Bài viết: 1 

Chương 10
Từ Luyến kinh doanh được hai năm, gặp đủ loại khách hàng, gây chuyện cũng không phải không có, vì vậy đối mặt với tình huống này, cô vẫn bình tĩnh mà điềm đạm. Sau khi có vài người vào, họ đã đuổi hai cô gái ra khỏi quán mà không có bất kỳ lời giải thích nào, nhưng Từ Luyến cũng không có cản. Những người này rõ ràng là đến vì cô, cô không muốn liên lụy đến các vị khách.
Cô nhìn bốn người đàn ông trước mặt và hỏi: "Các người có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông dẫn đầu liếc cô một cái rồi cười với cô: "Cô là bạn gái của Ngụy Nhất Thần à? Dáng dấp rất xinh đẹp."
Từ Luyến nói, "Tôi không phải là bạn gái của Ngụy Nhất Thần."
Người đàn ông bật cười, rõ ràng không tin: "Được rồi, cô đừng giả bộ, nói chuyện đi, cháu trai của Ngụy Nhất Thần trốn ở đâu?"
"Đi nước ngoài."
"Đi nước ngoài?" Người đàn ông nhướng mày, châm chọc nói "Ồ", "Được rồi, anh ta đập phá cửa hàng của tôi và đánh người của tôi, sau đó vỗ mông xuất ngoại?" Thảo nào họ tìm hai ngày nay đều không thấy bóng dáng của anh.
Anh ta lại nhìn Từ Luyến, cười với cô: "Vì anh ta đã ra nước ngoài, nên khoản này phải tính trên người cô."
Vừa dứt lời, một đàn em đi theo đã "lỡ tay" chạm vào cây nến làm rơi xuống đất. Ngọn nến được đúc trực tiếp bằng cốc thủy tinh, dù chiếc cốc không bị vỡ khi rơi xuống đất nhưng nó kêu "loảng xoảng", hai cô gái ở lại bên ngoài cửa hàng hét lên.
Từ Luyến liếc nhìn họ, đi đến quầy, cầm điện thoại riêng trong cửa hàng, bấm số 110 trực tiếp gọi đi.
"Xin chào, nơi này là công viên Tinh Quang.."
Cô chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cúp, Từ Luyến ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt.
"Sao, còn muốn gọi cảnh sát?"
Từ Luyến không nói chuyện, cô để điện thoại xuống, sau đó xoay người đi lên lầu hai lấy điện thoại di động. Người đó dường như đã đoán được ý đồ của cô, nắm lấy tay cô không cho cô đi: "Nếu cô còn sức gọi cảnh sát, tốt hơn là nên gọi cho Ngụy Nhất Thần, để anh ta sớm một chút cút về cho lão tử! Hắn một ngày không xuất hiện, vậy thì chúng ta một ngày cũng không rời khỏi tiệm."
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh cửa hàng, Hướng Trường Không nhìn thoáng qua những người đang tụ tập, đậu chiếc xe điện, vừa đi về phía trước vừa hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cô gái với mái tóc dài phía trước sắc mặt không tốt lắm quay đầu lại và nói với anh: "Có người đang làm phiền trong tiệm."
Như để khẳng định lời nói của mình, tiếng kính vỡ đột ngột phát ra từ trong quán khiến đám đông bên ngoài náo loạn.
"Gọi cảnh sát chưa?" Hướng Trường Không nói nhanh hơn trước, cô gái đang nói chuyện với anh dường như bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của anh vội vàng gật đầu.
"Đây là số điện thoại của văn phòng an ninh của Công viên Tinh Quang. Lại gọi cho bảo an." Hướng Trường Không đặt chiếc điện thoại trên tay vào tay cô gái rồi bước nhanh vào cửa hàng của Từ Luyến.
Vừa bước vào đã thấy Từ Luyến bị một người đàn ông hung hãn kéo, liền tăng tốc bước không chút suy nghĩ, tiến lên bóp chặt cổ tay của người đàn ông, kéo mạnh một cái, sau đó đem Từ Luyến bảo hộ sau lưng. Hướng Trường Không không giống như Ngụy Nhất Thần, có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, nhưng vì chiều cao nên khi học đại học, anh buộc phải tham gia đội bóng rổ, thể lực vẫn ở mức chấp nhận được.
Vừa rồi bởi vì lo lắng, anh dùng sức rất nhiều. Người đàn ông bị anh kéo đi xoa xoa cổ tay, sắc mặt nhăn lại vì đau: "Anh chàng giao đồ ăn, anh ở đây có chuyện gì vậy? Tránh ra cho tôi đi, lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân hả?"
Giọng của người đàn ông lớn, như thể anh ta muốn thông qua âm thanh để tấn công người đối diện. Ba đàn em của anh ta vừa rồi không để ý đến Hướng Trường Không, lúc này mới vây lại xung quanh hắn, ân cần hỏi hang: "Binh ca, có sao không?"
Cả ba người đi đến xung quanh, giống như một bức tường người đứng chắn trước mặt họ. Hướng Trường Không vẫn đứng trước mặt Từ Luyến, khẽ quay đầu lại nói nhỏ với cô: "Cô tìm nơi an toàn hơn đi, cảnh sát sẽ tới ngay."
Đây là lần đầu tiên Từ Luyến ở gần Hướng Trường Không đến mức hơi thở của anh như phả vào mặt cô. Trước đây cô không hề để ý, hóa ra anh lại cao như vậy, giọng nói nhẹ nhàng rõ ràng, khí chất không sắc sảo như Ngụy Nhất Thần, nhưng bỗng nhiên anh lại chắn trước bạn, liền có thể mang đến cho bạn một cảm giác rất an tâm.
Chính là Chu Binh, người lần trước bị Ngụy Nhất Thần đánh, Ngụy Nhất Thần không để hắn vào mắt coi như xong, bây giờ ngay cả một gã giao đồ ăn cũng dám lo chuyện của hắn. Chu Binh tức giận đến mức khuôn mặt trở nên méo mó: "Đem cái tên giao đồ ăn này đè lại cho lão tử!"
Ba đứa đàn em của hắn luôn nghe theo lời hắn, từ khi hắn nói như vậy, một vngười trong số họ lập tức tiến lên, cùng nhau kéo Hướng Trường Không. Hướng Trường Không đẩy Từ Luyến về phía sau, chặn tay người đối diện. Một người khác ngay lập tức hướng nắm đám đến chào hỏi, Hướng Trường Không vất vả lắm mới thoát được.
Thấy anh quá linh hoạt, Chu Binh nghĩ ra một chiêu đê tiện, thừa dịp tên đàn em phân tán lực chú ý của anh, hắn bất ngờ ôm lấy bắp chân anh kéo lại. Hướng Trường Không ngay lập tức ngã xuống đất, ba tên đàn em nhanh chóng nắm lấy tay anh, đè anh xuống đất.
Hướng Trường Không khó khắn vùng vẫy vài lần, nhưng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của ba người cùng một lúc. Chu Binh xoa xoa cổ tay vẫn còn đang đau nhức, tức giận đá vào Hướng Trường Không: "Đánh đi, tiếp tục đánh đi!"
Hướng Trường Không kêu lên một tiếng đau đớn, một cơn đau nhói từ bụng anh truyền đến. Chu Binh còn chưa có nguôi giận, hắn ta kéo cổ áo anh lên và đấm vào mặt anh.
Từ Luyến đang đứng ở đầu cầu thang dẫn lên tầng 2. Cô nhìn Chu Binh đá Hướng Trường Không, sau đó đấm một cú vào mặt anhta. Cảnh này giống như chuyển động chậm đang chiếu trước mặt cô.
Một cảm giác kỳ lạ tràn qua không kiểm soát được, cô không biết đó là gì, chỉ cảm thấy não của mình có chút không đủ dưỡng khí. Cô không thể nghe thấy tiếng đánh nhau trong cửa hàng hay tiếng ồn ào bên ngoài cửa hàng, nhưng khóe miệng hiện ra tơ máu và lông mày nhíu chặt của anh hằn sâu vào tâm trí cô.
Lúc này, cô bình tĩnh đến không ngờ, cô bước đến khu vườn mini mà cô đã sắp xếp, chọn một chậu cây lớn nhất, giơ cao quá đầu rồi nện xuống đất một cái "bang--".
Châu hoa lập tức vỡ chia năm xẻ bảy, đất ẩm vương vãi khắp mặt đất.
Sau tiếng động lớn, Từ Luyến cảm thấy giọng nói bên tai dần dần trở lại, lúc này cửa hàng thực sự yên tĩnh đến bất ngờ, Chu Y và ba tên đàn em của hắn đều quay đầu nhìn về hướng cô.
Từ Luyến cúi người, nhặt mảnh sứ vỡ lớn nhất trên mặt đất, cầm trong tay rồi đi về phía đám người Chu Binh.
Bước chân của cô rất nhanh, tiếng giày cao gót "cọc cọc" trên mặt đất giống như hiệu ứng âm thanh kinh điển trong các bộ phim kinh dị khác nhau, khiến người ta bất giác rùng mình.
Chu Binh vô thức lùi lại một bước, kéo một tên đàn em bên cạnh đẩy tới trước mặt mình, vô tội vạ mà hét lên: "Này, còn thất thần làm gì? Mau đem cô ấy cản lại cho lão tử!"
Nhìn thấy hai tên đàn emtrực tiếp đi tới chỗ Từ Luyến, Hướng Trường Không vùng vẫy thoát khỏi người đang giữ anh lại, từ trên mặt đất đứng dậy. Đầu gối của anh đã bị thương khi ngã xuống đất, nhưng anh không cảm thấy đau đớn lắm, anh chỉ vội vàng quay lại túm lấyngười đang đi về phía Từ Luyến, đấm vào mặt anh ta.
"Tên giao đồ ăn, là muốn tìm chết sao?" Bởi vì bị đánh, mũi nhọn của bọn họ lại chĩa vào Hướng Trường Không. Hướng Trường Không hơi thở hổn hển, giơ cánh tay lên lau vết máu nơi khóe miệng. Anh thực sự không giỏi đánh nhau. Anh chỉ đánh nhau hai lần trong đời - một lần khi anh học trung học, khi một cậu bé từ trường khác bắt nạt em gái của anh, và một lần nữa, ngay tại bây giờ.
Bầu không khí trong cửa hàng đang bùng phát, nhưng lần này, trước khi Chu Binh kịp đưa ra bất kỳ mệnh lệnh mới nào, một số lượng lớn người đã đổ dồn về phía cửa.
"Làm gì vậy? Tất cả dừng lại!" Nhân viên bảo an của công viên Tinh Quang đã chạy tới, trên tay mỗi người đều cầm dùi cui bảo an. Thấy tình hình không ổn, Chu Binh muốn đưa người của mình chạy trước, nhưng các nhân viên bảo an của công viên Tinh Quang đã bao vây họ. Từ Luyến đặt những mảnh vỡ của lọ hoa trong tay xuống, đi tới chỗ Hướng Trường Không đỡ anh: "Anh có sao không?"
Xiang Changkong móc môi, nở một nụ cười rất nông cạn: "Tôi không sao, cô có bị thương ở đâu không?"
Từ Luyến lắc đầu: "Không có."
Bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng còi cảnh sát, đám người của Chu Binh càng thêm hoảng loạn, hắn dẫn đàn em đột phá vòng vây của bảo an, vừa chạy ra khỏi cửa hàng của Từ Luyến thì đã bị cảnh sát khống chế. Từ Luyến và Hướng Trường Không cũng bị cảnh sát đưa về đồn để lập biên bản, nhân tiện họ còn sao chép một đoạn video giám sát ở cửa hàng.
Bởi vì video giám sát, mọi thứ rõ ràng trong nháy mắt. Đám người Chu Binh cũng không còn gì để biện bạch, từ đầu tới đuôi liền nháo muốn tìm luật sư. Từ Luyến cũng không chịu tha cho hắn, ngoài việc yêu cầu Chu Binh và những người khác bồi thường toàn bộ thiệt hại trong cửa hàng, cô còn kiên trì để Hướng Trường Không đi kiểm tra thương tích, nói rằng côsẽ kiện Chu Binh và những người khác về tội cố ý gây thương tích.
Khi Chu Binh nghe cô nói muốn kiểm tra thương tích, hắn cũng la hét đòi kiểm tra thương tích, vì Hướng Trường Không cũng đánh họ.
Hướng Trường Không biết rằng Chu Binh và những người này là những xã hội đen già đời, cho dù có thực sự kết thúc, họ vẫn có đồng bọn ở bên ngoài. Anh sợ rằng sau đó họ sẽ tìm Từ Luyến để trả thù, cuối cùng đành đồng ý với sự hòa giải của cảnh sát. Từ trong đồn cảnh sát đi ra, Từ Luyến vẫn cau mày: "Tại sao muốn giải quyết riêng với bọn họ?"
Hướng Trường Không nói: "Cô vẫn phải kinh doanh đừng gây rắc rối với họ. Cửa hàng của cô mở ở đó. Nếu họ đến cửa hàng để gây rắc rối cho cô, công việc kinh doanh của cô sẽ không đi đến đâu".
Từ Luyến biết anh nói mình đúng, đây là chiêu trò thường thấy của đám người như Chu Binh, nhưng cô vẫn rất tức giận. Cô nhìn khóe miệng bầm tím của Hướng Trường Không, nói với anh: "Tôi đưa anh đến bệnh viện, trước kiểm tra vết thương một chút."
Hướng Trường Không lắc đầu nói: "Không sao đâu, tất cả đều là vết thương ngoài da. Tôi sẽ về tự mình bôi thuốc đi."
"Không được, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra."
Hướng Trường Không nhìn sắc trời một chút, nói với Từ Luyến: "Hôm nay tôi còn giao xong đồ ăn, hiện đã trễ rồi, tôi phải gọi cho từng khách hàng để giải thích."
Từ Luyến cuối cùng cũng nhớ ra rằng Hướng Trường Không đến giao đồ ăn cho mình vào buổi trưa hôm nay. Điều này càng khiến cô cảm thấy băn khoăn hơn: "Những tổn thất của anh hôm nay đều tôi sẽ phụ trách." Cô nghe nói rằng những người giao đồ ăn mà bị khách hàng phàn nàn vì không giao đồ ăn đúng giờ, công ty giao đồ ăn sẽ trừ tiền của họ.
Hướng Trường Không nói: "Không sao, việc này không trách cô."
Đúng, tất cả đều tại Ngụy Nhất Thần. Từ Luyến lúc này hận không thể đuổi hắn tới nước ngoài, một đấm đấm vào đầu chó của Ngụy Nhất Thần.
Cô nhìn bốn người đàn ông trước mặt và hỏi: "Các người có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông dẫn đầu liếc cô một cái rồi cười với cô: "Cô là bạn gái của Ngụy Nhất Thần à? Dáng dấp rất xinh đẹp."
Từ Luyến nói, "Tôi không phải là bạn gái của Ngụy Nhất Thần."
Người đàn ông bật cười, rõ ràng không tin: "Được rồi, cô đừng giả bộ, nói chuyện đi, cháu trai của Ngụy Nhất Thần trốn ở đâu?"
"Đi nước ngoài."
"Đi nước ngoài?" Người đàn ông nhướng mày, châm chọc nói "Ồ", "Được rồi, anh ta đập phá cửa hàng của tôi và đánh người của tôi, sau đó vỗ mông xuất ngoại?" Thảo nào họ tìm hai ngày nay đều không thấy bóng dáng của anh.
Anh ta lại nhìn Từ Luyến, cười với cô: "Vì anh ta đã ra nước ngoài, nên khoản này phải tính trên người cô."
Vừa dứt lời, một đàn em đi theo đã "lỡ tay" chạm vào cây nến làm rơi xuống đất. Ngọn nến được đúc trực tiếp bằng cốc thủy tinh, dù chiếc cốc không bị vỡ khi rơi xuống đất nhưng nó kêu "loảng xoảng", hai cô gái ở lại bên ngoài cửa hàng hét lên.
Từ Luyến liếc nhìn họ, đi đến quầy, cầm điện thoại riêng trong cửa hàng, bấm số 110 trực tiếp gọi đi.
"Xin chào, nơi này là công viên Tinh Quang.."
Cô chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cúp, Từ Luyến ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt.
"Sao, còn muốn gọi cảnh sát?"
Từ Luyến không nói chuyện, cô để điện thoại xuống, sau đó xoay người đi lên lầu hai lấy điện thoại di động. Người đó dường như đã đoán được ý đồ của cô, nắm lấy tay cô không cho cô đi: "Nếu cô còn sức gọi cảnh sát, tốt hơn là nên gọi cho Ngụy Nhất Thần, để anh ta sớm một chút cút về cho lão tử! Hắn một ngày không xuất hiện, vậy thì chúng ta một ngày cũng không rời khỏi tiệm."
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh cửa hàng, Hướng Trường Không nhìn thoáng qua những người đang tụ tập, đậu chiếc xe điện, vừa đi về phía trước vừa hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cô gái với mái tóc dài phía trước sắc mặt không tốt lắm quay đầu lại và nói với anh: "Có người đang làm phiền trong tiệm."
Như để khẳng định lời nói của mình, tiếng kính vỡ đột ngột phát ra từ trong quán khiến đám đông bên ngoài náo loạn.
"Gọi cảnh sát chưa?" Hướng Trường Không nói nhanh hơn trước, cô gái đang nói chuyện với anh dường như bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của anh vội vàng gật đầu.
"Đây là số điện thoại của văn phòng an ninh của Công viên Tinh Quang. Lại gọi cho bảo an." Hướng Trường Không đặt chiếc điện thoại trên tay vào tay cô gái rồi bước nhanh vào cửa hàng của Từ Luyến.
Vừa bước vào đã thấy Từ Luyến bị một người đàn ông hung hãn kéo, liền tăng tốc bước không chút suy nghĩ, tiến lên bóp chặt cổ tay của người đàn ông, kéo mạnh một cái, sau đó đem Từ Luyến bảo hộ sau lưng. Hướng Trường Không không giống như Ngụy Nhất Thần, có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, nhưng vì chiều cao nên khi học đại học, anh buộc phải tham gia đội bóng rổ, thể lực vẫn ở mức chấp nhận được.
Vừa rồi bởi vì lo lắng, anh dùng sức rất nhiều. Người đàn ông bị anh kéo đi xoa xoa cổ tay, sắc mặt nhăn lại vì đau: "Anh chàng giao đồ ăn, anh ở đây có chuyện gì vậy? Tránh ra cho tôi đi, lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân hả?"
Giọng của người đàn ông lớn, như thể anh ta muốn thông qua âm thanh để tấn công người đối diện. Ba đàn em của anh ta vừa rồi không để ý đến Hướng Trường Không, lúc này mới vây lại xung quanh hắn, ân cần hỏi hang: "Binh ca, có sao không?"
Cả ba người đi đến xung quanh, giống như một bức tường người đứng chắn trước mặt họ. Hướng Trường Không vẫn đứng trước mặt Từ Luyến, khẽ quay đầu lại nói nhỏ với cô: "Cô tìm nơi an toàn hơn đi, cảnh sát sẽ tới ngay."
Đây là lần đầu tiên Từ Luyến ở gần Hướng Trường Không đến mức hơi thở của anh như phả vào mặt cô. Trước đây cô không hề để ý, hóa ra anh lại cao như vậy, giọng nói nhẹ nhàng rõ ràng, khí chất không sắc sảo như Ngụy Nhất Thần, nhưng bỗng nhiên anh lại chắn trước bạn, liền có thể mang đến cho bạn một cảm giác rất an tâm.
Chính là Chu Binh, người lần trước bị Ngụy Nhất Thần đánh, Ngụy Nhất Thần không để hắn vào mắt coi như xong, bây giờ ngay cả một gã giao đồ ăn cũng dám lo chuyện của hắn. Chu Binh tức giận đến mức khuôn mặt trở nên méo mó: "Đem cái tên giao đồ ăn này đè lại cho lão tử!"
Ba đứa đàn em của hắn luôn nghe theo lời hắn, từ khi hắn nói như vậy, một vngười trong số họ lập tức tiến lên, cùng nhau kéo Hướng Trường Không. Hướng Trường Không đẩy Từ Luyến về phía sau, chặn tay người đối diện. Một người khác ngay lập tức hướng nắm đám đến chào hỏi, Hướng Trường Không vất vả lắm mới thoát được.
Thấy anh quá linh hoạt, Chu Binh nghĩ ra một chiêu đê tiện, thừa dịp tên đàn em phân tán lực chú ý của anh, hắn bất ngờ ôm lấy bắp chân anh kéo lại. Hướng Trường Không ngay lập tức ngã xuống đất, ba tên đàn em nhanh chóng nắm lấy tay anh, đè anh xuống đất.
Hướng Trường Không khó khắn vùng vẫy vài lần, nhưng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của ba người cùng một lúc. Chu Binh xoa xoa cổ tay vẫn còn đang đau nhức, tức giận đá vào Hướng Trường Không: "Đánh đi, tiếp tục đánh đi!"
Hướng Trường Không kêu lên một tiếng đau đớn, một cơn đau nhói từ bụng anh truyền đến. Chu Binh còn chưa có nguôi giận, hắn ta kéo cổ áo anh lên và đấm vào mặt anh.
Từ Luyến đang đứng ở đầu cầu thang dẫn lên tầng 2. Cô nhìn Chu Binh đá Hướng Trường Không, sau đó đấm một cú vào mặt anhta. Cảnh này giống như chuyển động chậm đang chiếu trước mặt cô.
Một cảm giác kỳ lạ tràn qua không kiểm soát được, cô không biết đó là gì, chỉ cảm thấy não của mình có chút không đủ dưỡng khí. Cô không thể nghe thấy tiếng đánh nhau trong cửa hàng hay tiếng ồn ào bên ngoài cửa hàng, nhưng khóe miệng hiện ra tơ máu và lông mày nhíu chặt của anh hằn sâu vào tâm trí cô.
Lúc này, cô bình tĩnh đến không ngờ, cô bước đến khu vườn mini mà cô đã sắp xếp, chọn một chậu cây lớn nhất, giơ cao quá đầu rồi nện xuống đất một cái "bang--".
Châu hoa lập tức vỡ chia năm xẻ bảy, đất ẩm vương vãi khắp mặt đất.
Sau tiếng động lớn, Từ Luyến cảm thấy giọng nói bên tai dần dần trở lại, lúc này cửa hàng thực sự yên tĩnh đến bất ngờ, Chu Y và ba tên đàn em của hắn đều quay đầu nhìn về hướng cô.
Từ Luyến cúi người, nhặt mảnh sứ vỡ lớn nhất trên mặt đất, cầm trong tay rồi đi về phía đám người Chu Binh.
Bước chân của cô rất nhanh, tiếng giày cao gót "cọc cọc" trên mặt đất giống như hiệu ứng âm thanh kinh điển trong các bộ phim kinh dị khác nhau, khiến người ta bất giác rùng mình.
Chu Binh vô thức lùi lại một bước, kéo một tên đàn em bên cạnh đẩy tới trước mặt mình, vô tội vạ mà hét lên: "Này, còn thất thần làm gì? Mau đem cô ấy cản lại cho lão tử!"
Nhìn thấy hai tên đàn emtrực tiếp đi tới chỗ Từ Luyến, Hướng Trường Không vùng vẫy thoát khỏi người đang giữ anh lại, từ trên mặt đất đứng dậy. Đầu gối của anh đã bị thương khi ngã xuống đất, nhưng anh không cảm thấy đau đớn lắm, anh chỉ vội vàng quay lại túm lấyngười đang đi về phía Từ Luyến, đấm vào mặt anh ta.
"Tên giao đồ ăn, là muốn tìm chết sao?" Bởi vì bị đánh, mũi nhọn của bọn họ lại chĩa vào Hướng Trường Không. Hướng Trường Không hơi thở hổn hển, giơ cánh tay lên lau vết máu nơi khóe miệng. Anh thực sự không giỏi đánh nhau. Anh chỉ đánh nhau hai lần trong đời - một lần khi anh học trung học, khi một cậu bé từ trường khác bắt nạt em gái của anh, và một lần nữa, ngay tại bây giờ.
Bầu không khí trong cửa hàng đang bùng phát, nhưng lần này, trước khi Chu Binh kịp đưa ra bất kỳ mệnh lệnh mới nào, một số lượng lớn người đã đổ dồn về phía cửa.
"Làm gì vậy? Tất cả dừng lại!" Nhân viên bảo an của công viên Tinh Quang đã chạy tới, trên tay mỗi người đều cầm dùi cui bảo an. Thấy tình hình không ổn, Chu Binh muốn đưa người của mình chạy trước, nhưng các nhân viên bảo an của công viên Tinh Quang đã bao vây họ. Từ Luyến đặt những mảnh vỡ của lọ hoa trong tay xuống, đi tới chỗ Hướng Trường Không đỡ anh: "Anh có sao không?"
Xiang Changkong móc môi, nở một nụ cười rất nông cạn: "Tôi không sao, cô có bị thương ở đâu không?"
Từ Luyến lắc đầu: "Không có."
Bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng còi cảnh sát, đám người của Chu Binh càng thêm hoảng loạn, hắn dẫn đàn em đột phá vòng vây của bảo an, vừa chạy ra khỏi cửa hàng của Từ Luyến thì đã bị cảnh sát khống chế. Từ Luyến và Hướng Trường Không cũng bị cảnh sát đưa về đồn để lập biên bản, nhân tiện họ còn sao chép một đoạn video giám sát ở cửa hàng.
Bởi vì video giám sát, mọi thứ rõ ràng trong nháy mắt. Đám người Chu Binh cũng không còn gì để biện bạch, từ đầu tới đuôi liền nháo muốn tìm luật sư. Từ Luyến cũng không chịu tha cho hắn, ngoài việc yêu cầu Chu Binh và những người khác bồi thường toàn bộ thiệt hại trong cửa hàng, cô còn kiên trì để Hướng Trường Không đi kiểm tra thương tích, nói rằng côsẽ kiện Chu Binh và những người khác về tội cố ý gây thương tích.
Khi Chu Binh nghe cô nói muốn kiểm tra thương tích, hắn cũng la hét đòi kiểm tra thương tích, vì Hướng Trường Không cũng đánh họ.
Hướng Trường Không biết rằng Chu Binh và những người này là những xã hội đen già đời, cho dù có thực sự kết thúc, họ vẫn có đồng bọn ở bên ngoài. Anh sợ rằng sau đó họ sẽ tìm Từ Luyến để trả thù, cuối cùng đành đồng ý với sự hòa giải của cảnh sát. Từ trong đồn cảnh sát đi ra, Từ Luyến vẫn cau mày: "Tại sao muốn giải quyết riêng với bọn họ?"
Hướng Trường Không nói: "Cô vẫn phải kinh doanh đừng gây rắc rối với họ. Cửa hàng của cô mở ở đó. Nếu họ đến cửa hàng để gây rắc rối cho cô, công việc kinh doanh của cô sẽ không đi đến đâu".
Từ Luyến biết anh nói mình đúng, đây là chiêu trò thường thấy của đám người như Chu Binh, nhưng cô vẫn rất tức giận. Cô nhìn khóe miệng bầm tím của Hướng Trường Không, nói với anh: "Tôi đưa anh đến bệnh viện, trước kiểm tra vết thương một chút."
Hướng Trường Không lắc đầu nói: "Không sao đâu, tất cả đều là vết thương ngoài da. Tôi sẽ về tự mình bôi thuốc đi."
"Không được, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra."
Hướng Trường Không nhìn sắc trời một chút, nói với Từ Luyến: "Hôm nay tôi còn giao xong đồ ăn, hiện đã trễ rồi, tôi phải gọi cho từng khách hàng để giải thích."
Từ Luyến cuối cùng cũng nhớ ra rằng Hướng Trường Không đến giao đồ ăn cho mình vào buổi trưa hôm nay. Điều này càng khiến cô cảm thấy băn khoăn hơn: "Những tổn thất của anh hôm nay đều tôi sẽ phụ trách." Cô nghe nói rằng những người giao đồ ăn mà bị khách hàng phàn nàn vì không giao đồ ăn đúng giờ, công ty giao đồ ăn sẽ trừ tiền của họ.
Hướng Trường Không nói: "Không sao, việc này không trách cô."
Đúng, tất cả đều tại Ngụy Nhất Thần. Từ Luyến lúc này hận không thể đuổi hắn tới nước ngoài, một đấm đấm vào đầu chó của Ngụy Nhất Thần.
Last edited by a moderator: