Bài viết: 4 

Chương 90: Hòa hảo
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
"Ta thấy quận chúa muốn thanh tĩnh một mình." Phó Minh Hoa không đi nữa, Đan Dương quận chúa 'Hừ' một tiếng, nói: "Nguyên Nương, ngươi là người thông minh, hẳn đã biết lý do vì sao ta đối đãi với ngươi như thế. Nhưng đáng giận là lúc này ta tới, nhưng ngươi lại không chịu nói 'Xin lỗi' với ta, chẳng lẽ ngươi không để ý đến người bạn này hay sao?" Nàng nói rõ lời trong lòng ra, trái lại làm Phó Minh Hoa nhìn nàng một cái, suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống.
"Ngươi cho rằng lúc ta nói lời đó là mỉa mai ngươi?"
Đan Dương quận chúa chăm chú nhìn nàng: "Chẳng lẽ không phải?"
Phó Minh Hoa cười nhạt, không nói không rằng.
Nhìn dáng vẻ nàng thế này, có lẽ không phải là ý như mình nghĩ.
Đan Dương quận chúa ngây ngốc một lát, một hồi lâu sau mới đưa tay chọt eo nàng: "Nếu ngươi biết ta vì chuyện đó mà không vui, ngươi lại không nói gì cả! Làm ta trở về đã khóc ướt hai miếng khăn."
Phó Minh Hoa không nghĩ đến nàng ấy sẽ làm vậy, bên hông bị nàng ấy chọc hai lần, nàng lại không tránh, Đan Dương quận chúa rút tay về, nói: "Nhũ mẫu ta nói, người không sợ nhột đều là.." Dường như cảm thấy mình nói sai nên đem lời còn lại nuốt xuống.
Phó Minh Hoa không hề để ý, gương mặt Đan Dương quận chúa đỏ lên, kéo tay nàng: "Chuyện này ngươi cũng không chịu nói rõ với ta, cũng không trách được ta lại hiểu lầm."
"Nghe nói ngươi và Chu thế tử của phủ Vũ An công đã đính hôn."
Đầu năm nay đã nghe nói chuyện Đan Dương quận chúa đính hôn, Vũ An công phủ vũng rất có lai lịch, cùng được xem là có quan hệ với Vũ Văn thị tộc, là vọng tộc Giang Lăng.
Mà điều làm Phó Minh Hoa chú ý nhất chính là Vũ Văn thị tộc này.
Vũ Văn nhất tộc này là hậu duệ của Tiên Ti, tự xưng là hậu duệ của Viêm Đế Thần Nông thị[1], quan trọng nhất là Vũ Văn nhất tộc có lai lịch khác thường.
[2] Viêm Đế Thần Nông thị: Là một vị thần huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền Văn minh Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một Anh hùng văn hóa Trung Hoa.
Bộ tộc này là chạy trốn chết về Giang Lăng.
Vũ Văn nhất tộc này thật ra là hoàng thất của triều Trần, chỉ là thời kỳ cuối thiên tử ham hưởng lạc, không để ý chính sự, quyền lực rơi vào tay triều thần.
Khi xưa, Trần thái tổ tay cầm trọng binh, gả con gái cho Tuần Ai Đế Vũ Văn Hộ, rất được Vũ Văn Hộ tin tưởng.
Sau khi Tuần Ai Đế chết, thái tử Vũ Văn chưa đến mười tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, mà quốc sự lại rơi vào tay Trần thái tổ.
Khi đó bách tính chỉ biết Trần thái tổ mà không biết Vũ Văn, đến khi Trần thái tổ tự tay giết chết Vũ Văn Khang, xưng đế ở Kiến Khang, đổi quốc hào từ Chu thành Trần, bắt đầu ra tay với bộ tộc Vũ Văn.
Lúc đó Vũ Văn gia có rất nhiều con cháu, vô cùng nhiều nhánh, lại bị Trần thái tổ giết đến muốn tuyệt tự.
Dưới tình huống như vậy, Vũ văn tộc vì muốn bảo toàn nền móng mà chạy đến Giang Lăng. Sau khi Trần thái tổ đăng vị thì vội vàng thu dọn tàn cuộc, không rảnh mà bận tâm đến những người còn sót lại của tộc Vũ Văn, cũng cảm thấy những người này không làm nên sóng gió gì, để tránh cho bản thân về sau bị lên án, mới để cho tộc Vũ Van có chỗ đứng ở Giang Lăng.
Đến giai đoạn giữa của triều Trần, Hiếu Đức Đế mới miễn 'Trừng phạt' tộc Vũ Văn, tộc Vũ Văn mới thật sự phát triển lớn mạnh.
Đến nay cũng khoảng một trăm năm.
Tuy nói không bằng Tạ gia là thế gia vọng tộc trên danh nghĩa đã tồn tại rất lâu, nhưng tộc Vũ Văn cũng coi như có lai lịch, lại được Trần Hiếu Đức Đế giúp đỡ, phát triển đến bây giờ đã trở thành danh môn vọng tộc ở Giang Lăng, không phải vì quyền cao thế mạnh, mà bởi vì có lai lịch sâu xa mà được giới quý tộc coi trọng.
Thế gia vọng tộc thật sự có nguồn gốc như vậy mới làm cho người ta tôn kính và ngưỡng mộ.
Phó Minh Hoa nhớ rõ, con của Thôi quý phi, cửu hoàng tử Yến Ký cưới phi tử xuất thân thê Giang Lăng Vũ Văn gia.
Nếu Đan Dương quận chúa có thể gả đến Vũ An công phủ, dựa vào việc công phủ này và Vũ Văn tộc có quan hệ thông gia, bàn về lai lịch hay thân phận, Vũ An công phủ Chu gia có thể làm thông gia với Vũ Văn tộc, thì cũng không kém cỏi.
Quan trọng nhất là, Vũ An công phủ cũng rất có lai lịch, lão quốc công là cựu thần tiền triều, xuất thân hiển hách, có thể coi như là nguyên lão tam triều của triều Trần.
Đích nữ được gả cho Điệu Đế làm hậu, đến khi Thái tổ thống nhất thiên hạ, có thể thông minh là thấy rõ tình hình mà giúp đỡ cho Thái tổ, cho nên sau khi Đại Đường lập quốc được phong làm Nam Chiếu Thái thú, tay cầm trọng binh.
Vũ An công muốn tỏ lòng trung thành với Thái tổ, nên lúc già đã ở tại Lạc Dương. Thái tổ cảm niệm lòng trung thành, bổ nhiệm Vũ An công tử kế nghiệp cha, vẫn trấn thủ Nam Chiếu, gia tập ba đời.
Sau khi lão Vũ An công chết được truy phong Nam Chiếu vương, được chôn tại chiêu lăng, hưởng đãi ngộ thái miếu.
Đến khi Vũ An công tân nhiệm chết cũng được Thái tổ truy phong Nam Chiếu vương, truyền tới thế tử Vũ An công phủ nghị thân với Đan Dương quận chúa đã là đời thứ năm.
Lúc trước Thái tổ cho gia tập chỉ đến thế hệ thế tử này mà thôi, một khi thế tử kế vị thì hạ xuống thành Vũ An Hầu phủ, trừ khi Chu gia lại lập đại công lớn mới có thể kéo dài tước vị.
Nhưng dù có bị hạ tước thì lai lịch địa vị của phủ Vũ An công vẫn còn đó, cũng không phải Định Quốc công phủ có gốc gác nông cạn có thể so sánh.
Quan trọng nhất là Vũ An công phủ an phận thủ thường, trung thành tuyệt đối với Gia An Đế.
Lại thêm không phải thế tập, Gia An Đế vô cùng yên tâm với Chu gia, dù Vũ An công phủ có nuôi tư binh nhưng số lượng còn xa mới phải để triều đình chú ý, phú quý mà an toàn, dù sao so với Giản Thúc Ngọc lúc nào cũng có thể mất mạng thì tốt hơn nhiều.
Khó trách lúc đó Đan Dương quận chúa bị mình nói một câu mà tức giận rời đi, hôm nay lại chủ động tới đây tìm mình nói chuyện, có lẽ cũng hiểu rõ Vũ An công phủ là một mối hôn sự khó có được.
Một nguyên nhân khác, có lẽ Vũ An công phủ có thể coi trọng Định Quốc công phủ, một thế gia vọng tộc mới nổi chưa đầy năm mươi năm, cũng nguyện ý cho con trai trưởng cưới Đan Dương quận chúa, chỉ e không phải nhìn trúng Đan Dương quận chúa là cháu của trưởng công chúa có huyết thống hoàng thất, có khả năng lớn là nhìn trúng Định Quốc công phủ đã chọn con gái Âm gia, một trong tứ đại gia tộc làm vợ.
Kể từ đó thanh danh của Định Quốc công phủ mới tăng cao, làm Vũ An công phủ kết hôn với Đan Dương quận chúa.
Bởi vì Âm gia, mình lại có quan hệ thân thiết với Âm Lệ Chi, nên lúc này Tiết phu nhân mới dẫn con gái đến Phó phủ.
Phó Minh Hoa nhìn qua gương mặt đang xấu hổ của Đan Dương, hơi sững sờ.
Loại nữ nhi thẹn thùng này, bất luận thế nào nàng cũng không thể làm được.
Trong mộng không được, bây giờ càng không được.
Đan Dương quận chúa có Tiết phu nhân lo liệu cho, mình lại thận trọng tính toán hôn sự của mình.
"Năm nay sẽ cưới." Sắc mặt Đan Dương quận chúa đỏ lên, nhưng vẫn phóng khoáng như trước, nhanh chóng thừa nhận.
Nhìn Phó Minh Hoa đang mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng đoan trang, đè xuống sự thẹn thùng trong lòng, không tự chủ hỏi: "Ngươi có đối tượng vừa ý chưa?"
Phó Minh Hoa tỉnh táo lại, cũng bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Trước mắt, những con cháu nhà nào có thân phận xứng với nàng, nàng đều đem tuổi của mình và người đó cẩn thận suy nghĩ một lần.
Cũng đã chọn được vài người, chỉ là cần phải suy nghĩ một chút.
Bên ngoài hành lang trồng từng dãy kim quế đã ra không ít hoa,
Đầu đỉnh vương ra ngoài cong lên ngăn cản ánh nắng, chỉ còn vài tia nắng rơi trên áo khoác lụa mỏng, khoác lụa mỏng của Phó Minh Hoa thêu ám văn bằng tơ bạc, lúc này nhìn mới thấy thật sự hoa mĩ.
"Ngươi cho rằng lúc ta nói lời đó là mỉa mai ngươi?"
Đan Dương quận chúa chăm chú nhìn nàng: "Chẳng lẽ không phải?"
Phó Minh Hoa cười nhạt, không nói không rằng.
Nhìn dáng vẻ nàng thế này, có lẽ không phải là ý như mình nghĩ.
Đan Dương quận chúa ngây ngốc một lát, một hồi lâu sau mới đưa tay chọt eo nàng: "Nếu ngươi biết ta vì chuyện đó mà không vui, ngươi lại không nói gì cả! Làm ta trở về đã khóc ướt hai miếng khăn."
Phó Minh Hoa không nghĩ đến nàng ấy sẽ làm vậy, bên hông bị nàng ấy chọc hai lần, nàng lại không tránh, Đan Dương quận chúa rút tay về, nói: "Nhũ mẫu ta nói, người không sợ nhột đều là.." Dường như cảm thấy mình nói sai nên đem lời còn lại nuốt xuống.
Phó Minh Hoa không hề để ý, gương mặt Đan Dương quận chúa đỏ lên, kéo tay nàng: "Chuyện này ngươi cũng không chịu nói rõ với ta, cũng không trách được ta lại hiểu lầm."
"Nghe nói ngươi và Chu thế tử của phủ Vũ An công đã đính hôn."
Đầu năm nay đã nghe nói chuyện Đan Dương quận chúa đính hôn, Vũ An công phủ vũng rất có lai lịch, cùng được xem là có quan hệ với Vũ Văn thị tộc, là vọng tộc Giang Lăng.
Mà điều làm Phó Minh Hoa chú ý nhất chính là Vũ Văn thị tộc này.
Vũ Văn nhất tộc này là hậu duệ của Tiên Ti, tự xưng là hậu duệ của Viêm Đế Thần Nông thị[1], quan trọng nhất là Vũ Văn nhất tộc có lai lịch khác thường.
[2] Viêm Đế Thần Nông thị: Là một vị thần huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền Văn minh Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một Anh hùng văn hóa Trung Hoa.
Bộ tộc này là chạy trốn chết về Giang Lăng.
Vũ Văn nhất tộc này thật ra là hoàng thất của triều Trần, chỉ là thời kỳ cuối thiên tử ham hưởng lạc, không để ý chính sự, quyền lực rơi vào tay triều thần.
Khi xưa, Trần thái tổ tay cầm trọng binh, gả con gái cho Tuần Ai Đế Vũ Văn Hộ, rất được Vũ Văn Hộ tin tưởng.
Sau khi Tuần Ai Đế chết, thái tử Vũ Văn chưa đến mười tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, mà quốc sự lại rơi vào tay Trần thái tổ.
Khi đó bách tính chỉ biết Trần thái tổ mà không biết Vũ Văn, đến khi Trần thái tổ tự tay giết chết Vũ Văn Khang, xưng đế ở Kiến Khang, đổi quốc hào từ Chu thành Trần, bắt đầu ra tay với bộ tộc Vũ Văn.
Lúc đó Vũ Văn gia có rất nhiều con cháu, vô cùng nhiều nhánh, lại bị Trần thái tổ giết đến muốn tuyệt tự.
Dưới tình huống như vậy, Vũ văn tộc vì muốn bảo toàn nền móng mà chạy đến Giang Lăng. Sau khi Trần thái tổ đăng vị thì vội vàng thu dọn tàn cuộc, không rảnh mà bận tâm đến những người còn sót lại của tộc Vũ Văn, cũng cảm thấy những người này không làm nên sóng gió gì, để tránh cho bản thân về sau bị lên án, mới để cho tộc Vũ Van có chỗ đứng ở Giang Lăng.
Đến giai đoạn giữa của triều Trần, Hiếu Đức Đế mới miễn 'Trừng phạt' tộc Vũ Văn, tộc Vũ Văn mới thật sự phát triển lớn mạnh.
Đến nay cũng khoảng một trăm năm.
Tuy nói không bằng Tạ gia là thế gia vọng tộc trên danh nghĩa đã tồn tại rất lâu, nhưng tộc Vũ Văn cũng coi như có lai lịch, lại được Trần Hiếu Đức Đế giúp đỡ, phát triển đến bây giờ đã trở thành danh môn vọng tộc ở Giang Lăng, không phải vì quyền cao thế mạnh, mà bởi vì có lai lịch sâu xa mà được giới quý tộc coi trọng.
Thế gia vọng tộc thật sự có nguồn gốc như vậy mới làm cho người ta tôn kính và ngưỡng mộ.
Phó Minh Hoa nhớ rõ, con của Thôi quý phi, cửu hoàng tử Yến Ký cưới phi tử xuất thân thê Giang Lăng Vũ Văn gia.
Nếu Đan Dương quận chúa có thể gả đến Vũ An công phủ, dựa vào việc công phủ này và Vũ Văn tộc có quan hệ thông gia, bàn về lai lịch hay thân phận, Vũ An công phủ Chu gia có thể làm thông gia với Vũ Văn tộc, thì cũng không kém cỏi.
Quan trọng nhất là, Vũ An công phủ cũng rất có lai lịch, lão quốc công là cựu thần tiền triều, xuất thân hiển hách, có thể coi như là nguyên lão tam triều của triều Trần.
Đích nữ được gả cho Điệu Đế làm hậu, đến khi Thái tổ thống nhất thiên hạ, có thể thông minh là thấy rõ tình hình mà giúp đỡ cho Thái tổ, cho nên sau khi Đại Đường lập quốc được phong làm Nam Chiếu Thái thú, tay cầm trọng binh.
Vũ An công muốn tỏ lòng trung thành với Thái tổ, nên lúc già đã ở tại Lạc Dương. Thái tổ cảm niệm lòng trung thành, bổ nhiệm Vũ An công tử kế nghiệp cha, vẫn trấn thủ Nam Chiếu, gia tập ba đời.
Sau khi lão Vũ An công chết được truy phong Nam Chiếu vương, được chôn tại chiêu lăng, hưởng đãi ngộ thái miếu.
Đến khi Vũ An công tân nhiệm chết cũng được Thái tổ truy phong Nam Chiếu vương, truyền tới thế tử Vũ An công phủ nghị thân với Đan Dương quận chúa đã là đời thứ năm.
Lúc trước Thái tổ cho gia tập chỉ đến thế hệ thế tử này mà thôi, một khi thế tử kế vị thì hạ xuống thành Vũ An Hầu phủ, trừ khi Chu gia lại lập đại công lớn mới có thể kéo dài tước vị.
Nhưng dù có bị hạ tước thì lai lịch địa vị của phủ Vũ An công vẫn còn đó, cũng không phải Định Quốc công phủ có gốc gác nông cạn có thể so sánh.
Quan trọng nhất là Vũ An công phủ an phận thủ thường, trung thành tuyệt đối với Gia An Đế.
Lại thêm không phải thế tập, Gia An Đế vô cùng yên tâm với Chu gia, dù Vũ An công phủ có nuôi tư binh nhưng số lượng còn xa mới phải để triều đình chú ý, phú quý mà an toàn, dù sao so với Giản Thúc Ngọc lúc nào cũng có thể mất mạng thì tốt hơn nhiều.
Khó trách lúc đó Đan Dương quận chúa bị mình nói một câu mà tức giận rời đi, hôm nay lại chủ động tới đây tìm mình nói chuyện, có lẽ cũng hiểu rõ Vũ An công phủ là một mối hôn sự khó có được.
Một nguyên nhân khác, có lẽ Vũ An công phủ có thể coi trọng Định Quốc công phủ, một thế gia vọng tộc mới nổi chưa đầy năm mươi năm, cũng nguyện ý cho con trai trưởng cưới Đan Dương quận chúa, chỉ e không phải nhìn trúng Đan Dương quận chúa là cháu của trưởng công chúa có huyết thống hoàng thất, có khả năng lớn là nhìn trúng Định Quốc công phủ đã chọn con gái Âm gia, một trong tứ đại gia tộc làm vợ.
Kể từ đó thanh danh của Định Quốc công phủ mới tăng cao, làm Vũ An công phủ kết hôn với Đan Dương quận chúa.
Bởi vì Âm gia, mình lại có quan hệ thân thiết với Âm Lệ Chi, nên lúc này Tiết phu nhân mới dẫn con gái đến Phó phủ.
Phó Minh Hoa nhìn qua gương mặt đang xấu hổ của Đan Dương, hơi sững sờ.
Loại nữ nhi thẹn thùng này, bất luận thế nào nàng cũng không thể làm được.
Trong mộng không được, bây giờ càng không được.
Đan Dương quận chúa có Tiết phu nhân lo liệu cho, mình lại thận trọng tính toán hôn sự của mình.
"Năm nay sẽ cưới." Sắc mặt Đan Dương quận chúa đỏ lên, nhưng vẫn phóng khoáng như trước, nhanh chóng thừa nhận.
Nhìn Phó Minh Hoa đang mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng đoan trang, đè xuống sự thẹn thùng trong lòng, không tự chủ hỏi: "Ngươi có đối tượng vừa ý chưa?"
Phó Minh Hoa tỉnh táo lại, cũng bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Trước mắt, những con cháu nhà nào có thân phận xứng với nàng, nàng đều đem tuổi của mình và người đó cẩn thận suy nghĩ một lần.
Cũng đã chọn được vài người, chỉ là cần phải suy nghĩ một chút.
Bên ngoài hành lang trồng từng dãy kim quế đã ra không ít hoa,
Đầu đỉnh vương ra ngoài cong lên ngăn cản ánh nắng, chỉ còn vài tia nắng rơi trên áo khoác lụa mỏng, khoác lụa mỏng của Phó Minh Hoa thêu ám văn bằng tơ bạc, lúc này nhìn mới thấy thật sự hoa mĩ.