Xuyên Không [Edit] Chuế Tuế - Ở Rể - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu - Từ Chương 1065

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lương lam lâm, 23 Tháng một 2024.

  1. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chuế Tuế (Ở rể)

    [​IMG]

    Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương tiêu

    Editor: Luongsonbac1102, K-RABT radio, libraoctober1, jennyhua071, Lương Lam Lâm

    Thể loại: Xuyên không, cổ đại, quân sự, chiến tranh, thị giác nam chủ, điền văn.

    Tình trạng bản gốc: tới chương 1204 (chưa hoàn)

    Lịch đăng chương: 1 chương/ tháng

    Văn án:

    Một đại gia trong giới tài chính đã chịu đủ lục đục, sinh tử dốc sức trở về thời cổ đại, sau khi tiến vào thân thể con rể không có địa vị nhất của một nhà thương nhân. Chuyện quốc gia thiên hạ, vốn hắn đã không muốn đụng vào, làm sao có thể tránh được.

    Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, say nằm trên gối mỹ nhân, năm ngàn năm phong hoa yên vũ, thị phi thành bại quay đầu không!

    Ghi chú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bảng dịch chưa có sự cho phép của tác giả.

    Dịch giả không biết tiếng trung, bản dịch dựa vào convert.

    Nguồn convert: Tàng thư viện

    Chương truyện bắt đầu từ chương 1065 trở đi, các chương trước đó đã có nhà khác thầu.

    Chút tâm sự nhỏ: Vì theo dõi một nhà dịch trên youtube mà đã lỡ trầm mê vào trong truyện này, nay tỉ ấy mấy tháng rồi chưa ra chương nên tui buồn bực quá phải tự mình đi edit. Nghe nói bộ này ra 11 năm trước mà bây giờ lão Chuối (tác giả ạ) vẫn còn đang viết tiếp, tầm 1 tháng 1 chương, tự nhiên thấy thật may mắn vì mình đu truyện này 4 năm trước.

    Các chương truyện trước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    1. Chương 1 - chương 692: Luongsonbac1102 trên wattpad

    2. Chương 692 - chương 1064: K-RABT radio trên youtube (free) ; libraoctober1, jennyhua071 trên Bạch ngọc sách (có phí)

    Mục lục - Quyển 11: Nhân gian thuỷ trường đông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1065: Trong thành sơ ký - hạ

    1065-1

    1065-2

    1065-3

    Chương 1066: Long ngạo thiên xuất sư không vui

    1066-1

    1066-2

    1066-3

    1066-4

    1066-5

    Chương 1067: Ra đi - thượng

    1067-1

    1067-2

    1067-3

    Chương 1068: Ra đi - hạ

    1068-1

    1068-2

    1068-3

    1068-4

    Chương 1069: Tiểu tú tài

    1069-1

    1069-2

    1069-3

    1069-4

    Chương 1070: Phù du nào sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (1)

    1070-1


    1070-2

    1070-3

    Chương 1071: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (2)

    1071-1


    1071-2


    Chương 1072: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (3)

    1072-1

    1072-2

    1072-3

    1072-4

    Chương 1073: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (4)

    1073-1

    1073-2

    1073-3

    1073-4

    1073-5

    1073-6

    Chương 1074: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (5)

    1074-1

    1074-2


    1074-3

    1074-4

    1074-5

    Chương 1075: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (6)

    1075-1

    1075-2


    1075-3

    Chương 1076: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (7)

    Chương 1077: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (8)

    Chương 1078: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (9)

    Chương 1079: Phù du nào có thể sánh bằng thiên địa vạn trượng nhìn thấy cả chúng sinh (10)

    Chương 1080: Loạn chiến (Thượng)

    Chương 1081: Loạn chiến (Trung)

    Chương 1082: Loạn chiến (Hạ)

    Chương 1083: Hung ảnh

    Chương 1084: Xôn xao dư luận (Thượng)

    Chương 1085: Xôn xao dư luận (Trung)

    Chương 1086: Xôn xao dư luận (Hạ)

    Chương 1087: Náo nhiệt

    Chương 1088: Phán quyết sinh tử (1)

    Chương 1089: Phán quyết sinh tử (2)

    Chương 1090: Phán quyết sinh tử (3)

    Chương 1091: Phán quyết sinh tử (4)

    Chương 1092: Phán quyết sinh tử (5)

    Chương 1093: Phán quyết sinh tử (6)

    Chương 1094: Phán quyết sinh tử (7)

    Chương 1095: Phán quyết sinh tử (8)

    Chương 1096: Phán quyết sinh tử (9)

    Chương 1097: Thế giới của Thời Duy Dương (Thượng)

    Chương 1098: Thế giới của Thời Duy Dương (Hạ)


    Chương 1099: Nhạc đệm (Thượng)

    Chương 1100: Nhạc đệm (Trung)

    Chương 1101: Nhạc đệm (Hạ)

     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng năm 2024
  2. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1065 -1: Trong thành sơ kí (quyển hạ)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hiện tại ta chỉ có một mình nên có chút không rõ lắm tình huống trong thành Giang Ninh, tiếp tới chúng ta đến tột cùng giúp ai, đánh ai, mong rằng An tướng quân chỉ rõ.."

    Bên trong gian phòng, Du Hồng Trác cùng An Tích Phúc, Lương Tư Ất sau khi ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề nói ra nghi vấn trong lòng. Hắn là người giang hồ tính tình thẳng thắng, quyết định phải giúp người liền không hề hàm hồ, An Tích Phúc tự nhiên cũng hiểu được điểm ấy, lúc này cười cười.

    "Trong thành cục diện đến tột cùng sẽ phát triển như thế nào, trước mắt kỳ thật ai cũng nói không rõ, nhưng xét cho đến cùng, đại cục vẫn có thể hiểu đại khái.." Hắn nói, "Hai năm qua Công Bình Đảng tại Giang Nam quật khởi nhanh chóng, nói là Hà Văn làm chủ, trên thực tế lúc ban đầu chẳng qua là vài chục cỗ thế lực dựa theo tên tuổi Hà Văn để phát triển mà thôi, bọn họ trong hai năm này kỳ thật có vài lần hội minh lớn nhỏ, lúc ban đầu là vài chục cỗ thế lực, bây giờ phân thành năm chi thế lực lớn nhất trong Công Bình Đảng. Mà trong lần đại hội Giang Ninh này, sẽ xuất hiện một lần hội minh mới."

    An Tích Phúc nói: "Công Bình Đảng lúc trước có vài lần hội minh, thế lực của ai cũng đều không thể khuếch trương hết toàn bộ Giang Nam, bởi vậy khi đó là nội bộ minh hội, mười mấy cái đỉnh núi, hai cái tùy ý kết hợp, đều là một lần lớn mạnh. Nhưng hôm nay, năm chi thế lực lớn nhất Công Bình Đảng này đã biến thành cục diện ngươi bên trong có ta ta bên trong có ngươi, ma sát lẫn nhau xuất hiện không ít, nói trắng ra là muốn theo quy củ sắp xếp lại số ghế ngồi.. Đây cũng là mục đích của đại hội Giang Ninh lần này."

    Du Hồng Trác gật đầu. An Tích Phúc nói: "Nếu chỉ là thế lực năm chi Công Bình Đảng phía sau cánh cửa đóng kín rồi đánh nhau, có lẽ trong rất nhiều tình huống cũng không phức tạp như ngày hôm nay, năm nhà này hợp tung liên hoành đánh một hồi liền có thể chấm dứt. Nhưng thế lực Giang Nam chia cắt, bây giờ tuy rằng còn lộ vẻ hỗn loạn giống như 'Đại long đầu' có đủ loại thế lực nhỏ rối rí, có thể đại thế sẽ sớm định. Cho nên Hà Văn mở cửa, bốn nhà còn lại cũng đều đối với bên ngoài chìa tay ra, bọn họ ở trong thành bày lôi đài, theo dự đoán, tràng diện bên trên đọ sức chẳng qua là tụ tập cho đông vui, trên thực tế mục đích sâu xa của năm chi trong Công Bình Đảng đều vì dao động lòng người."

    Du Hồng Trác cười cười: "Đây cũng là nội bộ phân không ra thắng bại, đầu tiên là đi gọi người tới giúp đỡ, tràng diện bên trên nhìn xem ai nắm tay to, người giúp đỡ nhiều, để về sau sống mái với nhau. Hoặc là phương nào binh hùng tướng mạnh, ở bên ngoài nhìn liền hiểu, vậy thì sống mái với nhau sẽ giảm bớt đi."

    "Chính là đạo lý này." An Tích Phúc nói, "Thiên hạ bây giờ thế lực lớn nhỏ khắp nơi, rất nhiều nơi cũng đã phái người đến, như chúng ta bây giờ biết rõ là Lâm An Ngô Khải Mai, Thiết Ngạn đều phái nhân thủ ở bên này du thuyết. Bọn họ đoạn thời gian này bị Công Bình Đảng đánh cho rất bi thảm, nhất là hai chi Cao Sướng cùng Chu Thương, sớm muộn gì cũng sẽ muốn cắn ngược khiến bọn họ không ngăn cản được, vậy nên phải nhìn chuẩn thời cơ, muốn tìm xem một chút trong năm chi của Công Bình Đảng có phải chăng có chi nào là có thể thương lượng, nương nhờ đi qua, sẽ có thể lại đi ra một con đường."

    Nói đến Lâm An Ngô bên này, An Tích Phúc hơi hơi cười lạnh, Du Hồng Trác, Lương Tư Ất cũng theo đó bật cười. Lương Tư Ất nói: "Người bậc này, nói không chừng có thể sống đến cuối cùng."

    Du Hồng Trác nghĩ một chút, lại cũng không nhịn được gật đầu: "Quả thật có khả năng."

    "Ngô, Thiết là hai thế lực tôm tép nhãi nhép, nhưng dù sao cũng là một một địa phương đánh ra canh bạc." An Tích Phúc lắc đầu cười nói, "Ngoài ra còn có vài thế lực như Trâu Húc, Lưu Quang Thế, Đới Mộng Vi, những người này kỳ thật cũng đều có đội ngũ phái ra. Đội ngũ của Lưu Quang Thế thì chúng ta bên này tương đối hiểu rõ một ít, người có võ nghệ cao nhất trong đội trợ thủ là 'Hầu vương' Lý Ngạn Phong."

    ".. Du huynh đệ có lẽ không rõ ràng, năm đó lúc ban đầu danh hiệu 'Hầu vương' chính là xuất phát từ Ma Ni Giáo, vốn là Ma Ni Giáo thập nhị hộ pháp bên trong một chi. Những thế hệ đầu của Ma Ni Giáo chỉ lưu truyền trong các nhà nghèo vùng Giang Nam, tín đồ không ít, lại bị chia rẽ, đến đời trước nữa – thời điểm của giáo chủ Hạ Vân Sanh lén lút cùng đại hộ vùng Giang Nam qua lại. Giáo chủ Phương Lạp không thể nhìn nổi, bởi vậy 'Bá Đao' Lưu Đại Bưu cùng huynh đệ Phương thị giết Hạ Vân Sanh. Một đời 'Hầu vương' Lý Nhược Khuyết bởi vậy ly khai Ma Ni Giáo."

    Giang hồ hào hiệp thích nghe nhất là những tin đồn lục lâm này, khi An Tích Phúc nói đến những quá khứ, Du Hồng Trác trừng tròng mắt, liên tục gật đầu. "Sau này thánh công Vĩnh Lạc khởi sự thất bại, hai người Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện lại đứng ra tiếp chưởng Ma Ni Giáo, Đợi đến lúc hữu tướng ở kinh thành thất thế, Mật Trinh Tư bị thủ tiêu, bọn họ được được đại tộc Tề gia Hà Bắt lúc đó triệu tập, cái gì mà 'Hầu vương' Lý Nhược Khuyết, 'Khoái kiếm' Lư Bệnh Uyên, những lão thần tử này sau đó liền dự định bắc thượng đến Biện Lương vì Đại Quang Minh Giáo đánh ra thanh thế oanh oanh liệt liệt"

    Du Hồng Trác cười lên: "Chuyện này ta biết rõ, sau này đều bị kỵ binh Tây Nam của vị kia giết chết."

    An Tích Phúc gật đầu: "Lúc ấy Đại Quang Minh Giáo có rất nhiều tinh nhuệ, hộ pháp. Thời điểm Chu Tiên Trấn, bị kỵ binh giết sạch toàn bộ. Sau đó không lâu, vị ở Tây Nam kia tại Kim Loan điện một đao giết hoàng đế, Lâm Ác Thiện kinh hãi không nói thành lời, nửa đời sau này không dám lộ diện trước mặt vị ở Tây Nam kia nữa, hơn mười năm nay tâm tư báo thù cũng không hề có, có thể coi là nhân quả kéo dài. Mà đương sự Tề gia, sau khi tạo phản theo Kim quốc, mấy năm trước chạy không khỏi báo ứng, bị cuốn vào đại loạn Kim quốc, Tề gia tử thương hơn phân nửa, Tề Nghiễn lão nhân cùng hai vị tôn nhi của hắn bị nhốt trong chum nước, một hồi lửa lớn đem già già trẻ trẻ đang sống sờ sờ đun sôi.."

    "Lại có chuyện này?" Du Hồng Trác nghĩ một chút, "Hắc Kỳ làm?"

    "Đều là suy đoán, nhưng bên ngoài tự nhiên là không tra được. Trước kia xảy ra Vân Trung thảm án, không riêng gì Tề gia, tính cả Vân Trung Thành có rất nhiều quyền quý, dân chúng đều bị liên luỵ vào trong đó, thiêu chết giết chết không ít người, trong đó liên quan đến lớn nhất là tôn nhi của một vị đại hán gian - Thời Lập Ái hết mực yêu thương.. Loại chuyện này, trừ ra Hắc Kỳ, chúng ta cũng không biết rốt cuộc là hào kiệt như thế nào mới có thể làm ra được."

    "Thật sảng khoái nhân tâm.. Nếu như thật sự là vị anh hùng nào bên trong Hoa Hạ làm ra, thật sự muốn đi gặp một lần, ngay mặt cảm ơn ân huệ của hắn." Du Hồng Trác vỗ tay nói, vui mừng thán phục. An Tích Phúc tự thuật một phen chuyện củaVân Trung Phủ, vô hình trung kéo gần khoảng cách với Du Hồng Trác, sau đó liền trở lại chính sự.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng hai 2024
  3. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1065 - 2: Trong thành sơ ký - hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lúc trước nói những người này ở trước mặt vị kia của Tây Nam dĩ nhiên chỉ là tôm tép nhãi nhép, nhưng đặt ở bất cứ đâu lại vẫn không thể khinh thường.'Hầu vương' Lý Nhược Khuyết năm đó bị kỵ binh giết chết, nhưng nhi tử của hắn Lý Ngạn Phong trò giỏi hơn thầy, toàn thân võ nghệ mưu kế kinh người, bây giờ chiếm giữ vùng Thông Sơn, là địa đầu xà bá chủ một phương. Hắn đại biểu Lưu Quang Thế mà đến, tất nhiên cũng cùng Đại Quang Minh Giáo có một ít liên quan, kể từ đó vì Lưu Quang Thế cùng Hứa Chiêu Nam ở giữa kéo gần quan hệ."

    Du Hồng Trác gật đầu: "Nói như vậy, Lưu Quang Thế tạm thời là đứng về phe Hứa Chiêu Nam bên này."

    "Trước mắt, xác thực đã có đầu mối như vậy, ít nhất Lý Ngạn Phong mặc dù nhậm chức dưới trướng Lưu Quang Thế, sau lại tiếp thu vị trí hộ pháp của Đại Quang Minh Giáo, nhưng tiếp xúc lâu như vậy, về sau có thể hay không có biến số cũng rất khó nói.. Còn vài thế lực lớn khác như Trâu Húc, Đới Mộng Vi, người ở hai phía này cùng chúng ta xem như chỉ mới đến, đang ở khắp nơi bàn bạc, vị tiểu hoàng đế Đông Nam kia có phái người tới hay không chưa rõ ràng, nhưng nhận định là sẽ có. Mà bên Tây Nam.."

    An Tích Phúc gõ gõ ngón tay lên bàn: "Tây Nam nếu đi nước cờ bên này, tất nhiên sẽ là có ảnh hưởng lớn, ai cũng không thể xem nhẹ sự tồn tại Hắc Kỳ.. Chẳng qua trong hai năm này, Ninh tiên sinh chủ trương phát triển, dường như cũng không nguyện ý tùy tiện sắp xếp đội ngũ, lại tăng thêm Công Bình Đảng đối với Tây Nam thể hiện thái độ mập mờ, hắn có gửi người tới hay không, có thể lộ diện công khai hay không, rất khó nói."

    ".. Mà trừ vài cái thế lực lớn bên ngoài này ra, còn lại tam giáo cửu lưu khắp nơi, hơn ngàn thủ hạ mấy ngàn nhân mã, lần này cũng tới không ít. Cục diện giang Ninh không thể thiếu những quân cờ này. Theo chúng ta biết, ngũ đại vương bên trong Công Bình Đảng - 'Bình Đẳng Vương' Thời Bảo Phong kết giao với các loại trung tiểu thế lực này là nhiều nhất, mấy ngày nay có mấy thế lực đến đội ngũ Giang Ninh, bên ngoài tỏ rõ đi qua ủng hộ hắn. Tại đầu thành đông, hắn mở ra 'Tụ Hiền Quán', ngược lại là rất có phong vị Mạnh Thường Quân thời cổ."

    An Tích Phúc từng bước mổ xẻ thế cuộc trong thành, Du Hồng Trác nghe đến đó, gật đầu. "Nói như thế, cũng liền đại khái hiểu rõ."

    Hắn nói, "Chỉ là cục diện kiểu này, không biết chúng ta là đứng tại bên nào. An tướng quân gọi ta đi qua.. Hy vọng ta giết ai."

    An Tích Phúc cười gật đầu: "Chúng ta lần này đi qua, theo đại thế trên, kỳ thật cũng không tính chọn thế lực. Tấn Địa cùng Giang Nam dù sao cũng cách nhau rất xa, khi tin tức Giang Ninh truyền tới, nữ tướng bên kia không có ý tứ nhúng tay quá sâu, dù sao ai thượng vị hay cùng ai bàn là ổn thỏa nhất đối với chúng ta đều không bất đồng lắm. Chẳng qua, Vương soái cùng Đại Quang Minh Giáo có tình nghĩa cố tri, điểm ấy Du huynh đệ nên là biết rõ."

    Du Hồng Trác gật gật đầu. "Thực không dám giấu diếm, Vương soái cùng ta đều là người cũ của triều Vĩnh Lạc. Thánh công khởi sự tuy rằng thất bại, nhưng chúng ta cùng ở vùng Giang Nam vẫn có mấy bằng hữu sống sót, cách nghĩ của Vương soái là cân nhắc đến tương lai nếu có thể thuận tay trong thời điểm nào đó đi được nước cờ sẽ không ngại đặt xuống một vài quân. Dù sao mấy năm trước chúng ta tại Nhạn Môn Quan, Thái Nguyên khó bảo toàn bản thân thì nói gì đến che chở người khác, nhưng bây giờ mọi người đã về Tấn Địa, xem như đã có gia nghiệp còn có một ít lão bằng hữu, có thể tìm một chút, nói không chắc trong tương lai có thể dùng được. Còn như rốt cuộc là chọn đứng cùng nhà ai, vẫn là khoanh tay đứng nhìn nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, cũng có thể xem qua sự tình phát triển, sau này hãy nói."

    "Chẳng qua hai ngày trước, trong sự tình ở Miêu Tranh lại xuất hiện một ít bất ngờ.." Hắn bất ngờ nhắc tới sự tình ở Miêu Tranh, Du Hồng Trác cũng có tham dự, Lương Tư Ất ở một bên hơi hơi thấp cúi đầu, nói: "Đây là ta sai."

    Du Hồng Trác nhìn tới hai người: "Vị.. Miêu huynh đệ này, tình huống cụ thể lúc đó là như thế nào?"

    "Sau khi xảy ra chuyện của khuya ngày hôm trước, Miêu Tranh lập tức rời nhà, nương nhờ 'Diêm La Vương' Chu Thương bên kia tạm thời bảo vệ một cái mạng. Nhưng hôm qua chúng ta sai người tìm hiểu một phen, biết được hắn đã bị người của 'Thất sát' bắt lại.. Người hạ lệnh là" thiên phạt "Vệ Húc Văn bên trong" Thất sát" "

    Du Hồng Trác nheo mắt lại:".. hắn là người đứng đầu "Thất sát"? "

    An Tích Phúc gật đầu:" Căn cứ theo những gì chúng ta nghe ngóng được, vị "Thiên phạt" Vệ Húc Văn này tuyệt không đơn giản, hắn là 'Diêm La Vương' dưới trướng cố vấn, tính tình ngang ngạnh tâm ngoan thủ lạt, người bị hắn nhìn trúng rất khó rơi vào kết cục tốt đẹp. Miêu Tranh đã bị hắn chú ý tới, tiếp tới chúng ta nhận định sự tình sẽ không thể dễ dàng kết thúc.. Bên này cách Tấn Địa quá xa, gọi người không dễ, bởi vậy khi nghe nói Du huynh đệ ở tại đây, liền để Tư Ất mặt dày cho gọi, hy vọng về sau trong lúc hành sự có thể chiếu ứng lẫn nhau. "

    " Nếu có lệnh sẽ không chối từ. "

    Hai bên lúc trước tại Tấn Địa không có quá nhiều tiếp xúc, nhưng mà cùng" Loạn sư "Vương Cự Vân ở trên chiến trường sóng vai không phải lần một lần hai. An Tích Phúc nói tới đây, Du Hồng Trác không nghĩ nhiều, chắp tay nhận lời, cũng hết sức tự nhiên.

    An Tích Phúc cười cười, đang muốn nói tỉ mỉ thì nghe được trong sân nhỏ phía sau có tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng gõ cửa. Thủ hạ của An Tích Phúc từ bên ngoài tiến vào, hắn nhìn ba người trong phòng rồi đến bên cạnh An Tích Phúc nhỏ giọng thuật lại một tin tức. Tin tức cũng không phải bí mật gì lớn, Du Hồng Trác nghe xong thì ngẩn cả ra, An Tích Phúc cũng là hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó nhìn Du Hồng Trác một cái.

    " Tên mập này.. Vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy.. "An Tích Phúc lẩm nhẩm một câu, ngay sau đó nói với Du Hồng Trác," Hứa Chiêu Nam, Lâm Tông Ngô là đầu tiên xuất chiêu, Lâm Tông Ngô dẫn người đi Ngũ Phương Lôi Đài, người thứ nhất muốn đánh cũng là Chu Thương. Du huynh đệ, có hứng thú không? "

    " Đệ nhất thiên hạ trong Truyền thuyết, xác thực phải mở mang kiến thức một lần. "Du Hồng Trác nói.

    " Hắn chưa chắc là đệ nhất thiên hạ, nhưng ở trong võ công, người có thể đè hắn xuống, đích xác cũng không có nhiều.. "An Tích Phúc đứng lên," Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói. "

    Du Hồng Trác, Lương Tư Ất lần lượt đứng dậy, từ căn phòng cũ nát một trước một sau đi ra. Lúc này ánh mặt trời đã xua tan sương mù sáng sớm, phố xá xa xa có tiếng người lộn xộn. An Tích Phúc đi ở đằng trước, cùng Du Hồng Trác thấp giọng nói chuyện.

    " Ta biết Du huynh đệ võ nghệ cao cường, có thể chính diện đánh lui 'Hàn Nha' Trần Tước Phương. Chẳng qua Vệ Húc Văn cùng Trần Tước Phương có tác phong bất đồng. Nếu là đối đầu trên lôi đài, khác biệt người với người có lẽ không lớn, nhưng nói về nhân số, đám người dưới trướng Giang Nam Công Bình Đảng đâu chỉ ngàn vạn, dưới trướng 'Diêm La Vương' dùng 'Thất sát' phân chia, mỗi một chi đều có nhân số cực kỳ khổng lồ, Vệ Húc Văn giỏi dùng tên tuổi của người, liền tuyệt đối không phải loại người mà Trần Tước Phương có thể ở chung, mong rằng Du huynh đệ không buông lỏng cảnh giác. "

    " Lời An tướng quân nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ. "Du Hồng Trác chắp tay đáp ứng. Hắn từng nghe người khác nói qua thanh danh của vị An tướng quân này trong quân đội, tại thời điểm mấu chốt hạ thủ ác liệt có thể nghiêm túc quân kỷ, có hắn trên chiến trường luôn khiến cho người yên tâm, ngày thường phụ trách hậu cần, trù tính gì cũng đều có thể chu toàn, lúc này được hắn kĩ càng nhắc nhở, ngược lại là có chút lĩnh giáo. Nữ tử tên là Lương Tư Ất đi ở phía sau hắn lại ngược lại, từ đầu tới đuôi đều là khuôn mặt cứng nhắc không biểu cảm, cũng không biết là chê An Tích Phúc dong dài hai vẫn là tại vì sự tình Miêu Tranh mà cảm thấy áy náy.

    Ba người đi qua đường phố, hướng tới" Diêm La Vương "Ngũ Phương Lôi Đài, trên đường đi, người xem náo nhiệt đã bắt đầu tụ tập.

    Du Hồng Trác cười nói:" Vào thành trong thời gian mấy ngày, phóng tầm mắt quang sát, hiện tại các thế lực khắp nơi mặc kệ tốt hay xấu, tựa hồ cũng chọn trước đánh Chu Thương, 'Diêm La Vương' thật sự là mục tiêu để công kích, nói không chắc lần này còn chưa mở xong, thế lực của hắn liền bị người phân chia hết."Hắn nghĩ tới cừu oán của mình cùng Đại Quang Minh Giáo, trước mắt lại muốn đi qua giúp đỡ đánh Chu Thương;
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng hai 2024
  4. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1065 - 3: Trong thành sơ ký - hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Tích Phúc có liên hệ với thế hệ lão nhân bên trong Đại Quang Minh Giáo của triều Vĩnh Lạc, đột nhiên địch nhân cũng biến thành Chu Thương; mà "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam, "Đại Quang Minh Giáo chủ" Lâm Tông Ngô, "Hàn Nha" Trần Tước Phương những người này, ra tay trước đánh người cũng là đánh Chu Thương. Nhân phẩm của "Diêm La Vương" Chu Thương quả thực quá kém, suy nghĩ một chút ngược lại cũng cảm thấy thú vị.

    An Tích Phúc lại là lắc đầu: "Sự tình khó nói.. Tuy rằng mặt ngoài bên trên mỗi người hô đánh, nhưng trên thực tế Chu Thương có nhân số gia tăng nhanh nhất. Chuyện này khó mà lý luận, chỉ có thể coi là.. Kém ở nhân tâm."

    "An tướng quân đối với vị Lâm giáo chủ này, kỳ thật rất quen thuộc?"

    "Khi còn bé đã từng nhìn thấy, sau khi thành niên đánh với nhau vài lần, đã trở thành địch nhân.. Ta thật ra được trưởng công chúa Vĩnh Lạc triều - Phương Bách Hoa nhận nuôi, sau này đi theo Vương soái, đối với ân ân oán oán của bọn họ, so người ngoài càng hiểu rõ hơn một ít.."

    Ba người một đường đi tới phía trước, cũng thuận miệng trò chuyện về một vài việc vặt cá nhân cảm thấy hứng thú. Lúc này An Tích Phúc đã gần 40 tuổi, hắn cả đời này hối hả, trước kia từng có gia thất, sau này đều đã ly tán, lại không tiếp tục lập gia đình, lúc này nói đến "Vĩnh Lạc trưởng công chúa Phương Bách Hoa", lời nói bình tĩnh, đáy mắt lại hơi hơi chấn động, trong đáy mắt giống như hiện ra thân ảnh nữ tướng áo đỏ.

    Lúc này đám người tụ tập trên đường phố, Giang Nam từng phát sinh cuộc khởi nghĩa kinh tâm động phách, cũng đã qua hai mươi năm.. trên quảng trường tiền phương, có đám người đông đúc tụ tập, đủ loại cờ xí trong sóng người theo gió phấp phới. Một đạo thân ảnh khổng lồ, giẫm lên Ngũ Phương Lôi Đài. Xung quanh tiếng người huyên náo, giống như đốt lên nước sôi.

    "Tránh ra! Tránh ra! Nước sôi -- nước sôi a --"

    Một bên quảng trường, tiểu hiệp Long Ngạo Thiên ăn mặc không chút thu hút nào lúc này đang nói khẩu âm Tây Nam cổ quái, nhún nhún mà chen vào trong đám người, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn tràng cảnh vây xem lộn, nghĩ thầm: "Lát nữa đánh nhau, chẳng lẽ là muốn giết chết thêm vài người.."

    Nhưng vì tiếp cận trận náo nhiệt này, cậu cũng bất chấp, thật quá là loạn, bản thân liền chạy lên trên đầu người khác. Dù sao ở địa phương nguy hiểm như vậy mà cũng muốn đến xem náo nhiệt, nhận định đều không phải là người tốt lành gì, đều là dân liều mạng, giết chết thì giết chết đi, tất cả đều là đáng đời..

    "Nước sôi! Tránh ra! Tránh ra a!"

    Lòng bàn chân cậu dùng sức triển khai thân pháp, cơ thể giống như cá chạch nhún một cái cực nhanh đi về phía trước, như thế qua một lúc, rốt cục cậu cũng thoát khỏi đám người, đến chỗ lôi đài đầu tiên. Trong tai nghe được tiếng nói hùng hậu nhờ nội lực phát ra trên đỉnh đầu những người vây xem. Đạo nội lực hùng hậu ấy làm cho Long Ngạo Thiên kích động một trận trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn phía trên lôi đài là thân ảnh tôn phật Di Lặc.

    Dì Hồng, dì Qua, cha, Trần thúc thúc.. Ta rốt cục nhìn thấy tên mập mạp đệ nhất thiên hạ rồi, nội công của hắn thật cao.

    Minh chủ võ lâm đại nhân không hề phóng đại, hắn những năm gần đây trầm mê võ học có một cái mục tiêu, là dự định sẽ có một ngày vắt đầu cái tên mập mạp làm bóng đá, lúc này rốt cục thấy được chính chủ, thiếu chút nữa nước mắt doanh tròng. Kỹ càng nghe một chút bọn họ nói chuyện, chỉ nghe "Diêm La Vương" Chu Thương bên kia đang chỉ trích "giáo chủ Đại Quang Minh Giáo" Lâm Tông Ngô bối phận rất cao, không nên tại nơi này ỷ lớn hiếp nhỏ, mà Lâm giáo chủ thì tỏ vẻ hắn không phải đến khi phụ người, chỉ là thấy bọn họ thiết hạ lôi đài, đánh ba lần liền phát tấm biển, phát danh xưng, bởi vậy đi qua chất vấn bọn họ phát tấm biển cùng danh xưng có phải là chỉ là trên danh nghĩa, nếu là đọ sức chọn rể, dĩ nhiên ngươi tình ta nguyện, nếu như ngươi nói đánh lôi đài liền có thể xưng anh hùng, vậy thì nhân vật trong hậu trường lôi đài, phải có khiến người tin phục mới có tư cách đó được, bởi vì đây là lôi đài áp trận cho đại nhân vật nên phải đi ra để mọi người cân nhắc một phen. Những lời này nói được thật hoa mĩ, hơn nữa áp đảo một mảng lớn tạp âm, lại để cho Long Ngạo Thiên vì nội công của hắn cảm động một phen.

    Uhmm, không hổ là kẻ địch cả đời của ta, nội công thật cao..

    "Đừng ầm ĩ nữa!" Hắn ở trước đám người hưng phấn mà hô to.

    "Hãy nghe ta khuyên một câu!"

    "Đánh nhau đi!"

    Cánh tay Long Ngạo Thiên như sợi mì vẫy loạn, câu nói to rõ, mọi người phía sau nhất thời cũng nghe thấy tiếng nói lan tới, cảm thấy hết sức có đạo lý.

    "Đánh hắn, đánh hắn!"

    "Đánh chết hắn!"

    "Tên trọc! Tên trọc!"

    Hò hét hết sức hỗn loạn.. Trên lôi đài, đạo thân ảnh khổng lồ quay đầu lại, chậm rãi liếc nhìn toàn trường, ngay sau đó mở miệng. "Yên! Yên lặng --"

    Hai chữ này đi với nhau tạo ra tiết tấu kì lạ giống như Phạm âm trong chùa, trong nháy mắt tựa như hải triều đẩy ra áp đảo non nửa mọi tạp âm, nhất thời, mọi người ở sân bãi tiền phương đều không tự chủ được mà an tĩnh lại. Mắt thấy lực lượng một người lại khủng bố như thế, qua chốc lát, trong sân bãi thuộc về Đại Quang Minh Giáo một đội người nước mắt doanh tròng mà quỳ rạp xuống đất, lễ bái. Hừ! Có gì mà gì đặc biệt đâu chứ.. Long Ngạo Thiên cực kì tức giận, trên mặt đất tìm kiếm cục đá, chuẩn bị vụng trộm đập lên đầu đám người này. Nhưng sau khi tìm được cục đá, lo lắng vì trong sân người người tấp nập, ở trong lòng hung tợn mà phỉ nhổ vài cái, rốt cục vẫn không có thể hạ thủ thật..
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng hai 2024
  5. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1066 - 1: Long Ngạo Thiên xuất sư không vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin tức giáo chủ "Đại Quang Minh Giáo" muốn đánh Ngũ Phương Lôi Đài truyền ra, đám người xem náo nhiệt trong thành mãnh liệt mà đến. Quảng trường nơi có Ngũ Phương Lôi Đài người người tấp nập, trên nóc nhà xung quanh cũng đều chi chít đứng đầy người, lang rộng ra đến trên những con đường gần đó.

    Dù sao lần này đến thành Giang Ninh, trừ tinh nhuệ Công Bình Đảng ra, đại biểu của các thể lực lớn nhỏ trong thiên hạ đều là các nhân vật lưỡi đao dính máu, tìm phú quý trong hung hiểm, chờ mong phong vân tụ hội sau đó tham dự vào, trong tình huống như vậy ai cũng không cam lòng người làm người đứng phía sau.

    Ăn sáng xong, tiểu hòa thượng Bình An biết được chuyện thì đã hơi trễ, đám người xem náo nhiệt như bão táp kéo tới bên này, trên giao lộ cùng trên nóc nhà người người chen chúc.

    Cậu tuy nhỏ tuổi, nhưng võ nghệ không thấp, tự nhiên cũng có thể cứng rắn chen vào trong đám người, chẳng qua mặc dù có năng lực như vậy, tiểu hòa thượng lại không giống với tính cách ngang tàn của người tự xưng "Minh chủ võ lâm" Long tiểu ca kiểu kia, nên cậu đứng bên ngoài đám người nói:

    "A Di Đà Phật"

    "Nhường đường"

    Sau đó vái chào vài cái lại chen vào, lại bị người bên trong không ít lần mắng chửi "Ta giết ngươi đấy tiểu đầu hói" "Dồn cái gì!", sau đó cậu liền đánh mất nhuệ khí mà không chen vào nữa..

    Cuối cùng cậu ở ven đường tìm được một cái cột cờ khá cao, sao đó như khỉ nhỏ mà leo đến trên đỉnh, đứng theo hướng quảng trường ở giữa nhìn ra xa. Cậu ở phía trên nhảy hai cái, nhỏ giọng hô: "Sư phụ, sư phụ.." Lâm Tông Ngô trong quảng trường ở giữa tự nhiên không có khả năng chú ý tới bên này, Bình An đứng trên cột cờ than thở, nhìn nhìn đám người mãnh liệt phía dưới, nghĩ thầm vị kia Long tiểu ca đặt cho mình ngoại hiệu mới kia thật có đạo lý, mình bây giờ thật là biến thành con khỉ rồi.

    Cột cờ dưới chân trên treo cờ hiệu "Diêm La Vương" Chu Thương, lúc này cờ xí theo gió rêu rao, gần đó có thủ hạ Diêm La Vương thấy cậu leo lên trên cột cờ, liền ở phía dưới chửi ầm lên: "Tiểu quỷ, xuống cho ta!"

    "Mau xuống đây! Nếu không đánh chết ngươi!"

    "Ngươi từ nơi nào xuất hiện.."

    "Kéo nó xuống cho ta!"

    Vài nhân ảnh chen trong đám người gào thét, mặc dù có người ra lệnh nhưng lại không có người nào thực sự có can đảm leo lên cột cờ, có người muốn ném đồ vật đập cậu lại bị người xung quanh ngăn lại. Tiểu hòa thượng tính tình mặc dù tốt, nhưng đi theo Lâm Tông Ngô hành tẩu giang hồ, cũng không phải là người không có yêu không có hận, sư phụ đang ở đằng trước phá lôi đài của "Diêm La Vương", bản thân giẫm lên cờ của hắn thì đã sao. Cậu quay đầu lại hô to:

    "Tiểu nạp Tôn! Ngộ! Không!"

    Không biết vì cái gì sau khi dùng ngoại hiệu liền có cảm giác tự do thanh tịnh, những lời ngày thường không dám nói không nghĩ tới hiện tại có thể nói ra sảng khoái như vậy.

    Người bên dưới nghe không hiểu lắm, bắt đầu kêu loạn "Cái gì.." "Có gan thì đi xuống..", Bình An cười hắc hắc, ngay sau đó niệm "A Di Đà Phật" một tiếng, vì vừa rồi ở trên nhìn xuống dưới động ý xấu mà niệm kinh sám hối.

    Bên ngoài một mảng ồn ào, trên Ngũ Phương Lôi Đài ngược lại đã kết thúc xã giao cơ bản, một cự hán dũng mãnh xách một cái chày phi thân lên đài, bắt đầu cùng Lâm Tông Ngô giao thiệp, giằng co.

    Đại Hội Anh Hùng Giang Ninh lần này mới vừa tiến vào giai đoạn báo danh, năm thế lực trong thành của Công Bình Đảng dựng lên lôi đài, thể lệ cuộc thi cũng không phải theo trình tự đánh từng trận một để đọ sức. Ví dụ như Ngũ Phương Lôi Đài căn bản là lực lượng trung kiên dưới trướng "Diêm La Vương" áp trận, bất kỳ người nào chỉ cần đánh qua 3 vòng liền có thể đạt được thông qua, không chỉ nhận được trăm lượng bạc ròng, hơn nữa còn có thể có được một tấm mộc bài "Thiên hạ anh hào".
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng hai 2024
  6. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1066 - 2: Long Ngạo Thiên xuất sư không vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà trên thực tế, bất luận người nào trong quá trình đọ sức đánh qua được hai vòng, cũng đã có thể được bên Chu Thương mời chào, lúc này nếu ngươi đáp ứng, lần thứ ba tỉ thí dĩ nhiên sẽ có chừng mực, nếu không đáp ứng, người phía Chu Thương sẽ động thủ - trình tự này trên bản chất chính là mở rộng thế lực và chào mời nhân tài.

    Tuy rằng sự thật là như thế nhưng đối với bên ngoài tuyên truyền đương nhiên muốn thể hiện đại khí, ví dụ như không phải tự nhiên mà người trên Ngũ Phương Lôi Đài được là xưng hào kiệt, nếu có người nói mình võ công không tệ người trong thành cũng sẽ nói để bọn họ đi trên lôi đài chứng minh năng lực của bản thân. Mà Lâm Tông Ngô đã có tên tuổi như vậy, liền đi lên đài biểu thị rằng: Các ngươi đã cảm thấy mình có tư cách bình phán ai là hào kiệt, chắc chắn người áp trận phải võ nghệ kinh người, vậy thì phải đi ra chứng minh một phen.

    Giống như năm xưa ở Ngự Quyền Quán có Chu Đồng trấn thủ thì đây mới thực sự là Ngự Quyền Quán, có lời nhận xét của Chu Đồng người người trong thiên hạ đều sẽ chịu kính phục. Ngươi bên này lấy cái lý do xiêu xiêu vẹo vẹo gì liền dám bày ra cái lôi đài, nói ai ai ở đây được ngươi thông qua vài lần khảo nghiệm liền là anh hùng hào kiệt, như vậy đương nhiên không được.

    Song phương ở trên đài đánh võ mồm hai lần, mới đầu đối phương dùng kĩ năng nói chuyện phản bác lại người có bối phận cao là Lâm Tông Ngô, ngay sau đó lại cũng dần dần từ bỏ. Lúc này Lâm Tông Ngô bày ra trận thế, đám người xung quanh xem náo nhiệt có thể dùng đơn vị hàng ngàn mà tính, trong tình huống như vậy vô luận là dùng đạo lý như thế nào chỉ cần một bên rút lại không thể đánh, người vây quanh đều sẽ cho rằng là bên này bị chèn ép một cái đầu.

    Nếu mình bên này không chịu đánh để cho Lâm đại giáo chủ ngồi nửa ngày trên đài, tin tức mấy ngày sau trong thành Giang Ninh truyền ra sẽ biến "Diêm La Vương" Ngũ Phương Lôi Đài thành trò cười.

    Huống chi trong thời gian hai năm qua, bộ hạ của "Diêm La Vương" cũng đều đã trải qua giao chiến trên chiến trường, gặp qua rất nhiều thảm kịch máu tươi, cho dù là "Đệ nhất thiên hạ" thì có thể đệ nhất tới trình độ nào? Trong đó đương nhiên luôn có rất nhiều người không phục.

    Từ lúc lên đài cho đến hiện tại, một trong những thủ hạ xuất sắc nhất dưới trướng "Diêm La Vương" là tay sai - "Bệnh Vi Đà" Chương Tính. Người này thân hình cao lớn tráng kiệt không biết là lớn lên như thế nào có lẽ so với Lâm Tông Ngô còn cao hơn nửa cái đầu, bản tính hung tàn, sức lực lớn vô cùng, trong tay cầm trọng chày vi đà cao cỡ nửa người, trên chiến trường nghe nói đã đem rất nhiều người sống sờ sờ đập thành thịt vụn, trong một số ít lời đồn thậm chí nói "Bệnh Vi Đà" lấy người làm thức ăn có thể nuốt tinh huyết của người thì hình thể mới đáng sợ như thế.

    Những ngày này, nếu như có người đến Ngũ Phương Lôi Đài đập phá đồng thời cũng không tiếp thu mời chào, bên trên không muốn để người khác không có cao thủ trở ngại thì ở trận thứ ba thường sẽ gặp phải hắn, hắn trước mắt đã đánh chết không ít người sống sờ sờ, mỗi một lần tràng diện đều cực kỳ đẫm máu.

    Hắn vừa lên sàn, người dưới đài về phe Diêm La Vương bên này hoan hô một trận: "Đánh chết tên lừa trọc đi".

    Lâm Tông Ngô chắp tay trước ngực, ngay sau đó giang hai tay: "Bản tọa không nguyện khi dễ tiểu bối, các ngươi có thể gọi thêm hai người cùng liên thủ."

    "Bệnh Vi Đà" Chương Tính vung vẩy cái chày vi đà vài cái, một trận gió gào rít xuất hiện trong không khí. Hắn nói: "Có lão tử là đủ rồi, hòa thượng ngươi đã chuẩn bị tốt để nhận lấy cái chết chưa?"

    "Nhận lấy cái chết.." Lâm Tông Ngô muốn thành khẩn nói chút gì đó, nhưng sau một khắc lại cũng vứt bỏ, than thở, ".. Cũng được, chuẩn bị là được."

    Trước mắt hắn chày vi đà như núi sập hạ xuống.

    Dưới lôi đài, trên mặt Ninh Kỵ đã không còn sự trêu tức lúc trước cậu dùng ánh mắt nghiêm túc quang sát một màn này.

    Tên "Bệnh Vi Đà" này vóc người cao lớn tráng kiệt, nội lực xem ra rất tốt, nhìn tiết tấu hô hấp thì biết từ nhỏ cũng xác thực luyện qua nội gia công thượng thừa cực kỳ cương mãnh. Hắn ở trên chiến trường hay trên lôi đài đều giết không ít người, lệ khí dưới tay bạo ngược, đợi đến khi già đi những kinh nghiệm cực đoan và phương thức phát lực này sẽ khiến hắn khổ không thể tả, nhưng hiện tại thì đúng là lực lượng toàn thân hắn đã đạt tới đỉnh phong, một chày sắt nện xuống nặng hơn cả thiên quân, trong quân Hoa Hạ có lẽ chỉ có người toàn thân đầy lực lượng khủng bố như Trần Phàm mới có thể chính diện chống lại hắn.

    Nhưng trong một khắc này, trên lôi đài kia, đạo thân ảnh khổng lồ mặc áo cà sa màu vàng hai tay không nắm lại, cước bộ vậy mà lại nặng nề trầm xuống, hai nắm đấm của hắn một cao một thấp, tay trái hướng lên, tay phải hướng xuống, áo cà sa gào thét trong gió chống lên một mảng thiên địa.

    Chày Vi đà bên tay trái hướng lên, toàn lực đập xuống đỉnh đầu.

    "Oanh!" một âm thanh vang lên, chày vi đà trên lôi đài giống như nện vào một phát trực tiếp đẩy vòng xoáy khổng lồ bên trên ra, vòng xoáy khổng lồ được Lâm Tông Ngô phía trên bày ra, tại trung tâm vòng xoáy là Lâm Tông Ngô toàn thân mặc áo cà sa, tiếng đánh chấn động mãnh liệt, mà chày vi đà trong tay Chương Tính bị cường ngạnh đẩy lên một bên! Cự hán kia cũng không nhận thấy được sự quỷ dị trong một khắc này, thân thể như chiến xa đâm lên!

    Ninh Kỵ dĩ nhiên hơi mở to miệng.

    Đây là cách dùng của Thái Cực..

    Hơn nữa bên trong Hoa Hạ Quân cậu từng cái tiếp xúc qua loại võ học này, cách dùng của nhiều người khác nhau đều không giống nhau, tên mập này ở trên đài dùng Thái Cực xoay tròn phối hợp nội lực hùng hậu đến cực điểm, bày ra đã không phải là đặc tính nhu, cũng không phải đơn giản cương nhu kết hợp nữa mà là giống như biển gầm trong truyền thuyết tạo ra lốc xoáy cương mãnh. Cũng bởi vậy, khi đối phương dùng một đòn toàn lực của chày vi đà, vậy mà không có thể chính diện đánh hắn trong khi đó hắn ta chỉ dùng tay không đối đầu!

    Dùng Thái cực cương mãnh đến mức này, dì Hồng.. có lẽ có thể đánh bại hắn, nhưng.. tuyệt đối không thể dùng cùng loại phương pháp tái hiện lại, trong thiên hạ bây giờ người duy nhất có thể làm như vậy, có lẽ cũng chỉ có đại quái vật trước mắt cái này mà thôi.

    Tầm mắt cậu xuất chúng lại có tâm tính thiếu niên, trước mắt thấy một màn này thân thể đều kích động đến khẽ run lên. Dù sao đối với cái tuổi của thiếu niên mà nói, nhu thủ pháp làm gì có loại thống trị cấp cương mãnh thoải mái? Không hổ là kẻ địch cả đời của ta.. trong lòng hắn nghĩ nghĩ như vây.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng một 2024
  7. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1066 - 3: Long Ngạo Thiên xuất sư không vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người trong nghề nhìn môn đạo. Nhưng đối với rất nhiều ánh mắt chưa thể đạt tới cấp độ quan sát như Ninh Kỵ, lúc nãy chẳng qua là đánh nhau một lượt hiện tại mới là tín hiệu bắt đầu. Trên lôi đài, hai đạo thân ảnh đụng vào nhau, đầu gối "Bệnh Vi Đà" nện thẳng vào lồng ngực Lâm Tông Ngô, bị hình thể cũng khổng lồ không kém của Lâm Tông Ngô đánh trở về, hắn vung vẩy chày vi đà trong tay, trong miệng quát lên điên cuồng, một trận khua đập tán loạn, Lâm Tông Ngô thân thể đứng tại chỗ cũ, không có động tác gì lớn, cùng đối thủ cầm chày vi đà, nắm tay, đá chân đấu một trận cứng đối cứng, dưới đài mọi người quang sát trận đánh, tiếng đánh nhau này xuất ra thanh thế vô cùng lớn, động tác song phương đều cương mãnh mà nhanh chóng, kình lực khổng lồ đụng vào nhau tạo nên một trận kinh tâm động phách khiến huyết mạch sôi trào.

    Trong một khoảnh khắc, Lâm Tông Ngô dưới chân tiến vài bước, "Bệnh Vi Đà" kia điên cuồng đón đánh đập mạnh, lại cùng Lâm Tông Ngô đại khái đánh tới nửa cái lôi đài, lúc này y đang vung ngang chày, thân hình Lâm Tông Ngô đột nhiên tiến nhanh, một tay duỗi lên hắn vai phải, tay còn lại loát một cái, chày vi đà trong tay hắn bị đoạt lấy.

    Sau lưng Chương Tính tóc gáy đột nhiên dựng hết cả lên, thân hình lay một cái muốn trước tiên lui về phía sau để giải vây, ngay lập tức trên đùi liền nghe phịch một cái, cơn đau thấu xương cốt xuất hiện, Lâm Tông Ngô cầm chày vi đà trong tay, khua trên chân hắn.

    Thân thể Chương Tính chấn động, lộn một vòng té ngã trên đất, hắn là người tập võ phản ứng cực kì nhanh chóng, biết rõ lần này đọ sức này sẽ liên quan đến sinh tử, hắn dùng lực mạnh muốn nhảy lên lộn về sau, thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương, nhưng mà thân thể vừa mới bắn ra, chày vi đà trong tay Lâm Tông Ngô đánh thình thịch một lượt vào mông hắn, hắn giống như tôm trứng búng ra cuối cùng lại bị đập trở về.

    Dưới đài mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn biến cố lần này.

    Lúc trước nhìn có vẻ vẫn là có qua có lại, cứng đối cứng đánh nhau, nhưng mà chỉ là biến cố lần này, Chương Tính cũng đã ngã xuống đất, còn quỷ dị như vậy mà cố gắn nhảy ra sau đó bị cứng rắn ép quay trở về-- hắn đến cùng tại sao muốn nhảy ra?

    Trên lôi đài, Chương Tính giãy một cái, Lâm Tông Ngô nắm lấy chày vi đà kia, nhắm vào trên thân hắn tiếp tục đánh, qua chốc lát, Chương Tính bò về phía trước một bước, hắn lại bị chày đập xuống một lược, như thế cứ từng cái từng cái, tựa như là tùy ý mà dạy dỗ nhi tử của chính mình, đánh cho Chương Tính bò lê trên mặt đất.

    Chuyện này dường như chính là ở trước mặt tất cả mọi người, vũ nhục toàn bộ "Ngũ Phương Lôi Đài".

    Lôi đài bên kia thuộc về "Diêm La Vương" các bộ hạ thì thầm với nhau, bên này Lâm Tông Ngô ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm vi đà chày hướng vào Chương Tính đã mất đi năng lực phản kháng vung từng cái cái đập, dường như muốn đem người sống sờ sờ như hắn từ từ đánh chết. Đòn đánh cứ tiếp tục giáng xuống cho đến khi bên kia rốt cục nhịn không được nữa, có ba gã võ giả đồng loạt tiến lên đài: "Lâm giáo chủ dừng tay!"

    Lâm Tông Ngô nâng cái chày vi đà ra khỏi thân thể bị máu tuôn xối xả kia ngay sau đó buông tay ra để cái chày rơi xuống trong kia một mảng máu lênh láng. Ánh mắt hắn nhìn ba người đi lên dần biến thành lạnh lùng.

    "Cho người mặt mũi, người không cần. Cũng tốt." Hắn nói rõ ràng từ chữ, âm thanh vang vọng bao trùm cả võ trường, "Ba người cùng lên đi, nếu có thể còn sống thì sẽ để ngươi bày lôi đài."

    Uy áp của hắn áp đảo toàn trường, tâm trí của những người xung quanh cũng vì vậy mà bị đoạt mất, ba người lên đài lúc đầu dường như muốn nói gì đó nên bày ra thanh thế hùng hùng hổ hổ, nhưng ngay lúc này ngay cả một câu cũng không dám nói ra.

    Ba người kia gầm lên một tiếng, điên cuồng hướng về phía Lâm Tông Ngô xông lên, Lâm Tông Ngô như cũ dùng tay không nghênh tiếp.

    Bốn đạo thân ảnh ở trên lôi đài cuồng vũ, ba người này xông lên một người cầm thương, một người cầm roi, một người cầm đao, võ công của ai cũng đều không phải tầm thường. Tới chiêu thứ mười ba người cầm thương đâm trực tiếp một thương vào lồng ngực Lâm Tông Ngô, lại bị Lâm Tông Ngô bất ngờ bắt lấy cán thương dùng hai tay tự như làm bằng sắt cường ngạnh bẻ cong báng thương, tới chiêu thứ mười bảy, người dùng roi bị Lâm Tông Ngô nắm lấy cơ hội bất ngờ vung một trảo tại yết hầu, oanh một tiếng khiến cả người hắn nện trên lôi đài.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2024
  8. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1066 - 4: Long Ngạo Thiên xuất sư không vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc chiến này từ khi mới bắt đầu có vẻ hung hiểm vạn phần, ba người bao vây tấn công một người là Lâm Tông Ngô, phối hợp liên tiếp liền mạch không một kẽ hở. Đánh nhau ở cấp độ này, Lâm Tông Ngô cũng chỉ có thể từ bỏ cuồng công một người. Nhưng mà tới chiêu thứ mười bảy này, người dùng roi bị bắt lấy cổ, trường đao gần phía sau lưng hắn hạ xuống, Lâm Tông Ngô nương theo áo cà sa đang rít gào để giảm bớt lực, thân thể khổng lồ giống như ma thần đưa địch nhân đặt tại trên lôi đài, hai tay kéo ra xé yết hầu người nọ, máu chảy đầy trời.

    Thế công của hắn mãnh liệt, một lát sau lại đánh trúng vào lồng ngực của người dùng thương, ngay sau đó một cước đá gãy một chân của người dùng đao, mọi người chỉ thấy trên lôi đài huyết vũ quay cuồng, Lâm Tông Ngô đem ba người võ nghệ cao cường lần lượt đánh giết, bên trên áo cà sa lúc đầu màu vàng sáng, lúc này trên tay, trên thân áo cũng đã là điểm vài vết máu đỏ tươi.

    Trên lôi đài, Lâm Tông Ngô ném vài thi thể người vào cùng một chỗ, thân ảnh khổng lồ mang hai màu hỗn hợp - đỏ và vàng tạo ra sắc thái đáng sợ, giống như hàng lâm thiên địa ma thần, ngay sau đó hướng tới mọi người ở bên này thi lễ, rồi chậm rãi từ trên đài đi xuống. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người bị đều bị uy áp của hắn chấn nhiếp.

    Sau đó bọn họ nhìn thấy Lâm Tông Ngô cầm lấy chày chi vi đà kia, bất ngờ hướng về phía sau vung lên, chày vi đà quét qua không trung, nện tấm biển lớn "Ngũ Phương Lôi Đài" phía sau nát bấy.

    Trong một khắc này, Lâm Tông Ngô chèn ép này một mảnh lôi đài.

    * * *

    Lúc xế chiều hôm nay, Long Ngạo Thiên đi qua phụ cận con đường khu nhà cũ của Tô gia, tìm mấy loại đồ ăn có thể cho vào mồm, lại đem một phần đồ ăn trong đó ném cho tên ăn xin ven đường tên Tiết Tiến.

    Trước mắt cậu tạm thời quyết định ngồi trong hành lang khách điếm tìm hiểu tin tức.

    Tạm ở chỗ khách điếm này, là quyết định đêm qua, vị trí của nó kỳ thật gần với vị trí của Tiết Tiến cùng người nữ nhân tên là Nguyệt Nương tại vòm cầu phụ cận. Ninh Kỵ nửa đêm theo dõi Tiết Tiến, phát hiện có thể ở lại bên này, sau khi trời sáng mới vào ở. Khách sạn tên là "Ngũ Hồ", đó là một cái tên cực kỳ thông thường, lúc này tụ tập không ít người trong tam giáo cửu lưu, dựa theo tiểu nhị trong khách điếm thuyết pháp, mỗi ngày cũng sẽ có người tại nơi này trao đổi tình báo trong thành, hoặc là nghe người thuyết thư nói về những sự tình phát sinh gần đây trong giang hồ.

    Đối lập với Tây Nam bên kia, trên báo chí luôn luôn ghi chép lại các loại đại sự khô khan trong thiên hạ, Giang Nam bên này từ khi bị Công Bình Đảng thống trị, ở một số các địa phương có trật tự hơi ổn định người ta càng thích nói chút ít lời đồn đại trong giang hồ, thậm chí cũng xuất hiện vài người chuyên môn ghi chép loại "Báo chí" này, ở trên rất nhiều tin tức nho nhỏ, rất được những người đi lại trong tứ phương giang hồ ưa thích.

    Trong buổi sáng, sự tích Giáo chủ Đại Quang Minh Giáo - Lâm Tông Ngô đại biểu "Chuyển Luân Vương" nghiền ép Ngũ Phương Lôi Đài của Chu Thương lúc này đã truyền ra trong thành, đối với cách thức vị Đại giáo chủ kia đã làm như thế nào để có thể một mình một người xé giết bốn gã đại cao thủ, lúc này đã có đủ loại đồn đại "Chưởng phong gào rít", "Đá chân như điện", tên của bốn gã đại cao thủ, quê quán, chiến tích lúc này cũng đã có các loại phiên bản miêu tả. Đương nhiên, đối với người lúc ấy đã ở trước lôi đài chứng kiến toàn bộ quá trình như Ngạo Thiên tiểu ca mà nói, nghe đồn đại như vậy làm cho hắn cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.

    Võ nghệ của kẻ địch cả đời của hắn làm cho cảm xúc cả người hắn bành trướng. Nhưng đồng thời hắn cũng đã phát hiện, Lâm Tông Ngô khi đọ sức tại hiện trường bày ra loại khí thế này, các loại phương pháp làm gia tăng uy nghiêm thủ đoạn của bản thân, quả thực làm hắn than thở không thôi.

    Giống như lúc Lâm Tông Ngô ẩu đả với Chương Tính trong trận đọ sức đầu tiên kia, vốn là không cần đánh lâu như thế. Với trình độ võ nghệ của tên mập, muốn dưới tình huống "một đối một" lấy mạng Chương Tính thật sự vô cùng đơn giản, những chiêu thức ban đầu cùng với quá trình đánh nhau với "Chày vi đà" rầm rầm bịch bịch căn bản chỉ để gạt người quan sát xung quanh mà thôi.

    Chờ đến khi mọi người nhìn thấy thanh thế to lớn như vậy, về sau khi Chương Tính cũng tung ra lực lượng cực lớn của bản thân, hắn mới đoạt chày vi đà của người rồi bắt đầu đánh, hơn nữa từng cú đánh giá xuống tựa như đang răn dạy nhi tử ngỗ nghịch của mình, từ đó có thể phô bày ra một loại khí thế áp đảo. Cho dù là người không hiểu võ nghệ đi nữa cũng có thể hiển tên mập này lợi hại cỡ nào
     
  9. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1066 - 5: Long Ngạo Thiên xuất sư không vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng nếu mà hắn khi vừa mới bắt đầu đã đánh gục được Chương Tính, rất nhiều người căn bản sẽ vô phương hiểu được điểm này, có lẽ còn tưởng rằng hắn đang ẩu đã một tên vô danh tiểu tốt nào đó

    Lúc sau đánh nhau cũng thế, thủ đoạn hung tàn khiến người dính đầy huyết tinh, mục đích đầu tiên là vì để dọa người, sau đó là đưa lực lượng nhấp nhiếp của bản thân đẩy lên cao nhất. Từ đó có thể kết luận, thủ pháp đánh nhau nào được sử dụng không phải là tất yếu, ra vẻ hung ác cùng cực mới là lời giải thích cuối cùng sau khi suy nghĩ thật tinh tưởng.

    Thật sự quá lợi hại..

    Từ buổi sáng xem hết quá trình đọ sức đến bây giờ, Ninh Kỵ đã triệt để lý giải được quá trình đọ sức của đối phương cùng một số điểm đáng ngờ bên trong, cậu không nhịn được mà muốn cảm thán tên mập này tu vi quả thật là lô hỏa thuần thanh. Dựa theo đánh giá trong quá khứ của phụ thân thì có thể nói là: Tên mập này không hổ là lưu truyền tà giáo.

    Hồi tưởng lại một chút bản thân thậm chí khi ở trước mặt người khác báo ra cái tên "Long Ngạo Thiên" đầy bá khí đều có chút không ổn trọng, sau đó chống nạnh cười to, đều không làm được thuần thục cho lắm, thật sự là.. tuổi của mình còn quá trẻ, còn cần phải rèn luyện nhiều.

    Lúc này trong lòng cậu ngược lại là có một ít hận bản thân ở giai đoạn này lười biếng. Rõ ràng là nói rời nhà đi rèn luyện võ nghệ, xuất môn hơn hai tháng mà chỉ chủ động hành hiệp trượng nghĩa được có hai lần, lúc ngày thường giả bộ làm đại phu đương nhiên có thể miễn cưỡng tránh đi nhiều phiền toái, nhưng trên thực tế thì khảo nghiệm nhận được cũng ít đi rất nhiều.

    Long Ngạo Thiên a Long Ngạo Thiên, ngươi bây giờ cũng đã đến Giang Ninh, gặp chuyện bất bình phải xông về phía trước mới đúng. Ở đây có nhiều đảng phái đối lập như vậy, trông thấy nhau thì liền đánh một trận, công phu sẽ từ từ mà tăng lên, tên tuổi cũng có thể từ đó mà báo ra, báo vài lần là chẳng phải là liền thành thục hay sao?

    Cậu quệt miệng ngồi ở trong hành lang, nghĩ đến việc này ánh mắt bắt đầu trở nên bất thiện dò xét phạm vi xung quanh, hay là dứt khoát bắt một người xấu nào đó ngay tại chỗ nào ẩu đả một trận, sau đó cả khách điếm này chẳng phải đều sẽ biết đến cái tên Long Ngạo thiên.. Chẳng qua sau khi quan sát một lượt, cũng chẳng thấy có người nào chủ động đến khiêu khích, cậu cũng thấy nếu tuỳ tiện gây chuyện thì xác thực là không tốt lắm.

    Người xung quanh đều đang đàm luận về Lâm giáo chủ, cũng có một số người đang nói về Chu Thương bên kia, nói Chu Thương bị vũ nhục như vậy chắc chắn sẽ không chịu để yên, trong thành sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Ninh kỵ nghe miêu tả về chuyện sẽ xảy ra kia, ở trong lòng lặng lẽ mong đợi.

    Nên tìm cơ hội xử lý cái tên "Thiên Phạt" Vệ Húc Văn, đến lúc đó danh tiếng ta "Long Ngạo Thiên" nhất định sẽ dương danh toàn thành. Ừm, biến số sau đó thì phải chú ý một chút..

    Trong lòng lại tính toán các loại chi tiết học tập theo tên mập họ Lâm thế nào để cái tên "Long Ngạo Thiên" dương danh, dù sao sáng sớm mới nghĩ kĩ hôm nay là ngày náo giang hồ náo động đầu tiên cậu vẫn rất có tâm tình nhiệt huyết. Nghĩ đến là lại kích động, nội tâm từng trận sôi trào..

    * * *

    Lúc này ở đại đường cách đó không xa có vài tên giang hồ cầm lấy một phần báo chí đơn sơ thảo luận đủ loại đồn đại trên giang hồ.

    ".. Nghe nói.. Tháng trước tại Thông Sơn huyện, xuất hiện một đại sự.."

    Ninh Kỵ lắng nghe, dường như chú ý tới một điểm gì đó.

    ".. Lúc ấy sự tình, là như thế này.. Nói là mấy ngày gần đây có người đi tới bên này, là đoàn xe sẽ cùng 'Bình Đẳng Vương' Thời Bảo Phong kết thân, tháng trước đi ngang qua Thông Sơn huyện.."

    ".. Ôi.. Bọn họ lại trải qua đại sự như thế này nha.. gặp mặt một gã ma đầu a.."

    Ma đầu kia không sai chính là ta.. Ninh Kỵ nghĩ tới tháng trước tại Thông Sơn huyện kia làm một phen hành hiệp trượng nghĩa đánh cho đám người xấu Lý gia kinh hồn táng đảm, ý thức được đối phương đang ở đây đàm luận chuyện này. Chuyện này cư nhiên được lên báo chí.. Nội tâm cậu lập tức nổi lên từng trận kích động.

    ".. tên ma đầu này võ công cao cường, vậy mà ở trong vòng vây trùng điệp.. Bắt cóc Nghiêm Gia Bảo tiểu thư.. còn lưu lại tên họ.."

    ".. Ma đầu kia tên gọi là.. Vô sỉ, Long Ngạo Thiên.."

    * * *

    * * *

    ".. Không phải a.."

    Ở giữa khách điếm, tiểu Ninh Kỵ ngồi ở bên này nhìn mọi người bên kia nói chuyện, sắc thái trên mặt biến ảo, ánh mắt bắt đầu biến thành ngây dại..

    * * *

    * * *

    ".. Chư vị chú ý, này cái gọi là vô sỉ, kỳ thật thực sự không phải là hèn hạ vô sỉ, trên thực tế chính là 'Năm thước' bốn chữ, là nhất nhị tam tứ ngũ, vóc người của hắn không cao, cực kỳ thấp bé, bởi vậy được cái ngoại hiệu này.."

    ".. Cũng có nghĩa là 'Năm thước' Long Ngạo Thiên, mọi người trong nhà nếu có nữ quyến, đều phải cẩn thận chút.."

    Trong thành Giang Ninh, trong đại sảnh của một khách điếm khác có ba thân ảnh đang ngồi uống trà nghỉ ngơi một người trong đó có dung mạo anh tuấn, người thứ hai xem ra là bị thọt, người thứ ba là một nam tử có làn da đen kịt, bọn họ đang nhỏ giọng bàn về một chút chuyện muốn làm trong chuyến đi lần này, một lúc sau có một nữ tử có làn da ngăm đen, vóc người săn chắc đi qua uống hướng, hướng về phía bọn họ chào một cái.

    "Nghe này, người thuyết thư đang nói cái gì.."

    "A.. chuyện vừa rồi nghe được. Hắc Nữu ngươi suy nghĩ như thế nào, hình thể hắn thấp lùn như vậy, nói không chừng có người bởi vì không yêu thích mới.."

    "Không đúng, Vũ Văn.. Cái tên Long Ngạo Thiên này.. Giống như.. có chút quen thuộc.."

    ".. Cũng có thể tính là có nội gì đó.. Hả?"

    "..."

    "..."

    Hắc Nữu nhíu mày, tiểu hắc nhíu mày, người trẻ tuổi tên Vũ Văn Phi Độ trong tay cầm lấy một viên đậu tằm, lúc này cũng nhíu mày nhìn sang đồng bạn.

    "Không thể nào.."

    "Sẽ không sẽ không.."

    "Ta.."

    "Không có khả năng.."

    Vài người kinh nghi bất định, cổ động khích lệ lẫn nhau nói ra ý kiến.

    "Nếu như là thật.. Hắn trở về sẽ bị đánh chết đi.."

    "Khẳng định có nội tình.."

    "Ôi, rời nhà ra đi mà thôi.."

    "Làm sao mà thành ra như vậy.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng hai 2024
  10. lương lam lâm Mười năm đá mài phong tuyết sương lạnh

    Bài viết:
    57
    Chương 1067-1: Ra đi - thượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màn đêm buông xuống.

    Thành thị ở phía đông nguyên bản tên là Chúng An Phường bây giờ đã treo cờ xí của "Bình Đẳng Vương" Thời Bảo Phong.

    Bởi vì thời kì lúc trước chiếm đóng quá sớm không có nhiều kinh nghiệm lăn lộn, lúc này này Chúng An Phường đã trở thành nơi có phố xá náo nhiệt phồn hoa nhất trong thành. Từ phía tây đi vào, một bên tụ tập các loại cửa hàng của Bảo Phong Hào, bên còn lại là các sân viện cỡ lớn trở thành nơi bị người ngoài gọi là chỗ ở của khách quý "Tụ Hiền Quán".

    Năm thế lực bên trong Công Bình Đảng am hiểu nhất là làm kinh doanh, phụ trách hậu cần cùng vận chuyển vật tư, "Bình Đẳng Vương" Thời Bảo Phong từ lúc mới quật khởi thì đã đi giao du khắp các nơi. Dựa vào tình huống phức tạp ban đầu của Công Bình Đảng, các thế lực lớn nhỏ không rõ lai lịch trong thiên hạ lui tới bên này, nhưng cũng có không ít thế lực nhỏ cầu phú quý trong hung hiểm xuất hiện trong thời điểm đó, có thể tiếp xúc gần nhất đương nhiên chính là thế lực "Bảo Phong Hào" của Thời Bảo Phong..

    Mà quá trình trong đó, cũng có không ít người liều mạng thông qua mậu dịch của "Bảo Phong Hào" tiến hành những lần vận chuyển vật tư nguy hiểm, từ tình huống thiếu thốn quẫn bách sau đó từ từ quật khởi, trở thành thế lực vũ trang cỡ nhỏ và trung, bởi vậy cũng cùng Thời Bảo Phong kết được cơ duyên thâm hậu.

    Lúc này tin tức đại hội Giang Ninh truyền ra, mỗi một lực lượng đều thể hiện ra phong cách đặc biệt của bản thân: "Chuyển Luân Vương" Thời Bảo Phong tụ tập lượng lớn giáo chúng, thậm chí mời đến giáo chủ Đại Quang Minh Giáo phía bắc đến trấn thủ; "Diêm La Vương" Chu Thương duy trì tác phong cực đoan thu thập lượng lớn những kẻ liều mạng không sợ chết tụ lại thanh thế to lớn; "Bình Đẳng Vương" Thời Bảo Phong ở bên này thì vừa mới bắt đầu liền có rất nhiều thế lực có quy mô lớn nhỏ đi qua cổ vũ, tới giữa tháng tám, Tam Sơn Ngũ Nhạc ở các lộ mang theo danh hào, thậm chí có thể nói ra không ít sự tích của các anh hùng đại biểu cho các thế lực mỗi ngày đều đến tụ tập ở Chúng An Phường.

    Đối lập với "Chuyển Luân Vương" và "Diêm La Vương" có nhân mã sung túc nhưng đa phần là cục diện của một đám ô hợp tụ tâp, Thời Bảo Phong bên này có từng tốp người từ xa đi tới ủng hộ càng tăng thêm sự "Chính quy" cũng càng lộ vẻ "có hình có dáng", trong giai đoạn này, các nơi có đi có lại giao du rộng rãi, có chiếm giữ một vùng đại biểu cho đại thương hào, cũng có rất nhiều chống lại Nữ Chân tàn phá bừa bãi, có sự tích "Anh hùng hào kiệt"

    Mỗi một thế lực sau khi tiến vào Chúng An Phường, ở đầu đường phụ cận sẽ có nhân thủ chuyên môn phụ trách, bắt đầu tuyên dương khoe khoang bối cảnh của thế lực đó khiến người xung quanh khen ngợi tán thưởng.

    Dùng sinh ý lập nghiệp sẽ hiểu đạo lý "Người tôn trọng ta, ta nâng người", đối với một ít thế lực nhỏ ở xa đi tới mà nói, bọn họ cũng tự nhiên hiểu được cái đạo lý này. Nhất thời khi tiến vào "Tụ Hiền Quán" các thế lực lui lới lẫn nhau liên tục, kéo theo quan hệ và thổi phồng lẫn nhau, khắp nơi vui vẻ hòa thuận tạo ra không khí quần hiền đồng chí hướng. Thế nên một bộ phận người "hiểu việc" đã bắt đầu so sánh "Tụ Hiền Quán" bên này và "Nghênh Tân Lộ" của Thành Đô bên kia.

    Đương nhiên nhiều thế lực lớn nhỏ tụ tập như vậy, trừ náo nhiệt hòa thuận bên ngoài, những bí mật cũng sẽ như sóng nước chìm nổi xuất hiện, các loại sự tình ấy có tốt có xấu, lẫn lộn phức tạp.

    Giống như trước đó vài ngày khi đoàn xe Nghiêm Gia Bảo đến đây, ngay từ đầu bởi vì sự tích Nghiêm Gia kháng Kim cùng với tin đồn con cái của Nghiêm Thái Uý có khả năng cùng Thời gia kết thân dẫn tới lượng lớn dư luận chú ý đến, không ít đại biểu các thế lực trung hạ tầng còn cố ý đến bái phỏng đầu lĩnh Nhị gia của Nghiêm gia.

    Nhưng đến hai ngày nay, bởi vì tin tức nào đó đột nhiên xuất hiện, sự tình liên quan đến Nghiêm gia nhanh chóng lắng xuống. Cho dù có ai phát biểu, thái độ của mọi người cũng phần lớn biến thành mập mờ, hàm hồ ấp úng, dường như muốn tạm thời quên sự tình xảy ra mấy ngày trước.

    Ngày mười sáu tháng tám, Nghiêm Vân Chi ngồi trong sân đến khuya. Tuỳ ý vuốt ve hai đoản kiến thường mang bên người, màng đem yên tĩnh, đôi khi trong đầu sẽ xuất hiện âm thanh ong ong vang vọng.

    Mấy ngày trước thình lình xuất hiện sự tình náo nhiệt, sau đó lại thình lình kết thúc..

    Trên thực tế, Nghiêm gia lúc này đi qua kết thân cũng không phải nhất định phải thực hiện được mục đích. Từ thời điểm xuất phát, thụ thân từng nói vói nàng, ước định trên miệng chưa chắc đã hữu hiệu.

    Đối với hai đại gia tử mà nói quan hệ trước sau bền chắc nhất chính là nhu cầu trao đổi lợi ích lẫn nhau. Nếu hai bên có thể hợp tác, hai bên đều thưởng thức nhân phẩm đối phương, kết thân tự nhiên có thể càng thêm thân, nhưng nếu đã chướng mắt lẫn nhau, Nghiêm gia cũng có tôn nghiêm của bản thân mình, cũng không phải nhất định phải đi nịnh nót "Bình Đẳng Vương" kia.

    Đương nhiên lời nói như thế, dựa theo tình huống thông thường mà nói thì việc hôn sự này hơn phân nửa vẫn sẽ thực hiện.

    Nghiêm Vân Chi năm nay 17 tuổi, trong tư tưởng cũng không có tâm lý phản loạn khác người. Đối với sự tình phải gả vào Thời gia này, lúc đầu nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng hai 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...