầu, cô cảm giác trên ghế sau chở không phải Nhậm Sơ mà là Tôn Ngộ Không cõng thêm ngọn núi. Sao lại nặng như vậy? Hiện tại hối hận còn kịp sao? Lư Vãn Vãn có chút muốn khóc, tự mình bày ra, khóc lóc cũng phải đạp cho đến cùng.
Nhậm Sơ càng là khổ không nói nổi, trong đời anh lần đầu tiên hận mình chân quá dài.
Ngày hôm sau, hai người thập phần ăn ý rời không được giường, một người là do nhấc chân mệt, một người là đạp xe mệt.
Nhưng đều gửi cho đối phương một tin WeChat nói: Thân ái, hôm nay có chuyện muốn xử lý, hôm nay không mặt.
Đối phương đều vui vẻ đồng ý.
Giống như Uông Úc Dương, Lưu Tâm Di cũng lựa chọn không cần từ biệt, phảng phất chỉ cần không trực tiếp đưa tiễn, các cô tựa như không có tách ra.
Thẳng đến chiều hôm đó, giường của Lưu Tâm Di trống không, nghe nói có bạn cùng phòng mới dọn tiến vào, các cô mới chân chính nhận ra, Lưu Tâm Di đã rời đi, có lẽ là một năm, có lẽ là hai năm, ngày tháng đã từng như hình với bóng, một đi không quay lại.
Đồng thời đi còn có Lương Hạ, bất đồng chính là ngày đó Lương Hạ đi, cô hẹn An Gia Tiên cùng Lư Vãn Vãn gặp mặt. Phố buôn bán phía nam của trường học ở quán cà phê ít có người biết kia, Lương Hạ ngồi ở trên bàn đu dây, đong đưa một chút.
Lư Vãn Vãn đến muộn, ở một khắc khi cô bước vào cửa, Lương Hạ mặt mày hớn hở mà cười, chọc chọc An Gia Tiên nói: "Đưa tiền! Tớ liền nói cô ấy sẽ đến trễ!"
An Gia Tiên bất đắc dĩ mà cười, móc ra tiền đưa cho Lương Hạ: "Cậu tùy ý là được."
"Phát sinh chuyện gì?" Lư Vãn Vãn không hiểu ra sao, một bên cởi khăn một bên hỏi.
"Danh xứng với thực Lư Vãn Vãn, đến trễ là tất nhiên, chúng tớ vừa rồi đánh cược." Lương Hạ chớp đôi mắt, nhoẻn miệng cười.
Trong nháy mắt làm Lư Vãn Vãn nhớ tới thời điểm cao trung, bọn họ ba người thường xuyên hẹn ở quán nhỏ bên ngoài trường học, thông thường chính mình đều là người đến trễ, hai người bọn họ mỗi lần đều sẽ đánh đố. An Gia Tiên mỗi lần đều thua, cô có đôi khi hoài nghi An Gia Tiên chỉ số thông minh có vấn đề hay không, hiện tại ngẫm lại, An Gia Tiên khẳng định là cố ý thua.
"Uống cái gì?" An Gia Tiên hỏi.
"Uống rượu!" Lương Hạ cướp lời nói, "Vì đưa tiễn tớ, muốn uống rượu."
Người phục vụ đưa cho bọn họ mỗi người một ly rượu Cocktail, đưa cho Lư Vãn Vãn một cái ly không giống người thường, là cái bát lớn..
Cô nhìn một bát rượu lớn này, hồ nghi mà nhìn người phục vụ, người phục vụ thập phần ngượng ngùng mà nói: "Bạn học, ngày đó ở toilet cứu người chính là em đi? Ít nhiều nhờ có em, bằng không cửa hàng chúng tôi liền thảm, vì cảm tạ em, cho nên.. Ừ, em uống đi, anh có thể rót đầy."
Lư Vãn Vãn có điểm dở khóc dở cười, chính là cô một chút cũng không thích uống rượu a!
Lương Hạ nhịn không được nở nụ cười, chậc chậc hai tiếng: "Vãn Vãn đúng là đi đến nơi nào đều có người thích nha! Tớ đây cũng liền an tâm rồi!"
"Nếu không, tớ uống thay cậu?" An Gia Tiên nói.
Lư Vãn Vãn hơi hơi sửng sốt một chút, cô theo bản năng mà nhìn Lương Hạ. Lương Hạ nhẹ nhàng chụp tay An Gia Tiên một chút: "Cậu rất có thể uống sao? Tửu lượng của hai cậu kẻ tám lạng người nửa cân được không? Để tớ tới!"
Lương Hạ bưng lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Lương Hạ, cậu uống ít một chút." An Gia Tiên đè lại tay Lương Hạ đang muốn cầm ly rượu thứ hai, lại bị Lương Hạ đẩy ra, cô lại uống lên một ly, thời điểm lại định cầm chén rượu của Lư Vãn Vãn, Lư Vãn Vãn lại cầm trước cô một bước bưng lên, cau mày uống một hớp lớn.
Lương Hạ buông tay: "Kỳ thật tớ rất có thể uống, hai người các cậu không biết mà thôi. Ba tớ thường xuyên bị điều đi công tác, tớ từ nhỏ đi theo ông ấy, thay đổi vài cái trường học, đi vài cái thành thị. Việc uống rượu này là cùng bên kia sơ trung luyện được, chính là học sinh xấu trong miệng các cậu. Ừ, tớ cũng là học sinh xấu."
"Đội sổ có thể cùng học bá ở bên nhau sao? An Gia Tiên cậu nói xem có đúng không?"
"Tớ không phải học bá."
"Học bá chỉ có thể cùng học bá ở bên nhau, cho nên cậu xem Lư Vãn Vãn đã cùng Nhậm Sơ ở bên nhau! Chúc mừng chúc mừng!"
"Các cậu chính thức ở bên nhau sao?" An Gia Tiên hỏi.
Lư Vãn Vãn gật đầu, hào phóng mà thừa nhận.
"Anh ấy đối với cậu tốt sao?"
"Rất tốt!"
"Nếu ngày nào đó anh ấy bắt nạn cậu, tớ.."
"Anh ấy sẽ không." Lư Vãn Vãn đánh gãy lời của anh, điều này trong trường học chỉ sợ không có người tin tưởng, Nhậm Sơ chỉ là mặt ngoài lớn lên có chút hung mà thôi, trên thực tế là một người rất vui vẻ với thích giúp đỡ người khác.
"Yên tâm đi, Vãn Vãn rất có thể đánh, sẽ không bị bắt nạt." Đôi mắt Lương Hạ nhìn Lư Vãn Vãn, rất bình thản, giống như lần đầu tiên các cô gặp mặt.
Bọn họ nói lên rất nhiều sự tình thời cấp 3, nói những chuyện xấu của nhau, cố gắng mà tìm về cảm giác lúc xưa, lại đều biết thời gian đi qua rốt cuộc không trở về được. Khe rãnh được gọi là phản bội đã đưa bọn họ tách ra.
"Ngày mai tớ bay rồi, An Gia Tiên, cậu phải nhớ kỹ nhớ tới tớ." Lương Hạ ôm An Gia Tiên, cô ôm thật sự rất chặt, không bỏ được tách ra.
"Một năm thôi mà, nước Đức thôi mà, khi nào tớ rảnh liền đi gặp cậu." An Gia Tiên nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô, hống cô nói, "Tớ chờ cậu."
"An Gia Tiên, tớ thích cậu."
"Tớ cũng vậy."
Lương Hạ buông tay, cười hì hì nhìn An Gia Tiên: "Cậu đi gọi xe giúp tớ."
An Gia Tiên mặc áo khoác vào, ra cửa, nơi này đích xác không tiện gọi xe.
Lương Hạ mở ra hai tay ôm Lư Vãn Vãn, ở bên tai cô nói: "Vãn Vãn, mọi chuyện của quá khứ, tớ đều sẽ quên, quên cậu đã từng xuất hiện, quên tớ đã từng phản bội cậu, quên cậu đã từng thương tổn tớ. Tớ sẽ không trở về, giúp tớ chăm sóc tốt An Gia Tiên, đừng nói cho cậu ấy. Cậu ấy người này, thời gian lâu rồi, sẽ quên, sẽ không đau."
Lư Vãn Vãn vạn phần khiếp sợ, cô muốn nhìn đôi mắt của Lương Hạ, nghe Lương Hạ nói lại lần nữa, Lương Hạ lại gắt gao mà ôm cô. Ngoài cửa sổ An Gia Tiên hướng các cô vẫy vẫy tay, Lương Hạ cầm lên ba lô nhanh chóng chạy đi, thời điểm ra tới cửa, cô hướng Lư Vãn Vãn lộ ra một cái tươi cười: "Tạm biệt!"
"Tạm biệt."
Thật lâu về sau, Lư Vãn Vãn mới biết được, những lời tạm biệt đã nói năm đó, kỳ thật còn có một tầng hàm nghĩa là không bao giờ gặp lại, cô quả nhiên từ đó không còn có nhìn thấy Lương Hạ nữa.
Ban ngày moah moah, buổi tối bạch bạch bạch..
Lư Vãn Vãn trong nháy mắt đóng máy tính lại, hình ảnh thật sự là quá không hài hòa! Gương mặt cô đỏ ửng một mảnh, nhìn kỹ lại xác định những người khác trong phòng ngủ còn chưa tỉnh, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô đã đổi quần áo xong, rón ra rón rén đi ra cửa, lúc vừa mở cửa trong nháy mắt đã nghe được ba người khác trăm miệng một lời mà nói một câu: "Đêm nay mà không về ngủ thì cậu chết chắc rồi!"
"Sao có thể!" Lư Vãn Vãn vỗ vỗ ngực, nhanh chóng ra cửa.
8 giờ sáng, Nhậm Sơ đã đứng ở kí túc xá nữ chờ cô, mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, phía dưới mặc một cái quần jean, giày thể thao màu trắng. Anh không lái xe, trong tay cầm theo bình giữ ấm. Phong cách ăn mặc của anh hôm nay cùng với phong cách dĩ vãng của anh khác nhau một trời một vực.
Cho nên khi vừa thấy Lư Vãn Vãn đã sửng sốt một chút.
"Làm sao vậy?"
"Anh hôm nay cùng trông hơi khác với bình thường."
"Nơi nào khác?"
Lư Vãn Vãn cẩn thận nhớ lại một chút lại đánh giá anh của hiện tại, ra đến một kết luận: "Anh trước kia ra cửa ăn mặc giống như là một nam minh tinh!"
"Hiện tại thì sao?"
"Giống một học trưởng."
Nhậm Sơ cười cười, đem bình giữ ấm đưa cho cô: "Uống khi còn nóng."
"Chúng ta đi chỗ nào?"
"Tới rồi em sẽ biết." Nhậm Sơ nói xong còn chớp mắt với cô, ngọt đến mức Lư Vãn Vãn hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, đi theo anh.
"Tới rồi." Nhậm Sơ nói.
Lư Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn lên, thư viện?
Ở lúc Lư Vãn Vãn vẫn còn cảm thấy thắc mắc, Nhậm Sơ đã tìm cho cô mấy quyển sách tham khảo cùng với bài thi mẫu.
"Tuần sau em phải khảo thí đi?"
"Ừ."
"Em chưa từng đạt được hạng nhất đi?"
"Ách.." Lư Vãn Vãn có chút tâm tắc, tố chất tâm lý của cô kém, cộng thêm có độc, mấy năm nay đều là ngày thường thành tích tốt, khảo thí thành tích xuống dốc không phanh.
Nhậm Sơ ôn nhu mà vuốt đầu cô nói: "Muốn đạt được hạng nhất sao?"
Lư Vãn Vãn điên cuồng gật đầu: "Nằm mơ đều muốn!"
"Anh giúp em thi được hạng nhất được không?"
"Còn có loại thao tác này?"
Nhậm Sơ "Ừ" một tiếng: "Anh là ai?"
"Học tập tốt ác bá!"
Theo khóa học chung, căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm khảo thí của mình, Nhậm Sơ tổng kết những phần quan trọng, được gọi là phần thi vào; phần bài chuyên ngành, Nhậm Sơ tham khảo những bài thi qua những năm, tiến hành tạo lập đề.
Sinh thời lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác được một học bá sủng ái là cái gì. Cô đã dự kiến được kì thi khảo thí cuối kỳ cô có thể nằm thắng.
Từ thư viện di ra, bên ngoài đang có tuyết rơi.
Nhậm Sơ đi phía trước, Lư Vãn Vãn đi theo anh, anh sau khi đi xuống ba bậc thang liền xoay người vươn tay về phía cô.
"Em sẽ không té ngã." Cô nói.
"Sưởi tay cho em." Anh vừa nói vừa cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Lư Vãn Vãn cúi đầu nở nụ cười, đi theo phía sau anh hoan hô nhảy nhót. Tay anh thực ấm, trong lòng bàn tay như có một mặt trời nhỏ.
Bọn họ liền một đường như vậy nắm tay đi đến nhà ăn ăn cơm, Nhậm Sơ chọn bốn món ăn, bưng mâm đồ ăn ở nhà ăn tìm vị trí. Anh có chút hối hận đi đến nhà ăn vào thời điểm này, kín người hết chỗ. Bọn họ đi một vòng, phát hiện có mấy cái bàn đều chỉ ngồi hai, ba người.
"Nếu không, chúng ta đổi chỗ ăn?" Lư Vãn Vãn đề nghị.
"Không cần, chờ một chút."
Bởi vì Nhậm Sơ vẫn luôn đứng ở trên lối đi nhỏ, nguyên bản nữ sinh đang ngồi ở nơi này ăn cơm đột nhiên đứng lên, bưng mâm đồ ăn của mình đi đến bàn nam sinh bên cạnh hỏi: "Tôi có thể ngồi ở chỗ này sao?"
Nam sinh liếc mắt nhìn Nhậm Sơ một cái, lại nhìn nữ sinh, đồng ý.
Nhậm Sơ cười: "Cảm ơn."
Nữ sinh nhìn cũng không dám nhìn Nhậm Sơ liếc mắt một cái, vùi đầu nói: "Học trưởng đừng khách sáo."
"Em xem, có vị trí." Nhậm Sơ nói với Lư Vãn Vãn.
Quả nhiên là cái ác bá a! Lư Vãn Vãn nghiêm túc nói: "Anh về sau ở trong trường học, có thể dùng vẻ mặt ôn hòa một chút hay không? Đặc biệt là đối nữ sinh, không cần hung dữ như vậy. Anh chẳng lẽ không phát hiện mọi người đều sợ anh sao?"
"Anh phát hiện nhưng anh vì cái gì phải đối với bọn họ có vẻ mặt ôn hòa? Anh chỉ dùng vẻ mặt ôn hòa đối với một mình em không tốt sao?"
"Ngô.." Cô cảm thấy trong lòng rất ấm áp nhưng rốt cuộc là không có kinh nghiệm gì nên thẹn thùng đến không được, cúi đầu dùng sức lùa cơm, lấy việc này để che giấu sự hoảng loạn của chính.
Nhậm Sơ cười cười, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hơi cúi đầu nhìn Lư Vãn Vãn đang nỗ lực ăn cơm, đột nhiên lớn tiếng kêu tên cô.
"Hả?" Lư Vãn Vãn bị hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu. Trong nháy mắt ngẩng đầu cô đụng phải môi Nhậm Sơ. Cô giống như bị điện giật tránh ra, hoàn toàn không dự đoán được đối phương sẽ cách mình gần như vậy! Cô vừa rồi hình như đã hôn anh? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lư Vãn Vãn hận không thể đâm đầu chết ở trên góc bàn, như thế nào liền lỗ mãng như vậy đâu?
Nhậm Sơ cố nén cười, duỗi tay đem hạt cơm trên má cô lấy ra.
"Tập trung ăn cơm, nghĩ cái gì vậy?"
"Nga.." Lư Vãn Vãn chỉ lo cúi đầu, giống như một cái đồ ngốc, Nhậm Sơ loại tài xế già có kinh nghiệm này có thể khinh bỉ chính mình hay không? Cô có cần làm bộ bộ dáng cũng rất có kinh nghiệm hay không?
"Nhìn cay đôi mắt!"
Người nói lời này chính là Uông Úc Dương, anh cùng với Phạm Nghị bưng mâm đồ ăn từ trước mặt bọn họ đi qua, ngữ khí thập phần u oán. Đi được vài bước, hai người lại trở về ngồi xuống.
"Không phải cay đôi mắt sao?" Nhậm Sơ nói.
Uông Úc Dương bĩu môi nói: "Hết chỗ rồi!"
Phạm Nghị cũng nói: "Hai người có thể không tú ân ái được chứ? Không cần ngược cẩu!"
Uông Úc Dương mắt trợn trắng: "Chỉ có cậu là một cái cẩu độc thân có được không? Tớ đã có bạn gái."
"Nghe nói bạn gái cậu đã quay trở về tập huấn." Sau khi Nhậm Sơ ném xuống một câu này, Uông Úc Dương hoàn toàn uể oải không phấn chấn.
Ngày hôm qua xem xong tiệc tối Giáng Sinh, Văn Mạt liền đi trở về hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về, cô cùng Uông Úc Dương lại một lần nữa quay về trạng thái yêu xa, qua di động thể hiện nỗi nhớ với đối phương.
"Một lúc nữa tớ cùng đoàn giao lưu đi nước Đức, ba mẹ tớ cũng ở bên kia. Lúc đi các cậu không cần đưa tiễn tớ." Uông Úc Dương cười cười, móc ra một phong thư đẩy đến trước mặt Lư Vãn Vãn, "Vãn Vãn, lời anh muốn nói với em đều viết ở trong này, cảm ơn em."
Ánh mắt Nhậm Sơ dừng ở trên cái phong thư kia, nếu ánh mắt có nhiệt độ thì lúc này đã đem lá thư kia cấp đốt thành tro tàn.
"Ăn no, đi đây!"
Uông Úc Dương rời đi giống với khi anh tới, lặng yên không một tiếng động, lại làm người vĩnh viễn nhớ kỹ cái tươi cười kia. Rồi sau đó mấy ngày, Lư Vãn Vãn không còn gặp được Uông Úc Dương, đúng như theo lời anh nói, anh không thích ly biệt vì vậy liền không cần tạm biệt.
Nhậm Sơ lại đem ánh mắt hướng về phía siêu cấp bóng đèn, Phạm Nghị nhanh chóng ăn một miếng cơm nói: "Thật sự không còn chỗ khác, cậu nhịn một chút!"
"Uông Úc Dương viết cái gì?" Nhậm Sơ mặt ngoài vẻ mặt không gợn sóng, trên thực tế nội tâm đã quay cuồng một mảnh, nếu tiểu tử kia dám viết cái gì không nên viết, anh nhất định sẽ làm tiểu tử kia bay không được đến nước Đức.
Ngoài phong thư không được niêm phong, bên trong chỉ có một tờ giấy, mặt trên có một chuỗi các số, một chuỗi chữ cái, phía dưới viết một câu: Đây là 《 Anipop 》 ID cùng mật mã của anh, Vãn Vãn nhớ giúp anh vượt ải.
Lư Vãn Vãn: "..."
Từ nhà ăn đi ra ngoài, Nhậm Sơ vẫn luôn nắm tay Lư Vãn Vãn, dọc đường đi luôn bị người vây xem. Lư Vãn Vãn còn có chút không thích ứng, Nhậm Sơ nhưng thật ra không có phản ứng gì. Cô nghe được rất nhiều tiếng khe khẽ nói nhỏ, đại bộ phận đều là nói --
"Trời ạ, thế nhưng dắt tay, lúc trước vẫn luôn làm sáng tỏ là đang diễn trò sao?"
"Nhìn thế nào cũng không xứng đôi nha!"
"Đúng vậy, không nhìn ra là đang hẹn hò."
"Quan Ái năm hai mới là người đẹp nhất, Lư Vãn Vãn này, chậc chậc, đổi đi."
"Lúc trước Quan Ái cùng Nhậm Sơ chính là một đôi, cái sinh viên năm nhất này hoành đao đoạt ái, thực đê tiện!"
"..."
Lư Vãn Vãn nháy mắt dừng bước, nhìn về phía Nhậm Sơ, hỏi: "Quan Ái là ai?"
Nhậm Sơ bày ra một khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.
Lư Vãn Vãn chậc chậc hai tiếng: "Xem ra là hoa đào nát của anh, quả nhiên là danh tiếng không tốt nha! Cảm giác lời đồn đãi nổi lên bốn phía em thực không thích!"
"Vậy em có biện pháp giải quyết sao?"
"Đương nhiên là có!" Lư Vãn Vãn chớp chớp mắt. "Nhậm Sơ!" Cô đột nhiên lớn tiếng kêu tên của anh.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi.
Lư Vãn Vãn lớn tiếng nói: "Anh thích em sao?"
Nhậm Sơ khóe miệng trần đầy ý cười, gật gật đầu, cũng lớn tiếng nói: "Anh thích em."
Lư Vãn Vãn bước dài một bước tiến lên, ôm lấy cổ Nhậm Sơ, sau đó nhanh chóng hôn một cái ở trên môi anh. Động tác liền mạch lưu loát, làm quần chúng vây xem hoàn toàn ngốc lăng.
Lư Vãn Vãn nhìn một vòng phản ứng của mọi người, vừa lòng gật gật đầu nói: "Được rồi, đi thôi!"
Thẳng đến khi ra cổng trường, Lư Vãn Vãn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi cô thật ra làm bộ làm tịch, hiện tại trong lòng thấp thỏm đến muốn chết. Nhậm Sơ lại vẫn một khuôn mặt rất bình tĩnh, điều này làm cho Lư Vãn Vãn càng thêm khẩn trương. Quả nhiên Nhậm Sơ của mình người ác không nói nhiều a! Cô cũng không thể quá yếu.
Giờ khắc này, cô cực kì muốn lên mạng tra cứu, như thế nào mới có thể làm bộ không phải là điệu bộ lần đầu tiên yêu đương hẹn hò?
"Vừa rồi em làm rất lành nghề." Nhậm Sơ hồi tưởng lại một chút, đưa ra lời bình luận.
Lư Vãn Vãn vung bàn tay lên: "Này tính cái gì! Em lại không phải tay mới."
"Ừ, buổi chiều không có tiết học, em muốn đi chỗ nào?"
"Xem phim đi!"
"Được, vậy chúng ta chờ xe buýt đi."
"Hả?" Lư Vãn Vãn có chút buồn bực, Nhậm Sơ thật khác thường a!
Hai người ở trong gió lạnh đợi tới mười phút, run bần bật, Nhậm Sơ không ngừng làm ấm tay cho Lư Vãn Vãn, cuối cùng thật sự nhịn không nổi, trở về lấy xe. Mở hệ thống sưởi lên, hai người mới cảm thấy hoàn toàn sống lại.
Thừa dịp Nhậm Sơ lái xe, Lư Vãn Vãn nhanh chóng lên mạng tìm hiểu một chút, tìm được rồi một bài viết -- "100 sự kiện mà cặp đôi nên làm".
Dắt tay, ăn cơm, hôn môi.. Ừm, bọn họ đều đã làm, kế tiếp là cùng nhau xem một bộ phim tình yêu văn nghệ duy mĩ.
Người trong rạp chiếu phim không nhiều, Lư Vãn Vãn bọn họ xem ở trong cái khán phòng này, thẳng đến khi mở màn, đều còn chỉ có bọn họ hai người.
Bộ phim này là do Lư Vãn Vãn chọn, cô có chút thấp thỏm: "Không phải là một bộ phim dở chứ, như thế nào trừ bỏ chúng ta cũng không có ai?"
Nhậm Sơ: "Đánh giá rất cao."
Lư Vãn Vãn phun tào: "Không phải là đã đặt bao hết đi? Quá thổ hào!"
Nhậm Sơ: "..."
Loại hành vi đặt bao hết thật sự rất thổ hào sao?
Chiếu được một phần ba bộ phim, Lư Vãn Vãn trộm ngáp một cái, duỗi người, Nhậm Sơ bên cạnh chậm rì rì mà mở to mắt hỏi: "Kết thúc sao?"
"Anh không phải là đã ngủ chứ?"
"Em thì sao?"
"Em nếu không cùng anh nói chuyện, phỏng chừng cũng đã ngủ rồi."
Hai người nhìn nhau cười, quả nhiên học sinh ban khoa học tự nhiên không thích hợp xem loại phim tình yêu văn nghệ này. Phim điện ảnh logic sai lầm quá nhiều, bên trong có một ít tình tiết từ góc độ vật lý học giải thích không rõ ràng lắm. Bọn họ hoàn toàn thất vọng, cũng may chỉ có bọn họ đang xem, nói chuyện phiếm cũng không có ảnh hưởng gì.
"Tiếng Anh của em thành tích trung bình, anh xem qua bài thi của em, phần nghe kéo chân sau." Nhậm Sơ đột nhiên nói.
"Ngô.." Điểm này Lư Vãn Vãn thừa nhận, phần viết và đọc cô còn có thể làm được nhưng vừa đến phần nghe cả người liền choáng váng. Đối với Nhậm Sơ làm sao thấy được bài thi của mình, cô cũng không có gì kinh ngạc, rốt cuộc Nhậm Sơ ở đại học Z chính là tồn tại giống như nhân vật truyền kỳ.
"Từ giờ trở đi, anh sẽ phiên dịch đồng thời chính em nghe tiếng Trung để biết nghĩa." Nhậm Sơ nói xong liền bắt đầu ở bên tai cô dịch từ tiếng Trung sang tiếng Anh.
Nhậm Sơ tốc độ nói không nhanh, thanh âm dễ nghe, Lư Vãn Vãn lần đầu tiên cảm thấy phần nghe cũng không có khó khăn như vậy. Dần dần mà, cô thế nhưng có thể tự động bỏ qua đối thoại tiếng Trung, chỉ nghe tiếng Anh mà Nhậm Sơ phiên dịch, sau đó chính mình lại phiên dịch thành tiếng Trung.
Xem xong một bộ phim điện ảnh, cô cảm giác khả năng nghe cảu mình được đề cao không ít.
"Chờ anh một chút." Nhậm Sơ nói xong đi ra ngoài một chuyến, anh tìm được giám đốc của rạp chiếu phim, bao cái phòng chiếu phim này một buổi trưa, đặt chiếu mấy bộ phim điện ảnh tiếng Anh.
"Lúc này tới em phiên dịch thành tiếng Trung, có sai thì anh sẽ sửa đúng cho em." Khi bộ phim bắt đầu, Nhậm Sơ nói.
Hai người mang lên mắt kính 3D, tự động bỏ qua phụ đề tiếng Trung phía dưới, sau đó bắt đầu đồng thanh phiên dịch.
"Kẻ báo thù liên minh.." Lư Vãn Vãn bắt đầu nhanh chóng mà phiên dịch, mới đầu có điểm lắp bắp, rất nhiều từ cũng không đúng, Nhậm Sơ kiên nhẫn mà chỉ ra, hơn nữa ở thời điểm siêu cấp anh hùng đánh nhau, nhanh chóng giảng giải cho cô. Lư Vãn Vãn cẩn thận nghe, lại mở miệng lần nữa liền tự tin lên rất nhiều, thanh âm cũng lớn không ít.
Một bộ phim điện ảnh tiếng Anh được luyện tập xuống như vậy, Lư Vãn Vãn cảm thấy chính mình có thể vào tổ phụ đề làm phiên dịch. Nhậm Sơ không hổ là học bá trứ danh, phương pháp học tập của anh làm không ít công to.
Luyện tập ước chừng hai bộ điện ảnh, hai người một chút cũng không cảm thấy mệt, ngược lại càng so với phía trước lúc vừa mới bắt đầu xem phim có tinh thần hơn nhiều. Thời điểm bọn họ từ rạp chiếu phim ra ngoài tâm trạng rất sảng khoái.
Mà khi bọn họ đi rồi, người phục vụ tiến vào quét tước vệ sinh sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời nói một câu: "Hai người này có bệnh tâm thần a! Có người xem phim điện ảnh như vậy sao?"
Trở lại trên xe, Nhậm Sơ cũng không có lập tức lái xe.
Lư Vãn Vãn hỏi: "Kế tiếp đi nơi nào?"
"Nơi mà tình lữ đều sẽ đi địa phương."
"Công viên trò chơi?" Lư Vãn Vãn thử hỏi, cô nhớ rõ bài viết có viết như vậy.
Nhậm Sơ đầu tiên là sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ đã đoán sai? Lư Vãn Vãn có chút hoài nghi chính mình nhưng là vì mặt mũi, cô vẫn là kiên định mà nói: "Sao vậy, anh không biết sao?"
"Anh đương nhiên biết là đi công viên trò chơi, chỉ là có chút kinh ngạc em thế nhưng đoán được."
Lư Vãn Vãn cười khan vài tiếng nói: "Rốt cuộc thì em cũng không phải lần đầu tiên yêu đương, không phải lần đầu tiên hẹn hò cũng rất có kinh nghiệm!"
"Ừ, anh cũng có kinh nghiệm."
Sau khi hai người tới công viên trò chơi mới phát hiện công viên trò chơi rất ít người, rất nhiều hạng mục đều bởi vì thời tiết quá rét lạnh nên không mở, những trò có thể chơi thì ít ỏi không có mấy.
Bọn họ trầm mặc đại khái năm phút, sau đó đồng thời mở miệng: "Đây không phải là lần đầu tiên anh/em hẹn hò đi?"
Sau đó hai người lại đồng thời gật đầu.
Cho nên, cả ngày hôm nay hai người đều đang làm bộ có kinh nghiệm? Khó trách cô lại cảm thấy hành trình được an bài quen thuộc như vậy, hai người bọn họ rất có thể là đã xem cùng một bài viết.
Lư Vãn Vãn nhấp môi nở nụ cười, tâm tình của cô vô cùng tốt, cô như thế nào cũng không có nghĩ đến Nhậm Sơ danh tiếng kém như vậy thế nhưng cũng là lần đầu tiên cùng nữ sinh hẹn hò. Anh thoạt nhìn có kinh nghiệm như vậy cũng sẽ luống cuống tay chân mà tra cứu cách tán tỉnh. Lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ đều trao cho đối phương, tốt đẹp như thế.
"Tới cũng tới rồi, tạo cái kỷ niệm đi." Lư Vãn Vãn đề nghị.
Bọn họ nắm tay dạo quanh công viên trò chơi của khu phố một vòng, cuối cùng lựa chọn một quán làm điêu khắc. Mỗi người một cây gỗ, dưới sự dạy dỗ của sư thầy, tiến hành chạm khắc gỗ.
Lư Vãn Vãn rốt cuộc cũng người đã học qua trang trí điểm tâm, loại hình thủ công này đối với cô mà nói đều không phải là việc khó, chỉ cần càng thêm nghiêm túc liền tốt. Đối với Nhậm Sơ thích vận động mà nói liền khó khăn hơn rất nhiều, hai người cả người đều nhập tâm vào, trong lúc làm chưa từng có nhiều cuộc nói chuyện, thời gian phảng phất yên lặng, hoàng hôn bao phủ xuống, hình ảnh duy mĩ lại hài hòa.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ mới từng người hoàn thành tác phẩm, tách biệt cất vào hộp gấm đưa cho đối phương. Bọn họ ăn ý mà không có lập tức mở ra tới xem, mà thật cẩn thận cất đi.
"Có đói bụng không?" Nhậm Sơ hỏi.
Lư Vãn Vãn gật đầu.
"Đi ' Minh Thiên '."
Đã một thời gian không có đi "Minh Thiên" trong tiệm cơm tại gia này lão bản lại tăng thêm không ít đồ cổ bài trí mới. Nhậm Sơ thuê phòng lớn nhất, là căn phòng mà bọn họ ngẫu nhiên gặp kia. Bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Lư Vãn Vãn nhìn mặt kính kia đột nhiên nói: "Nhậm Sơ, anh có thể ở bên kia gương cười với em một chút? Tựa như em lúc trước cười với anh ý."
Nhậm Sơ đẩy cửa đi ra ngoài, ở bên kia mặt kính anh chỉ có thể nhìn thấy chính mình trong gương. Lư Vãn Vãn ở phía gương bên này nhìn chăm chú vào anh. Ở nơi anh không nhìn thấy, Lư Vãn Vãn dùng ngón tay vẽ ra một hình trái tim. Trùng hợp ở giữa trái tim là gương mặt tươi cười của Nhậm Sơ.
Khóe miệng anh giơ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt hơi hơi cong, hướng về phía gương chớp mắt, giống như lúc trước Lư Vãn Vãn đã chớp mắt như vậy. Trong nháy mắt này, hình ảnh dừng lại, năm tháng tĩnh hảo.
Cửa kính mở ra, Nhậm Sơ ôm cô.
"Vãn Vãn.." Liền ở thời điểm anh chuẩn bị tỏ tình một cách chân thành, anh lại phát hiện Lư Vãn Vãn trong lòng ngực đang cầm di động, trên màn hình là diễn đàn trường học.
"Em đang làm gì?" Nhậm Sơ hỏi.
Lư Vãn Vãn nghiêng mặt dán ở trên ngực anh, cả người tựa như không xương cốt treo ở trên người anh, ngón tay nhanh chóng đánh chữ, hơn nữa còn có thêm một tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp là cô vừa mới chụp, từ góc độ mặt bên vừa vặn có thể nhìn thấy Nhậm Sơ đối với Lư Vãn Vãn vứt mị nhãn, Lư Vãn Vãn vẻ mặt chính khí, viết tiêu đề là: Nam thần học bá Nhậm Sơ đối với Lư Vãn Vãn cười tươi như hoa, Lư Vãn Vãn tuy rằng mặt ngoài lạnh băng, nhưng mà khóe miệng lại hơi giơ lên
Nhậm Sơ: "..."
Lư Vãn Vãn hắc hắc cười ngây ngô, sau đó hiên ngang nhấn nút đăng bài, trả lời bài viết đầy tai tiếng của bọn họ.
Lúc trước chính là bởi vì cô đối với gương cười một chút, bị người chụp được rồi phát lên diễn đàn mới dẫn phát đến tai tiếng liên tiếp xảy ra. Hiện giờ, phong thuỷ thay luân chuyển.
Không đến vài phút, liền có người trả lời lại, một số quần chúng ăn dưa còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy Lư Vãn Vãn đang đăng ảnh giả. Lư Vãn Vãn cảm thấy không công bằng, lúc trước ảnh chụp của cô ra tới, như thế nào liền không ai giữ gìn cô nói là ảnh giả đâu?
"Sao vậy?" Nhậm Sơ nhéo mặt Lư Vãn Vãn, "Biến thành bánh bao?"
"Fan của anh thật nhiều a!" Lư Vãn Vãn bĩu môi.
Nhậm Sơ cười cười, dùng tài khoản của mình đăng nhập vào diễn đàn trường học, tìm được bình luận vừa rồi của Lư Vãn Vãn, lại trả lời một câu nói: Từ đầu đến cuối, đều là tôi theo đuổi Lư Vãn Vãn.
Theo sau đó diễn đàn, trường học liền nổ tung chảo, tim thiếu nữ nát đầy đất.
Nhậm Sơ suy nghĩ một chút nói: "Trường học giống như còn có cái bình chọn nam thần, em nhớ rõ dùng tài khoản bỏ phiếu cho anh. Anh lúc trước đã bỏ phiếu cho em."
Cô như thế nào đã quên, lần bỏ phiếu đó đã biến tai tiếng của hai người họ thành sự thật. Lư Vãn Vãn đã từng rất ảo não về cái này lá phiếu này nhưng hiện tại nhìn lại, cô hẳn là nên cảm kích cái cuộc thi này.
Cô lại vào lại diễn đàn một lần nữa, phát hiện đã bị tê liệt, học trưởng khoa máy tính đang sửa gấp. Sau khi sửa lại xong, quản lý viên Đường Lạc treo một cái thông báo: Cấm đăng những bài viết không liên quan.
Cái tên Đường Lạc này cô có chút ấn tượng, là cái nam sinh dùng bóng tuyết ném mình, làm hại cô bị nhị sư huynh Mạnh Tây Bạch cười nhạo một trận, còn nhắc nhở cô phải cẩn thận. Khi đó có nói đến một cái tên, hình như gọi là Quan Ái?
"Quan Ái, cùng anh rất thân sao?"
"Không có ấn tượng."
Màn đêm thâm trầm, Nhậm Sơ đưa Lư Vãn Vãn đến dưới lầu kí túc xá nữ, ở trên di động của cô đặt ba cái nhắc nhở, phân biệt là: Nhắc nhở rời giường, nhắc nhở ăn cơm, nhắc nhở nhớ anh..
"Tuần sau anh phải thi đấu, ngày mai bắt đầu phải tập huấn, khả năng khoonng thể bên em được."
"Em sẽ cố gắng ôn tập, thi được cái thành tích tốt. Ngày thi đấu, em sẽ đi cổ vũ cho anh!"
"Em đừng tới."
"Vì cái gì?"
"Thấy em có khả năng anh sẽ không dời được mắt, liền nhìn không được bóng."
Lư Vãn Vãn đỏ mặt, ho khan một tiếng nói: "Vậy anh cầm giải quán quân, em sẽ làm tiệc chúc mừng cho anh!"
"Được, em tập trung mà khảo thí, đừng khẩn trương. Bài thi so với anh dễ đối phó hơn nhiều, em có thể qua rất nhẹ nhàng." Nhậm Sơ sờ sờ đầu Lư Vãn Vãn.
Cô dùng sức mà "Vâng" một tiếng rồi lại hỏi: "Anh thi đấu thì có phải hay không không có thời gian ôn tập? Anh cũng cần phải khảo thí mà."
"Anh không cần ôn tập, dù sao cũng là đệ nhất danh, khi thi sẽ không kém quá nhiều."
Lư Vãn Vãn: "..."
Có chút ghen ghét là như thế nào?
Trở lại phòng, Lưu Tâm Di cùng Tiêu Tiêu đều rất kinh ngạc: "Tiểu ngoan ngoãn, dê đã vào miệng cọp thế nhưng còn có thể thoát hiểm trở về!"
Lư Vãn Vãn hướng các cô làm cái mặt quỷ.
"Cùng Nhậm Sơ hẹn hò cảm giác thế nào nha?" Tiêu Tiêu hỏi.
Lư Vãn Vãn cẩn thận hồi tưởng lại một chút, cho ra một cái đánh giá phi thường đúng trọng tâm: "Cùng quân ước hẹn, thắng đọc mười năm thư!"
"Thần kỳ như vậy?" Lưu Tâm Di kinh hô.
Lư Vãn Vãn "Ừ" một tiếng: "Bài thi cuối kỳ từ 30 đến 50 điểm không thành vấn đề." Nói xong, cô gấp không chờ nổi mà mở ra cái hộp Nhậm Sơ đưa cho chính mình, bên trong là một hình trái tim bằng gỗ, mặt trên có khắc tên của bọn họ, nét chữ mạnh mẽ hữu lực vừa thấy liền biết là từ tay của Nhậm Sơ.
Nhậm Sơ cũng đã thử chạm khắc gỗ, nề hà khó khăn quá lớn cho nên cuối cùng chế tác ra một tấm mộc bài cho cô.
Lưu Tâm Di liếc mắt một cái liền thấy Lư Vãn Vãn cười giống như cái ngốc tử, nói: "Cái củ cải trên tay cậu.."
Tiêu Tiêu phản bác cô: "Cậu đúng là không có ánh mặt, đây rõ ràng là một quả dưa hấu."
Lư Vãn Vãn hồ nghi mà nhìn các cô nói: "Các cậu chẳng lẽ nhìn không ra đây là một hình trái tim sao?"
Lưu Tâm Di: "..."
Tiêu Tiêu: "..."
Cố Kiều ở ngay lúc này trở về, Lư Vãn Vãn nhanh chóng đưa cho cô xem: "Cố Kiều, Cố Kiều, cậu xem đây có phải là hình trái tim hay không."
Cố Kiều gật đầu một cái, người cũng không dừng lại, cũng không có xem, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh. Biểu tình của cô có chút ngưng trọng, đôi mắt đỏ bừng, hình như là đã khóc.
"Cố Kiều có tâm sự?" Tiêu Tiêu hỏi.
Lư Vãn Vãn thu hồi tín vật của cô cùng Nhậm Sơ: "Các cậu ngủ trước đi, tớ đợi cô ấy."
Qua hơn một giờ, Cố Kiều ra tới, lên giường trực tiếp ngủ, Lư Vãn Vãn nằm ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng mà ôm cô. Cô hiểu biết Cố Kiều, đây là một cô gái vô cùng kiên cường, chỉ nguyện ý cùng người khác chia sẻ vui sướng, bi thương chỉ muốn giữ cho riêng mình, chưa bao giờ cùng người khác kể ra.
"Cố Kiều, tớ ở đây." Cô nhẹ giọng nói.
Cố Kiều không có đáp lại, chính là Lư Vãn Vãn biết cô ấy nghe thấy được.
Chung cư cao cấp của nam sinh, Nhậm Sơ trên bàn đặt một cái khắc gỗ, anh nhìn đến xuất thần, bên môi trước sau như một mang theo ý cười, trong ánh mắt cũng đều là ái mộ.
Phạm Nghị tắm rửa xong ra tới, thấy một phen cảnh tượng như vậy, trực tiếp hoảng sợ.
"Cậu trúng tà sao?" Phạm Nghị nói.
Nhậm Sơ không để ý đến anh. Phạm Nghị đi đến trước mặt Nhậm Sơ, nhìn theo ánh mắt Nhậm Sơ cái khắc gỗ trên bàn kia, thiếu chút nữa liền thét chói tai, anh vỗ vỗ ngực nói: "Hơn nửa đêm, cậu cười với cái đầu gỗ bộ xương khô đến vui vẻ như vậy làm gì? Cậu là biến thái à?"
Nhậm Sơ cười lắc lắc đầu: "Lư Vãn Vãn tặng tớ. Hệ lâm sàng hệ chính là không giống nhau, cậu xem hộp sọ này điêu khắc đến rất chân thật, rất nhiều chi tiết.."
Phạm Nghị nhanh chóng né tránh, hai cái người bệnh tâm thần này! Anh cảm giác được, chính mình lúc trước dùng tài khoản cảu Nhậm Sơ bỏ phiếu cho Lư Vãn Vãn là sai lầm!
Đang ở trong khẩn trương ôn tập cùng huấn luyện, Lư Vãn Vãn kết thúc khảo thí, Nhậm Sơ cũng kết thúc thi đấu.
Liền giống như Nhậm Sơ nói, khảo thí thật sự không có gì để khẩn trương, bài thi cũng không có nhiều bài khó, hội chứng khảo thí của cô nhiều năm qua tựa hồ sau khi gặp được Nhậm Sơ liền khỏi hẳn, cô dự cảm đến chính mình lần này hẳn là sẽ thi ra một cái thành tích không tồi.
Nhậm Sơ cũng không có gì bất ngờ xảy ra mà lấy được giải quán quân thi đấu bóng bàn cấp tỉnh, bởi vì đối thủ thực lực mạnh nhất đã bị anh ở vòng đấu loại đào thải.
Vào lúc ban đêm, Nhậm Sơ cùng Lư Vãn Vãn quyết định đi trước "Minh Thiên" ăn cơm, sau đó lại đi "Ái Nhạc" hát karaoke, mời toàn bộ đội viên đội bóng bàn cùng bạn thân của Lư Vãn Vãn.
Thời điểm ăn cơm, Nhậm Sơ chính thức công bố, đây là lần đầu tiên sau khi anh vào đại học công khai bạn gái, trên thực tế cũng cũng là bạn gái đầu tiên cảu anh, mặc dù ai cũng không tin anh.
Lư Vãn Vãn càng không cần phải nói, lúc trước những người từng yêu thầm cuối cùng đều thành nam khuê mật của chính mình.
Đối với cái bữa tiệc này, mọi người cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc, bởi vì trong mắt mọi người, hai người này đã sớm là một đôi rồi.
Ăn cơm xong, đoàn người đi "Ái Nhạc" hát karaoke, vẫn cứ lựa chọn phòng thuê lớn nhất.
Ngay khi cửa phòng thuê mở ra trong nháy mắt, đã có hai cái thân ảnh vọt tới trước sân khấu, một người là Lư Vãn Vãn, một người khác là Tống Vinh Vinh.
Trước khi hát, mọi người đều có cảm giác không ổn; ngay khi Tống Vinh Vinh mở miệng hát một câu lúc sau, mọi người đều mặt xám như tro tàn; ngay khi Lư Vãn Vãn mở miệng lúc sau, mọi người đều sống không bằng chết.
Tiêu Tiêu cùng Lưu Tâm Di càng là toàn bộ quá trình đều bưng kín ngực, Lư Vãn Vãn cùng Tống Vinh Vinh sau khi hợp xướng một bài, phát hiện sắc mặt bạn cùng phòng không quá tốt.
"Hai người các cậu làm sao vậy?" Lư Vãn Vãn hỏi.
"Đau lỗ tai." Tiêu Tiêu trả lời.
"Vậy sao phải che ngực?"
"Sợ chết."
Lư Vãn Vãn hừ một tiếng, tiếp tục đi chọn bài hát. Cô cùng Tống Vinh Vinh hát đến thập phần vui vẻ, các cô chọn bài hát phong cách bất đồng nhưng là hát ra tới lại đều giống nhau, không có âm điệu, tê tâm liệt phế.
Sau năm bài hát ma âm xỏ lỗ tai, Phạm Nghị ngồi xuống bên cạnh Nhậm Sơ nói: "Cậu hát một bài được không?"
Lúc này Nhậm Sơ đang hết sức chăm chú mà nghe Lư Vãn Vãn ca hát, thỉnh thoảng còn đong đưa lắc tay tambourine một chút, giúp vào đúng Lư Vãn Vãn tiết tấu, cứ việc Lư Vãn Vãn từ trước nay không bao giờ đuổi kịp tiết tấu.
Nhậm Sơ mặt mày mỉm cười, đôi mắt một khắc cũng không có từ trên người Lư Vãn Vãn dời đi, hỏi Phạm Nghị: "Vì sao?"
"Cậu trước đừng nhìn Lư Vãn Vãn, cậu nhìn chúng tớ xem, cứu cứu chúng tớ được không? Không chịu nổi nữa!"
"Vãn Vãn ca hát rất êm tai."
Anh thế nhưng nói Lư Vãn Vãn ca hát dễ nghe? Phạm Nghị cảm thấy thế giới này bắt đầu huyền huyễn. Phạm Nghị ở trong lòng tính toán, nên cưỡng bức vẫn là dụ dỗ Nhậm Sơ một chút mới có thể kết thúc nỗi thống khổ này.
"Nhậm Sơ! Muốn hát sao?" Lư Vãn Vãn đột nhiên quay đầu nói một câu.
Phạm Nghị hừ một tiếng nói: "Cậu ấy không hát!"
"Được, em muốn hát bài gì anh hát với em." Nhậm Sơ phe phẩy cái đuôi đi qua làm Phạm Nghị nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, quả nhiên cẩu độc thân vạn năm sau khi có bạn gái đúng là không còn nhân tính.
Nghe được Nhậm Sơ muốn ca hát, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cùng hát đi." Nhậm Sơ nói, "Em thích bài gì, anh chắc là sẽ đều hát được."
"《 Tokyo không quá nóng 》, em muốn hát bài này."
Bọn họ rất ăn ý mà phân ra, mỗi người một câu, một câu thiên đường, một câu địa ngục.
Kí ức về em hiện lên trong đầu anh rồi lại biết mất
Mùa hè năm ngoái là lần cuối cùng đôi mình nói chuyện với nhau
Chỉ một ngọn đèn đường thắp lên giữa đêm tối
Chỉ còn khói thuốc trong tay lặng lẽ trôi đi
Dòng người tấp tập, chỉ biết lang thang trong cuộc sống
Bài hát vang lên mang theo thương nhớ, đớn đau chẳng thốt thành lời
Lặng lẽ nhìn những đôi tình nhân tay trong tay thật ấm áp
Chính em cũng đang tay trong tay nhưng là tay trái nắm lấy tay phải
Dinh dinh dang dang QQ vang lên, có thể là ai chứ?
Là em sao? Em ấy gọi có chuyện gì ư?
Giả vờ rằng đang nghiêm túc giúp anh giải quyết vấn đề
Chẳng trò chuyện được nhiều. Em ấy đi ăn cơm rồi
Rõ ràng biết rất yêu nhưng vẫn cố giữ khoảng cách
Sợ bị thương tổn liền ngụy trang ra cao lãnh biểu tình
Sợ bị tổn thương mà giả vờ biểu hiện lạnh lùng
Hy vọng rằng có một ngày nào đó em ấy sẽ tiếp cận ai đó
* * *
Nhậm Sơ tiếng ca giống như có ma lực, anh sau khi hát cùng Lư Vãn Vãn một đoạn, tiếng ca của cô giống như đã có tiết tấu cùng âm điệu. Lư Vãn Vãn chính mình cũng chưa phát hiện biến hóa này nhưng người xem ở đây tất cả đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, bọn họ hy vọng, Nhậm Sơ có thể chỉ bảo Lư Vãn Vãn nhiều hơn, như vậy mọi người đều có thể bớt chịu khổ đi.
Sau khi một bài hát kết thúc, đạt được điểm không thấp, Lư Vãn Vãn càng thêm cao hứng.
Tống Vinh Vinh tiếp nhận microphone, lắc lắc đầu nói: "Vừa rồi hát bài hát kia, không có phong cách của cậu."
Lư Vãn Vãn nhưng thật ra không để ý, cô từ trên đài xuống dưới, ngồi xuống trên sô pha. Cố Kiều một mình cầm di động, đang đánh chữ, ánh sáng màn hình chiếu rọi mặt cô, thế nhưng đã lệ rơi đầy mặt.
Lư Vãn Vãn tức khắc hoảng sợ, rút tờ giấy khăn đưa cho cô.
"Cố Kiều, cậu làm sao vậy?"
Cố Kiều lắc lắc đầu, cô không nghĩ tới sẽ bị người nhìn thấy, nhanh chóng lau nước mắt một phen, sau đó cười nói: "Ca từ quá cảm động, tớ đi rửa mặt."
Lưu Tâm Di cùng Tiêu Tiêu lúc này quay đầu sang, nhìn thấy một màn này cũng sửng sốt một chút: "Không phải đâu, Vãn Vãn, cậu hát mà đem Cố Kiều đều khóc, quá khó nghe!"
"Mới không có, rất dễ nghe." Cố Kiều nói xong chật vật mà từ phòng thuê đi ra ngoài.
"Tớ đi xem một chút." Lư Vãn Vãn nói xong cũng đứng dậy đi rồi, đi theo phía sau Cố Kiều. Cố Kiều ra khỏi cửa KTV, không có đi toilet mà là ngồi xổm một góc ánh đèn chiếu không đến, sau đó nhỏ giọng mà khóc nức nở. Cô đang cảm thấy rất áp lực, sợ hãi bị người khác phát hiện bí mật, phảng phất cái bí mật kia là hồng thủy mãnh thú giống nhau, làm cô cảm thấy sợ hãi, làm cô run rẩy.
Sau khi khóc một hồi lâu, Cố Kiều đứng lên, lại một lần nữa từ trong bóng tối đi ra, cô hướng Lư Vãn Vãn cười một chút, phảng phất lại là một Cố Kiều nguyên khí tràn đầy kia.
"Đừng hỏi gì cả, tớ không biết nên nói như thế nào."
"Lúc nào chịu không được hãy nhớ còn có tớ."
"Cảm ơn cậu, Vãn Vãn, cậu vĩnh viễn đều bạn tốt nhất của tớ."
Lư Vãn Vãn ôm Cố Kiều, cô không hề phát hiện Cố Kiều đã gầy như vậy. Cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra với Cố Kiều, có thể làm một người kiên cường như cô bất lực như vậy.
Nhậm Sơ gọi mấy chiếc xe, đưa các bạn học an toàn về trường học. Anh đã uống rượu nên vẫn như cũ là Lư Vãn Vãn lái xe.
Hôm nay cổng trường đóng rất sớm, đại khái là bởi vì thi xong nên rất nhiều học sinh đều nghỉ về nhà, trong trường học không người mấy. Xe của Nhậm Sơ không đi vào được, bảo vệ canh cửa cũng không ở đây. Bọn họ đành phải xuống xe đi bộ, đèn đường chiếu xuống hai hình bóng quấn quít bên nhau, lung lay, lờ mờ.
"Ngày nào đó em về nhà anh lái xe đưa em về."
"Ngàn vạn không cần!"
"Vì cái gì?"
"Anh quá rêu rao, ba mẹ em không thích quá rêu rao."
Nhậm Sơ cười cười, duỗi tay đem cô ôm ở trong ngực, hơi hơi cong thân hình, đem cằm gác ở trên vai cô, cả người hận không thể khảm nhập thân thể của cô.
"Vậy anh sẽ cùng em ngồi xe buýt."
"Đưa bạn gái về nhà được coi là việc tình lữ sẽ làm sao?"
"Coi như đi."
Lư Vãn Vãn nhìn lướt qua, bỗng nhiên thấy bên cạnh đỗ một chiếc xe đạp.
"Cách phòng ngủ còn rất xa đó, anh có mệt hay không?"
"Hả?"
"Làm chút chuyện tình lữ sẽ làm." Lư Vãn Vãn chớp đôi mắt, sau đó chạy về phía chiếc xe đạp kia, nhấc chân liền ngồi lên.
"Làm gì vậy?" Nhậm Sơ hỏi.
"Chạy xe đạp nha! Anh không xem qua phim thần tượng sao?" Lư Vãn Vãn vỗ vỗ ghế sau, "Đi lên, em chở anh!"
Nhậm Sơ: "..."
"Thất thần làm gì, anh cũng sẽ không lái xe."
Nhậm Sơ cắn chặt răng, ngồi ở trên ghế sau xe đạp của Lư Vãn Vãn.
Lư Vãn Vãn đạp vài cái, xe đạp không nhúc nhích. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: "Anh có thể đem chân nhấc lên không?"
Nhậm Sơ cực kỳ không tình nguyện mà nâng chân lên, nề hà chân anh quá dài, nhấc chân bình thường căn bản là không có hiệu quả, anh đành phải nhấc chân cao lên.
"Em xác định lái xe trở về là một ý kiến tốt?"
"Đi bộ trở về rất mệt a!" Lư Vãn Vãn thập phần tự tin nói "Anh không đi xe đạp bao giờ nên anh không biết, cái này là nguyên lý cơ học, rất tiết kiệm sức lực."
Nói xong cô liền bắt đầu liều mạng mà đạp chân bàn đạp, dần dần mà mồ hôi đầy đầu, cô cảm giác trên ghế sau chở không phải Nhậm Sơ mà là Tôn Ngộ Không cõng thêm ngọn núi. Sao lại nặng như vậy? Hiện tại hối hận còn kịp sao? Lư Vãn Vãn có chút muốn khóc, tự mình bày ra, khóc lóc cũng phải đạp cho đến cùng.
Nhậm Sơ càng là khổ không nói nổi, trong đời anh lần đầu tiên hận mình chân quá dài.
Ngày hôm sau, hai người thập phần ăn ý rời không được giường, một người là do nhấc chân mệt, một người là đạp xe mệt.
Nhưng đều gửi cho đối phương một tin WeChat nói: Thân ái, hôm nay có chuyện muốn xử lý, hôm nay không mặt.
Đối phương đều vui vẻ đồng ý.
Giống như Uông Úc Dương, Lưu Tâm Di cũng lựa chọn không cần từ biệt, phảng phất chỉ cần không trực tiếp đưa tiễn, các cô tựa như không có tách ra.
Thẳng đến chiều hôm đó, giường của Lưu Tâm Di trống không, nghe nói có bạn cùng phòng mới dọn tiến vào, các cô mới chân chính nhận ra, Lưu Tâm Di đã rời đi, có lẽ là một năm, có lẽ là hai năm, ngày tháng đã từng như hình với bóng, một đi không quay lại.
Đồng thời đi còn có Lương Hạ, bất đồng chính là ngày đó Lương Hạ đi, cô hẹn An Gia Tiên cùng Lư Vãn Vãn gặp mặt. Phố buôn bán phía nam của trường học ở quán cà phê ít có người biết kia, Lương Hạ ngồi ở trên bàn đu dây, đong đưa một chút.
Lư Vãn Vãn đến muộn, ở một khắc khi cô bước vào cửa, Lương Hạ mặt mày hớn hở mà cười, chọc chọc An Gia Tiên nói: "Đưa tiền! Tớ liền nói cô ấy sẽ đến trễ!"
An Gia Tiên bất đắc dĩ mà cười, móc ra tiền đưa cho Lương Hạ: "Cậu tùy ý là được."
"Phát sinh chuyện gì?" Lư Vãn Vãn không hiểu ra sao, một bên cởi khăn một bên hỏi.
"Danh xứng với thực Lư Vãn Vãn, đến trễ là tất nhiên, chúng tớ vừa rồi đánh cược." Lương Hạ chớp đôi mắt, nhoẻn miệng cười.
Trong nháy mắt làm Lư Vãn Vãn nhớ tới thời điểm cao trung, bọn họ ba người thường xuyên hẹn ở quán nhỏ bên ngoài trường học, thông thường chính mình đều là người đến trễ, hai người bọn họ mỗi lần đều sẽ đánh đố. An Gia Tiên mỗi lần đều thua, cô có đôi khi hoài nghi An Gia Tiên chỉ số thông minh có vấn đề hay không, hiện tại ngẫm lại, An Gia Tiên khẳng định là cố ý thua.
"Uống cái gì?" An Gia Tiên hỏi.
"Uống rượu!" Lương Hạ cướp lời nói, "Vì đưa tiễn tớ, muốn uống rượu."
Người phục vụ đưa cho bọn họ mỗi người một ly rượu Cocktail, đưa cho Lư Vãn Vãn một cái ly không giống người thường, là cái bát lớn..
Cô nhìn một bát rượu lớn này, hồ nghi mà nhìn người phục vụ, người phục vụ thập phần ngượng ngùng mà nói: "Bạn học, ngày đó ở toilet cứu người chính là em đi? Ít nhiều nhờ có em, bằng không cửa hàng chúng tôi liền thảm, vì cảm tạ em, cho nên.. Ừ, em uống đi, anh có thể rót đầy."
Lư Vãn Vãn có điểm dở khóc dở cười, chính là cô một chút cũng không thích uống rượu a!
Lương Hạ nhịn không được nở nụ cười, chậc chậc hai tiếng: "Vãn Vãn đúng là đi đến nơi nào đều có người thích nha! Tớ đây cũng liền an tâm rồi!"
"Nếu không, tớ uống thay cậu?" An Gia Tiên nói.
Lư Vãn Vãn hơi hơi sửng sốt một chút, cô theo bản năng mà nhìn Lương Hạ. Lương Hạ nhẹ nhàng chụp tay An Gia Tiên một chút: "Cậu rất có thể uống sao? Tửu lượng của hai cậu kẻ tám lạng người nửa cân được không? Để tớ tới!"
Lương Hạ bưng lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Lương Hạ, cậu uống ít một chút." An Gia Tiên đè lại tay Lương Hạ đang muốn cầm ly rượu thứ hai, lại bị Lương Hạ đẩy ra, cô lại uống lên một ly, thời điểm lại định cầm chén rượu của Lư Vãn Vãn, Lư Vãn Vãn lại cầm trước cô một bước bưng lên, cau mày uống một hớp lớn.
Lương Hạ buông tay: "Kỳ thật tớ rất có thể uống, hai người các cậu không biết mà thôi. Ba tớ thường xuyên bị điều đi công tác, tớ từ nhỏ đi theo ông ấy, thay đổi vài cái trường học, đi vài cái thành thị. Việc uống rượu này là cùng bên kia sơ trung luyện được, chính là học sinh xấu trong miệng các cậu. Ừ, tớ cũng là học sinh xấu."
"Đội sổ có thể cùng học bá ở bên nhau sao? An Gia Tiên cậu nói xem có đúng không?"
"Tớ không phải học bá."
"Học bá chỉ có thể cùng học bá ở bên nhau, cho nên cậu xem Lư Vãn Vãn đã cùng Nhậm Sơ ở bên nhau! Chúc mừng chúc mừng!"
"Các cậu chính thức ở bên nhau sao?" An Gia Tiên hỏi.
Lư Vãn Vãn gật đầu, hào phóng mà thừa nhận.
"Anh ấy đối với cậu tốt sao?"
"Rất tốt!"
"Nếu ngày nào đó anh ấy bắt nạn cậu, tớ.."
"Anh ấy sẽ không." Lư Vãn Vãn đánh gãy lời của anh, điều này trong trường học chỉ sợ không có người tin tưởng, Nhậm Sơ chỉ là mặt ngoài lớn lên có chút hung mà thôi, trên thực tế là một người rất vui vẻ với thích giúp đỡ người khác.
"Yên tâm đi, Vãn Vãn rất có thể đánh, sẽ không bị bắt nạt." Đôi mắt Lương Hạ nhìn Lư Vãn Vãn, rất bình thản, giống như lần đầu tiên các cô gặp mặt.
Bọn họ nói lên rất nhiều sự tình thời cấp 3, nói những chuyện xấu của nhau, cố gắng mà tìm về cảm giác lúc xưa, lại đều biết thời gian đi qua rốt cuộc không trở về được. Khe rãnh được gọi là phản bội đã đưa bọn họ tách ra.
"Ngày mai tớ bay rồi, An Gia Tiên, cậu phải nhớ kỹ nhớ tới tớ." Lương Hạ ôm An Gia Tiên, cô ôm thật sự rất chặt, không bỏ được tách ra.
"Một năm thôi mà, nước Đức thôi mà, khi nào tớ rảnh liền đi gặp cậu." An Gia Tiên nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô, hống cô nói, "Tớ chờ cậu."
"An Gia Tiên, tớ thích cậu."
"Tớ cũng vậy."
Lương Hạ buông tay, cười hì hì nhìn An Gia Tiên: "Cậu đi gọi xe giúp tớ."
An Gia Tiên mặc áo khoác vào, ra cửa, nơi này đích xác không tiện gọi xe.
Lương Hạ mở ra hai tay ôm Lư Vãn Vãn, ở bên tai cô nói: "Vãn Vãn, mọi chuyện của quá khứ, tớ đều sẽ quên, quên cậu đã từng xuất hiện, quên tớ đã từng phản bội cậu, quên cậu đã từng thương tổn tớ. Tớ sẽ không trở về, giúp tớ chăm sóc tốt An Gia Tiên, đừng nói cho cậu ấy. Cậu ấy người này, thời gian lâu rồi, sẽ quên, sẽ không đau."
Lư Vãn Vãn vạn phần khiếp sợ, cô muốn nhìn đôi mắt của Lương Hạ, nghe Lương Hạ nói lại lần nữa, Lương Hạ lại gắt gao mà ôm cô. Ngoài cửa sổ An Gia Tiên hướng các cô vẫy vẫy tay, Lương Hạ cầm lên ba lô nhanh chóng chạy đi, thời điểm ra tới cửa, cô hướng Lư Vãn Vãn lộ ra một cái tươi cười: "Tạm biệt!"
"Tạm biệt."
Thật lâu về sau, Lư Vãn Vãn mới biết được, những lời tạm biệt đã nói năm đó, kỳ thật còn có một tầng hàm nghĩa là không bao giờ gặp lại, cô quả nhiên từ đó không còn có nhìn thấy Lương Hạ nữa.