Trọng Sinh [Edit] Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào - Lý Tưởng Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tieubathoi, 28 Tháng mười hai 2021.

  1. Tieubathoi

    Bài viết:
    26
    Chương 20: Đạo đức bị chó tha.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Mộng cùng Thẩm Vãn Hà rất nhanh đã ra khỏi nhà Tần Văn Văn.

    Trong lòng Thẩm Vãn Hà cực kỳ căm phẫn.

    - Hạ Mộng, Tần Văn Văn quá độc ác, nếu không phải hôm nay bị cậu phát hiện chứng minh sinh viên, có lẽ sẽ bị lừa cả đời. Khó trách trước đó chúng ta viết thư cho cô ta cũng không thấy hồi âm, hiện tại nhìn lại, thật sự có nhiều đáng ngờ. Đã từng là bạn học một thời, quan hệ lại không tồi, cô ta sao có thể làm vậy..

    Thẩm Vãn Hà vừa tức giận lại vừa đau lòng cho Hạ Mộng, cuối cùng không nhịn được nước mắt vòng quanh.

    Hạ Mộng rất cảm kích Thẩm Vãn Hà, lúc đầu cô chỉ ôm mục đích thử mà đến, lại không nghĩ sẽ có thu hoạch lớn như vậy, vội vàng vỗ vỗ bả vai cô ấy, ôn nhu nói:

    - Cậu đừng khóc, tớ là người bị hại còn chưa có khóc mà. Vãn Hà, hôm nay cảm ơn cậu, bằng không hôm nay tớ chưa chắc có thể thuận lợi tìm được chứng cứ như vậy.

    Thẩm Vãn Hà vội xoa xoa khóe mắt, cười xua tay:

    - Tớ với cậu còn khách khí cái gì, hơn nữa tớ cũng không giúp đỡ cái gì cho cậu, là tự cậu tìm được. Ai, mới vừa rồi cậu thật lợi hại, tớ quen biết cậu lâu như vậy, chưa từng thấy cậu đánh người, hơn nữa còn đánh hăng như vậy, trước đó cậu có nghi ngờ sao?

    Hạ Mộng thản nhiên thừa nhận:

    - Đúng vậy. Sau khi tớ hôn mê tỉnh lại Tần Văn Văn có đến chỗ tớ, tớ đã cảm thấy cô ta có chút không thích hợp, sau đó lại gặp cô ta cùng anh cô ta Tần Miễn ở rạp chiếu phim, tớ lại càng hoài nghi.. Vãn Hà, xin lỗi không có nói trước cho cậu.

    - Kia có gì mà xin lỗi? Trước đó không có chứng cứ, sao có thể tùy tiện nói.

    Thẩm Vãn Hà tỏ vẻ mình có thể hiểu. Ngay sau đó cô liền hỏi vấn đề mà cô đang quan tâm lo lắng:

    - Kia kế tiếp cậu định làm như thế nào? Tớ xem khẩu khí Tần Văn Văn như vậy, có lẽ là nhà bọn họ còn có người, cậu có thể đấu lại bọn họ không?

    Trong mắt Hạ Mộng lộ ra kiên định:

    - Đấu không lại cũng muốn đấu. Tớ không tin bọn họ ở chỗ này có thể che trời, tới thủ đô còn có thể duỗi tay tới trường học được không?

    Thẩm Vãn Hà gật đầu đồng ý, sau đó vội vàng hỏi:

    - Tớ có thể giúp cậu làm gì?

    Hạ Mộng cũng không cùng khách khí, trầm ngâm một chút nói:

    - Cậu giúp tớ mau chóng truyền đi tin tức Tần Văn Văn giả mạo tớ vào Đại học đi.

    Thẩm Vãn Hà kích động vỗ vỗ ngực bảo đảm:

    - Yên tâm, việc này cứ giao cho tớ.

    Sau khi tách ra, Hạ Mộng về nhà chứ không đi đồn công an, cô không chút do dự việc này bởi lẽ ở tương lai pháp luật đã tương đối hoàn thiện, giả mạo người khác vào đại học hoặc những việc xấu khác cũng rất ít, vì phải chịu chế tài pháp luật, nhưng ở thời này không cần suy nghĩ, hay lo sợ. Hơn nữa, cô lo lắng nhất chính là trong nhà Tần Văn Văn có người chống lưng, cho dù đi báo án, cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì, ngược lại còn dễ dàng bị khống chế, chi bằng trước tiên thu thập tốt chứng cứ, chờ đại học khai giảng, tới trường học phản ánh sự việc này.

    Trên đường về nhà, Hạ Mộng bước đi rất chậm. Tuy rằng cô đánh Tần Văn Văn cảm thấy tức giận cùng oán hận trong lòng vơi đi không ít, nhưng nghĩ đến phản ứng khi biết chuyện này của mẹ cùng hai anh khi trong lòng cô cũng đau nhói. Nhưng cô không thể không nói, sớm muộn gì họ cũng phải biết mọi chuyện, hơn nữa xem bộ dáng Tần Văn Văn tuyệt đối còn có hậu chiêu chờ bọn họ.

    Chờ tới cổng lớn nhà, Hạ Mộng hít sâu một cái, mới vào sân. Mở cửa đông phòng thấy mẹ cô đang ngồi ở trên giường đất vá quần áo, cánh mũi liền không nhịn được có chút cay cay, vành mắt đỏ lên. Bao nhiêu kiên cường trước đó khi nhìn mẹ đều sụp đổ.

    Tiết Minh Nguyệt vừa thấy biểu hiện của con gái liền chắc chắn bị ủy khuất lớn, vội vàng buông việc may vá trong tay xuống, khẩn cấp hỏi:

    - Đây là làm sao? Không phải con cùng bạn học đi tìm Tần Văn Văn chơi sao?

    Hạ Mộng tiến lên gắt gao bắt được tay Tiết Minh Nguyệt:

    - Mẹ, xảy ra chuyện lớn, người phải chuẩn bị tâm lý trước..

    Tiết Minh Nguyệt lại càng thêm khẩn trương theo bản năng nuốt nước bọt:

    - Con nói đi, mẹ có thể chịu được.

    Hạ Mộng lúc này mới từ túi áo móc ra chứng minh sinh viên của Tần Văn Văn, đưa cho mẹ cô xem.

    - Mẹ, mẹ nhìn xem.

    Tiết Minh Nguyệt trước kia không được đi học, nhưng sau học qua lớp xóa nạn mù chữ, cũng biết được không ít chữ.

    Nhìn cuốn sổ chứng minh sinh viên trên tay phía trên có viết Đại học Bắc Kinh, ngành Kỹ thuật Sợi Hóa học, phía dưới còn có mã sinh viên, bên trong có dán ảnh chụp của Tần Văn Văn, nhưng khi nhìn thấy tên, ngày tháng năm sinh, cùng quê quán là của con gái mình, Tiết Minh Nguyệt giống như bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm.

    - Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Con gái, tại sao tên của con lại được viết trên đó? Còn có quê quán nhà Tần Văn Văn không phải Nam Dương sao? Này viết chính là quê quán nhà mình..

    Tiết Minh Nguyệt khó có thể tin lại nhìn lại, sau đó nước mắt chảy dọc hai bên gò má. Bà đoán được là chuyện gì, chỉ là không thể tin sẽ có chuyện đáng sợ như vậy.

    Hạ Mộng nhịn đau lòng cùng khó chịu, một bên lau nước mắt cho mẹ một bên trầm giọng nói:

    - Tần Văn Văn giả mạo con học đại học. Chúng ta trước đó không nghĩ nhiều cũng là vì con trước kia không có nhận được thông báo của trường học, đoán chừng là bị người giở trò..

    Tiết Minh Nguyệt thương tâm muốn chết rồi, vỗ chân khóc lớn:

    - Tên đáng chém ngàn đao, thiếu đạo đức, đáng chết. Con gái tôi thật vất vả thi đậu đại học, phần mộ tổ tiên nhà chúng ta có thể được an ủi, kết quả lại bị tên tai họa này mạo danh. Mệt con cùng nó còn là bạn tốt, nào có người bạn nào như vậy, bọn họ là khi dễ nhà ta không năng lực, cảm thấy một quả phụ mang theo mấy đứa trẻ dễ bắt nạt. Tần Văn Văn hiện tại không ở trước mặt ta, bằng không ta nhất định phải hung hăng đánh nó. Còn phải hảo hảo hỏi một chút nó có còn là người không, vì cái gì mà ác độc như vậy, làm chuyện trái với lương tâm xong, còn có thể làm bộ giống như không có việc gì tới tìm con chơi, đi sông lớn trượt băng.

    Tiết Minh Nguyệt đang nói, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền ngừng khóc thút thít, trợn tròn mắt hỏi:

    - Con gái, ngày con đi trượt băng xảy ra chuyện, có phải là Tần Văn Văn muốn hại chết con không?

    Hạ Mộng đối với những việc đã qua đã nhiều năm này rồi, hiện tại nghĩ lại, cô cũng không có xác định được, có lẽ là chỉ có trong lòng Tần Văn Văn rõ ràng nhất.

    - Cô ta có muốn hại chết con hay không, cái này chúng ta trước tiên bỏ qua, hiện tại nếu đã biết cô ta mạo danh con vào đại học, chờ thêm chút thời gian, để anh hai cùng con đi thủ đô một chuyến, để trường học đuổi học cô ta. Nói cái gì cũng không thể để cô ta học đại học.

    Tiết Minh Nguyệt kích động gật đầu một cái:

    - Đúng, đúng, đúng. Nhất định phải cho nó thôi học. Nhưng mà con gái, sau khi giải quyết xong việc có thể thương lượng cùng trường học, để con học tiếp không?

    Hạ Mộng nhất định phải làm Tần Văn Văn thôi học, nhưng cũng không có nghĩa là cô muốn tiếp tục đi học đại học, hơn nữa trường học cũng chưa chắc đã đồng ý, rốt cuộc là đã qua một học kỳ, nhưng đối mặt với vẻ vô cùng chờ mong trong ánh mắt của mẹ, cô không đành lòng dội nước lạnh.

    - Mẹ, chúng ta đi từng bước một, trước tiên làm cô ta thôi họ, sau đó con cùng trường học nói chuyện xem thế nào.

    Tiết Minh Nguyệt cảm thấy Hạ Mộng nói có đạo lý, không có nói gì thêm nữa, nhưng nghĩ đến rõ ràng con gái đã thi được vào đại học, tốt nghiệp xong, sau này có thể được phân phối làm nữa cán bộ, kết quả lại..

    Tiết Minh Nguyệt liền khổ sở thương tâm muốn chết, lại ô ô khóc rống lên.
     
    Ayuxinhsnarry0901 thích bài này.
  2. Tieubathoi

    Bài viết:
    26
    Chương 21: Điên cuồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên kia Tần Văn Văn, đang khóc rống không ngừng. Cô ta vô cùng hối hận bản thân nhất thời không đề phòng, bị Hạ Mộng xảo quyệt chui chỗ trống.

    Tần Miễn từ bên ngoài trở về nhìn bôk dạng em gái chật vật thê thảm, liền bị sợ hãi, còn tưởng rằng Tần Văn Văn gặp phải việc gì. Sau khi biết được là Hạ Mộng cùng Thẩm Vãn Hà qua đây, bọn họ phát hiện chứng minh sinh viên của Hạ Mộng, trước khi mang đi còn đánh em gái hắn ta một trận, tâm tình của hắn lúc này rất phức tạp. Phần vì đau lòng em gái bị đánh, phần lại cảm thấy mọi chuyện bại lộ Hạ Mộng tức giận đánh người cũng là đương nhiên.

    Tần Văn Văn tràn đầy hận ý trừng mắt nhìn Tần Miễn:

    - Hiện tại anh vừa lòng chưa?

    Tần Miễn nhíu mày hỏi lại:

    - Anh có cái gì vừa lòng?

    Tần Văn Văn hừ lạnh một tiếng:

    - Trước đó không phải anh vẫn luôn có cảm thấy áy náy, tiếc hận cho Hạ Mộng sao? Nếu không có việc này, anh có phải muốn theo đuổi đồ tiện nhân kia luôn không?

    Tần Miễn cảm thấy quả thực không thể nói lý với Tần Văn Văn, vì vậy hắn không có lên tiếng, đi lấy một cái khăn lông lại.

    Kết quả, Tần Văn Văn lại không cảm kích ném qua một bên, sau đó điên cuồng gào loạn:

    - Bớt giả mù sa mưa đi, chuyện này đều tại anh, nếu không phải anh, Hạ Mộng không thể nào biết được. Ngày đó ở cửa rạp chiếu phim gặp bọn họ, khi đó tôi đã cảm giác được có gì đó không thích hợp, với cái biểu tình kia của anh chỉ cần không phải người ngu, đều có thể đoán ra được có điều gì đó.

    Tần Miễn hiểu em gái mình, từ nhỏ đến lớn lúc nào xảy ra chuyện, đều chưa bao giờ nghĩ nguyên nhân do mình mà vĩnh viễn đi oán trách người khác trước tiên. Hắn cũng không biết, vì sao Hạ Mộng đoán được sự việc mạo danh này, cũng lười cãi cọ, liền vội vàng rời nhà đi tìm cha mẹ.

    Thực nhanh, vợ chồng nhà họ Tần cùng Tần Miễn cùng trở lại. Tần Văn Văn lập tức ủy khuất khóc lớn:

    - Ba, mẹ, Hạ Mộng đánh con, hai người nhanh nghĩ biện pháp tìm người bắt con tiện nhân đó lại, tốt nhất là đưa ả ta đi lao động cải tạo.

    Tần Nghĩa Xương đã nghe con trai nói đại khái mọi chuyện, vẻ mặt âm trầm quát lớn:

    - Nói bậy. Đem người bắt lại là hạ sách, không phải muốn cá chết lưới rách sao? Việc này nháo lớn, đối với chúng ta tuyệt không có chỗ tốt.

    Trần Quốc Hương cho dù đau lòng con gái bị đánh, cũng hận không thể hung hăng thu thập Hạ Mộng một phen, nhưng bà ta cũng rõ ràng, không thể làm như vậy.

    - Đúng vậy, việc này vốn dĩ là chúng ta đuối lý, vẫn là nhanh ngẫm xem kế tiếp nên làm sao..

    Tần Văn Văn không cam lòng đánh gãy lời của bà ta:

    - Chúng ta đi tìm cậu, hắn có năng lực như vậy, còn trị không được một người bình thường như Hạ Mộng?

    Trần Quốc Hương sắp bị Tần Văn Văn làm tức chết rồi, tức giận nói:

    - Tìm cậu con có thể trị người ta như thế nào? Cậu con trước kia đồng ý hỗ trợ làm chuyện này, cũng không nghĩ tới có một ngày sự tình bại lộ. Chờ hắn biết, khẳng định cũng sẽ bị tức no..

    Hai con đường đều không được, cô ta bực bội cực kỳ, sắc mặt dữ tợn hét lên:

    - Vậy con đây bị đánh oan sao? Con còn đang đau muốn chết đây.

    Cô ta còn chưa từng bị ăn mệt lớn như vậy, nghĩ đến Hạ Mộng đánh cô ta xong liền nghênh ngang rời đi, cô ta liền hận không thể xé nát Hạ Mộng, huỷ hoại ả ta.

    Trần Quốc Hương nhịn không được oán trách cô ta:

    - Oan cái gì? Trước đó không phải đã nói với con rất nhiều lần, cách xa Hạ Mộng ra nếu không muốn bị người ta nhìn ra sao, con còn cố ý dính vào làm gì, lại còn kích thích người ta, hiện tại bị người ta nhìn ra, hôm nay cô ta khẳng định là có chuẩn bị mà đến, bằng không vì cái gì mà tìm được chứng minh sinh viên của con?

    Tần Văn Văn oán hận nhìn về Tần Miễn phía bên cạnh:

    - Chuyện này có thể trách con sao? Muốn trách nên trách anh con ý.

    Cô ta kích động nhảy lên, liền động đến chỗ đau, đau nhe răng trợn mắt.

    Trần Quốc Hương mày nhăn:

    - Như thế nào có thể trách anh con?

    Tần Văn Văn cực kỳ đúng lý hợp tình nói:

    - Không trách hắn thì trách ai? Lúc trước con gặp Hạ Mộng cùng người nhà cô ta một chút cũng chưa lộ ra điều gì, vì vậy khẳng định là bởi vì hắn.

    Tần Miễn gục đầu xuống:

    - Là con, đều là con sai, trách con.

    Tần Nghĩa Xương bực bội nôn nóng đi tới đi lui, lại càng thêm tức tối, chỉ vào mặt Tần Văn Văn mắng to:

    - Muốn trách thì trách chính mày đấy, trước đó cố tình không nghe tao và mẹ mày nói, ăn tết không cần về, mấy cái người bạn học ở nông thôn lên đại học giống mày không phải đều là thành thành thật thật ở đó sao? Nếu mày không trở lại, không đi tìm Hạ Mộng, thì làm gì có sự việc như bây giờ? An an ổn ổn học xong mấy năm đại học chờ phân phối đến thành thị công tác, kết hôn, thì cô ta cả đời sẽ không biết được, hết thảy, đều bị chính mày làm hỏng.

    Tần Văn Văn bị mắng đến á khẩu không nói được gì, cô ta cũng hối hận muốn chết, nhưng cô ta rời nhà đã mấy tháng, ở trong trường cũng không tốt, cô ta nhớ nhà, nhớ người thân, đồng thời cũng muốn nhìn xem, Hạ Mộng lớn lên đẹp hơn cô ta, được hoan nghênh hơn cô ta, cái gì cũng tốt hơn cô ta, lưu lạc thành cái bộ dạng bi thảm thế nào. Cô ta còn nghĩ rằng cái gương mặt xinh đẹp kia của Hạ Mộng sẽ ảm đạm thống khổ cùng hâm mộ ghen ghét, như vậy cô ta liền có cảm giác ưu việt cùng vui sướng. Cô cũng biết ý nghĩ này có chút không giống người thường nhưng cô ta không khống chế được chính mình.

    Trần Quốc Hương xem bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của con gái, trong lòng cũng không chịu nổi, vội mở miệng nói:

    - Được rồi, hiện tại là thời điểm oán trách sao? Vẫn là nhanh chóng thương lượng xem nên làm sao bây giờ, Hạ Mộng đã biết tiểu Văn giả mạo cô ta vào đại học, lại đem chứng minh sinh viên đoạt đi rồi, khẳng định sẽ không để yên, không bằng thuận theo ý cô ta, để con gái thôi học đi.

    Nghe được hai chữ "Thôi học", Tần Văn Văn lập tức giống như phát điên, liều mạng lắc đầu:

    - Con không thôi học, có chết cũng không muốn thôi học, con thật vất vả mới trở thành sinh viên, tốt nghiệp xong chính là cán bộ quốc gia, vì cái gì muốn con thôi học.

    Trong lồng ngực Tần Nghĩa Xương là hừng hực lửa giận, rốt cuộc nhịn không được tiến lên vào bước đánh Tần Văn Văn một cái tát. "Bang" một tiếng, đem Tần Văn Văn đánh ngốc.

    Cô điên cuồng kêu gào như chọc tiết:

    - Ba cũng đánh con?

    Tần Nghĩa Xương cũng ngốc lăng nhìn bàn tay chính mình. Nhà bọn họ chỉ có một đứa con gái là Tần Văn Văn, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đánh cô ta một lần.

    Trần Quốc Hương bất mãn đẩy Tần Nghĩa Xương một phen:

    - Ông đánh con gái làm gì?

    Tần Nghĩa Xương áp xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, giải thích:

    - Tôi đây cũng là vì làm nó bình tĩnh lại. Không cần gào như người điên, còn sợ hàng xóm không nghe được sao?

    Trần Quốc Hương lập tức hành im lặng. Tần Văn Văn ủy khuất ô ô khóc lóc.

    Tần Miễn vẫn luôn không nói chuyện, lúc này lại lên tiếng:

    - Trước tiên nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào đi.

    Trần Quốc Hương gật đầu:

    - Đúng. Chúng ta trước đừng nháo đến gà bay chó sủa. Cái kia.. mẹ Hạ Mộng là quả phụ, lại mang theo ba đứa nhỏ, hiện tại điều kiện cũng không tốt, nếu hiện tại kết cục đã định, Hạ Mộng lại vào nhà xưởng làm rồi, kể cả có cho con gái chúng ta thôi học, thì trường đại học cũng chưa chắc đã để cô ta vào học, cho nên chúng ta vẫn là hảo hảo thương lượng với cô ta, cho cô ta nhiều chỗ tốt chút, hoặc là đưa tiền hoặc là an bài công tác đều được, chỉ cần cô ta đáp ứng, đến lúc đó việc này không phải dễ giải quyết sao?

    Tần Nghĩa Xương cũng là nghĩ thế, nhưng ông ta cảm giác sẽ không dễ dàng như vậy:

    - Được, vậy thử xem, nếu bọn họ không đồng ý lại nghĩ cách..

    Tần Văn Văn xoa xoa nước mắt xen mồm:

    - Cái này trước đó con đều nói qua, nhưng con tiện nhân Hạ Mộng kia căn bản không muốn.

    Trần Quốc Hương không để trong lòng nói:

    - Đang nổi nóng, không đồng ý là bình thường, hơn nữa con chỉ hứa hẹn trên miệng, người ta sợ con chỉ nói không làm được. Chuyện này để chúng ta đi giải quyết mới được.

    Tần Nghĩa Xương lập tức làm an bài:

    - Ta xem như vậy đi, Văn Văn ở nhà, sau đó ba người chúng ta mang chút tiền cùng đồ tới nhà cô ta, hảo hảo nói chuyện này.

    Tần Văn Văn có chút không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo cha mẹ an bài. Cô ta rũ mắt mi, đáy mắt hiện lên một mảng điên cuồng, cô ta thầm hận Hạ Mộng lúc đó ngã không có chết luôn đi, nếu Hạ Mộng chết, khẳng định không có phát sinh chuyện này..
     
    Ayuxinhsnarry0901 thích bài này.
  3. Tieubathoi

    Bài viết:
    26
    Chương 22: Cút đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Tiêu cố ý nghỉ làm sớm chút trở về, vừa về đến nhà thấy Hạ Mộng ở bếp nấu cơm, còn mẹ hắn thì nằm ở trên giường đất, khóc đến hai mắt đều sưng lên, không cần nghĩ hắn cũng đoán được đại khái. Không nghĩ tới, em sẽ thuận lợi làm rõ mọi chuyện như thế. Hắn đè thấp giọng nói hỏi:

    - Thật sự như chúng ta suy đoán?

    Hạ Mộng nhìn thấy bộ dáng đỏ vành mắt của anh hai, trong lòng đặc biệt khó chịu. Đều nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng có lẽ chỉ là chưa chạm tới chỗ khổ sở của họ thôi, vì chuyện của cô, làm cho người trong nhà đều thương tâm khổ sở, bất quá nhìn ở một góc độ khác, có thể kịp thời phát hiện cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.

    - Đúng vậy.

    Hạ Mộng đem chứng minh sinh viên đưa cho Hạ Tiêu xem, sau đó nói tóm tắm mọi chuyện cho Hạ Tiêu.

    Hạ Tiêu mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng chờ thấy được tên của em gái xuất hiện chói lọi ở mặt trên, hắn liền muốn đánh người.

    Lúc này năm trường tám viện đang cực kỳ nổi tiếng, danh khí vang dội. Mà Hạ Mộng thi đậu Đại học Bắc Kinh, ngành Kỹ thuật Sợi Hóa học, là một trường trực thuộc Bộ. Nếu không phải Tần Văn Văn mạo danh thay thế, em gái hắn có thể đi học, năm năm sau tốt nghiệp đại học, khẳng định tiền đồ vô lượng, bây giờ cho dù làm Tần Văn Văn thôi học, em gái cũng chưa chắc có thể đi vào vườn trường đại học, cho nên hắn đau lòng cực kỳ, thậm chí có cổ xúc động muốn giết người. Hạ Tiêu trong lòng hối hận, nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Sớm biết thế này anh đã đi theo em mới đúng, em một cái cô gái đánh người có thể có bao nhiêu sức lực?

    Hạ Mộng cố ý giơ lên cánh tay, khoe cơ bắp cánh tay của mình:

    - Anh hai, vậy là anh xem thường em, lúc ấy em đem Tần Văn Văn đánh cho oa oa khóc to, Vãn Hà còn kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm.

    Cho dù Hạ Tiêu đi theo, Hạ Mộng cũng không để hắn động thủ, bởi vì cô đánh thì có lẽ không phải chuyện lớn, nhưng anh hai cô lại không giống vậy, dễ dàng bị Tần Văn Văn vặn lại.

    - Phải không, nghe còn có chút hả giận.

    Hạ Tiêu cười khổ đè lại bả vai Hạ Mộng, trong mắt tràn đầy đau lòng:

    - Tiểu Mộng, anh hai biết em khó chịu, muốn khóc liền khóc ra đi. Đừng nghẹn..

    Bị ủy khuất lớn như vậy, nhưng biểu hiện của em gái hắn so với tưởng tượng còn bình tĩnh cùng kiên cường hơn, nhưng càng là như vậy, càng khiến lòng hắn đau giống như bị kim đâm.

    Hạ Mộng rõ ràng không muốn khóc, nhưng nghe hắn như vậy, đôi mắt lại đã ươn ướt. Rốt cuộc thì ai gặp loại chuyện này cũng không thể bình tĩnh được, cho dù trọng sinh hay xuyên qua trải qua nhiều chuyện như cô cũng không thể ngoại lệ. Hạ Mộng vội lau lau khóe mắt, cố gắng nhếch miệng cười:

    - Anh hai. Em không có sao, trước đó khóc một hồi rồi. Kỳ thật, em cảm thấy, sớm phát hiện như bây giờ còn tốt, ít nhất còn có thể trừng trị cô ta, chờ mấy năm sau hoặc là biết muộn hơn chút, đến lúc đó chúng ta muốn làm cái gì cũng không có biện pháp, có dù có bị trừng phạt đi nữa cũng không thể tạo thành ảnh hưởng lớn với Tần Văn Văn, không phải là càng giận lại vô lực sao?

    Hạ Mộng sở dĩ nói như vậy, cũng là vì ở tương lai cô nhìn thấy báo chí đưa tin, rất nhiều người bị mạo danh nhưng cho dù vận dụng lực lượng truyền thông dân chúng đưa tin, cuối cùng cũng không có được nhận lời xin lỗi và bồi thường nên có, mà những người tham dự trong chuyện đó chỉ phải chịu trừng phạt quá nhỏ, cơ hồ như không đáng nói đến. Cho nên, Hạ Mộng cảm thấy chính mình xem như may mắn, không thể không nói, cô thật là người có phúc, được ông trời ưu ái.

    Bên kia Tiết Minh Nguyệt nghe xong lại càng đau lòng, xoa xoa nước mắt lần thứ hai rơi xuống nói:

    - Đúng vậy. Chờ cô ta tốt nghiệp đại học được phân phối công tác, chúng ta cho dù đi tìm, nhưng không có năng lực, không quen biết lãnh đạo, còn có thể đòi lại công bằng sao. Ai, vẫn là khinh thường gia đình chúng ta không có quan hệ, bằng không nhà cô ta dám sao?

    Hạ Tiêu siết chặt nắm tay, trong đôi mắt đen là cừu hận cùng khát vọng, hắn chưa nghĩ từng có một khắc lại ham muốn có quyền có thế như vậy.

    Hạ Mộng làm cải trắng hầm đậu phụ đông, ăn cùng bánh bột ngô Tiết Minh Nguyệt làm buổi sáng, nhưng mọi người không có tâm trạng ăn uống gì, chỉ đơn giản ăn mấy miếng nhỏ liền thu dọn xuống.

    Buổi chiều Hạ Tiêu không tính đi đơn vị mà ở nhà cùng Hạ Mộng thương lượng kế tiếp làm như thế nào, cùng khi nào thì đi thủ đô,

    Bỗng nhiên ngoài cửa nhà có người tới. Nhìn thấy người đến thế nhưng là người nhà họ Tần.

    Hạ Mộng thấy bọn họ liền muốn nổi trận lôi đình. Vội xỏ giày xuống đất đi đuổi người, cô không cho phép bọn họ bước vào nhà cô một bước.

    Tiết Minh Nguyệt lao ra trước tiên, trực tiếp đi tới cửa phòng nhìn bọn họ chửi ầm lên:

    - Làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, mà các người còn có mặt mũi dám tới đây. Cút đi, nhà chúng tôi không chào đón quân ăn cướp.

    Tần Miễn đứng bên cạnh phụ xách đồ, vẻ mặt xấu hổ. Tần Nghĩa Xương cùng Trần Quốc Hương vừa tới của liền bị mắng một đống, sắc mặt cũng khó coi. Nhưng lập tức hiện lên gương mặt tươi cười.

    - Chúng tôi biết chuyện này con gái nhà tôi sai.. lương tâm vẫn luôn bất an, cho nên hôm nay tới cửa bồi tội, nhưng là hiện tại mọi chuyện đã như vậy rồi, chúng ta có phải là nên ngồi xuống hảo hảo nói chuyện không. Nhà họ Tần sẽ bồi thường cho nhà các người thật tốt.

    Trần Quốc Hương vội phụ họa:

    - Đúng vậy, chúng tôi mang theo thành ý mà tới. Chúng ta có phải hay không nên vào nhà nói chuyện thật tốt.

    Vừa nói chuyện đồng thời bà ta còn cố ý lấy ra một xấp tiền giấy thật lớn.

    Ánh mặt Hạ Tiêu trở lên hung ác nhìn bọn họ:

    - Không cần. Nhà chúng tôi không cần bất cứ bồi thường nào. Hiện tại các người nhanh cút đi nếu không đừng trách tôi không khách khí

    Hạ Mộng đi ở cuối cùng, trong tay cầm một cây dao cán dài từ phòng bếp, hướng về phía bọn họ múa may:

    - Đừng nói lời vô nghĩa. Cút ngay.

    Lúc trước là cô có mắt không tròng, đem Tần Văn Văn coi làm bạn tốt, đem cha mẹ cô ta coi là trưởng bối mà tôn trọng, hiện tại nhìn thấu được bộ mặt đáng ghê tởm của bọn họ ở sau lưng, cô sao có thể mặc kệ.

    Ba người nhà họ Tần bị dọa liên tục lui về phía sau. Nếu là trước đó, bọn họ có lẽ không tin người văn tĩnh như Hạ Mộng thật sự dám đánh người, nhưng vết xe đổ Tần Văn Văn ở kia, bọn họ nào dám đánh cuộc. Trần Quốc Hương ỷ vào việc cùng Hạ Mộng tương đối quen thuộc, thấp giọng nói:

    - Hạ Mộng, Hạ Mộng. Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, chúng tôi cố ý qua đây cũng là vì giải quyết chuyện này.

    Hạ Mộng khinh thường cười lạnh một tiếng:

    - Con gái của các người dùng tên của tôi đi học đại học, cách giải quyết vấn đề chỉ có một, chính là thôi học, không có thương lượng bất luận cái gì.

    Tiết Minh Nguyệt cũng phẫn nộ hô to:

    - Đúng, chúng tôi cái gì cũng không cần, chỉ cần Tần Văn Văn thôi học.

    Con gái bà cực cực khổ khổ thi đậu đại học, cuối cùng lại bị bọn họ trộm mất thành quả, bà rất muốn xé xác bọn họ ra xem bên trong còn lương tâm không. Bọn họ thế nhưng còn dám tới cửa.

    - Dù Văn Văn nhà chúng tôi thôi học rồi, thì tiểu Mộng cũng không đi học được, con người muốn tồn tại vẫn là phải nhìn hiện thực một chút không phải sao? Chúng tôi ngoài đền bù tiền cùng đồ, còn có thể đáp ứng các người điều kiện khác.. Tỷ như..

    Tần Nghĩa Xương nói còn chưa có xong, đã bị Hạ Mộng hung hăng trừng mắt cắt lời:

    - Ai hiếm lạ mấy đồng tiền dơ bẩn nhà các người? Cút ngay.
     
    Ayuxinhsnarry0901 thích bài này.
  4. Tieubathoi

    Bài viết:
    26
    Chương 23: Mơ tưởng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rõ ràng là bọn hắn làm ra cái việc mạo danh, thiếu đạo đức như vậy mà Tần Nghĩa Xương còn lấy ra bộ dáng hảo tâm tận tình khuyên nhủ, làm Hạ Mộng cảm thấy phẫn nộ và ghê tởm, không muốn nghe.

    Tần Nghĩa Xương sắc mặt xanh mét che lại chỗ cánh tay bị đánh. Ông ta lớn từng này tuổi, ở đơn vị cũng coi như có uy tín cùng danh dự, kết quả lại bị một con nhỏ đánh, nóng nảy, tức giận khiến ông ta thật muốn đánh trả, nhưng lý trí lại rõ ràng, nếu làm như vậy sẽ chỉ làm mọi việc trở nên càng khó giải quyết, vì vậy cắn răng nhịn xuống kia hỏa khí.

    Trần Quốc Hương hung tợn trừng mắt Hạ Mộng. Cô ta không những đánh con gái bà ta, giờ còn dám đánh chồng bà ta. Nếu mà nói ánh mắt có thể giết người, thì Hạ Mộng hiện tại đã chết vài chục lần.

    Tần Miễn cũng không ngờ được Hạ Mộng còn có bộ dáng này, nhưng bởi vì nhà bọn họ đuối lý trước, cho dù cha hắn có bị ăn đánh, hắn làm con trai cũng không có tự tin mù quáng chỉ trích Hạ Mộng.

    Hạ Tiêu sợ em gái bị thiệt, cầm lấy cái xẻng gần đó, hung ác trừng mắt nhìn bọn họ nói:

    - Các người không cút nhanh, muốn tôi động thủ sao. Đừng tưởng các người dùng tiền liền có thể giải quyết hết mọi thứ, nhà chúng tôi không thiếu chút tiền này.

    Tiết Minh Nguyệt cũng cầm lấy cái chổi quét vài cái, hắng giọng, căm hận nói:

    - Đúng vậy. Nhà các người còn không phải là cho rằng tôi là quả phụ, có thể dễ dàng khinh dễ người sao? Nhưng nói cho các người biết, đừng mơ tưởng mua chuộc được chúng tôi. Mặc kệ con gái tôi có thể đi học đại học được hay không, Tần Văn Văn nhà các người chắc chắn phải thôi học.

    Hạ Mộng tâm tình phức tạp, một tay vỗ vỗ sau lưng Tiết Minh Nguyệt, nhuận khí giúp bà. Cô biết chấp niệm của mẹ cô đối việc vào đại học của cô sâu bao nhiêu, một khắc kia cô thậm chí còn dao động trước những tính toán, nhưng nghĩ đến vài năm sau, cô lại thực nhanh kiên định lên.

    Thấy ba người bọn họ dầu muối không ăn, lại còn vừa đánh vừa nói lời hung ác, Trần Quốc Hương thẹn quá hóa giận:

    - Bởi vì một chút tức giận cùng chí khí, cuối cùng lại nháo đến ai cũng không được tốt, đáng giá sao?

    Hạ Mộng lạnh mặt, nói năng có khí phách:

    - Đương nhiên đáng giá. Cái này cũng không phải là vì chí khí, mà vì đòi lại công đạo.

    Trần Quốc Hương căm tức gật đầu:

    - Được. Ta nhớ rõ anh cả cô..

    - Câm miệng đi.

    Tần Nghĩa Xương vội vàng lạnh giọng quát lớn, mụ vợ hắn làm mọi chuyện càng ngày càng trở nên không xong, vội lôi kéo bà ta ra bên ngoài.

    Trần Quốc Hương cũng bất giác ý thức được vừa mới bị tức giận làm hồ đồ, không cam lòng thuận thế đi theo.

    Tần Miễn nhìn qua Hạ Mộng một cái thật lâu, sau đó cũng yên lặng theo cha mẹ rời đi.

    Lúc này, hàng xóm láng giềng nghe được động tĩnh, đều chạy tới xem náo nhiệt. Vừa lúc đem bọn họ chắn ở cổng lớn.

    - Có chuyện gì sao?

    - Phát sinh việc gì? Đây là?

    Hạ Mộng dăm ba câu nói hết mọi chuyện. Tất cả mọi người tức khắc trong lòng đều cực kỳ căm phẫn, lại đồng tình tiếc hận cho hoàn cảnh Hạ Mộng gặp phải, lại thống hận tên đầu sỏ gây tội này.

    - Ai không biết, hiện tại chỉ cần thi vào đại học chính là cầm được bát sắt, mỗi tháng có học bổng, đi học không cần dùng đến tiền, tốt nghiệp còn được phân phối làm cán bộ quốc gia, kết quả người ta cố gắng như vậy lại bị bọn họ rắp tâm đánh cắp.

    - Đúng vậy. Quả thực là huỷ hoại cuộc sống của người khác, khác gì giết người đâu. Làm chuyện trái với lương tâm cũng không sợ báo ứng sao.

    - Ghê tởm là lại còn tới nhà người ta làm trò, cũng thật không biết xấu hổ.

    - Có phải lương tâm bị chó ăn rồi hay không.

    - Phi.. Loại người xấu xa làm tổn hại người khác như này thì làm làm gì có lương tâm. Đi tố cáo bọn họ đi.

    * * *

    Hạ Mộng nhìn những người hàng xóm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, nhiệt tình bênh vực cô, trong lòng phi thường cảm động.

    Người nhà họ Tần bị mọi người chỉ trỏ rất nhanh mặt mày xám xịt rời đi.

    Mọi người lập tức vây quanh ba mẹ con Hạ Mộng, mồm năm miệng mười hỏi thăm tình hình cụ thể, tỉ mỉ.

    Trong đám người đang xem náo nhiệt có Lư Hiểu Na. Cô ta mới đến đơn vị để gặp vị sinh viên mới tới, anh ta lớn lên thật đẹp mắt, cô ta nghĩ thầm muốn tìm cơ hội chế nhạo chèn ép Hạ Mộng vài câu. Lại không nghĩ tới chứng kiến một chuyện như vậy, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, lại có chút vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt nhìn Hạ Mộng vô cùng phức tạp.

    Hạ Mộng không có chú ý nhiều như vậy, bên ngoài thật sự là quá lạnh, cô nhiệt tình tiếp đón mọi người vào trong nhà ngồi.

    Hàng xóm tốp năm tốp ba đều đi theo vào phòng.

    Tiết Minh Nguyệt cũng lấy lại tinh thần đem mọi chuyện đại khái nói ra.

    Mọi người nghe xong đều quan tâm đến vấn đề giống với Tiết Minh Nguyệt, Tần Văn Văn mạo danh chắc chắn sau đó phải thôi học, nhưng Hạ Mộng có thể vào đại học tiếp tục học không.

    Chờ vất vả tạm biệt hàng xóm, trong nhà an tĩnh lại. Hạ Mộng cũng nhẹ nhàng thở ra.

    Hạ Tiêu chân trước vừa mới đi tổ dân phố, sau lưng Hạ Hồng Anh đã nghe được tin liền vội vội vàng vàng chạy tới.

    - Chuyện này là thật sao? Em nói cháu gái em học tập tốt như vậy, sao có thể không thi đậu, hóa ra là có người giở trò sau lưng giả mạo nó. Chị dâu, chị cũng vậy, Hạ Mộng tuổi nhỏ, không thể nhận biết lòng người, nhưng chị là người lớn, như thế nào còn không nhìn thấu tâm tư thâm trầm của con nhãi con kia. Lúc ấy em ở bệnh viện, nhìn cô ta khóc thút thít như vậy liền đoán cô ta không tốt lành gì, quả nhiên em không có nhìn lầm.

    Tiết Minh Nguyệt nghĩ lại tất cả mọi chuyện, bà sao có thể không tự trách mình đây? Nếu không phải con gái bà mẫn cảm, cảm thấy có gì không đúng, thì có khả năng bọn họ cả đời này đều bị người ta coi như kẻ ngốc chẳng hay biết gì mà đùa cợt. Bà thở dài một tiếng, vô lực nói:

    - Ai.. Hiện tại có nói cũng chẳng thay đổi được gì.

    Hạ Mộng ở phòng bếp lấy nước ấm, khi trở lại thì nghe được những lời như vậy liền không vui, đanh mặt lại, kéo cửa mà vào nhà:

    - Cô, cô nói cái gì? Muốn trách cũng là trách Tần Văn Văn cùng nhà cô ta, sao lại trách mẹ cháu? Đến lúc này rồi, cô còn nói oán trách, xát muối vào lòng mẹ cháu còn chưa đủ sao? Còn có lúc trước cô cảm thấy cô ta không phải người tốt, vì sao không nói cho nhà cháu biết đi?

    Hạ Hồng Anh liền bị nghẹn, đành phải hậm hực nói:

    - Này không phải vì cô cũng bị tức giận đến hoảng sao, cũng không phải thật sự oán trách mẹ con, chị dâu, chị biết em từ xưa giờ là người bộc tuệch, chị đừng để trong lòng.

    *bộc tuệch: Có gì nói lấy, thẳng như ruột ngựa

    Tiết Minh Nguyệt xua xua tay tỏ vẻ không có việc gì, nhưng trong lòng sao có thể một chút cũng không thèm để ý đây.

    Hạ Hồng Anh vội nói lảng sang chuyện khác:

    - Hạ Mộng, sau này cháu tính làm sao?

    - Lương phan.

    (Lương phan: Là từ hán việt, nguyên văn của tác giả, thuần việt có nghĩa là "rau trộn", mình không hiểu rõ lắm nên giữ nguyên)

    Hạ mộng có chút tức giận với cô cô, vì vậy không muốn lộ ra quá nhiều kế hoạch với bà.

    Chuyện của Hạ Mộng, giống như là một trận gió lốc truyền khắp mọi ngõ ngách.

    Buổi tối cơm nước xong, lại có rất nhiều người tới trong nhà thăm hỏi.

    Cùng lúc đó, nhà họ Tần bên này giống như dẫm vào đinh, Trần Quốc Hương mang theo Tần Văn Văn cùng đi nhà anh trai bà ta, Trần Quốc Thắng.

    Trần Quốc Thắng sau khi ăn xong, còn đang uống nước trà nghe radio, nhàn nhã thích ý, lại không nghĩ tới, em gái ông ta mang theo cháu ngoại gái trên mặt có hằn dấu bàn tay đỏ chót tới cửa. Hắn lập tức nhíu mày hỏi:

    - Hai người đây là bị làm sao vậy?

    Trần Quốc Hương mặt ủ mày ê nói:

    - Anh, không xong rồi.

    Trần Quốc Thắng "hừ" một tiếng:

    - Tháng giêng còn chưa đi ra cửa đâu, xong cái gì mà xong. Văn Văn là bị ai đánh? Ba cháu đánh sao? Hắn như thế nào mà biến thành như vậy?

    Tức khắc ông ta phi thường bất mãn mới người em rể này.

    Tần Văn Văn ủy khuất khóc lóc kể lể:

    - Cậu, ba cháu chỉ đánh cháu một bạt tai, căn bản không quá đau. Đau nhất là Hạ Mộng đánh. Cậu, cậu mau tìm người thu thập ả ta xả hận cho cháu.

    Trần Quốc Thắng sắc mặt đại biến. Cái tên Hạ Mộng này hắn rất quen, cháu ngoại gái hắn còn không phải là giả mạo người này đi học đại học sao?

    - Trước đừng khóc nhanh nói rõ cho cậu, đến tột cùng chuyện này là sao?
     
    Ayuxinh, meomeohhsnarry0901 thích bài này.
  5. Tieubathoi

    Bài viết:
    26
    Chương 24: Khách không mời mà đến.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Văn Văn thêm mắm dặm muối đem đầu đuôi mọi chuyện nói lại một lần.

    Trần Quốc Hương ở một bên nói thêm vào.

    Trần Quốc Thắng nghe được vậy đầu muốn phình lên, hỏa khí dâng lên, chỉ vào Tần Văn Văn mắng:

    - Ngu xuẩn. Trong đầu cháu toàn rơm rạ sao? Sao lại là. Chuyện ngu xuẩn như vậy. An bài cho cháu thì chịu khó mà học tập cho tốt, thành thật giống anh cháu không được sao, một hai đòi khoe khoang cái gì.

    - Cậu, việc này cũng không thể toàn trách cháu. Là anh cháu nhát gan, bằng không..

    Tần Văn Văn kiên quyết không cho rằng là cô ta sai, đều là người khác sai.

    - Anh cháu vẫn luôn là người cẩn trọng, sao có thể sẽ.. Còn không phải cháu một đòi hai phải đến lắc lư trước mặt người ta.

    Trần Quốc Thắng nhịn cơn tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán, ông ta có thể hiểu được vì sao em rể động thủ đánh người.

    Tần Văn Văn có chút chột dạ, giọng điệu cũng yếu đi:

    - Kia cậu, hiện tại làm sao bây giờ? Cô ta nằng nặc bắt cháu phải thôi học. Ba mẹ cháu đến nhà cô ta cầu tình cũng vô dụng, cháu thà chết cũng không muốn thôi học.

    Trần Quốc Thắng cũng vò đầu không thôi. Sớm biết rằng cháu ngoại gái vụng về không đáng tin như vậy thì lúc trước hắn không nên.. Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng đã chậm. Cần thiết phải chặt đứt hậu họa, nếu không lớn chuyện, thì hắn cùng mấy người kia sẽ bị liên lụy vào.

    - May mắn hiện tại trường học nghỉ, còn có hai mươi ngày nữa là khai giảng, bọn họ hiện tại có đi cũng vô dụng, chúng ta còn chút thời gian chuẩn bị.

    Tần Văn Văn đôi mắt phát sáng, kích động cùng hưng phấn nói:

    - Kia thật tốt quá. Cậu, vậy cháu đi sửa tên được không? Đổi thành tên của chính cháu, đến lúc đó Hạ Mộng có đi cũng vô dụng.

    Trần Quốc Thắng nhìn Tần Văn Văn giống như người ngu, tức giận nói:

    - Cháu cũng quá xem trọng cậu cháu, sửa tên kia dễ dàng vậy sao? Nếu không lúc trước tại sao cậu không cho cháu đi sửa luôn.

    Tần Văn Văn tức khắc thất vọng hạ hai vai. Trần Quốc Hương cũng thở ngắn than dài.

    - Lại nói quan trọng nhất là ở phía trường đại học bên kia, hazz, ở địa bàn này cậu còn có khả năng quen biết những người này, nhưng tới thủ đô thì chả tính là gì.

    Trần Quốc Thắng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ tay một cái "bốp" :

    - Cậu có quen một lão lãnh đạo, con gái ông ấy là hiệu trưởng của một trường đại học ở thủ đô, con rể nghe nói rất lợi hại, có lẽ có thể.. Nhưng việc này của cháu không phải quang minh chính đại, người ta chưa chắc nguyện ý giúp. Đặc biệt vị lão lãnh đạo kia còn rất chính trực, trong mắt không dung nổi hạt cát. Vẫn là hạ thủ từ trên người con nhỏ kia đi..

    Tâm tình hai mẹ con Tần Văn Văn lúc này cũng lên lên xuống xuống theo. Trần Quốc Hương vẻ mặt đau khổ:

    - Anh, không phải em vừa nói với anh sao? Chúng em đã đi, dùng lời nói, đưa tiền bồi thường tất cả nó đều nói không cần, mắng chúng ta không nói Nghĩa Xương còn bị tiện nhân Hạ Mộng đánh.

    - Đồ bã đậu. Việc này là đi một lần có thể làm thỏa đáng sao? Nếu việc này xảy ra trên người các ngươi, thì các ngươi liền dễ dàng đồng ý sao? Là người liền có nhược điểm, đánh rắn phải đánh bảy tấc.

    Trần Quốc Thắng không kiên nhẫn phất tay đuổi người:

    - Được rồi, hai người đi về trước đi, để anh suy nghĩ lại.

    Một đêm này chắc chắn có nhiều người trằn trọc, khó có thể ngủ được.

    Hạ Mộng cũng ngủ không được. Cô nhìn trần nhà đen nhánh, ở trong lòng lên kế hoạch. Nếu cô cùng anh hai tính toán qua chút thời gian vào thủ đô, như vậy phải chuẩn bị tiền nhanh chút. Cô ở tỉnh lỵ học ba năm cao trung, đối với ngõ lớn ngõ nhỏ tỉnh lỵ rất quen thuộc. Bên cạnh ga tàu hỏa có chợ đen, bất quá hiện tại vừa qua năm mới, có người hay không cô cũng không rõ ràng. Cho nên, cô tính toán ngày mai đi thành phố một chuyến, thử thời vận.

    Kết quả, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

    Trước khi đi ngủ Tiết Minh Nguyệt có nói răng bị đau, chờ buổi sáng, thấy nửa bên mặt bị sưng lên của bà, làm Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu lo lắng không thôi.

    Hạ Mộng đau lòng nhìn mẹ cô tiều tụy đi rất nhiều, cô nói chuyện với bà:

    - Mẹ, người đoán chừng là bị nóng công thêm bị chút viêm, chúng ta đi bệnh viện nhìn xem đi.

    - Đi bệnh viện làm gì? Mẹ uống chút nước bồ công anh, ăn thêm chút thức ăn thanh nhiệt là được.

    Tiết Minh Nguyệt mở miệng nói quá nhanh, răng đau đến lợi hại, còn nhịn không được khụ khụ hai tiếng.

    - Những thứ đó tác dụng chậm.

    Hạ Tiêu khuyên bảo:

    - Mẹ, đến đó sẽ tốt hơn.

    - Yên tâm đi, trong lòng mẹ hiểu rõ. Đây là bị nóng trong thôi, qua mấy ngày nữa là tốt rồi. Không cần đi bệnh viện, hai đứa các con lại không phải không biết. Chồng bà mới vừa đi được mấy năm, năm đó Tiết Minh Nguyệt ở bệnh viện là khách quen, sinh ra tâm lý, bởi vậy trừ phi bị bức đến không có biện pháp, bằng không bà sẽ không dễ dàng đến đó.

    Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu liếc nhau, thấy được trong mắt đối phương đều là bất đắc dĩ.

    Giọng Tiết Minh Nguyệt khàn khàn nói:

    - Lão nhị, con đi làm đi, nhà chúng ta không thể bởi vì chuyện này mà không đi làm.

    Hạ Mộng thấy Hạ Tiêu có chút không muốn, vội lên tiếng:

    - Anh hai, anh nghe mẹ nói đi, trong nhà còn có em. Còn có anh lúc này đừng phân tâm, cùng đừng làm ra chuyện gì thiếu suy nghĩ.

    Hạ Tiêu đành phải cố mà đi làm, nói:

    - Vậy được rồi.

    Ăn cơm sáng xong, Hạ Tiêu liền đến đơn vị làm.

    Hạ Mộng đi theo phía sau hắn sau đó chốt kỹ cửa lớn, rồi mới trở về phòng. Mỗi lần có người tới, đều đem chuyện xưa nhắc lại, không khác gì là đem miệng vết thương lần nữa xé mở cho người khác xem. Vô luận là cô hay mẹ cô, đều muốn yên ổn. Mặt khác, cô là muốn đề phòng nhà họ Tần lại làm ra chuyện xấu tới cửa đó.

    Nhưng mà, qua hai ngày gió êm sóng lặng người nhà họ Tần không có tới, trong nhà lại có một vị khách không mời mà đến khác.

    Nghe thấy động tĩnh, Hạ Mộng mới ra tới cổng, nhìn đến cô cô Hạ Hồng Anh đi theo phía sau một bà lão, mà rõ ràng bà lão này là bà nội cô Hồ Bảo Quân, còn có em họ Hạ Huy cô chán ghét, bực bội rất muốn trợn trắng mắt. Thầm nghĩ, bọn họ cũng là muốn tới xem náo nhiệt.

    Tuy lúc mồng một, cô cũng nghe được đại khái từ cô của cô, biết được Hạ Huy sẽ đến nhưng không nghĩ sẽ đến nhanh thế này.

    Hơn nữa, sớm không tới, muộn không tới, cố tình lại là cái lúc mấu chốt này tới.

    Hồ Bảo Quân là điển hình cho hình tượng lão thái thái thời xưa. Trên người mặc áo bông, áo khoác bên ngoài có vài mụn vá, trên đầy mặt nếp nhăn, mí mắt trũng xuống dưới, tạo thành cặp mắt hình tam giác, vừa thấy chính là sống chung không tốt. Mà Hạ Huy lớn lên vừa đen lại gầy, đôi mắt giống mẹ hắn Triệu Tú Xảo là mắt một mí, mũi không cao, khuôn miệng dày, đặt ở trong đám người là cái người bình thường nhất. Trên người hắn lúc này còn cõng một cái bao lớn. Thời điểm Hạ Mộng đánh giá hai người thì Hồ Bảo Quân cũng đang nhìn cô.

    Con gái lão đại hiện tại trổ mã duyên dáng yêu kiều, con trai thì càng cao lớn càng ưa nhìn, so với lão nhị hơn rất nhiều, nhưng xem cái ánh mắt lãnh đạm, một chút cũng không có tôn kính của tiểu bối khi thấy trưởng bối, điều này khiến mụ ta tức giận, liền sinh khí.

    - Không nhìn thấy ta sao? Không biết gọi à?

    Hạ Mộng không nóng không lạnh:

    - Thấy, bà nội, hai người đến khi nào?

    Hồ Bảo Quân cuối cùng cũng cảm thấy có chút thoải mái:

    - Chúng ta hôm nay đi xe lửa xuống lúc buổi sáng. Đã nghe cô con nói, sao lại có thể gặp phải người mạo danh, thật quá xui xẻo.

    - Người cũng nói, thật là xui xẻo. Người mau vào đi..

    Hạ Mộng đem cửa lớn một lần nữa chốt lại, sau đó đi theo bọn họ đi tới phòng ở.

    Tiết Minh Nguyệt đang ngồi trên giường đất ở đông phòng, kỳ thật bà đều thấy được có người tới, nhưng vẫn an ổn ngồi vững như thái sơn, không xuống đất đi đón.

    Hạ Mộng đối với hành động này của mẹ cô rất ủng hộ, cũng vừa lòng, bởi vì đối đãi với những người này không thể nhún nhường, càng nhường nhịn họ lại càng được cái mũi hếch lên mặt.

    Hồ Bảo Quân lại bất mãn cực kỳ. Nhưng hiện tại con trai cả không còn, bà ta lại cùng vợ lão đại từng có mâu thuẫn, nháo rất lớn, muốn bà ta xuống nước trước có chút khó mà giờ cũng không thể lên mặt, chỉ có thể tạm thời cắn răng nhịn xuống..
     
    Ayuxinh, meomeohhsnarry0901 thích bài này.
  6. Tieubathoi

    Bài viết:
    26
    Chương 25: Không sợ khắc chết bà?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người ngồi xuống đông phòng, không khí lại có chút xấu hổ, hàn huyên vài câu, Hồ Bảo Quân nhịn không được nói:

    - Ta đã nghe Anh tử nói, người nhà kia thật quá không có đạo đức. Nhưng mà nếu bọn họ bồi thường hợp lý, ngược lại có thể suy xét. Chung quy, cho dù làm con nhãi con kia thôi học, Hạ Mộng cũng không được..

    Hạ Mộng cùng Tiết Minh Nguyệt nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt đều trở nên khó coi.

    - Không cần suy xét. Bọn họ lừa ta con tôi thảm như vậy, cho dù không được học đại học, cấp bao nhiêu tiền bồi thường cũng không được.

    - Đúng. Chuyện này không phải lấy tiền ra là có thể cân nhắc. Nhà chúng ta đều có tay có chân có thể làm việc nhận tiền lương, không cần mấy đồng tiền dơ bẩn đó.

    Hạ Mộng xem vẻ mặt không tán đồng cùng không phục của bà nội cô, còn đang muốn lên tiếng, liền bị cô cắt lời, không kiên nhẫn bắt đầu đuổi người:

    - Hai người mới vừa xuống xe lửa rất mệt, vẫn là qua nhà cô cọn nghỉ ngơi đi.

    Đang muốn nói thêm liền không được, còn bị đuổi đi, Hồ Bảo Quân lập tức bị tức điên người:

    - Đến nhà cô mày ở? Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta trực tiếp ở nhà mày là được, nhà cô mày cũng không có phòng, vừa lúc ở đây có tây phòng.

    Nhà con gái mình là cái dạng gì, mụ ta lại không biết sao, mụ suy nghĩ trong chốc lát liền quyết định, ở thì có thể ở lại đó, nhưng ăn cơm là vấn đề lớn hơn, mụ già rồi ăn không bao nhiêu nhưng cháu trai Hạ Huy thì không thế được, thanh niên choai choai như hắn ăn nhiều, mà nhà con gái mụ ta thì nghèo, cho nên lập tức liền quyết định, bất luận như thế nào thì ở nhà lão đại là tốt nhất, nhân tiện còn gặp kẻ mạo danh Hạ Mộng kia, biết đâu xong việc này, còn có thể tranh thủ nhận được không ít lợi ích.

    Hạ Hồng Anh ngượng ngùng gục đầu xuống, không dám nhìn chị dâu cùng cháu gái. Kỳ thật bà ta ở nhà có khuyên mẹ mình hai câu ở bên đó, sau lại nghĩ đến hoàn cảnh nhà mình, cân nhắc lợi hại lúc sau liền không cản nữa.

    Hạ Mộng liếc Hạ Hồng Anh một cái, đem phản ứng của bà ta đều thu hết vào đáy mắt, nàng trực tiếp cho mẹ mình một ánh mắt, giành trước một bước kiên quyết cự tuyệt:

    - Không được. Hai người không thể ở đây được. Ở nhà cô con tại sao lại không được? Nhà cô con mới có mấy người, không ở thêm được hai sao?

    Nhà bọn họ chỉ có hai phòng, giờ thêm hai người nữa, đến lúc đó nói chuyện, làm việc, ăn uống, cuộc sống hàng ngày đều không có tiện, hơn nữa cũng không phải chỉ đơn giản là ở như vậy, còn phải quản ăn uống tiêu dùng, tuy rằng trong không gian của cô không thiếu lương thực, nhưng cô không muốn cho bọn hắn ăn..

    Hồ Bảo Quân lập tức lấy ra lý do cháu gái không tôn kính bà nội, ồn ào nói:

    - Dựa vào cái gì, tao còn là bà nội mày đấy?

    Tao hôm nay liền ở tại đây, xem mày có thể đem bà lão như tao ném đi không?

    Hạ Huy cũng nắm chặt nắm tay, ánh mắt không tốt trừng mắt với Hạ Mộng, không nghĩ tới cái người hắn ta luôn không xem ở trong mắt từ trước tới giờ này lại càn rỡ như vậy.

    Hạ Mộng vốn dĩ lười lôi đến chuyện cũ, nhưng bà nội này của cô không cho cô cơ hội đó. Cô lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng:

    - Là bà nội thì thế nào? Trước kia người đối với mẹ con như thế nào, đối với con như thế nào? Càng không cần phải nói lúc ba con qua đời, lúc ấy người đã làm chuyện gì? Con không phải không xem người là bà nội, mà cùng lắm là bảo bà đi. Có nhà của con gái vì sao không ở? Nhà con không có phòng ở.

    Hồ Bảo Quân vẻ mặt hung ác, bộ dáng không tin nổi, hai tay chống nạnh mắng to:

    - Mày đuổi tao một cái thử xem, hiện tại cái nhà này không tới phiên nha đầu như mày chủ.

    Hạ Huy cũng tức giận:

    - Đúng, mày là kẻ hám tiền, sau này sẽ gả đi, mày không phải người nhà này nữa.

    Lời nói của hắn ta đã châm ngòi cho túi thuốc nổ. Hạ Mộng lập tức phát hỏa:

    - Anh nói ai là kẻ hám tiền? Tôi cũng không phải là giống như mấy chị em nhà anh. Anh súc miệng cho sạch sẽ chút, thối không chịu được.

    - Con gái tôi nói không tính, chẳng lẽ cậu nói thì tính, cậu thì tính là cái gì?

    Vốn Tiết Minh Nguyệt tâm tình còn đang khó chịu, lại cố kỵ chút mặt mũi, không muốn cùng bọn họ chấp nhặt, nhưng bọn họ thật quá quắt.

    Hạ Huy ở nhà xưng vương xưng bá đã là thói quen, nơi nào bị chỉ vào mắt ăn mắng như vậy? Khuôn mặt nháy mắt tức giận đỏ bừng.

    Hạ Mộng nhanh chóng cầm lấy cái xẻng đặt ở góc tường, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn ta:

    - Anh dám động vào chúng tôi thử xem?

    Hạ Huy bị bộ dáng hung ác của Hạ Mộng dọa cho lùi bước.

    Hạ Hồng Anh vội bắt được cánh tay cháu trai:

    - Làm gì đó, có chuyện từ từ nói.

    Bọn họ cũng không thể đánh nhau, nếu không bà ta ở giữa liền sẽ bị ảnh hưởng theo, càng nghiêm trọng hơn.

    Hồ Bảo Quân tức muốn hộc máu vỗ đùi:

    - Ai nha trời ơi. Các người đều khinh dễ cái bà lão như tao, coi tao giống như người chết rồi đúng không? Vợ lão đại, đây chính là cách mày dạy con sao? Hống hách, không nhận người thân.

    Tiết Minh Nguyệt cả khuôn mặt cũng lạnh đi, trong mắt mang theo hận ý nói:

    - Đúng. Tôi giáo dục bọn nó như vậy, như thế nào? Không phải bà nói tôi mệnh ngạnh, là tang Môn tinh, khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng, bà ở nhà tôi, không sợ tôi khắc bà chết?

    Hồ Bảo Quân bị tức giận đến tâm can đều run rẩy, mụ ta duỗi tay chỉ vào Tiết Minh Nguyệt:

    - Cô..

    Nửa ngày cũng chưa nói ra được lời tiếp theo.

    Hạ Hồng Anh ngày thường cùng Tiết Minh Nguyệt chị dâu em chồng quan hệ qua lại cũng tốt, nhưng so ra cũng không thể bằng mẹ ruột. Bà ta vô cùng bất mãn nói:

    - Chị dâu, sao chị có thể nói với mẹ như vậy? Mặc kệ ra sao thì anh cả cùng em không phải cũng là người một nhà sao? Đây cũng là mẹ chồng chị, chị cũng nên hiếu thuận với bà? Sao có thể..

    Hạ Mộng không chút khách khí đánh gãy lời nói của bà ta:

    - Chó má cũng người một nhà? Lúc ba tôi qua đời bà ta nháo thế nào, lúc khinh dễ mẹ tôi thì sao, sao không nghĩ đến là người một nhà. Lại nói tính từ lúc ba tôi đã qua đời, mẹ tôi cùng bà nội nhà họ Hạ đã không còn bất luận quan hệ gì, bà ấy cũng không có nghĩa vụ phụng dưỡng cùng hiếu thuận bà ta. Cô, cô nếu còn muốn hai nhà chúng ta về sau còn lui tới, liền nhanh đem bọn họ đưa về đi. Bằng không đừng trách cháu, ngay cả cô cũng đuổi. Đến lúc đó lại để hàng xóm xem náo nhiệt.

    Tiết Minh Nguyệt kiên định đứng ở phía con gái:

    - Đúng. Hiện tại nhà tôi gặp chuyện, không có tâm tình cùng các người nói những cái đó. Nếu không đi, đừng trách tôi trở mặt không quen biết.

    Hạ Hồng Anh không nghĩ tới mang theo mẹ cùng cháu trai lại đây, sẽ gặp một loại tình huống như vậy. Bởi vì từ sau khi anh cả qua đời, chị dâu cùng mẹ chính xác là nháo rất lớn, nhưng bà ta cho rằng chị dâu cho dù bất mãn cũng sẽ để ý mặt mũi, đặc biệt là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, không tái giá, liền vẫn là con dâu nhà họ Hạ, còn có ba đứa nhỏ Hạ Bằng, có thể hoàn toàn chặt đứt sao?

    Kết quả lại không ngờ..

    Hạ Hồng Anh nài ép lôi kéo cuối cùng cũng đem người dẫn đi.

    Hạ Mộng nhìn ba người làm trò trước mặt mình rời đi, trực tiếp đem cửa lớn chốt lại sau đó liền xoay người trở về phòng.

    Hồ Bảo Quân nhìn cánh cửa lớn đóng lại, mặt âm trầm, phun một ngụm cục đàm trên mặt đất, trong miệng oán hận mắng:

    - Đồ tang môn tinh chết không được tử tế. Bây giờ con gái đã trưởng thành, cảm thấy được lên mặt liền không để bà già tao trong mắt. Nếu là anh cả con còn sống, cô ta dám sao? Còn có con nhỏ hám tiền đó xứng đáng bị giả mạo..

    Hạ Hồng Anh vẻ mặt gấp gáp nhìn trái một cái phải một cái, sau đó vội vàng khuyên nhủ:

    - Mẹ, người nói nhỏ chút đi. Làm người ta nghe được lại thành chuyện lớn. Nào có bà nội nào nói cháu gái như vậy.

    Hồ Bảo Quân nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Chúng nó cũng không có coi bà già này là bà nội. Tao còn muốn cho láng giềng ra nhìn rồi phân xử đấy.

    Hạ Hồng Anh thở dài:

    - Vừa rồi hai mẹ con chị dâu tuy rằng nói chuyện làm người ta giận là sai, nhưng hai người cũng sai. Vừa tới, không thể từ từ thương lượng sao? Mẹ đã biết Hạ Mộng nó mới vừa gặp chuyện tâm sinh khí còn nén giận đấy..

    Hồ Bảo Quân nghe con gái nói cảm thấy cũng có chút đạo lý, không khỏi có chút hối hận chính mình nóng vội.

    Hạ Huy lại phi thường tức giận. Hắn vốn dĩ đầy vui sướng khi cảm thấy tới bên này, đi nhà cô hắn, còn có nhà bác cả hắn, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không bị thiệt thòi được,

    Có nơi ở còn có thể ăn cơm no, kết quả vừa tới liền gặp được tình huống như vậy.

    - Cô, bà nội, bụng cháu đang đói đây.

    Đối mặt với cháu trai gặp chuyện như vậy cũng có thể ăn, Hạ Hồng Anh có chút vò đầu:

    - Chờ một lát cô kiếm cho cháu chút gì ăn.

    Ba người cùng nhau trở về nhà Hạ Hồng Anh.

    Bọn họ còn chưa tới nơi, từ xa đã nhìn thấy có hai người đàn ông đứng ở gần cửa nhà Hạ Hồng Anh, trong tay còn xách theo cái túi lưới, bên trong còn có không ít đồ.
     
    Dương2301, Ayuxinh, meomeohh1 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...