Trọng Sinh [Edit] Trưởng Đích - Hoàn Nhĩ Wr

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Gác Mèo Nhỏ, 20 Tháng năm 2020.

  1. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 40: Đập vỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, Quách tần đối với Tạ thị có chút sợ hãi làm Phó Minh Hoa bất ngờ, Quách tần vừa đi vào, sau khi thỉnh an, Tạ thị làm mặt lạnh không nhìn đến ả ta.

    "A Nguyên.." Quách tần nhìn Tạ thị, khẽ gọi: "Đã lâu rồi không gặp ngươi, ngươi, ngươi có khỏe không?"

    Quách tần muốn nói lại thôi, Tạ thị cười lạnh nói: "Đa tạ Quách tần nhớ đến."

    Tình cảnh có chút lúng túng, nước mắt trong mắt Quách tần cũng chảy ra, làm vẻ đáng thương: "A Nguyên, ngươi, ngươi có còn.."

    Tạ thị không muốn nhiều lời với ả ta, nhìn Thôi quý phi nói: "Nương nương, nương nương đã có khách, thần phụ cũng không tiện quấy rầy."

    Thôi quý phi nhìn gương mặt đỏ bừng của Quách tần, khóe miệng cong lên, gật đầu với Tạ thị: "Đã như vậy, A Nguyên sớm trở về đi. Thái hậu đã phái người tới đây truyền lời, nói hôm nay thân thể không khỏe, có ban thưởng vài thứ, ngươi hãy mang về đi."

    Tạ thị lên tiếng, Thôi quý phi lệnh cho Tĩnh cô cô tiễn nàng, hai mẹ con vừa ra khỏi cửa Bồng Lai Điện, Quách tần ở phía sau đuổi đến: "A Nguyên, A Nguyên, A Nguyên.."

    Phó Minh Hoa nghe tiếng gọi phía sau liền quay đầu nhìn Tạ thị, sắc mặt Tạ thị tối đen nhanh chóng đi về phía trước, thân ảnh có chút nghiêng ngả nhưng cũng không dừng lại.

    Tĩnh cô cô tiễn các nàng ra ngoài khẽ thở dài một tiếng.

    Quách tần ở phía sau đã khóc thành tiếng, nỉ non nói: "Ta chỉ muốn hỏi.."

    Ra cửa cung, Tạ thị vẫn là bộ dạng tâm tình không tốt, dựa vào xe ngựa.

    Hai người Bích Lam còn đợi ở trên xe, thấy mẹ con hai người trở về, thần sắc Tạ thị ngưng trọng, cũng không dám nói lời nào, chỉ hầu hạ Phó Minh Hoa ngồi xuống, vừa cầm khăn xoa tay nàng, ngồi trong góc không lên tiếng.

    Tạ thị ráng chịu đựng quay về Phó phủ thỉnh an Bạch thị, sau đó sắc mặt như giấy vàng.

    Ngày thứ hai Tạ Lợi Trinh đến.

    Lúc ông ta đến đã là sau buổi trưa, lúc Phó Minh Hoa nghe được tin tức liền nhanh chóng đến viện của Tạ thị, cùng bà đến viện của Bạch thị chờ.

    Hai vợ chồng Tạ Lợi Trinh cùng tiến vào Trường Nhạc hầu phủ, nhưng tách nhau ra mà đi vào viện. Tạ tam gia tiến đế ngoại viện gặp Phó hầu gia, Âm thị được bà tử nghênh đón đi vào trong nội viện.

    Trong viện Bạch thị, con dâu của ba phòng và cô nương con vợ cả đến, Phó Nghi Cầm cũng dắt theo nữ nhi, Âm thị dẫn hai đứa nhỏ ở hai bên khoảng mười một mười hai tuổi đi vào, khóe miệng Tạ thị nhếch lên, ánh mắt lóe sáng.

    Cùng tình cảnh trong mộng Phó Minh Hoa thấy không khác nhau lắm, đoán chừng Âm thị khoảng hai mươi, mặc trường y tay áo hẹp, phối cùng áo màu lam, áo khoác lụa màu xanh thêu hoa trắng, khí chất cao ngạo.

    Chỉ lúc nhìn Tạ thị trên mặt mới lộ ra chút ý cười, còn đối với đám người Phó Nghi Cầm cũng không nhìn đến một chút.

    Bà tặng lễ vật cho mấy cô nương Phó gia, lúc này mới thấy được sự phú quý của Âm gia, đồ mấy cô gái nhận được đều có giá trị xa xỉ, ngay cả nữ nhi của Phó Nghi Cầm cũng nhận được, Bạch thị còn được lễ vật, mừng đến Bạch thị vội vàng nhận lấy.

    "Lúc trước, Tạ tam gia cũng từng đến Lạc Dương, khi đó vẫn chưa thành thân, không nghĩ lại cưới một nữ tử đoan trang tao nhã như vậy." Bạch thị cười ha hả, Âm thị đối với sự khen ngợi của bà ta vẫn bình tĩnh thản nhiên.

    Mấy đứa nhỏ bị đuổi khéo đến noãn các chơi, hai đứa đỏ Âm thị dẫn theo đều là cô nương, không để ý đến các cô nương khác của Phó gia, kéo tay Phó Minh Hoa: "Ngươi chính là nữ nhi của di mẫu? Đã sớm nghe qua ngươi, hôm nay mới nhìn thấy." Hai cô nương một trái một phải kéo Phó Minh Hoa, có chút thân thiết.

    Hai hài tử gọi Tạ thị là di mẫu, rõ ràng không phải người của Tạ gia, chỉ là tứ họ có quan hệ thông gia này nọ, khó tránh khỏi quan hệ thân thích, nếu Âm thị dẫn đến, có lẽ là cô nương Âm gia.

    "Ta là Âm Lệ Chi, tự là Bảo Nhi, nàng là muội muội của ta, Âm Lệ Thục, tự là A Thiến."

    Cô gái kéo tay Phó Minh Hoa thân mặc tiểu y có tay áo hẹp màu hồng nhạt, bên dưới mặc quần dài vàng nhạt, nhỏ nhẹ giới thiệu.

    Phó Minh Nguyệt ở một bên có chút hâm mộ muốn đi đến, con gái Phó gia nuôi trong khuê phòng, nếu bình thường không có chuyện gì quá mức quan trọng, đừng nói là cô nương Phó gia, ngay cả đại nha hoàn bên người cũng không bước ra khỏi cổng trong. Lúc này thật khó khăn mới nhìn thấy hài tử gần bằng tuổi, đặc biệt là đến từ Giang Châu, đều vô cùng mới lại, muốn cùng bọn họ đùa giỡn. Phó Minh Hà ở một bên thấy động tác của Phó Minh Nguyệt liền giữ Phó Minh Nguyệt lại, giọng nói có chút chói tai.

    "Muội làm gì! Có cảm thấy hổ thẹn không, người ta coi thường muội, muội tới làm gì?"

    Phó Minh Nguyệt bị nàng ta nắm có chút đau đớn, tuy rằng mặc áo rất dày, nhưng dù Phó Minh Hà còn nhỏ tuổi, nhưng lực trên tay không hề nhỏ, nàng đau đớn muốn hất tay Phó Minh Hà ra: "Tỷ buông tay."

    Hai cô nương đang kéo Phó Minh Hoa xoay đầu lại, thấy giọng của Phó Minh Hà không có chút muốn giấu giếm, như là cố ý nói cho ba người nghe, Âm Lệ Chi cười lạnh một tiếng: "Người ngoài không nói, nhưng quả thật ta có chút chán ghét ngươi, nhận lễ vật của cô cô ta, nhưng quay đầu đi đối với khách nhân lại hô to gọi nhỏ, gia giáo quy củ của Phó gia là như vậy sao?"

    Gương mặt Phó Minh Hà đỏ bừng, tay còn nắm chặt lấy tay Phó Minh Nguyệt đang không ngừng giãy dụa, dường như còn có chút nổi giận đẩy Phó Minh Nguyệt, Phó Minh Nguyệt không nghĩ nàng ta sẽ làm vậy, không đề phòng bị xô ngã xuống đất, tay chống trên mặt đát, cô nương Phó gia vốn được nuông chiều, bàn tay bị trầy một chút thì sắc mặt Phó Minh Nguyệt đã tái nhợt, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

    Nha hoàn hầu hạ xung quanh không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, vội vàng đi đến đỡ Phó Minh Nguyệt lên, Âm Lệ Chi không dè dặt khi mình đang làm khách ở nhà người khác, nói: "Thật là mất mặt."

    "Ta dạy bảo muội muội ta, mắc mớ gì ngươi?" Phó Minh Hà không chịu thua kém, ngay trước mặt nhiều người như vậy, nhất là có Phó Minh Hoa, lại bị người ngoài giáo huấn, sao nàng chịu được, đã muốn khóc nhưng cố ép mình không thể khóc ra tiếng.

    Hôm nay biết có khách đến, nàng còn thay xiêm y mới tinh, nhưng không nghĩ đến khách nhân không thích nàng, còn lôi kéo Phó Minh Hoa nói chuyện, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái

    "Chuyện không liên quan đến ta, nhưng ngươi làm nàng khóc lại có liên quan tới ta!" Âm Lệ Chi bĩu môi, lạnh lùng cười.

    Phó Minh Hà chỉ cảm thấy dường như người xung quanh đang nhìn mình chê cười, trong mắt có lệ nhưng cố giấu đi, nghĩ đến trước đó Âm Lệ Chi nói mình nhận lễ vật của Âm thị, chẳng lẽ do mình nhận đồ của nàng ta, nên mới khiến cho Âm gia nàng ta chê cười mình sao?

    Âm thị tặng nàng một đôi vòng tay bạch ngọc, trước đó nàng còn rất vui vẻ đeo ở cổ tay, lúc này bị Âm Lệ Chi chế giễu, vội vàng run rẩy cởi ra, không nghĩ ngợi liền ném xuống đất, người bên cạnh không kịp cản.

    "Không cần những thứ đồ ghê tởm của Âm gia nhà ngươi."

    Theo tiếng nói của nàng đôi vòng tay rơi xuống đất, hai tiếng "Leng keng" vang lên, vòng tay vỡ làm vài mảnh, nha hoàn Bích Hồng bên người nàng mặt trắng bệch, quỳ trên đất.
     
    Kagome13478, Ameri, Icecool1 người nữa thích bài này.
  2. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 41: Giết gà dọa khỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất thời noãn các an tĩnh dị thường, chỉ còn gương mặt nhỏ nhắn quật cường của Phó Minh Hà không chịu thua nhìn Âm Lệ Chi.

    Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thường ma ma xuất hiện ở cửa: "Phu nhân lệnh nô tỳ đến xem, bên này sao lại.."

    Bà còn chưa dứt lời liền phát hiện bầu không khí trong noãn các không đúng, Bích Hồng quỳ trên mặt đất, Thường ma ma thấy vài mãnh vỡ của vòng tay trên đất, nhìn dáng vẻ của Phó Minh Hà, tình hình lúc nãy Âm thị tặng vòng tay Thường ma ma cũng thấy, thấy vòng tay bị bể, bầu không khí có chút không đúng, nhất định là bà không thể xử lý được, liền vội vã trở về gọi Bạch thị.

    Bạch thị dẫn một đám người đến, thấy tình hình trong noãn các, sắc mặt bà tái xanh: "Xảy ra chuyện gì?"

    Âm Lệ Chi hừ một tiếng, làm bộ dáng vênh váo tự đắc nói mình bắt nạt Phó Minh Hà: "Cô nương Phó gia được dạy dỗ rất tốt, không chỉ đánh muội muội, còn rất khí phách đập bể vòng tay cô ta đưa cho. Có bản lĩnh thì ngươi đem những món mình nhận đưa giao ra hết mới tốt." Nàng quay đầu lại nhìn Âm thị, làm nũng nói: "Cô, chơi không vui, con muốn đi về, chúng ta dắt Nguyên Nương về chơi hai ngày đi, ở đây ngây ngốc một hồi con cũng khó chịu."

    Làm trò trước mặt nhiều người Phó gia như vậy, lời hài tử nói làm mặt Bạch thị u ám, dường như bà có chút hung tợn nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa, giống như là muốn hỏi có chuyện gì vừa xảy ra.

    Ma ma hầu hạ trong noãn các run rẩy đi lên kể chuyện mới xảy ra cho Bạch thị nghe, Bạch thị trợn tròn mắt như muốn hôn mê, bà lạnh lùng nhìn Phó Minh Hà, cháu gái bà luôn yêu thương vậy mà trước mặt người ngoài làm bà mất hết mặt mũi.

    Thẩm thị có chút lo lắng và đau lòng nhìn nữ nhi, Chung thị thấy gương mặt nhỏ nhắn, khóc đến không khóc của nữ nhi, cố nén vẻ khó chịu, chỉ kéo nữ nhi vào lòng, ánh mắt nhìn Phó Minh Hà giống như muốn ăn thịt người.

    "Chỉ là vài món đồ cỏn con của Âm gia mà thôi." Bởi vì Phó Minh Hà không có phụ thân, lại vô cùng ngang ngược, lúc Âm Lệ Chi nói ra lời này, nàng không nghĩ ngợi liền mở miệng.

    Chỉ là Phó Minh Hà không nghĩ tới, nàng có can đảm quăng vỡ đôi vòng ngọc Âm thị tặng, nhưng người ngoài không có khí phách đó.

    Bạch thị nghe được như vậy lớn tiếng quát lên: "Câm miệng!"

    Âm thị cong khóe môi: "Quả thật Phó gia dạy dỗ nữ nhi rất có khí phách."

    Một câu nói làm cho sắc mặt Bạch thị trắng bệch.

    Nếu trả lại lễ vật, chứng minh Phó gia không có khí phách. Nghe được câu tán thưởng có khí phách của Âm thị, sao Bạch thị cam lòng cho được?

    "Phu nhân bên thông gia không cần tranh cãi với nó, nó chẳng biết nặng nhẹ xúc phạm nương tử, chút nữa ta sẽ dạy bảo nó thật tốt."

    Âm thị cũng không nói gì, chỉ hừ một tiếng quay đầu nhìn Tạ thị: "Cũng không còn sớm, chúng ta một mạch đi đến Lạc Dương rất mệt mỏi, ngày mai nhị tỷ mang Nguyên Nương đến đây chơi hai ngày đi."

    Tạ thị còn chưa lên tiếng, Bạch thị lại tươi cười nói: "Cũng tốt." Ở Lạc Dương Tạ gia cũng có biệt viện, lần này hai vợ chồng Tạ Lợi Trinh đến Lạc Dương sẽ tạm thời ở đó.

    Sở dĩ Bạch thị không làm khó Tạ thị mà lại vui vẻ đồng ý với Âm thị, cũng bởi vì chuyện vừa rồi mà Phó Minh Hà đã gây ra.

    Âm thị cũng không tiện ở lâu, Tạ thị lệnh cho Phó ma ma dẫn người đi đến ngoại viện báo cho Tạ Lợi Trinh, Âm thị không nể mặt mũi Phó gia chút nào. Ngồi trên ghế, nghe được hạ nhân nói tam gia đã đợi bà ở bên ngoài, liền từ chối việc Bạch thị giữ bà lại dùng bữa tối, dẫn người của Tạ gia đi ra.

    Trở lại trong viện, sắc mặt Bạch thị vô cùng âm trầm.

    Hôm nay Âm thị không nể mặt của bà, nhưng mà lại không có chỗ phát giận, đành phải để Thường ma ma đỡ ngồi xuống, nhẫn nại hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

    Vành mắt Phó Minh Nguyệt còn có chút đỏ, nghe được câu hỏi của Bạch thị, cảm nhận được gương mặt giận dữ của bà, đang muốn mở miệng, bên người vang lên tiếng bước chân, thân hình cao lớn, chòm râu hoa râm.

    Ngay cả áo khoác cũng không cởi xuống, ánh mắt quét một vòng trong nội thất, Bạch thị đứng dậy nghênh đón, ông ta lại không để ý, bước thẳng qua Bạch thị, ngồi xuống chỗ Bạch thị vừa ngồi, hai chân dang rộng, tay đặt lên tay vịn hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

    Giọng nói bình tĩnh, thậm chí không giống như Bạch thị lúc nãy lớn tiếng quát, nhưng lại mang đến áp lực vô hình.

    Lúc này Phó Minh Nguyệt cũng không dám khóc nữa, trong phòng lặng ngắt như tờ. Phó hầu gia thấy mọi người không nói lời nói, mới liếc mắt: "Nói!"

    Cả người Phó Minh Nguyệt run rẩy, bây giờ trên gương mặt bướng bỉnh của Phó Minh Hà mới lộ vẻ sợ hãi, nhìn Bạch thị, Phó Minh Nguyệt lắp bắp nói: "Âm, Âm nương tử nói chuyện với đại tỷ, con muốn đi qua đó, nhị tỷ nắm tay con nói không nên đi, nói các nàng ấy coi thường chúng ta."

    Nàng đem chuyện Phó Minh Hà nắm chặt tay nàng thế nào, nàng té trên đất thế nào, rồi đến Âm Lệ Chi ngang ngược, nói đến Phó Minh Hà nhận lễ vật lại còn bất kính với khách nhân, cuối cùng nói đến chuyện Phó Minh Hà quăng vỡ vòng tay làm Âm thị tức giận.

    Chung thị ở một bên nghe nữ nhi nói liền lạnh lùng nhìn Thẩm thị.

    Cơ hội lấy lòng Âm gia lại bị Phó Minh Hà ngu xuẩn này ngăn cản.

    Bầu không khí trong phòng căng thẳng, trong lòng Phó Minh Hà cảm thấy tủi thân, Thẩm thị bên cạnh sợ đến thân thể run rẩy, từ trước đên nay đối với cha chồng này nàng vẫn luôn thấy sợ hãi, lúc này thấy ông ta tức giận lại nhịn không được đẩy nữ nhi một cái, mong nàng nhận sai để Phó hầu gia tha cho.

    Thẩm thị gả vào hầu phủ nhiều năm, biết rõ tính cách của cha chồng, nhưng Phó Minh Hà muốn rơi nước mắt e là không bằng lòng.

    "Cháu gái nói không sai, các nàng vào phủ còn cùng.."

    Lời nàng nói chưa dứt, Bạch thị thấy không vừa ý, mà ánh mắt Phó hầu gia lại bình tĩnh, trong đôi mắt lộ vẻ lạnh lẽo, sợ cháu gái này hôm nay gặp xui xẻo, tay véo nàng một cái: "Còn không mau bồi tội!"

    "Con không sai.." Phó Minh Hà đang muốn mở miệng, Phó hầu gia lại gật đầu: "Nhị nương tử nói không sai, quả thật nó không sai." Phó hầu gia chậm rãi mở miệng, ánh mắt nhìn Bích Hồng đang quỳ phía sau nàng: "Ai là người hầu thân cận của nhị nương tử?"

    Lúc này, mặt Bích Hồng không còn chút máu, đập đầu trên đất, giọng nói khàn khàn ngay cả lời cũng không nói nên.

    Sắc mặt của Phó Minh Hà dần trắng bệch, Phó hầu gia nói: "Hạ nhân hầu hạ không tốt, thấy hành vi của chủ tử không đúng cũng không ngăn, đánh năm mươi trượng, làm gương tránh mọi người bắt chước."

    Người trong phòng nghe đến đó cả người phát run.

    Nam nhân thân thể cường tráng không chắc có thể chịu được năm mươi trượng, huống hồ là một cô nương yếu đuối.

    Bích Hồng có văn tự bán đứt, thân phận thấp hèn, lúc này chủ tử phạm sai lầm làm nàng phải lấy mạng bù vào.

    Toàn thân Phó Minh Hà như bị sốt rét, thấy Bích Hồng mặt xám như tro tàn bị kéo ra ngoài, tiểu nha đầu biết kết cục của mình, ngay cả la cũng không dám la, sợ liên lụy đến cha mẹ, nàng mền nhũn như bùn, hai bà tử đỡ dậy.
     
    Kagome13478, AmeriIcecool thích bài này.
  3. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 42: Kính hầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở bên cạnh, hai hàm răng Phó Minh Nguyệt va vào nhau "Ken két", ngay cả Phó Nghi Cầm lúc vừa hồi phủ có chút ngang ngược cũng không dám thở mạnh.

    Xử lý xong Bích Hồng, Phó hầu gia lại nói: "Nhị lang còn chưa trở về?"

    Hôm nay người của Tạ gia đến, Phó Kỳ Huyền vẫn ở bên ngoài chưa trở về, Bạch thị cũng có chút tức giận nhi tử, nhưng buồn bực thì cũng phải cho nó mặt mũi, dù sao Phó Kỳ Huyền cũng là tâm can của bà.

    Thật đúng là quá thất lễ.

    Bạch thị có chút chột dạ: "Có lẽ là bận việc gì đó."

    Phó Kỳ Huyền đảm nhận chức quan nhàn tản ở Lễ bộ, suốt ngày uống rượu chơi đùa, Bạch thị nói lời này cũng cảm thấy không ổn, Phó hầu gia cười lạnh hai tiếng, mặt lộ vẻ ân cần: "Nguyên Nương, thân với hai nữ nhi mợ con mang đến là chuyện tốt, ngày mai con cùng mẫu thân đi thăm cậu, chơi đùa thật vui."

    Phó Minh Hoa lên tiếng, trên mặt Phó hầu gia lộ ra nụ cười hài lòng.

    Bạch thị cắn môi, thấy bà tử bên ngoài đi đến nhìn chằm chằm Phó Minh Hà, chân Phó Minh Hà như mọc rễ không chịu đi ra ngoài, Phó hầu gia làm như không thấy bộ dạng quật cường đó, cuối cùng nàng bị bà tử kéo ra, không bao lâu tiếng kêu thảm thiết vang lên.

    Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Bạch thị cũng vô cùng mệt mỏi, Phó hầu gia ở trong viện của bà dùng bữa, dù sao cũng vừa ở trước mặt mọi người mà xử lý Phó Minh Hà, rốt cuộc cũng nhúng tay vào việc nội trạch, không cho Bạch thị mặt mũi, chung quy vẫn cho bà một cái tát.

    Những người còn lại đều thức thời lui xuống, Phó Minh Hoa trở lại viện sau đó thay xiêm y, Bích Lam cũng trở về nhỏ giọng nói với nàng: "Bích Hồng bị đánh đến nửa người dưới nát bét, bị khiêng ra ngoài, nhị nương tử ngất xỉu."

    Nói đến chuyện này Bích Lam thở dài.

    Thỏ chết cáo đau lòng, tuy bình thường nàng và Bích Hồng không có giao tình nhiều, nhưng cũng đều là nô tỳ, rõ ràng không làm gì cả, nhưng vì chủ tử mà liên lụy.

    Phó Minh Hoa nhìn nàng, thấy đáy mắt nàng mang theo sự thương hại: "Không đành lòng?"

    "Cũng không phải, chẳng qua cảm thấy nàng ấy rất oan." Bích Lam ngồi xổm bên cạnh đấm chân cho Phó Minh Hoa.

    Lời này là thật, Phó Minh Hoa gật đầu.

    Ai cũng biết Bích Hồng oan, sao Phó hầu gia có thể không biết. Nhưng ông ta chỉ muốn giết gà dọa khỉ, làm Phó Minh Hà có nề nếp chút thôi.

    Rạng sáng ngày thứ hai, Tạ thị dẫn Phó Minh Hoa đến biệt viện Tạ gia ở Lạc Dương.

    Mấy ngày trước có mưa nhỏ, trên lối đi của phủ đệ Tạ gia đặc biệt trải đá cuội được vận chuyển từ bờ sông Giang Hoài tới, có thể thấy Tạ gia phú quý thế nào.

    Ngoại viện có hòn non bộ lâm viên, Tuy rằng Tạ gia không thường đến đây ở nhưng nô bộc cũng không ít.

    Âm thị đã sớm đợi trong phủ, thấy Tạ thị mí mắt đỏ hoe.

    "Hôm qua không thể trò chuyện với tỷ tỷ, phu quân rất nhớ tỷ."

    Lúc này Âm thị đối mặt với Tạ thị không lãnh đạm như hôm qua thấy người Phó gia, vừa kéo tay Phó Minh Hoa thân thiết nói: "Nguyên Nương cũng lớn như vậy."

    Vẻ mặt Tạ thị nhàn nhạt: "Sao Viêm ca nhi không tới?"

    Viêm ca nhi là con cưng của Âm thị, hiện tại mới ba tuổi, mời hậu bối của Quách Chính Phong truyền thị thuật bói toán, đặt tên là Tạ Huyền Hi, bởi vì mạng y thiếu hỏa, bởi vậy nhũ danh mới gọi là Viêm ca nhi.

    Chữ hỏa: 火, chữ Viêm: 炎

    Nhắc đến Tạ Huyền Hi, sắc mặt Âm thị thoáng chốc nhu hòa: "Trời Lạc Dương lạnh, ý của mẫu thân là phải về trong năm, đường đi vất vả nên không cho y theo, chỉ là lúc gần đi có dặn muội nói nhất định phải thay y đưa lễ vật vấn an cho tỷ."

    Tạ thị nghe xong lời này, mặt nở nụ cười, thở dài: "Không biết còn có thể thấy nó không."

    "Sao tỷ tỷ lại nói như vậy." Âm thị vội vã lên tiếng, Tạ thị cúi thấp đầu nhìn chiếc váy không trả lời.

    Âm thị lấy vòng ngọc từ cổ tay xuống đeo lên tay Phó Minh Hoa, nói: "Hôm qua Bảo Nhi nói muốn cùng chơi với Nguyên Nương, biết hôm nay con đến, e rằng đã chờ từ lâu, ta để Cố ma ma dắt con qua đó?"

    Phó Minh Hoa gật đầu, Âm thị lại cười: "Thật ngoan." Tạ thị trầm tĩnh nhìn, không lên tiếng.

    Quả nhiên hai tiểu cô nương Âm gia đã chờ nàng thật lâu, thấy Phó Minh Hoa đến có chút vui vẻ.

    "Biết chuyến đi này đến Lạc Dương, từ trong nhà ta mang theo hạt phỉ ngào đường, Nguyên Nương muốn nếm thử không?"

    Âm Lệ Thục giống như là dâng lên vật quý, đem một đĩa đường lên, Phó Minh Hoa nể tình bóc một miếng đua lên miệng, dùng khăn che miệng nhỏ đang nhai.

    "Ăn ngon không?" Âm Lệ Thục hỏi một tiếng, Phó Minh Hoa khẽ gật đầu: "Ngọt quá, cần hạn chế, ăn ít thôi." Nàng lấy nước trà súc miệng, Âm Lệ Chi cười nói: "Ta thấy nó rất ngọt."

    Âm Lệ Thục ăn một miếng cũng nói quá ngọt, đợi khi bớt ngọt Âm Lệ Chi mới hỏi: "Hôm qua nhị nương tử Phó gia bị phạt sao?"

    Phó Minh Hoa nhìn Âm Lệ Chi, cười mang vẻ mặt ngây thơ, thấy Phó Minh Hoa nhìn nụ cười càng sâu hơn.

    "Cũng không có gì, chỉ là nha hoàn thiếp thân bị ban trượng đánh chết." Âm Lệ Chi nghe lời này liền cười nhạt: "Tiện nghi cho nàng ta quá, nhưng mà đổi đôi vòng tay để thấy nàng ta bị cười nhạo cũng đáng."

    Vòng tay cũng không phải vật bình thường mà nàng ấy nói hời hợt như vậy, Phó Minh Hoa chớp mắt: "Cậu mợ mang hai người đến Lạc Dương là muốn gặp quý phi nương nương phải không?"

    Âm Lệ Chi nghe nàng nói như vậy có chút bất ngờ, nhìn nàng một cái, thấy nàng lấy tay cầm khăn che khóe miệng, mặt tươi cười nói: "Đúng vậy."

    "Nguyên Nương gặp qua quý phi nương nương, có thể.." Âm Lệ Thục bên cạnh nghe đến Thôi quý phi, đang muốn chen vào nói, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười của nam nhân trẻ tuổi.

    "Nguyên Nương đến rồi?"

    "Dượng." Hai vị cô nương Âm gia đứng lên, Tạ Lợi Trinh mặc cẩm bào màu xanh chắp tay đi đến.

    Ông mang khăn quấn đầu màu đen, thân hình cao gầy.

    Người của Tạ gia dáng vẻ không tệ, vào cửa thấy Phó Minh Hoa, ông ta nhân tiện nói: "Lúc ta gặp Nguyên Nương, con còn nhỏ thế này, ta còn từng bế qua."

    Phó Minh Hoa thi lễ mỉm cười.

    Ông ta nói một hồi chuyển chủ đề: "Vừa nghe các con nói đến quý phi nương nương."

    "Hai hôm trước con may mắn được mẫu thân dẫn theo tiến cung gặp qua nương nương." Tạ Lợi Trinh mỉm cười, "Đó thật sự là may mắn."

    Phó Minh Hoa ngẩng đầu nhìn ý cười dần tan đi trong mắt Tạ Lợi Trinh, làm như nghĩ đến chuyện gì đó không vui, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, Tạ Lợi Trinh cũng nhanh chóng cất giấu tâm tư: "Các con chơi đi, ta có chuyện phải làm."

    Hắn vừa đi, Âm Lệ Chi lấy tay nâng cằm: "Ngày thường có gì để chơi chứ?"

    Mỗi ngày các nàng đều phải học như Phó Minh Hoa, chuyến này Âm thị mang các nàng đến Lạc Dương là muốn các nàng tìm đối tượng ở Lạc Dương.

    Vừa nghe Phó Minh Hoa nhắc đến chuyện này, hai cô nương xinh đẹp không mắc cỡ, lại tỏ vẻ thành thạo, ngược lại hỏi Phó Minh Hoa: "Trong Lạc Dương có bao nhiêu thiếu gia danh môn? Dì có từng mang ngươi đi xem qua chưa?"
     
    Kagome13478, AmeriIcecool thích bài này.
  4. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 43: Ngọn nguồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khóe miệng Phó Minh Hoa cong lên, thấy Âm Lệ Chi có dáng vẻ thản nhiên: "Có chủ ý rồi?"

    "Xem cô mẫu an bài thế nào." Thân là nữ tử thế gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý thì phải trả giá tương xướng.

    Trong lòng các nàng đều hiểu, sau này hôn sự của các nàng cũng không thể vì mình thích mà gả, mà phải gả cho đối tượng có lợi cho gia tộc.

    Đối với việc này hai cô nương đã sớm hiểu rõ, cho nên nói chuyện này dáng vẻ cũng vô cùng lạnh nhạt.

    "Còn ngươi?" Âm Lệ Thục thuận miệng hỏi một câu, Phó Minh Hoa không nói gì.

    Đùa giỡn một lúc, Tạ thị ở bên kia sai người gọi Phó Minh Hoa nói phải đi về.

    Âm Lệ Chi và Âm Lệ Thục có chút quyến luyến nói lần sau gặp lại.

    Phó Minh Hoa theo nha hoàn tới viện của Âm thị, nha hoàn đi ra ngoài, Tạ thị và Âm thị ở trong phòng nói chuyện, nàng tùy ý cho hạ nhân hầu hạ cởi áo khoác, đi vào liền nghe Âm thị nhỏ giọng nói: ".. Đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới còn gặp được người kia không biết xấu hổ. Sao nàng ta lại còn dám gọi khuê danh của tỷ tỷ, còn đuổi theo tỷ chứ?"

    Chẳng biết tại sao Phó Minh Hoa bỗng nghĩ đến Quách tần.

    Thời điểm Tạ thị có thể bị người khác đuổi theo không nhiều, nhưng ngày ấy gặp Thôi quý phi, quả thật Tạ thị bị Quách tần đuổi theo.

    Nhưng mà mình đến lúc nào nha hoàn bà tử bên ngoài đều biết, nếu cứ núp vậy, đến lúc bà tử đi vào thông báo bị người ta phát hiện thì lại thất nghi.

    Huống chi chưa chắc hai người này sẽ nói ra chuyện gì, nàng cố ý phóng đại tiếng bước chân, đột nhiên tiếng nói chuyện bên trong ngừng lại, Âm thị và Tạ thị từ nội thất đi ra, Âm thị thấy Phó Minh Hoa ánh mắt liền trở nên ấm áp: "Thật là hài tử ngoan." Nàng quay đầu nhìn Tạ thị, kéo tay Tạ thị nhỏ nhẹ nói: "Tỷ tỷ, tỷ và Văn Viễn hiếm khi gặp mặt một lần, sau này từ biệt, muốn gặp lại không biết năm nào tháng nào, cần gì phải vội vã quay về? Huống chi hai đứa cháu của ta cũng thích Nguyên Nương, dù sao lão thân gia cũng đã mở miệng, không bằng ở thêm hai ngày hẵn về."

    Văn Viễn là tên tự của Tạ Lợi Trinh.

    Không biết có phải Tạ thị bị câu nói không biết năm nào tháng nào gặp lại của Âm thị làm cho xúc động, mà do dự một chút cũng gật đầu đồng ý.

    Âm thị vui mừng cho người đi dọn dẹp viện. Tạ thị nói chuyện cả ngày, trên mặt có vẻ mệt mỏi, Âm thị cho nàng quay về viện nghỉ ngơi chốc lát, buổi tối cùng nhau dùng bữa.

    Tạ thị ý bảo nữ nhi đến đỡ mình, trở về viện liền cho nha hoàn lui ra, mới nhìn Phó Minh Hoa: "Chuyện lúc nãy con nghe được bao nhiêu?"

    Ánh mắt Tạ thị sắc bén, Phó Minh Hoa nắm chặt khăn đứng trước mặt Tạ thị: "Nghe mợ nhắc đến Quách tần."

    Tạ thị thấy nàng thành thật, hơi thở phào nhẹ nhõm, tay chống lên ghế cạnh chiếc bàn con, mới cau mày: "Quách tần," Tạ thị do dự trong chốc lát, suy nghĩ một chút vẫn mở miệng nói: "Ả ta là nữ nhi của Quách Hiển Trung."

    Giọng nói Tạ thị dịu dàng, nhỏ nhẹ nói ra lai lịch của Quách tần: "Quách Hiển Trung là văn nhân nổi danh Giang Châu, năm đó, lúc ngoại tổ phụ con còn trẻ mặc kệ thân phận là kết giao với ông ta. Người này không màng danh lợi, bụng đầy văn tài nhưng không chịu làm quan." Tạ Ứng Vinh quý tính cách thanh quý của ông ta, trở thành bạn thân của ông, ngay cả hôn sự của ông ta cũng do Tạ Ứng Vinh đứng ra thu xếp.

    Sau khi cưới, Quách Hiển Trung chỉ có duy nhất một nữ nhi, thê tử vì khó sinh mà thân thể bị tổn thương, không đến vài năm thì mất.

    Hắn đầy bụng văn tài, gia cảnh lại bần hàn, Tạ Ứng Vinh vì hắn chi bạc để hạ táng thê thất của ông, ông cảm động vì Tạ Ứng Vinh mấy lần ra tay giúp đỡ, lại nghĩ đến bản thân mình không còn gì để bận lòng. Vừa nợ ân lớn của Tạ gia, lại ôm nữ nhi vào Tạ phủ, trở thành phụ tác bên người Tạ Ứng Vinh.

    Sau khi thê tử mất, ông một lòng phụ trợ Tạ Ứng Vinh, mặt khác tự mình dạy dỗ nữ nhi.

    Tuy rằng Quách Uyển Như tuổi còn nhỏ, lại biết mình ăn nhờ ở đậu, nên cực kỳ lấy lòng Chúc thị. Năm đó, vợ cả Chúc thị của Tạ Ứng Vinh có mang, từ khi sinh nữ nhi, bụng Chúc thị nhiều năm không có động tĩnh, bấy giờ lại lần nữa mang thai. Trong lòng cho rằng Quách Uyển Như mang đến vận may, đối với Quách Uyển Như có chút chiếu cố.

    Sau mười tháng hoài thai, Chúc thị sinh khó, đang lúc vô tri vô giác, cho rằng hồn phách đã bay đến âm tào địa phủ thì dường như nghe được giọng của Quách Uyển Như, ngay tức khắc Chúc thị tỉnh táo, sinh hạ nhi tử.

    Từ đó, Chúc thị càng thêm yêu thích Quách Uyển Như, đồng thời trượng phu lại xem trọng Quách Hiển Trung, bởi vậy Tạ gia tính toán muốn cho nhi tử Tạ Lợi Trinh thú Quách Uyển Như làm vợ.

    Khi đó cha con họ Quách vô cùng vui mừng, tuy nói Quách Uyển Như lớn hơn Tạ Lợi Trinh bốn tuổi, nhưng Chúc thị cho rằng tính mạng mẹ con hai người đều do ả ta cứu, xem ả ta trở thành thần may mắn của nhi tử, coi ả ta là nương tử Tạ gia, mọi chi phí ăn mặc so với nương tử Tạ gia còn muốn tôn quý hơn.

    Tạ Lợi Trinh biết ả ta là thê tử tương lai của mình, cho đến khi ả ta mười sáu tuổi, Tạ thị gả đến Lạc Dương, ả ta mang danh nghĩa người Tạ gia để tiễn Tạ thị gả đến Lạc Dương, vừa đi đến nơi, ả ta bị vinh hoa phú quý làm mù mắt.

    Tuy rằng danh tiếng Tạ gia vang danh, nhưng theo theo Quách Uyển Như thì không phồn hoa như kẻ khác ở Lạc Dương.

    Thiếu nữ không vượt qua nổi mê hoặc, cũng không có tính cách lạnh lùng xem danh lợi như cặn bã của Quách Hiển Trung. Không lâu sau khi ả ta đến Lạc Dương, người của Tạ gia còn ngóng trông nàng ta trở lại thì ả ta lại ngồi trên kiệu nhỏ có người khiêng, mang vào Quang Trạch Phường cạnh Đông Cung của thái tử, trở thành một trong những nữ nhân của Gia An Đế.

    Ả ta tràn đầy tự tin cho rằng mình có thể ở trong cung trở nên nổi bật, so với con thứ của chính thất không thể thừa kế gia nghiệp Tạ gia, chỉ biết sống ở Giang Châu kia, ả ta càng hướng đến việc được hoàng đế sủng ái, hưởng phong quang vô hạn.

    "Nhưng Quách thị quá ngây thơ rồi." Lăn lộn cho tới bây giờ, ở trong cung khó khăn lắm mới bảo vệ được tính mạng của mình, không có gia tộc chống lưng, ở trong cung quả thật là bước đi khó khăn.

    Đến bây giờ cũng là ngũ phẩm tần, thật sự là cười chết người!

    Không có hài tử, không được sủng ái, không có chỗ dựa, nếu không phải Thôi quý phi cố tình giữ mạng của ả ta lại, ả ta đã sớm chết trong cung.

    Tạ thị cười lạnh, sửa lại làn váy, vuốt tóc: "Trước đây hoàng thượng nhắm đến ả ta cũng chỉ vì ả được Tạ gia coi trọng mà thôi, Tạ gia không coi trọng thì ảta nghĩ ả ta là ai?"

    Phó Minh Hoa nghe nói như vậy, trong lòng thầm suy nghĩ, Tạ thị nói lời này chẳng lẽ cũng nói cho mình nghe?

    Nàng im lặng, Tạ thị nhíu mi: "Được rồi, sau này con nhớ kỹ, không nên ở trước mặt mợ mà nhắc đến Quách tần đó." Tạ thị không kiên nhẫn nói: "Ta mệt rồi, con trở về nghỉ ngơi đi."

    Phó Minh Hoa thi phúc lễ: "Mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt."

    Lần này Tạ thị chỉ gật đầu không lên tiếng.

    Từ phòng Tạ thị đi ra, Phó Minh Hoa đến gian phòng cũng trong viện của Tạ thị, chỉ là một sương phòng nằm bên trái.

    Nàng có thói quen mỗi ngày phải ngủ trưa, tuy rằng ở đây bày biện không giống với trong khuê phòng của nàng, nhưng vẫn là mấy người Bích Vân đi theo.
     
    Kagome13478, AmeriIcecool thích bài này.
  5. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 44: Bị bệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bích Vân hầu hạ nàng nằm lên giường, nàng nhớ đến câu hỏi hôm nay Âm Lệ Chi đã hỏi nàng.

    Âm thị dẫn nàng ấy đến Lạc Dương để tính hôn sự tương lại, nhưng bản thân mình thì sao?

    Nàng nhắm mắt lại, dường như đến đến 'Phó Minh Hoa' trong mộng lúc còn sống.

    Ký ức ban đầu vì nàng mới được sinh ra, tuổi còn nhỏ nên có một số chuyện nhớ không rõ ràng, nhưng chỉ có duy nhất một ký ức nàng đặc biệt khắc sâu, đó là năm mười lăm tuổi mà chưa có hôn ước.

    Lúc đó nàng đã trở thành trò cười trong miệng đám người quyền quý ở Lạc Dương, tuổi càng lớn càng khó gả ra ngoài.

    Những người xuất thân hiển quý đã sớm định ra hôn sự, đợi đến khi mười bốn mười lăm tuổi đã thành thân. Nếu chưa có hôn ước chắc chắn phải có nguyên nhân, hoặc là gả cao thì với không tới, gả thấp lại không chịu, không được người ta xem trọng; hoặc là có nguyên nhân khác, tóm lại có nói ra cũng chẳng vẻ vang gì.

    Người Phó gia đối với 'Nàng' mặc kệ không hỏi, khi đó 'Nàng' đã từng hâm mộ Phó Minh Hà, Phó Minh Hà cũng hay trong tối ngoài sáng dùng lời chế giễu 'Nàng', đến khi 'Nàng' mười sáu tuổi, mới có hôn ước với Lục Trường Nghiễn, nửa năm sau vội vã gả qua cho y, khi đó trong mắt người ngoài, 'Nàng' như gái lỡ thì.

    Phó Minh Hoa trở mình, cảm giác được Bích Vân bên cạnh đưa tay sửa lại chăn sau đó ngồi dưới giường nghỉ ngơi. Phó Minh Hoa khẽ động Bích Vân liền tỉnh.

    "Nương tử không ngủ được sao?"

    Nàng cảm giác như Phó Minh Hoa còn chưa ngủ, hỏi một câu, Phó Minh Hoa lên tiếng nói: "Ừ."

    "Lạ giường ạ?"

    Bích Vân lo lắng quỳ xuống, ghé vào bên giường tay vỗ nhẹ chăn, dịu dàng hát một bài.

    Phó Minh Hoa đau xót trong lòng, cố cắn chặt răng.

    Thân thể được quấn dưới chăn rất chặt, Bích Vân phát hiện bất thường, ôn nhu hỏi: "Nương tử sao vậy?"

    Nàng đưa tay trong chăn ra, Bích Vân đưa tay phải nàng vào lại trong chăn, Phó Minh Hoa lại nắm chặt tay Bích Vân. Khi hôn sự nàng được định ra, lúc biết mình phải gả cho Lục Trường Nghiễn, nha đầu Bích Vân này bình thường vẫn không thích nói nhiều muốn rời khỏi Phó gia, đi đến Giang Châu báo tin, cầu Tạ gia cứu nàng.

    Đáng tiếc nàng ấy không thể đi khỏi Lạc Dương, bị Phó gia lấy danh nghĩa đào nô mà bắt trở lại, đưa lên quan bị đánh chết tươi.

    Bích Vân và nhũ mẫu Giang thị hợp mưu bị đuổi khỏi Phó gia, lúc đó 'Nàng' trong mộng bị đả kích rất lớn.

    Mấy nha đầu này đều là Tạ gia đưa tới bên cạnh 'Nàng', đối với 'Nàng' rất trung thành và tận tâm. Phó gia muốn bỏ rơi nàng, nàng cũng đành chịu, trong mộng, lúc Phó gia trừ khử Bích Vân, 'Nàng' giữ ba nha đầu kia càng chặt hơn.

    Nhưng đáng tiếc, 'Nàng' không có tiền đồ gì, lúc gả vào Lục gia, bản thân không vui, 'Nàng' từng muốn thả mấy nha đầu rời đi, nhưng mấy nha hoàn này sống chết cũng không muốn đi, sau khi chết 'Nàng' chẳng biết mấy nha đầu này thế nào, đáng tiếc cho các nàng ấy phải theo một chủ tử không có tiền đồ như vậy.

    "Nương tử, trời đông giá rét đừng để lạnh tay." Bích Vân muốn nhét tay nàng vào chăn, Phó Minh Hoa lại nắm tay nàng ấy thật chặt, một lát sau mới buông ra, tùy ý để Bích Vân bỏ tay nàng vào trong chăn.

    Nhẹ nhàng vỗ nhịp, học theo âm điệu của nhũ mẫu Giang thị trước đây, từ từ đưa Phó Minh Hoa vào giấc ngủ.

    Đối với việc mẹ con Tạ thị ở lại, hai tỷ muội Âm Lệ Chi rất vui mừng, buổi tối dùng bữa cũng muốn ngồi cạnh nàng.

    Bởi vì chuyện hôm nay, ánh mắt Âm thị nhìn Phó Minh Hoa vô cùng dịu dàng: "Tỷ tỷ sinh được một nữ nhi tốt." Quả thật tâm tư không giống những đứa trẻ cùng tuổi, làm nàng bất ngờ.

    Tạ thị cười cười không nói.

    "Được rồi." Âm thị vỗ tay: "Nhũ mẫu Giang thị của Nguyên Nương có một số việc phải ở lại, e rằng tới hai mươi tháng chạp mới có thể quay lại."

    Phó Minh Hoa gật đầu.

    Buổi tối, hai tiểu cô nương đến viện nàng nói nên tâm tư. Phó Minh Hoa biết lòng của hai người, cũng biết lần này đến Lạc Dương muốn sớm kết giao bằng hữu, để mai sau lập gia đình các nàng cũng có chỗ giúp đỡ.

    Con gái thế gia không hề đơn thuần, trong lòng Phó Minh Hoa hiểu rõ, các cô gái đùa giỡn đến trời tối, nhũ mẫu đến giục mới rời đi, hẹn ngày mai sẽ cùng nhau thưởng cảnh tuyết.

    Ngày thứ hai trời trong, Phó Minh Hoa đến chỗ Âm thị thỉnh an liền bị Âm Lệ Chi kéo ra ngoài thưởng tuyết.

    Trong vườn trồng hoa mai, trời đông tuyết phủ vừa lúc vài cây mai kết hoa, có chút hoa trông rất đẹp mắt.

    Mấy người ngồi trên ghế dài trong hành lang, xuyên qua cành mai thưa thớt, Phó Minh Hoa thấy mấy người hướng về bên này, rất nhanh vượt qua rừng mai đi theo đường nhỏ đến bên kia.

    Dẫn đầu là một người mặc áo khoác màu tím, Đại Đường có văn bản quy định, màu tím là cấm sắc, không phải người thường có thể mặc, trong lòng nàng đang đoán đây là ai, dường như người nọ chú ý đến ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn lại.

    Đôi mắt dài nhỏ lạnh lẽo của tam hoàng tử Yến Truy chạm ánh mắt nàng, nhìn nàng một cái chậm rãi kéo áo khoác quay đầu rời đi.

    Lúc này Phó Minh Hoa mới thấy Tạ Lợi Trinh cũng đi phía sau hắn, nhìn bộ dạng vậy, chắc là tam hoàng tử lén tới gặp Tạ Lợi Trinh, bây giờ phải rời đi.

    "Ai vậy?"

    Âm Lệ Thục ngạc nhiên hỏi, Phó Minh Hoa nhìn nàng đáp: "Tam điện hạ."

    Hai cô gái khẽ nhếch mày không nói.

    Tuy nói Âm thị giữ Tạ thị ở lại hai ngày, nhưng Tạ thị cũng chỉ ở lại một đêm rối dẫn Phó Minh Hoa đi trở về.

    Trong Phó phủ, vẻ mặt Bạch thị hơi khó coi, Phó Minh Hoa trở lại trong viện của mình, vừa mới thay xiêm y thì nghe nói Phó ngũ nương tử tới.

    Nàng nhíu mày, cho Phó Minh Sa tiến vào.

    Đây là lần đầu Phó Minh Sa muốn gặp Phó Minh Hoa phải thông báo, Phó Minh Sa vẫn mang dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, đi vào liền nói: "Đại tỷ, tỷ biết không, nhị tỷ bị bệnh."

    Quả thực Phó Minh Hà bị bệnh, nàng ta nhắm mắt sẽ nhớ đến ngày ấy Bích Hồng bị đánh đến da tróc thịt bong, máu tươi tràn lan.

    Tiếng thét chói tai ngày đó vẫn quanh quẩn bên tai nàng ta, dường như Phó Minh Hà có thể ngửi thấy mùi máu tươi, cùng với dáng vẻ Bích Hồng nhìn, muốn cầu nàng ta cứu người.

    Lúc đó nàng ta không dám cứu, dũng khí đánh vỡ chiếc vòng khi mà ở trước mặt hầu gia cũng không còn chút nào.

    Nàng ta khóc đến cả người run rẩy, Thẩm thị ôm nàng ta yên lặng rơi lệ, còn thầm chửi mắng: "Nha đầu Âm gia chết tiệt kia."

    Phó Minh Hà cắn môi, khóc cũng không dám lớn tiếng, nàng ta ôm cánh tay Thẩm thị, tựa đầu trước ngực, có chút yếu ớt hỏi: "Bích Hồng chết rồi."

    Thẩm thị nhìn nữ nhi, lòng đau như cắt: "Đó là do nàng ta phúc mỏng.."

    Phó Minh Hà chảy nước mắt, vừa hận vừa sợ: "Không phải lỗi của con, rõ ràng nàng ta sai, chúng con đều là đích nữ, chẳng lẽ vì nàng ta là trưởng nữ cho nên mọi người chỉ thấy nàng ta? Ngay cả tổ phụ cũng chỉ phạt con, không phạt nàng ta?"
     
    Kagome13478, AmeriIcecool thích bài này.
  6. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 45: Thăm viếng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âm Lệ Chi thân thiết với Phó Minh Hoa, khi đó Phó Minh Hà không cam lòng, dù sao mình cũng là đích nữ, nhưng mọi người ai cũng chú ý đến Phó Minh Hoa. Nàng giận dỗi, dẫn đến Phó hầu gia đánh chết Bích Hồng trước mặt nàng, kết cục Phó Minh Hoa không sao, mà còn được tổ phụ an ủi.

    Thẩm thị vuốt lưng nữ nhi, nhẹ nhàng nói: "Sẽ ổn, sẽ ổn."

    Tình cảnh về sau có ổn hay không Phó Minh Hà cũng không biết, nhưng lúc này Phó Minh Hà hiểu được, vết thương trong lòng sẽ mãi không lành được.

    Nàng không quên được cặp mắt to của Bích Hồng nhìn mình, không quên được giây phút kia bị sỉ nhục thế nào.

    * * *

    Trong viện Phó Minh Hoa, Phó Minh Sa mở to đôi mắt, không biết sao gần đây Phó Minh Hoa đối với mình lại lãnh đạm.

    Nàng mở to đôi mắt như mắt mèo, làm dáng vẻ vô tội.

    Bà tử giữ cổng dập đầu ở phòng ngoài, nói Tề di nương tới.

    Phó Minh Hoa đưa tay vuốt mép chén, cho Tề thị đi vào.

    "Đại nương tử ra ngoài chơi sao không dắt tam nương tử theo chứ? Hai ngày nay đại nương tử không ở trong phủ, tam nương tử rất nhớ người." Còn chưa thấy bóng dáng Tề thị nhưng giọng nói đã vang đến.

    Phó Minh Hoa cong khóe miệng, lời không biết xấu hổ như vậy mà Tề thị cũng có thể nói.

    Ả ta có thân phận thấp, làm việc cũng không kiêng kị, tuy rằng từ đầu bị người cười chê, nhưng ả ta vẫn thích làm theo ý mình, sau này, người ngoài đều nghĩ ả ta xuất thân không tốt, chỉ là sủng thiếp của Phó Kỳ Huyền, lời nói và hành động thấp hèn cũng xem điều này là hiển nhiên, không ai so đo với ả ta.

    Tề thị tủm tỉm cười đi vào nhà, thấy Phó Minh Sa ngồi bên cạnh liền bĩu môi: "Ngũ nương tử cũng ở đây." Tề thị hành lễ trước mặt Phó Minh Hoa, đối với Phó Minh Sa có chút coi thường.

    Phó Minh Sa đứng dậy hành lễ với ả ta, ả ta không chút khách khí đặt mông vào chỗ Phó Minh Sa vừa ngồi, nhìn Phó Minh Hoa cười nói: "Đất ở tòa nhà của Tạ tam gia giống như dưỡng người, tỳ thiếp thấy nương tử càng đẹp hơn."

    Tuy nói không đưa tay đánh người đang cười [1], nhưng Phó Minh Hoa cũng không muốn trả lời.

    [1] Nguyên văn là "Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân", thành ngữ tương tự như câu "Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại."

    Cưới vợ phải lấy người hiền, đức, dung, ngôn, công, nhà quyền quý coi trọng nhất chính là phẩm hạnh, tính tình, sau đó mới là dung mạo.

    Cũng không phải nạp thiếp, Phó Minh Hoa cúi đầu dùng nắp trà lướt qua lá trà, Tề thị thấy nàng không nghe mình nói chuyện, cảm thấy không vui, trong lòng cảm thấy không hài lòng.

    "Lần này Tạ tam gia đến Lạc Dương, tỷ đệ thiếu phu nhân gặp nhau chắc là sẽ ở thêm một thời gian chứ?" Tề thị nghĩ đến lý do mình đến đây, cố nén lửa giận mở miệng cười.

    Nghĩ đến lúc Tạ Lợi Trinh đến hầu phủ, mang đến cho viện của Tạ thị rất nhiều lễ vật, những thứ đó làm ả ta đỏ mắt.

    Tề thị thấy nữ nhi Phó Nghi Cầm đeo trên cổ khối vàng lấp lánh, ước chừng bằng lòng bàn tay, dường như Phó Nghi Cầm rất hả hê, không chịu lấy xuống.

    Tiếc là lúc Âm thị tặng lễ, chỉ tặng cho mấy cô nương con vợ cả của Phó gia, ngay cả Phó Minh Châu cũng không có gì cả.

    Có người nói Bạch thị cũng có cả một danh sách quà tặng, nhưng những thứ đó cũng không bằng một phần mười của Tạ thị, mỗi khi ả ta nhớ đến những chiếc rương đó, lòng tham chẳng thể che giấu được.

    Nhiều tài vật như vậy Tạ thị dùng sao cho hết? Bà ấy ốm yếu, cũng không có con nối dõi cho Phó gia, nếu bà ấy không sinh được nhi tử thì mấy thứ này cũng thuộc thừa kế của Phó Minh Hoa, sau này cũng đưa cho người ngoài, để người ngoài hưởng lợi, chẳng lưu lại cho Phó gia.

    Nhưng Tạ thị sống chết không chịu, hẹp hòi không khoan dung, không sinh được nhi tử nhưng cũng không cho Ngọc ca nhi một cơ hội.

    Tề thị nén sự ghen ghét trong lòng, ả ta vừa nói xong, tay Phó Minh Hoa đang cầm nắp trà để vuốt bọt thì bất ngờ nặng nề đậy lại.

    "Keng" một tiếng, Tề thị sợ đến thân thể run rẩy.

    Phó Minh Hoa ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên khóe miệng có chút lạnh lẽo: "Tề di nương, những chuyện của người lớn sao ta hiểu được."

    Giọng nói nàng nhẹ nhàng êm ái, nghiêng người, cổ áo hình trái xoan bởi vì động tác nghiêng người của nàng, thấp thoáng có thể thấy được bờ vai hơi cong, áo choàng từ đầu vai thả xuống, vòng qua thắt lưng như nhành liễu, che đi bắp đùi thả xuống đất.

    Tề thị chẳng biết làm sao, cũng nhớ tới ngày ấy mình nói với nàng về chuyện trạng nguyên Đỗ Tiệm Đức, nàng kéo dây đàn làm đầu ngón tay mình bị cắt đứt.

    Chính là nụ cười như không cười, ánh mắt kia làm lòng ả ta hơi sợ hãi. Vết thương trên ngón tay còn chưa khỏi, lúc này dường như hơi đau.

    Trước mặt không để đàn tranh, nhưng Tề thị vẫn theo bản năng mà rụt tay về, bàn tay nắm chặt thành quyền.

    Một lúc lâu sau, Tề thị mới phản ứng được, trước mặt Phó Minh Sa, Phó Minh Hoa lại dạy dỗ mình lần nữa.

    Tề thị có thể đối mặt với Phó Nghi Cầm mặt lạnh cay nghiệt, có thể đối mặt với Bạch thị chán ghét không thích, nhưng ả ta không thích nhất, chính là Tạ thị và Phó Minh Hoa vân đạm phong khinh như vậy, dường như sự miệt thị dành cho ả ta từ xương tủy.

    Dù cho da mặt dày, ả ta cũng không ở lại nổi nữa, vội tìm cớ rời đi.

    "Hình như gần đây Tề di nương hay đến tìm đại tỷ." Phó Minh Sa đứng ở một bên như tiểu nha hoàn, không chịu ngồi vị trí bị Tề thị chiếm lấy, Bích Lam bưng ghế con ra, Phó Minh Sa ngồi xuống trước mặt Phó Minh Hoa.

    Phó Minh Hoa cười một tiếng, Lục Vu sai nha hoàn bưng điểm tâm lên, nàng dùng tăm bạc chọc một miếng: "Muội cũng biết?"

    Một chữ "Cũng" làm Phó Minh Sa lộ vẻ khẩn trương.

    Tuy Phó Minh Sa cẩn trọng, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, lúc này Phó Minh Hoa hời hợt hỏi một câu làm Phó Minh Sa có chút hoảng hốt: "Hình như ở chỗ tỷ tỷ gặp di nương hai lần, nên thuận miệng hỏi thôi."

    Phó Minh Hoa bưng chén trà uống, Phó Minh Sa đứng dậy nói phải đi về.

    Buổi chiều, Phó Minh Hoa sai Bích Lam chuẩn bị dược liệu thuốc bổ, muốn đi thăm Phó Minh Hà.

    Bích Lam có chút ngờ vực, không thể hiểu hỏi: "Từ trước đến giờ nhị nương tử và người không hợp mà." Nàng ta không thích Phó Minh Hoa, Bích Lam không cần nhìn cũng đoán được không chừng Phó Minh Hoa đưa gì đó sẽ bị Phó Minh Hà sai người ném đi.

    Trước đó Âm thị tặng nàng ta đôi vòng tay cũng bị ném vỡ, Bích Lam tiến lên nói: "Không bằng đưa thuốc bổ cho nàng ta theo phân lệ của người."

    Phó Minh Hoa gật đầu, nàng muốn thăm Phó Minh Hà, hiển nhiên là có dụng ý. Tay nàng vuốt thân chén hai cái mới cầm chén trà nhỏ nhấp một miếng.

    Buổi chiều sau khi ngủ trưa nàng đi thăm Phó Minh Hà, mấy bà tử bên ngoài viện thấy Phó Minh Hoa đến, mời vào cũng không được, cản lại cũng không xong, chỉ phải nói đi xin chỉ thị của nhị nương tử.

    Ở trong phòng Phó Minh Hà nghe nói Phó Minh Hoa tới, sắc mặt âm trầm lớn tiếng nói: "Ta không gặp, cho nàng ta về đi." Nha hoàn truyền lời sợ hãi nhìn chằm chằm, xương cốt Bích Hồng còn chưa lạnh, bản tính Phó Minh Hà lại khó sửa đổi.
     
    Kagome13478, AmeriIcecool thích bài này.
  7. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 46: Xui xẻo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiển nhiên là tiểu nha đầu không dám nói với Phó Minh Hoa là Phó Minh Hà đuổi nàng đi, chỉ có thể lau lệ nhu thuận nói: "Hồi đại nương tử, lúc nô tỳ đi vào, nghe Bích Hoàn tỷ tỷ nói, sau khi nhị nương tử uống thuốc buổi trưa xong đã ngủ rồi, bây giờ còn chưa dậy." Trong lòng tiểu nha hoàn run rẩy, những nương tử trong quý phủ phạm sai lầm, nhưng lại khiến hạ nhân phải chịu trách nhiệm.

    Phó Minh Hoa nhìn một cái, gật đầu, rõ ràng biết Phó Minh Hà cũng không muốn gặp nàng.

    Nhưng nàng ta trốn được mùng một, cũng không thoát khỏi mười lăm.

    "Ta mang theo rất nhiều thứ để muội muội điều dưỡng thân thể, lần sau ta trở lại thăm muội ấy." Nha hoàn nghe nói như thế, nước mắt đều muốn chảy ra.

    Vội vã quỳ xuống dập đầu đồng ý, nhận đồ rồi tiễn Phó Minh Hoa đi, trở lại Phó Minh Hà lại lạnh lùng nói: "Không lạ gì đồ của nàng ta, vứt đi!"

    Tất cả mọi người trong phòng run rẩy, không dám nói một lời.

    Bích Hoàn là nhị đẳng nha hoàn mới được điều lên trong phòng Phó Minh Hà, nếu là trước kia, hiển nhiên sẽ vui mừng vô tận, nhưng trước đó Bích Hồng chết thế nào chính mắt nàng thấy rõ, trong lòng không hề vui vẻ, ngược lại còn nơm nớp lo sợ, lúc này nghe Phó Minh Hà muốn vứt đi đồ Phó Minh Hoa đưa đến, nàng cắn răng, đi đến quỳ trước mặt Phó Minh Hà, nhỏ giọng nói: "Nhị nương tử, lần trước ném vòng tay của Tạ tam phu nhân tặng cho.." Lần trước đập vòng tay của Âm thị đã lấy đi một mạng của Bích Hồng, hôm nay giông tố nổi lên, nếu tính cách nàng ta vẫn như vậy thì nhất định Phó hầu gia sẽ không tha cho mình.

    Lời Bích Hoàn nói làm Phó Minh Hà nhớ đến chuyện hai ngày trước, nàng ta hét một tiếng, giơ tay tát vào mặt Bích Hoàn.

    Tiếng "Bộp" vang lên, Bích Hoàn bị nàng ta đánh nghiêng đầu một cái, sau đó Phó Minh Hà đạp một chân lên ngực nàng, làm nàng ngửa đầu ngã xuống, Phó Minh Hà thét chói tai: "Cút ra ngoài!"

    Tuy đã bị đánh, nhưng Phó Minh Hà không nói vứt đồ nữa.

    Bạch thị vừa ngủ trưa dậy nghe Thường ma ma nói bên tai, Phó Minh Hà lại phát giận rồi.

    Tuy nói nàng ta là huyết mạch duy nhất mà trưởng tử để lại, nhưng lúc này trong lòng Bạch thị vẫn còn tức giận, nặng nề cầm chén trà ném trên đất, lớn tiếng mắng: "Nực cười, mấy ngày trước hầu gia vừa mới tức giận, chẳng lẽ nó còn không biết kiềm chế chút ít?" Lần trước vì Âm thị trở mặt rời đi, Phó hầu gia hiếm khi nhúng tay vào chuyện nội trạch, tuy rằng không nói ra, nhưng ý nói bà quản lý nội trạch không tốt, dạy dỗ ra một đứa cháu gái như vậy.

    Bây giờ chuyện còn chưa qua được mấy ngày, Phó Minh Hà lại chứng nào tật nấy, Bạch thị cảm thấy ngực đau đớn: "Nó muốn làm ta tức chết phải không?"

    Thường ma ma càng hoảng sợ hơn, tay vuốt ngực bà: "Phu nhân bớt giận, từ nhỏ nhị nương tử đã tâm cao khí ngạo, chắc là không chịu được uất ức."

    Bạch thị cười lạnh hai tiếng, nhưng rốt cuộc cũng không nói lời khó nghe với cháu gái bà yêu quý nhất nữa..

    Bà dừng một chút lại hỏi: "Ngươi nói Nguyên Nương đến thăm nó, có phải thật sự là tỷ muội tình thâm không?" Từ lúc Phó Minh Hoa cho người đánh Đinh Mạnh Phi, Bạch thị đã biết chắc chắn trong lòng Phó Minh Hoa có mưu mô, Phó Minh Hà so với nàng thật quá non nớt.

    Thường ma ma rủ mắt xuống, nhớ lại chuyện Phó Minh Hoa đưa hà bao khen thưởng lần trước, nói: "Tính tình đại nương tử luôn điềm đạm." Lời Thường ma ma nói còn chưa dứt, khóe mắt thấy vẻ âm u trong mắt Bạch thị.

    Bà hầu hạ Bạch thị nhiều năm, biết rõ tính cách của Bạch thị, trong lòng rét run, lật lọng nói: "Hành sự cũng chu toàn, chỉ là xin phu nhân tha thứ cho nô tỳ cả gan, chỉ sợ không phải là tỷ muội tình thâm, chỉ sợ có chuyện gì đó."

    Nghe nói như vậy, nghi ngờ trong lòng Bạch thị tan biến.

    Yên lặng một lát mới gật đầu: "Ngươi nói vậy cũng là đúng." Bà cười lạnh một tiếng, nhìn người quỳ trên mặt đất dọn dẹp chiếc tách bà vừa ném đi: "Nhưng tuổi còn nhỏ, tâm tư như vậy, không sợ.."

    Bạch thị không nói tiếp, Thường ma ma cúi thấp đầu vờ như không nghe được.

    Chạng vạng Phó Minh Hoa đến thỉnh an, Bạch thị nhìn nàng cười: "Nghe nói hôm nay con đi thăm nhị nương tử?"

    Phó Minh Hoa nhìn Bạch thị, gương mặt dịu dàng cong môi. Hôm nay đến thăm hỏi Phó Minh Hà nàng cũng không che giấu, lúc này đối với câu hỏi của Bạch thị cũng không chột dạ, gật đầu nói: "Nghe nói tinh thần muội muội không tốt nên có tặng chút thuốc bổ."

    Bạch thị nở nụ cười, chờ đến khi Phó Minh Hoa rời đi mới hỏi Thường ma ma: "Nghe nói? Nó nghe ai nói?"

    Hôm nay Phó Minh Hoa trở về, đi đến viện nàng cũng chỉ có hai người là Phó Minh Sa và Tề thị.

    Không nói đến Phó Minh Sa, đứa cháu này luôn dính chặt lấy Phó Minh Hoa, xem nàng là chỗ dựa vững chắc trong Phó phủ, nhưng Tề thị đến nhiều là bất thường.

    "Có người nói gần đây Tề di nương hay đến phòng của đại nương tử."

    Một di nương cùng với cô nương thứ xuất? Mặc dù Bạch thị không thích Phó Minh Hoa, nhưng cũng không muốn nàng tiếp xúc quá gần với Tề thị làm hạ thấp thân phận.

    Huống chi Phó Minh Hoa mới từ Tạ phủ về, mà Tề thị lại hấp tấp đi qua, lại nói hươu nói vượn với Phó Minh Hoa. Bạch thị đoán là chắc Tề thị được Phó Kỳ Huyền sủng ái nên không thấy rõ thân phận của mình, nói không chừng muốn Phó Minh Hoa và Phó Minh Hà náo loạn, con gái nàng ta tam nương tử Phó Minh Châu thừa dịp nổi lên.

    Đứa con dâu này vốn là oan gia, mặc dù Phó Kỳ Huyền cưới Tạ thị, nhưng cũng không sủng ái, ngược lại Tề thị này rất được nó thương yêu.

    Trước đây thấy Tề thị sinh cho Phó Kỳ Huyền thứ trưởng tử, vừa là long phượng thai, còn là bà con xa đến đây nương nhờ, Bạch thị cũng không để ý, tội gì phải cùng một thiếp thất của nhi tử mà so đo, nhưng một khi nổi lên nghi ngờ, Bạch thị không dung ả ta được.

    "Nói gần đây trời lạnh, thân thể thiếu phu nhân bị bệnh không nhẹ, nói ý của ta, để Tề di nương đến Phật đường nam viện ăn chay cầu phúc mười ngày vì nó."

    Thường ma ma nói: "Dường như gần đây Tề di nương và cô nãi nãi có quan hệ không tệ."

    Bạch thị vừa nghe lời này, lúc đầu còn chưa phản ứng, nhưng bình tĩnh lại thì sắc mặt thay đổi.

    Thường ma ma thấy vẻ mặt của bà, thận trọng nói: "Gần đây cô nãi nãi đưa quà cho tam thiếu phu nhân và đại thiếu phu nhân đều cho Tề di nương đi cùng."

    Bạch thị nắm chặt tay, Thường ma ma cho là bà giận dữ, nhưng mà lại nén giận gật đầu: "Đi thôi."

    Tề thị nghe nói Bạch thị cho mình đến Phật đường tĩnh tâm cầu phúc cho Tạ thị, trong ngực như bùng nổ.

    Đợi đến khi Thường ma ma rời đi, Tề thị lộ vẻ dữ tợn: "Dựa vào cái gì mà ta phải cầu phúc cho bà ta? Không sợ lấy đi tuổi thọ của bà ta sao! Ma ốm mà cũng muốn ta cầu phúc cho.."

    Hôm nay đã sắp đến cuối năm, ả ta bị Bạch thị giam lỏng trong Phật đường.

    Không chỉ là phải ở Phật đường ăn chay mặc đơn giản, mà ngay cả con gái và Phó Kỳ Huyền cũng không thấy đâu.

    Người ngoài vui vẻ mừng năm mới, bản thân lại chịu khổ cực.
     
    Kagome13478, AmeriIcecool thích bài này.
  8. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 47: Tình cờ gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quan trọng nhất là nữ nhân trong phòng của Phó Kỳ Huyền không ít, thường ngày có mình nhìn còn đỡ, tuy rằng bên ngoài ông ta có uống rượu mua vui, nhưng có hầu gia, ông ta không dám mang về, nhiều nhất cũng chỉ ở bên ngoài, nhưng nếu mình bị nhốt trong Phật đường thì những người này còn có thể thành thật sao?

    Tề thị mắng cả nửa ngày, hỏi Phó Kỳ Huyền ở đâu?

    Hạ nhân nói ông ta chưa trở về nhà.

    Tề thị xoa mắt, không chút nghĩ ngợi muốn tìm Phó Nghi Cầm giúp đỡ.

    Tốt xấu gì hôm nay mình và Phó Nghi Cầm cũng cùng một phe, chẳng hiểu tại sao Bạch thị lại dằn mặt mình, cầu bà ta cũng không sai.

    Đi đến viện của Phó Nghi Cầm, nghe nói cô nãi đã bị phu nhân gọi qua, sao Tề thị dám đến viện của Bạch thị, đợi lúc lâu cũng chưa thấy Phó Nghi Cầm trở về, cũng chỉ có thể ảo não mà quay về.

    Buổi tối, Phó Minh Hoa nghe nói Bạch thị phái người đi nhìn Tề thị thu dọn quần áo, nước mắt lưng tròng đi đến Phật đường nam viện mới khẽ cười.

    Nàng tắm rửa xong, Bích Vân vắt tóc cho nàng, trên kháng bày bàn cờ, lúc này bàn cờ còn đang đánh dở, nàng khéo tay cầm quân cờ, vừa nghe Bích Lam nói chuyện.

    Bích La thu dọn xiêm y sau khi nàng tắm đem ra ngoài, Bích Thanh bưng trà đến nói: "Nếu Giang ma ma quay lại thấy buổi tối mà nương tử còn đọc sách lại đau lòng."

    Giang thị là nhũ mẫu của Phó Minh Hoa, từ lúc nàng còn chưa ra đời, Tạ gia đã chọn trúng lúc bà ấy vừa sinh xong, đưa đến bên người mình.

    Phó Minh Hoa vừa sinh ra đã uống sữa của bà, tình cảm Giang ma ma dành cho nàng so với con trai ruột còn nhiều hơn, bình thường chăm sóc nàng vô cùng chu đáo.

    Lần này nghe nói con trai của Giang ma ma bệnh nặng, suýt nữa thì mất, bà mới xin trở về xem thế nào.

    Bích Thanh nhắc đến Giang ma ma là mong nàng ngưng chơi cờ.

    Chung quy các nàng cũng sợ nàng suy nghĩ quá nhiều, bình thường rất sợ nàng quá mức hao tâm tổn sức.

    Phó Minh Hoa đưa tay để quân cờ xuống, lúc này sắc trời bên ngoài đã tối, nhưng chắc hẳn cửa nội viện còn chưa khóa lại.

    Hôm nay Bạch thị hỏi nàng sao biết thân thể Phó Minh Hà không khỏe, nàng cố ý nói 'Nghe nói', theo tính cách của Bạch thị nhất định sẽ hiểu lầm Tề thị không biết tốt xấu mà nói với nàng.

    "Điểm tâm hôm nay không tệ, đưa đến phòng của ngũ nương tử đi." Phó Minh Hoa phân phó, Bích Lam phục hồi tinh thần lại nói: "Nương tử lo lắng Tề di nương cho người mật báo với thế tử gia, để thế tử gia cứu ả ta?"

    "Đó không phải là lo lắng." Phó Minh Hoa chậm rãi sửa lại, tay dựa lên bàn thấp: "Nhất định ả ta sẽ làm vậy."

    Mà nàng cho người đem điểm tâm đến cho Phó Minh Sa, nhất định Hà thị sẽ biết. Chỉ cần Hà thị để ý nhất định sẽ nghĩ cách quấn lấy Phó Kỳ Huyền.

    Vì sao chọn Hà thị, vì bà ta có vị trí thấp trong Phó phủ.

    Sinh cho Phó Kỳ Huyền một nữ nhi nhưng không có được danh phận, bởi vì không sinh được nhi tử, nên sau này Hà thị sẽ không có chỗ dựa.

    Chẳng qua chỉ là thông phòng, bà ta thấy Phó Minh Sa càng lúc càng lớn, sau này lúc xuất giá, một nữ nhi thứ xuất sẽ khó tìm được gia đình tốt.

    Một khi Phó Minh Sa gả đi, dựa theo tính cách bạc bẽo của Phó Kỳ Huyền, nếu bà ta an phận thủ thường, nghiêm ngặt làm tròn bổn phận, dù tương lai sẽ chết già trong hậu viện cũng là may mắn rồi.

    Nhưng trước kia Hà thị chọn trở thành thông phòng của Phó Kỳ Huyền đã chứng minh bà ta không phải người an phận, chắc chắn bà ta không cam lòng để cả đời bị hủy như vậy.

    Có dã tâm, có dục vọng, khi phát hiện cơ hội mới nắm chặt được.

    "Chỉ là lần này người đưa Tề di nương đi Phật đường là phu nhân, chẳng lẽ Tề di nương còn tưởng rằng thế tử gia có thể cứu được?"

    Lúc đó Tề thị khóc thê lương như vậy, không giống như đánh chủ ý gì đó.

    Bích Lam có chút nghi hoặc, Phó Minh Hoa nhắm mắt lại, để cho ngón tay Bích Vân vuốt tóc nàng: "Tà tâm không chết thôi." Lúc này nước mắt Tề thị rơi còn quá sớm: "Không phải ả ta hy vọng mẫu thân ta có thể gần gũi với Phó Lâm Ngọc sao?" Vậy như mong muốn của ả ta rồi.

    * * *

    Ngày hai mươi mốt tháng chạp, Âm thị thiết yến trong Tạ phủ, mời những người có thân phận địa vị ở Lạc Dương đến dự tiệc.

    Hiển nhiên Bạch thị của Phó gia cũng nhận được lời mời, Tạ thị và Phó Minh Hoa, cùng với Chung thị, và mẹ con Thẩm thị đều đi.

    Mặc dù Tạ Lợi Trinh không có làm quan, nhưng ông xuất thân Tạ gia Giang Châu, tên Tạ gia này đủ để cho ông dát một lớp vàng.

    Quyền quý ở Lạc Dương đều được gửi thiếp mời, tối ngày hai mươi tháng chạp, Phó Minh Hoa đi đến phòng của Tạ thị, thỉnh bà dẫn theo Phó Lâm Ngọc dự yến hội này.

    Ngày mai phải dự tiệc, An ma ma cầm xiêm y của Tạ thị đi xông hương, hai nha đầu nhất đẳng của viện Tạ thị là Tử Oánh và Tử Hương quỳ bên cạnh nhuộm móng tay cho bà.

    "Dẫn nó?" Tạ thị dần nhắm hai mắt, trên mặt đắp lớp hương chi thật dày, lúc nói chuyện giọng nói có chút sốt ruột: "Con không phải đã bị Tề thị dụ dỗ đến đầu óc mê muội chứ?"

    Gần đây Tề thị đã ba bốn lần đi đến viện của Phó Minh Hoa, trong lòng Tạ thị đều biết nhưng bà lại không nói gì.

    Bà không thể che chở Phó Minh Hoa cả đời, nếu ngay cả tính toán của Tề thị cũng không tránh khỏi, lại ngu ngốc như vậy, cho dù sau này bà để lại đồ cưới khổng lồ nó cũng không giữ được.

    Phó Minh Hoa mỉm cười đứng trước mặt bà, nghe xong lời này cũng không sợ hãi.

    Tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng cũng rất biết kiềm chế.

    Tạ thị thở ra một hơi: "Con nên biết nguyên nhân mợ con tổ chức yến hội là gì, nếu con muốn dắt nó đi con cũng nên biết hậu quả thế nào." Tạ thị lạnh lùng nói, nếu Phó Minh Hoa kiên trì nàng cũng mặc kệ, chỉ là hậu quả sau này bản thân phải gánh nổi.

    Phó Minh Hoa gật đầu: "Nữ nhi hiểu rõ."

    Tạ thị không nói nữa, Phó Minh Hoa tạm biệt Tạ thị đi ra ngoài.

    Thật ra Tạ thị hiểu, Phó Minh Hoa cũng hiểu, nàng chỉ cần thái độ của Tạ thị mà thôi, về phần Phó Lâm Ngọc, không phải là Tề thị được lợi hay sao?

    Sáng sớm hôm sau, Phó Minh Hoa đã sớm chuẩn bị đi đến viện Tạ thị thỉnh an, mới cùng Tạ thị đi đến viện của Bạch thị.

    Tuy nói Âm thị và Tạ thị có quan hệ thân thiết, nhưng Tạ thị đã gả vào Phó gia, tất cả phải lấy nhà chồng làm trọng, cho nên từng nhóm người Phó gia đều đi xe ngựa đến phủ trạch Tạ gia.

    Đi tới bên ngoài viện Bạch thị, Phó Minh Hoa dừng bước.

    An ma ma đỡ Tạ thị đang dùng khăn che miệng, có chút không kiên nhẫn quay đầu nhìn nàng, đang muốn nói, khăn trong tay Phó Minh Hoa lại rơi trên đất, nàng xoay người lại nhặt, khóe mắt thấy bên kia có người đến.

    Ngày hôm nay thật trùng hợp, vừa lúc gặp mẹ con Thẩm thị.

    Mặc dù Tạ thị xem thường Thẩm thị, nhưng nếu đã gặp được mà rời đi thì thật thất lễ, chỉ là tuyết lạnh lẽo, An ma ma đỡ Tạ thị đi trên ván gỗ trên hành lang.

    Sắc mặt Phó Minh Hà có chút nhợt nhạt, nhưng hôm nay việc trọng đại như vậy, bỏ qua thật đáng tiếc.

    Âm thị đã nói muốn cho hai vị nương tử Âm gia gặp phu gia, hôm nay nhất định các phu nhân ở Lạc Dương sẽ mang nữ nhi theo.

    Thẩm thị một lòng muốn tìm mối hôn sự vừa tầm cho nữ nhi, để sau này mình có thể ở trong Phó gia ngẩng đầu, hiển nhiên sẽ không vắng mặt.
     
    AmeriIcecool thích bài này.
  9. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 48: Đề nghị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ý nghĩ của Phó Minh Hà và Thẩm thị giống nhau, bởi vậy sáng sớm nàng ta đã cố gắng rời giường, để che giấu sắc mặt tái nhợt, nàng ta đắp phấn, còn tô son, nhìn qua thấy nàng ta lớn hơn tuổi thật một chút.

    "Đại bá mẫu, nhị muội khá hơn chút nào chưa?"

    Phó Minh Hoa mang ý cười nhìn mẹ con Thẩm thị đến gần, không do dự chào hỏi một tiếng.

    Vừa nhìn thấy nàng, sắc mặt Phó Minh Hà liền có chút âm trầm, lúc này bản thân không thể phát cáu được, Thẩm thị bấm tay nữ nhi một cái, ý bảo phải giữ phép tắc, Phó Minh Hà chấn chỉnh lại tinh thần, miễn cưỡng cười, quay đầu đi chỗ khác.

    "Sức khỏe muội muội khỏe hơn chút nào chưa ạ? Đại bá mẫu muốn dẫn nhị muội xuất môn đi dự tiệc sao?" Phó Minh Hoa giả vờ quan tâm hỏi một câu.

    Phó Minh Hà đang muốn mở miệng, Thẩm thị trừng mắt với nàng ta rồi cười: "Đa ta đại nương tử quan tâm, còn phiền con gửi dược liệu nữa." Thẩm thị nắm chặt khăn: "Những dược liệu này rất có ích, nhị nương tử chỉ gặp ác mộng thôi, hiển nhiên là có thể đi dự tiệc."

    Phó Minh Hà nhẫn nhịn lại bị mẫu thân trứng mắt, thấy khuôn mặt tươi cười của Phó Minh Hoa lại không thể nhịn được: "Chẳng lẽ ngoại trừ tỷ và nhị thúc mẫu cùng đi, còn dắt theo ai đi nữa?"

    Ai không biết Tạ thị ở chi thứ hai chỉ sinh một nữ nhi, không có nhi tử.

    Lần này Âm thị thiết yến cũng chỉ mời con vợ cả của Phó gia, con của thiếp thất cũng không có tư cách đi.

    Đại phòng chỉ có hai mẹ con bọn họ, chẳng lẽ còn người ngoài? Phó Minh Hoa biết rõ còn hỏi, thật sự là tức chết người.

    Phó Minh Hà vốn tưởng tình hình của chi thứ hai cùng với mình giống nhau, Tạ thị chỉ có một mình Phó Minh Hoa là con gái, đã biết mình hỏi sẽ khiến nàng không trả lời được, không nghĩ đến Phó Minh Hoa thản nhiên nói: "Mẫu thân muốn dắt Ngọc ca nhi đi."

    Nghe xong lời này, đầu tiên là Phó Minh Hà ngẩn ngơ, sau đó là kinh hãi, lúc bình tĩnh lại muốn nói Phó Minh Hoa điên rồi, nhưng quay đầu lại thấy Tạ thị đứng ở hành lang cách đó không xa, từ trên cao nhìn xuống bên này.

    Nàng ta dám cãi Phó Minh Hoa, nhưng lại giống mẫu thân Thẩm thị, đối với Tạ thị vừa sợ lại vừa tự ti.

    Phó Minh Hoa nói lời này, Tạ thị lại cách đó không xa, nhất định là đã nghe thấy nhưng lại không lớn tiếng trách mắng, cũng không có phản bác, hiển nhiên lời Phó Minh Hoa nói là sự thật.

    Đắt thiếp Tề thị của chi thứ hai vẫn luôn muốn đưa nhi tử đến dưới gối Tạ thị để nâng xuất thân của Phó Lâm Ngọc lên, để sau này kế thừa Phó gia.

    Nhưng trước đây Tạ thị chưa từng để ý Tề thị, mọi người đều ở sau lưng Tề thị mà cười nhạo ả ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng lúc này Phó Minh Hoa lại nói như vậy, chẳng lẽ Tạ thị nghĩ mình không thể vì Phó gia nối dõi tông đường, muốn nhận nhi tử để sau này có chỗ dựa vào, củng cố địa vị của bà?

    Phó Minh Hà quay đầu nhìn mẫu thân, mẹ con hai người đều hoảng sợ.

    Thẩm thị còn nghĩ nhiều hơn một chút.

    So sánh với Tạ thị, bà không có nhi tử, trượng phu lại qua đời. Trước đây nghĩ rằng mình chỉ cần có một nữ nhi này, sau này nữ nhi gả đi bà sẽ nở mày nở mặt, Phó gia có thể thấy Phó Minh Hà có địa vị nên mình có chỗ dựa để an dưỡng tuổi già, Thẩm thị cũng cảm thấy tuy rằng mình không thể sinh nhi tử, nhưng Tạ thị cũng không khác mấy.

    Tuy rằng Bạch thị không thích bà, nhưng đối với Tạ thị cũng không có cảm tình gì.

    Tạ thị vẫn luôn cao ngạo, chẳng bao giờ nghĩ đến việc nhận nuôi con vợ kế, Thẩm thị cũng cảm thấy mình còn ổn, nhưng nếu lúc này Tạ thị thay đổi suy nghĩ, sau này chi thứ hai có con trai trưởng, Bạch thị sẽ càng nhìn mình không vừa mắt?

    Nghĩ tới đây, sắc mặt Thẩm thị thay đổi.

    Phó Minh Hoa thấy gương mặt cứng đờ của Thẩm thị, khóe miệng bất giác cong lên, kéo áo khoác ánh mắt mang ý cười: "Đại bá mẫu, nhị muội muội, mẫu thân đang đợi, Minh Hoa đi trước một bước."

    Nàng nói xong liền nhấc làn váy đi về phía Tạ thị.

    Phó Minh Hà nhìn bóng lưng của nàng suýt nữa móng tay bấm vào trong thịt.

    "Mẫu thân.." Vẻ mặt Phó Minh Hà hơi vặn vẹo, quay đầu thấy sắc mặt rối loạn của Thẩm thị liền đi đến bên tai bà nói nhỏ: "Chẳng lẽ, nhị thúc mẫu muốn nuôi Phó Lâm Ngọc dưới danh nghĩa mình?"

    Thẩm thị không lên tiếng, nha hoàn bà tử bên cạnh đều rũ đầu xuống làm ra vẻ người gỗ.

    "Việc này không thể được." Thẩm thị không nói lời nào, Phó Minh Hà không nén được lửa giận: "Con sẽ không để nàng ta như ý!"

    Nàng không thích Phó Minh Hoa, Phó Minh Hoa lại muốn Tạ thị nhận nuôi Phó Lâm Ngọc, để sau này có chỗ dựa vào sao? Mình sẽ không cho nàng ta như ý! Thứ nàng ta muốn có, mình cũng sẽ không kém hơn.

    Nếu như Phó Kỳ Mạnh không chết, mình mới là nữ nhi của thế tử hầu phủ, làm sao đến phiên nàng ta? Nếu không vì nàng ta, Bích Hồng cũng sẽ không chết, bây giờ nàng ta còn ở trước mặt mình diễu võ dương oai, nói ở chỗ này không chừng là muốn khoe khoang.

    Phó Minh Hà cắn môi, hàm răng dính son, nàng thở sâu một hơi, nhìn hướng Tạ thị và Phó Minh Hoa rời đi, Tạ thị muốn nhận nuôi Phó Lâm Ngọc, Thẩm thị cũng có thể để nó làm con thừa tự dưới danh nghĩa, đến lúc đó xem ai thua ai.

    Tạ thị vào sân Bạch thị, ánh mắt kiên định cũng không nhìn bên cạnh.

    Câu chuyện Phó Minh Hoa nói với mẹ con Phó Minh Hà bà cũng nghe được, bà không nói gì, hai ma ma đỡ bà đi, bước chân không ngừng: "Hôm qua con cầu ta là vì hiện tại?"

    Phó Minh Hoa đáp một tiếng, cũng không nhìn Tạ thị, chỉ cúi đầu làm ra vẻ nhu thuận: "Tề di nương luôn tính toán mẫu thân, con chỉ giúp ả ta một chuyện mà thôi." Không phải Tề thị muốn thay đổi xuất thân cũng nhi tử tốt hơn sao, trở thành con vợ cả sao?

    Đại phòng thiếu một con trai trưởng, nàng bị Tề thị quấn lấy đến phiền chán, muốn cho ả ta một bài học.

    Tạ thị cười lạnh một tiếng: "Trong lòng con hiểu là tốt." Nói xong Tạ thị cũng không lên tiếng nữa.

    Tính toán của Tề thị, bà thấy nực cười đến mức không thèm quan tâm. Bà cảm thấy Phó Minh Hoa tính toán với một người thấp kém thì thật thừa thãi, nhưng bà cũng không có sức quản nhiều việc vặt của Phó gia như vậy, dù cho bà sống một ngày, thì xem một ngày, lúc chết rồi cũng không quản được nhiều như vậy.

    Phó Minh Hoa lên tiếng, bước chân hai khựng lại, thấy Tạ thị được hai vị ma ma đỡ đã đi xa nàng một đoạn.

    Mẹ con hai người vẫn luôn giữ khoảng cách như vậy, bà không thân thiết cũng không quay đầu lại, quá khứ luôn là mình đuổi theo bà, nhưng bây giờ nàng không muốn đuổi theo nữa, làm sao bây giờ?

    "Nương tử.." Bích Lam nhỏ giọng nhắc, Phó Minh Hoa ngây ngốc một lúc lâu, thấy Tạ thị đã đi xa, nàng bước đi theo, nếu lại ngây ngốc nữa sợ Tạ thị đi vào phòng luôn rồi.

    Phó Minh Hoa cười cười, không biết có phải vì cảnh vườn ngập tuyết rọi vào mắt hay không mà ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

    Nàng theo Tạ thị đi vào nhà, Tạ thị nhíu mày nhìn nàng một cái, sau đó hai mẹ con mới đi vào, không lâu sau mẹ con Phó Minh Hà và đám người Chung thị của tam phòng cũng đến.

    "Hầu gia một mình đi trước rồi, chúng ta cùng nhau đi." Bạch thị mỉm cười, vui vẻ sắp xếp hành trình.

    Thẩm thị cố tình lấy lòng: "Huệ nương không đến sao ạ?"

    Lời này của Thẩm thị vốn là để nhắc Bạch thị Phó Nghi Cầm còn chưa tới, nhưng không nghĩ lần vỗ mông ngựa này lại đánh lên đùi.
     
    AmeriIcecool thích bài này.
  10. Gác Mèo Nhỏ

    Bài viết:
    4
    Chương 49: Chán ghét

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài Bạch thị vẫn cười nhưng ánh mắt sắc bén cảnh cáo Thẩm thị: "Hôm nay thân thể Huệ Nương không khỏe, đã sai nha hoàn truyền lời, chắc là không đi được."

    Thẩm thị bị ánh mắt Bạch thị liếc qua thì giật mình một cái, lại không biết mình sai ở chỗ nào.

    Phó Minh Hoa cầm khăn che khóe miệng đang nhếch lên, Thẩm thị này thật sự quá ngu xuẩn. Phó Nghi Cầm là con gái đã gả đi, cũng không phải là người Phó gia. Đinh Trị Bình thì chỉ là quan lục phẩm, chỗ nào có tư cách mà được Âm thị mời? Ngay cả thiệp mà Âm thị cũng không gửi cho bà ấy!

    Chắc là Phó Nghi Cầm cũng biết điều này cho nên xấu hổ mượn cớ bệnh không đi được, Bạch thị cũng có ý che giấu cho nữ nhi, nên cố ý nói câu đó.

    Suy nghĩ của mọi người trong phòng đều thông suốt nên không hỏi đến, chỉ có Thẩm thị không hiểu nói năng hồ đồ. Chẳng trách bị Bạch thị cảnh cáo mà vẫn không biết mình nói sai ở đâu.

    Mặc dù biết mẹ chồng này không thích mình, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí còn có bọn tiểu bối, ánh mắt Bạch thị làm mặt Thẩm thị đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ra.

    Mọi người thu xếp xong xuôi, bà tử bên ngoài đi vào truyền lời nói là xe ngựa đã chuẩn bị xong, Bạch thị đang muốn đứng dậy, Phó Minh Hà liếc mắt nhìn Phó Minh Hoa, trên mặt lộ vẻ khoái chí: "Tổ mẫu, nghe nói nhị thúc mẫu muốn dẫn Ngọc ca nhi đi theo, không đợi nó sao?"

    Bạch thị vừa nghe lời này, tay đang chống trên bàn ăn dừng lại, ánh mắt nhìn Tạ thị, cố duy trì nụ cười: "A Nguyên, nếu con thích Ngọc ca nhi thì có thể đưa nó đến bên nhìn một chút, hôm nay coi như xong đi." Ánh mắt Bạch thị phu nhân có chút dò xét nhìn Tạ thị, muốn xem rốt cuộc lòng Tạ thị nghĩ thế nào.

    Là bởi vì biết mình không có con trai trưởng, lo lắng sau này không có chỗ dựa hay có mục đích khác?

    "Vậy nghe theo mẫu thân." Tạ thị gật đầu, ý của Phó Minh Hoa rất rõ ràng, bà chỉ muốn mượn tay đại phòng tính toán với Tề thị mà thôi, cũng không thật sự muốn dẫn Phó Lâm Ngọc theo.

    Bà đối với Phó Kỳ Huyền không có cảm giác yêu đương, đối với con ông cũng không yêu thương bất chấp.

    Tạ thị vâng lời làm Bạch thị có chút bất ngờ. Tự xem suy nghĩ của mình có đúng hay không, một lát sau mới híp mắt gật đầu.

    Ra cửa, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, Thẩm thị và Bạch thị lên chung một chiếc xe ngựa, Chung thị và nữ nhi cũng vào một chiếc. Phó Minh Hoa lên xe ngựa trước, từ xa đã thấy Phó Minh Hà được người đỡ lên bậc thang đi lên xe ngựa.

    Dường như cảm nhận được ánh mắt của Phó Minh Hoa, Phó Minh Hà nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt hai tỷ muội chạm giữa không trung, Phó Minh Hà cười lạnh một tiếng, Bích Hoàn vén mành trong xe ngựa cho nàng đi vào, hạ nhân dọn băng ghế để nàng bước lên xe ngựa, Phó Minh Hoa cũng cười cười, vào trong với Tạ thị.

    Hôm nay Âm thị là chủ nhân nên không tự mình đến đón người của Phó gia, nhưng bà lại phái Chu ma ma bên cạnh đón Tạ thị.

    Chu ma ma chờ đến khi xe ngựa của Phó gia tới liền đi đến đón, lần trước Bạch thị đã thấy những người bên cạnh Âm thị, lần này thấy Âm thị phái Chu ma ma ra đón cũng biết là đã cho mặt mũi rồi.

    Bên ngoài Tạ phủ không phải không có người, nhưng chỉ có người Phó gia được người rất có thể diện bên cạnh Âm thị là Chu ma ma ra nghênh đón.

    "Đại nương tử đến, hai vị tiểu nương tử rất nhớ người, đã đợi từ sớm." Chu ma ma kéo tay Phó Minh Hoa, thân thiết nói.

    Bên cạnh, trong lòng Phó Minh Hà như ăn dấm chua, nhưng lời cảnh cáo của Phó hầu gia khi trước vẫn còn tác dụng. Nàng ta muốn gả cho phu gia tốt, biết nổi giận lúc này sẽ làm người xung quanh để ý, đối với thanh danh của mình sẽ không tốt.

    Cũng may Chu ma ma cũng vội vã dắt người Phó gia qua, không có nhiều lời với Phó Minh Hoa. Vào Tạ phủ không lâu sau, có người vội vàng tới nói là tam phu nhân tìm, Chu ma ma an bài người chăm sóc người Phó gia sau đó mới vội vã đi.

    Nội viện đã mở khóa, có thể thấy hạ nhân vội vã qua lại xung quanh.

    Bây giờ đã có rất nhiều người đến, trên hành lang cách đó không xa đều có thể thấy thiếu nữ ngắm cảnh, Bạch thị bảo muốn bái kiến chủ nhân, nha hoàn dẫn người Phó gia đi đến chủ viện.

    Phó Minh Hà thấy mẫu thân đỡ Bạch thị, nàng ta quay đầu lại ngắm. Phong cảnh trong Tạ phủ trang nhã, không như hầu phủ hết sức xa hoa, nhưng lại có sự thanh tao thoát tục hơn Phó phủ nhiều lắm.

    Nàng ta nghe người ta nói đến những cây có giá trị ngàn vàng, trong lòng vừa đố kị lại ước ao, quay đầu thấy Phó Minh Hoa đã đi sau mọi người một đoạn không biết đang nhìn cái gì.

    Phó Minh Hà không thích nàng, đang muốn quay đầu, Phó Minh Hoa lại phát hiện ánh mắt nàng ta, nàng ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển dời, chẳng biết thế nào lại quay lại: "Đại tỷ đang nhìn gì đó?"

    "Nhị muội thật hiếm thấy." Phó Minh Hoa đưa tay cầm một nhánh mai, mầm non theo hướng tay nàng rơi xuống, rơi đầy trên đống tuyết nhạt nhẽo. Một vài cánh hoa cũng vì động tác này mà hơi xuống, hoa hồng, tuyết trắng nhìn cũng thật đẹp mắt.

    Nàng đưa tay hứng lấy hoa, đưa đến mũi ngửi.

    Rõ ràng là động tác đơn giản nhưng trong ngực Phó Minh Hà lại sinh ra cảm giác tự ti. Nàng chỉ kiểu song kế của thiếu nữ chưa xuất giá, hai bên thái dương có vài lọn tóc thả xuống, một lọn tóc mềm mại rơi vào cổ áo khoác nhìn rất đẹp mắt.

    Phó Minh Hoa ngừng suy nghĩ, khóe miệng mỉm cười, lời nói nhỏ nhẹ nhưng Phó Minh Hà nghe ra lại có cảm giác bị châm chọc.

    Nàng ta ghét bộ dáng vân đạm phong khinh đoan trang của Phó Minh Hoa, nhưng trong bụng thì đầy ý xấu, giống như khinh thường mình, bộ dạng có chút giống Tạ thị, nhưng so với Tạ thị lạnh lùng thì càng làm người ta chán ghét hơn.

    Phó Minh Hà nắm chặt tay, bản thân có chút không nhịn được. Vừa bị cảnh cáo nên càng phải cẩn thận hơn, lúc này thấy bộ dáng trước mặt, những lời cảnh báo nàng ta đã quên hơn phân nửa.

    Nhưng ở chỗ này nàng ta không thể tức giận, bằng không cả đời này liền bị hủy.

    "Đại tỷ nói gì vậy, ở đây không như Phó phủ, những cây mai này giá trị ngàn vàng.." Bình thường Phó Minh Hà không gọi Phó Minh Hoa là tỷ tỷ, nhưng lúc này đang ở bên ngoài cũng không thể làm cho người ta chê cười, Phó Minh Hoa cứ luôn muốn kích động mình.

    Nàng ta nói hơn phân nửa, Phó Minh Hoa ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn nàng ta chằm chằm.

    Phó Minh Hà bị nhìn đến không nói nên lời

    Tuy nói đều là con cháu Phó gia, nhưng Phó lão hầu gia đã qua đời dung mạo không tuấn tú, đến Phó hầu gia cũng chỉ là uy nghiêm, lúc còn trẻ cũng không phải mỹ nam tử ở Lạc Dương.

    Nhưng qua hai đời, dung mạo Phó Kỳ Huyền lai anh tuấn, cưới mỹ nhân Tạ thị, sinh Phó Minh Hoa đã lấy hết tinh hoa, nàng lại hưởng gương mặt đẹp của Tạ thị, nhưng không giống Tạ thị kiêu ngạo, nàng khiến người ta yêu thích nhiều hơn.

    Phó Minh Hà cũng được xem là mỹ lệ, nhưng thân thể gầy yếu.

    Đại Đường thích đẫy đà, xem đẫy đà là đẹp, gương mặt Phó Minh Hoa tuy nhỏ, nhưng hơn ở da thịt trên người, cúi đầu có thể thấy cằm nhỏ, càng làm cho người ta yêu.
     
    Kagome13478, AmeriIcecool thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...