Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước - Đỗ Liễu Liễu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cuộn Len, 5 Tháng một 2022.

  1. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước

    Tác giả: Đỗ Liễu Liễu

    Editor: Team Lemons Chang

    Bìa: Hoàng Huyên Tử Linh

    Thể Loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Tu chân, Ngọt sủng, Trọng sinh, Hào môn thế gia, Vườn trường, Cường cường, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Nhiều CP, Phát sóng trực tiếp, Trò chơi, Vả mặt, 1v1

    Tình trạng: Hoàn, 828 chương

    Nguồn convert: WikiDich

    Tình trạng edit: Đang tiến hành

    Link thảo luận – góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Truyện Edit Của Lemonn *click*

    [​IMG]

    Văn án:



    P/s:


    - Trong lúc edit không thể tránh khỏi những lỗi sai chính tả và nghĩa, mong độc giả có thể nhẹ nhàng nhắc nhở, góp ý để truyện thêm hoàn thiện! Thân!

    Nếu thấy truyện hay hãy nhấn theo dõi để nhận được thông báo sớm nhất nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ *tym*
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng sáu 2022
  2. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Chương 1: Sao có thể xấu như vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tám giờ chính là thời gian đọc sách buổi sáng của đám học sinh.

    Cách khu lớp học mới xây dựng một đoạn có dãy nhà dạy học đã cũ, do cơ sở vật chất cũ kĩ và xây dựng lâu năm nên không có ai sử dụng.


    Lúc này, trong khu nhà dạy học đó mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.

    "Chúng ta đi thôi, nơi này có vẻ u ám, tao có chút sợ hãi, nghe nói mấy ngày trước còn có lời đồn nơi này có ma đó." Giọng nói nữ sinh có chút run rẩy, biểu hiện rõ trong lòng đang sợ hãi.

    "Đã khóa cửa chưa?" Một nữ sinh khác hỏi.

    Nữ sinh đứng phía trước trả lời: "Khóa rồi, yên tâm, tuy rằng cơ sở vật chất ở đây cũ kĩ nhưng cửa vẫn còn tốt, tuy rằng kính của cửa sổ vỡ rồi nhưng còn có song sắt, nó không thể chạy ra ngoài được đâu."

    "Hừ, muốn trách thì tự trách bản thân, lớn lên quá xấu, lại còn ra ngoài dọa người, bây giờ còn ra vẻ con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là ảo tưởng."

    "Đúng vậy, Trịnh thiếu chính là giáo thảo của trường chúng ta, cũng chỉ có hoa khôi Vân Tuyết mới sánh được, thật không ngờ nhỏ đó lại có tâm tư xấu xa như thế."

    "Lần này coi như dạy cho nó một bài học."

    Hai người nói chuyện, bỗng rụt cổ lại, ôm cánh tay, gió lạnh thổi xung quanh khiến hai người nổi da gà, nhất là cơn gió thổi qua những đồ vật đổ nát trong tòa nhà vang lên từng âm thanh ào ào vang vọng, giống như có thứ gì đang tác quái, dọa bọn họ sợ hãi.

    "Đi mau, tao cảm thấy nơi này thật đáng sợ, ánh sáng lại ít, gió thổi qua cũng khiến cả người thấy khó chịu, lần sau đừng tới đây nữa."

    Ngay lúc này, phía sau bỗng truyền đến một tiếng vang thật lớn.

    Hai người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thân thể cứng đờ không dám xoay người lại, dường như cơn gió xung quanh cũng hưởng ứng cảnh tượng này, càng thổi mạnh hơn khiến làn váy cũng bay tán loạn.

    "Lý Nguyệt, mày mau nhìn xem, đằng sau có cái gì đúng không?" Trần Mỹ gắt gao nắm lấy cánh tay Lý Nguyệt, Lý Nguyệt cũng bị dọa sợ không nhẹ.


    Hai người đều cảm thấy gió đằng sau thổi ra từng trận lạnh lẽo, như là mấy thứ không sạch sẽ đã xuất hiện, tim đập thình thịch, cổ cứng ngắc đến mức không dám ngoảnh lại.

    "Chúng ta cùng nhau quay đầu lại." Lý Nguyệt nói.

    Hai người hít một hơi thật sâu, đồng thời ngoảnh đầu lại, chỉ nhìn thấy song sắt cửa sổ phòng học tựa như bị thứ gì đó bẻ gãy, lập tức máu toàn thân như đang chảy ngược, khuôn mặt hai người tái nhợt đến mức không còn chút máu.

    "Quỷ, chạy mau!"

    Hai người đồng thanh la lên một tiếng, chân liền hướng cầu thang chạy xuống, cả tòa nhà dạy học đều chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang lên thình thịch.

    "Quỷ?"

    Trong phòng học lạnh lẽo, một giọng nói khinh thường vang lên: "Bổn cô nương là ma, loại như quỷ này đến xách giày cho bổn cô nương cũng không xứng, nhìn thấy bổn cô nương, bọn họ còn phải quỳ xuống kêu một tiếng cô nãi nãi."

    Trong phòng học đổ nát, một thân hình mập mạp đang ngồi xổm, trên người mặc đồng phục của học viện Thánh Anh.

    Cô cau mày, nhìn chằm chằm vào nắm đấm đầy máu của mình, trong mắt có chút khó hiểu.

    "Từ khi nào mà ta đã trở nên yếu ớt như vậy?"

    Sau đó lại quay đầu nhìn vào cửa sổ phòng học: "Chẳng lẽ thứ này được luyện chế từ vật liệu hiếm có, chỉ cần ta dùng sức đánh vào thì sẽ bị phản phệ gây thương tích?"

    Rất nhanh, Vân Hạ đã cảm thấy có gì đó không đúng.

    Khi cô cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình được phản chiếu qua mảnh thuỷ tinh.

    Khuôn mặt bụ bẫm, trên trán còn có mấy nốt mụn nhỏ màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa.

    Khuôn mặt này hoàn toàn không phải là mặt của cô.

    Ở Ma giới cô nổi tiếng là một mỹ nhân với khuôn mặt có thể mê hoặc không biết bao nhiêu con người, sao có thể xấu như vậy?

    Sao lại xấu như vậy được?
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2022
  3. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Chương 2: Mười tệ làm khó anh hùng hảo hán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Hạ lộ ra vẻ mặt hung ác, hai tay đập mạnh xuống đất, lập tức trên mặt đất xuất hiện dấu vết của hai nắm đấm.

    Đồng thời, cô cũng đau đến mức nhe răng trợn mắt.

    Nhìn hai nắm tay lại có thêm vết thương mới, vẻ mặt cô thay đổi thất thường.

    "Chẳng lẽ là do ta đã làm quá nhiều chuyện xấu nên bị ông trời trừng phạt nên mới biến bổn cô nương thành một người xấu xí?"

    Ngay lúc này, một luồng kí ức không thuộc về cô mạnh mẽ chui vào đầu, với sức mạnh tinh thần cường đại, chỉ trong nháy mắt cô đã tiếp thu kí ức của thân thể này.

    "Học sinh học viện Thánh Anh?"

    "Béo, xấu, nghèo, có đủ."

    "Cho nên đây không phải là thân thể của ta, nơi này là nhân giới, không phải Ma giới, thân phận hiện tại của ta là một học sinh?"

    Đến nỗi tại sao hiện tại cô lại ở trong một căn phòng học cũ là bởi vì nguyên chủ viết một cuốn nhật kí yêu thầm giáo thảo nhưng bị người khác phát hiện, còn bị đăng lên diễn đàn trường.

    Nguyên chủ vẫn tự biết mình, biết người như Trịnh thiếu sẽ không bao giờ coi trọng cô nên vẫn luôn trộm yêu thầm.

    Ngày hôm qua, sau khi tan học, có người nhắn tin cho cô, khi vừa mở ra xem cô đã kích động đến mức buổi tối cũng không thể ngủ ngon.

    Tin nhắn viết Trịnh thiếu muốn hẹn gặp cô tới đây nói chuyện, có thể trực tiếp gặp nam thần, còn có thể nói chuyện với nam thần, làm sao mà không kích động được chứ?

    Nghĩ cũng không nghĩ thêm, liền dựa theo thời gian hẹn mà tới nơi này.

    Đúng vậy, trên tin nhắn hẹn lúc ba giờ sáng.

    Khoé miệng Vân Hạ giật giật, cô gái béo này muốn đàn ông đến điên rồi sao?

    Ba giờ, sắc trời còn chưa sáng, không thể không khen một câu, thật có dũng khí.

    Cuối cùng, bởi vì buổi tối ngủ không ngon, nửa đêm còn chạy ra ngoài, nên lúc vào phòng học cô ấy lập tức ngủ, cũng không tỉnh lại.

    Sau đó, chính là Vân Hạ tỉnh lại, thấy cửa phòng học bị khóa nên mới có cảnh tượng phá cửa sổ dọa hai nữ sinh kia bỏ chạy.

    Còn về việc vì sao không đập cửa lớn mà lại đi phá cửa sổ là vì cô nghĩ rằng cửa sổ dễ phá hơn nhiều.

    "Ục ục..."

    Nghe thấy âm thanh trong bụng truyền đến, sắc mặt Vân Hạ thay đổi liên tục, buổi sáng nguyên chủ chưa ăn cơm, hơn nữa với cái thân hình mập mạp này, không đói bụng mới là lạ.

    Từ trong trí nhớ mới biết được vì mua tài liệu học tập mà mỗi ngày nguyên chủ đều tiết kiệm mười tệ, không bao giờ ăn sáng!

    Đến nỗi vì sao ăn ít nhưng vẫn béo là bởi cô hay tiết kiệm thời gian để học tập, mỗi ngày đều ăn những loại thực phẩm không lành mạnh.

    Ví dụ như mì ăn liền, bánh quy... Có lúc còn ngẫu nhiên ăn hai gói que cay cho đỡ thèm...

    Vân Hạ: "..."

    Bởi vì thói quen lâu dài này nên thân thể nguyên chủ vô cùng không khoẻ mạnh, thậm chí còn bị bệnh đau bao tử, đau đến mức không thể đứng thẳng người.

    Vân Hạ: "..."

    Cho nên hiện tại cô đói đến mức dạ dày đau đớn, khuôn mặt mập mạp cũng trắng bệch, ngồi ở trên sàn lạnh lẽo không thể cử động, vừa cử động liền cảm thấy dạ dày càng thêm đau.

    Ước chừng nửa giờ sau, Vân Hạ mới cảm thấy dạ dày bớt đau một chút, trong lòng tràn ra cảm giác đói khát cồn cào, giống như vô số con sâu háu ăn đang ngo ngoe rục rịch.

    Cô lấy trong túi ra một tờ mười nhân dân tệ nhàu nát, thở phào nhẹ nhõm.

    Nghĩ đến Vân Hạ cô cũng là một đại nhân vật nổi danh ở Ma giới, người nghe đến tên đều sợ tới mức hồn phi phách tán. Không nghĩ tới có một ngày lại lưu lạc đến hoàn cảnh ngay cả cơm cũng không thể ăn nổi.

    Thật là ma lạc nhân gian bị người khinh, mười tệ làm khó anh hùng hảo hán.

    Cô bò từ mặt đất lên, chuẩn bị dùng mười tệ mua tạm chút đồ ăn cho đỡ đói.

    Mặc kệ là vì sao lại đến nơi này, hiện tại việc cần làm là phải lấp đầy bụng, chuyện khác giải quyết sau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2022
  4. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Chương 3: Hắn chính là cẩu chặn đường!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôi trời, thật đói!

    Vân Hạ ôm bụng, nhìn đôi tay mập mạp đang vỗ vỗ cái bụng có cảm giác rất nhiều thịt, khóe miệng hơi giật giật.

    [Tin Hot Ma giới: Sốc! Mỹ nhân ngày xưa của Ma giới sau khi trọng sinh đã biến thành một người vừa xấu vừa béo.]

    "Chẳng lẽ thật sự là vì làm quá nhiều chuyện xấu nên bị báo ứng?"

    Vân Hạ lẩm bẩm, lê bước chân nặng nề rời khỏi khu dạy học: "Nếu đây là báo ứng thì sau này mỗi khi làm chuyện xấu sẽ không có áp lực gì nữa."

    Xấu, có thể đẹp trở lại.

    Béo, có thể gầy đi.

    Hiện tại vẫn nên lấp no bụng trước, dù có uỷ khuất tới mức nào thì cũng không thể để cho bụng cô bị uỷ khuất.

    Chẳng phải tục ngữ nói, không ăn no thì làm sao có sức mà làm chuyện xấu hay sao?

    Phía bên ngoài của tất cả các trường học đều giống nhau, sẽ có một con đường bán đồ ăn, thường gọi là phố ăn vặt.

    Hương thơm ngào ngạt bay đến làm cảm giác muốn ăn của Vân Hạ càng thêm mãnh liệt, hận không thể nuốt cả một con trâu.

    Gần cô nhất là một cửa hàng bánh bao, cô đang muốn đi vào thì bỗng nhiên cảm thấy trước mặt bị bóng đen bao phủ.

    Không phải do trời tối, mà là có một bóng người cao lớn đang đứng trước mặt cô.

    Cô nhíu mày, hết sức bất mãn, bây giờ cô đã đói đến mức khó chịu, nhất định phải lập tức ăn cái gì đó. Ngẩng đầu lên, khí thế một chút cũng không yếu nhìn vào người đang chặn đường trước mặt.

    "Ngươi đang cản đường người khác có biết không, như vậy thật không có lễ phép?"

    Người đàn ông trước mặt mang một bộ mắt kính gọng vàng, tây trang giày da, hai chân thon dài, ăn mặc vô cùng nghiêm túc, cho dù mang mắt kính cũng không thể che giấu được khí chất bất đồng với người khác trên người hắn.

    Hắn cao quý, tuấn mỹ, ưu nhã, phảng phất tất cả những ưu điểm tốt đẹp đều tập trung hết lên con người này.

    Nhưng mà ở trong mắt Vân Hạ, hắn chính là cẩu chặn đường!

    "Bạn học, bạn là học sinh của trường cao trung Thánh Anh sao?"

    Giọng nói của người đàn ông rất êm tai, mang theo từ tính, cố tình lại có vài phần dễ nghe, giống như loại âm nhạc cổ xưa làm người khác nhịn không được mà say mê.

    Nhưng ở trước mặt Vân Hạ, cô tỏ vẻ không muốn nghe, hiện tại cô chỉ nghĩ đến ăn, cô rất đói bụng, hơn nữa nguyên chủ không ăn bữa sáng nên lúc này lại cảm thấy dạ dày có chút đau.

    "Có chuyện gì thì nói mau."

    Vân Hạ bất mãn nhíu mày, chưa thấy người nào lải nhải dài dòng như vậy.

    Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, khom lưng nhìn thẳng vào Vân Hạ. Liếc mắt thấy mu bàn tay cô có chút sưng đỏ, ánh mắt có vài phần suy nghĩ sâu xa.

    Thật ra khuôn mặt Vân Hạ có chút xấu nhưng trong ánh mắt người đàn ông cũng không xuất hiện điều gì khác thường, giống như trong mắt hắn thì mặc kệ xấu hay đẹp, đều giống nhau.

    "Bạn học, tôi muốn hỏi đường."

    Khoé môi người đàn ông hơi nhếch lên, giọng nói bất giác nhu hòa hơn rất nhiều, mặc dù giọng nói như vậy rất dễ dàng làm người khác thả lỏng, buông bỏ sự đề phòng.

    Nhưng Vân Hạ lại không có cảm giác này, đây là người đàn ông không đơn giản.


    Tất nhiên chuyện này cũng không liên quan đến cô.

    Cô vô cùng bất mãn với người này, không có chuyện gì quan trọng lại đi chặn cô hỏi đường, không cho cô đi ăn cơm.

    "Công tử, ngươi có biết chặn đường người khác mà không có lý do thì sẽ làm chậm trễ chuyện của người khác hay không?" Vân Hạ nâng cằm: "Hỏi đường cũng có thể nhưng có trả tiền không? Trả tiền thì ta sẽ chỉ đường cho ngươi."

    Người đàn ông thấp giọng bật cười, không biết là bởi vì lời nói của Vân Hạ hay là động tác đưa tay đòi tiền của cô.

    Công tử?

    Đúng là cách xưng hô độc đáo.

    Hắn có chút mù đường, nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục đứng ở phố ăn vặt, cảm thấy hỏi cô ấy hẳn là không sai.

    "Cho."

    Người đàn ông lấy ra tờ 100 tệ đặt vào lòng bàn tay mũm mĩm của Vân Hạ.

    "Đủ không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2022
  5. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Chương 4: Anh tìm giáo viên cáo trạng đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Hạ bĩu môi, lấy đồng 100 tệ cất đi, thái độ ôn hòa hơn nhiều: "Đủ rồi, muốn hỏi nơi nào?"

    "Trường cao trung Thánh Anh đi như thế nào?"

    Trong mắt Vân Hạ có chút cổ quái, người này là tên ngốc sao? Đi qua phố ăn vặt này không phải là đã đến trường cao trung Thánh Anh rồi sao?

    "Đi qua phố ăn vặt này là đến."

    Người đàn ông nhìn cái phố ăn vặt thật dài, chân không dịch chuyển, Vân Hạ mặc kệ hắn, đi vào một tiệm bánh bao, đưa đồng tiền màu đỏ trong tay ra.

    "Ông chủ, lấy một cái bánh bao."

    "Không, lấy hai cái luôn đi." Với trình độ đói khát hiện tại của cô, chắc chắn một cái bánh bao nhỏ là không đủ.

    Không phải chắc chắn không đủ, mà là tuyệt đối không đủ, cô thật sự rất đói.

    Đợi cô cầm bánh bao, vừa ăn vừa đi ra khỏi tiệm lại thấy người hỏi đường lúc nãy vẫn còn đứng ở đó.

    Cô cũng không nhìn đến hắn, mang theo bánh bao vòng qua người hắn mà đi.

    Đi được vài bước, cô lại mua thêm một ít đồ ăn, phát hiện có gì đó không đúng nên quay đầu nhìn lại thì thấy người kia đang đi theo sau cô.

    Cô bước nhanh ba bước thành hai đi đến trước mặt hắn, nâng cằm lên nói: "Còn có chuyện gì sao?"

    Có cái đuôi theo sau, thật ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống!

    Người đàn ông nâng tay đẩy đẩy gọng kính vàng: "Bạn học, cô muốn về trường sao?"

    "Không phải"

    Vân Hạ cắn bánh bao, hai má phồng lên làm khuôn mặt càng béo: "Không có việc gì thì đừng đi theo ta, không phải đã chỉ đường cho ngươi rồi sao? Chẳng lẽ là muốn đổi ý, muốn lấy lại tiền?"

    "Bạn học, cô có thể dẫn đường giúp tôi được không? Trợ lý của tôi có việc phải xử lý, tạm thời chưa thể quay lại."

    "Đưa thêm tiền không?" Vân Hạ cắn bánh bao nói.

    Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, lấy ra một tờ tiền màu đỏ đưa cho Vân Hạ.

    Cô nhìn tờ tiền đỏ, gật gật đầu: "Được."

    Hiện tại cô chỉ thiếu tiền, với sức ăn hiện tại của mình đúng thật là thiếu tiền, chút tiền này chắc là có thể ăn được mấy bữa.

    Đến cổng trường, người đàn ông lộ ra khuôn mặt tươi cười với Vân Hạ: "Bạn học, cảm ơn nhé."

    "Không cần khách khí, lần sau muốn tìm người dẫn đường nhớ tìm tôi." Vân Hạ vẫy vẫy tay với hắn, quay người lại đi về hướng phố ăn vặt.

    "Bạn học, cô không trở về trường học sao?"

    "Lúc này hẳn là thời gian đi học.."

    Cô không nghe, không nghe..

    Cô đang rất đói bụng, muốn quay lại phố ăn vặt ăn thêm vài thứ, cô có cảm giác mình còn chưa ăn no.

    Nhìn bóng lưng Vân Hạ rời đi, hắn hạ gọng kính vàng, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

    Hắn lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi, giọng nói bên trong có chút vội vàng: "Boss, ngài đã đến trường cao trung Thánh Anh rồi sao?"

    "Boss, thật xin lỗi, bên này đang bị kẹt xe, có khả năng nửa giờ sau tôi mới có thể đến đó."

    "Đã đến rồi." Giọng nói người đàn ông vô cùng bình tĩnh: "Xe bị đâm hỏng rồi.."

    "Tôi lập tức phái người đi xử lý."

    Mỗ trợ lý nào đó nghĩ đến mà sợ, liền biết không nên để boss tự mình lái xe đi, đối với boss mà nói dù có phần mềm chỉ đường cũng vô dụng.

    Toàn bộ buổi sáng, đều có thể nhìn thấy một nữ sinh bụ bẫm đi qua đi lại ở phố ăn vặt, ăn hết tiệm này lại đến tiệm khác, đợi đến khi Vân Hạ đi ra khỏi phố ăn vặt đã là tiết học cuối cùng của buổi sáng.

    Cô nhìn chằm chằm vào cánh cổng đóng chặt của trường học, vòng đến bức tường sau trường, trong một con hẻm nhỏ.

    Vốn nghĩ rằng thân hình bụ bẫm này rất khó để leo lên nhưng mà cô lại dễ dàng lấy đà trèo lên bức tường cao kia.

    Cô ngồi ở trên tường, lúc đang muốn nhảy xuống, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm, ngẩng đầu nhìn liền thấy là người đàn ông lúc sáng.

    Cô chống cằm, nhìn người kia bĩu môi nhảy xuống.

    "Bạn học, tôi thấy rồi nha."

    Vân Hạ phủi bụi trên người, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nhìn thấy thì sao, anh tìm giáo viên cáo trạng đi!"

    Cô dùng dáng vẻ kiêu ngạo ra vẻ tôi sợ anh chắc, làm hắn thấp giọng cười.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2022
  6. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Chương 5: Bạn học, cô ở lớp nào?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bạn học, ăn quá nhiều đối với dạ dày không tốt lắm đâu."

    Nhớ tới sáng sớm nay, cái cô gái này mua hai cái bánh bao, còn mua thêm không ít đồ ăn khác, đoán chừng dẫn hắn đến trường học xong, cô lại quay về chỗ đó ăn thêm cái gì nữa.

    "Tôi chỉ biết, nhịn đói lâu đối với dạ dày là không tốt."

    Mới nói như vậy, cô lại cảm thấy có chút đói bụng. Thân thể này, cuối cùng là cần ăn bao nhiêu thức ăn vậy?

    Nhớ lại chuyện nguyên thân này đã trải qua, sắc mặt cô không quá tốt, đúng là rất thiếu, làm cho tinh thần hiện tại của cô không tốt. Xem ra, phải ăn thức ăn bổ sung dinh dưỡng, nhưng mà hiện tại cô rất nghèo.

    "Bạn học, cô học ở lớp nào "

    Vân Hạ nâng nâng cằm, vẻ mặt khinh bỉ, "Cho rằng tôi ngốc sao? Nói cho anh lớp của tôi, thật sự muốn đi mách lẻo."

    Hắn vẻ mặt vô tội, hắn không có ý định đi mách lẻo nha.

    "Anh mách lẻo cũng không sao, dù sao tôi cũng không nói cho anh tôi học lớp nào."

    "Đưa tiền."

    Nghe được lời hắn nói, Vân Hạ xuy cười:"Tôi ăn no, hiện tại không cần tiền."Cho rằng khi nào đưa tiền cô cũng đồng ý sao? Có phải là bị ngu ngốc!

    Hắn đẩy đẩy gọng kính vàng, xem ra không phải khi nào cũng đều có thể dùng tiền dụ dỗ nha.

    "Hạ thiếu, ngài đang cười cái gì?" Đường trợ lý đem mọi việc ở trường học xử lý xong, phát hiện hắn đang đứng ở phía trước cửa sổ cười, tò mò mà hỏi.

    "Không có gì." Hắn thu lại nụ cười, "Tư liệu cùng văn kiện đều lấy hết lại đây, trong hôm nay, tôi sẽ xem hết."

    "Vất vả cho Hạ thiếu."

    Đường trợ lý vội vàng đem hết tư liệu lại đây, "Bên hiệu trưởng đã giải quyết xong, trong nửa năm mọi việc ở cao trung Thánh Anh Hạ thiếu đều có thể làm chủ."

    .......

    Bởi vì Vân Hạ trốn hai tiết học trước, mà tiết cuối cùng cũng đến trễ, cho nên giáo viên đã nói tiết học này cùng buổi chiều cô đều sẽ phải đứng ở ngoài lớp học.

    Lúc này, Vân Hạ liền đứng ở cửa, đối mặt với toàn bộ ánh mắt cười nhạo của bạn học, là đương sự nhưng cô không có một cảm giác gì. Dù sao ăn no, tâm tình của cô tốt, đứng ngoài cũng có sao?

    Cô hướng trong lớp nhìn một cái, ở lớp học hai nữ sinh phía trước giáo viên, ánh mắt hiện lên tia ác ý.

    Hai nữ sinh đắc ý nhìn cô một cái, còn lộ biểu tình trào phúng. Trong lòng có chút nghi hoặc, Vân Hạ thế mà không sợ hãi, còn tự mình trở lại lớp.

    "Cậu ta không phải là học sinh ngoan sao? Trước nay đều không đến trễ, hôm nay không những đến trễ còn trốn học, cậu ta có phải hay không có vấn đề?"

    "Ai biết được, nhưng nhìn học sinh ngoan đứng bên ngoài học, tớ trong lòng có điều vui sướng nha."

    "Ha ha, ngày thường đều là chúng ta bị giáo viên phạt, rốt cuộc đến phiên cậu ta."

    "Vừa xấu vừa béo, nghe nói gì không? Cậu ta còn trộm viết trong nhật ký yêu thầm Trịnh thiếu đấy."

    Đằng sau có vài người nhỏ giọng nói xấu, Vân Hạ tai thính nghe rõ ràng.

    Cô nhìn mấy người kia liếc mắt một cái, mấy bạn học kia thấy được ánh mắt của cô, hung hăng xem thường liếc mắt lại một cái.

    Vân Hạ đầu đầy ác ý mà tươi cười, mặt mấy người kia cho chút cứng đờ.

    Vừa hay nụ cười này, bị giáo viên nhìn thấy. Giáo viên Trần tên gọi là Trần Bình, là một người ăn mặc thời thượng, đôi mắt lanh lợi, thích dựa vào leo lên người quyền thế, xem thường học sinh gia cảnh không tốt.

    Kiểu giống Vân Hạ này, lớn lên không tốt, gia cảnh tựa hồ cũng không tốt, nhưng thành tích học tập tốt liền thành cái gai trong mắt của Trần Bình.

    "Vân Hạ, bây giờ em đứng đối mặt với vách tường, em đứng chỗ này, không những ngăn cản ánh sáng còn sẽ ảnh hưởng đến các bạn đang nghiêm túc học trong lớp."

    Trần Bình vẻ mặt nghiêm túc, giống như là một giáo viên tốt vì học sinh mà suy nghĩ. Chỉ là, cẩn thận nghe những lời nói đó, còn không phải là cười nhạo Vân Hạ mập mạp sao?
     
  7. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Chương 6: Tôi biết, cô đang bị phạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Hạ liếc mắt nhìn Trần Bình một cái, cũng không thèm suy nghĩ ẩn ý trong câu nói đó.

    "Cô giáo, đèn trong lớp học bị hỏng rồi sao?"

    Trần Bình nhíu mày: "Vân Hạ, không nên nói bậy bạ làm chậm trễ việc học của các bạn, hiện tại em lập tức đứng đối diện vách tường cho cô."

    "Cô giáo, mắt cô có vấn đề à? Đèn không hỏng, vậy sao lại nói là em ngăn cản ánh sáng?" Nói tới đây, vẻ mặt Vân Hạ liền biến đổi: "Cô giáo, đây là cô đang mắng em là một người mập mạp sao? Cô đây là đang kỳ thị em sao?"

    Bỗng nhiên ánh mắt Vân Hạ trở nên vô cùng ngây thơ, tựa hồ như tâm hồn nhỏ bé đã bị xúc phạm: "Không phải giáo viên thì phải đối xử bình đẳng với học sinh hay sao?"

    Vẻ mặt Vân Hạ tràn ngập sự lên án, hoàn toàn làm cả lớp học sợ ngây người.

    Trong lòng Trần Bình trầm xuống, thiếu chút nữa cầm cả hộp phấn ném vào mặt Vân Hạ.

    Nhưng mà, là một giáo viên, nếu tiếng xấu bị truyền đi sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của mình.

    Cô ta thở ra một hơi thật mạnh, đè xuống sự tức giận mà Vân Hạ vừa khơi dậy, trầm giọng nói: "Cô không có ý này, Vân Hạ, lúc nãy em ở cửa cùng các bạn trong lớp liếc mắt qua đá mắt lại, em cho rằng cô không thấy sao? Em đây là đang làm ảnh hưởng đến các bạn đang nghiêm túc học tập, hiện tại, cô yêu cầu em không được đứng ở cửa, hãy đi đến chỗ cửa sổ đối diện đứng đi."

    Chỗ Trần Bình chỉ là vách tường đối diện lớp học, đứng ở đó thì không thể nhìn thấy bảng đen, đối với một học sinh yêu học tập mà nói, đây chính là một loại trừng phạt.

    Nguyên thân có thành tích không tồi, tuy rằng ngoại hình không tốt nhưng duy nhất ở phần học tập thì lại vô cùng ưu tú.

    Không có cơ hội nghe giảng bài, đối với nguyên thân là một sự tra tấn, nhưng đối với Vân Hạ lại không ảnh hưởng gì.

    Cô thong thả đi đến vách tường bên kia, dù sao tương lai cô cũng không phải là một học sinh tốt, thích học tập gì gì đó, vẫn là thôi đi.

    Cái gì?

    Ngươi nói muốn giúp nguyên thân hoàn thành nguyện vọng?

    Thôi đi, cô vốn không phải người tốt, nguyên thân là bị người khác hại chết, có liên quan gì đến cô đâu.

    Cô chính là một người ích kỷ, chỉ cần chính mình an an nhàn nhàn là được, không cần để ý đến suy nghĩ của người khác.

    Trần Bình nhìn dáng vẻ của Vân Hạ, trong đáy mắt càng thêm chán ghét, loại học sinh vừa xấu vừa không có bối cảnh như vậy, thật không nên đến làm ô nhiễm môi trường của cao trung Thánh Anh.

    Đây chính là trường học quý tộc, cũng không biết con nhỏ đó đã dùng thủ đoạn gì để tiến vào đây.

    Người đàn ông đi ngang qua hành lang, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên ngoài lớp học, vẻ mặt u ám.

    Đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn bước đến trước mặt Vân Hạ.

    "Bạn học."

    Vân Hạ nâng nâng cằm, liếc mắt nhìn hắn: "Hiện tại không rảnh dẫn đường."

    "Tôi biết, hiện tại cô đang bị phạt mà."

    Ánh mắt người đàn ông mang theo vài phần ý cười, Vân Hạ nhìn thấy thì có chút tức giận.

    Cô tức giận hét vào mặt hắn: "Chưa thấy người bị phạt bao giờ à?"

    "Lớp mười ban ba, bạn học Vân Hạ." Người đàn ông hơi khom lưng, thấp giọng nói: "Tôi đã biết."

    Hắn đánh giá Vân Hạ, cảm thấy cô và người được giáo viên nói tới có chút khác biệt.

    Không phải nói, tính tình yếu đuối, tính cách tự ti, còn bạn học này, nhìn qua vừa kiêu ngạo lại vừa tự đắc, không biết giáo viên nhìn thế nào mà lại thấy yếu đuối, tự ti.

    Rõ ràng là vô cùng kiêu ngạo, giống như trên đời này không có ai kiêu ngạo hơn cô.

    Hắn đẩy gọng kính vàng, mấy người giáo viên kia, đây là mấy người muốn bị tôi dạy dỗ lại sao?

    "Bạn học Vân Hạ, buổi trưa sau khi tan học, tìm thời gian nói chuyện một chút đi, có một số việc cần nói với cô một tiếng."

    Người đàn ông đứng thẳng người lên, rất cao, ít nhất Vân Hạ phải ngước mắt nhìn lên.

    Cô cổ quái liếc mắt nhìn hắn một cái, cùng cô nói chuyện, có chuyện gì tốt mà nói?

    "Đồ ăn ở Mãn Hương Lâu rất ngon, bạn học Vân Hạ, giữa trưa có muốn đi không?" Người đàn ông mặt mang ý cười dò hỏi.

     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2022
  8. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Chương 7: Tôi từ chối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãn Hương Lâu.

    Trước mặt Vân Hạ là một bàn thức ăn ngon, cô ung dung thong thả gắp đồ ăn, động tác vô cùng ưu nhã nhưng tốc độ lại không hề chậm.

    "Tôi tên là Hạ Tà."

    Hạ Tà nhìn động tác của Vân Hạ, đáy mắt hiện lên tia sáng, tất nhiên, tia sáng đó đã bị che giấu dưới gọng kính vàng.

    Ngồi cũng bàn còn có một người, là trợ lý của Hạ Tà, Đường Thanh Hàn.

    Đường Thanh Hàn nhìn Vân Hạ ăn cơm mà trợn mắt há hốc mồm, hắn chưa thấy người nào có thể ăn nhiều đến vậy.

    Tuy rằng những món ăn trên bàn cũng không đầy, nhưng phải biết rằng, đây là lần thứ hai thức ăn được mang lên, ai biết cũng sẽ kinh ngạc giống hắn thôi.

    Hắn liếc mắt trộm nhìn boss nhà mình, không biết boss tìm đâu ra một nữ sinh có thể ăn nhiều đến vậy.

    Quai hàm Vân Hạ hoạt động hết công suất, chuyên tâm nghiêm túc ăn, cũng không thèm để ý đến hai người kia đang âm thầm đánh giá mình.

    Chuyện lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng việc ăn cơm.

    Hiện tại cô rất thiếu dinh dưỡng, nếu không bổ sung dinh dưỡng cho thân thể này thì cô không có cách nào làm cho cơ thể này trở nên thon thả hoàn mỹ.

    Chờ đến khi cơ thể đã đủ dinh dưỡng thì cô có thể bắt đầu điều dưỡng thân thể.

    Nửa tiếng sau, một bàn đồ ăn đã bị Vân Hạ giải quyết hết, lúc này cô mới thỏa mãn mà lau miệng.

    "Nói đi, Hạ tiên sinh có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi."

    Vân Hạ uống một ngụm trà, cả thân thể dựa vào trên ghế, hoàn toàn không chút tự giác của người đến ăn ké, mà giống như một ông lão thong thả ngồi đợi con cháu báo cáo chuyện chính sự.

    Hạ Tà cho Đường Thanh Hàn một ánh mắt, Đường Thanh Hàn nhớ tới văn kiện mà boss muốn hắn mang lại đây.

    Hắn cũng không biết bên trong là cái gì, vội vàng mở túi công văn ra tìm văn kiện.

    Hạ Tà nhận lấy văn kiện, đặt ở trước mặt Vân Hạ.

    Đôi mắt Vân Hạ híp lại, bàn tay bụ bẫm mở văn kiện, nhìn thoáng qua phần nội dung dài dòng, trực tiếp nhìn thấy trọng điểm.

    Người giám hộ: Hạ Tà

    Người bị giám hộ: Vân Hạ

    Giọng nói Hạ Tà vang lên: "Hiện tại, cô đã hiểu?"

    "Ngươi, Hạ Tà?" Vân Hạ nhìn chằm chằm Hạ Tà: "Anh là người giám hộ của tôi?"

    "Trên văn kiện đã viết rất rõ ràng." Hạ Tà thong thả ung dung nói: "Phần văn kiện này đã có hiệu lực pháp luật, tuy rằng thời gian chỉ có ba năm nhưng trong ba năm này tôi sẽ là người giám hộ của cô."

    Đôi mắt Vân Hạ rũ xuống, Hạ Tà tên này, tuyệt đối là một người thâm trầm.

    Nếu đây là chuyện không liên quan đến cô thì một chút cô cũng không thèm để tâm.

    Hiện tại cái con người thâm trầm này, nếu thành người giám hộ của cô, cô muốn ở đây làm chuyện xấu, Hạ Tà chính là người đến đây để ngăn cản cô làm chuyện xấu.

    Không được, tuyệt đối không được!

    Vân Hạ mím môi, lời lẽ chính đáng nói: "Tôi từ chối."

    "Vân Hạ, cô chưa đủ 18 tuổi, cũng chưa tới 16 tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên, không có quyền cự tuyệt, phần văn kiện này đã có hiệu lực."

    Hạ Tà đẩy đẩy mắt kính, giọng điệu nhàn nhạt, làm cho người khác không thể phản bác.

    Vân Hạ hừ một tiếng: "Tôi muốn làm cái gì, anh quản được sao?"

    "Đưa tiền."

    Nghe xong lời nói của Hạ Tà, vẻ mặt Vân Hạ hiện lên tia khinh thường: "Nằm mơ, tôi là người mà có thể dùng tiền để dụ hay sao?"

    "Mỗi ngày đều đến Mãn Hương Lâu ăn trưa một lần." Hạ Tà nói.

    Vân Hạ nghiêm túc lắc đầu: "Không được, không đồng ý chính là không đồng ý, chỉ cần bản thân tự do thì tiền tài và đồ ăn cũng không thể so được."

    "Hơn nữa, mỗi tháng cô có thể có hai mươi vạn tiền tiêu vặt, nếu thực hiện được yêu cầu của tôi thì còn có thể được khen thưởng nhiều hơn nữa." Hạ Tà nhàn nhạt nói: "Tóm lại thì tốt hơn hiện tại nhiều, chỉ cần đồng ý, đối với cô mà nói chỉ có chỗ tốt."

    Hạ Tà nhìn thằng vào nữ sinh trước mặt, vì muốn mua tài liệu học tập mà không tiếc tiết kiệm tiền ăn sáng.

    Cô thiếu tiền như vậy sẽ đồng ý chứ?

    Khóe miệng Vân Hạ hơi nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười: "Là ai kêu anh đến?"

    Chắc là không phải nhà họ Vân bên kia, dù sao thì bọn họ sẽ không có ý định nhận lại một đứa con gái có dáng vẻ lớn lên khiến họ mất mặt đâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2022
  9. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Chương 8: Anh nghĩ thật hay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mắt Hạ Tà xẹt qua một tia sáng: "Cô đồng ý thì sẽ biết."

    "Xuy.."

    Vân Hạ đứng lên, khẽ nhíu mày, hình như bụng có chút khó chịu vì quá no.

    Xem ra, là đã ăn quá nhiều, dạ dày cũng có chút đau.

    "Cảm ơn anh đã mời, tôi đi trước, ăn no có chút mệt, muốn ngủ trưa một lát."

    Vân Hạ ngáp một cái, liền muốn ra khỏi phòng.

    Lúc này, Hạ Tà như đột nhiên nhớ ra mà nói: "Ai nói hôm nay là tôi mời khách?"

    "Chi phí của bữa ăn này cứ ghi dưới tên cô ấy."

    Hạ Tà tươi cười nói với người phục vụ, phục vụ vội vàng gật đầu, hiển nhiên là có biết Hạ Tà, Hạ Tà còn lấy ra sổ giấy tờ sao chép của Vân Hạ đưa cho phục vụ, chính là dáng vẻ làm chứng cứ bảo đảm.

    "Hạ tiên sinh, xin hỏi, khi nào thì vị tiểu thư này sẽ trả hết một lần?"

    "Hôm nay tổng cộng hết bao nhiêu?"

    Hạ Tà ưu nhã dựa vào ghế, chậm rì rì hỏi, trong lúc đó ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Vân Hạ, nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của cô, khóe miệng hắn cong lên.

    "Tổng cộng là sáu vạn bảy nghìn không trăm tám mươi tám nguyên, không tính số lẻ, là sáu vạn bảy nghìn nguyên tròn."

    Hạ Tà hơi hơi mỉm cười: "Ba tháng đi."

    "Vâng, Hạ tiên sinh."

    Phục vụ cầm lấy chứng minh thư sao chép của Vân Hạ, cùng với hóa đơn rời khỏi phòng.

    Vân Hạ đứng ở bên cạnh bàn, vẻ mặt tức giận nhìn Hạ Tà.

    "Bạn học Vân Hạ, cô có ý kiến gì không?"

    "Anh tính kế tôi?"

    "Bạn học Vân Hạ, cơm là cô ăn, trà là cô uống, tôi chỉ ngồi ở chỗ này một lát, sao lại nói là tôi tính kế cô?"

    Hạ Tà cười nói: "Đồ ăn Mãn Hương Lâu rất ngon nhỉ?"

    Ngồi bên cạnh, Đường Thanh Hàn im lặng lắc đầu, boss thật là quá nhàn hạ, thế mà ở chỗ này tính kế một nữ sinh.

    Nhưng mà, boss thật sự muốn làm người giám hộ của cô gái này sao?

    Đây là tình huống gì, sao mà một chút thông tin tức hắn cũng không biết?

    Vân Hạ nhìn chằm chằm Hạ Tà, vẻ mặt Hạ Tà bình tĩnh, đang chờ câu trả lời của cô.

    Bảy vạn, đối với học sinh khác trong Thánh An mà nói, đó chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng với Vân Hạ thì đây là một con số lớn.

    Nhiều tiền như vậy mà chỉ trả trong ba tháng, muốn cô đi cướp sao?

    Tất nhiên, đó là với Vân Hạ trước kia, còn Vân Hạ hiện tại đã thay đổi, tự nhiên sẽ không vì bảy vạn mà khom lưng.

    Vân Hạ trợn mắt, đột nhiên nở nụ cười, chẳng qua nụ cười này không hề có ý tốt mà tràn đầy ác ý.

    "Hạ Tà, anh tưởng bở!"

    Làm sao có thể vì mấy vạn mà cô phải khom lưng? Tìm một tên phiền toái đến để quản cô?

    Ai là người kêu Hạ Tà đến, muốn quản chuyện gì đây?

    "Boss, cứ để cô ấy đi như vậy ạ?"

    Đường Thanh Hàn cẩn thận hỏi, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người không bị boss tính kế, còn kiêu ngạo như thế.

    Hạ Tà tháo xuống mắt kính gọng vàng, lộ ra đôi mắt xinh đẹp, mắt hắn hơi rũ: "Thật không nghĩ tới."

    "Kêu người để ý cô ấy."

    Nói xong, một lần nữa đeo kính lên, đứng dậy, chỉnh lại quần áo: "Đừng giúp cô ấy."

    Khóe miệng Đường Thanh Hàn giật giật, boss đây là muốn đấu với một nữ sinh sao? Nhìn Vân Hạ xui xẻo lại không giúp đỡ, đây không phải là muốn Vân Hạ chịu thua sao?

    "Boss, vì sao ngài lại muốn trở thành người giám hộ của Vân Hạ? Hình như ngài và Vân Hạ không có quan hệ gì mà?"

    Giọng nói Hạ Tà nhàn nhạt: "Thầy của tôi nhờ, muốn tôi dạy dỗ cô ấy ba năm."

    Đường Thanh Hàn gật gật đầu, hóa ra là do nể mặt thầy giáo của boss.

    Trong giới thượng lưu đều biết, boss là thiên tài thương nghiệp, đồng thời cũng là một thầy giáo giỏi, chỉ cần là người do boss dạy thì dù đó là người ngu ngốc đến mức nào cũng có thể thành tài.

    Chỉ là, mấy năm nay, boss không còn nhận mấy chuyện như vậy nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2022
  10. Cuộn Len

    Bài viết:
    475
    Chương 9: Chặn đường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Vân Hạ hơi trầm xuống, rời khỏi Mãn Hương Lâu, đi qua ngõ nhỏ chuẩn bị về trường học.

    Lúc này, tâm trạng của cô như bị người khác ném cho một đống cứt chó.

    Nhiều năm như vậy cô chưa từng bị tính kế qua, không nghĩ tới, hôm nay lại bị một người phàm tính kế.

    "Đã đến."


    Vân Hạ vừa bước vào ngõ nhỏ, lập tức cảm giác được trước sau đều bị người ta chặn.

    Ngăn ở phía trước là một đám người, người dẫn đầu là một nữ sinh xinh đẹp, dẫn theo mấy nữ sinh trang điểm lòe loẹt khác. Còn phía sau, là đám người nhìn có dáng vẻ lưu manh, chắc là mấy tên côn đồ gần đây.

    Vân Hạ mặt không biểu tình liếc mắt nhìn đám người này một cái, giọng nói thâm trầm:

    "Cho chúng mày một cơ hội, lập tức cút."

    Hiện tại tâm trạng của cô vô cùng tệ, nhưng cũng không muốn giết người.

    "Vân Hạ, hôm nay không ai có thể cứu mày, muốn trách thì trách mày không nên yêu thầm Trịnh thiếu, còn để cho tất cả mọi người đều biết, mày không biết như vậy sẽ mang đến phiền toái cho Trịnh thiếu sao?" Thường Huyên nói: "Những câu văn và chữ viết ghê tởm đó của mày quả thực chính là đang bôi đen Trịnh thiếu."

    "Để chứng minh cho sự trong sạch của Trịnh thiếu, cũng chỉ có thể để cho tất cả mọi người đều biết, mày là đứa con gái hạ tiện."

    "Anh Báo, chính là nó."

    "Anh Báo, anh nhất định phải dạy dỗ cô ta thật tốt, tốt nhất là tìm nhiều người một chút, làm cho nó có một trải nghiệm khó quên."

    Người gọi là anh Báo, là người cầm đầu của đám côn đồ đang chặn phía sau.

    Cánh tay trần trụi, trên cánh tay có hình xăm là một con báo dữ tợn cho nên mọi người đều gọi hắn là anh Báo, hắn là một tên hung ác, trong trường học cũng có rất nhiều học sinh từng bị hắn dạy dỗ.

    "Chính là con béo này."

    Anh Báo ngậm điếu thuốc, chán ghét liếc mắt đánh giá Vân Hạ: "Vừa béo vừa xấu, Thường Huyên, đây không phải là đang làm khó tôi sao?"

    Thường Huyên biết ý tứ của hắn, vội vàng cười nói: "Chỉ cần anh Báo giải quyết tốt thì những chuyện khác đều dễ nói."

    "Vậy được, chuyện này đều giao cho tôi đi, dù sao thì trong bang cũng có mấy người thích khẩu vị nặng." Anh Báo vứt tàn thuốc, vẫy vẫy tay: "Các anh em, trói con béo này lại mang đi."

    Mấy nữ sinh đứng bên cạnh Thường Huyên đều bật cười, trên mặt bọn họ chỉ có sự hung dữ và ác ý.

    "Anh Báo, nhớ quay phim, chụp ảnh lại." Thường Huyên nhắc nhở.

    "Yên tâm đi, chuyện này chúng tôi đều hiểu rõ."

    Anh Báo nhìn cũng không nhìn Vân Hạ, đi đến chân tường, dựa vào một bên.

    Mấy tên côn đồ hung ác đi về phía Vân Hạ, trong tay cầm băng dính với dây thừng, hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước.

    Không biết từ khi nào, trong tay Vân Hạ lại xuất hiện một cây gậy sắt.

    Cô chống gậy sắt xuống đất, đầu hơi hơi nâng lên, khóe miệng hiện lên nụ cười còn ác ý hơn cả bọn côn đồ: "Cho chúng mày cơ hội cuối cùng."

    "Con béo chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, đứng đó mà chịu trói đi."

    Tên côn đồ phun một ngụm nước miếng, nếu không phải đã lấy tiền thì bọn họ sẽ không đụng vào loại nữ sinh xấu xí như vậy.

    "Những lời này là nói bọn bây sao."

    Tên côn đồ bị chọc giận, giơ nắm tay liền xông đến, trực tiếp đấm về phía đầu Vân Hạ.

    Vân Hạ tùy ý vung gậy sắt lên, một gậy đập thẳng vào tay tên côn đồ, chỉ nghe một tiếng hét thảm, tên côn đồ đau đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch.

    Hắn phát hiện tay của hắn không còn chút lực nào, lại nhìn chỗ bị cây gậy đập vào, thế mà lõm xuống thật sâu.

    "Đại ca, nó rất mạnh." Tên côn đồ chịu đựng đau đớn nói.

    Anh Báo hít một ngụm thuốc lá thật sâu: "Thường Huyên, sao cô không nói chuyện này cho chúng tôi biết?"

    "Anh Báo, nó chỉ là có chút sức lực mà thôi, rốt cuộc thì cũng béo như vậy, thôi thì tôi sẽ trả thêm tiền."

    Anh Báo hơi hơi mỉm cười: "Được, các anh em, tiếp tục."

     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...