Chương 48: Thầy giáo độc miệng
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Edit: Phong Nguyệt
Beta: Ly
Anna ngồi trên xe ngựa Natalie chuẩn bị.
Loại xe ngựa bốn bánh này nhìn thì nặng nề, nhưng khung xe có kết cấu vô cùng tinh vi nên thực ra chuyển động cũng tương đối linh hoạt.
Bên trong xe ngựa sắp xếp hai hàng ghế đối diện nhau, mỗi bên có thể ngồi được ba người, giống một toa xe lửa màu xanh, ở giữa là tấm gỗ được đóng cố định làm thành bàn, trên bàn nhỏ đặt vài món điểm tâm và nước trái cây trong bình thủy tinh.
"Giống đi dã ngoại nhỉ." Anna ngồi đối diện Natalie, cười nói.
Natalie cười hì hì, mở cái ngăn tủ ở phía sau như muốn khoe bảo bối cho Anna xem: "Trên xe còn rất nhiều chỗ có thể giữ đồ ăn ngon, không biết chúng ta định chơi ở bên ngoài mấy ngày nên tới chuẩn bị đồ ăn cho mười ngày lận đó!"
Cô nàng lại mở ngăn tủ phía dưới chỗ ngồi, lộ ra rất nhiều bình thủy tinh lớn, bên trong chứa đầy nước: "Ở đây và cả vị trí dưới chỗ ngồi của cậu cũng có đầy nước sạch, cậu muốn uống nước tắm rửa thì cứ tha hồ dùng! Tớ còn chuẩn bị cả nồi nữa, chúng ta có thể đốt lửa nấu đồ ăn ở nơi cắm trại!"
Nhìn Natalie hưng phấn, Anna cũng bị cảm xúc của cô nàng ảnh hưởng, cô rất hứng thú nhìn những thứ được chuẩn bị.
Lần này cô đi đến đường Sinh Tử, điều kiện tốt hơn nhiều với lần đi cùng Didian.
Chờ Natalie hưng phấn giới thiệu xong, chắc là xe ngựa bên Ác Ma di chuyển nên xe ngựa bên này cũng đi theo.
Giống như Natalie nói, không hổ là xe ngựa tốt nhất nhà cô ấy, chạy trên đường đá trong thành Hắc Vân mà không cảm giác được chấn động, đến khi ra khỏi thành mặt đường trở nên xóc nảy, xe ngựa vẫn có thể duy trì ổn định như cũ, thực sự không tồi.
Khi Anna tới Hắc Vân thành, từ đường Sinh Tử đến cửa thành cần đi bộ mười mấy tiếng, tốc độ xe ngựa đi trên đường gập ghềnh nhanh hơn tốc độ người đi bộ hai đến ba lần, mất khoảng bốn đến năm tiếng, gần tới nơi thì ngay cả xe ngựa cũng không thể đi tiếp về phía trước.
Nơi này cách đường Sinh Tử vài dặm Anh, cần đi bộ.
Mọi người ăn cơm trưa trên đường, bây giờ vào tầm hai giờ chiều, Anna nhảy xuống xe ngựa, thư giãn gân cốt, đánh giá xung quanh.
Hơn nửa tháng trước, chỗ này chính là nơi cô chia tay với Didian.
"Mệt quá đi." Natalie bò xuống xe ngựa, mệt mỏi ngáp một cái.
Du lịch đường dài vừa mệt mỏi lại nhàm chán, lúc mới xuất phát cô nàng còn hứng thú bừng bừng, sau đó thì dựa vào ghế mơ màng sắp ngủ, chẳng hoạt bát nổi nữa.
Mà cả đoạn đường này Anna đều rất tỉnh táo, tinh thần tạm ổn.
Rotgar từ trên xe ngựa đi xuống, sắc mặt hắn không tốt, một số việc đã cố kìm nén, nhưng vẫn càng nghĩ càng giận.
Khi hắn nhìn Anna mang khuôn mặt tươi cười nhìn hắn, hắn càng giận, cái mặt lạnh lùng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Anna không phải không cảm nhận được cảm xúc của Ác Ma, quá lộ liễu, giống như hận không thể giết chết cô ngay vậy.
Cô mang thêm một Natalie khiến hắn giận đến vậy sao?
Không lẽ, hắn không thích Natalie ở đây gây cản trở "Thế giới hai người"? Hắn nghĩ hay quá cơ, sao cô có thể ở thế giới hai người với hắn? Cho dù thật sự ở cùng hắn, hắn sẽ không nghĩ cô sẽ yêu hắn rồi đồng ý lời cầu hôn của hắn đấy chứ? Không biết nên nói hắn quá nông cạn, hay hắn nghĩ cô quá ngu. (Chị không ngu, chị chỉ giả tạo thôi)
Bước chân Anna dừng lại, nhưng cô vẫn lướt qua ánh mắt lạnh lẽo của Ác Ma, chỉ chỉ sau lưng hắn: "Pháp sư Raymond, có gì dính sau lưng ngài kìa."
Rotgar cho rằng Anna đi tới xin lỗi hắn, hoặc là ít nhất là nói câu gì đó hay ho, nhưng nghe rõ cô nói gì, hắn ngẩn người, vì không nhìn được sau lưng nên hắn nhất thời không động đậy.
Anna nói xin thất lễ, gỡ xuống một cọng lông vũ màu trắng trên lưng hắn.
Lúc Anna đến gần, Rotgar theo bản năng nhìn chằm chằm cô, hắn gần như không cảm nhận được gì khi cô duỗi tay ra sau lưng hắn, khi cô thu tay về đã có thêm một cọng lông vũ màu trắng.
Đây là lông vịt được nhồi trong vỏ gối bị hắn chém thành hai nửa.
Nhìn lông vũ trong tay, ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu Anna là, tên Ác Ma này đã tới tuổi rụng lông rồi hả? Nhưng rất nhanh cô nhớ đến cánh của Ba Lan không giống như cánh chim, mà giống con dơi, sẽ không rụng lông.
Hai mắt nhìn kỹ lông vũ màu trắng, cô đoán nó có thể là lông vịt, trông rất giống những sợi lông bung ra từ áo khoác lông của cô trước khi xuyên qua.
Không đợi Anna nhìn lại, một ánh sáng vàng hiện lên, chuẩn xác xuyên qua lông vũ trong tay cô, nó bay theo một đường cong xinh đẹp sang bên cạnh phịch một tiếng đóng lên thân cây. Ánh sáng vàng biến mất, lông vũ cắm sâu vào thân cây, nhẹ nhàng rung động.
Anna ngẩn ngơ thu tay về, yên lặng lui về phía sau một bước, sao Ác Ma xấu tính thế, tự dưng tức giận với lông vũ làm gì?
Rotgar không giải thích, xoay người đi.
Anna nhìn bóng lưng hắn, phát hiện vị trí dưới eo của hắn còn dính một cọng lông vũ khác.
Lần này cô học ngoan ngoãn không nói gì, kéo Natalie đang choáng váng bởi công kích bất ngờ của Ác Ma đi, hai người đánh xe ngựa thì đợi tại chỗ.
Natalie chỉ chỉ lông vũ vẫn còn sau lưng Ác Ma, nháy mắt ra hiệu với Anna, Anna lắc đầu, chỉ chỉ đôi mắt, ra hiệu tỏ vẻ nhìn không thấy mới là lựa chọn tốt nhất.
Rotgar đi trước, Anna và Natalie theo sau, ba người trầm mặc không lên tiếng đi tới đường Sinh Tử.
Anna không biết Ác Ma muốn bắt ma thú gì, cô cảm thấy điều đó cũng không quan trọng, dù sao chỉ là cái cớ để được đi cùng cô. Nhưng để giả bộ, cô vẫn nên đuổi theo nhỉ, Anna tới gần Ác Ma nửa bước mới hỏi: "Pháp sư Raymond, ngài muốn bắt ma thú gì vậy? Cần tôi hỗ trợ gì? Tôi nói trước, tôi và Natalie đều không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể ở bên cạnh phất cờ cổ vũ, làm chỗ dựa tinh thần cho ngài thôi nha!"
Rotgar quay lại liếc nhìn Anna, đối diện với nụ cười rạng rỡ của cô, lửa giận trong lòng hắn không hiểu sao lại giảm đi một chút, hắn thản nhiên nói: "Nhìn thấy con nào thì bắt con nấy, các ngươi đừng tự đi tìm chết là được."
Cái gì mà tìm chết, lời này quá khó nghe rồi!
Anna nhướng mày cười: "Đã rõ, chúng tôi nhất định không gây thêm phiền toái cho ngài. Nhưng khi ngài đang bận đối phó với ma thú, chúng tôi cũng cần có một chút năng lực tự bảo vệ mình, chúng tôi định trước khi tiến vào đường Sinh Tử huấn luyện thực chiến đặc biệt. Nếu ngài không vội bắt ma thú, có thể chỉ điểm cho chúng tôi một chút không?"
Bước chân Rotgar dừng lại, xoay người nhìn Anna, ánh mắt sáng tỏ.
Hắn biết ngay, vì sao mà sau hơn mười ngày Anna lại chủ động tới tìm hắn, hóa ra là vì cô học lý thuyết xong rồi, muốn học thực hành nên mới nhớ ra hắn.
Nhưng hắn lại không tức giận, ngược lại hy vọng cô thường xuyên có ý nghĩ như vậy.
Cuộc chiến ngày đó của hắn và Hansen xem như không đánh vô ích, khẳng định là cô đã nhìn ra năng lực chiến đấu mạnh mẽ của hắn nên mới đến tìm hắn.
Tâm trạng Rotgar đột nhiên tốt hơn, hắn kiêu ngạo gật đầu: "Được thôi."
Tuy Anna đã dự đoán trước được điều này, nhưng khi Ác Ma thật sự đồng ý, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, Anna có qua có lại đáp: "Cảm ơn ngài, pháp sư Raymond. Đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy sau lưng ngài có một cọng lông vịt, có cần tôi giúp ngài lấy xuống không?"
Sau lưng hắn có lông vịt?
Rotgar ngẩn ra, hắn nhớ ra Anna vẫn luôn đi phía sau hắn, có lẽ cô đã sớm nhìn thấy, nhưng đợi đến bây giờ mới nói, sợ là trước đó hắn đột nhiên tức giận đã dọa cô rồi.
Giờ phút này thấy Anna chân thành nhìn hắn, hắn đột nhiên muốn cười.
Đương nhiên Rotgar không cười, hắn tùy ý duỗi tay ra sau sờ soạng, nghe tiếng Anna điều khiển: "Không phải bên này, là bên kia...... Đúng rồi, xuống dưới một chút, đúng...... Cái kia...... dưới eo một chút."
Dưới sự "Trợ giúp" của Anna, Rotgar "Chạm" tới lông vịt, hắn nhẹ nhàng kéo xuống, lông vịt vốn không có trọng lượng lập tức bay lơ lửng trong không trung, lúc này không biết cơn gió từ đâu thổi tới, lông vịt nháy mắt theo gió bay ngược lại, dính trên ngực hắn.
Anna không nhịn được cười ra tiếng, Rotgar trừng mắt, cô vội vàng ngừng cười, nghiêm túc nói: "Hóa ra vừa rồi pháp sư Raymond đính lông vịt lên thân cây là có ý này, thật là nhìn xa trông rộng, tôi đã hiểu, cảm ơn ngài đã chỉ dạy."
Rotgar cảm thấy Anna đang chế nhạo hắn, tuy mặt ngoài hắn là một pháp sư nhị tinh sắp lên tam tinh, cô chỉ là pháp sư học đồ, nhưng hắn sớm phát hiện cô rất to gan lớn mật, cơ bản không có khái niệm tôn ti cấp bậc gì cả.
Hắn cảnh cáo liếc nhìn Anna, ý bảo cô đừng quá làm càn, ngón tay vừa động, lông vịt đi theo vết xe đổ của tiền bối, đồng dạng bị dính chặt trên cây.
Rotgar đi đến một mảnh đất trống, thấy Anna còn đứng tại chỗ, hắn nhíu mày hỏi: "Không phải muốn tôi chỉ dạy sao? Luyện một lần đi."
"Được, pháp sư Raymond!" Anna vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm cái lông vịt trên thân cây, vẫy tay gọi Natalie.
Cách không xa mảnh đất trống bên này, Natalie nghe thấy cuộc trò chuyện của Anna và Rotgar, toàn bộ quá trình cô nàng gần như trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm. Thấy Anna vẫy tay gọi mình, cô nàng vội vàng hoàn hồn chạy lại, không dám nói gì sợ bị pháp sư Raymond nghe được, chỉ bí mật dựng ngón tay cái với Anna.
Quá lợi hại, dăm ba câu đã tìm cho các cô một người thầy dạy thực chiến cấp kim cương, cảm tạ nữ thần giúp cô nàng gặp được Anna!
Trong khoảng thời gian này, Anna và Natalie tự mình luyện tập pháp thuật, mỗi ngày đều luyện đến kiệt lực mới nghỉ ngơi, sau khi khôi phục lại tiếp tục luyện, cố gắng vận hành pháp thuật thuần thục nhất có thể, nhưng họ lại hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến.
Trên mặt đất, hai người trái phải đứng cách nhau mười thước Anh nhìn đối phương, trước sau không ra tay.
Toàn bộ kiên nhẫn của Rotgar đều dùng vào việc làm thế nào để Anna đồng ý kết hôn với hắn, đợi một lúc cũng không thấy hai người ra tay, hắn không kiên nhẫn mở miệng: "Các ngươi còn chờ cái gì?"
Anna nhìn Rotgar, hơi khó xử: "Lỡ như chúng tôi bị thương thì làm sao? Tôi còn chưa học được thuật chữa trị."
Cô chưa thực chiến bao giờ, đối chiến còn là Natalie, quả thực rất bế tắc.
Rotgar nghĩ thầm cô ở phương diện này sao cô nhát gan thế, sợ đau sợ chết, sao cô không nghĩ đắc tội quý tộc như hắn cũng có thể chết thẳng cẳng luôn?
Trong lòng chế giễu Anna, nhưng lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh: "Ta biết thuật chữa trị."
Thực ra, thân thể Raymond không có nguyên tố quang, hắn lừa Anna.
"Vậy thì tốt, lát nữa nếu chúng tôi bị thương thì trông cậy cả vào ngài rồi!" Anna không nghi ngờ Ác Ma sẽ nói dối một việc nhỏ nhặt như vậy, cô nhìn Natalie cũng đang khẩn trương không khác gì mình, cổ vũ cô nàng: "Đến đây đi, Natalie!"
Giọng nói Natalie mang theo run run, nhưng cô nàng vẫn mạnh mẽ trả lời: "Được!"
Thuần thục vận hành pháp thuật và thực chiến là hai việc khác nhau, Anna biết rõ tầm quan trọng của việc phối hợp cử động của cơ thể cô với pháp thuật, cô là cao thủ về mặt lý thuyết, nhưng lại rất kém trong thực chiến, trong chiến đấu thực tế, hai chân cô dính chặt trên mặt đất, lại sợ Natalie bị thương, trước khi ra tay cô còn nhắc nhở một câu: "Natalie cẩn thận, nhận lấy 'thiên phạt'!"
Natalie: "A?" Chờ chút, thiên phạt là pháp thuật gì?
Anna mở tay phải, chỉ thấy ánh sáng màu tím ngưng tụ trong lòng bàn tay cô, đột nhiên, một tia sét từ trên trời rơi xuống, điện quang màu tím nhạt quấn lấy tay cô, dưới sự khống chế của Anna tập kích về phía Natalie.
Hóa ra cái gọi là "Thiên phạt" chính là "Pháp thuật hệ lôi"!
Sau khi Natalie hiểu được, trước mắt cô nàng là một chuỗi lôi điện vọt về phía mình, cô nàng ngay lập tức luống cuống, theo bản năng ôm đầu ngồi xuống đất.
Lần này Anna vô cùng sợ hãi, may mắn là khi cô phóng lôi điện đi vẫn luôn dùng thần lực khống chế, thấy thế cô vội vàng "Vẫy" tinh thần lực, lôi điện đâm vào mặt đất, tản ra lòng đất.
Natalie cẩn thận ngẩng đầu, thấy điện quang đã biến mất, cô nàng thở phào một hơi.
Sau đó cô nàng cuống quít đứng lên, liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, Anna! Tớ vừa thấy điện quang đến gần đã hoảng không biết nên làm gì, xin lỗi xin lỗi!"
Bản thân Anna trong thực chiến cũng rất luống cuống, làm gì có tư cách trách cứ Natalie, cô nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu mà, chúng ta luyện tập nhiều một chút, rồi sẽ quen thôi."
"Không sao cái gì? Với lá gan này của các ngươi, đừng nói ma thú, ma thú mới sinh ra đi còn không vững cũng có thể nhẹ nhàng bóp chết các ngươi." Rotgar nhìn hai người đưa đẩy qua lại, lạnh lùng châm chọc.
Anna: "..." Có cần phải nói đúng thế không anh.
Trên phương diện pháp thuật các cô chỉ như những đứa trẻ con, nhưng có cần phải dùng từ khó nghe như vậy không? Không lẽ hắn đã quên mất, hắn còn muốn lừa cô đồng ý lời cầu hôn của hắn để thu hoạch linh hồn cô đấy!
Bị hắn châm chọc như vậy, cô gái nào sẽ bị chập mạch mà đồng ý lời cầu hôn của hắn chứ!
Nhưng dù sao người thầy độc miệng này cũng do mình mời đến, Anna đành phải chịu thua: "Xin lỗi pháp sư Raymond, chúng tôi sẽ mau chóng tiến bộ."
Anna vừa dứt lời, tên Ác Ma kia đã bước nhanh lại gần, đứng trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Dùng hết khả năng của cô, đánh tôi."
Anna sửng sốt, cô nhìn Ác Ma chỉ cách mình một thước, chần chừ hỏi: "Ngài muốn tôi dùng pháp thuật đánh ngài?"
Rotgar lạnh lùng cười: "Nếu cô có thể đánh được."
Ngay lập tức, trong lòng Anna mừng như điên.
OMG! Cô đã sớm muốn đánh cái tên này, không ngờ còn có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy! Đánh trúng hay không không phải vấn đề, cho đánh là cô đã thấy sảng khoái!
Beta: Ly
Anna ngồi trên xe ngựa Natalie chuẩn bị.
Loại xe ngựa bốn bánh này nhìn thì nặng nề, nhưng khung xe có kết cấu vô cùng tinh vi nên thực ra chuyển động cũng tương đối linh hoạt.
Bên trong xe ngựa sắp xếp hai hàng ghế đối diện nhau, mỗi bên có thể ngồi được ba người, giống một toa xe lửa màu xanh, ở giữa là tấm gỗ được đóng cố định làm thành bàn, trên bàn nhỏ đặt vài món điểm tâm và nước trái cây trong bình thủy tinh.
"Giống đi dã ngoại nhỉ." Anna ngồi đối diện Natalie, cười nói.
Natalie cười hì hì, mở cái ngăn tủ ở phía sau như muốn khoe bảo bối cho Anna xem: "Trên xe còn rất nhiều chỗ có thể giữ đồ ăn ngon, không biết chúng ta định chơi ở bên ngoài mấy ngày nên tới chuẩn bị đồ ăn cho mười ngày lận đó!"
Cô nàng lại mở ngăn tủ phía dưới chỗ ngồi, lộ ra rất nhiều bình thủy tinh lớn, bên trong chứa đầy nước: "Ở đây và cả vị trí dưới chỗ ngồi của cậu cũng có đầy nước sạch, cậu muốn uống nước tắm rửa thì cứ tha hồ dùng! Tớ còn chuẩn bị cả nồi nữa, chúng ta có thể đốt lửa nấu đồ ăn ở nơi cắm trại!"
Nhìn Natalie hưng phấn, Anna cũng bị cảm xúc của cô nàng ảnh hưởng, cô rất hứng thú nhìn những thứ được chuẩn bị.
Lần này cô đi đến đường Sinh Tử, điều kiện tốt hơn nhiều với lần đi cùng Didian.
Chờ Natalie hưng phấn giới thiệu xong, chắc là xe ngựa bên Ác Ma di chuyển nên xe ngựa bên này cũng đi theo.
Giống như Natalie nói, không hổ là xe ngựa tốt nhất nhà cô ấy, chạy trên đường đá trong thành Hắc Vân mà không cảm giác được chấn động, đến khi ra khỏi thành mặt đường trở nên xóc nảy, xe ngựa vẫn có thể duy trì ổn định như cũ, thực sự không tồi.
Khi Anna tới Hắc Vân thành, từ đường Sinh Tử đến cửa thành cần đi bộ mười mấy tiếng, tốc độ xe ngựa đi trên đường gập ghềnh nhanh hơn tốc độ người đi bộ hai đến ba lần, mất khoảng bốn đến năm tiếng, gần tới nơi thì ngay cả xe ngựa cũng không thể đi tiếp về phía trước.
Nơi này cách đường Sinh Tử vài dặm Anh, cần đi bộ.
Mọi người ăn cơm trưa trên đường, bây giờ vào tầm hai giờ chiều, Anna nhảy xuống xe ngựa, thư giãn gân cốt, đánh giá xung quanh.
Hơn nửa tháng trước, chỗ này chính là nơi cô chia tay với Didian.
"Mệt quá đi." Natalie bò xuống xe ngựa, mệt mỏi ngáp một cái.
Du lịch đường dài vừa mệt mỏi lại nhàm chán, lúc mới xuất phát cô nàng còn hứng thú bừng bừng, sau đó thì dựa vào ghế mơ màng sắp ngủ, chẳng hoạt bát nổi nữa.
Mà cả đoạn đường này Anna đều rất tỉnh táo, tinh thần tạm ổn.
Rotgar từ trên xe ngựa đi xuống, sắc mặt hắn không tốt, một số việc đã cố kìm nén, nhưng vẫn càng nghĩ càng giận.
Khi hắn nhìn Anna mang khuôn mặt tươi cười nhìn hắn, hắn càng giận, cái mặt lạnh lùng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Anna không phải không cảm nhận được cảm xúc của Ác Ma, quá lộ liễu, giống như hận không thể giết chết cô ngay vậy.
Cô mang thêm một Natalie khiến hắn giận đến vậy sao?
Không lẽ, hắn không thích Natalie ở đây gây cản trở "Thế giới hai người"? Hắn nghĩ hay quá cơ, sao cô có thể ở thế giới hai người với hắn? Cho dù thật sự ở cùng hắn, hắn sẽ không nghĩ cô sẽ yêu hắn rồi đồng ý lời cầu hôn của hắn đấy chứ? Không biết nên nói hắn quá nông cạn, hay hắn nghĩ cô quá ngu. (Chị không ngu, chị chỉ giả tạo thôi)
Bước chân Anna dừng lại, nhưng cô vẫn lướt qua ánh mắt lạnh lẽo của Ác Ma, chỉ chỉ sau lưng hắn: "Pháp sư Raymond, có gì dính sau lưng ngài kìa."
Rotgar cho rằng Anna đi tới xin lỗi hắn, hoặc là ít nhất là nói câu gì đó hay ho, nhưng nghe rõ cô nói gì, hắn ngẩn người, vì không nhìn được sau lưng nên hắn nhất thời không động đậy.
Anna nói xin thất lễ, gỡ xuống một cọng lông vũ màu trắng trên lưng hắn.
Lúc Anna đến gần, Rotgar theo bản năng nhìn chằm chằm cô, hắn gần như không cảm nhận được gì khi cô duỗi tay ra sau lưng hắn, khi cô thu tay về đã có thêm một cọng lông vũ màu trắng.
Đây là lông vịt được nhồi trong vỏ gối bị hắn chém thành hai nửa.
Nhìn lông vũ trong tay, ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu Anna là, tên Ác Ma này đã tới tuổi rụng lông rồi hả? Nhưng rất nhanh cô nhớ đến cánh của Ba Lan không giống như cánh chim, mà giống con dơi, sẽ không rụng lông.
Hai mắt nhìn kỹ lông vũ màu trắng, cô đoán nó có thể là lông vịt, trông rất giống những sợi lông bung ra từ áo khoác lông của cô trước khi xuyên qua.
Không đợi Anna nhìn lại, một ánh sáng vàng hiện lên, chuẩn xác xuyên qua lông vũ trong tay cô, nó bay theo một đường cong xinh đẹp sang bên cạnh phịch một tiếng đóng lên thân cây. Ánh sáng vàng biến mất, lông vũ cắm sâu vào thân cây, nhẹ nhàng rung động.
Anna ngẩn ngơ thu tay về, yên lặng lui về phía sau một bước, sao Ác Ma xấu tính thế, tự dưng tức giận với lông vũ làm gì?
Rotgar không giải thích, xoay người đi.
Anna nhìn bóng lưng hắn, phát hiện vị trí dưới eo của hắn còn dính một cọng lông vũ khác.
Lần này cô học ngoan ngoãn không nói gì, kéo Natalie đang choáng váng bởi công kích bất ngờ của Ác Ma đi, hai người đánh xe ngựa thì đợi tại chỗ.
Natalie chỉ chỉ lông vũ vẫn còn sau lưng Ác Ma, nháy mắt ra hiệu với Anna, Anna lắc đầu, chỉ chỉ đôi mắt, ra hiệu tỏ vẻ nhìn không thấy mới là lựa chọn tốt nhất.
Rotgar đi trước, Anna và Natalie theo sau, ba người trầm mặc không lên tiếng đi tới đường Sinh Tử.
Anna không biết Ác Ma muốn bắt ma thú gì, cô cảm thấy điều đó cũng không quan trọng, dù sao chỉ là cái cớ để được đi cùng cô. Nhưng để giả bộ, cô vẫn nên đuổi theo nhỉ, Anna tới gần Ác Ma nửa bước mới hỏi: "Pháp sư Raymond, ngài muốn bắt ma thú gì vậy? Cần tôi hỗ trợ gì? Tôi nói trước, tôi và Natalie đều không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể ở bên cạnh phất cờ cổ vũ, làm chỗ dựa tinh thần cho ngài thôi nha!"
Rotgar quay lại liếc nhìn Anna, đối diện với nụ cười rạng rỡ của cô, lửa giận trong lòng hắn không hiểu sao lại giảm đi một chút, hắn thản nhiên nói: "Nhìn thấy con nào thì bắt con nấy, các ngươi đừng tự đi tìm chết là được."
Cái gì mà tìm chết, lời này quá khó nghe rồi!
Anna nhướng mày cười: "Đã rõ, chúng tôi nhất định không gây thêm phiền toái cho ngài. Nhưng khi ngài đang bận đối phó với ma thú, chúng tôi cũng cần có một chút năng lực tự bảo vệ mình, chúng tôi định trước khi tiến vào đường Sinh Tử huấn luyện thực chiến đặc biệt. Nếu ngài không vội bắt ma thú, có thể chỉ điểm cho chúng tôi một chút không?"
Bước chân Rotgar dừng lại, xoay người nhìn Anna, ánh mắt sáng tỏ.
Hắn biết ngay, vì sao mà sau hơn mười ngày Anna lại chủ động tới tìm hắn, hóa ra là vì cô học lý thuyết xong rồi, muốn học thực hành nên mới nhớ ra hắn.
Nhưng hắn lại không tức giận, ngược lại hy vọng cô thường xuyên có ý nghĩ như vậy.
Cuộc chiến ngày đó của hắn và Hansen xem như không đánh vô ích, khẳng định là cô đã nhìn ra năng lực chiến đấu mạnh mẽ của hắn nên mới đến tìm hắn.
Tâm trạng Rotgar đột nhiên tốt hơn, hắn kiêu ngạo gật đầu: "Được thôi."
Tuy Anna đã dự đoán trước được điều này, nhưng khi Ác Ma thật sự đồng ý, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, Anna có qua có lại đáp: "Cảm ơn ngài, pháp sư Raymond. Đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy sau lưng ngài có một cọng lông vịt, có cần tôi giúp ngài lấy xuống không?"
Sau lưng hắn có lông vịt?
Rotgar ngẩn ra, hắn nhớ ra Anna vẫn luôn đi phía sau hắn, có lẽ cô đã sớm nhìn thấy, nhưng đợi đến bây giờ mới nói, sợ là trước đó hắn đột nhiên tức giận đã dọa cô rồi.
Giờ phút này thấy Anna chân thành nhìn hắn, hắn đột nhiên muốn cười.
Đương nhiên Rotgar không cười, hắn tùy ý duỗi tay ra sau sờ soạng, nghe tiếng Anna điều khiển: "Không phải bên này, là bên kia...... Đúng rồi, xuống dưới một chút, đúng...... Cái kia...... dưới eo một chút."
Dưới sự "Trợ giúp" của Anna, Rotgar "Chạm" tới lông vịt, hắn nhẹ nhàng kéo xuống, lông vịt vốn không có trọng lượng lập tức bay lơ lửng trong không trung, lúc này không biết cơn gió từ đâu thổi tới, lông vịt nháy mắt theo gió bay ngược lại, dính trên ngực hắn.
Anna không nhịn được cười ra tiếng, Rotgar trừng mắt, cô vội vàng ngừng cười, nghiêm túc nói: "Hóa ra vừa rồi pháp sư Raymond đính lông vịt lên thân cây là có ý này, thật là nhìn xa trông rộng, tôi đã hiểu, cảm ơn ngài đã chỉ dạy."
Rotgar cảm thấy Anna đang chế nhạo hắn, tuy mặt ngoài hắn là một pháp sư nhị tinh sắp lên tam tinh, cô chỉ là pháp sư học đồ, nhưng hắn sớm phát hiện cô rất to gan lớn mật, cơ bản không có khái niệm tôn ti cấp bậc gì cả.
Hắn cảnh cáo liếc nhìn Anna, ý bảo cô đừng quá làm càn, ngón tay vừa động, lông vịt đi theo vết xe đổ của tiền bối, đồng dạng bị dính chặt trên cây.
Rotgar đi đến một mảnh đất trống, thấy Anna còn đứng tại chỗ, hắn nhíu mày hỏi: "Không phải muốn tôi chỉ dạy sao? Luyện một lần đi."
"Được, pháp sư Raymond!" Anna vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm cái lông vịt trên thân cây, vẫy tay gọi Natalie.
Cách không xa mảnh đất trống bên này, Natalie nghe thấy cuộc trò chuyện của Anna và Rotgar, toàn bộ quá trình cô nàng gần như trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm. Thấy Anna vẫy tay gọi mình, cô nàng vội vàng hoàn hồn chạy lại, không dám nói gì sợ bị pháp sư Raymond nghe được, chỉ bí mật dựng ngón tay cái với Anna.
Quá lợi hại, dăm ba câu đã tìm cho các cô một người thầy dạy thực chiến cấp kim cương, cảm tạ nữ thần giúp cô nàng gặp được Anna!
Trong khoảng thời gian này, Anna và Natalie tự mình luyện tập pháp thuật, mỗi ngày đều luyện đến kiệt lực mới nghỉ ngơi, sau khi khôi phục lại tiếp tục luyện, cố gắng vận hành pháp thuật thuần thục nhất có thể, nhưng họ lại hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến.
Trên mặt đất, hai người trái phải đứng cách nhau mười thước Anh nhìn đối phương, trước sau không ra tay.
Toàn bộ kiên nhẫn của Rotgar đều dùng vào việc làm thế nào để Anna đồng ý kết hôn với hắn, đợi một lúc cũng không thấy hai người ra tay, hắn không kiên nhẫn mở miệng: "Các ngươi còn chờ cái gì?"
Anna nhìn Rotgar, hơi khó xử: "Lỡ như chúng tôi bị thương thì làm sao? Tôi còn chưa học được thuật chữa trị."
Cô chưa thực chiến bao giờ, đối chiến còn là Natalie, quả thực rất bế tắc.
Rotgar nghĩ thầm cô ở phương diện này sao cô nhát gan thế, sợ đau sợ chết, sao cô không nghĩ đắc tội quý tộc như hắn cũng có thể chết thẳng cẳng luôn?
Trong lòng chế giễu Anna, nhưng lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh: "Ta biết thuật chữa trị."
Thực ra, thân thể Raymond không có nguyên tố quang, hắn lừa Anna.
"Vậy thì tốt, lát nữa nếu chúng tôi bị thương thì trông cậy cả vào ngài rồi!" Anna không nghi ngờ Ác Ma sẽ nói dối một việc nhỏ nhặt như vậy, cô nhìn Natalie cũng đang khẩn trương không khác gì mình, cổ vũ cô nàng: "Đến đây đi, Natalie!"
Giọng nói Natalie mang theo run run, nhưng cô nàng vẫn mạnh mẽ trả lời: "Được!"
Thuần thục vận hành pháp thuật và thực chiến là hai việc khác nhau, Anna biết rõ tầm quan trọng của việc phối hợp cử động của cơ thể cô với pháp thuật, cô là cao thủ về mặt lý thuyết, nhưng lại rất kém trong thực chiến, trong chiến đấu thực tế, hai chân cô dính chặt trên mặt đất, lại sợ Natalie bị thương, trước khi ra tay cô còn nhắc nhở một câu: "Natalie cẩn thận, nhận lấy 'thiên phạt'!"
Natalie: "A?" Chờ chút, thiên phạt là pháp thuật gì?
Anna mở tay phải, chỉ thấy ánh sáng màu tím ngưng tụ trong lòng bàn tay cô, đột nhiên, một tia sét từ trên trời rơi xuống, điện quang màu tím nhạt quấn lấy tay cô, dưới sự khống chế của Anna tập kích về phía Natalie.
Hóa ra cái gọi là "Thiên phạt" chính là "Pháp thuật hệ lôi"!
Sau khi Natalie hiểu được, trước mắt cô nàng là một chuỗi lôi điện vọt về phía mình, cô nàng ngay lập tức luống cuống, theo bản năng ôm đầu ngồi xuống đất.
Lần này Anna vô cùng sợ hãi, may mắn là khi cô phóng lôi điện đi vẫn luôn dùng thần lực khống chế, thấy thế cô vội vàng "Vẫy" tinh thần lực, lôi điện đâm vào mặt đất, tản ra lòng đất.
Natalie cẩn thận ngẩng đầu, thấy điện quang đã biến mất, cô nàng thở phào một hơi.
Sau đó cô nàng cuống quít đứng lên, liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, Anna! Tớ vừa thấy điện quang đến gần đã hoảng không biết nên làm gì, xin lỗi xin lỗi!"
Bản thân Anna trong thực chiến cũng rất luống cuống, làm gì có tư cách trách cứ Natalie, cô nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu mà, chúng ta luyện tập nhiều một chút, rồi sẽ quen thôi."
"Không sao cái gì? Với lá gan này của các ngươi, đừng nói ma thú, ma thú mới sinh ra đi còn không vững cũng có thể nhẹ nhàng bóp chết các ngươi." Rotgar nhìn hai người đưa đẩy qua lại, lạnh lùng châm chọc.
Anna: "..." Có cần phải nói đúng thế không anh.
Trên phương diện pháp thuật các cô chỉ như những đứa trẻ con, nhưng có cần phải dùng từ khó nghe như vậy không? Không lẽ hắn đã quên mất, hắn còn muốn lừa cô đồng ý lời cầu hôn của hắn để thu hoạch linh hồn cô đấy!
Bị hắn châm chọc như vậy, cô gái nào sẽ bị chập mạch mà đồng ý lời cầu hôn của hắn chứ!
Nhưng dù sao người thầy độc miệng này cũng do mình mời đến, Anna đành phải chịu thua: "Xin lỗi pháp sư Raymond, chúng tôi sẽ mau chóng tiến bộ."
Anna vừa dứt lời, tên Ác Ma kia đã bước nhanh lại gần, đứng trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Dùng hết khả năng của cô, đánh tôi."
Anna sửng sốt, cô nhìn Ác Ma chỉ cách mình một thước, chần chừ hỏi: "Ngài muốn tôi dùng pháp thuật đánh ngài?"
Rotgar lạnh lùng cười: "Nếu cô có thể đánh được."
Ngay lập tức, trong lòng Anna mừng như điên.
OMG! Cô đã sớm muốn đánh cái tên này, không ngờ còn có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy! Đánh trúng hay không không phải vấn đề, cho đánh là cô đã thấy sảng khoái!